9.
Nghe tiếng Sở Vân Tú trả lời, Tô Mộc Tranh cuống quít xoay người lại, một mảng dịu dàng thoáng hiện trên vầng trán. Hai người gần kề bên nhau, cô bất chợt hiểu ra được cảm giác đó là gì, gương mặt nóng bừng như muốn bốc cháy.
"Sao cô lại tới đây?" Tô Mộc Tranh lí nhí như muỗi kêu.
Sở Vân Tú nói dối mặt không đổi sắc: "Đúng lúc có việc gần đây, thuận tiện tới kiểm tra sổ sách, bọn hắn nói với ta cô đã đến, nên liền đi tìm cô."
"Vậy à." Tô Mộc Tranh giành việc rót trà, cẩn thận châm trà vào lưng chừng hai cái chén. "Cho cô trước."
"Xong rồi."
"Thừa dịp hôm nay tôi rảnh rỗi, nên nhờ Diệp Tu đưa tới đây xem một lúc." Tô Mộc Tranh cười nói, "Nhưng mà hí kịch tôi nghe không hiểu được bao nhiêu, may mà cô cũng tới, giải thích cho tôi một chút đi."
Cô níu lấy khuỷu tay của Sở Vân Tú, giọng nói có hơi nũng nịu. Sở Vân Tú ngồi xuống bên cạnh, phóng tầm mắt về phía sân khấu, thở dài: "Đây là vở Trường Sinh Điện, đoạn này gọi là Chôn Ngọc".
Trên sân khấu bên dưới, đào hát khẽ nắm ống tay áo dài rũ rượi của lão sinh, che hờ mặt mà khóc. Từ khúc hát xong mấy lượt, giữa tiếng trống hò reo vang dậy, đào hát và lão sinh cùng ôm nhau nức nở.
Tô Mộc Tranh khẽ nhíu mày, mơ hồ hỏi lại: "Dương quý phi hồn đoạn ở Mã Ngôi Dịch?"
"Ừm"
Dưới lầu, Đường Minh Hoàng vừa hát đến câu "Đường đường thiên tử quý, chẳng bằng Mạc Sầu gia". Tô Mộc Tranh lại càng nhíu chặt lông mày, đột nhiên nhớ tới rất nhiều chuyện, cô bất giác đưa tay sang bên cạnh, định nắm tay áo Diệp Tu như thói quen, lại quên mất ngồi cạnh mình là một người khác.
Hôm nay Sở Vân Tú mặc bộ sườn xám trúc văn màu khói ngắn tay, bên ngoài khoác hờ chiếc áo nâu nhạt, trong phòng nhiệt độ cao, nàng ngại nóng, nên vào phòng liền cởi ra, mắc trên kệ áo ngoài cửa. Tô Mộc Tranh vừa đưa tay mình sang, không sờ trúng vải áo như dự định, chỉ chạm được một mảng da thịt mềm mại nõn nà.
Đầu ngón tay nóng hổi, như bị lửa thiêu đốt. Tô Mộc Tranh vội rút tay về. Rõ ràng đều là nữ nhân, cô không biết mình đang xoắn xuýt cái gì.
"Nếu nghe hát cảm thấy không vui, vậy đừng nghe nữa." Sở Vân Tú khuyên.
Tô Mộc Tranh khẽ mím cánh môi mỏng.
Cô ở đây là vì chờ Sở Vân Tú, lấy việc nghe hát làm cớ, nếu cứ như vậy mà bỏ đi, lời không cần nói mà ý đã rõ ràng. Nhưng cô thật sự không ngờ Sở Vân Tú cũng đến đây, còn đến nhanh như vậy.
Sở Vân Tú chợt sờ tay lên mặt cô: "Nghe hát cũng là để tiêu khiển mà thôi, nhìn vẻ mặt của cô lúc nãy, dường như là nhớ đến chuyện không vui."
Tay của nàng lành lạnh, đầu ngón tay có mùi khói thuốc nhàn nhạt quẩn quanh. Hành động này của nàng không nằm trong dự liệu của Tô Mộc Tranh, cô ngồi yên một chỗ, trong lòng kinh ngạc, đôi mắt hạnh đào trong trẻo thoáng mở to.
Động tác của Sở Vân Tú rất thân mật, nàng ấy đang tính toán gì đây.
Tô Mộc Tranh ngẫm nghĩ, nhịn không được lên tiếng hỏi: "Tú Tú, Diệp Tu kể, ở Tô Châu có người đồn là cô thích nữ nhân."
"Cô có tin không?"
"Tôi." Tô Mộc Tranh do dự, "Tôi không biết."
"Vậy thì không nên nghĩ nhiều làm chi, ngoan."
Giọng nói của Sở Vân Tú vừa thấp lại trầm, tỏa ra sự mê hoặc khó hiểu. Tô Mộc Tranh cảm thấy, dù trước mặt mình có là vực sâu thăm thẳm, Sở Vân Tú dùng giọng điệu này dụ dỗ mình nhảy xuống, mình cũng sẽ chẳng chút do dự.
Thế nhưng...
Tô Mộc Tranh đứng dậy, chống tay trên mặt bàn gỗ hoa hoàng lê, khom người nhìn về phía Sở Vân Tú: "Có thật là cô thích nữ nhân?"
Sở Vân Tú đang cúi đầu uống trà. Có cơn gió không biết từ đâu kéo tới, khẽ thổi đuôi tóc dài rủ trên đầu vai Tô Mộc Tranh, lưu luyến lướt qua gương mặt nàng. Sở Vân Tú khẽ sững sờ, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Tô Mộc Tranh.
Lần trước đôi mắt của Tô Mộc Tranh cũng sáng ngời thế này, có thể vì khi đó uống rượu, nhưng hôm nay rõ ràng không có rượu, ánh mắt của cô vẫn thanh tỉnh, sắc mặt bình thường, khoảng cách hai người thật gần, từ trên người Tô Mộc Tranh không ngửi ra chút hơi rượu nào, chỉ có hương hoa quả nhàn nhạt.
"Đúng vậy." Sở Vân Tú vốn muốn trả lời qua loa cho xong bất chợt đổi chủ ý.
Rõ ràng người cố chấp vặn hỏi là Tô Mộc Tranh, nhưng đáp án này lại lần nữa nằm ngoài dự liệu, khiến cho cô ngẩn người. Tô Mộc Tranh mở to mắt mà nhìn, thật lâu sau mới "ồ" một tiếng, lời muốn tiếp theo đó hết thảy đều nghẹn lại.
Sao Sở Vân Tú có thể thừa nhận một cách thản nhiên đến vậy.
Chiêng trống chợt vang, dưới lầu vừa chuyển sang một đoạn khúc khác, tiếng đàn động vọng, hâm nóng bầu không khí càng thêm bi tráng. Đột nhiên Sở Vân Tú lại nhếch khóe môi, khẽ cười nói: "Ta đùa cô thôi."
"Nếu như là thật, cô tính thế nào?" Sở Vân Tú hỏi, "Định né tránh ta à?"
"Không đâu." Tô Mộc Tranh lắc đầu.
Cô hơi khựng lại một chút, rồi lắp ba lắp bắp nói: "Lúc trước tôi du học ở nước ngoài, tình yêu cùng giới cũng không hiếm thấy, tôi không cảm thấy có vấn đề gì cả."
"Ừm." Sở Vân Tú lại cười, "Mộc Tranh, sao bỗng nhiên khẩn trương vậy."
Tô Mộc Tranh cắn môi.
"Tú Tú, cô có tin vừa gặp đã yêu không?"
Ý cười bên môi Sở Vân Tú khựng lại.
"Nếu như tôi nói tôi thích cô, cô có tin không?" Tô Mộc Tranh hỏi.
Không hề ngờ tới cô ấy lại trực tiếp hỏi một cách đột ngột như vậy, Sở Vân Tú cúi thấp mặt, vẫn giữ nụ cười, một tay khoanh lại trên mặt bàn, tay kia thì khe khẽ khuấy trà trong chén. Nước trà chỉ còn một nửa, theo động tác của nàng mà sóng sánh vờn quanh, để lộ ra hoa văn dưới đáy.
Tô Mộc Tranh cố chấp đợi nàng trả lời.
Sở Vân Tú thở dài, nói một chữ "Tin".
Tô Mộc Tranh quan sát nàng, hỏi tiếp: "Vậy cô thích người như thế nào? Có thích tôi không?"
Sở Vân Tú vẫn như cũ buông thõng ánh mắt, cánh bướm thon dài che khuất tia ảm đạm dưới đáy mắt. Nàng không trả lời thẳng câu hỏi của Tô Mộc Tranh, chỉ đáp lại một câu không đúng chủ đề: "Cô quá sạch sẽ, ta không thể."
Nàng không nói có hay không, mà là không thể.
Tô Mộc Tranh không biết phải hình dung thế nào tâm trạng của chính mình trong nháy mắt này, nhẹ nhõm tựa như giẫm bước trên mây, nhưng khắp người lại lạnh lẽo phảng phất như nước tuyết vừa tan vào đầu mùa xuân.
Sở Vân Tú giơ đôi tay của mình lên trước mặt cô.
Đôi tay thon dài sạch sẽ, móng tay cũng được chăm chút rất đẹp. Tô Mộc Tranh thử chạm vào, Sở Vân Tú không né tránh, thế nên cô sờ được vết chai mỏng rất rõ trên ngón tay của nàng.
"Trên tay ta nhiễm rất nhiều máu."
"Diệp Tu nói, đôi khi giết người là bởi thân bất do kỷ."
"Nào có nhiều chuyện bất đắc dĩ vậy đâu." Sở Vân Tú nắm lấy tay cô, "Hắn hù dọa cô đấy."
"Tôi cảm thấy cô không phải người xấu." Tô Mộc Tranh vẫn cứ thế cứng đầu.
Trong mắt Sở Vân Tú gợn lên cơn sóng lăn tăn, nhưng nàng vẫn kiên quyết từ chối: "Cô chỉ là nhất thời hứng thú, chúng ta không phải người đi trên một con đường."
"Lần trước, nếu như cô không đến, tôi thật sự sẽ nổ súng." Tô Mộc Tranh cao giọng nói.
"Ừm." Sở Vân Tú gật gật đầu, "Nhưng rốt cuộc vẫn là ta nổ súng."
Nàng chưa từng kể, lúc nàng mở cửa xe, trông thấy Tô Mộc Tranh, cả người cô đang run rẩy, nhất là cánh tay đang cầm súng. Tình huống như vậy, nếu là khoảng cách không đủ gần, đường đạn chắc chắn sẽ lệch, không gây ra được sát thương gì đáng kể, còn có thể khiến kẻ địch nổi điên.
Chu Hạc không như nàng tuân thủ quy củ như vậy, thủ hạ của hắn phần lớn là kẻ thô bạo hấp tấp vội vàng, máu nóng lên đầu thường xuyên bỏ qua mệnh lệnh, không gây ra đổ máu, không lấy được mạng ai đó sẽ không chịu từ bỏ ý đồ.
May mà Sở Vân Tú kịp thời chạy tới.
Tô Mộc Tranh nói không lại Sở Vân Tú, mềm mỏng không vào, cứng rắn cũng không chắc có thể chạm tới Sở Vân Tú, trong lòng cô cực kỳ ủ rũ, lần này ngay cả dưới lầu đang hát cái gì cũng chẳng quan tâm.
Sở Vân Tú nhất tâm nhị dụng, nghe thấy dưới lầu vang nhịp trống tàn cuộc, biết buổi diễn sắp kết thúc. Nàng vốn muốn đưa Tô Mộc Tranh đi dùng cơm, nhưng kế hoạch lần này hoàn toàn bị Tô Mộc Tranh thừa dịp tỏ tình làm cho xáo trộn. Lúc này, muốn Tô Mộc Tranh bình tĩnh lại, biện pháp tốt nhất chính là mặc kệ, để tự cô ấy suy nghĩ rõ ràng.
Sở Vân Tú hạ quyết tâm, dịu dàng nói: "Kết thúc rồi, ta đưa cô về."
"Cô muốn né tránh tôi đó à?" Tô Mộc Tranh dùng lại câu hỏi vừa nãy Sở Vân Tú hỏi mình.
Sở Vân Tú ngượng ngùng cười cười: "Không có."
Hiếm khi nào cô phải khổ sở như vậy, Tô Mộc Tranh không muốn buông tay: "Vậy tại sao cô muốn đuổi tôi đi?"
"Không có."
"Được rồi. Tự tôi đi về." Tô Mộc Tranh nói, "Mấy ngày nay Diệp Tu bận rộn, không rảnh trông chừng tôi, dù sao một mình tôi cũng không có vấn đề gì."
Sở Vân Tú đổi sắc mặt: "Làm càn."
Mặc dù trong lòng nàng biết rõ, đối thủ cạnh tranh chính của Diệp Tu ở Tô Châu là Chu Hạc, nàng đã phái người mạnh mẽ áp chế, tuyệt không có khả năng trở mình gây ra chuyện gì. Nhưng Tô Mộc Tranh chắc chắn không biết những việc này, cô ấy làm thế, thật sự là không để tâm đến an nguy của bản thân.
Nghĩ tới đây, trong lòng Sở Vân Tú có hơi tức giận.
"Cô lo lắng cho tôi à?" Tô Mộc Tranh hỏi.
Thấy Sở Vân Tú trầm mặt không đáp, Tô Mộc Tranh khẽ cười nhè nhẹ tới gần nàng: "Tôi đã nhờ Diệp Tu hỏi thăm sinh nhật của cô, Tú Tú, cô còn nhỏ hơn tôi nửa tuổi lận nha."
"Cho nên đừng nghiêm mặt như vậy mà, khó chịu lắm."
Trái tim Sở Vân Tú bất chợt rung động, bởi sự quan tâm hiện lên giữa nét mặt sáng ngời của Tô Mộc Tranh, nhưng nàng nhanh chóng đè nén niệm tưởng kiều diễm này. Nhìn gương mặt Tô Mộc Tranh rành rành gặp khó vẫn không suy suyển, Sở Vân Tú do dự giây lát, dù không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn bất đắc dĩ nói: "Mộc Tranh, ta đưa cô đến chỗ này."