- Bình luận
- 478
- Số lượt thích
- 950
- Team
- Yên Vũ
- Fan não tàn của
- Sở Vân Tú
Fanfic Toàn chức cao thủ
"Hà hoa kiều dục ngữ,
Sầu sát đãng chu nhân."
Lý Bạch.
NHƯ MỘNG LỆNH
"Hà hoa kiều dục ngữ,
Sầu sát đãng chu nhân."
Lý Bạch.
1.
Diệp Tu một người một ngựa, bên hông treo bình sứ trắng cỡ như vò rượu, tán ô đỏ bạc màu gác hờ trên vai, phi nước kiệu theo đường mòn tiến vào khu rừng trúc.
Con đường này hắn và Tô Mộc Thu đã từng đi qua, mặc dù lần trước vội vã mà đi, nhưng vẫn bị nét văn nhã tự nhiên của cánh rừng này mê hoặc khiến bọn hắn cảm thán không thôi. Rừng trúc tươi tốt xanh ngát một màu, thân trúc tuy mảnh mai nhưng cương trực vươn cao, từng lớp từng lớp mọc lên rải rác thế nhưng lại chừa ra một lối mòn, ven đường những khóm hoa dại điểm thêm sắc màu trên nền trúc xanh thẳm. Từng cơn gió len lỏi qua cánh rừng xào xạc xen lẫn cùng tiếng chim ríu rít, hòa thành dòng âm thanh trong suốt tự tại.
Thong thả men theo con đường mòn hơn một canh giờ, Diệp Tu gặp được dòng suối nhỏ nước trong vắt, bèn nhảy xuống dắt ngựa tìm chỗ nghỉ chân. Lần trước hai người bọn hắn từ thành Trường An chạy đến chân núi Võ Đang không quá mười ngày, mà lúc này hắn vừa đi vừa du sơn ngoạn thủy đã bảy ngày mới ra khỏi Thương Lạc, so ra chỉ bằng một nửa đoạn đường. Nhưng hiện tại thiên hạ thái bình, đã không còn gì phải lo lắng, ngày tháng của hắn còn dài, cần chi gấp gáp. Thả dây cương cho ngựa uống nước, Diệp Tu tùy tiện tìm tảng đá lớn dựa lưng, ngẩng đầu nhìn trời cao, âm được âm mất huýt vang một khúc cao sơn lưu thủy, mơ mơ màng màng hồi tưởng tri quân.
Giật mình tỉnh dậy trời đã chạng vạng tối, Diệp Tu có chút vội vã thúc ngựa ra khỏi rừng trúc, tiếp tục theo đường mòn đến trấn nhỏ Thương Nam tìm một chỗ qua đêm.
Khí trời giữa hạ thường có những đêm mưa bất chợt. Diệp Tu dùng xong buổi cơm tối, đang ngẩn người nhìn bóng mình in trên song cửa thì nghe ngoài trời đổ cơn mưa rào, cảm giác thê lương vừa dâng hắn liền thổi đèn đi ngủ. Sáng hôm trời lại trong xanh nắng lại tốt, chẳng mấy chốc đã hong khô chút ẩm ướt đêm qua, chỉ có mấy khóm hoa cúc chủ quán trọ trồng trước sân quên mang vào nhà thì bị dập nát không ít.
Diệp Tu ăn sáng qua loa, liền dẫn ngựa xách dù vào trấn. Hắn dành cả ngày hỏi thăm khắp trấn, nghiên cứu thấu triệt địa thế vùng đất này, Diệp Tu dựa vào chỉ dẫn của người dân, lần ngược dòng sông nhỏ chảy quanh trấn đến con suối đầu nguồn trong rừng núi lân cận. Ở bìa rừng Diệp Tu cuối cùng tìm được một vị trí thoáng đãng, có non có nước, cảnh vật hữu tình, phong thủy lưu chuyển hài hòa, lại không quá xa thị trấn. Hắn ưng ý ngắm nhìn một lúc lâu đến trời chập choạng mới cưỡi ngựa quay về.
Liền mấy hôm sau, tiểu nhị quán trọ thấy Diệp Tu mỗi ngày mang theo một ít công cụ, có hôm còn ôm theo cả hoa quay lại nơi đó làm gì không ai biết,.
Đến sáng nọ, có vẻ như Diệp Tu đã hoàn thành việc cần làm, hắn vào trấn tìm mua 2 vò rượu ngon, rồi lững thững dắt ngựa đến hồ sen ngoài trấn. Hồ sen này nằm trên con đường đến núi Võ Đang, dạo trước Tô Mộc Thu đi ngang nhìn thấy mà không được ghé lại nên cứ ấm ức. Bất quá khi ấy đã vào thu, hoa sen rơi rụng gần hết, chỉ còn rải rác vài đài sen sót lại.
Hồ sen nơi này không rộng lắm nhưng rất tươi tốt, đang mùa sen nở nên trải mắt khắp hồ đều là hồng xanh chen sắc. Diệp Tu tươi cười với tiểu cô nương đang hái sen gần bờ, ra giá muốn mua lại chiếc thuyền nhỏ của nàng. Tiểu cô nương không muốn bán, hắn lẽo đẽo theo năn nỉ, đến lúc nàng đồng ý bán thì hắn lại kỳ kèo mặc cả khiến tiểu cô nương tức giận mặt đỏ hồng như đóa sen. Sau cùng thấy đùa đủ rồi Diệp Tu nhét cho nàng cả nén bạc to, không chờ nàng phản ứng đã nhảy lên thuyền nhỏ chèo đi.
Chèo một vòng hồ hắn tìm được một bên bờ có liễu rủ mát, gió nhè nhẹ đưa, hương sen thoang thoảng, Diệp Tu neo thuyền, mở rộng tán ô, gác tay nằm xuống, bật nút một bình rượu bắt đầu nhâm nhi. Đương thì hoa nở rộ, cảnh sắc diễm lệ, chỉ là thiếu người cùng đối ẩm.
Tiếc là tửu lượng Diệp Tu trước giờ vẫn vậy, được nửa bình đã thấm say, lại không có ai lo lắng lay tỉnh hắn, nên cứ thế mà chìm vào giấc mộng.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Diệp Tu bị tiếng vó ngựa vồn dập càng lúc càng gần làm giật mình. Hắn ngồi dậy cảnh giác quan sát một lượt, xác định đúng là hướng đến chỗ mình, đoàn nhân mã không ít hơn mười người, lại còn rất gấp gáp.
Một nam một nữ dẫn đầu đoàn nhân mã nhìn thấy bóng Diệp Tu thì thúc ngựa nhanh hơn tiến đến chỗ hắn. Thanh niên mặc trường bào màu trắng, tay áo, vạt áo và thắt lưng đều có thêu hoa văn bằng chỉ vàng, dưới ánh mặt trời nhìn có chút lấp lánh, tóc dài buộc cao, dùng trâm bạc đơn giản cố định, hai bên tóc mai còn chưa dài lắm, tung bay theo chiều gió. Hắn không chờ ngựa dừng vó, đã bật người nhảy xuống, sải chân bước đến gần, dáng vẻ hùng hổ dọa người. Thiếu nữ mặc váy hồng, bên ngoài khoác thêm trường bào hồng nhạt, hoa văn mẫu đơn bằng chỉ bạc thêu chìm tinh tế, tóc nàng vấn cao đơn giản, nhưng phối cùng dung nhan trong trẻo lại toát ra vẻ xinh đẹp tươi tắn hơn cả hồ sen bên cạnh. Thiếu nữ áo hồng nhẹ nhàng xuống ngựa, đứng một bên cười cười vẫy tay, quan sát người thanh niên tóm ngực áo Diệp Tu.
“Diệp Tu ngươi giỏi lắm, ỷ mình là thái tử nên lười biếng la cà như thế hả, ta đợi ngươi ở chân núi Võ Đang đã mười ngày, sợ ngươi gặp chuyện tức tốc quay lại tìm ngươi. Nói xem mười mấy ngày qua người làm gì, ở đâu?”
Diệp Tu hốt hoảng nhìn người trước mắt hung hăng nắm áo vạch tội mình. Hắn ngẩn người giây lát, không trả lời mà hỏi lại, “Mộc Thu, sao ngươi lại ở đây? Mộc Tranh, muội không phải ở kinh thành sao?”
Last edited: