Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân
Thể loại: Toàn viên, hắc bang, chủ Song Hoa, phó Tán Tu, Lâm Phương, Hoàng Dụ, Song Quỷ, ít Chu Tường, Hàn Trương, Lưu Lô, hint 3P đùng đùng. HE BE.
Tác giả: Anh Chức / Mạc Hoa
Tình trạng: Hoàn
Warning: Có nhân vật sẽ chết.
Giới thiệu của editor: Một trong những đồng nhân từng gây tiếng vang rất lớn từ những ngày đầu, tìm mãi mới thấy bản txt trên mạng
Chú: Cách dịch đồng nhân của Lá rất là điên. Thỉnh nhiều tha thứ.
Dĩ Phụ Chi Danh
IN THE NAME
OF HOLY FATHER
Act 01
Màn trời như có mực đen âm u đổ ập xuống, có lúc lẫn vào hoa tuyết nho nhỏ, như thủy tinh vỡ vụn trộn trong khay mực, chiếu ra ánh đèn neon năm màu mười sắc.
Tôn Triết Bình ổn định hơi thở, tận lực ẩn người ra sau thùng rác. Nơi này là một ngõ tối dựa lưng đường lớn, trước mặt đã là ngõ cụt, nếu lại bị người đuổi tới, gần như không còn chỗ trốn.
Xa xa tựa hồ vẫn còn tiếng hô quát ầm ĩ, nhưng không hề tiến đến gần, sau cùng cũng biến mất. Hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, dùng tay đè lại vết thương bên hông. Chất lỏng ấm áp thấm ra kẽ tay, chưa đầy một lúc liền lạnh lẽo dính lên da thịt.
“Chậc.” Hắn cảm thấy tình hình có chút không xong, vết thương trên người mình không chỉ một chỗ này, tuy không sâu, nhưng chúng nó như những lỗ thủng liên tục tiết đi nhiệt độ cơ thể. Hắn sờ sờ túi áo, điện thoại di động trong lúc bị truy đuổi cũng đã không biết rơi mất nơi nào, chỉ còn dư lại một gói thuốc méo mó rách rưới.
Hắn không khỏi cắn răng chửi một tiếng, dựa đầu vào bức tường sau lưng. Vị trí hiện tại của hắn tuyệt đối không phải một nơi phù hợp để nghỉ ngơi, con chuột kế bên hắn không chút kiêng dè cào cào đồ ăn, trên đất là nước tuyết tan tụ thành bùn nhão, nơi này giống như một góc thành thị bị lãng quên, nhưng mùi thối rữa đuổi cũng không đi kia lại che giấu rất tốt mùi máu tanh trên người hắn tỏa ra.
Nếu chết ở đây, chỉ sợ cũng phải rất lâu mới sẽ có người phát hiện. Hắn có chút tự giễu mà cười, ho khan hai tiếng, vừa định cố chống người dậy, cuối ngõ nhỏ một cánh cửa loang lổ rỉ sét bỗng két một tiếng mở ra.
Hắn lập tức nhíu chặt mày, tay sờ đến cây dao bên người.
Từ trong nhà đi ra, là một thanh niên nhìn cực kỳ đẹp mắt, tóc mái rất dài, dùng kẹp tóc kẹp về phía sau, sau cổ có một đuôi ngựa nhỏ, đeo một túi xách lớn, ăn mặc màu mè, dưới đèn đường lúc chớp lúc tắt trông như một cái đèn neon di động.
Còn may, trông có vẻ không liên quan đến những người kia. Hắn thở ra một hơi, nhưng cũng không buông bỏ cảnh giác, ngầm nắm chặt chuôi dao. Đến khi người nọ đi tới trước mặt, thân thể hắn hơi nghiêng về trước, sẵn sàng công kích bất cứ lúc nào.
“Aiz?” Người đến dừng bước, hiển nhiên đã phát hiện ra hắn, ngẩn người nói, “Anh…”
Hắn không lên tiếng, chỉ nhíu mắt, như con báo đen nằm rạp giữa màn đêm, chờ đợi thời cơ.
Đối phương lại cau mày, như nhận ra hiện trạng của hắn, do dự một hồi bỗng hướng hắn vươn tay ra.
Lần này đổi thành hắn ngẩn người, có chút đoán không được ý của đối phương.
“Nhà tôi ở ngay phía trước,” Thanh niên cong cong khóe miệng, lộ ra nụ cười xinh đẹp, “Qua đêm không thu phí, có cả dịch vụ trị thương.”
Tôn Triết Bình không hề cảm thấy câu đùa này có gì đáng cười, nhưng nụ cười của thanh niên lại khiến hắn đột nhiên cảm giác có chút quen thuộc, trong nháy mắt có chút hoảng hốt.
Thấy hắn không phản ứng, thanh niên dứt khoát ngồi xổm người xuống, kéo một cánh tay hắn khoác lên vai mình, khóe mắt lướt qua cây dao bên cạnh, nhếch miệng nói: “Đồ chơi kia không cần mang theo chứ.”
Tôn Triết Bình hơi chần chừ, vẫn là buông tay cầm dao ra, chống vai thanh niên từ từ đứng dậy, đau đớn khắp toàn thân kéo tới khiến hắn cứng người vài giây, nhưng vẫn cắn răng nhấc chân bước đi. Thanh niên liếc mắt nhìn hắn, cũng không vạch trần, trực tiếp đỡ hắn ra khỏi ngõ nhỏ.
Nhà của thanh niên quả thật không xa, ra khỏi ngõ, rẽ một con đường, liền đến một tòa nhà cho thuê cũ kỹ, lầu không cao, cũng không có thang máy, trên hàng lang chất đống tạp vật, loạn thất bát tao khắp nơi, vách tường trải đầy vết bẩn khả nghi. Đầu cầu thang còn có một người đàn ông uống say nằm giữa một bãi nôn, thanh niên đá đá người đàn ông kia qua một bên, liền kéo Tôn Triết Bình đi tới trước một cánh cửa, một tay lấy ra chìa khoá, luống cuống mở cửa.
Trong nhà một mảnh tối tăm, không có đèn điện hay hơi ấm. Một đường đến đây, Tôn Triết Bình mắt mũi đã sớm có chút mờ mịt, lúc này càng nổi lên vô số điểm trắng như hoa tuyết, bên tai chỉ nghe được chính mình từng hơi thở dốc, khí lạnh tràn ngập thân thể khiến hắn không cách nào khống chế hành động của mình, cuối cùng chỉ thấy trước mắt tối sầm.
Thanh niên nghiêng người đang định mở đèn, bỗng cảm thấy trọng lượng dựa vào người mình đột nhiên nặng hẳn, hắn chưa kịp điều chỉnh tư thế, đã bị người kia toàn thân đè ngã.
“Fuck!”
Trước khi mất đi ý thức, Tôn Triết Bình nghe được cuối cùng chính là tiếng chửi của thanh niên, còn có tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Khi hắn tỉnh lại, đầu tiên nhìn thấy đèn treo có màu ảm đạm và vết rạn như mạng nhện trên trần nhà, khung cảnh vừa quen mắt lại vừa xa lạ, khiến hắn nhất thời nghĩ không ra thân ta đang ở phương nào, tốn mất mấy phút mới nhớ được tình cảnh trước mắt, lập tức vật vã ngồi dậy.
Định thần lại, hắn phát hiện vết thương trên người mình đều đã được xử lý, quấn kỹ băng gạc, trên sàn nhà để một chậu nước đỏ rực kèm theo các loại bông băng dính máu, một thùng thuốc mở lớn, khắp nơi bừa bộn.
Hóa ra, thanh niên kia nói có dịch vụ trị thương không hề là nói đùa, Tôn Triết Bình không khỏi có chút may mắn, sau đó phát hiện chủ nhân không ở trong phòng. Phòng ngủ này cũng không lớn, lúc này đang mở máy sưởi, trên tường dán vài tấm áp phích minh tinh lỗi thời, không có tủ quần áo, chỉ đặt một cái giá treo ở sát tường, treo đầy các loại y phục Tôn Triết Bình cảm thấy mình sẽ không bao giờ mặc, trên tủ đầu giường để một cái gạt tàn, nhưng rất sạch sẽ, không giống như thường dùng tới.
Hắn khó khăn nhích người một chút, từ mớ quần áo vò thành một cục dính máu bên giường đào ra gói thuốc rách rưới kia, rút một điều ngậm vào miệng, lại phát hiện không có lửa.
“Anh tỉnh rồi?”
Lúc hắn đang nghĩ có nên bò xuống giường đi kiếm bật lửa không, chủ nhân căn hộ vừa lau tóc vừa bước vào cửa, mặc một thân áo ngủ rộng thùng thình, có vẻ như mới tắm xong.
“Có lửa không?” Hắn hơi khựng lại, sau mở miệng nói.
“Câu đầu tiên nói với ân nhân cứu mạng lại là câu này?” Thanh niên bất mãn lẩm bẩm, xách cái túi tùy ý vứt trên đất lên, tìm một hồi, ném tới một bao diêm.
Tôn Triết Bình chụp diêm ngẩn ra, trên hộp chỉ có chữ Flowers cách điệu tiếng Anh, logo này hắn rất quen mắt, là một quán bar trên phố phía trước, rất nổi tiếng.
“Cậu là người Bách Hoa?” Hắn có điểm nghi ngờ nhìn về thanh niên kia.
“Bartender thôi.” Thanh niên nhún vai, ngồi lên ghế bên cạnh.
Hắn cũng không nói tiếp, đốt thuốc hít sâu một ngụm, cảm thấy đầu óc tỉnh táo không ít. Ngay lúc hắn thấy tỉnh hẳn rồi, thanh niên lại nói một câu, khiến hắn tưởng mình vẫn mơ ngủ.
“Tôn Triết Bình, anh là Tôn Triết Bình đi?”
“Hả?” Hắn há miệng, đầu tiên là ngờ vực, sau đó bắt đầu đề phòng, “Cậu biết tôi?”
“Anh thật sự không nhớ?” Vẻ mặt của thanh niên có chút sầu não, bỗng cười nói, “Vậy chúng ta bắt đầu tính tiền chữa trị cộng phí qua đêm?”
Tôn Triết Bình mờ mịt, hắn lục khắp trong đầu, thật sự không tìm ra chút ký ức nào có liên quan với thanh niên trước mắt.
Nhìn thấy nét mặt hắn, thanh niên tựa hồ bó tay, chỉ vào mũi mình nói: “Trương Giai Lạc —— Trương, Giai, Lạc.”
“Trương Giai Lạc?” Tôn Triết Bình vẫn mờ mịt, hắn im lặng nửa buổi rốt cục nhớ ra, “A! Cậu là thằng tiểu nương pháo* hồi đó?”
*thằng ranh đàn bà
“Tôn Triết Bình tôi phang cả nhà anh!” Trương Giai Lạc vơ lấy cái túi kế bên, hung ác đập tới Tôn Triết Bình.
.
Last edited by a moderator: