Ongoing [Toàn Viên] Như Mộng Lệnh

Phong hạ

điền cho hết, trường phong kiếp kiếp, tẫn tự vân
Thần Lĩnh
Bình luận
478
Số lượt thích
950
Team
Yên Vũ
Fan não tàn của
Sở Vân Tú
#1
Fanfic Toàn chức cao thủ
NHƯ MỘNG LỆNH


"Hà hoa kiều dục ngữ,
Sầu sát đãng chu nhân."

Lý Bạch.​

1.

Diệp Tu một người một ngựa, bên hông treo bình sứ trắng cỡ như vò rượu, tán ô đỏ bạc màu gác hờ trên vai, phi nước kiệu theo đường mòn tiến vào khu rừng trúc.​

Con đường này hắn và Tô Mộc Thu đã từng đi qua, mặc dù lần trước vội vã mà đi, nhưng vẫn bị nét văn nhã tự nhiên của cánh rừng này mê hoặc khiến bọn hắn cảm thán không thôi. Rừng trúc tươi tốt xanh ngát một màu, thân trúc tuy mảnh mai nhưng cương trực vươn cao, từng lớp từng lớp mọc lên rải rác thế nhưng lại chừa ra một lối mòn, ven đường những khóm hoa dại điểm thêm sắc màu trên nền trúc xanh thẳm. Từng cơn gió len lỏi qua cánh rừng xào xạc xen lẫn cùng tiếng chim ríu rít, hòa thành dòng âm thanh trong suốt tự tại.​

Thong thả men theo con đường mòn hơn một canh giờ, Diệp Tu gặp được dòng suối nhỏ nước trong vắt, bèn nhảy xuống dắt ngựa tìm chỗ nghỉ chân. Lần trước hai người bọn hắn từ thành Trường An chạy đến chân núi Võ Đang không quá mười ngày, mà lúc này hắn vừa đi vừa du sơn ngoạn thủy đã bảy ngày mới ra khỏi Thương Lạc, so ra chỉ bằng một nửa đoạn đường. Nhưng hiện tại thiên hạ thái bình, đã không còn gì phải lo lắng, ngày tháng của hắn còn dài, cần chi gấp gáp. Thả dây cương cho ngựa uống nước, Diệp Tu tùy tiện tìm tảng đá lớn dựa lưng, ngẩng đầu nhìn trời cao, âm được âm mất huýt vang một khúc cao sơn lưu thủy, mơ mơ màng màng hồi tưởng tri quân.​

Giật mình tỉnh dậy trời đã chạng vạng tối, Diệp Tu có chút vội vã thúc ngựa ra khỏi rừng trúc, tiếp tục theo đường mòn đến trấn nhỏ Thương Nam tìm một chỗ qua đêm.​

Khí trời giữa hạ thường có những đêm mưa bất chợt. Diệp Tu dùng xong buổi cơm tối, đang ngẩn người nhìn bóng mình in trên song cửa thì nghe ngoài trời đổ cơn mưa rào, cảm giác thê lương vừa dâng hắn liền thổi đèn đi ngủ. Sáng hôm trời lại trong xanh nắng lại tốt, chẳng mấy chốc đã hong khô chút ẩm ướt đêm qua, chỉ có mấy khóm hoa cúc chủ quán trọ trồng trước sân quên mang vào nhà thì bị dập nát không ít.​

Diệp Tu ăn sáng qua loa, liền dẫn ngựa xách dù vào trấn. Hắn dành cả ngày hỏi thăm khắp trấn, nghiên cứu thấu triệt địa thế vùng đất này, Diệp Tu dựa vào chỉ dẫn của người dân, lần ngược dòng sông nhỏ chảy quanh trấn đến con suối đầu nguồn trong rừng núi lân cận. Ở bìa rừng Diệp Tu cuối cùng tìm được một vị trí thoáng đãng, có non có nước, cảnh vật hữu tình, phong thủy lưu chuyển hài hòa, lại không quá xa thị trấn. Hắn ưng ý ngắm nhìn một lúc lâu đến trời chập choạng mới cưỡi ngựa quay về.​

Liền mấy hôm sau, tiểu nhị quán trọ thấy Diệp Tu mỗi ngày mang theo một ít công cụ, có hôm còn ôm theo cả hoa quay lại nơi đó làm gì không ai biết,.​

Đến sáng nọ, có vẻ như Diệp Tu đã hoàn thành việc cần làm, hắn vào trấn tìm mua 2 vò rượu ngon, rồi lững thững dắt ngựa đến hồ sen ngoài trấn. Hồ sen này nằm trên con đường đến núi Võ Đang, dạo trước Tô Mộc Thu đi ngang nhìn thấy mà không được ghé lại nên cứ ấm ức. Bất quá khi ấy đã vào thu, hoa sen rơi rụng gần hết, chỉ còn rải rác vài đài sen sót lại.​

Hồ sen nơi này không rộng lắm nhưng rất tươi tốt, đang mùa sen nở nên trải mắt khắp hồ đều là hồng xanh chen sắc. Diệp Tu tươi cười với tiểu cô nương đang hái sen gần bờ, ra giá muốn mua lại chiếc thuyền nhỏ của nàng. Tiểu cô nương không muốn bán, hắn lẽo đẽo theo năn nỉ, đến lúc nàng đồng ý bán thì hắn lại kỳ kèo mặc cả khiến tiểu cô nương tức giận mặt đỏ hồng như đóa sen. Sau cùng thấy đùa đủ rồi Diệp Tu nhét cho nàng cả nén bạc to, không chờ nàng phản ứng đã nhảy lên thuyền nhỏ chèo đi.​

Chèo một vòng hồ hắn tìm được một bên bờ có liễu rủ mát, gió nhè nhẹ đưa, hương sen thoang thoảng, Diệp Tu neo thuyền, mở rộng tán ô, gác tay nằm xuống, bật nút một bình rượu bắt đầu nhâm nhi. Đương thì hoa nở rộ, cảnh sắc diễm lệ, chỉ là thiếu người cùng đối ẩm.​

Tiếc là tửu lượng Diệp Tu trước giờ vẫn vậy, được nửa bình đã thấm say, lại không có ai lo lắng lay tỉnh hắn, nên cứ thế mà chìm vào giấc mộng.​

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Diệp Tu bị tiếng vó ngựa vồn dập càng lúc càng gần làm giật mình. Hắn ngồi dậy cảnh giác quan sát một lượt, xác định đúng là hướng đến chỗ mình, đoàn nhân mã không ít hơn mười người, lại còn rất gấp gáp.​

Một nam một nữ dẫn đầu đoàn nhân mã nhìn thấy bóng Diệp Tu thì thúc ngựa nhanh hơn tiến đến chỗ hắn. Thanh niên mặc trường bào màu trắng, tay áo, vạt áo và thắt lưng đều có thêu hoa văn bằng chỉ vàng, dưới ánh mặt trời nhìn có chút lấp lánh, tóc dài buộc cao, dùng trâm bạc đơn giản cố định, hai bên tóc mai còn chưa dài lắm, tung bay theo chiều gió. Hắn không chờ ngựa dừng vó, đã bật người nhảy xuống, sải chân bước đến gần, dáng vẻ hùng hổ dọa người. Thiếu nữ mặc váy hồng, bên ngoài khoác thêm trường bào hồng nhạt, hoa văn mẫu đơn bằng chỉ bạc thêu chìm tinh tế, tóc nàng vấn cao đơn giản, nhưng phối cùng dung nhan trong trẻo lại toát ra vẻ xinh đẹp tươi tắn hơn cả hồ sen bên cạnh. Thiếu nữ áo hồng nhẹ nhàng xuống ngựa, đứng một bên cười cười vẫy tay, quan sát người thanh niên tóm ngực áo Diệp Tu.​

