Hoàn [Song Hoa] Người Về

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,157
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#1
Người Về

Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân
Tác giả: Lá Mùa Thu
CP: Song Hoa
Warning: Có yếu tố character death.

- Có thể vừa đọc vừa nghe Phong Khởi Thiên Lan, hiệu quả sẽ tốt hơn.
- Hoặc có thể nghe thôi, khỏi đọc, hiệu quả càng tốt dữ.


Ánh trăng như mắt.

Có người đạp trên ánh trăng, quay về cố hương. Hắn bước qua từng mảnh đất xanh nay đã là sa mạc, gió đêm thổi cát chảy khóe nhánh cây khô như kẽ tay, tung tán thành lụa, chung tan thành khí. Mà đêm xanh xa xôi, người về cô độc như sói.

Trấn nhỏ đơn bạc cô tịch vô thanh, bóng nhà tranh dưới nguyệt sắc sáng rực đã là cỏ mục điêu tàn. Vách không cửa, nhà không người, bên song chưa ai thắp đèn chờ người về. Trăng lạnh lùng soi ghế bàn trơ trọi, thấp thoáng như có tiếng cười tiếng khói. Quy nhân không ngoảnh đầu, người đi xưa nay không nhìn lại, người về xưa nay sợ tiếng quen.

Chưa từng hào nhoáng, chưa qua nhộn nhịp, trấn này xưa kia có già có trẻ, thanh bình năm ấy không thiếu hân hoan, chiến loạn năm ấy xôn xao hốt hoảng. Nay gió không thét, gàu đã mục, giếng cạn khô, muốn múc một hớp nước đỡ khát cũng chỉ còn cát lạnh, uống vào chỉ sợ càng khó tĩnh tâm.

Người chẳng ở, đất thành không, trấn kia như bụi.

Ba năm, hắn chỉ mới đi ba năm. Có phải nếu hắn đi lâu hơn nữa, chốn cũ cũng đã trở thành cát giữa sa mạc, gió thổi liền tan? Gió lang bạt vô tình, cuốn bay vạn vật, là hạt giống sẽ rơi xuống đất bén rễ, là hạt cát sẽ rơi xuống đất từ trần.

Gốc cây kia là nơi Trương Vỹ đứng chờ nữ tử hắn thương, tay run run tặng nàng vòng ngọc, mắt lại lấm lét nhìn về phía hắn và Trương Giai Lạc đang nấp sau tường tìm chút vững tâm. Hắn không cho là gì, ngậm cọng cỏ trắng kéo áo Trương Giai Lạc lấp ló đã sắp lộ cả thân thể ra ngoài, lỡ tay dụng lực, cả hai ngã ùm xuống lạch, Trương Giai Lạc nổi nóng, hắn cũng nổi nóng, vật nhau ra đánh một trận, nhìn lại Trương Vỹ đã sớm gãi đầu đứng ở phía trên. Mà sau lưng, gốc cây kia cháy rụi thành than, hắn sờ tay lên, bóng người tan biến, trên tay là một nắm cát.

Bắc phương có gió, biên tái có quân.

Quân biên tái mười lăm đi tám mươi về, ấu nhi không kịp nhìn mặt, lão phụ trước mộ cỏ xanh. Bọn hắn một đoàn Bách Hoa quân, đứng đầu toàn là những kẻ lang thang không nhà, nhiệt huyết thắp cháy cả một sa mạc lạnh lẽo, lại không đốt nóng được tòa quan ải cô độc kia. Thiếu niên túy ý như ca, hắn tao ngộ Trương Giai Lạc. Hắn thiện cung mà hắn thiện kiếm, đều là loài vũ khí chiến trường, năm đó thỏa sức chém giết, đất khô uống máu thành bùn, sinh ra một mảnh xanh rì như nước bao bọc quanh thành, vì thế mới có trấn kia. Nơi đó quân hắn dựng nhà trồng trọt, giữa chết tìm sống, cư nhiên hóa chiến ý thành sinh ý bừng bừng. Lúc Mạc Sở Thần đỡ một đao tuyệt mệnh cho Trương Vỹ, chính vì tâm tâm niệm niệm Trương Vỹ có gia, mà hắn cô linh đơn lẻ. Hắn chết, Tôn Triết Bình không cho ai khóc, đất này đủ xanh, cát này đủ vàng, há cần thêm nước mặn rơi xuống?

