Hoàn [Ngụy Quả] Yên Hà (haze) - A Lạc

CryingDevil.

Nông dân công nghiệp
Bình luận
238
Số lượt thích
908
Location
lò nướng bánh
Team
Hô Khiếu
Fan não tàn của
Thư gia tỷ muội, Cừu ngố, Bánh Ngọt, tiểu Vũ
#1
Tên truyện: Yên Hà (haze)


Tác giả: A Lạc (earthnut3)


Biên tập: Crying Devil


Thể loại: BG, đồng nhân toàn chức cao thủ, ngọt, thực văn, OE


Couple: Ngụy Sâm x Trần Quả


Tình trạng bản gốc: hoàn 5 phần + 1 chung chương


Tình trạng biên tập: hoàn thành


Mục lục: 1 - 2 - 3 - 4 - 5

bạn Darkrai Mew đã viết tiếp kết siêu ngọt cho truyện, ư ư ♡
<3





-Đăng vội chúc chị chủ Trần dễ thương sinh nhật vui vẻ 8/8


________________________________________
Một,

"Nhiệt độ trung bình tại phần lớn các tỉnh thần ở khu vực phía Đông Nam có khả năng giảm xuống trong một vài ngày tới, một số khu vực có thể xuất hiện mưa đá và bão tuyết ... các tỉnh Hàng Châu, Nam Kinh chuẩn bị đón luồng không khí lạnh mới tràn về."

Ấy là một đêm đông lạnh lẽo giữa tháng mười hai, Ngụy Sâm đem tấm rèm cửa hiệu tạp hóa xốc lên. Giữa đêm đen, gã nương theo ánh đèn đường mà tiến về phía trước. Ông chủ cửa hàng ngồi bên cửa xem ti vi, loáng thoáng truyền ra bên ngoài tiếng dự báo thời tiết.

"Bán cho bao thuốc lá nào." Gã rút tiền ra. "Này, ngày nào chú cũng mua thuốc ở nhà mày đấy. Không giảm giá tí nào à?"

"Thầy giáo cháu dạy hút thuốc là không tốt." Con bé con ông chủ cửa hàng đang ngồi ghé vào cái container làm bài tập, tùy tiện lôi bao thuốc từ trong tủ ra truyền cho gã. Ngụy Sâm cầm bao thuốc lên, tức khắc rủ ra một điếu và đặt đồng tiền giấy lên mặt bàn. Còn cô bé con xoay người, lúi húi mở hộp sắt tìm tiền lẻ.

"Không cần thối lại đâu." Ngụy Sâm nhìn nó. "Học hành chăm chỉ vào rồi sau này còn chăm sóc ông bà."

Con bé xoay người, hai bím tóc được túm lên bởi dây buộc tóc hồng vẫy vẫy trong không trung. "Chú cháu bảo con gái thì không cần đi học, ở nhà bán hàng kiếm tiền là được rồi."

"Phi." Ngụy Sâm lớn tiếng nói. "Trẻ con thì tập trung học hành cho tốt vào, việc kiếm tiền cứ để người lớn lo đi đã. Mày đừng nghe chú bác mày ... khụ ..."

Gã bỗng chốc im lặng, có điểm xấu hổ đem thuốc lá cho vào miệng, xoay người rời đi giữa trời tuyết.
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,137
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#2
Ơ ... sao ngắn vợi :v ???? 1 trong 5 phần có nhiêu đây có ngắn quá hông TT__TT. Cha sinh mẹ đẻ ms thấy dc 1 cái Ngụy Quả mà nỡ lòng nào...
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,157
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#3
Sáng dậy thấy Ngụy Quả, ship này đợi mãi mới tới ak, lót dép hóng a!!!
#lotdepngoihong
 

CryingDevil.

Nông dân công nghiệp
Bình luận
238
Số lượt thích
908
Location
lò nướng bánh
Team
Hô Khiếu
Fan não tàn của
Thư gia tỷ muội, Cừu ngố, Bánh Ngọt, tiểu Vũ
#4
Ơ ... sao ngắn vợi :v ???? 1 trong 5 phần có nhiêu đây có ngắn quá hông TT__TT. Cha sinh mẹ đẻ ms thấy dc 1 cái Ngụy Quả mà nỡ lòng nào...
Thì phần dẫn thui mờ, tui bận quá tối qua mới làm được chút, giờ đang ngồi làm sml nè T~T ^^
 

CryingDevil.

Nông dân công nghiệp
Bình luận
238
Số lượt thích
908
Location
lò nướng bánh
Team
Hô Khiếu
Fan não tàn của
Thư gia tỷ muội, Cừu ngố, Bánh Ngọt, tiểu Vũ
#5
Sáng dậy thấy Ngụy Quả, ship này đợi mãi mới tới ak, lót dép hóng a!!!
#lotdepngoihong
Hi hi ^3< Ngụy Quả chân ái~
 

CryingDevil.

Nông dân công nghiệp
Bình luận
238
Số lượt thích
908
Location
lò nướng bánh
Team
Hô Khiếu
Fan não tàn của
Thư gia tỷ muội, Cừu ngố, Bánh Ngọt, tiểu Vũ
#6
Nhị,

Ngụy Sâm sau lại trở về Quảng Châu.

Cái trò chơi Vinh Quang này, gã đã chơi cũng khoảng tầm hơn mười năm rồi. Trại huấn luyện Hưng Hân giờ đã không còn cần gã nữa. Bây giờ Hưng Hân đã trở thành câu lạc bộ lớn, có cả một trại huấn luyện chính quy cùng nhiều bộ phận quan trọng khác nữa rồi.

"Mẹ nó ... ông đây đã ba mươi tuổi." Gã đi bộ quanh thành phố. Quảng Châu từ trước đến giờ vẫn luôn được mệnh danh là Bất dạ thành (thành phố không đêm). Các quán ăn vặt khuya trải dài khắp hai bên vỉa hè. Ngụy Sâm móc di động ra xem giờ.

Hộp thư đến trống không, chỉ có duy nhất một cái tin nhắn thông báo tình hình thời tiết tại Hàng Châu.

Bình tĩnh lại, Ngụy Sâm thở dài. Gã lấy điếu thuốc ra, thở hắt một cái cho khói bay, sau đó đem điện thoại nhét lại vào trong túi.

Ngụy Sâm từng nghĩ, sau khi chia tay Trần Quả, gã sẽ hút thoải mái thuốc. Chia tay cô ấy rồi gã cứ thoải mái mà hút, chả bố con thằng nào ngăn cấm được nữa.

Cuộc đời gã cố cai thuốc lá hai lần. Lần đầu tiên là lúc mới giải nghệ, cai thuốc để tránh trạng thái đi xuống. Lần thứ hai là lúc sống chung với Trần Quả, cũng không có lý do gì đặc biệt, chỉ là gã muốn làm cô vui thôi.

"Nếu anh thích một ai đó, anh phải cho người ta thấy được điều đó." Lâm Kính Ngôn sau khi giải nghệ sang Hàng Châu du lịch. Gã cùng hắn ngồi xổm trước cửa chiến đội hút thuốc nói linh tinh mấy câu.

Ngụy Sâm cười lớn. "Vậy tôi thích ai?"

Lâm Kính Ngôn cười cười lắc đầu.

Hắn cũng coi như là người quen của vài tuyển thủ bên Hưng Hân, được bà chủ chiến đội Trần Quả - vốn là một cô gái nhiệt tình, cho hắn ở tạm nơi này vài hôm.

"Khụ, tôi nói, tính cách cô ta trẻ con quá, nói ra rất phiền phức."

"Anh đang nói ai vậy?" Lâm Kính Ngôn hỏi, cũng không có ý truy cứu. Hai người im lặng ngồi hút thuốc. Lâm đại hút xong trước, từ từ đứng dậy, tay vỗ vai hắn, sau đó xoay người đi vào bên trong.

Ngụy Sâm tâm phiền ý loạn, đem đầu thuốc lá ấn xuống, ném vào thùng rác. Gã nhìn nhìn cái thùng rác, một đống thuốc lá tầng tầng lớp lớp xếp lên nhau.

Gã nhấc chân đứng dậy đi vào bên trong. Bộ phận quản lý lúc này vô cùng náo nhiệt. Bọn họ vừa nhìn thấy Ngụy Sâm đã vội chạy ra. "Ngụy lão đại mau tới a! Bọn tôi chống chịu không nổi.

Gã đáp ứng một tiếng. "Được rồi, lần này là thằng nào đây ... Mưu Đồ Bá ...? Á đù, Lâm Kính Ngôn ông mau phắn đê."

Trục Yên Hà của Trần Quả không phải là bí mật. Mọi người ở Hưng Hân đều biết đó là tài khoản của bà chủ chiến đội - Trần Quả. Kỹ thuật của chị chủ có phần hơi ... kém, người chơi thường cũng có thể tùy tiện hành, nói gì đến pro player như Lâm Kính Ngôn. Trần Quả tức giận đến đập bàn phím liên tục. Kỹ thuật cô kém lại luyện nghề khó như bậc thầy pháo súng.

Ngày nào Trần Quả cũng lên game một mình làm nhiệm vụ, có đôi khi sẽ cùng công hội phá bản hay đi cướp Boss. Trước giờ cô rất hào phóng trong việc mua đồ trang bị cho công hội, vậy mà nhân vật của mình lại để mặc toàn trang bị thường hết sức.

Trần Quả cũng ngại bản thân kỹ thuật kém, lo rằng mình đi cùng sẽ trở ngại mọi người, vì thế vẫn thường tự tách đoàn, một mình mình chơi.

Hôm ấy Trần Quả đang ở bên ngoài làm nhiệm vụ, liền bị một vài người chơi vây bắt. Trần Quả còn chưa kịp phản ứng đã thấy một mục sư chạy tới yểm hộ mình.

"Nha, trị liệu cố định đây. Chân ái."

Trục Yên Hà nằm trên mặt đất đọc tin nhắn bên kia gửi qua. Tuy rằng cô cũng quen việc bị đuổi giết chết rớt trang bị rồi nhưng không thể nào không tức giận được. Kỹ thuật của mục sư kia rất tốt, chỉ là phe địch quá nhiều mà bọn họ thì chỉ có hai người.

"Người Hưng Hân à?" Trần Quả gửi tin nhắn mật qua bên đó, sau đó bấm vào xem thông tin người bên kia. Là người chơi thường của công hội. Cô rất vui, trực tiếp gửi lời mời bạn tốt.

Ngày xưa số lượng bạn bè của cô rất nhiều, chỉ là sau này họ đều trở thành tinh anh công hội cả rồi, không tiện cùng cô chơi game. Trước kia có chị em tốt Đường Nhu cùng nhau chơi, nhưng bây giờ cô ấy đã là tuyển thủ chuyên nghiệp rồi, mỗi ngày đều phải tập luyện, không có thời gian vào game nữa. Trần Quả chơi một mình lâu, sớm đã luyện được thói quen độc lai độc vãng, bây giờ bên cạnh lại nhiều thêm một mục sư cố định lại có điểm không quen.

Nhưng lại cũng không do dự nâng lên trọng pháo, cũng nhau sóng vai chiến đấu..

Đó là lần đầu tiên Ngụy Sâm dùng clone chơi với Trần Quả. Lúc bọn họ kết bạn tốt, gã tự hỏi không hiểu lý do mình làm việc này là gì. Hai người bọn họ không ngồi gần nhau. Trần Quả chơi ở khu thường, còn gã ngồi tít bên khu hút thuốc, cách cô rất xa. Trần Quả bình thường một mình chơi, Ngụy Sâm khi nào dẫn công hội phá bản cướp Boss xong sẽ log clone lên chơi với cô.

Thời gian ấy, lúc nào Trần Quả online cũng phải mở danh sách bạn tốt xem mục sư có đang onl không. Nếu đối phương không onl, cô sẽ một mình đi dạo khắp bản đồ, cái gì cũng không muốn làm.

Nhưng thật trùng hợp, mỗi lần Trần Quả online là nửa phút sau đối phương cũng onl.

Sau đó gửi cho cô mấy cái icon dễ thương, nói với cô: ê nà, tụi mình đi làm nhiệm vụ đi.

Trần Quả thích đánh chữ nói chuyện trong game. Mỗi khi hai người làm nhiệm vụ chung cô đều tắt mic đi. Mà sau vài lần tổ đội chung cô lại bất giác muốn mở mic nói chuyện, tuy vậy mục sư kia vẫn tiếp tục đánh chữ.

Hai người bọn họ một nói chuyện một gõ chữ, vẫn cảm thấy tự nhiên như không có vấn đề gì. Mục sư biết dất nhiều thứ, khi nào hai người làm xong nhiệm vụ sẽ dẫn cô đi coi. Nào là góc lag ở phó bản cấp bảy mươi, rồi đến vị trí cao nhất ở đỉnh khu luyện cấp.

Có những lúc Trần Quả di chuyển không tốt, cứ ngã lên ngã xuống, để cho mục sư từ trên cao chờ đợi. Tuy rằng mục sư không nói chuyện, nhưng cô vẫn hiểu chắc chắn đối phương đang cười cô đi.

Trần Quả hừ hừ. Mục sư cười đủ rồi lại tiếp tục gõ chữ hướng dẫn cô nhảy lên.

Cứ tầm mười hai giờ là Trần Quả sẽ tắt máy đi ngủ. Ngày đầu tiên cô gửi cho đối phương một câu chúc ngủ ngon, không thấy đối phương đáp lại, liền nghĩ chắc người ta đã ngủ rồi, cô liền offline. Lần thứ hai vẫn không đáp lại, Trần Quả liền yên lặng ngồi đợi, bên kia tựa hồ lúc này mới nhận ra, đánh một câu. "Ân."

Chỉ như vậy cũng đủ làm cô vui vẻ rồi.

Trần Quả mỗi tối đều chờ người kia ân một tiếng rồi mới tháo thẻ đi ngủ.

Có một lần cô hỏi mục sư. "Bạn bao nhiêu tuổi rồi?"

Đối phương đùa. "Bốn lăm rồi."

Trần Quả hỏi. "Cầm tinh con gì thế?"

Bên kia không đoán ngay, phỏng chừng đang bạo tốc độ tay đi tra lịch vạn niên rồi. Cô liền cười, mở mic gọi. "Chú ơi."

Bên kia không tra lịch nữa, gõ chữ đáp một câu. "Có chuyện gì sao bé?"
 
Last edited:

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,157
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#7
Ngụy đội yêu cute phết, cơ mà chia tay là saoooooooo?????????
BE là tui đem một tấn thuốc lá đến đè chết thớt luôn nà -_-
 

CryingDevil.

Nông dân công nghiệp
Bình luận
238
Số lượt thích
908
Location
lò nướng bánh
Team
Hô Khiếu
Fan não tàn của
Thư gia tỷ muội, Cừu ngố, Bánh Ngọt, tiểu Vũ
#8
Ngụy đội yêu cute phết, cơ mà chia tay là saoooooooo?????????
BE là tui đem một tấn thuốc lá đến đè chết thớt luôn nà -_-
HE nhé, yêu đương lúc hợp lúc ly là bình thường a~
 

CryingDevil.

Nông dân công nghiệp
Bình luận
238
Số lượt thích
908
Location
lò nướng bánh
Team
Hô Khiếu
Fan não tàn của
Thư gia tỷ muội, Cừu ngố, Bánh Ngọt, tiểu Vũ
#9
Tam,

Mấy ngày nay bà chủ lúc nào cũng thực vui vẻ, giờ giấc làm việc cùng nghỉ ngơi đều rất ổn định. Buổi tối cứ chín giờ liền mở máy chơi game, chơi tầm hai, ba tiếng, đến mười hai giờ liền đi ngủ.

Hưng Hân ra ngoài xuất chinh lúc nào cũng có cô đi cùng, ngày thi đấu cũng sẽ thực khẩn trương, nên thời gian chơi game cũng ít đi rất nhiều. Mục sư cũng chưa từng hỏi cô mấy ngày trước vì sao không online, vì vậy khi Trần Quả tự nói với hắn rằng mấy ngày nữa không thể online, hắn ngược lại thực kinh ngạc.

"Tết Đoan Ngọ này mình phải đi thăm mộ ba." Cô gõ chữ. "Đã lâu rồi mình không đến thăm ông ấy."

Dù rằng sau khi cha cô chết đã có rất nhiều việc xảy ra, nhưng dù sao đây cũng là người thân thiết nhất. Đến bây giờ cô vẫn chưa lập gia đình, cũng không có ai thân thích ở bên cạnh. Sổ hộ khẩu chỉ có một mẩu duy nhất, mặt sau trống không.

Dì của cô không sống ở Hàng Châu. Dì ấy sống ở tận một thành phố nhỏ nào đó bên Chiết Giang cơ. Trần Quả từng tới thăm vài lần, sau đó lại thôi. Bình thường nếu không chịu được cô độc, cô sẽ phát WeChat nói chuyện với bạn bè. Đương nhiên trong đó có cả Ngụy Sâm.

Bọn họ nói chuyện phiếm có vẻ không ăn ý mấy. Ngụy Sâm có đôi khi chơi Vinh Quang quá say mê, sẽ không để ý đến tin nhắn trên WeChat. Chờ cho đến khi chơi xong cũng đã nằm gục ra ngủ rồi.

Thế nhưng mấy ngày nay Trần Quả cùng hắn hàn huyên rất nhiều chuyện, tựa hồ là so với những ngày đầu nói càng nhiều hơn. Chủ đề xoay quanh rất nhiều vấn đề, như chuyện gia đình của Trần Quả. Cô không ngại chia sẻ chuyện cha mất từ hồi còn trẻ, cũng không ngại chia sẻ về việc họ hàng từ hồi ấy vẫn luôn thích bỏ đá xuống giếng tranh đoạt tài sản, hay việc cháu trai của mình trong thực đáng yêu.

Ngụy Sâm nắm chặt bàn tay, trong một khoảnh khắc, gã thật sự đã có một suy nghĩ : gã muốn cho cô những điều cô mong ước được có.

Một gia đình, một gia đình thực sự ổn định, một gia đình thực sự thân thiết, không chỉ dựa vào quan hệ huyết thống.

Trần Quả vài ngày sau đã trở về.

Mọi thứ không có thay đổi quá nhiều. Trần Quả đôi khi sẽ ra ngoài một lát, phỏng chừng là đi dạo phố. Ở trong nhà chơi máy tính cả ngày, bây giờ ra đường liền thấy có hơi không quen. Thời gian cô chơi game cũng dần ít đi.

Có đôi khi Trần Quả tự mở lại lịch sử trò chuyện của mình với hắn, sẽ cảm thấy rất buồn cười.

Cuối cùng, Ngụy Sâm giả vờ chúc cô ngủ ngon.

Gã không biết vì cái gì bản thân cứ tiếp tục mối quan hệ giả này. Cái tuổi yêu đương bồng bột cũng đã qua rồi, vì cái gì còn làm những việc này chứ.

"Chị chủ hôm nay không đi ăn cùng với chúng ta sao?" Giữa trưa, Phương Duệ cắn cắn ống hút hỏi. Ngụy Sâm ngồi bên cạnh, chiếc đũa trong tay hơi động một chút.

"Chị chủ đi hẹn hò rồi, nhất định sẽ đem về cho chúng mình một ông chủ cho mà xem." Bánh Bao nói chắc như đinh đóng cột.

"Ân? Chị Trần có bạn trai sao?" Ngũ Thần hỏi.

"Cũng chưa hẳn." Tô Mộc Tranh vẫn cắm mặt chơi game trên điện thoại di động. "Chị ấy được người ta giới thiệu, đã gặp nhau nhiều lần rồi. Còn hứa khi nào có dịp sẽ qua quán net của chúng ta chơi."

"Này!" Phương Duệ bỗng dưng vỗ đùi. "Thế chẳng phải chúng ta được coi là đại diện nhà họ gái rồi à? Các ông chờ tí tôi về thay quần áo phát." Nói xong liền buông đũa chạy một mạch về phía Thượng Lâm Uyển.

"Nghe nói đối phương nhìn mặt mũi cũng khá." Đường Nhu cũng tới xem náo nhiệt.

Ngụy Sâm từ đầu đến giờ vẫn chưa mở miệng nói gì. Mọi người bàn tán xôn xao, không chú ý tới thái độ kỳ lạ của gã. Ngụy Sâm chỉ ba xúc xong bát cơm, sau đó cầm chén đặt mạnh xuống bàn.

Thanh âm vang lên, dọa mọi người không nói được câu nào nữa.

“Được rồi đi.” Ngụy Sâm lớn tiếng nói: “Ai có thể coi trọng cô ta vậy, cái con nhỏ đanh đá như cọp mẹ đó. Còn chưa bị dọa đến mức bỏ chạy đã là không tồi rồi. Này không chừng có khi nào là tình báo từ chiến đội khác đến nằm vùng hay không? Mọi người nhớ phải cẩn thận đấy !”

Thanh âm gã rất lớn, nhất thời tất cả mọi người đều ngây ngẩn.

Sau đó gã thấy ở sau lưng Phương Duệ, là Trần Quả vừa mở cửa bước vào.

Gã vội nhắn tin cho Lâm Kính Ngôn: Chúng ta có nên đánh cược không?

Lâm Kính Ngôn trả lời rất nhanh: Đánh cuộc ông có thể hay không thông báo? Có.

Ngụy Sâm bỏ di động xuống, cô liền vẫn đứng một chỗ. Chung quanh đặc biệt yên tĩnh, mọi người vùi đầu lùa cơm. Lặng lẽ ngẩng đầu nhìn hai người.

“Ăn trưa chưa?” Gã hỏi.

Trần Quả không trả lời. Thoạt nhìn phi thường tức giận —— cô thuộc kiểu người nóng tính, khi nào thực sự tính giận lên sẽ không nói chuyện.

“Anh thích em.” Ngụy Sâm nói.

Những người vây xem đều bị sặc cơm rồi, còn bị dọa đến không dám khụ. Nghẹn đến mức mặt đều hồng. Chờ hắn nói tiếp, lại không thấy gì nữa.

Gã đời này chỉ biết miệng lưỡi trơn tru, sẽ không hảo hảo nói chuyện. Cho nên gã nói xong câu này, liền không nói gì nữa.

Thấy Trần Quả không phản ứng gì, gã lại nhắc lại. “Anh thích em.”

“Anh có bản lĩnh nói thích tôi, như thế nào lại không có bản lĩnh thừa nhận anh xài clone? ” Trần Quả tức giận đến chết, bộ ngực phập phồng. Khóe mắt đều đỏ.

Ngụy Sâm ngạc nhiên.

Chung quanh quần chúng bắt đầu vỗ tay, có người ồn ào nói ôm một cái ôm một cái. Ngụy Sâm không biết nói cái gì, chỉ biết nhìn cô chằm chằm. Trần Quả cúi đầu, đỏ mặt.

Ngày hôm đó cô mặc một bộ quần áo rất đẹp . Sườn xám màu tím nhạt, tóc dùng dây dài cuốn lỏng qua, rũ trên sườn vai. Khí hậu ở Hàng Châu rất tốt. Ngụy Sâm thầm cảm thán, rốt cuộc gã cũng biết sách cổ vì lý do gì ca ngợi vẻ đẹp phụ nữ Giang Nam.

“Tại sao trước kia anh lại không để ý rằng em đẹp như vậy nhỉ? .” Ngụy Sâm nói.

Trần Quả liếc mắt trừng gã một cái.

“Khụ.” Ngụy Sâm ho khan một tiếng. “Về sau đừng đi xem mắt nữa. Em cứ nói là em đã bị một đại gia giàu có bao nuôi mất rồi đi. Mười tám triệu còn chưa đủ bao nuôi em cả đời ấm no hay sao?”

“Phi.” Trần Quả nhưng thật ra lại phì cười.

Ngụy Sâm cũng cười. “Không được thân cận thằng khác có biết không, bọn họ đều thực không đáng tin cậy. Đàn ông tốt đang ở ngay bên em này, còn chưa tới thân thân ?”

“Anh mà đáng tin à?” Trần Quả ôm vai hỏi lại.

“Kia đương nhiên.” Ngụy Sâm nói.

Gã nói, anh đây nói được cũng làm được. Nói đoạt cái quán quân, liền đoạt được thật.

Trần Quả xoay người, nhịn không được cười.

Cô ngay từ đầu chưa từng nghĩ tới, rằng một ngày nào đó hai người bọn họ sẽ về bên nhau, hiện tại cũng không nghĩ tới, bọn họ sẽ cứ như vậy mà về bên nhau. Hai người ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn bầu trời. Trần Quả bỗng mở miệng. "Uy."

Ngụy Sâm quay đầu lại.

“Anh định gọi em là gì? ” Trần Quả đùa.

“Ân?” Ngụy Sâm tựa hồ không hiểu. “Em muốn anh gọi em là gì đây? Bà chủ?”

Mắt thấy bà chủ lại chuẩn bị tạc mao. Ngụy Sâm xoay người, đứng đứng đắn đắn hô một câu: Bé yêu.

Không phải thông qua màn hình hay thông qua bàn phím, mà là đứng đối diện nhau nói.
 
Last edited:

Jsuis.pa

Người chơi công hội
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
79
Số lượt thích
473
Location
GMT+1
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu và Sở Đội vạn tuế
#10
Đáng yêu đáng yêu quá, cảm ơn chủ thớt đã dịch tiếp. Vẫn còn phần 4 và phần 5 nhỉ, chủ thớt cố đừng drop nha con em ủng hộ nhiệt tình
 

CryingDevil.

Nông dân công nghiệp
Bình luận
238
Số lượt thích
908
Location
lò nướng bánh
Team
Hô Khiếu
Fan não tàn của
Thư gia tỷ muội, Cừu ngố, Bánh Ngọt, tiểu Vũ
#11
Đáng yêu đáng yêu quá, cảm ơn chủ thớt đã dịch tiếp. Vẫn còn phần 4 và phần 5 nhỉ, chủ thớt cố đừng drop nha con em ủng hộ nhiệt tình
Uhm ^^ hihi mình hứa không drop đâu. Sẽ hoàn trong tháng này ah XD!!!!
 

Kazelf

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
51
Số lượt thích
59
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh
#12
Đáng yêu wá đi à.Không thể tin được Ngụy vô sỉ lại có lúc đáng yêu như thế^.^
 

CryingDevil.

Nông dân công nghiệp
Bình luận
238
Số lượt thích
908
Location
lò nướng bánh
Team
Hô Khiếu
Fan não tàn của
Thư gia tỷ muội, Cừu ngố, Bánh Ngọt, tiểu Vũ
#13
Đáng yêu wá đi à.Không thể tin được Ngụy vô sỉ lại có lúc đáng yêu như thế^.^
Người ta vẫn luôn đáng yêu, chỉ là bị làn khói vô sỉ che khuất ???
 

CryingDevil.

Nông dân công nghiệp
Bình luận
238
Số lượt thích
908
Location
lò nướng bánh
Team
Hô Khiếu
Fan não tàn của
Thư gia tỷ muội, Cừu ngố, Bánh Ngọt, tiểu Vũ
#15
Tứ,

Ngụy Sâm quyết tâm thay đổi! Gã đem toàn bộ thuốc lá nộp lại cho Trần Quả, bắt đầu từ ngày hôm nay lại tiến hành chiến dịch cai thuốc lá. Có đôi khi nhẫu nhiên lên cơn thèm thuốc, chỉ đành đi qua đi lại hết vòng này đến vòng khác. Có khách nhân nhận ra gã, bèn hỏi, Ngụy lão đại có muốn qua đây đánh một ván không? Đánh đấu trường giúp tui nè. Gã ngồi xuống say sưa một chốc, sau đó phát hiện ra mình trong vô thức lại hút thuốc rồi, thực hối hận.

Trần Quả không ép gã bỏ thuốc, nhưng đấy là việc mà gã phải làm. Tuổi gã cũng không còn ít nữa, mà Trần Quả vẫn còn trẻ, còn xinh đẹp, gã có gì xứng với cô đây. Vả lại, gã cũng không muốn làm phiền cô.

Cửa cuốn ở Hưng Hân vẫn mang tầng tầng lớp lớp tàn tích của thuốc lá. Đại khái bởi vì cảm giác nó đã ở đó sẵn rồi đi, nên không ai lau chùi cả. Qua mấy trận mưa mùa hạ dấu vết ấy càng thêm hỗn độn.

Gã cũng nghĩ về sau kiểu gì cũng phải thay cửa, thôi thì cứ kệ nó đi. Dầm mưa dãi nắng, đã khắc vào rồi, có xóa đi cũng không sạch.

Lại nghĩ, có lẽ hai mươi năm nữa cũng vẫn chưa phải thay đâu. Đồ vật quả nhiên so với con người còn muốn lâu bền hơn.

"Bé yêu, em đi ngủ sớm một chút đi."

Ngụy Sâm không log acc mục sư nữa, gã trực tiếp cầm thuật sĩ của mình. Địch tới liền giết, hiệu quả lớn hơn nhiều. Đến tối muộn lại kêu cô log out đi ngủ. Gã về bên biệt thự ở Thượng Lâm Uyển ngủ, còn Trần Quả ngủ luôn trong phòng của cô ở quán net. Có đôi khi Đường Nhu sẽ ở lại ngủ cùng Trần Quả, hai chị em ở bên nhau nói chuyện.

Trần Quả có đôi khi cảm thấy rất kỳ quái, cô tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa, vậy mà mỗi lần được Ngụy Sâm gọi là bé yêu đều sẽ cảm thấy rất rất vui. Đường Nhu cũng sẽ không chê cười cô, cũng sẽ vì cô mà cao hứng.

"Em cảm thấy đây không phải lần đầu anh có người yêu."

Lúc Trần Quả không log acc gã cũng cảm thấy rảnh rỗi không có việc gì làm. Ngụy Sâm trong lúc tắt game bắt chợt thấy được tin nhắn trên WeChat của cô.

"Ân, anh từng hẹn hò với một cô gái khác rồi, nhưng đó là chuyện từ mười năm trước."

"Chắc hai người yêu nhau cũng rất lâu đi?"

"Yêu hơn hai năm. Lúc Vinh Quang ra mắt, anh quyết định theo nghề tuyển thủ chuyên nghiệp thì chia tay."

"Cô ấy không chơi Vinh Quang sao?"

"Không chơi. Trước kia anh cả ngày chỉ biết cắm đầu chơi game, không đi làm đàng hoàng. Cô ấy cứ nhắc mãi anh cũng không thể khôn tiếp thu, hồi đó anh làm đầu bếp bán thời gian ở nhà hàng, cũng coi như có việc làm tử tế."

Trong vòng hai ba năm gì đó.

Trần quả nghĩ, khó trách Ngụy sâm đặc biệt thành thạo như vậy. Nhìn xem, cách nói chuyện cùng cử chỉ đều rất lịch sự nữa. Hóa ra đã sớm bị bạn gái dạy dỗ.

"Cô ấy đã lấy chồng rồi, lúc nào thì anh cũng không biết chắc." Ngụy Sâm nói. Hắn vừa xuất ngũ sau khoảng một năm thì bạn gái cũ kết hôn. Mẹ nó chứ, càng nghĩ càng thấy bản thân thiệt thòi. Quả nhiên là mình lại nuôi vợ thay đứa khác bao nhiêu năm như vậy. Ngụy Sâm liên tục đấm ngực.

Trần Quả cũng không nói gì. Cô nghĩ nếu không phải hai người đang trò chuyện trên WeChat mà là mặt đối mặt ngồi nói chuyện, cô sẽ nhào qua ôm gã một cái.

"Khụ, anh cũng không coi em như cái gì thay thế đâu, em cũng đừng hiểu lầm." Ngụy Sâm đột nhiên nói vậy.

"Anh dám?" Trần Quả hỏi.

"Cô ấy không xinh đẹp bằng em." Ngụy Sâm nghiêm túc nói. Ánh mắt tựa hồ như đông cứng lại trong một khoảnh khắc.

Trần Quả giả vờ như không hiểu.

Anh chỉ gọi mình em là bé thôi. Gã tự giải thích trong lòng.

Nếu anh dám dùng đôi mắt ấy nhìn người khác, đừng trách em ác mà chọc mù mắt anh. Cô nghĩ trong lòng.

Từ lúc hai người xác nhận quan hệ cũng không có quá nhiều thời gian ở bên nhau. So với thời gian ra ngoài hẹn hò thì khoảng thời gian bọn họ dành ra đẻ chơi game chung còn nhiều hơn. Ngụy Sâm vẫn sẽ dẫn đoàn chỉ huy đánh BOSS, Trần Quả cũng đi cùng. Tuy nhiên kỹ thuật của cô không cao, chỉ có thể đi cùng góp chút hỏa lực mà thôi. Rất nhàn nhã.

Ngụy Sâm ngậm thuốc lá, không châm lửa, cất cao giọng chỉ huy, điếu thuóic vẫn không rơi xuống cũng coi như nghệ thuật. Một lúc sau mới mắng một câu. "Mịa, giọng lão tử nghe ngu thế chứ."

Sau đó cầm cốc lên uống một ngụm, thiếu chút nữa phun ra. "Nước gì đây?"

An Văn Dật ngồi bên cạnh bình tĩnh đáp. "Là trà giải nhiệt chị chủ pha cho anh đấy."

Ngụy Sâm lập tức câm miệng, thành thành thật thật, một ngụm lại một ngụm uống hết cốc nước.

Hai người họ rất ít khi ra ngoài hẹn hò. Lần đầu hẹn hò là buổi đi bộ quanh Tây Hồ.

Tây Hồ buổi chạng vạng thực náo nhiệt, xung quanh họ có rất nhiều trẻ con nô nghịch cùng động vật. Gã cùng cô cái gì cũng không nói, gió từ Tây Hồ khẽ thổi qua.

Đi được nửa giờ, gã quay sang hỏi cô có mệt hay không. Trần Quả nói không mệt. Hai người lại lẳng lặng đứng một lát. Gã nói, đáng ra em phải bảo em mệt chứ.

Trần Quả lại đáp, ừ thì, cũng hơi mệt chút.

Ngụy Sâm nói, vậy lên đây anh cõng.

Trần Quả liếc mắt nhìn gã, cười cười. Cô không những không trèo lên lưng gã, mà thậm chí còn đứng cách xa ra một đoạn. Ngụy Sâm nói, ai da, quá không biết giữ thể diện cho anh. Anh còn đang muốn cõng em một đường về Hưng Hân khoe nọi người đây.

Trần Quả nghĩ nghĩ một lúc mới đáp. Vậy cứ ghim ở đó đi, lúc nào em thật sự mệt mỏi sẽ để anh cõng.

Ngụy Sâm không thích đi xem phim, gã chẳng bao giờ đủ kiên nhẫn để ngồi xem hết phim nổi. Trần Quả cũng không bắt hắn bồi mình đi dạo phố, ngại hắn không thích. Những lúc Trần Quả đi ra ngoài về thường mua quà cho mọi người. Trước kia cô thường tặng gã bật lửa hoặc chuột, những thứ gã thích. Còn bây giờ cô tặng gã quần áo, kẹp cà vạt, nói chung là những thứ cô thấy thích.

Ngụy Sâm cũng không thích những thứ đó lắm. Kẹp cà vạt gã chưa bao giờ dùng, quần áo cô mua gã cũng chưa bao giờ mặc. Thế nhưng lúc đi chọn đồ Trần Quả rất vui, cho nên cứ để cô mua đi, gã cũng giữ gìn những thứ ấy cẩn thận lắm.

Ngụy Sâm thực thận trọng đưa thẻ ngân hàng của mình giao cho cô. Bên trong cũng không có nhiều tiền. Gã không có nhiều tiền, nhưng Trần Quả cũng không thiếu tiền. Gã nói, bé yêu, đưa em cầm hết. Anh là người đàn ông trong nhà, việc tiêu tiền là việc của anh, còn quản lý tiền nong là chuyện của em.

Trần Quả cất thẻ, lại hỏi gã mật khẩu.

Ngụy Sâm đáp, là ngày chúng ta đoạt quán quân đấy.

Gã dùng từ chúng ta. Ngụy Sâm nghĩ, trên đời sẽ không bao giờ có ngày nào có thể quan trọng hơn hôm đó, cũng sẽ không bao giờ tồn tại một cô gái nào khác có thể cùng gã chia sẻ những cảm xúc này.

Trần Quả hiểu điều đó, nên cô không hỏi gì nữa. Cô đem thẻ ngân hàng cất đi, đoan đoan chính chính mở ví lấy ra chìa khóa cổng quán net đặt lên tay Ngụy Sâm.

Cái khoảnh khắc ngắn ngủi ấy lại giống như dài ra vô tận.

Dạo gần đây chiến đội không phải thi đấu, quán net cũng không có quá nhiều việc, vì vậy gã rủ cô cùng nhau đi du lịch.

Trần Quả gần như dành ra suốt cả một phần ba quãng đời ở Hàng Châu, rất ít khi đi chơi nơi nào khác. Ngụy Sâm so với nàng lại càng muốn trạch hơn, căn bản chỗ nào cũng không biết. Hai người cùng đi chơi nhìn chỗ nào cũng giống một cặp vợ chồng nước ngoài đi du lịch.

Tây Khâm Tô Đê, chùa Linh Ẩn, Ngụy Sâm căn bản không có hứng thú với những cái danh thắng cổ tích này. Hai người nắm tay cưỡi ngựa xem hoa một lượt, đi tham quan xong liền về, cũng không có chụp ảnh.

Không cần chụp ảnh, khắc tạc trong đầu là đủ rồi.

Cứ đi chơi như vậy vài lần cũng chán, chẳng muốn đi nữa, lại quay về chơi game.

Có lần Trần Quả hỏi gã, nếu sau này không chơi Vinh Quang nữa thì chúng ta phải làm sao bây giờ?

Ngụy Sâm ngậm thuốc không hút, nói cái giả thuyết này của em thiếu khả thi quá.

Vì cái gì? Không lý do.

Vì thế Trần Quả cũng cười.

Bọn họ sóng vai ngồi hai máy cạnh nhau, ở giữa đặt một cái gạt tàn thuốc. Gã nhìn chằm chằm màn hình, nhất thời toàn thân cứng đờ. Trục Yên Hà đứng bên cạnh nhân vật của gã, trong chốc lát trên đầu hiện lên một dòng chữ.

Vinh Quang cũng là nhà của em.

Cả người gã giật giật, cảm thấy Trần Quả ngồi bên cạnh đang nhìn mình. Gã buông con chuột, nắm lấy tay cô.

Trần Quả có đôi khi nghĩ, bọn họ quả thật không quá hợp nhau. Cũng không có biện pháp thay đổi. Tỷ như chuyện hút thuốc của Ngụy Sâm chẳng hạn. Trước kia cô không nói, bởi vì cô cứ tự thuyết phục mình chuyện này bình thường thôi. Nhưng hiện tại, cô cảm thấy hơi khó chịu chút, mà lại ngại không muốn làm phiền đến Ngụy Sâm.

Cô nhớ hồi trước là nhờ có Diệp Tu mà Ngụy Sâm mới một đường từ Tây An chạy thẳng đến Hàng Châu, còn tạm định cư ở quán net Hưng Hân. Hồi đó cô thật sự không ưa gã lắm.

Vậy mà, cũng không biết từ khi nào, cô lại bắt đầu âm thầm dành cho hắn những cảm xúc ngây ngô chân thành này.
 

CryingDevil.

Nông dân công nghiệp
Bình luận
238
Số lượt thích
908
Location
lò nướng bánh
Team
Hô Khiếu
Fan não tàn của
Thư gia tỷ muội, Cừu ngố, Bánh Ngọt, tiểu Vũ
#17
Năm,

Bọn họ cũng cãi nhau rất thường xuyên, giống như hồi mới gặp vậy. Chính là đã mấy năm trôi qua, Trần Quả cũng không biết phải nói như thế nào về những việc này, Ngụy Sâm gã cũng sẽ không thay đổi được đâu. Thậm chí kể cả khi gã vì cô mà thay đổi, thì gã sẽ không còn là gã nữa, không còn là Ngụy Sâm. Cô cư nhiên không thể tiếp thu một người như vậy được. Cô thích gã, chỉ đơn giản vì gã là gã thôi.

Hai ta sẽ cứ như vậy cả đời này sao? Trần Quả không nghĩ như vậy. Bởi vì không dám nghĩ, lại len lén tưởng tượng cảnh hai đứa hai mái đầu bạc bên nhau tới thiên trường địa cửu liền bất giác tự cười rộ lên.

Cô quay đầu nhìn chính mình ở trong gương. So với mười năm trước khi nhận lại quán net từ ba, bộ dạng của cô cũng không có thay đổi gì mấy. Trần Quả trước đây chưa từng yêu. Hồi học cao trung vì tính cách quá đanh đá, thành ra chẳng có nam sinh nào dám tới gần cả. Sau đó gặp Ngụy Sâm, chính cô cũng không hiểu vì sao lại thích hắn nữa.

Chính là thích thì thích thôi, cô làm sao hiểu được.

Cô nhớ ngày xưa có nhiều người bảo cô và hắn không hợp nhau, chính là đã yêu rồi thì làm gì còn chuyện hợp hay không hợp cơ chứ? Có thể là sẽ cần một thời gian để quen với nhau, nhưng cả hai vẫn nên có một bên nhượng bộ.

Có đôi khí nhớ tới một vài chuyện, kỳ thực có thể giải thích được, vậy mà vẫn cãi nhau, cãi xong lại tìm đủ cách làm người kia vui vẻ.

"Em có thích cái gì anh đều sẽ mua cho em, chỉ cần em nói ra thôi." Nguy Sâm nói, ánh mắt gã thật ôn nhu. Ngày xưa Trần Quả chưa từng nghĩ tới mình có thể nhìn thấy Ngụy Sâm thể hiện những biểu cảm như vậy. Người này dành cho Vinh Quang toàn bộ sự mê luyến cuồng nhiệt, vậy mà khi nhìn mình, hết thảy trong ánh mắt đều chỉ có ôn nhu.

"Em cũng không phải là đứa con nít, Ngụy Sâm." Cô nhẹ nhàng nói.

Được Ngụy Sâm gọi là bé yêu khiến cô suýt nữa thành ra hồ đồ rồi. Cô tuổi cũng không còn nhỏ nữa, đã sớm biết độc lập. Trần Quả nghĩ, nếu cô gặp Ngụy Sâm sớm mấy năm thì thật tốt biết bao.

Mặc dù nói vậy, cô cũng không thể dễ dàng chấp nhận một sự thật: bọn họ không có khả năng ở bên nhau.

Tương phùng một hồi, cũng chỉ như pháo hoa.*

(*) ý nói sớm nở sớm tàn.

Ngụy Sâm cũng lớn tuổi rồi. Nhà gã có đủ già lẫn trẻ, ở một vùng nông thôn tại Quảng Đông. Gã là con trai trưởng, bách thiện hiếu vi tiên, một ngày nào đó nhất định sẽ phải về nhà phụng dưỡng cha mẹ già, mà Trần Quả cô không thể rời đi quán net này.

Việc này hai người bọn họ không thể thỏa hiệp, lãi cũng không thể không vì nhau mà miễn cưỡng thỏa hiệp.

"Mấy hôm trước em trai anh có gọi cho anh." Ngụy Sâm hung hăng thở dài một hơi. "Mẹ anh bị bệnh, phải vào viện."

"Bà ấy không gọi cho anh sao?"

"Người già ngoan cố, cứ bảo ta đừng có về đây, không thì bà đi luôn cho anh xem đấy."

Trong lúc nói chuyện này gã vẫn luôn nhìn nàng, ánh mắt rất sâu. Tiết trời ở Hàng Châu lúc nào cũng mát mẻ, trên trời nhiều mây, khác hẳn ở Quảng Châu. Kỳ thật hiện tại chsinh hắn cũng không còn nhớ rõ bầu trời Quảng Châu nhìn như thế nào nữa rồi.

Trần Quả cuối cùng chẳng nói gì.

"Ngụy lão đại anh phải đi sao?"

Bỗng có một khách quen ở tiệm net hô lên, sau đó là một tràng ồn ào bàn luận. Ngụy Sâm và Diệp Tu sống ở đây đã mấy năm, thời gian trôi nhanh, mọi thứ đều thay đổi, những vị khách trẻ tuổi năm nay đã không còn là tốp người năm trước nữa.

"Đúng vậy, có thằng gây sự với lão phu, lão phu phải đi dạy nó một bài học. Ai ai, tránh ra phát. Lão phu bảo này, đây là khu của chiến đội, không phải tuyển thủ đừng có vào ... Cái gì? Luân Hồi à? Đi ra ngoài!"

Bọn họ đều đã là người trưởng thành. Lý trí nói rằng, tình cảm này không thể thành.

Rốt cuộc hết thảy, bắt đầu từ số không, và kết thúc chẳng ra sao cả.

Ngụy Sâm nhớ, hai ba tuổi năm ấy khi hắn rời khỏi Lam Vũ. Ở trại huấn luyện từng đánh với mỗi tiểu quỷ một ván, lúc rời đi còn tự hứa sau này phải nhớ kỹ tên cùng nhân vật của bọn họ, vậy mà bây giờ khi gã rời khỏi Hưng Hân, lại chẳng thể nhớ nổi ai nữa.

Bởi vì bây giờ trong tâm trí gã chỉ có hình ảnh nữ bậc thầy pháo súng trang bị cùng kỹ thuật đều chỉ thuộc mức tầm trung, mái tóc màu đỏ buộc đuôi ngựa, trên đầu có chữ công hội Hưng Hân.

Cuối cùng gã cũng chẳng gặp được cô ấy nữa.

Gã đã từng rất muốn trở thành gia đình của người ta.

Giống như làn nước trĩu nặng trên mặt sông, chùng chình muốn chững lại mãi một chỗ, thế nhưng cứ liên tục bị những cơn sóng phía sau đẩy lên.

Thời điểm Ngụy Sâm phải rời đi cũng trùng với lễ tất niên. Bọn họ không ở bên nhau đón chào năm mới mà chỉ cùng Tô Mộc Tranh Quan Dung Phi đợi những người khác qua Thượng Lâm Uyển cùng ăn bữa tối, vậy thôi là xong. Sáng sớm hôm sau gã thu dọn hành lý, trở về Quảng Đông.

Hai người vĩnh viễn đem những kỷ niệm xưa bỏ lại bên những năm tháng cũ.

Lại một năm trôi qua, lễ Giáng Sinh.

"Khách cũ đây, bán cho chú gói thuốc nào bé." Ngụy Sâm đặt lên bàn một tờ tiền nhăn nhúm. Cô bé trông hàng xoay người, cầm ví lên lấy tiền thối trả hắn.

"Nha, kẹp tóc của cháu đẹp thế." Gã nheo mắt nói.

"Nha, là quà Giáng Sinh của cháu đó chú." Cô gái nhỏ mỉm cười tinh nghịch, nói.

"Bạn giai tặng hả?" Ngụy Sâm chép miệng một cái. Gã nhìn cái kẹp tóc hình ngôi sao nhỏ kia sáng lấp lánh trên mái tóc cô bé. Ngụy Sâm đột nhiên nhớ tới Giáng Sinh năm ngoái chỉ có mình hắn cùng Trần Quả hai người ở tiệm net. Cô bỗng đang yên đang lành lôi ra một cây thông Noel cũ nát.

"Anh giúp em treo ngôi sao lên với."

"Ân?" Ngụy Sâm ngạc nhiên đi tới bên cạnh.

"Anh giúp em treo ngôi sao lên cây đi." Cô vui vẻ nói. "Khi còn nhỏ những việc này đều do ba em làm. Giờ ba mất rồi, mỗi lần em trang trí cây thông Noel đều nhớ đến ông ấy."

Ngụy Sâm nhếch miệng, nụ cười của gã sáng chói tựa như ánh dương ngoài cửa sổ.

"Ngôi sao này hình như hơi bị hỏng nhỉ?" Ngụy Sâm nói. "Có băng dính không? Để anh sửa cho."

"Có, ở dưới ghế ấy anh." Trần Quả không đứng lên lấy băng dính cho hắn. Cô xoay người, tiếng cười xa dần.


Chung,

Lễ Giáng Sinh, Hàng Châu.

"Chị chủ, chị có muốn thu dọn đồ trang trí không ạ?" Quản lý tiệm net đi tới hỏi. "Bụi hết rồi, em nghĩ nên đem cất đi thôi.

"Ân." Trần quả nghĩ nghĩ. "Kia em tháo mấy ngôi sao xuống trước đi. Cẩn thận một chút, đừng để bị ngã nha."

"Ai... Chị xem, trong đây hình như có cái gì này."

Trần Quả nhận lấy ngôi sao kia. Bên trong ngôi sao có kẹp một tờ giấy nhỏ. Đoan đoan chính chính nhặt lên tới, ngôi sao bên trong kẹp tờ giấy được gấp cẩn thận. Trên giấy chỉ viết vỏn vẹn ba dòng chữ.

Bé yêu:

Chúc em Giáng Sinh năm nào cũng ngập tràn hạnh phúc.

Ngụy Sâm

.
.
.


HOÀN.
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,157
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#18
Sao buồn vậy cà? Muốn viết tiếp quá đi...
 

CryingDevil.

Nông dân công nghiệp
Bình luận
238
Số lượt thích
908
Location
lò nướng bánh
Team
Hô Khiếu
Fan não tàn của
Thư gia tỷ muội, Cừu ngố, Bánh Ngọt, tiểu Vũ
#19
Sao buồn vậy cà? Muốn viết tiếp quá đi...
Sad story ;;_;;
Ủng hộ thím viết tiếpp kết khác u hu!!!! *dụi dụi*.
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,157
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#20
Sad story ;;_;;
Ủng hộ thím viết tiếpp kết khác u hu!!!! *dụi dụi*.
Dạo này bận quá, bài vở cứ như thác đập vô mặt, đến fic của tui cũng k có thời gian nữa hic, nhưng mà sẽ cố á
Hẹn chủ nhật nha
 

Bình luận bằng Facebook