ACT. 21
Tiêu Thời Khâm chỉ đứng yên đó không làm gì, nhưng khi tận mắt nhìn thấy mọi thứ phát sinh, vẫn là run lên một trận.
Hoàng Thiếu Thiên bằng con đường ngầm khắp nơi dò la tình báo về hắn và Chu Trạch Khải, hắn không phải một điểm không biết, suy cho cùng mạng lưới tin tức dưới lòng đất này không kín đáo như tay trong của cảnh sát, thỉnh thoảng cũng sẽ có một hai con buôn tình báo hai mang.
Hắn đương nhiên hiểu, có một cảnh sát như Hoàng Thiếu Thiên cứ thế chằm chằm nhìn vào, bất kể đối với Tôn Tường hay Chu Trạch Khải mà nói, đều không phải chuyện tốt đẹp, mà biện pháp tốt nhất để cắt một cái đuôi, rõ ràng chính là khiến hắn vĩnh viễn không xuất hiện nữa.
Nhưng đến lúc thật sự phải động thủ, lại có chút mơ hồ. Hắn rời hàng ngũ cảnh sát đã rất nhiều năm, tuy vậy vẫn không có cảm giác chân thực, luôn luôn hoảng nhiên nghĩ mình chính là —— không, đã từng là một cảnh sát. Những năm gần đây bán mạng cho Chu Trạch Khải, chỉ vì một trận năm đó, bọn hắn phán đoán sai lầm gây ra nổ bom, nhờ có giúp đỡ của Chu Trạch Khải mới miễn được trách nhiệm cho thuộc hạ trong đội của hắn, để hắn có thể một thân một người, gánh hết toàn bộ trách nhiệm.
Trong tay dính máu, hắn không hề sợ. Nhưng hiện tại, phải hạ thủ giết một cảnh sát, hắn trong lòng bỗng dâng lên khó chịu tột cùng, dạ dày kịch liệt nhộn nhạo, như muốn cào hết toàn bộ mọi thứ bên trong ra ngoài.
Hắn che miệng ngồi xổm bên đường hồi lâu, mới bình tĩnh lấy điện thoại ra.
Lúc Dụ Văn Châu chạy tới bệnh viện, tay vẫn phát run.
Hắn nhận được bức ảnh Hoàng Thiếu Thiên gửi đã cảm thấy không ổn, nhắn tin hỏi hắn đang ở đâu lại không có hồi đáp, lập tức gọi điện thoại đến, nhưng trong loa chỉ còn tiếng báo máy bận, hắn thậm chí mở chương trình theo dõi di động của Hoàng Thiếu Thiên, nhưng cũng đã mất tín hiệu.
Nhận được điện thoại của cảnh sát giao thông, trong đầu hắn thậm chí vụt qua một mảnh trắng xóa, đối phương nói gì cũng không biết.
Hắn chỉ nhìn thấy, tay của chính mình run đến mức cầm không nổi bất cứ cái gì.
Cảnh sát giao thông nói với hắn, đó là một tai nạn giao thông, người gây họa say rượu lái xe, sau khi phát sinh sự cố cũng kịp thời báo cảnh sát, gọi cứu thương, hiện tại đã bị tạm giam.
Dụ Văn Châu gật đầu, cái gì cũng không nói. Hắn một mực chờ ở cửa phòng giải phẫu, lúc đèn phòng tắt, hắn cảm thấy, mình đã rất lâu không hề lãnh tĩnh đến thế này, như thể đại não bị đặt vào một vực băng, lạnh giá thấu vào tủy não, cắn chặt mỗi tế bào trên người hắn.
Nhưng còn may, hắn vẫn sống.
Từ ghế dài đứng dậy, Dụ Văn Châu còn vỗ vỗ vai Từ Cảnh Hi bên cạnh, cười nói: “Không sao rồi.”
Bác sĩ theo quy tắc tuyên bố bệnh nhân được cứu sống, nhưng vỏ não tổn thương nghiêm trọng, sóng não hỗn loạn, về sau còn có thể tỉnh lại hay không, phải dựa vào chính hắn và người nhà.
Hắn không có người nhà. Dụ Văn Châu nghĩ. Hoàng Thiếu Thiên niên thiếu đã du đãng ngoài đường, nếu không phải gặp được Ngụy Sâm, hắn bây giờ có lẽ đã giống như đám người hắn đang truy bắt điều tra. Nhưng Ngụy Sâm lại cho rằng hắn có thể trở thành một cảnh sát giỏi, rượt đuổi theo hắn bắt hắn đi học, cuối cùng còn đưa hắn vào được trường cảnh sát.
Dụ Văn Châu cảm thấy, mình vĩnh viễn cũng sẽ không quên ngày đó, thanh niên ý khí hăng hái kia đứng trên bục giảng, lớn tiếng tự giới thiệu mình, giữa hai mắt toàn là thần thái phấn khởi, hắn tự giới thiệu dài hơn người khác rất nhiều, cuối cùng bị phản đối mà buồn bực đi xuống, vừa khéo ngồi vào cạnh Dụ Văn Châu.
“Này này? Cậu tên gì? Lúc nãy cậu nghe thấy tui giới thiệu không a tui tên là Hoàng Thiếu Thiên, Hoàng của Hoàng Thiếu Thiên, Thiếu của Hoàng Thiếu Thiên, Thiên của Hoàng Thiếu Thiên, a bất quá bạn tui còn gọi tui là Hoàng thiếu, cậu nếu muốn gọi tui vậy cũng được, còn cậu? Cậu tên gì? Aiz cậu nãy giờ có lên bục không tui nhớ không rõ…”
Thiếu Thiên, là anh a, Dụ Văn Châu.
Hắn ngồi xuống trước giường bệnh, đem mặt vùi vào hõm cổ đối phương, khe khẽ ở bên tai trả lời hắn.
Nhận được điện thoại thư ký nói Dụ Văn Châu đến tìm, Ngụy Sâm lúc đó đang ngây người nhìn sắc trời màu lam ngoài cửa sổ.
Hắn sáng nay cũng đã biết tin Hoàng Thiếu Thiên đêm qua gặp chuyện, gần như lập tức hiểu được vì sao, mà ngay sau đó trong đầu tràn ngập chính là, nếu như mình chưa đưa hắn tư liệu của Tiêu Thời Khâm…
Không có nếu như. Ngụy Sâm rít một hơi thuốc sâu, nhìn Dụ Văn Châu bước vào phòng.
Hắn đã rất lâu không gặp người thanh niên này, từ khi hắn rời sở cảnh sát, hai người chưa từng chạm mặt lẫn nhau. Hắn vẫn thường xuyên cùng Hoàng Thiếu Thiên đi uống vài ly, nhưng hoàn toàn không liên hệ thanh niên này. Tuy Dụ Văn Châu cũng từng là thuộc hạ của hắn, nhưng hắn đã sắp nhớ không nổi dáng dấp đối phương —— a không đúng, ngay cả lúc hắn còn ở sở cảnh sát, cũng không hề tử tế nhìn kỹ người ta.
Mà vào lúc ấy, chính thanh niên này là người đầu tiên phát hiện hắn có lui tới với Diệp Tu, còn có việc Diệp Tu ngầm mở một công ty, trong đó có cổ phần của hắn. Nói thật, lúc đó hắn đã thất vọng hoàn toàn với sở cảnh sát, vì vậy dứt khoát chọn từ chức.
“Ngụy đội.” Xưng hô của Dụ Văn Châu đối với hắn, giống hệt trước đây.
Ngụy Sâm vốn định chế nhạo đôi câu, nhưng tâm tình hắn bây giờ cũng nát bét, bèn thẳng thắn đứng dậy khỏi bàn, chỉ lên sô pha: “Ngồi.”
“Không cần.” Dụ Văn Châu cười cười nói: “Tôi đến là có mấy chuyện nhờ Ngụy đội giúp.”
Hắn không nhắc gì về việc Hoàng Thiếu Thiên lấy tin từ chỗ Ngụy Sâm, nhưng Ngụy Sâm tin, hắn chắn chắn biết.
“Nói đi.”
“Việc thứ nhất, chờ tình hình của Thiếu Thiên ổn định hơn chút, tôi muốn đưa cậu ấy xuất ngoại chữa trị, phiền anh liên hệ bệnh viện, tìm bác sĩ tốt, thanh toán trước phí dụng ít nhất mười năm.”
Quả nhiên là đến đòi nợ. Ngụy Sâm cười khổ gật đầu, “Không vấn đề.”
“Việc thứ hai, giúp tôi chuẩn bị một thân phận giả, không phải nói thẻ căn cước giả, mà là một thân phận thật sự từng có quá khứ, có người thân, có quan hệ xã hội, ngoài ra làm luôn hộ chiếu và visa.”
“Cái này cần chút thời gian.” Ngụy Sâm thẳng thắn nói.
“Tôi hiểu, nhưng xin làm gấp, bởi vì tôi không biết mình khi nào sẽ cần đến.” Dụ Văn Châu gật gật đầu.
“Tôi có thể hỏi cậu muốn làm cái gì không?” Ngụy Sâm nhấn tắt điếu thuốc trong gạt tàn, ngước mắt hỏi một câu.
“Đi nghỉ phép với Thiếu Thiên.”
Ngồi ngược nắng, biểu cảm trên mặt thanh niên kia nhìn qua chẳng hề chân thực, tựa hồ rất ôn nhu, lại như rất tàn nhẫn, khiến người không lạnh mà run.
Sau khi Dụ Văn Châu đi rồi, Ngụy Sâm cảm thấy thần kinh căng thẳng của mình vẫn chưa thể nới lỏng, hắn không tự chủ châm thêm điếu thuốc, mấy hơi hít đến hết cỡ mới thở ra được, trong đầu cơ hồ đã là một mớ đặc sệt.