“Diệp Tu ngươi giỏi lắm, ỷ mình là thái tử nên lười biếng la cà như thế hả, ta đợi ngươi ở chân núi Võ Đang đã mười ngày, sợ ngươi gặp chuyện tức tốc quay lại tìm ngươi. Nói xem mười mấy ngày qua người làm gì, ở đâu?”​

Diệp Tu hốt hoảng nhìn người trước mắt hung hăng nắm áo vạch tội mình. Hắn ngẩn người giây lát, không trả lời mà hỏi lại, “Mộc Thu, sao ngươi lại ở đây? Mộc Tranh, muội không phải ở kinh thành sao?”​
 
Last edited:

Phong hạ

điền cho hết, trường phong kiếp kiếp, tẫn tự vân
Thần Lĩnh
Bình luận
478
Số lượt thích
950
Team
Yên Vũ
Fan não tàn của
Sở Vân Tú
#2
2.

Tô Mộc Thu buông áo Diệp Tu, chăm chú quan sát gương mặt hắn. Tóc có chút rối, mặt hơi ửng hồng, ánh mắt nhìn hắn có vẻ mê mang, mùi rượu thoang thoảng chưa tan hết.

“Ngươi say?” Nhìn vò rượu lăn lốc trên thuyền Tô Mộc Thu hỏi nhưng là khẳng định. “Hôm nay còn uống rượu cơ đấy.”

Tô Mộc Tranh bước xuống thuyền vừa cầm lên một vò rượu vừa tủm tỉm giải thích.

“Trường An thế cục hỗn loạn, huynh rời đi mấy ngày muội liền tập hợp thân tín theo sau. Muội vốn đã đi qua nơi này, không thấy huynh ở đây, bên bờ Lạc Hà thế nhưng gặp được ca ca, nên cùng ca ca quay lại tìm huynh.”

Diệp Tu nghe thế thì có chút hồi tỉnh, nhanh chóng lấy cớ, cười hề hề nói, “Ta hiện tại đã tiến thoái lưỡng nan, chỉ là dừng chân nơi này say rượu một hôm, ngươi tức giận như thế làm gì.”

Thật sự là tiến thoái lưỡng nan, Diệp Tu hắn đường đường là thái tử, còn là chiến tướng nơi sa trường, thế nhưng nhận lĩnh chiếu chỉ đến trấn thủ thành Tương Dương, lại không có một binh một tốt theo sau, phải âm thầm lặng lẽ mà đi. Trường An đến Tương Dương không tính là quá xa, nhưng con đường gần nhất sẽ phải băng qua núi rừng, mà hiểm nguy tiềm tàng cũng không chỉ đến từ thiên nhiên, Diệp Tu nếu toàn mạng đến được Tương Dương cũng bị hãm vào hiểm cảnh, còn như ngược lại, cũng chỉ xem như số trời đã định. Hoặc giả hắn buông tha tất cả, cứ thế mà lưu lạc giang hồ, liệu phụ hoàng sẽ thành toàn cho hắn chăng?

Tô Mộc Thu nhìn Diệp Tu cười gượng cho qua chuyện, chút tức giận tan biến lại nặng nề thở dài. Nếu Diệp Tu thật sự có thể ở đây an nhàn hưởng lạc thì tốt rồi. Nhưng đệ đệ của hắn đang bị giam lỏng trong cung, hoàng đế thì càng lúc càng vô đạo, hắn có thể buông tha hoàng quyền, thậm chí buông tha tình thân, cũng sẽ không mặc kệ thiên hạ chịu lầm than.

Nhìn thấy Mộc Thu nhíu mày, vẻ mặt trầm trọng Diệp Tu biết tên này lại đang sầu não thay mình. Hắn vươn tay xoa mi tâm đối phương, vuốt ve từng đường nét hài hòa trên gương mặt thanh tú. Hai người bọn hắn rõ ràng sinh cùng năm, Tô Mộc Thu thế nào lại trông như trẻ hơn hắn đến mấy tuổi.

Cảm thấy bầu không khí trầm xuống Tô Mộc Tranh cũng nhẹ nhàng lên tiếng, “Phong cảnh nơi này bình dị mà hữu tình, chúng ta ở đây uống say một bữa đi, ngày mai hãy lên đường cũng không muộn.”

Tô Mộc Thu quay sang nhìn Tô Mộc Tranh tươi cười gật đầu, “Vậy được, hôm nay không nói chính sự, bồi các ngươi hưởng lạc”, xong cũng lôi kéo Diệp Tu cùng quay lại thuyền nhỏ. Hắn xung phong nhận lấy mái chèo, khua khoắng đẩy thuyền con rẽ nước ra giữa hồ, Tô Mộc Tranh cũng khui nắp bình rượu còn lại, ba người cười nói uống rượu thưởng hoa.

Bên bờ hồ, Lưu Hạo bố trí người canh gác xung quanh, xong việc cũng đến cạnh bờ, cởi giày thả chân vọc nước, suy tư nhìn Tô Mộc Tranh đang vươn tay hái sen. Diệp Tu thỉnh thoảng liếc nhìn Lưu Hạo cảm thấy có đôi chút lạ lẫm.

Cả bọn chiếm giữ hồ sen hết cả buổi chiều, mặt trời sắp khuất bóng mới quay lại khách điếm nghỉ ngơi. Tờ mờ sáng hôm sau thì thu dọn hành trang lên đường. Đoàn nhân mã mười hai người xuôi theo đông đạo Sơn Nam hai ngày đường thì đến bờ Lạc Hà thuộc địa phận Tương Châu. Sáng ngày thứ ba, bọn họ thay đổi lộ trình sang đường thủy, thuê một chiếc thuyền lớn xuôi theo dòng sông đến Đan Giang Khẩu, không cần phải đi qua núi Võ Đang nữa.

Đoàn người Diệp Tu ban ngày vận sức người chèo dọc bờ sông, ban đêm thì ra giữa sông lợi dụng dòng chảy, sáng ngày thứ tư đã đến được Thổ Đài Hương. Nơi này là một gò đất lớn lấn vào dòng Lạc Hà khiến đoạn sông này hẹp hơn những chỗ khác, phần lớn diện tích đều là rừng lá rộng ẩm ướt ít người sống, dọc bờ sông lau sậy mọc um tùm cao hơn đầu người.

Sáng sớm hôm đó, vì đang ngược dòng chảy, nên bọn họ chỉ dùng sào chống thuyền chầm chậm lướt dọc theo bờ lau sậy. Những ngày qua nhìn như bình an vô sự nhưng đám người Diệp Tu vẫn luôn lo lắng đề phòng, đến lúc này chỉ cách Tương Dương một ngày đường nữa, bọn hắn tuy lo lắng giảm đi nhưng không buông lỏng cảnh giác. Từ tờ mờ sáng Diệp Tu và Tô Mộc Thu đã ra mũi thuyền quan sát địa thế, hai người bày một bàn trà vừa thưởng thức vừa ngắm bình minh trên sông.

Thế sự luôn không giống người ta mong đợi, lúc thuyền lớn tới một đoạn sông uốn lượn, bỗng xuất hiện một chiếc thuyền con xuôi dòng chảy ngược hướng bọn hắn băng băng lướt tới. Diệp Tu và Tô Mộc Thu chăm chú quan sát, chỉ thấy cụ già ở mũi thuyền đang gỡ lưới, từ trong khoang thuyền lợp rơm một bé gái đi ra, hoàn toàn giống một ngư thuyền đánh cá. Bọn hắn dáng vẻ vẫn thản nhiên thưởng trà, nhưng lúc thuyền con gần đi ngang qua, ánh kim loại lóe lên từ trong khoang thuyền hai người đều đồng thời phát hiện. Diệp Tu trong lòng thầm kêu “Hỏng, có phục kích”, bốn năm mũi tên đồng loạt bắn về phía bọn hắn. Phía xa cũng xuất hiện thêm một chiếc thuyền con đang lướt đến.
 
Last edited:

Phong hạ

điền cho hết, trường phong kiếp kiếp, tẫn tự vân
Thần Lĩnh
Bình luận
478
Số lượt thích
950
Team
Yên Vũ
Fan não tàn của
Sở Vân Tú
#3
3.

Tô Mộc Thu rút ra thanh kiếm từ cán ô màu đỏ của hắn, vận khí quét ngang một đường đánh rơi mấy mũi tên, tên rơi xuống chưa kịp chạm sàn thuyền, một loạt mũi tên khác đã xé gió bay đến trước người. Diệp Tu không muốn tiếp tục phơi mặt để người tập kích nên vươn tay kéo Tô Mộc Thu tránh vào bên trong khoang thuyền. Từ phía đuôi thuyền Tô Mộc Tranh nhanh chóng phát hiện tình hình nên lập tức chạy đến, đưa cho Diệp Tu một thanh kiếm rồi giúp bọn hắn che chắn các ô cửa trong khoang thuyền. Phía ngoài mưa tên vẫn từng đợt nối đuôi nhau bay đến, trong khoang thuyền bọn người Lưu Hạo cũng nhanh chóng tụ họp lại chờ lệnh Diệp Tu. Tình thế hiện tại của bọn hắn quả thật vô cùng bị động, nếu cứ lánh bên trong có thể tạm thời an toàn, nhưng không phải cách lâu dài, đám thích khách cũng sẽ không bắn tên tập kích đơn giản như thế. Xung quanh bờ sông cây cối quá rậm rạp, nếu lên đất liền lúc này sẽ dễ dàng rơi vào cạm bẫy, đã vậy không bằng xuôi theo dòng chảy, cố gắng kéo ra khoảng cách, hi vọng có thể xoay chuyển được tình thế. Diệp Tu cùng Tô Mộc Thu đồng nhất ý định, liền lập tức bố trí hành động.

Trong lúc đó, những tên thích khách cũng đã hiện thân, bọn hắn cả người đều mặc đồ đen che kín mặt, di chuyển trên thuyền nhỏ giữa dòng sông chảy siết vẫn thoải mái như không, chứng tỏ võ công không hề kém. Mệnh lệnh hành thích vốn đã lên kế hoạch chu toàn, ngay khi thấy đám người thái tử ẩn hết vào trong khoang thuyền, bọn hắn liền cho bắn tên phóng hỏa. Thuyền gỗ dễ dàng bắt lửa, huống chi bọn hắn còn chuẩn bị thêm hắc ín.

Bọn Diệp Tu dự định chưa kịp thực hiện đã phải thay đổi, lúc này bọn hắn càng vô kế khả thì, đành phải cho thuyền cập vào bờ lau sậy um tùm nhất, hi vọng tìm được lối thoát trong hiểm cảnh.

Vừa đặt chân lên bờ, Tô Mộc Thu, Lưu Hạo cùng sáu người nữa liền triển khai trận thế hình cánh cung, vung kiếm chặt cây dọn đường liều mạng tiến lên. Hành động bọn hắn ồ ạt quyết liệt, trong giây lát đã gây ra động tĩnh cả một khu vực bờ sông, khiến mấy tên thích khách vốn đã xác định được vị trí của bọn hắn dựa vào cột khói bốc lên, lại trong nhất thời bị nhiễu loạn, không dám mạo hiểm xông vào. Thích khách chần chừ, Diệp Tu dẫn theo Tô Mộc Tranh, Vương Trạch, Thân Kiến lại rất dứt khoát men theo bờ sông, luồn lách giữa đám lau sậy, chạy ra khoảng cách xa vị trí cập bến, mới cắt ngang tiến đến bìa rừng bên trong.

Phía Tô Mộc Thu sau khi dọn dẹp được một khoảng lớn trống trải, liền tụ lại chỗ, dựa lưng bờ sông, lợi dụng khoảng trống đó mà phòng thủ, chờ đợi tín hiệu từ Diệp Tu.

Vừa đến bìa rừng Diệp Tu liền vận khí phi thân lên một cành cây cao quan sát tình huống. Sau khi xác định được vị trí vây công của thích khách, hắn một bên để Tô Mộc Tranh đốt khói phát tín hiệu, một bên phân phó hai người còn đánh úp đám thích khách ẩn bên trong lau sậy. Hắn biết rõ đây chỉ là một phần lực lượng hành thích hắn, đám người trên thuyền con lúc nãy sẽ nhanh chóng quay lại đây, thế nên cần thiết phải tốc chiến tốc thắng, quan trọng nhất là bảo toàn được lực lượng.

Phía ngoài Vương Trạch cùng Thân Kiến nhắm hướng đánh vào, bên trong bọn Tô Mộc Thu dựa theo tín hiệu cũng một đường đánh ra, Diệp Tu vẫn ở trên cành cây quan sát. Đám thích khách phát hiện đám khỏi bốc lên phía bìa rừng, lại thấy đám người phía bờ sông mở đường máu tiến ra, liền tụ họp lại chọn một hướng khác rời đi, ý định chờ quân tiếp viện. Diệp Tu nhìn ra hành động của thích khách, liền dẫn theo Tô Mộc Tranh mai phục trong bụi rậm gần đó. Đám thích khách có đến mười người, hai người Diệp Tu không nghĩ đánh thắng, nhưng phục kích, hao mòn, cầm chân thì sẽ không quá khó.

Diễn biến tiếp theo đúng như Diệp Tu dự kiến, phía Tô Mộc Thu thành công hội họp, đám thích khách bị Tô Mộc Tranh dùng ám khí mai hoa tiêu giết chết hai tên, hắn phục kích được một kẻ, đang giữ chân bốn kẻ khác, ba tên còn lại đang ở thế vây công Tô Mộc Chanh, nhưng Tô Mộc Thu cũng đã dẫn viện quân tiến đến. Thích khách mắt thấy sắp bị bao vây, thì quay sang nhìn nhau gật đầu truyền tín hiệu, thoáng chốc liền có hai tên đổi thế công, liều mạng xông lên không tiếc thân mình. Diệp Tu và Tô Mộc Chanh trong giây lát bị ép lùi, năm tên thích khách còn lại chớp thời liền xoay người khinh công vào rừng.

Tình huống này không thích hợp tiếp tục dây dưa, Diệp Tu muốn tranh thủ thời gian rời khỏi nơi này, lại không ngờ Lưu Hạo kéo theo mấy người khác theo vào rừng truy sát. Tô Mộc Tu lên tiếng ngăn cản, Lưu Hạo lại vờ như không nghe thấy. Lúc cấp bách không thể chần chừ, Tô Mộc Thu ra hiệu để muội muội dẫn thêm hai người theo ngăn Lưu Hạo lại, hắn cùng những người khác sẽ ẩn nấp ở bìa rừng chờ đợi. Hơn một khắc sau, Tô Mộc Tranh cùng Lưu Hạo còn chưa thấy tăm tích, từ phía thượng lưu sông thấp thoáng hơn mười tên mặc áo đen di chuyển giữa đám lau sậy tiến đến.

Tình thế lúc này khiến Diệp Tu không kìm được oán thán. Phụ hoàng vốn không biết Mộc Tranh dẫn người theo tiếp viện, vẫn phái đi hơn 20 tên thích khách truy sát một mình hắn. Quả thật là rất xem trọng hắn! Hiểm nguy ùn ùn kéo tới, thâm tâm hắn vừa mất mát vừa đau lòng, đồng thời chân chính hiểu được sự đố kỵ không những không giúp đoạt được thứ gì, ngược lại còn xóa nhòa bản tâm của một người.

