Hội trường rất náo nhiệt. Hoàng Thiếu Thiên ngồi giữa Phương Duệ và Lý Hiên, Dụ Văn Châu ngồi sau lưng cậu. Cách sắp xếp quái gở này là do Hoàng Thiếu Thiên cố chấp yêu cầu. Lễ tốt nghiệp diễn ra cả chiều, cậu không muốn cả buổi đều phải ở bên cạnh Dụ Văn Châu.
"Cậu rất muốn ngồi cạnh tui hả?" Phương Duệ trợn to mắt, "A, được được, xin chào xin chào, chúng ta làm quen chút đi!"
Sau khi ngồi xuống, Phương Duệ vụng trộm nhắn tin cho Dụ Văn Châu: "Ý gì? Chuyện gì thế này, Dụ Văn Châu tui phải nói trước: Tui không phải người tùy tiện!"
Dụ Văn Châu nhìn màn hình, tay khẽ động, vứt lại cho gã một chữ: "Cút."
Phương Duệ ngồi hàng trước, không thèm quay đầu mà giơ tay lên, dựng thẳng ngón giữa.
Phương Duệ rất dễ bắt chuyện, chẳng mấy chốc đã thân với Hoàng Thiếu Thiên. Hai người chụm đầu xì xào bàn tán. Hoàng Thiếu Thiên mặc kệ Dụ Văn Châu, anh cũng không cảm thấy vô vị, ngồi ngắm gáy của Hoàng Thiếu Thiên cả buổi, cuối cùng ra kết luận: Đầu Hoàng Thiếu Thiên rất tròn, kể cả có húi trọc cũng sẽ rất ưa nhìn.
Hai người trước mặt không biết đang nói cái gì, cười thành một đống, giống hai con hamster. Hoàng Thiếu Thiên hơi cúi người về phía trước, lộ ra sợi chỉ đỏ treo huy hiệu của Lam Vũ trên cổ, nổi bật dưới ánh đèn.
Dụ Văn Châu dường như cảm thấy lòng mãn đủ, anh ngẩng đầu nhìn về phía sân khấu, Khưu Phi mặc đồng phục học sinh đứng trên bục. Đôi mắt thiếu niên sáng rực, quật cường giống hệt lần đầu họ gặp nhau trong Tháp Đỏ.
Hết thảy tốt đẹp, toàn bộ sẽ tốt hơn, cuối cùng nhất định tất cả mọi người đều sẽ hạnh phúc, nếu không, đó chưa phải đích cuối cùng.
Đến khi kết thúc buổi lễ thì trời đã tối. Diệp Tu rốt cuộc cũng có chút tự giác của một phụ huynh mà mời vài bạn thân của Khưu Phi tới nhà liên hoan. Cả đám người kéo nhau ra khỏi hội trường, chỉ có mình Dụ Văn Châu rớt lại phía sau.
"Cậu thử hói xem anh ta có muốn tham dự không?" Lý Hiên đẩy Hoàng Thiếu Thiên một cái, "Cậu xem, anh ta đi một mình phía sau đấy."
Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy vẽ chuyện: "Mọi người không phải đều ở cùng một chỗ sao? Anh ta nhất định phải về cùng mà."
"Không hẳn." Phương Duệ chen vào, "Bình thường ảnh chẳng bao giờ tham gia, hoặc là ở sân bắn, hoặc là đi làm nhiệm vụ, hiếm khi có thời gian rỗi."
Hoàng Thiếu Thiên hơi sửng sốt: "Ồ . . . "
"Cậu đi hỏi chút đi," Phương Duệ đẩy Hoàng Thiếu Thiên, "Bọn tui mà hỏi chắc chắn chỉ có đáp án 'không'."
Hoàng Thiếu Thiên: " . . . "
Cố ý đi chậm mấy bước, rất tự nhiên mà sóng vai với Dụ Văn Châu, Hoàng Thiếu Thiên nghĩ nửa ngày mới dùng cánh tay đụng vào Dụ Văn Châu một cái: "Bọn họ bảo tôi hỏi anh . . . "
"Em không muốn hỏi sao?" Dụ Văn Châu ngắt lời.
Hoàng Thiếu Thiên trả lời dứt khoát: "Không muốn."
"Vậy cũng tốt," Dụ Văn Châu hơi bất đắc dĩ, "bọn họ kêu em hỏi gì?"
"Hỏi chút nữa anh có muốn tới buổi liên hoan không."
"Nếu tôi nói không thì sao?"
Hoàng Thiếu Thiên chun mũi: "Thế có muốn tới hay không!"
"Em không định hỏi thêm gì hay là mời tôi một chút?"
"Nói thật, tôi không muốn lắm." Hoàng Thiếu Thiên hai tay đút túi ngửa mặt nhìn trời, tỏ ra không quan tâm.
"Vậy cũng tốt," Dụ Văn Châu nhìn đồng hồ, sau đó đưa tay giúp cậu chỉnh cổ áo, "hôm nay tôi cũng có vài chuyện cần phải xử lý, chúc mọi người chơi vui vẻ."
Hoàng Thiếu Thiên lập tức thấy bốc hỏa, lại không biết làm thế nào để phát tiết, đành lớn tiếng trả lời Dụ Văn Châu: "Cảm ơn!"
Dụ Văn Châu ngược lại nhẹ nhàng nói: "Không cần cảm ơn."
Về tới nơi tiệc tùng, mặc dù có rất nhiều người cậu không quen, nhưng chỉ cần là chỗ náo nhiệt, Hoàng Thiếu Thiên liền cảm thấy thật vui vẻ. Hai năm qua cái gì cũng tốt, chỉ là quá vô vị, đến cả một người để nói chuyện cũng không có nên cậu mới hình thành thói quen lảm nhảm cùng mấy con cá vàng. Bây giờ có đông người hơn, cậu có đối tượng để tán gẫu, dường như cảm thấy cả người đều sống lại.
Ăn uống xong, Phương Duệ làm một ban nhạc, một đám người chơi nhạc như say. Hoàng Thiếu Thiên và Lý Hiên ngồi nói chuyện phiếm ở cuối phòng cách đó không xa.
"Dụ Văn Châu vẫn chưa ngủ đâu," Lý Hiên chỉ một cửa sổ sáng đèn gần đó, "Không biết đang bận chuyện gì."
Hoàng Thiếu Thiên lần đầu tiên uống đồ có cồn, tuy chưa say nhưng bắt đầu cảm thấy choáng váng: "Tôi cũng không biết."
"Hai người các cậu thế nào?" Lý Hiên ngồi nghiêm chỉnh, ra vẻ rất muốn nghe chuyện, "Không cho phép cậu nói 'không biết' với cả 'không thế nào'."
Hoàng Thiếu Thiên: " . . . "
"Giận dỗi?" Lý Hiên đếm trên đầu ngòn tay, "Cãi nhau? Đánh nhau? Tình cảm tan vỡ? Anh ta quá trớn?"
"Quá trớn . . . Nghĩa là gì?" Hoàng Thiếu Thiên nhíu mày, ra vẻ rất ham học.
"Quá trớn chính là, ví dụ đi, " Lý Hiên hắng giọng một tiếng, "A và B với nhau, B thích C không cần A, chính là B quá trớn."
Hoàng Thiếu Thiên trầm tư một lúc lâu, nghĩ thấy mình thích đám cá nhỏ, lại nghĩ đến Dụ Văn Châu, cảm giác quan hệ này hoàn toàn phù hợp. Cậu chậm rãi ngẩng đầu, bóp lon đồ uống trong tay: "Tôi quá trớn."
Lý Hiên hít vào một ngụm khí lạnh: "Ồ . . . "
Hoàng Thiếu Thiên bóp nát lon đồ uống, tạo thành một hình cầu nho nhỏ, tung lên tung xuống: "Lý Hiên, lúc ở trong Tháp Đỏ, anh từng hỏi tôi, hai chúng tôi sẽ mãi ở chung một chỗ sao? Lúc đó tôi đã trả lời rất chắc chắn. Nhưng sau đó phát sinh vài chuyện, tôi bỗng thấy có phải tôi đã nghĩ quá tốt về anh ta rồi . . . "
"Hử?"
"Tôi bây giờ không rõ nữa." Ánh mắt Hoàng Thiếu Thiên có chút mê man, "Anh ta càng tốt với tôi, tôi càng sợ."