Hắn cảm thấy, mình có lẽ đã biết Dụ Văn Châu muốn làm cái gì, nếu Dụ Văn Châu dự định ra tay với Tôn Tường, bọn hắn cũng đỡ tốn sức, chỉ cần chờ Bá Đồ kiềm hãm được Đào Hiên, cứu Diệp Thu ra, lại công bố món đồ trong tay, vậy đã đủ khiến Đào Hiên thân bại danh liệt, hơn nữa trực tiếp vào tù. Đó chính là tư liệu Đào Hiên âm thầm nghiên cứu chế tạo hàng mới, còn có chứng cứ hắn chỉ đường cho Hoàng Phong bán vào nội bộ Gia Thế.
Nghĩ tới đây, hắn lại nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết nếu việc này có cảnh sát xuất hiện lần nữa, liệu có sẽ dẫn đến thích khách tiềm phục trong bóng tối.
Một nháy mắt nghĩ đến điều đó, hắn đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi, dựa lưng vào sô pha phía sau, nghỉ mắt một lúc mới gọi điện cho thư ký, kêu đem chút thức ăn lên.
Lúc cửa phòng có tiếng gõ, hắn nhận ra mình suýt nữa đã ngủ quên, xoa xoa huyệt thái dương, hắn hô một tiếng vào đi, liếc qua cửa thấy là thư ký thì tiếp tục nhắm mắt, chỉ nói một câu “Để xuống đi.”
Nhưng một giây sau, hắn bỗng cảm thấy trên trán lạnh lẽo. Lập tức mở mắt, chỉ thấy thư ký ngã dưới đất, mà đứng trước mặt mình là một thanh niên cầm súng, nòng súng đang đội trên trán mình.
“Làm thế nào lên được?” Sắc mặt Ngụy Sâm cư nhiên vẫn rất trấn định, “Máy thu hình suốt một đường đều hỏng rồi? Hay mày sắp nói, đám vệ sĩ tao nuôi lương cao thật ra đều là uổng cơm?”
“Đưa đồ cho tôi, tôi liền đi.” Đối phương không hề dao động.
“Mày điên hả? Cầm cái đó mày còn ra ngoài được à? Đơn thương độc mã… Khoan đã, là đơn thương độc mã phải không? Nghe nói cộng sự của mày bị thương?” Ngụy Sâm rất nhanh đoán được thân phận người tới.
Câu này tựa hồ khiến đối phương không vui lắm, nòng súng ấn vào đầu hắn dùng thêm chút sức.
“Được được được…” Ngụy Sâm giơ hai tay lên, “Dù rất muốn nói tao gặp chết không sờn, nhưng lão phu lại chẳng phải người như vậy, đúng không a?”
Lâm Kính Ngôn cau mày.
Hắn lúc này cũng đang đứng trong tòa nhà đối diện Hưng Hân, bỏ ống nhòm xuống.
Trương Tân Kiệt giao cho hắn điều tra bằng được vật trong tay Ngụy Sâm rốt cuộc là cái gì, làm hắn có điểm phiền não. Dù nói là có rất nhiều cách, hắn lại không quá muốn xung đột chính diện với Ngụy Sâm, tuy hắn khẳng định Ngụy Sâm không biết mặt mình, nhưng cũng không muốn khiến Trương Giai Lạc khó ăn khó nói với Tôn Triết Bình. Còn may, hắn biết có người cũng đang làm việc hắn muốn làm, nên chỉ cần chờ Song Quỷ đắc thủ, sau đó đoạt từ tay bọn họ là được.
Ban đầu hắn nghĩ vậy.
Nhưng tình huống hiện tại, hắn cảm thấy có chút hỏng rồi.
Hắn nhìn thấy Ngô Vũ Sách từ cửa hông vào tòa nhà, sau đó xuất hiện trong văn phòng của Ngụy Sâm, Ngụy Sâm bị bức mở khóa tủ sắt lấy ra một vật, lại nhân lúc Ngô Vũ Sách đưa tay nhận lấy thì chụp tay cầm súng của đối phương, trong lúc tranh đoạt Ngụy Sâm bị Ngô Vũ Sách ngoan ác một chưởng bổ vào sau gáy, cả người tê liệt ngã xuống. Vốn là sự việc phát triển thế này rất hợp với kế hoạch hắn mong đợi, nhưng lúc này trong văn phòng lại có thêm một người khác xông vào, hắn liền phát hiện không ổn.
Hắn nhớ đến tin nhắn Trương Giai Lạc từng gửi, về sau chưa hề cẩn thận hỏi lại rõ ràng, mà bây giờ, hắn rốt cuộc đã hiểu ý tứ trong đó, hóa ra sau khi Phương Duệ rời khỏi Hô Khiếu, đã đến nơi này.
Hắn thở thật dài, đi về phía cửa.
Ngô Vũ Sách đã mở một con đường tốt cho hắn. Hắn từ cửa hông vào tòa nhà Hưng Hân, khắp nơi nhìn quanh, liền thấy được camera hoạt động không bình thường, theo cầu thang thoát hiểm lên trên, còn gặp vài cảnh vệ nằm ngang dọc.
Thấp thoáng nghe thấy tiếng đụng độ, Lâm Kính Ngôn nhíu mày, bước nhanh hơn.
Cửa phòng làm việc của Ngụy Sâm mở rộng, bốn phía hỗn loạn, bàn ghế lật úp, vừa đến gần hắn liền nhìn thấy Phương Duệ đang bị Ngô Vũ Sách bóp cổ ấn xuống đất, lấy súng đè lên trán. Hắn đứng ở góc chết sau lưng Ngô Vũ Sách, Phương Duệ thì nhìn thấy hắn, tựa hồ như khó tin nổi, sửng sốt thậm chí ngừng cả giãy dụa.
Lâm Kính Ngôn mỉm cười với hắn, từ trong túi lấy ra một con dao phẫu thuật đi tới. Hắn hầu như không phát ra tiếng bước chân, nhưng Ngô Vũ Sách vẫn từ ánh mắt của Phương Duệ phát hiện người tới phía sau, rất nhanh liền giơ súng xoay người lại. Nhưng Lâm Kính Ngôn đã đến sát sau lưng, so hắn càng nhanh, càng không chút do dự, vung dao trong tay, quét xuống cổ họng hắn.
Máu phun trào mà ra, văng lên đầy mặt, đầy người Lâm Kính Ngôn và Phương Duệ.
“Tôi nhớ đến một ít chuyện cũ,” Lâm Kính Ngôn nhìn Ngô Vũ Sách đồng tử nở lớn, trong mắt hắn ngã xuống mặt đất, “Cho rằng chỉ mình một người cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ, cho rằng mình có thể đem toàn bộ trách nhiệm gánh lên thân, không liên lụy đến cộng sự, hoặc cho rằng mình không có cộng sự vẫn có thể làm được tốt hơn.”
“Nhớ đến bản thân mình vào lúc ấy, tôi cũng cảm thấy quả là đáng chết, em nói đúng không?” Hắn sờ sờ vết thương cũ trên cổ, nhìn về phía Phương Duệ vẫn đang giương mắt lặng người.
Đối với phản ứng của đối phương, Lâm Kính Ngôn chỉ nở nụ cười, khom lưng muốn nhặt lên gói giấy nhỏ trong lúc hỗn loạn rơi xuống bên chân Phương Duệ. Nhưng giây kế tiếp, Phương Duệ bỗng nhảy lên, lấy súng từ tay Ngô Vũ Sách nhắm ngay vào hắn.
Hắn thoáng dừng, thẳng người dậy: “Muốn giết tôi thêm lần nữa?”
“Không, không muốn,” Phương Duệ cư nhiên cũng cười, nhưng súng trong tay không hề buông bỏ, “Chỉ muốn chào anh một tiếng, đã lâu không gặp, lão Lâm.”
“Đúng là rất lâu.” Lâm Kính Ngôn ngẫm nghĩ, áp sát Phương Duệ một bước, kề con dao giải phẫu vẫn đang chảy máu kia dán lên gò má đối phương, “Lâu đến mức tôi nhớ không nổi đã bao nhiêu năm rồi.”
“Em cũng không nhớ,” Phương Duệ dường như không để tâm đến lưỡi dao trên mặt, vẫn cười nói, “Nhưng em thường mơ thấy anh, quay về tìm em đòi mạng.”
“Tôi để lại cho em, thì ra là ấn tượng thế này?” Lâm Kính Ngôn vẻ mặt tựa hồ có điểm tiếc nuối.
“Không sai, cho nên em vẫn luôn nghĩ…” Nói tới đây, sắc mặt Phương Duệ đột nhiên thay đổi, mãnh nhiên nhào tới Lâm Kính Ngôn, Lâm Kính Ngôn sững người, rút tay cầm dao về, lại bị đối phương hung ác kéo người xoay một vòng.
Gần như cùng lúc, hắn nghe thấy một tiếng súng vang.
Áo của hắn vừa rồi đã bị máu ướt đẫm, nên không cảm giác được, có phải có chất lỏng ôn nhu lại lần nữa dính lên ngực, nhưng đầu Phương Duệ đã gục vào hõm cổ hắn, hắn theo phản xạ ôm lấy đối phương.
Thanh niên cầm súng đối diện cũng sửng sốt, chắc là không ngờ Phương Duệ sẽ giúp địch nhân ăn phát đạn này. Mà Lâm Kính Ngôn trong đầu có chút trống rỗng, bản thân chưa kịp định thần đã rút súng bên hông, bắn thẳng tới mi tâm người nọ.
Nhưng cảnh tượng máu tươi văng ra cũng không thể giúp mình hồi thần.
Hắn thậm chí có điểm hoảng hốt, nhất thời không biết trong ngực mình ôm là ai.
Đến khi hắn nghe thấy Phương Duệ ghé vào tai hắn đứt quãng nói hết câu kia.
“… Em vẫn luôn nghĩ, đem mạng trả lại cho anh.”
.
Tiêu Thời Khâm chỉ đứng yên đó không làm gì, nhưng khi tận mắt nhìn thấy mọi thứ phát sinh, vẫn là run lên một trận.
Hoàng Thiếu Thiên bằng con đường ngầm khắp nơi dò la tình báo về hắn và Chu Trạch Khải, hắn không phải một điểm không biết, suy cho cùng mạng lưới tin tức dưới lòng đất này không kín đáo như tay trong của cảnh sát, thỉnh thoảng cũng sẽ có một hai con buôn tình báo hai mang.
Hắn đương nhiên hiểu, có một cảnh sát như Hoàng Thiếu Thiên cứ thế chằm chằm nhìn vào, bất kể đối với Tôn Tường hay Chu Trạch Khải mà nói, đều không phải chuyện tốt đẹp, mà biện pháp tốt nhất để cắt một cái đuôi, rõ ràng chính là khiến hắn vĩnh viễn không xuất hiện nữa.
Nhưng đến lúc thật sự phải động thủ, lại có chút mơ hồ. Hắn rời hàng ngũ cảnh sát đã rất nhiều năm, tuy vậy vẫn không có cảm giác chân thực, luôn luôn hoảng nhiên nghĩ mình chính là —— không, đã từng là một cảnh sát. Những năm gần đây bán mạng cho Chu Trạch Khải, chỉ vì một trận năm đó, bọn hắn phán đoán sai lầm gây ra nổ bom, nhờ có giúp đỡ của Chu Trạch Khải mới miễn được trách nhiệm cho thuộc hạ trong đội của hắn, để hắn có thể một thân một người, gánh hết toàn bộ trách nhiệm.
Trong tay dính máu, hắn không hề sợ. Nhưng hiện tại, phải hạ thủ giết một cảnh sát, hắn trong lòng bỗng dâng lên khó chịu tột cùng, dạ dày kịch liệt nhộn nhạo, như muốn cào hết toàn bộ mọi thứ bên trong ra ngoài.
Hắn che miệng ngồi xổm bên đường hồi lâu, mới bình tĩnh lấy điện thoại ra.
Lúc Dụ Văn Châu chạy tới bệnh viện, tay vẫn phát run.
Hắn nhận được bức ảnh Hoàng Thiếu Thiên gửi đã cảm thấy không ổn, nhắn tin hỏi hắn đang ở đâu lại không có hồi đáp, lập tức gọi điện thoại đến, nhưng trong loa chỉ còn tiếng báo máy bận, hắn thậm chí mở chương trình theo dõi di động của Hoàng Thiếu Thiên, nhưng cũng đã mất tín hiệu.
Nhận được điện thoại của cảnh sát giao thông, trong đầu hắn thậm chí vụt qua một mảnh trắng xóa, đối phương nói gì cũng không biết.
Hắn chỉ nhìn thấy, tay của chính mình run đến mức cầm không nổi bất cứ cái gì.
Cảnh sát giao thông nói với hắn, đó là một tai nạn giao thông, người gây họa say rượu lái xe, sau khi phát sinh sự cố cũng kịp thời báo cảnh sát, gọi cứu thương, hiện tại đã bị tạm giam.
Dụ Văn Châu gật đầu, cái gì cũng không nói. Hắn một mực chờ ở cửa phòng giải phẫu, lúc đèn phòng tắt, hắn cảm thấy, mình đã rất lâu không hề lãnh tĩnh đến thế này, như thể đại não bị đặt vào một vực băng, lạnh giá thấu vào tủy não, cắn chặt mỗi tế bào trên người hắn.
Nhưng còn may, hắn vẫn sống.
Từ ghế dài đứng dậy, Dụ Văn Châu còn vỗ vỗ vai Từ Cảnh Hi bên cạnh, cười nói: “Không sao rồi.”
Bác sĩ theo quy tắc tuyên bố bệnh nhân được cứu sống, nhưng vỏ não tổn thương nghiêm trọng, sóng não hỗn loạn, về sau còn có thể tỉnh lại hay không, phải dựa vào chính hắn và người nhà.
Hắn không có người nhà. Dụ Văn Châu nghĩ. Hoàng Thiếu Thiên niên thiếu đã du đãng ngoài đường, nếu không phải gặp được Ngụy Sâm, hắn bây giờ có lẽ đã giống như đám người hắn đang truy bắt điều tra. Nhưng Ngụy Sâm lại cho rằng hắn có thể trở thành một cảnh sát giỏi, rượt đuổi theo hắn bắt hắn đi học, cuối cùng còn đưa hắn vào được trường cảnh sát.
Dụ Văn Châu cảm thấy, mình vĩnh viễn cũng sẽ không quên ngày đó, thanh niên ý khí hăng hái kia đứng trên bục giảng, lớn tiếng tự giới thiệu mình, giữa hai mắt toàn là thần thái phấn khởi, hắn tự giới thiệu dài hơn người khác rất nhiều, cuối cùng bị phản đối mà buồn bực đi xuống, vừa khéo ngồi vào cạnh Dụ Văn Châu.
“Này này? Cậu tên gì? Lúc nãy cậu nghe thấy tui giới thiệu không a tui tên là Hoàng Thiếu Thiên, Hoàng của Hoàng Thiếu Thiên, Thiếu của Hoàng Thiếu Thiên, Thiên của Hoàng Thiếu Thiên, a bất quá bạn tui còn gọi tui là Hoàng thiếu, cậu nếu muốn gọi tui vậy cũng được, còn cậu? Cậu tên gì? Aiz cậu nãy giờ có lên bục không tui nhớ không rõ…”
Thiếu Thiên, là anh a, Dụ Văn Châu.
Hắn ngồi xuống trước giường bệnh, đem mặt vùi vào hõm cổ đối phương, khe khẽ ở bên tai trả lời hắn.
Nhận được điện thoại thư ký nói Dụ Văn Châu đến tìm, Ngụy Sâm lúc đó đang ngây người nhìn sắc trời màu lam ngoài cửa sổ.
Hắn sáng nay cũng đã biết tin Hoàng Thiếu Thiên đêm qua gặp chuyện, gần như lập tức hiểu được vì sao, mà ngay sau đó trong đầu tràn ngập chính là, nếu như mình chưa đưa hắn tư liệu của Tiêu Thời Khâm…
Không có nếu như. Ngụy Sâm rít một hơi thuốc sâu, nhìn Dụ Văn Châu bước vào phòng.
Hắn đã rất lâu không gặp người thanh niên này, từ khi hắn rời sở cảnh sát, hai người chưa từng chạm mặt lẫn nhau. Hắn vẫn thường xuyên cùng Hoàng Thiếu Thiên đi uống vài ly, nhưng hoàn toàn không liên hệ thanh niên này. Tuy Dụ Văn Châu cũng từng là thuộc hạ của hắn, nhưng hắn đã sắp nhớ không nổi dáng dấp đối phương —— a không đúng, ngay cả lúc hắn còn ở sở cảnh sát, cũng không hề tử tế nhìn kỹ người ta.
Mà vào lúc ấy, chính thanh niên này là người đầu tiên phát hiện hắn có lui tới với Diệp Tu, còn có việc Diệp Tu ngầm mở một công ty, trong đó có cổ phần của hắn. Nói thật, lúc đó hắn đã thất vọng hoàn toàn với sở cảnh sát, vì vậy dứt khoát chọn từ chức.
“Ngụy đội.” Xưng hô của Dụ Văn Châu đối với hắn, giống hệt trước đây.
Ngụy Sâm vốn định chế nhạo đôi câu, nhưng tâm tình hắn bây giờ cũng nát bét, bèn thẳng thắn đứng dậy khỏi bàn, chỉ lên sô pha: “Ngồi.”
“Không cần.” Dụ Văn Châu cười cười nói: “Tôi đến là có mấy chuyện nhờ Ngụy đội giúp.”
Hắn không nhắc gì về việc Hoàng Thiếu Thiên lấy tin từ chỗ Ngụy Sâm, nhưng Ngụy Sâm tin, hắn chắn chắn biết.
“Nói đi.”
“Việc thứ nhất, chờ tình hình của Thiếu Thiên ổn định hơn chút, tôi muốn đưa cậu ấy xuất ngoại chữa trị, phiền anh liên hệ bệnh viện, tìm bác sĩ tốt, thanh toán trước phí dụng ít nhất mười năm.”
Quả nhiên là đến đòi nợ. Ngụy Sâm cười khổ gật đầu, “Không vấn đề.”
“Việc thứ hai, giúp tôi chuẩn bị một thân phận giả, không phải nói thẻ căn cước giả, mà là một thân phận thật sự từng có quá khứ, có người thân, có quan hệ xã hội, ngoài ra làm luôn hộ chiếu và visa.”
“Cái này cần chút thời gian.” Ngụy Sâm thẳng thắn nói.
“Tôi hiểu, nhưng xin làm gấp, bởi vì tôi không biết mình khi nào sẽ cần đến.” Dụ Văn Châu gật gật đầu.
“Tôi có thể hỏi cậu muốn làm cái gì không?” Ngụy Sâm nhấn tắt điếu thuốc trong gạt tàn, ngước mắt hỏi một câu.
“Đi nghỉ phép với Thiếu Thiên.”
Ngồi ngược nắng, biểu cảm trên mặt thanh niên kia nhìn qua chẳng hề chân thực, tựa hồ rất ôn nhu, lại như rất tàn nhẫn, khiến người không lạnh mà run.
Sau khi Dụ Văn Châu đi rồi, Ngụy Sâm cảm thấy thần kinh căng thẳng của mình vẫn chưa thể nới lỏng, hắn không tự chủ châm thêm điếu thuốc, mấy hơi hít đến hết cỡ mới thở ra được, trong đầu cơ hồ đã là một mớ đặc sệt.
Hắn cảm thấy, mình có lẽ đã biết Dụ Văn Châu muốn làm cái gì, nếu Dụ Văn Châu dự định ra tay với Tôn Tường, bọn hắn cũng đỡ tốn sức, chỉ cần chờ Bá Đồ kiềm hãm được Đào Hiên, cứu Diệp Thu ra, lại công bố món đồ trong tay, vậy đã đủ khiến Đào Hiên thân bại danh liệt, hơn nữa trực tiếp vào tù. Đó chính là tư liệu Đào Hiên âm thầm nghiên cứu chế tạo hàng mới, còn có chứng cứ hắn chỉ đường cho Hoàng Phong bán vào nội bộ Gia Thế.
Nghĩ tới đây, hắn lại nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết nếu việc này có cảnh sát xuất hiện lần nữa, liệu có sẽ dẫn đến thích khách tiềm phục trong bóng tối.
Một nháy mắt nghĩ đến điều đó, hắn đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi, dựa lưng vào sô pha phía sau, nghỉ mắt một lúc mới gọi điện cho thư ký, kêu đem chút thức ăn lên.
Lúc cửa phòng có tiếng gõ, hắn nhận ra mình suýt nữa đã ngủ quên, xoa xoa huyệt thái dương, hắn hô một tiếng vào đi, liếc qua cửa thấy là thư ký thì tiếp tục nhắm mắt, chỉ nói một câu “Để xuống đi.”
Nhưng một giây sau, hắn bỗng cảm thấy trên trán lạnh lẽo. Lập tức mở mắt, chỉ thấy thư ký ngã dưới đất, mà đứng trước mặt mình là một thanh niên cầm súng, nòng súng đang đội trên trán mình.
“Làm thế nào lên được?” Sắc mặt Ngụy Sâm cư nhiên vẫn rất trấn định, “Máy thu hình suốt một đường đều hỏng rồi? Hay mày sắp nói, đám vệ sĩ tao nuôi lương cao thật ra đều là uổng cơm?”
“Đưa đồ cho tôi, tôi liền đi.” Đối phương không hề dao động.
“Mày điên hả? Cầm cái đó mày còn ra ngoài được à? Đơn thương độc mã… Khoan đã, là đơn thương độc mã phải không? Nghe nói cộng sự của mày bị thương?” Ngụy Sâm rất nhanh đoán được thân phận người tới.
Câu này tựa hồ khiến đối phương không vui lắm, nòng súng ấn vào đầu hắn dùng thêm chút sức.
“Được được được…” Ngụy Sâm giơ hai tay lên, “Dù rất muốn nói tao gặp chết không sờn, nhưng lão phu lại chẳng phải người như vậy, đúng không a?”
Lâm Kính Ngôn cau mày.
Hắn lúc này cũng đang đứng trong tòa nhà đối diện Hưng Hân, bỏ ống nhòm xuống.
Trương Tân Kiệt giao cho hắn điều tra bằng được vật trong tay Ngụy Sâm rốt cuộc là cái gì, làm hắn có điểm phiền não. Dù nói là có rất nhiều cách, hắn lại không quá muốn xung đột chính diện với Ngụy Sâm, tuy hắn khẳng định Ngụy Sâm không biết mặt mình, nhưng cũng không muốn khiến Trương Giai Lạc khó ăn khó nói với Tôn Triết Bình. Còn may, hắn biết có người cũng đang làm việc hắn muốn làm, nên chỉ cần chờ Song Quỷ đắc thủ, sau đó đoạt từ tay bọn họ là được.
Ban đầu hắn nghĩ vậy.
Nhưng tình huống hiện tại, hắn cảm thấy có chút hỏng rồi.
Hắn nhìn thấy Ngô Vũ Sách từ cửa hông vào tòa nhà, sau đó xuất hiện trong văn phòng của Ngụy Sâm, Ngụy Sâm bị bức mở khóa tủ sắt lấy ra một vật, lại nhân lúc Ngô Vũ Sách đưa tay nhận lấy thì chụp tay cầm súng của đối phương, trong lúc tranh đoạt Ngụy Sâm bị Ngô Vũ Sách ngoan ác một chưởng bổ vào sau gáy, cả người tê liệt ngã xuống. Vốn là sự việc phát triển thế này rất hợp với kế hoạch hắn mong đợi, nhưng lúc này trong văn phòng lại có thêm một người khác xông vào, hắn liền phát hiện không ổn.
Hắn nhớ đến tin nhắn Trương Giai Lạc từng gửi, về sau chưa hề cẩn thận hỏi lại rõ ràng, mà bây giờ, hắn rốt cuộc đã hiểu ý tứ trong đó, hóa ra sau khi Phương Duệ rời khỏi Hô Khiếu, đã đến nơi này.
Hắn thở thật dài, đi về phía cửa.
Ngô Vũ Sách đã mở một con đường tốt cho hắn. Hắn từ cửa hông vào tòa nhà Hưng Hân, khắp nơi nhìn quanh, liền thấy được camera hoạt động không bình thường, theo cầu thang thoát hiểm lên trên, còn gặp vài cảnh vệ nằm ngang dọc.
Thấp thoáng nghe thấy tiếng đụng độ, Lâm Kính Ngôn nhíu mày, bước nhanh hơn.
Cửa phòng làm việc của Ngụy Sâm mở rộng, bốn phía hỗn loạn, bàn ghế lật úp, vừa đến gần hắn liền nhìn thấy Phương Duệ đang bị Ngô Vũ Sách bóp cổ ấn xuống đất, lấy súng đè lên trán. Hắn đứng ở góc chết sau lưng Ngô Vũ Sách, Phương Duệ thì nhìn thấy hắn, tựa hồ như khó tin nổi, sửng sốt thậm chí ngừng cả giãy dụa.
Lâm Kính Ngôn mỉm cười với hắn, từ trong túi lấy ra một con dao phẫu thuật đi tới. Hắn hầu như không phát ra tiếng bước chân, nhưng Ngô Vũ Sách vẫn từ ánh mắt của Phương Duệ phát hiện người tới phía sau, rất nhanh liền giơ súng xoay người lại. Nhưng Lâm Kính Ngôn đã đến sát sau lưng, so hắn càng nhanh, càng không chút do dự, vung dao trong tay, quét xuống cổ họng hắn.
Máu phun trào mà ra, văng lên đầy mặt, đầy người Lâm Kính Ngôn và Phương Duệ.
“Tôi nhớ đến một ít chuyện cũ,” Lâm Kính Ngôn nhìn Ngô Vũ Sách đồng tử nở lớn, trong mắt hắn ngã xuống mặt đất, “Cho rằng chỉ mình một người cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ, cho rằng mình có thể đem toàn bộ trách nhiệm gánh lên thân, không liên lụy đến cộng sự, hoặc cho rằng mình không có cộng sự vẫn có thể làm được tốt hơn.”
“Nhớ đến bản thân mình vào lúc ấy, tôi cũng cảm thấy quả là đáng chết, em nói đúng không?” Hắn sờ sờ vết thương cũ trên cổ, nhìn về phía Phương Duệ vẫn đang giương mắt lặng người.
Đối với phản ứng của đối phương, Lâm Kính Ngôn chỉ nở nụ cười, khom lưng muốn nhặt lên gói giấy nhỏ trong lúc hỗn loạn rơi xuống bên chân Phương Duệ. Nhưng giây kế tiếp, Phương Duệ bỗng nhảy lên, lấy súng từ tay Ngô Vũ Sách nhắm ngay vào hắn.
Hắn thoáng dừng, thẳng người dậy: “Muốn giết tôi thêm lần nữa?”
“Không, không muốn,” Phương Duệ cư nhiên cũng cười, nhưng súng trong tay không hề buông bỏ, “Chỉ muốn chào anh một tiếng, đã lâu không gặp, lão Lâm.”
“Đúng là rất lâu.” Lâm Kính Ngôn ngẫm nghĩ, áp sát Phương Duệ một bước, kề con dao giải phẫu vẫn đang chảy máu kia dán lên gò má đối phương, “Lâu đến mức tôi nhớ không nổi đã bao nhiêu năm rồi.”
“Em cũng không nhớ,” Phương Duệ dường như không để tâm đến lưỡi dao trên mặt, vẫn cười nói, “Nhưng em thường mơ thấy anh, quay về tìm em đòi mạng.”
“Tôi để lại cho em, thì ra là ấn tượng thế này?” Lâm Kính Ngôn vẻ mặt tựa hồ có điểm tiếc nuối.
“Không sai, cho nên em vẫn luôn nghĩ…” Nói tới đây, sắc mặt Phương Duệ đột nhiên thay đổi, mãnh nhiên nhào tới Lâm Kính Ngôn, Lâm Kính Ngôn sững người, rút tay cầm dao về, lại bị đối phương hung ác kéo người xoay một vòng.
Gần như cùng lúc, hắn nghe thấy một tiếng súng vang.
Áo của hắn vừa rồi đã bị máu ướt đẫm, nên không cảm giác được, có phải có chất lỏng ôn nhu lại lần nữa dính lên ngực, nhưng đầu Phương Duệ đã gục vào hõm cổ hắn, hắn theo phản xạ ôm lấy đối phương.
Thanh niên cầm súng đối diện cũng sửng sốt, chắc là không ngờ Phương Duệ sẽ giúp địch nhân ăn phát đạn này. Mà Lâm Kính Ngôn trong đầu có chút trống rỗng, bản thân chưa kịp định thần đã rút súng bên hông, bắn thẳng tới mi tâm người nọ.
Nhưng cảnh tượng máu tươi văng ra cũng không thể giúp mình hồi thần.
Hắn thậm chí có điểm hoảng hốt, nhất thời không biết trong ngực mình ôm là ai.
Đến khi hắn nghe thấy Phương Duệ ghé vào tai hắn đứt quãng nói hết câu kia.
“… Em vẫn luôn nghĩ, đem mạng trả lại cho anh.”
.