- Bình luận
- 498
- Số lượt thích
- 6,230
- Location
- Hàng Châu
- Fan não tàn của
- Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
CP: Khưu Phi - Kiều Nhất Phàm
Cv:张佳乐头上的小花儿
Editor: ButNgonPhi
Note: AU Showbiz, Khưu Thiên Vương x Kiều Phóng viên, Kiều Nhất Phàm từng là nghệ sĩ ký kết hợp đồng với Vi Thảo nhưng mãi không nổi tiếng, sau khi kết thúc hợp đông lăn lộn qua nhiều nghề, có thời gian làm quản lý của Khưu Phi.
Cv:张佳乐头上的小花儿
Editor: ButNgonPhi
Note: AU Showbiz, Khưu Thiên Vương x Kiều Phóng viên, Kiều Nhất Phàm từng là nghệ sĩ ký kết hợp đồng với Vi Thảo nhưng mãi không nổi tiếng, sau khi kết thúc hợp đông lăn lộn qua nhiều nghề, có thời gian làm quản lý của Khưu Phi.
Lúc dư luận khắp nơi nổi bão, Khưu Phi và Kiều Nhất Phàm còn đang ở New York.
Lịch trình cả năm của Khưu Phi đã kín mít, chỉ có mấy ngày đầu năm mới này mới dành ra được một ngày nghỉ. Lễ trao giải thưởng âm nhạc thịnh hành hàng năm Vinh Quang vừa kết thúc, bọn họ liền bay đến bờ kia đại dương.
Cái cúp vàng bị tùy ý vứt lại trong xe người quản lý, chỉ mang theo một vali hành lí không lớn.
Mưa rơi đọng lại vệt nước trượt xuống trên cửa kính trong suốt dài đến sát đất.
Cơn mưa New York trùm một tầng sương xám dày đặc ẩm ướt lên khu Manhattan hiện đại sầm uất ngoài cửa. Bức tường pha lê màu bạc phản xạ lại toàn bộ khí chất lạnh lùng và tinh hoa của thành phố này, không khí tràn ngập hơi lạnh, phảng phất như chuẩn bị có cơn mưa xám trời.
Kiều Nhất Phàm đeo một đôi kính không độ, ngồi ở sô pha bên cửa sổ căn phòng khách sạn cao cấp, tay trái cầm một ly Starbucks cỡ lớn, tay phải nghịch điện thoại, màn hình điện thoại hắt sáng lên nửa gương mặt đường nét ôn hòa, nửa kia khuất trong bóng xám ngày mưa. Khưu Phi vừa tỉnh dậy liền nhìn thấy người kia tay thì lướt điện thoại, miệng khẽ mỉm cười, khóe môi như thể mang theo ánh hào quang vui vẻ nhất sáng ngời nhất thế gian.
Nhìn thấy hắn đi tới, Kiều Nhất Phàm ngước đôi mắt đen nhánh tràn ngập ý cười lên: “Hết bị lệch múi giờ rồi hả?”
“Ừ”, Khưu Phi đến bên cạnh đối phương, mái tóc đen còn bù xù ngổn ngang rũ xuống: “Sao thế?”
“Fan của cậu với của Hãn Văn đang xé nhau khắp nơi trên Weibo kìa.” Giọng Kiều Nhất Phàm rất nhẹ nhàng, “Fan Hãn Văn không phục cậu cướp giải Vinh Quang của Tiểu Lư nhà bọn họ, giờ đã lên bảng đề tài rồi.”
“. . . “
“Lần này không phải do công ty mua thủy quân đâu.”
Kiều Nhất Phàm đeo kính, đôi mắt đen nhánh trong veo dưới đôi mắt kính ngước lên nhìn hắn. Khưu Phi nhìn lại, rõ ràng ý từ trong đôi mắt kia, sau đó cực kỳ tự nhiên rút điện thoại trong tay Kiều Nhất Phàm lại, lướt xem Weibo.
“Phản đối! Album của Tiểu Lư nhà tui mới hay tuyệt vời! Ban giám khảo bị điếc à? Huhu Tiểu Lư . . “
“Haha, chuyện này mà không có nội tình thì tôi không tin, việc phía sau Khưu Phi có người nâng đỡ không biết đã bị bóc bao nhiêu lần, kim chủ mạnh thật nha!”
“LÀm sao bây giờ nhỉ, tui thích cả hai album này! Cả Khưu Phi với Hãn Văn đều đáng khen lắm! Không biết đứng bên phía phe nào cả, gấp, đành online chờ hóng!”
“Hãn Văn đừng khóc, đứng lên chiến tiếp!”
