Edit by Giếng
gửi tới mọi người tình yêu cuối cùng của tui Orz
Beta by
@FanPD
8-10
8
Trương Giai Lạc đã quá nản với cái thể loại “lấy hạ khắc thượng” này.
Đường Hạo tụ tập chúng bạn chơi mạt chược trong lớp nên bị mời phụ huynh, Đào Hiên chất vấn cả bọn: “Ai cho chơi mạt chược trong lớp hả? Nhà trường cho đem mạt chược đến lúc nào thế?”
Đường Hạo hất đầu: “Lấy hạ khắc thượng khắc được Lâm Kính Ngôn, ăn mừng phát.”
Trương Giai Lạc: “...”
Trương Giai Lạc trượt chân một cái, được Vương Kiệt Hi sau lưng đỡ.
Vương Kiệt Hi hỏi: “Đường Hạo thực sự khắc được tiền bối Lâm Kính Ngôn?”
Trương Giai Lạc: “Cậu tin á? Lão Lâm nhường nó đấy!”
Dụ Văn Châu xin lỗi Đào Hiên: “Hãn Văn gây phiền toái cho anh rồi.”
Đào Hiên: “... Không không không, trò Hãn Văn rất ngoan, là bị xúi giục.”
Lư Hãn Văn: “Không phải thưa thầy! Là em tự nguyện ạ!”
Đào Hiên: “…”
Đào Hiên: “Trò Lư Hãn Văn rất nghe lời … chỉ là lên lớp hay phát biểu linh tinh… còn nói rất nhiều…”
Dụ Văn Châu: “À à, tôi về nhất định sẽ chấn chỉnh Thiếu Thiên.”
Đào Hiên hoang mang, sao lại chấn chỉnh Thiếu Thiên?
Đào Hiên: “Vấn đề của trò Lưu Tiểu Biệt khá tệ, Cao Anh Kiệt nghe lời như thế, sao Lưu Tiểu Biệt không học hỏi trò ấy chút nào?”
Vương Kiệt Hi: “Tôi e rằng mỗi đứa trẻ có tính cách khác nhau.”
Đào Hiên: “… Chơi mạt chược thế này, nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ.”
Vương Kiệt Hi: “Thực ra mạt chược và Phong Thủy Chu Dịch đều là tinh hoa văn hóa quốc gia.”
Đào Hiên á khẩu.
Vương Kiệt Hi cười với anh: “Tốt quá rồi, thực ra nhà chúng tôi khuyến khích trẻ con phát triển toàn diện.”
Đào Hiên: “…”
Xem ra chỉ có Giang Ba Đào biết cách nói chuyện, nhưng hôm nay Giang Ba Đào không đến.
Đào Hiên: “Anh trai của Tôn Tường… ?”
Chu Trạch Khải gật đầu.
“Trò Tôn Tường thường xuyên gây chuyện, có phải các cậu cần dạy dỗ kỹ lại không?”
Chu Trạch Khải: “Đúng.”
Đào Hiên: “Nói gì thì nói cũng cấp ba rồi, không thể để trò ấy trẩu hoài được, tuần trước còn đánh nhau ở phòng thể dục…”
Chu Trạch Khải: “Đúng...”
Đào Hiên: “Ý cậu ‘đúng’ là thế nào đây? Cậu cho rằng như vậy chưa đủ nhiều ư? Cấp ba rồi, kiềm chế một chút! Không phải rêu rao muốn làm Đấu Thần? Như thế làm được trò trống gì chứ! Cậu nói xem?”
Chu Trạch Khải chớp chớp mắt: “… Được.”
Đào Hiên khóc…
Đào Hiên nhìn Trương Giai Lạc, khóc tiếp: “Đường Hạo nhà các anh…”
Trương Giai Lạc: “Đường Hạo nhà chúng tôi hư quá đi mất! Cả ngày đánh nhau! Có chuyện gì không thể từ từ bình tĩnh giải quyết chứ? Đánh nhau là sai rồi! Hạo Hạo, còn không mau quỳ xuống xin lỗi thầy!!!”
Đào Hiên sốc: “Không không không, sao lại thế…”
Trương Giai Lạc: “Thầy giáo bề trên không chấp con nít, còn không mau cảm ơn!”
Đường Hạo: “…”
Trương Giai Lạc: “Lần sau không được như vậy nghe không? Còn như vậy nữa ba sẽ tức giận đó! Thầy ơi, Đường Hạo biết lỗi rồi, nó đang rất hối hận, không còn chuyện gì chúng tôi xin đi trước!”
Đào Hiên: “Ba ba Đường Hạo! Chờ đã ——”
Đào Hiên ôm tim, cả người ông đều không ổn.
9
Lúc Đường Hạo về nhà, Trương Giai Lạc đang vểnh chân tựa lưng vào salon xem ti vi.
“Tiểu Viễn nói tối nay nó đi với bạn…” Đường Hạo mới nói được một nửa.
Trương Giai Lạc nhai khoai tây chiên sật sật sật, cậu nhìn Trương Giai Lạc bóc tất cả đồ ăn vặt… tất-cả-đồ-ăn-vặt bày trên bàn.
“Đệt! Trương Giai Lạc khoai tây chiên của tôi!” Đường Hạo cảm thấy giận run.
Trương Giai Lạc uống một hớp đồ uống, mắt vẫn không rời màn hình TV: “Ồn cái gì mà ồn? Còn chửi thề! Con trai, không thể từ từ bình tĩnh giải quyết vấn đề sao?”
Đường Hạo nhìn chằm chằm tay anh: “Đó là khoai tây chiên của tôi!!!”
“Con có thích ăn đâu mà.”
Đường Hạo lại nhìn cái bàn: “Đồ uống của tôi!”
“Con có thích uống đâu mà.”
Đường Hạo xông tới trước TV: “Sao ba có thể tùy tiện động vào đồ người ta chứ! Đây là của tôi của tôi của tôi đệt!” Đường Hạo quăng cặp sách ngồi bệt xuống.
Trương Giai Lạc đập bàn đứng lên salon: “Của con của con của con à? Tiền là ba trả!”
Đường Hạo: “…”
Đường Hạo quyết định bỏ nhà ra đi, cái nhà này không thể ở được nữa.
Đường Hạo gửi tin nhắn cho Trâu Viễn: “Tiểu Viễn, tao đi đây, sau này một mình mày nhớ trông chừng Trương Giai Lạc, ba ba quá ấu trĩ quá nóng tính, tao với ba không hợp nhau, đừng để ý đến tao, mày ráng nhịn, anh mày lăn lộn đứng đầu rồi trở lại đón mày! —— Đường Hạo.”
Đường Hạo nhờ Lâm Kính Ngôn xem lại một lần.
“Ngữ pháp và chính tả không đến nỗi, nhưng dùng từ…” Lâm Kính Ngôn đổ mồ hôi.
Phương Duệ buông chuột: “Đừng để ý đến nó, à này Hạo Hạo, nhóc định ở đây đến mấy giờ.”
Đường Hạo: “Đừng gọi tôi là Hạo Hạo! … Mấy giờ gì mà mấy giờ? Tôi không về đâu!”
Phương Duệ: “Há há. Lão Lâm, gọi cho Tôn Triết Bình đi.”
Đường Hạo: “…”
Đường Hạo: “… Quên đi, một phòng không chứa nổi hai lưu manh.”
Đường Hạo gõ cửa nhà Dụ Văn Châu.
Lư Hãn Văn: “Waaa Đường Hạo sao ông lại ở đây? Anh Lưu Tiểu Biệt đâu!”
Đường Hạo: “Không phải Lưu Tiểu Biệt ở nhà Lưu Tiểu Biệt à?”
Hoàng Thiếu Thiên: “Nói chuẩn lắm! Lưu Tiểu Biệt phải ở nhà Lưu Tiểu Biệt còn cậu sao lại chạy đến nhà anh? Cậu đến là tìm bản Kiếm Thánh xin lĩnh giáo à? Nói đi, quần ẩu hay solo, là cậu với anh 1v1 hay anh và Hãn Văn song kiếm hợp bích?”
Dụ Văn Châu: “Thiếu Thiên im lặng, Hãn Văn phải làm bài tập.”
Đường Hạo: “…”
Đường Hạo quyết định tìm Lưu Tiểu Biệt mượn tai nghe.
Vương Kiệt Hi đang lau nhà, Lưu Tiểu Biệt đánh cờ với Cao Anh Kiệt.
Liễu Phi: “Aaaa nam chính đẹp trai này! Mình phải gọi cho Đới Nghiên Kỳ…”
Đường Hạo được mời ngồi.
Liễu Phi: “Tsk tsk tsk, hỏi cậu một chuyện, Tôn Tường và Lưu Tiểu Biệt cậu thích ai hơn?”
Đường Hạo: “…”
Liễu Phi: “Sao không nói? Xấu hổ hả? Há há há há!”
Tiếng cười thoải mái của Liễu Phi đâm thủng cả tầng lầu.
Cao Anh Kiệt: “Chị gái, hơi lố rồi đó…”
Đường Hạo: “…”
Đường Hạo qua nhà Tiêu Thời Khâm.
Tiêu Thời Khâm đang lau cánh tay robot của anh (làm gì có…).
Tiêu Thời Khâm nhìn cậu một cái: “Hạo Hạo nhà tiền bối Trương Giai Lạc? Tiểu Đới rót nước cho khách nào.”
Đới Nghiên Kỳ bay tới ngồi cạnh Đường Hạo, Đới Nghiên Kỳ che miệng cười hí hí hí hí.
“Nghe đồn cậu với Lưu Tiểu Biệt là đối thủ à, thế mà lại tương ái tương sát với Tôn Tường, thật ra chân ái của cậu là chú Lâm Kính Ngôn phải không, nên mới cả ngày gào lấy hạ khắc thượng?”
Đường Hạo sặc: “… Cái mẹ gì vậy???!!!”
Đới Nghiên Kỳ ha ha ha ha: “Ui chà, đừng xấu hổ, nghe nói cậu cả ngày lên lớp chỉ nhìn trộm Khưu Phi nhà Diệp Tu đại đại, đi học bám đuôi Tống Kỳ Anh nhà Trương Tân Kiệt đại đại, đáng tiếc Tống Kỳ Anh đi quá nhanh, cậu có đuổi theo không?”
Đường Hạo sét đánh thẳng đầu: “Mấy chuyện này do ai nói?”
Đới Nghiên Kỳ: “Chu Trạch Khải và Giang Ba Đào cùng ngã xuống nước, cậu đoán Tôn Tường cứu cậu trước hay cứu Lưu Tiểu Biệt trước?”
Đường Hạo: “…” Cậu không muốn biết.
Đới Nghiên Kỳ cười bí hiểm.
Đường Hạo đạp cửa vọt ra.
Đáng sợ quá!
Đường Hạo ngồi xổm trên đất, cánh cửa trước mặt ken két mở ra.
Là Tống Kỳ Anh.
“Tôi thực sự không bám theo cậu…” Đường Hạo muốn nói.
“Ai đấy?” Từ sau cửa vang lên giọng nói, Hàn Văn Thanh đi tới, Hàn Văn Thanh nhìn một cái, Hàn Văn Thanh không nói gì.
Đường Hạo sợ hãi, Đường Hạo quỳ trên đất, Đường Hạo khóc không ra nước mắt.
Bỏ nhà đi vội, quên mang ví tiền.
Đường Hạo loại nhà Tôn Tường.
Bọn họ tương ái tương sát, bọn họ còn chưa phân thắng bại, sao cậu có thể cúi đầu với thằng đó chứ!
Đường Hạo đến nhà Lý Hiên, Lý Tấn mở cửa.
Lý Tấn: “Uôi Hạo Hạo này, Đới Nghiên Kỳ nhờ tôi hỏi cậu Chu Trạch Khải và Giang Ba Đào cùng ngã xuống nước…”
Đường Hạo quay lưng đi thẳng.
Cậu cũng không muốn đến nhà Sở Vân Tú.
Đường Hạo đi xuống tầng một, nguyên một tầng là nhà Diệp Tu.
Nhà Diệp Tu đủ tiếng gà bay chó sủa.
Đường Hạo giãy dụa.
Cửa tự mở.
Kiều Nhất Phàm: “Là thế này… nhìn anh đứng cũng lâu rồi, vào đi?”
Nhà Diệp Tu thật nhiều người…
Già trẻ gái trai, rất nhiều chị đẹp…
Lão Ngụy: “Giết giết giết! Diệp Tu thứ đồ ngu thộn! Nhìn tao nổ chết chúng nó!”
Diệp Tu: “Tsk tsk tsk, đấu với anh đây, ngây thơ, ấu trĩ!”
Lão Ngụy: “Ai ui đánh không lại rồi! Té té té! Té gấp té gấp!”
Diệp Tu: “Trốn được đã trốn rồi! Mạc Phàm đợi lát nhân lúc bọn họ bỏ đi nhặt trang bị nha!”
Tô Mộc Tranh gọi điện: “Aaa Tú Tú a, lần trước đọc truyện ấy ấy, tiểu thụ ấy ấy, rồi tiểu công ấy ấy tiểu thụ aaa!”
Đường Hạo: = 口 =
Đường Nhu không nói một lời ngồi trước máy tính.
Trần Quả vây xem: “Được bao nhiêu rồi?”
Đường Nhu: “54.”
Trần Quả: “Thắng mấy?”
“40.”
“Vẫn đánh à?”
“Ờ.”
Bánh Bao: “Tiểu đệ, nghe bài hát tôi mới thuộc này!”
La Tập: “An Văn Dật help me!”
Chỉ có Kiều Nhất Phàm yên lặng rót cho hắn cốc nước, sau đó yên lặng đi cướp boss với Diệp Tu.
Đường Hạo: “…”
Đường Hạo cảm thấy thế giới của mình thật nát…
Cửa nhà Diệp Tu lại vang lên.
Là Trâu Viễn.
Tâm tư lẫn sức lực Đường Hạo cạn kiệt, xua xua tay: “Tiểu Viễn mày đến đây làm gì? Không phải bảo mày ráng ở nhà với Trương Giai Lạc sao?”
Trâu Viễn thở dài túm cậu: “Đừng quậy nữa anh ơi, ba bảo anh về.”
Đường - trải qua đắng cay ngọt bùi nhân tình thế thái (?) - Hạo, cuối cùng về nhà.
Trương Giai Lạc coi phim trong phòng, cơm tối để phần trên bàn.
Trương Giai Lạc khẩy một sợi tóc mái của Đường Hạo: “Uôi, đại thần về rồi đấy à?”
Đường Hạo: “…”
Trương Giai Lạc búng trán cậu một cái: “Đại thần đói không đấy?”
Đường Hạo ỉu xìu gật đầu.
Trương Giai Lạc rất hài lòng: “Đại thần ăn cơm xong nhớ rửa bát nha.”
Đường Hạo: “…!!!”
Đường Hạo: “Sữa chua của con đâu?”
Trương Giai Lạc: “Con có thích ăn đâu mà.”
Đường Hạo: “!!!”
Trong khung chat QQ của Trương Giai Lạc
Tôn Triết Bình 23:07:15
Anh thấy chuyện này em làm tốt lắm, người trẻ tuổi nên được tôi luyện đôi chút.
Trâu Viễn vô tình đi ngang qua phòng Trương Giai Lạc: “…”
10
Trương Giai Lạc say rượu.
Lâm Kính Ngôn và Trương Tân Kiệt ném Trương Giai Lạc uống quá độ cho Đường Hạo với Trâu Viễn.
“Mấy đứa cũng 18 rồi, đã đến lúc chấp nhận một số trải nghiệm đời thường.” Lâm Kính Ngôn nghiêm trang nói.
Trâu Viễn im lặng khiêng một nửa Trương Giai Lạc.
Đường Hạo lầm bầm: “Gì đây hả Trương Giai Lạc, đi được không đó, dám uống cả chén, thực sự dám uống thêm á ha!”
Trâu Viễn bình thản: “Anh trai ơi giúp một tay đi.”
Đường Hạo: “Nè Tiểu Viễn mày nhìn ổng, ổng thừa biết bản thân không uống được nhiều! Còn dám uống! Ổng thật sự dám uống!”
Trâu Viễn bình tĩnh: “Đường Hạo anh đỡ cho đàng hoàng chút đi.”
Đường Hạo cười hố hố hố: “Trương Giai Lạc, tối nay xem tôi ăn hết coca khoai tây của ông! Hớ hớ hớ hớ hớ hớ!”
Trâu Viễn bực: “Đường Hạo anh có chịu đỡ không!”
Đường Hạo: “…”
Đường Hạo im lặng khiêng một nửa Trương Giai Lạc.
Trương Giai Lạc chửi Tôn Triết Bình suốt đoạn đường…
Trâu Viễn: “…”
Trâu Viễn đỡ Trương Giai Lạc lên giường, Trâu Viễn vào phòng tắm lấy khăn lông, Trâu Viễn đi ngang qua phòng bếp, Trâu Viễn liếc cái tủ lạnh.
Đường Hạo một bước vọt tới trước lấy thân mình chắn tầm nhìn…
Trâu Viễn: “…”
Đường Hạo lòng dạ nhỏ nhen hé mở cửa tủ, cảnh giác nhìn Trâu Viễn.
Trâu Viễn: “…”
Trâu Viễn hết nhịn nổi.
“Đường Hạo anh ấu trĩ vừa vừa thôi!” Trâu Viễn gào lên, “Không ai giành mấy thứ trong tủ lạnh với anh đâu mà lo!”
Đường Hạo đứng trước tủ lạnh hình như thở phào nhẹ nhõm, mở toang cửa tủ.
Trâu Viễn: “...”
Trâu Viễn thực sự hết nhịn nổi.
Cậu cũng hết cách.
Trâu Viễn gửi tin nhắn cho Vu Phong: “Có hai ba ba, một ông cả năm không thấy mặt! Cả năm! Cả năm ấy! Một ông ngày nào cũng ồn ào ồn ào! Nhõng nhẽo nữa! Đã ồn còn thích quậy! Còn ông anh kia nữa! Ấu trĩ thế không biết! Cả ngày ra ngoài đánh nhau với người ta! Cho mình là lão đại xã hội đen rồi! Về nhà toàn cãi nhau với Trương Giai Lạc!!! Cãi nhau chán thì đánh nhau!!! Đánh không lại chạy xuống lầu dưới lấy hạ khắc thượng! Em thấy mệt mỏi quá! Nản lòng lắm rồi! Để bọn họ tự xử đi!!! Những ngày tháng này không thể tiếp tục nữa!!!”
Vu Phong: “Tiểu Viễn tức giận còn… còn đáng yêu thế…”
Trâu Viễn muốn bỏ nhà ra đi.
Đùa à.
Trâu Viễn nhìn hai người trong phòng ngủ xiên xiên vẹo vẹo.
Hờ hờ hờ hờ, Trâu Viễn cười, các người tự quậy với nhau đi ha.
Trâu Viễn mở ra cánh cửa của tân thế giới (?).
“Đường Bạch Hổ, tan học lại chiến nha!” Tôn Tường ra sức vỗ vai Đường Hạo.
“Không chiến nữa đâu.” Đường Hạo buồn bã ỉu xìu, “Em tao bỏ nhà ra đi rồi.”
Lưu Tiểu Biệt tháo tai nghe xuống: “Em mày? Trâu Viễn? You đùa à?”
Đường Hạo cúi đầu: “Thật mà… hôm qua đã không thấy đâu rồi.”
Lưu Tiểu Biệt trầm mặc, em nó chưa bỏ nhà đi bụi bao giờ.
Tôn Tường không cười, anh hắn cũng chưa bỏ nhà đi bụi bao giờ.
Đều là Tôn Triết Bình sai!
Đường Hạo quyết định trốn học đi tìm Tôn Triết Bình nói chuyện.
Tôn Triết Bình bị chặn trước cao ốc Nghĩa Trảm.
Tôn Triết Bình: “Tôi thì không hề gì, hai cô nàng bên kia vẫn luôn nhìn lén tôi.”
Đường Hạo trợn mắt: “...”
Tôn Triết Bình: "Có chuyện mau nói, gặp phải fan não tàn sẽ rất phiền."
Đường Hạo: "... !"
Tôn Triết Bình: "Nói đi nói lại, cậu là ai thế?"
Đường Hạo: "..."
Đường Hạo hít sâu một hơi, dồn khí đan điền gào lên bốn từ: "Là! Con! Zai! Ông!"
Tôn Triết Bình chưng hửng!
Tôn Triết Bình xoắn não: Con-trai-ông? Nói cái gì vậy trời? Thời đại biến đổi nhanh dữ thần vậy? Thời của mình, bình thường dằn mặt người ta đều nói tau là bố mày / là ông nội mày / là cụ mày! Là-con-trai-mày? Kỹ năng trào phúng gì đây?
Tôn Triết Bình: "Tôi sống hơn hai mươi năm, chưa từng thấy...”
Đường Hạo ức: "Tôn Triết Bình ông đừng tưởng chối được trách nhiệm!!"
Đường Hạo lạnh lùng nhìn Tôn Triết Bình: "Là đàn ông thì dùng cách của đàn ông quyết thắng bại đi. Cho ông hai lựa chọn, một, về nhà với tôi. Hai, tìm được em tôi, rồi về nhà với tôi."
Đường Hạo vung điện thoại giơ trước mặt Tôn Triết Bình: "Số điện thoại của ông, tự lưu vào đây. Tôi sẽ gọi ông."
Đường Hạo cảm thấy mình đỉnh quá chừng!
Đường Hạo vs Tôn Triết Bình, Đường Hạo toàn thắng!
Tôn Triết Bình: "..."
Tôn Triết Bình bắt đầu nổ tung: Đây là Đường Hạo? Hồi bé đáng yêu lắm mà! Trương Giai Lạc đã làm gì nó vậy? Nó muốn quyết đấu với mình á? Sao tự nhiên nó muốn quyết đấu với mình? Vì sao mình phải tìm em cho nó? Nó muốn mình về đâu với nó? Túm lại là nó muốn gì?
Tôn Triết Bình thận trọng mở miệng: "Sao mày phức tạp quá vậy, không hiểu nổi mày."
Đường Hạo ha ha: "Đó là do ông chưa từng quan tâm."
Tôn Triết Bình: "..."
Đường Hạo cảm thấy lực sát thương của mình cực lớn, Đường Hạo nhìn Tôn Triết Bình nghẹn lời mà lòng hả hê.
Lòng Tôn Triết Bình cuộn trào mãnh liệt: Đường Hạo, không có vấn đề gì chứ? Điệu bộ này là sao đây! Hồi bé não bình thường mà! Rốt cuộc có xài được không? Lâm Kính Ngôn đã làm gì với nó? Mà túm lại nó đến đây nói gì với mình vậy?
Tôn Triết Bình trầm tư: "Con còn nhỏ, không hiểu."
Đường Hạo phủi đít nhảy dựng lên: "Tôi không hiểu hả! Ông từng nghĩ đến Trương Giai Lạc chưa! Ông từng nghĩ đến anh em tôi chưa! Ông biết bọn tôi sống khổ sở thế nào không! Em tôi bỏ nhà đi bụi rồi! Trương Giai Lạc cả ngày sống mơ mơ màng màng (làm gì có...)! Đều là lỗi của ông cả! Tôi cho ông thấy nghiệt ông tạo ra đây!"
Tôn Triết Bình: "..."
Đường Hạo bấm gọi Trương Giai Lạc.
Trương Giai Lạc: "Gì thế Hạo Hạo! Ba đang họp ở công ty! Có chuyện mau nói! Không việc gì ba cúp đây —— Lão Lâm giữ miếng thịt kia lại cho tôi ha ha ha! Đúng rồi mấy bữa nay em con không về nhà, con tự trông nhà nha..."
Đường Hạo lườm Tôn Triết Bình: "Ông nhìn Trương Giai Lạc đi! Ổng lại mượn rượu giải sầu nè!"
Tôn Triết Bình: "..."
Đường Hạo nói tiếp: "Tiểu Viễn bỏ nhà ra đi rồi! Nhưng ba, ba tuyệt đối đừng quá đau buồn! Con sẽ tìm nó về!"
Trương Giai Lạc: "... Nói mò gì thế, Tiểu Viễn qua chơi nhà Vu Phong mấy hôm, bỏ nhà đi bụi cái gì, Tiểu Viễn sao có thể giống mày chứ, Trương Tân Kiệt trụng miến hộ tôi cái!"
Đường Hạo trừng mắt Tôn Triết Bình: " Ông xem Trương Giai Lạc đi! Giận đến chập mạch luôn kìa! Chuyện lớn đến thế giận quên luôn rồi!"
Tôn Triết Bình: "..."
Đường Hạo: "Ba, ba uống ít rượu thôi, chuyện trong nhà để con lo!"
Trương Giai Lạc: "Gì mà để mày lo... bị ngu à? Không có gì cúp máy đây."
Đường Hạo tắt điện thoại gườm gườm nhìn Tôn Triết Bình: "Ông xem ba tôi còn cậy mạnh! Thực ra ổng khổ tâm lắm!"
Tôn Triết Bình: "..."
Tôn Triết Bình kìm lại kích động muốn đánh cậu.
Tôn Triết Bình quay người đi, Đường Hạo ở phía sau la hét ầm ĩ.
Tôn Triết Bình nhắn tin cho Trương Giai Lạc: "Trương Giai Lạc sau này em có thể đừng xem phim truyền hình linh tinh trước mặt mấy đứa nhỏ được không hả???!!!"