<66>
“ Ài…” Tô Mộc Tranh cười không được khóc cũng không xong thở dài một tiếng, cô dựa đầu vào lưng Diệp Tu, nói: “ Làm sao đây, em cảm thấy mình cần được động viên”
Diệp Tu xoa xoa đầu Tô Mộc Tranh, bình tĩnh nói: “ em xem, dù sao cũng là chị chủ đâu phải Hoàng Thiếu Thiên…”
“ Nói vậy cũng đúng.” Nghe Diệp Tu nói vậy, Tô Mộc Tranh cảm thấy còn chút may mắn.
Kỳ thực, trình độ nhiều chuyện của Trần Qủa không thua kém gì Hoàng Thiếu Thiên, nhưng Diệp Tu tin rằng, Trần Qủa là Fan não tàn lâu năm của Tô Mộc Tranh, chị ấy tự biết mình nên nói gì và không nên nói gì.
Sau khi Trần Qủa trở về phòng, cả người như có cảm giác không chân thật. Vốn là, Diệp Tu và Tô Mộc Tranh mang đến cho mọi người cảm giác rằng họ đã kết thúc tình bạn. Ngay cả khi hai người tiến bước đến tình yêu, Trần Qủa cũng không cảm thấy có gì thay đổi nhiều, lại không ngờ rằng họ đã phát triển đến mức này ... Có vẻ như ... Diệp Tu đúng là không biết xấu hổ!
Bởi vì thân phận đặc thù, Trần Qủa cảm thấy người duy nhất mà cô có thể tám về chuyện này là Đường Nhu. Tuy nhiên, Đường Nhu lại không có ở đây, và cũng thật không hay khi chỉ gọi điện thoại cho cô ấy vì mục đích này. Vì vậy, cô chỉ có thể chọn giữ bí mật trong thời gian này, chờ ngày mai quay trở lại Hưng Hân và sau đó là chờ gặp Đường Nhu.
Cuộc sống nghỉ dưỡng nhàn nhã đã kết thúc, các tuyển thủ đã rời khỏi khu nghỉ mát từ sáng. Những ngày này, họ sống bên nhau vui vẻ, giờ đường ai nấy đi cũng thấy buồn, nên trước khi họ rời đi, họ đã không quên hẹn gặp lại ở All-Star cuối tuần.
Vào buổi chiều, Hưng Hân cũng lên máy bay về thành phố H. Trên đường về, mặc dù Trần Qủa không nói bất cứ điều gì, nhưng lại hay liếc mắt qua Diệp Tu và Tô Mộc Tranh.
Với độ dày của da mặt cùng với chất lượng tâm lý kim cương của Diệp Tu, tất nhiên, điều này sẽ không ảnh hưởng gì tới Diệp đại thần, anh ung dung đáp lại cái nhìn của cô.
Tuy nhiên,Tô Mộc Tranh bị nhìn đến lúng túng, đành nhắm mắt ngủ luôn.
Không lâu sau khi trở về Hưng Hân, mọi người đều tự vào phòng mình cất đồ. Diệp Tu nhận được một cú điện thoại. Không phải ai khác, đó chính là cậu em trai – Diệp Thu. Chủ đề cũng chẳng có gì mới mẻ, đó là nhắc nhở Diệp Tu nhanh về nhà.
Với vấn đề này, Diệp Thu đã thể hiện được sức chịu đựng phi thường.
Sau mọi chuyện, làm sao anh có thể tha thứ cho tên anh trai khốn kiếp đã bao lần hủy hoại lý tưởng bỏ nhà đi bụi của anh cơ chứ!
Mặc dù Diệp Tu đã quyết định quay trở lại Hưng Hân như một huấn luyện viên, nhưng lần cuối Diệp ba gọi và nói rằng cần bàn về tương lại của anh sau khi anh giải nghệ. Vì vậy, lần này Diệp Tu đáp ứng rất nhanh, anh sẽ về nhà vào ngày mốt.
Diệp Tu tắt máy rồi tới thẳng chỗ Trần Qủa: “ Chị chủ, tui có chuyện muốn nói với chị. Ngày mốt tôi định về nhà một chuyến.”
Bây giờ vẫn còn đang trong kì nghỉ hè, Diệp Tu muốn về cũng chẳng cần phải xin phép gì.
Trần Qủa chưa thông hỏi: “ Cậu muốn về nhà sao? Vậy sao còn về với tụi chị làm gì? Trực tiếp từ khu nghỉ mát về nhà luôn thì tốt hơn chứ?”
“ Mai có chút việc.” Diệp Tu nghiêm túc.
Nhìn Diệp Tu không giống như đang nói đùa, Trần Qủa tò mò: “ Chị có thể biết là chuyện gì không?”
Diệp Tu cũng không trốn tránh, từ từ nói: “ Tui với Mộc Tranh muốn đến nghĩa trang Nam Sơn.”
Câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của Trần Qủa. Hai người họ đi nghĩa trang Nam Sơn, chắc chắn là đi thăm mộ Tô Mộc Thu.
Có thể làm Diệp Tu quyết định như vậy, mai chắc chắn là một ngày vô cùng đặc biệt.
Trần Qủa nhớ Tô Mộc Thu đã mất sau vụ tai nạn giao thông 10 năm trước, lúc đó cậu còn chưa kịp ký hợp đồng với chiến đội, cũng chưa bắt đầu thi đấu… tính toán thời gian, thì mai có lẽ là ngày mất của Tô Mộc Thu.
“ Mai… có phải là…” Trần Qủa ngập ngừng hỏi.
Nhìn biểu hiện của Trần Qủa, Diệp Tu cũng biết cô muốn hỏi gì, anh gật gật đầu.
Được xác nhận, tâm trạng Trần Qủa có chút nặng nề. Cô thở dài, không biết phải nói gì.
Về Tô Mộc Thu, Trần Qủa chưa bao giờ được tiếp xúc, cô chỉ thỉnh thoảng được nghe Diệp Tu và Tô Mộc Tranh kể về anh. Mặc dù vậy, vẫn không thể ngăn được sự tiếc nuối trong lòng cô. Đôi lúc cô vẫn hay nghĩ, nếu Tô Mộc Thu vẫn còn, không biết giới liên minh chuyên nghiệp bây giờ sẽ ra sao?
Hôm sau, khi Trần Qủa tỉnh dậy, cô không thấy Diệp Tu và Tô Mộc Tranh trong phòng họ, chắc là họ đã đi ra ngoài từ rất sớm.
Đã đến nghĩa trang Nam Sơn nhiều lần, Diệp Tu và Tô Mộc Tranh rất quen thuộc đường đi nước bước ở đây.
Sau khi xuống xe, họ dừng chân ở trước tiệm hoa. Mỗi lần tới thăm Tô Mộc Thu, Tô Mộc Tranh đều mua các loại hoa khác nhau và không bao giờ lặp lại.
“ Lần này em muốn mua hoa gì?” Đứng bên ngoài tiện hoa, Diệp Tu hỏi.
“ Để vào xem đã” Tô Mộc Tranh nói.
Vào tiệm hoa, Diệp Tu cũng đi theo Tô Mộc Tranh. Đối với Diệp Tu, nếu bảo anh bàn về Vinh Quang thì chẳng có mấy ai là đối thủ, nhưng nếu kêu anh hiểu về hoa thì chẳng khác gì thầy bói xem voi. May thay, việc mua hoa đã có Tô Mộc Tranh lo, anh không cần phải làm gì.
Tô Mộc Tranh quan sát một vòng, rồi quyết định mua bó cẩm tú cầu màu lam tím. Từ tên hoa đã cho biết, bên trong là một đống hoa nhỏ gom lại với nhau như hình cầu màu lam tím, bên ngoài có trang trí thêm một vài lá xanh lục.
“ Quyết định rồi?” Diệp Tu hỏi.
“ Vâng” Tô Mộc Tranh gật đầu, “ Lấy bó này đi.”
Nhân viên tiệm hoa nhiệt tình giới thiệu: “Bó hoa cẩm tú cầu này được gọi là mùa hè bất tận, bởi vì thời gian nở của hoa rất dài, và nó nở rộ suốt cả mùa hè ...”
Người nói vô tâm mà người nghe lại có ý. Vốn chỉ là ý nghĩa tên của hoa, nhưng khi nghe nói vậy, Tô Mộc Tranh chợt có nỗi buồn không thể nói ra.
Mùa hè bất tận.
Mùa hè bất tận.