- Bình luận
- 257
- Số lượt thích
- 1,371
- Team
- Hưng Hân
- Fan não tàn của
- Diệp Tranh
Tác giả: 叶无神
Nguồn: http://jump2.bdimg.com/p/3190287087?pn=1
CP: Diệp Tranh
Tiến độ: Rùa bò
P/s: trình độ tiếng Trung không cao, bản dịch chỉ sát khoảng 80%bản gốc
Trong lần dịch đầu còn nhiều bối rối, mong mấy thánh chém nhẹ.
********
Trận chung kết Vinh Quang mùa 10 vừa kết thúc, Hưng Hân đạt quán quân.
Trong 6,5 giây cuối cùng, Diệp Tu đã đánh bại ba đại thần, thành công lội ngược dòng, giành chiến thắng về tay. Đây là cú lội ngược dòng đầy ngoạn mục.Trận chung kết này nhất định sẽ được lưu vào sử sách Vinh Quang. Nhưng trước sự ngạc nhiên của mọi người, là một người sáng tạo nên kì tích, anh đã không tham gia buổi họp báo sau trận đấu vì lý do quá mệt khiến các phóng viên tại hiện trường oán than, vỡ mộng.
Diệp Tu cũng đã thông báo cho Hưng Hân về quyết định giải nghệ để về nhà của mình. Mặc dù không nỡ để Diệp Tu rời đi, nhưng Trần Qủa vẫn tôn trọng sự lựa chọn của Diệp Tu.
Sáng hôm sau, Hưng Hân lên máy bay về thành phố H. Vừa về đến Thượng Lâm Uyển, Diệp Tu đã đi thẳng vào phòng, lại lăn đùng ra ngủ. Mọi người cũng tự hiểu, anh ấy đã quá mệt, điều cần thiết bây giờ là để anh ấy nghỉ ngơi.
Giấc ngủ này vậy mà kéo dài đến hai ngày, đến trưa hai ngày sau, Diệp Tu mới bước ra khỏi giường. Trần Qủa còn chìm đắm trong hạnh phúc, ngay lập tức gọi điện đến nhà hàng ở trung tâm thành phố đặt phòng mở tiệc. Vì tình trạng của Diệp Tu nên tiệc ăn mừng bị hoãn lại vài ngày. Tối nay là giữa tiệc mừng chiến thắng và cũng là buổi tiệc chia tay Diệp Tu.
Tối đến, mọi người thẳng tiến đến nhà hàng. Bà chủ Trần Qủa lần này chơi lớn, tiêu tiền thả cửa, gọi đầy đủ các món ăn. Sau khi rượu bia được đưa lên, Ngụy Sâm và Phương Duệ gọi hẳn hai két bia, âm mưu chuốc say Diệp Tu. Kết quả là nghe Diệp Tu phả một câu vào mặt:
“ Tôi không uống bia.”
“ Khỉ gió cái tên nhà anh đúng là vô sỉ, lý do lý trấu gì cũng bịa ra được!” Phương Duệ đại đại lên tiếng.
“ Quá chuẩn quá chuẩn” Ngụy Sâm cũng hót theo.
Diệp Tu thực sự đưa ra được cái cớ: “ Sáng mai tôi phải đi rồi đó.”
Nghe Diệp Tu nói xong, Ngụy Sâm cũng tụt hứng, phất tay “ Bỏ đi bỏ đi, lão phu hôm nay tạm tha chú mày một mạng vậy.”
Phương Duệ ngồi một bên âm mưu: “ Lần sau nhất định sẽ cho anh uống đến vào bệnh viện nghỉ mát.”
“ Muốn anh uống đến mức vào viện hả? Mơ đi cưng!! anh một giọt cũng không uống. Ngược lại là hai ông đấy, chơi luôn hai két, vui lắm chắc?” Diệp Tu không hề thấy mất mặt về tửu lượng của mình mà còn dựa vào đó đả kích hai người kia.
Món ăn rất nhanh đã được đưa lên, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ. Được một lúc, ngoài Diệp Tu ra thì dù ít, dù nhiều ai cũng có hơi men trong người. Ba vị cô nương tửu lượng không tồi, hôm nay cũng uống không ít, ngoài ra còn có Bánh Bao, Ngụy Sâm đã uống hết ly này sang ly khác còn chưa có dấu hiệu ngừng lại. An Văn Dật cũng thần thánh, uống hết sáu chai mà còn tỉnh như ruồi. Người khác nhìn vào chắc đều cảm thấy sức chiến đấu của mục sư Hưng Hân thật phi thường.
“ No rồi chứ em?” Thấy cũng sắp muộn rồi, Diệp Tu quay qua hỏi nhỏ Tô Mộc Tranh.
“ Vâng” Tô Mộc Tranh cũng uống vài ly, mặt hơi đỏ
“ Vậy mình ra ngoài dạo một lát ha” Diệp Tu đề nghị.
Tô Mộc Tranh hơi ngạc nhiên, sau đó gật đầu. “ Vâng ạ”
Hai người đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, Diệp Tu tiến về phía cạnh cửa và lấy áo khoác ở móc bên cạnh.
“ Hai người định đi đâu hả” Trần Qủa hỏi.
“ Tụi tui có chút chuyện, phải bàn giao công việc với đội trưởng kế nhiệm” Diệp Tu vỗ vai Mộc Tranh. “ tụi tui đi trước, mọi người cứ từ từ ăn ha. Hiếm khi chị chủ hào phóng như hôm nay, cứ no say thoải mái đi ha!” Nói xong anh vẫy tay đóng cửa bước đi. Những người còn lại ngơ ngác nhìn nhau.
“ Đi đâu vậy nhỉ?” Trần Qủa thắc mắc, rồi lại chợt nhớ tới cái gì rồi nổi cáu lên. “ Mà này,c ái gì là hiếm lắm mới có được hôm hào phóng hả? Thường ngày tôi ki bo lắm sao?”
Đường Nhu vội vàng xoa dịu Trần Qủa “ Qủa Qủa đừng giận nữa, Diệp Tu cũng đùa thôi mà!”
La Tập tò mò: “ Chuyện gì vậy ạ?”
“ Lão đại nói có việc thì là có việc, tên nhóc cậu tò mò làm cái gì!” Bánh Bao lúc này vẫn không quên ủng hộ Diệp Tu, vỗ một cái vào lưng La Tập làm gương mặt cậu chàng đằng đằng sát khí.
Phương Duệ cười nhẹ, quay qua Kiều Nhất Phàm với vẻ mặt của thánh chơi zâm: “ Tối như này, nói không chừng là có chuyện gì đó để làm đó chứ. Ai mà biết được, Diệp Tu hàng ngày không hạn cuối thế kia cơ mà! Tiểu Kiều, em nói có đúng không?”
“ Hơ hơ, em… em không biết ạ.” Kiều Nhất Phàm luôn không đụng đến bia rượu hiếm khi uống một chút và kết quả bị đỏ mặt không biết là do bia rượu hay là vì lời chòng ghẹo của Phương Duệ.
An Văn Dật yên lặng đẩy kính, nốc thêm một cốc.
“ Hai người họ đều còn trẻ, quan tâm chúng làm cái gì làm gì chứ! Xem tiểu An kìa! Nào, uống uống đi!”
Ngụy Sâm bắt đầu ra vẻ bô lão già dặn. Dĩ nhiên anh đã uống nhiều rồi, không nhận thức được rằng ở đây chỉ có anh mới đủ chuẩn nói Diệp Tu là người trẻ tuổi.
“…” Người im lặng như Chu Trạch Khải – đồng chí Mạc Phàm cũng cầm lấy cốc yên lặng uống bia.
Nguồn: http://jump2.bdimg.com/p/3190287087?pn=1
CP: Diệp Tranh
Tiến độ: Rùa bò
P/s: trình độ tiếng Trung không cao, bản dịch chỉ sát khoảng 80%bản gốc
Trong lần dịch đầu còn nhiều bối rối, mong mấy thánh chém nhẹ.
********
Em đã bên anh bao năm rồi nhỉ?
<1>
Trận chung kết Vinh Quang mùa 10 vừa kết thúc, Hưng Hân đạt quán quân.
Trong 6,5 giây cuối cùng, Diệp Tu đã đánh bại ba đại thần, thành công lội ngược dòng, giành chiến thắng về tay. Đây là cú lội ngược dòng đầy ngoạn mục.Trận chung kết này nhất định sẽ được lưu vào sử sách Vinh Quang. Nhưng trước sự ngạc nhiên của mọi người, là một người sáng tạo nên kì tích, anh đã không tham gia buổi họp báo sau trận đấu vì lý do quá mệt khiến các phóng viên tại hiện trường oán than, vỡ mộng.
Diệp Tu cũng đã thông báo cho Hưng Hân về quyết định giải nghệ để về nhà của mình. Mặc dù không nỡ để Diệp Tu rời đi, nhưng Trần Qủa vẫn tôn trọng sự lựa chọn của Diệp Tu.
Sáng hôm sau, Hưng Hân lên máy bay về thành phố H. Vừa về đến Thượng Lâm Uyển, Diệp Tu đã đi thẳng vào phòng, lại lăn đùng ra ngủ. Mọi người cũng tự hiểu, anh ấy đã quá mệt, điều cần thiết bây giờ là để anh ấy nghỉ ngơi.
Giấc ngủ này vậy mà kéo dài đến hai ngày, đến trưa hai ngày sau, Diệp Tu mới bước ra khỏi giường. Trần Qủa còn chìm đắm trong hạnh phúc, ngay lập tức gọi điện đến nhà hàng ở trung tâm thành phố đặt phòng mở tiệc. Vì tình trạng của Diệp Tu nên tiệc ăn mừng bị hoãn lại vài ngày. Tối nay là giữa tiệc mừng chiến thắng và cũng là buổi tiệc chia tay Diệp Tu.
Tối đến, mọi người thẳng tiến đến nhà hàng. Bà chủ Trần Qủa lần này chơi lớn, tiêu tiền thả cửa, gọi đầy đủ các món ăn. Sau khi rượu bia được đưa lên, Ngụy Sâm và Phương Duệ gọi hẳn hai két bia, âm mưu chuốc say Diệp Tu. Kết quả là nghe Diệp Tu phả một câu vào mặt:
“ Tôi không uống bia.”
“ Khỉ gió cái tên nhà anh đúng là vô sỉ, lý do lý trấu gì cũng bịa ra được!” Phương Duệ đại đại lên tiếng.
“ Quá chuẩn quá chuẩn” Ngụy Sâm cũng hót theo.
Diệp Tu thực sự đưa ra được cái cớ: “ Sáng mai tôi phải đi rồi đó.”
Nghe Diệp Tu nói xong, Ngụy Sâm cũng tụt hứng, phất tay “ Bỏ đi bỏ đi, lão phu hôm nay tạm tha chú mày một mạng vậy.”
Phương Duệ ngồi một bên âm mưu: “ Lần sau nhất định sẽ cho anh uống đến vào bệnh viện nghỉ mát.”
“ Muốn anh uống đến mức vào viện hả? Mơ đi cưng!! anh một giọt cũng không uống. Ngược lại là hai ông đấy, chơi luôn hai két, vui lắm chắc?” Diệp Tu không hề thấy mất mặt về tửu lượng của mình mà còn dựa vào đó đả kích hai người kia.
Món ăn rất nhanh đã được đưa lên, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ. Được một lúc, ngoài Diệp Tu ra thì dù ít, dù nhiều ai cũng có hơi men trong người. Ba vị cô nương tửu lượng không tồi, hôm nay cũng uống không ít, ngoài ra còn có Bánh Bao, Ngụy Sâm đã uống hết ly này sang ly khác còn chưa có dấu hiệu ngừng lại. An Văn Dật cũng thần thánh, uống hết sáu chai mà còn tỉnh như ruồi. Người khác nhìn vào chắc đều cảm thấy sức chiến đấu của mục sư Hưng Hân thật phi thường.
“ No rồi chứ em?” Thấy cũng sắp muộn rồi, Diệp Tu quay qua hỏi nhỏ Tô Mộc Tranh.
“ Vâng” Tô Mộc Tranh cũng uống vài ly, mặt hơi đỏ
“ Vậy mình ra ngoài dạo một lát ha” Diệp Tu đề nghị.
Tô Mộc Tranh hơi ngạc nhiên, sau đó gật đầu. “ Vâng ạ”
Hai người đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, Diệp Tu tiến về phía cạnh cửa và lấy áo khoác ở móc bên cạnh.
“ Hai người định đi đâu hả” Trần Qủa hỏi.
“ Tụi tui có chút chuyện, phải bàn giao công việc với đội trưởng kế nhiệm” Diệp Tu vỗ vai Mộc Tranh. “ tụi tui đi trước, mọi người cứ từ từ ăn ha. Hiếm khi chị chủ hào phóng như hôm nay, cứ no say thoải mái đi ha!” Nói xong anh vẫy tay đóng cửa bước đi. Những người còn lại ngơ ngác nhìn nhau.
“ Đi đâu vậy nhỉ?” Trần Qủa thắc mắc, rồi lại chợt nhớ tới cái gì rồi nổi cáu lên. “ Mà này,c ái gì là hiếm lắm mới có được hôm hào phóng hả? Thường ngày tôi ki bo lắm sao?”
Đường Nhu vội vàng xoa dịu Trần Qủa “ Qủa Qủa đừng giận nữa, Diệp Tu cũng đùa thôi mà!”
La Tập tò mò: “ Chuyện gì vậy ạ?”
“ Lão đại nói có việc thì là có việc, tên nhóc cậu tò mò làm cái gì!” Bánh Bao lúc này vẫn không quên ủng hộ Diệp Tu, vỗ một cái vào lưng La Tập làm gương mặt cậu chàng đằng đằng sát khí.
Phương Duệ cười nhẹ, quay qua Kiều Nhất Phàm với vẻ mặt của thánh chơi zâm: “ Tối như này, nói không chừng là có chuyện gì đó để làm đó chứ. Ai mà biết được, Diệp Tu hàng ngày không hạn cuối thế kia cơ mà! Tiểu Kiều, em nói có đúng không?”
“ Hơ hơ, em… em không biết ạ.” Kiều Nhất Phàm luôn không đụng đến bia rượu hiếm khi uống một chút và kết quả bị đỏ mặt không biết là do bia rượu hay là vì lời chòng ghẹo của Phương Duệ.
An Văn Dật yên lặng đẩy kính, nốc thêm một cốc.
“ Hai người họ đều còn trẻ, quan tâm chúng làm cái gì làm gì chứ! Xem tiểu An kìa! Nào, uống uống đi!”
Ngụy Sâm bắt đầu ra vẻ bô lão già dặn. Dĩ nhiên anh đã uống nhiều rồi, không nhận thức được rằng ở đây chỉ có anh mới đủ chuẩn nói Diệp Tu là người trẻ tuổi.
“…” Người im lặng như Chu Trạch Khải – đồng chí Mạc Phàm cũng cầm lấy cốc yên lặng uống bia.
Last edited: