Hoàn [Diệp Tranh] Em đã bên anh bao năm rồi nhỉ

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
há há há . Nhìn Luân Hồi tiễn Đỗ Minh như gả con gái v cười chết mất :v
 

You don't smile

Cống hiến cấp cao
Bình luận
257
Số lượt thích
1,371
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh
<73>

Qua hơn nửa tháng, buổi sáng bồi ba chạy bộ, buổi chiều bồi mẹ đi mua sắm, buổi tối lại bồi chó đi dạo. Vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè, Diệp Tu lên máy bay thẳng tiến thành phố H. Nghĩ đến việc 6h sáng mai không cần phải dậy sớm chạy bộ nữa, anh vui đến nỗi suýt khóc.

Diệp Thu cũng rất muốn khóc. Lúc người nào đó rời đi đã nói “ hãy tha thứ cho người anh trai một đời không thể buông bỏ tự do được này.”, lúc đó, anh có chút không bình tĩnh, nắm chặt nắm đấm trong tay tưởng chừng như sẽ để nó lên mặt của cái thằng có khuôn mặt y chang mình.

Kéo hành lý của mình trở lại Hưng Hân, Diệp Tu theo thói quen mở cửa phòng của mình, nhưng Tô Mộc Tranh nhắc nhở: “ Nhầm rồi, bây giờ anh ở với em đấy.”

“ Ờ ha, mém thì quên.” Diệp Tu nói.

Sắp xếp như vậy không phải vì Trần Qủa có ý đồ riêng, mà hoàn toàn không còn cách nào khác.

Hưng Hân có thêm hai người, mà biệt thự ở Thượng Lâm Uyển chỉ có 6 phòng, rõ ràng là không đủ phòng rồi. Vì thế, Trần Qủa đưa ra một phương án: Đường Nhu tới ở với mình, Ngụy Sâm chuyển qua chỗ Ngũ Thần. Khi tầng hai của tiệm net sửa sang thành chiến đội, Trần Qủa đã giữ lại mấy phòng ban đầu, Ngũ Thần đang sống ở đó.

Như vậy, hai phòng trống sẽ giao cho Lâm Nguyên và Đỗ Minh mới đến, Diệp Tu sang phòng Tô Mộc Tranh là vừa tròn.

Sau khi phương án được đưa ra, Ngụy Sâm kêu sẽ chuyển đi luôn. Bây giờ anh đang làm việc ở bộ phận công hội, hỗ trợ Ngũ Thần, sang tiệm net ở sẽ thuận lợi hơn.

“ Chỗ ở mới thì tìm ra rồi nhưng cần một thời gian để sửa sang lại. Các cậu tạm vậy trong thời gian ngắn nhé!” Trần Qủa nói.

Địa điểm mới không phải chỉ là nơi ở, mà là căn cứ mới của Hưng Hân. Bây giờ cô đã quyết định để cho Hưng Hân đi đúng hướng như các đội khác, thật không thích hợp để sử dụng tiệm net làm đại bản doanh.

Trong suốt kì nghỉ hè, Trần Qủa đã suy nghĩ về vấn đề này, và cuối cùng đã tìm thấy một tòa nhà văn phòng phù hợp cách đây không lâu, cách tiệm net Hưng Hân 5, 6 km. Với sự hỗ trợ của chính phủ, cuối cùng cô đã ký hợp đồng thỏa thuận với giá thuê rất hợp lý.

Ngay sau đó, Hưng Hân sẽ có một tòa nhà độc quyền, giống như Gia Thế cũ.

Nghe Trần Qủa nói vậy, Diệp Tu bỗng có rất nhiều cảm xúc. Từ đội ngũ nhân viên chỉ có một người đến hôm nay, Hưng Hân đã đi tới đường này rồi. Dường như anh đang hồi tưởng lại quãng thời gian ban đầu. Có rất nhiều khoảnh khắc khiến anh nghĩ về Gia Thế cũng từng giống như vậy.

Không, không giống Gia Thế, phải nói Hưng Hân là hình ảnh thu nhỏ của thời gian, khi giải đấu bắt đầu phát triển.

Một đội như vậy chắc chắn sẽ có một tương lai sáng lạng.

Thấy Diệp Tu im lặng hồi lâu, Tô Mộc Tranh duỗi tay ra huơ huơ vài lần trước mắt anh: “ Này, anh suy nghĩ gì thế?”

“ Không có gì.” Suy nghĩ bị gián đoạn, Diệp Tu hồi phục lại tinh thần, bước vào phòng Tô Mộc Tranh, “ Anh đi cất vali đã.”

“ Em giúp anh sắp xếp lại” Tô Mộc Tranh cũng bước vào phòng.

Diệp Tu mở vali và đặt quần áo của mình vào tủ quần áo. Tô Mộc Tranh quan sát rồi sắp xếp lại, kết quả là thấy một khung ảnh được để ở đáy vali với một bức ảnh bên trong. Cô nhận ra Diệp Tu đứng bên trái, giữa là bố và mẹ của Diệp Tu, bên phải là Diệp Thu.

“ Ủa, gì đây? Chân dung gia đình sao?” Tô Mộc Tranh hỏi.

Diệp Tu ngồi xuống, gật đầu: “ Ừ, sau khi về nhà thì bị bắt chụp. chắc là mẹ anh đã lén cất nó vào.”

Tô Mộc Tranh đặt khung ảnh lên đầu giường, ghen tị nói: “ Thật tuyệt”

Cô sống trong trại trẻ mồ côi từ khi mới có trí nhớ, không có ấn tượng gì về bố mẹ của cô. Mặc dù có một anh trai như Tô Mộc Thu, nhưng Tô Mộc Tranh thỉnh thoảng cũng ước ao có một gia đình hoàn chỉnh như những người khác. Thật không may, chuyện có người thân hay không, không phải là chuyện cứ cầu là được.

Diệp Tu không nói gì, hôn lên trán Tô Mộc Tranh.

“ Anh và Diệp Thu đúng là giống thật đấy.” Tô Mộc Tranh nhìn bức ảnh bình luận.

Hai anh em trong bức ảnh có một chút khác biệt về áo quần và kiểu tóc, nhưng mọi đường nét trên khuôn mặt gần như là từ một khuôn đúc ra. Nếu không quen thuộc, sẽ không bao giờ nhận ra được trong nháy mắt.

“ Sinh đôi mà. Thực ra hồi nhỏ, tụi anh giống nhau lắm.” Diệp Tu hồi tưởng lại quá khứ. “ Lúc đó anh còn học mẫu giáo, mọi người xung quanh chẳng ai phân biệt được tụi anh. Có lần anh nghịch ngợm bị người ta mách lẻo. Kết quả là Diệp Thu bị cô giáo gọi lên. Diệp Thu nói với cô là cô nhầm người rồi, thế là anh bị kêu tới luôn, nhưng mà anh có chết cũng không chịu thừa nhận.”

“ Sau đó, cô giáo cũng hết cách, trực tiếp thông báo cho ba anh. Ba anh vô cùng tức giận, đánh cả hai đứa một trận. Sau đó anh bị ba bắt phải đi cắt kiểu tóc khác.”

“ Hahahaha…” Tô Mộc Tranh ôm bụng cười.

Bản thân Diệp Tu cũng bật cười: “ Sau đó thì mọi người đã phân biệt được ai là anh ai là em rồi.”
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
Cả 1 cái chap chỉ miêu tả về sự gợi đòn có dư chứ ko thiếu, chỉ tăng mà ko giảm của Lá lớn =.....=.

Thôi Lá nhỏ chia buồn vs anh.
 

Normally Insane

Cống hiến cấp cao
Bình luận
363
Số lượt thích
1,181
Xin hỏi cái mết nấc của lão Tu là di truyền từ ai đó! Hay tự dưng trên trời rớt xuống mà sao từ khi còn chưa đọc rõ con chữ, ổng đã gợi đòn vậy rồi.

Kiểu này hồi nhỏ, chắc ít có bị ăn đòn ha!
 

You don't smile

Cống hiến cấp cao
Bình luận
257
Số lượt thích
1,371
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh
<74>

Lúc 8:30 tối ngày 4 tháng 9, mùa giải mới của liên minh Vinh Quang bắt đầu. Mỗi năm hai đội mới gia nhập liên minh sẽ được sắp xếp cho giao thủ với đội quán quân. Nói cách khác,đối thủ của Gia Thế là Hưng Hân.

Một năm trước, trong vòng khiêu chiến, Gia Thế bị Hưng Hân loại. bây giờ Gia thế trở lại, đội đầu tiên họ gặp là Hưng Hân. Trận này được gọi là < trận phục thù> nhận được sự quan tâm của nhiều người.

Như thường lệ, bình luận viên là Lý Nghệ Bác và Phan Lâm.

“ Chúng ta hãy nhìn xem tuyển thủ của hai đội tối nay.” Phan Lâm giới thiệu sơ lược, máy quay quay đến chỗ ngồi của các tuyển thủ. “ Bên này là chỗ của Hưng Hân… chờ đã, Diệp Tu?”

Trên ghế tuyển thủ của Hưng Hân có một bóng dáng mà ai ai cũng vô cùng quen thuộc.

Đến cả Lý Nghệ Bác cũng hét lên: “ Đó không phải là Diệp Tu sao?”

Hưng Hân chưa tiết lộ việc Diệp Tu sẽ đảm nhận vai trò huấn luyện viên, nên ngoài Hưng Hân, chẳng ai biết được chuyện này.

Phan Lâm nhận ra sự hồ đồ trong lời nói của mình, nhanh chóng giải thích: “ Có vẻ như đại thần Diệp Tu thực sự quay lại. Đúng là rất ngạc nhiên, nhưng có lẽ anh đang làm huấn luyện viên bên đội Hưng Hân.”

Không ai có thể ngồi vào ghế của tuyển thủ, trừ khi là ông chủ hoặc là huấn luyện viên. Là một tuyển thủ đã giải nghệ, thân phận bây giờ của Diệp Tu chỉ có một khả năng này thôi.

Diệp Tu muốn quay lại!

Không chỉ có fan hâm mộ của Hưng Hân, mà tất cả khán giả đều phấn khích hô to: “ Diệp thần! Diệp thần!”

Diệp Tu vẫy tay chào khán giả, rồi nói: “ Không ngờ tui lại nổi tiếng như vậy!”

Trần Qủa nhìn Diệp Tu thầm nghĩ: Đây chắc là nhân vật chính bẩm sinh…

Nhìn vị đội trưởng cũ, trong tim các fan hâm mộ bên Gia thế có đầy đủ mọi hương vị cảm xúc. Uầy, không thích hợp, bây giờ không thích hợp để reo hò, đột nhiên họ đồng thời im lặng vài phút, rồi chợt ai đó dẫn đầu hô lên: “ Gia thế sẽ thắng!”

Khi nó vang lên, nó như một khẩu hiệu, fan Gia Thế đồng loạt hô to lên một cách tự nhiên.

“ Hưng Hân quán quân” fan bên Hưng Hân cũng không chịu yếu thế, ngay lập tức thay đổi khẩu hiệu của họ. Cạnh tranh giữa hai bên lên cao hơn, cả hai đều ra sức la hét to dần lên.

“Mặc dù trận đấu vẫn chưa bắt đầu, nhưng những người hâm mộ trên sân khấu đã rất xúc động!” Phan Lân lau mồ hôi khi anh lắng nghe âm thanh vang vọng đến điếc tai. Thật hiếm khi khán giả nhiệt tình trước trận đấu như vậy!

Rất nhanh, trận cá nhân đã bắt đầu. Tuyển thủ đầu tiên bên Hưng Hân là Tô Mộc Tranh.

“ Lâu rồi chưa lên sân lại, em có chút hồi hộp.” Tô Mộc Tranh nói, nhưng gương mặt lại rất tươi tỉnh, không có dáng vẻ hồi hộp tí nào.

“ Mùa giải này, Tô đội trưởng phải giữ gìn truyền thống thịnh vượng của chúng ta với chuỗi thắng liên tiếp 38 trận đó!” Phương Duệ hô lên.

“ …” Tô Mộc Tranh mỉm cười chuẩn bị lên tiếng, nhưng bị Diệp Tu cắt ngang. Chỉ thấy Diệp Tu nhìn khiêu khích Phương Duệ bên cạnh: “ Vậy thì không được! Sự kiện vang danh như vậy nên để cho vị tay phải hoàng kim Phương Duệ đội phó của chúng ta thực hiện mới phải đạo.”

“ Tôi chỉ là tay phải hoàng kim thôi, làm sao mà so được với cả hai tay hoàng kim của Diệp Tu đại thần chứ!” Phương Duệ nói.

Trần Qủa thấy hai người Diệp Phương đang bơm đểu nhau, vừa khí thế vừa buồn cười, cô bơ họ nói: “ Mộc Mộc cố lên!”

“ Vâng, em lên đây.” Tô Mộc Tranh đứng dậy, bước lên sân khấu.

“ Cố lên!” Diệp Tu nói.

Sau bảy phút, Tô Mộc Tranh giành được điểm đầu tiên. Gia Thế hiện tại không còn là Gia Thế ban đầu nữa, các tuyển thủ trong đội chưa bao giờ thực sự đánh một giải đấu chuyên nghiệp, tỷ lệ chiến thắng tuyển thủ ngôi sao như Tô Mộc Tranh là quá thấp.

Trong trận lôi đài, Hưng Hân cũng thể hiện tư thế mạnh mẽ của một đội quán quân. Mặc dù Khưu Phi, đội trưởng của Gia Thế đã đảo ngược tình cảnh bất lợi của đội mình với một màn trình diễn tuyệt vời một chọi hai, nhưng vẫn bị Hàn Yên Nhu đánh bại.

Cuối cùng, Gia Thế bị Hưng Hân đánh bại với tỷ số 10:0.

Sau trận đấu, trọng tâm chính của giới truyền thông là sự trở lại của Gia Thế, họ không quan tâm quá nhiều về điểm số. Trận chiến đầu tiên của đội mới đều như thế này. Năm ngoái, Hưng Hân cũng bị hạ đo ván trong trận đầu nhưng cuối cùng đã giành được giải quán quân.

“ Diệp Tu tiền bối.” Sau cuộc phỏng vấn, người Hưng Hân chuẩn bị rời đi, Diệp Tu bị gọi tên, anh nhìn sang và thấy Khưu Phi.

“ Là Khưu Phi à!” Diệp Tu chào lại.

“ Còn có cơ hội gặp anh trên sân không?” Khưu Phi đi thẳng vào vấn đề.

“ Giao thủ trên sân thì chắc không còn cơ hội rồi” Diệp Tu tiếc nuối, lần trước hai người đã hẹn vào trận gặp, “ Nhưng mà trong đấu trường thì anh luôn hoan nghênh.”

“ Một lời đã định.” Khưu Phi nói.

“ Một lời đã định” Diệp Tu cười đáp lại.

Sau khi Khưu Phi đi, Tô Mộc Tranh hỏi đùa: “ Không muốn tái xuất giang hồ nữa sao?”

“ 29 tuổi tái xuất đánh một năm, sau đó 30 tuổi thì giải nghệ lại?” Diệp Tu hỏi.

“ Nghe bi ai quá nhỉ!” Tô Mộc Tranh nói.

“ Đúng vậy, anh cũng bị chính mình làm cảm động. Đến lúc đó, tuyển thủ trẻ tuổi nhất có thể làm con anh luôn rồi.” Diệp Tu nói.

“ Ừm, nói vậy cũng đúng.” Tô Mộc Tranh bắt đầu ngậm ngùi: “ Ai ya, già rồi già rồi...”

“ Thương xuân bi thu là đặc quyền của người cao tuổi tụi anh, thế hệ hoàng kim chưa đủ chuẩn đâu.” Diệp Tu nói.

Tô Mộc Tranh lắc đầu, rất biểu cảm nói: “ Thế hệ hoàng kim cũng đang già đi. Các tuyển thủ trong Gia Thế đều là người mới. Lớn tuổi nhất cũng mới có 21 tuổi. Em đã chuyển từ hậu bối sang tiền bối rồi.”

“ Thời gian trôi qua nhanh quá!” Diệp Tu cảm thán. Mấy chuyện ban đầu anh còn nhớ rất rõ: lúc 18 tuổi, anh bước vào liên minh chuyên nghiệp, ký hợp đồng với Gia Thế, trở thành “ tiểu đội trưởng” của mọi người, cùng đồng đội tung hoành tứ phương, cùng trên sân tương tàn lẫn nhau, thắng rồi lại thua rồi lại thắng,…

Mới chớp mắt, mùa thứ 11 của liên minh Vinh Quang đã bắt đầu rồi.

P/S:

Đến đây chắc End rồi vì mấy năm rồi tác giả không đăng chương mới.

Nếu tác giả viết tiếp thì mình sẽ dịch tiếp, nhưng khả năng này sắp đến số âm luôn rồi.:cry:

Dù cái kết tuy hơi cụt lủn nhưng cũng đã rất vui vì đã đọc được fic hay như vậy.

Xin cảm ơn các bạn đã luôn theo dõi truyện.
:love::love::love::love::love::love:
 

kinhhoa

Phó bản trăm người
Bình luận
127
Số lượt thích
311
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Diệp Vương Hoàng Dụ
Cảm ơn @You don't smile rất nhiều vì đã dịch bộ này.

Cái kết hơi cụt, hụt hẫng quá, vẫn muốn được chứng kiến tận mắt cuộc sống sau này của Diệp Tranh, của những người khác nữa. Thôi thì tự tưởng tượng vậy, dù sao trong tim mình, chắc chắn tất cả bọn họ đều sẽ có những HE của riêng mình.
 

Normally Insane

Cống hiến cấp cao
Bình luận
363
Số lượt thích
1,181
Cảm ơn YDS đã dịch! Tui thích fic này dã man! Đến mức, thấy tin báo là tui vào đọc nó đầu tiên rồi mới xem chương mới.

Truyện kết thúc trớt quớt và cũng chẳng liên quan mấy đến cái tựa nhể? Nhưng thôi, một đoạn đường đã khiến người đọc như tui mang đầy cảm xúc, hỉ nộ ái ố đủ cả.

Cảm ơn tác giả và người dịch! Mong có những câu chuyện như này nhiều nhiều
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
Khụ xong rồi sao? Tui có chút hơi hụt hẫn đó, nhưng mà ko sao cảm ơn bạn đã dịch. Hàng cp nhà mình khan hiếm có hàng mừng muốn khóc hic.
Lại nói cái này tác giả có nhầm lẫn ko nhỉ? Khâu nhà tui 1 chấp 2 sao GT vẫn 0 điểm :v ???
Khâu nhà tui lên sàn trễ quá huhu.

Lại nói mùa 11 thế hệ hoàn kim cũng kinh qua 7 mùa giải rồi, sớm thôi chúng ta sẽ phải tạm biệt họ... có chút đau lòng nhưng nó là tất yếu.
 

Tử Du

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
34
Số lượt thích
53
Location
Mưa rơi bao lâu, người mới chịu bung ô
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tu
Chân thành cám ơn dịch giả!
Đọc 1 lèo .... bỗng nhiên cứ như thời gian 2 lần quay lại khi mà Duệ tới, khi mà Hưng Hân mới đánh vào vòng Khiêu Chiến.
Thời gian không thể quay lại, nhưng tớ có thể xem lại, hê hê
 

CryingDevil.

Nông dân công nghiệp
Bình luận
238
Số lượt thích
908
Location
lò nướng bánh
Team
Hô Khiếu
Fan não tàn của
Thư gia tỷ muội, Cừu ngố, Bánh Ngọt, tiểu Vũ
Cảm ơn bạn đã dịch truyện ♡♡♡♡♡
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,156
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
<70>

“ Đậu xanh, sao anh lại biết được!!!!!!!” không phải chỉ có mấy đội viên của Luân Hồi biết thôi sao! Đỗ Minh thấy máu dồn hết lên đầu rồi, không, là dồn lên mặt.

Đây cứ giống như chuyện mình thầm mến cô bạn hồi học cấp 2, cứ tưởng chuyện này không ai biết, nhưng một ngày mình lại phát hiện cả lớp ai ai cũng biết cả rồi.

“ Chuyện này từ sớm đã không còn là bí mật gì nữa đâu, cậu nên biết rằng tốc độ lan truyền của tin đồn nhanh lắm đó.” Trong hoàn cảnh bình thường, Diệp Tu sẽ không sử dụng lý do này để thuyết phục người khác, nhưng hoàn cảnh đặc biệt cần phải sử dụng đến mồi câu đặc biệt.

Mặc dù các đại thần luôn luôn yêu Vinh Quang, nhưng họ chưa ăn thịt heo cũng thấy heo chạy rồi.

Bởi vì dù có ở đâu, họ cũng sẽ theo đuổi danh dự vinh quang của mình, tất nhiên, cũng tùy thuộc vào nơi có thể chắp cánh cho họ.

Để thu hút các tuyển thủ mình muốn, các chiến đội chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để thể hiện lợi thế của mình.

Bây giờ Đỗ Minh đang hoảng loạn, không thể kìm chế được nhịp tim đang điên cuồng đập loạn trong ngực.

Hoảng loạn thì hoảng loạn, tay anh vẫn gõ ra dòng chữ. Tất nhiên, việc anh quan tâm hiện giờ là thái độ của Đường Nhu.

“ Chuyện này… Cô ấy có biết không?

“ Anh không biết. Cậu có muốn đến Hưng Hân để hỏi riêng cô ấy không?” Diệp Tu nói.

“ …” Vậy thì còn nói làm gì? Đỗ Minh thầm mắng trong lòng.

“ Kỳ thực cậu cũng không phải không muốn chuyển đội đúng không? Nếu Hưng Hân có thứ cậu theo đuổi thì chi bằng đến thử 1 năm trước. Tất nhiên, nếu cậu cảm thấy tốt thì chúng tôi rất hoan nghênh cậu ở lại thêm vài năm nữa. Sẽ có vài rắc rối bên Luân Hồi, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng lắm. Bên phía câu lạc bộ sẽ ngồi lại thương lượng. Cậu có thể yên tâm, thu nhập của cậu chắc chắn sẽ bằng lúc ở Luân Hồi.”

Diệp Tu đang tung chiêu < dẫn dắt từng bước>, lực phòng ngự của Đỗ Minh giảm thêm 17%.

“ Để tôi nghĩ lại xem…” Đỗ Minh có chút động tâm.

“ Vậy đi, cậu mà đến Hưng Hân thì anh sẽ cho cậu một đặc quyền. Cho cậu quyết định vị trí ngồi của mình trong phòng huấn luyện. Cậu muốn ngồi đối diện với Tiểu Đường hay bên cạnh cô ấy.”

Diệp Tu lại tung ra một chiêu < Phúc lợi>, lực phòng ngự của Đỗ Minh giảm tiếp 20%.

Thế nào gọi là miệng thì nói không muốn, nhưng tay thì rất thành thực? Đó chính là Đỗ Minh, người đã vô tình gõ ra một dòng: “ Tôi cảm thấy đối diện tốt hơn.”

“ Thích ngồi đối diện sao? Không thành vấn đề.” Diệp Tu hứa.

“ Chờ đã, tôi vẫn chưa đồng ý mà!” Đỗ Minh thấy rằng mình đã sa vào bẫy của Diệp Tu.

Diệp Tu đột nhiên đổi giọng: “ Này, nói nhiều như thế rồi, cậu có đến hay không đây? Hưng Hân tụi anh còn chỗ cho một tay Kiếm nữa thôi! Lần đầu gia nhập liên minh đã cuỗm được giải quán quân rồi, tương lại sáng lạng lắm đấy! Lại cộng thêm có nhiều mỹ nữ, cả tá người khóc lóc quỳ gối trước chị chủ tụi anh xin chuyển nhượng, mà chị chủ anh còn không đáp ứng đó cậu biết không? Vậy mà cậu còn do dự cái gì?”

Diệp Tu lại nã thêm một chiêu < Nói quá mà chuẩn>, lực phòng ngự của Đỗ Minh giảm thêm 13%.

“ Thì anh cũng phải cho tôi thời gian suy nghĩ chứ?” Đỗ Minh nói.

“ Dù sao thì thành phố S cũng gần, hay mai cậu đến Hưng Hân check thử, rồi trực tiếp trao đổi với chị chủ anh tụi anh luôn, sau đó hẵn quyết định, cậu thấy sao?”

Diệp Tu bẫy sẵn chiêu < Vui quên đường về>, lực phòng ngự của Đỗ Minh giảm tiếp 10% nữa.

“ OK” Đỗ Minh đồng ý.

Diệp Tu lập tức nhắn tin cho Tô Mộc Tranh: “ Bước đầu đã thuyết phục được Đỗ Minh rồi.”

“ Sao nhanh thế?” Tô Mộc Tranh kinh ngạc trước tốc độ được việc của Diệp Tu, “ Anh nói gì với cậu ta thế?”

Diệp Tu chụp màn hình lịch sử trò chuyện gửi qua, Tô Mộc Tranh nhanh chóng gửi lại emo mặt cười.

“ Mai cứ để chị chủ nói chuyện với cậu ta, cũng chắc được 8, 9 phần rồi.” Diệp Tu nói.

Tô Mộc Tranh không thể không bái phục: “ Nếu anh đi bán bảo hiểm, chắc chắn cũng sẽ bước tới đỉnh cao của nghề đó.”

“ Anh vốn là tuyển thủ e-sport, đi bán bảo hiểm làm gì, phí của trời lắm.” Diệp Tu không khách khí nói.

Tô Mộc Tranh gọi Trần Qủa lại bàn bạc, kể lại đại khái với cô ấy. Trần Qủa nghe xong thì kinh ngạc không thôi, nhìn tới lịch sử trò chuyện thì cười không được khóc cũng chẳng xong.

“ Hay để chị nói với Tiểu Đường trước, để em ấy nói chuyện với Đỗ Minh?” Vừa nói xong, Trần Qủa tự phản bác lời mình, “ Thôi đi thôi đi, chuyện này không hay lắm.”

“ Không cần nói với Tiểu Đường đâu, cứ để bình thường là được” Tô Mộc Tranh nói. Với tính cách của Đường Nhu, nếu nói sự thật ra, không biết cô sẽ phản ứng ra sao.

“ Hầy, cái cậu Đỗ Minh này đúng là…” Trần Qủa quay lại nhìn Đường Nhu đang chăm chỉ huấn luyện, chẳng hiểu sao lại thấy chột dạ.

Không ngoài dự đoán của Diệp Tu, chuyện của Đỗ Minh rất suôn sẻ.

Chiều hôm sau, anh nhận được cuộc gọi từ Tô Mộc Tranh: “ Đỗ Minh đã OK rồi”
Cái này quá ghê, ghê hơm cả đa cấp, wuas nham hiểm, thập diện mai phục bải sao cu cậu chạy không thoát? Mà cũng chỉ có ca mới vô sỉ đến vậy thôi #dapban
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,156
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
Cảm ơn thớt đã dịch truyện, hẹn gặp lại ở một tác phẩm khác :D
#thatim :love::love:
 

Túc Liên

Enthusiastic Dramatist
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
243
Số lượt thích
1,474
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tranh, Quả, Nhu, Tú, Kỳ
Bộ truyện siêu dài và nổi tiếng ở khu fanfic đến thế này, hôm nay mình mới vào đọc. Cảm ơn editor siêu có tâm bỏ công dịch một bộ hoành tráng như này :love:
 

Himayunan

Người chơi công hội
Bình luận
185
Số lượt thích
403
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp đại đại, Mộc nữ thần, Tán ca
À thêm một điều nữa, người như Sở Vân Tú, tui nhĩ cô ấy cần một người tinh tế, chu đáo, thủy chung, nhưng tui không nghĩ một người nhún nhường trong mọi tình huống sẽ phù hợp với cô ấy đâu. Vân Tú là một cô gái mạnh mẽ nhưng có nhiều lúc rất cảm tính và yếu đuối, một người luôn nhún nhường không thể bảo vệ và chăm sóc cô ấy tốt được, cũng không thể hòa hợp với cô ấy trong cuộc sống. Tui nghĩ từ nhường nhịn sẽ phù hợp hơn, bên cạnh đó người đàn ông ấy cũng phải mạnh mẽ và kiên quyết khi cần đưa ra những quyết định cô ấy không làm được/phân vân, hơn nữa còn phải giúp cô ấy mạnh mẽ hơn, giúp cô ấy nhận ra những điểm chưa tốt của mình và dần cải thiện nó. Một người đàn ông luôn nhún nhường một người phụ nữ sẽ không thể hạnh phúc, cũng không thể đem lại hạnh phúc cho người phụ nữ. Chiều ngược lại cũng vậy.
Thế nên ý kiến của tui và cậu có vẻ lệch tông nhau rồi. Nhưng vì có những nhận định trái chiều thế này mới khiến cuộc sống thú vị, không phải sao :))
@kinhhoa kêu 1 đứa bị ám ảnh cưỡng chế bao dung???
Tôi chỉ muốn haha
 

kinhhoa

Phó bản trăm người
Bình luận
127
Số lượt thích
311
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Diệp Vương Hoàng Dụ
Tôi cũng chỉ muốn haha với bạn =))). Chẳng có báo cáo khoa học nào chỉ ra những người mắc chứng OCD thì không bao dung cả =))). Và rất nhiều người như thế họ còn bao dung và có lòng yêu thương hơn ối người tự nhận là bình thường.
 

Bình luận bằng Facebook