Ongoing [Halloween 2019] [Kinh dị] Quỷ Hưng Hân

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#1


Quỷ Hưng Hân

Đồng nhân Toàn Chức Cao Thủ
Đề xuất đọc: Quỷ Bá Đồ


Tác giả: 风子期
Thể loại: Kinh dị
Tình trạng: Đang tiến hành

Post: 28,29,30,31/10/2019

Editor: @Tô Mộc Tu (1-30), @Niêm Hoa Nhất Tiếu (31-60), @Mạc Tư Thân Ngoại (61-90), @Gingitsune (91-???)
Beta: @Katakara

Review by Bí Bo:

Hầu hết những người đang đọc câu chuyện này, đều biết đến “Quỷ Bá Đồ”.

Bá Đồ đi nhà ma tìm Hưng Hân thì gặp phải quỷ, rơi vào luân hồi chết chóc, vùng vẫy phản kháng trong tuyệt vọng.

Vậy những người tiến vào trước bọn họ, Hưng Hân và Tôn Triết Bình, đã gặp phải chuyện gì?

.

Thi thể treo cổ, đàn dương cầm, đứa bé trai, cơn mưa đèn treo, tin nhắn nặc danh, ...

Và tiếng gọi của một người vốn đã chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng.

.

Sinh mạng con người dưới bàn tay ma quỷ, chẳng khác nào ngọn đèn trước gió, búng tay liền tắt.

Nhưng ma quỷ chưa thỏa mãn, lại thắp nó lên, rồi tắt đi. Liên tục như vậy, tuần hoàn ác tính.

Một chuyến thám hiểm nhà ma, lại khiến cho 17 con người rơi vào cơn ác mộng không hồi kết.

Liệu có ai có thể giải mã bí ẩn của căn nhà, cứu rỗi bọn họ hay không?

Mục lục:

1 - 30
31 - 60
61 - 90
91 - 135
.
.
.


Chào mừng đến với Trò chơi chết chóc!
Happy Halloween ! ! !

Project Host by Oomi
Thực hiện bởi toanchuccaothu.com
Banner Design by Oomi
 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#2
Cộng thêm Quỷ Bá Đồ thì mị thấy có khả năng nó không gây nên nỗi sợ với ma quỷ mà gây nên nỗi sợ với đống dữ liệu khiến não loạn thành một đoàn....
 

Tô Mộc Tu

Nông dân công nghiệp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
145
Số lượt thích
1,061
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Đối Xứng
#3
1.

Cuối khu rừng có một tòa nhà.

Theo truyền thuyết, có một linh hồn chết oan sống bên trong, rất lâu chưa siêu thoát.

Những người tiến vào tòa nhà, đều sẽ rơi vào vô số lần luân hồi chết chóc.

2.

“Lão đại lão đại! Anh mau nhìn này! Chúng ta đi thám hiểm đi! Thám hiểm!”

Bánh Bao cầm tạp chí loi choi nhảy tới nhảy lui cạnh Diệp Tu.

“Nhà ma cổ xưa? Trên đời này không có ma đâu Bánh Bao.” La Tập đẩy đẩy kính mắt.

“Thám hiểm? Nghe có vẻ rất vui nha.” Tô Mộc Tranh cũng đi tới.

Mạc Phàm ngẩng đầu nhìn về phía này.

“Hoạt động ngoại khóa sẽ có lợi cho việc phát huy trong thi đấu.” An Văn Dật gật đầu. “Thám hiểm cũng rất có ích trong việc rèn luyện năng lực phản ứng.”

“Có vẻ mọi người đều rất hứng thú nhỉ!” Cuối cùng Trần Quả vỗ bàn, “Ngày mai xuất phát! Thám hiểm nhà cổ! Kéo thêm cả Tôn Triết Bình vừa lúc đến chơi nữa!”

3.

Sáng sớm, một đám người đi taxi tới cửa tòa nhà cổ.

“Mấy người thật sự muốn đi vào đây à?” Anh giai tài xế chọc chọc Diệp Tu, “Tòa nhà này không sạch sẽ đâu, không ít người mất tích trong đó đấy.”

“Thám hiểm mà, sao lại sợ nguy hiểm được? Phải không Diệp Tu?” Ngụy Sâm cười đểu nhìn Diệp Tu.

“Phải đó, Diệp Tu đại đại nhà chúng ta đã bao giờ sợ cái gì đâu, chúng ta cũng vào mau đi thôi, Bánh Bao đã chạy trước không thấy bóng luôn rồi.” Phương Duệ vỗ vỗ Diệp Tu, “Anh tài xế về trước đi, tụi tui vô chơi chút.”

Diệp Tu bị Phương Duệ và Ngụy Sâm vây quanh cũng bước vào tòa nhà cổ.

“Này! Mấy người! Tòa nhà đó thật sự không sạch sẽ đâu!”

4.

“Các cậu cuối cùng cũng vào tới,” Trần Quả có chút mất kiên nhẫn, “Một lúc nữa mọi người phải cùng nhau vào trong, không được đi lung tung.”

“Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín, mười… Chờ chút! Mười người? Ai đi lạc rồi?” An Văn Dật đột nhiên nói.

Tô Mộc Tranh ngẫm nghĩ, “Bánh Bao kéo La Tập chạy vào trước rồi, không biết giờ đang ở đâu, chắc là vẫn ổn.”

“Không sao, chúng ta đi nhanh một chút đuổi kịp bọn họ là được. Mới có mấy phút, không xảy ra chuyện gì đâu.” Ngụy Sâm vỗ vai An Văn Dật, “Bánh Bao đi một mình mới dễ có chuyện, nhưng đây còn có La Tập đi cùng mà, người trẻ tuổi, không cần lo lắng quá.”

5.

Đám người Diệp Tu chậm rãi bước vào trong. Tuy nói là nhà cổ, nhưng niên đại tòa nhà này có vẻ cũng không quá xa xưa.

“Kétttt —— ”

“Ầm!”

Ngay lúc Trần Quả bước lên cầu thang, cửa lớn cũng đồng thời đóng lại.

Mạc Phàm đi cuối đội ngũ quay lại thử đẩy cửa, lắc đầu.

Cửa không mở được.

Tôn Triết Bình ngẫm nghĩ, “Có lẽ tòa nhà này cũ quá rồi, nhiều năm không được tu sửa, chúng ta vào trong đi thôi, nói không chừng sẽ có cửa khác thông ra ngoài.”

6.

“Tòa nhà này thật khiến người ta không rét mà run.” Diệp Tu châm một điếu thuốc, đưa lên miệng hút một hơi.

“Còn nhớ lời của anh tài xế à?” Phương Duệ đi cạnh Diệp Tu.

“Luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, nhưng…”

“A —— !” Phía trước mặt truyền đến mấy tiếng hét thất thanh.

“Chị chủ bọn họ sẽ không xảy ra chuyện đi?” Phương Duệ và Diệp Tu cùng chạy chậm về phía trước.

“Sao vậy?”

“Bao… Bánh Bao… còn… còn có La Tập… bọn họ…”

Đám người Diệp Tu xuôi theo tầm mắt mấy cô gái đang ngã nhào trên mặt đất nhìn sang, một nỗi sợ hãi âm trầm xông lên đỉnh đầu.

Trước mặt quả thật là Bánh Bao và La Tập, hai người chạy vào đầu tiên.

Thi thể của bọn họ.

7.

Bánh Bao bị dây thừng treo giữa không trung, tay chân dài hơn hẳn so với bình thường. Tay phải của cậu vẫn đang nắm chặt một cánh tay.

Chỉ có một tay, là tay của La Tập.

La Tập nằm rải rác trên mặt đất, không sai, rải rác. Đầu cậu hướng về phía đám Diệp Tu, khuôn mặt đầy hoảng sợ.

“Ọe —— ” Trần Quả chạy tới góc tường bắt đầu nôn mửa.

“Trước phải báo cảnh sát, đúng, phải báo cảnh sát!” An Văn Dật run rẩy lấy điện thoại ra.

“Không có tín hiệu.” Mạc Phàm nhíu mày.

“Ra ngoài! Chúng ta mau ra ngoài trước đã!” Ngụy Sâm mặt mày nghiêm trọng, “Chỗ này, thực sự không sạch sẽ.”

8.

Một đám người lảo đảo chạy xuống tầng.

“Tại sao vẫn là tầng này!” Phương Duệ đột nhiên thét lên, “Chúng ta đã chạy đến đây năm lần rồi!”

Diệp Tu dừng bước chân, nghiêm mặt quan sát bốn phía, “Đừng chạy nữa, Phương Duệ nói không sai, chúng ta gặp quỷ đánh tường rồi.”

“Lão phu già như vậy rồi mới gặp phải chuyện này lần đầu tiên,” Ngụy Sâm đốt điếu thuốc rít mạnh một hơi, “Thật không hổ là nhà ma cổ xưa mà.”

Bốn phía thuần một màu đen kịt, nguồn sáng ít ỏi duy nhất là đèn pin trong tay mọi người. Diệp Tu quơ đèn pin về bốn phía, nhìn thấy một bức tranh sơn dầu, chính nó khiến cho Phương Duệ và Diệp Tu phán đoán ra bọn họ mãi vẫn chạy ở cùng một tầng.

“Chúng ta nên làm gì?” Tôn Triết Bình nhìn về phía Diệp Tu.

“Đúng, phải làm sao đây?” An Văn Dật nhìn về phía Diệp Tu.

Mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Diệp Tu.

“Đừng nói là mọi người muốn ca đây ở tình huống này mở cuộc họp bàn chiến thuật đi?” Diệp Tu cười khổ, “Hẳn là có thứ gì đó không muốn cho chúng ta ra ngoài, vây chúng ta ở tầng này.”

“Chúng ta chỉ có thể đi thẳng về phía trước.”

9.

Mọi người bắt đầu từ từ bước đi về phía trước.

Ai nấy đều ngầm hiểu trong lòng, cuối con đường này, là thi thể của Bánh Bao và La Tập.

Trần Quả khổ sở nhắm mắt, Đường Nhu dìu cô cũng mặt đầy bi thương.

Tô Mộc Tranh quan sát xung quanh, nhíu mày.

“Diệp Tu, hình như nơi này không giống với hành lang lúc đầu chúng ta đi.”

“Không giống?”

“Anh không phát hiện, đằng trước không thấy thi thể của Bánh Bao và La Tập sao?”

10.

Đường Nhu nghe Tô Mộc Tranh nói, bèn đem đèn pin soi về phía trước, quả nhiên không thấy thi thể nào.

Sau đó đèn pin của Đường Nhu chớp chớp, đột nhiên tắt phụt.

“Mọi người nên thay phiên bật đèn pin,” Tôn Triết Bình đề nghị, “Theo sát nhau một chút.”

Đám người Hưng Hân bị không khí u ám khủng bố bao vây.

Nhà ma cổ xưa không ra được, thi thể đột nhiên xuất hiện lại đột nhiên biến mất, quỷ đánh tường. Những tình tiết tưởng chừng chỉ có trong phim kinh dị giờ đây thực sự diễn ra trước mắt bọn họ.

“Diệp Tu,” Tô Mộc Tranh kéo góc áo Diệp Tu, “Có phải chúng ta đã từng tới nơi này rồi không?”

11.

“Nhìn quen mắt à?” Diệp Tu cẩn thận ngẫm nghĩ một phen, “Không phải chứ Mộc Tranh, anh không hề có chút ấn tượng gì với nơi này cả.”

“Có lẽ là em nghĩ nhiều rồi.”

“Thi thể của Bánh Bao và La Tập sao có thể đột nhiên biến mất?” Phương Duệ nhíu mày, “Chẳng lẽ cả mười người chúng ta cùng xuất hiện ảo giác à?”

“Nghĩ lại thì, nói không chừng chỉ là trò đùa dai của hai thằng nhóc này.” Ngụy Sâm lấy hộp thuốc lá ra, tay có chút run rẩy, nghĩ ngợi một lát lại cất về.

“Tình huống ban nãy, hai người bọn họ nếu tự trốn đi không phải càng đáng sợ hơn sao?” Đường Nhu nói.

12.

Mọi người đi qua nơi ban nãy xuất hiện thi thể của Bánh Bao và La Tập, sàn nhà chỉ toàn bụi bặm và đồ đạc đặt lộn xộn, còn có dấu vết kéo lê đồ vật ai đó để lại.

Nhưng không có một vết máu, cả bãi nôn của Trần Quả cũng biến mất không dấu vết.

Tôn Triết Bình cầm đèn pin chiếu lên phía trên, đột nhiên dừng bước.

“Bánh Bao và La Tập vừa nãy thực sự ở đây, mọi người nhìn trần nhà xem.”

Mọi người dừng chân, ngẩng đầu nhìn lên.

Trần nhà treo lơ lửng nửa đoạn dây thừng, chính là sợi dây vừa nãy dùng treo cổ Bánh Bao. Còn có vết máu văng khắp nơi trên trần, đương nhiên, là của La Tập.

Tôn Triết Bình đột nhiên nghĩ đến màn thầu nhúng máu người, cảm thấy mình có lẽ bị Trương Giai Lạc dạy hư rồi, dưới tình huống này mà cũng có thể não động được.

13.

“Cho nên… Thực ra chúng ta vẫn luôn quanh quẩn ở tầng này, chỉ là thi thể của Bánh Bao bọn họ không biết đã bị “vật” gì giấu đi.” An Văn Dật nhíu mày, “Chuyện này càng lúc càng phức tạp.”

“Chúng ta vẫn nên mở cuộc họp chiến thuật đi…” An Văn Dật lại nhìn Diệp Tu.

“Đây cũng không phải thi đấu, chúng ta chỉ có thể đi được tới đâu hay tới đó.” Diệp Tu nói. “Mọi người chú ý theo sát nhau, tuyệt đối đừng để lạc.”

“Thống kê nhân số một lần nữa đi, ai không có mặt giơ tay.” Ngụy Sâm nói.

“Phụt!” Tô Mộc Tranh nhịn không được bật cười.

“Được rồi, đều đừng nghiêm trọng như vậy, chúng ta nhất định sẽ ra ngoài an toàn.” Ngụy Sâm vỗ vai Diệp Tu.

14.

Đoàn người tiếp tục chậm rãi đi về phía trước.

“Hành lang này sao giống như không có điểm cuối vậy?” Trần Quả ngờ vực, “Đi lâu như vậy, đừng nói đường khác, đến một căn phòng cũng không có.”

“Trước mặt không phải có một căn phòng sao Quả Quả?” Đường Nhu chỉ vào một cánh cửa trước mặt.

“Cái gì? Vừa nãy chị nhìn bên đó rõ ràng không có mà…” Trần Quả theo ngón tay Đường Nhu nhìn sang, thấy cánh cửa thì nháy mắt sững người.

“Chúng ta vào xem thử một chút đi.” Diệp Tu nói, đẩy cửa ra. “Đàn dương cầm?”

Mọi người bước vào phòng. Diệp Tu đi tới bên chiếc đàn xem xét một phen. “Trên đàn này không có bụi?”

Phương Duệ nghe vậy cũng tiến đến sờ thử. “Quả thực không có.”

“Không thể là cái tên ban nãy kéo vật trên hành lang làm đi?” Ngụy Sâm đốt một điếu thuốc. “Người này rất thích sạch sẽ.”

“Có phát hiện gì không?” Tôn Triết Bình hỏi.

“Chìa khóa.” Mạc Phàm đột nhiên nói.

15.

Mọi người ra khỏi phòng, đối diện là một cầu thang đi lên tầng trên.

“Ban nãy không có cái cầu thang này đi.” Giọng Phương Duệ có chút run rẩy.

“Không có.” Diệp Tu lắc đầu. “Nhưng chúng ta chỉ có thể đi về phía trước.”

Cầu thang rất dài, càng lên cao càng hẹp. Đám người Diệp Tu đã đi mất khoảng năm phút đồng hồ, từ ba người đi song song biến thành chỉ đủ chỗ cho một người.

“Mọi người cẩn thận, trước mặt không có lan can, tuyệt đối đừng để ngã xuống.” Diệp Tu quay đầu về phía sau hô lớn.

Đoàn người lại tiếp tục bò.

“A ——!”

“Quả Quả!”

“Phịch!”

Tiếng vật nặng rơi xuống đất.

16.

“Quả Quả…”

Diệp Tu quay đầu lại nhìn thấy Đường Nhu đang đưa tay về phía vực sâu, thân thể cũng lảo đảo không vững, dường như chỉ một giây sau cô sẽ ngã xuống cầu thang, vạn kiếp bất phục.

Diệp Tu trong lòng cả kinh, vội vàng thét lên, “Phương Duệ đồ bánh ngọt vô dụng! Mau giữ chặt Tiểu Đường!”

Phương Duệ cũng bị tình cảnh trước mắt làm cho choáng váng, nghe thấy tiếng Diệp Tu liền vội vàng tiến lên kéo Đường Nhu.

“Xảy ra chuyện gì đợi đến chỗ an toàn rồi nói, cầu thang này sắp đến điểm cuối rồi.” An Văn Dật cũng nhìn thấy một màn vừa nãy, giọng nói cũng có chút run rẩy.

Phương Duệ và Ngụy Sâm một đẩy một kéo, khó khăn lắm mới đưa được Đường Nhu hồn bay phách lạc đến chỗ an toàn.

Một đám người ngồi bệt xuống đất, Tô Mộc Tranh ngồi cạnh Đường Nhu, ôm chặt cô.

“Cho nên, ban nãy đã xảy ra chuyện gì?” Diệp Tu đốt điếu thuốc hút một ngụm, “Tại sao chị chủ lại ngã xuống?”

17.

Nghe câu hỏi của Diệp Tu, sắc mặt hai người Phương Duệ và An Văn Dật khi ấy ở phía sau Đường Nhu không quá đúng, ngay cả Mạc Phàm đi sau cùng, trong ánh mắt cũng lộ ra vẻ sợ hãi.

“Quả Quả… Quả Quả là bị đẩy xuống…” Đường Nhu khóc lóc nói, cái chết của Trần Quả đối với Đường Nhu thực sự là đả kích quá lớn. Tô Mộc Tranh khẽ vỗ vai Đường Nhu.

Phương Duệ quay ra hỏi xin Ngụy Sâm điếu thuốc, rít mạnh một hơi, ho sặc sụa.

“Bị đẩy xuống? Ai đẩy?” Tôn Triết Bình sững sờ, đoạn cầu thang vừa nãy rõ ràng là từng người bọn họ nối nhau đi qua.

Phương Duệ ho xong, cảm giác tâm tình của mình đã bình ổn lại đôi chút, mở miệng, “Một bóng người đột nhiên xuất hiện từ trong vách tường, chui ra đẩy mạnh chị chủ một cái.”

“Đúng, một bé trai ước chừng mười lăm, mười sáu tuổi.” An Văn Dật bổ sung.

Mạc Phàm mấp máy miệng, không lên tiếng.

18.

“Ý mọi người là… có quỷ hiện ra đẩy chị chủ xuống?” Ngụy Sâm hỏi, “Anh đây thanh niên năm tốt sinh trưởng trong xã hội đi theo chủ nghĩa duy vật cảm giác có chút không thông lắm.”

“Lão Ngụy ông mà là thanh niên năm tốt? Ông đã thấy thanh niên năm tốt nào vô sỉ như mình chưa?” Phương Duệ phản bác, “Tui thề với khăn quàng đỏ trước ngực mình, những gì tui nói đều là sự thực.”

Diệp Tu cau mày, Tô Mộc Tranh vẫn đang an ủi Đường Nhu.

Tôn Triết Bình vỗ vỗ Tô Mộc Tranh, “Chỗ tôi còn có chút kẹo, trước đây Trương Giai Lạc gửi cho.”

“Cảm ơn.” Tô Mộc Tranh nói, “Chúng ta bây giờ vẫn phải tiếp tục đi về phía trước sao?”

“Xem ra chỉ có thể như thế.” Tôn Triết Bình nhìn Diệp Tu.

19.

Mọi người dường như đã đi vào đại sảnh, đèn treo kiểu Âu lơ lửng trên đỉnh đầu.

“Tách!”

Đèn sáng.

Mạc Phàm mặt không cảm xúc bật công tắc đèn, lại bước về vị trí sau cùng.

“Nơi này vậy mà vẫn còn có điện?” Phương Duệ tắt đèn pin trong tay mình, “Mạc Phàm sao cậu lại nghĩ ra phải bật đèn thế?”

Mạc Phàm không lên tiếng.

“Tắt hết đèn pin đi, tiết kiệm điện.” Ngụy Sâm nói.

Mọi người lại tiếp tục đi.

“Tao cảm thấy tao đã biết được phong cách của tòa nhà này rồi.” Ngụy Sâm lại châm thuốc, “Nhìn thấy con đường này không? Một đời này cũng đi không hết.”

“Mộc Tranh, chạy mau.”

Tô Mộc Tranh đột nhiên nghe thấy có tiếng ai đó đang nói chuyện với cô, giọng nói này có chút quen thuộc, giống như.

Tô Mộc Thu.

20.

“Diệp Tu,” Tô Mộc Tranh kéo kéo góc áo Diệp Tu, “Em nghe thấy tiếng anh hai nói với em chạy mau.”

“Giọng của Mộc Thu?” Diệp Tu hơi kinh ngạc.

“Đúng, anh ấy nói với em chạy mau!” Giọng Tô Mộc Tranh có phần lo lắng.

“Lách cách ——”

Đèn treo trên đỉnh có chút lay động.

“Có gió?” Tôn Triết Bình ngẩng đầu, “Có gió, nghĩa là sẽ có lối ra phải không?”

“Cẩn thận! Mau tránh ra!” Diệp Tu hét lớn với Tôn Triết Bình, chạy lên muốn đẩy hắn ra.

Thế nhưng đã muộn.

Đèn treo đột ngột rơi xuống, Tôn Triết Bình vẫn giữ nguyên động tác ngẩng đầu, như thể không nghe thấy lời nhắc nhở của mọi người.

“Ầm ——!”

“Tôn Triết Bình!”

Tôn Triết Bình không trả lời tiếng hô của Diệp Tu, cũng không còn cơ hội để trả lời.

21.

“Một… Một bãi Tôn Triết Bình?” Ngụy Sâm cũng bắt đầu nói lắp.

Tôn Triết Bình bị đèn treo dập cho máu thịt be bét.

Diệp Tu lại bận rộn đốt điếu thuốc, đè ép cảm giác buồn nôn đang cuồn cuộn trào lên.

Trương Giai Lạc sợ là sẽ phát điên cho xem, Phương Duệ thầm nghĩ, nếu mình mà chết ở đây, chắc Lâm Kính Ngôn cũng sẽ phát điên, Bá Đồ một khi điên lên là điên cả ổ . . . Cảnh tượng này ngẫm đã thấy đẹp.

“Chúng ta hiện tại đã chết mấy người?” Tô Mộc Tranh hỏi.

“Bốn, vẫn còn bảy người.” An Văn Dật nói.

“Sáu người.” Mạc Phàm đột nhiên nói.

“Hử?” An Văn Dật có chút ngờ vực, nhìn kỹ bốn phía. “Nhất Phàm đâu?”

Được đấy, Vi Thảo cũng sắp có người phát điên.

“Nhất Phàm đi lạc rồi?” Diệp Tu hỏi, “Khi nào vậy?”

“Lần cuối em nhìn thấy Nhất Phàm là lúc chúng ta chạy xuống...” Tô Mộc Tranh suy tư nói.

22.

“Hình như Nhất Phàm lúc đầu đi cạnh Mạc Phàm ở cuối cùng.” Ngụy Sâm nói.

“Lách cách ——”

Đèn treo lại tiếp tục lay động.

“Chạy mau!” Diệp Tu thét lên.

Một đám người giống như phát điên, chạy thục mạng về phía trước, sau lưng đèn treo một cái tiếp một cái rơi xuống, đập ra từng cái hố lớn trên đất.

“Móa ơi thế này còn kích thích gấp mấy lần nhặt mót nữa!” Một cái đèn treo trượt sau lưng Ngụy Sâm, rơi xuống đất.

“Nhặt mót chết rồi còn có thể hồi sinh,” Phương Duệ vừa chạy vừa gào, “Này mà chết là đi đời nhà ma thật đó! Lão Ngụy ông chạy nhanh lên!”

23.

“Hù chết bé hù chết bé…” Ngụy Sâm ngồi phịch xuống đất vỗ vỗ ngực.

Đám người chạy qua một cánh cửa, lại lần nữa ngồi la liệt dưới đất.

“Thế này không được rồi, sau khi ra ngoài chúng ta phải học tập Bá Đồ, tập thể dục rèn luyện sức khỏe.” Diệp Tu quơ quơ hộp thuốc lá rỗng.

“Mộc Tranh… Mộc Tranh…”

“Ai gọi em vậy?” Tô Mộc Tranh nhìn xung quanh.

“Sao thế Mộc Tranh?” Diệp Tu vỗ vỗ Tô Mộc Tranh.

Mạc Phàm cũng ngó sang, vẻ hỏi thăm.

“Em nghe thấy có tiếng người đang gọi mình.” Tô Mộc Tranh lắc lắc đầu, làm sao có thể chứ, đó là giọng của anh hai, anh hai rõ ràng đã… “Chỗ tôi có kẹo đây, mọi người muốn ăn không?”

24.

“Mộc Mộc, cho mình một viên đi.” Đường Nhu nói.

“Ủa, sao trên kẹo này còn có chữ thế?” Phương Duệ cũng xin một viên.

Diệp Tu đứng dậy phủi phủi quần, “Chắc là Trương Giai Lạc cho Tôn Triết Bình đấy. Đi thôi, chúng ta tiếp tục.”

“Theo sát bước chân của Diệp Tu đại đại!” Phương Duệ một phen nhảy tót đến bên cạnh Diệp Tu.

“Mọi người theo sát nhau,” Diệp Tu bật đèn pin, “Đều chú ý lẫn nhau một chút.”

“Sáu…” Mạc Phàm đột nhiên mở miệng. Cậu đi cuối đội ngũ, phát hiện bên cạnh Tô Mộc Tranh đang đi trước cậu, nhiều hơn một bóng người.

Không phải Kiều Nhất Phàm.

25.

“Cẩn thận!” Mạc Phàm thét lên, lao đến bên cạnh Tô Mộc Tranh mạnh mẽ đẩy cô sang bên.

Những người đi trước nghe thấy tiếng thét đồng loạt quay đầu lại, sửng sốt.

Mạc Phàm vẫn duy trì tư thế đẩy Tô Mộc Tranh, có một bóng quỷ bên cạnh cậu.

Toàn bộ giống như một thước phim quay chậm, bóng quỷ đột nhiên mở ra cái miệng lớn như chậu máu, hướng về phía Mạc Phàm mà cắn.

“Phụt ——” Máu tươi phun ra, bắn lên mặt Tô Mộc Tranh.

Nửa người trên của Mạc Phàm, bị ăn sạch, bị quỷ, ăn sạch.

Ngụy Sâm lao đến kéo Tô Mộc Tranh vừa ngã nhào trên đất, cùng mọi người cắm đầu chạy thục mạng về phía trước, một giây cũng không hề ngoái đầu lại.

Cánh tay Tô Mộc Tranh càng lúc càng nặng, nặng đến mức Ngụy Sâm cũng sắp kéo không nổi nữa.

“Ngụy Sâm,” Tô Mộc Tranh đột nhiên mở miệng, “Buông tay tôi ra đi, bằng không chúng ta đều sẽ chết.”

26.

“Lão phu dù có sợ chết cũng không thể buông tay!” Ngụy Sâm liều mạng kéo Tô Mộc Tranh chạy về phía trước, không quay đầu nhìn về phía sau.

Hắn không dám.

“Ngụy Sâm, nếu anh vẫn không buông tay, hai chúng ta thật sự đều sẽ chết.” Giọng nói của Tô Mộc Tranh rất bình thản, “Mạc Phàm đã vì tôi mà chết, tôi không thể để cho anh cũng bởi vì tôi mà mất đi tính mạng.”

“Đừng nói nữa!” Ngụy Sâm cắn răng, “Lão phu tuyệt đối sẽ không buông tay!”

Tô Mộc Tranh đột nhiên nở nụ cười, “Thế nhưng Ngụy Sâm à, tôi mệt mỏi quá, tôi muốn buông tay.”

“Mọe nó Diệp Tu mày nhanh khuyên nhủ…” Ngụy Sâm thét lên một nửa, ngẩng đầu lên nhìn lại bị khung cảnh trước mắt làm sửng sốt.

Toàn bộ những người chạy trước mặt hắn, đều biến mất.

Hắn đột nhiên nhìn thấy phía trước có một cánh cửa, “Đừng có nghĩ quẩn mà buông tay! Phía trước có một căn phòng, chúng ta đi vào là an toàn rồi!”

Khoảng khắc Ngụy Sâm mở cửa, Tô Mộc Tranh buông tay, đẩy Ngụy Sâm vào trong.

“Ầm!” Cánh cửa tự đóng lại, ngăn cách Ngụy Sâm và Tô Mộc Tranh.

Máu tươi xuôi theo khe cửa chảy vào phòng.

27.

“Đừng chạy!” An Văn Dật đột nhiên lên tiếng, “Sau lưng chúng ta không có tiếng bước chân.”

“Mộc Mộc bọn họ chạy đi đâu rồi?” Đường Nhu có chút lo lắng, “Không phải nãy giờ chúng ta vẫn luôn chạy về phía trước sao? Sao còn có thể lạc được?”

Phương Duệ lấy điện thoại ra xem, “Điện thoại vẫn không có tín hiệu, chúng ta không thể liên lạc với bên ngoài.”

“Chỉ còn lại bốn người chúng ta à…” Diệp Tu cười khổ.

“Nghĩ theo hướng tích cực thì, biết đâu em gái Tô, lão Ngụy với Nhất Phàm tránh được con quỷ kia thì sao, chúng ta vẫn còn bảy người.” Phương Duệ vỗ vai Diệp Tu, “Chỗ tui vẫn còn thuốc lá ban nãy xin của lão Ngụy, anh hút tiết kiệm chút.”

Mấy phút sau, Phương Duệ cảm thấy mình đúng là cái đồ miệng quạ đen, hắn chưa bao giờ hy vọng Kiều Nhất Phàm không tìm thấy bọn họ như lúc này.

28.

“Tui cảm thấy chúng ta bây giờ không giống chơi Vinh Quang!” Phương Duệ vừa chạy vừa hô, “Chúng ta giống đang chơi Assassin's Creed hay Temple Run hơn!”

“Tôi cảm thấy tình huống bây giờ giống Temple Run hơn một chút.” Đường Nhu thoáng nghiêng đầu nhìn sau lưng, bắt đầu tăng tốc độ.

“Cái game đó cũng không có giải đấu chuyên nghiệp! Phương Duệ đồ bánh ngọt vô dụng chạy nhanh lên chút!”

“Tôi tán thành hạng mục rèn luyện thể dục anh nói hồi nãy.” Hơi thở của An Văn Dật có chút bất ổn.

“Chạy mau! Phía trước có một căn phòng!” Diệp Tu thét lên.

Bốn người chạy vào trong, dùng lưng cố hết sức chặn cửa.

Sau lưng mọi người vọng tới tiếng rít gào, không rõ là tiếng dã thú hay thứ gì khác.

Hay là mất đi lý trí.

Kiều Nhất Phàm.

29.

Cửa bị va đập, lực càng lúc càng mạnh.

“Ban nãy tôi có quay lại nhìn một chút,” Đường Nhu đột nhiên mở miệng, “Thứ truy đuổi chúng ta, thân hình khá quen mắt.”

“Ừ, khá giống Nhất Phàm.” An Văn Dật tiếp lời.

“Móa? Đồng chí Tiểu Kiều muốn giết chúng ta à?” Tiếng Ngụy Sâm đột nhiên vang lên.

“Lão Ngụy ông còn đứng đực ra đó làm gì? Mau tới đây giúp giữ cửa!” Phương Duệ thét lên.

“Phương Duệ, nơi này không có lão Ngụy.” Vẻ mặt Diệp Tu có chút nghiêm trọng.

“Mấy người đều không nghe được tiếng lão Ngụy sao?” Phương Duệ có chút ngờ vực.

Đường Nhu và An Văn Dật đồng thời lắc đầu.

“Tui mới nghe rõ ràng. . .” Giọng Phương Duệ đột ngột im bặt.

Một cánh tay xuyên qua lồng ngực hắn.

30.

Đó đích xác là tay của Kiều Nhất Phàm.

“Lần này Bá Đồ quả thực sắp điên cả ổ rồi.” Đây là câu nói cuối cùng của Phương Duệ.

Kiều Nhất Phàm rút tay về, Phương Duệ ngã xuống đất.

“Tiếng bước chân càng ngày càng xa, xem ra chúng ta tạm thời an toàn.” An Văn Dật nói.

Diệp Tu đốt điếu thuốc, hút từng ngụm từng ngụm, Đường Nhu che miệng nghiêng mặt đi.

An Văn Dật nhìn chằm chằm thi thể Phương Duệ, không nói một lời.

Ba người cứ lẳng lặng đứng như thế, ngây ngốc hồi lâu.

“Tuy lời này rất khó nghe, thế nhưng,” An Văn Dật mở miệng, “Chúng ta có lẽ, phải giết Nhất Phàm.”

-TBC-

P/s: Happy Halloween sớm 3 ngày :devilish:
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#4
Tem
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#5
“Lần này Bá Đồ quả thực sắp điên cả ổ rồi.” Đây là câu nói cuối cùng của Phương Duệ.
đúng, có lẽ họ điên theo thật

Trương Giai Lạc sợ là sẽ phát điên cho xem, Phương Duệ thầm nghĩ, nếu mình mà chết ở đây, chắc Lâm Kính Ngôn cũng sẽ phát điên, Bá Đồ một khi điên lên là điên cả ổ . . . Cảnh tượng này ngẫm đã thấy đẹp.
Duệ à, lúc đó chỉ còn có đau thương thôi...

Được đấy, Vi Thảo cũng sắp có người phát điên.
Ẩn ý sẽ có Quỷ Vi Thảo chăng?

Anh Kiệt sẽ là người phát điên trước nhất...
 
Last edited:

Mều Tinh

Cả thế giới thuộc về loài Mều
Hội Tự Sát
Bình luận
265
Số lượt thích
1,762
Location
Hành tinh của loài Mèo :v
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Song Diệp, Tán, Tranh, Sở, Lạc, Hoàng,....
#6
“Thống kê nhân số một lần nữa đi, ai không có mặt giơ tay.” Ngụy Sâm nói.
...... Lão Ngụy, anh có thể.... đừng phá mood thế không? :ROFLMAO::ROFLMAO::ROFLMAO: Troll dã man à :v

Oimeoi.... nguyên một dàn chết chóc........

Bi kịch.... lại bắt đầu.... :"<
 

Tsuki

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
137
Số lượt thích
547
Location
Cái ổ nho nhỏ của Miêu
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Lá lớn, Lá nhỏ, Mộc Tranh cưng cưng
#7
Đèn treo đột ngột rơi xuống, Tôn Triết Bình vẫn giữ nguyên động tác ngẩng đầu, như thể không nghe thấy lời nhắc nhở của mọi người.

“Ầm ——!”

“Tôn Triết Bình!”

Tôn Triết Bình không trả lời tiếng hô của Diệp Tu, cũng không còn cơ hội để trả lời.
Vừa đọc đến đoạn này liền ngẩng đầu lên nhìn cái chuông gió treo giữa phòng :v
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#8
Vừa đọc đến đoạn này liền ngẩng đầu lên nhìn cái chuông gió treo giữa phòng :v
Thím đừng làm em sợ...
 

Niêm Hoa Nhất Tiếu

Người chơi công hội
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
28
Số lượt thích
482
Location
Hanoi
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh, Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#9
31.

"Cậu nói là… giết Nhất Phàm?" Đường Nhu có chút bàng hoàng, hỏi.

"Chính xác mà nói là giết con quái vật có dáng dấp giống hệt Nhất Phàm." An Văn Dật đổi sang cách nói khác, "Quái vật đã giết Phương Duệ."

"Nhưng cậu ấy vẫn là người."

"Một kẻ đã mất lý trí, không thể gọi là người nữa." An Văn Dật phản bác, "Nếu cậu không giết con quái vật đó, nó sẽ giết cậu. Giết nó, chỉ đơn giản là phòng vệ chính đáng."

"Đi thôi, đừng nói nữa." Diệp Tu đứng dậy, "Chúng ta tiếp tục tìm lối ra, cố gắng tránh mặt Nhất Phàm."

"Nếu như không thể tránh, mà Nhất Phàm cũng không khôi phục lý trí thì sao?" An Văn Dật hỏi.

"Vậy chúng ta chỉ có thể, liên thủ."

32.

Thông qua cái động trên cửa , An Văn Dật quan sát bên ngoài.

"Có vẻ đã an toàn."

"Đi thôi, chúng ta ra ngoài." Diệp Tu mở cửa.

Ba người chậm rãi tiến về phía trước. Bầu không khí an tĩnh đến mức quỷ dị, ngược lại khiến người ta cảm thấy có chút kinh hồn táng đảm.

"Diệp Tu," Đường Nhu chợt lên tiếng, "Anh có thể nói gì đó không ?"

An Văn Dật cũng gật đầu đồng ý: "Bây giờ nói chút gì đó phân tán lực chú ý cũng tốt hơn là duy trì bầu không khí lúc này."

Diệp Tu thở dài, nghĩ nghĩ: "Tuần này chúng ta tranh tài với Lam Vũ, Hoàng Thiếu Thiên theo chủ nghĩa cơ hội, lại thêm tên tâm bẩn Dụ Văn Châu…"

Diệp Tu thực sự không biết nên nói gì mới phải, chỉ đành mở hội nghị chiến thuật. Đúng lúc này, anh đột ngột dừng bước.

33.

“Buzz...”

"Sao vậy?" Đường Nhu hỏi.

"Điện thoại của anh… vừa rung lên." Diệp Tu lấy điện thoại từ trong túi ra.

[ Mau trốn đi, hắn rất nhanh sẽ tìm đến chỗ các cậu! ]

Là tin nhắn, không có tên người gửi.

"Không rõ người gửi?" An Văn Dật cảm thấy có chút kì quái.

“Buzz...”

[ Đừng đứng ngây ra đó nữa! Mau trốn đi! ]

Lại thêm một tin nhắn mới, vẫn không biết người gửi.

Đường Nhu cũng lôi điện thoại ra xem: "Không phải trong căn nhà này không có tín hiệu sao?"

“Buzz...”

[ Diệp Tu! Nhanh! Dẫn bọn họ trốn đi! ]

34.

Điện thoại Diệp Tu vẫn không ngừng rung lên, từng tin từng tin liên tục được gửi tới. Tất cả đều là tin nhắn thúc giục bọn họ mau trốn đi.

"Chúng ta vẫn nên trốn đi thôi." Đường Nhu đọc tin nhắn rồi nói.

"Ừ." Diệp Tu gật đầu.

“Buzz...”

[ Tất cả đừng nhúc nhích. ]

[ Quay lại. ]

"Chúng ta?" An Văn Dật hỏi.

"Quay lại! Nhanh!" Diệp Tu chợt hô lên, anh vừa nghe thấy tiếng gầm gừ quen thuộc truyền tới từ hành lang phía trước.

Ba người nhanh chóng chạy thẳng.

[ Căn phòng bên trái. Vào đó. Lên lầu. ]

Ba người lách mình vào căn phòng bên tay trái, bên trong quả nhiên có cầu thang dẫn lên lầu. Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, cùng đi lên.

35.

“Phanh!”

Ngụy Sâm đang ngồi liệt bên cửa chợt giật mình. Trong một góc hẻo lánh, cửa tủ quần áo bất ngờ bật ra. Cùng lúc đó, ba thân ảnh xuất hiện ngã chồng lên nhau.

"Lão Ngụy!" Đường Nhu vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Ngụy Sâm, "Anh không gặp chuyện gì chứ? Mộc Mộc đâu?"

Ngụy Sâm liếc mắt nhìn Diệp Tu, tâm tình phức tạp, chỉ về phía vệt máu khô khốc bên người.

"Phương Duệ đâu?" Ngụy Sâm nhìn vẻ mặt ba người, "Cũng trốn rồi à…"

Cả đám lập tức trầm mặc. Hồi lâu sau, Ngụy Sâm chợt hỏi: "Vừa rồi tôi nghe thấy tiếng gầm gừ, đó là cái thứ gì?"

Vẻ mặt ai nấy đều có phần trốn tránh, không một ai lên tiếng trả lời hắn.

"Đồng chí Tiểu Đường, em nói đi." Ngụy Sâm trực tiếp điểm danh một người.

"Đó là… đó là…" Đường Nhu lắp bắp.

"Đó là Nhất Phàm, Phương Duệ bị cậu ấy giết chết rồi." Diệp Tu bình tĩnh nói.

36.

"Cái gì?" Ngụy Sâm sửng sốt, "Mày nói là Nhất Phàm giết Phương Duệ?"

"Mấy người thật sự không nhìn nhầm chứ?"

"Đó là Nhất Phàm! Nhất Phàm! Không phải Mạc Phàm!"

"Mày nói Mạc Phàm bị mày chèn ép bất chợt nổi điên tao còn tin!"

"Lão Ngụy, tỉnh táo lại!" Diệp Tu ấn Ngụy Sâm xuống, "Đó thật sự là Nhất Phàm. Không sai. Ba người bọn tôi tận mắt đứng đó nhìn thấy."

"Nhất Phàm cậu ấy… rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì?" Đường Nhu thở dài.

Chợt, một giọng nói pha chút ngờ vực truyền tới từ phía sau cánh cửa đóng chặt: "Em làm sao cơ? Chuyện gì xảy ra?"

"Nhất... Nhất Phàm?" An Văn Dật kinh hoàng nhìn về phía Diệp Tu.

"Phải, là em. Sao thế? Mau mở cửa cho em vào đi."

37.

Bàn tay Ngụy Sâm hướng về phía tay nắm cửa, nhưng Diệp Tu lại đột nhiên giữ chặt tay hắn.

Ngụy Sâm liếc mắt ra hiệu hỏi Diệp Tu, anh lắc đầu, mở miệng nói bằng khẩu hình, "Kỳ quái.”

"Tiền bối, mọi người sao vậy? Nhanh mở cửa nha."

Kiều Nhất Phàm vẫn kiên trì gọi cửa.

“Buzz...” Điện thoại Diệp Tu lại lần nữa rung lên.

[ Đừng mở cửa ]

Phía sau cánh cửa, cả bốn người, không một ai lên tiếng.

"Rốt cuộc cậu là ai?" An Văn Dật hít sâu một hơi, ra vẻ trấn định hỏi.

38.

"Em là Nhất Phàm." Người ngoài cửa trả lời, "Mọi người sao vậy? Sao lại đột nhiên hỏi em như vậy?"

"Cậu không phải là Nhất Phàm." Diệp Tu khẳng định.

"A ha ha ha…"

Một tràng cười rùng rợn truyền tới từ ngoài cửa.

"Đã không còn ai có thể cứu các ngươi nữa rồi." Kẻ ngoài cửa tuyên bố.

Phía sau cánh cửa, bốn người nhìn nhau.

"Các ngươi hết đường trốn rồi."

Quả thực không sai, chúng ta đã không còn chỗ trốn. Diệp Tu nghĩ.

Trong một góc hẻo lánh, thân ảnh Kiều Nhất Phàm xuất hiện từ sau cửa tủ quần áo.

Kiều Nhất Phàm đã mất khống chế, trên khuôn mặt cậu lúc này chỉ còn vẻ cuồng loạn.

Lần này, cuối cùng bốn người cũng nhìn rõ khuôn mặt ấy.

Nhưng tất cả, đã kết thúc rồi.

39.

Diệp Tu từ trên giường bật dậy, giấc mộng đêm qua chân thực tới mức đáng sợ. Lúc này đây, anh dường như vẫn cảm nhận được nỗi đau đớn thống khổ khi bị đâm xuyên qua.

Diệp Tu đốt điếu thuốc, ổn định lại tâm tình, đứng dậy đi rửa mặt, sau đó lại tới phòng huấn luyện.

"Lão đại! Lão đại! Nhìn nè! Nhà ma cổ xưa!" Bánh Bao nhảy nhót tới lui bên người Diệp Tu, tay không ngừng chỉ vào tạp chí.

Diệp Tu kinh hoàng, mồ hôi lạnh túa ra như tắm, ướt đẫm toàn thân. Tràng cảnh này, giống hệt như trong giấc mộng đêm qua.

"Bánh Bao, trên thế giới này không có ma quỷ." La Tập đẩy gọng kính.

Diệp Tu chợt có một loại dự cảm không tốt.

"Thám hiểm sao? Dường như…"

"Bánh Bao, tuần này còn phải đánh giải." Diệp Tu ngắt lời Tô Mộc Tranh.

"Đúng là không có tí tình thú nào." Trần Quả bĩu môi, "Tôi là bà chủ, tôi quyết định. Ngày mai mọi người đi thám hiểm nhà cổ! Tôn Triết Bình, anh cũng cùng đi chứ?"

Ngoại trừ Diệp Tu, tất cả mọi người đều nhìn về phía vị khách Tôn Triết Bình.

"Cái này không…"

"Nghe thú vị đấy, cho tôi đi cùng." Tôn Triết Bình đánh gãy lời Diệp Tu.

40.

Người lái xe cũng giống hệt trong mộng… Trên đường đi, Diệp Tu càng lúc càng lộ vẻ ngưng trọng.

"Thế nào? Diệp Tu đại thần? Sợ nhà cổ có ma thật à?" Phương Duệ chế giễu Diệp Tu.

"Tôi chỉ cảm thấy, có lẽ trên đời này thật sự có ma cũng không biết chừng."

"Muốn đến muốn đến!" Bánh Bao nhìn ra ngoài cửa sổ xe, vui vẻ hào hứng.

"Bánh Bao!" Dường như Diệp Tu nghĩ đến điều gì đó, đột ngột hét lên.

"Ài! Lão đại! Sao vậy?" Bánh Bao nghi hoặc hỏi.

"Một lát nữa, không được chạy trước, chúng ta cùng vào." Diệp Tu nhấn nhấn huyệt Thái Dương, có chút đau đầu.

"Được, lão đại! Không có vấn đề gì, lão đại!" Bánh Bao

Diệp Tu nhìn toà nhà giống hệt như trong mộng ngoài cửa sổ, nhíu mày.

41.

Vừa xuống xe, Bánh Bao đã lôi kéo La Tập chạy đi, nhưng chưa kịp chạy đã bị Diệp Tu gắt gao giữ chặt tại chỗ.

"Hay là chúng ta trở về đi." Diệp Tu nhìn toà nhà hệt như trong mộng trước mặt, rùng mình một cái.

"Lão đại, sao vậy?" Bánh Bao quay đầu nhìn Diệp Tu nghi hoặc.

"Được rồi, chúng ta vẫn là vào đi." Hy vọng tất cả chỉ là một giấc mơ, Diệp Tu nghĩ thầm.

Anh mang theo nỗi lòng chất đầy tâm sự bước đến trước cổng toà nhà. Bên cạnh, Bánh Bao đang không ngừng nhảy nhót cùng với La Tập mặt đầy bất đắc dĩ.

"Mấy người chậm thế." Ngụy Sâm ngậm điếu thuốc, "Đội trưởng, nhóm chúng ta tiếp theo đi như thế nào đây?"

"Trước hết điểm danh một lượt đi." Đường Nhu mở miệng.

"12 người, không sai." An Văn Dật liếc mắt nhìn một vòng.

42.

"Mọi người bám sát nhau, không được chạy loạn. Chúng ta trước hết sẽ dạo một vòng lầu một." Diệp Tu nói.

Cửa lớn từ từ mở ra, cả đoàn người nối đuôi nhau bước vào tòa nhà.

Tôn Triết Bình bước chậm đến bên cạnh Diệp Tu, "Sao vậy? Nhìn cậu có vẻ không ổn lắm."

"Giấc mộng đêm qua làm tôi cảm thấy chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra." Diệp Tu thở dài.

"Không có chuyện gì đâu." Tôn Triết Bình vỗ vai Diệp Tu an ủi.

"Anh lại lo lắng vớ vẩn cái gì nữa vậy, Diệp Tu đại đại?" Phương Duệ cũng sáp lại, "Anh nhìn nhóm chúng ta xem. Nếu thật sự xảy ra chuyện, chưa nói đến chỗ Phùng chủ tịch, một em cánh cụt nào đó ở Luân Hồi nhất định sẽ phát điên." Phương Duệ chỉ chỉ Đường Nhu, sau đó lại chỉ Tôn Triết Bình, "Bá Đồ càng thảm, lão Lâm và Trương Giai Lạc cùng nhau phát điên, Bá Đồ một khi điên lên là điên cả ổ…".

Vốn dĩ Phương Duệ chỉ muốn làm dịu bầu không khí, nhưng Diệp Tu càng nghe lại càng kinh hãi.

Anh đột nhiên nhớ tới giấc mộng đêm qua, khi Phương Duệ bị đâm xuyên qua ngực, cười khổ nói một câu.

"Lần này xem ra Bá Đồ nhất định sẽ điên cả ổ."

43.

Thật sự chỉ là mơ sao?

Diệp Tu bắt đầu nghi hoặc, càng ngày càng có nhiều điểm tương đồng giữa thực tại và cái gọi là 'mộng' kia. Mà anh cũng càng ngày càng lo sợ những tràng cảnh kia sẽ tái hiện lại một lần nữa.

"Đúng rồi, điện thoại có bắt được tín hiệu không?" Diệp Tu chợt hỏi.

"Không có tín hiệu." Kiều Nhất Phàm lấy điện thoại di động ra kiểm tra. Những người khác cũng nhao nhao lắc đầu theo.

Phương Duệ nhìn Kiều Nhất Phàm, sau đó theo bản năng sờ lên ngực bản thân.

Chẳng một ai chú ý tới động tác nhỏ này, nhưng Diệp Tu nhìn thấy tất cả.

Có lẽ không phải là mơ.

Trong lòng Diệp Tu nghĩ.

44.

Đại sảnh không có gì đặc biệt, ngoại trừ vết máu khô khốc trên mặt thảm.

Đoàn người cùng nhau đi về phía hành lang. Đúng lúc này, Tôn Triết Bình cảm thấy dường như có gì đó rơi vào trong giày, anh chống tay lên tường, định lấy hạt sạn ra.

“Tách”

Đèn chợt sáng.

"Ở đây có điện?" An Văn Dật nói, sau đó tắt đèn pin.

"Phương Duệ, cậu nhìn cái này xem." Ngụy Sâm đang nhìn quanh, đột nhiên lên tiếng lôi kéo Phương Duệ đến trước một cánh cửa, "Cậu nhìn cánh cửa này xem, trông như bị thú hoang cào vậy."

"Đúng vậy, mọi người mau tới xem. Trên cánh cửa còn có một lỗ thủng cao tầm ngực tôi." Phương Duệ gọi mọi người.

Kiều Nhất Phàm nhìn cánh cửa, không biết vì sao chợt cảm thấy cánh tay có phần đau đớn.

"Vào xem chút đi." Nói rồi, Diệp Tu đẩy cửa.

45.

"Đây hẳn là phòng đọc sách." Tôn Triết Bình nhìn cách bài trí căn phòng, nói.

"Đúng là phòng đọc sách." Diệp Tu gật đầu.

"Có máu." Mạc Phàm chợt mở miệng.

"Máu?" Trần Quả không nghĩ nhiều, nhìn về phía Mạc Phàm. Mà cậu chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.

Cả mặt sau cánh cửa và sàn nhà đều dính đầy những vệt máu không rõ, tựa như một ai đó đã từng bị đâm xuyên thủng ngực ngay tại cánh cửa này, sau đó thuận theo cánh cửa trượt xuống, ngã trên mặt sàn.

"Nơi này sao còn có cả kẹo?" Tôn Triết Bình nhặt chiếc kẹo bị máu bắn lên bên chân, vừa nhìn, sắc mặt liền trở nên ngưng trọng.

"Có chuyện gì sao?" Tô Mộc Tranh cảm thấy Tôn Triết Bình có điểm không thích hợp, hỏi.

Tôn Triết Bình lấy kẹo trong túi ra, lại nhìn viên kẹo nhặt được trên sàn, sắc mặt càng ngày càng ngưng trọng.

"Viên kẹo này…" Tôn Triết Bình đặt viên kẹo đã nhặt được vào lòng bàn tay, đưa cho mọi người nhìn, "Viên kẹo này là của Trương Giai Lạc."

"Cái gì?" Cả đám kinh ngạc.

"Chính xác mà nói, đây là viên kẹo Trương Giai Lạc cho tôi." Tôn Triết Bình giải thích.

"Viên kẹo này..."

"Vậy mà lại giống hệt viên kẹo trên người tôi bây giờ."

46.

"Kẹo của anh sao lại rơi ở đây được?" Phương Duệ hỏi, "Lại còn dính máu."

"Đồng chí Tôn Triết Bình, vì hù dọa mấy người chúng ta, cậu cũng không cần đến trước một bước chuẩn bị sẵn chứ." Ngụy Sâm vỗ vai Tôn Triết Bình, "Vết máu rất thật nha, mua ở đâu đấy?"

"Tôi không nhàm chán đến mức đấy, là đồng chí Ngụy Sâm thì đúng hơn." Tôn Triết Bình cười khổ.

"A?" An Văn Dật nhìn xuống sàn, bất ngờ cất giọng đầy nghi ngờ.

"Sao vậy?" Tô Mộc Tranh hỏi.

"Trên mặt sàn có điếu thuốc." An Văn Dật nói.

"Để tôi xem xem." Phương Duệ ngồi xổm xuống, "Lão Ngụy, nói thật đê, không phải hôm qua anh lén lút tới đây đấy chứ?"

"Đừng nói bậy, hôm qua anh đây còn cùng cậu đi đoạt boss dã ngoại đấy." Ngụy Sâm cũng mơ mơ hồ hồ, "Sao?"

"Thuốc lá này là nhãn hiệu anh thường hút." Phương Duệ nhặt tàn thuốc lên để Ngụy Sâm nhìn.

47.

Ngụy Sâm cũng nhìn chằm chằm tàn thuốc một hồi lâu, "Đồng chí Diệp Tu, cậu tệ, lại đi trộm thuốc lá của tôi để hút? Nhìn đầu mẩu thuốc lá này xem, là thói quen của cậu!"

"Sao tôi càng nghe càng thấy mơ hồ vậy." Trần Quả nói.

"Nghe như ai đó hôm qua đã tới đây bố trí sẵn." Đường Nhu nói.

"Nhưng sao có thể? Cả ngày hôm qua, mọi người đều ở cùng nhau từ sáng đến tối. Không có ai rời đi quá lâu cả." Tô Mộc Tranh nói.

"Cứ luôn có cảm giác căn phòng này có gì đó không đúng." La Tập đánh giá xung quanh.

"Cửa sổ." Mạc Phàm nói.

"Đúng ha, đây là phòng đọc sách, vì sao lại không có cửa sổ?" La Tập hỏi.

"Ai nha~ nói không chừng là vì đèn trong phòng đủ sáng rồi!" Bánh Bao khoác vai La Tập.

"Mọi chuyện càng ngày càng phức tạp…" Diệp Tu vuốt nhẹ ấn đường.

48.

Nói không chừng đó không phải là mơ.

Diệp Tu bị chính ý nghĩ bất chợt hiện ra trong đầu làm giật nảy mình, sau đó cười khổ lắc đầu. Cái đám dở hơi này không phải vẫn đang nhảy nhót tưng bừng trước mặt mình sao.

"Nếu không còn phát hiện điểm gì khác lạ, hay là chúng ta đi xem xét phòng khác đi." Kiều Nhất Phàm đề nghị.

Đám người đi tới căn phòng kế tiếp, Trần Quả vặn nắm đấm cửa, "Cửa bị khoá từ bên trong rồi."

"Chúng ta đi phòng khác tìm chìa khóa đi." Tô Mộc Tranh nói.

"Để tui để tui!" Bánh Bao đuổi người đứng trước cửa qua một bên, lùi về phía sau mấy bước, sau đó nhanh chóng phi tới đạp một cước đá tung cửa.

Trong phòng chỉ có duy nhất một cây đàn dương cầm.

Cây đàn dương cầm lớn thuần trắng được bày chính giữa phòng. Diệp Tu tiến tới, nhẹ nhàng sờ lên cây đàn, trên tay không hề dính chút bụi bặm nào.

Cây dương cầm này đáng lẽ phải nằm trên lầu hai chứ? Anh đột nhiên nghĩ tới.

49.

"Sao tôi cứ có cảm giác cây dương cầm này đáng lẽ không nên nằm ở đây nhỉ?" Phương Duệ sờ cằm.

"Đừng nghĩ nữa, tìm xem có gì khác không." Đường Nhu nói.

Cả đám người lập tức lục lọi khắp phòng.

Phương Duệ đi tới phía sau cây đàn dương cầm, chợt thấy có tờ giấy nằm dưới dây đàn. Hắn cúi người định cầm mảnh giấy lên.

"Phương Duệ, cậu đang làm gì vậy?" Ngụy Sâm hỏi.

"Hả? À. Tôi thấy phía dưới có…" Phương Duệ quay đầu nhìn về phía Ngụy Sâm, tay còn đang cầm mảnh giấy.

Đúng lúc này, “Phanh” một tiếng, nắp đàn mất đi gậy chống đỡ sập xuống.

Ngụy Sâm đứng cách cây đàn gần nhất bị một màn trước mặt doạ phát ngốc.

"Phương Duệ!" Diệp Tu bấy giờ mới phản ứng lại, đẩy mọi người ra, ba chân bốn cẳng chạy tới mở nắp đàn.

Máu thịt be bét.

50.

Ba cô gái che miệng tìm một góc hẻo lánh, Kiều Nhất Phàm đứng bên cạnh tiếp nước cho ba người.

Ngụy Sâm và Diệp Tu không hẹn mà cùng đốt một điếu thuốc.

Tôn Triết Bình cũng cảm thấy dạ dày cuồn cuộn.

“Cùm cụp”

Âm thanh mở khoá. Đàn dương cầm bắt đầu hoạt động. Tốc độ càng lúc càng nhanh. Dần tiến lại gần hai người đang nói chuyện là Bánh Bao và La Tập.

"Cẩn thận!" Tôn Triết Bình vừa hét lớn vừa lao về phía hai người.

Đáng tiếc, đã muộn.

Bánh Bao nghe thấy tiếng hét, quay đầu nhìn qua.

"Bánh Bao!" La Tập không ngừng lay vai Bánh Bao.

Nhưng một lúc lâu sau, vẫn chẳng có ai đáp lại. Bánh Bao bị kẹp giữa vách tường và dương cầm, vĩnh viễn mất đi khả năng đáp lời.

51.

"Bánh Bao, cái tên chết tiệt nhà cậu! Mau trả lời tôi!" La Tập vẫn tiếp tục lay thân hình bất động của Bánh Bao, "Đừng đùa, chơi như vậy không vui tí nào…"

"Một chút cũng… không muốn chơi…"

Ngụy Sâm thấy vậy, kéo La Tập khỏi thi thể Bánh Bao, Trần Quả cũng ôm lấy La Tập đã thất hồn lạc phách.

"Chúng ta… nên làm gì tiếp đây?" Tô Mộc Tranh nhìn về phía Diệp Tu.

"Trước hết ra ngoài bắt tín hiệu, sau đó gọi điện thoại báo cảnh sát." Diệp Tu nói, "Rồi liên hệ với người nhà Phương Duệ và Bánh Bao."

Một đám người nhanh chóng quay lại cửa lớn, Tôn Triết Bình đẩy cửa, quay lại nhìn mọi người, lắc đầu.

"Lại không mở được cửa?" Diệp Tu

"‘Lại không mở được' là sao?" An Văn Dật hỏi.

Diệp Tu sững sờ, "Tôi vừa mới nói 'lại' sao?"

Tất cả mọi người đều gật đầu.

"Chắc là thuận miệng nói nhầm thôi." Ngụy Sâm nói, "Không thì chúng ta thử phá cánh cửa này xem?"

52.

"Một… Hai… Ba!"

Tất cả cùng nhau đẩy mạnh cửa, nhưng cánh cửa vẫn không hề nhúc nhích tí nào.

"Thử lại lần nữa?" Tôn Triết Bình hỏi.

Cánh cửa vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

Diệp Tu lắc đầu, thở dài, mọi thứ diễn ra quá bất ngờ. Hiện tại cả đám đều bị vây trong ngôi nhà này, điện thoại thì không có tín hiệu, muốn báo cảnh sát cũng chẳng có cách nào, chứ đừng nói đến chuyện liên lạc với bên ngoài.

"Hay là chúng ta tìm xem lầu một có cửa sổ hay không? Bây giờ chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể …" Đường Nhu nói.

"A~" Một tiếng cười lạnh truyền đến từ một góc hẻo lánh.

"Ai đang ở đó!" Tay cầm đèn pin xoay qua, cả đám người chỉ thấy một bóng trắng vụt qua.

"Đó là… cái thứ gì?" Giọng nói của Ngụy Sâm có chút run rẩy.

"Ngôi nhà này… không lẽ… thật sự có quỷ…"

53.

Sau đó, Ngụy Sâm thật sự nhìn thấy quỷ, nhìn thấy trước khi hắn chết một giây.

Con quỷ cũng rất có tinh thần sáng tạo, ví như lần này, nó không treo Ngụy Sâm lên, cũng không trực tiếp một miếng ăn sạch hắn. Mà nó bịt chặt miệng Ngụy Sâm, ăn hắn, từng miếng, từng miếng.

Bố cục căn phòng có phần hỗn loạn, chờ đến lúc đám Diệp Tu phát hiện ra vấn đề chỗ Ngụy Sâm, trái tim đang đập thình thịch của hắn đã nằm trong tay quỷ.

Con quỷ nghe được tiếng động, quay đầu nhìn đám người Diệp Tu, mỉm cười cắn khí quan trong tay, sau đó thoả mãn lau miệng, rồi đột nhiên biến mất.

Moá, đó không phải là mơ. Sau khi nhìn thấy một màn này, Diệp Tu bắt đầu kiên định tin rằng tất cả không phải là mơ, mà là những chuyện bản thân đã từng trải qua.

Cách bóng quỷ ăn lần này giống hệt cách mà nó đã nuốt sạch Mạc Phàm lần trước. Nhiều lần trùng hợp như vậy, mọi chuyện sẽ không còn là trùng hợp nữa.

Chúng ta đều đã chết, sống lại, rồi lại bước vào căn nhà này để tiếp tục chết đi.

Diệp Tu theo bản năng lấy điện thoại trong túi ra.

“Buzz...”

54.

[ Mau chóng rời khỏi phòng ]

Vẫn là tin nhắn đến từ người nặc danh kia.

[ Nó sẽ lập tức quay lại! Chạy mau! ]

Diệp Tu nhíu mày, "Chúng ta nhanh chóng rời khỏi căn phòng này."

Ngữ khí của hắn vô cùng kiên quyết, mọi người ai nấy đều chưa kịp phản ứng đã theo chân Diệp Tu chạy ra khỏi phòng, lao nhanh trên hành lang.

"Diệp Tu… xảy… xảy ra chuyện gì?" Tô Mộc Tranh thở hồng hộc hỏi.

"Có người báo cho anh… nhanh chóng rời khỏi căn phòng…"

"Vừa nãy tôi để ý thấy…" Tôn Triết Bình vừa chạy vừa nói, "Trong nhà, mọi người đều không bắt được sóng, tại sao cậu vẫn có thể nhận được tin nhắn?"

"Tôi… tôi cũng… không biết…" Diệp Tu cũng mệt đến mức thở không ra hơi.

"Tôi đề nghị… chúng ta… sau khi trở về… phải học tập Bá Đồ… rèn luyện thân thể, tập thể dục thể thao…" Trần Quả thực sự chạy không nổi nữa, chống đầu gối đứng đó.

55.

"Chị chủ… chị lập flag* à…" An Văn Dật cũng dừng lại, thở hổn hển.

[*] Lập flag = miệng quạ đen. Khi một người nói một câu với ý tích cực phấn chấn nhưng kết quả lại đi ngược với kỳ vọng. Nói đơn giản là bị chính lời nói vả mặt.

Ví dụ có người ra cửa nói "Hôm nay thời tiết không tệ!", sau đó trời liền đổ mưa, đây gọi là 'lập flag'.

Những người khác cũng chịu không nổi nữa, nhao nhao đứng lại, ngồi xuống đất nghỉ ngơi.

"Nên là, Diệp Tu…" Tôn Triết Bình ngừng lại, "Tôi cảm thấy cậu cần giải thích cho chúng tôi."

"Tiền bối, từ hôm qua anh đã hơi kỳ quặc." Kiều Nhất Phàm tiếp lời, "Anh không bị bệnh chứ?"

"Tin nhắn kia bất ngờ được gửi tới, tôi theo bản năng liền tin tưởng." Diệp Tu móc bao thuốc lá ra, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng vẫn cất vào chỗ cũ, lần này đã chẳng còn ai châm lửa cho hắn như Ngụy Sâm.

"Chỉ đơn giản như vậy?" An Văn Dật hỏi, hiển nhiên cậu không cho là Diệp Tu sẽ tùy tiện tin tưởng một cái tin nhắn không rõ từ đâu tới.

"Chỉ đơn giản như vậy." Diệp Tu gật đầu, nghĩ thầm, dù sao tin nhắn chỉ dẫn chưa sai bao giờ.

"Diệp Tu." Tô Mộc Tranh chợt giật nhẹ góc áo hắn, "Có thật là chúng ta trước đây chưa từng tới nơi này?"

56.

"Chưa từng tới." Ánh mắt Diệp Tu lảng đi nơi khác.

Chúng ta đâu chỉ từng đến, chúng ta còn bỏ mạng tại đây. Trong lòng Diệp Tu nghĩ thầm, nhưng những lời này hắn không thể nói ra.

"Chưa từng tới sao? Sao em luôn có cảm giác nơi này quen quen…"

"Nghỉ ngơi đủ rồi chứ?" Tôn Triết Bình hỏi, "Chúng ta cũng đã đến lúc cần phải đi, không biết thứ đó có đuổi theo không."

"Mỗi lần vào một phòng lại chết mấy người…" An Văn Dật thở dài, "Mấy người chúng ta còn chẳng đủ để chạy một vòng lầu một."

"Hay chúng ta lên lầu hai xem?" Đường Nhu đề nghị.

"Chị nghĩ không nên." Trần Quả liên tục lắc đầu, "Cầu thang này khiến chị có cảm giác bất an."

"Quả Quả, từ lúc nào mà lá gan chị lại nhỏ như vậy?" Đường Nhu cười đáp.

"Chị thấy ngôi nhà này âm trầm…" Trần Quả hơi rụt cổ lại.

"..."

"Ai da!"

Diệp Tu và Tôn Triết Bình đi đầu chợt dừng bước, Kiều Nhất Phàm theo sau liền đụng trúng lưng Diệp Tu.

"Sao lại không đi nữa?" Tô Mộc Tranh hỏi.

Diệp Tu và Tôn Triết Bình nghiêng người, họ đã đi đến tận cùng của hành lang, lúc này, hiện ra trước mắt mọi người là cầu thang thẳng tắp.

57.

"Tôi thật sự… không muốn đi cái cầu thang này…" Trần Quả than thở, bước chân lên bậc thang đầu tiên.

Cầu thang rất ngắn, dẫn thẳng tới lầu hai, mất chưa tới một phút để đi hết cầu thang.

"Tại sao trên trần lầu hai còn có vết máu… và cả nửa đoạn dây thừng?" La Tập đẩy gọng kính, đèn pin trong tay chuyển hướng soi lên trần nhà.

"Không biết là ai đến thám hiểm mà xui xẻo như vậy." An Văn Dật nói.

Chúng ta chính là lũ xui xẻo đó đấy… Diệp Tu thầm oán.

"Nhìn kìa, bên cạnh có một căn phòng!" Kiều Nhất Phàm chỉ về phía cánh cửa nằm bên tay trái, nói.

"Vào xem." Diệp Tu nhanh chân đi qua đó, mở cửa.

"Lại là… dương cầm…" La Tập nhìn cách bày trì trong phòng, tự mình lẩm bẩm.

"Đừng nghĩ nữa…" Kiều Nhất Phàm vỗ lưng La Tập.

"Chủ nhân trước đây của ngôi nhà này rất thích dương cầm ha…" Diệp Tu đi qua đi lại, sờ cây đàn dương cầm, "Cũng không khác dưới lầu, đều không bám bụi.".

Căn phòng này đáng lẽ ra không chỉ có dương cầm, hẳn còn phải có những thứ khác mới đúng… Diệp Tu nghĩ thầm.

"Chìa khoá." Mạc Phàm bất chợt lên tiếng.

"Chìa khoá? Cậu tìm thấy ở đâu?" Tôn Triết Bình hỏi.

Mạc Phàm không trả lời, chỉ nhìn về một góc.

"Đừng hỏi nữa, miệng của Mạc Phàm, nếu cậu ta không muốn nói thì ai trong chúng ta cũng cạy không nổi." Trần Quả vỗ vai Tôn Triết Bình.

"Trước hết cứ cầm chìa khoá đi đã, chúng ta lại nghỉ ngơi trong phòng này một lát vậy." Diệp Tu nói, "Thoạt nhìn căn phòng này cũng rất an toàn.".

Diệp Tu đi đóng cửa, sau đó thuận tay khoá luôn. Một đám người ngồi dưới đất, Tôn Triết Bình phát kẹo cho mọi người, còn Kiều Nhất Phàm đưa nước.

"Đi nhiều gian phòng như vậy, đừng nói đến cửa, ngay cả một cái cửa sổ còn chẳng có." Trần Quả đấm bóp chân, phàn nàn.

"Không có lối ra, mà dương cầm thì không thiếu..." Đường Nhu nhìn cây dương cầm được đặt chính giữa phòng, có điều suy nghĩ.

"Cộc cộc cộc" Tiếng gõ cửa bất chợt vang lên.

59.

Người trong phòng nhìn nhau dò xét.

Diệp Tu âm thầm đếm, chính xác đủ người.

“Cộc! Cộc! Cộc!” Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục vang lên.

"Ai?" Thanh âm của Trần Quả hơi run rẩy.

“Cộc! Cộc! Cộc!” Ngoài cửa không có ai trả lời.

“Cộc! Cộc! Cộc…” Tiếng gõ cửa càng ngày càng nhỏ dần, sau đó dừng hẳn.

"Cửa… có thứ gì đó chảy vào?" Tô Mộc Tranh chỉ vào khe cửa sát mặt sàn.

"Hình như… là máu!" Kiều Nhất Phàm hoảng sợ nhận ra chất lỏng trên mặt sàn.

"Máu… người…" Diệp Tu nhíu chặt chân mày.

60.

"Theo lý thuyết, ngôi nhà này ngoại trừ chúng ta ra thì chẳng còn ai khác." An Văn Dật bình tĩnh lại, "Ngôi nhà hoang phế lâu như vậy, chúng ta cũng chỉ đột nhiên nổi hứng tới thám hiểm, hơn nữa chúng ta vừa mới xác nhận cửa ra vào đã bị phong tỏa, mà lầu một cũng không có bất kì một cái cửa sổ nào."

"Vậy phải giải thích máu ở cửa như thế nào?" La Tập đẩy gọng kính.

"Nếu là người…" Đường Nhu nói, "Như vậy chúng ta vừa rồi đã bỏ mặc một người bị giết…"

"Mà thi thể của người đó có lẽ cũng đang nằm ở cửa…"

"Nhưng tại sao vừa rồi lại không kêu cứu?" Trần Quả hỏi.

"Lão Ngụy… trước khi chết cũng không thể kêu cứu…" Diệp Tu vuốt ấn đường, mọi chuyện dường như càng ngày càng phức tạp.

"Vừa rồi người ngoài cửa hình như… có phát ra một chuỗi tiếng 'A'..." Tôn Triết Bình nhíu mày, mặc dù chuỗi âm thanh đó không thành câu, nhưng rất quen tai.

"Có à?" Đám người kinh ngạc nhìn Tôn Triết Bình.

"Có thể là tôi nghe…" Tôn Triết Bình sửng sốt, "Tiếng đàn dương cầm này… không lẽ chỉ có mình tôi nghe thấy?"

"Không." Diệp Tu lắc đầu, "Tôi cũng nghe thấy."
 
Last edited:

Mều Tinh

Cả thế giới thuộc về loài Mều
Hội Tự Sát
Bình luận
265
Số lượt thích
1,762
Location
Hành tinh của loài Mèo :v
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Song Diệp, Tán, Tranh, Sở, Lạc, Hoàng,....
#10
Quả nhiên... Diệp là người sẽ chứng kiến vòng tuần hoàn......

Người nhắn tin đến cho Diệp là ai? Liệu có phải là Tán?

Mộc Tranh nói nơi này quen là do khi nhỏ họ đã từng đến đây sao?

Hóng.....
 

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,036
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#11
61.

“Tiểu Đường, em đừng đùa như vậy…” Trần Quả chôn đầu giữa hai gối run lẩy bẩy.

“Quả Quả… kia không phải em đàn…” Đường Nhu có chút sợ hãi rồi.

“Tiểu Đường vẫn luôn ngồi yên ở đây.” Tôn Triết Bình cũng lên tiếng, “Lão Diệp, cậu đừng đùa như vậy, dọa sợ cả bọn rồi!”

“Tôi cũng luôn ngồi yên một chỗ mà.” Diệp Tu nhíu mày, lấy bật lửa ra đốt thuốc, “Mà trừ chương 3 bản Sonata Pathetique và bản Chuyến bay của ong vàng ra, còn lại tôi cũng không biết đàn.”

Tiếng đàn dương cầm vẫn tiếp tục vang lên.

“Căn phòng này càng lúc càng đáng sợ…” An Văn Dật đứng dậy vỗ vỗ quần, “Hay là chúng ta ra ngoài đi…”

“Em đồng ý…” La Tập nói nhỏ.

Mạc Phàm cũng gật đầu, nhìn về phía Diệp Tu.

“Bên ngoài chắc là an toàn, chúng ta đi phòng khác nhìn thử xem.” Diệp Tu tay kẹp điếu thuốc đứng lên, Tôn Triết Bình cũng theo đến bên cạnh.

Diệp Tu mở cửa.

“Ầm!”

62.

Một cỗ thi thể rơi xuống trước mặt.

“Trang phục này… trông quen quá…” Kiều Nhất Phàm quan sát thi thể, nói.

“Cổ áo đen nền đỏ… hình như là đồng phục Bá Đồ…” Tô Mộc Tranh có chút nghi hoặc, “Người Bá Đồ sao lại ở đây?”

“Ể, gương mặt này…” Trần Quả nhìn nhìn một chút, cũng lên tiếng.

“Có thể là đồng phục fan hâm mộ Bá Đồ, chúng ta nên tiếp tục đi thôi.” Diệp Tu nhìn xem thi thể mà kinh hoàng, vội vàng cắt ngang lời của Trần Quả.

Diệp Tu liếc nhìn Tôn Triết Bình, âm thầm thở dài, trong lòng cũng khó tránh có chút nghi ngờ, không biết rốt cuộc hắn làm sao xuất hiện ở nơi này.

“Chúng ta đi thôi.” Tôn Triết Bình cố giả vờ bình tĩnh nói, anh không dám liếc nhìn thi thể kia lần nào nữa.

Diệp Tu thâm tâm hiểu rõ, vỗ vỗ vai Tôn Triết Bình, không nói gì nữa.

“Cánh cửa này sao lại khóa?” An Văn Dật ấn tay nắm cửa phòng bên cạnh.

63.

Mạc Phàm im hơi lặng tiếng đưa ra chìa khóa.

An Văn Dật nhìn chìa khóa trong tay Mạc Phàm, thử mở cửa.

“Mấy món đồ mới nhặt sao có thể được sử dụng nhanh như vậy…” Trần Quả có chút bất ngờ, “Loại này không phải nên dùng để mở cửa bí mật sao?”

“Ken két”

Cửa mở.

“Đây là đời thực, không phải game đâu Quả Quả.” Đường Nhu vỗ vỗ vai Trần Quả vẫn còn hơi kinh ngạc.

Phía góc phòng có một tủ treo quần áo.

Diệp Tu nhớ lại căn phòng này, anh nhìn Kiều Nhất Phàm, lặng lẽ vuốt ngực mình.

“Chỉ là tủ treo quần áo?” Tô Mộc Tranh bước tới muốn mở ra.

“Buzz…”

Điện thoại Diệp Tu lại bắt đầu rung.

64.

“Mộc Tranh, chờ một chút!” Diệp Tu thét lên theo bản năng.

“Hả?” Tô Mộc Tranh quay đầu lại, nhưng tay đã mở ra cửa tủ quần áo.

[ Đừng mở tủ quần áo! ]

Quỷ hung tợn với gương mặt mỉm cười xuất hiện sau khe cửa, vươn tay ra muốn bắt lấy Tô Mộc Tranh.

Mạc Phàm nhanh chân phóng tới, ôm lấy Tô Mộc Tranh thuận thế lăn sang bên.

Quỷ đứng trong tủ quần áo khẽ cười, cả bọn cùng nhích dần về phía cánh cửa.

“Tại sao phải trốn?” Quỷ nghiêng đầu hỏi, “Các ngươi trốn không thoát.”

Quỷ nhấc tay một cái, cánh cửa phía sau cả bọn thình lình đóng lại.

“Dù sao thì các ngươi cũng phải chết trong ngôi nhà này.”

“Người khác không biết, mi lại chưa rõ ràng sao.”

Quỷ bình tĩnh nhìn Diệp Tu.

65.

Quỷ từ từ tiếp cận nhóm người bọn họ.

“Ngừng chống cự đi.”

Quỷ đột nhiên đứng lại, vẻ mặt dần trở nên căm phẫn.

“Ta mãi không biết thứ gì luôn giúp đỡ các ngươi”, quỷ nở nụ cười lạnh lùng, “Xem ra phải diệt trừ hắn trước…”

“Hưởng thụ chút thời gian còn lại của các ngươi đi…”

Quỷ khẽ cười dần dần tan biến.

Cả bọn lại lần nữa ngồi bệt xuống đất.

“Diệp Tu, những lời hắn mới nói là có ý gì?” Tôn Triết Bình hỏi, “Sao lại nói chúng ta đều sẽ chết, chúng tôi không biết nhưng cậu lại rõ ràng?”

Diệp Tu run rẩy đốt điếu thuốc, “Chúng ta… ở trong ngôi nhà này đã chết một lần rồi…”

“Cái gì gọi là… đã chết một lần…” An Văn Dật lên tiếng hỏi, “Chúng ta không phải vẫn đang sống đây sao?”

“Tôi cũng không biết… mọi người có vẻ đều không nhớ những ký ức kia…” Diệp Tu hít một hơi thuốc, “Nhưng chúng ta thực sự đã chết qua một lần…”

Cả bọn không khỏi nghĩ đến câu nói trong quyển tạp chí kia.

Vòng tuần hoàn chết chóc.

66.

“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” Trần Quả nhìn bầu không khí lúc này, chuyển sang nói chuyện khác.

“Trước tiên thoát khỏi căn phòng này đã.” Diệp Tu nói.

Kiều Nhất Phàm và An Văn Dật cùng vặn tay nắm cửa, lại thử xô đẩy cửa, rồi nhìn Diệp Tu lắc đầu.

“Cửa không mở được, chúng ta thoát ra từ lối nào đây?” Đường Nhu hỏi.

Diệp Tu đi tới trước tủ quần áo, mở ra hoàn toàn cánh cửa tủ.

“Từ lối này.” Anh nói.

Trong tủ quần áo có một cầu thang hướng xuống dưới.

“Cậu làm thế nào biết trong này có cầu thang?” Tôn Triết Bình hỏi.

“Căn phòng này tôi đã tới một lần, nhưng lần trước là từ cầu thang đi lên đây.” Diệp Tu đưa chân bước xuống cầu thang.
Diệp Tu bật đèn pin dẫn đầu, cầu thang lần này so với lần trước dường như dài hơn hẳn.

67.

“Em vẫn chưa thể chấp nhận lời giải thích ban nãy.” La Tập nhíu mày, “Việc này hoàn toàn không có căn cứ khoa học.”

“Từ lúc bước vào ngôi nhà này, chúng ta chưa từng gặp được chuyện gì có khoa học.” An Văn Dật lặng lẽ thở dài.

Kiều Nhất Phàm ngẩng đầu liếc nhìn Diệp Tu trước mặt, “Em cảm thấy, tiền bối có gì đó không đúng.”

Diệp Tu nghiêng nghiêng đầu, không để ý lắm tới lời bàn tán xì xào phía sau.

“Lý do chết qua một lần này… thật là ảo diệu”. Tôn Triết Bình đi lên trước vỗ vỗ vai Diệp Tu.

“Tôi cũng cảm thấy ảo diệu.” Diệp Tu cười khổ, “Vừa chết xong mở mắt ra, phát hiện mình đã quay lại ngày hôm qua, tôi cũng lần đầu gặp chuyện thế này.”

“Cầu thang này dẫn tới nơi nào?” Tô Mộc Tranh hỏi.

“Chắc là một cái hành lang”, Diệp Tu nói, “Anh cũng không rõ lắm, kết cấu tòa nhà này dường như luôn thay đổi.”

Cầu thang càng ngày càng hẹp, mày Diệp Tu càng nhíu càng sâu.

“Bám sát vào nhau, cẩn thận dưới chân.” Tôn Triết Bình quay đầu về sau hét lên.

68.

“Bịch bịch bịch…”

Sau lưng cả bọn có tiếng bước chân truyền đến, chủ nhân tiếng bước chân như đang trốn chạy.

Bước chân của bọn họ cũng vô thức tăng tốc.

“Ai… ai ở đó?” La Tập run rẩy quay ra sau hô to.

Trừ tiếng bước chân vẫn vang lên thì không ai trả lời cậu.

“Chúng ta… hay là chúng ta chạy đi…” Kiều Nhất Phàm đề nghị.

Tiếng nước chân vẫn tiếp tục đến gần.

“Chạy!” Diệp Tu và Tôn Triết Bình không hẹn mà đồng thời thét lên, Diệp Tu nhìn cầu thang run rẩy dưới chân, không nhịn được mà căn dặn lần nữa, “Cẩn thận dưới chân!”

Nhóm người trên cầu thang bắt đầu phóng đi, dẫn đầu là Diệp Tu và Tôn Triết Bình đang dốc sức phá cánh cửa cầu thang đóng kín.

Diệp Tu cùng Tôn Triết Bình đứng ngoài cửa chờ hồi lâu, vẫn không nhìn thấy bóng dáng người nào khác.

“Chẳng lẽ có cái cầu thang cũng có thể chạy lạc được sao…” Tôn Triết Bình có chút bất đắc dĩ.

69.

“Ngôi nhà này cả bọn chỉ tiến thẳng cũng có thể đến hai tầng khác nhau.” Diệp Tu thở dài, đốt điếu thuốc, “Nếu không chúng ta quay lại tìm xem?”

Tôn Triết Bình gật đầu, hai người vừa định cất bước, liền thấy Tô Mộc Tranh cùng Mạc Phàm từ trong vọt ra.

“Sao chỉ có hai đứa em? Những người khác đâu?” Diệp Tu hỏi.

Mạc Phàm xoay đầu qua một bên, không nói gì.

Tô Mộc Tranh cúi đầu, có chút nghẹn ngào nói một câu, “Bọn họ không đến được.”

“Người sống chỉ còn lại bốn người chúng ta…” Diệp Tu nhả ra vòng khói, “Đi thôi, không có thời gian để chúng ta đau buồn đâu.”

“Chúng ta đang ở tầng mấy?” Tôn Triết Bình hỏi.

“Tôi cũng không biết, chúng ta đi xung quanh xem một chút.” Diệp Tu nói.

Bốn người tiếp tục tìm kiếm đầu mối cùng lối thoát.

70 (68.1).

Nhóm người lao nhanh về phía trước.

Tiếng bước chân sau lưng vẫn vang lên.

“Tôi có chút… chạy không… nổi nữa…” Trần Quả vừa chạy vừa nói.

“Quả Quả cố lên!” Đường Nhu lôi kéo Trần Quả.

“Ầm!”

“Cố thêm chút nữa! Diệp Tu bọn họ đã mở được cửa!” Tô Mộc Tranh thét lên.

“Ken két ken két ken két…”

Trên cầu thang vết nứt lan rộng.

“A!”

Bậc thang dưới chân An Văn Dật đột ngột sụp xuống.

“Tiểu An!” Đường Nhu duỗi tay bắt được An Văn Dật, kéo cậu lên bậc thang mình đang đứng.

“Chạy mau! Cầu thang đang sụp đổ!” An Văn Dật lấy lại tinh thần, lớn tiếng hô.

71 (68.2).

Nhanh lên! Nhanh lên chút nữa! Mỗi người trong lòng đều đang gào thét.

Tốc độ cầu thang sụp đổ càng lúc càng nhanh, mọi người đều đang liều mạng phóng đi.

Tô Mộc Tranh cùng Mạc Phàm người trước người sau chạy dẫn đầu, cầu thang đổ sụp khiến tiếng bước chân sau lưng bọn họ càng lúc càng thưa.

Tô Mộc Tranh không quay đầu lại.

Tô Mộc Tranh không dám quay đầu lại.

Sụp đổ đã lan gần đến dưới chân hai người, cô không dám nghĩ đến tình huống sau lưng, chỉ có thể liều mạng chạy về phía trước.

“A!”

Bất thình lình, Mạc Phàm đẩy Tô Mộc Tranh lên trước, sau đó thân hình lảo đảo.

Sụp đổ đột nhiên ngừng lại.

Tô Mộc Tranh quay đầu, phát hiện Mạc Phàm đang mất thăng bằng rơi xuống, Tô Mộc Tranh theo bản năng nhào người gắt gao bắt lấy tay Mạc Phàm.

“Buông tay!” Mạc Phàm nhíu mày.

“Không buông!” Tô Mộc Tranh cắn răng kiên trì.

72 (68.3).

Hai người giằng co.

“Mạc Phàm, nghe tôi nói.” Tô Mộc Tranh cố gắng kéo Mạc Phàm lên, “Chỉ dựa vào sức một mình tôi không thể kéo cậu lên, cậu không thể bỏ cuộc… hiện tại… Hưng Hân chỉ còn lại chúng ta…”

Mạc Phàm trầm mặc.

Sức lực Tô Mộc Tranh càng lúc càng yếu, tay Mạc Phàm từ từ trượt xuống.

“Kéo lên.” Mạc Phàm bỗng nhiên nói.

Tô Mộc Tranh cắn răng dùng hết chút sức lực cuối cùng của mình.

Mạc Phàm một tay khác thuận thế nắm lấy cầu thang rung rinh.

Mạc Phàm bò lên từng chút một.

Hai người ngồi xuống bậc thang có vẻ an toàn thở hổn hển.

“Chúng ta nên đi tiếp”, Tô Mộc Tranh đứng lên vẫy vẫy tay, “Không biết cầu thang này khi nào lại sụp nữa.”

73.

Bốn người lẳng lặng đi dọc hành lang.

“Phía trước hình như có ánh sáng?” Tô Mộc Tranh dụi mắt.

“Chúng ta đến xem một chút.” Diệp Tu gật đầu.

Bốn người bước vào căn phòng có ánh sáng, đó là một đại sảnh có đèn treo kiểu châu Âu.

Tôn Triết Bình nhìn đèn treo trên trần nhà, vô thức xoa cổ, “Chúng ta hay là đi đi, đèn treo này trông quá đáng sợ.”

Diệp Tu cảm thấy lông mày của mình giật giật.

“Đèn nơi này sao lại được bật sẵn?” Tô Mộc Tranh hỏi.

“Không biết nữa, Mộc Tranh em đừng đi ra giữa đó!” Diệp Tu quay đầu lại nói, “Mạc Phàm cậu theo sát chút.”

“Lão Diệp, theo trí nhớ của cậu, lần trước tôi chết như thế nào?” Bốn người đi một hồi, Diệp Tu nghe Tôn Triết Bình đột ngột hỏi.

74.

“Gì cơ?” Diệp Tu hơi kinh ngạc.

“Tôi chết như thế nào?” Tôn Triết Bình lặp lại lần nữa.

“Tự nhiên hỏi cái này làm gì…” Diệp Tu lại đốt điếu thuốc.

Tôn Triết Bình cười khổ nói, “Có chút tò mò, sau khi ra ngoài tôi muốn kể Trương Giai Lạc nghe chuyện này.”

“Đại Tôn…” Tô Mộc Tranh bỗng thấy muốn khóc.

Diệp Tu hít một hơi thuốc, hắng giọng một tiếng, “Anh là… ngốc chết.”

“Phụt…” Tô Mộc Tranh nhịn không được cười ra tiếng.

“Thế mới đúng chứ”, Diệp Tu nhả ra khói thuốc, “Nặng nề như vậy làm gì.”

“Chúng ta sẽ bình an thoát ra thôi.”

“Anh đảm bảo.”

75.

Bốn người bình an đi qua đại sảnh, đèn treo không có rơi xuống, cũng không có bỗng nhiên chập điện.

“Đại sảnh này lại yên bình như vậy?” Tôn Triết Bình cảm thấy có chút khó tin, “Hiện tại có vẻ trừ căn phòng dương cầm số hai, nơi này cũng không phát sinh chuyện gì kỳ lạ.”

“Mấy giờ rồi?” Diệp Tu hỏi.

“Đã là mười một giờ rưỡi tối.” Tô Mộc Tranh lấy điện thoại ra xem giờ.

“Đã qua… một ngày sao…” Diệp Tu thở dài.

“Qua hôm nay bọn Ngũ Thần chắc sẽ báo cảnh sát.” Tôn Triết Bình nói, “Bằng không chúng ta tìm một nơi qua đêm trước? Cả ngày ai cũng căng thẳng thần kinh, nên nghỉ ngơi một chút.”

“Em đồng ý.” Tô Mộc Tranh gật đầu, “Diệp Tu anh thấy thế nào?”

“Anh không ý kiến, nhưng đầu tiên là, chúng ta phải tìm được căn phòng an toàn để qua đêm.”

“Trước mắt an toàn nhất hẳn là căn phòng dương cầm thứ hai”, Tôn Triết Bình nói, “Chúng ta có thể quay lại chỗ đó.”

76.

“Vấn đề là chúng ta làm sao quay lại.” Diệp Tu nói, “Chúng ta lúc này còn không biết mình ở tầng mấy, cũng không biết căn phòng đàn dương cầm số hai ở đâu.”

“Lỡ đâu đi nhầm vào căn phòng đàn dương cầm số một.” Tô Mộc Tranh ngẫm nghĩ, rùng mình một cái.

“Vậy chỉ có thể phó thác số mệnh…” Tôn Triết Bình nói, “Chúng ta chắc là không xui xẻo như vậy đâu…”

“Tụi tôi thì không, nhưng mà cậu và Trương Giai Lạc ở cùng nhau lâu như vậy thì không chắc lắm.” Diệp Tu vừa nói vừa đẩy ra cánh cửa bên cạnh.

Căn phòng dương cầm.

Diệp Tu vừa định bước vào, liền bị Mạc Phàm liều mạng kéo lại.

Diệp Tu cũng không biết sức lực Mạc Phàm sao lại lớn như vậy, khiến anh một bước cũng tiến không được.

“Sao vậy?” Tô Mộc Tranh hỏi.

Mạc Phàm không nói lời nào.

77.

Căn phòng này trông không khác gì căn phòng dương cầm số hai.

Dĩ nhiên so với căn phòng dương cầm số một cũng chẳng khác lắm.

Mạc Phàm vẫn sống chết ngăn ba người bước vào.

“Mạc Phàm cậu tránh ra, dù không phải căn phòng số hai thì chúng ta cũng phải vào kiểm tra một chút.” Tôn Triết Bình cau mày.

“Chết đấy.” Mạc Phàm nhíu chặt mày.

“Sao lại chết?” Tô Mộc Tranh hỏi.

Mạc Phàm nghĩ ngợi, đem đèn pin trong tay vứt vào giữa phòng.

“Ầm!”

Khối trần nhà lớn rơi xuống chỗ đèn pin.

Ba người hết sức kinh hoàng đồng thời cũng nhìn Mạc Phàm đầy ngờ vực.

“Bây giờ an toàn chưa?” Tô Mộc Tranh hỏi.

Mạc Phàm lắc đầu.

78.

“Căn phòng dương cầm số ba à…” Diệp Tu thở dài, “Vị chủ nhà này sao cứ thích phòng dương cầm thế nhỉ.”

“Tôi sắp bị ám ảnh tâm lý với phòng dương cầm…” Tôn Triết Bình nhìn khối trần nhà rơi xuống, cảm giác cổ hơi đau đau.

“Hay là tụi mình đi tìm phòng dương cầm số hai đi.” Tô Mộc Tranh nói.

Mạc Phàm im lặng theo sau mọi người.

“Lão Diệp, tin nhắn của cậu sao rồi? Lâu vậy cũng không thêm tin nào à.”

“Không có.” Diệp Tu lắc đầu, “Mạc Phàm, cậu khi nãy làm thế nào biết căn phòng đó có nguy hiểm?”

Như dự liệu, không có lời đáp lại.

Ba người vẫn chậm rãi tiến lên.

Ánh sáng có chút u ám, chung quy đèn pin của Mạc Phàm đã nát thành sắt vụn.

Ánh sáng u ám, luôn luôn là thời cơ tốt để vài thứ xuất hiện.

Tỷ như.

79.

Quỷ.

Quỷ lần này trông có chút nóng nảy.

Có chút giống, Kiều Nhất Phàm của lần trước.

Diệp Tu và Tôn Triết Bình liếc nhìn nhau, la lớn, “Chạy trở lại!”

Nếu Phương Duệ hoặc lão Ngụy vẫn ở đây, phỏng chừng sẽ thao thao bất tuyệt về cuộc trốn chạy vinh quang này của bọn họ, Diệp Tu thầm nghĩ.

Bọn họ liều mạng cắm đầu chạy trốn, thể lực tiêu hao cùng tinh thần rã rời khiến đôi chân cũng không trụ nổi nữa.

“Các ngươi bỏ cuộc đi.” Giọng nói của quỷ rách toạc mà khàn đục.

“Game, over.”

80.

Diệp Tu giật mình tỉnh dậy, phát hiện mình đang ở trên xe.

Bên cạnh là Bánh Bao tràn đầy sức sống.

“Chúng ta đang đi thi đấu à?” Diệp Tu hỏi.

“Diệp Tu, cậu bị ngốc đấy à? Chúng ta không phải đi thám hiểm nhà cổ sao?” Trần Quả vươn tay ra sờ trán Diệp Tu, “Không bị sốt, sao lại mê sảng…”

Diệp Tu nhìn tòa nhà đang dần hiện rõ toàn cảnh, trong lòng đầy kinh hãi.

Một lần nữa sống lại…

Diệp Tu gượng cười.

81.

“Hay là chúng ta đừng vào…” Phương Duệ cau mày đứng trước cửa, “Tui cứ cảm thấy tòa nhà này kỳ quái thế nào.”

“Tôi cũng có cảm giác này.” Tôn Triết Bình gật đầu.

“Nhân lúc tài xế còn chưa đi, chúng ta trực tiếp trở về nhà đi.” Diệp Tu trong lòng chợt dấy lên một tia hy vọng.

“Không phải chứ, đi xa vậy còn chưa kịp nhìn một cái đã đòi về.” Trần Quả có chút buồn bực, “Tòa nhà này có vẻ rất thú vị…”

“Chúng ta buộc phải vào.” An Văn Dật đột nhiên nói.

“Bánh Bao vừa mới lẻn vào rồi.” Tô Mộc Tranh chỉ vào cửa lớn đã bị mở ra.

“Hay rồi, chúng ta mau vào kéo Bánh Bao ra.” Phương Duệ thở dài.

“Ha.”

Diệp Tu tựa hồ nghe được tiếng cười lạnh.

82.

Quay đầu lại, chỉ thấy tài xế đang chờ kết quả thảo luận của bọn họ.

Mà tài xế này hình như không giống người lần trước lắm… Diệp Tu thầm nghĩ.

“Diệp Tu! Đừng lề mề, nhanh lên chút coi!” Ngụy Sâm đứng ở cửa gọi Diệp Tu.

“Đến liền,” Diệp Tu cẩn thận suy nghĩ một chút, lắc đầu, bước chân nhanh hơn.

Lại là cái đại sảnh này à… Diệp Tu cười khổ.

Trong nháy mắt Trần Quả vừa bước lên cầu thang, cửa lớn vẫn như trước tự đóng lại.

Ngụy Sâm xô mạnh cánh cửa, “Mẹ nó sao cánh cửa này nặng vậy, anh em đến phụ một tay nào, nếu không mở được chúng ta chỉ còn cách nhảy cửa sổ ra ngoài.”

Cửa vẫn không nhúc nhích.

“Xong, lần này ngoài đi tìm Bánh Bao còn phải tìm cửa sổ.” Phương Duệ nhún vai.

83.

Cửa sổ? Mình tìm hai lượt rồi cũng không tìm thấy.

Diệp Tu thầm nghĩ.

Thật sự có chút… mệt mỏi…

Chúng ta thật sự không thể thoát khỏi nơi này sao…

“Lão Diệp? Lão Diệp!” Phương Duệ kéo Diệp Tu khỏi dòng suy nghĩ, “Anh làm gì cứ ngẩn ngơ vậy?”

“Không có gì.” Diệp Tu lắc đầu, “Tình huống hiện tại thế nào?”

“Cửa không mở được, chúng ta làm sao bây giờ?” Tô Mộc Tranh hỏi.

Diệp Tu vô thức sờ vào điện thoại.

Nhưng lại không sờ được gì.

“Điện thoại trong túi tôi đâu?” Diệp Tu bắt đầu tìm kiếm điên cuồng.

84.

“Điện thoại trong túi anh? Anh có điện thoại từ khi nào?” Đường Nhu có chút nghi hoặc.

“Cậu không phải bị sốt đấy chứ, sao vẫn cứ mê sảng.” Trần Quả lại thử sờ trán Diệp Tu, “Đúng là hơi nóng, chúng ta ráng tìm được Bánh Bao rồi ra khỏi đây thôi.”

Mọi người bắt đầu kiểm tra lầu một, Diệp Tu bị ép ngồi lại trên ghế đại sảnh nghỉ ngơi.

Diệp Tu ngẫm lại lời vừa nãy của Đường Nhu, chợt ngẩn người, anh rõ ràng không có điện thoại, vậy hai lần trước điện thoại anh cầm còn nhận được tin nhắn không tên là rốt cuộc làm sao?

Chẳng lẽ thật sự chỉ là giấc mơ?

Diệp Tu vô thức sờ ngực mình, lần đầu tiên đau đớn bị đâm xuyên, lần thứ hai đau đớn bị cắn xé, nhớ lại vẫn như in.

Việc đó nhất định… đã thực sự xảy ra.

Thế nhưng, điện thoại là thế nào? Người kia vẫn gửi tin nhắn giúp đỡ là chuyện làm sao?

Giọng điệu đó… còn có lần trước Mộc Tranh nói…

Là cậu ấy sao?

85.

“Bà nội nó! Chạy mau!” Giọng nói Ngụy Sâm từ xa truyền đến. “Nó là cái mẹ gì vậy!”

Diệp Tu đột nhiên đứng lên.

“Chị chủ cùng Tiểu Đường đâu!” Tiếng bước chân hỗn loạn của cả bọn xen lẫn tiếng hô của Phương Duệ, “Đừng để tìm không được Bánh Bao còn mất thêm hai người chứ!”

“Hai chúng tôi ở đây! Đó rốt cuộc là thứ gì vậy!” Giọng Trần Quả có chút run rẩy, rõ ràng đã bị thứ kia dọa sợ.

Có nên qua đó không?

Không nên qua sao?

Diệp Tu do dự một chút rồi chạy theo hướng tiếng bước chân.

Tiếng bước chân từ từ biến mất, Diệp Tu cũng đánh mất phương hướng.

Lần này tới mình đi lạc rồi…

Diệp Tu không khỏi cười khổ.

Có phải sắp kết thúc rồi không…

“Lão đại?” Giọng Bánh Bao vang lên sau lưng Diệp Tu.

Diệp Tu nhanh chóng quay đầu lại.

86.

“Bánh Bao?” Diệp Tu theo bản năng cách xa Bánh Bao một bước nhỏ, “Vừa nãy em chạy đi đâu vậy?”

“Em?” Bánh Bao gãi gãi đầu, “Không phải đâu lão đại, không phải các anh tiến vào trước sao?”

Diệp Tu nghe lòng chợt lạnh, không nhịn được lùi thêm một bước nhỏ.

“Em mới vào tìm các anh mà.”

“Lão đại anh làm sao vậy? Sao lại cách xa em như vậy?”

Bánh Bao tiến hai bước về phía Diệp Tu.

“A! Lão đại làm sao thế!”

“Lão đại anh đừng chạy chứ!”

Bánh Bao đuổi theo Diệp Tu.

Diệp Tu chạy càng lúc càng nhanh, Bánh Bao dần chầm lại.

Bánh Bao gãi đầu, mặt đầy ngờ vực.

“Lão đại đây là làm sao vậy?”

87.

Diệp Tu cũng không biết tại sao mình bỏ chạy.

Sao lại vô thức trốn tránh Bánh Bao.

Diệp Tu vẫn còn tiếp tục chạy.

Có lẽ là vì không dám đánh cược…

Diệp Tu nghĩ đến Kiều Nhất Phàm trong lần đầu tiên.

Kiều Nhất Phàm điên cuồng, Kiều Nhất Phàm lý trí cùng với thứ có giọng nói của Kiều Nhất Phàm.

Anh không dám đánh cược “Bánh Bao” này có phải là Bánh Bao thật hay không.

Lý trí Diệp Tu vẫn ép mình tiếp tục trốn chạy, thế nhưng hai chân đau nhức khiến anh không thể không dừng lại.

Xung quanh là khung cảnh anh chưa từng gặp qua trong hai lần trước.

Diệp Tu lại lần nữa lạc lối.

88.

Diệp Tu dựa vào tường đốt thuốc, hít sâu một hơi.

“Làm sao tìm không được Bánh Bao còn lạc mất lão Diệp.” Giọng nói Ngụy Sâm xa xa vọng đến.

“Nơi này khiến người ta cảm giác quá âm trầm, chúng ta nhanh tìm cho được bọn họ rồi ra ngoài đi.” Giọng nói Tôn Triết Bình cũng theo đến.

Có nên qua đó không?

Không nên qua sao?

Không nên qua đó.

Ừm, không nên qua.

Diệp Tu nghe tiếng bước chân cách mình ngày càng gần, ánh sáng đèn pin cầm tay của cả đám chiếu lên thân Diệp Tu không chỉ một lần.

Bọn họ nhìn đông ngó tây lướt ngang qua Diệp Tu.

Không ai nhìn thấy anh.

“Mẹ kiếp, lão Diệp rốt cuộc chạy đi đâu rồi.” Âm thanh nhóm người càng lúc càng xa.

89.

Diệp Tu có chút kinh ngạc.

Rốt cuộc vấn đề do bọn họ.

Hay là do mình?

Anh lúc này cảm thấy có chút mờ mịt.

Diệp Tu đi lang thang về phía trước không mục đích.

Ngang qua một cánh cửa phòng.

Có nên mở ra không?

Không nên mở sao?

Không nên.

Diệp Tu hoàn toàn không thể hiểu nổi tất cả mọi chuyện này, ngay từ lúc bắt đầu.

Diệp Tu cảm thấy có gì đó vừa kéo chân mình, người mất trọng tâm ngã về phía trước.

Trước mặt, là một cầu thang dốc, hướng thẳng xuống dưới.

90.

Diệp Tu mở mắt ra, cảm thấy trên cổ đau đớn.

Bốn phía đều tối tăm.

“Kèn kẹt.”

Bật lửa phát ra tia sáng le lói cho căn phòng.

Diệp Tu duỗi tay nhấn nút trên tường.

Đèn sáng.

Diệp Tu cất bật lửa, nhìn xung quanh.

“Lại là phòng đọc sách?” Diệp Tu cau mày, “Hửm?”

Diệp Tu vội bước đến chỗ món đồ không thể có tại căn phòng này.

Một quyển sổ ghi chép Hưng Hân nằm trên bàn sách.

Diệp Tu lật xem, hàng chữ đập vào mắt.

“Chúng tôi trốn không thoát.”

Diệp Tu cảm thấy nét chữ trên quyển sổ này có chút quen mắt.

Có chút giống, Mạc Phàm.

-TBC-

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Happy Birthday, Mạc Phàm ♥ ♥ ♥
Chúc Phàm Phàm nhanh chóng cứu cả bọn thoát khỏi nơi này. ღゝ◡╹)ノ♡
Còn có,
Happy Halloween day!!! ↜(╰ •ω•)╯ψ
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#12
“Chúng tôi trốn không thoát.”

Diệp Tu cảm thấy nét chữ trên quyển sổ này có chút quen mắt.

Có chút giống, Mạc Phàm.
Thôi xong, xác định cmnr!!!

Mà chờ đã, lẽ nào ngoài Diệp Tu, kẻ không quên còn có Mạc Phàm?

Một cỗ thi thể rơi xuống trước mặt.

“Trang phục này… trông quen quá…” Kiều Nhất Phàm quan sát thi thể, nói.

“Cổ áo đen nền đỏ… hình như là đồng phục Bá Đồ…” Tô Mộc Tranh có chút nghi hoặc, “Người Bá Đồ sao lại ở đây?”

“Ể, gương mặt này…” Trần Quả nhìn nhìn một chút, cũng lên tiếng.

“Có thể là đồng phục fan hâm mộ Bá Đồ, chúng ta nên tiếp tục đi thôi.” Diệp Tu nhìn xem thi thể mà kinh hoàng, vội vàng cắt ngang lời của Trần Quả.

Diệp Tu liếc nhìn Tôn Triết Bình, âm thầm thở dài, trong lòng cũng khó tránh có chút nghi ngờ, không biết rốt cuộc hắn làm sao xuất hiện ở nơi này.
Chả lẽ là Trương Giai Lạc? Lạc Lạc ngỏm bên không gian của Bá Đồ, mất xác, thực chất là rơi sang chiều không gian của Hưng Hân?
 

Tsuki

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
137
Số lượt thích
547
Location
Cái ổ nho nhỏ của Miêu
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Lá lớn, Lá nhỏ, Mộc Tranh cưng cưng
#13

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#14
91.

Chúng tôi trốn không thoát.

Chúng tôi đã chết ở nơi này vô số lần, nhưng tôi không biết vì sao không người nào nhớ.

Giống như chỉ mỗi mình tôi nhớ những chuyện này.

Nhớ kỹ từng lần tử vong của mỗi người.

Tôi không thể xác định mình có phải là người đầu tiên nhớ kỹ những chuyện này hay không.

Cũng không thể xác định lần đầu tiên chết trong trí nhớ của mình có thật sự là lần đầu tiên không.

Tôi chỉ biết là tôi không thể trốn thoát.

Tôi đã thử khuyên can mọi người đừng vào.

Một lần, lại một lần.

Lần này, tôi thậm chí điên cuồng cầu xin bọn họ từ bỏ ý định tiến vào nơi này.

Nhưng mà luôn có chuyện xảy ra, khiến chúng tôi không thể không tiến vào.

Để rồi lại bắt đầu một hành trình tử vong mới.

92.

Tôi rất mệt mỏi.

Tôi thật sự rất mệt mỏi.

Mặc dù hơi vô trách nhiêm.

Nhưng tôi muốn bỏ cuộc.

Tôi không biết sẽ có ai tìm được quyển sổ này hay không.

Cũng không biết người tìm được có thể mang chúng tôi ra khỏi nơi này không.

Vì sao tôi lại là người nhớ được mọi chuyện?

Nếu đổi thành Diệp Tu hoặc bất kỳ ai khác, có phải mọi người liền thoát được…

Trong một lần nào đó, con quỷ kia cười bảo tôi tự kết liễu.

Hắn nói làm như vật tôi liền được giải thoát.

Rất xin lỗi, Hưng Hân.

Tôi thật sự chịu không nổi nữa rồi.

93.

Người hồi sinh tiếp theo, xin đừng bỏ cuộc.

Có lẽ bạn đã phát hiện ra phòng dương cầm an toàn nhất.

Cấu trúc của tòa nhà này, dù không ngừng thay đổi, nhưng vẫn tuân theo vài quy luật.

Tôi không biết liệu quy luật sẽ đổi hay không, nhưng bạn có thể thử một chút.

2, 3, 5, 7, 11, 13…

Nhớ kỹ những con số này.

Tôi còn phát hiện vài người vẫn giữ lại chút ít ấn tượng với tòa nhà này. Không biết vì họ cũng đã là người hồi sinh, hay đơn thuần chỉ vì đã chết quá nhiều lần.

Tôi chỉ biết nhiêu đó.

Cố gắng lên.

Không cần biết bạn là ai, hãy dẫn đường cho chúng tôi.

Thoát khỏi vùng đất tử vong này.

----------- Mạc Phàm.

94.

“Mạc Phàm …” Diệp Tu đọc xong sổ ghi chép, thở dài.

Tự mình kết liễu liền có thể giải thoát sao… Diệp Tu nghĩ nghĩ, tự giễu cười.

“Tự mình kết thúc cũng không phải phong cách của anh.” Diệp Tu đốt điếu thuốc.

“Phòng bên kia có ánh sáng. Mạc Phàm, cùng đi xem.” Giọng Tô Mộc Tranh truyền đến từ xa.

Diệp Tu nghĩ nghĩ, nhét quyển sổ vào ngăn kéo bàn làm việc.

“Diệp Tu!” Tô Mộc Tranh mở cửa, ngạc nhiên kêu to, “Cuối cùng cũng tìm được anh!”

Diệp Tu gật đầu, nhìn về phía Mạc Phàm sau lưng Tô Mộc Tranh. “Sao chỉ có hai người bọn em?”

“A, tụi em chia ra đi tìm anh với Bánh Bao.” Tô Mộc Tranh nhìn xung quanh. “Chỗ này còn có điện à…”

“Khá thần kỳ nhỉ?” Diệp Tu cười khổ.

“Đúng rồi, Diệp Tu.” Tô Mộc tranh chợt bước đến gần Diệp Tu, “Anh hai không tìm đến anh à?”

95.

“Mộc Tranh, em vừa nói gì?” Diệp Tu bị câu hỏi của Tô Mộc Tranh dọa toát mồ hôi lạnh.

Ngay cả Mạc Phảm cũng thay đổi sắc mặt.

“Em cùng Mạc Phàm vừa đụng phải anh hai.” Tô Mộc Tranh mở to mắt, “Anh chạy mất anh ấy cũng hoảng hốt, em còn nghĩ anh ấy sẽ tìm được anh trước…”

Biểu tình của Mạc Phàm trở nên ngày càng ngưng trọng.

“Anh của em là … Mộc Thu?” Diệp Tu dò hỏi.

“Đúng rồi. Là anh hai đó. Diệp Tu, anh làm sao vậy?”

“Mộc Tranh, là em bị làm sao thì có.” Diệp Tu chộp lấy bả vai Tô Mộc Tranh. “Mộc Thu mất rất nhiều năm rồi!”

“Diệp Tu, anh đang nói mơ gì vậy?” Tô Mộc Tranh lùi về sau vài bước. “Anh hai vẫn sống rất tốt mà.”

“Năm em ra mắt Liên minh, anh hai đem Mộc Vũ Tranh Phong cho em. Anh ấy lại đổi dùng Thu Mộc Tô a.”

“Nếu anh hai chết sớm, đệ nhất Thần Súng của Liên minh là ai?”

96.

“Súng Vương là tiểu Chu đó.” Diệp Tu nhíu mày.

“Diệp Tu, anh phát sốt à?” Tô Mộc Tranh đặt tay lên trán Diệp Tu.

“Mộc Tranh, em chờ ở đây một chốc, anh có mấy lời cần nói với Mạc Phàm.” Diệp Tu vừa nói vừa kéo Mạc Phàm sang một bên.

“Mạc Phàm, Mộc Tranh làm sao vậy?” Diệp Tu thì thầm hỏi.

Mạc Phàm liếc nhìn Tô Mộc Tranh, cau mày lắc đầu.

“Hai người có đụng phải thứ gì không?” Diệp Tu không ngừng truy hỏi.

Mạc Phàm chợt cứng đờ, gật đầu nhẹ.

“Quỷ?”

“Ừ.” Mạc Phàm cúi thấp đầu.

“Vậy Mộc Tranh…” Diệp Tu hít sâu. “… rối loạn tinh thần?”

Mạc Phàm ngẩng phắc đầu, trong mắt một mảnh thê lương.

97.

Diệp Tu quăng sang cho cậu một ánh mắt hỏi han. Không được đáp lại.

Diệp Tu thở dài, có vẻ như chỉ có những đoạn ký ức được lưu lại, tính cách hoàn toàn không thay đổi…

“Tô Mộc Thu.” Mạc Phàm chợt hạ giọng, nói.

“Ý của cậu là Tô Mộc Thu còn sống, người bị rối loạn tinh thần là anh?” Diệp Tu cười bất đắc dĩ.

Mạc Phàm lắc đầu.

“Coi chừng người đó.”

Hắn nói.

“Hai anh nói xong chưa? Cũng đến lúc nên đi tìm nhóm của anh hai rồi.” Tô Mộc Tranh hỏi.

“Tới liền.” Diệp Tu vỗ vai Mạc Phàm, đi về phía Tô Mộc Tranh.

Coi chừng hắn… Coi chừng… Mộc Thu? Cõi lòng nặng trĩu, Diệp Tu nghĩ, Mộc Tu chẳng phải đã sớm…

98.

"Diệp Tu, anh nghĩ gì vậy" Tô Mộc Tranh huơ huơ tay trước mặt Diệp Tu. "Anh đi nhầm rồi, không phải bên đó."

"Cái gì?" Diệp Tu sửng sốt. Đi nhầm đường? Tòa nhà này có đường chính xác à?

"Nhóm Mạc Phàm đi nhầm không nói, lúc bé chúng ta đã đến nơi này mà, sao anh còn đi sai vậy? Chẳng lẽ anh thật phát sốt, đầu óc đều hỏng à?"

"Chúng ta đã đến đây?" Diệp Tu bỗng tóm lấy vai Tô Mộc Tranh. "Em nói khi còn bé chúng ta đã tới đây?"

"Đúng vậy! Lần này chẳng phải đám người Phương Duệ nghe anh hai nói lúc bé chúng ta đã thám hiểm nhà ma cổ xưa nên mới nhất định phải đến à?" Tô Mộc Tranh quả thật bị Diệp Tu dọa sợ.

"Kỳ quái... Sao anh lại không có ấn tượng gì..." Diệp Tu buông vai Tô Mộc Tranh, cau mày.

"Anh quên sao?" Tô Mộc Tranh xoa xoa bả vai. "Anh, em, anh hai, Hàn Văn Thanh, bốn người chúng ta cùng nhau đến."

"Chờ chút. Hàn Văn Thanh?"

99.

"Đúng đó, Hàn Văn Thanh." Tô Mộc Tranh chớp chớp mắt. "Đội trưởng Bá Đồ, Hàn Văn Thanh."

"Bốn người chúng ta đã cùng nhau lớn lên mà."

"Lúc đó, chính anh đề nghị đến tòa nhà này mà..."

"Diệp Tu, sao hôm nay anh cứ nói mấy lời vô nghĩa vậy?"

Biểu lộ của Tô Mộc Tranh quá chắc chắn, khiến Diệp Tu nhất thời không phân rõ ai mới là kẻ bị rối loạn tinh thần.

Thế nhưng lỗi logic trong lời của Mộc Tranh lại quá rõ ràng. Hàn Văn Thanh sao có thể cùng lớn lên với họ.

"Mộc Tranh... Em nghe anh nói. Mộc Thu quả thật đã chết rồi." Ngữ khí của Diệp Tu kiên định, phảng phất như đang nói cho mình nghe. "Lão Hàn lại là người ở Thanh Đảo, không có khả năng lớn lên cùng chúng ta."

"Không..." Ngữ khí của Tô Mộc Tranh bắt đầu bối rối: "Diệp Tu, anh nói gì vậy? Anh hai sao có thể chết? Lão Hàn thật sự lớn lên cùng chúng ta mà, anh rốt cuộc bị sao vậy?"

"Mộc Tranh, là em rốt cuộc bị gì mới đúng."

100.

Tô Mộc Tranh lắc đầu, lùi ra sau hai bước: "Không... Không phải... Không phải như vậy..."

"Anh hai không chết! Anh ấy còn sống tốt!"

"Em đi tìm anh hai đến, chứng minh cho anh xem!"

Tô Mộc Tranh chợt xoay người, chạy về hướng ngược lại.

"Mộc Tranh!"

Diệp Tu cùng Mạc Phàm liếc nhau, lập tức đuổi theo Tô Mộc Tranh.

Khoảng cách giữa hai người cùng Tô Mộc Tranh càng lúc càng ngắn. Mạc Phàm bỗng nhào đến trước, đè Tô Mộc Tranh xuống sàn.

Trước mặt bọn họ là một cái động sâu không thấy đáy.

"Mạc Phàm, cậu thả tôi ra! Tôi muốn tìm anh hai đến cho Diệp Tu thấy!" Tô Mộc Tranh không ngừng giãy dụa.

Mạc Phàm cau mày, không thả lỏng cánh tay đang siết lấy Tô Mộc Tranh.

"Sẽ chết."

Cậu nói.

101.

"Mộc Tranh, em bình tĩnh một chút!" Diệp Tu giúp Mạc Phàm đè lại Tô Mộc Tranh.

"Diệp Tu, anh buông em ra!" Tô Mộc Tranh vẫn không ngừng giãy dụa. "Em sẽ chứng minh cho anh xem, anh hai còn sống!"

"Mộc Thu đã chết cả chục năm! Em nổi điên gì vậy!" Diệp Tu đỏ mắt, quát lên.

"Không... Em không tin!" Tô Mộc Tranh hô to: "Anh gạt em!"

Tô Mộc Tranh liếc nhìn sau lưng Diệp Tu, sửng sốt, biểu tình liền trở nên vui sướng. "Anh!"

Diệp Tu cùng Mạc Phàm thoáng cứng ngắc, ai cũng không quay đầu nhìn.

"Diệp Tu, anh quay đầu xem! Anh hai ở ngay sau lưng anh!"

Diệp Tu nhíu mày, Mạc Phàm nhẹ nuốt nước bọt.

"Hai người quay lại nhìn kìa!"

Diệp Tu cùng Mạc Phàm lặng lẽ nhìn nhau, đồng thời ngoái nhìn.

102.

Không có ai.

Diệp Tu cùng Mạc Phàm yên lặng rùng mình.

"Lần này hai người tin em chưa, mau buông em ra!" Tô Mộc Tranh nói.

Diệp Tu khó hiểu nhìn Mạc Phàm, cũng thấy được sự nghi hoặc trong mắt đối phương.

"Mộc Tranh, bọn anh chẳng thấy gì cả." Diệp Tu nói.

"Làm sao có thể không thấy gì?" Cảm xúc của Tô Mộc Tranh lại trở nên kích động. "Anh hai ở ngay đây, sao hai người lại không thấy?"

"Anh! Anh đừng đi!"

Tô Mộc Tranh chợt dùng sức, đột ngột hất văng Diệp Tu cùng Mạc Phàm, bò lên từ mặt đất.

"Hai người lo đè em làm chi? Nhanh đuổi theo!"

"Đuổi theo ai?" Diệp Tu đứng dậy, ngữ khí lãnh đạm.

103.

"Anh hai đó!" Tô Mộc Tranh lo lắng. "Anh ấy ngay bên kia! Không đuổi theo sẽ không bắt kịp!"

"Mộc Tranh, em bình tĩnh chút nào! Hai người bọn anh ai cũng không thấy!" Diệp Tu lắc lắc bả vai Tô Mộc Tranh.

Cô không nhìn người đối diện, chỉ ngơ ngác trông về hướng cô nói Tô Mộc Thu đang ở.

"Anh ơi, đừng đi!" Tô Mộc Tranh vùng thoát khỏi tay Diệp Tu, chạy về hướng kia, hoàn toàn khiến Diệp Tu cùng Mạc Phàm không kịp trở tay.

Cả hai người sững sờ một chốc, liền đuổi theo Tô Mộc Tranh.

Chẳng hiểu sao Tô Mộc Tranh chạy rất nhanh, vô lý hệt như cách cô hất tung hai gã con trai ban nãy.

Diệp Tu cùng Mạc Phàm không ngừng đuổi theo, chẳng hiểu sao mãi mà không rút ngắn khoảng cách được.

"Không đúng." Diệp Tu nói.

104.

Mạc Phàm không đáp lại.

Hai người vẫn tiếp tục đuổi theo Tô Mộc Tranh.

Đột nhiên, Diệp Tu thấy mình bị Mạc Phàm túm lại.

"Chuyện gì vậy?"

Mạc Phàm lạnh lùng nhìn chằm chằm phía trước.

Diệp Tu nhìn theo ánh mắt của Mạc Phàm. Tô Mộc Tranh đứng tại nơi đó, nhìn bọn họ.

Thấy họ nhìn mình, cô hơi nghiêng đầu, bật cười, lại tiếp tục chạy về phía trước.

Diệp Tu chợt cảm thấy nụ cười kia của Tô Mộc Tranh khiến anh lạnh sống lưng.

Có đôi khi con mèo bắt được chuột cũng không ăn hết.

Bởi nó đem con chuột làm đồ chơi.

105.

Mạc Phàm hơi do dự. Có nên tiếp tục đuổi theo Tô Mộc Tranh?

"Đừng đuổi." Diệp Tu cau mày.

"Mạc Phàm, cậu nói 'coi chừng người đó'..."

"Rốt cuộc cậu đang nói Mộc Thu,"

"Hay là Mộc Tranh."

Diệp Tu cảm thấy mình đã liên kết được các đầu mối.

Bắt đầu từ ánh mắt thê lương của Mạc Phàm.

Tô Mộc Tranh kia, cũng không phải Tô Mộc Tranh.

"Mộc Tranh đã..." Diệp Tu dợm hỏi.

Mạc Phàm trầm mặc hồi lâu, đột nhiên nở một nụ cười.

Một nụ cười quyết tuyệt, lại như được giải thoát.

"Diệp Tu, khi chúng ta tìm thấy nhưng người khác, anh giết tôi đi."

Đây là câu nói dài nhất từ lúc bắt đầu mà Diệp Tu nghe được từ Mạc Phàm.

106.

"Mạc Phàm, cậu bình tĩnh đi!"

Diệp Tu nhớ tới một bộ phim đã từng xem, trong phim vai nam chính đã nói với nữ chính: "Giết anh."

Biểu cảm của nam chủ khi ấy giống hệt Mạc Phàm bây giờ.

Cậu ta không trả lời Diệp Tu.

Hai người trầm mặc bước tới, hành lang phía trước vẫn dài dằng dặc.

"Đi lâu như vậy mà chẳng gặp một bóng người." Tựa hồ có thanh âm truyền đến từ đằng xa.

"Đúng đó, còn tìm lão Diệp cái gì, cả bản thân mình cũng sắp tìm không được rồi." Thanh âm càng lúc càng gần.

"Cậu nói lão Diệp có thể... đờ mờ! Lão Diệp, mày bước đi kiểu gì mà chẳng có tiếng động gì cả! Làm tao sợ muốn chết!" Ngụy Sâm vỗ ngực. "Phương Duệ, sao cậu không nhắc tôi một tiếng?"

"Phương Duệ?" Diệp Tu nhíu mày. "Phương Duệ đâu ra?"

107.

"Chẳng phải Phương Duệ đang đứng ngay đây à?" Ngụy Sâm bị Diệp Tu hỏi mà chẳng hiểu ra sao.

"Mạc Phàm, cậu có thấy gì không?" Diệp Tu hỏi.

Mạc Phàm lắc đầu.

"Bọn mày kết băng chơi tao à? Chẳng phải Phương Duệ đứng ngay bên cạnh..." Ngụy Sâm nói, quay đầu về hướng Phương Duệ. "Đậu má! Người đâu?"

"Vừa nãy cậu ta vẫn đứng đây mà!"

Diệp Tu vươn tay xoa huyệt Thái Dương. "Lão Ngụy, ông xác định mình vẫn luôn thấy Phương Duệ thật à?"

"Đương nhiên xác định! Nếu vừa rồi không phải Phương Duệ vẫn luôn vừa đi vừa nói chuyện với tao, chẳng lẽ là quỷ?"

"Đúng đó. Không chừng là quỷ." Diệp Tu đáp.

"Lão Diệp, tao nói mày này." Ngụy Sâm lập tức nhảy đến bên người Diệp Tu. "Mày mê tín dị đoan như vậy, không hổ thẹn với khăn quàng đỏ trước ngực mày sao..."

108.

"Vậy ông trốn sau lưng tôi làm chi? Đã đi chung lâu như vậy, sợ?" Diệp Tu châm điếu thuốc.

"Đó là quỷ nha!" Ngụy Sâm tiếp lời. "Tuy nói người trí thức không bàn chuyện quỷ thần, nhưng tao cũng không hẳn không tin."

"Diệp Tu." Mạc Phàm lên tiếng.

"Nghĩ cũng đừng nghĩ." Diệp Tu nhả ra một vòng khói.

"Hai người bọn bây đang nói ám hiệu gì đó?" Ngụy Sâm hỏi.

"Không có gì. Lão Ngụy, ông lại kéo nữa nhất định sẽ kéo ra một cái lỗ trên áo tôi." Diệp Tu ghét bỏ nói, không quay đầu lại.

"Tao không có túm áo mày." Ngụy Sâm phản bác.

"Diệp Tu!" Mạc Phàm lại kêu lên, ngữ điệu bức thiết.

"Muốn tôi phải nói bao nhiêu lần? Nghĩ cũng đừng nghĩ." Diệp Tu quay lại, ngẩn người.

"Chạy!" Hắn hô.

109.

Ba người bắt đầu điên cuồng chạy về phía trước.

"Chúng ta chạy hướng này làm chi?" Ngụy Sâm vừa chạy vừa hỏi. "Hồi nãy tao đi qua chẳng có thứ gì!"

"Hồi nãy không có, bây giờ chưa chắc!" Diệp Tu hô: "Đừng nói nhảm, chạy mau!"

"Lúc nãy túm lấy áo mày là clgt?"

"Đoán xem."

Một giọng nói không thuộc về ai trong ba người họ.

"Đệt!" Ngụy Sâm mắng một tiếng, bắt đầu tăng tốc. "Thứ này còn biết nói đùa nữa!"

"Chỉ là tuyệt không buồn cười." Diệp Tu đáp.

Đột nhiên, một cánh cửa bên trái hành lang mở bung ra. Ba người chẳng hề nghĩ ngợi vọt vào trong đóng cửa lại.

Phòng dương cầm.

110.

Đây là phòng dương cầm số mấy? Diệp Tu nghĩ thầm trong lòng.

"Má ơi, nơi này thật sự có quỷ..." Ngụy Sâm dựa cửa, ngồi phịch xuống đất.

"Đã sớm nói tòa nhà có ma mà."

"Lão Tôn?!" Diệp Tu chợt nhìn rõ bóng người ngồi trong góc khuất.

"Tôi mở cửa cho mấy người mà bây giờ cậu mới biết là tôi?"

"Có kẹo không, lão Tôn?" Diệp Tu hỏi.

"Để tôi tìm xem." Tôn Triết Bình sờ túi quần. "Có, lần trước Trương Giai Lạc cho tôi."

Diệp Tu nhận lấy cục kẹo từ tay Tôn Triết Bình, nhẹ nhàng thở ra.

"Lão Tôn, sao cậu lại ở đây?" Diệp Tu hỏi.

"Trốn quỷ." Tôn Triết Bình thở dài.

"Tôi phát hiện con quỷ kia hình như không vào được căn phòng này.“ Tôn Triết Bình nói.

111.

"Cậu cũng gặp quỷ à..." Diệp Tu thở dài.

"Ừm." Tôn Triết Bình gật nhẹ. "Không phải mấy người cũng gặp à."

"Đâu chỉ gặp, lão Ngụy còn tưởng đó là Phương Duệ, còn cùng đi nguyên một đoạn."

"Ê ê ê, Diệp Tu mày đừng nói bừa! Lão phu sao có thể cùng quỷ đi một đoạn đường mà không phát hiện." Ngụy Sâm la hét, hướng về phía đàn dương cầm. "Đàn này không tồi ha..."

"Coi chừng đầu." Diệp Tu nhìn hướng Ngụy Sâm, nói đùa. Dù sao đây chính là căn phòng dương cầm an toàn kia.

"Bị đàn dương cầm kẹp chết cũng không hợp với ông đây." Ngụy Sâm rụt cổ, nhìn quanh bốn phía.

"Ha ha". Diệp Tu châm thuốc.

"Chúng ta làm gì bây giờ? Chỉ có thể trốn trong phòng này?" Ngụy Sâm quay đầu hỏi.

"Không biết." Diệp Tu hít một hơi.

112.

"Cũng không thể cứ chờ như vầy hoài..." Ngụy Sâm là người đầu tiên đứng ngồi không yên.

"Hiện giờ chỉ có phòng này là an toàn." Tôn Triết Bình nói.

"Ý cậu là tiếp tục chờ trong này?" Ngụy Sâm kinh ngạc. "Đồng chí Đại Tôn, đây không phải là phong cách của cậu nha..."

"Vẫn chờ ở đây thì hơn." Diệp Tu nói. "Lão Tôn, kể xem từ sau khi tách ra, cậu trải qua chuyện gì?"

"Nói cứ như hai người vừa chia tay..." Ngụy Sâm quyết tâm không hợp tác. "Nếu đảng Song Hoa gì đó của tiểu Đới biết mày nói câu này, không điên mới lạ..."

"Song... gì?" Tôn Triết Bình mờ mịt.

"Song Hoa đó... nghĩa là..."

"Lão Ngụy, ngừng! Để lão Tôn nói!" Diệp Tu cắt lời Ngụy Sâm.

"Sau khi anh đi lạc, tôi đi cùng nhóm người tiểu Đường..."

113 (85.1).

"Lão Diệp là người trưởng thành, vậy mà nói lạc liền lạc..." Phương Duệ thở dài. "Tôi đã hẹn tối nay sẽ cùng lão Lâm chơi Sâm Lâm Băng Hỏa Nhân* nữa..."
*Tên tiếng anh Fireboy & Water Girl: Fireboy and Watergirl 1 - Forest Temple . 1 game puzzle 2 người chơi, mỗi người điều khiển 1 nhân vật, hợp tác giải câu đố vượt qua mê cung.

"Lâm Kính Ngôn tới?" Trần Quả hỏi.

"Làm gì có chuyện đó. Online." Phương Duệ nói, dừng bước.

Đằng trước có một lối rẽ.

"Chia nhau tìm?" Trần Quả hỏi.

"Theo kịch bản thường thấy, vừa chia tay là từng người nối tiếp nhau ngủm đó..." An Văn Dật nói.

"Nhưng nếu cùng đi mà đi lầm đường thì cũng xong rồi..." Kiều Nhất Phàm phản bác.

"Phi phi phi! Đã âm trầm phát ớn, mấy đứa còn nói chuyện này!" Ngụy Sâm gõ ót An Văn Dật cùng Kiều Nhất Phàm.

"Chia ra chia ra, sớm tìm được hai kẻ dở hơi kia sớm quay về." Phương Duệ thay Diệp Tu xác định phương hướng hành động cho cả đội.

114 (85.2).

"Chia ba đội, mỗi đội một em gái, được không? Nếu không, một đống đàn ông thúi thì chán lắm." Ngụy Sâm đề nghị.

"Biện pháp hay, biện pháp hay." Phương Duệ gật đầu liên tục.

"Đi thôi, chúng ta đi bên phải." Tô Mộc Tranh kéo Mạc Phàm cùng An Văn Dật đi đường bên phải.

"Vậy chúng ta đi bên trái." Trần Quả đi theo Ngụy Sâm cùng Phương Duệ vào ngã rẽ bên trái. Ngụy Sâm suy nghĩ, lại quay về lôi cả La Tập theo.

"Đi nào." Tôn Triết Bình dẫn mấy người còn lại cùng đi tới.

Ba người Tôn Triết Bình đi tới trong im lặng. Hành lang hơi dài.

"Hơi tối." Tôn Triết Bình vừa nói vừa mở đèn pin trên điện thoại.

"Không biết tiền bối cùng Bánh Bao chạy đến chỗ nào..." Kiều Nhất Phàm hơi lo lắng.

"Bánh Bao đi lạc, tôi lại cảm thấy lo lắng cho tòa nhà." Đường Nhu cười đáp.

115 (85.3)

"Hình như có ai đằng trước!" Kiều Nhất Phàm nhìn thấy một bóng người ngồi xổm, kêu lên.

"Kiểu tóc này, chắc là Bánh Bao nhỉ..." Đường Nhu bước nhanh tiến về trước, "Bánh Bao?"

Bóng người kia hơi khựng lại, không quay đầu.

Ba người lại nhanh bước tới mấy bước.

Người kia vẫn không quay đầu. Ba người Tôn Triết Bình phát hiện ngoại trừ bóng người lén lút thập thò này, trên mặt đất còn nằm một người.

"Chuyện gì đang xảy ra?" Tôn Triết Bình nhíu mày. "Lộn người?"

"Sẽ không. Nhất định là Bánh Bao." Kiều Nhất Phàm nói: "Bánh Bao, cậu ổn không?"

"Bánh Bao, cậu..." Đường Nhu vừa nói vừa vươn tay vỗ vỗ người trước mặt.

Kẻ kia đột ngột quay lại, cắn tay Đường Nhu.

Tôn Triết Bình cùng Kiều Nhất Phàm vội vã hỗn loạn tách hai người ra, lại cẩn thận quan sát người trước mặt.

Bóng người ngồi xổm kia quả thật là Bao Vinh Hưng. Một Bao Vinh Hưng cả người là máu, miệng vẫn nhai thứ gì.

Nằm trên đất, lồng ngực cùng bụng đều bị banh ra, cả người không trọn vẹn---

La Tập.

116 (85.4).

Ba người đối diện Bánh Bao, chậm rãi thụt lùi.

"Đù..." Tôn Triết Bình không kìm được chửi bậy. "Tiểu Đường, em sao rồi?"

"Vẫn ổn..." Đường Nhu cố nén cơn đau trên tay trái.

"Bánh Bao làm sao vậy?" Kiều Nhất Phàm nhíu mày, cảm thấy như đã từng gặp cảnh tượng này.

Bánh Bao nhai thứ trong miệng mình, ngoẹo đầu xem cả bọn.

"Có thể là điên mất rồi..."

Một giọng nữ trả lời Kiều Nhất Phàm.

Không phải Đường Nhu.

"Ai?" Tôn Triết Bình quay đầu nhìn quanh.

Không có người thứ tư ở đây.

117 (85.5).

"Còn chưa chạy à?"

Giọng nữ kia lại hỏi.

"Người này điên mất rồi ha."

"Không chạy, các người đều sẽ chết."

Như nghe được hiệu lệnh gì đó, Bánh Bao đột nhiên lao vào ba người.

"Chạy!" Tôn Triết Bình cùng Kiều Nhất Phàm kéo Đường Nhu điên cuồng chạy về đường cũ.

Bánh Bao hẳn đã hoàn toàn điên dại, chạy chạy lại bắt đầu bò rạp xuống, dùng cả tứ chi đuổi theo ba người.

Hệt như dã thú.

Ba người thậm chí chẳng dám ngoái đầu, chỉ liều mạng chạy tới. Phía sau lưng, tiếng thở dốc của dã thú cách họ ngày càng gần.

"Đằng trước có một căn phòng!"

118 (85.6).

Chợt có mục tiêu, ba người liền vọt tới căn phòng nọ.

"Cửa bị chặn rồi!" Tôn Triết Bình giật chốt cửa. "Nhanh, tông cửa!"

Cả bọn lui lại mấy bước, tông vào cánh cửa.

Tiếng chạy cùng tiếng thở dốc của Bánh Bao ngày càng gần.

Rốt cuộc cũng tông mở cửa, Bánh Bao cũng chỉ cách họ mấy bước.

Kiều Nhất Phàm đẩy Đường Nhu cùng Tôn Triết Bình vào trong, bản thân cũng định tiếp bước.

Tay phải của Bánh Bao bắt lấy bả vai của Kiều Nhất Phàm, Đường Nhu cùng Tôn Triết Bình định kéo người sau vào.

Nhưng quá muộn.

Tay của Bánh Bao xuyên qua ngực Kiều Nhất Phàm.

Thật nhiều cảnh tượng xẹt qua trước mắt Kiều Nhất Phàm.

Lần đầu tiên chơi Vinh Quang, thời gian ở Vi Thảo cùng Cao Anh Kiệt, hợp tác với đám người Hưng Hân đoạt boss...

Lại có mấy cảnh tượng hắn không hiểu. Tỉ như... cánh tay máu me đầm đìa của mình xuyên qua một cái cửa gỗ, chụp lấy cái gì đó.

Đó là... cái gì?

Kiều Nhất Phàm mang theo nghi hoặc, từ từ ngừng thở.

Bánh Bao lôi Kiều Nhất Phàm rời đi, chẳng hề quay đầu lại.

Tựa như đằng sau cánh cửa mở toang hoác kia không hề tồn tại Đường Nhu hay Tôn Triết Bình.

119.

"Lão Diệp, có thuốc lá không?" Tôn Triết Bình hỏi.

Không phải Tôn Triết Bình không hút thuốc, chỉ là ngày thường không hút thôi.

Giống như uống rượu vậy, khi tâm tình phiền muộn hoặc cay đắng cũng sẽ muốn hút một điếu.

"Tôi có tôi có." Ngụy Sâm rút từ trong túi một điếu thuốc cùng hộp quẹt, đưa cho Tôn Triết Bình.

Từ lúc Tôn Triết Bình bắt đầu kể, Diệp Tu liền không lại hút ngụm thuốc nào.

Điếu thuốc lặng lẽ cháy, cháy tới đầu lọc, liền tự tắt.

Cách chết của Kiều Nhất Phàm thật sự quá quen thuộc.

Tựa như lần tử vong đầu tiên của Phương Duệ.

Vì sao người mất tích sẽ phát điên?

Diệp Tu không biết.

120.

Lần trước là Kiều Nhất Phàm. Lần này là Bánh Bao.

Nhưng ban nãy gặp Bánh Bao, rõ ràng...

Diệp Tu chợt cảm thấy áy náy.

Nếu lúc đầu mình không chần chừ, lo được lo mất.

Bây giờ có lẽ không chỉ còn bốn người.

Xem mình làm đội trưởng như vậy... anh không thể không cười khổ.

Diệp Tu ngước nhìn ba người còn lại.

Mạc Phàm cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.

Tôn Triết Bình đang không ngừng hút thuốc.

Ngụy Sâm...

Hình như có gì đó sai sai.

121.

Diệp Tu nói không rõ Ngụy Sâm lạ ở chỗ nào.

Có thể là hắn quá mức bình tĩnh khi nghe Tôn Triết Bình thuật lại.

Bình tĩnh tựa như người chết không phải là đồng đội đã cùng bọn họ phấn đấu trong quá khứ.

Chết đi, chỉ là một người xa lạ, hoặc giả, một con kiến.

"Đồng chí Tôn Triết Bình, làm sao mà cậu phát hiện được căn phòng dương cầm này?" Câu hỏi của Ngụy Sâm cắt ngang sự trầm mặc trong phòng.

"Trên đường trốn thoát, phát hiện 'chúng nó' không phá được cánh cửa kia, nên tôi vẫn trốn ở đây." Tôn Triết Bình dụi đầu thuốc xuống đất.

Diệp Tu phát hiện Mạc Phàm cũng cau mày nhìn Ngụy Sâm.

Ngụy Sâm, quả nhiên không đúng.

Nếu nói 'chúng nó' không phá được cửa, vậy nếu người bên trong mở cửa ra thì sao?

Chuyện gì sẽ xảy ra?

Phải chăng, 'chúng nó' cũng có thể dễ dàng tiến vào?

122.

Câu trả lời, không ai biết được.

Dù sao, với tình huống bây giờ, chỉ cần có chút đầu óc cũng sẽ không mở cửa nghênh đón 'chúng nó'.

Nhưng, nếu chúng ngụy trang thành người một nhà thì sao?

Khó lòng phòng bị.

Ai cũng chẳng thể biết trước, 'chúng nó' có thể bắt đầu áp dụng chiến thuật hay không.

Hoặc là, đã áp dụng.

Tựa như thứ kêu ‘Tô Mộc Tranh’ kia.

Lúc gặp Ngụy Sâm, hình như vẫn chưa từng xác nhận thân phận thật sự của đối phương.

Lỡ như, Phương Duệ vô hình kia mới chính là ‘người’ thì sao?

Trong căn nhà này, khả năng thời không bị rối loạn là khá cao.

Giống như lúc trước, cả đám người Hưng Hân đi qua trước mặt hắn, nhưng không ai phát hiện hắn vậy.

123.

"Lão Diệp, cậu sao vậy? Sao sắc mặt xấu thế?"

Tôn Triết Bình vỗ vai Diệp Tu, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.

"Không có gì."

Diệp Tu châm điếu thuốc cuối cùng của mình, hít một hơi.

"E rằng chúng ta chỉ có thể ngồi chờ ở đây." Diệp Tu nói.

Anh muốn cược một ván, cược rằng trong căn phòng này, Ngụy Sâm không bình thường này không thể giở trò gì.

Tôn Triết Bình nhìn lướt qua Mạc Phàm, định hỏi gì đó, liền thấy Diệp Tu khẽ lắc đầu với anh.

Mạc Phàm ngồi một lúc, đúng lên.

Diệp Tu cùng Tôn Triết Bình nhìn cậu, chẳng biết cậu định làm gì.

Mạc Phàm đi tới đi lui trong phòng một lúc, đột nhiên mở cửa.

Diệp Tu cùng Tôn Triết Bình đều giật mình.

124.

Cánh cửa này có thể ngăn lại ‘chúng nó'.

Cửa phòng mở rộng có ý nghĩa gì, hai người đương nhiên biết.

Ngay lúc cả hai vẫn còn đang kinh ngạc, Mạc Phàm liền xông về phía Ngụy Sâm, lôi hắn khỏi mặt đất, lại thuận thế đẩy hắn ra khỏi phòng, rồi dùng lực đóng sập cửa.

Động tác liền mạch.

"Đm Mạc Phàm mày làm gì vậy?" Ngoài cửa, Ngụy Sâm đấm cửa hô to: "Mày mở cửa ra cho tao!"

"Lão Ngụy, ông có thể mở cửa từ phía ngoài." Diệp Tu trả lời, mặt không cảm xúc.

Mạc Phàm đứng bên cạnh thở hổn hển, cánh tay phải máu me đầm đìa.

Đó chính là vết thương sâu tận xương, do năm đầu ngón tay của ‘Ngụy Sâm’ ban nãy móc ra.

"Ngươi làm gì lão Ngụy rồi."

Một câu trần thuật. Diệp Tu hiểu rõ, Ngụy Sâm chân chính, tám phần đã không còn trên trần gian.

125.

"Đừng tưởng rằng ở trong đó thì ba người bọn mi liền an toàn."

Ngoài cửa, 'nó' nói.

"Các ngươi, không ra được."

Chúng nó quả thật không vào được phòng dương cầm.

Đồng dạng, bọn họ cũng không dám đi ra ngoài.

Ba người đều không có nước, cũng chỉ có mấy khỏa kẹo trong túi Tôn Triết Bình miễn cưỡng xem như là thức ăn.

Mạc Phàm đã ngủ thiếp đi vì mất máu.

Tôn Triết Bình cũng bắt đầu hoảng hốt tinh thần.

Trong vài lần gần đây, lần này nhất định là lần mình sống dai nhất, Diệp Tu thầm nghĩ.

"Lão Tôn, đừng ngủ." Anh khàn giọng nói.

Không người đáp lại.

Cuối cùng, chỉ còn lại một mình Diệp Tu trong căn phòng dương cầm.

Anh chậm rãi lê chân đến bên đàn dương cầm, ngồi xuống.

Ngón tay lướt qua phím đàn, khúc nhạc vỡ vụn vang vọng khắp tòa nhà.

"Đing -"

Khúc nhạc im bặt.

126.

Nhóm người Hưng Hân ngồi trên xe.

Diệp Tu chết lặng nhìn ngoài cửa sổ.

Bọn họ càng lúc càng đến gần toà nhà kia. Anh lại hoàn toàn không cân nhắc việc ngăn cản.

Vô dụng. Bất luận thế nào, họ đều sẽ đi vào.

Đây là vận mệnh.

Chuyện anh có thể làm, chỉ là nghĩ cách khiến tất cả mọi người sống sót quay ra.

Nhưng mà, bọn họ thật có thể sống sót trở ra sao?

Tử vong luân hồi một lần lại một lần, chỉ mỗi mình còn ký ức.

Diệp Tu nhớ tới một anime mình từng xem, nhân vật chính không ngừng luân hồi qua từng lần tử vong.

Nhưng mình không có save point a... Anh thầm nghĩ.

127.

Xe dừng trước cửa tòa nhà cổ. Bánh Bao mở cửa xe, hưng phấn nhảy xuống.

Cả đoàn người chậm rãi hướng về phía tòa nhà.

Diệp Tu quay đầu nhìn thoáng qua chiếc xe chở họ đến, cảm thấy có gì đó không đúng, lại mãi không biết không đúng chỗ nào.

"Diệp Tu, sao vậy?" Tô Mộc Tranh nhận ra sự khác thường của anh.

"Không có gì. Vào thôi."

"Rầm!"

Như dự liệu, cánh cửa tự mình đóng lại sau khi người cuối cùng của cả đoàn vừa vào trong. Mọi người bị tiếng vang làm cho giật bắn.

Ngoại trừ Diệp Tu.

Tôn Triết Bình cùng Ngụy Sâm cố tông cửa.

Không nhúc nhích.

"Vậy chỉ đành đi tìm một cánh cửa khác." An Văn Dật đẩy kính mắt, nói.

128.

Kịch bản chẳng thay đổi, không gì hơn đóng chặt cửa, để họ chẳng thể ra ngoài.

Không biết tương lai, mới là thứ khiến người sợ hãi nhất.

Ác linh trong tòa nhà quỷ ám này sẽ đối phó bọn họ thế nào?

Có lẽ ngay cả ác linh cũng không có đáp án.

Nhưng giờ phút này, nội tâm của Diệp Tu chẳng mảy may dao động, thậm chí còn cảm thấy buồn cười.

Ác linh này có thể sáng tạo hay không? Diệp Tu thầm nghĩ.

Hiển nhiên có.

Năm phút sau, Diệp Tu biết rõ câu trả lời.

Ngay khi chính mắt anh thấy Phương Duệ mở một cánh cửa, liền bị một cái xác ngã nhào xuống đất.

Cái xác này đã từng cùng Phương Duệ vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến nỗi dù nó đã hoàn toàn biến hình, Phương Duệ cũng chẳng thể lừa gạt bản thân rằng đó chỉ là ảo giác, nó không phải người kia.

129.

Chẳng lẽ người của Bá Đồ cũng tiến vào?

Diệp Tu nhớ tới một lần trước đây, bị bọn họ khóa chết ngoài cửa, Trương Giai Lạc.

Lần sau sẽ là ai? Hàn Văn Thanh?

Tôn Triết Bình cùng Kiều Nhất Phàm kéo thi thể trên người Phương Duệ sang một bên. Các cô gái dù bị hù dọa đến mặt mày tái nhợt, vẫn cố gắng an ủi Phương Duệ.

"Sẽ không, lão Lâm sao lại ở đây..." Phương Duệ ôm đầu, thấp giọng lặp lại, ý đồ thuyết phục chính hắn.

Nhìn bộ dạng của Phương Duệ, Tôn Triết Bình cũng hơi lo âu.

Lâm Kính Ngôn ở đây, vậy Trương Giai Lạc có thể nào cũng...

"Hẳn là sẽ không." Diệp Tu vỗ vai Tôn Triết Bình, "Không chắc rằng đây là lão Lâm đúng không."

Diệp Tu cảm thấy ngay cả mình cũng không tin lời mình nói.

"Hy vọng là vậy..." Tôn Triết Bình thở dài.

130.

Mạc Phàm dựa sát vách tường, sờ đến công tắc đèn trên tường.

"Tách." Đèn sáng.

Dưới ánh đèn, thi thể càng như nát thành mảnh nhỏ.

Vô số mảnh vỡ lấp lòe yếu ớt dưới ánh đèn.

Diệp Tu nhớ đến dãy hành lang treo đầy những cái đèn hoa lệ.

Nếu lúc ấy, những cái đèn kia không đột nhiên rơi xuống, trái lại cùng nhau vỡ nát thì sao?

Phải chăng bọn họ cũng sẽ chết theo cách hệt như Lâm Kính Ngôn bây giờ?

Nhưng mà, rốt cuộc ai đã dẫn hắn đến đây?

"Chúng ta đừng đứng ở đây nữa..." Trần Quả rụt cổ. "Chúng ta nhanh tìm cách ra khỏi đây đi..."

Không đúng. Lần luân hồi này có rất nhiều chỗ không đúng.

"Không phải chúng ta nên báo cảnh sát trước sao?" Diệp Tu hỏi.

Nội tâm tràn đầy hoài nghi, thăm dò.

131.

"Chẳng phải từ lúc chúng ta vào rừng đã chẳng có tín hiệu sao?" Ngụy Sâm gãi đầu. "Diệp Tu, mày ngủ mơ à?"

"Đúng đó. Cho nên chúng ta nhất định phải ra khỏi đây mới có tín hiệu để báo cành sát. Dù gì cũng không phải không có sim, mà là thật sự không có sóng." Trần Quả bổ sung. "Cái này là thường thức. Diệp Tu, cậu thật sự không biết?"

"Rừng nào?" Diệp Tu hỏi một câu xong chợt ngẩn người.

Không phải bởi Ngụy Sâm, mà bởi ánh mắt của đám người còn lại.

Ánh mắt tràn đầy hoài nghi, cùng thăm dò. Giống như anh.

Có đôi khi những gì ngươi thấy trước mắt cũng không nhất định là thật.

Tựa như những gì ngươi luôn tin tưởng cũng không nhất định là chân lý.

Rốt cuộc, có vấn đề là người khác?

Vẫn là chính Diệp Tu?

Câu hỏi này cũng không ai trả lời được.

132.

Diệp Tu muốn chạy trốn.

Trong vòng tuần hoàn chết chóc này, dù là sinh lý hay tâm lý, anh cũng đã kiệt sức.

Hiện tại, ánh mắt của mọi người tựa như giọt nước tràn ly, mạnh mẽ nhấn chìm anh.

Nhưng chạy trốn thì có lợi gì? Cũng chẳng phải chưa từng trốn qua.

Cuối cùng, bất an cùng tuyệt vọng vẫn bao phủ lấy anh.

Anh biết, mình không thể trốn.

Trên người anh không chỉ gánh lấy trách nhiệm của đội trưởng, còn có những lời nhắc nhở thấm đẫm máu cùng nước mắt Mạc Phàm để lại sau một lần lại một lần tuyệt vọng.

"Tiểu Đường, Diệp Tu sao vậy?" Một giọng nam ôn nhu cất tiếng. "Anh đi dạo khắp nơi. Đừng nói cửa, một cái cửa sổ cũng không có."

Diệp Tu chợt thấy mình không thể động đậy.

Anh quá quen thuộc âm thanh kia.

Nhưng nó lẽ ra đã vĩnh viễn lặng im, vào mùa hè năm mười tám tuổi.

Tô Mộc Thu.

133.

Gặp quỷ. Lần này đúng thật là gặp quỷ.

Vì sao Tô Mộc Thu lại xuất hiện ở đây?

Chẳng lẽ...

Hắn chính là ác linh trong tòa nhà này?

Diệp Tu bị ý nghĩ đột ngột xuất hiện của mình dọa.

Không phải. Tô Mộc Thu là người ôn nhu như vậy, sao lại có thể là con ác quỷ một lần lại một lần đồ sát bọn hắn hầu như không sót một ai trong bao lần luân hồi đâu?

Chợt, có ai vỗ vai Diệp Tu.

"Diệp Tu, cậu sao vậy?" Tô Mộc Thu ân cần hỏi han. "Sao lại đổ nhiều mồ hôi thế?"

"A, tôi không sao." Diệp Tu lướt nhìn xung quanh, "Mộc Tranh đâu?"

Mọi người lại lộ vẻ nghi hoặc.

"Diệp Tu... Mộc Tranh đã đi rất nhiều năm... Hôm nay cậu sao vậy..."

134.

Mộc Tranh đi rồi? Đi đâu?

Tô Mộc Thu nhìn ra vẻ nghi ngờ trên mặt Diệp Tu: "Đi bởi tai nạn xe cộ năm đó... Diệp Tu, hôm nay cậu rốt cuộc bị làm sao vậy?"

Diệp Tu ngớ người, đầu óc nhanh chóng chuyển động.

Mộc Tranh đi, Mộc Thu còn sống.

Phải chăng thế giới này không phải là thế giới của mình?

Vậy ‘mình’ của thế giờ này lại đi đâu rồi?

Thế giới này cũng nguy hiểm trùng trùng như thế giới kia sao?

"Sao hôm nay cậu cứ mất hồn mất vía..." Tô Mộc Thu hơi lo lắng. "Chúng ta nên nhanh chóng tìm cách ra ngoài đi."

"Vậy, chia nhau đi?" Trần Quả nhìn hướng Tô Mộc Thu.

"Không được!" Cả Tô Mộc Thu lẫn Diệp Tu đều trăm miệng một lời.

"Tôi cũng nghĩ không nên tách nhau đi, nhỡ có việc gì xảy ra, mọi người sẽ chẳng thể hỗ trợ nhau." Tôn Triết Bình tán thành. "Có điều hai người kích động như vậy làm gì?"

135.

Diệp Tu biết nếu chia nhau tìm, ‘nó’ sẽ chơi càng sướng, quân số của bọn họ cũng sẽ giảm càng nhanh.

Nhưng vì sao Tô Mộc Thu cũng kích động như vậy?

Diệp Tu không biết.

Cả nhóm người ồ ạt tiến về phía trước.

Lại là đại sảnh kia. Đại sảnh treo đầy đèn thủy tinh cỡ lớn.

Lần này, người bật đèn là Tô Mộc Thu.

"Anh nói nếu cái đèn trần bằng thủy tinh đột nhiên rơi xuống, sẽ đau đến cỡ nào nhỉ, lão Ngụy?" Phương Duệ ngẩn đầu nhìn đèn trần, rụt cổ nói.

"Đau hay không không biết. Cách chết nhất định rất khó coi." Ngụy Sâm châm một điếu thuốc. "Cậu nghĩ mà xem, một thứ to như vậy đè xuống, chẳng phải dẹp thành một bãi, đẹp mắt chỗ nào."

Diệp Tu đột nhiên thấy dở khóc dở cười. Anh còn nhớ rõ một bãi Tôn Triết Bình, theo như lời Ngụy Sâm.

Khóe mắt anh chợt thấy biểu cảm của Tô Mộc Thu.

Cũng là biểu cảm dở khóc dở cười. Giống như anh.

-TBC-

Happy Halloween
10:31:00 _ 10.31.2019
~~~~~Hẹn gặp lại, vào lần mở cửa tiếp theo~~~~~
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook