- Bình luận
- 8,454
- Số lượt thích
- 19,156
- Team
- Bách Hoa
- Fan não tàn của
- Nhìn hình
04
Ngày đó Chu Trạch Khải nói với hắn: "Đừng đi." Mắt kia vừa sáng lại ấm.
Giang Ba Đào quay mặt nhìn suối nước róc rách kề bên, mặt trời thiêu đốt từng cơn sóng lạnh, đợt đợt óng ánh, không vướng nửa hạt bụi trần.
Vì thế hắn nói: "Ừm." Duỗi tay sờ sờ đầu Chu Trạch Khải, cảm giác được lòng bàn tay bị ủn ủn rất nhẹ, tóc dày nóng hổi áp vào, hắn nhịn không nổi luồn ngón tay, ôn nhu gãi gãi, biết Chu Trạch Khải giờ khắc này đang nửa khép hai mắt, mũi cũng sột soạt vểnh lên, mặt đầy sung sướng.
Giang Ba Đào nghĩ, có lẽ tiểu Chu không hiểu, một chữ ừm, kỳ thực không quá thân thích với chữ "ừ" hoặc "được".
Sau đó hắn thừa dịp Chu Trạch Khải cùng trưởng lão nghị sự mà trốn đi, môn nhân đều biết hắn là bạn bên người tông chủ, không hề ngăn trở xét hỏi, Giang Ba Đào cứ thế thuận thuận lợi lợi rời khỏi Luân Hồi.
Lưng quay gót ngựa, thiếu niên mang kiếm, bụi trần xuyên đêm.
Hắn về tới Hạ Vũ, vừa đúng tiết Trung thu trăng tròn.
Mọi người vừa bất ngờ vừa không. Giang Ba Đào có lẽ là người thành tích tốt nhất trong nhóm nội ứng lần này, lăn lộn mấy tháng lăn đến bên cạnh Luân Hồi tông chủ, khi ra đồng hành khi vào... Không, lão thiên a, Giang Ba Đào tuyệt vọng nghĩ, hắn chẳng qua chỉ giúp hắn vấn tóc vài lần.
Chu Trạch Khải không thích nữ hài tử hầu hạ, nguyên nhân vô cùng đơn giản, các nàng cứ thích trộm tóc rơi của hắn, đem về kết tương tư, nhược mà không đủ, ngẫu nhiên cũng sẽ vờ không cẩn thận bứt đứt mấy sợi.
Huống chi, một Chu Trạch Khải đỏ bừng mặt lại không biết nổi giận trong gương điểm hoa lê, cũng không khỏi quá khả ái.
Phương Minh Hoa cũng rất lo âu, tiếp tục như vậy, tự gia tông chủ sợ chưa tới ba mươi đã phải biến thành Thái Bạch Kim Tinh.
Cho nên trên trời rơi xuống một tiểu Giang cả tâm linh thủ đều là xảo này, thật sự quá tốt.
Chỉ tiếc là người Hạ Vũ.
Càng tiếc hơn nữa, hắn trốn mất rồi.
Giang Ba Đào chậm rãi bước vào đại sảnh, người ngồi nín thở, chờ nghe hắn mang về tin tức kinh thiên động địa nào đó.
Bọn hắn đã chuẩn bị rất nhiều lời chúc mừng, chuẩn bị thưởng hồng bao cho người trẻ tuổi vốn không gì xuất chúng này, đã thông minh lại quá hạnh vận, qua thêm năm tháng, tất thành đại khí.
Dù thế nào cứ nói suông đi, vị tất sẽ thành hiện thực.
Giang Ba Đào quỳ xuống, "Sư tọa."
Hạ Vũ chưởng môn kinh hỉ đan xen, "Ngươi còn mang về cả Thiên Liên, tốt lắm tốt lắm."
Mọi người trừng trừng nhìn bên hông hắn, tán mỹ xưng tụng nói sao cho hết, nói đến Giang Ba Đào rối rắm.
Hắn không tự chủ sờ vào bội kiếm bên hông.
Đó là kiếm Chu Trạch Khải tặng hắn, dài không quá thước, tua trắng nạm bạc nhỏ dài, lưỡi khắc mây trôi gió chảy, rắc một nắm ngân phấn lên có thể thấy được sao trời tụ tán.
