- Bình luận
- 498
- Số lượt thích
- 3,814
- Location
- Thanh Đảo
- Team
- Bá Đồ
- Fan não tàn của
- Những chàng trai Thanh Đảo
Keep Out đã về rồi đây \ = V = /
Edit: oomi
28.Mọi người đều vào phòng, Trương Giai Lạc đại thù đã báo, vênh cằm với Tôn Triết Bình.
- Vừa nãy các anh không đóng cửa. – Trương Tân Kiệt chỉ cánh cửa phòng hiện đã được khép hờ.
- Không phải, - Tôn Triết Bình xoa xoa mũi, nét mặt có chút quái dị, - Đừng nói nhưu bọn tôi bị mấy cậu bắt tại trận hay gì đó.
- . . .
Chuyện cười này đúng là rất không đúng lúc, khiến ba người còn lại đều bị chấn động một hồi, nửa buổi nói không nên lời.
- Lão Hàn anh muốn đánh hắn không? – Trương Giai Lạc chống cằm, - Để tui giúp cho.
- . . .
Hàn Văn Thanh nhìn đồng hồ, quay về phía Trương Tân Kiệt, - Giờ này còn chưa nghỉ ngơi.
- Không ngủ được. – Trương Tân Kiệt nở nụ cười.
- Âyyyyy, tình hình như vầy ai ngủ nổi chứ . . .? – Trương Giai Lạc cố nhịn hắt hơi, - Dù Tân Kiệt cũng không được nữa.
- Tóc còn chưa sấy khô đã chạy tới. – Tôn Triết Bình bất đắc dĩ nói.
Tóc Trương Giai Lạc xem ra chỉ sấy bừa một chút, vẫn ướt nhẹp buông trên vai.
- Thời gian đâu để sấy tóc, tới chậm một bước lại không biết mấy anh đã nói gì. – Trương Giai Lạc nói, - Vậy? Bây giờ chúng ta chơi đoán số xem ai ở đây, ai lên lầu?
- Các cậu nghe được bao nhiêu? – Hàn Văn Thanh cau mày.
- Cũng không bao nhiêu, lúc đến thấy các anh đang ở trong sân, - Trương Tân Kiệt đáp, - Nghe được suy đoán về kẻ ra tay của hai người.
- Không sai, là suy đoán. – Hàn Văn Thanh gật đầu, - Chỉ là suy đoán không cơ sở, cần chứng cứ.
- Nếu hung thủ đúng như chúng ta suy đoán, hắn không biết có người đã lấy đi hung khí và quần áo hắn giấu, nhất định sẽ trở về.
Tôn Triết Bình tiếp lời:
- Có thể bắt trong lúc hắn đang hành động.
- Tôi và Tân Kiệt ở lại, cậu và Trương Giai Lạc phụ trách hai người trên lầu . . . Ba người, đồng thời xác nhận Đan Kiêu có phải vẫn ở trong phòng không.
- Không chơi đoán số? Việc của anh hình như dễ nuốt hơn đấy. – Tôn Triết Bình liếc mắt nhìn Hàn Văn Thanh.
- Cần mai phục, hai người quá náo. – Hàn Văn Thanh nói thẳng.
- . . . Có nghe không, - Tôn Triết Bình vỗ vai Trương Giai Lạc, - Đi thôi, Trương Lạc Lạc.
- Rõ rồi, Tôn Bình Bình.
- . . .
Hàn Văn Thanh khóa trái cửa, thuận tay tắt đèn.
Căn phòng ảm đạm trở lại, Trương Tân Kiệt bình tĩnh đứng trong bóng tối nhìn anh.
- Lại đây. – Hàn Văn Thanh thấp giọng nói.
Ánh sáng mờ nhạt từ ngoài song cửa chiếu vào, Trương Tân Kiệt không nhìn rõ biểu cảm của Hàn Văn Thanh, vẫn lập tức tới cạnh đối phương, Hàn Văn Thanh kéo cậu ngồi xuống.
Họ ngồi ngay cạnh cửa ra vào, chỉ cần có chút tiếng vang thì với khoảng cách này có thể nghe được ngay.
- Ngủ chút đi. – Hàn Văn Thanh ấn đầu Trương Tân Kiệt lên vai mình.
- . . . – Trương Tân Kiệt sửng sốt, - Ngủ không được.
- Kẻ kia dù muốn tới cũng khoảng nửa đêm, hiện tại vẫn chưa tới 12 giờ, - Hàn Văn Thanh nghiêng nửa mặt nhìn cậu, - Ngủ.
