- Bình luận
- 475
- Số lượt thích
- 2,837
- Team
- Lam Vũ
- Fan não tàn của
- Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
CHƯƠNG 8
Edit: Vịt Xinh Xắn, Beta: Tô Mộc Tu
.
Đối với Hoàng Thiếu Thiên mà nói, chuyện quan trọng nhất của buổi họp báo sản phẩm mới là tiếp xúc với càng nhiều người, nhân khí càng cao thì càng nhanh nổi tiếng, cũng như việc quảng bá mà minh tinh ưa thích nhất chính là thảm đỏ và Tuần lễ thời trang, Lý Hiên đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, mọi mặt đều chuẩn bị tốt, Hoàng Thiếu Thiên chỉ cần đưa mắt tìm nhiếp ảnh gia là xong. Hoàng Thiếu Thiên cũng không mắc bệnh sợ sân khấu, dùng lời của Lý Hiên mà nói, đó là sự tự tin xuất phát từ trong thâm tâm, không có lý do, cũng không phân trường hợp, hắn đứng ở nơi đó, liền cảm thấy chính mình trở thành trung tâm, kỳ thật chính bản thân hắn không cảm giác được, nhưng khí chất đã hiển lộ ra rồi. Dụ Văn Châu đứng ở hậu trường, ánh mắt lơ đãng nhìn qua, thấy Hoàng Thiếu Thiên đang cùng một nhà thiết kế người Pháp nói nói cười cười.
"Anh dẫn theo nghệ sĩ Lam Vũ à?" Ngô Vũ Sách đang chuẩn bị phía sau khán đài tiến tới xem.
"Đúng thế." Dụ Văn Châu chỉ chỉ Hoàng Thiếu Thiên, "Khí chất tốt."
"À." Ngô Vũ Sách quan sát trên dưới một lượt, "Ngoại trừ chân ngắn."
Dụ Văn Châu cười.
"Người bên cạnh cậu ta là ai vậy?" Ngô Vũ Sách đột nhiên hỏi.
"Là Lý Hiên, người đại diện." Dụ Văn Châu nói.
"Ổng nhìn tôi làm gì?" Ngô Vũ Sách khó hiểu, "Nhìn hơn mười phút rồi, góc độ xảo quyệt như vậy, không thấy mệt à?”
Ấy thế mà Lý Hiên lại không thấy mệt.
"Rốt cuộc anh đang nhìn cái gì?" Hoàng Thiếu Thiên quay trở về, phát hiện Lý Hiên nhìn về phía hậu trường đầy kinh ngạc, mắt trừng lớn như cái chuông đồng hồ, vẻ mặt vô cùng say mê. Lý Hiên này thường ngày thấy rất nhiều soái ca mỹ nữ, đi loanh quanh trong giới giải trí, không thiếu nhất là vẻ ngoài ưa nhìn, có người nào hắn chưa thấy qua, cho nên Hoàng Thiếu Thiên căn bản không cho rằng hắn thấy được cô nàng nào xinh đẹp, huống chi Regal không có trang phục nữ, lại càng không có người mẫu nữ.
"Đoán xem." Hoàng Thiếu Thiên vừa nói xong, Lý Hiên lập tức đứng thẳng người, ánh mắt làm như không có chuyện gì.
"Anh nhìn tới trợn cả mắt lên rồi." Buổi họp báo sắp bắt đầu, đèn đã tắt hết rồi, Hoàng Thiếu Thiên kéo Lý Hiên lại, nhưng ánh mắt Lý Hiên vẫn còn liếc về phía hậu trường. "Này, thu liễm một chút."
"Không thu được." Lý Hiên xoay đầu qua chỗ khác, vô cùng chân thành mà nhìn Hoàng Thiếu Thiên, "Thiện ác chung hữu báo, thiên đạo hảo luân hồi, Hoàng Thiếu Thiên, anh hiểu cậu."
"Hả?" Hoàng Thiếu Thiên sửng sốt.
"Đừng đờ ra đấy nữa, trên khán đài." Lý Hiên trái lại dạy dỗ hắn.
Buổi họp báo sản phẩm mới của Regal có phần giới thiệu chương trình, Ngô Vũ Sách làm MC vừa đi ra, Hoàng Thiếu Thiên lờ mờ biết Lý Hiên đang nhìn cái gì, đến khi họp báo kết thúc, Lý Hiên đường hoàng chạy đi xin số điện thoại của Ngô Vũ Sách, Hoàng Thiếu Thiên đã hoàn toàn hiểu ý Lý Hiên là gì.
"Hí hí, anh cũng?" Hoàng Thiêu Thiên ngồi trong xe, đưa tay đẩy đẩy Lý Hiên.
"Anh không có!" Lý Hiên nghẹn tới mặt đỏ bừng thanh minh.
"Anh —— Không —— Có ——" Hoàng Thiếu Thiên nhìn hắn cười nhạo, "Chẳng nhẽ tôi có?"
"Đúng, cậu có." Lý Hiên nói.
"Nào, chúng ta xem thử, Ngô Vũ Sách, nam, người mẫu, " Hoàng Thiếu Thiên cầm điện thoại di động rõ ràng mà thì thầm: "Cao 1m80 ——"
"Cao hơn anh." Lý Hiên trưng ra vẻ mặt sinh không thể luyến mà nói.
“Óa há há há, phải phải phải.” Hoàng Thiếu Thiên cười.
"Cười cái gì mà cười, cũng cao hơn cậu đấy thôi." Lý Hiên bất thình lình tạt một chậu nước lạnh, một phát trúng tim Hoàng Thiếu Thiên.
Hoàng Thiếu Thiên: ". . ."
"Thôi, làm việc nghiêm túc." Lý Hiên đột nhiên trở nên đứng đắn, "Các đồng chí, từ từ đỏ hóa con đường toàn vũ trụ, chúng ta cần cố gắng, cố gắng và cố gắng, nữ nhi tình trường trước dẹp qua một bên, dù sao yêu đơn phương cũng không có tương lai gì.”
“Trọng điểm của anh là câu cuối cùng.” Hoàng Thiếu Thiên thở dài một tiếng.
"Chính xác! Có điều đồng chí này, không cần uể oải không cần bi thương, chi bằng chúng ta xem lịch trình ngày mai.”
Hoàng Thiếu Thiên rên một tiếng, bịt tai không muốn nghe.
"Sáu giờ Phương Duệ lái xe tới đón cậu, bảy giờ kém đến studio, buổi sáng chụp ảnh cho tạp chí, nếu may thì mười hai giờ là xong, một giờ chiều đến Đăng Phong xác nhận hoạt động, buổi tối Lưu đạo muốn gặp cậu, tổ tông, cậu thật là cơ hội bao quanh, nam hai <Dị giới>, Lưu đạo rất coi trọng cậu đấy nhóc."
Hoàng Thiếu Thiên nửa nằm trên ghế sung sướng hừ hừ.
"Anh dẫn theo nghệ sĩ Lam Vũ à?" Ngô Vũ Sách đang chuẩn bị phía sau khán đài tiến tới xem.
"Đúng thế." Dụ Văn Châu chỉ chỉ Hoàng Thiếu Thiên, "Khí chất tốt."
"À." Ngô Vũ Sách quan sát trên dưới một lượt, "Ngoại trừ chân ngắn."
Dụ Văn Châu cười.
"Người bên cạnh cậu ta là ai vậy?" Ngô Vũ Sách đột nhiên hỏi.
"Là Lý Hiên, người đại diện." Dụ Văn Châu nói.
"Ổng nhìn tôi làm gì?" Ngô Vũ Sách khó hiểu, "Nhìn hơn mười phút rồi, góc độ xảo quyệt như vậy, không thấy mệt à?”
Ấy thế mà Lý Hiên lại không thấy mệt.
"Rốt cuộc anh đang nhìn cái gì?" Hoàng Thiếu Thiên quay trở về, phát hiện Lý Hiên nhìn về phía hậu trường đầy kinh ngạc, mắt trừng lớn như cái chuông đồng hồ, vẻ mặt vô cùng say mê. Lý Hiên này thường ngày thấy rất nhiều soái ca mỹ nữ, đi loanh quanh trong giới giải trí, không thiếu nhất là vẻ ngoài ưa nhìn, có người nào hắn chưa thấy qua, cho nên Hoàng Thiếu Thiên căn bản không cho rằng hắn thấy được cô nàng nào xinh đẹp, huống chi Regal không có trang phục nữ, lại càng không có người mẫu nữ.
"Đoán xem." Hoàng Thiếu Thiên vừa nói xong, Lý Hiên lập tức đứng thẳng người, ánh mắt làm như không có chuyện gì.
"Anh nhìn tới trợn cả mắt lên rồi." Buổi họp báo sắp bắt đầu, đèn đã tắt hết rồi, Hoàng Thiếu Thiên kéo Lý Hiên lại, nhưng ánh mắt Lý Hiên vẫn còn liếc về phía hậu trường. "Này, thu liễm một chút."
"Không thu được." Lý Hiên xoay đầu qua chỗ khác, vô cùng chân thành mà nhìn Hoàng Thiếu Thiên, "Thiện ác chung hữu báo, thiên đạo hảo luân hồi, Hoàng Thiếu Thiên, anh hiểu cậu."
"Hả?" Hoàng Thiếu Thiên sửng sốt.
"Đừng đờ ra đấy nữa, trên khán đài." Lý Hiên trái lại dạy dỗ hắn.
Buổi họp báo sản phẩm mới của Regal có phần giới thiệu chương trình, Ngô Vũ Sách làm MC vừa đi ra, Hoàng Thiếu Thiên lờ mờ biết Lý Hiên đang nhìn cái gì, đến khi họp báo kết thúc, Lý Hiên đường hoàng chạy đi xin số điện thoại của Ngô Vũ Sách, Hoàng Thiếu Thiên đã hoàn toàn hiểu ý Lý Hiên là gì.
"Hí hí, anh cũng?" Hoàng Thiêu Thiên ngồi trong xe, đưa tay đẩy đẩy Lý Hiên.
"Anh không có!" Lý Hiên nghẹn tới mặt đỏ bừng thanh minh.
"Anh —— Không —— Có ——" Hoàng Thiếu Thiên nhìn hắn cười nhạo, "Chẳng nhẽ tôi có?"
"Đúng, cậu có." Lý Hiên nói.
"Nào, chúng ta xem thử, Ngô Vũ Sách, nam, người mẫu, " Hoàng Thiếu Thiên cầm điện thoại di động rõ ràng mà thì thầm: "Cao 1m80 ——"
"Cao hơn anh." Lý Hiên trưng ra vẻ mặt sinh không thể luyến mà nói.
“Óa há há há, phải phải phải.” Hoàng Thiếu Thiên cười.
"Cười cái gì mà cười, cũng cao hơn cậu đấy thôi." Lý Hiên bất thình lình tạt một chậu nước lạnh, một phát trúng tim Hoàng Thiếu Thiên.
Hoàng Thiếu Thiên: ". . ."
"Thôi, làm việc nghiêm túc." Lý Hiên đột nhiên trở nên đứng đắn, "Các đồng chí, từ từ đỏ hóa con đường toàn vũ trụ, chúng ta cần cố gắng, cố gắng và cố gắng, nữ nhi tình trường trước dẹp qua một bên, dù sao yêu đơn phương cũng không có tương lai gì.”
“Trọng điểm của anh là câu cuối cùng.” Hoàng Thiếu Thiên thở dài một tiếng.
"Chính xác! Có điều đồng chí này, không cần uể oải không cần bi thương, chi bằng chúng ta xem lịch trình ngày mai.”
Hoàng Thiếu Thiên rên một tiếng, bịt tai không muốn nghe.
"Sáu giờ Phương Duệ lái xe tới đón cậu, bảy giờ kém đến studio, buổi sáng chụp ảnh cho tạp chí, nếu may thì mười hai giờ là xong, một giờ chiều đến Đăng Phong xác nhận hoạt động, buổi tối Lưu đạo muốn gặp cậu, tổ tông, cậu thật là cơ hội bao quanh, nam hai <Dị giới>, Lưu đạo rất coi trọng cậu đấy nhóc."
Hoàng Thiếu Thiên nửa nằm trên ghế sung sướng hừ hừ.
Trương Giai Lạc luống cuống lôi hộp đồ ăn tiện lợi từ lò vi sóng ra, không cẩn thận làm bỏng tay, điện thoại trong phòng khách đúng lúc vang lên, hắn liền cắn ngón tay chạy tới lấy tay kia nghe điện thoại.
"Alo?"
"Đã tìm được diễn viên chính chưa?" Một giọng trầm thấp vang lên từ đầu dây bên kia, Trương Giai Lạc nhìn tên, má ơi là Tôn Triết Bình.
Lúc Trương Giai Lạc nhìn thấy tên của Tôn Triết Bình trên điện thoại liền có cảm giác như fan cuồng gặp được thần tượng, bây giờ hắn còn có gan đấu võ mồm với vị tai to mặt lớn này, cực kỳ kiêu ngạo, có lần người ta còn định diễn cho hắn xem, tuy người do ông chủ là hắn bắt được, nhưng cái cảm giác này thật sự quá sai trái.
"Chưa. . ." Trương Giai Lạc ôm di động đi tới phòng bếp, "Không tìm được, anh cũng không thể đổi ý."
"Biết ngay cậu tìm không được." Giọng Tôn Triết Bình có chút hả hê.
"Anh cười cái quỷ gì?!" Trương Giai Lạc giận mà không có chỗ phát tiết, đập bàn một cái.
"Không cười." Tôn Triết Bình nghiêm giọng, "Giúp cậu liên lạc với tổ đạo diễn của Trịnh đạo rồi, nhà đầu tư tôi vẫn đang liên lạc, mấy ngày nữa thông báo cậu biết."
"Ờ."
"Ờ cái gì mà ờ." Tôn Triết Bình có chút ghét bỏ, "Có thời gian mua bánh kem dâu tây nhưng lại không có thời gian lôi kéo nhà đầu tư, ha?”
“. . . Cái gì mà bánh kem dâu tây.” Trương Giai Lạc nhíu mày.
"Tới Lam Vũ tiện thể đi qua tiệm bánh kem." Tôn Triết Bình ở đầu kia sải bước về phía trước, giọng nghe không ra tâm tình nhưng mặt đã sắp phì cười.
"À, hôm đó hả, cái này cũng hơn một tuần rồi đó đại ca, bởi vì tiệm bánh kem đối diện Lam Vũ thật sự rất ngon," Trương Giai Lạc đói bụng muốn chết, vừa nghe điện thoại vừa ăn cơm, nói năng không rõ ràng. "Phiền dữ, cái này cũng quản."
"Tôi mua cho cậu một cái, Trương Giai Lạc cậu ăn hay không?"
"Không ăn." Trương Giai Lạc nói, "Đừng mua, tôi đang giảm béo. Anh không quay phim à, không họp báo à, không quay quảng cáo à, không. . . Quên đi, anh thế quái nào lại rảnh rỗi đến thế?"
"Cậu quản tôi? Không ăn cũng phải ăn." Tôn Triết Bình nói, "Mở cửa."
Trương Giai Lạc bị hù đến giật mình, làm rớt thìa xuống đất, hắn cảm thấy mình hẳn là nghe nhầm đi, tiếng trong điện thoại bây giờ vô cùng thật, giọng Tôn Triết Bình nghe như từ ngoài cửa truyền vào.
"Cái gì?" Trương Giai Lạc ngồi chồm hỗm nhặt lại thìa, cả người núp dưới gầm bàn, "Anh nói gì cơ?"
"Tôi bảo, mở cửa." Giọng Tôn Triết Bình có chút cứng rắn, tỏa ra khí chất nam chính tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết, nghĩ đến đấy, Trương Giai Lạc sợ đến run người, đó chắc hẳn là chuyện động trời nhất trên thế giới đi.
"Mở cửa gì?" Trương Giai Lạc nghe không hiểu, "Ờm. . . 'Vừng ơi mở ra'?"
Tôn Triết Bình cầm bánh kem tay đã muốn gãy: ". . . "
Trương Giai Lạc vẫn còn đang vắt óc nghĩ xem mở cửa cái gì, thân là nhà văn, não động không khác gì hố đen, hắn hình như đột nhiên nghĩ ra cái gì, sau đó mười phần cẩn thận mà nói vào điện thoại: “Tiểu ma tiên Balala? Mama Mama?”
Tôn Triết Bình rốt cục hết sạch kiên nhẫn, một cước đá cửa cái ầm, "Trương Giai Lạc!"
"Tới liền!" Trương Giai Lạc phản xạ có điều kiện muốn đứng lên, không nghĩ hắn vừa rồi núp quá sâu, vừa đứng lên cụng cái rầm vào bàn, cả người ngã trở lại. “A ——”
"Cậu làm sao thế?" Tôn Triết Bình nhíu mày, từ điện thoại di động cùng trong phòng đồng thời truyền ra tiếng vang thật lớn làm hắn hết cả hồn.
"Không sao không sao, cụng đầu thôi," Trương Giai Lạc xoa xoa đầu, khó khăn từ dưới gầm bàn chui ra ngoài, "Không việc gì, chấn động não chút thôi."
Chấn động não mà nói không sao, này là cái logic gì. Tôn Triết Bình nghĩ thầm, mình không phải thích nhầm một tên thần kinh đấy chứ!
Cửa phòng mở ra, Trương Giai Lạc lim dim mắt, mở mắt rồi trợn mắt nhìn đi nhìn lại khẳng định, Tôn - tình nhân trong mộng - thần tượng trong lòng - Mary Sue ngoài đời thực - Triết Bình đang đứng ở ngoài cửa, dùng ánh mắt như nhìn tên ngốc mà nhìn hắn.
"Vào, vào đi a." Hệ thống ngôn ngữ của Trương Giai Lạc đột nhiên rối loạn, suýt chút nữa cắn phải lưỡi. "Đến thì đến thôi đâu cần đem quà tới. . . A, bánh kem dâu tây!"
Trương Giai Lạc nhất thời vui sướng vươn tay ra đoạt bánh từ tay Tôn Triết Bình lập tức đi vào phòng, Tôn Triết Bình đứng ngoài cửa tiến thoái lưỡng nan, Lâu Quan Ninh đứng sau suýt nữa phì cười, chế nhạo Tôn Triết Bình, "Đại Tôn, cậu ta không phải coi anh là nhân viên chuyển phát bánh ngọt đấy chứ?"
Tôn Triết Bình: ". . . Cậu từng thấy nhân viên chuyển phát nào đẹp trai như vậy ư?"
Lâu Quan Ninh vội lắc đầu.
"Quên đi, tôi tự vào, cậu về đi, đưa chìa khóa xe cho tôi." Tôn Triết Bình nói.
Tình yêu với bánh dâu tây của Trương Giai Lạc lớn hơn nhiều tình yêu với Tôn Triết Bình, Tôn Triết Bình cảm thấy bị hắt hủi, hắn vốn nghĩ rằng qua một lát Trương Giai Lạc sẽ quay ra cảm ơn rồi nói chuyện với hắn, thế nhưng Trương Giai Lạc thập phần vui vẻ lôi ra dao nĩa và khay, vui vẻ ăn bánh kem, còn vô cùng có lương tâm cắt cho Tôn Triết Bình một miếng lớn, phía trên có nửa viền dâu tây.
Trương Giai Lạc cắm đầu ăn, vốn chưa ăn cơm, chỉ có đồ hộp chống đói, có bánh ăn hết sức sung sướng, qua một lát, hắn cuối cùng cũng xử xong miếng bánh, mới ngẩng đầu nói chuyện với Tôn Triết Bình.
Sàn phòng khách của Trương Giai Lạc trải thảm đỏ thẫm, hắn ngồi dưới đất ngửa đầu hỏi:
"Sao anh lại đến đây, còn mua cả bánh kem, cảm ơn anh, thật sự rất ngon."
Tôn Triết Bình nghĩ thầm, rốt cuộc cũng nhớ đến mình.
"Cậu không biết hôm nay là ngày mấy hả?" Tôn Triết Bình nói.
"Không biết." Trương Giai Lạc thật thà trả lời. “Đừng nói với tôi chuyện chúng ta đã quen biết bao nhiêu ngày, này không có trong tiểu thuyết của tôi, nhân vật nam chính trong tiểu thuyết tôi viết đều là học bá, bọn họ chỉ toàn tính giờ.”
"Hôm nay là sinh nhật cậu." Tôn Triết Bình phát cáu.
". . ." Trương Giai Lạc sửng sốt năm giây, gào một tiếng bật dậy, "Anh nói đúng a! Hôm nay sinh nhật tôi này!"
Tôn Triết Bình: ". . ."
"Cậu ngốc đến thế nữa?" Tôn Triết Bình đứng lên nhìn xung quanh, "Sinh nhật mình không nhớ, trong nhà loạn như ổ heo . . ."
"Ổ chó." Trương Giai Lạc sửa lại.
"Ổ heo." Tôn Triết Bình liếc hắn một cái.
". . . Ổ heo." Trương Giai Lạc gật đầu nói phải.
"Lại viết à?" Tôn Triết Bình đi một vòng xem xét, "Còn quên ăn nữa? Lại còn ăn đồ tiện lợi? Thìa cũng làm rơi xuống đất?"
Trương Giai Lạc thiếu chút nữa tìm lỗ mà chui. Sinh nhật mình hắn quả thật không nhớ rõ, nửa đêm tinh thần phấn chấn viết lách dừng không nổi, nếu hắn không nhìn lịch đảm bảo không biết hôm nay là ngày nào, hơn nữa gần đây <Khuynh Thành Sơn Hà> nhiều việc vụn vặt, không có chút kinh nghiệm nào khiến hắn khó khăn đủ đường, bận bịu quay như chong chóng.
". . . Đừng nói nữa." Trương Giai Lạc ôm mặt, biểu cảm như thể thanh danh một đời đã mất hết.
"Không nói nữa." Tôn Triết Bình xoay người, kéo đuôi tóc hắn, "Câu cuối cùng."
"Nói gì?" Trương Giai Lạc bưng mặt nhìn Tôn Triết Bình. Con mắt Tôn Triết Bình kiên nghị mà sắc bén, đường nét góc cạnh rõ ràng, lại thêm biểu cảm hiệp khí tràn đầy, hào hiệp tùy ý mà Trương Giai Lạc thích nhất.
Khóe miệng Tôn Triết Bình cong lên một cái, luồn tay vào đuôi tóc hắn.
"Sinh nhật vui vẻ."
-TBC-