Tiền truyện - Chương 20

Lá Mùa Thu

Sinh như Hạ Hoa, tử như Thu Diệp.
Bình luận
1,485
Số lượt thích
56,349
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
#1

art by Mayama

Dịch bởi Lá Mùa Thu

Chương 20: Khi phép màu xuất hiện (2)

Vương Kiệt Hi không trả lời ngay mà cẩn thận cúi đầu ngẫm nghĩ, sau mới ngẩng đầu nhìn Lâm Kiệt: "Em nghĩ em có thể."

"Tốt!" Nụ cười của Lâm Kiệt càng thêm hài lòng. Lúc Vương Kiệt Hi trầm tư, anh đã lo lắng cậu sẽ thoái thác vì không đủ tự tin. Lòng tự tin có thể nuôi dưỡng từ từ, nhưng không sánh bằng bản thân có sẵn. Xét ra, Lâm Kiệt kỳ vọng rất cao ở Vương Kiệt Hi.

Vương Kiệt Hi cần thời gian suy nghĩ không phải vì xoắn xuýt hay do dự, mà cậu đã cân nhắc kỹ càng, tự hỏi bản thân có đảm đương nổi trọng trách ấy không, sau đó mới đưa ra câu trả lời khẳng định. Không chỉ tự tin, cậu còn rất lý trí.

Lâm Kiệt kỳ vọng đã cao, Vương Kiệt Hi còn tuyệt vời hơn cả anh tưởng tượng.

"Tốt lắm." Anh lặp lại lời khen từ tận đáy lòng và càng yên tâm hơn với điều sắp làm kế tiếp.

"Nếu vậy, anh sẽ giao cho cậu thêm một nhiệm vụ quan trọng nữa." Lâm Kiệt nói.

"Vâng?" Vương Kiệt Hi ngạc nhiên nhìn anh.

"Chức đội trưởng của anh, cậu cũng cầm luôn đi!" Lâm Kiệt bình thản nói.

"Đội trưởng?!" Vương Kiệt Hi kinh hoảng kêu lên, mà Phương Sĩ Khiêm bên cạnh đã bật dậy.

Lâm Kiệt không những không thay đổi quyết định như mong ước của Phương Sĩ Khiêm, ngược lại còn thực hiện triệt để hơn, đem cả chức đội trưởng giao lại cho Vương Kiệt Hi. Anh định làm gì? Muốn ra đi như Ngụy Sâm của Lam Vũ sao? Đó sẽ là điều bất cứ người Vi Thảo nào cũng không muốn nhìn thấy.

"Em không đồng ý." Phương Sĩ Khiêm bất chấp tất cả, kêu lên.

Vương Kiệt Hi nhìn sang Phương Sĩ Khiêm, thấy trong mắt cậu ta có kinh ngạc, có bất cam, chống cự, và... chút gì đó như khủng hoảng. Cậu ta đã gạt bỏ Vương Kiệt Hi khỏi ánh nhìn, quên luôn mọi tức tối khó chịu với sự đồng ý của Vương Kiệt Hi. Tâm trí cậu ta chỉ còn để trên người đội trưởng Lâm Kiệt.

Vương Kiệt Hi bỗng hiểu ra tất cả.

Thái độ u uất của Phương Sĩ Khiêm thời gian qua là do đã biết ý định của Lâm Kiệt từ sớm. Cậu ta không phải ghen ghét với sự nâng đỡ của chiến đội dành cho Vương Kiệt Hi, cậu ta chỉ không chấp nhận việc Lâm Kiệt buông tay với Vương Bất Lưu Hành, nhường lại vị thế át chủ bài Vi Thảo. Nói đơn giản, là những suy nghĩ ấu trĩ kiểu "nếu không có chú mày, chuyện này sẽ không xảy ra".

Mà có vẻ như Phương Sĩ Khiêm không biết chuyện Lâm Kiệt muốn nhường lại chức đội trưởng cho Vương Kiệt Hi. Cậu ta kinh ngạc và sợ hãi đến mức mất kiềm chế.

Phương Sĩ Khiêm sợ hãi điều gì? Một hệ quả khủng khiếp sẽ đến sau quyết định của Lâm Kiệt.

Tài khoản đang cầm đã nhường, vị thế át chủ bài đã nhường, đội trưởng cũng không đảm nhiệm, vậy Lâm Kiệt còn ở lại Vi Thảo làm gì?

Chẳng làm gì hết!

Thế nên, ẩn giấu phía sau việc này là ý định giải nghệ của Lâm Kiệt. Anh muốn giao lại toàn bộ chiến đội Vi Thảo cho Vương Kiệt Hi.

"Em không chịu đâu!" Phương Sĩ Khiêm khăng khăng. Cậu biết mình không có tư cách hay lập trường để phản đối, nhưng đây là phản ứng của cậu, ý nghĩ của cậu. Lâm Kiệt đem nhường thẻ tài khoản và vị thế trong đội hình cũng thôi, nhưng bỏ Vi Thảo ra đi ấy à? Vị đội trưởng đã luôn quan tâm từng chút, dẫn đường cả đội tiến về phía trước, sắp phải ra đi ấy à?

Không chịu!

Không cho đâu!

Phương Sĩ Khiêm ra sức lắc đầu, mong Lâm Kiệt rút lại lời đã nói. Lâm Kiệt chỉ mỉm cười nhìn cậu, nụ cười tươi sáng mà ấm áp. Những lúc Phương Sĩ Khiêm tỏa sáng trên trận hay suy sụp vì xuống phong độ, Lâm Kiệt đều mỉm cười như thế mà khen ngợi cậu, an ủi cậu, cổ vũ cậu. Nụ cười của anh trấn an cậu, giúp cậu hòa vào giới chuyên nghiệp, xua tan mọi cáu kỉnh của cậu...

"Việc này anh đã bàn với bên phía câu lạc bộ rồi." Lâm Kiệt nhìn về Vương Kiệt Hi, nói tiếp, "Dĩ nhiên, bọn anh vẫn sẽ tôn trọng ý nguyện của cậu."

"Nhưng anh rất mong... cậu có thể đồng ý, vì anh cảm thấy đây là quyết định tốt nhất cho Vi Thảo. Xin lỗi, làm thế này có phần ích kỷ, đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người cậu." Lâm Kiệt nói.

"Em..." Lần này, Vương Kiệt Hi hơi đắn đo. Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng để trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, cậu đồng ý tiếp nhận một tài khoản mạnh, cũng chịu thử sức với cương vị át chủ bài. Nhưng... làm đội trưởng lãnh đạo cả một chiến đội ư? Cậu chỉ là một tân binh, mỗi một đồng đội tương lai đều là tiền bối, kinh nghiệm chinh chiến hơn cậu gấp bội...

Làm át chủ bài, có trình là được. Làm đội trưởng, chỉ thế thôi thì chưa đủ.

Mình có thật sự đủ sức?

Vương Kiệt Hi thiên về từ chối. Vô tình liếc nhìn Phương Sĩ Khiêm bên cạnh, cậu phát hiện Phương Sĩ Khiêm cũng rất căng thẳng, đang giương đôi mắt trông mong nhìn mình.

Phương Sĩ Khiêm biết một khi Lâm Kiệt đã quyết định thì sẽ không thay đổi dù mình có làm nư thế nào. Chỉ còn một cách là Vương Kiệt Hi từ chối, Lâm Kiệt nhất định sẽ không làm khó cậu ta. Con người Lâm Kiệt là thế đấy, trước giờ chưa từng ép buộc bất kỳ ai.

Vương Kiệt Hi nhìn ra Phương Sĩ Khiêm muốn mình làm gì.

Như vậy cũng tốt, Vương Kiệt Hi nghĩ. Cậu thật tình không muốn Lâm Kiệt ra đi. Cậu tin rằng nếu Lâm Kiệt ở lại làm đội trưởng, dù có báo danh vào trận hay không, có đóng vai trò át chủ bài hay không, sự hiện diện của anh vẫn sẽ là liều thuốc định thần cho toàn quân Vi Thảo.

Đó mới hẳn là cách giải quyết tốt nhất chứ nhỉ? Nghĩ đoạn, Vương Kiệt Hi định nói lời từ chối thì ánh mắt bỗng chạm đến Lâm Kiệt.

Trong mắt Phương Sĩ Khiêm chất chứa nỗi kỳ vọng lớn lao với cậu, thì tương tự, trong mắt Lâm Kiệt cũng vậy.

Không bức ép như Phương Sĩ Khiêm, nỗi kỳ vọng của Lâm Kiệt với Vương Kiệt Hi rất trong trẻo và thuần phác. Anh kiên nhẫn chờ cậu trả lời.

Vương Kiệt Hi biết anh trông đợi câu trả lời gì. Từ chối là hợp với ý cậu và cả Phương Sĩ Khiêm, nhưng Lâm Kiệt ắt sẽ buồn lắm.

Lâm Kiệt vẫn mỉm cười, không gây áp lực cho Vương Kiệt Hi. Vương Kiệt Hi tin chắc nếu mình lắc đầu, anh sẽ kín đáo giấu đi sự hụt hẫng để lại mỉm cười ủng hộ cậu, để cậu cảm thấy mình đã quyết định đúng đắn.

Không đâu!

Ai cũng có thể vui mừng nếu Vương Kiệt Hi lắc đầu, riêng Lâm Kiệt thì...

"Em..." Vương Kiệt Hi mở miệng, "Đồng ý."

"Chú mày điên à?" Phương Sĩ Khiêm tiếp tục mất kiềm chế khi nhảy dựng lên hét lớn. Cậu vẫn nhìn đăm đăm vào gương mặt Vương Kiệt Hi, mới vừa rồi, cậu cảm thấy Vương Kiệt Hi sắp từ chối Lâm Kiệt, nhưng rốt cuộc khi mở miệng, cậu ta lại nói đồng ý!

Thằng ôn này!

Phương Sĩ Khiêm không thể không nổi giận, nhưng Lâm Kiệt chẳng tâm trí đâu để ý cậu nữa. Khoảnh khắc Vương Kiệt Hi gật đầu, anh thở hắt ra, một cảm giác nhẹ nhõm trước nay chưa từng có bao phủ lấy anh. Lâm Kiệt không muốn buông tay với chiến đội Vi Thảo, nhưng đó không phải cái cớ để tiếp tục. Anh là một đội trưởng có khả năng gắn kết chiến đội, nhưng không thể mang quân đoàn Vi Thảo đi đến thắng lợi. Vi Thảo đánh giải chuyên nghiệp chứ chẳng phải người chơi bình thường. Điều mà họ thực sự cần là chiến thắng, là chiếc cúp vô địch. Họ cần một vị thống soái dẫn dắt Vi Thảo đến với những điều đó.

Vương Kiệt Hi chính là vị thống soái ấy.

Lâm Kiệt rất tin vào mắt nhìn của mình, tin hơn cả năng lực đánh giải của bản thân.

"Vậy lát nữa họp báo, mình sẽ công bố chuyện này luôn nhé!" Lâm Kiệt mừng rỡ nói.

"Vâng ạ." Vương Kiệt Hi gật đầu.

Phương Sĩ Khiêm đứng bên cạnh với vẻ mặt tối sầm và tay chân lạnh ngắt. Cậu trừng mắt với Vương Kiệt Hi, nhưng cố tình không nhìn Lâm Kiệt.

Lâm Kiệt để ý thấy, chỉ đành nở nụ cười bất đắc dĩ.

"Một hồi sẽ có người đến gọi các cậu." Anh đứng lên đi ra cửa, lúc đẩy cửa phòng thì đột nhiên dừng chân.

"Anh đã làm đội trưởng Vi Thảo hai năm rồi." Lâm Kiệt không ngoảnh đầu, chỉ đứng đó nói. Vương Kiệt Hi và Phương Sĩ Khiêm ngước mặt nhìn theo.

"Anh nghĩ, đây sẽ là quyết định đúng đắn nhất, sáng suốt nhất mà mình từng đưa ra. Các cậu sẽ là niềm kiêu hãnh cả một đời này của anh." Nói xong, Lâm Kiệt ra ngoài, nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng rồi đi mất.

Phương Sĩ Khiêm ngẩn người, đứng nhìn cánh cửa phòng đã đóng. Im lặng hồi lâu, cậu quay đầu và thấy Vương Kiệt Hi đứng sau lưng mình.

"Anh ấy chưa bao giờ làm khó người khác." Vương Kiệt Hi bỗng cất tiếng.

"Ý chú mày là gì? Chẳng lẽ anh ấy làm khó chú mày?" Phương Sĩ Khiêm cau có giận dữ. Thằng ôn này đã nhận Vương Bất Lưu Hành, chịu làm át chủ bài và cả đội trưởng luôn, giờ còn định nói đó không phải những gì tôi muốn, tại Lâm Kiệt cố tình nhét cho tôi thôi? Đồ mất dạy! Cái gì cũng biết chỉ không biết nhục!

"Không." Vương Kiệt Hi lắc đầu, "Anh ấy chỉ luôn làm khó chính mình."

Phương Sĩ Khiêm sững sờ.

Làm khó chính mình?

Cậu nghĩ nghĩ, phát hiện hình như đúng là vậy thật. Trình Lâm Kiệt không mạnh, nhưng anh vẫn luôn đảm nhiệm công việc đội trưởng và át chủ bài Vi Thảo. Người ta chỉ nhìn thấy những vẻ vang và vinh dự của vị thế đó, chứ nào biết trên lưng anh là trọng trách cỡ nào. Sàn đấu chuyên nghiệp là nơi nói chuyện bằng trình, Lâm Kiệt đã gồng gánh trọng trách nặng nề này đi suốt hai năm bằng cái trình không quá nổi trội, đấy chẳng phải làm khó chính mình hay sao?

Ủa vậy nghĩa là Vương Kiệt Hi muốn ám chỉ đội trưởng không đủ trình để ngồi chức cao, nhường lại là chuyện đương nhiên chứ gì?

Phương Sĩ Khiêm quy chụp Vương Kiệt Hi đủ đường.

Vương Kiệt Hi chỉ tiếp tục nói.

"Cho nên lần này, tới lượt mỗi người chúng ta làm khó bản thân một chút, thuận theo ý nguyện của anh ấy một lần đi?"

Ý nguyện của anh ấy ư?

Phải rồi!

Đó chính là tâm nguyện của đội trưởng mà! Vì nếu không, anh ấy sao lại nhất quyết muốn thực hiện?

Còn mình, có phải đã được đội trưởng chiều hư rồi không? Chỉ biết khăng khăng đòi cho bằng được thứ mình muốn, chưa từng suy nghĩ từ vị trí của đội trưởng rằng anh ấy thực tâm hi vọng điều gì.

Vương Kiệt Hi thì lại nhìn ra.

Phương Sĩ Khiêm còn nhớ, lúc đó đã thấy Vương Kiệt Hi định từ chối đội trưởng, nhưng cuối cùng lại gật đầu đồng ý. Có phải vì cậu ta nhìn ra tâm nguyện của đội trưởng nên mới thay đổi quyết định, để đội trưởng được an lòng? Cậu ta làm khó chính mình, hệt như những gì đội trưởng vẫn luôn làm cho Vi Thảo.

Phương Sĩ Khiêm nhìn Vương Kiệt Hi, nói không nên lời. Cậu như chợt nhìn thấy hình bóng của Lâm Kiệt trên người cậu ta.

Cửa phòng vào lúc này hé mở.

"Hai cậu, chuẩn bị dự họp báo." Người phụ trách truyền thông của Vi Thảo tự thân vào phòng gọi Vương Kiệt Hi và Phương Sĩ Khiêm.

"Vâng, ra liền ạ." Vương Kiệt Hi nói.

"Đi thôi!" Cậu nói với Phương Sĩ Khiêm rồi dợm bước.

"Ê!" Phương Sĩ Khiêm bỗng cất tiếng gọi. Vương Kiệt Hi dừng chân, quay đầu nhìn.

"Cậu nhất định phải làm được, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu." Phương Sĩ Khiêm nói.

"Vậy anh cũng phải cố lên đó." Vương Kiệt Hi nói.

"Nhập vai đội trưởng nhanh nhỉ?" Phương Sĩ Khiêm nói.

"Trễ nải là không nên." Vương Kiệt Hi nói.

"Vậy cậu cũng không được quên, tôi là tiền bối của cậu." Phương Sĩ Khiêm nói.

"Vâng, mong tiền bối chiếu cố." Vương Kiệt Hi nói.

"Đi thôi!"

"Đi!"

Hai cậu ra khỏi phòng nghỉ và đi đến hội trường họp báo, trong lòng hiểu rõ những chuyện sắp diễn ra phía trước. Phương Sĩ Khiêm khó tránh đau buồn, nhưng cậu cũng đã quyết định. Cậu sẽ không tiếp tục làm khó đội trưởng nữa, cậu muốn biến những gì đội trưởng kỳ vọng ở mình thành sự thật.

Tạm biệt, đội trưởng.

Xin chào, đội trưởng.

Suốt buổi họp báo, Phương Sĩ Khiêm luôn giữ nét cười trên môi, nhìn về hai người ngồi bên cạnh mình.

 
Last edited by a moderator:

maikhau123

Farm exp kiếm sống
Bình luận
123
Số lượt thích
119
Location
Huế
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Tiểu Kiều
#3
Hình như chap nào cũng có mấy người cmt kiểu tiền truyện vắng hơn
Cho tôi xin đi, nếu mấy ông không nói thì mọi người vẫn biết, còn mấy người chưa nhận ra thì đâu cần biết làm gì, để người ta thưởng thức truyện đi chứ?
 

TonyHoang

Gà con tiến hóa
Bình luận
38
Số lượt thích
49
#8
Lúc trước có đợt tranh tem còn ngoi lên chứ chỉ khi nào gặp chương cảm xúc lắm mới lên tiếng thôi
 

MinhBean

Gà con tiến hóa
Bình luận
47
Số lượt thích
47
#11
Hình như chap nào cũng có mấy người cmt kiểu tiền truyện vắng hơn
Cho tôi xin đi, nếu mấy ông không nói thì mọi người vẫn biết, còn mấy người chưa nhận ra thì đâu cần biết làm gì, để người ta thưởng thức truyện đi chứ?
Ông sai r, là tui tới sớm :))
 

vuhieu88

Farm exp kiếm sống
Bình luận
83
Số lượt thích
135
#12
Đúng là Vương papa. Mỗi một vị đội trưởng là 1 tượng đài, họ luôn nhận về mình nhưng khó khăn nhất, gian khổ nhất vì ae, vì tập thể. Diệp thần cũng vậy, Vương papa cũng thế,... Cố lên Vương mắt bự :)
 

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
337
Số lượt thích
2,063
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#13
Vi Thảo - chiến đội luôn sẵn sàng để cho đi, cho đi tất cả của mình. Lâm Kiệt cũng vậy, Vương Kiệt Hi cũng thế.:cry::cry:
 

tieuphung

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
40
Số lượt thích
53
Fan não tàn của
Diệp lão đại
#14
Mình thì ko thấy Vương papa xuất sắc với tư cách đội trưởng vì không khí của đội không gắn kết như Lôi Đình chứ đừng nói đến Lam Vũ và Luân Hồi. Điển hình như Tiểu Kiều quá oan ức và lão Diệp cũng bảo Vi Thảo như cái nhà trẻ, nghĩa xấu là thành viên thì ỷ lại đội trưởng và lúc nào cũng choành chọe với nhau
 

An Dĩ Duyệt

Kết cỏ ngậm hành, bán manh mua chổi
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
293
Số lượt thích
1,614
Location
Bắc Kinh
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Phương Vương - chính phó Vi Thảo một vạn năm~
#15
Mình thì ko thấy Vương papa xuất sắc với tư cách đội trưởng vì không khí của đội không gắn kết như Lôi Đình chứ đừng nói đến Lam Vũ và Luân Hồi. Điển hình như Tiểu Kiều quá oan ức và lão Diệp cũng bảo Vi Thảo như cái nhà trẻ, nghĩa xấu là thành viên thì ỷ lại đội trưởng và lúc nào cũng choành chọe với nhau
Vương Kiệt Hi không xuất sắc với tư cách đội trưởng?
Vậy thì hai lần quán quân của Vi Thảo từ đâu mà ra? Vinh Quang không phải trò chơi của một người.

Không khí đội không gắn kết như Lôi Đình, Lam Vũ, Luân Hồi? Lúc nào cũng choành chọe nhau?
Có đội viên nào trong Vi Thảo đấu đá nhau à, ngoài chuyện của Nhất Phàm ra? Khi Hưng Hân đối chiến Vi Thảo, khi Vương Bất Lưu Hành ngã xuống, khi Anh Kiệt còn đang lung lay thì ai đã tiếp thêm sức mạnh cho em ấy? Không phải là chính đội viên Vi Thảo à?

Còn về vấn đề của Nhất Phàm, cái gì gọi là oan ức nhỉ? Ở trong chiến đội quán quân, áp lực là rất lớn. Anh Kiệt còn áp lực hơn gấp nhiều lần. Đừng nhìn vấn đề như trẻ con, vì Anh Kiệt là người kế thừa được chọn nên em ấy nghiễm nhiên được yêu quý, kính nể còn Nhất Phàm vì yếu kém, mờ nhạt nên mới bị phân biệt đối xử? Chuyện tương tự này ở ngoài đời nhiều lắm. Nếu lúc ấy Nhất Phàm từ chối chuyển nghề, ở lại Vi Thảo làm một thích khách thì liệu sau này em ấy có cơ hội đứng trên sân khấu hay không? Hay là Vi Thảo phải cho em ấy chuyển nghề, cho em ấy cơ hội vì Diệp Tu nghĩ em ấy có tiềm năng? Đừng quên lúc ấy Nhất Phàm còn thua Lý Hiên, so Lý Hiên là hơi chênh lệch quá, nói hơi suy đoán nhưng chưa chắc Nhất Phàm khi mới chuyển sang quỷ kiếm sĩ đã so được với cả Chu Diệp Bách đâu. Trong suốt một chặng đường dài, em ấy mới dần đạt được sự công nhận. Vi Thảo đơn giản chỉ là không hợp với em ấy chứ không phải vì em ấy thành công ở Hưng Hân thì Vi Thảo phải tiếc đứt ruột, nếu quay trở lại chưa chắc em ấy đã đạt được thành tựu như vậy ở Vi Thảo. Tiếp đến, đúng là Tiêu Vân xấu tính, kiêu ngạo, khó ưa, nhưng các thành viên khác cho dù trước hay sau khi Nhất Phàm rời đi, chưa từng có ác ý gì với em ấy. Chiến đội không phải trường học, Vương Kiệt Hi là đội trưởng chứ không phải bố mẹ hay giáo viên mà bạn đòi đội viên phải ngoan ngoãn chỉ vì chúng ta vui miệng gọi Vương Kiệt Hi là papa. Tuyển thủ lúc ấy mới bao nhiêu tuổi chứ, tuyển thủ đội khác trẻ trâu thì được, tuyển thủ Vi Thảo trẻ trâu thì đổ tại Vương Kiệt Hi?

Thành viên thì ỷ lại đội trưởng?
Diệp Tu bảo Vi Thảo giống nhà trẻ, vì ở nhà trẻ lũ trẻ chỉ biết phụ thuộc vào người lớn, nhưng như vậy là xấu à? Logic của bạn hay thật ấy. Mỗi một người cha, người mẹ chọn cách nuôi dạy con cái khác nhau. Có người dạy con cách độc lập từ nhỏ, có người luôn quan tâm che chở nhưng nhận xét rằng cách nuôi đó có đúng hay không còn phụ thuộc vào đứa trẻ đó sau này lớn lên như nào. Không có nói rõ Vi Thảo sau khi không còn Vương Kiệt Hi thì ra sao, nhưng sự trưởng thành của đội viên Vi Thảo thì được viết rõ lắm rồi ấy. Có đội viên đội nào không phụ thuộc vào đội trưởng không? Hưng Hân không có Diệp Tu liệu có làm nên kỳ tích không? Luân Hồi không có Chu Trạch Khải thì đạt nổi quán quân không? Lôi Đình không có Tiêu Thời Khâm thì khỏi bàn nhỉ? Lúc Tiêu Thời Khâm sang Gia Thế thì Lôi Đình như nào, mời bạn đọc lại chính văn xem. Mỗi một chiến đội có cách riêng để vận hành, đội trưởng của mỗi đội lại có cách riêng của chính mình để nuôi dạy đội viên. Vương Kiệt Hi dùng sự cường đại của mình để che chở cho tất cả đội viên trưởng thành, sự cường đại ấy khiến không chỉ đội viên mà fan cũng tin rằng Vương Kiệt Hi còn thì Vi Thảo còn. Nhưng về sau tới lúc chuyển giao Vương Kiệt Hi cũng nhận ra phải giúp các em ấy thoát khỏi vỏ bọc, chứ không Vương Kiệt Hi hi sinh danh tiếng đổi lấy sự tự tin của Anh Kiệt để làm gì. Lúc Anh Kiệt bối rối nhất vì cây cao bóng cả trước nay che chắn cho mình không còn, Hứa Bân, Lưu Tiểu Biệt, Viên Bách Thanh đã nói gì với em ấy, "Lên đi, có mọi người bên cạnh em.".

Nếu bạn cảm thấy Vi Thảo không gắn kết, Vương Kiệt Hi không phải một đội trưởng tốt, vậy chúc mừng, bạn đọc Toàn chức sai cách rồi ấy, tranh thủ đọc lại đi thôi. :))
 
Last edited:

tieuphung

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
40
Số lượt thích
53
Fan não tàn của
Diệp lão đại
#16
Vương Kiệt Hi không xuất sắc với tư cách đội trưởng?
Vậy thì hai lần quán quân của Vi Thảo từ đâu mà ra? Vinh Quang không phải trò chơi của một người.



Nếu bạn cảm thấy Vi Thảo không gắn kết, Vương Kiệt Hi không phải một đội trưởng tốt, vậy chúc mừng, bạn đọc Toàn chức sai cách rồi ấy, tranh thủ đọc lại đi thôi. :))
Bạn là Fan Vi THảo à? sao tung combo ác thế :D.

Đúng là ỷ lại đội trưởng ko sai nhưng ỷ lại 1 cách trầm trọng như Vi Thảo thì đúng là có 1 không 2 thật. Tất cả các đội khác kể cả Hưng Hân có 5 em mới toanh, ko hề được qua đào tạo chuyên nghiệp cũng ko đến nỗi đứng như trời trồng khi Vương Kiệt Hi bị lên bảng. Còn về Kiều Nhất Phàm, bạn xem lại nguyên nhân vì sao em ấy sử dụng tài khoản thích khách. Thừa cái gì thì đưa cái đấy à? Chắc chắn trại huấn luyện công nhận tài năng của KNP thì mới đẩy lên đội chính thức nhưng Vương Kiệt Hi có 1 chút nào ngó xem em ấy có thích hợp với nghề nghiệp nào hay ko? Việc này ko phải việc của đội trưởng thì là việc của ai? Có thể bạn bảo là đội nào cũng phải chịu như thế nhưng mình đang đọc truyện mà, đội khác không thấy hiện tượng này, chỉ có mỗi Vi Thảo có thì mình bình luận Vi Thảo thôi. Ko phủ nhận Vương Kiệt Hy hết lòng về chiến đội, kể cả Diệp Tu cũng công nhận kể từ ngôi sao tụ hội khi VKH bỏ điểm kỹ năng để đấu với CAK, rồi cho cả đội vào game luyện với Diệp Tu, nhưng cách Vương Kiệt Hi bao bọc thế có đúng ko thì tùy quan điểm. Mình cùng quan điểm với Tu, mà có lẽ Vương Kiệt Hi cũng nhận ra sai lầm của mình khi Tu bảo Vương Kiệt Hi như vậy.

Ờ mình cũng ko biết là phải có cách đọc Toàn chức cơ đấy. Ý bạn bảo là ai đồng ý với bạn thì là đọc đúng cách còn ai ko cùng quan điểm với bạn là sai cách à? Mình e rằng đến tác giả cũng ko dám nói như vậy đâu, bạn hoành tráng hơn cả tác giả rồi.

Toàn chức là bộ truyện về game hay nhất mình từng đọc, mình đọc lại ko biết bao nhiêu lần rồi, từ khi chưa dịch xong cơ (kể cả bây giờ vẫn đang đọc lại) nhưng mình đọc theo cách cảm tính, tức là vui buồn háo hức, hừng hực cùng nhân vật. nên yêu ghét nhân vật nào cũng tự nhiên, chả hơi đâu phân tích làm gì. Đọc truyện mà, cân đo đong đếm làm gì cho mệt.
 

An Dĩ Duyệt

Kết cỏ ngậm hành, bán manh mua chổi
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
293
Số lượt thích
1,614
Location
Bắc Kinh
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Phương Vương - chính phó Vi Thảo một vạn năm~
#17
Bạn là Fan Vi THảo à? sao tung combo ác thế :D.

Đúng là ỷ lại đội trưởng ko sai nhưng ỷ lại 1 cách trầm trọng như Vi Thảo thì đúng là có 1 không 2 thật. Tất cả các đội khác kể cả Hưng Hân có 5 em mới toanh, ko hề được qua đào tạo chuyên nghiệp cũng ko đến nỗi đứng như trời trồng khi Vương Kiệt Hi bị lên bảng. Còn về Kiều Nhất Phàm, bạn xem lại nguyên nhân vì sao em ấy sử dụng tài khoản thích khách. Thừa cái gì thì đưa cái đấy à? Chắc chắn trại huấn luyện công nhận tài năng của KNP thì mới đẩy lên đội chính thức nhưng Vương Kiệt Hi có 1 chút nào ngó xem em ấy có thích hợp với nghề nghiệp nào hay ko? Việc này ko phải việc của đội trưởng thì là việc của ai? Có thể bạn bảo là đội nào cũng phải chịu như thế nhưng mình đang đọc truyện mà, đội khác không thấy hiện tượng này, chỉ có mỗi Vi Thảo có thì mình bình luận Vi Thảo thôi. Ko phủ nhận Vương Kiệt Hy hết lòng về chiến đội, kể cả Diệp Tu cũng công nhận kể từ ngôi sao tụ hội khi VKH bỏ điểm kỹ năng để đấu với CAK, rồi cho cả đội vào game luyện với Diệp Tu, nhưng cách Vương Kiệt Hi bao bọc thế có đúng ko thì tùy quan điểm. Mình cùng quan điểm với Tu, mà có lẽ Vương Kiệt Hi cũng nhận ra sai lầm của mình khi Tu bảo Vương Kiệt Hi như vậy.

Ờ mình cũng ko biết là phải có cách đọc Toàn chức cơ đấy. Ý bạn bảo là ai đồng ý với bạn thì là đọc đúng cách còn ai ko cùng quan điểm với bạn là sai cách à? Mình e rằng đến tác giả cũng ko dám nói như vậy đâu, bạn hoành tráng hơn cả tác giả rồi.

Toàn chức là bộ truyện về game hay nhất mình từng đọc, mình đọc lại ko biết bao nhiêu lần rồi, từ khi chưa dịch xong cơ (kể cả bây giờ vẫn đang đọc lại) nhưng mình đọc theo cách cảm tính, tức là vui buồn háo hức, hừng hực cùng nhân vật. nên yêu ghét nhân vật nào cũng tự nhiên, chả hơi đâu phân tích làm gì. Đọc truyện mà, cân đo đong đếm làm gì cho mệt.
Vậy cho mình hỏi, Nhất Phàm khi đó đã thể hiện được gì để Vi Thảo coi trọng? Trại huấn luyện không chỉ của Vi Thảo mà các chiến đội khác cũng có rất nhiều mầm non, việc họ được đôn lên luyện tập cùng chiến đội không có nghĩa là tuyển thủ đó có cơ hội thi đấu. Vương Kiệt Hi là đội trưởng chứ không phải thần thánh, Nhất Phàm chơi thích khách từ trại huấn luyện, chẳng nhẽ vì Diệp Tu bảo Nhất Phàm hợp với quỷ kiếm sĩ thì Vi Thảo phải cho em ấy chuyển nghề à trong khi Vi Thảo khi đó đã có Chu Diệp Bách. Kể cả sau đó Nhất Phàm lén vào game chuyển nghề train cùng Diệp Tu, Ngôi sao tụ hội lần đó vẫn thua Lý Hiên đó thôi. Chứng tỏ Nhất Phàm đổi nghề, trình độ còn chưa tới mức để Vi Thảo nhìn lại đâu. Bạn đòi công bằng cho Nhất Phàm vì bạn đã đọc cả câu chuyện, vậy thời điểm đó nếu bạn là Vi Thảo, bạn sẽ chiều theo một tân binh không có tài gì nổi bật? Vẫn câu nói đấy, Nhất Phàm cho dù cầm quỷ kiếm sĩ ở lại Vi Thảo chưa chắc đã đạt được thành tựu như khi sang Hưng Hân.

Vi Thảo phụ thuộc vào Vương Kiệt Hi thì sao? Ai cũng cần có khoảng thời gian để trưởng thành. Hưng Hân như thế thì Vi Thảo cũng phải như thế mới xứng à? Vương Kiệt Hi che chở cho đội viên, hi sinh vì Vi Thảo, đến Diệp Tu cũng phải thừa nhận. Sau khi được Diệp Tu chỉ ra, Vương Kiệt Hi đã nhận ra, Vi Thảo cũng nhận ra, họ bắt đầu thử nghiệm tránh phụ thuộc vào Vương Kiệt Hi, Anh Kiệt cũng được sự ủng hộ và tín nhiệm từ đồng đội để tiếp thêm tự tin. Đừng quên, một Vi Thảo nát bấy trong lời bạn mùa giải thứ 10 vẫn vào đến bán kết ạ. Hổ báo như Hưng Hân có chắc sau khi Diệp Tu giải nghệ có còn vững chắc nữa không?

Và cuối cùng, tôi là fan Vi Thảo đấy, chuyện bạn nhìn nhận thế nào tôi không quan tâm, nhưng nó không đúng thì tôi sẵn sàng tranh luận với bạn tới cùng nhé. Hơn nữa tôi cũng rất tự tin lời mình nói có sách mách có chứng chứ không phải loại fan não tàn để bạn mỉa mai là fan à, nói nhiều thế đâu. :))
 
Last edited:

FanPD

Khanh bản giai nhân, nại hà si tặc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
496
Số lượt thích
3,383
Location
HCMC
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ
#18
Chỉ muốn nói đôi câu, cho xôm tụ.

Thứ nhất, nên biết VKH giữ trách nhiệm từ khi còn rất trẻ, và cách chơi mà vị đội trưởng này yêu thích nhất chính là biến ảo khó lường, ép một người tính cách tung bay phải gánh lên vai một trách nhiệm mẫu mực, người này lại sẵn sàng hy sinh điểm mạnh cá nhân vì hướng tới phát triển tốt đẹp và phù hợp nhất cho đồng đội, nhờ đó mà đạt chiến tích quán quân. Nếu một người như vậy còn chưa được công nhận là một đội trưởng xuất sắc, tôi không biết phải thế nào nữa mới thoả.

Thứ hai, một người đã nhìn ra được phong cách nào là phù hợp nhất với đồng đội, không có lý nào không nhìn ra được điểm mạnh yếu của từng đội viên. Bạn đừng nhập nhằng giữa niềm tin vào đội trưởng với việc ỷ lại. Lấy ví dụ như thế này cho dễ hiểu, ba mẹ sẽ đồng hành với ta trong chuyện học, không có nghĩa là ta sẽ ngồi đó chờ ba mẹ cầm tay chỉ bài, và rồi dù ta có tự lập đến mức nào, vào một ngày nào đó, ba mẹ không còn, trong giây phút đó mấy ai nói được mình không hụt hẫng? Hãy nhìn vào thời gian mà team Vi Thảo lấy lại tinh thần sau khi VKH rời trận để có cái nhìn ít chủ quan hơn về các bạn trẻ VT bạn nhé.

Thứ ba, về Kiều Nhất Phàm, giữa cái tốt và cái tốt hơn, chọn cái tốt hơn là điều nên làm. Hơn nữa, trong cuộc sống, nếu cứ thụ động chờ người khác nhìn ra mình là điều gần như không thể. Bất kỳ ai cũng sẽ hạnh phúc nếu được nhìn nhận, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc người khác phải có trách nhiệm nhìn ra tôi. Huống chi, VKH mạnh mẽ đến mức hy sinh được cả cái tôi vì chiến đội, việc anh để những mầm non khác cũng phải thật mạnh mẽ đi trên con đường của chính mình là chuyện bình thường. Việc VKH tìm cách thua để rót thêm chút tự tin cho CAK, theo tôi thì thế này, chiến lược cả đấy, anh vì niềm tin và sự ổn định của cả chiến đội chứ không chỉ riêng CAK. Trong chuyện này, có lẽ papa đã quá lo xa, nếu một ngày CAK biết ra, có phải sẽ buồn lắm không? Trong các chương sau, tôi nhìn thấy một CAK rất mạnh, thậm chí mạnh cả về tinh thần, thắng không kiêu thua không nản, dù bại dưới tay KNP cũng không để mấy lý do vớ vẩn kiểu “mất mặt quá, mình thua bạn” làm cho tinh thần suy sụp, không những mừng cho bạn, còn hạ quyết tâm cho mình, chỉ có những người quật cường mới có thể “anh có ngàn cách làm tôi ngã, tôi cũng có ngàn cách để đứng lên”.

Túm lại, câu nói của Tu về tấm gương và chỗ dựa là một triết lý, nhờ đó VKH cải tiến thêm nữa cách phát triển VT, chứ không phải là một câu chê. Cho nên Vi Thảo, đã giỏi sẵn rồi thì càng xuất sắc hơn.

Nhìn nhận một sự việc, phải nhìn cho công bằng. Chớ thấy một lời nhận định mà hùa theo chê bai mạt sát!
 
Last edited:

AFKLilykun

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
55
Số lượt thích
53
#20
Mùa 3 là thế hệ hoàng kim nhỉ ??
Mùa 4. Mùa 3 ngoài Vương Mắt Bự thì có hai sao số khác cũng cùng debut là Triệu Dương và Dương Thông.
 

Bình luận bằng Facebook