<19>
Diệp Tu nhẹ nhàng nắm cổ tay Tô Mộc Tranh. Khoảng cách giữa hai người đang dần rút ngắn lại, và họ đủ gần để cảm nhận hơi thở của người kia, nặng nề và rối loạn, hơi ấm trên mặt, không thể giải thích được.
Nếu Tô Mộc Tranh không đoán được Diệp Tu tiếp theo sẽ làm gì thì kinh nghiệm mấy năm xem phim biến thành số không. Tim cô giờ đang đập điên loạn, não cũng rơi vào hỗn loạn luôn.
Nụ hôn cuối cùng cũng rơi xuống đặt lên môi cô.
Nụ hôn vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Thực ra thì Diệp Tu cũng không có kinh nghiệm trong việc hôn, nhưng anh ấy có kiên nhẫn và có thể cố gắng từ từ.
Mùi vị của son dưỡng môi không giống như lần trước.
Ngoài việc có cảm giác mềm mại và ẩm ướt khi môi kề môi thì TôMộc Tranh hoàn toàn bị choáng ngợp.
Giống như lần trước, cô vô tình muốn trốn chạy, nhưng lại không có nơi nào để trốn. Phía sau cô là đồng chăn và gối, còn tay Diệp Tu thì đang ôm lấy cô. Cô ấy chỉ đành cắn môi lại phản kháng, nhưng người lại cứ đờ ra.
Với cái kiểu phản kháng này thì Diệp Tu có chút bất lực.
“ Đừng sợ.” Anh thì thầm bên tai.
Sợ? Mình sợ gì cơ chứ? Tô Mộc Tranh cũng không rõ cô đang muốn trốn chạy cái gì. Đối với những người yêu nhau thì hôn nhau chẳng phải rất bình thường sao?
Người yêu…
Cô với Diệp Tu là người yêu mà.
Tô Mộc Tranh cuối cùng cũng hiểu ra, có lẽ cô ấy chưa thích ứng được với mối quan hệ này, nhưng cô ấy sẽ cố gắng tích cực hơn.
Tình yêu là vấn đề của hai người, không phải chỉ cần một bên cố gắng là được.
Cơ thể cứng đờ nay đã thư giãn hơn một chút.
Tô Mộc Tranh bắt đầu đáp lại.
Khi chìm đắm trong nụ hôn thì rất dễ bối rối. Vì hai người đều là tân binh trong lĩnh vực này nên chẳng có mấy kĩ thuật. Nhưng họ đang cố gắng khám phá, trêu chọc nhau.
Khi họ tách ra, cả hai đều thở dốc. Khuôn mặt Tô Mộc Tranh hiện đang đỏ mặt vùi vào đống chăn. Tinh thần cô giờ đang rất hoang mang.
Tay Diệp Tu đang chống hai bên, nhìn xuống Tô Mộc Tranh đang nằm dưới thân. Cô ấy đang thở dốc, cơ thể hơi run.
Mỗi phản ứng nhỏ nhặt đều đã nằm trong tầm mắt. Diệp Tu rất hài lòng với điều này. Anh bắt đầu không còn hài lòng với nụ hôn đơn giản nữa và cảm thấy mình nên thử ở một nơi khác.
Anh vén tóc trên mặt Tô Mộc Tranh ra sau, lần nữa đặt nụ hôn xuống, kéo dài từ đôi môi đến cái cổ thon thả rồi tới vành tai cô, nhẹ nhàng cắn nó.
Bức tường phòng thủ của cơ thể bị phá vỡ, những nơi nụ hôn đi qua như có dòng nước trực tiếp chảy lên não.
Cảm giác này trước đây chưa từng trải qua lần nào, khiến Tô Mộc Tranh cảm thấy rất bỡ ngỡ.
Cô rất ngỡ ngàng và muốn ôm lấy vật gì đó để ngăn cơ thể khỏi sự run rẩy này.
Tô Mộc Tranh vươn tay ôm lấy Diệp Tu, đây là thứ duy nhất cô có thể ôm lúc này.
Không thể nói rằng Diệp Tu không có phản ứng sinh lý được, anh ấy chỉ kiềm chế mình để làm nhiều việc hơn. Dây váy ngủ trên vai Tô Mộc Tranh đã trượt xuống dưới cánh tay, lộ ra bờ vai hoàn mỹ. Dưới xương quai xanh mảnh mai, bộ ngực đã lờ mờ hiện ra.
Máu của Diệp Tu dâng lên, và có vẻ như anh không thể dừng lại được nữa.
“ Cốc cốc cốc” tiếng gõ cửa phá đám vang lên tựa như tiếng sét giữa bầu trời xanh.
Cái đệch!!!!!!!
Diệp Tu không thể diễn tả được tâm trạng của mình lúc này, anh ấy thậm chí muốn cầm cái bấm móng tay ra bấm nát luôn trái tim của thằng nào con nào đã phá hỏng chuyện tốt của anh.
“ Diệp Tu, Mộc Mộc có ở đây không?” Tiếng Sở Vân Tú từ bên ngoài.
Hai người xấu hổ đứng dậy khỏi giường.
“ Tôi không tìm thấy cô ấy, điện thoại cô ấy lại để trong phòng.” Sở Vân Tú tiếp tục nói.
“ Mình ở đây. Vân Tú… cậu chờ mình một lát.” Tô Mộc Tranh hô lên, sửa sang lại mái tóc đang rối với chiếc váy ngủ đang xộc xệch, rồi chạy ra mở cửa.
Sở Vân Tú nhìn thấy bộ dạng hai người họ thế là nhanh chóng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Toi rồi toi rồi! Diệp Tu chắc chắn sẽ trả thù! Ai kêu mày gõ cửa làm gì hả! Sở Vân Tú đang hối hận muôn vàng, những đã quá trễ rồi.
Khuôn mặt Diệp Tu lúc này khiến cô thực sự tin rằng mình đã thu hút thù hận của Boss đệ nhất lịch sử vinh quang.
Bây giờ, so với việc nhận lỗi thì chuồng chính là thượng sách.
“ Hì hì, người ở đây thì tốt rồi. hai người cứ chơi tự nhiên, tôi về phòng đây.” Sở Vân Tú nói xong là đi luôn, cứ như lửa sắp dính mông tới nơi.
“ Mình… mình cũng về.” Tô Mộc Tranh chạy theo Vân Tú.
Diệp Tu nhìn bóng lưng hai người,tuyệt vọng ngã xuống giường.
Tối nay cô đơn một mình rồi.
Một đêm khó ngủ đây.