26.
Trương Giai Lạc thở hồng hộc: “Bò một mạch lên tầng 8, cảm giác như bị yêu quái hút khô tinh khí. . .”
Diệp Tu ngậm điếu thuốc: “Yếu nhớt.”
Đường Hạo trừng Diệp Tu: “Ông tới làm gì?!!”
Diệp Tu: “Tới chơi cậu. . .”
Đường Hạo: “. . .”
Diệp Tu: “. . . chơi máy chạy bộ của cậu, nghĩ gì thế.”
Đường Hạo: “. . .”
Trương Giai Lạc thúc giục Đường Hạo: “Hạo Hạo mau bật máy chạy bộ cho chú Diệp chơi.”
Đường Hạo cảnh giác: “Ba tin à? Ông ta chỉ đến chơi máy chạy bộ? Bò 8 tầng lầu chỉ để chơi máy chạy bộ??”
Trương Giai Lạc thấu tình đạt lí: “Đừng nói nữa, mỗi nhà đều có chuyện riêng, mau đi mở nguồn điện.”
Đường Hạo suy tư nhìn bụng của Diệp Tu: “. . . Ông sắp. . . xem mắt hả?”
Diệp Tu: “. . .”
Diệp Tu: “Nói đùa. Cuối tuần họp phụ huynh, anh đây một phát đi họp cho nhiều đứa như thế, tất nhiên phải để ý hình tượng rồi.”
Trương Giai Lạc khiếp sợ: “Anh mà cũng để ý hình tượng nữa hả? Bị yêu quái nhập???”
Diệp Tu cộc cộc cộc gõ cửa nhà Dụ Văn Châu.
Diệp Tu: “Ai vô duyên mà ồn ào thế hả, tui ở nhà đối diện còn nghe được tiếng mấy người kêu la inh ỏi, kêu gì mà kêu, pang pang pang.”
Hoàng Thiếu Thiên nhảy ra: “Vl Diệp Tu?! Cái gì mà kêu la inh ỏi đơn giản đó là tiếng trời của anh đây có biết hay không! Không biết thưởng thức thì đừng nghe không ai cầu xin anh nghe cả! Cái gì mà pang pang pang? Là PONPONPON đấy anh quê quê quê! PONPONPON phong cách tây cao cấp, không biết thường thức thì ngậm miệng lại đi!
Diệp Tu bịt tai: “Ồn ào quá.”
Hoàng Thiếu Thiên: “Nói đi nói lại sao anh lại ở nhà đối diện? Đối diện không phải nhà Trương Giai Lạc à chẳng lẽ hai người. . . Kinh đấy cẩn thận tui gọi điện nói cho Tôn Triết Bình!”
Diệp Tu: “. . .”
Lư Hãn Văn tuột xích chạy ra cửa: “Con cũng muốn chơi máy chạy bộ!”
Dụ Văn Châu đuổi theo phía sau: “Hãn Văn đeo giày!”
Hoàng Thiếu Thiên nghênh ngang đi vào nhà Trương Giai Lạc.
Hoàng Thiếu Thiên: “Ha ha chào mọi người tui cũng đến chơi máy chạy bộ!”
Đường Hạo: “. . .”
Lư Hãn Văn gọi điện thoại: “Alo anh Huyền Vũ! Quyết định thắng thua bằng máy chạy bộ đi!”
Đường Hạo: “. . .”
Trương Giai Lạc mở TV: “Hay là hát karaoke đi!”
Lâm Kính Ngôn cảm thấy mệt mỏi quá.
Lâm Kính Ngôn vừa về đến nhà chỉ nghe thấy các thứ tiếng phát ra từ tầng trên.
Tiếng vù vù từ máy móc, đạp lên sàn nhà kêu ầm ầm, tiếng hát như quỷ khóc sói gào.
Lâm Kính Ngôn cảm thấy mình bị yêu quái hút khô tinh khí.
Lư Hãn Văn nói với các bạn nữ trong lớp: “Chúng mình kết bạn Weibo đi!”
Thư Khả Hân & Thư Khả Di: “Được đấy, cậu tên gì?”
Lưu Hãn Văn: “Tui là @Lư Chu Tước, anh Lưu Tiểu Biệt là @Lưu Huyền Vũ!”
Đôi chị em: “. . .”
Liễu Phi: “Tui đơn giản là không muốn follow bọn họ, mỗi lần tên của mấy người đó hiện tên đầu trang, tui cảm thấy tui bị kéo tuột cấp bậc. . .”
Lưu Tiểu Biệt vẻ mặt buồn rầu.
Liễu Phi: “Tui đơn giản là không muốn người khác nhìn thấy danh sách follow của tui, nhất là bốn cái tên kia đồng thời xuất hiện trong đó. . .”
Lưu Tiểu Biệt: “Thôi đi, trước kia rõ ràng tui tên @Lưu Tiểu Biệt tay nhanh.”
Tôn Tường: “Lúc trước tui là @Anh dũng vô song no Tôn Tường, bây giờ là @Tôn Thanh Long, làm người, đơn giản một chút vẫn tốt hơn.”
Tôn Tường vẻ mặt sâu lắng.
Lưu Tiểu Biệt: “. . .”
Tiểu sử Weibo của Hàn Văn Thanh chỉ có một câu.
“Trước sau như một.”
Tiểu sử Weibo của Đường Hạo cũng chỉ có một câu.
“Lấy hạ khắc thượng.”
Mỗi lần Lâm Kính Ngôn thấy Đường Hạo xuất hiện trên newfeed đều cảm thấy mợt mỏi quá.
Tôn Tường Đường Hạo Lưu Tiểu Biệt Lư Hãn Văn đi qua hàng lang.
Tân Lộ kéo kéo Đới Nghiên Kỳ: “Kia là F4 của lớp cậu hả?”
Đới Nghiên Kỳ: “Bọn họ tự xưng là Tứ thánh thú, nhưng thực tế bọn họ là wonderful.”
Tôn Tường: “Wonderful? Hay đấy! Rất có phong cách! Có phẩm vị!”
Tân Lộ: “Wonderful? Nhất định không phải wonderful mà tui biết, là ý gì?”
Đới Nghiên Kỳ: “Wonderful, cong 4.”
Liễu Phi: “4 đứa gay ha ha ha ha. . ."
Đường Hạo: “. . .”
Tân Lộ: “Lớp mấy người. . .”
Một trong 30 đề cắm hoa ngày đông ấm áp.
1, một ly coca, hai chiếc ống hút.
Đường Hạo lúc còn bé được Trương Giai Lạc dẫn đi công viên Bách Hoa.
Trương Giai Lạc: “Đậu má quên mang ví!!”
Trương Giai Lạc: “Chỉ còn tiền lẻ. . . Hạo Hạo uống chung một ly coca với papa có được không?”
Đường Hạo ngây thơ: “Được ạ.”
Trương Giai Lạc: “Hạo Hạo thật ngoan!”
Trương Giai Lạc cầm hai cái ống hút: “Papa không khát, Hạo Hạo uống đi.”
Đường Hạo: “Papa thật tốt!”
Đường Hạo uống coca cola.
Trương Giai Lạc: “Hạo Hạo mau xem! Máy bay!”
Đường Hạo khinh bỉ: “Xùy, con sớm đã không tin!”
Trương Giai Lạc: “Hạo Hạo mau xem! Máy bay chiến đấu kìa!”
Đường Hạo chế giễu: “Ấu trĩ, con đã sớm không tin rồi!”
Trương Giai Nhạc ha ha ha: "Hạo Hạo mau xem, chú Lâm kìa. . .”
Đường Hạo chưa gì đã nhảy dựng lên: “Lấy hạ khắc thượng! Lấy hạ khắc thượng!!”
Trương Giai Nhạc: ". . ."
Đường Hạo quay lại: “Ba lừa con, đâu có thấy chú Lâm đâu. . . Ớ coca cola của con sao đã hết rồi!”
Ly coca trống không chỉ còn cắm hai cái ống hút.
Trương Giai Lạc chống nạnh: "Ha ha ha ha ha. . ."
Đường Hạo nhỏ khóc lóc chạy đi.
Giang Ba Đào đi ngang qua: “Tiền bối Trương Giai Lạc. . . đến thế sao?”
26.
Trương Giai Lạc tìm Đường Hạo nói chuyện học tập.
Trương Giai Lạc: “Đứa nhỏ này, thành tích môn chuyên, xác thực rất tốt rất tuyệt, nhưng điểm số mấy môn khác cũng quá có lệ rồi ha?”
Đường Hạo: “Không quan trọng, con chỉ muốn làm đệ nhất lưu manh.”
Trương Giai Lạc lời nói thấm thía: “Dù vậy các môn khác con cũng không thể để nó thành bi kịch nhân gian chứ?!”
“Con xem bài thi Tiếng Anh của con kìa! Phần dịch thì ba không nói gì rồi? Con cho rằng con dịch rất hay rất có cá tính hả?”
Đường Hạo: “Nghĩa đúng là được.”
Trương Giai Lạc: “. . . Con nhìn bài thi Văn của con này! Phân tích văn cổ, câu một —— nội tình rất đáng sợ không nói kỹ? Câu hai —— tất cả đều nằm trong những lời chưa nói? Câu ba —— em hiểu? Em hiểu?! Ba không hiểu!! Có bài thi nào giống của con à?! Con có ý gì hả?! Con đi học với thái độ như thế??”
Đường Hạo bực mình: “Nhưng mà con không hiểu, ba cho rằng con muốn viết như thế? Hạ Trọng Thiên nói bài thi không thể bỏ trắng.”
Trương Giai Lạc: “. . .”
Trương Giai Lạc càng nghĩ càng tức, nhưng hắn nhịn được.
Trương Giai Lạc tận tình khuyên bảo: “Được rồi, không nói chuyện này, nhưng mà đề trắc nghiệm lịch sử, ít nhất con cũng phải biết thường thức đúng không? Được rồi mặc dù điểm lịch sử trung học phổ thông của papa cũng không cao, nhưng ít nhất papa biết nước ta thời cổ đại trải qua 56 triều đại 56 nhành hoa, 56 người anh chị em. . .”
Đường Hạo: “. . .”
Đường Hạo ôm đầu: “Xin ba đừng nói nữa. . .”
Hạ Trọng Thiên nói chuyện với Đường Hạo.
Hạ Trọng Thiên: “Bạn học Đường Hạo! Thầy van xin em có thể mua từ điển Hán ngữ phiên bản mới nhất không?!!”
Hạ Trọng Thiên: “Em xem cách em dùng từ này, cơn gió hôm nay trực tiếp thổi người khác thân một nơi đầu một nẻo?? Nước tắm nóng đến mức mọi người suýt chút nữa đoạn tử tuyệt tôn?? Thành ngữ được dùng như thế hả!!”
Đương Hạo rung chân: “Nảy ra trong đầu nên dùng.”
Hạ Trọng Thiên: “. . . Em căn bản là không hiểu thành ngữ! Em căn bản là không hiểu ngôn từ Trung Quốc! Em. . . Em nói xem có cái từ nào mà em hiểu tương đối thấu đáo!”
Đường Hạo nghĩ nghĩ, ngẩng đầu ưỡn ngực: “Lấy hạ khắc thượng.”
Hạ Trọng Thiên: ". . ."
Trương Giai Lạc đang dùng thìa xúc dưa hấu.
Trương Giai Lạc múc dưa hấu thành từng viên tròn.
Trương Giai Lạc xếp viên dưa hấu thành một tòa núi nhỏ.
Trương Giai Lạc vô cùng vui vẻ: “Đậu má! Muỗng múc kem quả nhiên dùng rất tốt! Ăn hết! Ăn hết!”
Đường Hạo đi ngang qua phòng khách.
Đường Hạo: “Đậu má?!! Trương Giai Lạc ba đang làm gì?”
Trương Giai Lạc ôm vỏ dưa không ngẩng đầu: “Ăn dưa hấu.”
Đường Hạo khiếp sợ: “Đậu má?! Mấy viên cầu kia là cái gì??”
Trương Giai Lạc khó hiểu: “Dưa hấu chứ sao, con ăn không?”
Đường Hạo đau đớn che mắt: “Đậu má?? Đậu má mau cất đi! Mau cất đi!! Hội chứng sợ lỗ!!”
Trương Giai Nhạc: ". . ."
Trương Giai Nhạc call Tôn Triết Bình: “Sao Đường Hạo lại đáng ghét như thế? Quả nhiên Đường Hạo không phải con của em! Khẳng định là anh dạy nó đúng không hả!”
Tôn Triết Bình siêu phiền: “Bớt đoán bừa đi.”
27.
Đường Hạo cầm cái muỗng múc kem lên lớp khoe.
Đường Hạo quơ cái muỗng: "Bá Vương Liên Quyền!!"
Đới Nghiên Kỳ: “Đường Hạo đại đại, cậu thế mà có loại Thần Khí này hả?”
Đường Hạo đắc ý: “Đương nhiên, ba của tui nói đây là bảo vật gia truyền.”
Đới Nghiên Kỳ: “Dùng kiểu gì?”
Đường Hạo ra vẻ thần bí: “Đầu tiên, phải mở phong ấn tay trái hoàng kim.”
Đường Hạo đang ăn bánh mì trong lớp.
Tôn Tường đạp ghế của hắn.
Tôn Tường: “Đường Hạo có đồ dự trữ! Mau lấy mau lấy!”
Đường Hạo đưa bánh mì cho Tôn Tường.
Tôn Tường bẻ một khối đưa cho Lưu Tiểu Biệt.
Lưu Tiểu Biệt đưa cho Lư Hãn Văn.
Lư Hãn Văn đưa cho Quách Thiếu. . .
Nam sinh trong lớp như hổ như sói.
Bánh mì đi một vòng quanh lớp, đến lúc quay về chỉ còn mỗi giấy bọc.
Đường Hạo khiếp sợ.
Đường Hạo: “Má nó?? Bánh mì kiểu Pháp dài nửa người của tui???”
Tôn Tường ôm bụng: “Đường Hạo quá kém! Cái bánh mì của cậu đi một vòng đã hết rồi.”
Đường Hạo: ". . ."
Đường Hạo ôm giấy đóng gói: “Em gầy đi rồi, tôi sắp không nhận ra. . .”
Trương Giai Lạc gửi tin nhắn cho Đường Hạo: “Hôm nay trời mưa to, ba sắp lạnh chết rồi, tan học chờ ở giao lộ nhé, chúng ta đi ăn lẩu XD.”
Đường Hạo phấn kích đến mức cắn phải lưỡi: “Ai da!”
Đường Hạo vẫy tay với Tôn Tường Lưu Tiểu Biệt.
Đường Hạo: “Anh đây đi trước, mấy người cứ gặm bánh mì đi! Thân phận của chúng ta bây giờ không còn giống nhau nữa.”
Trương Giai Lạc dẫn theo Trâu Viễn Đường Hạo ngồi trong quán Haagen Dazs, trước mặt mỗi người là một suất lẩu kem.
Trương Giai Nhạc vui sướng: "Ăn đi ăn đi!"
Nhân viên cửa hàng: “Thật ra các vị gọi hai suất là đủ rồi. . .”
Trương Giai Lạc phất phất tay: “Bọn nhỏ đang tuổi lớn.”
Ba thằng đàn ông ăn cơm thật phí tiền, bọn nhỏ đều như sói như hổ.
Đường Hạo: ". . ."
Đường Hạo: “Đậu má?? Đây là lẩu mà ba nói???!”
Trương Giai Lạc: “Lẩu kem cũng là lẩu mà? Đừng có xem thường lẩu kem!”
Đường Hạo trợn mắt há mồm: “Ba à, ba đang đùa con à?”
Trương Giai Nhạc: "Ăn cơm, hay là nhịn đói? !"
Đường Hạo: ". . ."
Đường Hạo yên lặng múc chocolate.
Trong lòng nước mắt chảy ròng.
Nội tâm Đường Hạo: Tui thật ngốc, thật ấy, tui đáng lẽ ra không nên hi vọng vào Trương Giai Lạc. . .
Đường Hạo lúc nhỏ rất được các bạn nữ trong lớp yêu thích, chẳng thế thì sao, hắn đẹp trai đến long trời lở đất.
Túi, cặp sách, trên tay Đường Hạo lúc nào cũng có đồ ăn vặt.
Bánh kẹo, bánh kem nhỏ, bánh su kem, chocolate. . .
Tôn Tường không vui.
Tôn Tường: “Các bạn nữ trong lớp toàn viết thư tình cho Đường Hạo! Vì sao! Rõ ràng tui đẹp trai nhất!”
Chu Trạch Khải: ". . ."
Tôn Tường: "Đường Hạo mỗi ngày ăn nhiều như thế! Ăn thành một tên siêu mập!"
Chu Trạch Khải: ". . ."
Giang Ba Đào sợ hãi thán phục.
Giang Ba Đào chợt hiểu: “Hóa ra đây là chiến thuật của tiền bối Trương Giai Lạc. . .”
28.
Các thành viên của khu dân cư Vinh Quang hôm nay cũng rất náo nhiệt.
Đới Nghiên Kỳ Lý Tấn Liễu Phi tụ tập một chỗ nói chuyện thiên hạ.
Lý Tấn: “Tin nóng tin nóng! Có cái tên Kiếm Ảnh 15 Nhát, cầm đao chém kẻ nói nhiều đăng bài bôi đen Hoàng thiếu!”
Đới Nghiên Kỳ: “Ái chà, mọi người cảm thấy đây là clone của ai?”
Liễu Phi lắc một cái: “Cái clone này. . . Chẳng lẽ là anh Lưu Tiểu Biệt nhà tui. . .?”
Đới Nghiên Kỳ: "Tương ái tương sát, hiển nhiên tương ái tương sát!"
Đào Hiên đứng trên bục giảng bài.
Đào Hiên: “Sao trong lớp nhiều muỗi thế hả?”
Đào Hiên: “Tổ trực nhật hôm nay không làm hả? Nhiều muỗi thế!”
Lớp phó lao động Cao Anh Kiệt: “Đã quét dọn rồi ạ. . .”
Đào Hiên: “Thế sao lại. . .”
Đào Hiên: “! Rèm cửa lớp đâu hết rồi!”
Bên cạnh bờ sông xuất hiện mấy gương mặt trẻ tuổi quen thuộc.
Lưu Tiểu Biệt nghi ngờ nhìn Đường Hạo.
Lưu Tiểu Biệt: “Rèm cửa sổ có được hay không đấy?”
Đường Hạo mặt đầy tự tin: “Yên tâm, chỉ cần trường không dùng đồ đều thì không có vấn đề!”
Tôn Tường: “Tôm sẽ không nhảy ra khỏi lỗ chứ?”
Đường Hạo: “Không đâu! Lỗ đâu có to như thế!”
Lư Hãn Văn: “Nhỡ đâu bị tôm cắn thì sao?”
Triệu Vũ Triết: “Cậu đừng nói, tui thật sự từng thấy tôm to hơn lỗ ở sông này.”
Đường Hạo: ". . ."
Đường Hạo nổi giận: “Mấy người chưa từng bắt tôm thì ngậm miệng lại! Có thể thành thật nghe tui chỉ huy không!”
Đường Hạo: "Tôn Tường ném ra giữa ném ra giữa ấy!"
Đường Hạo: "Lưu Tiểu Biệt cậu kéo quá nhanh! Chú ý tiết tấu!"
Đường Hạo: "Lư Hãn Văn cậu chú ý phối hợp! Phối hợp!"
Đường Hạo: "Một đợt kéo hết một đợt kéo hết!!"
Đường Hạo dáng vẻ hiên ngang, chỉ tay năm ngón.
Lưu Tiểu Biệt với Tôn Tường có chút khó chịu.
Tôn Tường: “Xùy, cứ để cậu chỉ huy một lần đi!”
Lư Hãn Văn cảm thán: “Cảm giác như đang thi đấu ấy!”
Trong phòng có nước.
Trương Giai Lạc giật mình: “Ống nước bị nổ?”
Trương Giai Lạc vội vội vàng vàng chạy vào phòng tắm.
Đường Hạo đang ở cố sức mò cái gì đó trong bồn tắm.
Trương Giai Lạc: “. . . Con, đang làm gì?”
Đường Hạo: ". . ."
Đường Hạo vẻ mặt đau khổ: "Tôm. . . Tôm. . ."
Trương Giai Nhạc: "?"
Đường Hạo cố gắng: “Tôm. . . Chặn. . . Lỗ thoát nước. . .”
Trương Giai Nhạc: ". . ."
Trương Giai Nhạc dạy dỗ Đường Hạo: “Con! Sau này đừng để tôm trong bồn tắm có biết chưa! Con cho rằng con vớt được tôm hùm hả?”
Đường Hạo: “Con muốn cho bọn nó chút không gian sinh tồn.”
Trương Giai Nhạc: ". . ."
Trương Giai Nhạc: “Bồn tắm là để cho người tắm, không phải cho tôm bơi! Con nhìn bọn nó du lịch đến chết rồi kìa.”
Đường Hạo nhảy dựng lên: “Tôm của con chết rồi?! Sao lại chết được.”
Trương Giai Lạc: “Nước quá nhiều đương nhiên chết đuối!”
Đường Hạo lại nhảy lên: “Thế mà chết đuối! Vậy con chẳng phải thua Lưu Tiểu Biệt với Tôn Tường sao!”
Trương Giai Lạc bình tĩnh: “Yên tâm, con không thua được, Vương Kiệt Hi với Giang Ba Đào sẽ không để bọn nó nuôi tôm trong bồn tắm.”
Đường Hạo bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Thế chẳng phải là tiện cho Lư Hãn Văn quá hay sao!” Đường Hạo đứng ngồi không yên.
Trương Giai Nhạc: ". . ."
Trương Giai Nhạc gõ cửa nhà đối diện.
Trương Giai Nhạc: “Đường Hạo cứ ồn ào trong phòng, tui chỉ muốn hỏi tôm nhà cậu. . .”
Dụ Văn Châu mỉm cười: “Ném hết rồi.”
Trương Giai Nhạc: ". . ."
Trương Giai Nhạc: “Nhưng mà mấy đứa nhỏ muốn so xem ai nuôi sống nhiều hơn. . .”
Dụ Văn Châu bất đắc dĩ: “Tôm sắp bị mấy đứa nó làm cho ngạt thở, lại còn ô nhiễm, không ăn được.”
Trương Giai Nhạc: ". . ."
Hoàng Thiếu Thiên dạy dỗ Lư Hãn Văn: “Mau ném đi mau ném đi tôm này không sạch sẽ ăn sẽ bị bệnh, với lại con nhìn đi bọn nó đều chết rồi, con không buông tha cho chúng nó chẳng lẽ muốn giữ lại làm tiêu bản à. . .”
Lư Hãn Văn khóc: “Thua anh Lưu Tiểu Biệt. . .”
Trương Giai Lạc: “Tốc độ tay của tui sao có thể thua Dụ Văn Châu?”
Trương Giai Lạc quyết đoán vứt tôm của Đường Hạo.
Từ phòng tắm vọng ra tiếng khóc kêu thảm thiết của Đường Hạo.
Đào Hiên gọi điện thoại cho Trương Giai Lạc.
Đào Hiên đau khổ: “Trương tiên sinh, mặc dù tôi rất không muốn làm phiền cậu, nhưng Đường Hạo nhà cậu. . . Tháo rèm cửa lớp học xuống. . . Đem đi. . . Vớt tôm. . .”
Đào Hiên: “Thế mà lại cầm rèm cửa của lớp đi vớt tôm! Cầm rèm cửa đi vớt tôm! Sao có thể nghĩ ra được!! Rốt cuộc nghĩ như thế nào!!”
Đào Hiên: “Trương tiên sinh tôi cầu xin cậu! Có thể khiến Đường Hạo đừng cầm rèm cửa lớp đi vớt tôm được không!!”
Trương Giai Lạc bỗng nhiên hiểu ra: “Hóa ra là cầm rèm cửa vớt à! Hạo Hạo vẫn rất thông minh đó chứ, quả nhiên rất giống tui ha ha ha. . .”
Đào Hiên rơi lệ đầy mặt.