Diệp Tu tâm tình hỗn loạn nhưng thần trí linh hoạt, hắn quyết định phen này liều mạng một lần, dốc hết sức mình còn lại để ý trời định đoạt. Bọn Diệp Tu còn lại năm người ẩn giữa rừng cây di chuyển về hướng ngược lại, ý định bọc ra sau lưng đám thích khách, câu kéo thời gian, chờ Tô Mộc Tranh quay lại, bọn hắn sẽ chiếm được thế chủ động vây công.

Thành công lẩn vào hàng lau sậy, bọn Diệp Tu âm thầm tập kích từ phía sau, vừa đánh giết vừa giữ khoảng cách, cố gắng bảo toàn nhân số chờ cứu viện, thế nhưng đám thích khách lần này lại khác hẳn. Sau khi bọn chúng xác định được Diệp Tu đang ở đấy, thì đồng loạt tấn công một cách bất chấp, hoàn toàn không quan tâm mai phục, xuất chiêu bỏ qua phòng bị, quyết tâm đoạt mạng Diệp Tu.

Ưu thế bất ngờ ban đầu rất nhanh đã không còn, phía Lưu Hạo và Tô Mộc Tranh vẫn mãi không thấy đâu, quần chiến thua thiệt nhân số, bất lợi dần nghiêng về phía Diệp Tu. Lúc bọn hắn giết được ba tên thích khách cũng đã thương tích đầy mình, lúc sau thì một người trong bọn hắn cũng ngã xuống. Tô Mộc Thu cuối cùng đành để lại hai người yểm hộ, còn hắn kéo Diệp Tu men theo bờ sông rời đi, ý định tìm đoạt thuyền con của đám thích khách thoát thân.

May mắn thay chiếc thuyền con neo đậu không xa, Tô Mộc Thu vừa chọn một chiếc định bước lên thì sau lưng ba tên áo đen đã theo tới. Diệp Tu ở gần kẻ địch hơn liền xoay người điểm chân, tiên phát chế nhân phóng kiếm đâm tới kẻ gần nhất, Tô Mộc Thu phía sau cũng xuất chiêu đánh tới một tên ở bên phải. Diệp Tu nhìn chiêu thức của Tô Mộc Thu hiểu được ý định của hắn, kiếm đâm tới liền thu bớt lực, ý định bức ép kẻ trước mặt lùi lại sẽ chuyển hướng tấn công tên thích khách thứ ba, hợp công cùng Tô Mộc Thu trong một chiêu hạ gục tên kia.

Thế nhưng tên thích khách đối diện hắn mắt thấy kiếm đến trước ngực cũng không lùi không cản, mà giống như chờ đợi Diệp Tu tới gần liều chết ra sức chém xuống bả vai của hắn. Diệp Tu đành phải chuyển mũi kiếm đánh bạt đi nhát chém, rồi xoay chân đá thẳng ngực đối phương kéo ra khoảng cách.

Trong lúc đó, phía Tô Mộc Thu không ép lùi được đối phương, lại liều mạng quấn lấy tên thích khách thứ ba. Hắn lấy một đánh hai, lại bị cả hai tên phớt lờ mà quay sang tấn công Diệp Tu. Cộng thêm kẻ lúc nãy bị đá trúng thương tích không nhẹ nhưng vẫn tiếp tục vung kiếm tiến lên.

Diệp Tu ra sức tránh né vây công của ba tên thích khách, rốt cuộc phải lãnh thêm một nhát chém ngang hông. Vết thương không quá sâu nhưng máu chảy vẫn thấm ướt cả vạt áo. Trường bào của hắn vốn màu lam sẫm, vết máu không hiện rõ nhưng vào mắt của Tô Mộc Thu lại vô cùng chói mắt.

Tên thích khách đả thương Diệp Tu ngay lập tức bị Tô Mộc Thu từ sau lưng một kiếm xuyên tim. Nhìn trường bào bằng gấm của người kia đã ướt sũng toàn bộ, Tô Mộc Thu dường như không chịu đựng được nưa. Hắn rút kiếm khỏi lồng ngực tên đã chết, xuất chiêu chớp nhoáng đâm thẳng yết hầu một tên khác bên cạnh, tên kia nghiêng đầu né được liền đánh trả một kiếm, hắn đưa tay trái lên đỡ, tay phải đổi thế nắm ngược chuôi kiếm, thuận thế kéo về cắt ngang yết hầu tên thích khách. Kẻ nọ thân thể chưa chạm đất, Tô Mộc Thu đã quay sang tên thích khách cuối cùng đang dồn ép Diệp Tu, dồn sức phóng kiếm xuyên người tên kia. Hắn mặc kệ vết chém trên tay trái sâu đến tận xương, chăm chăm kéo Diệp Tu lên thuyền, mà Diệp Tu hiện tại đã sức tàn lực kiệt, ngồi im để Tô Mộc Thu giúp mình băng bó vết thương, điểm huyệt cầm máu.

Bất thình lình Diệp Tu cảm thấy huyệt Thần Khuyết giữa bụng bị điểm trúng, cơ thế hắn liền cứng đờ bất động. Diệp Tu ánh mắt kinh ngạc nhìn Tô Mộc Thu, môi mấp máy nhưng khí đã bế lời không thoát được khỏi lồng ngực.

Tô Mộc Thu đỡ Diệp Tu nằm xuống thuyền con, nhẹ nhàng lau vết máu vương trên mặt hắn, mở rộng tán ô đỏ che chắn cho hắn, sau cùng thì mỉm cười nói khẽ với hắn mấy lời:

“Diệp Tu, ân cứu mạng của ngươi lần này ta trả hết, còn tình của ngươi ta xin được giữ lại.”

Dứt lời Tô Mộc Thu liền xoay người rời thuyền, hắn đẩy ba chiếc thuyền con ra xa, nhìn dòng nước nhịp nhàng mang Diệp Tu rời đi.

Diệp Tu vô cùng khủng hoảng nhìn bóng áo trắng của Tô Mộc Thu dần dần bị đám lau sậy xanh rì cùng tán ô đỏ che khuất. Dưới tán ô lại nhìn thấy nét chữ của Tô Mộc Thu.

Hoa phi hoa,
Vụ phi vụ.
Dạ bán lai,
Thiên minh khứ.
Lai như xuân mộng kỷ đa thời,
Khứ tự triêu vân vô mịch xứ
!”*

Nhìn dòng thơ hắn như càng không chấp nhận được Tô Mộc Thu cứ thế mà rời đi, hắn điên cuồng vận khí giải huyệt, càng điên cuồng càng bất lực, hắn tuyệt vọng vùng vẫy, càng vùng vẫy càng cảm thấy sự tuyệt vọng nặng nề ép xuống lồng ngực hắn đến không thở được. Cuối cùng hắn nghe được một giọng nói quen thuộc khẽ gọi tên mình.

“Diệp Tu, huynh mau tỉnh, chỉ là ác mộng thôi.”

Diệp Tu mở mắt, nhìn thấy Tô Mộc Tranh nét mặt lo lắng, khóe mắt ửng đỏ, đưa tay lau đi dòng nước mằn mặn trên mặt hắn, một lần lại một lần lặp lại câu nói. Hắn nhìn tán ô bạc màu bên cạnh, nhìn từng đóa sen mơn mởn, hắn nhớ lại ngôi mộ hắn tự tay xây đắp bên bìa rừng trấn Thương Nam. Diệp Tu chậm rãi ngồi dậy, nhìn Tô Mộc Tranh khẽ đáp.

“Đúng vậy, huynh vừa nằm mộng. Nhưng đó không phải là mộng. Đó là ký ức.”

--------------------------------------------------
Chú thích:

*Bài thơ "Hoa Phi Hoa" của nhà thơ Bạch Cư Dị. Dịch thơ:

Hoa chẳng hoa,
Sương chẳng sương.
Nửa đêm đến,
Sáng lại đi.
Đến như xuân mộng một thoáng qua,
Đi như mây sớm vô tăm tích.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook