Hai bạn nhỏ Valentine vui vẻ ^^
Nhất Phàm nằm trên giường ôm điện thoại tập trung chơi game, hai chân gác lên tường, gần nửa đầu lòi ra khỏi giường. Cũng không biết do cậu cao lên hay do bề ngang giường của Anh Kiệt hơi nhỏ, nằm lâu có chút khó chịu.
Cao Anh Kiệt ngồi dưới đất, lưng dựa vào thành giường, hai cái đầu cách nhau không mấy khoảng, gió từ máy quạt chốc chốc lại thổi qua của sổ, tấm rèm của hết phồng lên lại xẹp xuống. Nắng thấp thoáng, hắt lên bức tường màu xanh nhạt. Mồ hôi lấm tấm nơi trán thiếu niên, từng dòng lăn xuống.
Hôm đó chị chủ Trần của Hưng Hân lại nổi hứng sửa chữa Thượng Lâm Uyển, Nhất Phàm được hai ngày rảnh rổi, liền vác hành lí, chạy qua chỗ Vi Thảo, tìm Cao Anh Kiệt chơi.
Quanh chân Cao Anh Kiệt rải rác đủ thứ, nhiều nhất vẫn là đồ ăn do người hâm mộ tặng, sắp tới sinh nhật cậu, có lẽ đây là quà tới sớm chứ bình thường rất hiếm khi có. Vốn xin nghỉ buổi chiều để chơi với Nhất Phàm, chọn tới chọn lui đủ địa điểm, quán xá, cũng không hiểu sao lại thành làm ổ ở phòng cậu, người lo mở quà đọc thư, người còn lại tập trung chơi game.
Trong miệng mỗi người ngậm một viên ô mai moi ra từ đống quà dưới sàn. Nhất Phàm lười động tay chân, tay cậu đưa tới gì, không nhìn đã ngậm luôn, cả một viên ô mai to bằng hai ngón tay nằm gọn trong miệng, vừa chua vừa mặn, vị giác bị kích thích tới rùng mình.
Nhất Phàm mặt mày nhăn nhó:
" Sao chua quá vậy? Coi xem nó là loại nào, lần sau mua mình né nó ra. Chua tới tê hết răng rồi."
Cao Anh Kiệt nghiêng đầu nhìn bộ mặt nhăn nhó của bạn thân, vui vẻ không thôi, mắt cười cong như trăng khuyết:
- Ô mai đương nhiên phải chua, nguyên viên bự đùng ngậm hết, không ê hết răng mới lạ.
- Rõ ràng là do loại ô mai này chua, bình thường chị Mộc Tranh cũng hay mua, mỗi lần đều chia cho mỗi người một ít, có bao giờ mua phải loại nào như mấy viên này đâu. Vừa chua lè, vừa mặn chát....
- Không ăn nhả ra trả đây, ăn ké của mình còn chê ỏng chê ẻo....
"....."
"....."
Anh Kiệt cầm mấy lá thư trên tay, lần lượt đọc. Nhất Phàm chơi một lúc, nhận ra người bên cạnh không thấy nói gì, chỉ có đầu ngước lên, dựa vào nệm. Cậu đưa tay chọt vai Anh Kiệt, nhỏ giọng hỏi:
- Sao vậy? Nhận được thư tỏ tình?
Lúc này Anh Kiệt mới hết thất thần, nhỏ giọng:
- Nào có.
- Ngại cái gì, cậu không biết chứ không ít lần chị Mộc Tranh và chị Đường Nhu bị bám đuôi, mấy người đó đứng dưới Hưng Hân một mực đòi gặp, còn ôm theo nhẫn hoa muốn cầu hồn. Chị chủ của bọn mình sợ hết hồn, lật đật đi báo cảnh sát. Mới tỏ tình qua thư vẫn còn nhẹ nhàng mà.
Anh Kiệt nghe xong trợn tròn mắt, nếu không phải người nói là Nhất Phàm, đánh chết cậu cũng không tin, Nhất Phàm khi kể chuyện không bớt là may rồi, tuyệt đối sẽ không nói quá:
- ...Ặc.... kiểu tỏ tình này sao mà nó...
- Khi nào cậu rảnh nhớ tới Hưng Hân chơi, vui cực, mọi người ai cũng dễ thương hết. Lúc đầu còn đỡ tí, từ khi có thêm tiền bối Phương Duệ, chuyện loạn cỡ nào đều có thể thấy ở Hưng Hân, tới một buổi sáng thôi cũng đủ làm cậu cười đau cả bụng.
Anh Kiệt nghe Nhất Phàm khoe liền biết bạn mình ở Hưng Hân rất tốt, không hề có chút tâm trạng chán nản bất an đọng lại trên người. Rất giống lúc bọn họ mới tham gia trại huấn luyện.
- Vậy lần sau để mình tới.
- Rồi kể đi, lúc nãy làm sao mà cậu mất hồn.
- Sắp tới mình có cuộc phỏng vấn nhỏ, họ gửi cho mình đống câu hỏi để chuẩn bị trước....
- Rồi...?
Anh Kiệt đưa tay lên vuốt vuốt mũi, Nhất Phàm ngạc nhiên, đây là thói quen mỗi khi Anh Kiệt xấu hổ, chính cậu ấy cũng không biết, có lần bị mấy tiền bối hùa nhau chọc, Nhất Phàm nhìn sống mũi bị gãi tới đỏ ửng, tróc cả da liền biết Anh Kiệt đã ngại cỡ nào.
- Cậu trả lời thử đi, cho mình tham khảo thử.
Thiếu niên nằm trên giường vứt máy chơi game qua một bên, lật người lại, đầu gối trên cánh tay, nghiêm túc chờ câu hỏi:
Anh Kiệt liên tục gãi gãi mũi, cầm tờ giấy, ngại ngùng hỏi:
- Người như thế nào sẽ làm cậu muốn ở bên.
Nhất Phàm lập tức phì cười:
- Cậu làm mình tưởng vấn đề gì to lớn lắm, mất nửa buổi trời mới chịu nói.
- Hồi trước mình từng hỏi cậu một lần cậu sống chết không trả lời còn gì.
Nhất Phàm thử nhớ lại, hình như đúng là có vài lần cậu được hỏi vậy thật.
- Chắc là bị chai lì bớt rồi đi, bình thường ở Hưng Hân mọi người rất hay chơi đủ loại trò chơi, thua phạt gì đều là nói thật ba câu một lần. Có lần chị chủ quá xui xẻo, thua liền tục, ngay cả tình đầu từ thời cấp 1 còn bị bắt kể cho bằng sạch. Cậu không biết mấy câu hỏi của tiền bối Phương Duệ và tiền bối Ngụy Sâm đáng sợ cỡ nào đâu.
- Cậu bị mấy người Hưng Hân hắc hóa rồi. Suy nghĩ trả lời đi cho mình.
Kiều Nhất Phàm nghiêm túc suy nghĩ, trán hơi nhăn lại, ánh mắt tập trung vào một điểm trên tường, một lúc lâu mới chậm rải nhả chữ.
- Chắc là... giống hello kitty đi.
Anh Kiệt mắt trợn tròn, lòng có chút sụp đổ, cậu từng đoán mò không biết bao nhiêu lần, cũng chưa từng nghĩ tới đáp án này. Ấn tượng của cậu về hello kitty thì chỉ có là mèo, hồng hường phấn, đeo nơ, người giống hello kitty thì đương nhiên phải là kiểu muốn bao nhiêu nữ tính liền có bấy nhiêu, mong manh như trứng mỏng, ngọt ngào dễ thương. Lúc này tiểu thiên tài của Vi Thảo tự thấy đường tình duyên của mình xem ra không mấy sáng sủa rồi.
Nhất Phàm thấy bạn thân đang trợn mắt nhìn mình, miệng mấp máy, muốn nói lại thôi liền ngộ ra Anh Kiệt hiểu nhầm thành gì, vội minh oan.
- Đương nhiên không phải chỉ vẻ ngoài rồi, cậu biết vì sao Hello Kitty không có miệng không?
Người ngồi dưới đất mờ mịt lắc đầu. Cậu còn không biết Hello Kitty không có miệng chứ đừng nói biết ý nghĩa đằng sau đó.
- Nó không có miệng nhưng vẫn đủ hai tai, ý nghĩa là chỉ lắng nghe, thực sự lắng nghe, không dèm pha, không phán xét. Mọi bí mật sẽ mãi là bí mật, không thêm không bớt, luôn luôn vẹn nguyên. Hai năm nay mình trải qua không ít chuyện, cảm thấy nếu có được một người như vậy ở bên cạnh, thật hạnh phúc. Không biết từ khi nào mình đã muốn thành một người như vậy, cũng muốn có một người như vậy ở bên.
Cậu bần thần nhìn người đang nằm trên giường, người nọ ngửa mặt nhìn lên trần nhà, tự đắm chìm vào không gian yên tĩnh, ấm áp. Không biết từ lúc nào nắng đã chiếm cả nửa căn phòng, ánh sáng xuyên qua từng tầng lá cây, phủ từng mảng rời rạc lên người Kiều Nhất Phàm.
Cao Anh Kiệt có một ý muốn mãnh liệt.
Cậu muốn trở thành một người lắng nghe giỏi. Chỉ lắng nghe, không phán xét.
____________
Cao Anh Kiệt đối diện với phóng viên, không chút nghĩ ngợi ngợi trả lời.
" Mẫu người em thích... ( mỉm cười)....chắc là giống Hello Kitty ạ."
" Em đúng là đang có người trong lòng rồi, cậu ấy thích Hello Kitty, mà bản thân cũng có chút giống Hello Kitty."
" Em bây giờ ạ, ngoài muốn giống đội trưởng ra thì em còn muốn giống người em thích nữa.
Cao Anh Kiệt cười rạng rỡ, nhớ tới ai đó, đuôi mắt cong như trăng khuyết.
Tạm hết.
P/s:
Cảm ơn chị hai chị gái trên discord đã sửa lỗi sai và nhận xét fic cho em. Gửi ngàn yêu thương.