Khi Chu Trạch Khải nâng kiếm về phía hắn, đã cười hì hì, không có nửa điểm trịnh trọng tiếc nuối.
Hắn nhìn ra trước đây Giang Ba Đào tu tập ma kiếm sĩ, bèn thỉnh môn trung trưởng lão cùng nghề đích thân đến dạy. Giang Ba Đào không ngăn được hắn —— Chu Trạch Khải cực hiếm khi nào nhất quyết đòi theo ý mình, chỉ bất quá chuyện gì hắn thật sự muốn làm, người ngăn được hắn cũng không nhiều.
Trưởng lão vô cùng hài lòng, nói người này cực có thiên phú, đáng tiếc không có binh khí hợp tay, chung quy không thỏa.
Chu Trạch Khải nghe xong liền đi, quay về tiểu lâu nơi mình ở lục khắp một vòng, đầu đầy bụi đất trở ra, đưa hắn thanh kiếm này.
Phương Minh Hoa nhìn thấy, đầu mày hơi nhíu, không nói gì. Giang Ba Đào trong lòng mẫn cảm có chút bất an.
Thế nhưng Chu Trạch Khải hai mắt tha thiết nhìn hắn, thấy hắn không nhận, vểnh môi khe khẽ thổi đi tí bụi gần như không có trên tua kiếm.
Giang Ba Đào mềm nhũn cả tâm, lục phủ ngũ tạng lập tức trúng phải cả thang thập hương nhuyễn cân tán.
Hắn từ đó liền đeo bên hông thanh kiếm này, quá vừa tay, như một phần không thể thiếu trên thân thể, thế nên khi ra đi đã quên trả lại.
Thiên Liên kiếm.
Sao trời thành xích, phong chín tầng mây.
Băng Vũ Táng Hoa, Quỷ Vũ Thiên Liên. Tứ phái danh kiếm không kiếm khách nào trong giang hồ không ngưỡng mộ, thần binh lợi khí người bình thường muốn thấy cũng không được, phong mang bất thế.
Hắn bất quá chỉ nghe người nói một câu, liền đưa hắn thanh kiếm này.
Giang Ba Đào lại một khấu đầu, "Sư tọa."
Bản thân chính hắn cũng có chút giật mình, khi nói ra một câu nọ, ngữ điệu muốn bao nhiêu bình thản có bấy nhiêu bình thản. Hắn tự nhận là kẻ biết diễn, tình này cảnh này, tựa hồ cũng thích hợp cẩu huyết khổ tình, thế nhưng hắn thật sự diễn không nổi cũng không muốn diễn.
"... Đệ tử sơ tâm đã cải, tự thỉnh trục xuất sư môn."
Đôi tay phấn khích đưa ra đón kiếm ngừng giữa không trung, tự gia sư phụ lúng túng khom người, sắc mặt có điểm đáng sợ.
Khắp sảnh nghị luận dồn dập, như gió tràn cây, "Hài tử này điên rồi?"
Ngươi không phải đứa rất biết nhìn mặt đoán ý thuận nước đẩy thuyền sao? Ai ai cũng đều đùa rằng danh tự của ngươi đặt không sai, đúng như ba đào lưu chuyển, gió thổi đến đâu ngươi theo đến đó, ngày thường ôn tồn cười nói, biết lấy lòng người, cũng quả nhiên không phụ trọng trách, là một nội ứng không thể trâu bò hơn, chỉ một thanh kiếm này, đã đủ lĩnh quân Hạ Vũ... Thế rồi hắn nói, hắn buông tay.
Tiền đồ vô lượng so với mất sạch mọi thứ, hắn quay đầu chọn ngay con đường thứ hai.
Còn thuận tay đem thể diện của tự gia sư tọa, trước mặt người người giữa sảnh lớn, bộp một tiếng quăng xuống đất.
Giang Ba Đào cắn răng nói cho hết lời.
"Thiên Liên kiếm chính là được tặng, không phải vật của Ba Đào, cần phải trả về Luân Hồi."
Về sau Giang Ba Đào cũng cảm thấy mình lúc đó điên rồi, bằng đầu óc của hắn, rõ ràng có thể có thủ đoạn thỏa thiếp hơn để định chuyện này, hắn khăng khăng lại chọn cách ngu ngốc nhất đần độn nhất.
Hai câu phun ra xong, căn bản liền khiến mình trở thành đích nhắm của chúng nhân.
Hạ Vũ chưởng môn tựa hồ đang phân vân nên mắng hắn trước hay đánh hắn trước, hay nên gấp gáp nhận nuôi một khuê nữ về hứa hắn chút gì ngon ngọt.
Giang Ba Đào thế nhưng không dám nghĩ nhiều đến vậy, kiếm nếu rơi vào tay người nhà, cũng đừng mong lấy lại được, hắn quay lưng liền chạy, đương nhiên, chưa chạy tới cửa đã bị đẩy lùi.
Song quyền khó địch tứ thủ, hắn lại không thể động binh khí thật.
Khi lần nữa bị ấn xuống đất, hắn lặng lẽ cảm khái một trận, có thể tự mình khiến mình chịu nhục đến mức này, ắt đã vượt quá tâm kế bụng ngần ấy năm qua.
Kỳ thực rời Hạ Vũ hắn còn đi được nơi nào? Đương nhiên không thể trở về Luân Hồi, đùa cái gì, phá môn xuất phái, nịnh nọt đầu địch, trong võ lâm có ai có kết cục tốt.
Song nếu không đi khỏi Luân Hồi, cứ mãi bị Hạ Vũ âm thầm thúc giục, tình báo, bí kíp, bát quái... cái gì cũng được, thân là một kẻ nội ứng, mau làm chút gì duy trì tự tôn nội ứng của ngươi a?
Trong giang hồ có biết bao kẻ một thân hai chủ, sống cũng thuận lý thành chương không nguội không lạnh, lối hẹp có đường, còn có thể lẽ thẳng khí hùng nói một câu: Kỳ thực ta muốn làm người lương thiện.
Nguyên Giang Ba Đào cho rằng mình cũng có thể là một trong số đó.
Nhưng nay hắn phát hiện, hắn chết sống không làm được.
Khôn khéo cách nào, cũng không thoát khỏi đôi mắt trong trẻo như sao kia.
Ngày đó Chu Trạch Khải nói với hắn: "Đừng đi." Mắt kia vừa sáng lại ấm.
Giang Ba Đào quay mặt nhìn suối nước róc rách kề bên, mặt trời thiêu đốt từng cơn sóng lạnh, đợt đợt óng ánh, không vướng nửa hạt bụi trần.
Vì thế hắn nói: "Ừm." Duỗi tay sờ sờ đầu Chu Trạch Khải, cảm giác được lòng bàn tay bị ủn ủn rất nhẹ, tóc dày nóng hổi áp vào, hắn nhịn không nổi luồn ngón tay, ôn nhu gãi gãi, biết Chu Trạch Khải giờ khắc này đang nửa khép hai mắt, mũi cũng sột soạt vểnh lên, mặt đầy sung sướng.
Giang Ba Đào nghĩ, có lẽ tiểu Chu không hiểu, một chữ ừm, kỳ thực không quá thân thích với chữ "ừ" hoặc "được".
Sau đó hắn thừa dịp Chu Trạch Khải cùng trưởng lão nghị sự mà trốn đi, môn nhân đều biết hắn là bạn bên người tông chủ, không hề ngăn trở xét hỏi, Giang Ba Đào cứ thế thuận thuận lợi lợi rời khỏi Luân Hồi.
Lưng quay gót ngựa, thiếu niên mang kiếm, bụi trần xuyên đêm.
Hắn về tới Hạ Vũ, vừa đúng tiết Trung thu trăng tròn.
Mọi người vừa bất ngờ vừa không. Giang Ba Đào có lẽ là người thành tích tốt nhất trong nhóm nội ứng lần này, lăn lộn mấy tháng lăn đến bên cạnh Luân Hồi tông chủ, khi ra đồng hành khi vào... Không, lão thiên a, Giang Ba Đào tuyệt vọng nghĩ, hắn chẳng qua chỉ giúp hắn vấn tóc vài lần.
Chu Trạch Khải không thích nữ hài tử hầu hạ, nguyên nhân vô cùng đơn giản, các nàng cứ thích trộm tóc rơi của hắn, đem về kết tương tư, nhược mà không đủ, ngẫu nhiên cũng sẽ vờ không cẩn thận bứt đứt mấy sợi.
Huống chi, một Chu Trạch Khải đỏ bừng mặt lại không biết nổi giận trong gương điểm hoa lê, cũng không khỏi quá khả ái.
Phương Minh Hoa cũng rất lo âu, tiếp tục như vậy, tự gia tông chủ sợ chưa tới ba mươi đã phải biến thành Thái Bạch Kim Tinh.
Cho nên trên trời rơi xuống một tiểu Giang cả tâm linh thủ đều là xảo này, thật sự quá tốt.
Chỉ tiếc là người Hạ Vũ.
Càng tiếc hơn nữa, hắn trốn mất rồi.
Giang Ba Đào chậm rãi bước vào đại sảnh, người ngồi nín thở, chờ nghe hắn mang về tin tức kinh thiên động địa nào đó.
Bọn hắn đã chuẩn bị rất nhiều lời chúc mừng, chuẩn bị thưởng hồng bao cho người trẻ tuổi vốn không gì xuất chúng này, đã thông minh lại quá hạnh vận, qua thêm năm tháng, tất thành đại khí.
Dù thế nào cứ nói suông đi, vị tất sẽ thành hiện thực.
Giang Ba Đào quỳ xuống, "Sư tọa."
Hạ Vũ chưởng môn kinh hỉ đan xen, "Ngươi còn mang về cả Thiên Liên, tốt lắm tốt lắm."
Mọi người trừng trừng nhìn bên hông hắn, tán mỹ xưng tụng nói sao cho hết, nói đến Giang Ba Đào rối rắm.
Hắn không tự chủ sờ vào bội kiếm bên hông.
Đó là kiếm Chu Trạch Khải tặng hắn, dài không quá thước, tua trắng nạm bạc nhỏ dài, lưỡi khắc mây trôi gió chảy, rắc một nắm ngân phấn lên có thể thấy được sao trời tụ tán.
Khi Chu Trạch Khải nâng kiếm về phía hắn, đã cười hì hì, không có nửa điểm trịnh trọng tiếc nuối.
Hắn nhìn ra trước đây Giang Ba Đào tu tập ma kiếm sĩ, bèn thỉnh môn trung trưởng lão cùng nghề đích thân đến dạy. Giang Ba Đào không ngăn được hắn —— Chu Trạch Khải cực hiếm khi nào nhất quyết đòi theo ý mình, chỉ bất quá chuyện gì hắn thật sự muốn làm, người ngăn được hắn cũng không nhiều.
Trưởng lão vô cùng hài lòng, nói người này cực có thiên phú, đáng tiếc không có binh khí hợp tay, chung quy không thỏa.
Chu Trạch Khải nghe xong liền đi, quay về tiểu lâu nơi mình ở lục khắp một vòng, đầu đầy bụi đất trở ra, đưa hắn thanh kiếm này.
Phương Minh Hoa nhìn thấy, đầu mày hơi nhíu, không nói gì. Giang Ba Đào trong lòng mẫn cảm có chút bất an.
Thế nhưng Chu Trạch Khải hai mắt tha thiết nhìn hắn, thấy hắn không nhận, vểnh môi khe khẽ thổi đi tí bụi gần như không có trên tua kiếm.
Giang Ba Đào mềm nhũn cả tâm, lục phủ ngũ tạng lập tức trúng phải cả thang thập hương nhuyễn cân tán.
Hắn từ đó liền đeo bên hông thanh kiếm này, quá vừa tay, như một phần không thể thiếu trên thân thể, thế nên khi ra đi đã quên trả lại.
Thiên Liên kiếm.
Sao trời thành xích, phong chín tầng mây.
Tập tinh vi liên, nhận tỏa cửu thiên.
Băng Vũ Táng Hoa, Quỷ Vũ Thiên Liên. Tứ phái danh kiếm không kiếm khách nào trong giang hồ không ngưỡng mộ, thần binh lợi khí người bình thường muốn thấy cũng không được, phong mang bất thế.
Hắn bất quá chỉ nghe người nói một câu, liền đưa hắn thanh kiếm này.
Giang Ba Đào lại một khấu đầu, "Sư tọa."
Bản thân chính hắn cũng có chút giật mình, khi nói ra một câu nọ, ngữ điệu muốn bao nhiêu bình thản có bấy nhiêu bình thản. Hắn tự nhận là kẻ biết diễn, tình này cảnh này, tựa hồ cũng thích hợp cẩu huyết khổ tình, thế nhưng hắn thật sự diễn không nổi cũng không muốn diễn.
"... Đệ tử sơ tâm đã cải, tự thỉnh trục xuất sư môn."
Đôi tay phấn khích đưa ra đón kiếm ngừng giữa không trung, tự gia sư phụ lúng túng khom người, sắc mặt có điểm đáng sợ.
Khắp sảnh nghị luận dồn dập, như gió tràn cây, "Hài tử này điên rồi?"
Ngươi không phải đứa rất biết nhìn mặt đoán ý thuận nước đẩy thuyền sao? Ai ai cũng đều đùa rằng danh tự của ngươi đặt không sai, đúng như ba đào lưu chuyển, gió thổi đến đâu ngươi theo đến đó, ngày thường ôn tồn cười nói, biết lấy lòng người, cũng quả nhiên không phụ trọng trách, là một nội ứng không thể trâu bò hơn, chỉ một thanh kiếm này, đã đủ lĩnh quân Hạ Vũ... Thế rồi hắn nói, hắn buông tay.
Tiền đồ vô lượng so với mất sạch mọi thứ, hắn quay đầu chọn ngay con đường thứ hai.
Còn thuận tay đem thể diện của tự gia sư tọa, trước mặt người người giữa sảnh lớn, bộp một tiếng quăng xuống đất.
Giang Ba Đào cắn răng nói cho hết lời.
"Thiên Liên kiếm chính là được tặng, không phải vật của Ba Đào, cần phải trả về Luân Hồi."
Về sau Giang Ba Đào cũng cảm thấy mình lúc đó điên rồi, bằng đầu óc của hắn, rõ ràng có thể có thủ đoạn thỏa thiếp hơn để định chuyện này, hắn khăng khăng lại chọn cách ngu ngốc nhất đần độn nhất.
Hai câu phun ra xong, căn bản liền khiến mình trở thành đích nhắm của chúng nhân.
Hạ Vũ chưởng môn tựa hồ đang phân vân nên mắng hắn trước hay đánh hắn trước, hay nên gấp gáp nhận nuôi một khuê nữ về hứa hắn chút gì ngon ngọt.
Giang Ba Đào thế nhưng không dám nghĩ nhiều đến vậy, kiếm nếu rơi vào tay người nhà, cũng đừng mong lấy lại được, hắn quay lưng liền chạy, đương nhiên, chưa chạy tới cửa đã bị đẩy lùi.
Song quyền khó địch tứ thủ, hắn lại không thể động binh khí thật.
Khi lần nữa bị ấn xuống đất, hắn lặng lẽ cảm khái một trận, có thể tự mình khiến mình chịu nhục đến mức này, ắt đã vượt quá tâm kế bụng ngần ấy năm qua.
Kỳ thực rời Hạ Vũ hắn còn đi được nơi nào? Đương nhiên không thể trở về Luân Hồi, đùa cái gì, phá môn xuất phái, nịnh nọt đầu địch, trong võ lâm có ai có kết cục tốt.
Song nếu không đi khỏi Luân Hồi, cứ mãi bị Hạ Vũ âm thầm thúc giục, tình báo, bí kíp, bát quái... cái gì cũng được, thân là một kẻ nội ứng, mau làm chút gì duy trì tự tôn nội ứng của ngươi a?
Trong giang hồ có biết bao kẻ một thân hai chủ, sống cũng thuận lý thành chương không nguội không lạnh, lối hẹp có đường, còn có thể lẽ thẳng khí hùng nói một câu: Kỳ thực ta muốn làm người lương thiện.
Nguyên Giang Ba Đào cho rằng mình cũng có thể là một trong số đó.
Nhưng nay hắn phát hiện, hắn chết sống không làm được.
Khôn khéo cách nào, cũng không thoát khỏi đôi mắt trong trẻo như sao kia.
Last edited: