- Bình luận
- 784
- Số lượt thích
- 6,233
- Team
- Bá Đồ
- Fan não tàn của
- Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
—— Ba ——
Lao Tù
Lao Tù
Y ngẩng đầu, nhìn ánh sáng mờ nhạt len lỏi xuống từ cửa động vẽ ra những vòng tròn không quy tắc trên mặt đất che đầy sỏi đá, giống như chỉ cần bước ra khỏi ranh giới của vầng sáng kia, liền sẽ rơi vào hắc ám vô tận chung quanh.
Có một đôi mắt lấp lánh màu xanh biếc khảm trong bóng tối, an tĩnh đối diện y.
Đúng rồi, đó là đôi mắt của dã thú vừa đoạt được tự do.
Tôn Triết Bình nhấc một túi đầy đồ ăn vặt linh tinh từ siêu thị về, vừa mở cửa liền thấy kẻ điểm danh đòi ăn, Trương Giai Lạc, đang nhoài người trên sofa, đầu vùi vào chồng gối mà say ngủ.
Mùa hè sắp kết thúc, nhưng xem ra tâm tình của Trương Giai Lạc mãi vẫn không khá hơn. Chuyện ở bệnh viện tựa như là đả kích không nhỏ đối với hắn, qua mấy ngày vẫn không hoàn hồn, sau đó cũng vẫn canh cánh trong lòng.
Bọn họ lấy đi cái rương kia, nhưng Trương Giai Lạc vẫn đem thứ bên trong giao cho Lâm Kính Ngôn, bởi vì đó là thứ duy trì sự sống cho thân thể của Phương Duệ, không thể cách thân thể quá xa. Khi đó hắn chẳng nói gì, mà Lâm Kính Ngôn cũng chẳng có lời nào để hỏi.
Trương Giai Lạc không nhìn ra được đối phương vui hay buồn dựa vào vẻ mặt anh, cũng chẳng biết đối phương có đoán được nguyên nhân chú thuật thành công hay không.
Nhưng mấy hôm sau, Lâm Kính Ngôn mang theo Phương Duệ cùng biến mất, dãy phòng bệnh trên tầng cao nhất kia cũng được quét dọn sạch sành sanh, chẳng còn lại thứ gì. Kết quả là Trương Giai Lạc và Tôn Triết Bình cuối cùng cũng không thể đào được tin tức gì về kẻ đứng sau màn từ anh ta.
Việc này khiến Trương Giai Lạc lo lắng cực kỳ, có một đoạn thời gian luôn cảm thấy có người dòm ngó họ từ trong tối, ăn cơm cũng ít một bát so với ngày thường, mãi đến lúc Tôn Triết Bình không thể nhịn được nữa, uy hiếp mấy lần thì mới cải thiện.
"Cậu muốn thử dùng biện pháp của tôi để cái đầu của cậu không chứa mấy thứ rác rưởi linh tinh như vậy sao?"
Tôn Triết Bình đã nói như vậy. Trương Giai Lạc chịu thua.
Cho nên hiện tại, dù hắn nhìn thấy Trương Giai Lạc bất tỉnh nhân sự trên sofa, cũng chỉ bình tĩnh dùng chăn bao lấy người kia. Lúc hắn định tăng nhiệt độ máy lạnh một chút, Trương Giai Lạc lại dụi mắt ngẩng đầu.
"Về rồi?"
"Ừ." Tôn Triết Bình thả remote tivi xuống, ném cả túi đồ ăn vặt lên một bên ghế sofa.
Trương Giai Lạc thò tay lục lọi nửa ngày, đến cuối lại chẳng cầm thứ gì, chỉ thẳng lưng ngồi dậy.
"Diệp Tu bên kia có tin gì chưa?”
Sau khi mọi chuyện ở bệnh viện kết thúc, bọn họ trực tiếp giao cái rương kia cho Diệp Tu, ủy thác hắn tra xét những tin tức liên quan, nhưng chậm chạp không có hồi âm.
Tôn Triết Bình khựng lại, đang định trả lời thì điện thoại trong túi chợt reng.
"Quả thật đúng lúc." Hắn nhìn điện thoại, là tin nhắn từ Diệp Tu.
Hiện tại bọn họ đã biết nhân viên phục vụ mới tới, có thể pha cà phê đá kia tên là Mạc Phàm, nhưng nếu không phải thỉnh thoảng vẫn nghe được đôi câu vài lời từ cậu ta, Trương Giai Lạc nhất định cho rằng Mạc Phàm là một người câm.
"Cậu quá ngây thơ." Diệp Tu chậc chậc mấy tiếng. "Anh vừa nhận được một ủy thác, khách hàng kia mới là chân chính câm như hến, anh nói nửa ngày mà chẳng biết hắn nghe lọt chữ nào không, rắm cũng không thả."
"Văn minh chút nào văn minh chút nào!" Trương Giai Lạc vỗ bàn.
"Anh nói có tin tức gì?" Tôn Triết Bình trực tiếp vào đề.
"Hai cậu có nuôi sủng vật không?" Hỏi một đằng trả lời một nẻo, Diệp Tu lại lộ một ý cười xấu xa.
"A?" Trương Giai Lạc ngẩn người, lập tức chỉ Tôn Triết Bình. "Tui nuôi anh ta, tính không?"
Tôn Triết Bình còn chưa kịp phản đối, Diệp Tu đã vuốt cằm: "Nói mới thấy, quả thật hơi giống."
"Ý gì?" Tôn Triết Bình nhíu mày.
"Đi theo tôi." Diệp Tu đi vòng ra từ sau quầy bar, vẫy tay ngoắc hai người.
Hắn dẫn bọn họ đi vào một phòng nhỏ phía sau đại sảnh, hình như là kho chứa mấy thứ linh tinh, chỉ có một lỗ thông gió nhỏ hẹp trên đầu tường bên phải, ánh sáng mờ khiến chỗ sâu của căn phòng như một mảnh đen sì. Vừa bước vào phòng, đừng nói Tôn Triết Bình, ngay cả Trương Giai Lạc cũng cau mày.
Bởi vì không đợi hai mắt nhìn thấy, hắn đã nghe được một thanh âm quái dị. Đó là thanh âm từ trong cuống họng của dã thú, tiếng gầm gừ uy hiếp.
"Sủng vật của anh hơi lớn nhỉ?" Thị lực trong bóng tối của Tôn Triết Bình khá tốt, nên hắn vừa liếc qua liền nhướng mày, chuyển hướng nhìn sang Diệp Tu.
"Tôi không nuôi nổi. Là người khác gởi nuôi." Diệp Tu vừa nói vừa thuận tay bật công tắc đèn bên cạnh.
Bóng đèn trên trần lấp lóe hai lần liền sáng lên. Ánh sáng đột ngột khiến Trương Giai Lạc nhắm mắt, nhưng khi hắn mở mắt ra lần nữa, liền nhìn thấy một con sói -- đó là một con dã thú xinh đẹp, có bộ lông đen tuyền bóng loáng cùng đôi mắt xanh sẫm như ánh huỳnh quang, ngập tràn đấu khí, đang không kiên nhẫn đạp chân lên sàn nhà, nhe hàm răng sắc nhọn về phía bọn hắn.
Một con dã thú như vậy, bất ngờ xuất hiện trong kho chứa đồ của một tiệm cà phê thế này, khiến hắn chợt có cảm giác quái dị như thời không hỗn loạn. Có điều vừa liếc mắt nhìn qua cái cũi gỗ đang giam giữ con sói, hắn liền tỉnh táo.
Cũi gỗ nhìn qua không quá lớn, niên đại xa xưa, lại có chút dấu vết tu bổ. Đừng nói con sói bên trong kia, Trương Giai Lạc cho rằng bản thân hắn cũng dư sức một chân đá thủng cái lồng này. Có điều trong nháy mắt, hoa văn điêu khắc trên mấy song gỗ thô ráp kia lại khiến Trương Giai Lạc liên tưởng đến cái rương lấy được từ chỗ Lâm Kính Ngôn.
Hiển nhiên Tôn Triết Bình cũng phát hiện điều này. Hắn thậm chí còn bước tới, ngó lơ ánh nhìn phẫn nộ của kẻ trong cũi, cúi sát vào nhìn kỹ mấy hoa văn kia.
"Từ đâu tới đây?" Hắn hỏi Diệp Tu.
"Dĩ nhiên là chủ nhân của nó mang tới." Diệp Tu vỗ vỗ lồng sắt. Con sói bên trong bày tư thế tấn công, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể buồn bực xoay quanh trong lồng.
"Nó không đụng vào cũi được?" Trương Giai Lạc cũng tiến đến gần, vẻ mặt thương xót: "Đáng thương quá, vẫn mãi bị nhốt."
Dường như câu này so với hành động của Diệp Tu càng khiến sói bất mãn. Nó khẽ gầm gừ, nhe răng hướng Trương Giai Lạc.
"Nghe nói cũi bình thường đều không nhốt được nó, cũng chẳng thể để nó đi lung tung cắn người." Diệp Tu vừa nói vừa sờ soạng trong ngoài y phục, khi Trương Giai Lạc cho rằng hắn muốn lôi gì đó ra, liền thấy hắn vươn tay về hướng Tôn Triết Bình: "Thuốc lá."
Tôn Triết Bình đen mặt, móc một bao thuốc từ trong túi áo, tự mình ngậm một điếu, lại ném cả bao cho Diệp Tu.
Hai tiếng bật lửa vang lên, căn phòng vốn không lớn giờ tràn đầy khói thuốc.
"May là anh không gắn thiết bị báo khói." Trương Giai Lạc cảm thán.
"Tôi phát hiện nó đặc biệt chán ghét người khác hút thuốc ở đây." Diệp Tu ung dung nói, lại còn phà một đợt khói hướng cũi gỗ.
Trương Giai Lạc hết nói nổi, càng cảm thấy con sói kia đáng thương.
"Anh thử thả nó chưa?" Tôn Triết Bình nhớ tới câu Diệp Tu vừa nói, bèn hỏi.
"Thành thật mà nói, chưa hề." Diệp Tu thản nhiên đáp.
"Vậy sao anh lại nói nó cắn người." Trương Giai Lạc lườm Diệp Tu.
"Chính chủ nhân của nó nói không nên tùy tiện cho nó ra ngoài." Diệp Tu nhún vai. "Vừa nãy tôi có kể về một khách hàng lặng im như hến, đó là chủ nhân của tên này, còn lý do, hỏi nửa ngày cũng không được một đáp án."
"Vậy cái cũi này..." Sự chú ý của Trương Giai Lạc lại trở về với cái cũi. Chung quy, đây mới là trọng điểm hắn cần hiểu rõ.
"Về chuyện cái cũi, tôi thậm chí chẳng buồn hỏi, bởi tôi chắn chắn có hỏi cũng hỏi không ra nguyên cớ gì. Nếu hai cậu muốn biết, tôi đề nghị hỏi thẳng nó." Diệp Tu huơ điếu thuốc, ra hiệu hai người nhìn kĩ con dã thú đang tỏ ra vô cùng nôn nóng kia.
"Khách hàng kia rốt cục ra nhiệm vụ gì?"
"Nghe nói là nghĩ cách giải trừ lời nguyền trên người tên này." Diệp Tu trưng một gương mặt khổ não. "Nhưng cậu nhìn này, tôi còn chẳng dám thả nó ra, trên người nó có lời nguyền gì vẫn còn chưa hiểu nổi, thật sự không biết tính sao."
"Vậy nên tìm bọn tui đến?" Trương Giai Lạc thưởng cho Diệp Tu một cái liếc sắc như dao.
"A a, đừng nói vậy mà, không phải hai cậu đang tìm manh mối sao?" Diệp Tu lập tức nói.
Tôn Triết Bình lại không nói thêm nữa, trầm ngâm một chốc liền thăm dò mà thò tay phải lên trên cũi gỗ. Chẳng có cảm giác gì. Hắn quay đầu nhìn hướng Trương Giai Lạc, người sau lập tức trốn đến sau lưng Diệp Tu.
"A, cậu chui ra sau lưng anh đứng làm c... --- Đm!" Diệp Tu sững sờ, lại thấy Tôn Triết Bình đã nhanh nhẹn kéo cái chốt trên lồng, mở tung cửa.
Ba người lập tức nghe một tiếng gầm nhẹ. Một bóng đen lóe lên trước mặt, con sói đen kia đã nhanh chóng thoát khỏi cũi gỗ, hơn nữa còn đang phóng về hướng Diệp Tu.
Nhưng Diệp Tu là ai? Chỉ thấy hắn lập tức co người ra sau, lại đẩy Trương Giai Lạc tới trước.
"A a a, biết xấu hổ không!" Trương Giai Lạc vội nắm lấy Diệp Tu, hoàn mỹ diễn giải "muốn chết cùng chết".
"Chậc!" Tôn Triết Bình bó tay, đành nhanh nhẹn bước tới, tay túm lấy chùm lông trên lưng sói, kéo mạnh về phía sau, ngờ đâu tay quơ hụt.
Con sói đen lăn một vòng, liền ngay trước mắt mọi người, hóa thành một thanh niên áo đen. Người này lập tức xoay người đánh nhau với Tôn Triết Bình.
"Wow." Diệp Tu huýt sáo.
"So với đánh động vật, tôi đánh người càng giỏi hơn." Tôn Triết Bình cư nhiên bật cười.