Chương 21:
Tối trở về từ vùng ngoại thành, Dụ Văn Châu dọn vào phòng ngủ của Vương Kiệt Hi. Cậu loay hoay với ngọn đèn trạm trổ ở đầu giường anh, nhưng mắt lại nhìn Vương Kiệt Hi đang khắc một ngọn đèn khác trước bàn.
Bóng anh bị ánh đèn chiếu lên tường, tưởng chừng như đối lập hẳn với bóng của cậu.
Dụ Văn Châu cười, bước chậm đến, ôm lấy đằng sau Vương Kiệt Hi.
Đêm đó Vương Kiệt Hi tưởng chừng đang nằm mơ.
Nói là tưởng chừng bởi sau khi tỉnh lại, trí nhớ anh chỉ còn sót lại một mẩu ngắn.
Anh nhìn Dụ Văn Châu đang ngủ bên cạnh mình, tướng ngủ không ngoan gì cả, cánh tay tuỳ tiện ôm lấy cổ anh, mặt tựa vào ngực anh, dáng cực kỳ bố đời.
Vương Kiệt Hi nhanh chóng quên mộng đẹp đi.
Dù sao hiện thực còn đẹp hơn mộng.
Ra ngoài chơi hai ngày dù sao cũng đã là cực hạn của Dụ Văn Châu, thành ra mỗi ngày ở nhà cậu chỉ ôm laptop chơi Vinh quang và xem phim.
Trông thì rất nhàn nhã nhưng đối với bọn họ - những đội trưởng của chiến đội ông lớn - mà nói thì cho dù có là kỳ nghỉ, việc lúc nào cũng sẽ tìm tới cửa.
Vương Kiệt Hi nhanh chóng bị câu lạc bộ liên lạc, công hội phát hiện Lam Vũ trong game xuất hiện một thiếu niên cực kỳ tài giỏi, hình như là từ trại huấn luyện Lam Vũ ra, khả năng cao là người mới Lam Vũ năm sau.
Vương Kiệt Hi đăng nhập clone đi làm quen cậu nhóc này, sau khi chỉnh đốn đối phương xong, anh lại đăng xuất, quay đầu hỏi Dụ Văn Châu đang xem phim: "Lam Vũ tụi em sang năm có người mới à?"
Vu Phong chuyển nhượng, phong cách Hoàng Thiếu Thiên lại không thích hợp làm tiên phong, giờ lúc này Lam Vũ lại thiếu mất một thanh kiếm để phá vỡ hàng rào phòng thủ của đội địch. Mà cậu nhóc xuất hiện bên trong game này, tuy kỹ thuật vẫn chưa chín muồi, nhưng các phương diện khác đều thành thạo. Vương Kiệt Hi nhận định, thiên phú và tinh thần của đứa bé này đều xuất sắc hiếm gặp. Nếu như Lam Vũ thật sự có một trợ lực mạnh mẽ như vậy, đội trưởng Vi Thảo thật sự phải suy tư thêm chút.
Tuy nhiên nghe anh hỏi thẳng xong, Dụ Văn Châu chẳng sốt sắng cũng chẳng hoảng hốt, bình tĩnh ấn tạm dừng phim, sau đó quay mặt lại, miệng còn ngậm nửa miếng khoai tây chiên, cười giảo hoạt hệt hồ ly: "Đúng vậy, sợ không?"
Tính cách Dụ Văn Châu xưa nay chưa hề phách lối như vậy, sao giờ lại biến thành như này rồi?
Vương Kiệt Hi nhìn ánh sáng nơi khoé mắt cậu chàng này, rút được một số kinh nghiệm xương máu, anh thừa nhận, tất cả là do mình chiều ra đấy.
Nhưng giờ làm gì còn cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục chiều thôi!
Tuy nhiên Dụ Văn Châu thẳng thắn như vậy, thật ra là bởi vì Lam Vũ là lên kế hoạch hết rồi, sẽ công khai ra mắt Lư Hãn Văn. Bọn cậu không hề che dấu dự định này, Dụ Văn Châu cũng không cần phải khói lửa mây mù với "đầu lĩnh phản quân" Vương Kiệt Hi làm gì.
Người mới sắp đến mặc dù là cậu nhóc được cất nhấc lên từ trại huấn luyện nhưng trận hình Lam Vũ vẫn phải có một sự thay đổi lớn. Dụ Văn Châu làm đội trưởng, cậu sẽ phải nhanh chóng quay lại câu lạc bộ phối hợp làm một số việc, đồng thời cũng muốn triệu tập các đội viên khác để huấn luyện chuẩn bị tiến tới bắt đầu mùa giải.
Vì vậy, cậu cũng chẳng thơ thẩn ở thành phố B bao lâu đã phải trở về.
Lúc ra đi, Dụ Văn Châu có hơi tiếc nuối, hỏi Vương Kiệt Hi: "Bao giờ khắc xong lên giấy thế anh? Bao giờ khắc xong nhớ gửi em đấy!"
"Yên tâm." Vương Kiệt Hi nói, tay theo đà ôm cậu vào lòng, tranh thủ không ai để ý chạm nhẹ lên môi cậu.
Tiễn Dụ Văn Châu xong, Vương Kiệt Hi quay lại nhà, nhà của bố mẹ anh.
Sau khi anh vào Vi Thảo thì có thể thật sự nói "công việc rất bận rộn", vì vậy ngoại trừ kỳ nghỉ định kỳ, số lần về nhà của anh quả thật cũng rất ít.
Lần này anh về cũng chưa có thông báo trước, ba Vương trông thấy thế thì sửng sốt, mẹ Vương rêu rao ra ngoài ăn cơm đi vì trong nhà không có nhiều đồ ăn.
Vương Kiệt Hi giữ chặt ba mẹ lại, để bọn họ đừng làm thế. Anh nghiêm túc nhìn ba mẹ mình, giãi bày: "Con có lời muốn nói với ba mẹ..."
Sau đó anh gằn từng chữ, trịnh trọng thông báo: "Con đã có người yêu. Người kia con đã chấm rất lâu rồi, giờ vẫn yêu người đó. Giờ tụi con đã xác định quan hệ, cũng quyết định sẽ sống với nhau, nên là ba mẹ, con muốn nói thẳng thắn chuyện này cho ba mẹ."
Lần mà anh nghiêm túc trước đây là khi nói chuyện với ba mẹ việc mình muốn vào trại huấn luyện Vi Thảo.
Ba mẹ nhà Vương liếc mắt nhìn nhau, ba Vương mở miệng: "Con hãy nói kỹ chút."
Thế là Vương Kiệt Hi nói thẳng quan hệ của mình và Dụ Văn Châu, bình tĩnh, nghiêm túc tự thuật lại những năm này mà cả hai đã trải qua. Thật ra anh không định thuyết phục ba mẹ điều gì bởi anh sẽ không bỏ rơi Dụ Văn Châu, cũng không muốn ba mẹ phải tiếp nhận điều gì.
Nhưng Vương Kiệt Hi tin tưởng ba mẹ mình, họ đều là người có tư tưởng thoáng, nhìn xa trông rộng, giống như khi họ ủng hộ mình đi đánh Vinh Quang vậy.
Ba mẹ Vương nghe Vương Kiệt Hi nói xong quả thật vẫn rất bình tĩnh.
Mẹ Vương không nói, nhưng ánh mắt lại linh động khôn lường... không biết đang nghĩ gì.
Ba Vương thì thuộc trường phái nghiêm túc, cất cái giọng lãnh đạo lên nói với cậu con trai: "Ba với mẹ con biết rồi... Kiệt Hi, con hãy cho tụi ba thời gian để tiêu hoá chuyện này."
Vương Kiệt Hi bình tĩnh, khẽ gật đầu. Đây là phản ứng mà cậu đã lường được.
Chuyện như này tự dưng bị khui ra, mọi người xung quanh đều cần thời gian để tiêu hoá hết thảy.
Dụ Văn Châu sau khi về thành phố G thì rất thường xuyên call video với Vương Kiệt Hi. Lúc huấn luyện không thể cầm điện thoại nên hai người call vid đều chỉ tập trung và lúc nghỉ sáng và tối.
Tuy thế bên cạnh Dụ Văn Châu có một kẻ tinh tường Hoàng Thiếu Thiên, chưa được mất ngày cậu ta đã phát giác được Dụ Văn Châu không bình thường.
Một đêm nào đó, cậu đến ký túc xá tìm Dụ Văn Châu, trùng hợp đụng phải người kia đang call vid với Vương Kiệt Hi.
"Một hit về làng" tích tắc ấy bạo phát trong lòng Hoàng Thiếu Thiên, cậu nhảy xổ ra nhưng cũng chẳng quên hét ầm lên: "Tôi nói mà, dạo này đội trưởng cậu có gì đó không ổn, lúc nào cũng ôm điện thoại tâm sự tán gẫu, thì ra là đang yêu? Mau để tui nhìn xem..."
Dụ Văn Châu vẫn ngồi cười nhưng không tắt video.
Vương Kiệt Hi nhanh chóng nhìn thấy đầu Hoàng Thiếu Thiên đang lắc lư trước ống kính, sau đó tên này lảo đảo ngã ra sau.
Vương Kiệt Hi hững hờ ra nghi vấn: "Cậu ta không sao chứ?"
Dụ Văn Châu rất bình tĩnh tự nhiên đáp lại: "Không sao, em nắm tay cậu ta rồi. Tay không sao là được rồi."
"Đội trưởng, cậu đúng là vô nhân tính! Thấy đẹp... Đậu! Vương Kiệt Hi thì đẹp cái quái gì!" Hoàng Thiếu Thiên đầu kia cứ la hét ầm ĩ làm Vương Kiệt Hi nghe được chỉ muốn cười.
Anh cảm thấy cuộc sống này thật đẹp, ồn ào náo nhiệt, dù cho có cách xa như vậy nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được Dụ Văn Châu đang đứng ngay cạnh mình.
All-Stars mùa chín được Vi Thảo nhận trách nhiệm tổ chức, ngay khi đang sắp xếp chuẩn bị, mình bận bù đầu thì Vương Kiệt Hi nhận được cuộc gọi từ ba mẹ, nhắc anh về nhà.
Vương Kiệt Hi về nhà, mẹ anh to tiếng mở lời: "Con biết số đo quần áo Tiểu Dụ không?"
Vương Kiệt Hi sửng sốt: "... Dạ?"
Mẹ Vương không kiên nhẫn nổi nữa, nhíu mày: "Con bảo con yêu người ta lâu thế đừng có bảo còn chưa mua tặng người ta cái gì đấy chứ? Về sau tụi con sống với nhau cũng là ăn mặc đi lại mà! Con để tâm chút được không?"
Vương Kiệt Hi gật đầu lia địa, nghe lời mẹ dạy.
Ba Vương nhìn anh không biết nên làm sao, giao tiếp với anh qua ánh mắt: Con hiểu chứ, ý chúng ta là như này.
Vương Kiệt Hi khẽ gật, tí nữa thì ôm quyền cảm ơn ba.
Mẹ Vương thì vẫn cứ liên miên lải nhải không ngừng, nói xa nói gần: "... Bao giờ con mang Tiểu Dụ về cho chúng ta xem mắt chút đi?"
Bờ mắt Vương Kiệt Hi rủ xuống, bình tĩnh đáp lại: "Cuối tuần sau được không ạ?"
Cuối tuần sau là All-Stars, ban ngày được tự do hoạt động, Dụ Văn Châu chắc hẳn sẽ có thời gian rảnh rỗi.
Lam Vũ vì cách thành phố B khá xa nên phải mua vé máy bay từ sớm nên là đội ngũ đến thành phố B sớm nhất.
Dụ Văn Châu rất vui vì như thế này, cậu có thể được ở lâu với Vương Kiệt Hi hơn chút.
Vương Kiệt Hi lái xe, dừng ở gara tầng hầm. Dụ Văn Châu lúc mò xuống có chút cảm giác "lén lút" kỳ lạ.
Cậu mở cửa xe, ngồi ghế lái phụ của Vương Kiệt Hi, cười với anh, mặt đỏ hồng.
Nhưng không để cậu nói, Vương Kiệt Hi đã nhanh tay đưa cậu một cái hộp.
Dụ Văn Châu mở hộp ra, quả nhiên là đèn trạm trổ.
Làm cậu cười ngọt ngào đến lạ.
Vương Kiệt Hi nhìn dáng vẻ con nít của cậu, bỗng nhiên nói: "Hôm nay em... về nhà với anh đi."
"Được chứ!" Dụ Văn Châu gật đầu như thông lệ "Thật ra em vẫn chưa nghĩ ra nên đi đâu chơi..."
"Ý anh là... về nhà ba mẹ anh." Vương Kiệt Hi nói.
Tích tắc ấy Dụ Văn Châu sửng sốt, biểu cảm nhỏ đấy cũng rất mê người.
Vương Kiệt Hi chăm chú thưởng thức rồi nói tiếp: "Anh đã nói với cả nhà rồi, họ cũng tiếp nhận hoàn toàn rồi nên em không cần phải lo. Ba mẹ anh chỉ muốn gặp em thôi, làm quen với em dần."
Bờ môi Dụ Văn Châu mấp máy, đây là lần đầu tiên Vương Kiệt Hi nghe thấy giọng run run từ cậu: "Nên là, em nên chuẩn bị gì đây?"
Vương Kiệt Hi cố ý kéo dài tiếng "Ừ" như đang tự hỏi gì đó.
Anh "Ừ" càng lâu, Dụ Văn Châu càng sốt sắng.
Rốt cuộc Vương Kiệt Hi cũng nghiêm túc nói: "Anh thấy khẩu âm em có thể chỉnh chút, giọng phổ thông của em nghe mềm mại lắm dễ khiến người ta... ặc."
Dụ Văn Châu gật đầu: "Giờ chỉnh sao? Em sẽ phối hợp!"
Vương Kiệt Hi nhanh chóng bảo một câu.
Dụ Văn Châu ngơ ngác, vô thức hỏi lại: "Anh nói gì thế? Em không nghe rõ, nói nhanh quá."
Vương Kiệt Hi đột nhiên nghiêng người, áp lên mặt cậu, giọng cực kỳ tự phụ mài bên tai Dụ Văn Châu: "Lặp lai theo anh: Ba, mẹ, con là vợ của Vương Kiệt Hi."
Nháy mắt mặt Dụ Văn Châu nóng dần, nhưng cái này cũng đủ để cậu hiểu tên kia đang trêu mình.
Cậu đẩy Vương Kiệt Hi ra, sẵng giọng: "Vương Kiệt Hi, anh đứng đắn coi!"
Ấy vậy Vương Kiệt Hi lại cầm tay Dụ Văn Châu đang để lên ngực mình để đẩy ra, tiếp tục tư thế dán bên tai cậu, giọng rất nghiêm túc: "Cưng à, câu này khó ở uốn lưỡi âm cuối. Hơn nữa hai tiếng "Nghiêm túc" của em ban nãy, âm cuối cong lên không đúng tiêu chuẩn, nên là để anh dạy em uốn lưỡi phát âm kiểu gì."
Dứt lời, Vương Kiệt Hi vươn tay nắm lấy cằm Dụ Văn Châu, cúi người trao cậu một nụ hôn thật dài.
Dụ Văn Châu đầu hàng thật, đầu lưỡi Vương Kiệt Hi triền miên đảo quanh miêng cậu, đảo đến nỗi cả người phát run. Đợi đến khi tên kia đùa bỡn giả làm lưu manh xong, Dụ Văn Châu mới cả giận: "Vương Kiệt Hi, anh đúng là biết đùa bỡn kiểu lưu manh."
Vương Kiệt Hi vểnh lông mày: "Cái này gọi là làm mẫu tốt, dạy học rất thực tiễn."