Hoàn [Bất Kiến Bạch Đầu 2020] [Tán Tu] Thiên Võng

Bianco

Phó bản trăm người
Bình luận
30
Số lượt thích
316
#21
Thuộc Project SN Tô Mộc Thu 2020 Bất Kiến Bạch Đầu

21/10/2020 - chúc Tán ca sinh nhật vui vẻ

Chương 19.

Editor: Bianco

Beta: Băng Ly

Thời gian không nhanh không chậm trôi qua, đảo mắt đã qua hai tháng. Chiều hôm đó Diệp Tu làm xong việc trong tay, ôm máy tính nghiên cứu nghệ thuật nấu ăn.

Trên màn hình là tập tài liệu “Những kỹ xảo nấu ăn dễ dàng bị bỏ quên” do “Ngũ Hành Khuyết Kim Thổ'' có ý tài trợ, trong hai tháng này Diệp Tu luôn dành thời gian nghiên cứu nấu ăn, lúc giao lưu chia sẻ kinh nghiệm với bạn trên mạng vô tình tiết lộ việc này, không ngờ đối phương rất tâm đắc với chuyện nấu nướng, lúc gửi tài liệu này cho hắn, nói nhất định phải nhớ kỹ một ít kĩ thuật quan trọng, sẽ giúp nâng lên trình độ thành phẩm dễ đạt tiêu chuẩn, nghe người đó nói vậy, Diệp Tu vội cảm ơn rối rít down về.

Trải qua nhiều ngày thực hành, Diệp đồng chí đối với phương diện món ăn gia đình hiện tại cũng coi như có chút thành tựu, ít nhất đồ ăn được xào nấu rốt cuộc đạt đến trình độ có thể cho Tô Mộc Thu miễn cưỡng nuốt xuống không hề trở ngại, thật đáng mừng.

Thấy cái dáng người ngồi đối diện lại giống đang cân nhắc thực đơn, tâm tình đội trưởng Tô phức tạp.

Từ sau khi biết được trong lòng Diệp Tu có người, công việc hằng ngày của Tô Mộc Thu có nhiều hơn một mục - bắt gian. Vốn ngay từ đầu đã vô cùng để ý chuyện của Diệp Tu, bây giờ lại càng nâng mức quan tâm đến 200%, hi vọng có thể từ các loại dấu vết thu được trong cuộc sống tìm ra mục tiêu. Nhưng Diệp Tu ngoại trừ chịu khó làm việc nhà và bắt đầu tôi luyện trù nghệ ra, những phương diện khác vẫn như thường, không có tẹo dấu hiệu nào là đang theo đuổi người khác.

Càng lạ hơn là, đã qua hai tháng, Tô Mộc Thu vẫn không tìm ra người được Diệp Tu đặt trong lòng.

Lúc đầu anh suy đoán Diệp Tu yêu đương qua mạng, bởi vì dạo gần đây tần suất lên mạng của hắn tăng không ít, nhưng rất nhanh đã loại bỏ suy đoán này, bởi vì phát hiện ra, Diệp Tu lên mạng cũng chỉ xem hướng dẫn nấu ăn thôi, nếu yêu đương qua mạng, hắn làm sao có thể nhẫn nại không liên lạc với người kia chứ?

Có người nói nếu một người đang yêu đương, dù không có chuyện gì cũng không nhịn được muốn tình cờ va chạm thân thể và làm các hành động thân thiết, Tô đại đại rất tán thành ý kiến này. Chính ngay cả anh khi không có chuyện gì cũng thích nhìn Diệp Tu, hoặc là kề vai chạm vài cái sờ vài cái, nếu đang ở nơi khác chắc chắn sẽ gọi mấy cuộc điện thoại hay gửi vài tin nhắn, thời gian dài không liên lạc cũng quá khó khăn rồi.

Chẳng lẽ người đó thực ra ở ngay bên cạnh? Nghĩ vậy, Tô Mộc Thu liệt kê toàn bộ người xung quanh ra hoài nghi một lượt, từ bà chủ phố đối diện đến nhân viên cửa hàng Bao Vinh Hưng, lại từ thành viên tổ khác đến tất cả mọi người trong tổ Hình sự, nhìn thì có vẻ như hơi khả nghi rồi lại cũng không quá giống.

Mấy lần tỏ ý dò xét đều bị Diệp Tu nhạy bén gạt đi, lên trời xuống biển cũng không tìm ra đối tượng khả nghi, làm Tô Mộc Thu sầu lòng muốn chết.

Tô đội trưởng lòng đầy phiền muộn mở web bán sách lên xem, mấy quyển trong nhà đã đọc hết, dự định mua mấy quyển mới bổ sung. Đúng dịp trang web sách đang có đợt khuyến mại mua đủ 100 sẽ được giảm 5 đồng, Tô quản gia đảm đang tiết kiệm bắt đầu lướt một vòng chọn sách.

Sau mười phút, Diệp Tu đang nghiên cứu kỹ xảo nấu ăn bỗng nhiên nghe thấy người đối diện mắng một tiếng: ''Đm!''

Ngẩng đầu thấy Tô Mộc Thu vẻ mặt cau có, Diệp Tu hỏi: ''Làm sao vậy?''

''Website có hoạt động khuyến mại, mua sách đủ 100 sẽ giảm năm đồng, tôi muốn mua mấy quyển gộp lại chỉ có 99,5! Còn thiếu 5 xu!''

''Chuyện có gì lớn đâu, mua thêm quyển nữa là được.”

''Khác xa đó, hiện tại bán đồ còn đểu rả như vậy, bọn họ lập giới hạn sự kiện, chọn được ba quyển muốn đọc đã phí hết tinh thần của lão đại tôi rồi.''

Ở ngoài phòng riêng, Phương Duệ rảnh rỗi không chuyện gì làm gặm chuối lắc lư đi vào, dựa vào cạnh cửa hóng hớt: ''Vậy bỏ đi, cũng chỉ rẻ hơn năm đồng mà.''

Tô Mộc Thu nghe thế còn chưa kịp nói gì, Diệp Tu đã mở miệng trước: ''Cậu thì biết cái gì, 99,5 đó! Đó là khái niệm gì, làm tròn chính là một trăm triệu!''

Tô Mộc Thu cười đến muốn ăn đòn: ''Cậu học từ ai vậy?''

Diệp Tu cười: ''Trên mạng đều nói như vậy, là trend.''

Một câu chạm trúng cây kim trong lòng Tô Mộc Thu, anh giận dỗi nói: ''Cậu lên mạng ít thôi, rảnh rỗi như vậy sao không theo tôi đánh phó bản? Bộ trang bị năm món còn thiếu một món đó.”

Diệp Tu đốt điếu thuốc, cười khan mấy tiếng, nói đầy hàm ý: ''Ha ha, không phải do tôi thấy cậu rất bận rộn sao, chuyện với Thôi tiên sinh hẳn không ít nhỉ?''

Sau khi người gửi thư đe dọa lần trước lộ diện, Thôi Hoa Quý xét thấy hai bên đều quen biết, hơn nữa còn là thân thích nên đã hủy báo án, không tiếp tục truy cứu nữa. Nhưng từ đó về sau, Thôi Hoa Quý chỉ thiếu điều dán cái mác “tự mình dâng đến cửa”, thường xuyên chạy đến cục chào hỏi, hoàn toàn không nhìn ra là diễn viên nổi tiếng bận rộn công việc.

Còn có chuyện trừ Diệp Tu ra thì những người khác đều không biết, đó chính là ngoài giờ làm việc vẫn nhìn thấy diễn viên nào đó tới cửa chơi, ngay cả thời gian nghỉ ngơi Thôi Hoa Quý cũng thường xuyên liên lạc với Tô Mộc Thu, thi thoảng còn tìm các loại lý do hẹn nhau ra ngoài gặp mặt. Hành động theo đuổi trắng trợn như thế mọi người đều nhìn ra, nhưng cả trái tim Tô Mộc Thu đều treo trên người Diệp Tu, cả ngày nghĩ đến cái “kẻ thứ ba” không bắt được đuôi kia, hoàn toàn không phát hiện Thôi Hoa Quý có dụng ý khác.

Lời này vừa nói ra, hai người trong phòng hoàn toàn sững sờ.

Nhìn tình cảnh trước mặt khó mà dùng lời để tả hết được, Phương Duệ ngậm chuối, bước nhỏ lùi ra cửa một chút, nghĩ có nên làm bộ cái gì cũng không nghe thấy không.

Còn Tô Mộc Thu lại khó hiểu nghĩ giọng điệu cậu ấy sao là lạ vậy nhỉ, là ảo giác sao, hình như… chua chua? Mình và Thôi Hoa Quý qua lại sẽ làm cậu ấy không vui sao? Tại sao? Chờ chút, chẳng lẽ là...

Ầm ầm roèn roẹt, đột nhiên Tô đội trưởng nghĩ thông suốt một chuyện - người Diệp Tu thích, sẽ không phải là Thôi Hoa Quý chứ?!

Nghĩ kỹ thì thấy rất có thể! Sau khi Thôi Hoa Quý xuất hiện Diệp Tu mới có mấy hành động quái lạ đó, từ trước đến giờ chưa nghe cậu ấy nói có ấn tượng tốt với ai, cậu ấy nói người kia nấu ăn rất tốt, mà vừa khéo Thôi Hoa Quý có sở trường nấu ăn, vậy thì đúng rồi! Tô Mộc Thu vừa bất an vừa tức giận nghĩ. Hơn nữa anh ta còn là Omega, đã sớm nói Omega đều là họa thủy!

Không biết Tô Mộc Thu đang nghĩ gì, Diệp Tu và Phương Duệ trầm mặc nhìn mặt anh vặn vẹo không nói một lời, bầu không khí tĩnh lặng rất quái dị. Đang lúng túng, bỗng nhiên Khâu Phi đi vào phá tan không khí khó xử giữa bọn họ: ''Đội trưởng, Thôi tiên sinh đến rồi.''

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, Diệp Tu và Tô Mộc Thu đều không hẹn mà cùng bĩu môi trong lòng, đối với việc Thôi Hoa Quý đến đều có chút bài xích.

Lần này Thôi Hoa Quý đến là để mời tất cả mọi người buổi tối ra ngoài chơi, hắn nói sắp quay phim, vì cảm ơn mọi người khoảng thời gian này vẫn chịu đựng quấy rầy của hắn, cố ý đặt trước phòng riêng nhà hàng cùng KTV.

Bởi một số suy đoán vô căn cứ trước đó, Tô Mộc Thu nhìn ngang liếc dọc, càng nhìn càng cảm thấy Thôi Hoa Quý khả nghi nhất, hoàn toàn mặc kệ chuyện Diệp Tu kỳ thực không phải là của mình, đã cương quyết tròng lên cho người ta cái mũ “kẻ thứ ba” rồi, có thể thấy trong lòng đang rất khó chịu.

Vốn định từ chối, nhưng lại sợ nếu không đi, ở nơi mình không nhìn thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó gay go hơn, ví dụ như người nào đó cùng người nào đó vụng trộm quyết định chung thân gì gì đó, vừa nghĩ đến đó không đi thực sự là chết toi.

Những người khác thì không có gì cần lo lắng, sôi nổi chấp nhận lời mời, thế là hoạt động tối nay cứ thế quyết định.

...

Nhà hàng Thôi Hoa Quý chọn tương đối khá, nghe nói là nơi người trong nghề chuyên dùng để liên hoan, cái gì mà nguyên liệu nấu ăn được nhập khẩu từ đường hàng không, cái gì mà dùng nguyên liệu đắt tiền, phương diện này mọi người cũng không hiểu lắm, chỉ cảm thấy thức ăn trong nhà hàng này cực kì tươi. Phát hiện Tô Mộc Thu hình như rất vừa ý với món nấm bào ngư sốt tương, Diệp Tu lấy di động ra ghi lại tên món ăn, định về nhà lục sách nấu ăn làm thử.

Bình thường Diệp Tu sẽ không quá để ý chuyện này, cho dù ở ngoài tình cờ nếm được món ăn hợp miệng, căn bản ăn xong quên ngay, đây là lần đầu tiên lại có vẻ hứng thú lưu ý, ngay lập tức Tô Mộc Thu nhận ra được thái độ của Diệp Tu không giống trước kia. Món này đúng là rất ngon, ngoại trừ Tô Mộc Thu ra, Thôi Hoa Quý cũng vô cùng thích, mà bây giờ Diệp Tu lại đặc biệt ghi nhớ tên món ăn, không cần nghĩ cũng biết là vì ai.

Tô đội trưởng lần thứ hai muốn lật bàn, dùng lực xiết chặt đũa, chỉ cảm thấy mỹ thực ăn vào trong miệng cũng biến thành củi khô, khó mà nuốt xuống.

Ăn tối xong, mọi người đi tới KTV đã đặt trước gần đó, hai tên mạch bá* Phương Duệ và Khâu Phi đã cướp được micro sẽ không buông tay, vất vả lắm mới áp chế hai người kia lại được, mọi người hát xong một vòng, ầm ĩ đòi Tô Mộc Thu cũng hát một bài.

Diệp Tu và Tô Mộc Thu hát cũng không tính là tệ, ít nhất sẽ không lạc điệu, Diệp Tu ôm ly nước trái cây vùi ở trong góc sofa, cười trên sự đau khổ của người khác mà nhìn Tô Mộc Thu ngồi phía trước bị ép buộc lên sân khấu chọn bài, mà Tô Mộc Thu không biết thế nào, hoặc có lẽ là bởi vì tâm tình tiêu cực lúc sáng ảnh hưởng, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại chọn bài “Hành tây” .

Đây là bài tình ca kinh điển, người ở chỗ này đều đã nghe qua, nhìn thấy Tô Mộc Thu chọn bài hát này, vẻ mặt những người kia đều có chút vi diệu, ngoại trừ Diệp Tu ra. Tất cả mọi người đều biết bài hát này là vì ai mà chọn. Mà sau khi Diệp Tu nghe được khúc nhạc dạo lại hơi ngẩn ngơ, bỗng nhiên nhìn về phía Thôi Hoa Quý ngồi chếch ở đối diện, hành động này không bị Thôi Hoa Quý phát hiện, lại bị Tô Mộc Thu thu vào trong mắt.

Ánh mắt anh tối sầm lại, nắm chặt micro.

''Nếu như em chịu tách trái tim anh ra thành từng lớp từng lớp, từng lớp một, em sẽ phát hiện, em sẽ ngạc nhiên, em chính là bí mật thầm lặng nhất, sâu kín nhất của anh.''

Hai người mới quen biết nhau bao lâu, cậu cứ như vậy mà yêu thích anh ta? Chúng ta đã quen biết nhau bao lâu, tại sao cậu không quay đầu lại nhìn tôi?

''Nếu như em chịu tách trái tim anh ra thành từng lớp từng lớp từng lớp một, em sẽ thấy cay cay, em sẽ rơi lệ, chỉ cần em có thể nghe thấy anh, nhìn thấy trái tim của anh.''

Bài hát này được Tô đội trưởng hát đến mức đong đầy cảm xúc, câu câu chữ chữ tình nồng ý mật, người ngoài nghe đến vô cùng thương cảm, những người khác đều không có tâm tình tán gẫu. Hát xong câu cuối cùng, Tô Mộc Thu quay đầu lại liếc mắt nhìn trong góc, sau đó chào mọi người rồi ra ngoài.

Thôi Hoa Quý lặng lẽ nhìn Diệp Tu, người kia đang cúi đầu uống nước trái cây, trên mặt không nhìn ra cảm xúc khác thường. Thôi Hoa Quý mỉm cười không rõ ý tứ, đứng dậy đi theo phía sau Tô Mộc Thu rời khỏi phòng.

------------------------------------------------------------

*Mạch bá: Ý là người hát karaoke rất khá hoặc là người độc chiếm micro không buông tha.

Lời bài hát lấy từ bài Hành tây - Ngũ Nguyệt Thiên Mayday 五月天 [MaydayVNFC]
 
Last edited:

Bianco

Phó bản trăm người
Bình luận
30
Số lượt thích
316
#22
Thuộc Project SN Tô Mộc Thu 2020 Bất Kiến Bạch Đầu

Chương 20.

Editor: Bianco

Beta: Băng Ly


Trong phòng karaoke phát ra đủ loại âm thanh quỷ khóc sói gào, nhưng phòng vệ sinh lại vô cùng yên tĩnh.

Trước bồn rửa tay, Tô Mộc Thu khom lưng lấy nước vỗ lên mặt, trời vào thu nước càng lúc càng lạnh, giúp nâng cao tinh thần không ít, nhưng đầu óc càng tỉnh táo, trong lòng càng khó chịu. Lý trí ở bên ngoài phiêu đãng vài vòng rốt cục cũng trở về vị trí cũ, anh bắt đầu phân tích tình huống hiện nay.

Tô Mộc Thu và Diệp Tu quen biết nhau cũng đã mười lăm năm, anh không nhớ rõ lúc nào đã đặt trái tim vào mình vào tay Diệp Tu, có thể là năm mười tám tuổi, cũng có thể là năm hai mươi tuổi, mà chờ đến lúc anh nhận ra loại tình cảm phức tạp khó lường kia thì tâm đã sớm không thể dứt ra được nữa rồi.

Diệp Tu là Alpha, chuyện này Tô Mộc Thu là người biết đầu tiên. Giới tính thứ hai sau khi trưởng thành sẽ bộc lộ ra, bình thường là sau ngày sinh nhật, nhưng với Diệp Tu thì “ngày lộ tính” lại đến tương đối sớm, vào trước sinh nhật một tuần.

Buổi tối hôm ấy bọn họ giống như thường ngày vùi trong phòng Tô Mộc Thu gấp rút ôn tập, cách kì thi đại học đã không còn bao nhiêu thời gian, dù nổi danh là học bá trong trường, bọn họ cũng không dám thả lỏng, tránh bị lật thuyền trong mương.

Tô Mộc Thu nhớ rất rõ ràng, lúc đó anh đang giải một đề toán rất khó, tờ giấy nháp đã kín hơn nửa, thiếu bước cuối cùng là có thể tính ra được đáp án, bỗng nhiên anh ngửi thấy được một mùi hương bay tới từ bên nửa bàn còn lại, là một loại mùi hương đặc biệt khó hình dung, nhưng một chút cũng không khiến người chán ghét, ngược lại chính anh còn cảm thấy mùi hương này quả thực quá tuyệt vời, dễ ngửi đến mức khiến anh nhất thời có chút mơ màng.

Hoảng hốt hồi lâu anh mới phản ứng được, đó là tin tức tố của Diệp Tu, Diệp Tu cũng là Alpha giống như anh.

Sau khi biết được chuyện này, Tô Mộc Thu vừa nghĩ tới mùi Alpha cũng không quá nát như vậy, lại vừa không nhịn được thấy mất mát. Khi đó anh vẫn không hiểu vì sao mình lại thấy mất mát, về sau mới nhận ra vì trong tiềm thức anh hi vọng Diệp Tu là Omega hoặc Beta, nhưng kết quả cả hai đều không phải.

