91.
Chúng tôi trốn không thoát.
Chúng tôi đã chết ở nơi này vô số lần, nhưng tôi không biết vì sao không người nào nhớ.
Giống như chỉ mỗi mình tôi nhớ những chuyện này.
Nhớ kỹ từng lần tử vong của mỗi người.
Tôi không thể xác định mình có phải là người đầu tiên nhớ kỹ những chuyện này hay không.
Cũng không thể xác định lần đầu tiên chết trong trí nhớ của mình có thật sự là lần đầu tiên không.
Tôi chỉ biết là tôi không thể trốn thoát.
Tôi đã thử khuyên can mọi người đừng vào.
Một lần, lại một lần.
Lần này, tôi thậm chí điên cuồng cầu xin bọn họ từ bỏ ý định tiến vào nơi này.
Nhưng mà luôn có chuyện xảy ra, khiến chúng tôi không thể không tiến vào.
Để rồi lại bắt đầu một hành trình tử vong mới.
92.
Tôi rất mệt mỏi.
Tôi thật sự rất mệt mỏi.
Mặc dù hơi vô trách nhiêm.
Nhưng tôi muốn bỏ cuộc.
Tôi không biết sẽ có ai tìm được quyển sổ này hay không.
Cũng không biết người tìm được có thể mang chúng tôi ra khỏi nơi này không.
Vì sao tôi lại là người nhớ được mọi chuyện?
Nếu đổi thành Diệp Tu hoặc bất kỳ ai khác, có phải mọi người liền thoát được…
Trong một lần nào đó, con quỷ kia cười bảo tôi tự kết liễu.
Hắn nói làm như vật tôi liền được giải thoát.
Rất xin lỗi, Hưng Hân.
Tôi thật sự chịu không nổi nữa rồi.
93.
Người hồi sinh tiếp theo, xin đừng bỏ cuộc.
Có lẽ bạn đã phát hiện ra phòng dương cầm an toàn nhất.
Cấu trúc của tòa nhà này, dù không ngừng thay đổi, nhưng vẫn tuân theo vài quy luật.
Tôi không biết liệu quy luật sẽ đổi hay không, nhưng bạn có thể thử một chút.
2, 3, 5, 7, 11, 13…
Nhớ kỹ những con số này.
Tôi còn phát hiện vài người vẫn giữ lại chút ít ấn tượng với tòa nhà này. Không biết vì họ cũng đã là người hồi sinh, hay đơn thuần chỉ vì đã chết quá nhiều lần.
Tôi chỉ biết nhiêu đó.
Cố gắng lên.
Không cần biết bạn là ai, hãy dẫn đường cho chúng tôi.
Thoát khỏi vùng đất tử vong này.
----------- Mạc Phàm.
94.
“Mạc Phàm …” Diệp Tu đọc xong sổ ghi chép, thở dài.
Tự mình kết liễu liền có thể giải thoát sao… Diệp Tu nghĩ nghĩ, tự giễu cười.
“Tự mình kết thúc cũng không phải phong cách của anh.” Diệp Tu đốt điếu thuốc.
“Phòng bên kia có ánh sáng. Mạc Phàm, cùng đi xem.” Giọng Tô Mộc Tranh truyền đến từ xa.
Diệp Tu nghĩ nghĩ, nhét quyển sổ vào ngăn kéo bàn làm việc.
“Diệp Tu!” Tô Mộc Tranh mở cửa, ngạc nhiên kêu to, “Cuối cùng cũng tìm được anh!”
Diệp Tu gật đầu, nhìn về phía Mạc Phàm sau lưng Tô Mộc Tranh. “Sao chỉ có hai người bọn em?”
“A, tụi em chia ra đi tìm anh với Bánh Bao.” Tô Mộc Tranh nhìn xung quanh. “Chỗ này còn có điện à…”
“Khá thần kỳ nhỉ?” Diệp Tu cười khổ.
“Đúng rồi, Diệp Tu.” Tô Mộc tranh chợt bước đến gần Diệp Tu, “Anh hai không tìm đến anh à?”
95.
“Mộc Tranh, em vừa nói gì?” Diệp Tu bị câu hỏi của Tô Mộc Tranh dọa toát mồ hôi lạnh.
Ngay cả Mạc Phảm cũng thay đổi sắc mặt.
“Em cùng Mạc Phàm vừa đụng phải anh hai.” Tô Mộc Tranh mở to mắt, “Anh chạy mất anh ấy cũng hoảng hốt, em còn nghĩ anh ấy sẽ tìm được anh trước…”
Biểu tình của Mạc Phàm trở nên ngày càng ngưng trọng.
“Anh của em là … Mộc Thu?” Diệp Tu dò hỏi.
“Đúng rồi. Là anh hai đó. Diệp Tu, anh làm sao vậy?”
“Mộc Tranh, là em bị làm sao thì có.” Diệp Tu chộp lấy bả vai Tô Mộc Tranh. “Mộc Thu mất rất nhiều năm rồi!”
“Diệp Tu, anh đang nói mơ gì vậy?” Tô Mộc Tranh lùi về sau vài bước. “Anh hai vẫn sống rất tốt mà.”
“Năm em ra mắt Liên minh, anh hai đem Mộc Vũ Tranh Phong cho em. Anh ấy lại đổi dùng Thu Mộc Tô a.”
“Nếu anh hai chết sớm, đệ nhất Thần Súng của Liên minh là ai?”
96.
“Súng Vương là tiểu Chu đó.” Diệp Tu nhíu mày.
“Diệp Tu, anh phát sốt à?” Tô Mộc Tranh đặt tay lên trán Diệp Tu.
“Mộc Tranh, em chờ ở đây một chốc, anh có mấy lời cần nói với Mạc Phàm.” Diệp Tu vừa nói vừa kéo Mạc Phàm sang một bên.
“Mạc Phàm, Mộc Tranh làm sao vậy?” Diệp Tu thì thầm hỏi.
Mạc Phàm liếc nhìn Tô Mộc Tranh, cau mày lắc đầu.
“Hai người có đụng phải thứ gì không?” Diệp Tu không ngừng truy hỏi.
Mạc Phàm chợt cứng đờ, gật đầu nhẹ.
“Quỷ?”
“Ừ.” Mạc Phàm cúi thấp đầu.
“Vậy Mộc Tranh…” Diệp Tu hít sâu. “… rối loạn tinh thần?”
Mạc Phàm ngẩng phắc đầu, trong mắt một mảnh thê lương.
97.
Diệp Tu quăng sang cho cậu một ánh mắt hỏi han. Không được đáp lại.
Diệp Tu thở dài, có vẻ như chỉ có những đoạn ký ức được lưu lại, tính cách hoàn toàn không thay đổi…
“Tô Mộc Thu.” Mạc Phàm chợt hạ giọng, nói.
“Ý của cậu là Tô Mộc Thu còn sống, người bị rối loạn tinh thần là anh?” Diệp Tu cười bất đắc dĩ.
Mạc Phàm lắc đầu.
“Coi chừng người đó.”
Hắn nói.
“Hai anh nói xong chưa? Cũng đến lúc nên đi tìm nhóm của anh hai rồi.” Tô Mộc Tranh hỏi.
“Tới liền.” Diệp Tu vỗ vai Mạc Phàm, đi về phía Tô Mộc Tranh.
Coi chừng hắn… Coi chừng… Mộc Thu? Cõi lòng nặng trĩu, Diệp Tu nghĩ, Mộc Tu chẳng phải đã sớm…
98.
"Diệp Tu, anh nghĩ gì vậy" Tô Mộc Tranh huơ huơ tay trước mặt Diệp Tu. "Anh đi nhầm rồi, không phải bên đó."
"Cái gì?" Diệp Tu sửng sốt. Đi nhầm đường? Tòa nhà này có đường chính xác à?
"Nhóm Mạc Phàm đi nhầm không nói, lúc bé chúng ta đã đến nơi này mà, sao anh còn đi sai vậy? Chẳng lẽ anh thật phát sốt, đầu óc đều hỏng à?"
"Chúng ta đã đến đây?" Diệp Tu bỗng tóm lấy vai Tô Mộc Tranh. "Em nói khi còn bé chúng ta đã tới đây?"
"Đúng vậy! Lần này chẳng phải đám người Phương Duệ nghe anh hai nói lúc bé chúng ta đã thám hiểm nhà ma cổ xưa nên mới nhất định phải đến à?" Tô Mộc Tranh quả thật bị Diệp Tu dọa sợ.
"Kỳ quái... Sao anh lại không có ấn tượng gì..." Diệp Tu buông vai Tô Mộc Tranh, cau mày.
"Anh quên sao?" Tô Mộc Tranh xoa xoa bả vai. "Anh, em, anh hai, Hàn Văn Thanh, bốn người chúng ta cùng nhau đến."
"Chờ chút. Hàn Văn Thanh?"
99.
"Đúng đó, Hàn Văn Thanh." Tô Mộc Tranh chớp chớp mắt. "Đội trưởng Bá Đồ, Hàn Văn Thanh."
"Bốn người chúng ta đã cùng nhau lớn lên mà."
"Lúc đó, chính anh đề nghị đến tòa nhà này mà..."
"Diệp Tu, sao hôm nay anh cứ nói mấy lời vô nghĩa vậy?"
Biểu lộ của Tô Mộc Tranh quá chắc chắn, khiến Diệp Tu nhất thời không phân rõ ai mới là kẻ bị rối loạn tinh thần.
Thế nhưng lỗi logic trong lời của Mộc Tranh lại quá rõ ràng. Hàn Văn Thanh sao có thể cùng lớn lên với họ.
"Mộc Tranh... Em nghe anh nói. Mộc Thu quả thật đã chết rồi." Ngữ khí của Diệp Tu kiên định, phảng phất như đang nói cho mình nghe. "Lão Hàn lại là người ở Thanh Đảo, không có khả năng lớn lên cùng chúng ta."
"Không..." Ngữ khí của Tô Mộc Tranh bắt đầu bối rối: "Diệp Tu, anh nói gì vậy? Anh hai sao có thể chết? Lão Hàn thật sự lớn lên cùng chúng ta mà, anh rốt cuộc bị sao vậy?"
"Mộc Tranh, là em rốt cuộc bị gì mới đúng."
100.
Tô Mộc Tranh lắc đầu, lùi ra sau hai bước: "Không... Không phải... Không phải như vậy..."
"Anh hai không chết! Anh ấy còn sống tốt!"
"Em đi tìm anh hai đến, chứng minh cho anh xem!"
Tô Mộc Tranh chợt xoay người, chạy về hướng ngược lại.
"Mộc Tranh!"
Diệp Tu cùng Mạc Phàm liếc nhau, lập tức đuổi theo Tô Mộc Tranh.
Khoảng cách giữa hai người cùng Tô Mộc Tranh càng lúc càng ngắn. Mạc Phàm bỗng nhào đến trước, đè Tô Mộc Tranh xuống sàn.
Trước mặt bọn họ là một cái động sâu không thấy đáy.
"Mạc Phàm, cậu thả tôi ra! Tôi muốn tìm anh hai đến cho Diệp Tu thấy!" Tô Mộc Tranh không ngừng giãy dụa.
Mạc Phàm cau mày, không thả lỏng cánh tay đang siết lấy Tô Mộc Tranh.
"Sẽ chết."
Cậu nói.
101.
"Mộc Tranh, em bình tĩnh một chút!" Diệp Tu giúp Mạc Phàm đè lại Tô Mộc Tranh.
"Diệp Tu, anh buông em ra!" Tô Mộc Tranh vẫn không ngừng giãy dụa. "Em sẽ chứng minh cho anh xem, anh hai còn sống!"
"Mộc Thu đã chết cả chục năm! Em nổi điên gì vậy!" Diệp Tu đỏ mắt, quát lên.
"Không... Em không tin!" Tô Mộc Tranh hô to: "Anh gạt em!"
Tô Mộc Tranh liếc nhìn sau lưng Diệp Tu, sửng sốt, biểu tình liền trở nên vui sướng. "Anh!"
Diệp Tu cùng Mạc Phàm thoáng cứng ngắc, ai cũng không quay đầu nhìn.
"Diệp Tu, anh quay đầu xem! Anh hai ở ngay sau lưng anh!"
Diệp Tu nhíu mày, Mạc Phàm nhẹ nuốt nước bọt.
"Hai người quay lại nhìn kìa!"
Diệp Tu cùng Mạc Phàm lặng lẽ nhìn nhau, đồng thời ngoái nhìn.
102.
Không có ai.
Diệp Tu cùng Mạc Phàm yên lặng rùng mình.
"Lần này hai người tin em chưa, mau buông em ra!" Tô Mộc Tranh nói.
Diệp Tu khó hiểu nhìn Mạc Phàm, cũng thấy được sự nghi hoặc trong mắt đối phương.
"Mộc Tranh, bọn anh chẳng thấy gì cả." Diệp Tu nói.
"Làm sao có thể không thấy gì?" Cảm xúc của Tô Mộc Tranh lại trở nên kích động. "Anh hai ở ngay đây, sao hai người lại không thấy?"
"Anh! Anh đừng đi!"
Tô Mộc Tranh chợt dùng sức, đột ngột hất văng Diệp Tu cùng Mạc Phàm, bò lên từ mặt đất.
"Hai người lo đè em làm chi? Nhanh đuổi theo!"
"Đuổi theo ai?" Diệp Tu đứng dậy, ngữ khí lãnh đạm.
103.
"Anh hai đó!" Tô Mộc Tranh lo lắng. "Anh ấy ngay bên kia! Không đuổi theo sẽ không bắt kịp!"
"Mộc Tranh, em bình tĩnh chút nào! Hai người bọn anh ai cũng không thấy!" Diệp Tu lắc lắc bả vai Tô Mộc Tranh.
Cô không nhìn người đối diện, chỉ ngơ ngác trông về hướng cô nói Tô Mộc Thu đang ở.
"Anh ơi, đừng đi!" Tô Mộc Tranh vùng thoát khỏi tay Diệp Tu, chạy về hướng kia, hoàn toàn khiến Diệp Tu cùng Mạc Phàm không kịp trở tay.
Cả hai người sững sờ một chốc, liền đuổi theo Tô Mộc Tranh.
Chẳng hiểu sao Tô Mộc Tranh chạy rất nhanh, vô lý hệt như cách cô hất tung hai gã con trai ban nãy.
Diệp Tu cùng Mạc Phàm không ngừng đuổi theo, chẳng hiểu sao mãi mà không rút ngắn khoảng cách được.
"Không đúng." Diệp Tu nói.
104.
Mạc Phàm không đáp lại.
Hai người vẫn tiếp tục đuổi theo Tô Mộc Tranh.
Đột nhiên, Diệp Tu thấy mình bị Mạc Phàm túm lại.
"Chuyện gì vậy?"
Mạc Phàm lạnh lùng nhìn chằm chằm phía trước.
Diệp Tu nhìn theo ánh mắt của Mạc Phàm. Tô Mộc Tranh đứng tại nơi đó, nhìn bọn họ.
Thấy họ nhìn mình, cô hơi nghiêng đầu, bật cười, lại tiếp tục chạy về phía trước.
Diệp Tu chợt cảm thấy nụ cười kia của Tô Mộc Tranh khiến anh lạnh sống lưng.
Có đôi khi con mèo bắt được chuột cũng không ăn hết.
Bởi nó đem con chuột làm đồ chơi.
105.
Mạc Phàm hơi do dự. Có nên tiếp tục đuổi theo Tô Mộc Tranh?
"Đừng đuổi." Diệp Tu cau mày.
"Mạc Phàm, cậu nói 'coi chừng người đó'..."
"Rốt cuộc cậu đang nói Mộc Thu,"
"Hay là Mộc Tranh."
Diệp Tu cảm thấy mình đã liên kết được các đầu mối.
Bắt đầu từ ánh mắt thê lương của Mạc Phàm.
Tô Mộc Tranh kia, cũng không phải Tô Mộc Tranh.
"Mộc Tranh đã..." Diệp Tu dợm hỏi.
Mạc Phàm trầm mặc hồi lâu, đột nhiên nở một nụ cười.
Một nụ cười quyết tuyệt, lại như được giải thoát.
"Diệp Tu, khi chúng ta tìm thấy nhưng người khác, anh giết tôi đi."
Đây là câu nói dài nhất từ lúc bắt đầu mà Diệp Tu nghe được từ Mạc Phàm.
106.
"Mạc Phàm, cậu bình tĩnh đi!"
Diệp Tu nhớ tới một bộ phim đã từng xem, trong phim vai nam chính đã nói với nữ chính: "Giết anh."
Biểu cảm của nam chủ khi ấy giống hệt Mạc Phàm bây giờ.
Cậu ta không trả lời Diệp Tu.
Hai người trầm mặc bước tới, hành lang phía trước vẫn dài dằng dặc.
"Đi lâu như vậy mà chẳng gặp một bóng người." Tựa hồ có thanh âm truyền đến từ đằng xa.
"Đúng đó, còn tìm lão Diệp cái gì, cả bản thân mình cũng sắp tìm không được rồi." Thanh âm càng lúc càng gần.
"Cậu nói lão Diệp có thể... đờ mờ! Lão Diệp, mày bước đi kiểu gì mà chẳng có tiếng động gì cả! Làm tao sợ muốn chết!" Ngụy Sâm vỗ ngực. "Phương Duệ, sao cậu không nhắc tôi một tiếng?"
"Phương Duệ?" Diệp Tu nhíu mày. "Phương Duệ đâu ra?"
107.
"Chẳng phải Phương Duệ đang đứng ngay đây à?" Ngụy Sâm bị Diệp Tu hỏi mà chẳng hiểu ra sao.
"Mạc Phàm, cậu có thấy gì không?" Diệp Tu hỏi.
Mạc Phàm lắc đầu.
"Bọn mày kết băng chơi tao à? Chẳng phải Phương Duệ đứng ngay bên cạnh..." Ngụy Sâm nói, quay đầu về hướng Phương Duệ. "Đậu má! Người đâu?"
"Vừa nãy cậu ta vẫn đứng đây mà!"
Diệp Tu vươn tay xoa huyệt Thái Dương. "Lão Ngụy, ông xác định mình vẫn luôn thấy Phương Duệ thật à?"
"Đương nhiên xác định! Nếu vừa rồi không phải Phương Duệ vẫn luôn vừa đi vừa nói chuyện với tao, chẳng lẽ là quỷ?"
"Đúng đó. Không chừng là quỷ." Diệp Tu đáp.
"Lão Diệp, tao nói mày này." Ngụy Sâm lập tức nhảy đến bên người Diệp Tu. "Mày mê tín dị đoan như vậy, không hổ thẹn với khăn quàng đỏ trước ngực mày sao..."
108.
"Vậy ông trốn sau lưng tôi làm chi? Đã đi chung lâu như vậy, sợ?" Diệp Tu châm điếu thuốc.
"Đó là quỷ nha!" Ngụy Sâm tiếp lời. "Tuy nói người trí thức không bàn chuyện quỷ thần, nhưng tao cũng không hẳn không tin."
"Diệp Tu." Mạc Phàm lên tiếng.
"Nghĩ cũng đừng nghĩ." Diệp Tu nhả ra một vòng khói.
"Hai người bọn bây đang nói ám hiệu gì đó?" Ngụy Sâm hỏi.
"Không có gì. Lão Ngụy, ông lại kéo nữa nhất định sẽ kéo ra một cái lỗ trên áo tôi." Diệp Tu ghét bỏ nói, không quay đầu lại.
"Tao không có túm áo mày." Ngụy Sâm phản bác.
"Diệp Tu!" Mạc Phàm lại kêu lên, ngữ điệu bức thiết.
"Muốn tôi phải nói bao nhiêu lần? Nghĩ cũng đừng nghĩ." Diệp Tu quay lại, ngẩn người.
"Chạy!" Hắn hô.
109.
Ba người bắt đầu điên cuồng chạy về phía trước.
"Chúng ta chạy hướng này làm chi?" Ngụy Sâm vừa chạy vừa hỏi. "Hồi nãy tao đi qua chẳng có thứ gì!"
"Hồi nãy không có, bây giờ chưa chắc!" Diệp Tu hô: "Đừng nói nhảm, chạy mau!"
"Lúc nãy túm lấy áo mày là clgt?"
"Đoán xem."
Một giọng nói không thuộc về ai trong ba người họ.
"Đệt!" Ngụy Sâm mắng một tiếng, bắt đầu tăng tốc. "Thứ này còn biết nói đùa nữa!"
"Chỉ là tuyệt không buồn cười." Diệp Tu đáp.
Đột nhiên, một cánh cửa bên trái hành lang mở bung ra. Ba người chẳng hề nghĩ ngợi vọt vào trong đóng cửa lại.
Phòng dương cầm.
110.
Đây là phòng dương cầm số mấy? Diệp Tu nghĩ thầm trong lòng.
"Má ơi, nơi này thật sự có quỷ..." Ngụy Sâm dựa cửa, ngồi phịch xuống đất.
"Đã sớm nói tòa nhà có ma mà."
"Lão Tôn?!" Diệp Tu chợt nhìn rõ bóng người ngồi trong góc khuất.
"Tôi mở cửa cho mấy người mà bây giờ cậu mới biết là tôi?"
"Có kẹo không, lão Tôn?" Diệp Tu hỏi.
"Để tôi tìm xem." Tôn Triết Bình sờ túi quần. "Có, lần trước Trương Giai Lạc cho tôi."
Diệp Tu nhận lấy cục kẹo từ tay Tôn Triết Bình, nhẹ nhàng thở ra.
"Lão Tôn, sao cậu lại ở đây?" Diệp Tu hỏi.
"Trốn quỷ." Tôn Triết Bình thở dài.
"Tôi phát hiện con quỷ kia hình như không vào được căn phòng này.“ Tôn Triết Bình nói.
111.
"Cậu cũng gặp quỷ à..." Diệp Tu thở dài.
"Ừm." Tôn Triết Bình gật nhẹ. "Không phải mấy người cũng gặp à."
"Đâu chỉ gặp, lão Ngụy còn tưởng đó là Phương Duệ, còn cùng đi nguyên một đoạn."
"Ê ê ê, Diệp Tu mày đừng nói bừa! Lão phu sao có thể cùng quỷ đi một đoạn đường mà không phát hiện." Ngụy Sâm la hét, hướng về phía đàn dương cầm. "Đàn này không tồi ha..."
"Coi chừng đầu." Diệp Tu nhìn hướng Ngụy Sâm, nói đùa. Dù sao đây chính là căn phòng dương cầm an toàn kia.
"Bị đàn dương cầm kẹp chết cũng không hợp với ông đây." Ngụy Sâm rụt cổ, nhìn quanh bốn phía.
"Ha ha". Diệp Tu châm thuốc.
"Chúng ta làm gì bây giờ? Chỉ có thể trốn trong phòng này?" Ngụy Sâm quay đầu hỏi.
"Không biết." Diệp Tu hít một hơi.
112.
"Cũng không thể cứ chờ như vầy hoài..." Ngụy Sâm là người đầu tiên đứng ngồi không yên.
"Hiện giờ chỉ có phòng này là an toàn." Tôn Triết Bình nói.
"Ý cậu là tiếp tục chờ trong này?" Ngụy Sâm kinh ngạc. "Đồng chí Đại Tôn, đây không phải là phong cách của cậu nha..."
"Vẫn chờ ở đây thì hơn." Diệp Tu nói. "Lão Tôn, kể xem từ sau khi tách ra, cậu trải qua chuyện gì?"
"Nói cứ như hai người vừa chia tay..." Ngụy Sâm quyết tâm không hợp tác. "Nếu đảng Song Hoa gì đó của tiểu Đới biết mày nói câu này, không điên mới lạ..."
"Song... gì?" Tôn Triết Bình mờ mịt.
"Song Hoa đó... nghĩa là..."
"Lão Ngụy, ngừng! Để lão Tôn nói!" Diệp Tu cắt lời Ngụy Sâm.
"Sau khi anh đi lạc, tôi đi cùng nhóm người tiểu Đường..."
113 (85.1).
"Lão Diệp là người trưởng thành, vậy mà nói lạc liền lạc..." Phương Duệ thở dài. "Tôi đã hẹn tối nay sẽ cùng lão Lâm chơi Sâm Lâm Băng Hỏa Nhân* nữa..."
*Tên tiếng anh Fireboy & Water Girl: Fireboy and Watergirl 1 - Forest Temple . 1 game puzzle 2 người chơi, mỗi người điều khiển 1 nhân vật, hợp tác giải câu đố vượt qua mê cung.
"Lâm Kính Ngôn tới?" Trần Quả hỏi.
"Làm gì có chuyện đó. Online." Phương Duệ nói, dừng bước.
Đằng trước có một lối rẽ.
"Chia nhau tìm?" Trần Quả hỏi.
"Theo kịch bản thường thấy, vừa chia tay là từng người nối tiếp nhau ngủm đó..." An Văn Dật nói.
"Nhưng nếu cùng đi mà đi lầm đường thì cũng xong rồi..." Kiều Nhất Phàm phản bác.
"Phi phi phi! Đã âm trầm phát ớn, mấy đứa còn nói chuyện này!" Ngụy Sâm gõ ót An Văn Dật cùng Kiều Nhất Phàm.
"Chia ra chia ra, sớm tìm được hai kẻ dở hơi kia sớm quay về." Phương Duệ thay Diệp Tu xác định phương hướng hành động cho cả đội.
114 (85.2).
"Chia ba đội, mỗi đội một em gái, được không? Nếu không, một đống đàn ông thúi thì chán lắm." Ngụy Sâm đề nghị.
"Biện pháp hay, biện pháp hay." Phương Duệ gật đầu liên tục.
"Đi thôi, chúng ta đi bên phải." Tô Mộc Tranh kéo Mạc Phàm cùng An Văn Dật đi đường bên phải.
"Vậy chúng ta đi bên trái." Trần Quả đi theo Ngụy Sâm cùng Phương Duệ vào ngã rẽ bên trái. Ngụy Sâm suy nghĩ, lại quay về lôi cả La Tập theo.
"Đi nào." Tôn Triết Bình dẫn mấy người còn lại cùng đi tới.
Ba người Tôn Triết Bình đi tới trong im lặng. Hành lang hơi dài.
"Hơi tối." Tôn Triết Bình vừa nói vừa mở đèn pin trên điện thoại.
"Không biết tiền bối cùng Bánh Bao chạy đến chỗ nào..." Kiều Nhất Phàm hơi lo lắng.
"Bánh Bao đi lạc, tôi lại cảm thấy lo lắng cho tòa nhà." Đường Nhu cười đáp.
115 (85.3)
"Hình như có ai đằng trước!" Kiều Nhất Phàm nhìn thấy một bóng người ngồi xổm, kêu lên.
"Kiểu tóc này, chắc là Bánh Bao nhỉ..." Đường Nhu bước nhanh tiến về trước, "Bánh Bao?"
Bóng người kia hơi khựng lại, không quay đầu.
Ba người lại nhanh bước tới mấy bước.
Người kia vẫn không quay đầu. Ba người Tôn Triết Bình phát hiện ngoại trừ bóng người lén lút thập thò này, trên mặt đất còn nằm một người.
"Chuyện gì đang xảy ra?" Tôn Triết Bình nhíu mày. "Lộn người?"
"Sẽ không. Nhất định là Bánh Bao." Kiều Nhất Phàm nói: "Bánh Bao, cậu ổn không?"
"Bánh Bao, cậu..." Đường Nhu vừa nói vừa vươn tay vỗ vỗ người trước mặt.
Kẻ kia đột ngột quay lại, cắn tay Đường Nhu.
Tôn Triết Bình cùng Kiều Nhất Phàm vội vã hỗn loạn tách hai người ra, lại cẩn thận quan sát người trước mặt.
Bóng người ngồi xổm kia quả thật là Bao Vinh Hưng. Một Bao Vinh Hưng cả người là máu, miệng vẫn nhai thứ gì.
Nằm trên đất, lồng ngực cùng bụng đều bị banh ra, cả người không trọn vẹn---
La Tập.
116 (85.4).
Ba người đối diện Bánh Bao, chậm rãi thụt lùi.
"Đù..." Tôn Triết Bình không kìm được chửi bậy. "Tiểu Đường, em sao rồi?"
"Vẫn ổn..." Đường Nhu cố nén cơn đau trên tay trái.
"Bánh Bao làm sao vậy?" Kiều Nhất Phàm nhíu mày, cảm thấy như đã từng gặp cảnh tượng này.
Bánh Bao nhai thứ trong miệng mình, ngoẹo đầu xem cả bọn.
"Có thể là điên mất rồi..."
Một giọng nữ trả lời Kiều Nhất Phàm.
Không phải Đường Nhu.
"Ai?" Tôn Triết Bình quay đầu nhìn quanh.
Không có người thứ tư ở đây.
117 (85.5).
"Còn chưa chạy à?"
Giọng nữ kia lại hỏi.
"Người này điên mất rồi ha."
"Không chạy, các người đều sẽ chết."
Như nghe được hiệu lệnh gì đó, Bánh Bao đột nhiên lao vào ba người.
"Chạy!" Tôn Triết Bình cùng Kiều Nhất Phàm kéo Đường Nhu điên cuồng chạy về đường cũ.
Bánh Bao hẳn đã hoàn toàn điên dại, chạy chạy lại bắt đầu bò rạp xuống, dùng cả tứ chi đuổi theo ba người.
Hệt như dã thú.
Ba người thậm chí chẳng dám ngoái đầu, chỉ liều mạng chạy tới. Phía sau lưng, tiếng thở dốc của dã thú cách họ ngày càng gần.
"Đằng trước có một căn phòng!"
118 (85.6).
Chợt có mục tiêu, ba người liền vọt tới căn phòng nọ.
"Cửa bị chặn rồi!" Tôn Triết Bình giật chốt cửa. "Nhanh, tông cửa!"
Cả bọn lui lại mấy bước, tông vào cánh cửa.
Tiếng chạy cùng tiếng thở dốc của Bánh Bao ngày càng gần.
Rốt cuộc cũng tông mở cửa, Bánh Bao cũng chỉ cách họ mấy bước.
Kiều Nhất Phàm đẩy Đường Nhu cùng Tôn Triết Bình vào trong, bản thân cũng định tiếp bước.
Tay phải của Bánh Bao bắt lấy bả vai của Kiều Nhất Phàm, Đường Nhu cùng Tôn Triết Bình định kéo người sau vào.
Nhưng quá muộn.
Tay của Bánh Bao xuyên qua ngực Kiều Nhất Phàm.
Thật nhiều cảnh tượng xẹt qua trước mắt Kiều Nhất Phàm.
Lần đầu tiên chơi Vinh Quang, thời gian ở Vi Thảo cùng Cao Anh Kiệt, hợp tác với đám người Hưng Hân đoạt boss...
Lại có mấy cảnh tượng hắn không hiểu. Tỉ như... cánh tay máu me đầm đìa của mình xuyên qua một cái cửa gỗ, chụp lấy cái gì đó.
Đó là... cái gì?
Kiều Nhất Phàm mang theo nghi hoặc, từ từ ngừng thở.
Bánh Bao lôi Kiều Nhất Phàm rời đi, chẳng hề quay đầu lại.
Tựa như đằng sau cánh cửa mở toang hoác kia không hề tồn tại Đường Nhu hay Tôn Triết Bình.
119.
"Lão Diệp, có thuốc lá không?" Tôn Triết Bình hỏi.
Không phải Tôn Triết Bình không hút thuốc, chỉ là ngày thường không hút thôi.
Giống như uống rượu vậy, khi tâm tình phiền muộn hoặc cay đắng cũng sẽ muốn hút một điếu.
"Tôi có tôi có." Ngụy Sâm rút từ trong túi một điếu thuốc cùng hộp quẹt, đưa cho Tôn Triết Bình.
Từ lúc Tôn Triết Bình bắt đầu kể, Diệp Tu liền không lại hút ngụm thuốc nào.
Điếu thuốc lặng lẽ cháy, cháy tới đầu lọc, liền tự tắt.
Cách chết của Kiều Nhất Phàm thật sự quá quen thuộc.
Tựa như lần tử vong đầu tiên của Phương Duệ.
Vì sao người mất tích sẽ phát điên?
Diệp Tu không biết.
120.
Lần trước là Kiều Nhất Phàm. Lần này là Bánh Bao.
Nhưng ban nãy gặp Bánh Bao, rõ ràng...
Diệp Tu chợt cảm thấy áy náy.
Nếu lúc đầu mình không chần chừ, lo được lo mất.
Bây giờ có lẽ không chỉ còn bốn người.
Xem mình làm đội trưởng như vậy... anh không thể không cười khổ.
Diệp Tu ngước nhìn ba người còn lại.
Mạc Phàm cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Tôn Triết Bình đang không ngừng hút thuốc.
Ngụy Sâm...
Hình như có gì đó sai sai.
121.
Diệp Tu nói không rõ Ngụy Sâm lạ ở chỗ nào.
Có thể là hắn quá mức bình tĩnh khi nghe Tôn Triết Bình thuật lại.
Bình tĩnh tựa như người chết không phải là đồng đội đã cùng bọn họ phấn đấu trong quá khứ.
Chết đi, chỉ là một người xa lạ, hoặc giả, một con kiến.
"Đồng chí Tôn Triết Bình, làm sao mà cậu phát hiện được căn phòng dương cầm này?" Câu hỏi của Ngụy Sâm cắt ngang sự trầm mặc trong phòng.
"Trên đường trốn thoát, phát hiện 'chúng nó' không phá được cánh cửa kia, nên tôi vẫn trốn ở đây." Tôn Triết Bình dụi đầu thuốc xuống đất.
Diệp Tu phát hiện Mạc Phàm cũng cau mày nhìn Ngụy Sâm.
Ngụy Sâm, quả nhiên không đúng.
Nếu nói 'chúng nó' không phá được cửa, vậy nếu người bên trong mở cửa ra thì sao?
Chuyện gì sẽ xảy ra?
Phải chăng, 'chúng nó' cũng có thể dễ dàng tiến vào?
122.
Câu trả lời, không ai biết được.
Dù sao, với tình huống bây giờ, chỉ cần có chút đầu óc cũng sẽ không mở cửa nghênh đón 'chúng nó'.
Nhưng, nếu chúng ngụy trang thành người một nhà thì sao?
Khó lòng phòng bị.
Ai cũng chẳng thể biết trước, 'chúng nó' có thể bắt đầu áp dụng chiến thuật hay không.
Hoặc là, đã áp dụng.
Tựa như thứ kêu ‘Tô Mộc Tranh’ kia.
Lúc gặp Ngụy Sâm, hình như vẫn chưa từng xác nhận thân phận thật sự của đối phương.
Lỡ như, Phương Duệ vô hình kia mới chính là ‘người’ thì sao?
Trong căn nhà này, khả năng thời không bị rối loạn là khá cao.
Giống như lúc trước, cả đám người Hưng Hân đi qua trước mặt hắn, nhưng không ai phát hiện hắn vậy.
123.
"Lão Diệp, cậu sao vậy? Sao sắc mặt xấu thế?"
Tôn Triết Bình vỗ vai Diệp Tu, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
"Không có gì."
Diệp Tu châm điếu thuốc cuối cùng của mình, hít một hơi.
"E rằng chúng ta chỉ có thể ngồi chờ ở đây." Diệp Tu nói.
Anh muốn cược một ván, cược rằng trong căn phòng này, Ngụy Sâm không bình thường này không thể giở trò gì.
Tôn Triết Bình nhìn lướt qua Mạc Phàm, định hỏi gì đó, liền thấy Diệp Tu khẽ lắc đầu với anh.
Mạc Phàm ngồi một lúc, đúng lên.
Diệp Tu cùng Tôn Triết Bình nhìn cậu, chẳng biết cậu định làm gì.
Mạc Phàm đi tới đi lui trong phòng một lúc, đột nhiên mở cửa.
Diệp Tu cùng Tôn Triết Bình đều giật mình.
124.
Cánh cửa này có thể ngăn lại ‘chúng nó'.
Cửa phòng mở rộng có ý nghĩa gì, hai người đương nhiên biết.
Ngay lúc cả hai vẫn còn đang kinh ngạc, Mạc Phàm liền xông về phía Ngụy Sâm, lôi hắn khỏi mặt đất, lại thuận thế đẩy hắn ra khỏi phòng, rồi dùng lực đóng sập cửa.
Động tác liền mạch.
"Đm Mạc Phàm mày làm gì vậy?" Ngoài cửa, Ngụy Sâm đấm cửa hô to: "Mày mở cửa ra cho tao!"
"Lão Ngụy, ông có thể mở cửa từ phía ngoài." Diệp Tu trả lời, mặt không cảm xúc.
Mạc Phàm đứng bên cạnh thở hổn hển, cánh tay phải máu me đầm đìa.
Đó chính là vết thương sâu tận xương, do năm đầu ngón tay của ‘Ngụy Sâm’ ban nãy móc ra.
"Ngươi làm gì lão Ngụy rồi."
Một câu trần thuật. Diệp Tu hiểu rõ, Ngụy Sâm chân chính, tám phần đã không còn trên trần gian.
125.
"Đừng tưởng rằng ở trong đó thì ba người bọn mi liền an toàn."
Ngoài cửa, 'nó' nói.
"Các ngươi, không ra được."
Chúng nó quả thật không vào được phòng dương cầm.
Đồng dạng, bọn họ cũng không dám đi ra ngoài.
Ba người đều không có nước, cũng chỉ có mấy khỏa kẹo trong túi Tôn Triết Bình miễn cưỡng xem như là thức ăn.
Mạc Phàm đã ngủ thiếp đi vì mất máu.
Tôn Triết Bình cũng bắt đầu hoảng hốt tinh thần.
Trong vài lần gần đây, lần này nhất định là lần mình sống dai nhất, Diệp Tu thầm nghĩ.
"Lão Tôn, đừng ngủ." Anh khàn giọng nói.
Không người đáp lại.
Cuối cùng, chỉ còn lại một mình Diệp Tu trong căn phòng dương cầm.
Anh chậm rãi lê chân đến bên đàn dương cầm, ngồi xuống.
Ngón tay lướt qua phím đàn, khúc nhạc vỡ vụn vang vọng khắp tòa nhà.
"Đing -"
Khúc nhạc im bặt.
126.
Nhóm người Hưng Hân ngồi trên xe.
Diệp Tu chết lặng nhìn ngoài cửa sổ.
Bọn họ càng lúc càng đến gần toà nhà kia. Anh lại hoàn toàn không cân nhắc việc ngăn cản.
Vô dụng. Bất luận thế nào, họ đều sẽ đi vào.
Đây là vận mệnh.
Chuyện anh có thể làm, chỉ là nghĩ cách khiến tất cả mọi người sống sót quay ra.
Nhưng mà, bọn họ thật có thể sống sót trở ra sao?
Tử vong luân hồi một lần lại một lần, chỉ mỗi mình còn ký ức.
Diệp Tu nhớ tới một anime mình từng xem, nhân vật chính không ngừng luân hồi qua từng lần tử vong.
Nhưng mình không có save point a... Anh thầm nghĩ.
127.
Xe dừng trước cửa tòa nhà cổ. Bánh Bao mở cửa xe, hưng phấn nhảy xuống.
Cả đoàn người chậm rãi hướng về phía tòa nhà.
Diệp Tu quay đầu nhìn thoáng qua chiếc xe chở họ đến, cảm thấy có gì đó không đúng, lại mãi không biết không đúng chỗ nào.
"Diệp Tu, sao vậy?" Tô Mộc Tranh nhận ra sự khác thường của anh.
"Không có gì. Vào thôi."
"Rầm!"
Như dự liệu, cánh cửa tự mình đóng lại sau khi người cuối cùng của cả đoàn vừa vào trong. Mọi người bị tiếng vang làm cho giật bắn.
Ngoại trừ Diệp Tu.
Tôn Triết Bình cùng Ngụy Sâm cố tông cửa.
Không nhúc nhích.
"Vậy chỉ đành đi tìm một cánh cửa khác." An Văn Dật đẩy kính mắt, nói.
128.
Kịch bản chẳng thay đổi, không gì hơn đóng chặt cửa, để họ chẳng thể ra ngoài.
Không biết tương lai, mới là thứ khiến người sợ hãi nhất.
Ác linh trong tòa nhà quỷ ám này sẽ đối phó bọn họ thế nào?
Có lẽ ngay cả ác linh cũng không có đáp án.
Nhưng giờ phút này, nội tâm của Diệp Tu chẳng mảy may dao động, thậm chí còn cảm thấy buồn cười.
Ác linh này có thể sáng tạo hay không? Diệp Tu thầm nghĩ.
Hiển nhiên có.
Năm phút sau, Diệp Tu biết rõ câu trả lời.
Ngay khi chính mắt anh thấy Phương Duệ mở một cánh cửa, liền bị một cái xác ngã nhào xuống đất.
Cái xác này đã từng cùng Phương Duệ vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến nỗi dù nó đã hoàn toàn biến hình, Phương Duệ cũng chẳng thể lừa gạt bản thân rằng đó chỉ là ảo giác, nó không phải người kia.
129.
Chẳng lẽ người của Bá Đồ cũng tiến vào?
Diệp Tu nhớ tới một lần trước đây, bị bọn họ khóa chết ngoài cửa, Trương Giai Lạc.
Lần sau sẽ là ai? Hàn Văn Thanh?
Tôn Triết Bình cùng Kiều Nhất Phàm kéo thi thể trên người Phương Duệ sang một bên. Các cô gái dù bị hù dọa đến mặt mày tái nhợt, vẫn cố gắng an ủi Phương Duệ.
"Sẽ không, lão Lâm sao lại ở đây..." Phương Duệ ôm đầu, thấp giọng lặp lại, ý đồ thuyết phục chính hắn.
Nhìn bộ dạng của Phương Duệ, Tôn Triết Bình cũng hơi lo âu.
Lâm Kính Ngôn ở đây, vậy Trương Giai Lạc có thể nào cũng...
"Hẳn là sẽ không." Diệp Tu vỗ vai Tôn Triết Bình, "Không chắc rằng đây là lão Lâm đúng không."
Diệp Tu cảm thấy ngay cả mình cũng không tin lời mình nói.
"Hy vọng là vậy..." Tôn Triết Bình thở dài.
130.
Mạc Phàm dựa sát vách tường, sờ đến công tắc đèn trên tường.
"Tách." Đèn sáng.
Dưới ánh đèn, thi thể càng như nát thành mảnh nhỏ.
Vô số mảnh vỡ lấp lòe yếu ớt dưới ánh đèn.
Diệp Tu nhớ đến dãy hành lang treo đầy những cái đèn hoa lệ.
Nếu lúc ấy, những cái đèn kia không đột nhiên rơi xuống, trái lại cùng nhau vỡ nát thì sao?
Phải chăng bọn họ cũng sẽ chết theo cách hệt như Lâm Kính Ngôn bây giờ?
Nhưng mà, rốt cuộc ai đã dẫn hắn đến đây?
"Chúng ta đừng đứng ở đây nữa..." Trần Quả rụt cổ. "Chúng ta nhanh tìm cách ra khỏi đây đi..."
Không đúng. Lần luân hồi này có rất nhiều chỗ không đúng.
"Không phải chúng ta nên báo cảnh sát trước sao?" Diệp Tu hỏi.
Nội tâm tràn đầy hoài nghi, thăm dò.
131.
"Chẳng phải từ lúc chúng ta vào rừng đã chẳng có tín hiệu sao?" Ngụy Sâm gãi đầu. "Diệp Tu, mày ngủ mơ à?"
"Đúng đó. Cho nên chúng ta nhất định phải ra khỏi đây mới có tín hiệu để báo cành sát. Dù gì cũng không phải không có sim, mà là thật sự không có sóng." Trần Quả bổ sung. "Cái này là thường thức. Diệp Tu, cậu thật sự không biết?"
"Rừng nào?" Diệp Tu hỏi một câu xong chợt ngẩn người.
Không phải bởi Ngụy Sâm, mà bởi ánh mắt của đám người còn lại.
Ánh mắt tràn đầy hoài nghi, cùng thăm dò. Giống như anh.
Có đôi khi những gì ngươi thấy trước mắt cũng không nhất định là thật.
Tựa như những gì ngươi luôn tin tưởng cũng không nhất định là chân lý.
Rốt cuộc, có vấn đề là người khác?
Vẫn là chính Diệp Tu?
Câu hỏi này cũng không ai trả lời được.
132.
Diệp Tu muốn chạy trốn.
Trong vòng tuần hoàn chết chóc này, dù là sinh lý hay tâm lý, anh cũng đã kiệt sức.
Hiện tại, ánh mắt của mọi người tựa như giọt nước tràn ly, mạnh mẽ nhấn chìm anh.
Nhưng chạy trốn thì có lợi gì? Cũng chẳng phải chưa từng trốn qua.
Cuối cùng, bất an cùng tuyệt vọng vẫn bao phủ lấy anh.
Anh biết, mình không thể trốn.
Trên người anh không chỉ gánh lấy trách nhiệm của đội trưởng, còn có những lời nhắc nhở thấm đẫm máu cùng nước mắt Mạc Phàm để lại sau một lần lại một lần tuyệt vọng.
"Tiểu Đường, Diệp Tu sao vậy?" Một giọng nam ôn nhu cất tiếng. "Anh đi dạo khắp nơi. Đừng nói cửa, một cái cửa sổ cũng không có."
Diệp Tu chợt thấy mình không thể động đậy.
Anh quá quen thuộc âm thanh kia.
Nhưng nó lẽ ra đã vĩnh viễn lặng im, vào mùa hè năm mười tám tuổi.
Tô Mộc Thu.
133.
Gặp quỷ. Lần này đúng thật là gặp quỷ.
Vì sao Tô Mộc Thu lại xuất hiện ở đây?
Chẳng lẽ...
Hắn chính là ác linh trong tòa nhà này?
Diệp Tu bị ý nghĩ đột ngột xuất hiện của mình dọa.
Không phải. Tô Mộc Thu là người ôn nhu như vậy, sao lại có thể là con ác quỷ một lần lại một lần đồ sát bọn hắn hầu như không sót một ai trong bao lần luân hồi đâu?
Chợt, có ai vỗ vai Diệp Tu.
"Diệp Tu, cậu sao vậy?" Tô Mộc Thu ân cần hỏi han. "Sao lại đổ nhiều mồ hôi thế?"
"A, tôi không sao." Diệp Tu lướt nhìn xung quanh, "Mộc Tranh đâu?"
Mọi người lại lộ vẻ nghi hoặc.
"Diệp Tu... Mộc Tranh đã đi rất nhiều năm... Hôm nay cậu sao vậy..."
134.
Mộc Tranh đi rồi? Đi đâu?
Tô Mộc Thu nhìn ra vẻ nghi ngờ trên mặt Diệp Tu: "Đi bởi tai nạn xe cộ năm đó... Diệp Tu, hôm nay cậu rốt cuộc bị làm sao vậy?"
Diệp Tu ngớ người, đầu óc nhanh chóng chuyển động.
Mộc Tranh đi, Mộc Thu còn sống.
Phải chăng thế giới này không phải là thế giới của mình?
Vậy ‘mình’ của thế giờ này lại đi đâu rồi?
Thế giới này cũng nguy hiểm trùng trùng như thế giới kia sao?
"Sao hôm nay cậu cứ mất hồn mất vía..." Tô Mộc Thu hơi lo lắng. "Chúng ta nên nhanh chóng tìm cách ra ngoài đi."
"Vậy, chia nhau đi?" Trần Quả nhìn hướng Tô Mộc Thu.
"Không được!" Cả Tô Mộc Thu lẫn Diệp Tu đều trăm miệng một lời.
"Tôi cũng nghĩ không nên tách nhau đi, nhỡ có việc gì xảy ra, mọi người sẽ chẳng thể hỗ trợ nhau." Tôn Triết Bình tán thành. "Có điều hai người kích động như vậy làm gì?"
135.
Diệp Tu biết nếu chia nhau tìm, ‘nó’ sẽ chơi càng sướng, quân số của bọn họ cũng sẽ giảm càng nhanh.
Nhưng vì sao Tô Mộc Thu cũng kích động như vậy?
Diệp Tu không biết.
Cả nhóm người ồ ạt tiến về phía trước.
Lại là đại sảnh kia. Đại sảnh treo đầy đèn thủy tinh cỡ lớn.
Lần này, người bật đèn là Tô Mộc Thu.
"Anh nói nếu cái đèn trần bằng thủy tinh đột nhiên rơi xuống, sẽ đau đến cỡ nào nhỉ, lão Ngụy?" Phương Duệ ngẩn đầu nhìn đèn trần, rụt cổ nói.
"Đau hay không không biết. Cách chết nhất định rất khó coi." Ngụy Sâm châm một điếu thuốc. "Cậu nghĩ mà xem, một thứ to như vậy đè xuống, chẳng phải dẹp thành một bãi, đẹp mắt chỗ nào."
Diệp Tu đột nhiên thấy dở khóc dở cười. Anh còn nhớ rõ một bãi Tôn Triết Bình, theo như lời Ngụy Sâm.
Khóe mắt anh chợt thấy biểu cảm của Tô Mộc Thu.
Cũng là biểu cảm dở khóc dở cười. Giống như anh.
-TBC-
Happy Halloween
10:31:00 _ 10.31.2019
~~~~~Hẹn gặp lại, vào lần mở cửa tiếp theo~~~~~