"Sợ cái gì chứ?" Lý Hiên cười, "Tôi còn mong có người tốt với mình như vậy, lo nghĩ cho mình đủ thứ."
"Hử?"
"Cậu cho rằng vì sao anh ta đưa cậu tới đây còn chính anh ta thì lại trốn trong phòng?" Lý Hiên nhìn Hoàng Thiếu Thiên, "Anh ta hy vọng cậu có thể làm quen được nhiều người mới, có nhiều bạn bè hơn, có cuộc sống của chính mình, nhưng lại sợ sự có mặt của mình sẽ gò bó cậu, khiến cậu không thoải mái. Cậu xem, Dụ Văn Châu là một người rất tốt, không phải cậu nghĩ quá tốt về anh ta, mà anh ta thực sự rất tốt đó."
Hoàng Thiếu Thiên hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn cửa sổ, rồi cúi đầu.
"Tuy tôi không biết rốt cuộc giữa hai người đã phát sinh chuyện gì," Lý Hiên ngẫm nghĩ, "Nhưng hai năm qua anh ta không ngừng đi tìm cậu, tôi nhìn thấy rõ ràng. Dĩ nhiên cậu mới là người có quyền quyết định, cậu muốn làm thế nào chúng tôi cũng không bắt ép được, chỉ là về mặt tình cảm quan trọng nhất là phải thẳng thắn, nếu cậu có gì nghi ngờ, cứ trực tiếp hỏi thẳng đi."
Hoàng Thiếu Thiên nghe như hiểu như không, cảm giác bát canh gà này hơi mặn quá. Cậu chẹp miệng: "Nếu anh ta không trả lời, hoặc nói dối tôi thì sao?"
Lý Hiên đột nhiên hăng hái, vung nắm đấm: "Thì cậu liền đánh!"
Hoàng Thiếu Thiên: " . . . "
Lý Hiên nói tiếp: "Lấy khí thế của cậu lúc ở Tháp Đỏ! Làm người vì sao phải nói đạo lý! Thế giới cần bạo lực!"
Hoàng Thiếu Thiên càng nghe càng chột dạ: "Tôi đâu có! Tôi như thế bao giờ! Tôi từng đánh anh à?"
Lý Hiên nghe thế giọng lạc cả đi: "Chẳng lẽ không có sao?"
Hoàng Thiếu Thiên nói như chém đinh chặt săt: "Không có! Mọi chuyện trong Tháp Đỏ tôi quên rồi, quên sạch sành sanh rồi."
"Ờ? Thế hở?" Lý Hiên xòe tay, "Cũng không biết là ai vội vàng dùng bạo lực trắng trợn bắt cóc bác sĩ lúc Dụ Văn Châu bị thương, à, tôi nghe nói có người còn một mình làm hai phần công việc cũng không để Dụ Văn Châu phải động tay, làm người ngoài như tôi nghe còn thấy cảm động. Còn nữa, nghe nói có người nào đó bị thương nặng, tôi chỉ ra ngoài lấy nước mà đã chạy biến đi cứu Dụ Văn Châu . . . "
"Anh ngậm miệng!" Hoàng Thiếu Thiên chịu hết nổi, cầm cái vỏ lon ném Lý Hiên, "Đừng nói nữa, tôi quên hết rồi, người đó là ai, tôi không quen."
"Ề, xấu hổ nha." Lý Hiên cười, "Mặt đỏ rồi."
Hoàng Thiếu Thiên lắc đầu, kiên quyết phủ nhận: "Không có!"
"Vậy về thôi," Lý Hiên đứng dậy, "Cậu xem, bọn họ nháo xong rồi."
Hoàng Thiếu Thiên lảo đảo đứng lên, cảm thấy muốn ngất, đồ vật trước mắt bắt đầu mông lung: "Ôi tôi . . . "
"Làm sao?"
Lời còn chưa dứt chỉ nghe ầm một tiếng, Hoàng Thiếu Thiên ngã nhào.
Dụ Văn Châu đứng ở cửa, nhìn Lý Hiên vất vả khiêng Hoàng Thiếu Thiên từ cuối hành lang tới.
"Uống nhiều rồi?" Dụ Văn Châu đỡ lấy người, khó hiểu hỏi Lý Hiên.
Lý Hiên mồ hôi đầm đìa: "Phải, uống nhiều rồi, một lon bia đã ngất, thật không ngờ . . . Haiz, sao anh lại đứng đây, nhìn thấy qua cửa sổ?"
Dụ Văn Châu cười không trả lời, đưa tay ra: "Giao cho tôi đi."
"Là đến giao cho anh," Lý Hiên quệt mồ hôi, "Tôi không dám giữ, tên này uống nhiều nhỡ ra tay đánh người thì sao, thân thể yếu đuối này của tôi không chịu nổi một quyền của cậu ta đâu, nhỡ đâu lỡ lời liền diệt khẩu, chẳng phải tôi sẽ chết quá thảm? Tình yêu của đời tôi còn bặt vô âm tín đây, còn phải nỗi lực đi tìm . . . Người của anh tìm được rồi, có kinh nghiệm gì không chỉ giáo chút?"
Dụ Văn Châu ngẫm nghĩ: "Hay anh gọi đồ ăn ngoài đi?"
Lý Hiên ôm vai run rẩy: "Dụ Văn Châu, chuyện cười của anh thật sự quá lạnh rồi!"
Đây là lần đầu tiên Hoàng Thiếu Thiên uống say. Cậu không thích mùi cồn lắm nên chỉ uống một lon, nhưng chỉ một lon đã là quá nhiều, đủ để cậu ngất ngây, dưới chân như nhũn ra, cảm thấy như đang bước trên mây. Cậu cảm giác có người ôm lấy mình, động tác rất dịu dàng, trên thân còn có mùi dễ ngửi, vì thế cậu không chút khách khí mà tiến lại gần, cọ cọ lên hõm vai người nọ.
"Được rồi được rồi," Dụ Văn Châu vỗ lưng cậu, ra hiệu cho Hoàng Thiếu Thiên buông tay, "Em uống nhiều rồi, đi nằm chút là ổn."
Hoàng Thiếu Thiên cảm giác có người nói chuyện với mình, nhưng không biết là đang nói gì. Người kia đem lại cảm giác rất quen thuộc, khiến cậu cảm thấy thả lỏng, không cần cảnh giác. Vì thế cậu nhất định không chịu buông tay, cổ tay dùng sức lôi kéo, trực tiếp kéo người kia xuống giường.
Đúng, chính là thế này. Hoàng Thiếu Thiên nghĩ, giống hệt một chú mèo con cuộn người tiến vào trong vòng tay ấm áp của người kia, sau đó nhắm mắt.
Lý trí nói với cậu, bây giờ là lúc ngủ ngon nhất, nhưng khi cậu nhắm mắt, chẳng hiểu sao không thể vào giấc. Dòng suy nghĩ loạn thành một đoàn, tạo ra vô số nút thắt không giải được, đến khi cậu đột nhiên cảm thấy người kia cúi đầu, vụng trộm hôn lên má mình một cái.
Hoàng Thiếu Thiên lập tức thanh tỉnh. Cậu mở choàng mắt, cùng Dụ Văn Châu bốn mắt nhìn nhau.
"Dụ Văn Châu . . ."
"Đây."
"Anh hôn tôi làm gì?" Hoàng Thiếu Thiên trừng hai mắt, ngữ điệu hơi cao.
Dụ Văn Châu xưa nay nói dối không đỏ mặt: "Tôi không có."
"Anh lại gạt tôi!" Hoàng Thiếu Thiên nổi giận, đẩy Dụ Văn Châu ra, ngồi dậy.
"Cái gì gọi là lại?" Dụ Văn Châu sững sờ, "Tôi đã lừa gạt em bao giờ?"
Hoàng Thiếu Thiên dụi dụi con mắt, dường như uống say khiến cậu hơi mơ hồ, lời vốn muốn giấu lại nói hết ra, chỉ là nói năng hơi lộn xộn: "Tôi nghe thấy hết, ở trong phòng đó, chính anh nói, anh thực ra không thích tôi —— "
Dụ Văn Châu hoàn toàn sửng sốt.
"Tôi nghe thấy." Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy rất đau đầu, tình cảnh lúc đó xông tới trong cơn say, như thể mùi máu tanh vẫn lượn lờ nơi chóp mũi vậy.
"Khi đó em đã nghe thấy, vì sao còn phải đi cứu tôi?"