Khưu Phi trượt ngón tay khắp màn hình, mặt không cảm xúc.
Từ khi hắn ra mắt đến giờ đã phải nghe rất nhiều loại đồn đãi bịa đặt, công kích phỉ báng, ghen ghét, hãm hại. Mấy lời thế này cũng đã nghe không biết bao nhiêu lần.
Nhưng không một lời nào có thể cản trở bước chân của hắn.
Dường như hiểu được suy nghĩ đối phương, Kiều Nhất Phàm cuốn tờ New York Times trong tay lại thành Microphone, mỉm cười giơ lên trước mặt Khưu Phi: “Chào anh, tôi là phóng viên Kiều Nhất Phàm thuộc tòa soạn này. Đầu tiên xin chúc mừng anh đạt được giải Vinh Quang năm nay, không biết có thể hỏi anh vài câu?”
Khưu Phi nhíu mày.
Sâu trong nụ cười ấm áp của Kiều Nhất Phàm ẩn giấu chút giảo hoạt như mèo, nháy mắt liền thắp sáng đáy mắt và cõi lòng hắn. Kiều Nhất Phàm trước mặt người ngoài luôn khoác cái vẻ ôn hòa, kín đáo, kiềm chế, giờ lột xác lại ra dáng vẻ chân thực ít người biết đến.
Kiều Nhất Phàm đặt cốc cà phê trong tay xuống, giả vờ ho khan một cái rồi tiếp tục mở miệng: “Vậy, xin hỏi anh cảm thấy thế nào với sự vuột mất đầy tiếc nuối của Lư Hãn Văn với giải thưởng năm nay?”
Khưu Phi khẽ ngả người về ghế sô pha phía sau, duỗi chân bắt chéo, tạo dáng chuẩn đẹp như quảng cáo hàng hiệu. Hắn hơi nheo mắt, đáp lại: “Âm nhạc không phân cao thấp, album của Hãn Văn cực kỳ xuất sắc, bản thân tôi cũng rất thích, có giữ một cái ở nhà lưu niệm. Tôi hy vọng chúng ta sẽ không lấy giải thưởng ra để đánh giá tất cả mọi chuyện, nếu vậy sẽ có nguy cơ bỏ qua quá nhiều tác phẩm xuất sắc.”
Đây là lời thật lòng. Mấy giải thưởng trong nước không liên quan quá nhiều đến thực lực nghệ sĩ hay tác phẩm, chủ yếu là cuộc tranh đấu giữa mấy công ty quản lý phía sau. Giải Vinh Quang là một trong những giải thưởng uy tín công bằng nhất, khổ nỗi buộc phải cân nhắc giữa Khưu Phi và Lư Hãn Văn năm nay ngang sức ngang tài, khó mà phân cao thấp.
Phóng viên họ Kiều của một tờ báo nhỏ moi móc không ra chỗ để giật tít trong câu trả lời này, có chút không thỏa mãn: “Vậy anh có cảm tưởng thế nào với việc mình đoạt giải.”
“Tôi rất vinh hạnh.” Khưu Phi ngừng lại một chút, “Tôi rất muốn cảm ơn những người đã giúp đỡ tôi, không có bọn họ sẽ không có tôi ngày hôm nay. Cảm ơn người nhà tôi luôn ở bên lặng lẽ ủng hộ, cảm ơn tiền bối Diệp Tu chỉ điểm cho tôi, còn có người trợ lý, cũng là người yêu, luôn ở bên cạnh tôi.”
“ ………?!!!!!!!!” Kiều Nhất Phàm ngây người.
Ê chờ . . . chờ chút, nói như vậy được không ba? Mà mà mà mà lại . . .
Khưu Phi làm lơ phản ứng của người kia, đôi mắt thâm thúy mà vô tội nhìn chăm chú Kiều Nhất Phàm. Ngón tay thon dài mạnh mẽ của hắn với lấy ly cà phê trên bàn uống một ngụm, giọng vừa hững hờ lại vừa nghiêm túc: “Có quãng thời gian tôi như ở dưới đáy vực sâu nhất, có người ấy luôn ở cạnh bầu bạn với tôi, cùng tôi tiến lên. Người ấy là tất cả cảm xúc, tinh thần của tôi, tất cả tình ca đều chỉ viết riêng cho người ấy.”
“ . . .” Tai Kiều Nhất Phàm đã nóng bừng, cậu rũ mắt xuống tránh ánh nhìn của Khưu Phi, tỉnh táo hỏi tiếp: “Vậy, người yêu anh là người thế nào? Có thể miêu tả với chúng tôi một chút không?”