Nam nhân vô lệ, tiễn chân huynh đệ chỉ là tiếng sáo u u. Lửa thiêu cháy rực trời đêm, không tiếng trống trận, không cần trống trận, đứa nhỏ họ Tằng trong quân mới mười ba tuổi, cũng lấy được đầu tướng địch, mang về tế hồn. Trước linh cữu hắn khóc, ngươi nha tự gọi mình cái gì Tàn Hoa, một lời ứng nghiệm, đợi khi ta lớn, nhất định không giống các ngươi như vậy.

Nước đọng bởi mưa, sao có thể tĩnh, hoa nở trên cát, nào sẽ dài lâu?

Thế nhưng giữa sa mạc vẫn cứ có một tòa Bách Hoa thành, trong thành một nhánh Bách Hoa quân, trong quân có đóa hoa vĩnh viễn không tàn, gọi tên Liễu Loạn. Phồn hoa từ hắn mà sinh, huyết cảnh vì hắn nở rộ, một khi cung giương, liền là máu chảy đất xanh, sắc hồng nhuộm vó ngựa.

Hoa nơi sa mạc, kiêu dương như nắng.

Kiếm Vô Phong không mũi không mài, gác sau vai kéo lê trên đất, vốn là bách kiếm chi vương, cũng nào sánh được Táng Hoa năm nọ. Tôn Triết Bình ở trời xa, tiếng nhạn thu cô độc, phong thanh Táng Hoa còn trầm chốn cũ. Trương Giai Lạc thủ quan ải chờ người về, thủ một đoàn ai binh đã vong chủ tướng, cháy đến giọt nến sau cuối, xác ve tịch tĩnh rơi trong chén nến thành than. Hắn ngước nhìn, bóng cung Liệp Tầm giương trên đầu thành rõ như ký ức, tiếng kéo dây cầm vang khắp mười dặm, tiễn lìa xé gió dẫn đường, kiếm hắn theo không mỏi mệt.

Nay người đã về, sau lưng có kiếm, tay nắm một mảnh áo tang.

Hắn còn đó không? Hắn còn đó chứ?

Cô thành loang lổ, khuất dưới gió đêm như chờ đợi. Ai chờ ai đợi? Tháp canh trơ trọi, phong hỏa đài sớm tắt lửa, cổng thành nhuốm màu ly biệt, vẫn lưu vết tích trận chiến cuối cùng.

Bóng Bách Hoa quân nơi nào?

Trăng xối bạc đầu, đêm sâu không đáp. Hắn tìm hắn trong thành, ngoài thành, trăm dặm đường về không dằng dặc bằng gang tấc nỗi nhớ. Phải chăng thành quá cô tịch, u hồn chê bai không buồn lai vãng, một tiếng ai oán cũng không. Một trang sử tàn, một nén hương đoạn, một chén rượu khô, một nhành cung gãy, tiếng Trâu Viễn cười, tiếng Đường Hạo mắng, nhát chém Vu Phong để lại trước diễn võ trường như nước lưu niên. Đám tiểu tử đều vẫn theo quân, nghe nói bọn chúng vẫn lĩnh quân theo Trương Giai Lạc đến tận trận chiến cuối cùng.

Tường thành vỡ nát, giữa lúc trăng loang, mắt người kia cười long lanh như đốt.

Quan ngoại có tháp cổ khảm tự văn, hắn thường mang hắn đến đó chơi rong. Gò má Trương Giai Lạc ánh màu hoàng hôn, ánh mắt lấp lánh có sao, là ngân hà vĩnh viễn không cạn. Lời hắn còn văng vẳng bên tai. Đại Tôn, Đại Tôn. Giọng hắn còn âm vang trong ngực.

Đại Tôn.

Vách tháp xác rêu, môi hắn điểm cát, từng năm tháng trôi, rượu nồng làm bạn, Tôn Triết Bình đã phân không rõ là khô hay mềm, vị môi kia chát hay ngọt. Cớ gì phải phân? Ngày ngày cát bay trong mắt, một đời phiêu bạt không nhà, chỉ cần hai người một đường, cớ gì phải phân? Tay Trương Giai Lạc bám trên vách tháp, từng tiếng ngâm nga nức nở gọi tên hắn, hắn úp tay mình lên bàn tay đầy mồ hôi kia, vừa nóng vừa ướt, da thịt là cánh hoa lê ngâm rượu, tóc mây ba ngàn sợi sầu sợi khổ, chảy xuyên kẽ tay hắn thành sợi tương tư. Mà đêm nay dưới tay, chỉ còn rêu xám lạnh thấu xương bám trên phiến đá khắc từng cái tên vùi thây cho đất dưới thành, cho thôn ngoài thành, đêm thăm thẳm soi, vân tay hắn hòa vân chữ.

Trương Vỹ.

Mạc Sở Thần.

Vu Phong.

Trâu Viễn.

Đường Hạo.

Chu Quang Nghĩa.

Chu Hiệu Bình.

Tằng Tín Nhiên.

Rượu dẫu cay, chẳng bằng người năm ấy.

Cát dẫu lạnh, chẳng sánh tâm đêm này.

Nóng ấm đâu còn, da mềm đã tan.

Hắn đời này chưa từng viết qua tên Trương Giai Lạc, nếu không phải nó được khắc quá rõ ràng, sợ rằng hắn sờ không ra.

Trương Giai Lạc.

Ba chữ quen thuộc mà xa lạ nằm lọt thỏm.

Người về xưa nay sợ tiếng quen.

Cố hương còn đây, cố nhân vĩnh thệ.



- Hoàn -
 
Last edited by a moderator:

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#2
chị viết hay thật luôn TAT
thật sự là đẹp
cảm giác như xuôi thuyền theo dòng nước dù biết trước có thác mà cứ đâm đầu vào, như hi vọng bám víu được vào một cái gì đấy, nhưng cuối cùng vẫn rơi xuống dòng thác của tuyệt vọng.
mong chị viết thêm nhiều nha hí hí
Ánh trăng soi bóng người đứng bên hàng mộ.

Trương Giai Lạc.

Ta về rồi.

Kiếm Vô Phong lần cuối cùng nhuốm máu, người con vĩ đại của Bách Hoa cuối cùng cũng trở về.
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,137
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#3
Mớ ... chị trả tim lại cho em. Em bị chị moi tym quăng xuống vực cmnr.

Nói chứ dù đọc đau nhưng em khá thích mấy thể loại fic đau thương bi tráng ntn ???
 

Túc Liên

Enthusiastic Dramatist
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
243
Số lượt thích
1,474
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tranh, Quả, Nhu, Tú, Kỳ
#4
Người về xưa nay sợ tiếng quen.

Cố hương còn đây, cố nhân vĩnh thệ.
Người xưa đều đã nằm xuống chỉ còn lại những cái tên khắc trên bia đá, mình ta cô độc làm gì giữa chốn dương gian này?

Nghĩa đen: Sao chị nỡ để cả họ đoàn tụ bên kia rồi mà đoạ đày Đại Tôn nhà chị thế hở chị??? Đang deep đọc truyện chị xong chìm hẳn hết nổi lên được :(
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,157
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#5
Người xưa đều đã nằm xuống chỉ còn lại những cái tên khắc trên bia đá, mình ta cô độc làm gì giữa chốn dương gian này?

Nghĩa đen: Sao chị nỡ để cả họ đoàn tụ bên kia rồi mà đoạ đày Đại Tôn nhà chị thế hở chị??? Đang deep đọc truyện chị xong chìm hẳn hết nổi lên được :(
Nên con Vịt bên trên nó cắt tiết Đại Tôn giúp chị rồi em thấy không *bất lực-ing*
 

Túc Liên

Enthusiastic Dramatist
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
243
Số lượt thích
1,474
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tranh, Quả, Nhu, Tú, Kỳ

Bình luận bằng Facebook