Hoàng Thiếu Thiên bây giờ hoa mắt chóng mặt, cồn khiến thần kinh cậu tê liệt, phản ứng có hơi trì độn. Cậu mơ hồ nghe thấy Dụ Văn Châu đang nói cái gì, lại không nghe được giọng nói của anh đang run rẩy. Vấn đề này dường như thực sự khó trả lời, cậu suy nghĩ hết hai năm cũng không có kết quả. Hiện tại thời gian ngắn như thế bắt cậu đưa ra đáp án, dĩ nhiên không tưởng.
Hoàng Thiếu Thiên lắc đầu, dáng vẻ như mất mát: "Haiz, tôi cũng không biết."
"Vậy tại sao em không hỏi tôi?"
"Tôi không muốn hỏi . . . "
"Bây giờ em có thể lập tức hỏi tôi." Dụ Văn Châu hít sâu một hơi, "Em hỏi cái gì, tôi đều sẽ nói cho em biết."
Một câu này chính là thỏa mãn tâm nguyện của Hoàng Thiếu Thiên, dường như cậu đã đợi một câu này rất lâu rồi.
"Anh có thích tôi không?"
Thanh niên này vốn chẳng bao giờ dây dưa dài dòng, luôn đơn giản trực tiếp, đi thẳng vào vấn đề. Giữa răng môi vẫn nồng nàn mùi cồn, khiến câu nói này càng mang tính công kích mạnh hơn, mà như thể để phối hợp với tính công kích ấy, cậu đem Dụ Văn Châu đẩy ngã trên giường, ngón tay không tự chủ được chuyển đến cổ họng của đối phương.
"Thiếu Thiên . . . "
"Anh trả lời tôi nhanh một chút!" Hoàng Thiếu Thiên cuống lên, như cần biết đáp án ngay lập tức, một giây cũng không thể đợi.
Dụ Văn Châu biết cậu uống say, không khống chế nổi mình, nhưng tại một khắc này, anh lại muốn nhân cơ hội hiếm có này để hiểu nhiều hơn những điều Hoàng Thiếu Thiên không muốn cho anh biết.
"Nếu tôi nói không?"
"Vậy tôi lập tức giết anh."
Trả lời thẳng thắn dứt khoát, mang sát khí đã lâu không gặp. Dụ Văn Châu lại bật cười.
Một câu này anh đã nghe rất nhiều lần, Hoàng Thiếu Thiên luôn đem ra uy hiếp anh, nhưng chưa lần nào giống lần này, khiến anh thích đáp án này đến vậy.
"Hai ngày trước không phải em cũng nói vậy?"
Hai ngày trước lúc em nói câu này để khiến tôi không làm phiền em nữa.
Câu này có chút phức tạp, Hoàng Thiếu Thiên uống say nên đầu óc phẳng lì, nghe nhưng không hiểu. Cậu khổ não gãi đầu: "Cái gì cơ? Tôi không hiểu . . . Anh trả lời tôi nhanh lên."
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng thở dốc của hai người, nhưng lần này Dụ Văn Châu không hề thấy căng thẳng, ngược lại cảm thấy như trút được gánh nặng.
"Thích . . . "
Dụ Văn Châu chưa nói hết lời, chỉ nghe thấy một chữ này, Hoàng Thiếu Thiên liền cảm thấy lòng mãn đủ. Trong nháy mắt cơn buồn ngủ ùa tới, cậu buông tay, thuận thế ngã trên thân Dụ Văn Châu.
Nhưng trán Hoàng Thiếu Thiên thật sự quá cứng, đập xuống người làm Dụ Văn Châu đau đến mức nhíu mày. Hoàng Thiếu Thiên cũng cảm thấy đau, xoa xoa trán, nhe răng nhếch miệng.
"Ngủ đi." Dụ Văn Châu nói.
Hoàng Thiếu Thiên không nói nữa, ngủ thiếp đi. Giường ngủ rất lớn, nhưng cậu dường như không quen giường lớn thế này, vẫn cứ duy trì tư thế cẩn trọng như cũ —— giống như trong Tháp Đỏ vậy, nghiêng người ôm Dụ Văn Châu thật chặt.
Bằng không sẽ ngã xuống, mà ngã xuống sẽ rất đau.