Ongoing [Lang Chiến Vu Dã 2022] [Song Hoa] Gia Đình Trương Tiên Sinh Lầu Trên Nhà Tôi

Nhan Uyển Đình

Nông dân công nghiệp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
202
Số lượt thích
805
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Lâm Kính Ngôn, Ngô Tuyết Phong
#21
Câu hỏi cho phần 13: Lúc Diệp Tu đến sân thể dục, Tôn Tường Đường Hạo Lưu Tiểu Biệt và đàn em đang ngồi ở đâu?
Đống đất nhỏ ở sân thể dục?
 

Ail

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
338
Số lượt thích
1,538
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu, Dụ đội, Tiểu Lư !!!
#22

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#23
Đường Hạo rất muốn khóc! Quả nhiên hắn không phải con ruột của Trương Giai Lạc!
Cuối cùng Hạo Hạo cũng nhận ra mình là con ghẻ ư :yao
 

Duẫn Thiên

Trùm đầu Bông đi buôn, loại phi pháp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
194
Số lượt thích
1,532
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Phồn Hoa Huyết Cảnh
#25
17

Lên lớp.

Đới Nghiên Kỳ truyền cho Đường Hạo một tờ giấy.

Trắc nghiệm tình yêu?

Câu đầu tiên:

Chu Trạch Khải và Giang Ba Đào cùng rớt xuống nước, Tôn Tường sẽ cứu Đường Hạo trước hay là cứu Lưu Tiểu Biệt trước?

Đường Hạo: "..."

Đường Hạo không thèm nhìn nữa, truyền ngay cho Lưu Tiểu Biệt ở bên cạnh.

Lưu Tiểu Biệt: "..."

Lưu Tiểu Biệt thử nghĩ.

Lưu Tiểu Biệt đầy vẻ chắc chắc: "Cứu Giang Ba Đào trước, ba chữ Giang Ba Đào đều mang nước, ngũ hành thiếu nước, chắc chắn sẽ không biết bơi."

Lư Hãn Văn vỗ tay: "Anh Huyền vũ thật lợi hại! Đến PK!"

Lưu Tiểu Biệt: "..."

Tôn Tường khinh bỉ: "Ai nói tao cứu Giang Ba Đào trước?"

Tôn Tường cầm tờ trắc nghiệm tình yêu nhìn một lát.

Tôn Tường phân tích đầy nghiêm túc: "... Giang Ba Đào đi đường rất nghiêm túc còn lâu mới rơi xuống nước, Chu Trạch Khải rơi xuống nước có thể dùng áp súng bay lên khỏi mặt nước, Lưu Huyền Vũ có tốc độ tay nhanh, giây phút rơi xuống nước sẽ nắm được bên bờ, nói như vậy tao chỉ có thể cứu Đường Bạch Hổ?"

Tôn Tường ghét bỏ ra mặt.

Đường Hạo: "..."

Đới Nghiên Kỳ gửi tin nhắn cho Lý Tấn: "Hình như tớ đã phát hiện ra được chuyện gì đó rất khủng khiếp..."

Trong lớp có học sinh mới chuyển trường, là một cặp chị em thiện xạ rất xinh đẹp.

"Siêu đáng yêu!"

Nhóm nam sinh trong lớp đều rục rà rục rịch, muốn kéo các cô vào công hội.

Tôn Tường: "Ha ha ha ha tao cược mấy nhỏ chắc chắn sẽ đến Luân Hồi bọn tao, tao là pháp sư chiến đấu mấy nhỏ là thiện xạ, nhìn là thấy vì sùng bái tao mới chuyển trường đến!"

Lư Hãn Văn: "Ơ? Sao em nghe không hiểu?"

Lưu Tiểu Biệt dạy dỗ cậu: "Đừng cố hiểu logic của Tôn Thanh Long."

Lưu Tiểu Biệt ngoắc ngoắc ngón tay với Lư Hãn Văn: "Đi hỏi ngày sinh nhật của các cô ấy đi."

Lư Hãn Văn ra vẻ hiếu kỳ: "Cần ngày sinh nhật để làm gì?"

Lưu Tiểu Biệt cao thâm khó dò: "Để cha anh xem bát tự của các cô ấy và Vi Thảo có hợp hay không."

Cao Anh Kiệt: "..."

Lư Hãn Văn đi đến trước mặt cặp chị em.

Lư Hãn Văn cười đến mặt đầy rạng rỡ: "Chào mọi người! Anh Lưu Huyền Vũ bảo em đi hỏi số điện thoại của các chị!"

Cặp chị em ra vẻ ghét bỏ: "Lưu Huyền Vũ? Cái tên vừa quê vừa trẻ trâu."

Lưu Tiểu Biệt: "..."

Lư Hãn Văn gãi đầu: "Ơ, nói sai ạ? À đúng rồi! Là Hoàng Thiếu bảo em tìm hai người xin tài khoản QQ!"

Cặp chị em: "Hoàng Thiếu? Đó là ai chứ?"

Hoàng Thiếu Thiên không hề có ở trong lớp học: "..."

Lưu Tiểu Biệt đỡ trán: "Quên đi..."

Đường Hạo: "..."

Tuy Đường Hạo tuy cũng muốn kéo các cô vào hội, thế nhưng thứ Hô Khiếu cần chính là bậc thầy chiến thuật!

Đường Hạo vô cùng bình tĩnh.

Khi tan học, mọi người nhìn thấy Đới Nghiên Kỳ và Liễu Phi lôi kéo cặp chị em kia đi.

Đới Nghiên Kỳ nhét vào tay các cô mấy quyển gì gì đó.

Đới Nghiên Kỳ nhìn các cô bằng vẻ mặt "Cậu hiểu mà".

Cặp chị em nhìn nam sinh trong lớp bằng vẻ mặt "Bọn tớ hiểu mà".

Nhóm nam sinh chẳng biết sao lập tức thấy mệt mỏi vô vàn, thế giới của con gái thật sự thật là khó hiểu.

18

Cặp chị em Thư Khả Hân cùng Thư Khả Di mới chuyển đến đứng chắn trước mặt các các nam sinh.

"Trong mấy người ai là tay cầm đầu?" Cặp chị em hỏi.

Các nam sinh: "..."

An Văn Dật bình tĩnh: "Có chuyện gì thế?"

Thư Khả Hân & Thư Khả Di: "Đi ra PK."

Thiệt nhiệt huyết... Thiệt bá đạo... Nhóm nam sinh nghĩ.

"Tay cầm đầu là gì?" Lư Hãn Văn hỏi.

An Văn Dật đẩy kính mắt: "Chính là lão đại."

Tôn Tường hắng giọng: "Không biết các cô đã từng nghe giang hồ đồn đại câu này chưa, Thanh Long Bạch Hổ, Chu Tước Huyền Vũ, dĩ nhiên lão đại chính là tôi rồi."

Lưu Tiểu Biệt đá cái ghế của cậu một phát: "Phiên bản tao nghe được là Huyền Vũ Chu Tước, Bạch Hổ Thanh Long, mày nói coi ai mới là lão đại?"

Đường Hạo: "Tranh cái gì mà tranh? Bạch Hổ mới là xếp số một!"

Bao Vinh Hưng: "Mấy cậu đều không muốn làm lão đại hả? Vậy để tui lên làm!!!"

Quần chúng: "..."

Thư Khả Hân: "Không quan trọng, đã không có tay cầm đầu thì từng đôi lên PK."

Thư Khả Di chỉ vào các nam sinh trong lớp: "Xếp hết thành hàng hai người, lên từng đôi một."

Đường Nhu nóng lòng muốn thử, Đường Nhu cũng muốn tới PK.

Các nam sinh "..."

Đào Hiên khoe khoang với Hạ Trọng Thiên: "Lớp bọn tôi có hai học sinh mới chuyển đến rất đáng yêu!"

Đào Hiên: "Là cặp chị em song sinh đấy!"

Đào Hiên: "Có nhiều mỹ nữ để ngắm như vậy, đám nhóc không nghe lời kia rốt cuộc cũng không phải rêu rao PK cả ngày."

Đào Hiên: "Bầu không khí của lớp bọn tôi rốt cuộc có thể tốt hơn chút rồi! Này đúng thật là tốt quá rồi!"

Đào Hiên vui mừng.

Đào Hiên đầy vẻ hài lòng đi tới trước cửa phòng học.

Cặp chị em Thư Khả Hân & Thư Khả Di đứng ngay trên bục giảng, các nam sinh trong lớp xếp hàng, đang tới PK 2v2 với các cô.

Cao Anh Kiệt: "Cuối cùng cũng có thể kề vai chiến đấu, Nhất Phàm."

Kiều Nhất Phàm: "Cố lên, toàn lực ứng phó!"

Cặp chị em & Đới Nghiên Kỳ: "→_→ "

Tôn Tường: "Đợi lát nữa đừng có kéo chân tao, thật là, tao còn chưa từng thử đấu pháp song pháp sư chiến đấu đâu."

Khưu Phi: "Tôi hẳn nên nói câu này."

Cặp chị em & Đới Nghiên Kỳ: "→_→ "

Lư Hãn Văn: " Anh Huyền Vũ! Lát nữa em sẽ không nương tay!!!"

Lưu Tiểu Biệt: "Ặc, anh cũng vậy... Lát nữa em sẽ biết rõ! Bây giờ chúng ta không phải là đối thủ!"

Lư Hãn Văn: "Ồ ồ ồ! Chúng ta song kiếm hợp bích!"

Cặp chị em & Đới Nghiên Kỳ: "→_→ "

Đường Hạo: "Tiểu Viễn em ném lựu đạn nhiều quá, anh không nhìn thấy gì cả!"

Trâu Viễn: "Phải ném như vậy mà! Anh không hiểu đấu pháp Bách Hoa sao!!!"

Đường Hạo: "Anh là lưu manh không phải cuồng kiếm sĩ!"

Trâu Viễn: "Trời... Rõ ràng là đàn anh Vu Phong phối hợp rất tốt..."

Đường Hạo: "... Đừng ném nữa cho anh ra ngoài!"

Cặp chị em & Đới Nghiên Kỳ: "→_→ "

Đường Hạo: "..."

Đường Hạo: "Vẻ mặt đó của mấy cô là gì! Bọn tôi là anh em ruột được chứ!!!"

Cái Tài Tiệp: "Thêm máu."

An Văn Dật: "Rõ."

Cặp chị em & Đới Nghiên Kỳ: "→_→ "

Bánh Bao: "Tiểu đệ đừng sợ! Có đại ca đây!"

La Tập: "..."

Cặp chị em & Đới Nghiên Kỳ: "→_→ "

...

Đào Hiên đứng ở cửa: "..."

Đào Hiên đỡ chặt lấy khung cửa.

Đào Hiên nắm chặt lấy ngực.

Đào Hiên cảm thấy trái tim lại không ổn rồi!

Đào Hiên: "Đây là tình huống gì? Sao lại đang PK? Các em ấy không phải con gái sao? Con gái cũng thích PK??? Lần PK này còn thăng cấp? Biến thành PK 2v2???"

Đào Hiên: "... Các em, giờ tự học..."

Cặp chị em: "Thầy cũng muốn đến PK sao? Xếp hàng."

Đào Hiên: "..."

Lục phủ ngũ tạng của Đào Hiên cũng không ổn.

Đào Hiên cảm thấy nhất định phải mở buổi họp phụ huynh. Nhất định!

Khi tan học, cặp chị em nói với Đới Nghiên Kỳ: "Nam sinh lớp vị thiệt là tuyệt ♂ nha."

Đới Nghiên Kỳ bày tỏ ý kiến: "get√ "

19

Đường Hạo: "Không phải lần trước ba nói mua cho con đôi giày chơi bóng rổ bản limited kia sao!"

Trương Giai Lạc: "Không có tiền."

Đường Hạo: "Lừa đảo! Rõ ràng ba có mua cho Tiểu Viễn!"

Trương Giai Lạc vểnh chân bắt chéo: "Tiểu Viễn một không trốn học hai không đánh nhau, còn đứng nhất cuộc thi đạn dược, con thì sao?"

Đường Hạo: "... Mặc kệ! Dù sao ba đã đồng ý rồi!"

Trương Giai Lạc buồn bã ỉu xìu: "Lần kiểm tra đánh giá công việc này ba lại đạt hạng hai, không nuôi nổi con nữa rồi..."

Đường Hạo: "Thế thì sao! Dù gì ba cũng chưa từng được hạng nhất!"

Trương Giai Lạc: "... Con mà không nghe lời ba nữa, ba chỉ có thể cho con đi làm con trai của chú Lâm."

Đường Hạo: "Chú Lâm đáng tin hơn ba nhiều!!!"

Trương Giai Lạc ôm tim: "Hạo Hạo không ngờ con... lại nói ba như vậy?"

Trương Giai Lạc: "Ba quá đau lòng quá, không ngờ Hạo Hạo không muốn làm con trai của ba, ba mệt tâm, phải đi ngủ."

Trương Giai Lạc "thương tâm" mà về phòng ngủ.

Đường Hạo: "..."

Đường Hạo hối lỗi: "Có phải anh nói quá rồi không..."

Đường Hạo: "... Đợi đã vậy còn giày của anh thì sao?!!"

Trương Giai Lạc: "Con trai là không thể mặc cho có sức sống thanh xuân một chút? Con cởi cái màu đen này ra! Đổi sang màu này cho ba!"

Đường Hạo: "... Đừng mà màu này mặc vào đi ra ngoài sẽ bị Tôn Tường Lưu Tiểu Biệt cười chết!"

Trương Giai Lạc: "Cười thì cứ cười! Đó là bọn nó ghen tị! Bọn nó căn bản không nhìn thấy sự cố gắng của con đã tuỳ tiện cười con!"

Đường Hạo: "... Con xin ba, không cần thật đâu, màu tím hồng mùa này đều đã mua ba cái..."

Trương Giai Lạc: "Con thì biết cái gì? Đây này là cổ áo xẻ chữ V, thể hiện dáng vẻ thành thục lẫn khí chất."

Đường Hạo: "... Màu đen có được không? Không thì màu xám cũng được..."

Trương Giai Lạc thở dài: "Cho nên mới nói con không phải con ruột của ba, con xem lại thẩm mỹ của mình đi, giống ba chỗ nào? Tiểu Viễn tới mặc cái này đi."

Trâu Viễn: "..."

Trâu Viễn: "Thật ra con cũng..."

Trương Giai Lạc dẫn Trâu Viễn và Đường Hạo đi dạo trong công viên.

Đường Hạo: "Sao lại là công viên Bách Hoa? Happy Valley đã nói đâu!"

Trương Giai Lạc nhảy dựng: "Đã nói là lần kiểm tra đánh giá công việc này ba lại đạt hạng hai, không nuôi con nổi nữa rồi! Sao con cứ phải vạch sẹo của ba ra vậy!"

Trương Giai Lạc: "Công viên Bách Hoa có gì không tốt? Lịch sử lâu đời, khi còn nhỏ ba thích nhất là cùng chú Lâm đi dạo trong công viên Bách Hoa."

Đường Hạo tự xét lại mình... Cảm thấy thật ra công viên Bách Hoa cũng không tệ.

Đường Hạo: "Không đúng! Nhưng rõ ràng là tuần trước ba đã sảng khoái đồng ý rồi mà!"

Trương Giai Lạc: "Ba chọn đồ cho con con cũng không thích, ba nuôi con không nổi nữa rồi."

Đường Hạo: "Tại sao đứa không nuôi nổi luôn luôn là con? Tiểu Viễn thì sao!"

Trương Giai Lạc: "Tiểu Viễn một không trốn học hai không đánh nhau, còn đứng nhất cuộc thi đạn dược, con thì sao?"

Đường Hạo: "Con cũng có thể!"

Trương Giai Lạc: "Rất tốt, có tiền đồ! Cuộc thi pháp sư chiến đấu lần sau thắng được Tôn Tường Khưu Phi Đường Nhu liền dẫn con đi!"

Đường Hạo: "..."

Đường Hạo ôm đầu: "... Ba, ba vẫn là cho con đi làm con trai của chú Lâm đi..."

Lâm Kính Ngôn đang đi dạo trong công viên dính sét giữa trời quang.

Lâm Kính Ngôn: "Đừng... Chú Lâm đi làm mệt lắm..."

Tôn Tường chỉ vào Đường Hạo: "Ha ha ha ha ha mày đang mặc cái gì a ha ha ha ha ha ha..."

Đường Hạo sắc mặt trầm tĩnh: "Mày thì biết cái gì, đàn ông có mị lực và khí chất đều mặc như vậy."

Tôn Tường: "Màu này ẻo lả vãi cả ra ha ha ha ha ha ha ha!"

Đường Hạo bình tĩnh khinh thường cậu: "Cố khoác lên mình những bộ đồ tối màu nhằm nâng cao khí chất và cảm giác thành thục chính là hành vi của lũ học sinh tiểu học, tao sẽ giống như bọn mày à?"

Tôn Tường: "..."

Tôn Tường hơi dao động.

Tôn Tường hỏi Lưu Tiểu Biệt: "... Tao có nên thử màu này luôn không?"

Lưu Tiểu Biệt bấm ngón tay tính toán, vẻ mặt cao thâm khó dò.

20

Trương Giai Lạc phàn nàn với Lâm Kính Ngôn.

Trương Giai Lạc nóng nảy: "Đường Hạo cũng quá không ra gì! Anh thử xem đáp án bài thi này đi!"

Trương Giai Lạc: "Đề phiên dịch! I can' t stop my love for you—— Ông đây yêu mày không ngừng được?!"

"spring of life —— Đời như xuân về?!!"

"your eyes—— mắt chó của mày?!"

Trương Giai Lạc nổi giận: "Viết cái đống lung tung gì đây?!! Đường Hạo con cố ý hay cố tình thế!!!"

Lâm Kính Ngôn dỗ: "Đừng nóng, có lẽ là thầy giáo dạy như vậy..."

Lâm Kính Ngôn sau khi nói xong cũng tin không nổi được lời này của mình.

Lâm Kính Ngôn: "Tôi thấy cậu nên đi nói chuyện rõ ràng với Đường Hạo đi..."

Đội bóng rổ Hô Khiếu đang ở tổ chức họp đội.

Đường Hạo: "Đối với biểu hiện gần đây của chúng ta tôi chỉ có hai chữ, thất vọng, mất mặt!"

Quần chúng Hô Khiếu: "..."

Đường Hạo: "Mấy cái khác tôi không muốn nhiều lời."

Quần chúng Hô Khiếu: "..."

Đội phó Lưu Hạo: "..."

Lưu Hạo: "Mọi người xốc dậy tinh thần nào, tuy lời Đường đội hơi thẳng thắn nhưng vẫn có lý, gần đây chúng ta phát huy không tốt lắm..."

Đường Hạo: "Không tốt lắm cái gì? Là kém cỏi đủ đường!"

Lưu Hạo: "..."

Lưu Hạo: "... Đường đội... Nói đúng, mục tiêu của chúng ta là phải vào vòng chung kết, nhưng mà thành tích hiện tại..."

Đường Hạo: "Vòng chung kết cái gì? Là giật quán quân!"

Lưu Hạo: "..."

Lưu Hạo hít sâu một hơi: "Tôi cảm thấy vấn đề của chúng ta bây giờ không phải ở trình độ của mỗi thành viên mà là thiếu hụt một vị bậc thầy chiến thuật có kinh nghiệm phong phú và đáng tin cậy bởi vì chiến thuật chiến thuật chưa đủ chính là một trong những vấn đề lớn nhất mà hiện tại đội bóng rổ Hô Khiếu chúng ta phải đối mặt!"

Lưu Hạo nói một lèo, Lưu Hạo cảm thấy mình một châm thấy máu chọt trúng điểm yếu, Lưu Hạo đắc ý nhìn những người khác.

Đường Hạo: “Đúng là phí lời! Này còn cần cậu lắm mồm? Có ai không thấy đâu!"

Lưu Hạo: "..."

Lưu Hạo bị tức chết rồi.

Đường Hạo tìm Lưu Tiểu Biệt và Tôn Tường cùng phân tích.

Bọn họ là đối thủ, cũng là bạn bè.

Đây chính là tình bạn giữa những người đàn ông. Ba người không hẹn mà cùng nghĩ.

Đường Hạo & Tôn Tường & Lưu Tiểu Biệt: "Chúng ta phải cẩn thận phân tích đặc điểm riêng (gia đình…) của ba bậc thầy chiến thuật còn lại một chút."

Mọi người vô cùng ăn ý mà trực tiếp bỏ qua Diệp Tu.

Đường Hạo: "Tiêu Thời Khâm coi như thôi? Tụi bây biết Đới Nghiên Kỳ nhà anh ta mà!"

Lưu Tiểu Biệt: "Dụ Văn Châu cũng coi như thôi? Tụi bây biết Lư Hãn Văn nhà anh ta mà!"

Tôn Tường: "Thế chính là Trương Tân Kiệt! Tao từng quan sát Tống Kỳ Anh rồi, vẫn tính là đáng tin!"

Đường Hạo & Lưu Tiểu Biệt: "Có lý."

Buổi tối Trương Giai Lạc tìm Đường Hạo tâm sự: "Hạo Hạo này" Trương Giai Lạc đầy vẻ nhu hoà.

"Ba biết con học lớp 12... Áp lực lớn... Nhưng ba không có trách con mà!" Trương Giai Lạc dịu dàng nhìn cậu.

Đường Hạo chả hiểu mô tê gì.

Trương Giai Lạc: "Tuy con làm bài kiểm tra tiếng Anh thành ra như vậy..."

"Tuy hôm nay thầy Đào lại gọi điện thoại cho ba..."

"Tuy hôm nay chú Lâm lại rất phiền não..."

"Nhưng ba không có trách con!" Trương Giai Lạc nắm tay Đường Hạo.

"Sao con lại nghĩ không thông như vậy!!!"

Đường Hạo đầu óc mơ hồ...

Trương Giai Lạc: “Con lại dám mời Trương Tân Kiệt làm quản lý đội bóng rổ của bọn con! Con chán sống rồi hả! Con không biết sắc mặt của Lão Hàn hôm nay đáng sợ thế nào đâu!!!"

Trương Giai Lạc: "Hôm nay không biết Lão Hàn thu bao nhiêu cái ví tiền rồi! Đây đều là lỗi của con!"

Trương Giai Lạc: "Không được không được! Ba phải gọi cho Diệp Tu! Thật là không biết bao nhiêu cái ví tiền cho đủ!"

Đường Hạo: "..."

Đường Hạo rít gào: "Con đã bị từ chối rồi! Ba nhất định phải vạch vết sẹo của con ra à!!!"
 
Last edited:

Thu Vàng

Phó bản trăm người
Thần Lĩnh
Bình luận
34
Số lượt thích
256
Fan não tàn của
Tô tiểu ca, Tô đại đại.
#26
Gia đình Song Hoa đúng là loạn lạc. Đại Tôn mỗi lần về chỉ nhớ đến Lạc Lạc, hai đứa con trai coi như bốc hơi khỏi nhân gian luôn. Tui tin tưởng lý do Hạo Hạo quyết định làm lưu manh là để dễ bề lủi vào nhà Lâm đại. Dù sao nhà tổ hợp Tội Phạm cũng chẳng có đứa nhỏ nào (không tính Điểm Tâm).

Ủa mà không phải Vu Phong ở bên Dụ Hoàng hở? Nếu vậy thật thì Tiểu Viễn đến nhà Vu Phong là đến cái trại vịt đó... Đúng là tuổi trẻ tài cao, tương lai Tiểu Viễn sáng chói muôn dặm đường.

Tui không ngờ nhà Diệp Thần lại thành trường mẫu giáo. Nhà đã có Mộc Tranh, Khâu Phi rồi còn cố hốt thêm về nuôi. Riết hồi thấy cái danh hiệu papa hợp với Diệp Thần hơn là Vương papa.
 

Du Vân Hữu Quy

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
21
Số lượt thích
60
Location
Ở đâu cũng ở
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Hoàng, Lạc
#27
Edit: Thiên
Beta: Thin


21.

Nửa đêm, Tôn Tường đăng weibo.

@Tôn Thanh Long: Chỉ có tình yêu và mỹ thực là không thể phụ lòng. [ hình ảnh ]

@Đường Bạch Hổ ''Tao buồn ọe chết đi được có nôn cả một xe cũng không đủ! ''

@Lưu Huyền Vũ "Xì tai gì đây? Mày bị trộm tài khoản??''

@Vô Lãng "Tuy là anh rất muốn khen em một câu, nhưng tấm ảnh em đăng chỉ có nước canh suông và hành lá... Là muốn đăng đồ ăn vào khuya?"

@Vân Sơn Loạn ''Lầu trên +1, cái nước canh suông màu đen này căn bản là giấm? Hành lá cũng héo cả, vậy mà còn bắt chước người ta đăng đồ ăn vào khuya?"

@Ngô Sương Câu Nguyệt "Đừng nói nữa, IQ bị tổn thương nặng nề."

@Nhất Thương Xuyên Vân "..."

@ Dạ Vũ Thanh Phiền "Ăn cái gì đây? Hành lá ngâm giấm? Giấm ngâm hành lá? A! Tôi đói quá! Chảy một giọt nước mắt đồng cảm."

Tôn Tường nổi giận.

Tôn Tường: ''Không sợ đối thủ như sói, chỉ sợ đồng đội như lợn."

@Tôn Thanh Long: Tôi vẫn thấy, đỉnh cấp mỹ thực chân chính, là thứ khiến mấy người không khỏi ăn xong mới nhớ đến chụp hình. [ hình ảnh ]

@Lưu Huyền Vũ "Chết tiệt? Tao phát ói rồi. @Đường Bạch Hổ tới mà cảm nhận."

@Lư Chu Tước "Đỉnh cấp mỹ thực là gì thế? Anh Huyền Vũ mau tới PK!"

Nửa đêm, Tôn Tường lại đăng weibo.

Tôn Thanh Long: Đêm hôm ngồi đợi người về, ta ngồi ta đọc quyển sách cho đỡ cơn buồn ngủ.

@Đường Bạch Hổ "Fuck! Tình huống gì đây!! Đây là weibo của Tôn Thanh Long đúng không? @Lưu Huyền Vũ tới mà cảm nhận."

@Lưu Huyền Vũ "Bị hack. Nhất định là tài khoản bị hack rồi!!"

Lưu Tiểu Biệt; "Dạo gần đây Tôn Tường cứ sai sai, lên lớp cũng không đánh mạt chược, làm mấy ngày nay chúng ta thường ba người thiếu một, tan học cũng không đến PK, đây thật sự là chuyện lớn."

Đường Hạo suy tư: "Có phải là bị chiếm địa bàn hay không? Hôm qua lúc nó PK với Khưu Phi thấy có mất tập trung."

Lưu Tiểu Biệt: "Tao thấy tám phần mười là vậy, thế này đi, hai đứa mình cùng chia một miếng địa bàn cho nó, tuy là bình thường chúng ta rất ... gì đó, nhưng, ôi, chịu thôi, đều là bạn bè!"


Đường Hạo gật đầu: "Này còn cần mày nói? Đây là điều tất nhiên, ngày mai tan học liền cắt ra cho nó, tuy là bình thường chúng ta đều như vậy... Nhưng, ôi, mày cũng hiểu, bạn bè mà!"

Lưu Tiểu Biệt và Đường Hạo nhìn nhau cười một tiếng.

Tôn Tường nhìn sân bóng rổ một cách khó hiểu.

Đường Hạo: ''Từ giá bóng rổ kia đến giá bóng rổ này là địa bàn của Hô Khiếu, cho mày, cầm chơi đi, có khó khăn gì thì nói với anh em."

Lưu Tiểu Biệt: "Từ giá bóng rổ kia đến giá bóng rổ này là địa bàn của Vi Thảo, cho mày, cầm chơi đi, Tiểu Kiệt đồng ý rồi không sao đâu, đừng để gánh nặng trong lòng, có khó khăn gì thì nói với anh em."

Đường Hạo vỗ vai Tôn Tường: "Không sai, có khó khăn gì thì cứ nói với anh em."

Tôn Tường: "..." Tôn Tường đầu óc mơ hồ.

Tôn Tường: "Tụi bây đã làm chuyện gì có lỗi với tao?!!!"

Đường Hạo & Lưu Tiểu Biệt: " Không sao cả, chuyện này cũng khó tránh khỏi, anh em đều hiểu."

Tôn Tường: "Không phải chứ tụi bây có ý gì, tao chỉ... "

Đường Hạo & Lưu Tiểu Biệt: "Không cần nói nhiều, không cần nhắc lại chuyện cũ, đời người đã lắm gian truân."

Tôn Tường: "..."

Đường Hạo hiếm khi tìm Trương Giai Lạc tâm sự. Chịu thôi, vì anh em mà không giúp bạn bè không tiếc cả mạng.

Trương Giai Lạc: " Cái gì?? Thất tình rồi!"

Đường Hạo hoài nghi: "Thật?"

Trương Giai Lạc: " Con xem nó như vậy, chỉ có thể là thất tình rồi!"

Đường Hạo suy tính: "... Hơi hơi có lý, dù chưa từng thấy nó yêu... "

Trương Giai Lạc: "Với ai vậy? Có mấy người?"

Đường Hạo không xác định: "... Có lẽ... Có lẽ là... với...Khưu Phi?"

Trương Giai Lạc: "..."

Trương Giai Lạc sợ tới bay màu mà gọi điện thoại cho Diệp Tu.

Lâm Kính Ngôn tìm Tôn Tường tâm sự.

Nội tâm Lâm Kính Ngôn: Lại phải để tôi ra mặt, đây không phải là Tôn Tường nhà Giang Ba Đào sao, thật sự muốn tôi đi khuyên bảo nó sao, thật sự là không cần đi, chú Lâm ngày nào cũng làm việc rất mệt mỏi.

Lâm Kính Ngôn: "Tiểu Tường này... Chú nói với con... "

Lâm Kính Ngôn ân cần khuyên bảo.

Tôn Tường bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Tôn Tường hơi ngại ngùng: "Thật ra, cũng không có gì đâu, chỉ là thay đổi phong cách thôi."

Lâm Kính Ngôn: "Đổi phong cách? Tại sao vậy?"

Tôn Tường: "Không có gì hết đâu! Chỉ là thấy Chu Trạch Khải siêu được hoan nghênh siêu ghê gớm thế là muốn giống anh ấy nên học một chút phong cách của ảnh thôi! Vậy thôi!"

Nửa đêm, Lâm Kính Ngôn lướt weibo của Chu Trạch Khải. Lâm Kính Ngôn ném điện thoại di động: "Vờ lờ! Tại sao phong cách của Chu Trạch Khải nó lại như thế này!!!"

22.

Trương Giai Lạc tan làm về nhà.

Trương Giai Lạc vừa hát vừa mở cửa.

Đường Hạo đầy vẻ sầu đời ngồi trên sofa.

Trương Giai Lạc: " Hết hồn??? Không phải con đang trên trường sao? Con lại trốn..."

Trương Giai Lạc nhanh chóng bình tĩnh lại.

Trương Giai Lạc không có chút rung động nào: "Ha ha, không phải ba đã sớm quen với chuyện này rồi sao?"

Trương Giai Lạc đầy vẻ bình tĩnh nhìn Đường Hạo: " Con lại trốn học."

Đường Hạo lập tức nhảy dựng lên, rồi lại ngồi xuống: "Ba không hề quan tâm đến con! Con bị thương rồi!!''

Trương Giai Lạc giật mình: ''Hết hồn?!! Bị thương chỗ nào??"

Đường Hạo: "Lúc trốn học bị ngã lăn ở cầu thang, trẹo chân..."

Trương Giai Lạc lên trường tìm Đào Hiên nói chuyện.

Trương Giai Lạc hết sức phấn khởi: "Từ trước đến luôn là thầy Đào mời tôi tới trường học, lần này rốt cuộc cũng đến phiên tôi chủ động ra trận! Ha ha ha ha ha ha!!"

Đào Hiên: "Trương tiên sinh? Anh đến tìm tôi bàn luận về việc giáo dục em Đường Hạo sao? Anh cũng cảm thấy việc giáo dục em Đường Hạo có vấn đề sao?! Anh rốt cuộc cũng phát hiện việc giáo dục em Đường Hạo có vấn đề sao?"

Trương Giai Lạc: "Thầy Đào, tôi cần thầy cho tôi một lời giải thích..."

Đào Hiên có dự cảm xấu: "Sao... sao vậy?!"

Trương Giai Lạc đầy vẻ bi thương: "Đường Hạo ... Bị thương rồi!"

Đào Hiên khiếp sợ.

Đào Hiên: "Sao lại bị thương rồi? Bị thương chỗ nào? Có nghiêm trọng không? Đi bệnh viện chưa?"

Trương Giai Lạc bi phẫn: "Đường Hạo nhà chúng tôi trên đường trốn học đi đến cầu thang thì bị ngã lăn từ trên xuống! Bây giờ bị trẹo chân rồi! Có phải mấy người nên cho phụ huynh chúng tôi một lời giải thích không!"

Đào Hiên: "..."

Đào Hiên khổ sở vạn phần, không muốn tin tưởng Trương Giai Lạc nữa!

------

Trên bàn cơm Trâu Viễn hỏi Đường Hạo: "Chân anh bị sao vậy?"

Đường Hạo sầu muộn: "Đừng nói nữa, tất cả là tại Tôn Tường."

Trâu Viễn: "..."

Trâu Viễn: "Có ý gì?"

Đường Hạo: "Anh mới tải về một ứng dụng tên là Crazy guess picture... "

Trâu Viễn: "Cái này em biết, ngày nào anh cũng chơi đoán trước khi ngủ."

Đường Hạo thống khổ ôm đầu: "Trong điện thoại của Tôn Tường... cũng có một cái ứng dụng... tên là Crazy guess the picture... guide!!"

Trâu Viễn: "..."

Trâu Viễn: "... Chuyện này... "

Đường Hạo vỗ bàn: "Không dựa vào năng lực của bản thân, giành lấy chiến thắng làm sao có thể gọi là thắng lợi! Tôn Tường thế mà lại dùng cách này ép anh chịu khuất phục dưới nó?! Đây là chính là sỉ nhục đàn ông!!!"

Trâu Viễn: "Cho nên anh liền... ''

Đường Hạo gật đầu: " Anh mệt mỏi quá, anh không muốn đi học nữa, thế nên anh cúp tiết."

Trâu Viễn: "..."

Trâu Viễn mệt mỏi quá, không bao giờ muốn đi đồng cảm với Đường Hạo nữa!

23.

Đường Hạo tan học về nhà, trong nhà không một bóng người.

"Tiểu Viễn lại đi sinh hoạt giáo hội. " Đường Hạo bình tĩnh.

Đường Hạo tới trước tủ lạnh, trên cửa dán một tờ ghi chú. "Nhóc con trốn học vừa té cầu thang? Xem như vứt, đói bụng một trận cho biết."

Đường Hạo: "..."

Đường Hạo kéo toang cửa tủ lạnh, bến trong trống rỗng...

Đường Hạo: "Đệt?! Lại nữa!!!"

Đường Hạo gọi điện thoại cho Trương Giai Lạc.

Trương Giai Lạc: "Đệch? Không phải chân con què rồi à? Về nhà nhanh thế?"

Đường Hạo: "... Chỉ là bị trẹo chân thôi!"

Đường Hạo trừng trừng nhìn cửa tủ lạnh: "Một chiêu dùng đến hai lần, có thấy thú vị không? "

Trương Giai Lạc ha hả: "Có vài đứa suốt ngày la hét lấy hạ khắc thượng, còn không cho phép ba dán hai tờ ghi chú."

Đường Hạo: "..."

Đường Hạo nói sang chuyện khác: "Ba đang ở đâu?"

Trương Giai Lạc: "Ba cùng với Tiểu Viễn đang ăn thịt nướng."

Đường Hạo: "..." Đường Hạo: "Đệt? Ăn thịt nướng ở đâu!"

Trương Giai Lạc: "Do chân con què rồi, thương gân động cốt một trăm ngày, chúng ta muốn bồi bổ cho con một chút, liền quyết định đi ăn thịt nướng nồi đất, chỉ gọi thịt, không cần rau."

Đường Hạo phát điên: "... Đệch?!! Nhưng mà hai người lại không dẫn con theo?!!!!!!!!!!"

Trương Giai Lạc: "Ba thề sẽ bảo vệ quyền không được ăn thịt của con."

Đường Hạo: "..."

Trương Giai Lạc ra vẻ nghiêm túc: "Còn không phải do chân con què rồi, không đi đường được, nên chỉ có thể phiền bọn ba thay con bồi bổ... "

Đường Hạo: "..."

Đường Hạo cảm thấy thể xác và tinh thần bị tổn thương nặng nề như chưa từng có, còn sống được thật sự là quá khó khăn rồi.

24.

Gia đình Trương tiên sinh dẫn nhau đi ăn nồi đất.

Trương Giai Lạc: "Lại là thịt nướng nồi đất, ăn đến sắp nôn... "

Đường Hạo: "Đệt! Ai bảo lần trước hai người không dẫn con theo! "

Trương Giai Lạc nạt nộ: "Không phải sao đó cũng gói về cho con à! Đúng là đứa nhóc không hiểu chuyện!"

Trâu Viễn giảng hòa: "Bỏ đi, anh ấy muốn ăn thì cứ để ảnh ăn đi... "

Trương Giai Lạc: "Cũng được, nhường nó, ấu trĩ."

Đường Hạo: "..."

Em trai phục vụ nói một tràng tiếng Đông Bắc: "Ôi mẹ ơi thế là anh chưa biết rồi, thịt nướng ngon nhất cả nước là của Tề Tề Cáp Nhĩ chúng ta, mì lạnh ngon nhất cả nước là của Kê Tây chúng ta, anh à anh là chưa từng ăn nồi đất chính tông rồi, siêu thơm ngon ngọt nước!"

Đường Hạo: "..."

Đường Hạo rục rịch, đứng ngồi không yên: "Ba à nghỉ hè này chúng ta đi Hắc Long Đàm... "

(*Hắc Long Đàm: Một công viên nổi tiếng ở chân núi Long Tuyền, thuộc phố cổ Lệ Giang, tỉnh Vân Nam, Trung Quốc )

Trương Giai Lạc: "Quá xa."

Đường Hạo: "... Đi máy bay..."

Trương Giai Lạc: "Không phải con muốn đi Happy Valley à?"

(*Happy Valley: Là một công viên giải trí lớn ở Bắc Kinh.)

Đường Hạo thẫn thờ: "Ba sẽ dẫn con đi sao?"

Trương Giai Lạc: "Đương nhiên, chờ ba đứng nhất trong cuộc kiểm tra đánh giá công việc liền dẫn con đi."

Đường Hạo: "..."

Đường Hạo tức giận: "Ba không dẫn con đi thì cứ việc nói thẳng! Cần gì phải hứa một việc vĩnh viễn không thực hiện được!"

Trương Giai Lạc: "..."

Trương Giai Lạc cũng tức giận: "Sao con cứ luôn không nghe lời vậy! Con nhất định phải vạch vết sẹo của ba hết lần này đến lần khác sao!"

Trâu Viễn: "..."

Đường Hạo khó chịu vô cùng, cậu cũng muốn đi ăn thịt nướng và mì lạnh, còn muốn đi Happy Valley chơi.

Cả nhà Lư Hãn Văn đi nghỉ đông ở thành phố W, nghe nói vừa ăn mì nóng vừa uống rượu gạo đi dạo Happy Valley rất thú vị.

Đường Hạo chỉ mới nghĩ đến thôi đã cảm thấy rất thú vị.

Trương Giai Lạc: "Biết thời tiết ở thành phố W đáng sợ như nào không? Mùa đông đóng băng chết con, mùa hè thì nướng chết con, trời đổ mưa to dìm chết con, nhiều người chen chúc ép chết con."

Đường Hạo: "..."

Đường Hạo cảm nhận được ác ý đến từ Trương Giai Lạc.

Trâu Viễn cảm nhận được sự nặng nề đến từ Đường Hạo.

Trâu Viễn đúng lúc đánh trống lảng sang chuyện khác: "Ơ hai người nhìn chiếc xe đậu bên kia kìa, chữ trên đó có nghĩa là gì nhỉ?"

Đường Hạo: "YZ?Ấu trĩ ? Ha ha ha ha ha."

Trương Giai Lạc khinh bỉ: "Cái gì mà ấu trĩ, là vẫn luôn thì có, biết khẩu hiệu của Bá Đồ không? Trước sau như một."

Trâu Viễn: "..."

Trâu Viễn: "Con cảm thấy ... Đó là Nghĩa Trảm."

Trương Giai Lạc: "..."

Tôn Triết Bình giới thiệu với mọi người trong Nghĩa Trảm: "Con trai tôi, con trai tôi, người tôi yêu!"

Người Nghĩa Trảm khiếp sợ nhìn Trương Giai Lạc: "Không hổ là Tôn đại đại! Con trai đã lớn tới vậy rồi!"

Tôn Triết Bình: "..."

Tôn Triết Bình: "Mẹ nó tư chất kiểu này còn muốn thì nghiên cứu sinh?! Khó trách nhiều năm như vậy đều không đậu nổi!!!"

Trương Giai Lạc tức giận: "Mẹ nó toàn nhìn tôi là sao! Hai đứa kia mới là con trai của Tôn Triết Bình!!"

25.

Gia đình Tôn tiên sinh đi ăn thịt nướng nồi đất.

Lâu Quan Ninh: "Hiếm khi cả nhà Tôn đại đại đoàn tụ, chúng tôi sẽ không quấy rầy mọi người."

Tôn Triết Bình đầy vẻ hài lòng.

Lâu Quan Ninh: "Một nhà bốn người các anh cứ trò chuyện! Bọn tôi ở bên cạnh vừa ăn vừa nghe các anh nói là được rồi."

Tôn Triết Bình: "..."

Tôn Triết Bình điên tiết trong bụng: Khó trách thi nghiên cứu sinh cuồng kiếm sĩ nhiều năm như vậy vẫn không đậu! Mẹ nó năng lực nhận thức như này còn muốn thi?!"

-----

Đào Hiên đứng trên bục giảng.

Đào Hiên hòa nhã dễ gần: "Các em, thầy biết áp lực của các em rất lớn, hôm nay lớp tự học chúng ta cùng xem phim chiếu được không?"

Lưu Tiểu Biệt xoa mạt chược: "Phim nào? Muốn chiếu thì nhanh chiếu đi!"

Lư Hãn Văn: "Phim Người sắt! Phim Người sắt!"

Đào Hiên như gió xuân ấm áp: "Thầy thấy các em cả ngày kêu đánh kêu giết đòi PK, nên thầy liền quyết định chiếu bộ phim này để thanh lọc tâm hồn của các em..."

Đới Nghiên Kỳ: "Là phim gì? Thư tình? Khi yêu? Cô người máy của tôi? Chắc không phải là Bầu trời tình yêu đâu ha. Không cần đâu..."

Đường Nhu: "Khẩu vị của thầy Đào..."

Tôn Tường: "Phim gì? Gokusen? Thầy giáo tuyệt chiêu? GTO? Hẳn không phải là Bá Vương học đường đâu nhỉ? Không cần đâu em đã sớm xem cả đống lần rồi..."

Lư Hãn Văn: "Xem Người sắt! Sức mạnh biến hình! Tiêu diệt cái ác!''

Đào Hiên: "..."

Đào Hiên phát hiện mình hoàn toàn không thể giao lưu được với bọn nhỏ.

Đào Hiên: "Có vẻ các em rất hào hứng! Hôm nay chúng ta cùng xem cái này! Các em từng xem chưa? Tiên nữ Balala --- bản điện ảnh!"

Cả lớp: "..."

Đào Hiên: "Mọi người cùng nhìn mái tóc màu hồng phấn này? Có xinh không? Nhìn kìa! Biến thân rồi!"

Cả lớp : "..."

Đường Hạo: " Tao có cảm giác như bị yêu quái hút sạch tinh khí..."

Lưu Tiểu Biệt & Tôn Tường: "... Đồng cảm."

Đường Hạo: "Đi chơi Crazy guess the picture đây, đừng có cản tao."

Lưu Tiểu Biệt lặng lẽ đeo tai nghe lên.

Tôn Tường: "Khưu Phi! Đến PK!"

Khưu Phi: "... Được!"

Cao Anh Kiệt: "Nhất Phàm chúng ta..."

Kiều Nhất Phàm: "Đàm luận về cuộc sống nhé?"

La Tập & An Văn Dật: "Bánh Bao, bây giờ chúng tôi cho phép cậu hát..."

Đới Nghiên Kỳ gửi tin nhắn cho Lý Tấn: "Ông Đào Hiên mắc cười thiệt, anh đoán xem trong giờ học ổng chiếu phim gì? Tiểu tiên nữ Balala!"

Lý Tấn: "Có tiến bộ không tệ nha, năm đó thầy hiệu trưởng Phùng dạy anh cũng chỉ chiếu phim trắng đen của Liên Xô cũ hoặc là phim câm."

Đường Nhu và Đới Nghiên Kỳ thắp nến: "Khẩu vị của giáo viên trường bọn mình..."

Đào Hiên: "Sao các em đều không thích xem thế??? Các em hẳn phải thích xem chứ!"

Đào Hiên: "Sao các em lại không thích xem??? Tại sao vậy!! Thật sự khó xem lắm à! Mái tóc màu hồng phấn này xinh biết bao nhiêu!! Rõ ràng là con gái thầy rất thích xem mà!!"

Đào Hiên lệ rơi đầy mặt. Cũng chẳng còn muốn chiếu phim Đi ngang qua nữa.

Thầy Hạ Trọng Thiên đi ngang qua: "23333 Ngu ngốc! Anh cho rằng học sinh lớp mình ngoan hiền lắm chắc!"
 
Last edited:

Neko-chan

Thập Niên Chi Dương, Nhất Diệp Tri Thu
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
291
Số lượt thích
2,293
Fan não tàn của
Diệp thần Tán ca
#28
Sản phẩm thuộc project Mừng sinh nhật Tôn Triết Bình 2022 - Lang Chiến Vu Dã
Edit: Mèo

26.

Trương Giai Lạc thở hồng hộc: “Bò một mạch lên tầng 8, cảm giác như bị yêu quái hút khô tinh khí. . .”

Diệp Tu ngậm điếu thuốc: “Yếu nhớt.”

Đường Hạo trừng Diệp Tu: “Ông tới làm gì?!!”

Diệp Tu: “Tới chơi cậu. . .”

Đường Hạo: “. . .”

Diệp Tu: “. . . chơi máy chạy bộ của cậu, nghĩ gì thế.”

Đường Hạo: “. . .”

Trương Giai Lạc thúc giục Đường Hạo: “Hạo Hạo mau bật máy chạy bộ cho chú Diệp chơi.”

Đường Hạo cảnh giác: “Ba tin à? Ông ta chỉ đến chơi máy chạy bộ? Bò 8 tầng lầu chỉ để chơi máy chạy bộ??”

Trương Giai Lạc thấu tình đạt lí: “Đừng nói nữa, mỗi nhà đều có chuyện riêng, mau đi mở nguồn điện.”

Đường Hạo suy tư nhìn bụng của Diệp Tu: “. . . Ông sắp. . . xem mắt hả?”

Diệp Tu: “. . .”

Diệp Tu: “Nói đùa. Cuối tuần họp phụ huynh, anh đây một phát đi họp cho nhiều đứa như thế, tất nhiên phải để ý hình tượng rồi.”

Trương Giai Lạc khiếp sợ: “Anh mà cũng để ý hình tượng nữa hả? Bị yêu quái nhập???”

Diệp Tu cộc cộc cộc gõ cửa nhà Dụ Văn Châu.

Diệp Tu: “Ai vô duyên mà ồn ào thế hả, tui ở nhà đối diện còn nghe được tiếng mấy người kêu la inh ỏi, kêu gì mà kêu, pang pang pang.”

Hoàng Thiếu Thiên nhảy ra: “Vl Diệp Tu?! Cái gì mà kêu la inh ỏi đơn giản đó là tiếng trời của anh đây có biết hay không! Không biết thưởng thức thì đừng nghe không ai cầu xin anh nghe cả! Cái gì mà pang pang pang? Là PONPONPON đấy anh quê quê quê! PONPONPON phong cách tây cao cấp, không biết thường thức thì ngậm miệng lại đi!

Diệp Tu bịt tai: “Ồn ào quá.”

Hoàng Thiếu Thiên: “Nói đi nói lại sao anh lại ở nhà đối diện? Đối diện không phải nhà Trương Giai Lạc à chẳng lẽ hai người. . . Kinh đấy cẩn thận tui gọi điện nói cho Tôn Triết Bình!”

Diệp Tu: “. . .”

Lư Hãn Văn tuột xích chạy ra cửa: “Con cũng muốn chơi máy chạy bộ!”

Dụ Văn Châu đuổi theo phía sau: “Hãn Văn đeo giày!”

Hoàng Thiếu Thiên nghênh ngang đi vào nhà Trương Giai Lạc.

Hoàng Thiếu Thiên: “Ha ha chào mọi người tui cũng đến chơi máy chạy bộ!”

Đường Hạo: “. . .”

Lư Hãn Văn gọi điện thoại: “Alo anh Huyền Vũ! Quyết định thắng thua bằng máy chạy bộ đi!”

Đường Hạo: “. . .”

Trương Giai Lạc mở TV: “Hay là hát karaoke đi!”

Lâm Kính Ngôn cảm thấy mệt mỏi quá.

Lâm Kính Ngôn vừa về đến nhà chỉ nghe thấy các thứ tiếng phát ra từ tầng trên.

Tiếng vù vù từ máy móc, đạp lên sàn nhà kêu ầm ầm, tiếng hát như quỷ khóc sói gào.

Lâm Kính Ngôn cảm thấy mình bị yêu quái hút khô tinh khí.

Lư Hãn Văn nói với các bạn nữ trong lớp: “Chúng mình kết bạn Weibo đi!”

Thư Khả Hân & Thư Khả Di: “Được đấy, cậu tên gì?”

Lưu Hãn Văn: “Tui là @Lư Chu Tước, anh Lưu Tiểu Biệt là @Lưu Huyền Vũ!”

Đôi chị em: “. . .”

Liễu Phi: “Tui đơn giản là không muốn follow bọn họ, mỗi lần tên của mấy người đó hiện tên đầu trang, tui cảm thấy tui bị kéo tuột cấp bậc. . .”

Lưu Tiểu Biệt vẻ mặt buồn rầu.

Liễu Phi: “Tui đơn giản là không muốn người khác nhìn thấy danh sách follow của tui, nhất là bốn cái tên kia đồng thời xuất hiện trong đó. . .”

Lưu Tiểu Biệt: “Thôi đi, trước kia rõ ràng tui tên @Lưu Tiểu Biệt tay nhanh.”

Tôn Tường: “Lúc trước tui là @Anh dũng vô song no Tôn Tường, bây giờ là @Tôn Thanh Long, làm người, đơn giản một chút vẫn tốt hơn.”

Tôn Tường vẻ mặt sâu lắng.

Lưu Tiểu Biệt: “. . .”

Tiểu sử Weibo của Hàn Văn Thanh chỉ có một câu.

“Trước sau như một.”

Tiểu sử Weibo của Đường Hạo cũng chỉ có một câu.

“Lấy hạ khắc thượng.”

Mỗi lần Lâm Kính Ngôn thấy Đường Hạo xuất hiện trên newfeed đều cảm thấy mợt mỏi quá.

Tôn Tường Đường Hạo Lưu Tiểu Biệt Lư Hãn Văn đi qua hàng lang.

Tân Lộ kéo kéo Đới Nghiên Kỳ: “Kia là F4 của lớp cậu hả?”

Đới Nghiên Kỳ: “Bọn họ tự xưng là Tứ thánh thú, nhưng thực tế bọn họ là wonderful.”

Tôn Tường: “Wonderful? Hay đấy! Rất có phong cách! Có phẩm vị!”

Tân Lộ: “Wonderful? Nhất định không phải wonderful mà tui biết, là ý gì?”

Đới Nghiên Kỳ: “Wonderful, cong 4.”

Liễu Phi: “4 đứa gay ha ha ha ha. . ."

Đường Hạo: “. . .”

Tân Lộ: “Lớp mấy người. . .”

Một trong 30 đề cắm hoa ngày đông ấm áp.

1, một ly coca, hai chiếc ống hút.

Đường Hạo lúc còn bé được Trương Giai Lạc dẫn đi công viên Bách Hoa.

Trương Giai Lạc: “Đậu má quên mang ví!!”

Trương Giai Lạc: “Chỉ còn tiền lẻ. . . Hạo Hạo uống chung một ly coca với papa có được không?”

Đường Hạo ngây thơ: “Được ạ.”

Trương Giai Lạc: “Hạo Hạo thật ngoan!”

Trương Giai Lạc cầm hai cái ống hút: “Papa không khát, Hạo Hạo uống đi.”

Đường Hạo: “Papa thật tốt!”

Đường Hạo uống coca cola.

Trương Giai Lạc: “Hạo Hạo mau xem! Máy bay!”

Đường Hạo khinh bỉ: “Xùy, con sớm đã không tin!”

Trương Giai Lạc: “Hạo Hạo mau xem! Máy bay chiến đấu kìa!”

Đường Hạo chế giễu: “Ấu trĩ, con đã sớm không tin rồi!”

Trương Giai Nhạc ha ha ha: "Hạo Hạo mau xem, chú Lâm kìa. . .”

Đường Hạo chưa gì đã nhảy dựng lên: “Lấy hạ khắc thượng! Lấy hạ khắc thượng!!”

Trương Giai Nhạc: ". . ."

Đường Hạo quay lại: “Ba lừa con, đâu có thấy chú Lâm đâu. . . Ớ coca cola của con sao đã hết rồi!”

Ly coca trống không chỉ còn cắm hai cái ống hút.

Trương Giai Lạc chống nạnh: "Ha ha ha ha ha. . ."

Đường Hạo nhỏ khóc lóc chạy đi.

Giang Ba Đào đi ngang qua: “Tiền bối Trương Giai Lạc. . . đến thế sao?”

26.

Trương Giai Lạc tìm Đường Hạo nói chuyện học tập.

Trương Giai Lạc: “Đứa nhỏ này, thành tích môn chuyên, xác thực rất tốt rất tuyệt, nhưng điểm số mấy môn khác cũng quá có lệ rồi ha?”

Đường Hạo: “Không quan trọng, con chỉ muốn làm đệ nhất lưu manh.”

Trương Giai Lạc lời nói thấm thía: “Dù vậy các môn khác con cũng không thể để nó thành bi kịch nhân gian chứ?!”

“Con xem bài thi Tiếng Anh của con kìa! Phần dịch thì ba không nói gì rồi? Con cho rằng con dịch rất hay rất có cá tính hả?”

Đường Hạo: “Nghĩa đúng là được.”

Trương Giai Lạc: “. . . Con nhìn bài thi Văn của con này! Phân tích văn cổ, câu một —— nội tình rất đáng sợ không nói kỹ? Câu hai —— tất cả đều nằm trong những lời chưa nói? Câu ba —— em hiểu? Em hiểu?! Ba không hiểu!! Có bài thi nào giống của con à?! Con có ý gì hả?! Con đi học với thái độ như thế??”

Đường Hạo bực mình: “Nhưng mà con không hiểu, ba cho rằng con muốn viết như thế? Hạ Trọng Thiên nói bài thi không thể bỏ trắng.”

Trương Giai Lạc: “. . .”

Trương Giai Lạc càng nghĩ càng tức, nhưng hắn nhịn được.

Trương Giai Lạc tận tình khuyên bảo: “Được rồi, không nói chuyện này, nhưng mà đề trắc nghiệm lịch sử, ít nhất con cũng phải biết thường thức đúng không? Được rồi mặc dù điểm lịch sử trung học phổ thông của papa cũng không cao, nhưng ít nhất papa biết nước ta thời cổ đại trải qua 56 triều đại 56 nhành hoa, 56 người anh chị em. . .”

Đường Hạo: “. . .”

Đường Hạo ôm đầu: “Xin ba đừng nói nữa. . .”

Hạ Trọng Thiên nói chuyện với Đường Hạo.

Hạ Trọng Thiên: “Bạn học Đường Hạo! Thầy van xin em có thể mua từ điển Hán ngữ phiên bản mới nhất không?!!”

Hạ Trọng Thiên: “Em xem cách em dùng từ này, cơn gió hôm nay trực tiếp thổi người khác thân một nơi đầu một nẻo?? Nước tắm nóng đến mức mọi người suýt chút nữa đoạn tử tuyệt tôn?? Thành ngữ được dùng như thế hả!!”

Đương Hạo rung chân: “Nảy ra trong đầu nên dùng.”

Hạ Trọng Thiên: “. . . Em căn bản là không hiểu thành ngữ! Em căn bản là không hiểu ngôn từ Trung Quốc! Em. . . Em nói xem có cái từ nào mà em hiểu tương đối thấu đáo!”

Đường Hạo nghĩ nghĩ, ngẩng đầu ưỡn ngực: “Lấy hạ khắc thượng.”

Hạ Trọng Thiên: ". . ."

Trương Giai Lạc đang dùng thìa xúc dưa hấu.

Trương Giai Lạc múc dưa hấu thành từng viên tròn.

Trương Giai Lạc xếp viên dưa hấu thành một tòa núi nhỏ.

Trương Giai Lạc vô cùng vui vẻ: “Đậu má! Muỗng múc kem quả nhiên dùng rất tốt! Ăn hết! Ăn hết!”

Đường Hạo đi ngang qua phòng khách.

Đường Hạo: “Đậu má?!! Trương Giai Lạc ba đang làm gì?”

Trương Giai Lạc ôm vỏ dưa không ngẩng đầu: “Ăn dưa hấu.”

Đường Hạo khiếp sợ: “Đậu má?! Mấy viên cầu kia là cái gì??”

Trương Giai Lạc khó hiểu: “Dưa hấu chứ sao, con ăn không?”

Đường Hạo đau đớn che mắt: “Đậu má?? Đậu má mau cất đi! Mau cất đi!! Hội chứng sợ lỗ!!”

Trương Giai Nhạc: ". . ."

Trương Giai Nhạc call Tôn Triết Bình: “Sao Đường Hạo lại đáng ghét như thế? Quả nhiên Đường Hạo không phải con của em! Khẳng định là anh dạy nó đúng không hả!”

Tôn Triết Bình siêu phiền: “Bớt đoán bừa đi.”

27.

Đường Hạo cầm cái muỗng múc kem lên lớp khoe.

Đường Hạo quơ cái muỗng: "Bá Vương Liên Quyền!!"

Đới Nghiên Kỳ: “Đường Hạo đại đại, cậu thế mà có loại Thần Khí này hả?”

Đường Hạo đắc ý: “Đương nhiên, ba của tui nói đây là bảo vật gia truyền.”

Đới Nghiên Kỳ: “Dùng kiểu gì?”

Đường Hạo ra vẻ thần bí: “Đầu tiên, phải mở phong ấn tay trái hoàng kim.”

Đường Hạo đang ăn bánh mì trong lớp.

Tôn Tường đạp ghế của hắn.

Tôn Tường: “Đường Hạo có đồ dự trữ! Mau lấy mau lấy!”

Đường Hạo đưa bánh mì cho Tôn Tường.

Tôn Tường bẻ một khối đưa cho Lưu Tiểu Biệt.

Lưu Tiểu Biệt đưa cho Lư Hãn Văn.

Lư Hãn Văn đưa cho Quách Thiếu. . .

Nam sinh trong lớp như hổ như sói.

Bánh mì đi một vòng quanh lớp, đến lúc quay về chỉ còn mỗi giấy bọc.

Đường Hạo khiếp sợ.

Đường Hạo: “Má nó?? Bánh mì kiểu Pháp dài nửa người của tui???”

Tôn Tường ôm bụng: “Đường Hạo quá kém! Cái bánh mì của cậu đi một vòng đã hết rồi.”

Đường Hạo: ". . ."

Đường Hạo ôm giấy đóng gói: “Em gầy đi rồi, tôi sắp không nhận ra. . .”

Trương Giai Lạc gửi tin nhắn cho Đường Hạo: “Hôm nay trời mưa to, ba sắp lạnh chết rồi, tan học chờ ở giao lộ nhé, chúng ta đi ăn lẩu XD.”

Đường Hạo phấn kích đến mức cắn phải lưỡi: “Ai da!”

Đường Hạo vẫy tay với Tôn Tường Lưu Tiểu Biệt.

Đường Hạo: “Anh đây đi trước, mấy người cứ gặm bánh mì đi! Thân phận của chúng ta bây giờ không còn giống nhau nữa.”

Trương Giai Lạc dẫn theo Trâu Viễn Đường Hạo ngồi trong quán Haagen Dazs, trước mặt mỗi người là một suất lẩu kem.

Trương Giai Nhạc vui sướng: "Ăn đi ăn đi!"

Nhân viên cửa hàng: “Thật ra các vị gọi hai suất là đủ rồi. . .”

Trương Giai Lạc phất phất tay: “Bọn nhỏ đang tuổi lớn.”

Ba thằng đàn ông ăn cơm thật phí tiền, bọn nhỏ đều như sói như hổ.

Đường Hạo: ". . ."

Đường Hạo: “Đậu má?? Đây là lẩu mà ba nói???!”

Trương Giai Lạc: “Lẩu kem cũng là lẩu mà? Đừng có xem thường lẩu kem!”

Đường Hạo trợn mắt há mồm: “Ba à, ba đang đùa con à?”

Trương Giai Nhạc: "Ăn cơm, hay là nhịn đói? !"

Đường Hạo: ". . ."

Đường Hạo yên lặng múc chocolate.

Trong lòng nước mắt chảy ròng.

Nội tâm Đường Hạo: Tui thật ngốc, thật ấy, tui đáng lẽ ra không nên hi vọng vào Trương Giai Lạc. . .

Đường Hạo lúc nhỏ rất được các bạn nữ trong lớp yêu thích, chẳng thế thì sao, hắn đẹp trai đến long trời lở đất.

Túi, cặp sách, trên tay Đường Hạo lúc nào cũng có đồ ăn vặt.

Bánh kẹo, bánh kem nhỏ, bánh su kem, chocolate. . .

Tôn Tường không vui.

Tôn Tường: “Các bạn nữ trong lớp toàn viết thư tình cho Đường Hạo! Vì sao! Rõ ràng tui đẹp trai nhất!”

Chu Trạch Khải: ". . ."

Tôn Tường: "Đường Hạo mỗi ngày ăn nhiều như thế! Ăn thành một tên siêu mập!"

Chu Trạch Khải: ". . ."

Giang Ba Đào sợ hãi thán phục.

Giang Ba Đào chợt hiểu: “Hóa ra đây là chiến thuật của tiền bối Trương Giai Lạc. . .”

28.

Các thành viên của khu dân cư Vinh Quang hôm nay cũng rất náo nhiệt.

Đới Nghiên Kỳ Lý Tấn Liễu Phi tụ tập một chỗ nói chuyện thiên hạ.

Lý Tấn: “Tin nóng tin nóng! Có cái tên Kiếm Ảnh 15 Nhát, cầm đao chém kẻ nói nhiều đăng bài bôi đen Hoàng thiếu!”

Đới Nghiên Kỳ: “Ái chà, mọi người cảm thấy đây là clone của ai?”

Liễu Phi lắc một cái: “Cái clone này. . . Chẳng lẽ là anh Lưu Tiểu Biệt nhà tui. . .?”

Đới Nghiên Kỳ: "Tương ái tương sát, hiển nhiên tương ái tương sát!"

Đào Hiên đứng trên bục giảng bài.

Đào Hiên: “Sao trong lớp nhiều muỗi thế hả?”

Đào Hiên: “Tổ trực nhật hôm nay không làm hả? Nhiều muỗi thế!”

Lớp phó lao động Cao Anh Kiệt: “Đã quét dọn rồi ạ. . .”

Đào Hiên: “Thế sao lại. . .”

Đào Hiên: “! Rèm cửa lớp đâu hết rồi!”

Bên cạnh bờ sông xuất hiện mấy gương mặt trẻ tuổi quen thuộc.

Lưu Tiểu Biệt nghi ngờ nhìn Đường Hạo.

Lưu Tiểu Biệt: “Rèm cửa sổ có được hay không đấy?”

Đường Hạo mặt đầy tự tin: “Yên tâm, chỉ cần trường không dùng đồ đều thì không có vấn đề!”

Tôn Tường: “Tôm sẽ không nhảy ra khỏi lỗ chứ?”

Đường Hạo: “Không đâu! Lỗ đâu có to như thế!”

Lư Hãn Văn: “Nhỡ đâu bị tôm cắn thì sao?”

Triệu Vũ Triết: “Cậu đừng nói, tui thật sự từng thấy tôm to hơn lỗ ở sông này.”

Đường Hạo: ". . ."

Đường Hạo nổi giận: “Mấy người chưa từng bắt tôm thì ngậm miệng lại! Có thể thành thật nghe tui chỉ huy không!”

Đường Hạo: "Tôn Tường ném ra giữa ném ra giữa ấy!"

Đường Hạo: "Lưu Tiểu Biệt cậu kéo quá nhanh! Chú ý tiết tấu!"

Đường Hạo: "Lư Hãn Văn cậu chú ý phối hợp! Phối hợp!"

Đường Hạo: "Một đợt kéo hết một đợt kéo hết!!"

Đường Hạo dáng vẻ hiên ngang, chỉ tay năm ngón.

Lưu Tiểu Biệt với Tôn Tường có chút khó chịu.

Tôn Tường: “Xùy, cứ để cậu chỉ huy một lần đi!”

Lư Hãn Văn cảm thán: “Cảm giác như đang thi đấu ấy!”

Trong phòng có nước.

Trương Giai Lạc giật mình: “Ống nước bị nổ?”

Trương Giai Lạc vội vội vàng vàng chạy vào phòng tắm.

Đường Hạo đang ở cố sức mò cái gì đó trong bồn tắm.

Trương Giai Lạc: “. . . Con, đang làm gì?”

Đường Hạo: ". . ."

Đường Hạo vẻ mặt đau khổ: "Tôm. . . Tôm. . ."

Trương Giai Nhạc: "?"

Đường Hạo cố gắng: “Tôm. . . Chặn. . . Lỗ thoát nước. . .”

Trương Giai Nhạc: ". . ."

Trương Giai Nhạc dạy dỗ Đường Hạo: “Con! Sau này đừng để tôm trong bồn tắm có biết chưa! Con cho rằng con vớt được tôm hùm hả?”

Đường Hạo: “Con muốn cho bọn nó chút không gian sinh tồn.”

Trương Giai Nhạc: ". . ."

Trương Giai Nhạc: “Bồn tắm là để cho người tắm, không phải cho tôm bơi! Con nhìn bọn nó du lịch đến chết rồi kìa.”

Đường Hạo nhảy dựng lên: “Tôm của con chết rồi?! Sao lại chết được.”

Trương Giai Lạc: “Nước quá nhiều đương nhiên chết đuối!”

Đường Hạo lại nhảy lên: “Thế mà chết đuối! Vậy con chẳng phải thua Lưu Tiểu Biệt với Tôn Tường sao!”

Trương Giai Lạc bình tĩnh: “Yên tâm, con không thua được, Vương Kiệt Hi với Giang Ba Đào sẽ không để bọn nó nuôi tôm trong bồn tắm.”

Đường Hạo bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Thế chẳng phải là tiện cho Lư Hãn Văn quá hay sao!” Đường Hạo đứng ngồi không yên.

Trương Giai Nhạc: ". . ."

Trương Giai Nhạc gõ cửa nhà đối diện.

Trương Giai Nhạc: “Đường Hạo cứ ồn ào trong phòng, tui chỉ muốn hỏi tôm nhà cậu. . .”

Dụ Văn Châu mỉm cười: “Ném hết rồi.”

Trương Giai Nhạc: ". . ."

Trương Giai Nhạc: “Nhưng mà mấy đứa nhỏ muốn so xem ai nuôi sống nhiều hơn. . .”

Dụ Văn Châu bất đắc dĩ: “Tôm sắp bị mấy đứa nó làm cho ngạt thở, lại còn ô nhiễm, không ăn được.”

Trương Giai Nhạc: ". . ."

Hoàng Thiếu Thiên dạy dỗ Lư Hãn Văn: “Mau ném đi mau ném đi tôm này không sạch sẽ ăn sẽ bị bệnh, với lại con nhìn đi bọn nó đều chết rồi, con không buông tha cho chúng nó chẳng lẽ muốn giữ lại làm tiêu bản à. . .”

Lư Hãn Văn khóc: “Thua anh Lưu Tiểu Biệt. . .”

Trương Giai Lạc: “Tốc độ tay của tui sao có thể thua Dụ Văn Châu?”

Trương Giai Lạc quyết đoán vứt tôm của Đường Hạo.

Từ phòng tắm vọng ra tiếng khóc kêu thảm thiết của Đường Hạo.

Đào Hiên gọi điện thoại cho Trương Giai Lạc.

Đào Hiên đau khổ: “Trương tiên sinh, mặc dù tôi rất không muốn làm phiền cậu, nhưng Đường Hạo nhà cậu. . . Tháo rèm cửa lớp học xuống. . . Đem đi. . . Vớt tôm. . .”

Đào Hiên: “Thế mà lại cầm rèm cửa của lớp đi vớt tôm! Cầm rèm cửa đi vớt tôm! Sao có thể nghĩ ra được!! Rốt cuộc nghĩ như thế nào!!”

Đào Hiên: “Trương tiên sinh tôi cầu xin cậu! Có thể khiến Đường Hạo đừng cầm rèm cửa lớp đi vớt tôm được không!!”

Trương Giai Lạc bỗng nhiên hiểu ra: “Hóa ra là cầm rèm cửa vớt à! Hạo Hạo vẫn rất thông minh đó chứ, quả nhiên rất giống tui ha ha ha. . .”

Đào Hiên rơi lệ đầy mặt.
 

Bình luận bằng Facebook