Hoàn [Vương Giả Kiến Vương 2022][Vương Kiệt Hi] Bàn chuyện nếu đội trưởng Vi Thảo hóa thành cọng cỏ sẽ ra sao

Sakura Sen

Máy cày level
Thần Lĩnh
Bình luận
187
Số lượt thích
558
Location
Vi Thảo
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Thế Hệ Hoàng Kim, các papa độc thân
#1


Bàn chuyện nếu đội trưởng Vi Thảo hóa thành cọng cỏ sẽ ra sao
Nguồn: 【王杰希中心】论微草队长真的变成草会发生什么-锦言
Edit: Sản

Sản phẩm thuộc project CMSN Vương Kiệt Hi - Vương Giả Kiến Vương 2022


00.

Vương Kiệt Hi tỉnh dậy, cảm giác đầu tiên rất không hài hòa.

Bức tường trước mặt vẫn là tường phòng huấn luyện, máy tính cũng vẫn là máy tính phòng huấn luyện, nhưng chẳng biết vì sao, bài trí quen thuộc này lại bỗng hóa thân thành quái vật khổng lồ, như đỉnh Thái Sơn phủ bóng anh.

Vương Kiệt Hi đối mặt với máy tính, muốn lắc đầu thử.

Kết quả anh thấy được từ ảnh phản chiếu trên máy tính, là một cái lá xanh mướt lắc lư, giống như đang phản ứng lại động tác của anh vậy.

Hai giây sau, Vương Kiệt Hi nhận ra một sự thật.

Hình như, anh biến thành cây rồi.

01.

Một cái cây. Chủng loại không rõ. Lúc trước cây xanh trưng bày trong phòng huấn luyện Vi Thảo toàn là Lâm Kiệt mua đại, đội trưởng Lâm giải nghệ thì ôm luôn chậu hoa cúc nho nhỏ duy nhất đi, nguyên văn lời để lại là: "Đám các cậu đảm bảo là cả ngày chỉ biết huấn luyện, bé hoa này ở lại đây thì kiểu gì cũng chết, để anh mang đi chăm cho."

Vương Kiệt Hi nói vậy anh mang đi đi, cùng lắm sau này mua cây khác. Kết quả cuối cùng là không mua gì, anh với Phương Sĩ Khiêm lười chảy thây chẳng muốn động, mua toàn mấy chậu xương rồng cảnh.

"Đội trưởng, cây xương rồng hơi trơ trụi." Đội viên nói.

Vương Kiệt Hi ngồi phịch trên ghế mát xa tay: "Tốt mà, xương rồng phòng phóng xạ chống lão hóa, thần khí thiết yếu cho thẳng nam esports."

Phương Sĩ Khiêm ở đối diện ló đầu ra: "Đặc biệt là không cần tưới!"

Đội viên cạn lời: "Hai người các anh. . . Cây xương rồng cảnh thì cũng cần nước mà!"

Vương Kiệt Hi vào tai trái ra tai phải, các mùa giải sau này đội viên cũ lần lượt giải nghệ, các thành viên mới đến Vi Thảo đều là đàn em cả, đương nhiên là Vương Kiệt Hi và Phương Sĩ Khiêm nói cái gì thì là cái đó. Mãi đến một này nào đó có người trong đội không cẩn thận bị gai xương rồng đâm vào tay, Vương Kiệt Hi với Phương Sĩ Khiêm mới chịu khó đem hết mấy chậu xương rồng cảnh ra cửa sổ hành lang, một hàng thẳng tắp, thân như một nhà.

"Có nguy hiểm tiềm ẩn thì đành chịu thôi." Phương Sĩ Khiêm nói.

Vương Kiệt Hi hùa theo, không hề có chút ý thức rằng cái nguy hiểm tiềm ẩn kia rốt cuộc từ đâu ra.

Phòng huấn luyện không có cây xanh, lập tức âm u mất sức sống. Ông chủ Dư ngẫu hứng đi thị sát chiến đội, cuối cùng gọi Vương Kiệt Hi đi: "Đội trưởng Vương, chúng ta thi đấu điện tử cũng cần có phong cách chứ, cậu nhìn thử xem có phải nên bày vài chậu hoa làm phòng huấn luyện mát mẻ tí nhỉ? Cũng có thể bảo vệ mắt nữa?"

Ông chủ ra lệnh, Vương Kiệt Hi đương nhiên phải theo. Anh kéo Phương Sĩ Khiêm đi chợ hoa, dạo từ đầu chợ đến cuối chợ, lại một lần nữa dừng lại trước mấy cây xương rồng.

"Hay mua chậu lớn nhỉ?" Vương Kiệt Hi hỏi.

Phương Sĩ Khiêm đỡ trán: "Tao có thể thấy được mặt của ông chủ Dư khi thấy cái này luôn rồi, nên mua cây xanh đi?"

Bọn họ ôm hai chậu vạn niên thanh về, nghe nói loại cây này cắt một đoạn cắm vào đất vẫn sẽ sống, Vương Kiệt Hi thích mấy thứ dễ nuôi. Đi qua một sạp hàng nhỏ, Vương Kiệt Hi cúi đầu nhìn liền dừng lại.

"Sao đấy?" Phương Sĩ Khiêm hỏi.

Vương Kiệt Hi chỉ một cái chậu dưới đất, nhỏ nhắn xinh xắn, hình ngôi sao năm cánh, màu đỏ gạch tươi sáng.

Vương Kiệt Hi cầm chậu cây lên ngắm nghía, quyết định: "Rất đẹp, tôi mua cái này." Chủ quán đáp lại, còn tặng một ít đất.

Phương Sĩ Khiêm hỏi anh: "Thế trồng cây gì đấy?"

Vương Kiệt Hi không thèm để ý: "Để đấy nói sau."

Một câu để nói sau đấy kéo đến tận khi vào giải đấu, cái chậu nhỏ đáng thương được đặt bên cửa sổ, vì chẳng có hoa cỏ gì nên lâu rồi chẳng ai để ý đến nó. Lúc tưới cây Phương Sĩ Khiêm hay tiện tay đổ chút nước vào để giữ đất ẩm, qua một tuần lễ, hắn định tưới nước theo thói quen, mắt đột nhiên sáng bừng.

"Vương Kiệt Hi! Ê mày nhìn nè! Thần chưa!"

Vương Kiệt Hi nghe gọi mà đến, nhìn trong cái chậu 5 cánh nhú lên một mầm xanh. Anh nhìn ngang nhìn dọc, nhìn trái một chút nhìn phải một chút, khách quan đầy lí trí mà phát biểu: "Đây là cỏ dại mà?"

Phương Sĩ Khiêm đập anh cái bốp: "Chú mày mới là cỏ dại ấy! Đây là sinh mạng mới đó! Lúc mày nuôi hoa nuôi cây trong chậu thì nó mới là cỏ dại, giờ cái chậu đách có gì, nó còn không được làm nhân vật chính? Đây là sự sống kỳ tích!"

Vương Kiệt Hi: "Nhìn không ra anh sến súa thế. . . Được rồi, cọng cỏ này. . . Không, ý tôi là sự sống kỳ tích có thể sống bao lâu?"

Phương Sĩ Khiêm: "Lửa đồng cháy chẳng hết, gió xuân thổi lại lên*, mày trả hết chữ cho giáo viên tiểu học rồi à?"
"Dã hỏa thiêu bất tận, xuân phong xuy hựu sinh" *Trích thơ "Phú đắc cổ nguyên thảo tống biệt" - Bạch Cư Dị (editor chế câu dịch thơ ạ)

Vương Kiệt Hi tự nhủ trong lòng rằng biến đổi lượng của ngài không đúng mà, một cọng cùng một mảnh sao giống nhau được? Anh cũng không cãi tiếp nữa, cúi người nhìn vệt xanh lục nho nhỏ kia, vươn tay nhẹ nhàng vuốt lá cây.

Kệ nó vậy. Vương Kiệt Hi nghĩ, giữ lại đi.

02.

Mà bây giờ Vương Kiệt Hi biến thành sự sống kì tích kia.

Vương Kiệt Hi tiếp thu hiện thực rất nhanh, bắt đầu suy nghĩ khi Cao Anh Kiệt không thấy mình ở kí túc xá thì sẽ ra sao.

Chín giờ, cửa phòng huấn luyện bị đẩy ra, Cao Anh Kiệt và Lưu Tiểu Biệt cùng đi vào.

"Ý, sao không thấy đội trưởng nhỉ?" Lưu Tiểu Biệt hỏi.

Cao Anh Kiệt lắc đầu: "Hình như lúc ăn sáng cũng không thấy, có khi lát nữa ảnh mới đến?"

Hai người họ ngồi xuống chuẩn bị huấn luyện, Vương Kiệt Hi bị hạn chế bởi chiều cao của cọng cỏ nên không thấy được tình hình cụ thể, chỉ nghe được tiếng gõ bàn phím có tiết tấu. Anh hơi bực mình, để đoán xem đến cùng ai là người đầu tiên phát hiện ra chuyện không đúng nào.

Nhưng tính kỷ luật cao của đội viên Vi Thảo làm anh cực kì thất vọng. Dù cho thời gian huấn luyện không có đội trưởng, các đội viên cũng không hề làm biếng. Hứa Bân sắp xếp tốt nội dung ngày hôm nay, nhắn tin thông báo cho Vương Kiệt Hi xong cũng tắt điện thoại đi huấn luyện.

Vương Kiệt Hi từ cái góc độ này xem Hứa Bân ngồi bên cạnh, trong lòng chết thêm nhiều chút.

Anh ủ rũ gục đầu xuống, ỉu xìu suy nghĩ phận cỏ của mình.

Có lẽ vì cái chậu này trước nay chỉ trồng cỏ dại, cọng cỏ anh biến thành không biết là đời con cháu thứ mấy rồi. Vương Kiệt Hi sầu, cọng cỏ rách nát này cha không thương mẹ không yêu, nếu có ai trong Vi Thảo phát hiện ra nó với Vương Kiệt Hi có quan hệ gì gì đó, thì là thần cmnr.

Cả người anh héo queo, cọng cỏ mềm oặt rũ xuống. Hứa Bân nhân khoảng nghỉ ngơi ngắn ngủi nhìn thoáng qua chỗ bên cạnh, không rõ có phải bản thân gặp ảo giác không, chậu cỏ trưng trên bàn đội trưởng có vẻ chán chường.

Chẳng hiểu sao một người như Vương Kiệt Hi lại trồng cỏ dại. Hứa Bân nghĩ, dù sao thì ngày nào cũng đặt trên bàn, chắc là có ý nghĩa gì đó với anh ấy nhỉ.

Hứa Bân bổ não xong, đứng dậy dùng cốc giấy lấy nước, cẩn thận rót vào trong chậu.

Aizzz, hắn thở dài, đội trưởng rốt cục đã đi đâu vậy.

03.

Đội trưởng đang uống nước.

Vương Kiệt Hi cảm thấy mình như đang dầm mưa vậy, nhịn không nổi lúc lắc cái lá để làm nước rớt ra chỗ khác. Hứa Bân có biết tưới cây không vậy -- anh ai oán nhìn chằm chằm Hứa Bân, lại lắc lư cái lá.

Ánh mắt Hứa Bân dần trở nên hoang mang.

"... Tiểu Kiệt?" Hắn vỗ vỗ Cao Anh Kiệt phía bên kia, "Đội trưởng nuôi cỏ khiêu vũ à?"

"Ớ?"

Cao Anh Kiệt chả hiểu gì, cậu nhìn cọng cỏ múa may quay cuồng, sửng sốt: "Vi Thảo bọn mình sẽ không thành tinh thật chứ ..."

Liễu Phi nghe thấy mọi người thảo luận cũng sáp đến, cô nàng ngắm nghía cọng cỏ không có gì đặc sắc này, đưa tay nhẹ nhàng vuốt phiến lá, không tin tưởng lắm: "Không thể đâu, có phải là trong tiểu thuyết đâu, chẳng lẽ đội trưởng lại biến thành cỏ sao?"

Vương Kiệt Hi né ra không cho Liễu Phi chạm vào, vung vẩy lá cây nhẹ nhàng vỗ vào tay cô.

Vẻ mặt Liễu Phi như gặp quỷ, hứng tầm mắt nhìn đồ đần của Lưu Tiểu Biệt, Hứa Bân, Cao Anh Kiệt mà cúi xuống hỏi: "Thế này nhé, nếu bạn cây là đội trưởng của bọn tui thì bạn dùng lá cây bên trái của bạn vẫy lên xuống 3 lần."

Vương Kiệt Hi nghĩ xem bên trái là bên nào, quơ quơ lá cây, lên xuống 3 lần, pơ phẹc.

Mấy người trước mặt hóa đá cả đám.

Hứa Bân tiến đến, cực kì cẩn thận, bưng chậu cỏ mà quý hóa như cầm đồ sứ dễ vỡ.

"Dừng." Hắn nói: "Đã phá án, đội trưởng ấy. . ."

"Ảnh biến thành cọng cỏ này rồi."

"?!"

Đội viên Vi Thảo ngu cả người, cảm thấy Hứa Bân cuối cùng cũng bị huấn luyện ép đến điên rồi, bắt đầu bung lụa. Liễu Phi đau lòng nhức óc ôm tim: "Đội trưởng à ơi, đã nói là sau khi dựng nước thì không cho phép thành tinh rồi mà? Ngài đây biến thành chó mèo gì cũng được, sao lại biến thành cỏ dại làm gì?"

Vương Kiệt Hi tự nhủ anh có quyết định được đâu?

Sau một khoảng lặng như tờ, Tiêu Vân lặng lẽ giơ tay lên: "Ờm, thế vấn đề là bao giờ đội trưởng mới biến về?"

Vương Kiệt Hi vô cùng cảm ơn các đội viên đã nhanh chóng tiếp nhận tình huống, anh ở trong tay Hứa Bân nhìn các đội viên tranh luận ầm ĩ, cảm thấy an tâm khi họ bắt đầu nghiên cứu xem làm thế nào để anh biến về bình thường. Một phút trôi mất, anh mới chợt phản ứng lại.

Ủa ê? Dù chuyện này ảo ma vl nhưng mấy cậu chấp nhận nhanh thế có ổn không???

04.

"Lão Vương biến thành một cọng cỏ á???"

Hứa Bân gọi điện cho anh đội trưởng cũ của mình. Dương Thông chìm trong cơn mê, coi đây là chiêu trò lừa đảo thế hệ mới. Nhưng video vừa kết nối, Dương Thông Bạch Thứ cùng toàn bộ thành viên Ba Lẻ Một được chiêm ngưỡng cận cảnh chậu cỏ, hắn bật thốt ra cả tiếng địa phương Thiên Tân: "Mi đùa tau à?"

Cỏ nhỏ bực mình vẫy lá cây, phát ra tiếng phành phạch, dọa Cao Anh Kiệt ở bên cạnh la lên: "Đội trưởng bình tĩnh! Đó là cơ thể hiện tại của anh đó!"

Sau một hồi xác nhận xong xuôi, Dương Thông với toàn thể đội Ba Lẻ Một rốt cuộc chấp nhận sự thật đội trưởng Vi Thảo tiếng tăm lẫy lừng đã biến thành một cọng cỏ.

Dương Thông cười phình cả bụng: "Há há há há há nhân quả tuần hoàn báo ứng xác đáng, liệu có phải ông trời nhìn ngứa mắt Vi Thảo cầm quán quân nhiều quá nên giáng hình phạt xuống?"

Vương Kiệt Hi trợn trắng mắt, tự nhủ trong lòng rằng nếu đây là trừng phạt thì vì Vi Thảo anh biến thành đồ gia dụng còn được chứ nói gì mấy loại hoa cỏ.

"Hứa Bân gọi điện cho cậu ta thì được tích sự gì." Vương Kiệt Hi ca thán ở trong lòng, "Mà thôi, không nói cho đám bà tám trong liên minh là không tệ rồi."

Hình như Hứa Bân nghe được oán niệm của anh, hắn cẩn thận chạm vào lá cây Vương Kiệt Hi: "Ài, đội trưởng có muốn ở mãi trong hình dạng này cũng đâu có được."

"Đúng rồi, cho nên cậu gọi điện cho Dương Thông có tác dụng gì đâu."

"Nhưng mà tôi thực sự hết cách rồi..."

"Chẳng lẽ gọi điện thoại cho tên đó thì sẽ có cách? Chắc tính, nhìn ánh mắt rục rà rục rịch của đám kia kìa, muốn ngồi tàu cao tốc đến đây nhổ cỏ lắm rồi chứ gì."

"Không làm thế được, đội trưởng không thể bị nhổ bỏ."

Một phút sau, Cao Anh Kiệt hoang mang nhìn Hứa Bân.

"Anh đang nói chuyện với ai thế?"

Hứa Bân cũng ngơ ngác nhìn hắn: "... Hở?"

Thế là đám người Vi Thảo phát hiện ra chỉ cần tiếp xúc với lá cây thì có thể nghe được vị đội trưởng đã biến thành cỏ nói chuyện.

Vương Kiệt Hi quơ quơ ngọn lá xanh, nhìn Dương Thông trợn mắt há mồm trong video.

"Cảm ơn lão Dương, Vi Thảo đoàn kết được đều dựa vào mọi người đấy."

05.

Bí mật không thể không bị bật mí.

Đám người Liên minh biết tin đội trưởng Vi Thảo biến thành cỏ, người chạy đến "góp vui" đầu tiên quả nhiên là kẻ thù truyền kiếp Kiếm và Nguyền Rủa.

Hoàng Thiếu Thiên sờ lên lá cây: "Cỏ."

Vương Kiệt Hi rút lá tránh khỏi tay hắn: "Cút ngay cho ông."

Dụ Văn Châu nín cười: "Đội trưởng Vương nè, hiện tại có hối hận trước đó không mua cây hoa đẹp đẹp không?"

Hắn cẩn thận từng li từng tí sờ lá cây, động tác dịu dàng đến mức làm Vương Kiệt Hi cảm thấy toàn thân nổi da gà. Vương Kiệt Hi vặn vẹo uốn éo thân cây, "May mà là cỏ dại, không thực sự bị mấy người nhổ trọc, nó mà là cây hoa cúc của đội trưởng Lâm thì giờ đã chẳng còn cánh hoa nào."

Dụ Văn Châu cười ha ha.

Vương Kiệt Hi để bọn họ đến không phải vì xem hài kịch, anh duỗi lá cây chặn lại ngón tay của Dụ Văn Châu: "Cho nên nói có biện pháp giải quyết chuyện này không thế?"

Dụ Văn Châu cười híp mắt nhìn anh: "Không biết đâu, có khi là do đất Vi Thảo phong thủy tốt nên dễ xuất hiện mấy sự kiện tâm linh?"

Liễu Phi tán thành: "Trong mấy quyển fanfic Vi Thảo người bị biến thành hoa cỏ chó mèo con nít con gái toàn là đội trưởng thôi, trí tưởng tượng của các tác giả thật sự không gạt em."

Vương Kiệt Hi: "Ngoài giờ huấn luyện em đã làm cái gì vậy Liễu Phi, huấn luyện thêm đi!"

Dụ Văn Châu tận tụy phiên dịch: "Đội trưởng Vương nói em cứ tìm biện pháp giải quyết trong đống fanfic đi."

Vương Kiệt Hi: Con mẹ nó Dụ Vân Châu cậu lấy chuyên công báo thù tư???

Dụ Văn Châu: "Đội trưởng Vương không cần cảm ơn đâu, chuyện nên làm mà."

Vương Kiệt Hi: Hóa ra cậu đã thâm nho đến mức này???

Liễu Phi kích động: "No problem! Chúng ta có thể thảo luận ngay và luôn! Chị Mộc Tranh, chị Vân Tú, Tiểu Đới đều từng đọc rồi á, vào nhóm hỏi một chút!"

Vương Kiệt Hi hoàn toàn từ bỏ: Tôi biết mà, bước này kiểu gì cũng phải đi.

--------Nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp---------

Diệp Hạ Hồng: Nói ra có khi mọi người không tin, nhưng đây là sự thật, đội trưởng bọn này biến thành một ngọn cỏ rồi.

Mộc Vũ Tranh Phong: ???

Sách Khắc Tát Nhĩ: Thật đó, chạm vào lá cây còn có thể nghe thấy tiếng lòng của đội trưởng Vương.

Dạ Vũ Thanh Phiền: Há há há há há lão Vương cũng có ngày này tui với đội trưởng ở đây xem vui quá trời quá đất may mà Lam Vũ tụi tui có công việc ở thành phố B mấy ngày này mới có thể thuận tiện sang góp vui há há há há

Quân Mạc Tiếu: ???

Quân Mạc Tiếu: Có chuyện vui thì sao có thể thiếu tui? Đăng tấm hình lên coi, không có hình thì không thấy chân tướng mà

Mộc Ân: [ảnh] [ảnh] [ảnh]

Trong hình là cọng cỏ có ngọn thẳng tắp, các lá còn lại nhịp nhàng khép lại, nhìn như từ tiếng Anh kinh điển bắt đầu bằng chữ F.

Quân Mạc Tiếu: . . . Vãi

Nhất Diệp Chi Thu: Tui tin, đây hẳn là Vương Kiệt Hi rồi

Thạch Bất Chuyển: Chắc chắn là đội trưởng Vương.

Diệt Sinh Linh: Mấy cậu là gì đội trưởng Vương thế, trông anh ấy như sống không còn gì luyến tiếc ý

Độc Hoạt: Hoàng Thiếu Thiên dùng lời rác rưởi công kích đội trưởng, bị bọn tôi cản lại rồi. Cái này không quan trọng, cái chính là mấy người có biện pháp gì để đội trưởng biến về không.

Phi Đao Kiếm: Đúng đúng, toàn một đám xem náo nhiệt, giúp bọn này tìm cách có được không đấy?

Phong Thành Yên Vũ: Sao cứ giống giống quyển truyện lần trước tôi đọc thế nhở?

Mộc Vũ Tranh Phong: True true true, bình thường chuyện thế này chỉ cần một nụ hôn của tình yêu đích thực là có thể giải quyết mà?

Diệp Hạ Hồng: Em cũng nghĩ như thế này!

Đại Mạc Cô Yên: . . . Vương Kiệt Hi có bạn gái à?

Quân Mạc Tiếu: Ài lão Hàn không hiểu mấy cái này đi, trong mắt mấy cô gái thì tuyển thủ liên minh cũng có thể tiêu thụ nội bộ, ví như ông và Trương Tân Kiệt.

Thạch Bất Chuyển: . . .

Sách Khắc Tát Nhĩ: Ví như Tiểu Chu và đội phó Giang

Nhất Thương Xuyên Vân: . . .

Nhất Diệp Chi Thu: Đám fan hâm mộ YY mà mấy người cũng tin? Thi đấu điện tử nào có tình yêu, không mày chết tao sống đã nhân từ lắm rồi.

Diệp Hạ Hồng: Nhưng mà tui cảm giác đội trưởng tụi tui như bà mẹ đơn thân một vạn năm ấy, không hề giống như đang thích ai hết.

Quân Mạc Tiếu: Mấy đứa lần lượt thử là biết thôi mà? Hôn cọng cỏ thôi, chẳng thiệt gì.

Mộc Vũ Tranh Phong: . . . Đảng Diệp Vương chết ngắc, Diệp Tu anh còn có thể thẳng nam hơn nữa được không?

Quân Mạc Tiếu: ???

Diệp Hạ Hồng: Ủa dzì sao lại là Diệp Vương, đội trưởng Vương của bọn này công tận trời đó???

Phong Thành Yên Vũ: Tui gặm Diệp Vương, nói thiệt 100% luôn

Loan Lộ Âm Trần: Em là đảng All Diệp

Mộc Vũ Tranh Phong: ??? Diệp Tu anh xem lại anh đi, vì sao nhiều người đảng All Diệp như thế hả, người theo Diệp công như em biết sống sao

Quân Mạc Tiếu: Hả?

Chủ để lạc sang tận đẩu tận đâu, Vương Kiệt Hi không chịu nổi lắc lắc lá cây vỗ vào đất, tự nhủ trong lòng toàn thứ gì đâu không, thẳng nam như anh sao phải thích ai chứ? Trí tưởng tượng của mấy cô nàng đều có độc à?

Dụ Văn Châu đụng đụng anh: "Đội trưởng Vương, muốn nói cái gì sao?"

Vương Kiệt Hi: Nhờ cậu nhắc bọn họ đứng đắn lại đi.

Dụ Văn Châu nhìn thoáng qua khung chat đang nhảy tưng tưng, thở dài bất đắc dĩ: "Đội trưởng Vương à, họ đã bắt đầu thảo luận đến các CP trong nội bộ Vi Thảo rồi."

Vương Kiệt Hi câm nín: Tôi lại muốn nhờ họ giúp đỡ, chắc chắn tôi điên rồi.

06.

Cuối cùng vẫn không tìm ra cách gì.

Cao Anh Kiệt bị ép hôn cỏ, Liễu Phi ý kiến cậu là tương lai của Vi Thảo, biết đâu lại có thần lực trời sinh?

Cao Anh Kiệt gánh vác trách nhiệm giải cứu thế giới, cẩn thận từng li từng tí chạm môi vào cọng cỏ, chả có gì xảy ra. Cao Anh Kiệt ôm mặt tự kỷ: Mình không còn mặt mũi nào để gặp đội trưởng nữa.

Vương Kiệt Hi thở dài: Đừng ép thằng nhóc, đáng thương nó quá. Chắc ngủ một giấc dậy sẽ trở lại bình thường thôi.

Liễu Phi suy sụp: "Đội trưởng, rốt cuộc anh thích ai vậy?"

Vương Kiệt Hi cạn lời: "Đừng có xem mấy cái fanfic lung tung được không? Đội trưởng của mấy đứa là thẳng nam, loại thẳng hơn cả cột điện ấy."

Cả đội Vi Thảo thở dài chán nản. Hứa Bân bưng chậu cỏ, hỏi: "Hay là cứ để một ngày trước đi, biết đâu sau một đêm là ổn rồi?"

Đội phó đáng tin cậy làm Vương Kiệt Hi hết sức cảm động, anh vung vung lá đây, rốt cuộc cũng đuổi được đội viên đang lưu luyến không nỡ và hai tên át chủ bài rảnh rỗi sinh nông nổi của Lam Vũ đi.

Hứa Bân đặt anh ở trên ban công phơi nắng, Vương Kiệt Hi thư giãn híp mắt, nhủ thầm có khi hai tiếng nữa mình thực sự biến thành cỏ. Anh nhìn từ ban công Vi Thảo xuống, ánh nắng bên ngoài vừa phải, đám Cao Anh Kiệt, Lưu Tiểu Biệt, Tiêu Vân, Lương Phương choàng vai bá cổ mà đi, Liễu Phi tụt lại sau cúi đầu gõ chữ đùng đùng, Hứa Bân ở bên cạnh nhắc nhở cô chú ý đằng trước.

Hình ảnh này thật tốt đẹp. Anh đã nhìn bóng lưng của họ như vậy rất rất nhiều lần, từ những đội viên hiện tại trở về trước, buổi họp báo kết thúc, anh đi với Lâm Kiệt ở cuối đội ngũ, nhìn các vị tiền bối từ từ về Vi Thảo.

So với ngày bình thường thì anh im ắng hơn rất nhiều, Lâm Kiệt đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc anh.

"Kiệt Hi." Lâm Kiệt nở nụ cười: "Làm sao? Ỉu xìu thế này."

Ông cụ non Vương Kiệt Hi thở dài: "Đội trưởng, em lo mình sẽ làm anh thất vọng."

Lâm Kiệt ôm vai anh: "Ánh mắt nhìn người của anh chuẩn lắm đó, em sẽ không làm anh thất vọng đâu. Vương Kiệt Hi, anh tin em có thể dẫn dắt Vi Thảo, giống như anh tin em sẽ là ma đạo học giả tốt nhất vậy."

"Không biết anh lấy đâu ra tự tin đó nữa."

Vương Kiệt Hi khịa. Lâm Kiệt ôm anh cười phá lên, họ đi dưới bóng cây, tiếng ve kêu mang theo vị khô hanh của cái nắng.

"Đúng thật." Lâm Kiệt cười: "Bất cứ lúc nào anh đều tin em vô điều kiện, tin tưởng tất cả con người Vi Thảo. Dù cho quãng đường sau này anh không thể đồng hành cùng các em nữa, nhưng mà. . ."

Lâm Kiệt nói: "Anh luôn luôn dõi theo các em tiến lên."

Vương Kiệt Hi hoàn toàn tiếp nhận Vi Thảo từ tay hắn, thế là trên con đường này người bên cạnh anh đến rồi đi, tụ tập rồi chia ly, tựa như lẽ thường của thế gian. Anh đứng ở cổng Vi Thảo chào đón những gương mặt mới, cũng lần lượt tạm biệt những đồng đội xưa kia.

Thế giới này nào có bữa tiệc không tàn.

Vương Kiệt Hi nghĩ. Các đội viên Vi Thảo dần đi xa, gió đầu hè luồn qua khe cửa, mang đến hương cỏ cây trong lành. Vương Kiệt Hi nhìn ảnh của mình trên cửa sổ, cây cỏ nhỏ đáng thương đang nỗ lực dựng thẳng thân lên, Vương Kiệt Hi đung đưa lá cây, lặng lẽ cười ở trong lòng.

Mi cũng không dễ dàng nhỉ. Vương Kiệt Hi khẽ gật đầu với tấm gương, thì thầm trong lòng: Đã nhiều năm như vậy, còn có thể nảy mầm trong chậu đất này.

Lửa đồng cháy chẳng hết, gió xuân thổi lại lên.

Có vẻ như lời Phương Sĩ Khiêm cũng không sai.

07.

Ngày hôm sau Vương Kiệt Hi đến trước cửa phòng huấn luyện, đám Hứa Bân hẵng còn xúm xít quanh chậu cỏ mà đau khổ, Liễu Phi lau nước mắt trách móc: "Mấy người nhìn đi, tui đã nói là phải đặt đội trưởng ở bên cạnh mà trông! Giờ cây ỉu xìu rồi! Sờ lá cây cũng không nghe được gì hết!"

Mắt Cao Anh Kiệt đỏ hoe: "Vậy phải làm sao bây giờ? Có nên báo cảnh sát không?"

"Báo cảnh sát nói đội trưởng biến thành một cọng cỏ giờ không thấy phản ứng gì à? Chúng ta sẽ bị coi là lũ tâm thần chắc luôn!"

Thấy mấy người họ lại sắp cãi nhau um tỏi, Vương Kiệt Hi hơi bất đắc dĩ ho nhẹ hai tiếng.

"Đang làm gì vậy hửm? Không huấn luyện đàng hoàng."

Các đội viên quay phắt sang, khóc bù lum bù loa nhào đến: "Đội trưởng biến trở về rồi! Hù bọn em sợ muốn chết huhuhu!!

Vương Kiệt Hi đành nhìn một vòng bọn họ, gõ đầu từng đứa một.

"Rồi rồi, cần làm gì thì làm đi thôi." Anh ôm chậu cỏ còn đang héo hon vào người, nở nụ cười: "Vật nhỏ này không bị sao hết, còn sống sờ sờ."

Liễu Phi vào nhóm báo cáo tin Vương Kiệt Hi trở về rồi. Nhóm tuyển thủ lại nháo nhào như ong vỡ tổ, nói vụ drama này đi nhanh quá.

Mộc Vũ Tranh Phong: Thế rốt cuộc đội trưởng Vương thích ai thế?

Vương Kiệt Hi không trả lời, anh nhìn chung quanh căn phòng huấn luyện, các đội viên nghiêm túc nhìn chăm chú vào màn hình, tiếng gõ bàn phím và nhấp chuột giao thoa thành bản nhạc hài hòa êm ái. Anh nghe được âm thanh mùa hè sắp tới.

Vương Kiệt Hi ngồi xuống, đeo tai nghe lên.

Bé cỏ trên bàn dường như cũng từ từ vươn lên, phiến lá mang theo hạt sương sớm, lấp lánh trong suốt.

08.

Gió xuân qua, ngày hè tới.

Vi Thảo mà anh yêu, cuối cùng cũng sẽ thành nguyên.


-END-
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#2
80% đọc cười lên xuống, 20% còn lại cảm xúc lại lẫn lộn vừa ngọt vừa xót vừa ấm lòng.
 

Bình luận bằng Facebook