Hoàn [Tán Tu] Trong cơn say

Phồn hoa huyết cảnh

Phó bản trăm người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
33
Số lượt thích
220
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tán ca
#1
Đồng nhân Toàn Chức Cao Thủ
Trong cơn say

Tác giả: Phồn hoa huyết cảnh (Mình)
Couple: Tán Tu
Tình trạng: Ongoing
Giới thiệu: Diệp Tu năm 18 tuổi nhớ lại câu chuyện giữa cậu và Tô Mộc Thu lúc đang say
 
Last edited:

Phồn hoa huyết cảnh

Phó bản trăm người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
33
Số lượt thích
220
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tán ca
#2
"Nào, đội trưởng! Uống đi chứ! Hôm nay là ngày vui mà! Chúng ta là quán quân rồi!"

"Tiểu đội trưởng không uống được, đừng ép cậu ấy nữa."

"Lớn đùng cả rồi! Làm quái gì có chuyện không uống được? Nào, đội trưởng! Cạn ly!"

Tần Thiên Nhiên vừa giơ cao cốc rượu trắng vừa hét lớn. Hôm nay là chung kết mùa giải thứ nhất của giải đấu Vinh Quang chuyên nghiệp. Mà bọn họ chính là quán quân!

Tất cả đều là người trẻ tuổi, lại nhiệt huyết sôi trào, thêm chút men say chiến thắng, không tránh được việc quá chén.
'Đội trưởng' trong lời Tần Thiên Nhiên - Diệp Thu - hiện giờ đang ngồi ở trung tâm bữa tiệc. Dù cố ra vẻ bình tĩnh, nhưng gương mặt đỏ bừng của cậu vẫn để lộ ra niềm vui sướng trào dâng. Quán quân! Tuyển thủ chuyên nghiệp bọn họ có ai mà không hằng ao ước thứ này? Tất thảy mọi thứ - khó khăn về tài chính, bất hoà với người nhà và cả những lời đàm tiếu của người ngoài - để đổi lấy vinh quang chí cao vô thượng ấy, tất cả đều đáng giá!

Diệp Thu - hay nói đúng hơn là Diệp Tu - vốn có tửu lượng kém, nhưng vì là ngày vui, cậu vẫn uống một chút bia. Hiện giờ, ánh mắt của cậu đã hơi mơ màng, tâm trí cũng bắt đầu đi về nơi xa lắm.

Cậu nhớ về mùa hè 3 năm trước. Trong một quán net nọ, cậu ngẫu nhiên gặp một thiếu niên khác tên Tô Mộc Thu. Hai người không đánh không quen biết, qua lại một hồi, cuối cùng cậu lại theo người kia về nhà. Tô Mộc Thu sống chung với cô em gái Tô Mộc Tranh. Hai người mồ côi từ nhỏ, nương tựa vào nhau mà sống. Tô Mộc Thu từ bỏ cơ hội đi học, cố gắng lo cho em gái ăn học nên người. Nhìn căn phòng trọ nhỏ nhưng gọn gàng, ngăn nắp, có thể thấy tuy điều kiện của hai người không tốt nhưng không vì thế mà qua loa với cuộc sống của mình.

Căn phòng vốn đã nhỏ, nay có thêm một người lại khiến không khí càng thêm oi bức. Mùa hè ở Hàng Châu lúc nào cũng nóng nực như vậy, nhưng đối với hai đứa trẻ mồ côi, mùa hè năm đó đã đổi khác.

Diệp Tu hoà nhập vào cuộc sống của hai anh em rất nhanh. Tuy rằng cậu bảo rằng mình là thiếu gia nhà giàu, Mộc Tranh lại cảm thấy không tin được. Cô nhỏ xem TV đều thấy thiếu gia nhà giàu không phải tao nhã thì cũng là lạnh lùng. Làm gì có ai có thể ngày ngày vừa chơi game vừa phun ra mấy lời rác rưởi như Diệp Tu? Nhưng Mộc Tranh cũng không quá để ý chuyện này, với cô, Diệp Tu chỉ cần là Diệp Tu là được rồi.

Mùa hè nóng bức trôi qua. Những chiếc lá rụng trên đường báo hiệu mùa thu đã đến.

"Mộc Tranh, em đã chuẩn bị đủ đồ đạc chưa? Chuẩn bị đến trường thôi."

"Em xong rồi đây anh hai. Mình đi thôi."

"Diệp Tu, tôi đưa Mộc Tranh đến trường rồi quay lại ngay, cậu cố gắng lo con boss đấy nhá!"

Cậu thiếu niên tóc đen không ngoảnh đầu lại mà vẫn tiếp tục trận đấu trong game. Đôi bàn tay thon thả múa như bay trên bàn phím theo tiết tấu nhịp nhàng, như đang tấu một bản nhạc. Nghe giọng của Tô Mộc Thu, cậu liền nói: "Anh nghĩ tôi là ai chứ? Đi nhanh về nhanh đấy."

Có ai vừa dúi cho cậu một cốc bia lớn, cậu ngửa đầu dốc thứ chất lỏng bên trong xuống họng. Chất lỏng lạnh buốt kích thích cổ họng của Diệp Tu, lại làm cho dạ dày cậu nhộn nhạo. Lần này, cậu gục hẳn vì tác dụng của cồn. Tâm trí cậu trở về với miền ký ức.

"Diệp Tu, sắp đến Tết rồi, cậu không định về nhà à?"

"Không về, về rồi không biết có quay lại đây được không nữa."

"Thế à?"

Tuy không nói ra nhưng vẻ mặt của Tô Mộc Thu ít nhiều cũng có chút vui mừng. Dù sao thì bao nhiêu năm nay cũng chỉ có anh và em gái cùng nhau đón Tết, nay lại có thêm một người nữa làm cho anh thấy rất vui vẻ.

Càng gần cuối năm, không khí sắm Tết lại càng nhộn nhịp. Đêm qua ở đây vừa có tuyết, buổi sáng Tô Mộc Thu tỉnh dậy liền thấy khung cảnh cả thành phố bị màu trắng xoá bao phủ. Lúc này đây gần như chưa có ai rời khỏi nhà, cảm giác tĩnh lặng này lại khiến cho anh đột nhiên cảm thấy cô quạnh.

"Ê, anh đang nhìn cái gì đấy?"

Diệp Tu đi tới từ sau lưng anh, vừa đi vừa ngáp. Tô Mộc Thu giật nảy mình, tim cũng hụt mất một nhịp. Anh quay đầu lại đáp: "Cũng không có gì, ngắm cảnh chút thôi."

Diệp Tu "ừm" một tiếng rồi nắm cánh tay Tô Mộc Thu nói "Ngoài này lạnh lắm, vào trong nhà đi."

Tô Mộc Thu ngơ ngác mặc Diệp Tu kéo vào trong phòng ngủ. Cậu kéo anh vào trong chăn, lẩm bẩm "Sớm như thế này dậy làm gì không biết. Ngủ tiếp đi." Đến lúc này Tô Mộc Thu mới hoàn hồn, anh chớp chớp mắt, vành tai hơi đỏ lên. Cũng may Diệp Tu đã nhắm nghiền mắt lại tiếp tục giấc ngủ. Trái tim của Tô Mộc Thu bỗng chốc xao động, nhưng chủ nhân của nó lúc này cũng đã chìm vào giấc ngủ mất rồi.
Vốn là mình không phải một người giỏi viết lách lắm và đây cũng là lần đầu mình viết. Đột nhiên mình thấy một chủ đề hợp với Tán Tu, thế là viết thôi. Mình mong mọi người yêu thích truyện và nếu có đánh giá gì thì xin hãy nói để mình cải thiện. Vì mình yêu Tán Tu rất nhiều và mình muốn diễn tả cp này thật tốt. Cảm ơn mọi người.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook