Ongoing [Chu - ?] Một Dạo

Kazeshizu

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
150
Số lượt thích
1,514
Location
Dòng sông mùa hè
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Dành tất cả sự tôn trọng cho Phương Minh Hoa
#1
Một Dạo

Tác giả: Thanh Sơn Vi Tuyết

Nhân vật: Chu Trạch Khải và chàng trai mà chỉ cần đọc cũng đoán được đó là ai.


Biên tập: Kazeshizu (đã edit và beta fic này với tốc độ bàn thờ)

Link topic convert: Một Dạo

Tóm tắt: Một ngày bước vào siêu thị mua mì và nhìn thấy một con mắt chớp chớp nhìn mình ở phía sau kệ hàng.

Mà điều quan trọng là kệ hàng đó đặt sát vách tường...

(Tui đùa đấy)

-x-

Hôm nay Chu Trạch Khải đột nhiên muốn đi mua mì hộp.

Cậu bước vào một siêu thị nhỏ bình thường vẫn hay đi ngang qua. Nhân viên thu ngân ở phía sau quầy lúc này đang ngủ gật, vậy nên không hề để ý tới một tấm poster đang phát sáng đi ngang qua trước mặt cô. Chu Trạch Khải đội mũ trùm đầu, nhẹ nhàng không một tiếng động đi qua một loạt các kệ hàng hóa khác nhau, cứ thế mà thẳng tiến đến khu vực bày thực phẩm nằm trong góc.

Nhà ăn của Luân Hồi không tệ, cậu cũng không nhớ bản thân đã bao lâu rồi chưa được ăn mì gói. Nhưng chẳng hiểu sao hôm nay lại đột nhiên xuất hiện một loại kích động muốn ăn mì, mà đối với việc này, cậu cũng không muốn tìm hiểu nguyên nhân.

Hàng thứ hai từ trên xuống, những hộp mì màu đỏ và màu vàng chất đầy hai bên, chỉ là vị mì mà cậu thích quả nhiên đã sớm bán hết. Chu Trạch Khải liếc mắt nhìn giỏ hàng trên tay vẫn trống không, duỗi cánh tay, cuối cùng lấy một hộp mì ở sâu bên trong góc kệ.

Nơi mà hộp mì được lấy ra, một con mắt chớp chớp nhìn cậu.

Chu Trạch Khải nhớ rõ, phía bên kia kệ này rõ ràng là vách tường.

Thế là chỉ trong một khoảnh khắc, trong đầu cậu lướt qua đủ loại suy nghĩ về người trong bức tường, quỷ hồn lấy mạng, mì kỳ hiệp, xuyên qua thời không,... sau đó quyết đoán cầm lấy hai hộp mì thịt bò kho ở bên cạnh, chặn lại chỗ hổng để lộ con mắt kia.

Đối mặt với sự kiện linh dị kiểu này, cậu cảm thấy tốt nhất vẫn nên nhanh chóng đi tính tiền rồi trở về nhà.

Nhưng ngay lúc ấy, từ phía sau hộp mì lại truyền đến thanh âm yếu ớt của một thiếu niên: "Ôi lão thiên gia, người anh em phía bên kia rốt cuộc là người hay là quỷ vậy? Chờ chút đừng có chặn chứ, sao người bên kia cũng có mì hộp, chả lẽ là kho bí mật?"

Chu Trạch Khải dừng bước, nghiêng tai lắng nghe. Đối với loại chuyện kỳ quái này, lòng hiếu kỳ của cậu đột nhiên dâng lên.

"Này này? Cậu đi chưa vậy?" Thanh âm kia thật sự rất có sức sống, nhưng lại giống như là từ một nơi rất xa truyền đến, nghe không rõ ràng cho lắm, "Tôi không phải người xấu đâu, trước tiên cậu có thể mang mấy hộp mì dời đi không..."

Chu Trạch Khải suy nghĩ một chút, đem giỏ hàng đặt xuống đất, cẩn thận lấy hai hộp mì vừa nãy đẩy sang một bên.

Chỗ trống phía sau kệ theo động tác của cậu cũng dần hiện ra. Mà chỗ trống này cũng thật sự rất kỳ quái, cũng không phải ở trên kệ vốn đã có một cái lỗ hổng, cũng không phải ở trên tường có một cái cửa sổ nhỏ, mà đây là một lỗ hổng đột nhiên xuất hiện thì đúng hơn. Lỗ hổng này chỉ to bằng một bàn tay, người đối diện đưa mặt kề sát đến, cũng chỉ có thể nhìn thấy một con mắt của cậu ta mà thôi.

Người kia lập tức di chuyển, đổi sang con mắt còn lại.

"Hắc, người anh em bên kia có khỏe không." Đối phương nói, "Vì sao cậu lại ở bên trong bức tường vậy?"

Trong lòng Chu Trạch Khải đột nhiên dấy lên một loại cảm giác hoang đường. Có điều vào lúc này, cậu cũng không cảm thấy sợ sệt, cũng không có chút nào muốn báo cảnh sát.

Cậu cảm thấy, có lẽ bản thân đã gặp phải một loại sự kiện linh dị ngàn năm mới có một lần.

"Nếu như nhìn từ phía tôi, " cậu trả lời, "cậu mới là người ở bên trong bức tường."

"A?" Người bên kia sửng sốt một chút, có điều ngay lập tức thông suốt, "Vậy cậu cũng đang đứng trước một cái kệ trong siêu thị? Chuyện này li kì đấy, bên phía tui cũng vậy đó, hơn nữa kệ mà tui đang đứng cũng đặt sát vào tường..."

Chu Trạch Khải không nói gì mà chỉ gật đầu. Cậu không nhìn thấy khuôn mặt của người bên kia, có điều nghe thanh âm, hẳn là còn rất trẻ.

Đối phương lại hỏi: "Cậu bây giờ đang ở trong siêu thị EEE?"

Chu Trạch Khải chưa từng nghe tới tên gọi này, cậu suy nghĩ một chút: "Không phải."

"Xem ra không phải cùng một nơi." Đối diện truyền đến âm thanh lật mấy hộp mì, thiếu niên kia lại hỏi: "Vậy cậu có ở thành phố H không?"

"Thành phố S." Chu Trạch Khải nói.

"Ầu, vậy thật sự là một lỗ sâu không gian,... Dùng lỗ sâu đúng không nhỉ? Tui cũng chả nhớ rõ nữa." Thiếu niên rất vui vẻ nói, "Mà mì ở bên đây cũng quá kì quái, ngày ghi trên đó lại là của mười năm sau, sản xuất mà sai đến thế này cũng thật là vô lý ."

(*lỗ sâu không gian: Trong vật lý, một lỗ sâu (tiếng Anh: wormhole), lỗ giun, hay Cầu Einstein-Rosen là một không-thời gian được giả định là có cấu trúc tô pô đặc biệt tạo nên đường đi tắt trong không thời gian. Chúng nối thông từ một vùng không-thời gian này đến vùng kia và đôi khi, vật chất đi từ vùng này sang vùng kia bằng cách chui qua hố này.)

Chu Trạch Khải cúi đầu nhìn hộp mì trên tay của mình, cậu vừa nãy cũng không để ý, nhưng nhìn kỹ, ngày rõ ràng là mười năm trước.

Cậu nói: "Hộp mì của tôi là của mười năm trước."

Người đối diện trầm mặc một lúc, sau đó lưỡng lự nói: "Chờ chút, không phải là... năm bên cậu là năm nào vậy?"

Chu Trạch Khải nói rõ ngày hôm nay.

"Thật sự là mười năm sau!" Thanh âm thiếu niên kia đột nhiên tăng cao, "Chuyện này cũng quá không khoa học rồi, này này mau nói cho tui biết trong mười năm này có chuyện lớn gì xảy ra không ——"

Chu Trạch Khải kỳ thực cũng không rành mấy chuyện này cho lắm, cậu cố nghĩ một lúc, đang muốn chọn mấy chuyện quan trọng nói ra một ít, lại phát hiện khi vừa muốn nói, thanh âm thế mà lại bị nghẹn lại, làm thế nào cũng không phát ra được âm thanh.

"Có chút kỳ quái." Cậu nói, "Hình như tôi không nói được những chuyện đó."

"Ồ?" Đối phương không rõ, "Vậy cậu nói thử xem, mười năm sau kịch "huynh đệ bắt quỷ" còn phổ biến không?"

"Vẫn còn." Lúc này Chu Trạch Khải thuận lợi nói ra.

"Mười năm sau chủ tịch nước là ai?"

Lần thứ hai thanh âm bị chặn lại.

"Có nhớ dãy số xổ số trúng thưởng không..."

Chu Trạch Khải: "... không nhớ được."

"Ha ha ha ha tui chỉ đùa thôi, " thiếu niên cười nói, "Tui đoán có lẽ bởi vì chúng ta là mười năm trước và mười năm sau, vì thời gian không khớp mà truyền tải thông tin bị ảnh hưởng, mọi thông tin đều bị loại bỏ... Để tui thử xem sao: sau mười năm, còn có ai chơi Vinh Quang không?"

Nghe đến vấn đề này, Chu Trạch Khải ngẩn ra, đột nhiên dâng lên một cỗ cảm xúc không thể nói thành lời.

"Rất nhiều." Cậu nói, "Hiện tại cũng có rất nhiều, năm nay còn..."

Thời điểm cậu muốn nói đến thi đấu vòng tròn, lại có một chỗ trống nho nhỏ nuốt lấy những lời kế tiếp của cậu.

"Vậy là thật sự đã trải qua rất nhiều năm." Thiếu niên thở dài nói, "Quả nhiên không hổ là Vinh Quang... Cậu cũng chơi Vinh Quang sao?"

Đã rất lâu rồi không có ai hỏi tôi như vậy nữa, Chu Trạch Khải nghĩ.

Cậu không tự chủ được mà mỉm cười, có điều do bị mấy hộp mì che chắn, đối phương cũng không thể nhìn thấy.

"Ừ, " cậu nói, "Cậu có chơi hệ Thương không?"

Nếu như trước đây có người nói với cậu, cậu có thể đứng trước một kệ hàng trong siêu thị rồi cùng một người nói chuyện suốt một buổi trưa hay không, Chu Trạch Khải nhất định sẽ cự tuyệt.

Có điều chờ cậu phục hồi tinh thần, nhìn đồng hồ cũng đã hơn bốn giờ. Trong siêu thị dùng ánh sáng lạnh nên người ta rất ít khi có khái niệm về thời gian, nhắc tới cũng kỳ quái, cậu đứng ở chỗ này lâu như vậy, lại không bị người nào đến quấy rầy. Có điều trên thực tế, nếu thật sự có người nhìn thấy cậu nhìn kệ bày bán mì ăn liền mà lầm bầm, khả năng trực tiếp bị dọa chạy mất.

Bất kể như thế nào, cậu cùng đối phương nói chuyện vô cùng vui vẻ... Tuy rằng cậu nói ít, mà nghe thì nhiều.

"Thật là cũng không dễ dàng mà, " Người đối diện còn đang hào hứng vô cùng mà nói, "Tui đoán cậu cũng là cao thủ hệ Thương đúng không, lâu lắm rồi mới được nói chuyện vui vẻ như vậy —— tui nói chứ, chúng ta cũng coi như là có duyên đấy, nếu có thể nhìn thấy cậu thì tốt rồi."

"Cậu đến tìm tôi đi." Chu Trạch Khải buột miệng nói.

"Phải rồi phải rồi, " thiếu niên tán thành, "Dù sao tui cũng không biết sau mười năm mình sẽ chạy đến cái chốn nào, vậy nên chỉ có thể để tui đi tìm cậu là tốt nhất. Mà nói lâu như vậy rồi, tui còn chưa biết tên cậu đấy, tui tên..."

Nửa câu sau của cậu ta biến mất, Chu Trạch Khải phát hiện, mình cũng không thể tự giới thiệu bản thân.

"Ngay cả tên họ cũng không cho nói?" Đối phương kêu lên một tiếng, "Cái này thật là không có tình người mà."

Chu Trạch Khải rất tán thành. Cậu muốn nhìn xem thử khuôn mặt của người bên kia, nhưng mà vẫn chỉ có thể nhìn thấy một điểm nho nhỏ.

"Không biết cậu tên gì, cũng không nhìn thấy được mặt cậu..." Người kia cũng không có cách nào, "Nếu không cậu nói một chút, cậu đang ở nơi nào?"

Việc này lại thuận lợi nói ra. Chu Trạch Khải nói với cậu ta địa chỉ của Luân Hồi, chỉ có điều thời điểm định nói "Đó là câu lạc bộ Luân Hồi", lại bị thu ngược trở lại.

"Không có tên cửa hàng." Đối phương rất nhanh suy đoán, "Cậu nói vừa vào cửa liền biết sao? Đây là công ty của cậu à?"

Chu Trạch Khải cảm thấy đầu óc người này chuyển động rất nhanh."Gần như."

"Được." Đối phương phấn khởi nói, "Lúc tui đến đó, sẽ nói tui là người ở phía đối diện kệ mì ——"

Chu Trạch Khải bỗng nhiên dâng lên một cảm giác bất an. Theo lý thuyết, địa chỉ của Luân Hồi bên trong thi đấu vòng tròn không khó biết, nếu như người này còn quan tâm Vinh Quang, còn nhớ muốn tới tìm cậu, sẽ sớm biết chỗ đó ở chỗ nào.

Thế nhưng trước đó, cũng không có người nào bảo là người đối diện kệ mì đến tìm cậu.

Có thể là khi đó cậu không có ở Luân Hồi, Chu Trạch Khải nghĩ, mà tiếp tân không hiểu được lời cậu ta nói, nên đã đem người đuổi đi. Cậu nhất định phải mang lời này nói lại cho những người đó mới được.

"Nhớ rõ sau ngày hôm nay đấy." Cậu nghiêm túc nói, "Bằng không, cậu khó có thể tìm được tôi."

"A, chuyện đó là đương nhiên." Bên kia nói ngày một lần nữa, "Là ngày này không sai chứ?"

Chu Trạch Khải: "Ừ."

Thời gian chênh lệch mười năm, nhưng vẫn là cùng một ngày. Quả thật lại giống như là ngày kỷ niệm.

"Tui sẽ nhớ đi tìm." Thiếu niên nói, "Tuy rằng hiện tại cậu nhìn có vẻ lớn hơn tui đấy, thế nhưng mười năm sau thì người già hơn chính là tui rồi, lúc đó đừng có mà giật mình."

"Sẽ không ." Chu Trạch Khải nói.

"Ôi chưa gì đã đến giờ này rồi." Bên kia truyền đến một trận âm thanh ồn ào, "Tui phải đi rồi, em gái tui còn đang ở nhà chờ tui..."

Chu Trạch Khải bật thốt: "Chờ một chút."

"Sao vậy?" Đối phương hỏi.

Vấn đề này cậu đã xoắn xuýt trong đầu một lúc rồi, Chu Trạch Khải suy nghĩ một chút, rốt cuộc hỏi: "Mười năm sau, cậu còn tiếp tục đánh Vinh Quang không?"

"... Chuyện này thì, ai mà biết được!" Thiếu niên thoải mái nở nụ cười, "Con đường tương lai còn rất dài, hiện tại tui cũng không dám đảm bảo cái gì cả, bất quá hiện tại tui vẫn rất thích nó, vậy thì đủ rồi chứ. Nếu như mười năm sau tui vẫn còn đang đánh, vậy thì thời điểm tìm đến cửa, chúng ta lại có thể bàn luận nữa rồi."

"Được, " Chu Trạch Khải nói, "Một lời đã định."

"Tui đi đây." Đối phương cười nói, "Mười năm sau gặp."

Chu Trạch Khải: "Tạm biệt."

Chỗ hổng đối diện xoẹt qua các loại màu sắc rực rỡ, sau đó bóp méo một hồi. Chu Trạch Khải chỉ vừa cảm thấy hoa mắt, vách tường phía sau kệ hàng liền được khôi phục bằng phẳng, nhìn thật giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Cậu liếc mắt nhìn hộp mì mười năm trước trong tay, đem bỏ nó vào giỏ hàng. Sau đó cậu suy nghĩ một chút, lại cầm lấy mấy hộp mì có vị khác, đem hộp mì có thời gian thần kỳ kia phủ xuống dưới cùng.

"Hả, cậu đi ra ngoài lâu như vậy chỉ là để mua mì sao?" Giang Ba Đào trợn mắt há hốc mồm mà nhìn túi nhựa trong tay Chu Trạch Khải.

"Ừ." Chu Trạch Khải đem túi đặt ở dưới bàn, "Tui còn gặp phải sự kiện linh dị."

Giang Ba Đào: "..." Tui không nghe lầm chứ?

Bọn họ ngồi ở đại sảnh khu vực lầu hai vẫn dùng để nghỉ ngơi, Chu Trạch Khải mang chuyện cậu ở đối diện kệ hàng mì gặp phải một người xa lạ nói cho đối phương nghe. Cuối cùng cậu còn lấy ra hộp mì mười năm trước làm bằng chứng.

"Chuyện này quá kỳ quái rồi, " Giang Ba Đào ngạc nhiên lật tới lật lui hộp mì, "Chẳng lẽ là do hai hộp mì đặt sai vị trí mới xảy ra hiện tượng thời không này?"

Chu Trạch Khải lộ ra vẻ mặt "tui nào biết được".

"Cho nên nói, người kia là người chơi Vinh Quang mười năm trước, nói không chừng một ngày nào đó sẽ tới tìm cậu?" Giang Ba Đào buông hộp mì xuống, "Cậu nói coi có khi cậu đã ở trên khán đài mà chào hỏi người đó rồi... A, nói không chừng mười năm này người đó đã sớm nghe thấy tên cậu, nếu như đến đây phát hiện ra đó là cậu, khẳng định sẽ rất vui."

"Nếu như hắn còn nhớ ." Chu Trạch Khải nói.

"Chuyện thần kỳ như vậy, làm sao sẽ quên được." Giang Ba Đào lạc quan nói, "Mặc dù có khả năng không đến đúng ngày hôm nay, có điều nếu như người đó đã đồng ý, một ngày nào đó chắc chắn sẽ đến."

Sắc trời đã gần đến hoàng hôn, ánh nắng từ trước cửa sổ nghiêng mình chiếu vào, từ khu nghỉ ngơi này nhìn xuống, mặt đất trước tiền sảnh cũng đang trải lên một tầng màu vàng óng. Chu Trạch Khải cảm giác mình có lẽ đã nhìn thấy một người, hắn từ trong ánh hoàng hôn bước vào cửa, lại ngẩng đầu lên xác nhận mình có đi nhầm hay không; sau đó hắn đi tới bên quầy, hỏi "Tôi muốn tìm một người ở đối diện kệ mì.”

Giang Ba Đào đưa tay quơ quơ trước mặt cậu, đem cậu kéo trở về thực tại. Bên trong tiền sảnh vẫn vắng vẻ, chỉ có một mảnh ánh tà dương chiếu rọi.

Ngày hôm nay chưa tới, có lẽ là ngày mai, Chu Trạch Khải nghĩ. Có lẽ là ngày mai của ngày mai, hoặc một thời điểm nào đó trong tương lai, một ngày nào đó, sẽ có một người xa lạ mà quen thuộc đến tìm cậu, bọn họ có thể nắm tay, trao đổi tên, nhìn đối phương đến cùng là có dáng vẻ gì. Nếu như cậu ta vẫn còn đang đánh Vinh Quang, như vậy bọn họ còn có thể luận bàn một lần nữa.

"Một ngày nào đó." Cậu nói, gật đầu.

EnD.

(Phần bên dưới là phát đường cho các đồng chí)

"Sư phụ, có thể nhìn giúp địa chỉ này được không."

"Đây là câu lạc bộ chiến đội? Muốn thay em gái hay bạn gái đến xin chữ kí sao?"

"Đi tìm một người... Em gái tôi cũng không cần tôi giúp đỡ, bản thân con bé có thể tự làm được điều đó."

"Vậy tìm ai?"

"Tôi cũng còn không biết."

"Không biết làm sao kí tên, kí chỗ nào?"

"Chuyện này ấy à, tôi mang theo một hộp mì."
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,032
Số lượt thích
3,998
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#2
Đọc xong tự dưng em có xúc động đi mua mì!!!
Ahuhuhu, vừa moe vừa buồn a a a a a a
Đi qua thiên sơn vạn thủy vượt qua khoảng cách thời không để đến gặp người, dám hỏi đây không phải chân tình thì là gì?
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,137
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#3
Hôm trước nói chuyện với chị lại nhớ cái fic này. Em nhớ hồi đó lúc cv fic này về rồi được chị nhận up lên đúng kiểu high tới bến. Nhìn hai người mình thích còn là đều là trai đẹp chơi súng vốn không có dịp gặp gỡ lại có một cuộc trò chuyện như vậy quả nhiên rất thú vị cực kỳ luôn.

Lần đó đọc xong em high tới độ có cảm giác muốn đi xuống căn tin trong khu quân sự mua mì luôn (lúc đó còn đang bị nhốt ở khu quân sự =))) ). Quả nhiên với game thủ thì ly mì quả nhiên vô cùng thần thánh mà =)).

Ban đầu cứ tưởng ... ừm 10 năm sau kết cục sẽ là ... ừm "người bí ẩn" kia mất, xong kiểu Chu mãi ko gặp lại được người đó. Nhưng thui, tác giả chiều lòng fan, cho anh chàng nào đó tìm đến chỗ Chu luôn. Không phải là để xin chữ ký mà để cùng nhau nói chuyện Vinh Quang =)))).

Thật sự rất thích fic nào khai thác mối quan hệ Tán Chu kiểu thế này. Đọc thoải mái, thích cực a.
 

Bình luận bằng Facebook