Hoàn [Dawn 2022] [Trương Giai Lạc] Memento, Momentum

Zinxiah

Như chính em, cô gái đến từ Canada \m/
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
37
Số lượt thích
303
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Diệp đại thần
#1
Memento, Momentum
~~Sản phẩm thuộc project Chúc mừng sinh nhật Trương Giai Lạc 2022~~

Tác giả: Syncogon
Nguồn: Archive of Our Own
Editor: Zinxiah
Beta: @Kazuki @Hoa Hạ Vĩnh Sinh
Tóm tắt: Trương Giai Lạc, kẻ đã ruồng bỏ chiến đội và Lâm Kính Ngôn, người bị chiến đội ruồng bỏ. Ở Bá Đồ, họ đã có thể bước tiếp.

Chỉ tiến mà không lùi…

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trương Giai Lạc mở mắt.


Phía sau gáy hắn ướt đẫm mồ hôi. Nhịp đập tim hắn như tiếng trống gõ liên hồi. Hắn đưa mắt nhìn lên trần nhà trống rỗng, run rẩy hít sâu một hơi.


Giấc mơ rời rạc vẫn quanh quẩn trong tâm trí hắn, tựa như làn sương khói mờ ảo giữa những ngón tay. Hắn đang bước đi đúng không? Đi xuyên qua ánh sáng lạnh lẽo, qua con đường trải đầy những mảnh thủy tinh vỡ và tiếng vọng dường như vô tận. Cứ đi và đi mãi, có một giọng nói len lỏi ở đâu đó, nhưng hắn không nhận ra đó là cái gì…


Trương Giai Lạc không thể nhớ được. Nhưng điều đó liệu có quan trọng không? Dù sao đi nữa đó cũng chỉ là một giấc mơ.


Đây không phải là lần đầu hắn đột nhiên thức giấc vào nửa đêm - nguyên nhân khiến hắn đần quen thuộc với ánh sáng le lói giữa đêm đen thành phố Thanh Đảo. Trương Tân Kiệt có lẽ sẽ đổ lỗi việc hắn hay chơi điện thoại đến khuya, nhưng từ trước đến nay hắn chưa bao giờ gặp vấn đề này.


Hắn chớp mắt để tỉnh táo hơn và nhận ra cổ họng đang khô khốc của mình. Hắn ngồi dậy lấy ly nước để bên tủ đầu giường, nhăn nhó nhận ra nó đã hết từ đời nào. Ngay lập tức cơn khát dường như tệ hơn gấp mười.


Nếu là một đêm khác, hắn có lẽ sẽ bỏ cuộc và cố ngủ lại, nhưng hiện tại Trương Giai Lạc lại tỉnh táo lạ thường, các giác quan hoạt động mạnh mẽ như đang ban ngày. Hắn tròng một chiếc áo hoodie lên người, gỡ những sợi tóc dính trên cổ và bước ra khỏi phòng với chiếc ly trên tay.


Đôi chân dẫn hắn đi qua hành lang tối tăm tới nhà bếp nhỏ của chiến đội. Ngay cả khi đã ở đây được vài tuần, hắn vẫn thấy trụ sở Bá Đồ như một pháo đài, và cảm giác ấy như được phóng đại vào ban đêm. Người hâm mộ sẽ gọi đây là điểm đặc trưng của Bá Đồ nhưng Trương Giai Lạc chỉ thấy nó khá… nặng nề, khác hẳn với sự sáng sủa và sắc màu rực rỡ hắn đã quen.


Nhưng điều đó không quan trọng.


Hắn máy móc rót nước nóng vào ly, trước khi khom vai thổi cho nguội. Màn đêm vào mùa thu ở Thanh Đảo khá lạnh, và hắn thấy ánh sáng le lói ở cuối hành lang lúc chuẩn bị yên lặng về phòng.


Trương Giai Lạc cố tình không kiểm tra thời gian, nhưng hắn chắc rằng bây giờ đã là quá khuya để có người còn thức. Tất cả tuyển thủ chuyên nghiệp cần duy trì một lịch sinh hoạt khỏe mạnh, và Bá Đồ đặc biệt chú trọng điều này. Tên xui xẻo nào muốn chọc giận hai vị đội trưởng và đội phó chứ?


Hắn nhìn chằm chằm phía cuối hành lang trong vài giây rồi đi về hướng đó. Ánh sáng hóa ra được hắt ra từ cửa kính của phòng tập gym.


Nếu Lam Vũ nổi tiếng với nhà ăn của họ, thì Bá Đồ tự hào về cơ sở phòng tập của mình. Trương Giai Lạc đã vô cùng ấn tượng khi được giới thiệu lần đầu. Hắn không phải là một kẻ cuồng tập gym, nhưng hắn hiểu rõ tầm quan trọng của việc giữ gìn sức khỏe. Hắn đẩy cửa vào và nhanh chóng nhận ra người duy nhất trong phòng đang dùng máy chạy bộ đặt sát tường.


Với chiếc quần thể thao và áo khoác được kéo dây kéo lên, Lâm Kính Ngôn đang vừa khoan thai chạy bộ vừa xem một trong những chiếc tivi được treo trên tường. Vì đang đứng đối diện cửa nên anh ngay lập tức nhận ra có người vừa bước vào. “Ồ, Giai Lạc hả?” anh chào, nở một nụ cười thân thiện trên mặt khi rút tai nghe ra: “Sao cậu vẫn còn thức?”


“Anh cũng thế thôi,” Trương Giai Lạc đáp lời, lướt qua những thiết bị phòng tập để tới gần máy chạy bộ hơn: “Tập thể dục vào giờ này sao?”


“Không hẳn,” Lâm Kính Ngôn nói: “chỉ cảm thấy hơi bồn chồn thôi. Tôi tin cậu không mách lẻo với đội trưởng đâu nhỉ?”. Trương Giai Lạc phụt cười trước câu hỏi. Hắn có thể tưởng tượng cuộc nói chuyện sẽ ra sao.


Lâm Kính Ngôn vẫn đang mỉm cười nhận xét: “Tôi vẫn còn đang làm quen với việc bản thân không phải là người có quyền hành lớn nhất trong đội. Tôi thường chiều theo ý mọi người nhiều hơn mức cần thiết, nhưng mà…”


Anh ta vẫn có thể hồi tưởng lại trong vui vẻ nhỉ?


Trương Giai Lạc đã là kiểu đội trưởng như thế nào? Chắc chắn không phải là một người đội trưởng tốt. Hắn thấy xấu hổ khi cảm thấy nhẹ nhõm biết bao lúc chuyển giao lại quyền hành. Nhưng sự thật là hắn không thích hợp trong việc cầm cương điều khiển. Cách Hàn Văn Thanh dẫn dắt cả đội, dù không cuồng ngạo như Trương Giai Lạc đã quen, nhưng vẫn rất tốt. Nó giúp hắn bận rộn, đủ để khiến hắn đặt những thứ làm mình phân tâm ra sau đầu.


Rắc rối chỉ kéo đến vào những khoảng lặng thế này, nên Trương Giai Lạc cố gắng bám víu vào chủ đề trước đó của cuộc trò chuyện: “Anh bồn chồn đến mức không ngủ được sao?”


Lâm Kính Ngôn gõ đầu mình, “Quá nhiều suy nghĩ quanh quẩn trong đầu. Chạy bộ giúp tôi thư giãn hơn.”


Trương Giai Lạc cười khổ. Có lẽ hắn không phải là người duy nhất bị ám ảnh bởi những suy nghĩ trong đầu. “Suy nghĩ về điều gì?”


Hắn nhận ra mình đã hơi đường đột khi câu hỏi bật ra từ miệng. Nhưng Lâm Kính Ngôn vô cùng dễ gần, là kiểu người khiến đối phương có thể dễ dàng kể mọi chuyện với anh… Đó có lẽ cũng là điều giúp anh trở thành một người đội trưởng tốt.


Lâm Kính Ngôn không trả lời ngay, thay vào đó anh chỉ nhìn chằm chằm vào một hướng trong căn phòng. Trương Giai Lạc nhìn theo hướng anh về phía chiếc tivi đang hoạt động. Hắn không biết tivi đang chiếu gì khi bước vào, nhưng giờ hắn nhận ra giao diện cũng như một bản đồ quen thuộc khi nhìn kĩ hơn. Ngay cả khi không có tiếng, hắn có thể nhận ra Vinh Quang bất cứ đâu.


Một Chuyên Gia Đạn Dược bỗng dưng xuất hiện.


Một tạo hình xa lạ, nhưng vẫn mang lại cảm giác quen thuộc hơn mong muốn.


Một nhân vật Lưu Manh đuổi theo, khói nổ bao trùm cả hai. Máy quay liền chuyển sang một góc độ khác nhưng Trương Giai Lạc đã nhắm nghiền hai mắt.


“Đây là trận đấu hôm qua,” hắn nghe Lâm Kính Ngôn nói, “giữa Hô Khiếu và Bách Hoa.”


Hắn cảm thấy quặn ruột.


Hắn bị làm sao thế này? Đây là Vinh Quang, hắn nghĩ, chỉ là một trận đấu Vinh Quang và lặp đi lặp lại điều này trong lòng cho đến khi hắn có thể thở lại được. Sự chuyên nghiệp là như thế - hắn phải đối mặt với thứ chết tiệt này. Khi hắn ngồi trước con chuột và bàn phím, hắn phải chiến đấu hết sức mình khi gặp đối thủ. Cho dù đối thủ có là ai.


Hắn đã chấp nhận đối mặt với hậu quả của sự lựa chọn của mình, phải không?


Và cả Lâm Kính Ngôn, người chắc chắn không xem lại trận đấu vào giữa đêm chỉ để phân tích. Vẫn còn một khoảng thời gian nữa trước khi Bá Đồ gặp hai đội này trong mùa giải, chiến đội của họ sẽ có thời gian thích hợp hơn để xem lại và phân tích.


Trương Giai Lạc lén nhìn anh. Biểu cảm Lâm Kính Ngôn vẫn bình lặng như cũ, gần như không ai có thể biết anh nghĩ gì. Trương Giai Lạc nhận ra đây có lẽ cũng là mặt nạ của anh. Là người đáng tin cậy khiến người khác an tâm, khiến họ có thể nói ra tâm tư trong lòng, và trấn an bạn sẽ không bao giờ trở thành gánh nặng của anh. Giống như cách mà Trương Giai Lạc, vì chiến đội, đã luôn nở nụ cười cho đến khi hắn không thể nhếch môi được nữa.


“Đường Hạo,” Lâm Kính Ngôn lên tiếng một lần nữa, ánh mắt vẫn ở trên màn hình. “Cậu ta là người như thế nào?”


Nóng tính, vô cùng nóng tính. Đó là ấn tượng đầu tiên của Trương Giai Lạc. Nhưng bằng cách nào đó, cậu tuyển thủ trẻ này biết được thời gian của Trương Giai Lạc sắp hết, trước cả khi chính hắn nhận ra. Và lúc Đường Hạo bắt gặp hắn lúc 4 giờ sáng ngày hôm ấy, tay cầm chiếc vali ở hành lang… Hắn xứng đáng nhận lấy những lời đó.


Hơn một năm sau, sự nóng tính ấy vẫn chưa nguôi đi. Trương Giai Lạc vẫn có thể thấy điều đó: trong từng hành động, từng cú đánh và cả những lời tuyên bố ngông cuồng của Đường Hạo.


Nhưng Lâm Kính Ngôn không đáng nhận lấy sự thật đau đớn ấy, khi Trương Giai Lạc nghe thấy sự lo lắng trong câu hỏi của anh. Nhưng hắn cũng không thể đưa ra lời an ủi sáo rỗng như: “Anh không cần phải lo lắng, Hô Khiếu sẽ ổn thôi.” Cuối cùng, những lời hắn có thể nói ra là:


“Tui nhớ có một lần bắt gặp cậu ta ở máy bán hàng tự động. Cậu ta và một nhóc tân binh khác đang đứng đó vì gói snack cả hai mua bị kẹt sau cửa kính. Cậu nhóc kia đã quay đi nhưng Đường Hạo thì lại bước tới và đá,” Trương Giai Lạc diễn tả lại bộ dáng khi đó, “một cú thẳng vào phía bên hông cái máy, và gói snack rơi xuống. Chắc cú đó phải đau lắm luôn, tui có thấy vết trầy trên máy sau đó, nhưng cậu ta chỉ đưa nó cho cậu nhóc kia như chả có việc gì to tát.”


Lâm Kính Ngôn nhìn chằm chằm vào hắn và bật cười, khiến Trương Giai Lạc cảm thấy nhẹ nhõm hơn. “Tôi hiểu rồi.”


Đường Hạo quả thật là một tuyển thủ mạnh, Lâm Kính Ngôn biết rõ điều đó. Chẳng phải chính sự hiếu chiến của cậu ta là tác nhân khiến Hô Khiếu vứt đi vị đội trưởng của mình như một tờ giấy dùng xong sao?


Thế nhưng Lâm Kính Ngôn vẫn dõi theo, vẫn hỏi thăm về chiến đội cũ của mình. Bởi vì tới hiện tại, dù thế nào đi nữa, anh vẫn quan tâm tới họ. Ánh mắt anh không hề có sự cay đắng nào khi nhìn về phía màn hình.


“Anh không hận Hô Khiếu sao? Dù họ đã ép anh phải rời đi?”


Lâm Kính Ngôn lắc đầu, và Trương Giai Lạc cảm thấy như nghẹn ở cổ họng.


“Làm thế nào…?” hắn thì thầm.


Anh cười, hỏi lại. “Cậu thấy điều đó khó tin lắm sao?”


“Tui nghĩ, tui không xứng đáng để tin vào điều đó.”


Bởi vì nếu Lâm Kính Ngôn vẫn còn có thể yêu chiến đội đã ruồng bỏ mình, vậy điều đó với Trương Giai Lạc, với chiến đội hắn đã ruồng bỏ, mang ý nghĩa gì?


“Chúng ta đều đang đấu tranh đến cùng một đích đến.” Lâm Kính Ngôn khẽ nói. “Điều đó khiến chúng ta quá hiểu nhau. Và vì tôi hiểu, nên tôi không thể hận họ.”


Trương Giai Lạc nhìn màn hình một lần nữa, một Cuồng Kiếm Sĩ như đang tắm trong sát ý khi đại đao của y chém vào Đạo Tặc đang cố gắng lăn đi. Hắn cảm thấy kì lạ khi nhìn rõ một Cuồng Kiếm Sĩ mà không được bao phủ bởi vòng hào quang tạo nên từ khói và ánh sáng của mình.


Mới chỉ có một năm thôi sao? Bách Hoa đã trải qua nhiều sự thay đổi, những người bạn năm đó của hắn hầu hết đều đã rời đi. Và không chỉ có chiến đội cũ của hắn, cả giới tuyển thủ chuyên nghiệp cũng thế. Nhiều người đã rời đi, tiếp bước trên con đường của riêng mình.


Đôi khi Trương Giai Lạc tự hỏi, hắn đang làm gì ở đây?


Hắn muốn Vinh Quang. Điều đó là tất nhiên. Sự truy cầu này sẽ giết chết hắn - xét về một phương diện nào đó, nó đã thành công. Nhưng liệu điều đó có thể thúc đẩy hắn tiếp tục? Nếu như hắn chạm được đến Vinh Quang, liệu đó có là kết thúc của hắn? Nếu hắn không đạt được chức quán quân, liệu hắn sẽ dần mệt mỏi mà tàn lụi đi? Liệu đó có là điều hắn muốn?


Hắn không biết câu trả lời.


“Anh có bao giờ…” Trương Giai Lạc bỏ lửng câu hỏi, không biết nên nói thế nào.


Lâm Kính Ngôn không hề thúc giục, chỉ kiên nhẫn đợi hắn nói tiếp. Dù họ ra mắt vào cùng năm nhưng Lâm Kính Ngôn luôn mang cảm giác một người trầm ổn. Trong triều đại các tân binh đang dần thay thế các lão tướng, có lẽ đó không phải là điều tốt. Nhưng đối với Trương Giai Lạc, nó như một sự bình yên.


“Anh sẽ làm gì, nếu Bá Đồ không mời anh gia nhập?” hắn hỏi.


“Có lẽ tôi sẽ giải nghệ.” Giọng điệu của Lâm Kính Ngôn nhẹ nhàng, nhưng Trương Giai Lạc hiểu được sự đau đớn phía sau quyết định nặng nề ấy. “Tôi biết thời gian của mình không còn nhiều.”


Tiếng báo hiệu vang lên và Lâm Kính Ngôn ngưng chiếc máy chạy bộ. Anh tắt màn hình, duỗi người và bước xuống đứng cạnh Trương Giai Lạc.


“Nhưng giờ anh đang ở đây.” Trương Giai Lạc nghe thấy mình nói.


“Đúng vậy” Lâm Kính Ngôn đồng ý. “Và cậu cũng thế.” Ở đây, tại Bá Đồ, chiến đội nổi tiếng với sức mạnh bền bỉ, chiến đội nơi cho họ một chỗ đứng.


Nó diễn ra vô cùng tự nhiên, cả hai người họ đi ra cùng nhau như đồng đội. Khi bước qua hành lang tĩnh lặng, Trương Giai Lạc vẫn suy nghĩ về điều đó, cốc nước đã nguội đi nhưng đầu ngón tay hắn vẫn còn ấm. Lâm Kính Ngôn vẫn bước tiếp, và hắn cũng thế. Điều đó chẳng phải là đủ rồi sao?


Sự cố gắng ngày hôm qua hay cái kết vào ngày hôm sau, điều đó không hề quan trọng với cuộc chiến cùng đồng đội ở hiện tại. Trong thời đại không thuộc bọn họ nữa, họ vẫn khắc ghi tên mình lên đỉnh Vinh Quang, bất chấp tuổi tác và vận mệnh.


Đây là sự ăn ý giữa bọn họ, cũng là sự kính nghiệp.


Đây là sự cuồng dã của các lão tướng ở bên kia sườn dốc sự nghiệp.
 

Bình luận bằng Facebook