Chương 12.
Đào Hiên từ Hưng Hân trở về, trong đầu tính toán cuộc mua bán vừa rồi. Gã là người làm ăn, so đo được mất đã thành bản chất. Cái hợp đồng miệng vừa rồi hiển nhiên là do gã có chút xúc động, nhưng một khi đã thoát khỏi trạng thái cảm xúc khi đó, sự tính toán hợp lý của gã liền lộ ra. Gã định giao Nhất Diệp Chi Thu ra, trong đó đúng là có ẩn giấu chút cảm xúc, nhưng càng giấu kỹ hơn một chút tính toán. Chỉ là đáp án của Diệp Thu ngoài dự liệu của gã, dù nghĩ cũng thấy hợp tình hợp lý. Hắn muốn Mộc Vũ Tranh Phong, là quá khứ của Tô Mộc Thu, cũng là tương lai của Tô Mộc Tranh. Ý nghĩa trong đó không nói cũng hiểu. Sự lựa chọn của Diệp Thu lại làm gã trắng đêm không ngủ trằn trọc: Bọn họ đã không thể nhất trí trong vấn đề Gia Thế, vậy gã không cần tiếp tục gặm nhấm mấy loại hối hận ngu xuẩn mà vô dụng này nữa.
Đào Hiên càng thêm kiên định. Giá trị của Mộc Vũ Tranh Phong là hơn mười triệu, nhưng vụ giao dịch này vốn không thể cân nhắc lời lỗ trên phương diện tiền bạc.
Gã phân phó xuống đám người Trần Dạ Huy bên dưới: Nếu sau này còn thấy Diệp Thu lại làm cái gì mờ ám, gặp hắn cũng không cần khách khí, cũng không cần chừa cho đường lui. Không lâu sau đó gã nhận được tin tức, nói quán net Hưng Hân nho nhỏ kia gióng chống khua chiêng tổ chức một hoạt động đấu lôi đài, rất nhiều người đến khiêu chiến đều bị đánh cho tan tác, như thể có ngọa hổ tàng long trấn giữ. Bọn họ đã báo danh tham gia vòng khiêu chiến, chính thức tiến quân vào giới chuyên nghiệp. Nói cách khác, rất có thể là đối thủ mà chiến đội Gia Thế sau khi bị loại sẽ gặp.
Có sự đồng ý ngầm của Đào Hiên, Thôi Lập và Trần Dạ Huy dĩ nhiên yên tâm phái người làm việc. Không lâu sau gã thấy Trần Dạ Huy mặt mũi sưng vù, phải nhờ người dìu đi ra khỏi phòng làm việc.
Đào Hiên kéo người phía sau lại hỏi.
“Mặt cậu ta sao thế?”
“Bị Khưu Phi đánh.”
“Ai?”
“Khưu Phi.”
Trong đầu Đào Hiên lướt qua hình ảnh cậu thiếu niên trầm tĩnh mà kín đáo kia.
“Vì sao đánh?”
“Không biết ạ. Vừa rồi Trần hội trưởng dẫn mấy đứa nhóc trại huấn luyện đi khiêu chiến nhà bên kia, sau khi Khưu Phi thua thì có đi ra ngoài một chuyến, lúc về xem replay xong thì đột nhiên đấm hội trưởng một cái.”
“Vậy giờ nó đâu rồi?”
“Chạy rồi ạ.”
“Chạy?” Đào Hiên nhíu mày, “Chạy đi đâu?”
“Nghe nói là về phòng huấn luyện ạ.”
“Trần Dạ Huy nói cái gì?”
“Cậu ta nói Diệp Thu . . .”
Đào Hiên đột nhiên buông thõng tay, người nọ lập tức dừng lời, nghi ngờ nhìn gã.
“Cậu quay về đi.” Đào Hiên nói, “Việc này đừng để lộ ra ngoài.”
Đối phương còn tưởng là muốn giữ danh dự cho Trần Dạ Huy, “Chắc chắn rồi.” Hắn gật đầu lia lịa.
Đào Hiên quay ngược về văn phòng, xem toàn bộ replay ngày hôm nay. Đám nhóc trại huấn luyện kia vía đen cực kỳ, càng đánh càng không ra làm sao. Giữa đường thay người thì có thắng được một lần, lại không biết đủ mà thôi đi nên ngay sau đó nhận tiếp một trận thảm bại. Đám nhóc liên tiếp đến thay nhau thao tác pháp sư chiến đấu, quần chúng kinh sợ vây xem không nhận chúng là người Gia Vương Triều. “Cái thằng Trần Dạ Huy này, nhìn đám nhỏ làm chuyện ngốc nghếch cũng không biết ngăn cản,” Thôi Lập nói, “Thành sự không có, bại sự có thừa.”
Đào Hiên không lên tiếng. Đến tận giờ, Gia Thế vẫn luôn có khuynh hướng chủ nghĩa anh hùng cá nhân nồng đậm. Kết quả là phong cách cá nhân của Diệp Thu xuyên suốt từ trong ra ngoài từ đầu đến cuối kết nối Nhất Diệp Chi Thu và Gia Thế lại thành một khối. Không biết là hắn cố ý gây ra hay chỉ là vô tình bất đắc dĩ, dù sao đã có kết quả trước mặt, nguyên nhân ngược lại không quan trọng lắm. Ban đầu Đào Hiên vì thế mà vui mừng khôn xiết. Có một chủ tâm là điều kiện tất yếu để thành lập một chiến đội, gã chỉ thấy tiền đồ rộng lớn, tương lai tươi sáng ngay phía trước. Gã khi đó không hiểu marketing nhãn hiệu là gì, không biết Vi Thảo khi mới thành lập đã đặt sẵn một bộ tên theo các loại Trung thảo dược, cũng không biết Bách Hoa trước sau có chấp niệm gì với chữ “Hoa”, gã chỉ gom góp một đống thẻ tài khoản từ nhiều người khác nhau, tất cả để xoay quanh một nhân vật trung tâm, đến tiêu chí của cả chiến đội cũng là nguyện làm chiếc lá phong đặc chế cho riêng mình Nhất Diệp Chi Thu. Cuối cùng, sự tồn tại của Diệp Thu đã ăn sâu bén rễ ở Gia Thế, bất kể là ảnh hưởng tích cực hay tiêu cực đều khó xóa bỏ được, Khưu Phi và Trần Dạ Huy chẳng qua chỉ là hai ví dụ điển hình trong đó. Chuyện này gã đã tận mắt nhìn thấy, chứng tỏ không phải là ít xảy ra. Gã có thể trông chờ người kế nhiệm Tôn Tường làm gì với cái cục diện này bây giờ? Chỉ sợ ngay cả bản thân Tôn Tường cũng bị ảnh hưởng nặng nề.
Gã lại đụng phải bức tường vô hình mà bền chắc không thể phá vỡ kia.
Một chiến đội ông lớn rơi vào cảnh phải thi đấu trong vòng khiêu chiến, người nào đứng xem cũng thấy ngay dấu hiệu nguy hiểm trong đó, người trong cuộc lại khăng khăng đắm chìm trong cơn say mù quáng. Có rất nhiều vấn đề ủ trong cơn say ấy. Nhưng nghĩ đến hoàn cảnh này là kết quả quyết sách của mình, Đào Hiên dường như không thể tìm được một ai thích hợp để cùng nghiên cứu thảo luận giải quyết. Những người chỉ biết chơi Vinh Quang hay chỉ quản lý ở phương diện khác như Tôn Tường và Thôi Lập đương nhiên không cần cân nhắc, đội phó đương nhiệm không biết nguyên do cớ sự và đội phó tiền nhiệm lòng mang ý xấu đều không phải là lựa chọn lý tưởng.
Trước trận chung kết vòng khiêu chiến, Đào Hiên gọi Tiêu Thời Khâm lại.
“Chúng ta nói chuyện thứ tự ra trận thi đấu lôi đài một chút nhé.”
Kết quả bàn bạc là đội hình Tiêu Thời Khâm đánh trận đầu, Tô Mộc Tranh kết thúc. Tiêu Thời Thâm luôn cẩn thận xem xét tính ổn định của tuyển thủ, trình độ thực lực, định vị đoàn đội và phong cách tác chiến để bài binh bố trận hẳn là không bao giờ ngờ được Đào Hiên lòng ôm ý đồ trên phương diện khác để đồng ý với kế hoạch của mình.
Nếu xét họa lớn trong lòng Đào Hiên, trừ Diệp Thu giờ đã đổi thành Diệp Tu, Tô Mộc Tranh cũng tính là một mối họa. Vì thế đã có lần gã tự hỏi trong đầu không biết mình dính phải lời nguyền gì, người đối nghịch với gã vừa khéo luôn là tuyển thủ có giá trị nhất trong đội ngũ. Gã thực sự không tiện biểu lộ bất mãn và nghi kỵ với bọn họ trước mặt fan hâm mộ. Tô Mộc Tranh sau khi Diệp Tu rời đội cũng dần bị đẩy ra ngoài, trừ nguyên nhân có Đào Hiên bên ngoài thêm dầu vào lửa, e là trong lòng cô cũng biết rõ. Vì thế, cô thay đổi hình tượng người hỗ trợ ngày xưa, dần xuất hiện trên sàn đấu với vị trí chủ lực chuyên công kích. Có lần nhìn thấy nữ bậc thầy pháo súng xa lạ trên màn hình, Đào Hiên cảm thấy lòng mình như một vũng nước đọng ao tù không còn gợn sóng, thỉnh thoảng dồn lên một sự thất vọng kỳ lạ. Tô Mộc Tranh bưng cốc nước đi từ trong phòng huấn luyện ra vô tình bắt gặp vẻ mặt như đang suy tính điều gì của gã, cô trừng mắt lạnh lùng nhìn lại, bộ dạng khác một trời một vực với cô bé ôn hòa dịu dàng nhiều năm trước.
Hóa ra khi cô ấy cay nghiệt thì sẽ thế này? Đào Hiên nhìn chăm chú ngón tay của mình, trầm tư.
“Rất đơn giản.” Gã nghe thấy Thân Kiến đang giải thích ý đồ chiến thuật, “Chuyện đã đến nước này, Tô Mộc Tranh không để tâm tư trong đội nữa. Đối thủ lại là Diệp Tu, xét quan hệ của bọn họ, ai mà biết được cô ấy có nương tay hay không? Nếu chúng ta đến lượt Tôn đội rồi mà vẫn chưa thể định được thắng thua, vậy cô ấy ở vị trí then chốt chỉ có thể toàn lực thi đấu mới không bị fan hâm mộ nghi vấn. Không, dù có dốc hết sức thi đấu thi nữa, nếu như không thắng được, một sai sót bất kỳ nào của cô ấy trong trận đấu đều có thể bị coi là “nhường”. Đừng nói là định nương tay, chỉ cần thất bại, kết quả của cô nàng chắc chắn là thân bại danh liệt.”
“Như thế có được không?” Trương Gia Hưng hơi do dự.
“Có gì không được sao? Diệp Tu cũng chẳng phải kẻ lương thiện tốt lành gì,” Thân Kiến nói, “Tôi không tin nếu có ngọn nguồn thế này với đội khác thì hắn sẽ không lợi dụng chút nào.”
Trận chung kết vòng khiêu chiến nhờ quan hệ giữa Diệp Tu và Gia Thế mà cực kỳ được chú ý, được sắp xếp tổ chức tại cung thể thao Lục Lý Tùng ở khu Hải Điến Bắc Kinh. Điều kiện không hề kém so với cung thể thao Tiêu Sơn, có cả thiết bị chiếu 3D nữa. Đào Hiên đã định sau trận đấu mời Phùng Hiến Quân đi uống một ly.
Diệp Tu ngồi trong hàng ghế tuyển thủ Hưng Hân, ngoảnh mặt làm ngơ với tất cả những lời chửi rủa trên khán đài. Nên khen hắn cứng cỏi lì lợm hay là có phong độ đại tướng? Rõ ràng thằng nhóc vắt mũi chưa sạch mười hai năm trước không phải như vậy, có vui buồn gì cũng lộ hết lên mặt. Hắn suất lĩnh Gia Thế đạt được ba chức quán quân liên tiếp như mặt trời ban trưa, mà chính những thứ đó cũng đã đúc ra hắn bây giờ: Đấu thần, Bậc thầy chiến thuật, sách giáo khoa, thần Vinh Quang, . . . Sự tỉnh táo và tàn nhẫn của Diệp Tu trên một đường chinh phạt của Gia Thế đã giẫm dưới chân vô số thèm muốn, cay đắng, oán hận, tiếc nuối của vô số kẻ bại. Đại thần đỉnh cấp hầu hết đều như vậy, nếu như Diệp Thu trong mắt gã có điểm gì khác biệt thì nhất định là vì Gia Thế.
Gã đã tự tay phá hủy người đội trưởng mà gã luôn lấy làm kiêu ngạo.
Vì thế, gã không chờ đến lúc Tô Mộc Tranh ra sân đã ném một ánh mắt chí mạng sang hàng ghế tuyển thủ Hưng Hân.
Sau đó cuối cùng gã đã có thể nhìn thấy một phản ứng mình luôn mong chờ.
Trong thoáng mắt hai người giao nhau, Diệp Tu đột nhiên cứng đờ lại, vẻ mặt lấy mắt thường cũng có thể nhìn rõ là trầm hẳn xuống. Hắn dĩ nhiên không thể không dự đoán thứ tự ra sân của Tô Mộc Tranh, thậm chí có khi còn cùng mạch suy nghĩ với Tiêu Thời Khâm. Việc hầu như luôn quang minh chính đại tranh đấu trên sàn đã làm bản năng của hắn đã khuyết thiếu một loại hèn mọn không ảnh hưởng đến đại cục, một tố chất cơ bản để sinh tồn trong khe hẹp. Vẻ mặt lộ liễu của Đào Hiên đã thể hiện rõ là gã đơn giản chỉ muốn đẩy Tô Mộc Tranh vào khốn cảnh bốn bề thọ địch, tiến thoái lưỡng nan, cũng không ngại trắng trợn cho Diệp Tu biết, giống như mấy cô bạn thân ném ba con búp bê xuống bồn cầu của Tô Mộc Tranh năm xưa. Năm đó gã khuyên nhủ Tô Mộc Tranh là bọn họ làm thế vì nhân cách bại hoại, nhưng tới tận giờ gã mới tìm được câu trả lời chính xác: vì cúi đầu mang đến sự nhục nhã, kém xa khoái cảm khiến con người ta vui vẻ thoải mái khi đi tổn thương người khác. Đào Hiên lần đầu tiên nếm trải sự sung sướng bày mưu lập kế này trước mặt Diệp Tu, cái sự sung sướng giống như tự tin của gã khi khống chế Tôn Tường: Dạng tuyển thủ đỉnh cấp như Diệp Tu và Tô Mộc Tranh cũng dễ dàng bị gã đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Việc này hiếm thấy cỡ nào, Diệp Tu thế mà không thể tự khống chế tâm tình. Hắn đứng dậy đến trước mặt Đào Hiên.
Đào Hiên bỗng thấy cực kỳ vui sướng. Gã thưởng thức sự tức giận đùng đùng của người kia, thỏa mãn vì trắc trở của người kia, nỗi khổ tâm và tức giận trong lòng gã trồi lên hấp thu dinh dưỡng, đến mức gã vô thức khẽ cười, thẳng lưng ngước mắt lên nhìn Diệp Tu trước mặt.
Gương mặt này thì ra đã khác gương mặt người cộng sự năm xưa ở Gia Thế nhiều đến vậy. Đào Hiên tỉ mỉ nhìn kỹ, giống như đang thưởng thức một kiệt tác nghệ thuật của bản thân. Vui sướng trong nhảy mắt tràn lên, nhấn chìm ngàn vạn gian khổ trong quá trình tạo ra nó.
“Anh có ý gì?” Diệp Tu hỏi.
“Tôi hi vọng em ấy có thể biểu hiện tốt.”
Đào Hiên hỏi một đằng trả lời một nẻo, bê nguyên xi câu thoại từ trận cãi nhau với Diệp Thu ở mùa giải thứ tư ra nói.
Thiên tài cao cao tại thượng này cuối cùng đã phải theo kịch bản của gã một lần. Lần này hắn không thể thay đổi điều gì, chỉ có thể chịu đựng tức giận. Hắn lạnh lùng nhìn gã.
“Ra là vậy.”
“ . . . Tôi cũng xem.” Ngô Tuyết Phong nói, “Trận chung kết vòng khiêu chiến đó, tôi cũng xem.”
Trời đã tối hẳn. Bốn bề yên tĩnh, đèn đường chiếu xuống đất thắp sáng cả con đường. Đường chân trời đằng xa phía trên hàng cây rậm rạp đen kịt còn hơi lờ mờ sáng. Người đội phó Gia Thế đời đầu ngồi đối diện đang vô cùng bình tĩnh trần thuật lại chiến thuật trận đấu đã phá hủy Gia Thế.
“Một trận tranh tài thật đặc sắc!” hắn tiếp tục, “Tôi không biết là còn có thể kite như vậy. Có thể đánh ra được trình độ đó, chiến thuật phát huy tác dụng rất lớn, mà bên chỉ huy Gia Thế không điều chỉnh tâm tình tốt lắm.”
Đã trôi qua nhiều năm như vậy, hắn dĩ nhiên không phải ngồi đây ôn lại với Đào Hiên.
“Cậu không trách tôi sao?” Đào Hiên hỏi.
“Tôi trách anh cái gì?” Ngô Tuyết Phong hỏi lại, “Từ góc độ kinh doanh chiến đội, anh bỏ qua cái anh không cần, lại tập hợp những cái mình cần. Dù cuối cùng thất bại thì cũng là một kết quả như bình thường thôi. Chỉ là, chặn đường lui của người khác đúng là hơi quá đáng.”
“Chính là việc đó, cậu không trách tôi sao?”
“Tôi đâu có tư cách trách cứ hay tha thứ cho anh, chỉ Diệp Tu mới có thôi.”
“Tôi đã đi tìm cậu ta,” Đào Hiên nói, “Sau khi bán Gia Thế, tôi đến Hưng Hân tạm biệt cậu ta. Cậu ta hỏi tôi định đi đâu tiếp, tôi nói định ra nước ngoài nghỉ ngơi, thế là cậu ta hỏi, ra nước ngoài xem giải đấu với chiến đội Vinh Quang nước họ sao?”
Ngô Tuyết Phong không nói tiếp.
“Cậu xem,” Đào Hiên cười cười, vừa giống như tự giễu lại vừa giống cảm khái, “Cậu ta luôn nghĩ đến mấy việc kiểu như vậy.”
Giờ gã đã gần bốn mươi tuổi. Lập nghiệp ở tuổi hai mười, số dư tài khoản hiện tại của gã đã đủ cả đời nhà gã cơm áo không lo. Gã không xuất thân hiển quý, ban đầu số tiền vốn có thể huy động chỉ là tài sản dành dụm của một gia đình trung lưu bình thường. Trong đám bạn đồng trang lứa nhiều người như vậy chỉ có mỗi mình gã dám khởi nghiệp và đã thành công. Ban đầu gã có hợp tác với hai người bạn, một người đã dừng lại vĩnh viễn ở tuổi mười tám, người kia đến năm hai mươi lăm tuổi thì chia đường đôi ngả với gã. Đám họ hàng của gã đều cảm thấy gã cực kỳ thành công, chỉ có chính bản thân gã cảm thấy mình là một kẻ thất bại.
“Vậy cậu ta tha thứ cho anh không?”
“Tôi không xin lỗi.”
Cười một cái quên hết oán ân, tiêu hết hiềm khích cũ là một câu chuyện quá cải lương, quá lý tưởng hóa. Sự thật đúng sai tuy đã rõ ràng nhưng lại không là gì so với tự tôn và chấp niệm của mỗi người. Huống chi đến tận giờ gã cũng không hề nghĩ mình đã sai. Giống như gã từng trả lời với đám phóng viên, thích ăn thịt bò hay thích ăn thịt heo là việc không thể dùng đúng sai phán xét. Gã không định đi thuyết phục Diệp Tu, cũng không định cố hiểu Diệp Tu. Mỗi người có con đường của riêng mình, có thể giao nhau, cũng có thể càng đi càng xa, nhưng dù thế nào, đường do mình chọn, chỉ có thể đi tiếp.
“Được,” Ngô Tuyết Phong gật đầu, “Một vấn đề cuối cùng, tôi vẫn luôn tò mò muốn biết, ban đầu hai người ký hợp đồng mấy năm?”
“Mười năm.”
Một bản hợp đồng dài đến mười năm, một thời gian quá dài mà lòng tin dạt dào khi đó chắc mẩm không gì phá nổi. Mà sự thiển cận ngông cuồng và khăng khăng mù quáng đã thức tỉnh một ký ức tưởng chừng mai một đã lâu. Thời không quay về mùa hè trước khi bắt đầu mùa giải thứ nhất, hai người bọn họ sau khi tảo mộ Tô Mộc Thu sóng vai quay về. Đào Hiên đột nhiên hỏi thiếu niên bên cạnh: “Diệp Thu, cậu sẽ luôn đánh Vinh Quang như thế này thật sao?”
“Vâng,” người kia trả lời không chút do dự, “Có mười năm nữa vẫn sẽ như thế này.”
[Hoàn]