Ongoing [Lang Chiến Vu Dã 2022] [Song Hoa] Gia Đình Trương Tiên Sinh Lầu Trên Nhà Tôi

Niêm Hoa Nhất Tiếu

Người chơi công hội
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
28
Số lượt thích
482
Location
Hanoi
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh, Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#1
Gia Đình Trương Tiên Sinh Lầu Trên Nhà Tôi
Recommend: Dung - @pdung31
Tên truyện:
Gia đình Trương tiên sinh lầu trên nhà tôi
Thể loại: Fanfic, Toàn Viên, CP Song Hoa
Convert: Lá Mùa Thu | Box Convert
Tiến độ: mỗi tuần đều cập nhật
Độ dài: 177k
Editor: Niêm Hoa Nhất Tiếu

? Đôi lời ?
1. Editor không ship CP Song Hoa, chỉ ngây ngốc bị mấy ngư phủ Hội Tự Sát câu mất, high quên lối về, quyết định edit để chia sẻ rổ hài này cho mọi người.
2. Editor tính tình nhạt nhẽo trời sinh, edit fic hài nhưng đọc lại tự thấy nhạt -_-||| mọi ý kiến đóng góp giúp đỡ vui lòng comment.
3. Bản dịch với mục đích phi thương mại, do đó hãy tôn trọng editor bằng cách hối chương lành mạnh.
4. Editor là Min - Niêm Hoa Nhất Tiếu, có hai cách gọi, một là Min, hai là Tiếu (dễ nhầm với bạn Tiếu Bất Tử :( ), gọi tùy ý.
5. Bản dịch không thể đảm bảo chuẩn 100%.
6. Cuối cùng, rất cảm ơn couple ngư phủ Dung - Lá đã vô tình thả dây câu để em có cơ hội lọt hố và chia sẻ với mọi người.
(7. Editor tự do có hứng thú có thể liên hệ tham gia edit chung.)

 
Last edited:

Niêm Hoa Nhất Tiếu

Người chơi công hội
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
28
Số lượt thích
482
Location
Hanoi
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh, Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#2
Lầu trên nhà Lâm Kính Ngôn là gia đình đồng nghiệp của anh - Trương Giai Lạc. Mỗi ngày cái nhà này đều ồn ào như cái chợ vỡ.


1

Đường Hạo và Trâu Viễn là anh em ruột, phải, chính là anh em ruột cùng cha cùng mẹ.

Nghe nói ba của hai người họ là Đệ nhất Cuồng kiếm. Trong khi Trâu Viễn thừa kế Trương Giai Lạc trở thành chuyên gia đạn dược thì Đường Hạo lại cứ thích làm lưu manh.

Trương Giai Lạc một tay kéo Đường Hạo, một tay ôm Trâu Viễn, trợn mắt nhìn Tôn Triết Bình.

"Cho dù ông từng là Đệ nhất Cuồng kiếm thì bây giờ ông cũng thành hàng hết đát rồi!"

"Dù vậy vẫn là ba mày đấy, cái thằng lưu manh con này!" Tôn Triết Bình nhìn cậu khiêu khích.

Đường Hạo một cước đá bay chai nước suối:

"Có bản lĩnh thì ông bỏ nhà ra đi đi ! Có bản lĩnh thì đừng có quay về nữa!!"

Trâu Viễn có chút sợ sệt nói:

"Anh, anh đừng nói…"

Tôn Triết Bình xách cổ áo Đường Hạo lên:

"Ranh con, mày muốn tạo phản?"

Trương Giai Lạc nổi giận, kéo Đường Hạo ra phía sau lưng:

"Tôn Triết Bình! Anh… anh làm gì? Có bản lĩnh thì nổi giận với tôi đây này, đánh thằng bé làm gì!"

Tôn Triết Bình: "Trương Giai Lạc, em đừng có xía vào, hôm nay anh nhất định phải trừng trị nó!"

Trương Giai Lạc chắn trước mặt anh, tâm trạng kích động:

"Tôi đừng xen vào? Anh lại dám bảo tôi không được xen vào! Năm năm trước anh không để tôi quản, bây giờ cũng không cho tôi quản phải không! Được, được lắm, tôi không thèm quản chuyện của anh, anh có quỳ xuống đất cầu xin tôi, tôi cũng không quản chuyện của anh!"

Trương Giai Lạc tức phát khóc.

Làm sao có thể.

Tôn Triết Bình vội vàng giải thích:

"Ấy ấy ấy Trương Giai Lạc, em nghe anh nói, không phải như vậy, đều tại cái tên nhóc nóng giận này hiểu lầm anh, anh mà không đánh nó một trận…"

Đường Hạo tức giận: "Tôn Triết Bình, ông có phải là đàn ông không? Sao có thể trốn tránh trách nhiệm như vậy!"

Tôn Triết Bình tức giận: "Cái thằng nóng nảy này, có tin tao đập mày một trận không?"

Đường Hạo ưỡn ngực ngẩng đầu: "Tôi sợ ông quá? Đến đây đi, kết thúc luôn!"

Trâu Viễn lo lắng cho anh trai: "Anh à…"

Người qua đường Vu Phong đột nhiên đi ngang qua nhìn thấy, cảm thấy mệt mỏi hết sức…


2

Trong lúc Trâu Viễn nghiêm túc làm bài tập, 'Ầm' một tiếng, Đường Hạo một cước đá tung cửa, làm Trâu Viễn sợ hết hồn (chim én).

Lại 'rầm' một tiếng, Đường Hạo kéo mạnh cánh cửa tủ lạnh, toàn bộ sữa chua Trương Giai Lạc xếp đều rơi hết.

"Đệt !!" Trương Giai Lạc lao ra từ phòng bếp, một tay cầm xoong một tay cầm muôi chỉ vào mặt Đường Hạo, "Con làm cái gì thế! Làm gì mà cau có cáu gắt như vậy! Không thể nhẹ nhàng đóng vào sao? Còn không mau nhặt sữa chua lên! Đã ai làm gì con đâu, có phải lại đánh nhau rồi hay không?!"

Đường Hạo ngậm hộp sữa chua, sau đó trực tiếp đeo tai nghe lên.

Trương Giai Lạc tức giận rồi:

"Không quản nổi con mà!! Bây giờ còn chê ba dông dài? Con đeo tai nghe làm cái gì? Có phải lại học theo Lưu Tiểu Biệt hay không? Đã nói cả ngày không được chơi với nó! Mặt con bị làm sao vậy? Có phải lại đánh nhau với Tôn Tường hay không?"

Đường Hạo không nhịn nổi nữa, quay đầu ra khỏi nhà.

Trương Giai Lạc triệt để tức giận:

"Đường Hạo, có phải giờ ba không quản nổi con nữa đúng không! Con có còn muốn về cái nhà này nữa hay không ?!"

Đường Hạo nghiêng đầu tỏ vẻ cool ngầu, nói:

"...Không!"

Trương Giai Lạc ném xoong đập muôi:

"Bảo con đừng có đi chọc Diệp Tu, con cố tình không nhớ phải không! Con lại học theo hắn cái gì…"

Trâu Viễn chạy xuống gõ cửa lầu dưới:

"Chú Lâm, papa với anh hai lại đánh nhau rồi…"


3

Trương Giai Lạc gọi Đường Hạo và Trâu Viễn ra khỏi phòng. Trong phòng khách lúc này có ba người đang ngồi là Lâm Kính Ngôn, Trương Tân Kiệt và Hàn Văn Thanh.

Trâu Viễn chào ba người, Đường Hạo lại chỉ gật đầu lạnh lùng.

Trương Giai Lạc lập tức đá một phát vào mông cậu: "Có hiểu lễ phép là gì không? Chào mau!"

Đường Hạo bất đắc dĩ chào ba người.

Trương Giai Lạc tỏ vẻ nghiêm trọng, nhìn Đường Hạo nói:

"Hôm nay ba phải nói cho con biết một bí mật… Thực ra con không phải do ba đẻ ra, ba không phải ba ruột của con…"

Đường Hạo: "..."

Trâu Viễn chấn kinh.

Trương Giai Lạc cũng chấn kinh: "Con không kinh ngạc sao?"

Đường Hạo buông thõng tay: "Chuyện này cũng chẳng có gì. Lưu Tiểu Biệt cũng đâu phải con thân sinh, thằng đó với Cao Anh Kiệt lớn lên chẳng giống nhau tí nào."

Trương Giai Lạc giận dữ: "Vậy nên con cảm thấy con cũng vậy đúng không?"

Đường Hạo gật đầu: "Đúng! Nghe nói Tôn Tường cũng là con nuôi, bọn trong lớp đều nói ba ruột của nó là Diệp Tu…"

Trương Giai Lạc ngắt lời cậu: "Đừng có đoán mò, Tôn Tường giống Diệp Tu chỗ nào? Cái tên đấy lòng dạ đa đoan như vậy!"

Trương Giai Lạc: "Ba thật sự không phải ba con, con nhìn con xem, nghĩ xem, có điểm nào giống ba không? Con lại nhìn con với Tiểu Viễn xem, tính cách, ngoại hình, có điểm nào giống nhau không? Trước mặt báo chí, con thà rằng nói mình là lưu manh, cũng không muốn nói đến chuyên gia đạn dược. Ba mệt mỏi quá, con thật sự không phải do ba đẻ ra, không tin con hỏi bọn họ xem."

Đường Hạo nhìn Trương Tân Kiệt, Trương Tân Kiệt đẩy mắt kính: "Chú bắt đầu sự nghiệp muộn hơn tiền bối Trương Giai Lạc ba năm, không rõ lắm."

Đường Hạo nhìn Hàn Văn Thanh, Hàn Văn Thanh lạnh mặt: "Chú bắt đầu sự nghiệp sớm hơn Trương Giai Lạc một năm, không rõ."

Đường Hạo rời mắt nhìn về phía Lâm Kính Ngôn, Lâm Kính Ngôn nhìn cậu cười: "Chú bắt đầu sự nghiệp cùng năm…"

Lâm Kính Ngôn tịt.

Đường Hạo nhìn anh săm soi, trong lòng dậy sóng: Lẽ nào lại là ổng? Không thể nào! No way! Ổng tên Lâm Kính Ngôn, mình tên Đường Hạo, tên thật giống nhau (không hề…). Ổng đeo kính, mình thì không, vừa vặn bù trừ cho nhau. Quan trọng nhất là ổng cũng là lưu manh! Lưu manh đấy!! Không chơi súng hồng phớt, lựu đạn hồng phấn, cũng sẽ không bao giờ ngâm mình trong đám khói mù đã hồng còn đỏ đỏ ! (Trương Giai Lạc: làm gì có súng hồng phấn!)

Chẳng lẽ… Lâm Kính Ngôn chính là ba ruột của mình ư?

Đường Hạo bước đến trước mặt Lâm Kính Ngôn.

Lâm Kính Ngôn: "...??"

Đường Hạo hít một hơi thật sâu, dồn khí đan điền: "Ba!"

Lâm Kính Ngôn té ghế.

Đến văn phòng, Trương Giai Lạc oán hận nói với Lâm Kính Ngôn: "Phải tính sao ? Đường Hạo đứa nhỏ này, nói với nó tôi là ba ruột nó, nó không tin. Phải tính sao bây giờ, lão Lâm? Nó sẽ không thật sự cho rằng chú mới là ba nó chứ…"

Lâm Kính Ngôn cũng chẳng biết phải làm sao: "Đáng đời… Bảo đừng có lừa thằng bé, cậu lại cứ cứng đầu muốn chơi. Năm nay Đường Hạo cũng tròn 18, cậu xem bao nhiêu năm nay cậu lừa nó ba lần rồi, nó còn tin cậu mới là lạ…"

Tối đến, Trương Giai Lạc gọi Trâu Viễn: "Đi xem xem anh hai con đang làm cái gì."

Trâu Viễn không định cãi lý với anh: "...Con muốn làm bài tập."

Trương Giai Lạc mất hứng: "Bây giờ ba không sai con được nữa hả!"

Trương Giai Lạc dán tai lên cửa phòng Đường Hạo, từ trong phòng truyền ra âm thanh đổ vỡ long trời lở đất kèm theo tiếng nức nở đứt quãng…

Trương Giai Lạc: "...ĐM?"

Trương Giai Lạc vội vàng gọi điện thoại cho Tôn Triết Bình: "Lão Tôn a, anh mau quay về một chuyến. Đường Hạo cảm thấy nó không phải do em đẻ ra, nó muốn bỏ nhà ra đi…"

Tôn Triết Bình mệt tim: "... Đáng đời."
 
Last edited:

pdung31

Phó bản trăm người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
59
Số lượt thích
275
#3
Cảm ơn Min rất rất nhiều. Cuối cùng cũng có người dịch cái fic vô cùng thừa muối thiếu iốt này để truyền bá cho quần chúng nhân dân rồi :love::ROFLMAO::ROFLMAO:

Chuyến phiêu lưu của Hạo Hạo mới chỉ bắt đầu thôi. Tội lão Lâm mỗi ngày đều vì nhà hàng xóm mà té ghế :ROFLMAO: Bà con nhớ đón đọc và cổ vũ Min nhé.

P/s là người đã đọc hết cv bộ truyện này, tui xin nhận xét là Lâm papa là người cha tuyệt nhất (dù chưa có con thân sinh :cool:).
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,153
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#4
Cười chết rồi cứu với =))))) fic thiếu muối nhưng tác giả thì quá dư muối =)))
 

Niêm Hoa Nhất Tiếu

Người chơi công hội
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
28
Số lượt thích
482
Location
Hanoi
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh, Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#5
4

Trương Giai Lạc giúp Đường Hạo thu dọn phòng ốc, chợt tìm thấy một mảnh giấy trong túi quần hắn.

「Thư Khiêu Chiến」​

To: Đường Bạch Hổ

(Trương Giai Lạc đập bàn cười to: Đường Bạch Hổ? Còn ta là Đường Bá Hổ muahahahahaha!)

Lần trước PK là mày thắng, là do thằng nhãi Triệu Vũ Triết lén lút quăng lá cây cản trở tao. Tao nhất thời sơ suất, không kịp né tránh nên mới thua cái mặt mày. Tao và Lữ Bạc Viễn đã bàn rồi (Trương Giai Lạc: Lữ Bạc Viễn? Mắc mớ gì tới nó?), lần tới ai thắng ai thua còn chưa biết được.

Đã solo còn mang đàn em, Đường Bạch Hổ mày quá hèn rồi!

Đã là đàn ông thì đường đường chính chính đánh một trận, 1v1! Thằng nào thua tự giác cắt địa bàn giao ra, Lưu Huyền Vũ làm chứng. (Trương Giai Lạc: Lưu Huyền Vũ? Lại là đứa nào?)

Thứ tư, 5h chiều, chờ mày ở giữa sân vận động.

Tôn Thanh Long

Trương Giai Lạc lật mặt sau của tờ giấy, là Đường Hạo viết.

「Thư Ứng Chiến」​

To: Tôn Thanh Long

PK thì PK, đến lúc đó mày đừng có hối hận!

Triệu Vũ Triết đúng là tao dẫn theo, nhưng tao cũng đâu có bảo nó quăng lá. Bị một thằng đàn em không phải khí công sư xử đẹp bằng một chiếc lá. Nhục quá bạn tôi~! (Trương Giai Lạc:...)

Sân vận động, thứ tư, không gặp không về, bảo đàn em của mày vạch sẵn địa bàn chờ tao.

Đường Bạch Hổ

Trương Giai Lạc cảm thấy mấy thằng nhóc trẻ người non dạ này hết cứu nổi rồi. Anh quyết định tìm phụ huynh nhà Tôn Tường nói chuyện một chút.

Chu Trạch Khải nở nụ cười ngại ngùng, còn Trương Giai Lạc thì cười đến hoà ái: "Tiểu Chu à, Tiểu Giang đâu rồi?"

Chu Trạch Khải: "Đi làm…"

Trương Giai Lạc ra vẻ giật mình: "Ồ… thì ra là thế à!"

Chu Trạch Khải: "..."

Trương Giai Lạc lười lãng phí nước bọt với Chu Trạch Khải, anh quyết định trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, lấy thư khiêu chiến Tôn Tường gửi Đường Hạo ra: "Tiểu Chu, cậu xem đi, Tôn Tường nhà cậu đang làm cái gì? Mặc dù đều là đàn ông con trai, nhưng đánh nhau như vậy sao được, có vấn đề gì không thể ngồi lại bình tĩnh giải quyết sao?"

Chu Trạch Khải nghiêm túc ngẫm nghĩ một lúc, hắn cảm thấy Tôn Tường không thể ngồi lại bình tĩnh giải quyết được.

"Không..." Chu Trạch Khải lắc đầu, tính giải thích.

Nào ngờ Trương Giai Lạc lại thở dài, dường như không nghe thấy hắn đang nói: "Cậu nhìn đi, Tôn Thanh Long, tên nghe trẻ trâu không để đâu cho hết! Bình thường ở nhà cậu cũng gọi nó như vậy à?"

Chu Trạch Khải lắc đầu: "Không…"

"Tiểu Chu à, nếu nhà trường phát hiện chuyện đánh nhau các cậu cũng gặp rắc rối. Cậu về nhà dạy lại Tôn Tường đi, đừng để thằng bé chiều thứ Tư tới sân vận động, cũng đừng để Lưu Huyền Vũ gì gì đó tới." Trương Giai Lạc buông lời đầy thâm ý.

Chu Trạch Khải: "..."

Anh đang vắt não nghĩ xem Lưu Huyền Vũ rốt cuộc là trẩu tre phương nào.

Tối đó, Đường Hạo làm loạn trong phòng: "Giấy trong quần của tao đâu mất rồi!!"

Trâu Viễn ngáo ngơ như nai tơ: "Giấy gì? Giấy xì mũi á?" Trâu Viễn vứt cho Đường Hạo cả bịch giấy.

Đường Hạo: "..."

Chán không muốn nhiều lời với thằng em này nữa.

Đường Hạo nhảy nhót không ngừng trên ghế sofa: "Quần tao đâu!! Quần tao đâu!!!"

Trương Giai Lạc bình tĩnh đáp: "Ba giặt rồi."

Đường Hạo lại tiếp tục nhảy nhót: "Giấy trong túi quần con đâu!"

Trương Giai Lạc cũng tiếp tục bình tĩnh đáp: "Ba đọc rồi! Cút xuống ghế sofa cho ba!"

Đường Hạo vừa an phận ngồi xuống, chưa gì đã lại bật dậy: "Ba xem làm gì! Ba có biết riêng tư là gì không!!"

Trương Giai Lạc cũng nhảy lên trên sofa: "Lại còn riêng tư! Là giấy của mày lộ ra ngoài! Chẳng phải có mỗi chuyện đánh nhau với Tôn Tường thôi sao? Làm gì mà căng, ba giúp mày thịt nó!"

Đường Hạo kinh ngạc: "Thật?"

Trương Giai Lạc khinh bỉ: "Đương nhiên, chẳng qua chỉ là một thằng nhóc Tôn Tường. Năm đó lúc ba mày lăn lộn nó còn đang nghịch đất đấy."

Đường Hạo kinh ngạc: "!!"

Trước khi đi ngủ, Đường Hạo lặng lẽ hỏi Trâu Viễn: "Mày nói thử xem anh mày đi thi chuyên gia đạn dược thì sao?"

Trâu Viễn: "Anh ngáo à? Không phải anh ghét màu hồng phấn nhất sao?"

Đường Hạo: "... Đột nhiên cảm thầy màu hồng phấn cũng rất xịn."

Chí ít có thể chèn ép pháp sư chiến đấu.

#Min: để đánh dấu sự trở lại của fic "Gia đình Trương tiên sinh lầu trên nhà tôi", chúng ta hãy cùng chào đón bạn nhỏ Tương Du gia nhập edit ???
 
Last edited:

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,153
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#6
Đường Bá Hổ, Lưu Huyền Đức, cứu =))))) Còn Tôn Thanh Long là cái quần gì =)))) ý là pháp sư chiến đấu đánh ra rồng hả =)))
 

Cố Tiểu Hoành

VIC-tim of naming
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
196
Số lượt thích
1,526
Location
AVAK's home
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu Thiên
#7
Đường Bá Hổ, Lưu Huyền Đức, cứu =))))) Còn Tôn Thanh Long là cái quần gì =)))) ý là pháp sư chiến đấu đánh ra rồng hả =)))
Em nghĩ là Nhị Tường và Bánh Ngọt, một người là thanh long, một là bạch hổ cho nó oách đấy
Hai ông tướng này trẩu hết chỗ nói :ROFLMAO::ROFLMAO::ROFLMAO:

Đường Hạo: "... Đột nhiên cảm thầy màu hồng phấn cũng rất xịn."

Chí ít có thể chèn ép pháp sư chiến đấu.
Tin thật kìa, hẳn là chơi với Tường lâu nên lây cái kiểu suy nghĩ đơn giản đây mà :ROFLMAO::ROFLMAO::ROFLMAO:
 

Niêm Hoa Nhất Tiếu

Người chơi công hội
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
28
Số lượt thích
482
Location
Hanoi
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh, Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#8
5

Học trưởng Vu Phong đang giúp tiểu đệ Trâu Viễn ôn bài.

Vu Phong: "Lựu đạn này, lúc ném phải chú ý, cần phải ném theo đường parabol. Để anh vẽ cho em xem, em sử dụng một hàm số bậc hai."

Trâu Viễn nhìn Vu Phong, khuôn mặt lộ vẻ sùng bái.

Vu Phong toát mồ hôi, kỳ thực anh không hiểu lắm đâu, anh là Cuồng kiếm sĩ, đâu có cùng hệ với chuyên gia đạn dược Trâu Viễn chọn, cũng chẳng cùng trường với cậu luôn. So với anh, Chu Trạch Khải còn giỏi mấy thứ này hơn, chí ít cả hai đều thuộc hệ Thiện Xạ.

Nói đến chuyên gia đạn dược, không phải trong nhà Trâu Viễn có một chuyên gia sao?

Vu Phong kỳ quái hỏi: "Những cái này sao em không hỏi ba em? Ba em là chuyên gia đạn dược số một đấy."

Trâu Viễn: "..."

Cậu ngại ngùng đáp: "... Ba em rất bận."

Bận mà hôm qua anh đây còn bắt gặp ba em đi dạo chợ hoa, ngắm chim cò các kiểu, Vu Phong nghĩ thầm.

"Ban ngày ba phải đi làm, tối đến thì bận nấu cơm, giặt quần áo, chí chóe với anh hai…"

Vu Phong: "..."

Ba em vừa mới đi lượn siêu thị đấy.

Trâu Viễn: "Lúc ba em rảnh thường xem TV, hoặc trồng hoa. Hoa chết rồi còn muốn tức cảnh sinh tình, vừa ngắm vừa tiếc thương…"

Vu Phong: "..."

"Được rồi, nếu có gì khó khăn học trưởng sẽ cố gắng giúp em!" Vu Phong không đành lòng trả lời.

Trâu Viễn gật đầu: "Ừm!"

Cuối tuần, Trương Giai Lạc tổng vệ sinh nhà cửa. Vừa tưới cây xong, anh liền bắt tay vào dọn dẹp phòng Trâu Viễn, lại vô tình tìm thấy bài văn thời tiểu học của thằng bé.

Ước mơ của em. (Trương Giai Lạc hứng trí bừng bừng đọc tiếp!)

Ba em tên là Trương Giai Lạc, là một chuyên gia đạn dược (Trương Giai Lạc: Lạc đề rồi?), lại còn là chuyên giá đạn dược số một. (Trương Giai Lạc cười đắc ý.)

Mỗi ngày ba đều rất cực khổ, bận đi làm, lại phải làm cả việc nhà, còn phải trồng hoa, đánh anh hai (Trương Giai Lạc: … ), có lúc ba còn khóc. (Trương Giai Lạc: Ai khóc?!!)

Nhưng ba cũng rất dịu dàng, lúc nào cũng đón em và anh hai khi tan học, nấu cơm cho hai anh em, kiểm tra bài tập của hai anh em.

Có những khi ba khóc một mình (Trương Giai Lạc: Rốt cuộc là khóc lúc nào?), những lúc như vậy, em rất đau lòng, em không muốn thấy ba khóc.

Bởi vì em thích ba nhất, nên em muốn ba hài lòng vì em.

Sau này em cũng muốn giống như ba em, trở thành một chuyên gia đạn dược vừa dịu dàng vừa ghê gớm!

Trương Giai Lạc cảm động rơi nước mắt.

Phải trở thành một người vừa cứng cỏi vừa dịu dàng nhé, Tiểu Viễn.

Lúc Trương Giai Lạc dọn dẹp phòng Đường Hạo, cũng tìm thấy một bài văn thời tiểu học.

Giấc mơ của tôi - Lấy hạ khắc thượng! (Trương Giai Lạc: … học mấy chữ này ở đâu ra vậy?)

Tôi muốn trở thành một lưu manh, nhưng ba tôi lại là chuyên gia đạn dược. (Trương Giai Lạc: …)

Tuy nhiều lúc ba rất đáng ghét, đã mắng lại còn khóc (Trương Giai Lạc: …), nhưng ba thật sự là chuyên gia đạn dược giỏi nhất toàn bộ Liên Minh! (Trương Giai Lạc cười đắc ý.)

Dù vậy, tôi vẫn muốn trở thành một lưu manh! (Trương Giai Lạc: …)

Hàng xóm nhà tôi là Lâm Kính Ngôn, một tên lưu manh. Mọi người đều nói hắn là đệ nhất lưu manh. Nhưng tôi cảm thấy hắn cũng chẳng có gì đặc biệt ghê gớm, dăm ba chuyện vỗ gạch, tôi đây học được lâu rồi.

Chờ tôi lớn lên hắn đã già rồi, đến lúc đó tôi muốn lấy hạ khắc thượng, đánh bại hắn, trở thành đệ nhất lưu manh! (Trương Giai Lạc: …)

Trương Giai Lạc kinh hãi, cầm bài văn của Đường Hạo lao xuống lầu tìm Lâm Kinh Ngôn.

Trương Giai Lạc sốt ruột đập cửa, lão Lâm, tôi quên nhắc nhở cậu, phải cẩn thận Đường Hạo nhà tôi…
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,153
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#9
Mệt tâm quá =))) Đọc thư của Tiểu Viễn đã cười rồi thư Đường Bạch Hổ còn cười hơn =)))

Ba em bận khóc hoa chết với đánh anh hai =)) nên em bơ vơ không ai giảng bài, số em thật khổ =)) May mà em có học trưởng chở che, quả nhiên cuồng kiếm sĩ đều là bóng cả cho chuyên gia đạn dược \m/
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,153
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#10
Em nghĩ là Nhị Tường và Bánh Ngọt, một người là thanh long, một là bạch hổ cho nó oách đấy
Hai ông tướng này trẩu hết chỗ nói :ROFLMAO::ROFLMAO::ROFLMAO:


Tin thật kìa, hẳn là chơi với Tường lâu nên lây cái kiểu suy nghĩ đơn giản đây mà :ROFLMAO::ROFLMAO::ROFLMAO:
Vì Bạch Hổ đọc giống Bá Hổ á em, mà Đường Bá Hổ là danh nhân nên trú Hạo trẩu tự gọi mình là Đường Bạch Hổ, tương tự, Lưu Huyền Đức = Lưu Bị, trú Biệt trẩu cũng tự phong mình là Lưu Huyền Vũ, kiểu Lê Lợi là em trai Lênin í. Còn 2 trú Tường với Lư lấy hiệu là Thanh Long với Chu Tước thì chị chưa biết là từ đâu =))
 

Ail

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
338
Số lượt thích
1,538
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu, Dụ đội, Tiểu Lư !!!
#11
Vì Bạch Hổ đọc giống Bá Hổ á em, mà Đường Bá Hổ là danh nhân nên trú Hạo trẩu tự gọi mình là Đường Bạch Hổ, tương tự, Lưu Huyền Đức = Lưu Bị, trú Biệt trẩu cũng tự phong mình là Lưu Huyền Vũ, kiểu Lê Lợi là em trai Lênin í. Còn 2 trú Tường với Lư lấy hiệu là Thanh Long với Chu Tước thì chị chưa biết là từ đâu =))
Cái này em nghĩ là từ 4 thánh thú bên Trung Quốc ý

Thanh Long - Bạch Hổ - Chu Tước - Huyền Vũ

Đọc truyện cổ trang cũng hay thấy mấy con này :v
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,153
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#12
Cái này em nghĩ là từ 4 thánh thú bên Trung Quốc ý

Thanh Long - Bạch Hổ - Chu Tước - Huyền Vũ

Đọc truyện cổ trang cũng hay thấy mấy con này :v
Ừ đúng á em, ở trên là chị giải thích thêm lý do chọn con nào cho ai á. :omtim
 

Phong1947

Cống hiến cấp cao
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
214
Số lượt thích
1,219
Location
TP.HCM
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tất cả đội trưởng (◕‿◕) Đặc biệt là Dụ đội (⌒‿⌒)
#13
6​

Nhân dịp hôm nay tan làm tương đối sớm, Trương Giai Lạc đi bộ đến trường trung học trực thuộc Vinh Quang đón Đường Hạo và Trâu Viễn tan học.​

Đường Hạo, Tôn Tường, Lưu Tiểu Biệt, Lư Hãn Văn đang chơi mạt chược cuối phòng học…​

Chủ nhiệm lớp Đào Hiên đứng trên bục giảng giận dữ: "Thanh Long Bạch Hổ Huyền Vũ! Sao mấy đứa dám đem mạt chược đến trường hả!!"​

Lư Hãn Văn giơ tay: "Thầy, còn em nữa mà!"​

Đào Hiên: "Em thì thế nào?!"​

Lư Hãn Văn: "Em là Chu Tước nha!"​

Đào Hiên: "…"​

Tôn Tường: "Ai dẫn nhóc đó đến vậy?"​

Đường Hạo sờ bài: "Không biết."​

Lư Hãn Văn: "Là anh Lưu Tiểu Biệt!"​

Lưu Tiểu Biệt: "Nhóc ấy cứ quấn tôi đòi PK!"​

Tôn Tường: "Đệt mợ Lưu Tiểu Biệt! Cậu không thua nó đâu, phải chứ?"​

Lưu Tiểu Biệt: "Đùa gì thế!"​

Lư Hãn Văn: "Anh Lưu Tiểu Biệt! Quyết phân thắng bại đi!"​

Lưu Tiểu Biệt: "…"​

Bốn người ngồi cuối phòng học chơi mạt chược vô cùng náo nhiệt.​

Đào Hiên: "… Tịch thu mạt chược!!"​

Đường Hạo ra bài: "Bao Vinh Hưng đang hát sao thầy không quản?"​

Đào Hiên: "… Bao Vinh Hưng đừng hát nữa!"​

Bao Vinh Hưng: "Là ai đang hát, ấm áp tịch mịch ~ "​

Đào Hiên phát điên: "… Rõ ràng là em đang hát!"​

Diệp Tu một phát đá bay cửa phòng học bước vào: "Lão Đào! Tôi tới đón tụi nhỏ tan học!"​

Đào Hiên: "… Anh tới náo loạn cái gì?! Còn chưa đến giờ tan học đâu!!!"​

Diệp Tu: "Ôi!!! Lời này không đúng rồi, không phải chỉ đến sớm mấy phút sao, lão Đào chú thật không biết suy nghĩ mà, không có anh thì đâu ra cái trường học này…"​

Đào Hiên: "…"​

Đào Hiên phất tay với Kiều Nhất Phàm một cái: "Đi đi đi…"​

Kiều Nhất Phàm, Khưu Phi, Bao Vinh Hưng, Đường Nhu, La Tập, An Văn và Dật Mạc Phàm vội vàng chạy đi.​

Đào Hiên: "…" Hắn mệt quá, hắn không muốn đi dạy nữa…​

Tôn Tường nhảy dựng lên: "Hồi nãy có phải là Diệp Tu không! Có phải là Diệp Tu không!"​

Đường Hạo: "Đúng vậy."​

Tôn Tường quăng bài xuống: "Vậy tôi cũng đi!"​

Lưu Tiểu Biệt mặt đầy hoài nghi: "Cũng có phải người ta đến đón cậu đâu?"​

Tôn Tường vọt tới cửa phòng học: "Diệp Tu chớ đi! Độc đấu với tôi coi!"​

Diệp Tu ngậm thuốc lá: "Ai đây nha? Cao Anh Kiệt?"​

Cao Anh Kiệt: "…"​

Tôn Tường: "Đệt!!"​

Diệp Tu cười: "Nhớ ra rồi, đây không phải là Tôn Tường sao! Cháu trai Tôn Triết Bình."​

Tôn Tường nổ tung.​

Trương Giai Lạc đứng bên cửa sổ cười sằng sặc: "Diệp Tu thất đức quá đi mà…"​

Các cô gái trên hành lang nhanh chóng vây lấy anh. Dù sao Trương Giai Lạc cũng là đệ nhất chuyên gia đạn dược vô cùng hoa lệ, là nhân vật công chúng. Các cô gái nhao nhao đút bánh ngọt bánh quy và kẹo cho anh.​

Trương Giai Lạc: "Ha ha, được rồi được rồi, không bỏ vừa túi nữa rồi."​

"Lần sau chú lại đến, lần sau đưa chú đi!"​

Các cô gái vây quanh hắn líu ríu: "Trương Giai Lạc! Một mình chú đến thôi sao?"​

"Trương Giai Lạc, Tôn Triết Bình đâu?"​

"Trương Giai Lạc, chú thật sự chia tay với Tôn Triết Bình rồi sao!!"​

"Không muốn đâu, con muốn Phồn Hoa Huyết Cảnh aaaa…"​

Trương Giai Lạc: "…"​

Trương Giai Lạc cạn lời: "Mấy đứa nghe đâu ra thế?!!"​

Đới Nghiên Kỳ: "Ai dô, mọi người đều biết mà, đại thần Trương Giai Lạc chớ xấu hổ nha ~"​

Đới Nghiên Kỳ chọt eo anh.​

Trương Giai Lạc: "Tay… Của… Nhóc…" Anh quyết định tối nay sẽ tìm Tiêu Thời Khâm nói chuyện một chút.​

Trương Giai Lạc gõ cửa sổ một phòng học: "Thanh Long Huyền Vũ Chu Tước, giúp chú gọi Hạo Hạo đi!"​

Tôn Tường: "Hạo Hạo?! Ha ha ha ha ha ha ha…"​

Lưu Tiểu Biệt: "…"​

Đường Hạo: "Đệt! Đừng gọi con là Hạo Hạo! …Trên đầu ông là cái gì thế?!"​

Trương Giai Lạc duỗi tay lần mò, mấy cô nhóc vừa rồi kẹp đầy kẹp tóc hoa nhỏ lên đầu anh.​

Trương Giai Lạc: "…"​

Trương Giai Lạc đã quyết định nhất định phải tìm Tiêu Thời Khâm nói chuyện một chút.​

Trước khi đi, Đường Hạo gõ bàn Lưu Tiểu Biệt một cái: "Thầy bị tức quá bỏ đi rồi, mày đi không?"​

Lưu Tiểu Biệt tháo headphone xuống, liếc sang Cao Anh Kiệt đang làm bài tập: "Được rồi, mày đi trước đi."​

7​

Hôm nay nhiều người nhà đến thật.​

"May là hôm nay Giang Ba Đào không đi làm." Chu Trạch Khải nghĩ.​

"Tôn Tường nhà cậu đập cửa sổ nhà anh." Diệp Tu vắt chéo chân.​

Giang Ba Đào kinh ngạc: "Có thể là vô tình…"​

"Nó còn nói muốn lấy hạ khắc thượng." Diệp Tu ngậm thuốc lá.​

Giang Ba Đào: "…"​

Mặt ngoài Giang Ba Đào không hề rung động chút nào: "Ha ha… Có lẽ là nó muốn tìm anh PK, nó vẫn luôn sùng bái tiền bối anh."​

"Này anh biết." Diệp Tu nói: "Vậy nên Khưu Phi nhà anh với Nhất Phàm đang PK với nó, ha ha."​

Giang Ba Đào: "… Một chấp hai?"​

Diệp Tu gật đầu: "An Văn Dật đứng bên cạnh thêm máu."​

Giang Ba Đào: "…… Chọi ba?"​

Diệp Tu gật đầu: "Nhóc ấy quá phiền, để một lần thỏa mãn nó luôn."​

Chu Trạch Khải: "…"​

Chu Trạch Khải có chút lo lắng.​

Bọn họ tìm thấy Tôn Tường một chấp ba trong khu vườn nhỏ dưới lầu, trên đất là một cái vòng Khưu Phi vẽ ra, An Văn Dật đứng ngoài vòng, Kiều Nhất Phàm hô: "Tiểu An tránh sau tôi rồi đáp!"​

Khưu Phi: "Nhất Phàm, Băng Trận!"​

Cao Anh Kiệt đứng ngoài vòng: "Nhất Phàm cố gắng lên!"​

Tôn Tường: "Tui đệt, nhiều người như vậy! Mấy người có biết xấu hổ không hả!!"​

Khưu Phi: "Không có gì."​

Tôn Tường: "…" Nhất định phải thắng!​

Tôn Tường bị Chu Trạch Khải kéo ra, một dạng hùng hùng hổ hổ.​

Giang Ba Đào nhức đầu: "Tiền bối, Tôn Tường làm phiền anh rồi."​

Diệp Tu: "Người trẻ tuổi mà, ha ha, đánh một trận là tốt."​

Giang Ba Đào đỡ trán nhìn Tôn Tường: "Mau xin lỗi tiền bối…"​

Tôn Tường nghiêng đầu: "Hừ! Con không làm đâu! Đường Hạo nói phải lấy hạ khắc thượng!!"​

Giang Ba Đào: "Lấy hạ khắc thượng…"​

Diệp Tu: "Ha ha."​

Tôn Tường giậm chân: "Ha cái gì mà ha! Đường Hạo nói ngươi đã hết đát rồi!"​

Diệp Tu: "Ha ha ha."​

"Đường Hạo đúng không." Diệp Tu nhắn tin cho Trương Giai Lạc: "Tối nay xử nhóc."​
 
Last edited:

Tương Du

An tĩnh đích tiểu nhi đồng ✿Σ( ̄。 ̄ノ)ノ
Thần Lĩnh
Bình luận
292
Số lượt thích
1,363
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Gia Thế
#14
Edit by Giếng gửi tới mọi người tình yêu cuối cùng của tui Orz
Beta by @FanPD

8-10

8

Trương Giai Lạc đã quá nản với cái thể loại “lấy hạ khắc thượng” này.

Đường Hạo tụ tập chúng bạn chơi mạt chược trong lớp nên bị mời phụ huynh, Đào Hiên chất vấn cả bọn: “Ai cho chơi mạt chược trong lớp hả? Nhà trường cho đem mạt chược đến lúc nào thế?”

Đường Hạo hất đầu: “Lấy hạ khắc thượng khắc được Lâm Kính Ngôn, ăn mừng phát.”

Trương Giai Lạc: “...”

Trương Giai Lạc trượt chân một cái, được Vương Kiệt Hi sau lưng đỡ.

Vương Kiệt Hi hỏi: “Đường Hạo thực sự khắc được tiền bối Lâm Kính Ngôn?”

Trương Giai Lạc: “Cậu tin á? Lão Lâm nhường nó đấy!”

Dụ Văn Châu xin lỗi Đào Hiên: “Hãn Văn gây phiền toái cho anh rồi.”

Đào Hiên: “... Không không không, trò Hãn Văn rất ngoan, là bị xúi giục.”

Lư Hãn Văn: “Không phải thưa thầy! Là em tự nguyện ạ!”

Đào Hiên: “…”

Đào Hiên: “Trò Lư Hãn Văn rất nghe lời … chỉ là lên lớp hay phát biểu linh tinh… còn nói rất nhiều…”

Dụ Văn Châu: “À à, tôi về nhất định sẽ chấn chỉnh Thiếu Thiên.”

Đào Hiên hoang mang, sao lại chấn chỉnh Thiếu Thiên?

Đào Hiên: “Vấn đề của trò Lưu Tiểu Biệt khá tệ, Cao Anh Kiệt nghe lời như thế, sao Lưu Tiểu Biệt không học hỏi trò ấy chút nào?”

Vương Kiệt Hi: “Tôi e rằng mỗi đứa trẻ có tính cách khác nhau.”

Đào Hiên: “… Chơi mạt chược thế này, nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ.”

Vương Kiệt Hi: “Thực ra mạt chược và Phong Thủy Chu Dịch đều là tinh hoa văn hóa quốc gia.”

Đào Hiên á khẩu.

Vương Kiệt Hi cười với anh: “Tốt quá rồi, thực ra nhà chúng tôi khuyến khích trẻ con phát triển toàn diện.”

Đào Hiên: “…”

Xem ra chỉ có Giang Ba Đào biết cách nói chuyện, nhưng hôm nay Giang Ba Đào không đến.

Đào Hiên: “Anh trai của Tôn Tường… ?”

Chu Trạch Khải gật đầu.

“Trò Tôn Tường thường xuyên gây chuyện, có phải các cậu cần dạy dỗ kỹ lại không?”

Chu Trạch Khải: “Đúng.”

Đào Hiên: “Nói gì thì nói cũng cấp ba rồi, không thể để trò ấy trẩu hoài được, tuần trước còn đánh nhau ở phòng thể dục…”

Chu Trạch Khải: “Đúng...”

Đào Hiên: “Ý cậu ‘đúng’ là thế nào đây? Cậu cho rằng như vậy chưa đủ nhiều ư? Cấp ba rồi, kiềm chế một chút! Không phải rêu rao muốn làm Đấu Thần? Như thế làm được trò trống gì chứ! Cậu nói xem?”

Chu Trạch Khải chớp chớp mắt: “… Được.”

Đào Hiên khóc…

Đào Hiên nhìn Trương Giai Lạc, khóc tiếp: “Đường Hạo nhà các anh…”

Trương Giai Lạc: “Đường Hạo nhà chúng tôi hư quá đi mất! Cả ngày đánh nhau! Có chuyện gì không thể từ từ bình tĩnh giải quyết chứ? Đánh nhau là sai rồi! Hạo Hạo, còn không mau quỳ xuống xin lỗi thầy!!!”

Đào Hiên sốc: “Không không không, sao lại thế…”

Trương Giai Lạc: “Thầy giáo bề trên không chấp con nít, còn không mau cảm ơn!”

Đường Hạo: “…”

Trương Giai Lạc: “Lần sau không được như vậy nghe không? Còn như vậy nữa ba sẽ tức giận đó! Thầy ơi, Đường Hạo biết lỗi rồi, nó đang rất hối hận, không còn chuyện gì chúng tôi xin đi trước!”

Đào Hiên: “Ba ba Đường Hạo! Chờ đã ——”

Đào Hiên ôm tim, cả người ông đều không ổn.



9

Lúc Đường Hạo về nhà, Trương Giai Lạc đang vểnh chân tựa lưng vào salon xem ti vi.

“Tiểu Viễn nói tối nay nó đi với bạn…” Đường Hạo mới nói được một nửa.

Trương Giai Lạc nhai khoai tây chiên sật sật sật, cậu nhìn Trương Giai Lạc bóc tất cả đồ ăn vặt… tất-cả-đồ-ăn-vặt bày trên bàn.

“Đệt! Trương Giai Lạc khoai tây chiên của tôi!” Đường Hạo cảm thấy giận run.

Trương Giai Lạc uống một hớp đồ uống, mắt vẫn không rời màn hình TV: “Ồn cái gì mà ồn? Còn chửi thề! Con trai, không thể từ từ bình tĩnh giải quyết vấn đề sao?”

Đường Hạo nhìn chằm chằm tay anh: “Đó là khoai tây chiên của tôi!!!”

“Con có thích ăn đâu mà.”

Đường Hạo lại nhìn cái bàn: “Đồ uống của tôi!”

“Con có thích uống đâu mà.”

Đường Hạo xông tới trước TV: “Sao ba có thể tùy tiện động vào đồ người ta chứ! Đây là của tôi của tôi của tôi đệt!” Đường Hạo quăng cặp sách ngồi bệt xuống.

Trương Giai Lạc đập bàn đứng lên salon: “Của con của con của con à? Tiền là ba trả!”

Đường Hạo: “…”

Đường Hạo quyết định bỏ nhà ra đi, cái nhà này không thể ở được nữa.

Đường Hạo gửi tin nhắn cho Trâu Viễn: “Tiểu Viễn, tao đi đây, sau này một mình mày nhớ trông chừng Trương Giai Lạc, ba ba quá ấu trĩ quá nóng tính, tao với ba không hợp nhau, đừng để ý đến tao, mày ráng nhịn, anh mày lăn lộn đứng đầu rồi trở lại đón mày! —— Đường Hạo.”

Đường Hạo nhờ Lâm Kính Ngôn xem lại một lần.

“Ngữ pháp và chính tả không đến nỗi, nhưng dùng từ…” Lâm Kính Ngôn đổ mồ hôi.

Phương Duệ buông chuột: “Đừng để ý đến nó, à này Hạo Hạo, nhóc định ở đây đến mấy giờ.”

Đường Hạo: “Đừng gọi tôi là Hạo Hạo! … Mấy giờ gì mà mấy giờ? Tôi không về đâu!”

Phương Duệ: “Há há. Lão Lâm, gọi cho Tôn Triết Bình đi.”

Đường Hạo: “…”

Đường Hạo: “… Quên đi, một phòng không chứa nổi hai lưu manh.”

Đường Hạo gõ cửa nhà Dụ Văn Châu.

Lư Hãn Văn: “Waaa Đường Hạo sao ông lại ở đây? Anh Lưu Tiểu Biệt đâu!”

Đường Hạo: “Không phải Lưu Tiểu Biệt ở nhà Lưu Tiểu Biệt à?”

Hoàng Thiếu Thiên: “Nói chuẩn lắm! Lưu Tiểu Biệt phải ở nhà Lưu Tiểu Biệt còn cậu sao lại chạy đến nhà anh? Cậu đến là tìm bản Kiếm Thánh xin lĩnh giáo à? Nói đi, quần ẩu hay solo, là cậu với anh 1v1 hay anh và Hãn Văn song kiếm hợp bích?”

Dụ Văn Châu: “Thiếu Thiên im lặng, Hãn Văn phải làm bài tập.”

Đường Hạo: “…”

Đường Hạo quyết định tìm Lưu Tiểu Biệt mượn tai nghe.

Vương Kiệt Hi đang lau nhà, Lưu Tiểu Biệt đánh cờ với Cao Anh Kiệt.

Liễu Phi: “Aaaa nam chính đẹp trai này! Mình phải gọi cho Đới Nghiên Kỳ…”

Đường Hạo được mời ngồi.

Liễu Phi: “Tsk tsk tsk, hỏi cậu một chuyện, Tôn Tường và Lưu Tiểu Biệt cậu thích ai hơn?”

Đường Hạo: “…”

Liễu Phi: “Sao không nói? Xấu hổ hả? Há há há há!”

Tiếng cười thoải mái của Liễu Phi đâm thủng cả tầng lầu.

Cao Anh Kiệt: “Chị gái, hơi lố rồi đó…”

Đường Hạo: “…”

Đường Hạo qua nhà Tiêu Thời Khâm.

Tiêu Thời Khâm đang lau cánh tay robot của anh (làm gì có…).

Tiêu Thời Khâm nhìn cậu một cái: “Hạo Hạo nhà tiền bối Trương Giai Lạc? Tiểu Đới rót nước cho khách nào.”

Đới Nghiên Kỳ bay tới ngồi cạnh Đường Hạo, Đới Nghiên Kỳ che miệng cười hí hí hí hí.

“Nghe đồn cậu với Lưu Tiểu Biệt là đối thủ à, thế mà lại tương ái tương sát với Tôn Tường, thật ra chân ái của cậu là chú Lâm Kính Ngôn phải không, nên mới cả ngày gào lấy hạ khắc thượng?”

Đường Hạo sặc: “… Cái mẹ gì vậy???!!!”

Đới Nghiên Kỳ ha ha ha ha: “Ui chà, đừng xấu hổ, nghe nói cậu cả ngày lên lớp chỉ nhìn trộm Khưu Phi nhà Diệp Tu đại đại, đi học bám đuôi Tống Kỳ Anh nhà Trương Tân Kiệt đại đại, đáng tiếc Tống Kỳ Anh đi quá nhanh, cậu có đuổi theo không?”

Đường Hạo sét đánh thẳng đầu: “Mấy chuyện này do ai nói?”

Đới Nghiên Kỳ: “Chu Trạch Khải và Giang Ba Đào cùng ngã xuống nước, cậu đoán Tôn Tường cứu cậu trước hay cứu Lưu Tiểu Biệt trước?”

Đường Hạo: “…” Cậu không muốn biết.

Đới Nghiên Kỳ cười bí hiểm.

Đường Hạo đạp cửa vọt ra.

Đáng sợ quá!

Đường Hạo ngồi xổm trên đất, cánh cửa trước mặt ken két mở ra.

Là Tống Kỳ Anh.

“Tôi thực sự không bám theo cậu…” Đường Hạo muốn nói.

“Ai đấy?” Từ sau cửa vang lên giọng nói, Hàn Văn Thanh đi tới, Hàn Văn Thanh nhìn một cái, Hàn Văn Thanh không nói gì.

Đường Hạo sợ hãi, Đường Hạo quỳ trên đất, Đường Hạo khóc không ra nước mắt.

Bỏ nhà đi vội, quên mang ví tiền.

Đường Hạo loại nhà Tôn Tường.

Bọn họ tương ái tương sát, bọn họ còn chưa phân thắng bại, sao cậu có thể cúi đầu với thằng đó chứ!

Đường Hạo đến nhà Lý Hiên, Lý Tấn mở cửa.

Lý Tấn: “Uôi Hạo Hạo này, Đới Nghiên Kỳ nhờ tôi hỏi cậu Chu Trạch Khải và Giang Ba Đào cùng ngã xuống nước…”

Đường Hạo quay lưng đi thẳng.

Cậu cũng không muốn đến nhà Sở Vân Tú.

Đường Hạo đi xuống tầng một, nguyên một tầng là nhà Diệp Tu.

Nhà Diệp Tu đủ tiếng gà bay chó sủa.

Đường Hạo giãy dụa.

Cửa tự mở.

Kiều Nhất Phàm: “Là thế này… nhìn anh đứng cũng lâu rồi, vào đi?”

Nhà Diệp Tu thật nhiều người…

Già trẻ gái trai, rất nhiều chị đẹp…

Lão Ngụy: “Giết giết giết! Diệp Tu thứ đồ ngu thộn! Nhìn tao nổ chết chúng nó!”

Diệp Tu: “Tsk tsk tsk, đấu với anh đây, ngây thơ, ấu trĩ!”

Lão Ngụy: “Ai ui đánh không lại rồi! Té té té! Té gấp té gấp!”

Diệp Tu: “Trốn được đã trốn rồi! Mạc Phàm đợi lát nhân lúc bọn họ bỏ đi nhặt trang bị nha!”

Tô Mộc Tranh gọi điện: “Aaa Tú Tú a, lần trước đọc truyện ấy ấy, tiểu thụ ấy ấy, rồi tiểu công ấy ấy tiểu thụ aaa!”

Đường Hạo: = 口 =

Đường Nhu không nói một lời ngồi trước máy tính.

Trần Quả vây xem: “Được bao nhiêu rồi?”

Đường Nhu: “54.”

Trần Quả: “Thắng mấy?”

“40.”

“Vẫn đánh à?”

“Ờ.”

Bánh Bao: “Tiểu đệ, nghe bài hát tôi mới thuộc này!”

La Tập: “An Văn Dật help me!”

Chỉ có Kiều Nhất Phàm yên lặng rót cho hắn cốc nước, sau đó yên lặng đi cướp boss với Diệp Tu.

Đường Hạo: “…”

Đường Hạo cảm thấy thế giới của mình thật nát…

Cửa nhà Diệp Tu lại vang lên.

Là Trâu Viễn.

Tâm tư lẫn sức lực Đường Hạo cạn kiệt, xua xua tay: “Tiểu Viễn mày đến đây làm gì? Không phải bảo mày ráng ở nhà với Trương Giai Lạc sao?”

Trâu Viễn thở dài túm cậu: “Đừng quậy nữa anh ơi, ba bảo anh về.”

Đường - trải qua đắng cay ngọt bùi nhân tình thế thái (?) - Hạo, cuối cùng về nhà.

Trương Giai Lạc coi phim trong phòng, cơm tối để phần trên bàn.

Trương Giai Lạc khẩy một sợi tóc mái của Đường Hạo: “Uôi, đại thần về rồi đấy à?”

Đường Hạo: “…”

Trương Giai Lạc búng trán cậu một cái: “Đại thần đói không đấy?”

Đường Hạo ỉu xìu gật đầu.

Trương Giai Lạc rất hài lòng: “Đại thần ăn cơm xong nhớ rửa bát nha.”

Đường Hạo: “…!!!”

Đường Hạo: “Sữa chua của con đâu?”

Trương Giai Lạc: “Con có thích ăn đâu mà.”

Đường Hạo: “!!!”

Trong khung chat QQ của Trương Giai Lạc

Tôn Triết Bình 23:07:15

Anh thấy chuyện này em làm tốt lắm, người trẻ tuổi nên được tôi luyện đôi chút.

Trâu Viễn vô tình đi ngang qua phòng Trương Giai Lạc: “…”



10

Trương Giai Lạc say rượu.

Lâm Kính Ngôn và Trương Tân Kiệt ném Trương Giai Lạc uống quá độ cho Đường Hạo với Trâu Viễn.

“Mấy đứa cũng 18 rồi, đã đến lúc chấp nhận một số trải nghiệm đời thường.” Lâm Kính Ngôn nghiêm trang nói.

Trâu Viễn im lặng khiêng một nửa Trương Giai Lạc.

Đường Hạo lầm bầm: “Gì đây hả Trương Giai Lạc, đi được không đó, dám uống cả chén, thực sự dám uống thêm á ha!”

Trâu Viễn bình thản: “Anh trai ơi giúp một tay đi.”

Đường Hạo: “Nè Tiểu Viễn mày nhìn ổng, ổng thừa biết bản thân không uống được nhiều! Còn dám uống! Ổng thật sự dám uống!”

Trâu Viễn bình tĩnh: “Đường Hạo anh đỡ cho đàng hoàng chút đi.”

Đường Hạo cười hố hố hố: “Trương Giai Lạc, tối nay xem tôi ăn hết coca khoai tây của ông! Hớ hớ hớ hớ hớ hớ!”

Trâu Viễn bực: “Đường Hạo anh có chịu đỡ không!”

Đường Hạo: “…”

Đường Hạo im lặng khiêng một nửa Trương Giai Lạc.

Trương Giai Lạc chửi Tôn Triết Bình suốt đoạn đường…

Trâu Viễn: “…”

Trâu Viễn đỡ Trương Giai Lạc lên giường, Trâu Viễn vào phòng tắm lấy khăn lông, Trâu Viễn đi ngang qua phòng bếp, Trâu Viễn liếc cái tủ lạnh.

Đường Hạo một bước vọt tới trước lấy thân mình chắn tầm nhìn…

Trâu Viễn: “…”

Đường Hạo lòng dạ nhỏ nhen hé mở cửa tủ, cảnh giác nhìn Trâu Viễn.

Trâu Viễn: “…”

Trâu Viễn hết nhịn nổi.

“Đường Hạo anh ấu trĩ vừa vừa thôi!” Trâu Viễn gào lên, “Không ai giành mấy thứ trong tủ lạnh với anh đâu mà lo!”

Đường Hạo đứng trước tủ lạnh hình như thở phào nhẹ nhõm, mở toang cửa tủ.

Trâu Viễn: “...”

Trâu Viễn thực sự hết nhịn nổi.

Cậu cũng hết cách.

Trâu Viễn gửi tin nhắn cho Vu Phong: “Có hai ba ba, một ông cả năm không thấy mặt! Cả năm! Cả năm ấy! Một ông ngày nào cũng ồn ào ồn ào! Nhõng nhẽo nữa! Đã ồn còn thích quậy! Còn ông anh kia nữa! Ấu trĩ thế không biết! Cả ngày ra ngoài đánh nhau với người ta! Cho mình là lão đại xã hội đen rồi! Về nhà toàn cãi nhau với Trương Giai Lạc!!! Cãi nhau chán thì đánh nhau!!! Đánh không lại chạy xuống lầu dưới lấy hạ khắc thượng! Em thấy mệt mỏi quá! Nản lòng lắm rồi! Để bọn họ tự xử đi!!! Những ngày tháng này không thể tiếp tục nữa!!!”

Vu Phong: “Tiểu Viễn tức giận còn… còn đáng yêu thế…”

Trâu Viễn muốn bỏ nhà ra đi.

Đùa à.

Trâu Viễn nhìn hai người trong phòng ngủ xiên xiên vẹo vẹo.

Hờ hờ hờ hờ, Trâu Viễn cười, các người tự quậy với nhau đi ha.

Trâu Viễn mở ra cánh cửa của tân thế giới (?).

“Đường Bạch Hổ, tan học lại chiến nha!” Tôn Tường ra sức vỗ vai Đường Hạo.

“Không chiến nữa đâu.” Đường Hạo buồn bã ỉu xìu, “Em tao bỏ nhà ra đi rồi.”

Lưu Tiểu Biệt tháo tai nghe xuống: “Em mày? Trâu Viễn? You đùa à?”

Đường Hạo cúi đầu: “Thật mà… hôm qua đã không thấy đâu rồi.”

Lưu Tiểu Biệt trầm mặc, em nó chưa bỏ nhà đi bụi bao giờ.

Tôn Tường không cười, anh hắn cũng chưa bỏ nhà đi bụi bao giờ.

Đều là Tôn Triết Bình sai!

Đường Hạo quyết định trốn học đi tìm Tôn Triết Bình nói chuyện.

Tôn Triết Bình bị chặn trước cao ốc Nghĩa Trảm.

Tôn Triết Bình: “Tôi thì không hề gì, hai cô nàng bên kia vẫn luôn nhìn lén tôi.”

Đường Hạo trợn mắt: “...”

Tôn Triết Bình: "Có chuyện mau nói, gặp phải fan não tàn sẽ rất phiền."

Đường Hạo: "... !"

Tôn Triết Bình: "Nói đi nói lại, cậu là ai thế?"

Đường Hạo: "..."

Đường Hạo hít sâu một hơi, dồn khí đan điền gào lên bốn từ: "Là! Con! Zai! Ông!"

Tôn Triết Bình chưng hửng!

Tôn Triết Bình xoắn não: Con-trai-ông? Nói cái gì vậy trời? Thời đại biến đổi nhanh dữ thần vậy? Thời của mình, bình thường dằn mặt người ta đều nói tau là bố mày / là ông nội mày / là cụ mày! Là-con-trai-mày? Kỹ năng trào phúng gì đây?

Tôn Triết Bình: "Tôi sống hơn hai mươi năm, chưa từng thấy...”

Đường Hạo ức: "Tôn Triết Bình ông đừng tưởng chối được trách nhiệm!!"

Đường Hạo lạnh lùng nhìn Tôn Triết Bình: "Là đàn ông thì dùng cách của đàn ông quyết thắng bại đi. Cho ông hai lựa chọn, một, về nhà với tôi. Hai, tìm được em tôi, rồi về nhà với tôi."

Đường Hạo vung điện thoại giơ trước mặt Tôn Triết Bình: "Số điện thoại của ông, tự lưu vào đây. Tôi sẽ gọi ông."

Đường Hạo cảm thấy mình đỉnh quá chừng!

Đường Hạo vs Tôn Triết Bình, Đường Hạo toàn thắng!

Tôn Triết Bình: "..."

Tôn Triết Bình bắt đầu nổ tung: Đây là Đường Hạo? Hồi bé đáng yêu lắm mà! Trương Giai Lạc đã làm gì nó vậy? Nó muốn quyết đấu với mình á? Sao tự nhiên nó muốn quyết đấu với mình? Vì sao mình phải tìm em cho nó? Nó muốn mình về đâu với nó? Túm lại là nó muốn gì?

Tôn Triết Bình thận trọng mở miệng: "Sao mày phức tạp quá vậy, không hiểu nổi mày."

Đường Hạo ha ha: "Đó là do ông chưa từng quan tâm."

Tôn Triết Bình: "..."

Đường Hạo cảm thấy lực sát thương của mình cực lớn, Đường Hạo nhìn Tôn Triết Bình nghẹn lời mà lòng hả hê.

Lòng Tôn Triết Bình cuộn trào mãnh liệt: Đường Hạo, không có vấn đề gì chứ? Điệu bộ này là sao đây! Hồi bé não bình thường mà! Rốt cuộc có xài được không? Lâm Kính Ngôn đã làm gì với nó? Mà túm lại nó đến đây nói gì với mình vậy?

Tôn Triết Bình trầm tư: "Con còn nhỏ, không hiểu."

Đường Hạo phủi đít nhảy dựng lên: "Tôi không hiểu hả! Ông từng nghĩ đến Trương Giai Lạc chưa! Ông từng nghĩ đến anh em tôi chưa! Ông biết bọn tôi sống khổ sở thế nào không! Em tôi bỏ nhà đi bụi rồi! Trương Giai Lạc cả ngày sống mơ mơ màng màng (làm gì có...)! Đều là lỗi của ông cả! Tôi cho ông thấy nghiệt ông tạo ra đây!"

Tôn Triết Bình: "..."

Đường Hạo bấm gọi Trương Giai Lạc.

Trương Giai Lạc: "Gì thế Hạo Hạo! Ba đang họp ở công ty! Có chuyện mau nói! Không việc gì ba cúp đây —— Lão Lâm giữ miếng thịt kia lại cho tôi ha ha ha! Đúng rồi mấy bữa nay em con không về nhà, con tự trông nhà nha..."

Đường Hạo lườm Tôn Triết Bình: "Ông nhìn Trương Giai Lạc đi! Ổng lại mượn rượu giải sầu nè!"

Tôn Triết Bình: "..."

Đường Hạo nói tiếp: "Tiểu Viễn bỏ nhà ra đi rồi! Nhưng ba, ba tuyệt đối đừng quá đau buồn! Con sẽ tìm nó về!"

Trương Giai Lạc: "... Nói mò gì thế, Tiểu Viễn qua chơi nhà Vu Phong mấy hôm, bỏ nhà đi bụi cái gì, Tiểu Viễn sao có thể giống mày chứ, Trương Tân Kiệt trụng miến hộ tôi cái!"

Đường Hạo trừng mắt Tôn Triết Bình: " Ông xem Trương Giai Lạc đi! Giận đến chập mạch luôn kìa! Chuyện lớn đến thế giận quên luôn rồi!"

Tôn Triết Bình: "..."

Đường Hạo: "Ba, ba uống ít rượu thôi, chuyện trong nhà để con lo!"

Trương Giai Lạc: "Gì mà để mày lo... bị ngu à? Không có gì cúp máy đây."

Đường Hạo tắt điện thoại gườm gườm nhìn Tôn Triết Bình: "Ông xem ba tôi còn cậy mạnh! Thực ra ổng khổ tâm lắm!"

Tôn Triết Bình: "..."

Tôn Triết Bình kìm lại kích động muốn đánh cậu.

Tôn Triết Bình quay người đi, Đường Hạo ở phía sau la hét ầm ĩ.

Tôn Triết Bình nhắn tin cho Trương Giai Lạc: "Trương Giai Lạc sau này em có thể đừng xem phim truyền hình linh tinh trước mặt mấy đứa nhỏ được không hả???!!!"
 
Last edited:

Duẫn Thiên

Trùm đầu Bông đi buôn, loại phi pháp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
194
Số lượt thích
1,532
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Phồn Hoa Huyết Cảnh
#15
Sản phẩm thuộc project [Thế hệ mới 2021] Lửa non
Edit: Thin - Beta: Phong
11

Đường Hạo lại bị thầy Đào Hiên mời phụ huynh.

Đội bóng rổ Hô Khiếu của Đường Hạo bại dưới tay Hưng Hân không chút tiếng tăm.

Đường Hạo rất tức giận.

Lưu Hạo: "Mọi người xốc lại tinh thần! Bị dẫn trước cũng không sao! Trận đấu còn chưa kết thúc, tạm thời bị dẫn trước cũng không xấu mặt!"

Đường Hạo: "Đây là một sự sỉ nhục!"

Lưu Hạo: "..."

Lưu Hạo: "Mọi người gắng sức lên! Chẳng lẽ chúng ta sẽ thua như vậy sao? Mọi người cố lên, chúng ta phải cùng nhau cố gắng, thắng được trận đấu!"

Đường Hạo: "Khỏi nói nhảm, tất nhiên phải thắng!"

Lưu Hạo: "..."

Lưu Hạo muốn nguyền rủa hắn.

Sau khi lại bị dẫn trước thêm trận nữa, fanclub Hô Khiếu trên khán đài lần lượt có người rời sân, fan Hưng Hân lớn tiếng cười nhạo: "Hô Khiếu gào thét được không thế!"

Đường Hạo rất tức giận, theo thói quen mà nhấc chân đá bay một chai nước suối.

Chai nước bay thật xa, vừa khéo đập vào người thầy chủ nhiệm Đào Hiên đang đi ngang qua...

Đào Hiên ướt quần.

Đào Hiên nổi điên: "A a a a a a ai làm!"

Tôn Tường đi ngang qua: "Ha ha ha ha ha Đường Hạo mày ghê đấy!"

Tay Lưu Tiểu Biệt định vươn ra bịt miệng hắn liền dừng lại.

Lưu Tiểu Biệt: "..."

Nội tâm Lưu Tiểu Biệt: Đm? Sơ suất rồi! Đánh giá thấp tốc độ mồm của Tôn Thanh Long mất!

Đào Hiên: “Bạn học Đường Hạo sao vậy? Còn nhỏ đã thù dai như vậy! Chỉ bởi vì lần trước thầy dạy dỗ em, em liền trả thù thầy như thế này sao?!!"

Đường Hạo ngẩng đầu ưỡn ngực: "Em không thẹn với lòng."

Đào Hiên: "..."

Đào Hiên: "Ba Đường Hạo, lần này anh không thể chạy được nữa, chúng ta cần phải nói chuyện về vấn đề giáo dục của bạn học Đường Hạo! Anh xem em ấy... Anh..."

Tôn Triết Bình: "... Hử? Thầy nói đi."

Đào Hiên: "Anh... Anh... Anh..." Sao trông anh lại như thế này...

Tôn Triết Bình: "Nói xong chưa? Xong rồi chúng tôi đi?"

Đào Hiên: "..."

Đào Hiên cắn răng: "Chờ đã!"

Tôn Triết Bình: "?"

Đào Hiên thừa thế xông lên: "Tôi cảm thấy cách các anh giáo dục Đường Hạo rất có vấn đề! Các anh cứ vậy mặc kệ em ấy quậy phá sao? Các anh có nghĩ nếu em ấy cứ tiếp tục như vậy sau này sẽ trở thành hạng người gì không? Các anh không suy nghĩ cho tương lai của em ấy sao?!!"

Tôn Triết Bình nhìn Đường Hạo, Tôn Triết Bình nhìn Đào Hiên, Tôn Triết Bình lộ ra vẻ mặt ngang tàng cuồng bá duệ.

Tôn Triết Bình: "Tôi nguyện ý."

Đào Hiên: "..."

Đào Hiên mệt mỏi quá, tâm cạn lực kiệt, cũng không muốn mời phụ huynh nhà Đường Hạo tiếp nữa.

Trước khi ngủ Đường Hạo lặng lẽ nói với Trâu Viễn: " Anh phát hiện Tôn Triết Bình thật sự thú vị ghê, há há."

Trâu Viễn nhướng mi: "Lễ phép đâu? Phải gọi cha chứ..."

Đường Hạo suy tư, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Có nghĩa khí! Rất đàn ông! Ừm!" Không hổ là đệ nhất cuồng kiếm.

12

Lầu trên nhà Lâm Kính Ngôn là Trương Giai Lạc, Đường Hạo của nhà Trương Giai Lạc thường xuyên đến gõ cửa.

Lâm Kính Ngôn: "Lại muốn PK sao? Từ bỏ đi... Chú mệt quá rồi, ngày mai còn phải đi làm, Hàn đội thật đáng sợ, chú bị ổng trừng muốn run cả tay, Hạo Hạo chơi một mình có được không?"

Ở đối diện của nhà Trương Giai Lạc là Dụ Văn Châu, nhà Dụ Văn Châu có nhóc Lư Hãn Văn, đáng sợ hơn nữa là còn có một Hoàng Thiếu Thiên...

Lâm Kính Ngôn luôn khổ không thể tả, Lâm Kính Ngôn lập topic oán hận trên diễn đàn:

Tiên sinh lầu trên nhà tôi? Trong nhà thường xuyên truyền ra tiếng gà bay trứng vỡ, ngoài ban công thường hay có chai nước khoáng và lon coca rơi xuống từ lầu trên, có lần tôi tan làm đang đi dưới lầu, một chai nước khoáng liền bay thẳng về phía tôi, may sao tôi chuồn sớm, suýt nữa là đã bị lấy hạ khắc thượng...

Lâm Kính Ngôn: "? Ngư tiên sinh ở đối diện nhà trên là một người ôn hòa, thế nhưng tôi thường nghe thấy cả đống tạp âm giống như có mấy ngàn con vịt cạp cạp cạp từ trong nhà cậu ấy. Chịu phải loại ô nhiễm tiếng ồn này lâu ngày, giờ ngay cả đi công tác tôi cũng có thế cảm nhận được sự yên tĩnh đã mất tích từ lâu..."

Lý Tấn chat riêng Lâm Kính Ngôn.

Lý Tấn: "Lâm Kính Ngôn đại đại cực khổ rồi, phải tôi cũng muốn nát."

Lâm Kính Ngôn kinh hãi đến biến sắc, chẳng lẽ mình lộ rồi?!!

Lâm Kính Ngôn suy nghĩ: "Sao cậu biết... Phế vật điểm tâm là tôi?!"

Lý Tấn: "Clone của mọi người ấy à, em biết..."

Lâm Kính Ngôn: "..."

Lâm Kính Ngôn không nói hai lời đi đăng kí tài khoản mới.

Vu Phong dạy bù cho Trâu Viễn.

Trâu Viễn: "Hai ngày nữa cha em quay về nhà, ba bảo em về nhà sớm một chút để chờ ba, còn muốn ăn cơm cùng với cha, học trưởng cũng đến đi, cha em cũng là một cuồng kiếm sĩ giống như anh."

Vu Phong ngất: "Đợi đã... Ba cậu không phải là chuyên gia đạn dược à? Tại sao lại là cuồng kiếm sĩ? Ba cậu không phải ở nhà suốt à? Quay về là sao?"

Vu Phong cảm thấy lòng hắn loạn cào cào, giống như bị máy xay sinh tố xoáy một phen.

Trâu Viễn sửng sốt một chút: "A, đó là cha khác của em, chính là cái người quanh năm không ở nhà, ông ấy là cuồng kiếm sĩ."

Vu Phong: "!!!"

Vu Phong kích động trong lòng: "Chẳng lẽ lời đồn là là sự thật? Tiểu Viễn vậy mà lại là con của người đó và người kia?! Nhìn giống không? Nhìn không giống sao? Thật ra bộ dạng cũng hao hao..."

Vu Phong vẻ mặt điềm tĩnh: "Người cha kia của cậu sẽ không phải tên là Tôn Triết Bình... Đi?"

Trâu Viễn vân đạm phong khinh: "Đúng vậy."

Vu Phong: "!!!"

Nội tâm Vu Phong cuộn trào sóng lớn: Tiểu Viễn quả nhiên là con của người đó và người kia! Nhưng tại sao em ấy lại không có họ Tôn! Tại sao Tôn Tường lại có họ Tôn chứ????

Vu Phong vẻ mặt tiếp tục điềm tĩnh: "Chính là đệ nhất cuồng kiếm Tôn Triết... Bình?"

Trâu Viễn không không chút cảm xúc: "Đúng vậy."

Vu Phong rít gào trong lòng: Đm!!! Người đó quả nhiên là người đó! Quả nhiên là người đàn ông trong truyền thuyết, Tôn Triết Bình!! Tiểu Viễn vậy mà lại là con trai của huyền thoại Tôn Triết Bình.

Vu Phong: "Phải không... Rất tốt... Ha ha..."

Trâu Viễn: "Ha ha, là rất tốt."

Trâu Viễn khinh bỉ trong lòng: Giả vờ bình tĩnh làm méo gì, ai chả biết anh thích Tôn Triết Bình nhất...

13.

14

Đường Hạo PK xong về nhà.

Đường Hạo mở tủ lạnh lấy coca.

Trên cửa tủ lạnh dán một tờ giấy ghi chú ↓

“Nhóc con trốn học vừa đi đánh lộn? Xem như vứt, đói bụng một trận cho biết.”

Đường Hạo kéo toang cửa tủ lạnh, bên trong trống không...

Đường Hạo: "..."

Đường Hạo gửi tin nhắn cho Trâu Viễn, Đường Hạo: "Tiểu Viễn đang đâu đấy? Về anh dẫn đi ăn!"

Trâu Viễn: "Đang sinh hoạt giáo hội đây..."

Đường Hạo hỏi chấm đầy mặt: "Giáo hội? Giáo hội gì??"

Trâu Viễn: "Giáo hội xiên que lề đường."

Đường Hạo: "..."

Đường Hạo: "... Anh có thể xin gia nhập giáo hội không?"

Trâu Viễn: "Không... Anh Phương Duệ nói anh chưa đủ giác ngộ..."

Đường Hạo: "..."

Đường Hạo: "Cha không quản! Em không thương! Còn sống làm ích gì?"

Đường Hạo quả quyết đi xuống lầu tìm Lâm Kính Ngôn ăn chực bữa cơm.

Đường Hạo buồn bã ỉu xìu mà nhoài người trên bàn học.

Đường Hạo: "Hình như anh ngửi thấy mùi xiên que..."

Trâu Viễn: "..."

Đường Hạo vỗ Trâu Viễn ở trước mặt: "Hiệu trưởng Phùng giảng bài rất thú vị, hình tượng sinh động, em nghe giảng cho kĩ, nghiêm túc ghi chép, đừng phụ sự kỳ vọng của cha và ba, nghe chưa? Đến đến, nhích qua đây xíu, che cho anh một chút..."

Trâu Viễn: "... Anh, anh đang làm gì?"

Đường Hạo: "Em nghe phần em, anh chơi điện thoại."

Trâu Viễn: "..."

Phùng hiệu trưởng: "Đường Hạo Lưu Tiểu Biệt Tôn Tường! Lại không nghe giảng, các em nhìn em trai/anh trai của mình chút đi, đều là anh em ruột, tại sao lại khác xa nhau vậy!"

Trâu Viễn Cao Anh Kiệt cùng với Chu Trạch Khải không hề có mặt trong phòng học: "..."

Phùng hiệu trưởng: "Các em không thể nhìn em trai/anh trai mà học tập một ít sao? Nhất định phải đối nghịch với giáo viên?"

Đường Hạo hùng hồn: "Cha em nói, rồng sinh chín con, mỗi người mỗi khác!"

Triệu Vũ Triết vỗ tay: "Đại ca nói đúng!"

Phùng hiệu trưởng ôm tim.

Phùng hiệu trưởng cảm thấy mình cần phải tìm Tôn Triết Bình nói chuyện.

15

Ngày thiên thanh, Trương Giai Lạc đổi chữ kí (weibo): "Sắc thiên thanh đợi mưa phùn, còn em thì đợi anh.”

Trâu Viễn thở dài: "Ba lại âu sầu rồi."

Đường Hạo khinh bỉ: "Đúng là không có tiền đồ!"

Trâu Viễn gõ cửa phòng Trương Giai Lạc: "Ba tối nay ba ăn gì để con đi làm..."

Trương Giai Lạc ôm cái gối: "Tiểu Viễn thật tốt, ba cảm động quá..."

Đường Hạo đạp cửa: "Trương Giai Lạc ông có tiền đồ không! Là đàn ông thì tìm hắn PK!"

Trương Giai Lạc ném gối: "Hạo Hạo cút đi!"

Đường Hạo: "..."

Trương Giai Lạc và Tôn Triết Bình gặp nhau.

Trương Giai Lạc: "Em biết ngay anh sẽ tìm em nói chuyện về vấn đề giáo dục Hạo Hạo mà, anh vẫn rất quan tâm đến nó!"

Tôn Triết Bình: "Hạo Hạo, ai thế? Anh chỉ muốn hẹn em đi xem phim."

Trương Giai Lạc: "Gần đây Hạo Hạo càng lúc càng quá đáng, toàn bộ đám nhóc ở tiểu khu đều bị nó đánh một lượt."

Tôn Triết Bình: "Em muốn xem bộ nào? Phim ma? Phim ma không? Phim ma đi!"

Trương Giai Lạc: "Đánh nhau cũng thôi đi, không biết còn nuôi ra cái tật thích đá chai nước từ đâu!"

Tôn Triết Bình: "Xem suất ba giờ đi!"

Trương Giai Lạc: "Đá bình nước khoáng cũng thôi đi, hằng ngày còn quấn quít lão Lâm lấy hạ khắc thượng, lão Lâm lớn tuổi như vậy rồi, để nó giày vò thế được à? Nếu lão Lâm có mệnh hệ gì, Trương Tân Kiệt sẽ bắt em cùng làm cả phần công việc của ổng..."

Tôn Triết Bình: "Trương Giai Lạc em ăn bỏng ngô không?"

Trương Giai Lạc thở dài: "Ăn cái gì mà ăn chứ, nào có tâm trạng! Em đang nghiêm túc thảo luận vấn đề với anh, thằng nhóc cứ tiếp tục vậy thì làm sao bây giờ, tính tình này, thật là làm em sầu chết, ôi... Lấy em phần lớn!"

Trương Giai Lạc nhìn màn ảnh rộng: "Ui Tôn Triết Bình, bắp này càng ngày càng dở, còn nhớ lần đầu tiên chúng ta đến ăn không? Khiến người ta kinh ngạc đến không nói thành lời cỡ nào, giờ căn bản không bỏ nổi vào miệng."

Tôn Triết Bình: "... CMN em đã ăn được hai phần rồi!"

Trương Giai Lạc xù lông: "Thế thì sao! Anh không thích ăn!"

Tôn Triết Bình sờ đầu hắn: "Ừ, anh không thích ăn."

Trương Giai Lạc giận: "Đầu của ông đây anh cũng dám sờ!"

Tôn Triết Bình: "Anh mua cho em hai phần bắp lớn, sờ một chút thì sao!"

Trương Giai Lạc cảm động: "Tốt tốt tốt, vẫn là lão Tôn anh tốt, ôi."

Tôn Triết Bình dừng một chút: "Sao vậy?"

Trương Giai Lạc buồn rầu: "Mỗi lần em ăn đồ ăn vặt của Hạo Hạo, lúc muốn tẩy não nó rằng nó không thích ăn vặt, nó sẽ một khóc hai nháo ba thắt cổ với em..."

Tôn Triết Bình: "... Anh sẽ tin?"

Hôm sau, Tôn Triết Bình kéo một xe đồ ăn vặt tới.

Đường Hạo chống nạnh đứng trên sô pha chỉ tay năm ngón: "Tôn Triết Bình ông ngầu vãi! Biểu hiện không tệ! Thưởng ông tuần sau đi họp phụ huynh cho tôi!"

Tôn Triết Bình: "Cút đi nhóc, đây là cho Trương Giai Lạc, mày tránh sang một bên."

Đường Hạo: "..."

Đường Hạo tức giận: "Tôn Triết Bình ông thật nhỏ mọn! Không phải chỉ ăn của ông mấy bao đồ ăn thôi sao! Mua nhiều như vậy, không sợ Trương Giai Lạc căng bụng à!"

Tôn Triết Bình: "Tao thích!"

Trương Giai Lạc: "Lão Tôn khá lắm ha ha ha ha ha!"

Đường Hạo: "..."

Đường Hạo cảm thấy mình đã hoàn toàn không thể giao tiếp được với bọn họ.

Đường Hạo cảm thấy mệt mỏi quá, hắn lại muốn bỏ nhà đi bụi...

Khác: Vì sao Đường Hạo lại trở thành như hiện tại...

Lúc nhỏ Đường Hạo tức giận đá bay một lon nước.

Tôn Triết Bình uống sạch một thùng coca, sau xếp một loạt lon coca ở trước mặt Đường Hạo.

Vỏ lon bị dằn mạnh xuống mặt đất, tạo nên chuỗi tiếng cộp cộp.

Tôn Triết Bình hung tợn: "Không phải mày thích đá lon sao? Đá đi! Đá đi! Đá đi! Mau đá! Đá không xong không cho ngủ!"

Đường Hạo: "..."

Đường Hạo nghẹn đỏ cả mặt.

Tôn Triết Bình: "Còn chưa phục đúng không!"

Đường Hạo run rẩy khắp người.

Tôn Triết Bình: "Còn muốn mạnh miệng đúng không!"

Khóe mắt Đường Hạo lấp lánh nước.

Tôn Triết Bình: "Hỏi lại mày lần cuối, đá, hay không đá?"

Đường Hạo òa lên một tiếng, gào khóc chạy đi...

Tôn Triết Bình: "Không có tiền đồ!"

Trương Giai Lạc: "Tôn Triết Bình rốt cuộc anh đã làm gì Đường Hạo!!!"

16

Trương Giai Lạc gọi điện thoại cho Tôn Triết Bình

"Tôn Triết Bình, tuy không biết anh đã làm những gì, nhưng Phùng hiệu trưởng muốn tìm em nói chuyện."

Tôn Triết Bình: "..."

Trương Giai Lạc: "Phùng hiệu trưởng tìm em nói chuyện đấy! Anh biết không!"

Tôn Triết Bình: "Trương Giai Lạc em bình tĩnh đi..."

Trương Giai Lạc: "Phùng hiệu trưởng vậy mà lại tìm em nói chuyện đó! Bởi vì chuyện của Đường Hạo!"

Tôn Triết Bình: "... Trương Giai Lạc em nghe anh giải thích."

Trương Giai Lạc: "Phùng hiệu trưởng cũng muốn tìm em để nói chuyện rồi! Không ngờ là bọn họ xem trọng Đường Hạo nhà chúng ta như vậy!"

Tôn Triết Bình: "..."

Trương Giai Lạc: "Anh nói, có phải em dạy dỗ Đường Hạo rất tốt không???"

Tôn Triết Bình: "..."

Trương Giai Lạc: "Có phải được dạy dỗ đến ưu tú giống như em không, tuy là vẫn còn kém chút ít?"

Tôn Triết Bình: "Ừ, rất ưu tú!"

Trương Giai Lạc: "Có phải lợi hại giống như em không, tuy là vẫn còn kém chút ít?"

Tôn Triết Bình: "Đúng, siêu lợi hại!"

Trâu Viễn: "..."

Trâu Viễn thật sự nghe không nổi nữa.

Trương Giai Lạc đúng thật là người đàn ông chỉ có mỗi Tôn Triết Bình hiểu được.

Trâu Viễn nghĩ.

Trương Giai Lạc nghênh ngang đi vào lớp học.

Trương Giai Lạc một giây sau nhảy ra ngoài.

Chưa đủ ngầu!

Trương Giai Lạc sửa sang lại cổ áo, treo lên nụ cười rồi lại bước vào lớp học.

Trương Giai Lạc mỉm cười: "Chào cậu bạn học, có thể giúp anh gọi Đường Hạo được không?"

Kiều Nhất Phàm vẫn đứng hóng ở cửa: "..."

Kiều Nhất Phàm rốt cuộc đã hiểu được lời của Diệp Tu.

"Nhìn thấy Trương Giai Lạc, trực tiếp chọc cho khóc, tính vào anh."

Đường Hạo oán hận với Lâm Kính Ngôn: " Sao Trương Giai Lạc lại rườm rà như vậy!"

Lâm Kính Ngôn nói đầy ẩn ý: "Cá tính của Trương Giai Lạc, ba phần trời sinh, bảy phần chịu tác động của người khác, cậu không động vào thì cậu ta sẽ đến mức đó sao?"

Đường Hạo: "Tôi cùng lắm chỉ động ba phần thôi chứ? Bốn phần còn lại thì sao?"

Lâm Kính Ngôn nét mặt trầm trọng: "Diệp Tu chọc..."

--------

Câu hỏi: Lầu trên của nhà Lâm Kính Ngôn và nằm đối diện với nhà Trương Giai Lạc là nhà nào?
 
Last edited:

Ail

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
338
Số lượt thích
1,538
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu, Dụ đội, Tiểu Lư !!!
#17
"? Ngư tiên sinh ở đối diện nhà trên là một người ôn hòa, thế nhưng tôi thường nghe thấy cả đống tạp âm giống như có mấy ngàn con vịt cạp cạp cạp từ trong nhà cậu ấy. Chịu phải loại ô nhiễm tiếng ồn này lâu ngày, giờ ngay cả đi công tác tôi cũng có thế cảm nhận được sự yên tĩnh đã mất tích từ lâu..."
Dụ Văn Châu - Hoàng Thiếu Thiên
 

Phong1947

Cống hiến cấp cao
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
214
Số lượt thích
1,219
Location
TP.HCM
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tất cả đội trưởng (◕‿◕) Đặc biệt là Dụ đội (⌒‿⌒)
#19
Sản phẩm thuộc PJ Thế hệmới 2021 [Lửa Non]

Edit: Ail
Beta: Phong​

13.

Nữ sinh trường trung học trực thuộc Vinh Quang thích nhất là chuyền đọc sách truyện mờ ám, nam sinh trường trung học phụ thuộc Vinh Quang thích nhất là tìm người PK.

PKPKPKPK! !

Đào Hiên cảm thấy thật mệt mỏi!

Vì sao những học sinh này cả ngày chỉ nghĩ đến PK!

Có Đường Hạo Tôn Tường Lưu Tiểu Biệt cầm đầu, gần đây mỗi ngày đều la hét lấy hạ khắc thượng.

Lấy hạ khắc thượng lấy hạ khắc thượng lấy hạ khắc thượng!

Có thấy phiền hay không! ! ! Cả ngày lải nhải lấy hạ khắc thượng mà chả thấy đám mấy đứa khắc ai bao giờ!

Có giỏi mấy đứa cùng nhau thu thập Diệp Tu vì dân trừ hại!

Đào Hiên không muốn yêu.

Đào Hiên: “Diệp Tu, xin anh đấy! Nếu không có việc gì thì đừng có chạy đến trường học! Ở đây đã loạn lắm rồi! Mỗi lần anh đến đám nhóc con hư hỏng kia càng không nghe lời!”

Diệp Tu: “Không có cách nào, chị chủ bảo anh tới đón trẻ, không đến không có thuốc hút.”

Đào Hiên: “Thuốc thì tôi mua cho anh! Xin anh đừng có đến nữa!”

Diệp Tu: “Sao có thể nha! Có mấy bao thuốc liền bị chú mua chuộc, anh đây là người không có tiết tháo như vậy à?”

Đào Hiên: “...”

Đào Hiên lệ rơi đầy mặt, này không giải quyết được à…

Diệp Tu đi qua phía sân thể dục.

Tôn Tường Đường Hạo Lưu Tiểu Biệt và đàn em cùng ngồi trên đống đất nhỏ.

Gió thổi lên một trận cát.

Triệu Vũ Triết hô to: “Diệp Thu! Đừng có đi! Có giỏi thì PK với tôi!”

Đường Nhu: “Ai vậy?”

Diệp Tu mí mắt cũng không thèm nhấc: “Đừng để ý đến nó, bệnh tâm thần, ngay cả tên cũng gọi sai.”

Tôn Tường ở trong bão cát quơ nắm đấm: “Diệp ----- Tu -----! Đến đấu ----- đơn với tôi! !”

Diệp Tu: “Ai muốn đấu đơn với nhóc.”

Tôn Tường: “...”

Tôn Tường rộng lượng: “Được thôi! Tôi nhường chú! Cho phép chú mang thêm người!”

Diệp Tu mặt không đổi sắc: “Mục sư.”

Tôn Tường: “... Chú có cảm thấy xấu hổ hay không!”

Lưu Tiểu Biệt không có hứng thú với Diệp Tu.

Dụ Văn Châu gõ cửa nhà Vương Kiệt Hi.

“Tiền bối, Lưu Tiểu Biệt nhà anh lại đến tìm Thiếu Thiên PK.”

Vương Kiệt Hi: “...”

Vương Kiệt Hi bình tĩnh để chổi xuống: “Anh Kiệt chờ một chút, anh sẽ lập tức về ngay.”

Hoàng Thiếu Thiên: “Đi đi đi! Ai muốn PK với nhóc? Diệp Tu đâu, gọi Diệp Tu đến, có phải tên đó sợ tôi rồi không? Tôi biết mà ha ha ha ha ha…”

Lư Hãn Văn ôm cánh tay Lưu Tiểu Biệt: “Anh Lưu Tiểu Biệt đến quyết thắng thua đi! Lần này em sẽ không nhường đâu!”

Lưu Tiểu Biệt: “...”

Nội tâm Lưu Tiểu Biệt: Cmn nhóc có cảm thấy xấu hổ hay không? ! Đừng bảo là mỗi lần nhóc thua đều là bởi cố ý nhường đấy…!

Vương Kiệt Hi đứng trước cửa: “...”

Phụ huynh những học sinh có vấn đề cùng ngồi lại tâm sự.

Dụ Văn Châu ôn tồn lễ độ.

Vương Kiệt Hi hòa ái dễ gần.

Giang Ba Đào hiền lành vô hại.

Trương Giai Lạc ngồi gặm hạt dưa…

Dụ Văn Châu: “Hãn Văn rất có sức sống, cũng rất tích cực.”

Vương Kiệt Hi: “Tiểu Biệt có tốc độ tay rất nhanh, đây là năng khiếu.”

Giang Ba Đào: “Kỹ thuật của Tôn Tường rất tốt, cần tôi luyện.”

Trương Giai Lạc: “Đường Hạo chính là một thằng nhóc nghịch ngợm, Tôn Triết Bình bảo đánh một trận là được ha ha ha ha…”

Dụ Văn Châu & Vương Kiệt Hi & Giang Ba Đào: “...”

Dụ Văn Châu: “Hãn Văn tuổi còn nhỏ, sau này sẽ trở nên ổn trọng hơn, bây giờ cứ để nó ồn ào đi.”

Vương Kiệt Hi: “Tiểu Biệt có mục tiêu cũng rất biết cố gắng, nó với Anh Kiệt đều đang cố gắng tìm kiếm con đường để thành công, tôi sẽ ủng hộ mấy đứa nó.”

Giang Ba Đào: “Tôn Tường tâm tư đơn thuần, để nó vấp phải nhiều trắc trở cũng là một kiểu tôi luyện, nó rồi sẽ trưởng thành.”

Trương Giai Lạc: “Đường Hạo bệnh tật đầy người, là một thằng nhóc nghịch ngợm, Tôn Triết Bình nói nó không nghe lời thì đánh một trận là được ha ha ha ha…”

Dụ Văn Châu & Vương Kiệt Hi & Giang Ba Đào: “...”

Đường Hạo nghe lén ngoài cửa: “...”

Đường Hạo rất muốn khóc! Quả nhiên cậu không phải con ruột của Trương Giai Lạc!

Phần 14+15+16
 
Last edited:

Ail

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
338
Số lượt thích
1,538
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu, Dụ đội, Tiểu Lư !!!
#20
Câu hỏi cho phần 13: Lúc Diệp Tu đến sân thể dục, Tôn Tường Đường Hạo Lưu Tiểu Biệt và đàn em đang ngồi ở đâu?
 

Bình luận bằng Facebook