“Miêu tả?” Khưu Phi gõ ngón tay lên bàn mấy tiếng, nhìn Kiều Nhất Phàm, cười mà như không cười: “Tôi từ chối ngồi cùng một phóng viên nho nhỏ xa lạ kể về người yêu tôi.”
“ . . .” Kiều Nhất Phàm tỉnh táo đẩy mắt kính không độ của mình, “Khưu Thiên Vương, tôi bảo đảm anh sẽ hối hận vì lần chơi lớn này.”
“Nhưng trước đó, Kiều . . . Phóng viên Kiều . . .” Khưu Phi nhíu mày, rốt cuộc đứng lên, ngón tay lưu luyến từ cần cổ Kiều Nhất Phàm xuống bờ xương quai xanh mảnh dẻ, đến nơi vốn nên đeo thẻ tên trước ngực, “Cậu không cho rằng mình nên kiểm điểm lại cách phỏng vấn vụng về quá mức thẳng thắn của mình sao?”
“ . . . Ý của anh là?”
“Ý của tôi là . . “ Đôi mắt đen nhánh của Khưu Phi như có thâm ý khác nhìn người kia, ngón tay lần xuống cởi cái cúc thứ nhất trên áo sơ mi của Kiều Nhất Phàm, vuốt lọn tóc mai của Kiều Nhất Phàm ra sau tai: “Muốn có tin tức độc quyền không ai có, đâu phải chỉ cần động mồm mép thôi?”
Làn da lộ ra trong bầu không khí hơi lạnh, lại được Khưu Phi động vào khiến xúc giác thần kinh của Kiều Nhất Phàm khẽ run rẩy. Cần cổ trắng nõn của cậu đã dần đỏ lên, mảng da lạnh lẽo khát cầu nhiệt độ cơ thể con người. Kiều Nhất Phàm hít sâu một hơi, trái lại nở nụ cười, nhíu mày: “Xin hỏi, anh ám chỉ giao dịch tình sắc sao?”
Ánh mắt Kiều Nhất Phàm có chút lạnh lẽo như lưỡi đao rút ra khỏi vỏ, xé rách lớp mặt nạ ôn hòa vô hại của cậu ta, lộ ra một cây cung quý hiếm tuy nguy hiểm nhưng rực rỡ chói mắt. Thực hiếm thấy, Khưu Phi nghĩ, cậu ấy luôn giấu sự sắc bén của mình đi rất tốt.
Nhưng thế này cũng hay, bộ mặt đặc biệt này của cậu ấy chỉ mình mới có thể thấy.
Khưu Phi chỉ nhún vai: “Không. Ý của tôi là cậu cần nỗ lực trong công việc nhiều hơn. Lần phỏng vấn này thất bại, có thể cậu bị tổng biên sa thải đấy.”
“. . .”
Khưu Phi bị ánh mắt của Kiều Nhất Phàm chọc cười, không nhịn được. Hắn kéo Kiều Nhất Phàm lại gần, vuốt ve gáy người kia, trấn an:
“Chẳng qua nếu tôi đồng ý tiết lộ cho cậu điều cậu muốn, phóng viên Kiều, có thể đừng cho tôi lên trang đầu được không?”
Gương mặt Khưu Phi gần trong gang tấc, Kiều Nhất Phàm buông ra một tiếng rên rỉ trầm thấp: “Không hiểu sao tôi lại thấy “Thiên Vương mới phong Khưu Phi vì bảo vệ sự riêng tư cho người yêu mà tự dâng hiến cho phóng viên báo nhỏ” sẽ trở thành tít trang đầu hoang đường nhất hàng năm, dù tổng biên nhà tôi có thích nó thế nào đi nữa.”
“Ừ?” Khưu Phi tựa trán mình lên trán Kiều Nhất Phàm, hơi thở hai người quẩn quanh nơi đầu mũi. Kiều Nhất Phàm nhìn đôi mắt trong trẻo thuần khiết của Khưu Phi ở khoảng cách cực gần, nở một nụ cười dịu ngoan: “Cứ như vậy, tổng biên không chỉ không sa thải tôi, không chừng còn tăng lương cho tôi nữa là. Phỏng vấn xong Khưu Thiên Vương chuyền này, tôi có thể bay đến Manhattan New York, nghỉ một kỳ nửa năm luôn. Hì Hì, không chừng còn đi cùng với tổng biên ấy chứ . . . “
Khưu Phi cơ hồ muốn ngạt thở trong ánh mắt to gan của Kiều Nhất Phàm. Đối lập với nụ cười dịu dàng ngoan ngoãn kia, ánh mắt Kiều Nhất Phàm như thể muốn khiêu chiến với sự kiềm chế sắc dục của Khưu Phi.
Người này thực sự thích (mà lại còn biết) đùa, nhất là trong loại tình huống này, Khưu Phi (không chỉ một lần) tin tưởng như vậy.
Có lẽ vì cậu ấy từ xưa đến nay luôn giấu những góc cạnh của mình đi quá kỹ, làm tất cả mọi người nhìn vào Kiều Nhất Phàm đều chỉ thấy cậu trợ lý nhỏ ổn trọng ôn hòa, còn dễ ngại ngùng bên người Khưu Phi. Họ chưa từng chứng kiến khó khăn thống khổ trong cuộc sống và lý tưởng đã mài giũa người này thế nào, không biết nội tâm cứng cỏi kiên cường của người ấy, không biết sức sống của cậu ấy bung nở ra hoạt bát rực rỡ như thế nào, không thấy mười ngón tay đầy vết chai – một đôi bàn tay của những người tinh thông dương cầm.
So với bản thân mình, Khưu Phi cho rằng, trong một số trương hợp, ví dụ như trên giường, hay trên sân khấu – Kiều Nhất Phàm còn giống người làm nghệ thuật hơn cả mình, chẳng qua Khưu Thiên Vương hiển nhiên không hề có ý định chia sẻ những kinh nghiệm này cho một đứa nào khác.
“Tổng biên của cậu nghe chừng có vẻ rất có ý tứ với cậu?” Khưu Phi hôn lên vành tai người kia, tay thò vào dưới áo sơ mi của Kiều Nhất Phàm, cảm nhận vòng eo mảnh khảnh và làn da mềm mại của đối phương. Bọn họ đè trên sô pha, chậm rãi vuốt ve mơn trớn an ủi lẫn nhau, như mưa Manhattan rơi ngoài cửa sổ, cứ thầm kín, triền miên mà tự nhiên như vậy.
Kiều Nhất Phàm cười khẽ một tiếng, kéo cổ áo Khưu Phi, nghiêng người xích lại gần, cho một nụ hôn nông: “Ừm hứm, nếu xét đến giờ người ta đang hôn tôi trên ghế salon trong phòng khách sạn tầng cao nhất, tôi nghĩ người ta đúng là rất có ý tứ với tôi.”
Khưu Phi chụp lấy cằm người kia, hai mắt yên lặng nhìn đối phương chằm chằm: “Tôi không phải tổng biên của cậu!”
“Anh phải.” Kiều Nhất Phàm không nhịn được lại hôn trộm người kia, trong mắt là ý cười trong veo mà tràn đầy tin tưởng: “Anh là tổng biên của tôi, cấp trên của tôi, ngôi sao lớn của tôi. Anh là ngôi sao sáng nhất thế gian này.”
Khưu Phi không trả lời, chỉ cắn bờ vai mảnh khảnh của Kiều Nhất Phàm một cái, hôn thẳng một đường lên trên. Ánh mắt hắn nhìn người yêu vừa nồng nàn vừa sâu lắng, như thể đang chăm chú nhìn cả thế giới của mình.
Ngoài cửa Manhattan trời đang mưa lạnh, trời âm u lờ mờ xám xịt. Kiều Nhất Phàm để lộ ra cơ thể trần trụi, nhắm mắt lại, phó mặc thân thể cho người kia, ý thức tập trung toàn bộ vào nụ hôn triền miên nơi đầu lưỡi.
Khoảng khắc nhắm mắt lại ấy, Kiều Nhất Phàm nghĩ, Khưu Phi nhất định không tự nhận thức được ánh mắt của hắn mê người cỡ nào.
[Hoàn]
Chú thích từ editor:
- Fan xé nhau chính là đi war đó.
- Thủy quân là acc clone, chuyện được các công ty mua để tạo dư luận (spam bình luận, rate sao)
- Bảng đề tài: Hot Topic
- Kim chủ: Người đứng phía sau (thường có quyền thế tiền bạc) nâng đỡ ngôi sao.
- Manhattan: một khu/quận siêu giàu siêu xịn ở New York.
- Thiên Vương: một danh hiệu dành cho ca sĩ, như Tứ Đại Thiên Vương đó, . . . Showbiz bên Trung chia đẳng cấp rất rõ ràng, Thiên Vương Thiên Hậu cho giới ca sĩ, Đại Hoa Tiểu Hoa Tuyến 18 cho giới diễn viên, . . .
Last edited: