Chương 9
Hơi thở dồn dập vang lên trong không gian tối tăm chật hẹp, hai cơ thể trực tiếp chạm vào nhau bằng tư thế nguyên thủy trần trụi nhất. Dụ Văn Châu khoát tay lên vòng eo thon gầy của Hoàng Thiếu Thiên, cảm nhận được một tầng mồ hôi mỏng cùng mạch máu đập khẽ dưới làn da trắng nõn.
Sức sống mạnh mẽ như vậy, hệt như nước sông chảy xiết không ngừng hướng về phương xa vô tận.
"Căng thẳng à?" Dụ Văn Châu cúi đầu, trán kề trán, cất tiếng dịu dàng, "Bây giờ hối hận vẫn còn kịp."
"Hơi căng thẳng." Hoàng Thiếu Thiên thẳng thắn đáp, hai tay vịn lấy vai Dụ Văn Châu, thoáng run rẩy, nhưng ánh mắt vừa trong trẻo lại cố chấp, "Hối hận cái gì? Tôi muốn anh, ngay bây giờ."
Ngay bây giờ.
Ngày mai xa vời như vậy, thậm chí chỉ một giây sau thôi tất cả sẽ đều long trời lở đất, rồi những tháng ngày bình yên này chỉ như bọt biển hư ảo, tất sẽ có ngày biến tan. Mà chỉ có hiện tại, tất cả đều vừa khéo, anh tình tôi nguyện, ngay cả hơi thở cũng lẫn vào vài phần ngọt ngào lúc động tình, nhiệt liệt như ngọn lửa cháy bùng nơi thảo nguyên. Đúng, ngay bây giờ.
Hoàng Thiếu Thiên nằm ngửa trên ván giường nhỏ hẹp, để mặc Dụ Văn Châu cúi đầu khẽ hôn lên xương quai xanh thanh tú của cậu. Hai tay Dụ Văn Châu nắm lấy vòng eo thon gầy mà hữu lực của Hoàng Thiếu Thiên, rải những cái hôn liên tiếp một đường xuống dưới. Hơi thở cậu dồn dập, lồng ngực không ngừng chập chùng, trên làn da trắng nõn ánh lên một tầng mồ hôi mỏng, mang mùi hương tươi mát của xà phòng. Cậu không biết nên đáp lại Dụ Văn Châu thế nào, hai tay vô thức nắm chặt bả vai anh, lần đầu tiên phát ra tiếng rên rỉ từ dây thanh đã nóng rực.
Không bên nào cố ý, tất cả đều là thuận nước đẩy thuyền, nước chảy thành sông.
Màn dạo đầu có phần không cần thiết, Dụ Văn Châu không ngừng môi hôn, tay vẫn mãi vuốt ve người kia. Hoàng Thiếu Thiên không chút kinh nghiệm nào chìm trong cơn mê mê tỉnh tỉnh, cảm nhận được khoái cảm như thủy triều dâng không cách nào chống cự, chỉ thấy hạ thân thoáng cương, không nhịn được muốn theo đuổi càng nhiều kích thích. Dụ Văn Châu cúi xuống thấp hơn, cậu liền cong hai chân, sáp tới định cọ cọ. Anh thuận thế tách hai chân cậu ra, một phát túm được hạ thân đang run rẩy của Hoàng Thiếu Thiên, tuốt động đầy kỹ thuật. Mà cùng lúc đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của Hoàng Thiếu Thiên, bàn tay kia của anh lần xuống dưới, cọ qua phần da dẻ mềm mại nơi bắp đùi của thiếu niên, đầu ngón tay đảo quanh vị trí chưa bao giờ biết mùi đời của cậu.
Hoàng Thiếu Thiên trừng hai mắt, thấy man mát, giống như có một loại kem nào đó vừa lạnh buốt vừa dính dấp được bôi lên hậu huyệt. Loại cảm giác này khiến cậu không khỏi giật mình, nhưng dường như đây mới chỉ là bắt đầu cho cuộc hoan ái, cậu cảm thấy ngón tay người kia lấp đầy miệng huyệt vẫn luôn đóng chặt của mình, dịu dàng tiến vào thăm dò.
Cảm giác trong nháy mắt đó rất khó hình dung, đau và xấu hổ chiếm quá nửa. Hoàng Thiếu Thiên chưa từng trải qua chuyện tương tự, thậm chí cũng chưa hề nghĩ tới làm tình hóa ra là như thế này. Cảm giác có ngón tay xâm nhập vào cơ thể vừa khó nhịn vừa trúc trắc không xuôi, hậu huyệt chưa từng mở rộng nhất thời trướng đau dữ dội. Dù đã dùng đủ thuốc bôi trơn, dù cho Dụ Văn Châu đang ra sức đùa nghịch dục vọng phía trước của cậu, Hoàng Thiếu Thiên vẫn muốn biểu đạt sự bất mãn của mình —– cậu vốn dĩ cho rằng làm tình hẳn nên là khoái cảm và thỏa mãn dục vọng, là chuyện sung sướng nhất đời, hoàn toàn không nghĩ lại đau như thế này.
“Không muốn, đau . . . “ Hoàng Thiếu Thiên cau mày, lên tiếng kháng nghị. Trong mắt cậu là ngạc nhiên quấn quýt lấy bất mãn, trong nháy mắt làm Dụ Văn Châu nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên họ gặp gỡ —— cậu cũng mang bộ dạng muốn tránh xa loài người ngàn dặm thế này, ánh mắt lạnh nhạt lại hờ hững, ý chống cự trong đó không cần nói cũng biết. Khi đó Hoàng Thiếu Thiên không có lòng thông cảm thừa thãi mà vô dụng, thậm chí tình cảm liên kết giữa con người với con người cơ bản nhất cũng không có, chỉ có lạnh lùng và hung hăng, giống một lưỡi dao sắc thà gãy chứ không chịu cong.
Mà lưỡi dao sắc cuối cùng vẫn là lưỡi dao sắc. Dù đang làm tình, dù dục vọng đã chiếm lĩnh phần đại não chi phối lý trí, khí tức sắc bén của cậu cũng không mất đi, nó cùng nhảy lên với mạch máu đầy sức sống dưới da, như một dây cung kéo căng, dưới sự gấp gáp và nhiệt tình nóng bỏng, ý muốn chinh phục của Dụ Văn Châu càng thêm kiên quyết.
“Không kịp.” Dụ Văn Châu khẽ nói, giọng vẫn rất ôn nhu nhưng không cho phép từ chối. Anh nắm lấy vòng eo thon gầy của Hoàng Thiến Thiên, hai đốt ngón tay thẳng thắn đi vào.
Thân thể Hoàng Thiếu Thiên không khống chế được mà run rẩy, hệt như một chú cá bật lên khi rời khỏi nước, rồi lần nữa hạ xuống giường. Ván giường đơn bạc vang lên kẽo kẹt triền miên như tiếng rên rỉ dính dấp hương vị tình dục. Cùng lúc đó, cảm giác đau xót nơi hậu huyệt càng thêm mãnh liệt, theo ngón tay không ngừng ra vào mà đạt đến một độ sâu mới, Hoàng Thiếu Thiên bỗng nghiêng đầu sang bên, ánh mắt sáng quắc, bốn mắt nhìn nhau với Dụ Văn Châu.
“Làm tình chính là như thế này, tôi không lừa em.” Dụ Văn Châu dỗ dành, giọng trầm ấm ôn nhu. Anh cúi người hôn lên lồng ngực chập chùng vì thở dốc kịch liệt không ngừng của Hoàng Thiếu Thiên, “Nhịn một chút, rồi sẽ thoải mái hơn.”
Sau khi một ngón tay ra vào thuần thục, ngón tay thứ hai nhanh chóng chen vào. Cảm giác nơi hậu huyệt không còn quá mẫn cảm như lúc đầu, chỉ còn lại đau đớn và tê dại. Hoàng Thiếu Thiên muốn uốn người từ chối sự xâm phạm từng bước sau lưng, lại thấy mình căn bản không làm được gì. Hai điểm trước ngực dựng thẳng dưới không khí man mát cuối cùng cũng được quan tâm, Dụ Văn Châu cúi đầu ngậm một bên ngực, răng nhè nhẹ nhay đầu núm vú, sau đó đầu lưỡi lại dịu dàng liếm láp, kích thích làm cậu như muốn nhũn ra, da dẻ toàn thân ửng hồng đến mê người. Khoái cảm rất mau tới, hơn nữa còn chia quân hai ngả, khiến đầu óc đã tê dại của cậu quên đi thế nào là từ chối, cũng làm hạ thân triệt để cương cứng, gân xanh nổi lên trên dương cụ to dài, khẽ nẩy lên trong lòng bàn tay Dụ Văn Châu.
“Em biết vì sao con người có từ ‘thống khoái’ không?” Chất giọng trầm thấp của Dụ Văn Châu giống như âm sắc một cây violin thuần hậu, dịu dàng đến nỗi làm người ta không cách nào nổi nóng, “Vì thống khổ và khoái cảm là hai mặt của một đồng xu, Thiếu Thiên, tôi làm em đau, xin lỗi. Em giận rồi à?”
“Không . . .Không giận . . .A, tôi muốn, Dụ Văn Châu, anh nhanh lên một chút cho tôi . . .”
Hoàng Thiếu Thiên thở hổn hển, mỗi một câu nói của cậu là một hơi thở nóng rực phả bên tai Dụ Văn Châu, như một thang thuốc thúc tình trí mạng. Mà càng nguy hiểm hơn cả, trong giọng cậu là sự quyến rũ đẫm nhục dục xen lẫn với sự ngây thơ hồn nhiên, làm bốc lên dục vọng chinh phục nguyên thủy nhất của con người. Tất cả những gì tự cho là lý trí cũng vỡ nát trước mặt anh, toàn bộ ý niệm giằng co, cùng hòa lại rồi tái sinh, sau cùng biến thành dục vọng giản đơn nhất —— chỉ muốn giữ lấy cậu ta hoàn toàn, cưỡng chế đặt trên giường, hung hăng ra vào.
Đúng, từ lần đầu tiên gặp em tôi đã rất thích em, đã muốn làm tình cùng em, làm em đến phát khóc. Dụ Văn Châu lặp đi lặp lại câu này trong lòng, cảm giác thấy hạ thân mình cũng vội vàng cương rồi, dựng thẳng, nở lớn đến khó mà chịu được, khoái cảm mãnh liệt, rõ ràng như vậy, không còn đường lui.
Tình yêu nhân đôi dục vọng.
Hai ngón tay cuối cùng cũng có thể thuận lợi ra vào, móng tay cọ nhẹ lên tràng thịt trong vách, thử mở rộng hơn hậu huyệt, những nếp nhăn ở lối vào gần như bị vuốt phẳng. Sau khi rút ngón tay ra, phần thuốc bôi trơn dư thừa cũng xuôi theo miệng huyệt chảy xuống, nhỏ lên giường. Miệng huyệt mở ra đóng vào theo nhịp thở của Hoàng Thiếu Thiên, giống như đang hoan nghênh thứ gì. Dụ Văn Châu không lỗ mãng trực tiếp cắm vào, anh rất cẩn thận mở hai chân Hoàng Thiếu Thiên rộng hơn rồi chậm rãi đưa dương cụ vào, kiên nhẫn đẩy vào trong từng chút từng chút một. Hoàng Thiếu Thiên khó mà nhịn tiếng rên rỉ, nghe như tiếng kêu của một con thú nhỏ, cho đến khi như cả một thế kỷ đã trôi qua, hậu huyệt cuối cùng cũng thích nghi được cả cây dương cụ cắm vào.
Cậu cảm thấy mình như bị Dụ Văn Châu chiếm lấy hoàn toàn, cảm giác đau trướng mãnh liệt phía sau lưng, như có ảo giác mình bị đóng trên một cây gậy sắt nóng rực, không thể động đậy. Chờ đến khi Dụ Văn Châu bắt đầu động, cảm giác đau khi ma sát càng rõ ràng, trong vách hậu huyệt hừng hực thiêu đốt, bức Hoàng Thiếu Thiên phải rơi nước mắt.
Đau, nhưng không phải không nhịn được, chỉ là cảm giác đau tích lũy không ngừng, khiến thần kinh hơi căng thẳng. Hoàng Thiếu Thiên càng không an phận, chỉ là cậu không chống cự, không trốn chạy, ngược lại, cậu ôm bả vai cũng đầm đìa mồ hôi của Dụ Văn Châu, ngoạm một phát vào cổ anh.
Dụ Văn Châu cảm nhận được sự đau nhói nơi cổ, cười cười, không để ý đến. Đợi Hoàng Thiếu Thiên buông ra, anh tiếp tục kiên định chậm rãi ra vào, mỗi lần đều nặng nề tiến sâu, đỉnh đến mắt Hoàng Thiếu Thiên dưới thân sáng lấp lánh ánh nước. Cậu giống như con thú nhỏ hoang mang không biết phải làm sao, chỉ có móng vuốt sắc bén, tay chân lại vô lực không thể làm gì, Dụ Văn Châu cúi người, hôn lên gò má, khẽ khàng liếm khô dòng nước mắt chảy ra.
Dụ Văn Châu chợt nghi ngờ, dở khóc dở cười —— có lẽ Hoàng Thiếu Thiên hoàn toàn không biết khóc có ý gì, đại diện cho cái gì.
Thực tế Hoàng Thiếu Thiên dĩ nhiên không biết, cậu không cảm thấy sai chỗ nào, chỉ đỏ mặt lên theo bản năng, tình dục khiến gò má cậu nóng rực, như đang trong cơn sốt cao mãi không hạ. Trong thế giới của cậu không có nhẫn nại, không có ẩn giấu, muốn liền đòi hỏi, không muốn sẽ từ chối, dục vọng sẽ chỉ làm người ta khoái lạc, không làm người ta xấu hổ, tất cả vừa nguyên thủy vừa trực tiếp.
Tốc độ ra vào hạ thân bắt đầu đẩy nhanh, Dụ Văn Châu chống người làm hai chân Hoàng Thiếu Thiên càng mở rộng triệt để. Toàn thân như giãn ra, mỗi lần cắm vào đều sâu như vậy, rút cả cây ra rồi lại đỉnh vào, hậu huyệt dần quen với sự tồn tại của dương cụ thô to. Tràng thịt ôm lấy vật ấy, giống như đang giữ lại giằng co, dưới tiếng rên rỉ nóng rực mà gấp gáp của Hoàng Thiếu Thiên, mỗi lần rút ra sẽ lôi theo huyệt thịt hồng phấn nơi miệng huyệt ra ngoài, khi cắm vào sẽ lần nữa quay về, từng lần từng lần ra sức, từng đợt từng đợt xâm nhập. Nhưng miệng huyệt không từ chối sự xâm phạm này nữa, nó mở ra đóng vào như ra sức hoan nghênh người đang ra sức đỉnh vào, rất tự giác nương theo.
“Chỗ này của em vừa nóng vừa khít.” Dụ Văn Châu khẽ bóp phần eo cường tráng đang căng cứng của Hoàng Thiếu Thiên, “Tôi thật hối hận sao mình lại nhịn lâu như vậy.”
Dụ Văn Châu nói xong thì tốc độ dường như càng thêm nhanh. Hoàng Thiếu Thiên vội vàng kháng nghị, cậu nhíu mũi, trừng mắt đáng thương nhìn Dụ Văn Châu, cò kè mặc cả: “Dụ Văn Châu, a a a . . . Anh chậm một chút! Chậm một chút chậm một chút . . . tôi không chịu được. Anh làm như này tôi có cảm giác mình sắp bị đâm xuyên qua vậy . . . “
“Thoải mái không?” Dụ Văn Châu cười một tiếng nhưng không giảm tốc độ, anh cảm nhận được dương cụ trước người Hoàng Thiếu Thiên càng cương lớn hơn, đang cọ cọ bụng dưới mình, ở đỉnh quy đầu chảy ra chất lỏng ướt sũng da anh.
“A . . .Đau nhưng cũng rất thoải mái.” Hoàng Thiết Thiên lại rất thành thật, càng dang rộng chân để tiện cho Dụ Văn Châu tiến vào, “Anh nói có lý, thống khoái chính là như thế này phải không? A . . . Dụ Văn Châu, anh lớn quá . . . Đừng đừng đừng, đừng sâu như thế!”
Dụ Văn Châu biết nghe lời phải, ngừng lại, dương cụ thô to chần chừ nơi miệng huyệt, đâm đâm tràng thịt yếu đuối, chỉ là không chịu nhét sâu vào. Miệng huyệt tựa hồ lập tức rơi vào trống vắng hư vô, khát khao được lấp đầy, được chiếm giữ. Hoàng Thiếu Thiên vội vàng lúng túng đưa tay ôm chặt Dụ Văn Châu, cọ loạn lên gò má anh, giọng cũng mềm nhũn ra.
“Đi vào đi, đi vào đi . . .” Một bên mặt Hoàng Thiếu Thiên cọ cọ trong lồng ngực Dụ Văn Châu: “Dụ Văn Châu, nhét vào đi, tôi thấy rất thoải mái . . . sâu hơn nữa . . .”
Lời nói khát cầu như vậy thốt lên như đâm vào nền móng tình cảm mới dựng lên trong lòng, cậu hơi ngượng ngùng, khịt khịt mũi, sau đó một giây lại càng hùng hồn ôm chặt Dụ Văn Châu, hạ thân cũng càng trắng trợn làm phiền bụng dưới người ta, ao ước nhận thêm thật nhiều khoái cảm. Cậu ôm Dụ Văn Châu chặt hơn, hai chân trực tiếp quấn quanh eo người kia, hạ thân càng bị xuyên qua triệt để. Cậu cũng thả lòng hoàn toàn, nương theo tiết tấu của đối phương, cảm nhận mỗi lần đỉnh vào là một lần đụng đến điểm cuối càng sâu càng nóng chưa bao giờ chạm đến. Dương cụ Dụ Văn Châu quá to dài, cậu tưởng như mình đã bị đỉnh đến tận dạ dày.
“A . . . ” Hoàng Thiếu Thiên muốn nói gì đó, kết quả là vừa mới mở miệng ra, hạ thân đột nhiên bị đỉnh một cái thật mạnh, làm cậu suýt nữa cắn vào đầu lưỡi. Vừa ngẩng lên thấy nét mặt Dụ Văn Châu có ý cười, Hoàng Thiếu Thiên lập tức biết là chuyện gì xảy ra, cậu hung hăng ngoạm Dụ Văn Châu một cái.
“Sướng không nói nên lời à?” Dụ Văn Châu vuốt những lọn tóc rối ướt sũng mồ hôi trên trán Hoàng Thiếu Thiên ra, cúi đầu hôn cậu, cười cực kỳ dịu dàng.
“Anh mới không nói nên lời . . . Đến . . . A”. Hoàng Thiếu Thiên ôm cổ Dụ Văn Châu, cảm nhận những múi cơ bắp cường tráng săn chắc trên lưng đối phương, nhất thời tinh thần hoảng hốt, quên mất mình định nói gì: “Tệ hại thế này, vì anh . . . tôi quên mất định nói gì rồi . . . A a a . . . Nhẹ một chút nhẹ một chút, Dụ Văn Châu, sao của anh lớn như vậy, đâm vào tôi khó chịu . . .”
Dụ Văn Châu lần nữa đẩy mạnh vào, khẽ nói bên tai Hoàng Thiếu Thiên: “Xem ra em còn sức nói chuyện, là tôi cố gắng không đủ, Thiếu Thiên, tôi thật muốn làm em đến không nói nên lời, em có thích như vậy không?”
“A a a cút . . .” Hoàng Thiếu Thiên tức giận phản bác Dụ Văn Châu, vẫn rất còn sức. Tiếc là cậu còn đang muốn diễu võ giương oai thì ngay giây tiếp theo Dụ Văn Châu lại không cho cậu cơ hội. Anh đột nhiên ôm cả người Hoàng Thiếu Thiên rồi đẩy mạnh một cái, làm cậu cảm thấy mình đang ở giữa những đám mây, phần eo bủn rủn, tứ chi vô lực, chỉ có thể cảm thấy bị lấp đầy đến chướng bụng từ sau lưng, lập tức không nói được lời nào.
Dụ Văn Châu cúi đầu, hôn lên vành tai mẫn cảm của Hoàng Thiếu Thiên, lặp lại tên cậu từng lần từng lần một. Hoàng Thiếu Thiên bị giọng nói đó kích thích, toàn thân run lên, khoái cảm tê dại như dòng điện chạy qua, xông thẳng đến đại não. Cậu thở hổn hển, cảm giác cả người đều rơi vào trong thủy triều khoái cảm, chảy về phương xa nào không biết, cũng không thể tự kiềm chế.
Hóa ra làm tình chính là như thế này. Hoàng Thiếu Thiên mơ màng nghĩ.
Thời gian dài ngắn trở nên mơ hồ, trước mắt trừ đi đối phương thì dường như cũng không còn gì có thể lọt vào ánh mắt. Dụ Văn Châu cúi đầu, dùng sức ra vào hậu huyệt căng mịn mềm mại của Hoàng Thiếu Thiên. Tần suất ra vào nhanh hơn, gương mặt anh tuấn nhu hòa giờ phút này cũng thoáng động tình, đỡ eo Hoàng Thiếu Thiên, mỗi lần đỉnh vào đều đâm lút cán, đến lúc rút ra chỉ để lại quy đầu trong hậu huyệt ấm áp, lần kế tiếp lại đỉnh mạnh, hai nang túi phồng lên như muốn nhét cả vào, mà dưới sự điều khiển nhanh chóng của anh, mỗi lần rút ra đâm vào đều kéo theo lượng lớn chất lỏng, có cả thuốc bôi trơn cả dịch ruột non nơi hậu huyệt của Hoàng Thiếu Thiên. Hạ thân hai người ướt đẫm một mảng, ga trải giường dưới thân đều sũng nước.
“Dụ Văn Châu . . . Rốt cuộc anh có bắn không?” Hoàng Thiếu Thiên cam chịu ngửa đầu ra sau giường, hai mắt sáng lấp lánh, phình quai hàm, hai gò má xem ra bầu bĩnh vô cùng: “Tôi sắp không xong rồi . . . a a a . . . Tha cho tôi đi . . . a . . .”
Giọng đã biến thành giọng mũi, một câu hoàn chỉnh phải ngắt nghỉ vài lần. Hoàng Thiếu Thiên khó nhịn, căng ngón chân, rên rỉ không chút kiềm chế. Cậu thực sự không có gì phải xấu hổ, thanh âm không hề che giấu, Dụ Văn Châu hết nhịn được, chỉ đành cúi xuống hôn môi cậu, phòng trường hợp căn phòng này cách âm không tốt, làm phiền người khác nghỉ ngơi.
“A a a thả tôi ra . . .“ Hoàng Thiếu Thiên vẫn đang giãy dụa, Dụ Văn Châu chỉ đành phải làm càng nhanh hơn.
Sau lưng bị quất chen dữ dội, dương cụ Dụ Văn Châu quá lớn, lấp đầy hết hậu huyệt. Nơi đó sau nhiều lần bị đâm trở nên mềm mại chưa từng có, chủ động hút vào dương cụ, thậm chí càng vào sâu càng ôm chặt giữ lấy. Dưới sự chủ động của Hoàng Thiếu Thiên, hậu huyệt bị lấp kín hoàn toàn, không có mảy may khe hở. Thân thể dây dưa cùng nhau, không để lại đường lui, mỗi lần cử động đều như muốn xuyên đến dạ dày, cậu cảm nhận được vật hình trụ kiên cố hừng hực trong người có thể nở lớn đến mức trước nay chưa từng thấy, hình như sắp bùng nổ.
“Thiếu Thiên, Thiếu Thiên . . .”
Dụ Văn Châu lặp đi lặp lại tên Hoàng Thiếu Thiên, một lần lại một lần. Anh không nói bất kỳ câu nào thừa thãi, chỉ gọi tên cậu. Hoàng Thiếu Thiên càng dây dưa nhiệt tình, hậu huyệt ra sức mút lấy dương cụ, tầng thịt đỏ tươi bị đâm đến nóng rực, lại càng chủ động giữ lấy, giằng co với hung khí đang rong ruổi trong cơ thể cậu. Dưới sự hồi đáp nhiệt tình và sự ôm giữ hoàn toàn thế này, tia tự chủ và lý trí cuối cùng bị anh quăng sạch.
Dương cụ rút hết ra ngoài, tinh dịch trắng phun ra, nhỏ giọt giữa hai chân Hoàng Thiếu Thiên.
“A. . . “ Hai chân Hoàng Thiếu Thiên thoáng run rẩy, cậu chớp mắt, nhăn mũi như con thú nhỏ, cọ cọ Dụ Văn Châu, “Sao anh không bắn ở trong đó?”
“Không vệ sinh. Lại khó dọn.” Dụ Văn Châu khẽ nói, vuốt ve bờ lưng thon gầy của Hoàng Thiếu Thiên, “Thiếu Thiên, bất luận thế nào, tôi đều tôn trọng em, trong tình huống điều kiện cho phép, cũng phải được em đồng ý mới được.”
Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy một cơn đau xót không rõ nguyên do nơi đầu mũi, cậu còn không biết là thế nào, chỉ đành mờ mịt dụi mắt.
“Được rồi, giờ . . . còn em.” Dụ Văn Châu xoa xoa vật đã sớm cương cứng phía trước hắn. “Em định nhịn đến khi nào?”
“Tôi không nhịn . . .” Hoàng Thiên Thiên đã không thể nói liền một câu. “A a . . .Tôi . . .”
Hoàng Thiếu Thiên khó nhịn nổi, cọ vào ga giường đã ướt sũng hỗn hợp dịch và tinh dịch tanh nồng dưới thân, toàn thân đều nhuộm đẫm màu tình dục. Hai chân nhất thời không khép lại được, cậu liền tùy ý mở ra, như khát cầu một bước xâm phạm có thể thỏa mãn dục vọng của mình. Dụ Văn Châu kìm xuống ý nghĩ định đâm vào lần nữa, tập trung xoa nắn dương cụ trước người Hoàng Thiếu Thiên. Lòng bàn tay anh có vài vết chai mờ như có không có, lúc này lại đột nhiên rõ ràng vô cùng, Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy dương cụ mình phải chịu sự kích thích trước nay chưa từng có, khó chịu muốn vùng lên.
Cảm giác kia giống như đạp vào bị bông, không có điểm tựa, cậu như con thuyền cô độc, như chiếc lá dập dềnh trên biển, không biết bến bờ, khoái cảm như thủy triều xông tới, nháy mắt nhấn chìm toàn bộ lý trí.
Dụ Văn Châu tuốt nhanh hơn, ngón tay khẽ chạm vào quy đầu đã sớm ướt nhẹp. Hoàng Thiến Thiên ngửa người ra sau, cơ thể căng như một cây cung. Cậu hít vào một hơi rồi nặng nề thở ra, mà trong nháy mắt này, ngón tay Dụ Văn Châu nhẹ nhàng miết qua lỗ nhỏ, Hoàng Thiếu Thiên ngửa đầu, lên đỉnh.
Dư vị kích tình vừa lâu vừa sướng, tinh dịch cậu bắn ra vung vãi mấy chỗ, trên giường, trên bụng Dụ Văn Châu, . . . Toàn thân không còn sức, vừa xót vừa đau đến không thể nhúc nhích, thậm chí còn không nói được câu nào, đầu óc cậu nhất thời không còn suy nghĩ nào khác, chỉ một mực nhớ đến câu nói kia của Dụ Văn Châu, làm cậu xấu hổ đỏ bừng mặt, tim đập dồn:
“Thiếu Thiên, tôi thật muốn làm em đến không nói nên lời, em có thích như vậy không?”
Thích. Hoàng Thiếu Thiên nghiêng đầu nhìn Dụ Văn Châu, cổ họng cũng không phát ra âm thanh nào, dư vị khoái cảm chính là thoải mái thế này, đây là cảm giác cậu chưa bao giờ có. Trước khi gặp Dụ Văn Châu, cậu căn bản không biết trên thế gian còn có khoái lạc như vậy, khiến người ta không có cách nào chống cự, giống như bị hãm sâu vào đầm lầy nhưng lại cam tâm tình nguyện.
Đây chính là làm tình sao? Hoàng Thiếu Thiên giơ tay lên, sờ lên chân mày anh tuấn của Dụ Văn Châu, sau đó mỉm cuời.
Dụ Văn Châu ngẩn người. Anh trước nay chưa từng thấy Hoàng Thiếu Thiên cười như thế. Từ khi họ quen nhau đến giờ, nụ cười của Hoàng Thiếu Thiên luôn có phần cứng nhắc, thậm chí có chút qua loa. Nụ cười của cậu luôn rất nhẹ nhàng, rất nhiệt tình, rất thẳng thắn, nhưng dường như lại thiếu sự nóng ấm của tình cảm, khô khốc không có linh hồn. Mà trong một đêm khuya khoắt lờ mờ tối thế này, trong một không gian hệt như lao tù thế này, cậu bỗng như biến thành người khác —— giống như xương cốt máu thịt của cậu tái sinh lần nữa, như miền quê mênh mông lại nghênh đón hơi ấm khi đợt rét đậm đã qua, như cành liễu mới mọc, trăm hoa đua nở.
Cậu rạng ngời rực rỡ như vậy, sáng bừng mà ấm áp như vậy, dù thế gian này đen kịt một màu tối tăm.
Trước khi trời hửng đông, cậu chính là ánh sáng.