Tứ,
Ngụy Sâm quyết tâm thay đổi! Gã đem toàn bộ thuốc lá nộp lại cho Trần Quả, bắt đầu từ ngày hôm nay lại tiến hành chiến dịch cai thuốc lá. Có đôi khi nhẫu nhiên lên cơn thèm thuốc, chỉ đành đi qua đi lại hết vòng này đến vòng khác. Có khách nhân nhận ra gã, bèn hỏi, Ngụy lão đại có muốn qua đây đánh một ván không? Đánh đấu trường giúp tui nè. Gã ngồi xuống say sưa một chốc, sau đó phát hiện ra mình trong vô thức lại hút thuốc rồi, thực hối hận.
Trần Quả không ép gã bỏ thuốc, nhưng đấy là việc mà gã phải làm. Tuổi gã cũng không còn ít nữa, mà Trần Quả vẫn còn trẻ, còn xinh đẹp, gã có gì xứng với cô đây. Vả lại, gã cũng không muốn làm phiền cô.
Cửa cuốn ở Hưng Hân vẫn mang tầng tầng lớp lớp tàn tích của thuốc lá. Đại khái bởi vì cảm giác nó đã ở đó sẵn rồi đi, nên không ai lau chùi cả. Qua mấy trận mưa mùa hạ dấu vết ấy càng thêm hỗn độn.
Gã cũng nghĩ về sau kiểu gì cũng phải thay cửa, thôi thì cứ kệ nó đi. Dầm mưa dãi nắng, đã khắc vào rồi, có xóa đi cũng không sạch.
Lại nghĩ, có lẽ hai mươi năm nữa cũng vẫn chưa phải thay đâu. Đồ vật quả nhiên so với con người còn muốn lâu bền hơn.
"Bé yêu, em đi ngủ sớm một chút đi."
Ngụy Sâm không log acc mục sư nữa, gã trực tiếp cầm thuật sĩ của mình. Địch tới liền giết, hiệu quả lớn hơn nhiều. Đến tối muộn lại kêu cô log out đi ngủ. Gã về bên biệt thự ở Thượng Lâm Uyển ngủ, còn Trần Quả ngủ luôn trong phòng của cô ở quán net. Có đôi khi Đường Nhu sẽ ở lại ngủ cùng Trần Quả, hai chị em ở bên nhau nói chuyện.
Trần Quả có đôi khi cảm thấy rất kỳ quái, cô tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa, vậy mà mỗi lần được Ngụy Sâm gọi là bé yêu đều sẽ cảm thấy rất rất vui. Đường Nhu cũng sẽ không chê cười cô, cũng sẽ vì cô mà cao hứng.
"Em cảm thấy đây không phải lần đầu anh có người yêu."
Lúc Trần Quả không log acc gã cũng cảm thấy rảnh rỗi không có việc gì làm. Ngụy Sâm trong lúc tắt game bắt chợt thấy được tin nhắn trên WeChat của cô.
"Ân, anh từng hẹn hò với một cô gái khác rồi, nhưng đó là chuyện từ mười năm trước."
"Chắc hai người yêu nhau cũng rất lâu đi?"
"Yêu hơn hai năm. Lúc Vinh Quang ra mắt, anh quyết định theo nghề tuyển thủ chuyên nghiệp thì chia tay."
"Cô ấy không chơi Vinh Quang sao?"
"Không chơi. Trước kia anh cả ngày chỉ biết cắm đầu chơi game, không đi làm đàng hoàng. Cô ấy cứ nhắc mãi anh cũng không thể khôn tiếp thu, hồi đó anh làm đầu bếp bán thời gian ở nhà hàng, cũng coi như có việc làm tử tế."
Trong vòng hai ba năm gì đó.
Trần quả nghĩ, khó trách Ngụy sâm đặc biệt thành thạo như vậy. Nhìn xem, cách nói chuyện cùng cử chỉ đều rất lịch sự nữa. Hóa ra đã sớm bị bạn gái dạy dỗ.
"Cô ấy đã lấy chồng rồi, lúc nào thì anh cũng không biết chắc." Ngụy Sâm nói. Hắn vừa xuất ngũ sau khoảng một năm thì bạn gái cũ kết hôn. Mẹ nó chứ, càng nghĩ càng thấy bản thân thiệt thòi. Quả nhiên là mình lại nuôi vợ thay đứa khác bao nhiêu năm như vậy. Ngụy Sâm liên tục đấm ngực.
Trần Quả cũng không nói gì. Cô nghĩ nếu không phải hai người đang trò chuyện trên WeChat mà là mặt đối mặt ngồi nói chuyện, cô sẽ nhào qua ôm gã một cái.
"Khụ, anh cũng không coi em như cái gì thay thế đâu, em cũng đừng hiểu lầm." Ngụy Sâm đột nhiên nói vậy.
"Anh dám?" Trần Quả hỏi.
"Cô ấy không xinh đẹp bằng em." Ngụy Sâm nghiêm túc nói. Ánh mắt tựa hồ như đông cứng lại trong một khoảnh khắc.
Trần Quả giả vờ như không hiểu.
Anh chỉ gọi mình em là bé thôi. Gã tự giải thích trong lòng.
Nếu anh dám dùng đôi mắt ấy nhìn người khác, đừng trách em ác mà chọc mù mắt anh. Cô nghĩ trong lòng.
Từ lúc hai người xác nhận quan hệ cũng không có quá nhiều thời gian ở bên nhau. So với thời gian ra ngoài hẹn hò thì khoảng thời gian bọn họ dành ra đẻ chơi game chung còn nhiều hơn. Ngụy Sâm vẫn sẽ dẫn đoàn chỉ huy đánh BOSS, Trần Quả cũng đi cùng. Tuy nhiên kỹ thuật của cô không cao, chỉ có thể đi cùng góp chút hỏa lực mà thôi. Rất nhàn nhã.
Ngụy Sâm ngậm thuốc lá, không châm lửa, cất cao giọng chỉ huy, điếu thuóic vẫn không rơi xuống cũng coi như nghệ thuật. Một lúc sau mới mắng một câu. "Mịa, giọng lão tử nghe ngu thế chứ."
Sau đó cầm cốc lên uống một ngụm, thiếu chút nữa phun ra. "Nước gì đây?"
An Văn Dật ngồi bên cạnh bình tĩnh đáp. "Là trà giải nhiệt chị chủ pha cho anh đấy."
Ngụy Sâm lập tức câm miệng, thành thành thật thật, một ngụm lại một ngụm uống hết cốc nước.
Hai người họ rất ít khi ra ngoài hẹn hò. Lần đầu hẹn hò là buổi đi bộ quanh Tây Hồ.
Tây Hồ buổi chạng vạng thực náo nhiệt, xung quanh họ có rất nhiều trẻ con nô nghịch cùng động vật. Gã cùng cô cái gì cũng không nói, gió từ Tây Hồ khẽ thổi qua.
Đi được nửa giờ, gã quay sang hỏi cô có mệt hay không. Trần Quả nói không mệt. Hai người lại lẳng lặng đứng một lát. Gã nói, đáng ra em phải bảo em mệt chứ.
Trần Quả lại đáp, ừ thì, cũng hơi mệt chút.
Ngụy Sâm nói, vậy lên đây anh cõng.
Trần Quả liếc mắt nhìn gã, cười cười. Cô không những không trèo lên lưng gã, mà thậm chí còn đứng cách xa ra một đoạn. Ngụy Sâm nói, ai da, quá không biết giữ thể diện cho anh. Anh còn đang muốn cõng em một đường về Hưng Hân khoe nọi người đây.
Trần Quả nghĩ nghĩ một lúc mới đáp. Vậy cứ ghim ở đó đi, lúc nào em thật sự mệt mỏi sẽ để anh cõng.
Ngụy Sâm không thích đi xem phim, gã chẳng bao giờ đủ kiên nhẫn để ngồi xem hết phim nổi. Trần Quả cũng không bắt hắn bồi mình đi dạo phố, ngại hắn không thích. Những lúc Trần Quả đi ra ngoài về thường mua quà cho mọi người. Trước kia cô thường tặng gã bật lửa hoặc chuột, những thứ gã thích. Còn bây giờ cô tặng gã quần áo, kẹp cà vạt, nói chung là những thứ cô thấy thích.
Ngụy Sâm cũng không thích những thứ đó lắm. Kẹp cà vạt gã chưa bao giờ dùng, quần áo cô mua gã cũng chưa bao giờ mặc. Thế nhưng lúc đi chọn đồ Trần Quả rất vui, cho nên cứ để cô mua đi, gã cũng giữ gìn những thứ ấy cẩn thận lắm.
Ngụy Sâm thực thận trọng đưa thẻ ngân hàng của mình giao cho cô. Bên trong cũng không có nhiều tiền. Gã không có nhiều tiền, nhưng Trần Quả cũng không thiếu tiền. Gã nói, bé yêu, đưa em cầm hết. Anh là người đàn ông trong nhà, việc tiêu tiền là việc của anh, còn quản lý tiền nong là chuyện của em.
Trần Quả cất thẻ, lại hỏi gã mật khẩu.
Ngụy Sâm đáp, là ngày chúng ta đoạt quán quân đấy.
Gã dùng từ chúng ta. Ngụy Sâm nghĩ, trên đời sẽ không bao giờ có ngày nào có thể quan trọng hơn hôm đó, cũng sẽ không bao giờ tồn tại một cô gái nào khác có thể cùng gã chia sẻ những cảm xúc này.
Trần Quả hiểu điều đó, nên cô không hỏi gì nữa. Cô đem thẻ ngân hàng cất đi, đoan đoan chính chính mở ví lấy ra chìa khóa cổng quán net đặt lên tay Ngụy Sâm.
Cái khoảnh khắc ngắn ngủi ấy lại giống như dài ra vô tận.
Dạo gần đây chiến đội không phải thi đấu, quán net cũng không có quá nhiều việc, vì vậy gã rủ cô cùng nhau đi du lịch.
Trần Quả gần như dành ra suốt cả một phần ba quãng đời ở Hàng Châu, rất ít khi đi chơi nơi nào khác. Ngụy Sâm so với nàng lại càng muốn trạch hơn, căn bản chỗ nào cũng không biết. Hai người cùng đi chơi nhìn chỗ nào cũng giống một cặp vợ chồng nước ngoài đi du lịch.
Tây Khâm Tô Đê, chùa Linh Ẩn, Ngụy Sâm căn bản không có hứng thú với những cái danh thắng cổ tích này. Hai người nắm tay cưỡi ngựa xem hoa một lượt, đi tham quan xong liền về, cũng không có chụp ảnh.
Không cần chụp ảnh, khắc tạc trong đầu là đủ rồi.
Cứ đi chơi như vậy vài lần cũng chán, chẳng muốn đi nữa, lại quay về chơi game.
Có lần Trần Quả hỏi gã, nếu sau này không chơi Vinh Quang nữa thì chúng ta phải làm sao bây giờ?
Ngụy Sâm ngậm thuốc không hút, nói cái giả thuyết này của em thiếu khả thi quá.
Vì cái gì? Không lý do.
Vì thế Trần Quả cũng cười.
Bọn họ sóng vai ngồi hai máy cạnh nhau, ở giữa đặt một cái gạt tàn thuốc. Gã nhìn chằm chằm màn hình, nhất thời toàn thân cứng đờ. Trục Yên Hà đứng bên cạnh nhân vật của gã, trong chốc lát trên đầu hiện lên một dòng chữ.
Vinh Quang cũng là nhà của em.
Cả người gã giật giật, cảm thấy Trần Quả ngồi bên cạnh đang nhìn mình. Gã buông con chuột, nắm lấy tay cô.
Trần Quả có đôi khi nghĩ, bọn họ quả thật không quá hợp nhau. Cũng không có biện pháp thay đổi. Tỷ như chuyện hút thuốc của Ngụy Sâm chẳng hạn. Trước kia cô không nói, bởi vì cô cứ tự thuyết phục mình chuyện này bình thường thôi. Nhưng hiện tại, cô cảm thấy hơi khó chịu chút, mà lại ngại không muốn làm phiền đến Ngụy Sâm.
Cô nhớ hồi trước là nhờ có Diệp Tu mà Ngụy Sâm mới một đường từ Tây An chạy thẳng đến Hàng Châu, còn tạm định cư ở quán net Hưng Hân. Hồi đó cô thật sự không ưa gã lắm.
Vậy mà, cũng không biết từ khi nào, cô lại bắt đầu âm thầm dành cho hắn những cảm xúc ngây ngô chân thành này.