<62>
Đối với Diệp Tu và Tô Mộc Tranh hiện tại, hôn từ lâu đã là chuyện quen thuộc. Chỉ là nụ hôn hôm nay dài hơn so với ngày thường, sau khi kết thúc cả hai đều có chút kích động.
“ Em về đây.” Tô Mộc Tranh ngồi trên ghế sofa, đẩy Diệp Tu đang ép nửa người lên cô, giọng nói có chút luyến tiếc.
Diệp Tu vuốt ve mái tóc của Tô Mộc Tranh, thì thầm nói: “ Để anh ôm xí đã.”
“ Được thôi, nhưng chỉ một lát thôi đấy!”
Tô Mộc Tranh mỉm cười, vươn tay ra chuẩn bị ôm Diệp Tu. Kết quả là đối phương không chơi theo nghĩa thông thường, mà một tay vòng qua lưng, tay còn lại vòng qua chân cô rồi nhấc cô khỏi ghế sofa.
Cái thế ôm này thường được gọi là ôm công chúa. Về cơ bản, chẳng có cô gái nào không muốn được ôm như thế. Nhưng đối với Tô Mộc Tranh thì là kinh sợ nhiều hơn là vui mừng. Trong tình huống chẳng chuẩn bị gì, cơ thể đột nhiên bị nâng lên, cô gần như sợ đến mức muốn hét toáng lên.
“ Anh làm em sợ đấy.” Tô Mộc Tranh vỗ nhẹ vào ngực làm dịu tâm trạng, “ không phải bảo chỉ ôm thôi sao?”
“ Chẳng phải ôm đây sao? Em không thích hả?” Diệp Tu nói.
“ Không có…” Tô Mộc Tranh vươn tay ra, vòng tay qua cổ Diệp Tu để ổn định cơ thể, “ Tốn sức lắm không?”
“ Ừ, cũng tạm.” Diệp Tu làm như cong lưng xuống một chút, mặt nhăn lên rồi chửi thề một câu: “ Má!”
“ Sao thế anh?” Tô Mộc Tranh nhìn Diệp Tu lo lắng hỏi.
“ Chắc bị đau lưng rồi!” Diệp Tu đau khổ nói.
“ Có sao không? Anh có chắc không?” Tô Mộc Tranh cố gắng đặt chân xuống.
“ Em đừng nhúc nhíc.” Biểu tình của Diệp Tu rất nghiêm trọng.
Nghe nói vậy, Tô Mộc Tranh cũng không dám động đậy, chỉ hỏi: “ Làm sao đây? có nghiêm trọng không?”
Diệp Tu từ từ đứng thẳng dậy, rồi kéo dài nói “ hmm”
Tô Mộc Tranh đang rất hồi hộp. Do tính chất đặc biệt của thể thao điện tử, đối với tuyển thủ chuyên nghiệp, nơi thường có vấn đề nhất là bàn tay, ngoài ra thì còn có cả thắt lưng và vai. Các tuyển thủ chuyên nghiệp bị thoát vị đĩa đệm ở thắt lưng khi tuổi còn trẻ không phải là không có.
“ Có cần đi bệnh viện không?” Tô Mộc Tranh rất lo lắng nhìn Diệp Tu.
“ Đừng gấp, anh còn chưa nói xong” Diệp Tu nói câu tiếp theo “ Hình như hết đau rồi.”
“ Hả?” Tô Mộc Tranh đứng hình một lát, sau đó lập tức phản ứng, “ Anh lừa em?”
“ Không có” Giọng nói của Diệp Tu rất nghiêm túc, nhưng nụ cười trên mặt của anh đã bán đứng anh.
Tô Mộc Tranh khóc không được cười cũng không xong, nhìn Diệp Tu nói: “ Không cho anh ôm nữa, nhanh để em xuống!”
“ Được thôi!” hai tay Diệp Tu vẫn ôm chặt Tô Mộc Tranh, bắt đầu tiến về phía chiếc giường.
“ Anh muốn làm gì?” Tô Mộc Tranh dự cảm có biến.
Diệp Tu nghiêm túc hỏi: “ Em nói coi, trên khía cạnh bị hoài nghi năng lực của mình, anh có cần phải chứng minh không?”
Tô Mộc Tranh đã hiểu ý của Diệp Tu, cô trả lời: “ Hì hì… Em nghĩ không cần đâu.”
“ Bị em cười nguyên một đêm, anh rất xấu hổ đấy!” Diệp Tu nói xong rồi cười “ hahahha” ba tiếng thì đã đến bên giường rồi.
Tô Mộc Tranh nhìn qua chiếc giường, cảm thấy luống cuống: “ Em sai rồi…”
“ Có sai hay không, thử là biết ngay.” Diệp Tu nói.
Tô Mộc Tranh khóc không ra nước mắt: “ Có thể không thử được không?”
“ Không được, ca luôn là người có thù tất báo.” Diệp Tu nhanh chóng phủ quyết.
Dùng “ nhu” không được thì dùng “ cương”, Tô Mộc Tranh ôm chặt lấy cổ Diệp Tu, ra vẻ có chết cũng không buông ra nói: “ Vậy thì em cũng nuốt lời, em không xuống nữa.”
“ Mau mau buông tay, anh ôm không nổi nữa rồi!” Diệp Tu hùng hồn nói.
“…” Tô Mộc Tranh cạn lời. Có thể nói ra mình không ôm nổi bạn gái nặng 45kg mà không cảm thấy xấu hổ, trên đời này e rằng chỉ có mỗi Diệp Tu.
Tuy miệng nói là ôm không nổi, động tác của Diệp Tu vẫn rất cẩn thận. Anh cúi xuống và đặt Tô Mộc Tranh lên giường, cho đến khi anh chắc chắn cơ thể cô chạm vào giường thì từ sau cổ tách tay cô ra.
Chẳng qua sau đó, Diệp Tu cũng không quên chống hai tay sang hai bên Tô Mộc Tranh, kiểu này thì dù có muốn trốn thì cũng không trốn được được.
Hai người cứ vậy nhìn nhau không nói một lời. Qua nửa phút, hai người vẫn giữ nguyên tình trạng như thế.
Tô Mộc Tranh đang sững sờ, bị nhìn như vậy thì mặt đỏ bừng lên, muốn quay đầu đi, Diệp Tu ngay lập tức dùng hành động để ngăn cô lại.
Nụ hôn thứ hai trong tối nay.