Hoàn [Diệp Tu - Đào Hiên] Hai ngả đường

Normally Insane

Cống hiến cấp cao
Bình luận
363
Số lượt thích
1,181
#21
Thật ra trên đời này, có mấy người được như Diệp Tu, có thể sống chết vì lý tưởng của mình, có thể bàng quan với sự đời mà theo đuổi lý tưởng của mình.
Diệp Tu ấy à, được trao tài năng, trao cả 1 bệ đỡ, trao cả vận may... Đời người, ai được trao nhiều như thế!
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,136
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#22
Chương 12.



Đào Hiên từ Hưng Hân trở về, trong đầu tính toán cuộc mua bán vừa rồi. Gã là người làm ăn, so đo được mất đã thành bản chất. Cái hợp đồng miệng vừa rồi hiển nhiên là do gã có chút xúc động, nhưng một khi đã thoát khỏi trạng thái cảm xúc khi đó, sự tính toán hợp lý của gã liền lộ ra. Gã định giao Nhất Diệp Chi Thu ra, trong đó đúng là có ẩn giấu chút cảm xúc, nhưng càng giấu kỹ hơn một chút tính toán. Chỉ là đáp án của Diệp Thu ngoài dự liệu của gã, dù nghĩ cũng thấy hợp tình hợp lý. Hắn muốn Mộc Vũ Tranh Phong, là quá khứ của Tô Mộc Thu, cũng là tương lai của Tô Mộc Tranh. Ý nghĩa trong đó không nói cũng hiểu. Sự lựa chọn của Diệp Thu lại làm gã trắng đêm không ngủ trằn trọc: Bọn họ đã không thể nhất trí trong vấn đề Gia Thế, vậy gã không cần tiếp tục gặm nhấm mấy loại hối hận ngu xuẩn mà vô dụng này nữa.​

Đào Hiên càng thêm kiên định. Giá trị của Mộc Vũ Tranh Phong là hơn mười triệu, nhưng vụ giao dịch này vốn không thể cân nhắc lời lỗ trên phương diện tiền bạc.​

Gã phân phó xuống đám người Trần Dạ Huy bên dưới: Nếu sau này còn thấy Diệp Thu lại làm cái gì mờ ám, gặp hắn cũng không cần khách khí, cũng không cần chừa cho đường lui. Không lâu sau đó gã nhận được tin tức, nói quán net Hưng Hân nho nhỏ kia gióng chống khua chiêng tổ chức một hoạt động đấu lôi đài, rất nhiều người đến khiêu chiến đều bị đánh cho tan tác, như thể có ngọa hổ tàng long trấn giữ. Bọn họ đã báo danh tham gia vòng khiêu chiến, chính thức tiến quân vào giới chuyên nghiệp. Nói cách khác, rất có thể là đối thủ mà chiến đội Gia Thế sau khi bị loại sẽ gặp.​

Có sự đồng ý ngầm của Đào Hiên, Thôi Lập và Trần Dạ Huy dĩ nhiên yên tâm phái người làm việc. Không lâu sau gã thấy Trần Dạ Huy mặt mũi sưng vù, phải nhờ người dìu đi ra khỏi phòng làm việc.​

Đào Hiên kéo người phía sau lại hỏi.​

“Mặt cậu ta sao thế?”​

“Bị Khưu Phi đánh.”​

“Ai?”​

“Khưu Phi.”​

Trong đầu Đào Hiên lướt qua hình ảnh cậu thiếu niên trầm tĩnh mà kín đáo kia.​

“Vì sao đánh?”​

“Không biết ạ. Vừa rồi Trần hội trưởng dẫn mấy đứa nhóc trại huấn luyện đi khiêu chiến nhà bên kia, sau khi Khưu Phi thua thì có đi ra ngoài một chuyến, lúc về xem replay xong thì đột nhiên đấm hội trưởng một cái.”​

“Vậy giờ nó đâu rồi?”​

“Chạy rồi ạ.”​

“Chạy?” Đào Hiên nhíu mày, “Chạy đi đâu?”​

“Nghe nói là về phòng huấn luyện ạ.”​

“Trần Dạ Huy nói cái gì?”​

“Cậu ta nói Diệp Thu . . .”​

Đào Hiên đột nhiên buông thõng tay, người nọ lập tức dừng lời, nghi ngờ nhìn gã.​

“Cậu quay về đi.” Đào Hiên nói, “Việc này đừng để lộ ra ngoài.”​

Đối phương còn tưởng là muốn giữ danh dự cho Trần Dạ Huy, “Chắc chắn rồi.” Hắn gật đầu lia lịa.​



Đào Hiên quay ngược về văn phòng, xem toàn bộ replay ngày hôm nay. Đám nhóc trại huấn luyện kia vía đen cực kỳ, càng đánh càng không ra làm sao. Giữa đường thay người thì có thắng được một lần, lại không biết đủ mà thôi đi nên ngay sau đó nhận tiếp một trận thảm bại. Đám nhóc liên tiếp đến thay nhau thao tác pháp sư chiến đấu, quần chúng kinh sợ vây xem không nhận chúng là người Gia Vương Triều. “Cái thằng Trần Dạ Huy này, nhìn đám nhỏ làm chuyện ngốc nghếch cũng không biết ngăn cản,” Thôi Lập nói, “Thành sự không có, bại sự có thừa.”​

Đào Hiên không lên tiếng. Đến tận giờ, Gia Thế vẫn luôn có khuynh hướng chủ nghĩa anh hùng cá nhân nồng đậm. Kết quả là phong cách cá nhân của Diệp Thu xuyên suốt từ trong ra ngoài từ đầu đến cuối kết nối Nhất Diệp Chi Thu và Gia Thế lại thành một khối. Không biết là hắn cố ý gây ra hay chỉ là vô tình bất đắc dĩ, dù sao đã có kết quả trước mặt, nguyên nhân ngược lại không quan trọng lắm. Ban đầu Đào Hiên vì thế mà vui mừng khôn xiết. Có một chủ tâm là điều kiện tất yếu để thành lập một chiến đội, gã chỉ thấy tiền đồ rộng lớn, tương lai tươi sáng ngay phía trước. Gã khi đó không hiểu marketing nhãn hiệu là gì, không biết Vi Thảo khi mới thành lập đã đặt sẵn một bộ tên theo các loại Trung thảo dược, cũng không biết Bách Hoa trước sau có chấp niệm gì với chữ “Hoa”, gã chỉ gom góp một đống thẻ tài khoản từ nhiều người khác nhau, tất cả để xoay quanh một nhân vật trung tâm, đến tiêu chí của cả chiến đội cũng là nguyện làm chiếc lá phong đặc chế cho riêng mình Nhất Diệp Chi Thu. Cuối cùng, sự tồn tại của Diệp Thu đã ăn sâu bén rễ ở Gia Thế, bất kể là ảnh hưởng tích cực hay tiêu cực đều khó xóa bỏ được, Khưu Phi và Trần Dạ Huy chẳng qua chỉ là hai ví dụ điển hình trong đó. Chuyện này gã đã tận mắt nhìn thấy, chứng tỏ không phải là ít xảy ra. Gã có thể trông chờ người kế nhiệm Tôn Tường làm gì với cái cục diện này bây giờ? Chỉ sợ ngay cả bản thân Tôn Tường cũng bị ảnh hưởng nặng nề.​

Gã lại đụng phải bức tường vô hình mà bền chắc không thể phá vỡ kia.​

Một chiến đội ông lớn rơi vào cảnh phải thi đấu trong vòng khiêu chiến, người nào đứng xem cũng thấy ngay dấu hiệu nguy hiểm trong đó, người trong cuộc lại khăng khăng đắm chìm trong cơn say mù quáng. Có rất nhiều vấn đề ủ trong cơn say ấy. Nhưng nghĩ đến hoàn cảnh này là kết quả quyết sách của mình, Đào Hiên dường như không thể tìm được một ai thích hợp để cùng nghiên cứu thảo luận giải quyết. Những người chỉ biết chơi Vinh Quang hay chỉ quản lý ở phương diện khác như Tôn Tường và Thôi Lập đương nhiên không cần cân nhắc, đội phó đương nhiệm không biết nguyên do cớ sự và đội phó tiền nhiệm lòng mang ý xấu đều không phải là lựa chọn lý tưởng.​

Trước trận chung kết vòng khiêu chiến, Đào Hiên gọi Tiêu Thời Khâm lại.​

“Chúng ta nói chuyện thứ tự ra trận thi đấu lôi đài một chút nhé.”​

Kết quả bàn bạc là đội hình Tiêu Thời Khâm đánh trận đầu, Tô Mộc Tranh kết thúc. Tiêu Thời Thâm luôn cẩn thận xem xét tính ổn định của tuyển thủ, trình độ thực lực, định vị đoàn đội và phong cách tác chiến để bài binh bố trận hẳn là không bao giờ ngờ được Đào Hiên lòng ôm ý đồ trên phương diện khác để đồng ý với kế hoạch của mình.​

Nếu xét họa lớn trong lòng Đào Hiên, trừ Diệp Thu giờ đã đổi thành Diệp Tu, Tô Mộc Tranh cũng tính là một mối họa. Vì thế đã có lần gã tự hỏi trong đầu không biết mình dính phải lời nguyền gì, người đối nghịch với gã vừa khéo luôn là tuyển thủ có giá trị nhất trong đội ngũ. Gã thực sự không tiện biểu lộ bất mãn và nghi kỵ với bọn họ trước mặt fan hâm mộ. Tô Mộc Tranh sau khi Diệp Tu rời đội cũng dần bị đẩy ra ngoài, trừ nguyên nhân có Đào Hiên bên ngoài thêm dầu vào lửa, e là trong lòng cô cũng biết rõ. Vì thế, cô thay đổi hình tượng người hỗ trợ ngày xưa, dần xuất hiện trên sàn đấu với vị trí chủ lực chuyên công kích. Có lần nhìn thấy nữ bậc thầy pháo súng xa lạ trên màn hình, Đào Hiên cảm thấy lòng mình như một vũng nước đọng ao tù không còn gợn sóng, thỉnh thoảng dồn lên một sự thất vọng kỳ lạ. Tô Mộc Tranh bưng cốc nước đi từ trong phòng huấn luyện ra vô tình bắt gặp vẻ mặt như đang suy tính điều gì của gã, cô trừng mắt lạnh lùng nhìn lại, bộ dạng khác một trời một vực với cô bé ôn hòa dịu dàng nhiều năm trước.​

Hóa ra khi cô ấy cay nghiệt thì sẽ thế này? Đào Hiên nhìn chăm chú ngón tay của mình, trầm tư.​



“Rất đơn giản.” Gã nghe thấy Thân Kiến đang giải thích ý đồ chiến thuật, “Chuyện đã đến nước này, Tô Mộc Tranh không để tâm tư trong đội nữa. Đối thủ lại là Diệp Tu, xét quan hệ của bọn họ, ai mà biết được cô ấy có nương tay hay không? Nếu chúng ta đến lượt Tôn đội rồi mà vẫn chưa thể định được thắng thua, vậy cô ấy ở vị trí then chốt chỉ có thể toàn lực thi đấu mới không bị fan hâm mộ nghi vấn. Không, dù có dốc hết sức thi đấu thi nữa, nếu như không thắng được, một sai sót bất kỳ nào của cô ấy trong trận đấu đều có thể bị coi là “nhường”. Đừng nói là định nương tay, chỉ cần thất bại, kết quả của cô nàng chắc chắn là thân bại danh liệt.”​

“Như thế có được không?” Trương Gia Hưng hơi do dự.​

“Có gì không được sao? Diệp Tu cũng chẳng phải kẻ lương thiện tốt lành gì,” Thân Kiến nói, “Tôi không tin nếu có ngọn nguồn thế này với đội khác thì hắn sẽ không lợi dụng chút nào.”​


Trận chung kết vòng khiêu chiến nhờ quan hệ giữa Diệp Tu và Gia Thế mà cực kỳ được chú ý, được sắp xếp tổ chức tại cung thể thao Lục Lý Tùng ở khu Hải Điến Bắc Kinh. Điều kiện không hề kém so với cung thể thao Tiêu Sơn, có cả thiết bị chiếu 3D nữa. Đào Hiên đã định sau trận đấu mời Phùng Hiến Quân đi uống một ly.​

Diệp Tu ngồi trong hàng ghế tuyển thủ Hưng Hân, ngoảnh mặt làm ngơ với tất cả những lời chửi rủa trên khán đài. Nên khen hắn cứng cỏi lì lợm hay là có phong độ đại tướng? Rõ ràng thằng nhóc vắt mũi chưa sạch mười hai năm trước không phải như vậy, có vui buồn gì cũng lộ hết lên mặt. Hắn suất lĩnh Gia Thế đạt được ba chức quán quân liên tiếp như mặt trời ban trưa, mà chính những thứ đó cũng đã đúc ra hắn bây giờ: Đấu thần, Bậc thầy chiến thuật, sách giáo khoa, thần Vinh Quang, . . . Sự tỉnh táo và tàn nhẫn của Diệp Tu trên một đường chinh phạt của Gia Thế đã giẫm dưới chân vô số thèm muốn, cay đắng, oán hận, tiếc nuối của vô số kẻ bại. Đại thần đỉnh cấp hầu hết đều như vậy, nếu như Diệp Thu trong mắt gã có điểm gì khác biệt thì nhất định là vì Gia Thế.​

Gã đã tự tay phá hủy người đội trưởng mà gã luôn lấy làm kiêu ngạo.​

Vì thế, gã không chờ đến lúc Tô Mộc Tranh ra sân đã ném một ánh mắt chí mạng sang hàng ghế tuyển thủ Hưng Hân.​

Sau đó cuối cùng gã đã có thể nhìn thấy một phản ứng mình luôn mong chờ.​

Trong thoáng mắt hai người giao nhau, Diệp Tu đột nhiên cứng đờ lại, vẻ mặt lấy mắt thường cũng có thể nhìn rõ là trầm hẳn xuống. Hắn dĩ nhiên không thể không dự đoán thứ tự ra sân của Tô Mộc Tranh, thậm chí có khi còn cùng mạch suy nghĩ với Tiêu Thời Khâm. Việc hầu như luôn quang minh chính đại tranh đấu trên sàn đã làm bản năng của hắn đã khuyết thiếu một loại hèn mọn không ảnh hưởng đến đại cục, một tố chất cơ bản để sinh tồn trong khe hẹp. Vẻ mặt lộ liễu của Đào Hiên đã thể hiện rõ là gã đơn giản chỉ muốn đẩy Tô Mộc Tranh vào khốn cảnh bốn bề thọ địch, tiến thoái lưỡng nan, cũng không ngại trắng trợn cho Diệp Tu biết, giống như mấy cô bạn thân ném ba con búp bê xuống bồn cầu của Tô Mộc Tranh năm xưa. Năm đó gã khuyên nhủ Tô Mộc Tranh là bọn họ làm thế vì nhân cách bại hoại, nhưng tới tận giờ gã mới tìm được câu trả lời chính xác: vì cúi đầu mang đến sự nhục nhã, kém xa khoái cảm khiến con người ta vui vẻ thoải mái khi đi tổn thương người khác. Đào Hiên lần đầu tiên nếm trải sự sung sướng bày mưu lập kế này trước mặt Diệp Tu, cái sự sung sướng giống như tự tin của gã khi khống chế Tôn Tường: Dạng tuyển thủ đỉnh cấp như Diệp Tu và Tô Mộc Tranh cũng dễ dàng bị gã đùa bỡn trong lòng bàn tay.​

Việc này hiếm thấy cỡ nào, Diệp Tu thế mà không thể tự khống chế tâm tình. Hắn đứng dậy đến trước mặt Đào Hiên.​

Đào Hiên bỗng thấy cực kỳ vui sướng. Gã thưởng thức sự tức giận đùng đùng của người kia, thỏa mãn vì trắc trở của người kia, nỗi khổ tâm và tức giận trong lòng gã trồi lên hấp thu dinh dưỡng, đến mức gã vô thức khẽ cười, thẳng lưng ngước mắt lên nhìn Diệp Tu trước mặt.​

Gương mặt này thì ra đã khác gương mặt người cộng sự năm xưa ở Gia Thế nhiều đến vậy. Đào Hiên tỉ mỉ nhìn kỹ, giống như đang thưởng thức một kiệt tác nghệ thuật của bản thân. Vui sướng trong nhảy mắt tràn lên, nhấn chìm ngàn vạn gian khổ trong quá trình tạo ra nó.​

“Anh có ý gì?” Diệp Tu hỏi.​

“Tôi hi vọng em ấy có thể biểu hiện tốt.”​

Đào Hiên hỏi một đằng trả lời một nẻo, bê nguyên xi câu thoại từ trận cãi nhau với Diệp Thu ở mùa giải thứ tư ra nói.​

Thiên tài cao cao tại thượng này cuối cùng đã phải theo kịch bản của gã một lần. Lần này hắn không thể thay đổi điều gì, chỉ có thể chịu đựng tức giận. Hắn lạnh lùng nhìn gã.​

“Ra là vậy.”​





“ . . . Tôi cũng xem.” Ngô Tuyết Phong nói, “Trận chung kết vòng khiêu chiến đó, tôi cũng xem.”​

Trời đã tối hẳn. Bốn bề yên tĩnh, đèn đường chiếu xuống đất thắp sáng cả con đường. Đường chân trời đằng xa phía trên hàng cây rậm rạp đen kịt còn hơi lờ mờ sáng. Người đội phó Gia Thế đời đầu ngồi đối diện đang vô cùng bình tĩnh trần thuật lại chiến thuật trận đấu đã phá hủy Gia Thế.​

“Một trận tranh tài thật đặc sắc!” hắn tiếp tục, “Tôi không biết là còn có thể kite như vậy. Có thể đánh ra được trình độ đó, chiến thuật phát huy tác dụng rất lớn, mà bên chỉ huy Gia Thế không điều chỉnh tâm tình tốt lắm.”​

Đã trôi qua nhiều năm như vậy, hắn dĩ nhiên không phải ngồi đây ôn lại với Đào Hiên.​

“Cậu không trách tôi sao?” Đào Hiên hỏi.​

“Tôi trách anh cái gì?” Ngô Tuyết Phong hỏi lại, “Từ góc độ kinh doanh chiến đội, anh bỏ qua cái anh không cần, lại tập hợp những cái mình cần. Dù cuối cùng thất bại thì cũng là một kết quả như bình thường thôi. Chỉ là, chặn đường lui của người khác đúng là hơi quá đáng.”​

“Chính là việc đó, cậu không trách tôi sao?”​

“Tôi đâu có tư cách trách cứ hay tha thứ cho anh, chỉ Diệp Tu mới có thôi.”​

“Tôi đã đi tìm cậu ta,” Đào Hiên nói, “Sau khi bán Gia Thế, tôi đến Hưng Hân tạm biệt cậu ta. Cậu ta hỏi tôi định đi đâu tiếp, tôi nói định ra nước ngoài nghỉ ngơi, thế là cậu ta hỏi, ra nước ngoài xem giải đấu với chiến đội Vinh Quang nước họ sao?”​

Ngô Tuyết Phong không nói tiếp.​

“Cậu xem,” Đào Hiên cười cười, vừa giống như tự giễu lại vừa giống cảm khái, “Cậu ta luôn nghĩ đến mấy việc kiểu như vậy.”​

Giờ gã đã gần bốn mươi tuổi. Lập nghiệp ở tuổi hai mười, số dư tài khoản hiện tại của gã đã đủ cả đời nhà gã cơm áo không lo. Gã không xuất thân hiển quý, ban đầu số tiền vốn có thể huy động chỉ là tài sản dành dụm của một gia đình trung lưu bình thường. Trong đám bạn đồng trang lứa nhiều người như vậy chỉ có mỗi mình gã dám khởi nghiệp và đã thành công. Ban đầu gã có hợp tác với hai người bạn, một người đã dừng lại vĩnh viễn ở tuổi mười tám, người kia đến năm hai mươi lăm tuổi thì chia đường đôi ngả với gã. Đám họ hàng của gã đều cảm thấy gã cực kỳ thành công, chỉ có chính bản thân gã cảm thấy mình là một kẻ thất bại.​

“Vậy cậu ta tha thứ cho anh không?”​

“Tôi không xin lỗi.”​

Cười một cái quên hết oán ân, tiêu hết hiềm khích cũ là một câu chuyện quá cải lương, quá lý tưởng hóa. Sự thật đúng sai tuy đã rõ ràng nhưng lại không là gì so với tự tôn và chấp niệm của mỗi người. Huống chi đến tận giờ gã cũng không hề nghĩ mình đã sai. Giống như gã từng trả lời với đám phóng viên, thích ăn thịt bò hay thích ăn thịt heo là việc không thể dùng đúng sai phán xét. Gã không định đi thuyết phục Diệp Tu, cũng không định cố hiểu Diệp Tu. Mỗi người có con đường của riêng mình, có thể giao nhau, cũng có thể càng đi càng xa, nhưng dù thế nào, đường do mình chọn, chỉ có thể đi tiếp.​

“Được,” Ngô Tuyết Phong gật đầu, “Một vấn đề cuối cùng, tôi vẫn luôn tò mò muốn biết, ban đầu hai người ký hợp đồng mấy năm?”​

“Mười năm.”​

Một bản hợp đồng dài đến mười năm, một thời gian quá dài mà lòng tin dạt dào khi đó chắc mẩm không gì phá nổi. Mà sự thiển cận ngông cuồng và khăng khăng mù quáng đã thức tỉnh một ký ức tưởng chừng mai một đã lâu. Thời không quay về mùa hè trước khi bắt đầu mùa giải thứ nhất, hai người bọn họ sau khi tảo mộ Tô Mộc Thu sóng vai quay về. Đào Hiên đột nhiên hỏi thiếu niên bên cạnh: “Diệp Thu, cậu sẽ luôn đánh Vinh Quang như thế này thật sao?”​

“Vâng,” người kia trả lời không chút do dự, “Có mười năm nữa vẫn sẽ như thế này.”​





[Hoàn]

Sr chị em chưa đọc hết fic này, chỉ đơn giản là em đọc những dòng cuối cùng khi Ngô Tuyết Phong nói chuyện với Đào Hiên thôi nhưng lòng đau quá. Well sao nhỉ kiểu em vẫn nghĩ mối quan hệ của Đào Hiên và Diệp Tu đi tới bước này cũng là do bọn họ bắt đầu đã là hai con đường khác nhau, nhưng cái chính chỉ là thời gian bào mòn đi mối quan hệ đó, không một ai chịu nhún nhường, không chịu hiểu cho người kia nên dần mới ra bước đó.

Đào Hiên bảo mình thất bại, vì đã mất đi hai người bạn năm đó rồi. Một kẻ mãi nằm lại ở độ tuổi đẹp nhất đời người, người còn lại tuy cùng lão đi một chặn đường hơn 7 năm cuối cùng cũng rẽ lối, tìm con đường mới.

Thời gian là thứ ko trở lại được. Em nghĩ lúc này nếu em là Đào Hiên, có thể nói chuyện với NGô Tuyết Phong rồi nhớ lại năm xưa cậu thiếu niên 18 tuổi kia cùng với bản hợp đồng 10 năm của Diệp Tu hẳn là có nhiều tiết nuối lắm. Em là đứa hoài cựu nên rất dễ bị mấy cái kiểu này làm cho đau lòng. Kiểu lúc bắt đầu tốt đẹp kết thúc lại là chua cay.

Chính văn có 1 câu mà Đào Hiên tự nghĩ cho mình rằng lão bây giờ ko có gì ngoài tiền cả. Nghe thì hơi mắc cười nhưng mà nghĩ lại lão đã đánh mất quá nhiều rồi, tình bạn hữu, ký ức đẹp ngày xưa nào có mua lại bằng tiền được ?

Đào Hiên cuối cùng vẫn ko xin lỗi Diệp Tu hoặc giả như tên fic vậy, giữa bọn họ ko có tồn tại đúng và sai chỉ là hai ngả đường ngược hướng với nhau mà thôi.

Haiz, cũng ko biết nói gì.

Diệp Tu vẫn thế, dù bao nhiêu cái mười năm vẫn sẽ dành cho VQ.

Mười năm, con số ám ảnh quá...

Đời người có bao nhiêu cái mười năm chứ ?
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,995
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#23
Chưa vô nhưng tui thấy tên con trai tui rồi, Cá ơi có định làm tiếp góc nhìn Khưu không đây?

Diệp có gia đình, Đào cũng có gia đình. Diệp vì sợ gia đình phát hiện mà giấu mặt không thương mại, Đào vì gia đình bảo thủ cũng phải đối nghịch ý kiến họ tự mình mạo hiểm chơi liều kiếm đầu tư lớn.

Nhưng mà có ai từng nghĩ, Đào cố chấp liều mạng làm thương mại như thế, cũng có ngày ông chủ Đào khét tiếng chính miệng thốt ra câu “Không phải vấn đề vì tiền đâu”? Vậy đó là vì điều gì? Vì gã cũng như bao thanh niên khác, muốn chơi lớn một lần, muốn khuếch trương thành tựu của mình lớn hơn, muốn Gia Thế được nhiều người biết đến hơn, muốn cơ sở vật chất chất lượng hơn, muốn Diệp tập trung thi đấu được tốt hơn. Trong tư tâm tham vọng có Gia Thế, trong Gia Thế có Diệp Tu. Mọi thứ không mâu thuẫn, vì lo cho Gia Thế lo cho sự nghiệp mà lo cho Diệp Tu mà đi đón Mộc Tranh mà lo tang lễ cho Tán. Một nửa là vì tình, một nửa là vì lý. Thật sự không mâu thuẫn, bởi họ từng là bạn bè mà, mà khi đó, làm bạn bè với Diệp Tu có lợi trăm đường. Vì thế bọn họ vừa là bạn bè thân thiết nhất, vừa là người cộng tác sòng phẳng nhất. Tốt cho Diệp, chính là tốt cho Gia Thế. Tốt cho Gia Thế, chính là tốt cho Diệp. Vì thế, bọn họ vui vẻ qua ngày.

Thật ra mọi người ban đầu đều nghĩ Đào không tham, nhưng chưa chắc. Nào vì ước mơ lý tưởng cao đẹp các thứ chứ, gã cũng từng tham trở nên ưu tú, tham đạt được thành công xuất chúng, tham biến Gia Thế trở nên mạnh nhất, tham Diệp Tu sẽ là mãi đánh đâu thắng đó. Và Diệp, Diệp cũng tham như vậy. Trong tham vọng thành danh cá nhân xoắn bện với tình cảm chân thành đan xem cùng lợi ích chiến đội, ba thứ đó, có gỡ cùng gỡ không ra. Vì thế họ là những người bạn tốt của nhau, thiên kinh địa nghĩa nhỉ.

Đưa Đào một triệu, Đào sẽ không chỉ mua nhà.

Đưa Diệp một chiến pháp, Diệp sẽ không chỉ dựng nên một chiến đội.

Bọn họ, cùng nhau, tạo nên Vương Triều Gia Thế.

Ahihihi tui biết truyện nghiêm xì túc nhưng từ từ tui muốn hú hét cho Ngô phó cái! Tui chỉ là một đứa fan não tàn của Ngô thôi, nãy giờ nhịn lắm rồi giờ gom hú một lần. Đây đây nè, lần đầu tiên là như mọi khi hén, trận đoàn đội với Hoàng Phong Ngô đã phối hợp quá tốt với Diệp, và như mọi khi điều đó lại bị ngoại giới phủ nhận???!!!!!! Thứ hai là Ngô tư vấn tâm lý cho Đào nha, quả nhiên là bạn tốt trải đời, có khí chất điềm tĩnh đáng tin đến người tâm phòng bị nặng như Đào cũng mở lòng. Ôi tía má ơi, Ngô nhà tui là người đàn ông ôn nhu thật khién người ta yêu thích mừ! Còn lần thứ ba là tui muốn tung hô Ngô học bá! Ngô học bá vạn tuế! Ngô học bá ngầu quá đi mất a a a a a! EQ cao mà IQ cũng cao nốt luôn hí hí. Ngô còn nửa đêm tri kỷ mua cà phê cho Đào, thức khuya dậy sớm, vất vả vì chiến đội, liên hệ bên này câu thông bên nọ, đến keo 502 cũng không bằng!

Tui từng nhớ ở đâu đó có nói, người nghe lịch sử tuy rằng ưu ái thích nghe kể về những kẻ mạnh danh xuất anh hùng, nhưng thật ra họ nào biết lịch sử chân chính chỉ là câu chuyện về hàng triệu hàng tỷ những con người bình thường phấn đấu mưu sinh nuôi gia đình sống qua ngày mà thôi.

Trời sinh số mạng Đào Hiên không tốt, nên càng không có thời gian sa vào đau xót thương xuân bi thu. Gã chịu khổ quá nhiều, liếm láp từng miệng vết thương. Xuất phát điểm tranh thủ phấn đầu từ bậc thang tận cùng đáy xã hội, tự tôn thấp hơn bất cứ ai, lại càng muốn cao ngạo hơn người ta; sợ rằng cả một đời mình chỉ là kẻ tầm thường vô dụng.

Bởi vậy, không có thời gian thương tiếc Tô Mộc Thu, càng không có thời gian giải được điều bí ẩn trong ánh mắt Diệp Thu.

Ngày tháng thì dài lê thê xua mãi không đi, còn tuổi trẻ thì vụt qua tựa cơn gió. Con đường thành danh này, cứ ngỡ đi suốt đời người vẫn không tới nổi...

Thời gian dần cạn, thì kiên nhẫn của gã cũng dần vơi. Nóng nảy với người khác, cũng nóng nảy với bản thân. Bất lực với người khác, cũng bất lực với chính bản thân mình.

“Thật sự là thành cũng Diệp Thu, bại cũng Diệp Thu.”

Thật sự xuyên suốt truyện tui luôn cảm thấy một sự bất lực rất lớn từ Đào Hiên, đọc mà cả người cũng không khoẻ theo T_T Không nỡ cho Đào thật, đường đường là Vương Triều Gia Thế, ba lần quán quân, trong mắt nhà đầu tư lại chẳng đáng một đồng. Trơ mắt nhìn Gia Thế sụp đổ, tui cũng thắc mắc:

“Đào Hiên thực sự muốn hỏi Diệp Thu, đây là điều cậu muốn thấy sao?”

Tui xin lỗi, tới đây xuống là tui chết não hết sức comt từng chương rồi, chỉ nói chung chung thôi hén. Tại thực sự tác giả đã phân tích quá kỹ, múa bút như bay giờ có viết thêm cũng không thêm thặng gì nhiều, cả tâm lý của Đào, của Diệp, của con người nói chung, hay thế cục liên minh bấy giờ, đọc xong cứ như đều được qua một lớp tâm lý học lẫn triết học nhân tâm.

“Kết cục là, lý tưởng sẽ thiêu chính bản thân hắn thành hư vô.
Đây chính là bi ai của người trần nắm giữ tư cách của thần.”

Đều nói, người giỏi quá sẽ bị cô lập, bởi xã hội, và bởi chính tư tưởng cách biệt với xã hội của mình. Đọc câu này vào mà ngồi bật dậy, Vương Kiệt Hy của Vi Thảo, Chu Trạch Khải của Luân Hồi, Tôn Tường của Việt Vân... Tân Thần lên ngôi, nhưng ngôi vương của họ là dẫm lên bao nhiêu đồng đội khác, dù không hẳn là họ cố ý, nhưng kỹ thuật cách biệt của họ so với đồng đội chính là đòn bẩy cho họ nổi bật lên vị trí thần đàn đó.

Còn Gia Thế thì ngược lại, Thần lại bước khỏi Thần đàn xa hoa, để nâng đoàn đội của mình cùng ngồi lên ngôi vương đó, để vương quốc mình trị vị không phải chỉ có một mình mình ngắm nhìn xuống hư vô hoang lạnh. Đáng tiếc thay, thần dân của anh khi không còn thấy bóng dáng của vị thần đó, họ sẽ hoang mang, họ sẽ hoảng sợ, họ sẽ tức giận và chất vấn; và khi con người ta sợ, họ sẽ khởi nghĩa và phản loạn. Đều là nhân chi thường tình, nếu không có cường giả khiến người ta tín phục, vậy thì nhân cơ đạp đổ người khác, để bản thân được tôn vinh.

Phong cách đánh của Diệp Tu trên sân đấu, quả thật chỉ là hai chữ “thực dụng”.

Mỉa mai thay, đó cũng chính là phong cách kinh doanh của Đào Hiên.

Tui rất thích, siêu siêu thích một câu của Đào, chính là ước mơ của cậu có thể làm được gì trong thế giới này. Rất hay, rất đẹp, rất mỏng mang, rất tàn khốc, rất xấu xí, rất mang cảm. Đúng vậy, ước mơ không đào ra tiền, lý tưởng không nuôi được miệng ăn núi lở, không thương mại hoá thì không có chỗ đặt chân trong Liên minh. Đồng ý với cách nhìn của bạn lầu trên, đó chính là mâu thuẫn của hai trường phái thực tế và lý tưởng, ai thắng ai thua, well, chẳng phải sau đó Gia Thế -biểu tượng cho “thứ quan trọng nhất” trong lòng cả hai người đó- đã lung lay đổ nát sao?

Và chẳng phải, chính tiền và ước mơ của hai con người trẻ tuổi khác đã cùng nhau một lần nữa xây nó nên sao?

Sự thật chứng minh, lý tưởng không thể giương cánh cao bay nếu bay lố khỏi vùng trời của thực tế. Sự thật cũng chứng minh, thực tế không thể trùng sinh điểm cháy nếu bị mắc cạn giữa biển đời lạnh lùng nếu không có lý tưởng chấp chiu.

Cuộc chiến này, vẫn là câu nói cũ, vốn là bất phân thắng bại, tương sinh tương khắc, chỉ đành xem tâm của mỗi người chúng ta nghĩ thế nào thôi.

Thậm chí đến khi mỗi người chia tay với Gia Thế cũng có hai cách xử lý khác nhau đặc trưng cho chính mình nữa.

Khi Diệp rời Gia Thế, anh ấy xách theo hai bàn tay trắng, lại chui vào một quán net khác, lại bật Vinh Quang lên mà chơi, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy. Chính loại thái độ này làm Đào Hiên bực nhất, cũng chính nó làm Diệp đặc thù nhất.

“ “Tôi biết,” Diệp Thu thoáng dừng lại, “nhưng tôi già rồi, không muốn đi về phía trước nữa.” “
Và lý tưởng vẫn ở dậm chân chốn cũ, chấp nhất kiên trì.

Còn Đào Hiên, sau khi hắn chia tay với Gia Thế, xách theo rất nhiều tiền, lại làm một chuyện rất thực dụng và phổ biến, chính là đi tìm lời khuyên và nói chuyện với bạn bè.

“Mỗi người có con đường của riêng mình, có thể giao nhau, cũng có thể càng đi càng xa, nhưng dù thế nào, đường do mình chọn, chỉ có thể đi tiếp. “

“Tôi không xin lỗi.”

Hiện thực cũng bước tiếp, song hành với thời gian, càng đi càng xa, không bao giờ quay đầu lại. Không có đúng sai, không có xin lỗi, đường ai nấy đi, đường trước mặt là núi đao hay là biển lửa cũng phải cắn răng đi tiếp, không có chuyện dừng chân lại, một lần nữa hảo hảo mà mộng mơ.

Đào Hiên trong này thật sự rất “người”, đọc vào mà cứ như thấy cả một kiếp người mưu sinh chật vật, dù là khi hắn thiếu tiền thiếu tiếng, hay là khi hắn thiếu tâm thiếu mộng. Đó là cái chất bay bổng nghệ thuật của kẻ tầm thường.

Diệp Tu thì lại ngược lại, tỉnh táo lạnh lùng, hắn mơ một lý tưởng theo một cách hết sức tỉnh táo và lạnh lùng. Chính là giống như nhìn vào ánh lửa xanh dương bé nhất của một ngọn lửa, đó là nóng nhất, là cốt lõi nhất, là nhiệt tâm nhất, lại cả vạn năm vẫn là bộ dáng lạnh lùng lý trí, chẳng có tí ti nào toả sáng ra chút bản chất của lửa nóng cả. Và đó là cái chất bình phàm cằn cỗi của Thần.

Thường Diệp hay được so với Rồng, vì mấy chiêu của chiến pháp đều là Rồng. Hồi nhỏ thường nghe câu “Cá chép hoá rồng”, ở cái Rồng Tro Tàn đó “Cá” thực sự hoá “Rồng”, âu cũng là định mệnh của Dụ chăng? =)) Còn hôm nay con Diu thần của tui Cá cũng định hoá Rồng luôn rồi, hoá ra một con Rồng Diệp quá ngầu luôn!

Thù Đồ gì đó lần trước làm Cá đổ hết mồ hôi có phải chính là cái này không a? Có thể phỏng vấn một chút vì sao fic này lại làm Cá tuyệt vọng không? Do điển tích và tả tâm lý quá sâu sao?

Toy không nên mở cái fic cuối cùng này vào nửa đêm khi chết não thế này, mỏi tay quá hu hu, tui đi ngủ có dấu hỏi đây, không ngủ nữa là sẽ rớt dấu hỏi đó mất. Thực hiện hết nợ hết lời hứa gì đó rồi á, tui là người thành thật mà =)))
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,136
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#24
Chưa vô nhưng tui thấy tên con trai tui rồi, Cá ơi có định làm tiếp góc nhìn Khưu không đây?

Diệp có gia đình, Đào cũng có gia đình. Diệp vì sợ gia đình phát hiện mà giấu mặt không thương mại, Đào vì gia đình bảo thủ cũng phải đối nghịch ý kiến họ tự mình mạo hiểm chơi liều kiếm đầu tư lớn.

Nhưng mà có ai từng nghĩ, Đào cố chấp liều mạng làm thương mại như thế, cũng có ngày ông chủ Đào khét tiếng chính miệng thốt ra câu “Không phải vấn đề vì tiền đâu”? Vậy đó là vì điều gì? Vì gã cũng như bao thanh niên khác, muốn chơi lớn một lần, muốn khuếch trương thành tựu của mình lớn hơn, muốn Gia Thế được nhiều người biết đến hơn, muốn cơ sở vật chất chất lượng hơn, muốn Diệp tập trung thi đấu được tốt hơn. Trong tư tâm tham vọng có Gia Thế, trong Gia Thế có Diệp Tu. Mọi thứ không mâu thuẫn, vì lo cho Gia Thế lo cho sự nghiệp mà lo cho Diệp Tu mà đi đón Mộc Tranh mà lo tang lễ cho Tán. Một nửa là vì tình, một nửa là vì lý. Thật sự không mâu thuẫn, bởi họ từng là bạn bè mà, mà khi đó, làm bạn bè với Diệp Tu có lợi trăm đường. Vì thế bọn họ vừa là bạn bè thân thiết nhất, vừa là người cộng tác sòng phẳng nhất. Tốt cho Diệp, chính là tốt cho Gia Thế. Tốt cho Gia Thế, chính là tốt cho Diệp. Vì thế, bọn họ vui vẻ qua ngày.

