DAY 93/ Phiền muộn của thiếu niên văn học
Tác giả:
二水木昆
–
OOC | Ngọt | Dài gần 1 vạn chữ
Không liên quan tới bài hát kia (Bungaku shounen no yuutsu) nhưng mà nghe cũng hay
–
Kiều Nhất Phàm tự nghĩ rằng bản thân có thể coi như một tác giả dù rằng từ ngữ cậu dùng không quá trau chuốt hoa mỹ hay có thể viết nên những tác phẩm hot bán chạy. Cậu chỉ là một cây bút nghiệp dư ngâm mình trong khu vực yêu đương trong sáng của đam mỹ nam nam, ID tác giả là [Một Tấc Tro], hiện tại đang viết “Trận Quỷ”, được khen ngợi nhiều hơn hẳn cuốn cậu viết trước đó.
Vốn Kiều Nhất Phàm cũng từng viết dòng văn học phong trào, ví dụ như cậu từng mượn ID [Tro Nguyệt] của đàn anh đại học, đăng bộ BG “Vi Thảo” trên trang web, chẳng qua sức ảnh hưởng không lớn, chẳng có mấy ai xem. Độc giả ít ỏi chẳng được là bao, cậu cũng không quá hứng thú. Cuối cùng đổi thành tài khoản [Một Tấc Tro], chuyển qua viết đam mỹ.
Trên mạng, cậu rất thích một tác giả tên [Mộc Ân], viết “Ma Đạo Học Giả” dài kỳ đã được hai năm. Văn phong của Mộc Ân đầy sự mới lạ kì diệu và ngôn ngữ hoa lệ, nghe nói được tiền bối Vương Kiệt Hi đích thân truyền dạy. Mộc Ân cũng cây bút có hợp đồng đắt giá, bảo bối trấn trạm, fan thích cậu ấy nhiều vô số.
Cùng là viết lách trên mạng, vốn giao lưu với nhau cũng không phải việc quá khó, tiếc là hai cậu ở phân khu khác nhau.
Kiều Nhất Phàm coi như ở khu độc giả nữ mà Mộc Ân chỉ viết kiểu văn nhiều độc giả nam.
Văn phong bất đồng làm sao nói chuyện yêu đương kết giao bằng hữu!
Huống hồ Mộc Ân này không thích xuất đầu lộ diện tham gia hoạt động hay là thăm hỏi cá nhân gì cả, để gặp cậu ấy đã khó càng thêm khó, tác giả nam lại có tính cách ngại ngùng như vậy giữa khu độc giả nam quả thực hiếm thấy.
Một chuyện không thể không đề cập, vì Kiều Nhất Phàm không cố ý nhấn mạnh giới tính bản thân cho nên các độc giả đều mặc định rằng cậu là nữ, Kiều Nhất Phàm không biết và cũng lười sửa chữa. Lúc nhấn mạnh giới tính bản thân gây nên một hồi sóng to gió lớn gì đó, để sau sẽ nói.
Thực ra Kiều Nhất Phàm từng gặp Mộc Ân, hai người đã nói chuyện.
Đó là một buổi nghiên cứu thảo luận giữa các tác giả ở thành phố B.
Khi ấy Kiều Nhất Phàm mới xuất bản quyển sách đầu tiên của mình, lượng tiêu thụ không cao nên cũng không nhiều người biết đến cậu. Mộc Ân bằng tuổi cậu, tác phẩm đầu tay lại có lượng tiêu thụ đứng trong top 3, mà hành động cử chỉ của cậu ấy cũng rất có sức hút. Lần đầu tiên Kiều Nhất Phàm trông thấy cậu đã rất hâm mộ.
Buổi sáng khai mạc xong, cậu rất xấu hổ nói với biên tập rằng cậu mải mê nhìn Mộc Ân đại đại, căn bản chẳng nghe được chủ biên nói gì. Biên tập biết cậu là fan cuồng Mộc Ân, sâu sắc thấu hiểu. Anh biết Kiều Nhất Phàm là fan của người ta, huống hồ, thuộc tính hút fan của Mộc Ân rõ như ban ngày.
Buổi chiều thảo luận, Kiều Nhất Phàm cố gắng thu tầm mắt lại dưới cái lườm sắc như dao của biên tập, nghiêm túc nghe hội thảo. Nhịn đến tận cuối buổi, bản năng lại nhìn nhìn sang phía Mộc Ân một chút, bất ngờ thay vừa khéo chạm phải ánh mắt cậu ấy.
“Cậu là [Một Tấc Tro] à?” Mộc Ân không né tránh, chủ động tiến về phía cậu, “Tôi có đọc truyện cậu viết, tuyệt lắm.”
“Cảm ơn anh*. Anh Mộc Ân viết hay lắm đó! Tôi thích cực kì!” Kiều Nhất Phàm có chút kinh ngạc, đột nhiên cảm thấy bản thân đã viết lách lâu như vậy rốt cuộc cũng có được chút công nhận.
* Nguyên gốc dùng ‘thầy’ nhưng vì Việt mình giờ không còn dùng cách nói này để tỏ ý tôn trọng nên mình biên thành ‘anh’.
Về phần đối phương đã đọc truyện cậu viết, có thể là truyện ngắn huyền huyễn cậu viết dự thi. Mộc Ân là khách mời đặc biệt của cuộc thi đó, cũng bởi nguyên nhân này mà cậu mới tham gia. Lúc ấy nhóm fan đều tỏ vẻ đột nhiên chuyển qua viết dạng này có phần hơi lạ, lại có khá nhiều người cảm thấy cậu viết không bằng đam mỹ, nội dung không đủ sâu.
“Biên tập nói chúng ta bằng tuổi nhau, nên tôi muốn đi làm quen chút, tiếc là bình thường chúng ta không gặp nhau.” Mộc Ân cười rộ đuôi mắt cong cong, vô cùng đẹp trai.
Kiều Nhất Phàm kích động, lời bên miệng nói mãi không ra, cuối cùng chỉ có thể cố gắng mỉm cười với đối phương: “Tôi cũng không phải người có tiếng tăm gì, chỉ là một tác giả nghiệp dư thôi, được quen với anh thế này đã rất vinh hạnh rồi.”
Mộc Ân đáp: “Không chừng sau này còn có thể làm việc chung đó. Với cả, đừng dùng kính ngữ thế mà, gọi tên là…”
“Anh Mộc Ân! Chủ biên tìm anh kìa!” Biên tập phụ trách của Mộc Ân đứng ở cửa phòng gọi to, “Vừa rồi còn đang nói chuyện in sách mới mà sao anh đã chạy mất rồi!”
“Chờ chút, tôi đang nói chuyện.” Mộc Ân bị ngắt lời có chút không vui.
“Anh cứ đi trước đi, chuyện in sách mới quan trọng hơn.” Kiều Nhất Phàm chủ động đề nghị đối phương nên đi, mặc dù cơ hội nói chuyện thế này rất hiếm, nhưng dù sao nói chuyện với cậu đâu phải điều gì quan trọng, không đến mức phải vì thế mà trì hoãn công việc.
Ánh mắt Mộc Ân còn lưu luyến trên người Kiều Nhất Phàm chốc lát, cuối cùng quyết định: “Vậy tôi đi trước nhé, tạm biệt Nhất Phàm!”
“Hẹn gặp lại anh Mộc Ân!”
Nhìn bóng lưng đối phương, lúc sau Kiều Nhất Phàm mới chợt nhận ra đối phương gọi cậu bằng tên thật.
Biết tên của cậu, cũng không tính là chuyện quái lạ, tư liệu tham gia cuộc thi kia có một dòng về tên thật.
Nhưng mà được cậu ấy nhớ tên quả là vinh hạnh… Kiều Nhất Phàm xoa xoa lòng bàn tay mình, nói chuyện với đối phương thôi mà tay đã đổ đầy mồ hôi.
Thế còn… Anh Mộc Ân tên là gì nhỉ?
——————————
Hôm nay vừa hoàn thành một chương “Trận Quỷ” mới, comment đầu nhanh chóng bị cướp.
ID trông rất quen mắt, tên là [Anh Kiệt 213].
Người này là một trong số những fan cứng của Kiều Nhất Phàm, lúc Kiều Nhất Phàm viết “Trận Quỷ” chương hai ID này đã tặng cậu không ít thứ, về sau cứ cách năm chương lại thấy cậu ấy đăng một bài bình luận dài, câu chữ đánh thẳng vào lòng tác giả, để lại ấn tượng sâu sắc.
[Anh Kiệt 213] là độc giả Kiều Nhất Phàm thích nhất, cũng không phải chỉ vì đối phương chương nào cũng dành cho cậu chút quà nhỏ, mà mỗi lần viết lời bình đều rất rất tâm huyết. [Anh Kiệt 213] cũng là độc giả duy nhất biết tính hướng của cậu, nhưng chuyện này chỉ đơn thuần là lơ đãng nói ra trong khi tán gẫu thôi.
Có lần Kiều Nhất Phàm nhắn tin nói chuyện oán thán công việc đời sống này nọ, cậu nói một câu “Con gái khó hiểu chết đi được.” kết quả [Anh Kiệt 213] liền nhắn lại hỏi cậu: “Anh là nam à, có bạn gái không?”
Được rồi, tâm tư của độc giả nữ rất kín đáo, cậu thừa nhận cậu kém xa. Đối phương chỉ dựa vào một câu kêu ca của cậu mà đoán ra được nhiều như thế, năng lực quả là lợi hại.
“Không có.” Kiều Nhất Phàm trả lời như thế.
“Thế còn bạn trai thì sao?”
“Vẫn chưa có.”
“Vậy sau này sẽ có à?”
“…”
Kiều Nhất Phàm chợt nhận ra mình lỡ miệng rồi, ‘vẫn chưa có’, không phải ý là ‘về sau’ sẽ có sao!
Cậu gõ một đoạn dài trên bàn phím, rồi lại xóa xóa cắt cắt, suy tư hồi lâu cuối cùng quyển định nói ra hai chữ muốn nói nhất, chỉ là trong lòng cậu vẫn hơi cấn cấn khi nói ra chuyện này với độc giả.
“Sẽ có.” Chuyện ngày sau ai mà biết được?
“Thế, anh thấy tôi thế nào?”
Tình huống gì đây? Trọng tâm hơi sai sai rồi!
“Anh Kiệt, tôi thấy bạn là một độc giả rất tuyệt, có bạn đọc truyện tôi viết, tôi thấy rất vui.”
Tin nhắn gửi đirồi, bên kia cứ hiện biểu tượng ‘đang nhập tin nhắn’ mãi mà không thấy tin nào đáp lại.
Khi đó Kiều Nhất Phàm không chờ đối phương trả lời đã tắt mạng, hôm sau online, thấy tin nhắn gần nhất [Anh Kiệt 213] gửi tới.
“Tôi luôn luôn thích anh ^_^”
Kiều Nhất Phàm không nghĩ nhiều, độc giả thích tác giả mình thường xuyên theo dõi chẳng phải là chuyện quá bình thường sao?
Từ đó tới giờ, cũng bởi vì có bí mật lộ ra với nhau, quan hệ giữa Kiều Nhất Phàm với [Anh Kiệt 213] càng thân thiết. So với quan hệ độc giả và tác giả, hai người giống như bạn tốt hơn.
Kiều Nhất Phàm cũng hiểu, nói chuyện với bạn nữa hình như không quá khó khăn.
——————————
[Anh Kiệt 213] bình luận: “Quỷ Trận” chương 55.
Kiều Nhất Phàm nhìn đi nhìn lại mấy lần, sau đó mở chat riêng với [Anh Kiệt 213].
“Anh Kiệt lần này lại viết bình luận dài, cảm ơn!”
Đối phương vốn hiện trạng thái offline, chưa qua mấy giây, avatar đã sáng lên.
“Anh lần này viết hay lắm đó.”
“Không đúng, anh lúc nào cũng tuyệt hết!”
“Ý tôi là, lần này viết đặc biệt xuất sắc, tôi cực kì thích.”
“Giờ khẩn cấp muốn nhìn bọn họ ở bên nhau!”
Gửi liền bốn tin nhắn, rõ ràng đối phương đã rất kích động.
“Bọn họ nhất định sẽ bên nhau ^_^” Kiều Nhất Phàm tiện tay gõ một hình mặt cười.
…
“Anh thật sự tin vào ‘Nhớ mãi không quên, tất có hồi đáp’ sao?”
—— nhớ mãi không quên, tất có hồi đáp.
—— đây là một câu trong chương này, Kiều Nhất Phàm bắt gặp khi xem phim. Lúc biết cậu không hề nghĩ tin hay không, chỉ đơn giản là muốn cho nam chính một phần chấp niệm với tình cảm mà thôi. Nếu nhất định phải nói ra, hẳn là tin tưởng. Nhưng bị đối phương hỏi thế, ngược lại cậu có chút hoài nghi với câu nói này. Cậu luôn yêu thích sáng tác, nhiều năm rồi chẳng nổi bật, cứ mãi làng nhàng như thế này, vậy rốt cuộc có tính là không có hồi đáp không?
Kiều Nhất Phàm thành thực trả lời: “Tôi cũng không biết nữa.”
“Tôi tin đó.” Rất nhanh đã có tin trả lời gửi tới.
“Từ hồi anh dùng [Tro Nguyệt] để viết tôi đã luôn theo dõi rồi, chỉ tiếc hồi đó không viết bình luận gì cả. Hiện giờ ID này của anh có bình luận dài, có tặng lễ vật, không phải là có hồi đáp sao?”
“A, bạn biết ID ban đầu tôi dùng sao?” Kiều Nhất Phàm kinh ngạc.
“Lúc trước đàn anh dùng ID kia tôi cũng biế, sau đàn anh đó nói với tôi muốn tặng lại nó cho một đàn em bằng tuổi tôi, từ khi đó tôi đã bắt đầu chú ý đến anh.”
“Lại nói thêm, có hơi xấu hổ, hồi đó tôi không bình luận gì cho anh cả, chỉ yên lặng đọc truyện anh viết. Lúc anh nói không dùng ID [Tro Nguyệt] kia nữa, tôi cảm thấy rất khó chịu, cảm thấy chưa kịp ủng hộ gì anh…”
“Nhưng hiện tại [Một Tấc Tro] hành văn tốt hơn nhiều so với [Tro Nguyệt] hồi đó, đề tài tác phẩm “Trận Quỷ” cũng rất phù hợp với anh.”
Cậu từng quen Anh Kiệt kia à? Kiều Nhất Phàm mơ hồ, phản ứng đầu tiên là cố nhớ lại hồi trước cùng học với bạn nữ nào, kết quả cậu phát hiện bạn học cậu còn chẳng nhớ được mấy người chữ nói gì đến bạn nữ.
“Chúng ta từng gặp nhau rồi à?”
“Hẳn đã gặp hồi đại học, chắc là anh quên rồi. Năm ngoái đó, chúng ta gặp nhau rồi.”
Kiều Nhất Phàm vừa muốn hỏi lúc nào, đối phương đã gửi tới một câu.
“Đúng thế, anh Một Tấc Tro, hoặc gọi là anh Kiều Nhất Phàm, tôi cũng là nam, tên Cao Anh Kiệt.”
Ơ?
Cao Anh Kiệt?
Nam?
Ơ ơ???
——————————
Kiều Nhất Phàm còn chưa bình tĩnh lại được sau việc độc giả trung thành cậu luôn cho là nữ thực ra lại là nam thì đối phương đã off mất.
Chốc lát sau, biên tập gọi điện tới, nói mấy hôm nữa sẽ có hoạt động đêm cuối năm của văn học mạng ở thành phố B, mời cậu tới tham gia, bao ăn bao ở bao lộ phí còn có hoạt động trao thưởng, không biết cậu có thời gian tới tham dự không.
Hỏi chút về danh sách khách mới, thế mà lại có [Mộc Ân] tham dự, Kiều Nhất Phàm liền gấp gáp nhận lời.
Nhận lời xong biên tập mới cười toe toét nói với cậu thực ra Mộc Ân có việc bận đã sớm rút rồi, khiến cho Kiều Nhất Phàm lòng đầy căm phẫn nói biên tập là tên lừa đảo, chỉ giỏi dùng Mộc Ân dụ cậu.
Biên tập cười mấy tiếng, nói cậu là hạng thấy sắc quên bạn, biết Mộc Ân kia vẫn sẽ ghé qua? Khả năng đấy cũng có chứ không phải không!
Kiều Nhất Phàm không tin, quyết định tạm đoạn tuyệt quan hệ với biên tập ba giây.
Tối hôm ấy, Kiều Nhất Phàm thấy mình đã nhận lời rồi, không nên từ chối, để chứng minh bản thân không phải kẻ thấy sắc quên bạn, cậu thử vài bộ đồ rồi vội vàng đi tới khách sạn.
Khách sạn Michelin hạng sang, đồ ăn trước mặt là món Ý hay món Pháp Kiều Nhất Phàm cũng không rõ, cậu chỉ biết mình đang ngồi cùng bàn với các nữ tác giả đam mỹ xinh đẹp, không biết nên giao lưu làm sao cảm thấy thật xấu hổ —— một cái bàn mười người, có mỗi mình cậu là nam.
Được cái các cô gái ngồi cùng bàn đều rất ý tứ, cùng lắm chỉ trêu đùa nói “Hóa ra Một Tấc Tro đại đại lại là nam thanh niên đáng yêu thế này!”, “Đối tượng vừa ý không chừng chính là nam chính trong truyện anh ấy viết” mấy câu rồi buông tha cho cậu.
Các cô thoải mái, chướng ngại giao tiếp của Kiều Nhất Phàm giảm đi không ít. Cảm thấy độc giả của các cô ấy yêu thích người dễ gần vậy quả rất tốt, trong giới này, cậu cũng biết một vài tác giả tính cách tệ, không đáng để độc giải yêu thích cho lắm.
“Ý, cô xem, sao cửa lớn tập trung nhiều người thế?” Một cây bút chuyên viết ngược văn cùng bàn đột nhiên nghển cổ nói.
“Nghe nói là anh Mộc Ân vừa tới.” Một cô truyện ngọt cùng bàn quay đầu giải đáp thắc mắc của cô kia, “Anh Mộc Ân siêu siêu đẹp trai, đối xử với mọi người cũng tốt, trong tiểu thuyết đảm bảo là hình mẫu trung khuyển công!”
“Kiểu người này tôi càng thích để cho anh ta hắc hóa một chút nhá, sau đó để cho thuần lương thụ đưa anh ta về chính đạo!” Tác giả cung đấu khua tay nói.
“Được rồi đó, mấy cô ngồi dưới nói thì được, gặp người ta thật đừng có mà tào lao!” Cô gái ngồi cạnh Kiều Nhất Phàm lên tiếng ngăn chặn mấy người kia.
“Đương nhiên đương nhiên, tụi này có chừng mực mà ~”
“Đắc tội tác giả hạng sao của chúng ta không phải chuyện đùa được đâu ahahaha!”
“Phải rồi! Lần trước biên tập nói cho tôi biết tên thật của anh Mộc Ân, sue cực kì luôn!”
“Tên gì thế? Nói được không?”
“Biên tập nói về sau anh Mộc Ân muốn dùng tên thật xuất bản sách, tác giả bên khu kia không ít người đều biết rồi, cho nên nói chắc cũng chẳng sao đâu, tên thật anh ấy là Cao Anh Kiệt!”
“A a a tên sue thật đó!”
“Trời ơi muốn dùng làm tên công trong truyện tiếp theo quá!”
“Anh Mộc Ân từ tên đến hành văn đều hay, tích cách cũng rất khá, không biết có bạn gái chưa, ở cạnh anh ấy nhất định cực kỳ thoải mái!”
“Nhưng tui vẫn muốn cưới nam thần của tui!”
“Nam thần nhà tui năm ngoái kết hôn rồi, không có phần của tôi QAQ”
Chủ đề tám chuyện của các cô gái chuyển qua chuyển lại, nam thần nữ thần các thứ, chỉ còn Kiều Nhất Phàm đột nhiên ngẩn người.
Mấy cô ấy bảo tên người kia là Cao Anh Kiệt?
Cao Anh Kiệt… Trùng tên à?
Kiều Nhất Phàm muốn đi tìm Mộc Ân, lại không kiếm được cơ hội phù hợp. Mộc Ân, có lẽ nên gọi là Cao Anh Kiệt, bị cả đống người vây quanh, chẳng chừa cho cậu chút khe hở nào cả.
Cậu càng ăn càng không thấy có hương vị gì, chào một tiếng với người cùng bàn nói muốn đi WC, dự định muốn bảo biên tập cũng về nhà. Rõ ràng là muốn tìm cơ hội gặp Mộc Ân, hiện giờ người người cũng đến thật như câu đùa của biên tập, vậy mà thậm chí cậu vẫn không có cơ hội chính diện gặp đối phương.
Đây là chênh lệch sao?
Kiều Nhất Phàm vừa vào WC liền nhìn thấy một người đang đứng trước gương chỉnh lại tóc. Nam thanh niên để lại cho người khác ấn tượng thoải mái.
“Nhất Phàm, thật trùng hợp.”
“Ôi… Mộc Ân? Chào anh!” Kiều Nhất Phàm có chút kinh ngạc, không biết sao đối phương lại ở đây, mới vừa rồi vẫn còn đứng cạnh chủ biên mà.
“Lần trước đã bảo không cần dùng kính ngữ, gọi tên tôi là được rồi mà.” Cao Anh Kiệt mỉm cười với cậu, “Cậu biết tên tôi chứ?”
“Tôi cũng vừa mới biết, Cao Anh Kiệt, phải không? Tên anh rất hay.”
“Thật sao? Vậy tốt quá.” Đối phương nghe Kiều Nhất Phàm gọi tên mình xong thoạt trông rất vui, “Hôm nay trên đường đột nhiên muốn tới đây nói chút chuyện việc dùng tên thật với chủ biên, vốn còn đang hơi lo lắng.”
“Không đâu, thật sự nghe rất hay. Tôi có một độc giả, cũng tên là Cao Anh Kiệt, mỗi lần nghĩ đến hai người trùng tên nhau tôi đều thấy rất thú vị, không biết cậu ấy có đọc truyện anh viết không.” Kiều Nhất Phàm ra vẻ thoải mái nói chuyện, nội tâm lại căng thẳng đến sắp không xong.
Cao Anh Kiệt đột nhiên ghé sát vào Kiều Nhất Phàm, vẻ mặt đứng đắn, nói: “Cậu không biết sao? Người kia là tôi đó.”
Kiều Nhất Phàm sửng sốt, ngập ngừng nói: “Đừng, đừng đùa, sao có thể…”
“Có muốn tôi lại dùng tài khoản [Anh Kiệt 213] này gửi gì đó cho cậu thì cậu mới tin không?” Cao Anh Kiệt lại nhích đến gần thêm chút nữa, khẽ cười một tiếng, “Tôi còn tưởng cậu sẽ lập tức đoán được chứ.”
“Anh, anh thật sự là cậu ấy? Chỉ là… Không đúng nha? Không nên thế…”
“Biên tập vì hình tượng đối ngoại nên luôn không cho tôi dùng acc chính đi xem đam mỹ các thứ, cho nên đành phải mở acc nhỏ quan tâm cậu.” Cao Anh Kiệt ra vẻ có chút khổ sở, “Tôi nói chúng ta ‘năm trước từng gặp’, chính là buổi hội thảo năm ngoái đó, cậu còn nhớ không?”
Sao mà không nhớ được chứ! Kiều Nhất Phàm đột nhiên có chút muốn khóc, tác giả cậu vẫn luôn tâm tâm niệm niệm thế mà lại là fan của của cậu! Chuyện thế này sao lại xảy ra với cậu chứ?
“Hiện giờ tôi nói ‘Tôi đã đọc truyện của cậu, rất hay’, cậu vẫn sẽ cảm thấy đây chỉ là lời khách sáo sao?”
“Mộc… Anh Cao Anh Kiệt…”
“Gọi ‘Anh Kiệt’ là được rồi, giống như tôi gọi cậu ấy. Được không, Nhất Phàm? Dù gì chúng ta cũng sinh cùng năm mà.”
Cao Anh Kiệt như nghĩ gì đó, chớp chớp mắt nhìn Kiều Nhất Phàm, “Phải rồi, có muốn ra ngoài uống chút gì không?”
“Bây giờ sao?” Kiều Nhất Phàm vẫn thấy khó tin, luôn cảm thấy như mình đang mơ một giấc phi thực tế.
Vẫn chưa tỉnh lại, cứ như vậy đi.
Cậu lựa chọn chấp nhận.
——————————
Từ bất ngờ đồng ý với đối phương cho đến tận khi ngồi ở quầy bar, trong lòng Kiều Nhất Phàm bắt đầu sinh ra đầy cảm giác áy náy khó xua đi được đối với biên tập nhà mình.
Còn chưa chào hỏi biên tập đã tự tiện đi khỏi…
Bởi vì đó là Mộc Ân nên cậu mới khó có thể tuân thủ quy tắc vậy sao?
Đột nhiên nghĩ mình từng coi người ta là độc giả nữ, mặt Kiều Nhất Phàm đỏ bừng lên. Người bên cạnh này, sao mà cậu lại có thể coi đối phương là nữ mà đối xử chứ?!
Quen thuộc gọi một cái cupcake, Cao Anh Kiệt ăn một miếng, không ngọt không ngấy, rất vừa miệng, sau đó cậu đẩy cái đĩa đến tay Kiều Nhất Phàm.
“Lúc trước đã muốn hẹn cậu ra ngoài, nhưng nhìn cậu có vẻ rất bận chạy bản thảo.”
“Cũng không bận, chỉ là bình thường hơi nhiều việc linh tinh.”
“Thế còn thời gian rảnh viết truyện ngắn dự thi không?”
“Là cuộc thi sắp tới của trang văn học tổng hợp sao? Không hẳn là quá…” Kiều Nhất Phàm nói.
“Chúng ta lập đội nhé?” Cao Anh Kiệt đột nhiên đề nghị.
“Chúng ta? Chuyện này…” Tuy cậu có thể nói là hai người viết mảng truyện khác nhau nhưng quan trọng hơn, cậu thấy mình sẽ kéo chân Cao Anh Kiệt. Văn của cậu thiên về huyền ảo, rất nhiều chỗ bị người khác kêu ca, mặc dù đến lúc đó chắc chắn không phải nhắm vào cậu ấy mà chê, nhưng liên văn chung bình luận, nhỡ đâu Cao Anh Kiệt thấy mấy bình luận đó…
“Tôi nghĩ viết về đề tài tình yêu đơn thuần đi, chính là cái cậu quen viết đó.” Cao Anh Kiệt đan tay đỡ cằm, “Đại ý tôi đã nghĩ ổn rồi, chỉ là cậu cùng viết với tối có thể sẽ phiền cậu chỉnh sửa lại.”
“Tình yêu à!?” Kiều Nhất Phàm kinh ngạc ngẩng đầu, “Không được, Anh Kiệt viết đam mỹ nhỡ mất fan thì sao!”
“Nhưng mà cốt truyện của tôi nhất định phải viết như thế cơ.”
“Vậy, mở acc nhỏ!”
“Dùng acc chính của tôi sẽ có sức hút hơn, thật sự muốn dùng acc nhỏ sao?”
“Đương nhiên rồi, sao mà thoải mái dùng acc chính kiểu đấy được?”
“Có thể cùng viết với Một Tấc Tro, tôi phải vui mới đúng chứ, ngần ngại cái gì đâu?” Cao Anh Kiệt cười nói.
Cuối cùng, dưới sự kiên trì của Cao Anh Kiệt, hai cậu vẫn tạm thời nhất trí ý kiến, cả hai đều dùng acc chính cùng viết một bộ đam mỹ.
Kiều Nhất Phàm xem dàn ý Cao Anh Kiệt đã viết trong điện thoại, có chút kinh ngạc, dàn này triển khai ra quả thật không giống thói quen viết của cả hai. Dàn ý của đối phương có nắm lấy phần đọc giả thích xem, căn bản không nhìn ra đây là người chưa từng viết đam mỹ, phải công nhận Cao Anh Kiệt không hổ là tác giả hạng sao, viết để tài nào cùng trôi chảy mượt mà.
“Anh mời tôi đi ăn là muốn bàn chuyện này sao?”
Uống cạn ly cocktail trước mặt, Cao Anh Kiệt mỉm cười: “Không chỉ thế thôi đâu, còn muốn giao lưu tình cảm với cậu nữa. Thêm chút ấn tượng.”
“Ấn tượng về anh trong lòng tôi cũng không phải chỉ là sâu bình thường thôi đâu!” Kiều Nhất Phàm theo cậu, nâng ly một hơi uống cạn.
Cao Anh Kiệt cười càng thêm sâu, lại nói: “Dàn ý đó cậu về xem chỉnh sửa lại, nhắn tin hoặc điện thoại cho tôi đều được. Sau đó thì… Chuyện công coi như xong rồi, chúng ta nói đến chuyện tư được không?” Ngả người ra sau, lưng dựa vào thành ghế, tư thế mang vẻ lười nhác, khóe miệng đang nhếch lên cười.
“Chuyện tư? Được thôi, nhưng mà tôi có thể có chuyện tư gì chứ? Mỗi ngày hai chỉ đi từ nhà đến nơi làm rồi lại đi về, chẳng có gì để kể cả.”
“Không nói chuyện công tác, Nhất Phàm có bạn trai chưa?”
“Há…” Nhớ tới hồi đối phương là độc giả, cậu đã kể hết chuyện tính hướng của mình ra, Kiều Nhất Phàm ngượng ngùng, thế là mại để tác giả mình thích quan tâm vấn đề tình cảm của mình, “Vẫn chưa có, tạm thời chưa có đối tượng nào cả, nhà cũng không tìm được người hợp tính để thuê chung, bình thường toàn một mình một bóng.”
“”Tôi cũng một mình này… Ha ha, hay là chúng ta ở chung đi? Nhà tôi khá gần, nếu rảnh thì cậu có thể tới.”
“Anh Kiệt cũng không có bạn gái sao?” Kiều Nhất Phàm hỏi.
“Không, nhưng mà đã có đối tượng nhắm tới rồi, tiếc là vẫn còn đang yêu thầm.” Cao Anh Kiệt cười bất đắc dĩ.
“Vậy à…” Trong lòng Kiều Nhất Phàm có chút là lạ, nhếch khóe miệng cười nói, “Thế nếu tiền thuê nhà của tôi tăng thì đành đến nương tựa anh rồi!”
“Không thành vấn đề, chờ cậu tới chưa biết chừng tôi còn có thể được xem trước vài ba chương ấy nhỉ.” Cao Anh Kiệt cười, ăn nốt miếng bánh ngọt cuối cùng.
————————————
Ngày ngày trôi đi trong việc chuẩn bị và viết văn, sau một tháng, hai người rốt cuộc hợp sức hoàn thành tác phẩm mang tên “Dung nham và lưỡi đao”. Là câu truyện với đề tài ma thuật hiện đại, nội dung cơ bản nói về hai nam nhân vật chính từ khi là đồng đội đến lúc phân ly, sau đó có cơ duyên gặp lại nhau lại là khi đã đứng ở hai phe đối lập, đối mặt với lợi ích và cạnh tranh, phần tình cảm nhỏ bé kia lại trở thành ràng buộc không thể gỡ bỏ giữa hai người. Sau cùng là một cái kết mở, Cao Anh Kiệt và Kiều Nhất Phàm đều nhất trí với nhận định “Câu chuyện của họ vẫn chưa kết thúc.”
—— đây mới chỉ là bắt đầu thôi, họ sẽ không dễ dàng chấm dứt.
Trong tiệm net, hai cậu hẹn thời gian cùng đăng tác phẩm dự thi.
Lúc ấn nút xác nhận gửi đi, Cao Anh Kiệt và Kiều Nhất Phàm đều có chút tâm trạng riêng.
Lần đầu tiên Kiều Nhất Phàm hợp tác viết với người khác, đồng thời đó chính là tác giả cậu ngưỡng mộ đã lâu, nội tâm ngoài sự kích động còn có chút căng thẳng lo lắng không giấu hết được. Khoảnh khắc gửi đi kia, mấy trạng thái xấu liền bùng nổ trong lòng Kiều Nhất Phàm: “Tạch rồi tạch rồi Anh Kiệt sẽ mất fan mất làm thế nào đây… Cốt truyện hay như thế mà lại bị mình viết thành thế này. Còn cả mấy phần mình viết là cái quái gì đây? Ối dời ơi muốn quay ngược thời gian lại để không hợp tác viết với Anh Kiệt quá! … Á á á á á á á!!”
Trên đây chính là diễn biến nội tâm vô cùng phong phú sinh động của Kiều Nhất Phàm.
Cùng lúc đó, Cao Anh Kiệt thoạt trông điềm tĩnh thư thái không hề lo lắng. Nhưng mà cậu ngồi đó cũng đang suy nghĩ rất nhiều, dù sao cũng là lần đầu tiên hợp tác viết văn: “Lần đầu tiên viết đề tài này, khó viết quá đi… Luôn muốn nhét vào cả đống nhân vật nữ, hình như tui hết thuốc chữa rồi. Fan của Nhất Phàm có mắng tui phá hỏng truyện cậu ấy viết không, tui viết nát ra thế này! … A a a a a a!!”
Nhưng trong lúc hai người đang giãy giụa với suy nghĩ của bản thân, trang chủ trên màn hình máy tính đã hiện thông báo thành công.
“Nhất Phàm.” Cao Anh Kiệt đột nhiên lên tiếng.
“Ừ?”
“Phần cậu viết tốt lắm đó, nhất định không thành vấn đề.”
“Cảm ơn Anh Kiệt, cậu mới tốt ấy, có thể xây dựng nên cốt truyện thú vị như thế.” Kiều Nhất Phàm vỗ vai đối phương.
“Nếu tôi mà viết ở khu kia, có khi mấy giây liền chìm nghỉm không thấy tăm hơi.”
“Tác giả hàng top bên đó nói lời này tôi không tin đâu.”
“Nhất Phàm…” Cao Anh Kiệt nhìn sang bên cậu.
“Anh Kiệt…” Kiều Nhất Phàm cũng nhìn lại.
“Thôi đừng tâng bốc nhau nữa, chương hôm nay cậu còn chưa viết phải không?” Cao Anh Kiệt đang nhìn Kiều Nhất Phàm đột nhiên vội vàng dời tầm mắt, cắm ổ cứng vào máy chủ, mở tệp văn bản còn đang viết dở.
“Cũng đúng.” Kiều Nhất Phàm muốn triển khai gì đó với Cao Anh Kiệt khóc không ra nước mắt. Vì viết tác phẩm dự thi, mấy hôm nay cậu đã nợ chương chồng chất. Đáng tiếc, trong lúc cậu còn kêu ca lại không thấy được vệt đỏ đã lan đến tai bên má Cao Anh Kiệt.
Cuộc thi kéo dài hai tháng, hai cậu đến tháng thứ hai mới gửi bài, có hơi muộn, nhưng lượt tải và bình luận vẫn rất có khí thế, lượt vote không ngừng tăng lên, dường như có cơ để leo lên top.
Có người kinh ngạc khi Mộc Ân viết đam mỹ, cũng có người khóc lóc Một Tấc Tro vì lo viết truyện dự thi mà bỏ bê bộ kia, lại có người trêu chọc bảo Một Tấc Tro với Mộc Ân kết duyên vợ chồng, mọi người mau mau chuẩn bị tích phân chúc mừng đôi vợ chồng trẻ này (fan đều nghĩ rằng Kiều Nhất Phàm là nữ). Chẳng biết sao rất ít gây war, fan hai bên cứ thế hòa bình êm ái trên khu bình luận, còn có rất nhiều người tự kéo nhau đi giới thiệu tác phẩm này.
Nhân khí như nước lớn đẩy thuyền, mãi đến khi cuộc thi kết thúc vẫn chưa dừng lại.
Ngày công bố, Kiều Nhất Phàm và Cao Anh Kiệt lại hẹn nhau tới tiện net cùng xem.
Tay Kiều Nhất Phàm run đến ba đợt mới mở được trang web, che mắt nói với Cao Anh Kiệt cậu không dám nhìn. Cao Anh Kiệt đang hít vào thở ra, an ủi Kiều Nhất Phàm “Có cậu chắc chắn xếp hạng sẽ không tệ” kết quả càng làm Kiều Nhất Phàm căng thẳng hơn.
Trang web từ tốn load.
Cái tên đầu tiên… Là tác phẩm hợp tác của các tiền bối. Truyện này cực kì tuyệt với, Kiều Nhất Phàm với Cao Anh Kiệt cũng tự biết mình không bằng. Đây thực sự là một truyện phản kích tiêu chuẩn.
Tác phẩm thứ hai…
“Dung nham và lưỡi đao”, tác giả: Mộc Ân & Một Tấc Tro.
Là bộ đam mỹ hợp tác duy nhất lọt vào top 10, sở hữu lượng bình luận cao nhất, cũng là tác phẩm tâm huyết hai cậu cùng tạo nên.
“Woa a a a a a!!!!” Cao Anh Kiệt và Kiều Nhất Phàm phấn khích gào rú nhảy nhót trong phòng net, sau đó ôm nhau thành một cục.
Giống như vừa chạy marathon, tim đập bùm bụp. Kiều Nhất Phàm cảm thấy làm được tới mức này quả thực không còn gì nuối tiếc nữa.
Chóp mũi, khóe mắt đều đột nhiên hơi cay cay.
Cao Anh Kiệt đột nhiên nắm lấy tay Kiều Nhất Phàm nói: “Cảm ơn cậu, Nhất Phàm!”
“Cảm ơn tôi làm gì, nếu không có phần tôi viết, nói không chừng Anh Kiệt… Ứm?”
Miệng đột nhiên bị che lại, giãy giụa không thoát cậu chỉ đành nuốt lời chưa kịp nói xuống bụng. Cao Anh Kiệt mỉm cười: “Cậu lại nói cái gì thế, đây là tác phẩm hai người chúng ta cùng viết nên mà.”
Một hồi chuông vang lên cắt ngang hai cậu, Kiều Nhất Phàm ngại ngùng bảo đó là điện thoại của cậu rồi mới mở ra xem, là tin nhắn gửi tới từ chủ nhà cậu đang thuê.
Nội dung Kiều Nhất Phàm nhận được rất đơn giản, có thể khái quát bằng một câu: Tháng sau, khu vực chung quanh mở rộng, tiền nhà thuê tăng.
Tuy bảo đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng chuyện này vẫn như một ngọn núi đè trong lòng cậu. Ở thành phố B tấc đất tấc vàng, tăng tiền nhà cũng không phải chuyện đùa. Mới tốt nghiệp đại học, tiền lương của cậu cũng chỉ miễn cưỡng đủ lo tiền ăn ở thôi, giá nhà tăng lên lẹm mất tận một tuần tiền ăn của cậu.
“Sao thế?” Nhìn thấy đối phương có vẻ không ổn, Cao Anh Kiệt lên tiếng hỏi han.
“Chủ nhà… tăng tiền thuê.” Kiều Nhất Phàm đặt điện thoại xuống, nhíu mày.
“Thế cậu định tìm chỗ khác à? Nếu không thì đến ở chỗ tôi này, tiền nhà chia đôi sẽ rẻ hơn nhiều, chúng ta ở chung.”
“Tháng sau mới bắt đầu tăng, cứ để tôi đi tìm môi giới đã…” Không muốn làm phiền đối phương, cậu định cố gắng kiên trì thêm chút.
“Nhưng hôm nay đã hơn 20 rồi.”
“Vậy, Anh Kiệt không thấy phiền sao?” Quyết tâm kiên trì thất bại.
Cao Anh Kiệt mỉm cười, nói với cậu: “Hôm nay viết xong chương mới thì tới nhà tôi xem đi?” Giọng điệu cứ như nói với bạn nhỏ ‘Cho bé cái kẹo ăn nhé.’
“…Ừ,” Đành phải vậy thôi, Kiều Nhất Phàm gật đầu.
——————————
Cao Anh Kiệt không hổ là tác giả nổi tiếng, tiền lương cực kì ổn, nhà ở rộng rãi, lại còn ở khu vực trung tâm, anh ninh cũng rất tốt. Có tiền sướng thật, bên cạnh chính là khu buôn bán, điều đầu tiên Kiều Nhất Phàm nghĩ tới chính là: nếu ở đây gọi ship đồ ăn khuya cũng rất tiện.
“Rất gần chỗ cậu làm, thế nào?” Cao Anh Kiệt vui vẻ nhìn bộ dạng kích động của Kiều Nhất Phàm, cho dù chỉ là đối với nhà của cậu.
Kiều Nhất Phàm thành thật: “Tôi thấy cho dù là share nhà, dựa theo giá thuê nhà hồi trước của tôi… Xem ra cũng chẳng rẻ gì. Anh Kiệt, nếu cậu thiếu tiền (?), sao không tìm ai đó ở chung từ sớm?”
“Bởi vì chờ cậu đó.” Cao Anh Kiệt nói.
“Cái gì?”
Cao Anh Kiệt chợt nhận ra bản thân vừa thốt ra cái gì đó rất khó lường. Bình thường cậu đều nghĩ kĩ rồi mới nói, nhưng cậu phát hiện, mỗi khi nói với Kiều Nhất Phàm đầu cậu lại nóng nóng lên, là vì ở gần cậu ấy sao?”
“Nhất Phàm, thực ra tôi thích cậu.”
Cứ để nó khiến mình khó xử không thôi, chẳng bằng thẳng thắn giải quyết một lần. Nhưng nhìn khuôn mặt đỏ bừng không nói được lời nào của Kiều Nhất Phàm, Cao Anh Kiệt lại luống cuống tay chân: “Tôi, tôi mới nói… Cậu, Nhất Phàm cứ coi như…”
“Tôi cũng thế.” Mặt Kiều Nhất Phàm còn chưa hết đỏ, ngẩng lên, nhìn Cao Anh Kiệt: “Tôi cũng thích cậu, Anh Kiệt.”
Là cơ duyên nào đã tác hợp cho hai cậu gặp nhau, quen biết, thấu hiểu nhau. Lại bằng cách nào mà ngay từ lần gặp nhau đầu tiên, cả hai đều đã biết người kia chính là người trong lòng mình?
Bộc lộ tình cảm với nhau, sau đó nắm tay, hôn môi, mọi thứ đều hợp tình hợp lý.
—— “Bởi vì tôi mong có sự cậu hiện hữu trong cuộc của tôi.” Cậu cười đáp.
Sau này hai cậu lại hợp tác viết truyện, Kiều Nhất Phàm thở dài nói: “Câu chuyện này nếu có thể triển khai thì thật tốt, tôi thấy có thể viết được hơn 30 vạn chữ.”
“Nếu triển khai câu chuyện của chúng ta, tôi muốn viết cả đời.” Cao Anh Kiệt nắm tay cậu.
“Chuyện dài quá, viết không hết thì phải làm sao?”
Không sao cả, thời gian còn rất dài. Không vội, chúng ta có thể từ từ.
Tay hai cậu chậm rãi đan vào nhau.
————————————
————————————
Mấy ngày sau
Khi Kiều Nhất Phàm đăng truyện dài kì mới còn giải thích giới tính bản thân.
“Tác giả có lời muốn nói: Trước đó hình như mọi người hiểu lầm gì rồi, thực sự tôi là nam đó.”
Khu đam mỹ liền bùng nổ.
Hai người Kiều Nhất Phàm và Cao Anh Kiệt quá thường xuyên hợp tác với nhau, chúng độc giả cũng đã ngửi được mùi hint bay bay đâu đây.
“Lúc trước tôi nói chúc mừng hai người họ nên vợ nên chồng chỉ là đùa vui chút thôi mà, sao lại thành sự thật luôn rồi!”
“Không phải Mộc Ân chuyên viết nam với harem nữ hùng hậu à? Sao mà lại nam nữ ăn tất thế…”
“Tác giả nam tui thích lại thích một tác giả nam khác tui cũng thích, tui phải làm sao bây giờ?”
“Chúc phúc đê.”
“+1”
“+2”
“+10086”
…
Kiều Nhất Phàm nhìn diễn đàn văn học mạng, độc giả chín người mười ý, còn có phần vượt khỏi năng lực tiếp nhận của cậu, điều này làm cho người ta thật dở khóc dở cười: “Sao độc giả bây giờ cái gì cũng đoán được thế?” Hồi Cao Anh Kiệt làm fan của cậu cũng thế này, đoán ra chân tướng chỉ trong vài giây.
“Bởi vì mắt họ tốt.” Cao Anh Kiệt bê cốc nước đi qua liếc mắt nhìn laptop của Kiều Nhất Phàm.
“Đương nhiên, còn có một số là quen với cậu, có thể đoán được từ trong câu chữ.”
“Vậy lúc trước cậu nhận ra cách viết của tôi?”
“Không phải.” Cao Anh Kiệt lắc đầu, “Tôi đều có, vừa quen với văn của cậu, quen cả cậu nữa.”