“Giới tính của Diệp Tu” là vấn đề Tô Mộc Thu vốn không thèm để ý nhưng rồi lại nhất định phải để ý, anh không quan tâm giới tính của Diệp Tu là gì, cho dù là yêu quái anh cũng thích, nhưng giới tính chính xác là chướng ngại lớn nhất bày ra trước mặt anh. Những người có giới tính thứ hai giống nhau không thể ở cùng nhau, pháp luật không thừa nhận, tuy nói không tính là hành động trái pháp luật gì đó, nhưng theo quan niệm phần lớn mọi người, hai Alpha ở cùng nhau vẫn có chút kinh hãi thế tục.

Lùi một bước mà nói, không thèm quan tâm suy nghĩ của người khác thì anh nhất định phải cân nhắc suy nghĩ của Diệp Tu, Diệp Tu có thể chấp nhận anh không? Có thể tiếp nhận một Alpha không?

Nếu như... cậu ấy không thể thì sao? Cậu ấy có cảm giác bài xích không? Cậu ấy có cảm thấy buồn nôn không? Cậu ấy có dùng ánh mắt đề phòng nhìn mình không?

Tô Mộc Thu không thể chịu đựng được Diệp Tu có chút xa lánh nào với anh, anh hoàn toàn không chịu được.

Vậy nên, trong lúc các bạn cùng lứa nhiệt tình dũng cảm theo đuổi người yêu, anh chỉ có thể kìm nén trong lòng, thưởng thức loại tình cảm đau xót nhất trên thế giới này - thầm mến.

Cuộc sống như thế loáng một cái chính là mười năm, may mà Diệp Tu chưa bao giờ tỏ thiện cảm quá mức đối với người nào, Tô Mộc Thu trải qua ngày tháng vẫn tính là tạm ổn thoải mái, vốn tưởng rằng cứ duy trì như vậy thêm mấy năm, nói không chừng quen thuộc thành tự nhiên, trong bất tri bất giác Diệp Tu có thể tiếp nhận tình cảm của anh, không nghĩ tới nửa đường nhảy ra một tên Trình Giảo Kim.

Tắt nước, Tô Mộc Thu rút khăn giấy lau khô mặt, trong gương chiếu ra gương mặt âm trầm của anh cùng đôi mắt sáng đến đáng sợ.

Omega thì làm sao? Cho dù bản năng AO trời sinh tồn tại sức hấp dẫn lẫn nhau, cậu ấy vẫn là của tôi.

Tô Mộc Thu tỉnh táo lại, định quay về phòng, không ngờ mới vừa bước ra cửa phòng vệ sinh đã thấy Thôi Hoa Quý. Thôi Hoa Quý nghiêng người dựa vào tường, dường như đang chờ anh, Tô Mộc Thu nhìn thấy hắn thì nổi giận trong bụng, lạnh nhạt dừng lại gật đầu, nhích người chuẩn bị rời đi lại bị đối phương kéo lại.

...

Thôi Hoa Quý bắt lấy cổ tay anh, cười đến vô hại: ''Có thời gian tâm sự một chút không?''

Kỳ thực Tô Mộc Thu rất muốn hất tay nói ''Không có'', nhưng anh không thể làm như thế, bất kể nói thế nào, đối với đoạn tình cảm không có cách nào thổ lộ khỏi miệng của anh, Thôi Hoa Quý là người vô tội. Sau đó anh xoay người, không dấu vết rút tay ra, hỏi: ''Có việc?''

Nhận ra được sự lạnh nhạt của đối phương, Thôi Hoa Quý không để ý, hắn đẩy cửa một gian phòng trống không người gần đó, cười nói: ''Đến đây ngồi nói đi.'' Sau đó cũng không chờ Tô Mộc Thu đáp lại, một mình đi vào.

Tô Mộc Thu nhíu mày lại, không hiểu trong hồ lô cái tên này bán thuốc gì, bây giờ rời đi không đúng lắm, đành phải đi theo vào.

''Phòng riêng này tôi đã trả tiền, không cần lo lắng sẽ có người tới quấy rầy.''

''Anh muốn nói chuyện gì?''

"Tâm sự về cảnh sát Diệp."

Nghe được ba chữ "cảnh sát Diệp" phát ra từ trong miệng Thôi Hoa Quý, lòng Tô Mộc Thu đầy hoảng sợ. Thấy sắc mặt người kia thay đổi trong nháy mắt, Thôi Hoa Quý cười ra tiếng: ''Không lẽ anh nghi ngờ tôi và cảnh sát Diệp có gì đó chứ? Anh ta nghĩ như thế nào tôi không biết nhưng người tôi yêu không phải anh ta, mà là anh.''

Ngày hôm nay Tô Mộc Thu chịu không ít kích thích, có thể nói là phập phà phập phồng, Tô đội trưởng từng thấy không ít sóng to gió lớn cũng có chút chịu không nổi, mấy chữ cuối cùng Thôi Hoa Quý nói ra dọa anh phát sợ. Vốn tưởng rằng Diệp Tu yêu thích Thôi Hoa Quý đã đủ gay go, không ngờ vẫn còn có chuyện tồi tệ hơn - anh thành tình địch của Diệp Tu.

Thấy Tô Mộc Thu sợ choáng váng không phản ứng, Thôi Hoa Quý cũng không quản anh, tự mình chậm rãi kể lại: ''Anh dường như không còn nhớ rõ chuyện lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, khi đó em vừa mới bước vào làng giải trí không bao lâu, còn là một người đóng vai phụ, vất vả lắm mới giành được cơ hội diễn một vai phụ. Lúc chờ ngoài cửa em đã chú ý đến anh em hai người, anh giúp Tô Mộc Tranh chạy đông chạy tây khai thông quan hệ, lúc cô ấy căng thẳng còn ở bên cạnh an ủi, còn dịu dàng xoa đầu cô ấy, kể chuyện cười cho cô ấy nghe, khi đó em nghĩ có một anh trai thật tốt, trời sập xuống cũng có người chống.''

"Ngày đó diễn thử rất thành công, nhưng khi ra cửa có người ngáng chân em, đó cũng là một Omega, cố ý muốn cho em thất thố. Lúc đó em đã nghĩ 'xong rồi', bởi vì chuyện này sẽ ảnh hưởng đến hình tượng, không nghĩ tới anh đưa tay đỡ em một cái. Lúc em nói cảm ơn với anh, anh cười nói em đi cẩn thận một chút, còn cầm chai nước trái cây chưa mở đưa cho em, nói là để an ủi em. Chính là bắt đầu từ lúc đó, em nghĩ, nếu như em có người bạn đời như vậy thì thật tốt.''

Nhìn dáng vẻ Tô Mộc Thu một bộ đứng ngồi không yên dự định chạy mất dép, Thôi Hoa Quý cười, tịch mịch thở dài, có chút oan ức nói: ''Không cần phải sợ như vậy, em cũng không ăn thịt anh.''

Nghe hắn nói như vậy, Tô Mộc Thu thật sự hơi áy náy, tuy anh không có cảm giác gì với Thôi Hoa Quý, nhưng đau khổ khi yêu đơn phương anh hiểu rõ, cần gì làm tổn thương người ta như vậy? Nghĩ tới đây, anh mềm giọng nói: ''Xin lỗi, tôi không phải ý đó... Anh biết tôi đã có người thích rồi.''

"Ừm em biết, nhưng anh ta là Alpha." Không chờ Tô Mộc Thu phản bác, Thôi Hoa Quý nói tiếp, bắt đầu tẩy não anh, "Hai Alpha ở cùng nhau có bao nhiêu khó khăn, chuyện này mọi người đều biết. Có lẽ anh cảm thấy chỉ cần có tình yêu, cái khác sẽ không đáng kể, nhưng mà lẽ nào cảnh sát Diệp cũng nghĩ như vậy sao?"

Tô Mộc Thu không nói lời nào, Thôi Hoa Quý nói tiếp: ''Dựa vào quan sát của em, cảnh sát Diệp từ đầu đến cuối dường như không có tình cảm với anh, dù người anh ta thích không phải em, vẫn sẽ còn Omega khác, anh ta sẽ không tìm kiếm bạn đời trong nhóm Alpha, anh nên hiểu.''

Tô Mộc Thu giãy dụa: "Đúng, cậu ấy bây giờ sẽ không, nhưng sau này...”

Thôi Hoa Quý cắt ngang lời anh: ''Sau này cũng sẽ không.''

Trong phòng trầm mặc một hồi, Thôi Hoa Quý chậm rãi ngồi cạnh Tô Mộc Thu, chân thành khuyên nhủ: “Ở bên cạnh một người yêu anh, hay là liều mạng theo đuổi một người mãi mãi cũng sẽ không yêu anh, câu hỏi chỉ đơn giản như vậy thôi.''

Có một cỗ mùi hương ngọt ngào lặng lẽ tỏa ra trong phòng, Tô Mộc Thu rơi vào trầm tư không cảm giác được, Thôi Hoa Quý nhẹ giọng nói: ''Em tự nhận điều kiện của bản thân vẫn tính là cao hơn mặt bằng chung, có công việc lương cao, có không ít tài sản, gương mặt cũng không tệ lắm, quan trọng nhất là, em là Omega, cho dù bây giờ anh không thích em cũng không sao cả, chúng ta có thể thử một chút.''

Tô Mộc Thu rốt cục có phản ứng: ''Những ưu điểm cậu nói này cũng không phải chỉ mình cậu có.''

"Nhưng Diệp Tu không có."

''Nhưng cậu không phải Diệp Tu.''

Thôi Hoa Quý ngẩn ra, lập tức hiểu ý của đối phương.

Cho dù cậu có rất nhiều ưu điểm, nhưng cậu không phải Diệp Tu, vì thế cho dù cậu có nhiều ưu điểm hơn nữa, đối với tôi mà nói cũng không có ý nghĩa gì - ánh mắt Tô Mộc Thu lộ ra một hàm nghĩa như vậy, anh từ đầu đến cuối yêu chỉ duy nhất người tên Diệp Tu, không phải những ưu điểm có thể bắt gặp ở bất cứ người nào.

Ưu điểm có thể bị thay thế, nhưng người lại là duy nhất.

Thật khó đối phó, Thôi Hoa Quý không cam lòng nghĩ. Xưa nay hắn đều được một đám Alpha nâng niu trong lòng bàn tay, muốn ai dường như chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là có thể được, lần đầu tiên gặp phải một kẻ khó ăn như thế. Nhưng con mồi càng khó đối phó khiến hắn càng hưng phấn, nếu có năng lực, cảm giác khi chinh phục sẽ tăng gấp bội.

Có điều còn chưa kịp tiến hành tẩy não anh một lần nữa, Tô Mộc Thu đã mở miệng trước: ''Chuyện thư đe dọa, Đặng Tuấn là do anh chỉ điểm nhỉ.''

Là câu khẳng định, không phải câu nghi vấn. Thôi Hoa Quý sững sỡ, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Sao anh lại nghĩ như thế?''

''Bởi vì trong ánh mắt cậu ta lúc nhìn anh vốn không có say mê, hơn nữa sau khi chuyện đó kết thúc cậu ta lại ra nước ngoài bồi dưỡng, tôi nhớ cậu ta từng nói bởi vì không có tiền nên cậu ta mới đến chỗ anh làm việc, chi phí xuất ngoại bồi dưỡng không thấp, mấy tháng ngắn ngủi làm sao có thể kiếm được số tiền lớn như vậy? Tôi đoán là thù lao anh trả cho cậu ta.''

Suy đoán không có chứng cứ, nhưng Thôi Hoa Quý không phủ nhận: ''Đúng vậy, là em bảo cậu ta làm.''

''Tại sao phải làm như thế?''

"Bởi vì em yêu anh, em muốn tìm lý do tiếp cận anh." Thôi Hoa Quý thâm tình nói.

Đáng tiếc mặt nóng dán mông lạnh, Tô Mộc Thu lườm hắn, nói: "Đây là một điểm khác biệt nữa giữa cậu và Diệp Tu, cậu ấy vĩnh viễn không dùng loại tâm cơ xấu xa này đi đùa giỡn tôi."

Diệp Tu Diệp Tu Diệp Tu lại là Diệp Tu! Thôi Hoa Quý cũng là lần đầu tiên căm ghét một Alpha như thế, hắn thật nghi ngờ đầu óc người đàn ông trước mặt này có vấn đề, đạo lý gì đều nói không thông, bày đặt Omega không muốn, nhất định phải là Alpha.

Nhưng hắn vẫn không dự định từ bỏ.

Ngay lúc Tô Mộc Thu đứng lên chuẩn bị đi, Thôi Hoa Quý đột nhiên ôm lấy anh từ phía sau, không kiềm chế tin tức tố quanh thân. Hành động này khiến Tô Mộc Thu sợ hết hồn, lúc này đại não tràn đầy “Diệp Tu” của anh mới chịu chạy bình thường, phát hiện trong phòng tràn ngập mùi hương ngọt ngào nồng nặc quái gở.

Kỳ phát tình?! Tô Mộc Thu vội vàng kéo tay Thôi Hoa Quý ra, nhưng Thôi Hoa Quý không biết làm sao, sức lực lớn đến lạ, sống chết ôm lấy anh không buông, ''Buông tay, thuốc ức chế của cậu đâu?''

"Đừng đi..." Thôi Hoa Quý vùi mặt vào sâu trên lưng Tô Mộc Thu, nói cái gì cũng không buông tay, đây là cơ hội cuối cùng của hắn.

Giai đoạn này vốn là ngày hắn tiến vào kỳ phát tình, trước khi vào cửa hắn còn nhấp một ngụm thuốc giúp kì phát tình đến sớm hơn, dụ người vào phòng riêng không người là vì đại chiêu cuối cùng này - không có Alpha nào có thể từ chối một Omega đang động dục, đây là bản năng.

...

Tuy rằng thời gian ở chung không lâu lắm nhưng vẫn đủ để Thôi Hoa Quý thấy rõ thái độ làm người của Tô Mộc Thu, anh là người vô cùng có trách nhiệm, chỉ cần gạo nấu thành cơm, cho dù bây giờ Tô Mộc Thu không thích hắn, anh cũng tuyệt đối chịu trách nhiệm đến cùng, một đêm qua đi, Tô Mộc Thu chính là vật trong túi của hắn.

Nghĩ đến mọi chuyện sắp tốt đẹp, người phía trước đột nhiên dùng sức đẩy tay hắn ra, Tô Mộc Thu quay lại nhìn hắn, bụng đầy lửa giận sắp kiềm nén không nổi: ''Anh cố ý?''

Làm sao anh ấy còn có thể bình tĩnh như vậy? Thôi Hoa Quý kinh ngạc nhìn anh, lúc nhìn xuống hạ thân đột nhiên phát hiện - người này lại không có phản ứng.

Cái tên này sẽ không phải bị bất lực chứ?!

Không đợi Thôi Hoa Quý phản ứng lại, Tô Mộc Thu kéo cửa ra, nói: "Mong anh từ nay về sau đừng xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa.''

Thôi Hoa Quý không thể nào chấp nhận được chuyện bản thân lại thất bại hoàn toàn, chuyện đến nước này cũng không nghĩ đến vấn đề trở mặt nữa, hắn thẹn quá hóa giận nói: ''Anh đã biết tôi muốn làm như thế nên đã uống thuốc từ trước!''

''Không có.''

''Không thể! Anh không thể chống lại bản năng của chính mình.''

Nhìn bộ dạng khẳng định chắc chắn của Thôi Hoa Quý, Tô Mộc Thu lại nở nụ cười: ''Tôi chưa từng chống lại bản năng của mình, yêu Diệp Tu chính là bản năng của tôi.''
 
Last edited:

Thu Vàng

Phó bản trăm người
Thần Lĩnh
Bình luận
34
Số lượt thích
256
Fan não tàn của
Tô tiểu ca, Tô đại đại.
#23
Trước mặt người khác thì nói ngon lắm, ngọt ngào dẻo quẹo các thứ. Thế mà trước mặt Diệp Thần lại làm trạch nam! EQ của Tán ca thấp vậy sao? Debuff "trong cuộc u mê" cộng với "yêu vào là ngu" đã làm hai con người vốn dĩ bình thường luôn nhạy bén này trở nên trì độn không tưởng nổi.

Tui đu cái bộ này từ mấy chương đầu, thế mà sau khi giải quyết xong vụ án thứ ba hai ổng vẫn chưa tỏ tình. Chán thật chứ. Ai đó làm ơn đẩy hai ổng một cái, tui muốn ăn bánh chó mà khó vậy.
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,156
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#24
Hắn làm món ăn ngon bằng tôi làm không? Hắn biết cậu không thích bỏ hành sao? Hắn biết cậu thích ăn cay lại không thích quá mặn sao? Hắn biết cậu thích vị mềm dai không thích rán giòn sao? Hắn có hiểu rõ cậu bằng tôi không?

... Hắn có gì tốt?
Tôi chưa từng chống lại bản năng của mình, yêu Diệp Tu chính là bản năng của tôi.
Soft quá chịu không nổi mà. Từ ranh mãnh mong cho anh chàng sửa máy lạnh nghỉ sinh hoài tháng này qua tháng nọ đến chua xót vì ngỡ rằng Diệp Tu yêu Thôi Hoa Quý, tui muốn đi tàu lượn cảm xúc với Tán ca luôn. Tui thường cảm thấy Diệp Tu quá mạnh để được ai đó sủng, nhưng đọc từng dòng tâm tình tha thiết của Tán ca mà lần đầu tiên muốn sủng Diệp Tu - Diệp Tu của Tô Mộc Thu, Diệp Tu trong mắt Tô Mộc Thu.

Fic này hấp dẫn kinh khủng, lại không quá mức rùng rợn, hợp với những người có trái tim íu đúi như tui. Không biết tại sắp Halloween hay sao mà gần đây nhặt trúng toàn fic trinh thám (dù cái tên không nói lên rằng nó là fic trinh thám), nhưng fic này làm tui quắn quéo nhất á. Quắn hổng phải quắn, nhẹ nhàng hổng phải nhẹ nhàng, cũng không hẳn là phong cách cute nhưng nó cuốn lắm luôn. Tui bị ghiền! Không muốn hết ;; w ;; hãy nói với tui là không phải 2 chương nữa sẽ hết đi?
 

Bianco

Phó bản trăm người
Bình luận
30
Số lượt thích
316
#25
Thuộc Project SN Tô Mộc Thu 2020 Bất Kiến Bạch Đầu

Chương 21.

Editor: Bianco

Beta: Băng Ly

Lúc Tô Mộc Thu đẩy cửa bước vào, Diệp Tu đang dựa trên sô pha ngủ gật.

Mấy ngày gần đây xảy ra hai vụ giết người, phản ứng của dư luận rất gay gắt, Phùng cục trưởng sau lưng cũng bị áp lực cực lớn đè ép, yêu cầu tổ hình sự phá án trong thời gian ngắn nhất, bằng không thì cả tổ chờ đi húp gió Tây Bắc là vừa, vì việc này, sáu người trong tổ thâu đêm suốt sáng tăng ca nhiều ngày, gần như không lúc nào chợp mắt.

Vốn muốn vào xem lại tài liệu, không ngờ chỉ ngồi trên ghế sô pha một lúc đã ngủ thiếp đi. Qua vài đêm, vành mắt Diệp Tu hơi đen, đầu nghiêng qua một bên, tài liệu một nửa cầm trong tay một nửa đặt trên đùi, nhìn cũng biết rất mệt.

Nhìn người yêu ngủ gật không chút đề phòng, Tô Mộc Thu lại thấy đau lòng, anh thả nhẹ bước chân, chầm chậm tới gần, khom lưng cúi người, một tay chống lên tường, tay kia đặt lên tay vịn, bao phủ Diệp Tu trong lòng mình, động tác dịu dàng chậm chạp, cẩn thận chi li, không muốn đánh thức người kia.

Diệp Tu là kẻ nghiện thuốc, bắt đầu hút thuốc từ thời niên thiếu, tính đến nay có thể thấy đã chiếm nửa cuộc đời hắn, tuy mấy năm qua dưới sự trông coi và cưỡng chế của Tô Mộc Thu lượng thuốc lá đã giảm không ít, nhưng Diệp Tu vẫn là cái máy chế tạo khí thải, thuốc lá khó rời tay, bởi vậy kề sát lại, Tô Mộc Thu vẫn ngửi thấy được mùi thuốc lá thoang thoảng trên người hắn.

Ngoài cửa những người khác pha trà thì pha trà, rửa mặt thì rửa mặt, đều đang điều chỉnh trạng thái chờ họp, vậy mà Tô Mộc Thu vẫn đang do dự, không nỡ gọi Diệp Tu dậy. Anh cứ đứng như vậy trước sô pha, dùng ánh mắt tinh tế miêu tả gương mặt người kia, dáng vẻ của người này dù cho nhìn bao lâu cũng không chán.

Tầm mắt kéo một đường từ lông mày rậm, đến cái mũi cao thẳng, xẹt qua gò má trắng xanh, cuối cùng rơi vào đôi môi ửng hồng - mùa đông không khí hanh khô, môi Diệp Tu bị nứt vừa đau vừa ngứa, bị chính hắn liếm đến đỏ lên.

Tô Mộc Thu nhìn gương mặt say ngủ của Diệp Tu không dời nổi mắt, si mê nhìn một hồi, vất vả lắm mới kiềm được khao khát hôn môi người này, bỗng nhiên nhíu mày lại, không vui nghĩ: Cậu ấy gầy quá.

Nuôi béo cũng được xem là một trong các cách biểu đạt yêu thương chủ yếu của con người, bất kể là đối xử với người thân, người yêu, hay là thú cưng, "Yêu thích thì cho ăn" gần như sắp trở thành bản năng, ở phương diện này Tô Mộc Thu cũng không ngoại lệ, cái bụng nhỏ này của Diệp Tu không chạy mất có một nửa trách nhiệm của anh.

Dưới sự nuôi nấng tỉ mỉ nhiều năm của Tô Mộc Thu, dù rằng Diệp đồng chí bình thường rất chú trọng tập thể hình, nhưng vẫn thấy có một chút mập giả, mà giờ không biết có phải do mệt mỏi quá mức hay không, gò má Diệp Tu không còn phúng phính, cằm cũng biến nhọn, cả khuôn mặt gầy đi một vòng.

Phát hiện này khiến Tô Mộc Thu không vui, là một Alpha lập chí đem người trong lòng vỗ béo, gầy đi đúng là khiến anh phải nghi vấn năng lực của mình.

Bị ánh mắt nóng bỏng như có thực thể nhìn chăm chú hồi lâu, cho dù có là người chết cũng phải tỉnh. Diệp Tu động mấy lần, vỗ vỗ miệng mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy Tô Mộc Thu ngồi bên cạnh, lưng ưỡn lên thẳng tắp, giống như cây trúc mọc trên ghế sô pha, mắt nhìn thẳng tư liệu trong tay, nhìn thế nào cũng có loại cảm giác chột dạ.

Diệp Tu duỗi người, hỏi: "Sao không gọi tôi?"

Tô Mộc Thu không chút biến sắc lật qua một trang, đáp: "Ngủ được cũng tốt, lát nữa còn có một trận ác liệt cần phải đánh."

"Sao vậy?"

"Bên phía Khâu Phi gửi tin, xuất hiện hai kẻ tình nghi mới, suy đoán lúc trước sai. Kiều Nhất Phàm đang thu xếp hồ sơ, năm phút sau bắt đầu họp."

Diệp Tu thở dài, gãi đầu, vuốt xuống vài cọng tóc, tự nhủ: ‘’Cứ thế này sớm muộn cũng bị hói."

Tô Mộc Thu nhịn lại nhịn, vẫn là nhịn không được, giơ tay ôm chầm vai Diệp Tu, dùng trán thân mật đụng vào trán hắn, không dám dừng lại quá lâu, vừa chạm vào lập tức thả, sau đó cũng không quay đầu lại đi ra ngoài: "Đừng lề mề, bắt đầu triển khai kế hoạch!"

Diệp Tu chậm rì rì đứng lên, đi theo phía sau, nhìn bóng lưng người kia tràn ngập nhiệt tình, trong đầu loạn thành một đám bột nhão, vẻ mặt hơi hoảng hốt giơ hai tay lên, giống như muốn ôm láy, nhưng cánh tay mới vừa giơ lên một nửa, một giây sau đã lại buông xuống.

Tóc mái che đi đôi mắt, không thấy rõ vẻ mặt.

...

Một tháng sau, vào một buổi chiều nào đó rảnh rỗi đến mọc nấm.

Dưới góc phải màn hình liên tục nhấp nháy, Diệp Tu ngáp một cái, đứng dậy rót chén trà, lại chạy qua tổ sát vách tám phét, cuối cùng đành phờ phạc ngồi trở lại trước bàn làm việc, nhận mệnh click mở cái khung chat nhấp nháy cả một buổi chiều.

Đối phương thật sự rất kiên trì, cách mười phút sẽ lại gửi một tin đến, không buông tha, liên tục bất tận, người có thể liên tục nhắn cả buổi chiều với một hệ thống hiển thị "không online" cũng thực ghê gớm.

Giống như phần lớn mọi người, Diệp Tu sẽ tạo nhóm cho bạn tốt, có bạn học, đồng nghiệp, bạn bè, v..v... Mà ở trong tất cả các nhóm đó, có hai nhóm vô cùng đặc biệt, một nhóm được Tô Mộc Thu độc hưởng, là người duy nhất trong nhóm “Dù ẩn thân người đó vẫn có thể thấy được”, trừ phi là thật sự không online, nếu không thì trong danh sách liên lạc của Tô Mộc Thu, ảnh đại diện của Diệp Tu vĩnh viễn sáng.

Còn có một nhóm cũng rất đặc biệt, nó đối lập với cái phía trước, đây là nhóm được cài đặt “Dù online vẫn ẩn thân với người đó” , trong nhóm cũng chỉ có một người, chính là Diệp Thu.

Em trai ngu ngốc: "Có ở đấy không?"

Em trai ngu ngốc: "Đừng giả chết, em biết anh đang ở đấy."

Em trai ngu ngốc: "Lần nào em nhắn cũng đều dùng trò này, có thấy ấu trĩ hay không?"

Em trai ngu ngốc: "Mau trở lại nói chuyện, có chuyện quan trọng tìm anh."

Em trai ngu ngốc: "Anh trai vô sỉ, nói chuyện!"

Nội dung khác đại khái cũng giống nhau, kêu gào nửa ngày nhất định không nói có chuyện gì, Diệp Tu mây đen đầy đầu nghĩ đứa em trai này thực sự là càng ngày càng hay lải nhải, tuổi còn trẻ đã có tật xấu này, sau này phải làm sao bây giờ.

Diệp Tu: "Anh không ở."

Diệp Thu trả lời rất nhanh: “... Thú vị sao?"

Diệp Tu: "Vô vị, làm sao chú biết anh đang online? Anh đây luôn ẩn thân với chú mà."

....

Loại lời như thế này lại nói ra ngay trước mặt, cấp bậc khốn nạn của tên này lại cao thêm rồi. Diệp Thu trán đầy gân xanh: "Tô Mộc Thu đang online, anh làm sao có khả năng không onl chứ."

Diệp Tu không thể nào ra ngoài làm việc một mình, hắn và Tô Mộc Thu từ trước đến giờ như hình với bóng cùng ra cùng vào, bởi vậy muốn phán đoán Diệp Tu có ở văn phòng hay không, chỉ cần nhìn Tô Mộc Thu có đang online hay không là được.

Diệp Tu: "Nói đi, chuyện gì?"

Em trai ngu ngốc: "BOSS hạ lệnh, muốn anh về nhà ăn tết."

BOSS là chỉ hai vị gia trưởng của Diệp gia.

Diệp Tu và người trong nhà cũng không phải kẻ thù, vào mấy ngày lễ quan trọng như năm mới đương nhiên sẽ không trốn tránh không về nhà, nhưng kế hoạch cũng không bao giờ đuổi kịp biến cố, nghề cảnh sát này dù sao cũng khá đặc biệt, càng vào mấy ngày lễ tết thì càng phải căng thẳng thần kinh hơn, tăng ca là chuyện thường xuyên xảy ra.

Diệp Tu: "Để sau đi, việc này anh nói cũng không tính."

Em trai ngu ngốc: "BOSS nói hai người họ mặc kệ chuyện này, giao thừa năm nay dù thế nào cũng nhất định phải nhìn thấy anh xuất hiện ở nhà, anh xem đó mà làm."

Diệp Tu nhạy bén đánh hơi được một chút mùi vị không bình thường, người trong nhà hiểu rất rõ đặc điểm công việc của bọn họ, từ trước đến giờ không bắt buộc như vậy, lần này sao lại thế... Hắn cảnh giác hỏi: "Thành thật khai báo, bọn họ đang tính toán cái gì?"

Em trai ngu ngốc: "Đừng suy nghĩ nhiều, ba mẹ đã rất lâu không gặp anh, quá nhớ mà thôi, anh nói thử xem năm nay anh về nhà được mấy lần, có được hai lần không?"

Mấy năm trước Diệp Tu đều sẽ tranh thủ trở về nhà ba, bốn chuyến, mà năm nay công việc lại cực kì nhiều, chỉ trở về có một chuyến, lý do nghe qua rất hợp lý, nhưng hắn luôn có chút dự cảm không ổn.

Diệp Tu: "Tô Mộc Thu thì sao? Cậu ấy không cần trở về?"

Em trai ngu ngốc: "Đương nhiên cũng phải về, Mộc Tranh cũng vậy, năm nay hai nhà ai cũng không thể vắng mặt. Bên phía Tô Mộc Tranh anh nhớ nói với cô ấy một tiếng, đến lúc thì kéo hết bọn họ về một thể.”

Đóng cửa sổ chat lại, Diệp Tu nghĩ một hồi, như có điều suy nghĩ đi tới bên cạnh Tô Mộc Thu.

Tô Mộc Thu vốn đang chuyên tâm đánh chữ, tối hôm qua "Khẩu Thập" gửi qua mấy tin nhắn, anh mới vừa nhìn thấy, đang soạn chữ trả lời, đột nhiên phát hiện bên cạnh có người đến, lập tức đóng lại giao diện diễn đàn, quay đầu nhìn lại là Diệp Tu, nhất thời mồ hôi lạnh ào ào rơi xuống.

May là Diệp Tu đang suy nghĩ chuyện về thăm nhà, căn bản không thấy rõ Tô Mộc Thu đang làm gì, chỉ có điều động tác vừa nãy của anh quá lố, đúng là hơi khả nghi.

Thấy vẻ mặt nghi hoặc của Diệp Tu, Tô Mộc Thu giành mở miệng trước: "Sao vậy, có chuyện gì sao?"

"Ba mẹ bắt chúng ta năm nay nhất định phải về nhà ăn tết...."

"Ồ, tôi biết rồi!" Tô Mộc Thu cắt ngang lời hắn, "Bên phía Mộc Tranh tôi sẽ thông báo, có vấn đề gì không?"

Cái gì mà "có vấn đề gì không", rõ ràng chỗ nào cũng có vấn đề. Diệp Tu hỏi: "Năm nay vẫn yêu cầu trực ban như trước kia chứ?''

"Chuyện này... Lần này để Phương Duệ làm, đúng lúc cậu ta nói người trong nhà đang thúc giục cậu ta kết hôn, về nhà cũng bị phiền, vậy thì thêm mấy ngày trực đi." Tô Mộc Thu mắt cũng không thèm chớp một cái, lập tức quyết định sắp xếp kì nghỉ của Phương Duệ. Tô đội trưởng hiện tại cực kì chột dạ, chỉ cần có thể lừa gạt Diệp, hi sinh ai cũng là chuyện nhỏ.

Kì quái, vô cùng kì quái.

Diệp Tu gật gù ngồi trở lại, mở quyển sách trong tay ra nhưng một chữ cũng xem không lọt.

Tên kia rõ ràng là giả vờ bình tĩnh, vừa nãy cậu ta đang làm gì?

Là đang liên lạc với Thôi Hoa Quý sao?

Từ ngày đi KTV đó về sau, Thôi Hoa Quý không hề xuất hiện ở Cục Cảnh sát nữa, cũng không gọi điện cho Tô Mộc Thu, mà Tô Mộc Thu nhìn thì cũng chẳng có gì khác thường, giống như thật sự chỉ là quan hệ bạn bè bình thường đến không thể bình thường hơn, không liên lạc cũng được, là loại có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Vì chuyện này Diệp Tu từng nói bóng gió qua, muốn hỏi thử tại sao Thôi Hoa Quý không có tin tức nữa, theo quan sát từ con mắt tra án nhiều năm luyện ra sự sắc bén mà nói, chắc chắn đó không phải là kẻ tầm thường, cực kì khó chơi, làm sao tại đột ngột yên ắng không có động tĩnh gì chứ?

Nhưng mỗi lần nhắc đến Thôi Hoa Quý, Tô Mộc Thu đều không chút biến sắc nói sang chuyện khác, dăm ba câu đã vòng sang cái khác, hình như không muốn nhắc đến người này.

Diệp Tu một lần từng hoài nghi bọn họ cãi nhau, tuy rằng không biết làm sao lại cãi nhau, nhưng kết quả này không thể nghi ngờ càng khiến hắn vui vẻ, lâu dần cũng cho rằng người này trước giờ không hề tồn tại, không hề nói chuyện qua.

Mà bây giờ nhìn thấy phản ứng kịch liệt của Tô Mộc Thu, trong lòng Diệp Tu nổi lên báo động - lẽ nào bọn họ luôn liên lạc qua mạng sao?

Ở bàn làm việc đối diện, Tô Mộc Thu một lần nữa gõ phần tin nhắn đang soạn dở cho ''Khẩu Thập'', nhìn hệ thống thông báo tin nhắn gửi thành công mới thở phào một cái.
 

Bianco

Phó bản trăm người
Bình luận
30
Số lượt thích
316
#26
Thuộc Project SN Tô Mộc Thu 2020 Bất Kiến Bạch Đầu

Chương 22.

Editor: Bianco

Beta: Băng Ly

Nhìn cảnh tượng ăn uống linh đình vui vẻ trước mắt, Diệp Tu chỉ cảm thấy tâm phiền. Lúc này hắn đang ngồi trước bàn tròn, tuy lòng cực kì bất lực nhưng lại không thể không lên dây cót tinh thần ứng phó với các loại đề tài như tra hộ khẩu xung quanh.

Nhưng bên cạnh còn có người buồn bực hơn cả hắn.

Tô Mộc Thu ngay từ lúc bước vào khách sạn đã không thực sự vui vẻ, dù sao khi nhìn thấy hai Omega kia “làm bộ làm tịch” trước mặt mọi người, đến kẻ ngốc cũng biết cha mẹ hai nhà có chủ ý gì. Anh ngoài cười nhưng trong không cười theo sát mấy vị chú bác hàn huyên, cả người tản ra một luồng khí tức u ám như mưa gió sắp đến.

Bữa tiệc này chỗ nào là tiệc mừng giao thừa, rõ ràng là tiệc kết thân.

Hôm nay giao thừa, vì không muốn bị BOSS nhà mình truy sát, Diệp Tu cố ý tan làm sớm, cùng Tô Mộc Thu mang theo lễ vật đã mua từ trước đó chạy về nhà để dỗ dành cha mẹ. Mới vừa bước vào nhà, còn chưa kịp chào hỏi, Diệp Tu đã bị em trai lấy lý do “chuyện của mẹ” kéo vào phòng ngủ.

Mẹ Diệp ôm quần áo theo ở phía sau oán giận: "Sao lại về muộn như vậy, nhanh thay quần áo, tóc tai con nhìn lung ta lung tung. Quên đi, trước tiên đi tắm rửa đã, tắm xong để mẹ chỉnh trang lại một chút. Cha nó, mau đi lấy bộ dụng cụ cắt tóc cho tôi!"

Tắm xong với dấu hỏi đầy đầu, Diệp Tu vừa bước ra khỏi phòng tắm đã bị ép thay đổi kiểu tóc. Chỉnh tóc còn chưa xong, mẹ Diệp và Diệp Thu cầm vài set âu phục ướm thử trên người hắn, thi thoảng nhận xét vài câu, cuối cùng lấy ra một bộ âu phục cổ điển, cũng không cho hắn cơ hội mở miệng, đã vội vã hối thúc hắn thay đồ.

Áo sơ mi trắng phối hợp với com lê cổ điển, Diệp Tu thay quần áo xong lập tức từ tên mê game uể oải lười biếng đã biến thành nhân sĩ phong độ tinh anh. Mẹ Diệp ngắm kỹ con trai từ đầu đến chân một lần, giơ tay tháo hai cúc áo sơ mi trên cùng, lại xịt chút nước hoa sau tai, sau gáy và cổ hắn mới hài lòng gật đầu.

Diệp Tu rốt cục cũng có cơ hội chen miệng hỏi: "Không phải chúng ta chỉ đi ăn một bữa cơm sao, cần gì phải chuẩn bị cầu kì như vậy?"

Mẹ Diệp úp mở nói: "Năm nay chúng ta không ăn ở nhà, đã đặt khách sạn rồi, cha con có mời mấy chiến hữu cũ đến, đều là chú bác của con, đợi lát nữa gặp được phải chào hỏi thật tốt, đừng làm chúng ta mất mặt."

Sau khi dọn nhà, lễ tết hàng năm hai nhà Tô Diệp đều cùng nhau trải qua, bởi vậy khi gặp người nhà họ Tô trong khách sạn, Diệp Tu cũng không cảm thấy kinh ngạc. Nhà họ Tô cũng vừa đến không bao lâu, lúc Tô Mộc Thu nhìn thấy Diệp Tu đi đến, ánh mắt dính trên người hắn không giây nào dứt ra được.

Từ sợi tóc đến đế giày Diệp Tu đều được chăm chút tỉ mỉ, khiến giá trị nhan sắc tăng vọt, cực kỳ đẹp trai. Kiểu tóc mới khá ngắn, khiến hắn có vẻ rất có tinh thần, tây phục thẳng tắp hoàn mỹ ôm sát lộ ra vai rộng mông nhỏ eo thon, so với dáng vẻ lôi thôi lếch thếch thường ngày thì hiện tại có thể xưng tụng là “trang điểm lộng lẫy”.

Càng mê người.

Có điều anh chưa kịp ngắm đến thỏa lòng, chuyện phiền muộn đã tới.

Hai chiến hữu cũ của hai phụ thân mang theo người nhà cùng đến tham dự tiệc rượu, ánh mắt như có như không lướt qua mấy người trẻ tuổi bên cạnh. Con cái hai nhà rõ ràng chưa kết hôn, một nữ một nam, tuổi tác nhìn qua ít hơn hai người Tô Diệp một chút, đều là Omega chưa ký hiệu.

Nhờ phúc của người nào đó, Diệp Tu vừa nhìn thấy Omega trong lòng đã thấy sợ hãi, hắn kêu lên, trộm liếc mẹ mình, cuối cùng đã rõ ràng rồi.

Thật là một bữa Hồng Môn Yến, chỉ là không biết vai chính lần này là ai.

Là mình, Diệp Thu, Mộc Thu hay là Mộc Tranh? Hoặc là cả bốn? Nhưng chỉ có hai Omega, không đủ chia a! Diệp Tu đến cùng vẫn rất vô tư, lúc này đã bắt đầu ở đây đoán mò giúp bản thân giải trí rồi.

Tô Mộc Thu không có tinh thần giải trí giống hắn, tuy nói kết thân không phải bức hôn, nhưng nói thế nào cũng là chuyện có mức nguy hiểm rất lớn, dù ba Diệp không lấy đao gác trên cổ con trai ép hắn ngày hôm nay phải chọn một người nhưng mà nhỡ đâu... Diệp Tu lại hợp ý người nào đó thì sao?

Thực sự không được thì để Mộc Tranh đứng mũi chịu sào?

Lặng lẽ liếc nhìn Tô Mộc Tranh cười híp mắt, đến cùng vẫn không nỡ bỏ muội muội bảo bối của mình, Tô đội trưởng lập tức bỏ qua chủ ý này, quyết định đợi lát nữa đẩy hết mọi mai mối lên người Diệp Thu. Mà Diệp Tu cũng nghĩ như vậy, hắn quyết định xong chủ ý, chuyên tâm ăn cơm, hết thảy đều ném cho em trai giải quyết.

Diệp Thu không biết mình đã vác hai cái nồi, lông mao toàn thân dựng thẳng lên, sau lưng rét run.

Tính toán rất tốt, đáng tiếc kế hoạch không đuổi kịp biến cố, bữa tiệc kết thân ngày hôm nay hoàn toàn là hướng về phía Diệp Tu và Tô Mộc Thu. Mặc kệ bọn họ cố chuyển đề tài ra sao, vòng tới vòng lui cuối cùng vẫn là vòng tới trên người mình, hai gia đình trước mắt dường như không hề hứng thú gì với Diệp Thu và Tô Mộc Tranh.

Nói từ trường học tới công tác, từ hứng thú đến yêu thích, lên tới thiên văn xuống tới địa lý, trước có chính trị sau có quân sự, từ thi từ ca phú tới triết học nhân sinh, trung gian còn xen kẽ một chút lời khen đối với Omega chưa đánh dấu nhà mình.

Nói đơn giản, ăn được bữa cơm mà Diệp Tu đã sắp bị đau dạ dày đến nơi rồi.

Còn không bằng ở nhà với Tô Mộc Thu nữa. Hắn nhấp một ngụm rượu trái cây nồng độ thấp, vô vị nghĩ.

Nhìn dáng vẻ lờ đờ của con trai, ba Diệp liếc mắt ra hiệu với lão chiến hữu, người kia thu được tín hiệu lập tức vỗ vỗ cánh tay con gái nhà mình. Cô gái kia tên Hạ Nhuỵ, từ lúc bắt đầu bữa tiệc vẫn không nói lời nào, trừ ăn uống ra lâu lâu mới chêm vào vài câu.

Lúc này cô cười với Diệp Tu, nói: "Kể ra thì, em có một người bạn cũng học chung trường với các anh, nhỏ hơn anh hai tuổi, cô ấy từng nhắc đến anh với em, nói anh là thần tượng của toàn trường, nam thần của mọi người."

Diệp Tu khiêm tốn nói: "Không khoa trương như thế đâu, đừng nghe bọn họ nói lung tung."

"Thật sao? Cô ấy còn nói trong trường học ba ngày thì cứ hai ngày có người theo đuổi anh, nhưng anh đều từ chối tất cả, là bởi vì đã có người yêu sao?"

Thực quá thẳng thắn rồi!

Diệp Tu hơi mất hứng, nói thế nào hai bên cũng không tính là thân thiết, chẳng qua là “người quen biết” mà thôi, loại vấn đề thoáng mang theo ý tứ dò hỏi này khiến hắn cảm thấy không thoải mái, chỉ là hắn cũng không thể biểu hiện ra điều gì: "Không có."

"Là bởi vì không phù hợp yêu cầu sao?" Thấy Diệp Tu gật đầu, Hạ Nhuỵ hỏi tiếp, "Tiêu chuẩn của anh là gì?"

Vẫn chưa xong... Diệp Tu nào có cái tiêu chuẩn gì, thật muốn nói là "giống Tô Mộc Thu", nhưng hắn không thể nói như vậy, đành thuận miệng hùa theo: "Dịu dàng quan tâm biết làm cơm là được."

Nghe câu trả lời như thế, Hạ Nhuỵ vui vẻ hỏi: '' Yêu cầu không cao mà, những yêu cầu này em đều có, anh xem em được không?''

Trực tiếp như vậy!

Lần này không chỉ là Diệp Tu, một lời như sét đánh khiến những người khác cũng kinh ngạc đến sững sờ. Đôi đũa Diệp Thu đang giơ đã quên hướng về trong miệng nhét, Tô Mộc Tranh đang uống canh bị nghẹn lại ở cổ, đang ho khan bên cạnh. Sắc mặt Tô Mộc Thu nhìn qua rất bình tĩnh, nhưng trong lòng anh đang cuộn trào mãnh liệt sóng to gió lớn, gắt gao đè xuống dục vọng muốn hất bàn.

Tửu lượng Diệp Tu không tốt, lúc ăn cơm đã uống vài ly rượu trái cây, tuy rằng nồng độ thấp, cũng bắt đầu thấy quay quay. Hắn sững sờ một lát, dưới sự thôi thúc của rượu, đại não xoay chuyển đặc biệt chậm, trong lúc nhất thời dĩ nhiên không nghĩ được lời từ chối thích hợp.

Thấy Hạ Nhuỵ không có ý nói giỡn, Diệp Tu dùng loại giọng điệu vui đùa cười nói: ''Vậy không được, tôi đã có người thích rồi.''

''A? Nhưng vừa nãy anh nói là không có.''

"Đó là bởi vì người đó không thích tôi." Trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, Diệp Tu bình tĩnh nói.

Tô Mộc Thu đặt đũa xuống chuẩn bị đưa Diệp Tu rời đi, anh nhìn ra Diệp Tu đã say rồi, nếu không chắc chắn sẽ không nói như thế trong tình huống này. Nhưng vừa muốn mở miệng, Tô Mộc Tranh bên cạnh đã đè chặt chân anh lại, ra hiệu anh đừng nhúc nhích.

Hạ Nhuỵ nói: "Đáng tiếc nha, người có thể được anh thích nhất định rất ưu tú nhỉ."

Mẹ Diệp tiếp lời hỏi: "Cũng không nghe con nhắc đến bao giờ, quen biết bao lâu rồi?"

"Rất nhiều năm."

"Rất nhiều năm? Công tác bảo mật làm rất tốt đó. Được rồi, mau nói với mẹ một chút, người đó đang làm việc gì?"

Sau khi say rượu dễ khát nước, Diệp Thu lại rót cho hắn chén rượu trái cây, Diệp Tu nhận lấy uống vào mấy ngụm, chậm rãi trả lời: "Là đồng nghiệp."

"Cũng là cảnh sát?"Mẹ Diệp đột nhiên ngẩng đầu hướng về người còn lại, "Mộc Thu, con biết không?"

Tô Mộc Thu bên này trong lòng đang bị lăng trì, miễn cưỡng cười, từ trong răng nhả ra ba chữ: "Không biết ạ."

Mẹ Diệp lắc đầu một cái, nhìn qua có vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cũng không biết đang oán cái gì, bà hỏi tiếp Diệp Tu: "Đó là người như thế nào?"

"Người rất tốt..." Rượu xông lên đầu, Diệp Tu váng đầu muốn ngủ, trả lời càng ngày càng qua loa.

"Phí lời, mẹ đang hỏi con là tốt như thế nào."

''Biết chăm sóc người khác, nấu cơm rất ngon, có trách nhiệm, biết phấn đấu, vẻ ngoài cũng rất được.'' Dừng một chút, hắn ngất ngất ngây ngây lại bồi thêm một câu, "Chỉ là có chút muốn ăn đòn."

"Phì." Tô Mộc Tranh che miệng cười trộm.

Tô Mộc Thu không có tâm tư phản ứng em gái đang cười cái gì, nghe những lời này, trong đầu anh đều là cái tên ''đồng nghiệp'' không biết kia, lên tới Phùng Hiến Quân, xuống tới bảo vệ canh cổng, trái lo phải nghĩ lại không tìm được đáp án chính xác.

Rốt cuộc là tên khốn kiếp nào?

"Hai đứa thường xuyên gặp mặt sao?"

"Vâng... thường xuyên gặp." Nói đến đây, Diệp Tu rốt cục không chịu nổi, hắn xoa xoa huyệt Thái Dương, dáng vẻ bất cứ lúc nào cũng có thể ngủ.

Thấy thế Tô Mộc Thu vội vàng nâng hắn dậy, nói là về trước. Dù sao bữa cơm này cũng ăn gần đủ rồi, mọi người nói vài câu chúc trong ngày lễ để hai người bọn họ rời đi.

Chờ người đi xa, Tô Mộc Tranh hỏi: "Cách này có ổn không ạ?"

"Dù sao cũng tốt hơn để bọn nó tiếp tục dằn vặt lung tung như thế." Ba Tô quay đầu nói cám ơn với hai lão chiến hữu, hai người kia vung vung tay, nói: "Việc rất nhỏ, nếu có thể khiến việc này thành, cũng là chuyện vui."

...

Bên kia, sau khi ra khỏi khách sạn Diệp Tu đã triệt để tê liệt, căn hộ bọn họ thuê cách chỗ này không quá xa, Tô Mộc Thu không đón xe, cõng Diệp Tu về nhà bọn họ.

"Mộc Thu..." Diệp Tu hiếm khi không say đến ngủ mất, nửa mê nửa tỉnh nhỏ giọng nói một câu.

Tô Mộc Thu bị giọng nói đặc biệt dinh dính đáng yêu, lộ ra vẻ ỷ lại kích thích đến tâm thần rung động, không tự chủ khẽ nói, dịu dàng ấm áp hỏi: "Tôi đây, không thoải mái sao?"

Diệp Tu khịt khịt mũi, nằm nhoài trên lưng Tô Mộc Thu không động đậy, tin tức tố trên người đối phương càng làm hắn say. Thấy Diệp Tu không nói lời nào Tô Mộc Thu cũng không lưu ý, chỉ nghĩ hắn đã thiếp đi.

Gió đêm hơi lạnh thoáng thổi tỉnh đại não Tô Mộc Thu bị rượu tàn phá, trên đường không có người đi đường, mà trên lưng là người mình thích hơn mười năm, trong buổi tối an tĩnh như vậy, lời nói chôn giấu trong lòng đã rất lâu rốt cục nhịn không nổi nữa, thốt ra, anh lầm bầm giống như đang hỏi Diệp Tu: ''Người trong lòng cậu rốt cuộc là ai?"

Là ai may mắn như vậy?

Lúc trước nghe người này nói bên cạnh còn có người khác, anh dùng hết toàn lực che giấu tâm tình, không để mình thất thố trong hoàn cảnh này, nhưng tâm tình thất vọng oan ức, đố kị chua xót, thống khổ khó tả kia vào đúng lúc này ào ạt chảy ra.

Trong mấy lời rất ít ỏi đã có thể nghe ra tình ý của Diệp Tu với người kia, tán thưởng không hề che giấu chút nào cùng cảm giác thân thiết như vậy... Nên từ bỏ sao? Anh gần như tuyệt vọng nghĩ: Mình phải từ bỏ sao?

Muốn vứt bỏ đoạn tình cảm đã giằng co hơn mười năm này, chắp tay đem cậu ấy dâng cho người khác sao?

"Mộc Thu." Diệp Tu lại nhẹ nhàng gọi anh một tiếng.

"Ừ, làm sao vậy?"

Diệp Tu không trả lời, Tô Mộc Thu cảm thấy dáng vẻ say rượu này của hắn có chút đáng yêu, lại bị chọc cười. Cười xong anh trầm mặc một hồi, cảm thấy cho dù chết cũng phải chết rõ ràng, lại hỏi tiếp: "Người cậu thích là ai?"

Lúc này Diệp Tu lại vẫn gọi một tiếng: "Mộc Thu."

Hai chữ này được Diệp Tu thấp giọng thốt ra, vẫn là giọng điệu ngọt ngào mang theo chút ỷ lại như vậy, hơi thở phả trên cổ Tô Mộc Thu, khiến anh cảm thấy có chút ngứa. Đột nhiên, có một suy nghĩ cực kỳ lớn mật hiện lên trong lòng anh nhớ đến mấy câu nói lúc trước Diệp Tu nói trên bàn ăn.

"Quen biết rất nhiều năm."

"Là đồng nghiệp."

''Biết chăm sóc người khác, nấu cơm rất ngon, có trách nhiệm, biết phấn đấu, dáng vẻ cũng rất được.”

"Thường xuyên gặp mặt."

Tô Mộc Thu vốn tưởng rằng Diệp Tu yêu qua mạng hoặc là yêu xa, nhưng bây giờ ngẫm lại, hắn lại nói "thường xuyên gặp mặt", nếu như chỉ liên lạc qua internet hoặc điện thoại, Diệp Tu sẽ không dùng cái từ ''gặp mặt" này, mà bản thân mỗi ngày đều cùng một chỗ với cậu ấy, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, cậu ấy làm sao có thời gian gặp gỡ người khác?

Quen biết nhiều năm, biết xuống bếp, thường xuyên gặp mặt, đồng nghiệp...

Trái tim tô Mộc Thu ầm ầm nhảy lên.

Người này có thể là xa tận chân trời gần ngay trước mắt hay không? Người này, có thể... có thể có một tí tẹo khả năng hay không, thực ra chính là mình?

Nghĩ tới đây, Tô Mộc Thu nhẹ nhàng thả người trên lưng xuống băng ghế đá ven đường, Diệp Tu ngẩng đầu nhìn anh, tuy rằng ánh mắt vẫn mê man, nhưng anh biết lúc này hắn đã tỉnh một nửa rồi.

Anh đỡ vai Diệp Tu, nhìn thẳng vào đôi mắt của đối phương, "Người vừa nãy cậu nói...” Nói được một nửa anh hồi hộp nuốt ngụm nước bọt, "Là tôi sao?"

Anh cảm giác mình đợi rất lâu rồi, nhưng trên thực tế chỉ qua vài giây, Diệp Tu trong ánh mắt chăm chú chờ đợi đầy bất an của anh gật gật đầu, nhẹ nhàng thốt ra một từ khiến Tô Mộc Thu trong nháy mắt mừng như điên: "Đúng."

Nếu như muốn tìm một câu nói gì để hình dung tâm tình Tô Mộc Thu lúc này, đại khái chính là "chợt như một đêm gió xuân đến, ngàn cây vạn cây lê nở hoa".

Hai người đều không tiếp thu được tín hiệu chính xác, hiện tại rốt cục bắt đúng sóng nhau.

Lúc này nếu có người đi ngang qua sẽ nhìn thấy có hai Alpha đang ngồi trên băng ghế đá bên đường nồng nhiệt ôm hôn.

Đêm khuya thanh vắng, ánh trăng nhàn nhạt.

------ Hoàn ------

Cuối cùng cũng hoàn mừng gớt nước mắt.
Cảm ơn các bạn đã theo dõi ^^

 
Last edited:

Bianco

Phó bản trăm người
Bình luận
30
Số lượt thích
316
#27
Trước mặt người khác thì nói ngon lắm, ngọt ngào dẻo quẹo các thứ. Thế mà trước mặt Diệp Thần lại làm trạch nam! EQ của Tán ca thấp vậy sao? Debuff "trong cuộc u mê" cộng với "yêu vào là ngu" đã làm hai con người vốn dĩ bình thường luôn nhạy bén này trở nên trì độn không tưởng nổi.

Tui đu cái bộ này từ mấy chương đầu, thế mà sau khi giải quyết xong vụ án thứ ba hai ổng vẫn chưa tỏ tình. Chán thật chứ. Ai đó làm ơn đẩy hai ổng một cái, tui muốn ăn bánh chó mà khó vậy.
Thực ra cô ăn bánh chó từ chương một rồi ấy chứ =))) chẳng qua nó không lồ lộ ra thui
 

Thu Vàng

Phó bản trăm người
Thần Lĩnh
Bình luận
34
Số lượt thích
256
Fan não tàn của
Tô tiểu ca, Tô đại đại.
#28
Cảm ơn @Bianco @auroradream@Băng Ly đã edit, beta bộ này~

Nhưng! Tui! Không! Thỏa! Mãn!

Vừa tỏ tình xong là hết luôn, không kịp tận hưởng gì, được hôn một cái vậy thôi đó hả? Tác giả thật quá đáng, tui muốn ngọt! Tui muốn đường! Tui muốn show ân ái chính thức! Hàng official đâu huhu...
 

auroradream

Thập niên nhất giác nan trường mộng
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
316
Số lượt thích
1,514
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Bất Tu
#29
Cảm ơn @Bianco @auroradream@Băng Ly đã edit, beta bộ này~

Nhưng! Tui! Không! Thỏa! Mãn!

Vừa tỏ tình xong là hết luôn, không kịp tận hưởng gì, được hôn một cái vậy thôi đó hả? Tác giả thật quá đáng, tui muốn ngọt! Tui muốn đường! Tui muốn show ân ái chính thức! Hàng official đâu huhu...
❤❤❤ Tin tui đi, bọn tui khi làm xong bộ này cũng cay không kém gì gái. Tức! Chớt! Đi! Được! Á!
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,156
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#30
Tôi mặc kệ các lầu trên nói gì, hôm nay đọc xong 2 chương cuối tôi thỏa mãn quá. Bị gái Zim dọa từ lần high trước nên run rẩy để dành 2 chương cuối, hôm nay ngày mưa phùn lạnh lẽo kéo ra đọc, kết quả là sung sướng. Ôi ngọt ngào gì đâu. Song hướng thầm mến thường vậy mà, hay kết ở đúng chỗ tỏ tình lắm, còn lại người đọc tự YY thôi.

Fic này Lá đọc 2 lần trong 1 tuần, nhẹ nhàng đáng yêu làm tâm trạng lâng lâng vui vẻ ghê. Cám ơn @Bianco @auroradream@Băng Ly đã tưới mát những ngày làm việc nặng nề của Lá <3
 

Bình luận bằng Facebook