Một sản phẩm thuộc project [Thế Hệ Mới 2021] LỬA NON
Phần 1
Mùa giải thứ 15, trại huấn luyện Vi Thảo.
Lách cách lách cách, tiếng gõ phím vang vọng trong phòng, Cao Anh Kiệt đứng bên sổ lớn, nhìn quanh phòng một lượt, nhớ tới một câu nói đùa từng nghe từ lâu: “Trên thế giới có hai loại sinh vật thường dán lấy cửa kính, một là ruồi bọ, hai là chủ nhiệm lớp.” Hiện giờ xem ra có thêm một loại nữa: đội trưởng.
Ngẫm lại, trong trại huấn luyện toàn các thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, Cao Anh Kiệt thật sự có ảo giác mình giống như chủ nhiệm lớp trung học. Nhưng mà chủ nhiệm lớp đi kiểm tra phòng tự học thì chỉ mang tới im lặng, còn đội trưởng kiểm tra trại huấn luyện sẽ mang tới mưa rền gió dữ sau hồi im lặng.
Cho nên bây cậu đang không biết nên bất thình lình đẩy cửa vào phòng kiểm tra như giáo viên hay là gõ cửa, để thời gian cho mọi người chuẩn bị tinh thần rồi mới bình tĩnh đi vào.
Nhớ lại hồi bản thân còn ở trại huấn luyện, mỗi lần đội trưởng tới thường vào như thế nào, sau đó cậu phát hiện lần nào cũng là một ngón tay thon dài gõ gõ lên màn hình máy tính cậu đang tập trung quan sát, phần mềm huấn luyện không bị tạm dừng, có người dịch tai nghe cậu ra một chút, hơi cúi người nói với cậu chỗ nào vừa làm không ổn bằng giọng điệu trầm ổn, sau đó cậu quay lại, bắt gặp một đôi mắt bên lớn bên nhỏ đầy nghiêm túc, vì thế mới phát hiện ra đội trưởng tới?
Anh đương nhiên là bận trăm việc chỉ ghé qua một chút, trông thấy, tiện tay chỉ điểm, sau đó lại tới chỗ người khác.
Sau đó cậu trở thành tuyển thủ chính thức, được vào phòng huấn luyện chiến đội. Người kia không còn cắt ngang huấn luyện của cậu nữa mà đứng sau lưng yên lặng nhìn cậu hoàn thành hết một phần, sau đó vỗ vai cậu thông báo sự xuất hiện của anh.
Bởi vì tính cách cậu ngại ngùng, hướng nội, có vẻ như đội trưởng vẫn luôn để tâm tránh các khả năng có thể dẫn tới việc dọa cậu hốt hoảng.
... Nhưng mà ông bố đơn thân đội trưởng tốt của Vi Thảo lại không dạy tiểu đội trưởng nhà anh phương thức chuẩn xác khi bất ngờ ghé thăm trại huấn luyện —— trước giờ cậu đều sáng sớm đến thẳng trại huấn luyện, cổ vũ vài câu với các bạn chăm chỉ huấn luyện từ sớm, sau đó chờ đến khi hầu hết mọi người ăn sáng xong đi tới.
Cuối cùng là một đội viên vội vàng chạy tới lấy nước giúp cho mọi người, đẩy cửa đâm sầm vào người cậu, thiếu niên kia tháo mũ xuống, ‘a’ một tiếng, ngẩng đầu vừa thấy liền ấp úng ‘đội, đội, đội trưởng?’
Tiếng bàn phím lách cách nhanh chóng ngừng lại, phòng huấn luyện lặng ngắt như tờ, bạn nhỏ còn mải mê huấn luyện được bạn bên cạnh chọt chọt, lơ ngơ không biết chuyện gì.
Một trường hợp khá là khó xử.
“Huấn luyện chiều nay kết thúc sớm nửa tiếng, mọi người tranh thủ ăn cơm nghỉ ngơi, buổi tối bảy rưỡi bắt đầu, đội trưởng Kiều đánh chỉ đạo, phòng Tinh Hỏa Liệu Nguyên đấu trường PK, mật mã là sinh nhật của anh ấy. Nhớ chia nhau ghi lại re-play, về sau nghiên cứu thêm. Được rồi, mọi người tiếp tục luyện tập đi, anh xem một chút.” Đội trưởng Cao tay ôm một tập tài liệu, đứng ở cửa nói ngắn gọn mấy câu.
Thiếu niên lấy nước gãi đầu gãi tai, đỏ mặt lách qua người anh nói mấy câu gì đó rồi chạy mất.
Tiếng gõ bàn phím lại tiếp tục vang lên.
Cao Anh Kiệt thấy mệt tâm, Vi Thảo có truyền thống sợ đội trưởng gì gì đó sao? Tính kỷ luật, ngoài Bá Đồ ra thì chính là ở đây.
Rõ ràng cậu đâu có nghiêm túc như người kia, cũng chẳng có mắt to mắt bé nữa.
Sau đó, một chai coca được nhét vào tay cậu, nhóc con lấy nước đã quay trở lại, vội vàng phân chia một lượt, sau đó lui về chỗ của mình tiếp tục huấn luyện.
...
Có thể nói, lấy nước cũng là đặc sắc tại Vi Thảo, bắt đầu từ mùa giải 11, chẳng biết tại sao trại huấn luyện Vi Thảo lại có truyền thống để một người thay phiên lấy nước cho mọi người.
Có liên quan đến ai vừa nhìn là biết, hẳn cũng là một vấn đề kì diệu nào đó.
Từ huấn luyện sinh-máy nước uống đến đội viên dự bị thay thế-máy nước uống, từ chủ lực-máy nước uống đến đội trưởng-máy nước uống, quãng thời gian làm tuyển thủ của người nào đó gắn bó thủy chung với máy nước uống, kể cả sản phẩm quảng cáo của cậu.
Người nào đó rất ư là bất đắc dĩ với chuyện này, nhưng toàn bộ Hưng Hân mỗi sáng sớm vẫn luôn được uống trà xanh do người này dậy sớm pha.
Bên dưới là một đám “Moaz moaz Tiểu Thiên Sứ” “Kiều tổng thật ôn nhu”.
Phần 2
Việc đánh chỉ đạo này cũng khó mà giải thích rõ mối liên quan với cậu.
Liên minh luôn là tiền bối trong đội đánh chỉ đạo, mà đánh chỉ đạo giữa các đội khác nhau chính là xuất phát từ Gia Thế mà ra.
Bắt đầu là Tân Gia Thế vừa thông qua khiêu chiến trở lại Liên minh, một đám tân binh đối mặt với Liên minh chuyên nghiệp đầy hoang mang, Diệp Tu bận cùng đội Quốc gia chuẩn bị đánh giải thế giới, một đám các bạn trẻ bị kéo đi bồi luyện, sau đó có cơ hội giao lưu tiếp xúc với rất nhiều Đại thần.
Sau đó và một đêm trăng mờ gió lớn, tiểu đội trưởng Khưu Phi đang huấn luyện tăng cường cùng đội viên Gia Thế nhận được lời mời riêng từ Kiều Nhất Phàm. Khưu Phi bỗng có chút khó hiểu, Kiều Nhất Phàm luôn sống khiêm tốn, chẳng qua chỉ quen biết xã giao với cậu thôi, chưa có giao tình gì sâu đậm, sao đột nhiên lại nhớ tới cậu.
Vào phòng đấu mới phát hiện là Kiều Nhất Phàm thỉnh giáo Lý Hiên, võ đài hai người.
Phùng Sơn Quỷ Khấp chuyển góc nhìn quanh khán đài thấy Hải Vô Lượng và Cách Thức Chiến Đấu đang đầy sức sống, nhắn một câu lên kênh chat chung: Khỏi cần lén, cậu ấy nói với anh rồi.
Một Tấc Tro gửi một hình che miệng cười.
Khưu Phi không so đo chuyện bị trêu chọc, phát huy trọn vẹn truyền thống mặt dày của đội trưởng Gia Thế, hai mươi giây sau liền gọi đủ toàn thể đội viên vào, phân chia nhau các góc độ ghi hình lại.
Tân Gia Thế không có Quỷ kiếm sĩ, nhưng Liên minh không ít đội ngũ có, cơ hội quan sát gần gũi thế này rất hiếm, Kiều Nhất Phàm có ý tốt, vậy đương nhiên cậu xin nhận.
Cũng không biết người này đã nói thế nào với tiền bối Lý Hiên.
Ngày hôm sau lại thấy Kiều Nhất Phàm gửi lời mời, bảo cậu và Văn Lý cùng đến. Vào phòng liền thấy Một Tấc Tro và Hàn Yên Nhu của Hưng Hân, ngoài ra còn có Phi Đao Kiếm và Mộc Ân của Vi Thảo.
Khưu Phi không quá lạ lẫm gì với hai người Hưng Hân bởi đôi bên vẫn thường xuyên qua lại với nhau do đều liên quan đến Diệp Tu. Đường Nhu khí phách hào sảng lại hăng chiến, hai người cùng là Pháp sư chiến đấu, không ít lần hẹn nhau tỉ thí. Còn hai người Vi Thảo lại không được thân quen cho lắm.
Văn Lý trước giờ đều quen đánh đấm khắp nơi, Cách Thức Chiến Đấu khai chiến Hàn Yên Nhu.
Tuy rằng Cao Anh Kiệt tương đối hướng nội, Lưu Tiểu Biệt lại lạnh lùng, nhưng đều là bạn cùng trang lứa, cùng đánh Vinh Quang, nhìn bên kia vừa chiến đấu vừa tán gẫu chiến thuật, nói chiêu này vừa công vừa thủ, chiêu kia lợi hại, lại thêm Kiều Nhất Phàm luôn chú ý cả hai phía, chẳng mấy chốc đã thành hỗn chiến.
Khưu Phi quay đầu sang liền trông thấy dáng vẻ dư thừa sức sống của đội phó nhà mình, Lưu Tiểu Biệt bên kia lại chủ động gửi lời mời cho cậu. Khưu Phi vui vẻ nhận lời.
Hai bên giằng co một hồi, sau đó lại biến thành ba phần tổ đội loạn đấu. Tới tận rạng sáng một rưỡi mới tan cuộc chia tay, bấy giờ Khưu Phi chợt phát hiện cậu vừa chủ động gửi lời mời kết bạn cho Cao Anh Kiệt và Lưu Tiểu Biệt.
Từ khi nào mà cậu vốn chỉ chuyên tâm huấn luyện, chuyên tâm với đội giờ đây đã bắt đầu mở rộng các mối quan hệ, chủ động để ý đến mọi người rồi?
Ngày thứ ba, trong lúc nhất thời, Cách Thức Chiến Đấu dạo tới đấu trường, phát hiện Nhất Diệp Chi Thu đang quần nhau tung tóe với Phi Đao Kiếm, trên khán đài có Một Tấc Tro, Mộc Ân, Hàn Yên Nhu chỉnh tề ngồi một hàng.
Đánh xong ba lượt, Lưu Tiểu Biệt thua hai thắng một trở về khán đài, trong sân chỉ còn một mình Nhất Diệp Chi Thu đang đứng.
Không ai lên tiếng, Cách Thức Chiến đấu và Nhất Diệp Chi Thu khai chiến trong im lặng.
Khưu Phi vốn cảm thấy đây chắc hẳn sẽ là một trận đơn phương áp chế. Khác với Tán Nhân Quân Mạc Tiếu, thuộc tính của Nhất Diệp Chi Thu cực kì cường hãn, kinh nghiệm và kỹ thuật của Tôn Tường lại hơn cậu rất nhiều. Nhưng chuyện lại không diễn ra như vậy, Tôn Tường dùng một cách rất Tôn Tường mà lại rất không Tôn Tường đánh với cậu một trận 5 phút —— đó là nhuệ khí mạnh mẽ rất Tôn Tường nhưng lại dùng 5 món trang bị cam rất không Tôn Tường.
Trên người Cách Thức Chiến Đấu cũng có 5 món trang bị cam, còn chưa kịp chế tạo trang bị bạc.
Kết thúc trận đấu, Tôn Tường không kiên nhẫn gắt gỏng những người khác ở Gia Thế đều chết hết rồi à? Đứng ngu người đấy làm gì? Sau đó lần lượt solo áp chế đến chết từng người Gia Thế.
Lúc Tôn Tường nhắn tin riêng cho cậu, muốn hẹn tối nay solo.
Khưu Phi ngoài trả lời cảm ơn tiền bối thì không biết nói gì khác.
Sau đó Văn Lý phân tích cho cậu nghe, ngày đầu tiên Kiều Nhất Phàm chào hỏi chút để chắp nối quan hệ với Khưu Phi, tới hôm sau thì mượn cơ hội giới thiệu tương lai Vi Thảo với cậu, ngày thứ ba có thể Tôn Tường chạy tới đánh cùng Lưu Tiểu Biệt vì đều là tuyển thủ ra mắt cùng năm, không đến mức khiên cưỡng. Nói trắng ra, những việc Kiều Nhất Phàm làm chính là để quan sát kết cấu và trình độ của Gia Thế, có thể nói rằng rất giảo hoạt.
Khưu Phi cười cười, cho dù Kiều Nhất Phàm có làm công tác tình báo thì cũng chỉ là thuận tay mà thôi, chứ còn phải tốn nhiều tâm tư như thế, còn là vì Khưu Phi với đám tân binh Gia Thế, có lẽ chẳng đáng. Hai người Vi Thảo cũng không giỏi xã giao, Tôn Tường cũng không có gì áy náy với Gia Thế mà phải đi vớt vát mặt mũi, Lý Hiên bên Hư Không không có người nối nghiệp Quỷ kiếm sĩ tiếc nuối cũng chỉ là tiếc nuối, Diệp Tu bận đủ thứ việc cũng chẳng cần kể tới... Qua một loạt, điểm danh đủ người.
Văn Lý vỗ tay bem bép khen đội trưởng EQ quá là cao, vừa nhìn đã thấu rõ quả nhiên lợi hại. Sau đó bị toàn đội Gia Thế lôi đi solo.
Lợi hại, một ngày nào đó sẽ được thấy trong trận chung kết.
Phần 3
Nói thì nói vậy, nhưng thực tế đến giờ, Hưng Hân và Gia Thế vẫn chưa từng giao đấu với nhau trong trận chung kết.
Mùa giải thứ 11, Gia Thế gian nan trụ hạng những không vào được vòng tứ kết, mà Hưng Hân hạng tám đụng độ ngay với Luân Hồi hạng nhất nên cũng không thể tiến được sâu thêm.
Mùa giải thứ 12, Gia Thế lấy vị trí thứ 7 tiến vào vòng tứ kết, sau đó bị Lam Vũ đánh bại, kết thúc một mùa giải. Sau khi chiến đấu kịch liệt với Gia Thế, Lam Vũ tiếp tục đối đầu với Hưng Hân đã có chiến thuật rèn giũa tương đối thành thạo. Kết thúc hai trận bằng tỉ số hòa, hai đội tiến đến trận quyết định thắng thua. Phút thứ 37 trận của khổ chiến quyết định, Hoàng Thiếu Thiên bị Bánh Bao kéo đồng quy vu tận, điểm lôi đài và điểm đầu người lại rơi vào thế hòa. Đôi bên đoàn chiến tổng cộng mười hai người, mỗi người thêm 20% máu và mana chiến đấu, cuối cùng gian nan thủ thắng Lam Vũ. Vòng tiếp theo phải chống lại Phong Thành Yên Vũ đã rèn luyện suốt hơn nửa mùa giải với Lôi Đình. Cả giới Vinh Quang đều cảm thấy Tiêu Thời Khâm đã bỏ vốn đúng nơi —— nhưng mà họ đều quên rằng chính chiến đội này từ mấy năm trước đã không ngừng dốc sức trong game cả trong những ngày nghỉ, chém giết cướp Boss đều dùng tâm huyết an bài chiến thuật như từng trận đấu Vinh Quang chuyên nghiệp.
Sau giải đấu thế giới lần thứ ba, giữa mùa giải 12, Thần Chi Lĩnh Vực gộp sever trong nước với sever thế giới vào làm một. Khác với Âu Mỹ từ lâu đã dùng hệ thống phòng làm việc kinh doanh chuyên nghiệp để thu gom vật liệu và tài nguyên, vấn đề thu gom vật liệu và tài nguyên thiếu tập trung của các đội của Trung Quốc, sự khác biệt đó đã tạo thành sự chênh lệch đáng kể trong trang bị.
Vấn đề này dẫn đến việc vòng đấu chuyên nghiệp quốc nội phân chia lại thể thức từ mùa 13, cho phép 12 đội tiến vào vòng trong, lịch trình thi đấu chỉ còn 16 tuần, kỳ nghỉ đông kéo dài từ Giáng Sinh đến Tết Nguyên Tiêu, thống nhất các đội cùng cướp Boss, nghỉ hè kéo dài thêm nửa tháng, thế hệ tân binh từ từ rèn luyện gia nhập đội quốc gia.
Một loạt công việc tất bật triển khai, từ hạng 9 đến 12 đều ôm ngực thầm khấn, các chiến đội Bách Hoa, 301, Lôi Đình phát huy sức mạnh tập thể, Hư Không lại tiếc nuối bị đánh bại sau trận tranh đoạt tấm vé cuối cùng với Hô Khiếu.
Phùng Sơn Quỷ Khấp rời đi; Song Quỷ Phách Trận từ đó chỉ còn lại một người.
Mùa 13 có lẽ thực sự là một năm bất lợi của Quỷ Kiếm Sĩ. Cựu đệ nhất Trận Quỷ rời khỏi sân đấu chuyên nghiệp, Tân đệ nhất Trận Quỷ lại suýt chút nữa đã phải chấm dứt cuộc đời tuyển thủ.
Tuần thứ 8 vòng loại giải đấu chuyên nghiệp, thứ năm, 20h40, kết thúc huấn luyện tăng cường và bổ trợ cho người mới trong đội, đội trưởng đội phó Hưng Hân đang đưa tuyển thủ trị liệu dự bị chưa từng lên sân đấu đi về sau khi ra ngoài mua đồ ăn khuya, lúc chờ đèn đỏ bắt gặp hai nhóc học sinh tiểu học chạy đuổi nhau không thèm nhìn đường.
Tuyển thủ trị liệu dự bị 16 tuổi đầu óc trống rỗng, tiếng xe phanh két lại thật chói tai hòa vào tiếng người qua đường hoảng hốt, trước mắt chỉ còn một loạt cảnh tượng không ngừng tua chậm trong đầu.
Cô nhìn thấy đội trưởng và đội phó một trước một sau lao ra, nhìn thấy đội trưởng đẩy đứa nhóc kia về phía đội phó, nhìn thấy đội phó đẩy nhóc học sinh đó về phía lối đi bộ, nhìn thấy đội trưởng kéo một nhóc khác về phía bên trái mình chắn lại, sau đó cả hai cùng bị đụng văng ra ngoài.
Cô nhìn đội phó kéo đứa nhóc kia lên lối đi bộ, sau đó chạy đến trạm giác giao thông nhờ giúp đỡ, nhìn người kia vừa lấy di động ra gọi điện vừa chạy qua bên kia xem xét tình huống hai người đằng đó.
Cảnh sát giao thông nhanh chóng chăng dây cách ly, chỉ huy các phương tiện khác lưu thông tránh gây thêm tai nạn; có người qua đường bàn luận, chụp hình, hỗ trợ ngăn các xe đi qua, xem xét người bị thương, dường như nghe được mấy phần run rẩy trong giọng nói luôn bình tĩnh của đội phó; đứa nhóc vừa được che chở mờ mịt đứng dậy, nhìn người nằm trên mặt đường...
“Này cô bé, này?” Có người cẩn thận chạm vào vai cô.
Cô hốt hoảng phát hiện bản thân đang quỳ trên đất, bên chân vương vãi mấy chiếc bánh bao còn đang bốc hơi nóng mà đội trưởng vừa mua 5 phút trước.
Sau đó cô như nhớ ra mình là ai, rốt cuộc thông suốt chuyện gì vừa xảy ra.
“Đội trưởng!!!”