04.
Gần đến cuối năm, chư vị Bách Hoa trăm miệng một lời từ chối trở về nhà, lúc giám đốc biết liền cảm động đến không biết phải làm sao, nhìn một đám người trẻ tuổi sung sức tinh thần sáng láng, không kìm được mà yêu phục từ tận chân tâm.
Tuy nói rằng mọi người đều tự nguyện để nâng cao thành tích, nhưng vô luận thế nào Tết âm lịch cũng là một ngày lễ trọng đại, giám đốc gửi cho Vu Phong một ít tiền, nói là câu lạc bộ bỏ vốn, chi cho mọi người cho câu lạc bộ một khoản đẻ cùng đi ăn tết.
Trâu Viễn ngáp dài uể oải íu xìu. "Muốn đi ăn bún ..."
Vu Phong hào khí can vân mà đặt lên bàn một bao lì xì đỏ. "Vậy anh mừng tuổi cậu ít tiền ra ngoài ăn bún nha?! Thật dễ nuôi nha."
"Anh có hiểu tình thú là gì không đội trưởng?" Trâu Viễn không phục.
Mạc Sở Thần rướn cổ gào. "Không được không được, muốn tình thì thì hai người tự dắt đi ăn đi, hôm nay bọn này ăn đến phát ngán rồi!"
“Đi ăn lẩu?” Chu Quang Nghĩa đề nghị.
“Có thể có thể, có không khí.” Chu Hiệu Bình lập tức vỗ tay tán thành.
“Ăn thịt nướng đi a.” Tằng Tín Nhiên hứng thú bừng bừng, “Tiệc đứng cũng được, chỉ hơn một trăm một vé thôi!”
"Nếu không dưới một trăm năm mươi anh nhất định sẽ lôi súng ra nã chết cậu." Vu Phong chỉ vào Tằng Tín Nhiên, cười mắng.
"Ai nha đội trưởng, keo kiệt như vậy làm gì chứ, dù sao có phải cậu bỏ tiền ra bao đâu?!" Mạc Sở Thần rút điện thoại ra. "Tôi thấy chỗ này đồ ăn không tồi, mọi người nhìn thử xem."
Làm ầm ĩ một phen, cuối cùng rốt cuộc chọn được một nhà hàng, chỉ là lúc này mới hơn ba giờ chiều, còn chưa đến giờ ăn cơm, Vu Phong cùng Chu Quang Nghĩ đứng một bên bàn bạc, thuận tiện hỏi nhau những năm trước ăn tết bên Thanh Đảo Quảng Châu có gì khác ở đây.
Trâu Viễn nói chẳng có cái gì là khác cả, em biết mấy anh đang suy nghĩ gì rồi.
Mọi người ở bên ngoài đều tỏ vẻ vô cùng tiếc nuối.
Mấy thằng đàn ông đi chung, đẩy hai chiếc xe đẩy đi quang khu mua sắm, trong xe ngoại trừ đồ ăn thì cũng chính là đồ uống, thật sự là muốn không chú ý đến cũng khó.
Trâu Viễn là người đầu tiên kêu mệt, bị cả đội bỏ lại đằng sau, Vu Phong không nghĩ để Trâu Viễn ở lại một mình, liền cùng cậu đi ra ngoài bãi đỗ xe chờ những người khác.
"Đội trưởng, anh cảm thấy tiểu Tằng thế nào?"
Vu Phong nghiêm túc suy nghĩ, trả lời. "Thực lực không tồi, nhưng vẫn cần rèn luyện, kinh nghiệm không đủ, độ trầm ổn cũng không."
"Chu Hiệu Bình thì sao?"
"Ân ... Độ mẫn cảm đối với đại cục chưa đủ, luôn tạo cho người ta cảm giác yếu thế."
"Tiền bối Trương Vỹ thì sao?"
"Ý thức cứng đờ, quá dễ đẻ bị nhìn thấu."
"Mạc Sở Thần ạ?"
"Ý thức cá nhân quá nhiều, nhưng lại khiếm khuyết về mặt ý thức trong đoàn đội."
"Chu Quang Nghĩa thì sao?"
"Không có gì quá nổi trội, cũng Chu Hiệu Bình không sai biệt lắm, thiếu độ mãn cảm trong mắt nhìn thế trận."
"Em thì sao ạ?"
Vu Phong trầm mặc trong chốc lát, duỗi tay xoa xoa đầu Trâu Viễn. "Khuyết điểm lớn nhất của em đã được sửa gần hết rồi, giờ anh đang cố tìm ra khuyết điểm mới đây."
"Trước kia chưa từng có ai chỉ ra những điều này, vậy nên mọi người chỉ có thể vùi đầu vào mà huấn luyện, trừ bỏ lúc thảo luận sau thi đấu có thể tự nhìn nhận đánh giá sai lầm của bản thân, thì những lúc khác đều không có cơ hội đối mặt với khiếm khuyết của mình." Trâu Viễn ngẩng đầu nhìn Vu Phong, cười nói. " ... Cho nên là, cảm ơn anh nhiều lắm, đội trưởng."
Với phong cũng cười, “Nói chi vậy, anh cũng là vì chính bản thân mình thôi.”
“Vì ai cũng được, chỉ cần có lợi cho Bách Hoa chúng ta … Các tiền bối khác đều rất cố gắng, Bách hoa là các tiền bối tâm huyết, vì vậy em nhất định phải cảm ơn anh!"
Lại tiếp tục thoái thác thì có vẻ kiêu ngạo quá, Vu Phong cũng không tiếp tục giả vờ phủ nhận công sức của bản thân nữa, liền vươn tay cười nói. "Cho nên phải càng nỗ lực hơn mới được.
"Đương nhiên rồi ạ!" Trâu Viễn nắm lấy tay hắn.
"Vu ca, Trâu ca! Hóa đơn của chúng ta được giảm giá năm phần trăm."
Thanh âm của Tằng Ín Nhiên từ xa vang tới, Vu Phogn và Trâu Viễn đồng loạt quay đầu lại, vừa đúng lúc nhìn thấy cậu nhóc té ngã.
Cũng may Trương Vỹ từ đằng sau kịp thời kéo lại cậu, chỉ là cái hóa đơn trúng thưởng kia lại theo gió mà bay nhè nhẹ xuống cống thoát nước.
“A a a a a năm phần trăm của em !!!”
“Ai da má mì ơi…… Lão Chu tui vừa nhìn thấy cái gì thế này …”
Chu Quang Nghĩa cốc đầu hắn một cái. "Không được hiểu lầm tình đồng chí của đội trưởng và đội phó."
"Đờ mờ tui thấy hết rồi."
Bên phải một nhóc con muốn lao xuống cống thoát nước mò hóa đơn lại bị một vị kéo chặt không cho, bên trái một tên não động bát quát cùng một tên đứng làm diễn viên phụ, năm người náo nhiệt đến mức người qua đường khó có thể không ghé mắt nhìn ngó. Chu Hiệu Bình đứng giữa xấu hổ đến mức phải dùng tay che mặt ...
"Không có tiền đồ, tiểu Trâu nhất định có thể quay được mười phần trăm."
“Hai mươi!”
“không thể trên năm mươi được, quá phản nhân loại!"
“Nông cạn, chỉ số may mắn của đội phó nhà mình không phải vốn dĩ đã quá phản nhân loại rồi sao?
Trâu Viễn cũng đưa tay lên che mặt ...
"Đúng không đội trưởng, anh nhớ lại xem từ hồi mới chuyển đến, chúng mình đã bao giờ phải mua nước ngọt chưa?" Mạc Sở Thần đắc ý.
"Đêu là tiểu Trâu trúng thưởng được." Chu Quang Nghĩa bổ sung.
Vu Phong cũng đưa tay lên che mặt.
Mọi người xách theo bao lớn bao nhỏ trở về câu lạc bộ, giám đốc không biết từ nơi nào đưa đến một bác thợ chụp ảnh, cùng cả dàn nhân viên chụp một pô gia đình, sau đó cũng cấp chiến đội chụp thêm vài tấm.
Vu Phong cầm xấp ảnh cụp lấy ngay lên, nhíu mày. "Tôi nói tiểu Mạc anh vì sao bức nào cũng chỉ tạo một kiểu dáng suy nhất vậy?"
"A? Em tưởng đếm đến mười mới chụp cơ mà, lúc chụp còn bực mình vì sao mọi người ai cũng bất động cơ."
Cả đoàn người cười lớn (bao gồm cả Mạc Sở Thần), khiến cho đội trưởng Bách Hoa sợ phát rét ...
Người trẻ tuổi, vi tâm chi sở hướng, nỗ lực, chiến đấu, bùng cháy.
Một năm mới, lại sắp tới rồi.
.
.
.
END