Trương Tân Kiệt hơi há miệng, vốn còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn tự điều chỉnh cho mình một tư thế thoải mái nhất, nhắm mắt.
Trên quần áo Hàn Văn Thanh vẫn còn một chút mùi vị của gió tuyết, Trương Tân Kiệt hơi nghiêng đầu, chóp mũi sát bên gáy đối phương, cũng rất lạnh.
Hệ thống sưởi hẳn đang bật, trong bóng tối lần mò hai cái, nắm lấy tay của đối phương, lòng bàn tay . . . quả thật khô ráo mà ấm áp.
- Ừ? – Hàn Văn Thanh cúi đầu.
Trương Tân Kiệt không tiếng động lắc đầu, buông lỏng tay.
Hàn Văn Thanh không nắm lại, cũng không ôm, mà hệt như một cái đệm dựa tận chức tận trách, không hề động đậy để cậu gối lên vai mình.
Trương Tân Kiệt biết anh đang trong tư thế có thể duy trì trạng thái tốt nhất, tránh tay chân qua thời gian dài bị mất cảm giác.
Thế nhưng, anh vẫn nhớ đồng hồ sinh học có chút cố chấp của mình.
Trương Tân Kiệt cười một tiếng.
Liên quan tới vấn đề này, trước khi bắt đầu hẹn hò bọn họ từng nghiêm túc thảo luận, tính chất công việc của Hàn Văn Thanh rất không ổn định, thậm chí có lúc mấy ngày không ngủ là chuyện như cơm bữa, thỉnh thoảng chỉ có thể giành ra những khoảng thời gian vô cùng kì lạ tới thăm cậu một lần.
- Tôi còn nhớ. – Hàn Văn Thanh đột nhiên nói.
- Ừ. – Trương Tân Kiệt vẫn nhắm mắt.
- Có một lần tôi tới dưới ký túc xá của cậu lúc một giờ sáng, gọi điện thoại, - Hàn Văn Thanh duỗi tay vén tóc cậu, dùng ngón cái vuốt nhẹ mi tâm Trương Tân Kiệt, - Lúc xuống lầu hình như còn đang mơ màng.
- Tôi có quên kính mắt không.
- Có, - Hàn Văn Thanh thu tay, hôn lên thái dương Trương Tân Kiệt, - Ngủ đi.
Trương Tân Kiệt quả thật có chút buồn ngủ, không biết là vì đồng hồ sinh học cứng đầu bắt đầu phát huy hay vì giọng nói của Hàn Văn Thanh, trầm thấp mà ấm áp mê hoặc ý thức, giống như nơi này chính là chỗ an toàn nhất thế giới.
Trương Tân Kiệt thật sự ngủ mất.
Tôn Triết Bình gọi điện thoại cho Đan Kiêu ở phòng tiếp tân, nghe được đối phương “Alo” hai tiếng sau đó lại treo, liếc mắt ra hiệu cho Trương Giai Lạc.
- Có việc gì vậy, - Người tiếp tân mặt không kiên nhẫn cắt đứt mày qua mắt lại của họ, - Muộn như vậy cảnh sát sẽ không gọi điện tới chứ, tôi có thể vào phòng nghỉ ngủ chút không?
- Hử? – Tôn Triết Bình quay đầu nhìn người tiếp tân, - Cậu bình thường không trực đêm?
- Làm ơn đi, chỗ này ban đêm làm gì có khách tới, - Người tiếp tân vẫn đang nắm tay nắm cửa, - Được không vậy? Tôi vào ngủ một lúc, ở ngoài có điện thoại vẫn nghe được.
- Cậu không sợ hung thủ ra tay lần nữa? – Trương Giai Lạc hiếu kì hỏi.
- Hừ, chết chính là người kia, sao còn tùy tiện giết là giết nữa, chắc chắn . . . – Người phục vụ nói được nửa câu thì dừng lại, ném một câu khác – Tôi quản được chắc – Sau đó trực tiếp đứng dậy, vào phòng nghỉ phía sau.
- . . . Chắc chắn cậu ta biết gì đó. – Trương Giai Lạc ghé bên tai Tôn Triết Bình nói, - Trước đây tôi tới đây hỏi chuyện, cậu ta cũng chỉ nói lấp lửng.
- Ồ, người tình con trai ông chủ xem ra cũng là kẻ lắm mồm, - Tôn Triết Bình nói, - Đan Kiêu ở trong phòng.
- Vậy chúng ta chỉ cần chú ý cửa thang gác là được, gã ta ở tầng ba cũng không thể nhảy ra ngoài.
- Đi, chúng ta lên lầu gặp hai vị đáng nghi kia trước. – Tôn Triết Bình xoay người lên lầu.
- Ừa, vậy lát nữa . . . Hắt xì! Hơ . . . Hắt xì!
Trương Giai Lạc hắt xì liên tục ba cái.
- Cậu . . . – Tôn Triết Bình nhìn Trương Giai Lạc, muốn nói lại thôi.
- Không có cảm, - Trương Giai Lạc khịt khịt mũi, trả lời ngay, - Chắc chắn là có người nói xấu tui.
- . . . – Tôn Triết Bình ném bịch khăn giấy lấy từ trong túi tới, - Ban nãy tôi lấy ở chỗ tiếp tân.
- Ơ. – Trương Giai Lạc nhận lấy, đi cùng Tôn Triết Bình lên lầu.
- Lát nữa cậu đừng nói . . . – Tôn Triết Bình hơi liếc mắt nhìn Trương Giai Lạc, - Quên đi, cậu muốn nói gì thì nói cái đó.
- Xem tôi ngốc đúng không? – Mũi Trương Giai Lạc hỉ đến đỏ lên, - Tôi biết cái gì có thể nói cái gì không, các anh có ý gì, không lẽ Trần Lệ Lệ chính là hung thủ, nhảy từ cửa sổ vào sau đó đóng lại, cuối cùng mới giả vờ giả vịt hét lên hai tiếng?
- Không nhất định, cũng có thể là người thứ hai đóng cửa sổ và cửa trước.
- Muốn nhiều người vào như vậy, không bằng nói chỗ này là hắc điếm.
- Vậy cũng không nhất định. – Tôn Triết Bình cười.
- Nè nè thời đại này không lẽ còn “Khách sạn Long Môn” gì gì đó chứ?
(tên hắc điếm nổi tiếng trong một bộ phim xưa)
- Tóm lại Trần Lệ Lệ là người có hiềm nghi nhất, trước tiên quan sát cô ta đã, - Tôn Triết Bình cười, - Dù sao trước đây tôi cũng từng nói với cô ta, tôi là thám tử tư.
- Đi điều tra tình ngoài giá thú. – Trương Giai Lạc bổ sung.
- . . .
Tâm trạng Trần Lệ Lệ nhìn qua có vẻ . . . tinh thần chưa vững vàng lắm, ít nhất so với quản lý vẫn đang rúc vào một góc lải nhải gì đó đã là khá tốt.
- Cảnh sát Hàn đâu? – Cô nhìn sau lưng hai người hỏi.
- Em trai tôi bị chút cảm mạo, hơi sốt, Lão Hàn đang chăm sóc nó, - Trương Giai Lạc thuận miệng bịa, - Cũng tại bọn họ ăn cơm xong còn chui ra ngoài trò chuyện.
- . . . Vâng, thời tiết này đúng là . . . – Trần Lệ Lệ miễn cưỡng nở nụ cười.
- Trước đây ở chỗ các cô nếu xuất hiện thời tiết thế này cũng sẽ xuất hiện tuyết lớn chặn đường, điện thoại không có tín hiệu? – Tôn Triết Bình đi thẳng vào vấn đề.
- Vâng, lần nào cũng vậy. – Trần Lệ Lệ nghi ngờ, - Tôn tiên sinh . . . anh không phải đến điều tra tình ngoài giá thú đúng không?
Trương Giai Lạc suýt nữa cười thành tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác khống chế biểu cảm.
- Chậc, người chết trên giường chính là đối tượng điều tra của tôi, - Tôn Triết Bình bịa còn xa hơn, - Hết cách, giờ chỉ có thể tiện tay giúp cảnh sát Hàn một chút xem sao.
- Cái . . . cái gì? – Trần Lệ Lệ xem ra có chút không hiểu.
- À, là tôi được ủy thác điều tra vợ người thuê cùng người chết có . . . Chậc, ngại quá, cô và người chết có quan hệ tình nhân?
- Không phải! – Lần này Trần Lệ Lệ lập tức phản bác, - Tôi . . . Chúng tôi thật ra . . .
- Quan hệ thân xác. – Tôn Triết Bình mặt không đổi sắc nói.
Trương Giai Lạc ngẩng đầu nhìn nhìn trần nhà, đi tới cái ghế cạnh cửa, từ đây thuận tiện có thể quan sát cửa thang gác, ra hiệu bọn họ cứ tiếp tục.
TBC