Thật ra mọi người ban đầu đều nghĩ Đào không tham, nhưng chưa chắc. Nào vì ước mơ lý tưởng cao đẹp các thứ chứ, gã cũng từng tham trở nên ưu tú, tham đạt được thành công xuất chúng, tham biến Gia Thế trở nên mạnh nhất, tham Diệp Tu sẽ là mãi đánh đâu thắng đó. Và Diệp, Diệp cũng tham như vậy. Trong tham vọng thành danh cá nhân xoắn bện với tình cảm chân thành đan xem cùng lợi ích chiến đội, ba thứ đó, có gỡ cùng gỡ không ra. Vì thế họ là những người bạn tốt của nhau, thiên kinh địa nghĩa nhỉ.

Đưa Đào một triệu, Đào sẽ không chỉ mua nhà.

Đưa Diệp một chiến pháp, Diệp sẽ không chỉ dựng nên một chiến đội.

Bọn họ, cùng nhau, tạo nên Vương Triều Gia Thế.

Ahihihi tui biết truyện nghiêm xì túc nhưng từ từ tui muốn hú hét cho Ngô phó cái! Tui chỉ là một đứa fan não tàn của Ngô thôi, nãy giờ nhịn lắm rồi giờ gom hú một lần. Đây đây nè, lần đầu tiên là như mọi khi hén, trận đoàn đội với Hoàng Phong Ngô đã phối hợp quá tốt với Diệp, và như mọi khi điều đó lại bị ngoại giới phủ nhận???!!!!!! Thứ hai là Ngô tư vấn tâm lý cho Đào nha, quả nhiên là bạn tốt trải đời, có khí chất điềm tĩnh đáng tin đến người tâm phòng bị nặng như Đào cũng mở lòng. Ôi tía má ơi, Ngô nhà tui là người đàn ông ôn nhu thật khién người ta yêu thích mừ! Còn lần thứ ba là tui muốn tung hô Ngô học bá! Ngô học bá vạn tuế! Ngô học bá ngầu quá đi mất a a a a a! EQ cao mà IQ cũng cao nốt luôn hí hí. Ngô còn nửa đêm tri kỷ mua cà phê cho Đào, thức khuya dậy sớm, vất vả vì chiến đội, liên hệ bên này câu thông bên nọ, đến keo 502 cũng không bằng!

Tui từng nhớ ở đâu đó có nói, người nghe lịch sử tuy rằng ưu ái thích nghe kể về những kẻ mạnh danh xuất anh hùng, nhưng thật ra họ nào biết lịch sử chân chính chỉ là câu chuyện về hàng triệu hàng tỷ những con người bình thường phấn đấu mưu sinh nuôi gia đình sống qua ngày mà thôi.

Trời sinh số mạng Đào Hiên không tốt, nên càng không có thời gian sa vào đau xót thương xuân bi thu. Gã chịu khổ quá nhiều, liếm láp từng miệng vết thương. Xuất phát điểm tranh thủ phấn đầu từ bậc thang tận cùng đáy xã hội, tự tôn thấp hơn bất cứ ai, lại càng muốn cao ngạo hơn người ta; sợ rằng cả một đời mình chỉ là kẻ tầm thường vô dụng.

Bởi vậy, không có thời gian thương tiếc Tô Mộc Thu, càng không có thời gian giải được điều bí ẩn trong ánh mắt Diệp Thu.

Ngày tháng thì dài lê thê xua mãi không đi, còn tuổi trẻ thì vụt qua tựa cơn gió. Con đường thành danh này, cứ ngỡ đi suốt đời người vẫn không tới nổi...

Thời gian dần cạn, thì kiên nhẫn của gã cũng dần vơi. Nóng nảy với người khác, cũng nóng nảy với bản thân. Bất lực với người khác, cũng bất lực với chính bản thân mình.

“Thật sự là thành cũng Diệp Thu, bại cũng Diệp Thu.”

Thật sự xuyên suốt truyện tui luôn cảm thấy một sự bất lực rất lớn từ Đào Hiên, đọc mà cả người cũng không khoẻ theo T_T Không nỡ cho Đào thật, đường đường là Vương Triều Gia Thế, ba lần quán quân, trong mắt nhà đầu tư lại chẳng đáng một đồng. Trơ mắt nhìn Gia Thế sụp đổ, tui cũng thắc mắc:

“Đào Hiên thực sự muốn hỏi Diệp Thu, đây là điều cậu muốn thấy sao?”

Tui xin lỗi, tới đây xuống là tui chết não hết sức comt từng chương rồi, chỉ nói chung chung thôi hén. Tại thực sự tác giả đã phân tích quá kỹ, múa bút như bay giờ có viết thêm cũng không thêm thặng gì nhiều, cả tâm lý của Đào, của Diệp, của con người nói chung, hay thế cục liên minh bấy giờ, đọc xong cứ như đều được qua một lớp tâm lý học lẫn triết học nhân tâm.

“Kết cục là, lý tưởng sẽ thiêu chính bản thân hắn thành hư vô.
Đây chính là bi ai của người trần nắm giữ tư cách của thần.”

Đều nói, người giỏi quá sẽ bị cô lập, bởi xã hội, và bởi chính tư tưởng cách biệt với xã hội của mình. Đọc câu này vào mà ngồi bật dậy, Vương Kiệt Hy của Vi Thảo, Chu Trạch Khải của Luân Hồi, Tôn Tường của Việt Vân... Tân Thần lên ngôi, nhưng ngôi vương của họ là dẫm lên bao nhiêu đồng đội khác, dù không hẳn là họ cố ý, nhưng kỹ thuật cách biệt của họ so với đồng đội chính là đòn bẩy cho họ nổi bật lên vị trí thần đàn đó.

Còn Gia Thế thì ngược lại, Thần lại bước khỏi Thần đàn xa hoa, để nâng đoàn đội của mình cùng ngồi lên ngôi vương đó, để vương quốc mình trị vị không phải chỉ có một mình mình ngắm nhìn xuống hư vô hoang lạnh. Đáng tiếc thay, thần dân của anh khi không còn thấy bóng dáng của vị thần đó, họ sẽ hoang mang, họ sẽ hoảng sợ, họ sẽ tức giận và chất vấn; và khi con người ta sợ, họ sẽ khởi nghĩa và phản loạn. Đều là nhân chi thường tình, nếu không có cường giả khiến người ta tín phục, vậy thì nhân cơ đạp đổ người khác, để bản thân được tôn vinh.

Phong cách đánh của Diệp Tu trên sân đấu, quả thật chỉ là hai chữ “thực dụng”.

Mỉa mai thay, đó cũng chính là phong cách kinh doanh của Đào Hiên.

Tui rất thích, siêu siêu thích một câu của Đào, chính là ước mơ của cậu có thể làm được gì trong thế giới này. Rất hay, rất đẹp, rất mỏng mang, rất tàn khốc, rất xấu xí, rất mang cảm. Đúng vậy, ước mơ không đào ra tiền, lý tưởng không nuôi được miệng ăn núi lở, không thương mại hoá thì không có chỗ đặt chân trong Liên minh. Đồng ý với cách nhìn của bạn lầu trên, đó chính là mâu thuẫn của hai trường phái thực tế và lý tưởng, ai thắng ai thua, well, chẳng phải sau đó Gia Thế -biểu tượng cho “thứ quan trọng nhất” trong lòng cả hai người đó- đã lung lay đổ nát sao?

Và chẳng phải, chính tiền và ước mơ của hai con người trẻ tuổi khác đã cùng nhau một lần nữa xây nó nên sao?

Sự thật chứng minh, lý tưởng không thể giương cánh cao bay nếu bay lố khỏi vùng trời của thực tế. Sự thật cũng chứng minh, thực tế không thể trùng sinh điểm cháy nếu bị mắc cạn giữa biển đời lạnh lùng nếu không có lý tưởng chấp chiu.

Cuộc chiến này, vẫn là câu nói cũ, vốn là bất phân thắng bại, tương sinh tương khắc, chỉ đành xem tâm của mỗi người chúng ta nghĩ thế nào thôi.

Thậm chí đến khi mỗi người chia tay với Gia Thế cũng có hai cách xử lý khác nhau đặc trưng cho chính mình nữa.

Khi Diệp rời Gia Thế, anh ấy xách theo hai bàn tay trắng, lại chui vào một quán net khác, lại bật Vinh Quang lên mà chơi, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy. Chính loại thái độ này làm Đào Hiên bực nhất, cũng chính nó làm Diệp đặc thù nhất.

“ “Tôi biết,” Diệp Thu thoáng dừng lại, “nhưng tôi già rồi, không muốn đi về phía trước nữa.” “
Và lý tưởng vẫn ở dậm chân chốn cũ, chấp nhất kiên trì.

Còn Đào Hiên, sau khi hắn chia tay với Gia Thế, xách theo rất nhiều tiền, lại làm một chuyện rất thực dụng và phổ biến, chính là đi tìm lời khuyên và nói chuyện với bạn bè.

“Mỗi người có con đường của riêng mình, có thể giao nhau, cũng có thể càng đi càng xa, nhưng dù thế nào, đường do mình chọn, chỉ có thể đi tiếp. “

“Tôi không xin lỗi.”

Hiện thực cũng bước tiếp, song hành với thời gian, càng đi càng xa, không bao giờ quay đầu lại. Không có đúng sai, không có xin lỗi, đường ai nấy đi, đường trước mặt là núi đao hay là biển lửa cũng phải cắn răng đi tiếp, không có chuyện dừng chân lại, một lần nữa hảo hảo mà mộng mơ.

Đào Hiên trong này thật sự rất “người”, đọc vào mà cứ như thấy cả một kiếp người mưu sinh chật vật, dù là khi hắn thiếu tiền thiếu tiếng, hay là khi hắn thiếu tâm thiếu mộng. Đó là cái chất bay bổng nghệ thuật của kẻ tầm thường.

Diệp Tu thì lại ngược lại, tỉnh táo lạnh lùng, hắn mơ một lý tưởng theo một cách hết sức tỉnh táo và lạnh lùng. Chính là giống như nhìn vào ánh lửa xanh dương bé nhất của một ngọn lửa, đó là nóng nhất, là cốt lõi nhất, là nhiệt tâm nhất, lại cả vạn năm vẫn là bộ dáng lạnh lùng lý trí, chẳng có tí ti nào toả sáng ra chút bản chất của lửa nóng cả. Và đó là cái chất bình phàm cằn cỗi của Thần.

Thường Diệp hay được so với Rồng, vì mấy chiêu của chiến pháp đều là Rồng. Hồi nhỏ thường nghe câu “Cá chép hoá rồng”, ở cái Rồng Tro Tàn đó “Cá” thực sự hoá “Rồng”, âu cũng là định mệnh của Dụ chăng? =)) Còn hôm nay con Diu thần của tui Cá cũng định hoá Rồng luôn rồi, hoá ra một con Rồng Diệp quá ngầu luôn!

Thù Đồ gì đó lần trước làm Cá đổ hết mồ hôi có phải chính là cái này không a? Có thể phỏng vấn một chút vì sao fic này lại làm Cá tuyệt vọng không? Do điển tích và tả tâm lý quá sâu sao?

Toy không nên mở cái fic cuối cùng này vào nửa đêm khi chết não thế này, mỏi tay quá hu hu, tui đi ngủ có dấu hỏi đây, không ngủ nữa là sẽ rớt dấu hỏi đó mất. Thực hiện hết nợ hết lời hứa gì đó rồi á, tui là người thành thật mà =)))
Thù Đồ chính là tên chưa sửa của Hai Ngả Đường đó. Còn vì sao nó làm chỉ tuyệt vọng thì cho chính chủ trả lời tui trả lời ko tiện lắm nhưng fic này đọc thật sự rất thấm, cảm giác nó cứ nặng nề đầy tiếc nuối, tâm trạng ko tốt mà đọc là xem như gục ngã luôn ....
 

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
6,228
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#25
@Đỗ Tiểu Bạch Diu thầu cả cái Khưu, nếu có thời gian sẽ làm cả cái Quả :)))

Còn tại sao toẹt vọng thì =)) để tui ném raw cho mấy bác đọc, rùi quay lại đọc cái này, sẽ thấy bao cái quý zị đọc là bấy nhiêu sự toẹt zọng của Diu :'(
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,136
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#26
@Đỗ Tiểu Bạch Diu thầu cả cái Khưu, nếu có thời gian sẽ làm cả cái Quả :)))

Còn tại sao toẹt vọng thì =)) để tui ném raw cho mấy bác đọc, rùi quay lại đọc cái này, sẽ thấy bao cái quý zị đọc là bấy nhiêu sự toẹt zọng của Diu :'(
=))) Tái Thế của Khưuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu

Sự tuyệt dọng từ việc tác giả là đại thần trong giới múa bút
 

FanPD

Khanh bản giai nhân, nại hà si tặc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
496
Số lượt thích
3,383
Location
HCMC
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ
#27
Thật lòng mà nói, hồi đọc chính văn ý, tui là tui ghé thằng cha Thoi Lập hơn nha. Mặc dù Đào Hiên cũng có những lời ăn tiếng nói hay hành động khó chịu thiệt đó, nhưng vẫn thông cảm được với gã.
Đào Hiên và Diệp Tu là đại diện cho hiện thức và lý tưởng.
...
Ngay trong chính văn, khi Gia Thế thua, dưới góc nhìn của Trần Quả, Ba Bướm cũng đã từng khai thác Diệp Tu ở khía cạnh là ổng hiểu tình trạng của Gia Thế, ổng hiểu mình đang kéo chân Gia Thế nên mới chấp nhận rời đi. Và Diệp Tu cũng chưa từng trách Đào Hiên, cho đến khi Đào Hiên vì 1 lần gục ngã mà buông Gia Thế.
Cho nên, tui mới nói là tui có chút thông cảm với Đào Hiên đó.
Tui thế nào cũng không thông cảm được với Đào Hiên, thực lòng xin lỗi các bạn. Tiền ít tiền nhiều, nói là theo thời gian con người thay đổi là không đúng, thực ra vì đồng tiền mà con người thay đổi. Ăn mì tôm với nhau thì sao? Kiếm ít tiền một chút thì sao? Để tâm bị thương mại hoá đúng là làm ng ta mất đi vui thú của cuộc sống.
 

FanPD

Khanh bản giai nhân, nại hà si tặc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
496
Số lượt thích
3,383
Location
HCMC
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ
#28
Sr chị em chưa đọc hết fic này, chỉ đơn giản là em đọc những dòng cuối cùng khi Ngô Tuyết Phong nói chuyện với Đào Hiên thôi nhưng lòng đau quá. Well sao nhỉ kiểu em vẫn nghĩ mối quan hệ của Đào Hiên và Diệp Tu đi tới bước này cũng là do bọn họ bắt đầu đã là hai con đường khác nhau, nhưng cái chính chỉ là thời gian bào mòn đi mối quan hệ đó, không một ai chịu nhún nhường, không chịu hiểu cho người kia nên dần mới ra bước đó.

Đào Hiên bảo mình thất bại, vì đã mất đi hai người bạn năm đó rồi. Một kẻ mãi nằm lại ở độ tuổi đẹp nhất đời người, người còn lại tuy cùng lão đi một chặn đường hơn 7 năm cuối cùng cũng rẽ lối, tìm con đường mới.

Thời gian là thứ ko trở lại được. Em nghĩ lúc này nếu em là Đào Hiên, có thể nói chuyện với NGô Tuyết Phong rồi nhớ lại năm xưa cậu thiếu niên 18 tuổi kia cùng với bản hợp đồng 10 năm của Diệp Tu hẳn là có nhiều tiết nuối lắm. Em là đứa hoài cựu nên rất dễ bị mấy cái kiểu này làm cho đau lòng. Kiểu lúc bắt đầu tốt đẹp kết thúc lại là chua cay.

Chính văn có 1 câu mà Đào Hiên tự nghĩ cho mình rằng lão bây giờ ko có gì ngoài tiền cả. Nghe thì hơi mắc cười nhưng mà nghĩ lại lão đã đánh mất quá nhiều rồi, tình bạn hữu, ký ức đẹp ngày xưa nào có mua lại bằng tiền được ?

Đào Hiên cuối cùng vẫn ko xin lỗi Diệp Tu hoặc giả như tên fic vậy, giữa bọn họ ko có tồn tại đúng và sai chỉ là hai ngả đường ngược hướng với nhau mà thôi.

Haiz, cũng ko biết nói gì.

Diệp Tu vẫn thế, dù bao nhiêu cái mười năm vẫn sẽ dành cho VQ.

Mười năm, con số ám ảnh quá...

Đời người có bao nhiêu cái mười năm chứ ?
Like mạnh! Tui thật sự không thông cảm được Đào Hiên. Biết tại sao tui fan PD không? Cậu ấy sẵn sàng bỏ hết để làm lại từ đầu, danh lợi không màng. Không lọt vào top ngôi sao tụ hội thì đã sao, lương giảm xuống còn 3 triệu thì đã sao, mị thích thì mị làm thôi. Chơi game mà không vui thì chơi làm gì? Còn gì thú vị nữa.
Cũng vì lẽ này mà khi đọc chương Sở Vân Tú bế tắt vì những yêu cầu cũng từ thương mại. Tui thương vị nữ vương này không biết để đâu cho hết.
Khóc rồi, che mặt đây.
 

Normally Insane

Cống hiến cấp cao
Bình luận
363
Số lượt thích
1,181
#29
Tui thế nào cũng không thông cảm được với Đào Hiên, thực lòng xin lỗi các bạn. Tiền ít tiền nhiều, nói là theo thời gian con người thay đổi là không đúng, thực ra vì đồng tiền mà con người thay đổi. Ăn mì tôm với nhau thì sao? Kiếm ít tiền một chút thì sao? Để tâm bị thương mại hoá đúng là làm ng ta mất đi vui thú của cuộc sống.
Tùy quan điểm thôi bạn ạ!
Truyện này khai thác rõ hơn chuyển biến tâm lý, những dằn vặt, sai lầm và hối hận của Đào Hiên. Đứng ở góc độ là nhà kinh doanh, tiến triển tâm lý rồi dẫn đến hành động của Đào Hiên là hợp lý trong hiện thực. Đào Hiên không phải tuyển thủ. Chiến trường của Đào Hiên không ở trong game hay trên sàn đấu mà là trên thương trường. Lý tưởng của Đào Hiên là quyền lực, giàu sang và nổi tiếng. Theo đuổi lý tưởng đó thì sự biến chất của ổng là điều hiển nhiên.
Tui thì không ưa, không thích và không đồng tình với cách giải quyết đầy tiêu cực của Đào Hiên. Nhưng vẫn thông cảm được, vì cuộc sống vốn dĩ đầy rẫy những ngăn trái như thế. Mấy ai trên đời này, trải qua bể dâu, trưởng thành và già đi mà vẫn giữ được sơ tâm như Diệp Tu? Có phải ai trong đời cũng chỉ mong muốn chu toàn thú vui trong cuộc sống đâu? Mỗi người đêều có những lý tưởng riêng của mình. Như Diệp Tu là sống trọn với Vinh Quang thì Đào Hiên cũng muốn tìm Vinh Quang của chính mình.
Hơn nữa, ở tư cách là một người bạn, Diệp Tu đã thấu hiểu những suy nghĩ, chiến lược, tầm nhìn của Đào Hiên nhưng lại không có hành động hoặc suy nghĩ để giải tỏa những bức bối của Đào Hiên. Diệp Tu có thể hiểu hết những trăn trở của Đào Hiên nhưng lại không chấp nhận để Đào Hiên hiểu những trăn trở của Diệp Tu (nếu có thì chỉ là suy đoán), càng không đưa ra những giải pháp đều trọn vẹn cho lý tưởng của cả hai. Và xét ở một khía cạnh nào đó, sự cố chấp của Diệp Tu cũng là yếu tố dẫn đến sự lầm đường lạc lối của Đào Hiên.
Mà Diệp Tu, ổng vốn không thích sự phát triển thương mại của cả liên minh, chứ đâu chỉ riêng Gia Thế.
Dù gì, cái giá Đào Hiên phải trả rất lớn khi sự nghiệp, tình thân đều mất trắng rồi.
 
Last edited:

FanPD

Khanh bản giai nhân, nại hà si tặc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
496
Số lượt thích
3,383
Location
HCMC
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ
#30
Normally Insane
Ừa, thì tui cũng biết thực tế nó phũ phàng, số phận nó đẩy đưa. Tui cũng chỉ bày tỏ quan điểm tui thích thôi hà, chứ thực tế bản thân tui cũng vì cơm áo gạo tiền chứ có thoát được đâu. Tui hổng có chơi game, tui chỉ thích đọc, nhưng tui vẫn cảm được, bởi vì với tui: người nào có đam mê, người đó có tâm hồn.
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,153
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#31
Người nào có đam mê, người đó có tâm hồn.
Đang có chút hoang mang lạc lối, vô tình đọc được câu này của bạn.
Cám ơn bạn.
 

Moon

Gà con lon ton
Bình luận
1
Số lượt thích
9
#32
Ban đầu đọc chính văn tui thật sự không thể nào hiểu nổi tại sao một người sắc sảo, thông minh và thấu hiểu sự đời như Diệp lại có thể ra đi tay trắng mà phần nào cam chịu như thế. Nghĩ hoài nghĩ mãi vẫn chỉ cho rằng tác giả xây dựng phần này k chặt chẽ.
Sau khi đọc fic này tui lý giải được rất nhiều thứ về Diệp. Kiểu mọi mảnh ghép đầu được xếp vào đúng chỗ. Thật không bõ công đọc chính văn xong đi mò bằng hết fic nhỏ.
Câu 10 năm trước sau như một vẫn dùng để nói đến Hàn đội nhưng sau câu chuyện về cái hợp đồng 10 năm này thì nên thêm tên Diệp vào. Không biết lão Diệp lúc ký hợp đồng là kiểu tuổi trẻ nhiệt huyết hay là kiểu tự tin muốn oánh. Tình yêu của anh, lý tưởng của anh, khao khát chiến thắng của anh và cả thanh xuân đẹp đẽ rực rỡ như này có mấy ai.
 

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
6,228
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#33
Một vài góc nhìn từ các thần bí nhân sĩ:​

@Diu:

Diệp nói cho Đào biết vụ thân phận

=> Đào hiểu là Diệp ko thể lộ mặt và có cách giải quyết khác.

Đào k biết vụ Diệp k thể lộ mặt => quy cho là ko lộ mặt vì ko thích thương mại hóa => ghét

E nghĩ chỉ cần biết vụ thân thế Diệp

Đào sẽ k cố chấp với vụ bắt Diệp lộ mặt nữa

Và mâu thuẫn của họ sẽ ko như vậy nữa

Nó sẽ chỉ là Diệp ko thể lộ mặt và ko thích thương mại hóa

Mâu thuẫn quan điểm dễ giải quyết hơn nhiều . . .



@chị Dung:

Tính không thoả hiệp của Diệp với yếu tố thương mại này​

Chỉ có Quả chịu được.​

Mà Diệp cuối cùng vẫn dùng thân phận danh tiếng mình để tìm tài trợ thương mại cho Hưng Hân​

Đúng sai muốn phân ra thì chị vẫn khẳng định Đào làm sai, trên lập trường đạo đức của chị​

Nhưng mọi chuyện đã có thể tốt hơn nếu hai bên dung hoà nhu cầu của nhau​

Hoặc quit nhanh từ mùa 5 mùa 6 cho xong​

Theo chị đọc chính văn thì hiểu là từ thời gian mùa 5 6 7 Đào đã dung túng để nội bộ team chia rẽ​

Với chị đó là dạng lãnh đạo chơi đểu nhân viên​

Dạng này xin quit nhanh không bao giờ nhìn nhau nữa​

Diệp thì dù làm gì cũng vẫn trong chuẩn đạo đức của chị: nói rõ điều kiện của mình ngay từ đầu​

Ko chơi đểu ko nội đấu​

Nên ko trách gì với Diệp.​

Dù chị hiểu cách hành xử của Diệp thúc đẩy Đào như thế nào​

Thế nên Đào mới ko đạt chuẩn đạo đức của chị​

Đào cư xử đúng kiểu một ông chủ bình thường trên thương trường​

Đập bẹp dí mọi đe doạ​

Chẳng cần biết mình làm thế có đạo nghĩa gì ko​

Ko vi phạm pháp luật ko vô tù thì ok thôi​

Nhưng chị hiểu và ko chấp nhận.​

Có lẽ Diệp cảm thấy mình đã làm hết phận sự​

Theo đạo đức nghề nghiệp và như hợp đồng yêu cầu​

Nên anh ta không có nghĩa vụ tiết lộ thông tin cá nhân (mà chỉ có những người thân nhất của mình biết) cho Đào , người mà anh ta biết là đang ngầm giở trò sau lưng mình​

Giả thiết trên là để lý giải tại sao Diệp ko tiết lộ thông tin​

Sau khi quan hệ giữa hai người đã rạn nứt​

Nhưng đúng là ko biết thời điểm hơi hơi rạn​

Thì chuyện gì xảy ra​

Dù sao, đừng làm business với bạn​

Với vợ​

Với anh em.​



@một pông hoa giấu tên:

Mâu thuẫn giữa Đào với Diệp lên đến đỉnh điểm đúng là do thương mại, do Diệp ko lộ mặt​

Nhưng vấn đề là ngay từ đầu ko có mâu thuẫn đó thì vì sao Diệp ko nói, để xảy ra mâu thuẫn và ko thể cứu vãn​

Người đọc như mình có người cảm thông, có người ghét Đào​

Nhưng chắc ai cũng ko đồng ý với Đào nhất ở chỗ chèn ép Diệp đến đường cùng​

Hành động đó gây phẫn nộ nhất chứ ko phải việc thương mại hóa hay ko, đúng ko?​

Căn bản nếu Đào ko uất ức vụ Diệp nhất quyết ko lộ mặt với ko lý do, thì liệu Đào có ép Diệp đến vậy?​

Diệp nói ra, có lẽ cũng chẳng giải quyết được vấn đề giữa hai người, vì Đào vẫn muốn thương mại, Diệp vẫn muốn giấu mặt, nhưng ít nhất sẽ ko gây nên phẫn uất trong lòng Đào khiến Đào đi đến việc đuổi tận giết tuyệt mà mọi người căm ghét đó​

Vì bản thân Đào cũng là bị nhà tài trợ ép đến đường cùng đấy thôi​

Hai người được gọi là bạn thân, một người bị ép đến đường cùng vì một "nỗi khổ tâm" mông lung nào đó của bạn mình​

Và người kia vẫn từ chối giao tiếp, đây có thực sự là tình bạn?​

Ko, căn bản Diệp chỉ coi Đào là một ông chủ, đọc Đỉnh Vinh Quang cảm thấy Diệp rất lạnh lùng với Đào, Diệp ko khoanh vùng Đào vào tập những người để chia sẻ​

Có lẽ từ thời điểm đó Diệp đã smell thấy Đào muốn thương mại hóa, Đào ko đi cùng đường với mình, đạo bất đồng bất tương vi mưu​

Nếu vậy, Diệp dĩ nhiên cũng ko đáng trách, mọi thứ vẫn quay lại là câu chuyện "Hai ngả đường"​

Nhưng mà điều đó chứng tỏ ko có bạn bè gì ở đây cả​

Đó là support thêm quan điểm của Diu​

Còn đây là cách nhìn của chị về Đào và Diệp​

Rõ ràng Đào là người sống rất tình cảm​

Thật ra xem nguyên quá trình, thì cả hai bên đều có những nỗ lực nhất định để làm vui lòng nhau​

Đào thương tiếc Tán, chia sẻ bữa cơm tất niên với Diệp Tranh, muốn làm 2 người vui, về sau còn đồng ý bán lại Nhất Diệp/Mộc Vũ với giá gốc​

Nhưng khi nhiều người cho rằng Diệp sai hoàn toàn trong việc quay lưng với thương mại hóa, thì đừng quên chi tiết chính Diệp là người đưa Tranh về với Đào​

Diệp có nỗ lực muốn giúp Đào giải quyết vấn đề​

Sau khi Tranh về, ắt hẳn giá trị của toàn Gia Thế đã ko còn đổ lên vai Diệp, Đào ko còn bị nhà tài trợ ép đến đường cùng nữa, thì lúc này lỗi của Đào mới hiện ra, là bắt đầu tham​

Nên ý cá nhân của chị nếu hỏi Đào đáng trách chỗ nào thì là ở đó, chứ còn muốn hỏi vì sao lúc sau Đào đuổi tận giết tuyệt Diệp, thì cũng phải hỏi ngược lúc đầu vì sao Diệp ko nói với Đào chuyện của mình khi Đào lâm vào đường cùng, rõ ràng lúc đó Đào rất open với Diệp Tranh​

Nếu nói Đào thay đổi, Diệp cũng thay đổi​

Về Hưng Hân Diệp kể rõ ngọn nguồn mọi thứ luôn, cũng bắt đầu sử dụng thương mại để gầy dựng chiến đội luôn, ko với một điều kiện nào cả​

Trời má, nếu là Đào bạn nghĩ gì, nói một tiếng "thằng phản bạn" là còn nhẹ​

Kết luận của chị là hai bên một chín một mười, thủ đoạn và đổi thay thì ai cũng có, con đường khác nhau thôi, đều là người lớn và có lựa chọn chủ động cả, đừng khóc mướn dùm họ trong câu chuyện này làm gì​

Tiếc là tiếc cho nỗ lực để hướng về nhau ban đầu​

Trong Đỉnh Vinh Quang có một chi tiết chị cảm thấy khá đắt​

Là cái pháo bông Diệp và Tranh làm, mang tới nhà Đào mừng Tết​

Hai anh em cảm thấy rất vui với trò trẻ con đó, và mang đến chia sẻ với Đào, nhưng Đào phủi đi như người lớn quay lưng với nụ cười của con trẻ​

Hai ngả đường đã tẽ nhánh từ lúc đó rồi​


"Phản bạn" là nói trên phương diện góc nhìn của Đào​

Nếu lật ngược lại​

Diệp hoàn toàn cũng có thể nói Đào là phản bạn​

Nhưng thực tế Diệp ko xem Đào là bạn ngay từ đầu rồi nên là . . .​

Đã là bạn bè thì phải chia sẻ với nhau, nên khi Diệp ko chia sẻ với Đào thì chị cho rằng Diệp ko xem Đào là bạn rồi, chứ còn xã giao thì, nói làm gì đúng ko?​

Xã giao ta sẽ ko áp các đạo đức tình nghĩa của một người bạn vào​

Nếu nhìn nhận 1 người là bè​

Mọi người có đem đạo đức tình nghĩa áp lên họ ko?​

Nếu nhìn nhận Đào chỉ là bè của Diệp, thì từ ban đầu ta sẽ ko ngồi hỏi "Đào sao có thể làm thế với Diệp" etc​

Chúng ta đang nhìn nhận sự việc Đào Diệp trên nhiều phương diện quan hệ​

Giữa Đào và Diệp ko chỉ có 1 mối quan hệ​

Cách nhìn của Dung từ đầu là nhìn trên ông chủ - nhân viên, nếu nhìn trên phương diện này thì chị đồng ý hoàn toàn với Dung là ko thể chấp nhận được một ông chủ cô lập và bức ép nhân viên ra đi​

Cách nhìn của Diu, Mèo, Dream là bạn bè, đặt câu hỏi về việc vì sao ko chia sẻ, và vì sao bạn bè lại làm thế với nhau​
giữa Đào Diệp còn có cả mối quan hệ hợp tác làm ăn, hai người chia sẻ mối đam mê chung (nói cách nào đó là tri kỷ)...​
giống như Diệp với Quả hiện tại​

Hưng Hân hiện tại cũng giống với Gia Thế ngày xưa​

Nếu để Hưng Hân đi tiếp mười năm nữa, cũng chưa biết sẽ ra thế nào​

Nhưng ít nhất ngay từ đầu, Diệp (có lẽ?) đã rút kinh nghiệm và thêm một điều khoản thỏa thuận miệng "vì hoàn cảnh tôi thế này này này nên mong bà chủ hiểu cho"​

Đó là điều tốt cho Hưng Hân, nhưng chị cứ nghĩ nếu chị là Đào, thì cảm thấy đắng lắm lắm

Nếu từ phản bạn hơi nặng quá, thì nói thế này liệu có dễ nghe hơn ko:​

Cái cảm giác đứng nhìn người yêu cũ có tình mới và rút kinh nghiệm từ đổ vỡ với mình để tình mới dc hoàn hảo hơn, dc ca ngợi hơn​

Đắng!​


@chị Thỏ:

Cách ứng xử của Diệp với Quả khác Diệp - Đào còn do ngoại cảnh tác động rất nhiều. Ko thể nói giống nhau để mà đi đến cùng 1 tương lai được. Diệp gặp Đào với đôi bàn tay trắng nhưng có tuổi trẻ và khát khao mãnh liệt tự khẳng định mình trên đấu trường Vinh Quang. Còn khi gặp Quả, vẫn đôi bàn tay trắng, nhưng đã đến cuối cuộc đời tuyển thủ, hành xử nó sẽ không giống nhau. Nhưng từ cái nhìn của Đào thì, đắng thật​


@anh Cuống:

Này anh sẽ trích 1 đoạn ngắn trong series phim Silicon Valley ha​

Trong đó có 1 đoạn, ông tỉ phú nói với 1 bé làm startup, khi bé đó nói: tụi tui hong có giống ông, tụi tui làm là vì sự tự do của mọi người, chứ ko có bán khách hàng, bla bla​

Sau đó ông tỉ phú đó hỏi: rùi cậu nghĩ con đường cậu đi sẽ dẫn đến đâu?​

Lúc bắt đầu tui cũng giống cậu vậy á​

Cậu bây giờ là startup, sau này rùi cậu sẽ IPO, cậu sẽ phát hành cổ phiếu, cậu sẽ có nhà đầu tư, etc​

Khi ngày đó tới, cậu hãy way lại đây và nói lại nguyên xi câu vừa nãy cho tui nghe hén​

===================​

Rùi, kể câu chuyện đó là để nói về sự vô lý của Diệp​

Nói rằng Quả làm cho Diệp cảm thấy tin tưởng, an toàn hơn, cho nên Diệp mới bộc lộ hết từ đầu, làm kinh tế từ đầu, etc​

là hơi bao biện​

Đào Hiên lúc đầu cũng giống chị chủ Trần, chính chị chủ cũng bất ngờ khi nghe Diệp nói về Đào ngày xưa​

Vậy tức là nói, khả năng chị chủ Trần sau này biến thành Trần tổng như Đào tổng hiện tại, là khá cao​

và nếu Diệp là người chứng kiến từ đầu quá trình biến đổi đó của Đào​

thì sao Diệp lại có thể ngay lúc này tin tưởng Trần, hoặc cho rằng Trần sẽ ko như Đào?​

rồi dẫn đến việc dốc lòng cho Trần ngày từ đầu?​
 
Last edited:

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
6,228
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#34
Hôm qua mình vào lại nhà tác giả fic, phát hiện ra bác ý có một series viết về Diệp Tu theo motif này lận, còn chia theo hệ liệt nữa.​


Vương miện chông gaiHai ngả đường thuộc một hệ liệt tên là: "Muối của nhân gian" (Vô phi ngoạn gia - Thế thượng đích diêm), Tuyết trên đỉnh Kilimanjaro, Diễn thế thứ sinhThiên Thu thuộc một hệ liệt khác tên là: "Ánh sáng cho đời" (Vô phi ngoạn gia | thiên hạ đích quang). Muối và Ánh sáng.​

Trong Phúc âm Matthew của Tân Ước có viết: Các con là muối của đất. Nếu muối mà nhạt đi, thì lấy gì mà muối cho nó mặn lại ? Nó đã thành vô dụng, thì chỉ còn việc đổ ra ngoài cho thiên hạ chà đạp lên thôi. // Các con là ánh sáng của thế gian. Một tòa thành xây trên núi, không tài nào bị che khuất được. Người ta không thắp đèn rồi để dưới đáy thùng, nhưng đặt trên giá hầu soi sáng cho mọi người trong nhà. Sự sáng của các con cũng phải chiếu ra trước mặt thiên hạ, để họ xem thấy những việc lành của các con mà ngợi khen Cha các con ở trên trời”.


Muối lấy từ Biển Chết trong kinh Tân Ước có thể bị nhiễm tạp chất. Muối được ẩn dụ như những phẩm chất tốt đẹp của tín đồ, nhưng nếu muối bị mất đi tính mặn giống như tín đồ bị tha hóa bởi môi trường, mất đi phần tốt đẹp. Muối quan trọng, cần thiết nhưng cũng có thể bị biến chất. Ánh sáng soi rọi cho nhân gian tối tăm, xua đuổi bóng tối, và không bị che khuất.​


Nếu giải thích các tựa đề thì:​

- Vương miện gai là thánh tích quý giá nhất ở Nhà thờ Đức bà Paris. Theo ghi chép trong Kinh Thánh, trước khi Chúa bị đóng đinh vào cây thánh giá, những tên lính canh đã kết một chiếc vương miện bằng những loài cây có gai mọc dại quanh nhà thờ Jerusalem đội lên đầu Ngài để khiến Chúa thêm đau đớn và chế giễu quyền lực của Ngài. Sau này, để bảo tồn hiện vật vô giá này, người ta đã cho làm một chiếc hộp bọc bên ngoài hình vòng tròn, với 70 chiếc gai nhọn bằng vàng.​

- Hai ngả đường, mình chưa tìm thấy reference trong Kinh Thánh đâu cả, nhưng có một bài thơ rất nổi tiếng là The Road not taken của Robert Frost : "Two roads diverged in a wood, and I took the one less traveled by"

"Hai ngả đường chia lối ở trong rừng
Tôi chọn con đường có ít bước chân."

- Tuyết trên đỉnh Kilimanjaro là một truyện ngắn của Ernest Hemingway, viết với thủ pháp Dòng-ý-thức (Stream of consciousnes), với những ý nghĩ, liên tưởng, cảm xúc liên tục đan xen vào nhau và chuyển động liên miên tiếp nối như một dòng nước chảy. Là những dòng suy nghĩ của anh nhà văn không-thành-công-hầu-như-suốt-cả-cuộc-đời Harry trước khi chết vì bị kẹt trên đỉnh núi Kilimanjaro - nóc nhà của châu Phi.

- Diễn thế thứ sinh là diễn thế xuất hiện ở một môi trường đã có một quần xã sinh vật nhất định. Quần xã này vốn tương đối ổn định nhưng do thay đổi lớn về ngoại cảnh làm thay đổi hẳn cấu trúc quần xã sinh vật. Hay nói một cách khác diễn thế thứ sinh (thứ cấp) xảy ra trên một nền (giá thể) mà trước đó từng tồn tại một quần xã nhưng đã bị tiêu diệt. Là sự sống "cũ" xuất hiện lại trên cái đã diệt vong.

- Suối nguồn tươi trẻ là là một mạch nước được tin rằng có khả năng cải lão hoàn đồng cho bất cứ ai uống nước hoặc ngâm mình trong đó, trong văn học nó ẩn dụ cho thứ kéo dài tuổi thọ. Cũng là tên một tiểu thuyết nổi tiếng nữa.

- Cát bụi và tàn tro ẩn dụ cho sự vô giá trị, vô dụng, thất vọng, . . . , đề cập trong kinh Job 30:19, bắt nguồn từ quả Biển-Chết, một loại quả có bề ngoài rù quến con người, nhưng khi cắn vào thì biến thành cát bụi và tàn tro.

- Thiên Thu: ờm, mình chưa đọc :yao:

- Vượt qua Đêm đen và thác lũ: Phúc âm Luka của Tân Ước, 24:13-32, Chúa đến một ngôi làng cách Jerusalem, nghe thấy những người dân ca ngợi về Jesus thành Narazeth, nhưng họ không nhận ra ngài. Ngài nói: "Nào Đấng lại chẳng phải chịu khổ hình như thế, rồi mới vào trong Vinh Quang của Người sao?", người dân bấy giờ nhận ra ngài nhưng ngài phải đi mất. (^^ cái này liên quan đến nội dung fic.)


Nói tóm lại là, bác tác giả này vừa theo đạo vừa thích trích dẫn từ văn học triết học kinh thánh thần thoại hy lạp đến tiểu thuyết Kim Dung điêu khắc hội họa, . . . đông tây kim cổ không thiếu món nào, thế đó :yao: Làm fic mà chú thích dài mút chỉ, copy vô gg tìm với đọc chết mẹ, :yao:
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,136
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#35
Má ơi đọc xong thậy muốn quỳ tác giả. có quá nhiều não rồi. Nội tên tác phẩm đã là 1 bầu trời tri thức oimeoi.
 

Niêm Hoa Nhất Tiếu

Người chơi công hội
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
28
Số lượt thích
482
Location
Hanoi
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh, Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#36
Lúc đó trời đang âm u, mưa bụi vẽ từng vòng đồng tâm trên mặt mấy cái ao nhân tạo; cỏ với nước màu lục, núi lại một màu xám. Trời Hàng Châu cuối xuân đầu hạ vẫn lất phất mưa bụi như mọi năm, Tây Hồ sương khói tỏa mịt mờ, đứng bên này nhìn chẳng rõ đèn đuốc bờ bên kia. Đào Hiên đang chầm chậm chạy xe ven hồ thì đột nhiên thấy vài kẻ qua đường lỗ mãng lướt qua trước mặt, gã hung hăng nhấn còi, dừng xe lại.​
Đọc lại vẫn thấy rung rinh, quả nhiên là mỹ cảnh nhân gian, đẹp như hoạ.
 

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
6,228
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#37
Mình lại vào nhà tác giả update các bạng ạ =))) Nên mình sẽ update thêm thông tin ở đây =)))

Hệ liệt fic viết Diệp Tu dưới góc nhìn nhiều nhân vật của tác giả Lạc Ý (faurschou) tên là Merely Players (Vô phi ngoạn gia).

Merely Players xuất phát từ lời dẫn vở hài kịch As you like it (Tùy theo sở thích) được viết năm 1944 của đại văn hào Shakespeare, nằm trong bài thơ "All the world's stage" như sau:

All the world’s a stage,

And all the men and women merely players;

They have their exits and their entrances;

And one man in his time plays many parts,

His acts being seven ages."

Dịch nghĩa:

Thế giới như một sân khấu

Nơi mỗi người tựa diễn viên

Sân khấu có lối xuống cửa lên

Một đời người gói trong bảy khúc


Sân khấu đời người gồm 7 giai đoạn là:

1. Lọt lòng – mới vào đời, chưa biết gì;

2. Thơ ấu – chập chững bước những bước đầu tiên – cuộc sống còn được nâng niu ấp ủ, ngại tới trường với kỉ luật học đường;

3. Thanh niên – mới bước vào tuổi yêu đương – bén nghề -yêu đương nồng cháy, đam mê, thích nói lời có cánh ca ngợi tình yêu, người yêu ;

4. Chinh chiến – sẵn sàng xả thân, cống hiến, không nề hà hiểm nguy dù đứng trước họng sung, dù phải trả giá cả cuộc đời;

5. Chín – giai đoạn thành công nhất của cuộc đời, có tiền có của có danh có tiếng, có địa vị trong xã hội- tóm lại là có đủ thứ hấp dẫn trong cuộc đời cả hình thể lẫn vật chất, là thời gian hưởng thụ những thứ tốt đẹp nhất ;

6. Xế chiều – bắt đầu suy tàn về hình thức và trí tuệ, con người trở nên mong manh và yếu đuối, giọng nói thay đổi và

7. Già nua (lọt lòng lần 2) – cực kì già nua, mất sự kiểm soát của cá nhân, trở nên lệ thuộc như thời thơ ấu, quên lãng, xấu xí, dị hình … rồi chết.

Nội dung vở kịch As you like it kể về ba cậu bé chạy trốn và sống "gian khổ" trong rừng. Nhưng đây không phải là cuộc chạy trốn khỏi bất cứ điều gì vô cùng ghê gớm mà đúng hơn là trốn vì niềm vui thú tự do tuyệt đối.




Series Merely players của tác giả chia làm 2 phần: Muối của nhân gianÁnh sáng cho đời.

Muối của nhân gian gồm các fic:

Vương miện chông gai - The Thorny Crown (Lưu Hạo - Diệp Tu) - đã được bạn @.Túc Liên làm tại đây.

Lời giới thiệu: Ngươi đội lên đầu hắn chiếc vương miện đầy gai, bắt hắn ăn mật đắng uống giấm chua, ngươi sỉ nhục hắn, tính kế hắn, mãi đến khi hắn bị đóng đinh ngươi mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngươi quên mất, hắn còn có thể hồi sinh.

Nên những chuyện đã xảy ra chỉ là một trò hề phàm phu tục tử.

Hai ngả đường - All Means (Đào Hiên - Diệp Tu) - đã được mình làm tại đây.

Lời giới thiệu: Một bản hợp đồng dài đến mười năm, một thời gian quá dài mà lòng tin dạt dào khi đó chắc mẩm không gì phá nổi. Mà sự thiển cận ngông cuồng và khăng khăng mù quáng đã thức tỉnh một ký ức tưởng chừng mai một đã lâu.

Những ngày ngây thơ - The innocence (Tô Mộc Tranh - Diệp Tu)

Lời giới thiệu: Trước khi Tô Mộc Tranh chính thức ra mắt một ngày, trên trán cô mọc một cái mụn trứng cá.

Bầy quỷ - The Pandemonium (Gia Thế - Diệp Tu) (Pandemonium là thủ đô địa ngục trong bài thơ nổi tiếng Paradise Lost (Thiên đường đã mất) của John Milton)

Lời giới thiệu: Hắn nghĩ, nếu lấy sự tình luận sự tình, ăn miếng trả miếng là chân lý tự nhiên. Bây giờ, hắn có thể thẳng thừng đối mặt với nội tâm mình mà nói: Hắn hận Diệp Thu.

Giữa những màn diễn - Between the Acts (Diệp Thu - Diệp Tu) (Between the Acts là tập tiểu luận của nữ tiểu thuyết gia người Anh Virginia Woolf)

Lời giới thiệu: Bây giờ hắn đứng ở hiện tại, giống như chưa từng có được cái gì, giống như con bệnh lâu năm nằm trường kỳ trên giường bệnh bỏ đi những cơ bắp đã teo tóp.

Bão tố - The Tempest (Tô Mộc Tranh - Diệp Tu) (The Tempest là tên một vở kịch của Shakespeare.)

Lời giới thiệu: Tô Mộc Tranh làm sao mà biết được Đào Hiên có ý định bỏ Diệp Tu, mời cao minh khác? Trong bữa liên hoan một ngày trước, hắn còn bảo Diệp Tu chọn đồ ăn.

Đâu đã vào đấy - To Each His Own (Gia Thế - Diệp Tu) (To Each His Own là lời dịch của một thành ngữ Latin: "Suum cuique", còn được biết đến là "may all get their due" - mỗi người đều có một sở thích/sở trường/niềm tin riêng)

Lời giới thiệu: Làm lại từ đầu dễ như vậy sao? Hắn không thể hiểu nổi Tô Mộc Thu, cũng như đến tận giờ phút này hắn cũng chưa từng thực sự hiểu được Diệp Tu.

Niềm vui thường nhật - The Routine Pleasure (Diệp Thu - Diệp Tu) (Routine Pleasure là tên một bộ phim của Jean-Pierre Gorin năm 1981)

Lời giới thiệu: Bây giờ hắn không cần phải vội vàng tỉnh giấc. Đôi mắt hắn nhắm nghiền.

Trong cát bụi và tàn tro - In Dust and Ashes (Ngũ Thần, Tiểu Minh, Quan Dung Phi, Quách Minh Vũ - Diệp Tu) - sẽ được bạn @.Bế Các Miên lên sóng.

Lời giới thiệu: Mùa giải thứ 10, Diệp Tu tái xuất giang hồ, suất lĩnh chiến đội non trẻ Hưng Hân đạt quán quân. Anh hùng ca thắng lợi này đương nhiên đáng để ghi lại, Trà Tiểu Hạ được tờ eSport Home đặt hàng một bản thảo chuyên đề. Sau trận chung kết, Diệp Tu một lần nữa mất liên lạc, Trà Tiểu Hạ không thể không từ bỏ chuyện phỏng vấn chính chủ, đành phải chọn một số người đứng xem có tính đại biểu để miêu tả nhân vật chính từ những góc độ khác nhau, từ đó phác họa ra một hình tượng hoàn chỉnh.




Ánh sáng cho đời gồm các fic:

Tuyết trên đỉnh Kilimanjaro - The Snows of Kilimanjaro (Ngô Tuyết Phong - Diệp Tu) - sẽ được bạn @.Niêm Hoa Nhất Tiếu lên sóng.

Lời giới thiệu: Giờ hắn nhìn Diệp Thu giống như nhìn một loại pha lê trong suốt. Vẫn rất đồng cảm, nhưng thiếu đi mấy phần đau xót khi đặt mình vào hoàn cảnh người ta. Vị trí của Liên minh bây giờ so với thời của hắn đương nhiên đã khác rất nhiều.

Diễn thế thứ sinh - Secondary Succession (Khưu Phi - Diệp Tu) - đã được mình làm tại đây.

Lời giới thiệu: Khưu Phi nhìn bóng lưng chập trùng rất khẽ của Kiều Nhất Phàm bên giường đối diện, mơ hồ có chút ghen tị. Có lẽ cậu ta cũng từng ghen tị với mình như vậy - bọn họ vừa khéo chìm nổi thăng trầm trái ngược nhau, lại cùng liên quan đến Diệp Tu.

Thiên thu - Everybody Wants Some (Diệp Thu - Diêp Tu) - sẽ được bạn @.Kazeshizu lên sóng.

Lời giới thiệu: Vì hai gương mặt cực kỳ giống nhau, Diệp Thu có một dạo rất rất bất mãn với hành vi không theo lẽ thường của ông anh Diệp Tu.

Vượt qua đêm đen và thác lũ - Through Night and Flood (Trần Quả - Diệp Tu) - đã được mình làm tại đây.

Lời giới thiệu: Bây giờ, Trần Quả hết sức vững tin Diệp Tu sẽ đứng đợi cô nơi giao lộ. Vượt qua đêm đen và thác lũ, ánh sáng kiểu gì cũng sẽ đồng hành cùng cô.




Ngoài ra còn Suối nguồn tươi trẻ - The fountain of Youth, tự sự của chính Diệp Tu, viết cùng motif đấy nhưng không biết chị tác giả xếp vào mục nào =))))

Suối nguồn tươi trẻ - The fountain of Youth (Diệp Tu) - sẽ được bạn @.Mạc Tư Thân Ngoại lên sóng.

Lời giới thiệu: Diệp Tu giải nghệ. Đây là bước ngoặt thứ tư trong cuộc đời hắn, cũng là bước ngoặt đầu tiên hoàn toàn không liên quan đến Vinh Quang.

Lần này hắn về nhà giống như một sự giảng hòa đôi bên đều ngầm hiểu giữa hai cha con. Theo sát nó là một cảm xúc nhiều năm qua chưa từng quấy nhiễu hắn - sự mê mang.




Series thứ 2 là Verbose Valediction - Dịch thô: Lời cảm ơn (khi diễn viên cúi chào khán giả trên sân khấu kịch) dài mãi, hiện tại mới gồm 3 tác phẩm là:

Tiềm điểu - The loon (Diệp Thu - Diệp Tu)

Lời giới thiệu: "Anh có một người bạn," Lần này Diệp Tu nói, "chơi Vinh Quang rất tốt, sau đó chết rồi. Món đồ hắn bỏ tâm huyết nhất lúc trước còn đang nằm trong tay anh, anh cảm thấy chuyện này chưa thể kết thúc được."

Sáng - Revelation (Diệp Thu - Diệp Tu)

Lời giới thiệu: Rời nhà mười năm, lãng tử quay đầu, cũng không phải là chuyện nào cũng được như ý. Theo lời của mẹ bọn họ - nữ sĩ Trịnh Anh vừa thông tuệ vừa luôn đúng, lần này trở về Diệp Tu "gầy như que củi", ngồi không ra hình, đứng không ra dạng.

Nghe tiếng mưa rơi - As a New Day Breaks (Diệp Thu - Diệp Tu)

Lời giới thiệu: Một ngày cuối đông ở mùa giải thứ 12, Hàn Văn Thanh đến trụ sở Liên minh giải quyết một số việc liên quan. Ba tuyển thủ ra mắt cùng năm (Hàn Văn Thanh, Diệp Tu, Ngô Tuyết Phong) trùng phùng ở Bắc Kinh.



Tựa đề tiếng Việt của fic dịch theo tên tiếng Trung, tên tiếng Anh là tác giả tự đặt =)) Series 1 là cả thế giới là vở kịch aka thăng trầm đời Diệp Tu, series 2 là diễn xong thì cảm ơn mãi chưa xong aka cuộc sống 2 anh em Diệp sau khi Diệp Tu giải nghệ =))))
 
Last edited:

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#38
Những ngày ngây thơ - The innocence (Tô Mộc Tranh - Diệp Tu)

Lời giới thiệu: Trước khi Tô Mộc Tranh chính thức ra mắt một ngày, trên trán cô mọc một cái mụn trứng cá.

Đâu đã vào đấy - To Each His Own (Gia Thế - Diệp Tu) (To Each His Own là lời dịch của một thành ngữ Latin: "Suum cuique", còn được biết đến là "may all get their due" - mỗi người đều có một sở thích/sở trường/niềm tin riêng)

Lời giới thiệu: Làm lại từ đầu dễ như vậy sao? Hắn không thể hiểu nổi Tô Mộc Thu, cũng như đến tận giờ phút này hắn cũng chưa từng thực sự hiểu được Diệp Tu.

"The innocence" thuộc phần "Muối của nhân gian" sẽ được lên sóng vào ngày 16/2 trong project Kỳ Mộc Vu Hỏa (Mừng sinh nhật Tô Mộc Tranh 2020) với nhan đề "Năm tháng hồn nhiên" (em edit) ạ. "Đâu đã vào đấy" đã được em nhận, thời gian lên sóng chưa định ra ạ.

Thích hệ liệt này quá, cảm ơn chị @ButNgonPhi :love:
 

Himayunan

Người chơi công hội
Bình luận
185
Số lượt thích
403
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp đại đại, Mộc nữ thần, Tán ca
#39
Mình lại vào nhà tác giả update các bạng ạ =))) Nên mình sẽ update thêm thông tin ở đây =)))

Hệ liệt fic viết Diệp Tu dưới góc nhìn nhiều nhân vật của tác giả Lạc Ý (faurschou) tên là Merely Players (Vô phi ngoạn gia).

Merely Players xuất phát từ lời dẫn vở hài kịch As you like it (Tùy theo sở thích) được viết năm 1944 của đại văn hào Shakespeare, nằm trong bài thơ "All the world's stage" như sau:

All the world’s a stage,

And all the men and women merely players;

They have their exits and their entrances;

And one man in his time plays many parts,

His acts being seven ages."

Dịch nghĩa:

Thế giới như một sân khấu

Nơi mỗi người tựa diễn viên

Sân khấu có lối xuống cửa lên

Một đời người gói trong bảy khúc


Sân khấu đời người gồm 7 giai đoạn là:

1. Lọt lòng – mới vào đời, chưa biết gì;

2. Thơ ấu – chập chững bước những bước đầu tiên – cuộc sống còn được nâng niu ấp ủ, ngại tới trường với kỉ luật học đường;

3. Thanh niên – mới bước vào tuổi yêu đương – bén nghề -yêu đương nồng cháy, đam mê, thích nói lời có cánh ca ngợi tình yêu, người yêu ;

4. Chinh chiến – sẵn sàng xả thân, cống hiến, không nề hà hiểm nguy dù đứng trước họng sung, dù phải trả giá cả cuộc đời;

5. Chín – giai đoạn thành công nhất của cuộc đời, có tiền có của có danh có tiếng, có địa vị trong xã hội- tóm lại là có đủ thứ hấp dẫn trong cuộc đời cả hình thể lẫn vật chất, là thời gian hưởng thụ những thứ tốt đẹp nhất ;

6. Xế chiều – bắt đầu suy tàn về hình thức và trí tuệ, con người trở nên mong manh và yếu đuối, giọng nói thay đổi và

7. Già nua (lọt lòng lần 2) – cực kì già nua, mất sự kiểm soát của cá nhân, trở nên lệ thuộc như thời thơ ấu, quên lãng, xấu xí, dị hình … rồi chết.

Nội dung vở kịch As you like it kể về ba cậu bé chạy trốn và sống "gian khổ" trong rừng. Nhưng đây không phải là cuộc chạy trốn khỏi bất cứ điều gì vô cùng ghê gớm mà đúng hơn là trốn vì niềm vui thú tự do tuyệt đối.




Series Merely players của tác giả chia làm 2 phần: Muối của nhân gianÁnh sáng cho đời.

Muối của nhân gian gồm các fic:

Vương miện chông gai - The Thorny Crown (Lưu Hạo - Diệp Tu) - đã được bạn @.Túc Liên làm tại đây.

Lời giới thiệu: Ngươi đội lên đầu hắn chiếc vương miện đầy gai, bắt hắn ăn mật đắng uống giấm chua, ngươi sỉ nhục hắn, tính kế hắn, mãi đến khi hắn bị đóng đinh ngươi mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngươi quên mất, hắn còn có thể hồi sinh.

Nên những chuyện đã xảy ra chỉ là một trò hề phàm phu tục tử.

Hai ngả đường - All Means (Đào Hiên - Diệp Tu) - đã được mình làm tại đây.

Lời giới thiệu: Một bản hợp đồng dài đến mười năm, một thời gian quá dài mà lòng tin dạt dào khi đó chắc mẩm không gì phá nổi. Mà sự thiển cận ngông cuồng và khăng khăng mù quáng đã thức tỉnh một ký ức tưởng chừng mai một đã lâu.

Những ngày ngây thơ - The innocence (Tô Mộc Tranh - Diệp Tu)

Lời giới thiệu: Trước khi Tô Mộc Tranh chính thức ra mắt một ngày, trên trán cô mọc một cái mụn trứng cá.

Bầy quỷ - The Pandemonium (Gia Thế - Diệp Tu) (Pandemonium là thủ đô địa ngục trong bài thơ nổi tiếng Paradise Lost (Thiên đường đã mất) của John Milton)

Lời giới thiệu: Hắn nghĩ, nếu lấy sự tình luận sự tình, ăn miếng trả miếng là chân lý tự nhiên. Bây giờ, hắn có thể thẳng thừng đối mặt với nội tâm mình mà nói: Hắn hận Diệp Thu.

Giữa những màn diễn - Between the Acts (Diệp Thu - Diệp Tu) (Between the Acts là tập tiểu luận của nữ tiểu thuyết gia người Anh Virginia Woolf)

Lời giới thiệu: Bây giờ hắn đứng ở hiện tại, giống như chưa từng có được cái gì, giống như con bệnh lâu năm nằm trường kỳ trên giường bệnh bỏ đi những cơ bắp đã teo tóp.

Bão tố - The Tempest (Tô Mộc Tranh - Diệp Tu) (The Tempest là tên một vở kịch của Shakespeare.)

Lời giới thiệu: Tô Mộc Tranh làm sao mà biết được Đào Hiên có ý định bỏ Diệp Tu, mời cao minh khác? Trong bữa liên hoan một ngày trước, hắn còn bảo Diệp Tu chọn đồ ăn.

Đâu đã vào đấy - To Each His Own (Gia Thế - Diệp Tu) (To Each His Own là lời dịch của một thành ngữ Latin: "Suum cuique", còn được biết đến là "may all get their due" - mỗi người đều có một sở thích/sở trường/niềm tin riêng)

Lời giới thiệu: Làm lại từ đầu dễ như vậy sao? Hắn không thể hiểu nổi Tô Mộc Thu, cũng như đến tận giờ phút này hắn cũng chưa từng thực sự hiểu được Diệp Tu.

Niềm vui thường nhật - The Routine Pleasure (Diệp Thu - Diệp Tu) (Routine Pleasure là tên một bộ phim của Jean-Pierre Gorin năm 1981)

Lời giới thiệu: Bây giờ hắn không cần phải vội vàng tỉnh giấc. Đôi mắt hắn nhắm nghiền.

Trong cát bụi và tàn tro - In Dust and Ashes (Ngũ Thần, Tiểu Minh, Quan Dung Phi, Quách Minh Vũ - Diệp Tu) - sẽ được bạn @.Bế Các Miên lên sóng.

Lời giới thiệu: Mùa giải thứ 10, Diệp Tu tái xuất giang hồ, suất lĩnh chiến đội non trẻ Hưng Hân đạt quán quân. Anh hùng ca thắng lợi này đương nhiên đáng để ghi lại, Trà Tiểu Hạ được tờ eSport Home đặt hàng một bản thảo chuyên đề. Sau trận chung kết, Diệp Tu một lần nữa mất liên lạc, Trà Tiểu Hạ không thể không từ bỏ chuyện phỏng vấn chính chủ, đành phải chọn một số người đứng xem có tính đại biểu để miêu tả nhân vật chính từ những góc độ khác nhau, từ đó phác họa ra một hình tượng hoàn chỉnh.




Ánh sáng cho đời gồm các fic:

Tuyết trên đỉnh Kilimanjaro - The Snows of Kilimanjaro (Ngô Tuyết Phong - Diệp Tu) - sẽ được bạn @.Niêm Hoa Nhất Tiếu lên sóng.

Lời giới thiệu: Giờ hắn nhìn Diệp Thu giống như nhìn một loại pha lê trong suốt. Vẫn rất đồng cảm, nhưng thiếu đi mấy phần đau xót khi đặt mình vào hoàn cảnh người ta. Vị trí của Liên minh bây giờ so với thời của hắn đương nhiên đã khác rất nhiều.

Diễn thế thứ sinh - Secondary Succession (Khưu Phi - Diệp Tu) - đã được mình làm tại đây.

Lời giới thiệu: Khưu Phi nhìn bóng lưng chập trùng rất khẽ của Kiều Nhất Phàm bên giường đối diện, mơ hồ có chút ghen tị. Có lẽ cậu ta cũng từng ghen tị với mình như vậy - bọn họ vừa khéo chìm nổi thăng trầm trái ngược nhau, lại cùng liên quan đến Diệp Tu.

Thiên thu - Everybody Wants Some (Diệp Thu - Diêp Tu) - sẽ được bạn @.Kazeshizu lên sóng.

Lời giới thiệu: Vì hai gương mặt cực kỳ giống nhau, Diệp Thu có một dạo rất rất bất mãn với hành vi không theo lẽ thường của ông anh Diệp Tu.

Vượt qua đêm đen và thác lũ - Through Night and Flood (Trần Quả - Diệp Tu) - đã được mình làm tại đây.

Lời giới thiệu: Bây giờ, Trần Quả hết sức vững tin Diệp Tu sẽ đứng đợi cô nơi giao lộ. Vượt qua đêm đen và thác lũ, ánh sáng kiểu gì cũng sẽ đồng hành cùng cô.




Ngoài ra còn Suối nguồn tươi trẻ - The fountain of Youth, tự sự của chính Diệp Tu, viết cùng motif đấy nhưng không biết chị tác giả xếp vào mục nào =))))

Suối nguồn tươi trẻ - The fountain of Youth (Diệp Tu) - sẽ được bạn @.Mạc Tư Thân Ngoại lên sóng.

Lời giới thiệu: Diệp Tu giải nghệ. Đây là bước ngoặt thứ tư trong cuộc đời hắn, cũng là bước ngoặt đầu tiên hoàn toàn không liên quan đến Vinh Quang.

Lần này hắn về nhà giống như một sự giảng hòa đôi bên đều ngầm hiểu giữa hai cha con. Theo sát nó là một cảm xúc nhiều năm qua chưa từng quấy nhiễu hắn - sự mê mang.




Series thứ 2 là Verbose Valediction - Dịch thô: Lời cảm ơn (khi diễn viên cúi chào khán giả trên sân khấu kịch) dài mãi, hiện tại mới gồm 3 tác phẩm là:

Tiềm điểu - The loon (Diệp Thu - Diệp Tu)

Lời giới thiệu: "Anh có một người bạn," Lần này Diệp Tu nói, "chơi Vinh Quang rất tốt, sau đó chết rồi. Món đồ hắn bỏ tâm huyết nhất lúc trước còn đang nằm trong tay anh, anh cảm thấy chuyện này chưa thể kết thúc được."

Sáng - Revelation (Diệp Thu - Diệp Tu)

Lời giới thiệu: Rời nhà mười năm, lãng tử quay đầu, cũng không phải là chuyện nào cũng được như ý. Theo lời của mẹ bọn họ - nữ sĩ Trịnh Anh vừa thông tuệ vừa luôn đúng, lần này trở về Diệp Tu "gầy như que củi", ngồi không ra hình, đứng không ra dạng.

Nghe tiếng mưa rơi - As a New Day Breaks (Diệp Thu - Diệp Tu)

Lời giới thiệu: Một ngày cuối đông ở mùa giải thứ 12, Hàn Văn Thanh đến trụ sở Liên minh giải quyết một số việc liên quan. Ba tuyển thủ ra mắt cùng năm (Hàn Văn Thanh, Diệp Tu, Ngô Tuyết Phong) trùng phùng ở Bắc Kinh.



Tựa đề tiếng Việt của fic dịch theo tên tiếng Trung, tên tiếng Anh là tác giả tự đặt =)) Series 1 là cả thế giới là vở kịch aka thăng trầm đời Diệp Tu, series 2 là diễn xong thì cảm ơn mãi chưa xong aka cuộc sống 2 anh em Diệp sau khi Diệp Tu giải nghệ =))))
Ko biết bây h tác giả có ra tác phẩm mới ko?
 

Bình luận bằng Facebook