Ongoing [Thiên sứ] Đôi điều nhỏ bé

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#1


Đôi điều nhỏ bé

Tác giả: Ú siu nhân
Cp: Kiều Nhất Phàm x Cao Anh Kiệt
Hố này ko có khái niệm hoàn, là tập hợp thành quả nhưng ngày rảnh tay của bạn Ú

Mỗi một chương là vài dòng làm nhảm mà mình dành cho Cp này. Không có chủ đề gì cả, mục trước mục sau cũng chẳng liên quan gì tới nhau lắm, khúc đầu là 26 chữ cái cũng không xếp theo thứ tự. Cứ thích gì, nghĩ ra gì thì viết đó thôi.
Sau này viết xong sẽ đi sắp xếp lại sau.
Có thể nói đây là ổ riêng mà mình dành cho Thiên Sứ, cứ viết được bao nhiêu sẽ quăng vào đây, bất kể tản văn lảm nhảm, cảm nhận hay truyện ngắn.

Cảm ơn bạn đã ghé thăm ổ nhà lá này.
Nếu yêu thích hay có góp ý gì hãy để lại bình luận, mình rất vui nếu được cùng mọi người chia sẻ

 
Last edited:

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#2


1. Ánh sáng nhỏ

Cao Anh Kiệt ngồi trên ghế, bần thần nhìn ra trời đêm.

Đường điện của Vi Thảo có vấn đề, mọi người đã sớm kéo nhau về kí túc xá, còn mình cậu ở đây.

Không khí đêm hè hơi nồng, mồ hôi lăn chậm xuống khuôn mặt, nhanh chóng bốc hơi.

Cậu từ trên tầng sáu phóng tầm mắt xuống, phía xa chỉ còn là từng đốm sáng nhỏ, lấp lánh nhiều màu sắc.

Nhưng đốm sáng nhỏ bé, xinh đẹp, giống Nhất Phàm.

Fan của Nhất Phàm gọi cậu ấy là “ ánh sáng nhỏ”

Lần đầu nhìn thấy, Cao Anh Kiệt đã cảm thấy : “ Biệt danh này thật hợp”.

“ Ánh sáng nhỏ, mờ nhạt, le lói, có mấy ai nhận ra, không mấy ai để ý. Nhưng thứ ánh sáng nhỏ bé êm dịu ấy vô cùng bền bỉ.

Mọi người chỉ thấy vầng hào quang rực rỡ, chói lòa mà không biết rằng, phía xa hơn, có một thứ ánh sáng khác vẫn luôn ở đó, kiên trì tỏa sáng. Rất nhỏ bé nhưng rất dai dẳng.”

Kiều Nhất Phàm chính là ánh sáng nhỏ bé cậu may mắn phát hiện được

Chỉ mình cậu thấy được.

2. Chữ viết

Đám tuyển thủ chuyên nghiệp bọn họ chữ rất xấu, ngoài tên mình hãy để lí tặng fan ra, tất cả các chữ còn lại đều xiên xiên vẹo vẹo.

Nhưng ba chữ mà Nhất Phàm viết đẹp nhất, là Cao Anh Kiệt- tên của cậu.

Anh Kiệt phát hiện ra chuyện này cũng rất tình cờ, lúc cùng trong đội tuyển quốc gia có một lần không hiểu vì sao phải ghi danh sách, đùng đẩy nhau một hồi lại rơi vào tay Nhất Phàm.

Buổi tối, Tống Kỳ Anh cầm tờ danh sách lên tặc lưỡi: “ Phân biệt đối xử quá rõ ràng nha, ngay cả viết tên thôi cũng cũng phải khác biệt cỡ này.”

Đám Hãn Văn, Cái Tiệp Tài không hiểu mô tê gì chạy lại. Danh sách 14 cái tên, Kiều Nhất Phàm viết theo thứ tự chữ cái, nhưng viết tới tên Cao Anh Kiệt thì kế tiếp lại viết tên cậu.

Hơn nữa, cả tờ giấy xấu chữ xấu dui xấu mù, ngay cả ba chữ Kiều Nhất Phàm cũng xiên xiên vẹo vẹo, không khá được hơn là bao nhiêu. Vậy mà ba chữ Cao Anh Kiệt, nét vừa đều, vừa cứng cáp; đi so với đống còn lại, đúng là một trời một vực.

Nên việc đội trưởng nhà Hưng Hân chữ rất xấu, nhưng khi viết tên đội trưởng nhà Vi Thảo đẹp tới mức có thể bưng đi trưng bày, chiến đội nào cũng biết.

Cao Anh Kiệt vuốt lại mép tờ danh sách 14 cái tên, đặt lại vào hộp. Lòng ấm áp:

“ Nhất Phàm, thật trùng hợp, ba chữ mình viết đẹp nhất lại là Kiều Nhất Phàm”.

Nhưng điều này không ai biết

Kể cả Nhất Phàm

3. Hoa cưới

Cao Anh Kiệt mặc bộ vét trắng, ngồi ngay trẳng trên ghế, chờ cô dâu tới.

Nắng nhạt chiếu qua từng ô cửa sổ màu của nhà thờ, vắt một dãi mỏng ngang người cậu.

Giữa ngày đông, chút nắng này thật ấm áp lạ thường.

Đới Nghiên Kỳ ngồi cạnh khều nhẹ vai cậu, hất đầu, chỉ về phía của lớn nơi cô dâu xinh đẹp đang tiến vào.

Cao Anh Kiệt mỉm cười nhìn người đàn ông trung niên, tóc đã bạc gần hết nắm lấy bàn cô gái tiến vào lễ đường. Đới Nghiên Kỳ nhìn gương mặt xinh đẹp có 3,4 phần giống Kiều Nhất Phàm, kín đáo quan sát chàng trai bên cạnh.

Khách khứa không đông lắm, buổi lễ cũng đơn giản,… có thể thấy cô dâu không phải là kiểu con gái thích xa hoa, rườm rà,… tính cách này rất giống Nhất Phàm.

Cảm ơn em đã đến, chị thật sự rất vui.- Cô dâu trao cho Anh Kiệt một cái ôm, còn vỗ nhẹ vai cậu.

Trước khi quay lại chỗ chú rễ, cô nhẹ nhành đặt bó hoa cưới vào tay Anh Kiệt:

- Chị mong em giữ lấy nó, thật đấy. Coi như lời chúc phúc chị dành cho em nha

Không cho Anh Kiệt cơ hội từ chối, cô đã cười thật dịu dàng, nâng tà váy trắng quay lưng đi về lại bên chú rễ của mình.

Anh Kiệt ngẫn ngơ nhìn đóa hoa trong tay. Bó hoa này cậu và Nhất Phàm đã cùng nhau chọn từ rất lâu về trước. Cậu vì nó mà tới đây hôm nay, không ngờ nó lại về lại tay cậu.

Anh Kiệt để Nghiên Kỳ về trước, ôm bó hoa lụa ở một góc quan sát lễ cưới. Cậu không muốn để lỡ khoảnh khắc nào cả.

Đã hứa với Nhất Phàm rồi, phải ngắm hôn lễ và gương mặt hạnh phúc của chị gái thay cậu ấy. Gửi lời chúc hạnh phúc tới cô gái mà Nhất Phàm hết mực yêu quý này.

Cậu bất giác nhẩm nhẩm theo lời nhạc. Bài hát ngọt ngào này luôn được Nhất Phàm vô cùng thích nghe. Cậu ấy nói nghe thôi là cảm thấy hạnh phúc rồi.

Trước đây Anh Kiệt khi nghe không cảm thấy gì lắm, có lẽ nhờ không khí của buổi lễ, Anh Kiệt nghĩ bản thân đã cảm nhận được sự hạnh phúc mà Nhất Phàm nói. Sự hạnh phúc tới từ bình yên.

Anh Kiệt ôm bó hoa trong lòng, lặng lẽ rời đi, ánh mắt buồn vương.

“ Nothing gonna change my love for you, …”

Nothing....


4. Kí ức

Cao Anh Kiệt giấu cậu thiếu niên ấy vào quả cầu thủy tinh, ôm chặt vào lòng, chôn chặt vào tim.

Khi đưa chiếc chìa khóa đồng đã hơi hen ghỉ vào, lên dây cót; bản nhạc kí ức chầm chậm ngân lên, da diết, buồn thương tới lạ. Mảnh kí ức hóa thành từng đoạn phim ngắn, rời rạc, chắp nối.

Bộ phim về một chàng trai, thương hoài một chàng trai nọ.

Cậu như đứa trẻ ôm khư khư thứ mình thích, không muốn ai nhìn thấy được, hay chạm vào kho báu của cậu.

Nó là của cậu, chỉ là của cậu.

Dù bao năm tháng đã trôi qua, vẫn có một chàng thiếu niên 17 tuổi, nâng niu quả cầu thủy tinh nhỏ, lặng lẽ tồn tại trong nơi không ai hay biết.

Chìm đắm vào những nốt âm trầm.
 
Last edited:

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Staff member
Bình luận
1,000
Số lượt thích
3,939
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#3
Tui cũng thích đọc đoản a~ Chỉ cần không sụp hố thì đều đọc~
Tiểu Kiều là ánh dương ấm áp cất giấu trong lòng a.
Mém nữa tui hố hàng tưởng Tiểu Cao đi cưới vợ rồi chứ, đang nghĩ ahuhuhu chưa gì đã ngược. Sau đó hên quá hoá ra cũng không đến nỗi tệ. Sau đó xuống dưới nữa... ôi con tui, nhìn ẻm một mình ôm bảo bối trong lòng tự mình trốn trong góc lặng lẽ hoài niệm mà tui đau lòng.
*chạy đi bật album Westlife nghe*
Chậc, tiểu đội trưởng Hưng Hân thế này là muốn dọn nhà qua Vi Thảo luôn hay sao? Hay muốn ngược lại đây?
 

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#4
Tui cũng thích đọc đoản a~ Chỉ cần không sụp hố thì đều đọc~
Tiểu Kiều là ánh dương ấm áp cất giấu trong lòng a.
Mém nữa tui hố hàng tưởng Tiểu Cao đi cưới vợ rồi chứ, đang nghĩ ahuhuhu chưa gì đã ngược. Sau đó hên quá hoá ra cũng không đến nỗi tệ. Sau đó xuống dưới nữa... ôi con tui, nhìn ẻm một mình ôm bảo bối trong lòng tự mình trốn trong góc lặng lẽ hoài niệm mà tui đau lòng.
*chạy đi bật album Westlife nghe*
Chậc, tiểu đội trưởng Hưng Hân thế này là muốn dọn nhà qua Vi Thảo luôn hay sao? Hay muốn ngược lại đây?
Cảm ơn nàng đã làm người mở hàng cho ổ của tui
*ôm ôm, hun hun*
Tui cũng là nghe xong bài đó xong chạy đi viết nó
Còn dọn thì hai ẻm cùng dọn vô đội tuyển quốc gia ở đó.... mội năm lại chung nhà một lần.
Vì người cmt quá có tâm, tui nói nhỏ vs nàng cái này ( bôi đen để đọc nha. Đừng đau tim nha.)
Cái hoa cưới ak, ý tưởng viết của tui là Kiều chết ( đừng trách tui, tự dưng muốn viết thôi chứ bt tui thương Kiều nhất), tất nhiên là lúc đó giải nghệ rồi và kiều cao đã bên nhau đc vài năm, trước đó Kiều và Cao đi chọn hoa cưới, Kiều nhờ Cao tới đám cưới chị gái mình hãy thay Kiều tới tặng chị, chứng kiến chị gái hạnh phúc hộ mình.... viết vs đọc bình luận của nàng xong cũng tự thấy mình quá ác.... haizzz
Tui cũng thích viết vs đọc mấy đoản... sẽ cố viết thử coi mình viết đc ko.
Thiên sứ luôn là thuyền to bự nhất trong lòng tui. Yêu cp này từ lúc mới đọc truyện mà mãi mới viết đc ít gù đó chi đảng mình theo
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Staff member
Bình luận
1,000
Số lượt thích
3,939
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#5
Cảm ơn nàng đã làm người mở hàng cho ổ của tui
*ôm ôm, hun hun*
Tui cũng là nghe xong bài đó xong chạy đi viết nó
Còn dọn thì hai ẻm cùng dọn vô đội tuyển quốc gia ở đó.... mội năm lại chung nhà một lần.
Vì người cmt quá có tâm, tui nói nhỏ vs nàng cái này ( bôi đen để đọc nha. Đừng đau tim nha.)
Cái hoa cưới ak, ý tưởng viết của tui là Kiều chết ( đừng trách tui, tự dưng muốn viết thôi chứ bt tui thương Kiều nhất), tất nhiên là lúc đó giải nghệ rồi và kiều cao đã bên nhau đc vài năm, trước đó Kiều và Cao đi chọn hoa cưới, Kiều nhờ Cao tới đám cưới chị gái mình hãy thay Kiều tới tặng chị, chứng kiến chị gái hạnh phúc hộ mình.... viết vs đọc bình luận của nàng xong cũng tự thấy mình quá ác.... haizzz
Tui cũng thích viết vs đọc mấy đoản... sẽ cố viết thử coi mình viết đc ko.
Thiên sứ luôn là thuyền to bự nhất trong lòng tui. Yêu cp này từ lúc mới đọc truyện mà mãi mới viết đc ít gù đó chi đảng mình theo
Mở hàng được phúc lợi là có thật kìa! Hạnh phúc ngất-ing
*ôm ôm hun hun lại~*
Nghe classic mà lấy cảm hứng viết được là thấy chất lượng đỉnh cao rồi~
Một năm chung nhà vậy có chung phòng luôn không ~Khi đôi ta về một nhà nắm đôi tay cùng một giường~ Khụ khụ...
Thím như vậy... bảo tui không đau tim sao được...
Ban đầu tui còn nghĩ là thế thân hay gì là tui thấy đủ máu cún rồi, hoá ra trình của bản thân còn kém lắm T.T
Ồ vậy tui đã đặt chân lên chiến hạm rồi nha~ Cơ mà nghi ngờ thấy hướng gió hiện nay, có khi nào thím tự tay mình ngược quá chìm luôn thuyền nhà mình không...
 

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#6
Đây chỉ là hai đoạn ngắn tui hứng lên viết từ trước cho một truyện Thiên Sứ




Klang thang
1.

Kiều Nhất Phàm là một đứa trẻ lang thang. Cậu đơn độc, mang một tâm hồn lang thang, một trái tim lang thang, rong ruổi khắp nơi.

Cậu có nhà

Từng có nhà….

Nhưng rồi…. “nhà” không cần cậu nữa. Kiều Nhất Phàm ôm trái tim bị tổn thương, ra đi, lại lang bạt khắp nơi.

Cậu đi qua đồng xanh bát ngát, ghé thăm biển sâu thăm thẳm, nghỉ chân nơi đại ngàn ngút đen. Gió sa mạc táp vào mặt cậu,từng cơn bão tuyết cấu xé da thịt cậu,…

Kiều Nhất Phàm vẫn đi, một mình; cậu không dừng lại, cũng không có nơi để dừng lại.

Nhất Phàm nằm trong một ngôi đền nhỏ đã đổ nát. Mái ngói thủng lỗ chỗ, ngửa mặt lên liền ôm cả trời đêm. Cậu nằm trên rơm, bốn bề lặng ngắt, yên tĩnh đến đáng sợ.

Nhất Phàm mặc cho bản thân bị màn đêm cắn nuốt, cậu mệt mỏi, chỉ là muốn thả trôi bản thân.

Trôi đi đâu thì đi, với một kẻ lang thang, rừng núi hay biển cả có gì khác nhau? Cung điện hay đền hoang cũng chỉ là chỗ ngã lưng bất chợt . Tất cả đều chỉ là tạm bợ.

Không có đích đến, muôn nơi như một.

Không có sự khác biệt, hoàn toàn không có gì khác biệt.

2.

Nhất Phàm, mình đã đi qua trăm vùng đất lạ, gặp muôn vàn kiểu người,… một vạn nơi có cậu, nhưng cậu không thực sự ở nơi nào.

Hình như mình đã đi tìm cậu… rất lâu… rất lâu.

Nơi đồng xanh bát ngát, trong biển sâu thăm thẳm, chốn đại ngàn ngút đen,… mình qua cả vạn nơi, ngỡ đã tìm cậu cả vạn năm.

Vô số lần hụt hẫng cũng không lấy nỗi một lần thấy được bóng hình cậu.

Mình chỉ muốn tìm một kẻ lang thang, tại sao khó đến vậy?

Thế giới này lớn quá sao?

Nhưng lớn tới vậy, mình còn gặp được cậu, cớ gì bây giờ lại không thể?

Nhất Phàm, ánh mắt cậu ngày ấy, tựa như chút ánh sáng nhỏ bé còn lại nơi đáy mắt cậu đã lụi tàn.Sự cay đắng, sự đơn độc, nỗi tuyệt vọng trong từng ánh mắt của cậu ám ảnh mình từng đêm.

Mình chỉ nhìn thôi đã đau lòng tới vậy, là cậu…cậu còn tan nát cỡ nào?

Nhất Phàm à… sự đau lòng của cậu, họ không hiểu, cả mình cũng không hiểu. Dù vậy, mình vẫn muốn được bên cậu, sẻ chia bớt cho cậu sự nặng nề ấy.

Nhất Phàm, rốt cuộc cậu ở nơi nào rồi, mình sắp trở thành ông lão 70, mà sao cậu mãi 19 tuổi vậy?

Mình tìm cậu, tìm tới thân xác héo mòn, linh hồn xác sơ.
 
Last edited:

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#7


Người trong tâm
Hai bạn nhỏ Valentine vui vẻ ^^

Nhất Phàm nằm trên giường ôm điện thoại tập trung chơi game, hai chân gác lên tường, gần nửa đầu lòi ra khỏi giường. Cũng không biết do cậu cao lên hay do bề ngang giường của Anh Kiệt hơi nhỏ, nằm lâu có chút khó chịu.

Cao Anh Kiệt ngồi dưới đất, lưng dựa vào thành giường, hai cái đầu cách nhau không mấy khoảng, gió từ máy quạt chốc chốc lại thổi qua của sổ, tấm rèm của hết phồng lên lại xẹp xuống. Nắng thấp thoáng, hắt lên bức tường màu xanh nhạt. Mồ hôi lấm tấm nơi trán thiếu niên, từng dòng lăn xuống.

Hôm đó chị chủ Trần của Hưng Hân lại nổi hứng sửa chữa Thượng Lâm Uyển, Nhất Phàm được hai ngày rảnh rổi, liền vác hành lí, chạy qua chỗ Vi Thảo, tìm Cao Anh Kiệt chơi.

Quanh chân Cao Anh Kiệt rải rác đủ thứ, nhiều nhất vẫn là đồ ăn do người hâm mộ tặng, sắp tới sinh nhật cậu, có lẽ đây là quà tới sớm chứ bình thường rất hiếm khi có. Vốn xin nghỉ buổi chiều để chơi với Nhất Phàm, chọn tới chọn lui đủ địa điểm, quán xá, cũng không hiểu sao lại thành làm ổ ở phòng cậu, người lo mở quà đọc thư, người còn lại tập trung chơi game.

Trong miệng mỗi người ngậm một viên ô mai moi ra từ đống quà dưới sàn. Nhất Phàm lười động tay chân, tay cậu đưa tới gì, không nhìn đã ngậm luôn, cả một viên ô mai to bằng hai ngón tay nằm gọn trong miệng, vừa chua vừa mặn, vị giác bị kích thích tới rùng mình.

Nhất Phàm mặt mày nhăn nhó:

" Sao chua quá vậy? Coi xem nó là loại nào, lần sau mua mình né nó ra. Chua tới tê hết răng rồi."

Cao Anh Kiệt nghiêng đầu nhìn bộ mặt nhăn nhó của bạn thân, vui vẻ không thôi, mắt cười cong như trăng khuyết:

- Ô mai đương nhiên phải chua, nguyên viên bự đùng ngậm hết, không ê hết răng mới lạ.

- Rõ ràng là do loại ô mai này chua, bình thường chị Mộc Tranh cũng hay mua, mỗi lần đều chia cho mỗi người một ít, có bao giờ mua phải loại nào như mấy viên này đâu. Vừa chua lè, vừa mặn chát....

- Không ăn nhả ra trả đây, ăn ké của mình còn chê ỏng chê ẻo....

"....."

"....."

Anh Kiệt cầm mấy lá thư trên tay, lần lượt đọc. Nhất Phàm chơi một lúc, nhận ra người bên cạnh không thấy nói gì, chỉ có đầu ngước lên, dựa vào nệm. Cậu đưa tay chọt vai Anh Kiệt, nhỏ giọng hỏi:

- Sao vậy? Nhận được thư tỏ tình?

Lúc này Anh Kiệt mới hết thất thần, nhỏ giọng:

- Nào có.

- Ngại cái gì, cậu không biết chứ không ít lần chị Mộc Tranh và chị Đường Nhu bị bám đuôi, mấy người đó đứng dưới Hưng Hân một mực đòi gặp, còn ôm theo nhẫn hoa muốn cầu hồn. Chị chủ của bọn mình sợ hết hồn, lật đật đi báo cảnh sát. Mới tỏ tình qua thư vẫn còn nhẹ nhàng mà.

Anh Kiệt nghe xong trợn tròn mắt, nếu không phải người nói là Nhất Phàm, đánh chết cậu cũng không tin, Nhất Phàm khi kể chuyện không bớt là may rồi, tuyệt đối sẽ không nói quá:

- ...Ặc.... kiểu tỏ tình này sao mà nó...

- Khi nào cậu rảnh nhớ tới Hưng Hân chơi, vui cực, mọi người ai cũng dễ thương hết. Lúc đầu còn đỡ tí, từ khi có thêm tiền bối Phương Duệ, chuyện loạn cỡ nào đều có thể thấy ở Hưng Hân, tới một buổi sáng thôi cũng đủ làm cậu cười đau cả bụng.

Anh Kiệt nghe Nhất Phàm khoe liền biết bạn mình ở Hưng Hân rất tốt, không hề có chút tâm trạng chán nản bất an đọng lại trên người. Rất giống lúc bọn họ mới tham gia trại huấn luyện.

- Vậy lần sau để mình tới.

- Rồi kể đi, lúc nãy làm sao mà cậu mất hồn.

- Sắp tới mình có cuộc phỏng vấn nhỏ, họ gửi cho mình đống câu hỏi để chuẩn bị trước....

- Rồi...?

Anh Kiệt đưa tay lên vuốt vuốt mũi, Nhất Phàm ngạc nhiên, đây là thói quen mỗi khi Anh Kiệt xấu hổ, chính cậu ấy cũng không biết, có lần bị mấy tiền bối hùa nhau chọc, Nhất Phàm nhìn sống mũi bị gãi tới đỏ ửng, tróc cả da liền biết Anh Kiệt đã ngại cỡ nào.

- Cậu trả lời thử đi, cho mình tham khảo thử.

Thiếu niên nằm trên giường vứt máy chơi game qua một bên, lật người lại, đầu gối trên cánh tay, nghiêm túc chờ câu hỏi:

Anh Kiệt liên tục gãi gãi mũi, cầm tờ giấy, ngại ngùng hỏi:

- Người như thế nào sẽ làm cậu muốn ở bên.

Nhất Phàm lập tức phì cười:

- Cậu làm mình tưởng vấn đề gì to lớn lắm, mất nửa buổi trời mới chịu nói.

- Hồi trước mình từng hỏi cậu một lần cậu sống chết không trả lời còn gì.

Nhất Phàm thử nhớ lại, hình như đúng là có vài lần cậu được hỏi vậy thật.

- Chắc là bị chai lì bớt rồi đi, bình thường ở Hưng Hân mọi người rất hay chơi đủ loại trò chơi, thua phạt gì đều là nói thật ba câu một lần. Có lần chị chủ quá xui xẻo, thua liền tục, ngay cả tình đầu từ thời cấp 1 còn bị bắt kể cho bằng sạch. Cậu không biết mấy câu hỏi của tiền bối Phương Duệ và tiền bối Ngụy Sâm đáng sợ cỡ nào đâu.

- Cậu bị mấy người Hưng Hân hắc hóa rồi. Suy nghĩ trả lời đi cho mình.

Kiều Nhất Phàm nghiêm túc suy nghĩ, trán hơi nhăn lại, ánh mắt tập trung vào một điểm trên tường, một lúc lâu mới chậm rải nhả chữ.

- Chắc là... giống hello kitty đi.

Anh Kiệt mắt trợn tròn, lòng có chút sụp đổ, cậu từng đoán mò không biết bao nhiêu lần, cũng chưa từng nghĩ tới đáp án này. Ấn tượng của cậu về hello kitty thì chỉ có là mèo, hồng hường phấn, đeo nơ, người giống hello kitty thì đương nhiên phải là kiểu muốn bao nhiêu nữ tính liền có bấy nhiêu, mong manh như trứng mỏng, ngọt ngào dễ thương. Lúc này tiểu thiên tài của Vi Thảo tự thấy đường tình duyên của mình xem ra không mấy sáng sủa rồi.

Nhất Phàm thấy bạn thân đang trợn mắt nhìn mình, miệng mấp máy, muốn nói lại thôi liền ngộ ra Anh Kiệt hiểu nhầm thành gì, vội minh oan.

- Đương nhiên không phải chỉ vẻ ngoài rồi, cậu biết vì sao Hello Kitty không có miệng không?

Người ngồi dưới đất mờ mịt lắc đầu. Cậu còn không biết Hello Kitty không có miệng chứ đừng nói biết ý nghĩa đằng sau đó.

- Nó không có miệng nhưng vẫn đủ hai tai, ý nghĩa là chỉ lắng nghe, thực sự lắng nghe, không dèm pha, không phán xét. Mọi bí mật sẽ mãi là bí mật, không thêm không bớt, luôn luôn vẹn nguyên. Hai năm nay mình trải qua không ít chuyện, cảm thấy nếu có được một người như vậy ở bên cạnh, thật hạnh phúc. Không biết từ khi nào mình đã muốn thành một người như vậy, cũng muốn có một người như vậy ở bên.

Cậu bần thần nhìn người đang nằm trên giường, người nọ ngửa mặt nhìn lên trần nhà, tự đắm chìm vào không gian yên tĩnh, ấm áp. Không biết từ lúc nào nắng đã chiếm cả nửa căn phòng, ánh sáng xuyên qua từng tầng lá cây, phủ từng mảng rời rạc lên người Kiều Nhất Phàm.

Cao Anh Kiệt có một ý muốn mãnh liệt.

Cậu muốn trở thành một người lắng nghe giỏi. Chỉ lắng nghe, không phán xét.

____________


Cao Anh Kiệt đối diện với phóng viên, không chút nghĩ ngợi ngợi trả lời.

" Mẫu người em thích... ( mỉm cười)....chắc là giống Hello Kitty ạ."

" Em đúng là đang có người trong lòng rồi, cậu ấy thích Hello Kitty, mà bản thân cũng có chút giống Hello Kitty."

" Em bây giờ ạ, ngoài muốn giống đội trưởng ra thì em còn muốn giống người em thích nữa.

Cao Anh Kiệt cười rạng rỡ, nhớ tới ai đó, đuôi mắt cong như trăng khuyết.

Tạm hết.

P/s: Cảm ơn chị hai chị gái trên discord đã sửa lỗi sai và nhận xét fic cho em. Gửi ngàn yêu thương.
 
Last edited:

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Staff member
Bình luận
1,000
Số lượt thích
3,939
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#8
*níu áo chủ nhà* Tiểu Cao lang thang cả đời tìm Tiểu Kiều, tui lang thang cả đời kiếm một fic ngọt hường T_T Chủ nhà ơi đoạn đó deep quá, tui chịu không nổi T_T Hai đứa nhỏ đứa nào cũng không có chốn về, đứa thì lủi thủi rời nhà lang bạt, đứa thì dành cả đời theo chân kiếm tìm ngôi nhà đó, làm tui đọc xong tim cũng muốn nhảy r lang thang theo tụi nó luôn.

*đập bàn đứng dậy* Phải vậy chứ, ngọt mới là chân ái!!! Ây da, Tiểu Kiều cậu sai rồi, tui thấy ô mai hơi bị ngọt nha, nhìn là thấy ngọt lịm rồi a. Ban đầu tui còn tưởng thằng nhóc định nói bởi nó vừa trắng vừa mềm ôm thoải mái nữa chứ ^^
 

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#9
*níu áo chủ nhà* Tiểu Cao lang thang cả đời tìm Tiểu Kiều, tui lang thang cả đời kiếm một fic ngọt hường T_T Chủ nhà ơi đoạn đó deep quá, tui chịu không nổi T_T Hai đứa nhỏ đứa nào cũng không có chốn về, đứa thì lủi thủi rời nhà lang bạt, đứa thì dành cả đời theo chân kiếm tìm ngôi nhà đó, làm tui đọc xong tim cũng muốn nhảy r lang thang theo tụi nó luôn.

*đập bàn đứng dậy* Phải vậy chứ, ngọt mới là chân ái!!! Ây da, Tiểu Kiều cậu sai rồi, tui thấy ô mai hơi bị ngọt nha, nhìn là thấy ngọt lịm rồi a. Ban đầu tui còn tưởng thằng nhóc định nói bởi nó vừa trắng vừa mềm ôm thoải mái nữa chứ ^^
Vậy nàng nên tránh cái Kẻ lang thang ra rồi, tui đang viết nó, chưa đầu chưa giữa nhưng kịp viết đc cái kết BE rồi ^^. Tui chợt nhận ra ko ai đi ngược thiên sứ, có mình tui tự cưng rồi tự ngược tụi nó.... tội lỗi, tội lỗi

*quỳ, sám hối, đứng dậy, cầm bút viết ngược tiếp*
Nhưng viết ngược phê hơn thì biết làm sao đc, thôi cứ viết ngược rồi viết ngọt bù vô vậy.

Còn cái fic dưới, cảm ơn nàng đã thích nó.
Trong tưởng tưởng của tui, tiểu Kiều là một người biết lắng nghe, tính cách hơi hướng nội nữa. Lúc đọc chính văn đoạn Kiều còn ở Vi Thảo, mong Kiều có thể tự tin hơn, mở lòng hơn 1 tí. Cho nên, muốn viết cho Kiều một người biết lắng nghe, không phán xét .

Có lẽ sẽ có phần 2, fic đó ngọt nên nàng yên tâm, chịu khó chờ tới sinh nhật tiểu Cao ha.
 

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#10


Kẻ lang thang

( Cái kết viết tạm cho "Kẻ lang thang", nếu hỏi tại sao đọc không hiểu gì thì đúng rồi đó, nó là truyện tầm trung viết cho thiên sứ, cái hôm bữa là h chương giữa, còn đây là chương cuối, thiếu mất 101 chương cuối rồi.)

Người dân quanh đây không ai không biết tới gốc cây khổng lồ đó. Tử đằng trăm tuổi, chưa một lần ra hoa, những người từng bước chân tới mảnh đất này, không ai nén nổi sự trầm trồ dành cho cho gốc cây cao hơn 3 trượng, nhánh thân dài nhất vươn xa gần bằng 1.5 dẫn, mọc giữa thung lũng hoang sơ nhất của vùng đất này.

Có rất nhiều chuyện thần kì quanh gốc cây cổ thụ này, không biết bao nhiêu truyền thuyết đã được thuê dệt quanh nó, truyền tai nhau từ đời này sang đời khác. Hiếm có cây tử đằng nào có thể bén rễ được nơi vùng đất khắc nghiệt này, dù có nảy mầm được cũng không mấy cây trụ được quá 5 năm. Ngay cả người già cả nhất trong trấn và bao nhiêu người học cao hiểu rộng, chu du bốn bể cũng xác nhận chưa từng gặp qua gốc cây nào như nó. Không cần cây khác chống đỡ, tự mình chống lại mưa sa bão táp gần trăm năm lại chưa một lần rộ hoa, tôi nghe nói từ khi nó xuất hiện, quanh đó 1 dặm không có loại cây to lớn nào mọc nổi.

Người xưa thuê dệt nên đủ chuyện về nó, người nói nó mọc lên từ hạt giống cuối cùng của Thần thụ chống trời, người nói nó là do người khai hoang nhận hạt giống từ Sơn Thần gieo nên,... nhưng phổ biến nhất, vẫn là câu chuyện về một thiếu niên đã đồng ý bán linh hồn mình cho quỷ dữ, bị truy đuổi lạc tới chốn này, khi thái đao Tuyết Văn nhuốm đỏ, thiếu niên 17 tuổi ngã xuống, huyết lệ rơi làm đảo điên cả đất trời, mưa xa bão táp, cuồng phong cùng bão tuyết nổi lên, đất trời mù mịt, khắp nơi vang vọng tiếng thét gào của những linh hồn chưa yên nghỉ bị nhốt trong Quỷ Thần Thịnh Yến. Sau đúng 7 ngày 7 đêm, trời quang mây tạnh, thân xác cậu thiếu niên ấy đã hóa tro bụi, chỉ còn thái đao Tuyết Văn cắm trên mặt đất, một mầm cây nhỏ mọc lên, cuốn quanh thân kiếm, sau này trở thành gốc cây tử đằng bây giờ. Người xưa còn nói, chỉ cần người có duyên đến, người đã khiến cậu thiếu niên lương thiện ấy bán đi linh hồn mình xuất hiện, Tuyết Văn được trả về. Cây tử đằng ấy là nơi chứa kiếm, kiếm đã đi tất nhiên cây sẽ lụi. Nhưng đã hơn 80 năm, nó vẫn sừng sững ở đó, chiếm giữ một khoảng trời.


~ ~ ~

Có lẽ cả đời này cậu cũng không quên được ngày đó.

Người ở trấn này đã không còn lạ gì việc những con người đến đây chỉ xuất hiện một lần duy nhất, những vị khách vãng lai chỉ để lại một hàng dấu chân trên mảnh đất khô cằn này, một lần đến, một lần đi, không lần nào trở lại. Kể cũng phải, nơi đây có gì chứ? Mảnh đất này cằn cỗi này có gì giữ chân được khách thập phương? Mùa hè nắng đổ lửa, ngoài trời khí nóng bốc lên từng tầng, phụ nữ nơi đây đầu đội bình, đi rất xa rất xa mới mang được nước về. Mùa đông thậm chí còn khắc nghiệt hơn, tuyết thổi từng cơn, rét tới thấu lòng người, đất trời bị một màu trắng hoang sơ bao phủ, cây cối trơ cành, sông hồ đóng băng, người người khoát từng tấm áo lông thú, bếp ử không một lúc ngưng than.

Cho tới một năm nọ, mùa đông bổng dưng dài bất thường, đáng lẽ đợt tuyết cuối cùng đã phải ngưng từ hai tuần trước, nếu chuyện này còn tiếp tục, sợ rằng năm nay mùa màn sẽ mất trắng. Sau khi họp bàn nhiều lần, người trong trấn muốn viết thư cầu cứu các pháp sư ở khắp nơi, mong có người cứu được.

Tôi là chắt trai của của vị bô lão già cả nhất, một lần tò mò nghe lén, tôi đã biết được chuyện không nên biết...

"Thêm một lần thì có là gì? 80 năm trước cũng vậy hay 80 năm sau thì có gì khác nhau? Dùng một mạng người đổi lấy no ấm cho cả mấy ngàn già trẻ lớn bé nơi đây, có gì là không được?"

"Một mạng? Nó có thật chỉ là một mạng? Lần đó thiếu niên ấy còn chưa tới 18 tuổi. Một mạng? Các anh chị nghĩ Quỷ Thần Thịnh Yến chỉ cần mạng? Thứ nó muốn là linh hồn, là thiêu rụi linh hồn để hiến tế cho nó."

Ông dừng lại thở phì phò, mặt đỏ gay gắt. Căn phòng không lẫn thêm bất kì âm thanh nào khác.

"Ta thật hối hận vì ngày đó không nói sự thật cho cậu ấy biết, hiểu rõ là một đi không trở về mà vẫn không có đủ dũng khí nói với cậu ấy câu tạm biệt, cả nhìn mặt cũng không dám.."

Rất lâu sau mới có người dám lên tiếng: "Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? Thời gian gấp lắm rồi, bằng không phải bỏ lại nơi này, nhưng chỗ nào chưa được vài ngàn dân của trấn chứ?"

Gương mặt già nua của ông nhăng tít lại, thể hiện rõ sự dằn vặt đau khổ.

"Về hết đi, các anh các chị để tôi suy nghĩ 3 ngày, 3 ngày sau tôi sẽ quyết định."

Tôi chờ người kéo về hết mới dám tiến vào.

Ông ngồi trên ghế tựa gỗ, lặng người nhìn ra cửa sổ, ánh mắt xa xăm...

"Con hết rồi nhỉ? Mong con sẽ nghe xong sẽ hiểu cho ông. Ta đã gần đất xa trời rồi, cũng đến lúc nên đem bí mật này nói ra rồi."

Tôi yên lặng ngồi xuống mặt đất cạnh chân ông, chờ nghe lời giải đáp.

"Năm đó ta vừa mới 18, cũng chỉ lớn hơn con bây giờ một tí..."

Nguyệt Trung Miêu khi ấy là con trai của trưởng trấn, tính cách vẫn còn có phần hơi hống hách, ngông cuồng.

- Cậu ấy tên là Một Tất Tro, so với ta có nhỏ tuổi hơn một tí. Lần đầu gặp tình trạng cậu ấy rất thảm, trên người ngoài thái đao Tuyết Văn ra không có bất cứ thứ gì giá trị, thậm chí tới giờ ta vẫn không biết đó có phải là tên thật của ấy hay không nữa. Ta đã lén đi tìm người nhà của cậu ấy rất nhiều năm rồi nhưng không có tí tin tức nào. Có lẽ, vốn không hề có Quỷ kiếm sĩ nào tên Một Tất Tro.

Nguyệt Trung Miêu hoài niệm, hắn không còn nhớ rõ hình dáng của cậu thiếu niên ấy nữa rồi, chỉ nhớ dưới ánh trăng lạnh, từng có một bóng lưng ngồi trên vách đá cheo leo, vừa uống rượu, vừa ngâm nga một câu thơ cổ. Lúc đó tưởng chừng như cậu thiếu niên ấy đã già thêm vài chục tuổi, đã trải qua hết phong ba sóng gió cuộc đời. Trăng lẽ loi bầu bạn cùng người cô độc, rượu vào sầu ra, đêm vắng ngâm thơ, gửi từng câu chữ vào gió mong gió mang chúng đến nơi xa, rót vào tay người thương. Hình ảnh ấy có chút gì liên quan tới một cậu thiếu niên 17 tuổi chứ.

Nhưng cũng chính bóng lưng ấy ghi dấu trong mắt hắn rất rất nhiều năm về sau.
 
Last edited:

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#11


Quân

Cũng không hiểu từ khi nào, cậu lại thân thiết với cô bạn nhí nhảnh Đới Nghiên Kỳ của Lôi Đình, có lẽ là từ khi cô bạn đeo theo cậu nhờ cậu làm quân sư quạt mo giúp cô nàng cưa cẩm người đội trưởng của mình

Thực sự hai người đó thành đôi vốn chẳng hề có công sức gì của cậu. Đới Nghiên Kỳ thích tiền bối Tiêu Thời Khâm, cô bạn chẳng hề ngại ngùng hay che dấu, vì thích nên quyết tâm theo đuổi, thành thì là một niềm hạnh phúc mà bại thì cũng chẳng còn gì để hối hận.

"Cậu không sợ không thành công thì hai người không dám nhìn mặt nhau à?"

Sau trận đấu giữa hai đội, cô bạn nhỏ lôi Kiều Nhất Phàm đi cắm rễ ở Mac donalds. Tuy rằng cả hai đều thích uống Stabucks hơn nhưng đành chịu, bảo một đôi trạch nam trạch nữ như hai người lết xác cả quảng đường dài chỉ để uống một ly cafe là chuyện không thể nào.

"Đương nhiên sợ chứ, nhưng mà không nói mình sẽ bức rức, sẽ ảnh hưởng đến trạng thái thi đấu, làm ảnh hưởng tới thành tích chiến đội. Khi thành tích chiến đội bị ảnh hưởng đội trưởng sẽ buồn, đội trưởng buồn thì anh ấy sẽ mắng mình. Bị người mình thích mắng sẽ làm con tim nhỏ bé này đau khổ, đau khổ sẽ mất ngủ, mất ngủ sẽ ảnh hưởng tới trạng thái thi đấu..."

Kiều Nhất Phàm biết cô nàng lại bắt đầu nhây, khi Đới Nghiên Kỳ nổi máu nhây lên câu chuyện sẽ còn kéo dài dài còn hơn là khi đội trưởng Diệp nói chuyện với Hoàng Thiếu Thiên, không mấy khi gặp nhau mà cứ ưa bắt nạt cậu. Kiều Nhất Phàm liếc người đối diện, bày ra vẻ mặt "nói tiếp đi, chắc tui tin đó".

"Chém xong rồi có nói không? Mình hỏi nghiêm túc mà."

Đới Nghiên Kỳ bày ra vẻ mặt gian xảo.

"Hỏi mình làm gì? Cậu cần à? Muốn tỏ tình với tiểu thiên tài của Vi Thảo?"

Cậu ngồi đối diện suýt sặc, bối rối nhìn cô bạn trước mặt.

"Giấu cái gì mà giấu, cậu tuổi đâu mà đòi qua mắt được mình? Chưa nghe đôi mắt của kẻ biết yêu không thể che giấu à? Có gì đâu mà xấu hổ."

Đới Nghiên Kỳ thấy tai Kiều Nhất Phàm đã đỏ ửng lên, mãi không chịu nói lời nào, thở dài.

"Cậu lúc nào cũng vậy, cậu thích Cao Anh Kiệt có gì là sai đâu, cậu ta được cậu thích là phước ba đời của cậu ta. Ngoại hình cậu không tệ, tính cách tốt, trong tay có quán quân, hiện tại còn là chủ lực, không lẽ cậu còn không xứng không tên đó."

Đới Nghiên Kỳ tức giận, tên đầu gỗ này lúc nào cũng vậy, có chỗ thua kém tên kia đâu mà cứ tự ti. Vinh Quang nói chuyện bằng thực lực, Kiều Nhất Phàm trong tay có quán quân rồi vẫn cảm thấy chưa xứng với người ta, cô đây cả Á Quân còn chưa có đã đi cưa cẩm đội trưởng thì coi là gì? Cái này là đang sỉ nhục cô sao?

"Cậu biết lí do mà, nói ra xong có khi còn chẳng nhìn được mặt nhau." Kiều Nhất Phàm ủ rủ đáp, ánh mắt tập trung vào đám bọt kem trong li nước.

Làm sao cậu dám nói chứ, tuyển thủ chuyên nghiệp bây giờ cũng phải cẩn thận hành vi, cử chỉ, lời nói không khác gì ngôi sao. Anh Kiệt rồi sẽ thành đội trưởng của Vi Thảo, cậu sợ nếu giả dụ Anh Kiệt có đồng ý, chuyện này lộ ra sẽ ảnh hưởng chiến đội lẫn sự nghiệp.

"Cậu hỏi sao mình dám nói với đội trưởng hả, mình chỉ nghĩ thích thì phải nói thôi. Nghĩ nhiều vậy làm gì, chuyện cậu thích ai người khác lấy quyền gì ý kiến chứ."

Đới Nghiên Kỳ tức giận, thái độ của Kiều Nhất Phàm bây giờ còn đáng giận hơn việc cứ ra sức giấu giấu diếm diếm cô nữa. Đám tuyển thủ bọn họ tên nào cũng tình trường nghèo nàn kinh khủng, hỏi 5 tên đã có tới 4 tên còn chưa có tình đầu, một thanh niên mà chuyện tình cảm còn chẳng phong phú hơn mấy đứa nhỏ sơ trung bây giờ. Có ai đó để thích là may lắm rồi, còn ở đó mà trăn với chả trở. Chẳng lẽ không thích được người khác giới thì cứ theo chủ nghĩa độc thân sẽ tốt hơn? So giữa việc có thể yêu thương một ai đó và việc chỉ có thể yêu thương chính mình thì vế sau tốt hơn?

'Tán cậu ta đi, mình giúp cho, cậu sẽ được nữ tuyển thủ vừa có IQ, vừa có EQ lại có nhan sắc này ở bên là quân sư, đảm bảo thành công." Đới Nghiên Kỳ hất mái tóc dài, diễn cực sâu.

Kiều Nhất Phàm cạn lời cô bạn, lúc nào cũng đùa được, cậu còn chưa kịp buồn hết 5s.

"Hai cậu từng ở chung phòng à?" Đới Nghiên Kỳ hai mắt lấp lánh nhìn cậu.

"...cái này.."

"Vậy là hồi ở trại huấn luyện hai cậu là cùng phòng. Thích cậu ta trước hay sau khi đó?"

Bị hỏi vấn đề này làm cậu trả lời đây, độ não động của gái này cậu đã không ít lần được chứng kiến. Tuyệt đối không phải là thứ người bình thường có thể hiểu được,

"Trước?" Người đối diện vẫn không buông tha cho cậu " Hay sau? Nhìn cậu đủ biết là sau rồi."

Kiều Nhất Phàm ngại ngùng gãi gãi mũi, đương nhiên là sau, trước đó có nói chuyện có quen biết gì đâu mà thích. Nhưng nói ra thì ai biết cô bạn này suy nghĩ sẽ bay tới tận chỗ nào chứ.

Đới Nghiên Kỳ cắn cắn ống hút, gật gù như chiêm nghiệm được chân lí mới.

"May mà đội trưởng nhà mình ở một mình, nếu không biết đâu lại nhảy ra một tình địch mới rồi."

"..."

Kiều Nhất Phàm đen mặt, biết ngay là không suy nghĩ được gì tốt đẹp mà.



(Rảnh rỗi nên viết chơi à, thôi cứ coi nó như một đoản nha)
 

Bình luận bằng Facebook