- Bình luận
- 243
- Số lượt thích
- 1,474
- Team
- Hưng Hân
- Fan não tàn của
- Tranh, Quả, Nhu, Tú, Kỳ
Trở về mục lục
4.
Vòng bảng mùa giải thứ tư đã qua một nửa. Mấy ngày trước, Gia Thế tại sân nhà gặp Vi Thảo, đấu đơn và lôi đài thua liên tiếp, cuối cùng thắng hiểm nhờ trận đoàn đội. Có "tân binh thiên tài" Vương Kiệt Hi vừa ra mắt mùa giải thứ ba đã nhận chức đội trưởng, Vi Thảo như thay da đổi thịt, khuấy động bao nhiêu trận lôi đài, chễm chệ đứng top bảng xếp hạng, ngang hàng cùng mấy ông lớn Gia Thế, Bá Đồ và Hoàng Phong. Trước một đội như Vi Thảo, búa rìu dư luận đẩy Gia Thế vào cảnh tiến thoái lưỡng nan: Thắng đậm là tất nhiên, thắng hiểm chắc chắn là sai lầm nghiêm trọng, đừng nói đến thua cuộc.
Tướng thủ lôi đài Gia Thế là Diệp Thu, bên Vi Thảo là Vương Kiệt Hi. Thiên tài mang danh "Ma Thuật Sư" đứng trên sân nhà Gia Thế, đối đầu trực tiếp với Diệp Thu, rốt cuộc lại là người còn đứng sau cùng.
Trên thực tế, khi Vương Kiệt Hi lên sân đấu, Nhất Diệp Chi Thu chỉ còn gần nửa HP. Trước đó Tô Mộc Tranh sai sót, dẫn đến tình hình Gia Thế trông càng thêm ngặt nghèo. Đương nhiên sau trận đấu những lời chỉ trích cô là "bình hoa di động" rộ lên, trong đó phần lớn đến từ fan Gia Thế. Một mặt bọn họ kỳ vọng lớn thất vọng nhiều, một mặt nữ tuyển thủ luôn bị xem là không đủ trình độ, dẫn đến việc bọn họ đều lên tiếng trách cứ mà không ai nhớ đến vấn đề rào cản tân binh.
Ma Thuật Sư đánh bại Đấu Thần trở thành tiêu điểm đêm đó. Gia Thế thắng đoàn đội mãn nhãn như nào đều bị thất bại trận lôi đài che phủ. Báo lá cải tung hô Vương Kiệt Hi lên tận nóc, đồng thời liên tục chỉ trích Tô Mộc Tranh vô trách nhiệm. Bọn họ còn bạo gan xem Tô Mộc Tranh là nguy cơ với Gia Thế, có kẻ cay nghiệt nói thẳng Tô Mộc Tranh sẽ là nguyên nhân Gia Thế mùa giải này thất bại thảm hại.
Lưu Hạo tắt phần mềm huấn luyện, vừa thả lỏng ngón tay vừa lướt web đọc tin tức. Tuy lượng fan hiểu chuyện không ít, trên diễn đàn Vinh Quang Gia Thế vẫn chịu không ít sỉ vả. Có hẳn bài viết lấy tiêu đề "Dùng người không khách quan" trên mục chủ đề hot, xem biểu hiện không như mong đợi của Gia Thế là lỗi từ cấp cao. Bài viết vừa chua ngoa vừa đầy tính sỉ nhục: "Một vị trí chiến lược như vậy lại giao cho một hot girl, cho hỏi trại huấn luyện Gia Thế không còn tài năng nào sao? Hay bọn họ bị kéo sang Bá Đồ cả rồi? Tiểu thư Tô thật sự muốn dấn thân vào giới chuyên nghiệp, làm bình luận viên chẳng phải thích hợp nhất sao? Tôi nghĩ mọi người cũng sẽ vô cùng hoan nghênh. Nhưng không, cô ở Gia Thế ngồi không ăn bám, tôi thật sự quan ngại liệu lãnh đạo Vương Triều có thỏa thuận nào đó không thể tiết lộ chăng?"
Người viết thêm dầu vào lửa, liên tiếp dấy lên các đề tài nhạy cảm, thuyết âm mưu càng lúc càng bạo gan, chuẩn tinh thần antifan chuyên nghiệp. Người ủng hộ vỗ tay lẫn người ra sức phản bác đều đông đảo. Lưu Hạo đọc từng bình luận, vốn chỉ định im lặng xem cuộc vui, nhưng càng đọc càng hăng, càng nhìn càng để bụng, hắn càng lúc càng ngứa mắt với những người lên tiếng biện hộ cho Diệp Thu cùng Tô Mộc Tranh. Lưu Hạo đăng nhập acc phụ, đưa ra một loạt "tin tức nội bộ" nửa thật nửa giả, nói rằng thực lực Tô Mộc Tranh trong Gia Thế căn bản không đáng xếp hạng, có người nọ trong trại huấn luyện —— tên tuổi cụ thể xin phép giữ kín —— bị ép phải nhường vị trí chỉ vì cô ta đem lại giá trị thương mại cao hơn. Ngẫm lại xem, đội phó Ngô Tuyết Phong sát cánh cùng Gia Thế lấy ba giải quán quân, công lao như sông núi, kết quả buổi chia tay còn bị biến thành dịp cho Tô Mộc Tranh ra mắt, lập tức trở thành kẻ lót đường đấy thôi!
Ngồi xem bình luận của mình dấy lên một cơn bàn tán sôi nổi, lòng Lưu Hạo đã đủ thỏa mãn, trận thua chưa kịp rửa nhục và nỗi uất ức lúc Diệp Thu công khai phê bình cũng tan thành mây khói. Chuyện xảy ra ngày đó cũng không ảnh hưởng đến kết quả trúng tuyển sau cùng của Lưu Hạo, chỉ có kẻ khởi xướng Trần Dạ Huy bị Diệp Thu áp dụng mức xử phạt nghiêm khắc nhất: loại ra khỏi danh sách ký kết chính thức thành tuyển thủ chuyên nghiệp.
Thời điểm ký kết rơi vào sáng thứ hai. Câu lạc bộ đang trong quá trình sửa chữa và mở rộng cơ sở hạ tầng, quản lý chiến đội phải chạy đi giám sát thi công, lúc này mọi thủ tục ký kết Đào Hiên đều phải đích thân xử lý.
Lưu Hạo đến trước cửa phòng làm việc, tiếng nói chuyện rất to như đang cãi vã lọt qua cánh cửa gỗ, tiếng được tiếng mất vọng ra:
". . . Cậu biết bọn họ vì sao đều chăm chú dõi theo Vương Kiệt Hi chứ? Vì đấu pháp của cậu ta rất đẹp mắt, rất đặc sắc, rất kích thích, đó chính là thứ khán giả muốn xem nhất!"
"Tôi thi đấu không phải để cho khán giả xem."
"Mà để thắng lợi? Diệp Thu, chuyện này với thắng lợi có gì mâu thuẫn sao?" Đào Hiên nói, "Trận lôi đài đó ai chiến thắng?"
"Đấu lôi đài thắng lợi không thể xem như thắng lợi của một mình Vương Kiệt Hi." Diệp Thu nói, "Hơn nữa cũng vì đoàn đội không phối hợp chặt chẽ, Vi Thảo đã thua trận đoàn đội."
"Từ góc độ thương mại mà nói, chiến thắng của Vương Kiệt Hi vô cùng ấn tượng! Cậu cho rằng khán giả muốn thấy điều gì?"
Không có tiếng trả lời.
"Chiến thuật? Di chuyển?" Đào Hiên dồn ép, "Đùa à? Bọn họ căn bản đâu có hiểu! Khán giả chỉ muốn nhìn những pha nghiền ép đối phương mãn nhãn. Giống như xem TV vậy, không phải những pha ngoạn mục thì cũng là những cảnh kịch tính, bọn họ quan tâm nhất chính là pha trình diễn của cậu ——"
"Sân đấu không phải là sân khấu." Diệp Thu ngắt lời Đào Hiên càng lúc càng kích động, "Vương Kiệt Hi thu hút được nhiều sự quan tâm đến thế, căn bản vì cậu ta thắng."
"Vậy tại sao chúng ta thắng trận đoàn đội, thắng trên tổng điểm, truyền thông cùng khán giả đều xem như không thấy?!"
Lưu Hạo gõ cửa, tiếng nói chuyện im bặt. Hắn đẩy cửa vào, Diệp Thu đang dựa cửa sổ hút thuốc, Đào Hiên mặt tái nhợt lạnh nhạt liếc Lưu Hạo một cái. Dư âm cuộc cãi vã nặng nề bao trùm, căn phòng yên tĩnh đến cùng cực. Đào Hiên chợt nhớ ra chuyện gì, đột nhiên quay sang Diệp Thu, mở miệng chất vấn: "Cái tên Trần Dạ Huy kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Diệp Thu hơi bất ngờ, lúc này mới quay sang nhìn Lưu Hạo, trong nháy mắt sắc mặt dường như thoáng đổi. Không cần bàn cãi, câu hỏi Đào Hiên vừa đưa ra vô cùng thất thố. Ông chủ và đội trưởng tranh luận, nội dung chỉ là thứ yếu, nhưng trước mặt đội viên thể hiện như thế sẽ trực tiếp làm giảm uy tín đội trưởng. Trừ khi Đào Hiên đặc biệt chú ý Trần Dạ Huy, nếu không chỉ một tên trại sinh thấp cổ bé họng không đủ để khiến trụ cột Gia Thế bị chất vấn.
Diệp Thu rít một hơi thuốc, rồi dập điếu thuốc trên tay.
"Cậu ta không hợp làm tuyển thủ chuyên nghiệp." Diệp Thu nói chung chung.
"Cho tôi một lý do đầy đủ."
Đào Hiên bức bách, dường như chủ ý muốn ép Diệp Thu mở miệng.
Ánh mắt Diệp Thu bình thản nhìn thẳng Đào Hiên.
"Tôi là đội trưởng, có toàn quyền sắp đặt thành viên chiến đội, không cần báo cáo."
Giọng nói Diệp Thu hệt như lúc đang lạnh lùng kiểm điểm sau trận đấu.
"Tôi là ông chủ, dĩ nhiên tôi có quyền hỏi cậu!"
Lại im lặng.
Sau đó, Diệp Thu dường như khẽ thở dài.
"Anh cho rằng tôi khảo sát trại sinh ở những mặt nào?"
"Mặt nào? Thao tác, ý thức, chiến thuật." Đào Hiên kể vài thứ, ngừng lại, buồn bực nói, "Bất kể là cái gì, không phải mấy thứ đó đều có trên bảng thống kê khảo sát sao?"
"Năng lực cậu ta có hạn, khả năng tương lai phát triển rất ít, con đường tuyển thủ chuyên nghiệp không hề tươi sáng."
"Tôi đã nhìn thành tích cậu ta." Vẻ mặt Đào Hiên mang vẻ châm chọc, "Không có khả năng phát triển?"
"Thành tích huấn luyện hàng ngày thì sao?"
"Không xem."
"Thấp hơn trung bình nhiều."
"Năng lực người này không kém." Đào Hiên bức xúc, "Không chăm chỉ cậu có thể đốc thúc, không giỏi có thể dạy! Cậu trực tiếp loại cậu ta?"
Diệp Thu nhìn Đào Hiên, không nói một lời.
"Lý do chỉ vậy sao, Diệp Thu?"
Đào Hiên như thể hoàn toàn không để ý đến ánh mắt Diệp Thu, tiếp tục truy hỏi.
Lưu Hạo không dám thở mạnh, bỗng dưng cảm thấy phấn chấn, trực giác khiến tim hắn đập nhanh hơn, hắn im lặng dùng hai mắt thu lại toàn bộ sự việc trong phòng. Đột nhiên hắn nhớ đến lần thấy Đào Hiên và Diệp Thu song song trên hành lang, dưới ánh đèn gương mặt lạnh lùng của cả hai lúc ẩn lúc hiện. Bọn họ dọc đường không hề giao lưu, thậm chí không hề liếc mắt, đi cạnh nhau gần đến thế mà bầu không khí lạnh như băng.
Thật lâu sau, Diệp Thu bỗng mở miệng phá vỡ không khí trầm mặc.
"Năng lực không đủ có thể học hỏi, tố chất không đủ có thể rèn luyện, tương lai phát triển có hạn có thể liều thử. Nhưng cậu ta không chăm chỉ lại chọn cách gian dối, cậu ta căn bản không hiểu bản thân mình theo đuổi cái gì, làm sao trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp?"
Diệp Thu nói, vạch trần sự thật không chút nể nang.
Chính là cách vạch trần đó, cách mà Lưu Hạo thống hận vô cùng, cách được dùng vô số lần để đưa đến kết luận.
Lần đầu gặp, chỉ một câu, hắn liền bị Diệp Thu cho rằng không bằng Tô Mộc Tranh. Mấy ngày trước, hắn bị Diệp Thu mỉa mai vì một bữa cơm nương tay, nhận mấy chục nghìn tệ thi đấu giả. Sau đó, hắn bị Diệp Thu phê bình trong lòng mang ý đồ xấu. Mà hiện tại, đến phiên Trần Dạ Huy bị Diệp Thu nhận định không phù hợp làm tuyển thủ chuyên nghiệp. Mỗi lần đều là hiểu lầm, mỗi lần đều là làm nhục, mỗi lần đều chắc như đinh đóng cột không bàn luận thêm, mỗi lần anh ta đều là vị thẩm phán cao cao tại thượng. Anh ta ở Gia Thế quyền sinh quyền sát cứ công khai tỏ ra chán ghét như vậy, mạnh mẽ quả quyết như vậy, làm người khác tuyệt vọng lại không có bất kỳ cơ hội nào giải thích. Như một vị phán quan địa ngục dứt khoát, cho lên thiên đường được lên thiên đường, đày xuống địa ngục phải xuống địa ngục. Sau đó không có sau đó, đây chính là kết cục, phán quan vĩnh viễn đúng.
—— vĩnh viễn đúng.
Sự kiên nhẫn của Đào Hiên ngày qua ngày bị bào mòn, sự nghi kỵ cùng xa lánh dần tích tụ khi thường xuyên bị từ chối, thuyết phục không thành công. Diệp Thu cố chấp, kiêu ngạo, lý tưởng đến mức ấu trĩ, cách anh ta đối nhân xử thế cũng vậy, tiêu cực, trắng đen rõ ràng, không chút nể nang. Nhưng thành tựu mà Diệp Thu đạt được cùng tư thái thản nhiên lại chính xác đưa ra nhận xét khiến Đào Hiên không thể không tạm thời thỏa hiệp. Đào Hiên cố nén lửa giận trong lòng, vẻ mặt ngớ ngẩn nửa muốn nổi điên nửa muốn cười. Hai bên nhìn nhau, nửa buổi không lên tiếng, rồi Đào Hiên trở lại bàn làm việc, gõ gõ ngón tay lên mặt bàn mấy cái, lắc đầu như muốn rũ bỏ suy nghĩ trong đầu, bộ dạng muốn nói rồi lại thôi.
"Được." Cuối cùng Đào Hiên lên tiếng, "Cậu đi trước đi, tôi ký hợp đồng với cậu ta."
Hợp đồng Lưu Hạo chỉ có một năm, vừa để quan sát tình hình, vừa phòng những trường hợp gặp rào cản tân binh xong không còn phát huy được tài năng. Giảng giải sơ về việc ra mắt mùa giải thứ năm, Đào Hiên bắt đầu lật hợp đồng, nhấn mạnh những điểm quan trọng trong đó. Anh ta kéo dài giọng à ờ, tay lật nhanh xem thử trong hợp đồng còn gì đáng nói không, bất chợt dừng tay, nhíu mày nhìn vào một điểm, mà giọng nói kéo dài nãy giờ cũng lập tức im bặt.
"Còn lại không có gì đặc biệt, cậu tự xem hợp đồng một lần, có gì thắc mắc cứ hỏi."
Đào Hiên nói, tay phóng quyển hợp đồng được ép bìa plastic. Nói là phóng, đúng ra là ném, hợp đồng lộn một vòng trên không, rơi xuống trước mặt Lưu Hạo, gió lật mở toang.
Đào Hiên đột nhiên lộ vẻ mất kiên nhẫn.
Lưu Hạo không lên tiếng, lật hợp đồng xem thử, chợt thấy một điều khoản: Cấm công khai hình ảnh Diệp Thu dưới bất kỳ phương tiện nào.
Đây là một quy tắc cũ, là điểm đặc biệt nhất trong mọi hợp đồng tuyển thủ Gia Thế. Lưu Hạo từ ngày vào trại huấn luyện đã nghe quản lý nhấn mạnh vài lần, nhưng lần này Đào Hiên không hề nhắc đến, ánh mắt lộ rõ vẻ căm ghét.
Nháy mắt, mùa đông trôi qua.
Chung kết mùa giải thứ tư, Bá Đồ đăng đỉnh Vinh Quang. Gia Thế chấm dứt vương triều.
Sự bất mãn của Đào Hiên với Diệp Thu, cuối cùng đã bùng lên mạnh mẽ.
Cơn bạo phát này không phải vì tích lũy đến giọt nước tràn ly, mà vốn từ ngày đầu đã nhen nhóm, đến khi Gia Thế lần đầu thất bại liền bùng nổ. Đào Hiên vốn đã đầy bất mãn, nghi kỵ, cảm xúc như nồi áp suất chật ních luôn phát ra tiếng động. Ngày thường biểu hiện cùng tư thái chuẩn xác mạnh mẽ của Diệp Thu khiến Đào Hiên không thể không kiềm chế cảm xúc, mà hiện tại sự hạn chế này bị giải trừ toàn bộ, cảm xúc chen nhau bùng phát không còn giữ lại chút gì.
Trần Dạ Huy trước kia bị Diệp Thu khai trừ khỏi trại huấn luyện, sau được Đào Hiên đề bạt, trở thành công hội trưởng công hội Gia Vương Triều.
Khách quan mà nói, với năng lực Trần Dạ Huy, cho dù ngày xưa không gian dối, khả năng hắn thuận lợi ra mắt thành tuyển thủ chuyên nghiệp cũng rất ít, nhưng toàn bộ hận thù Trần Dạ Huy đều đổ lên Diệp Thu, cảm thấy anh ta một tay chặt đứt con đường chuyên nghiệp của mình, vô thức bỏ qua việc bản thân từ đầu có khiếm khuyết. Tuy việc trở thành công hội trưởng cũng do Diệp Thu sắp xếp, cậu ta không hề lấy làm cảm tạ. Chuyện cũ như nghẹn trong cổ họng, lại thêm việc Đào Hiên đề bạt Trần Dạ Huy, cậu ta càng nghe lời Đào Hiên, càng hận thù sâu sắc Diệp Thu.
Diệp Thu được khen ngợi là bậc thầy chiến thuật, đó là trên sân đấu Vinh Quang. Nhưng xét đến hiện thực, trước sau cao thủ đệ nhất vẫn là Đào Hiên.
So sánh như vậy thật ra không công bằng lắm. Diệp Thu chính là thiếu niên đơn thuần ôm lý tưởng, không suy nghĩ lắt léo những chuyện đời thường. Ngoài Vinh Quang ra, đối với mọi chuyện anh ta đều lạnh nhạt hờ hững, bộ dạng thiếu sức sống, khiến người khác nghi ngờ liệu có phải anh ta bị Vinh Quang hút hết sinh khí chỉ còn lại cái xác vô hồn.
Anh nhìn thấu những nước cờ gian nan nhất, nhìn thấu chiêu bài tẩy của đối thủ, nhìn trước được kết cục của chiến đội hay thậm chí của cả Liên minh. Nhưng anh lại không nhìn trước những việc sắp xảy ra với mình. Anh sắp xếp chiến thuật, ra bao nhiêu phán đoán, lại không tính đến lòng người.
Mùa giải thứ sáu, một đêm trước trận đấu vòng bảng với Luân Hồi, Lưu Hạo mơ một giấc mơ. Trong giấc mơ, tuyển thủ Gia Thế cầm vũ khí nhân vật mình trên tay, đứng trên bản đồ sân nhà Gia Thế chuẩn bị dùng: Cánh Đồng Hoang Vu. Nham thạch sôi ùng ục, tiếng gió xào xạc xuyên qua bụi cây. Chợt trên thảo nguyên một cơn lốc kéo đến, Lưu Hạo hoảng sợ gọi Diệp Thu dừng lại. Diệp Thu mãi không dừng, thế là Lưu Hạo đuổi theo kéo vạt áo anh ta, khiến anh ta quay đầu. Gương mặt Diệp Thu không cảm xúc, hai mắt vẫn thẳng tắp nhìn về phía trước, trong mắt chỉ phản xạ màu dung nham vàng óng, không thể thấy rõ tròng mắt.
Lưu Hạo liền rút kiếm đâm vào vai Diệp Thu. Không có hiệu ứng hình ảnh lẫn âm thanh game, nhưng Lưu Hạo chân chính cảm nhận được lực cản thân thể, máu tươi chảy ra cùng tiếng kim loại đâm vào da thịt đều rất thật. Nhưng Diệp Thu vẫn không quay đầu, cứ như không hề cảm giác đau đớn, Lưu Hạo bị anh ta kéo lê theo thanh kiếm, tiếp tục tiến lên phía trước.
Trong giấc mơ hắn trở nên cuồng loạn.
Vì sao mày không dừng lại?
Vì sao mày không quay đầu nhìn?
Vì sao mày không nghe tao nói?
Khi tỉnh lại, Lưu Hạo hoảng sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hàm răng cắn chặt vào nhau. Diệp Thu trong đồng phục Gia Thế đang đứng ở đầu giường, trong tay cầm chiếc đồng hồ báo thức mà Lưu Hạo vô thức hất văng ra đất.
"Đêm qua quên đặt báo thức phải không?" Diệp Thu hỏi, đặt một túi đồ lên chiếc bàn cạnh giường Lưu Hạo, "Mau dậy đi, sắp xuất phát rồi."
Trận đấu này Gia Thế sân nhà gặp Luân Hồi, thua cuộc với tỷ số 2 : 8. Luân Hồi thành công tăng hạng, đạp lên Gia Thế.
Đấu solo, Tô Mộc Tranh cùng Lưu Hạo mỗi người thắng một điểm. Đấu lôi đài, Chu Trạch Khải xuất sắc một chấp hai, trong đó có cả Diệp Thu. Đấu đoàn đội, Chu Trạch Khải cùng thành viên vừa chuyển nhượng kỳ mùa đông - Giang Ba Đào - dẫn dắt cả đội đột phá phòng thủ Gia Thế, hợp lực đánh bại Diệp Thu rồi kết liễu mục sư Trương Gia Hưng.
Khắp nhà thi đầu ồ lên. Những người kích động nhất chính là fan Gia Thế.
Mùa giải thứ tư thất bại, họ vẫn vô cùng mong đợi mùa giải tiếp theo. Mùa giải thứ năm thất bại, bọn họ bắt đầu thất vọng. Mùa giải thứ sáu tiếp tục thất bại, bọn họ trở nên phẫn nộ. Sự phẫn nộ này không nhằm vào toàn Gia Thế, mà chỉ nhằm vào Diệp Thu.
Diệp Thu, người đã thống lĩnh Gia Thế càn quét Liên minh lập nên vương triều ba quán quân liên tiếp, người mạnh nhất Vinh Quang, đối tượng toàn bộ tuyển thủ chuyên nghiệp muốn thách thức, đồng thời là đỉnh cao mọi người chơi đều ngước nhìn. Vậy mà từ mùa giải thứ tư thất bại, Gia Thế càng ngày thành tích càng sa sút. Bởi vì thế hệ hoàng kim thiên tài đồng loạt xuất hiện sao? Hay bởi vì đội ngũ nòng cốt Gia Thế hiện tại đã hoàn toàn thay đổi so với ngày Gia Thế lập nên vương triều?
Cho dù vậy đi chăng nữa, ánh mắt mọi người đều chỉ tập trung vào Diệp Thu. Chẳng phải Diệp Thu chính là Gia Thế sao? Gia Thế không phải chính là Diệp Thu sao?
Huống chi lần này bọn họ bại bởi Luân Hồi, một chiến đội mới nổi. Đứng cạnh một chiến đội đang lên, Gia Thế ngày càng sa sút không ngừng bị so sánh. Đội trưởng Chu Trạch Khải mạnh đến nỗi Luân Hồi được mệnh danh "Chiến đội một người". Trong mắt mọi người, Chu Trạch Khải là hiện thân Luân Hồi, Luân Hồi cũng chính là Chu Trạch Khải. Chính vì nhận định này, một so sánh hết sức khập khiễng lại được người người ủng hộ: Gia Thế thua Luân Hồi, đồng nghĩa với việc Diệp Thu thất bại dưới tay Chu Trạch Khải.
Lưu Hạo dán mắt vào màn hình máy tính, chăm chú đến độ cảm thấy nhức mắt. Phòng huấn luyện không một bóng người, chỉ có tiếng hắn bấm chuột khe khẽ vang lên không ngừng. Trên diễn đàn Vinh Quang hàng loạt bài viết từ ngắn đến dài đồng loạt lên án Diệp Thu, từ ngữ chua ngoa ác độc đủ cả, khiến Lưu Hạo cảm thấy được an ủi vô cùng. Tuy thua trận, Lưu Hạo vẫn sung sướng khi đọc từng lời chỉ trích Diệp Thu. Cảm giác này hệt như khi Lưu Hạo vừa ra mắt mùa giải thứ năm, vài trận đấu phát huy xuất sắc mang đến cho hắn bao nhiêu lời khen thưởng.
Chu Trạch Khải ra mắt cùng mùa giải với Lưu Hạo. Bọn họ từng bị so sánh bởi Lưu Hạo vừa ra mắt đã giữ chức đội phó, trong khi Chu Trạch Khải giữ chức đội trưởng Luân Hồi. Mùa giải thứ tư kết thúc, đội trưởng Trương Ích Vỹ đột ngột chuyển nhượng khỏi Luân Hồi, Chu Trạch Khải lập tức tiếp nhận vị trí lẫn nhân vật anh ta để lại. Khi đó Luân Hồi chỉ là một chiến đội mờ nhạt, việc này không dấy lên nhiều động tĩnh, nhưng từ ngày mùa giải mới bắt đầu, Chu Trạch Khải biểu hiện chói mắt, hình tượng được quảng cáo rộng rãi, Luân Hồi lập tức thu hút bao nhiêu ánh nhìn.
Ngẫm lại, Trương Ích Vỹ đột nhiên rời khỏi Luân Hồi, chắc hẳn vì bị buộc thoái nhượng cho chàng tân binh trước đó không tiếng tăm này.
Sự liều lĩnh của Luân Hồi không phải điều mọi người bàn tán. Dấy lên tranh cãi nhiều nhất, chính là cách Luân Hồi đối xử với đội trưởng cũ Trương Ích Vỹ.
Trương Ích Vỹ tuy không phải cao thủ hàng đầu, anh ta vẫn đủ khả năng giữ chức đội trưởng gồng gánh chiến đội. Cuối mùa giải thứ tư, Trương Ích Vỹ đang trên đỉnh phong độ, tiếp tục thi đấu không chừng vẫn có thể lập ra thời đại huy hoàng cho mình. Vậy mà Luân Hồi quả quyết đẩy anh ta đi, chiến đội bị chỉ trích bất nhân bất nghĩa, trở thành đối tượng để fan các chiến đội lớn châm biếm. Tân binh có thiên phú ở đâu chẳng có, trong trại huấn luyện chiến đội lớn càng nhiều. Song số lượng có thể trụ lại Vinh Quang không bao nhiêu, vậy mà Luân Hồi vì một tân binh chưa rõ tương lai ra sao lập tức vứt bỏ một tuyển thủ có phong độ có thành tích, hơn nữa người này là đội trưởng, là át chủ bài của họ, là người cống hiến nhiều nhất cho chiến đội. Hành động này không khác nào ăn xổi ở thì, vì chút lợi nhỏ vứt bỏ mọi thứ của những thiển cận. Với bản thân Trương Ích Vỹ, đang là một chủ lực chiến đội, đang trên đỉnh phong độ, đột nhiên anh trở thành kẻ lang thang. Như chưa đủ tàn nhẫn, Luân Hồi ngoảnh mặt làm ngơ trước dư luận, cố ý tôn sùng Chu Trạch Khải.
Sau đó, Chu Trạch Khải không làm Luân Hồi thất vọng. Từ một chiến đội mờ nhạt, Luân Hồi lần đầu đứng hạng năm toàn vòng bảng, tiến vào vòng chung kết, hình ảnh Chu Trạch Khải cũng mang lại vô số hợp đồng quảng cáo cho Luân Hồi. Cuối mùa giải đó, Luân Hồi thay máu hàng loạt, Giang Ba Đào gia nhập từ giữa mùa giải thứ sáu hoàn hảo bổ khuyết cho sự kiệm lời của Chu Trạch Khải, Luân Hồi càng trở nên mạnh mẽ, lần lượt đánh bại các ông lớn ngày trước như Gia Thế và Bá Đồ. Lúc này Trương Ích Vỹ liền bị quên lãng, thậm chí không ít người lý trí chỉ ra rằng Luân Hồi đã ra quyết định vô cùng đúng đắn.
Thắng làm vua, thua làm giặc. Mọi việc luôn như thế.
Sau trận đấu với Luân Hồi, Đào Hiên ngày càng công khai tỏ vẻ bất mãn với Diệp Thu.
Mùa giải thứ bảy, Tôn Tường ra mắt, trở thành thiên tài thứ hai sau Vương Kiệt Hi phá vỡ rào cản tân binh. Cùng mùa giải, người trước đạt quán quân thứ hai, Tôn Tường vì thế cũng được kỳ vọng không ít. Mọi người chỉ tiếc hắn xuất thân từ một chiến đội yếu, lại ngóng xem đội nào có thể lôi kéo hắn.
Thời điểm Diệp Thu họp kiểm điểm toàn đội, Lưu Hạo vô tình biết được Đào Hiên có ý dùng Tôn Tường thay thế Diệp Thu. Nhìn cảnh Diệp Thu nghiêm túc phân tích replay rồi thi thoảng pha trò trêu đùa mọi người, Lưu Hạo thấy hài hước cực kỳ. Cho dù hắn cũng bị phê bình mấy lần, hôm nay hắn không hề cảm giác xấu hổ lẫn phẫn nộ như ngày xưa. Hắn chỉ cười trộm: Diệp Thu, cứ đắc ý như vậy, mày vẫn chẳng biết gì cả!
4.
Vòng bảng mùa giải thứ tư đã qua một nửa. Mấy ngày trước, Gia Thế tại sân nhà gặp Vi Thảo, đấu đơn và lôi đài thua liên tiếp, cuối cùng thắng hiểm nhờ trận đoàn đội. Có "tân binh thiên tài" Vương Kiệt Hi vừa ra mắt mùa giải thứ ba đã nhận chức đội trưởng, Vi Thảo như thay da đổi thịt, khuấy động bao nhiêu trận lôi đài, chễm chệ đứng top bảng xếp hạng, ngang hàng cùng mấy ông lớn Gia Thế, Bá Đồ và Hoàng Phong. Trước một đội như Vi Thảo, búa rìu dư luận đẩy Gia Thế vào cảnh tiến thoái lưỡng nan: Thắng đậm là tất nhiên, thắng hiểm chắc chắn là sai lầm nghiêm trọng, đừng nói đến thua cuộc.
Tướng thủ lôi đài Gia Thế là Diệp Thu, bên Vi Thảo là Vương Kiệt Hi. Thiên tài mang danh "Ma Thuật Sư" đứng trên sân nhà Gia Thế, đối đầu trực tiếp với Diệp Thu, rốt cuộc lại là người còn đứng sau cùng.
Trên thực tế, khi Vương Kiệt Hi lên sân đấu, Nhất Diệp Chi Thu chỉ còn gần nửa HP. Trước đó Tô Mộc Tranh sai sót, dẫn đến tình hình Gia Thế trông càng thêm ngặt nghèo. Đương nhiên sau trận đấu những lời chỉ trích cô là "bình hoa di động" rộ lên, trong đó phần lớn đến từ fan Gia Thế. Một mặt bọn họ kỳ vọng lớn thất vọng nhiều, một mặt nữ tuyển thủ luôn bị xem là không đủ trình độ, dẫn đến việc bọn họ đều lên tiếng trách cứ mà không ai nhớ đến vấn đề rào cản tân binh.
Ma Thuật Sư đánh bại Đấu Thần trở thành tiêu điểm đêm đó. Gia Thế thắng đoàn đội mãn nhãn như nào đều bị thất bại trận lôi đài che phủ. Báo lá cải tung hô Vương Kiệt Hi lên tận nóc, đồng thời liên tục chỉ trích Tô Mộc Tranh vô trách nhiệm. Bọn họ còn bạo gan xem Tô Mộc Tranh là nguy cơ với Gia Thế, có kẻ cay nghiệt nói thẳng Tô Mộc Tranh sẽ là nguyên nhân Gia Thế mùa giải này thất bại thảm hại.
Lưu Hạo tắt phần mềm huấn luyện, vừa thả lỏng ngón tay vừa lướt web đọc tin tức. Tuy lượng fan hiểu chuyện không ít, trên diễn đàn Vinh Quang Gia Thế vẫn chịu không ít sỉ vả. Có hẳn bài viết lấy tiêu đề "Dùng người không khách quan" trên mục chủ đề hot, xem biểu hiện không như mong đợi của Gia Thế là lỗi từ cấp cao. Bài viết vừa chua ngoa vừa đầy tính sỉ nhục: "Một vị trí chiến lược như vậy lại giao cho một hot girl, cho hỏi trại huấn luyện Gia Thế không còn tài năng nào sao? Hay bọn họ bị kéo sang Bá Đồ cả rồi? Tiểu thư Tô thật sự muốn dấn thân vào giới chuyên nghiệp, làm bình luận viên chẳng phải thích hợp nhất sao? Tôi nghĩ mọi người cũng sẽ vô cùng hoan nghênh. Nhưng không, cô ở Gia Thế ngồi không ăn bám, tôi thật sự quan ngại liệu lãnh đạo Vương Triều có thỏa thuận nào đó không thể tiết lộ chăng?"
Người viết thêm dầu vào lửa, liên tiếp dấy lên các đề tài nhạy cảm, thuyết âm mưu càng lúc càng bạo gan, chuẩn tinh thần antifan chuyên nghiệp. Người ủng hộ vỗ tay lẫn người ra sức phản bác đều đông đảo. Lưu Hạo đọc từng bình luận, vốn chỉ định im lặng xem cuộc vui, nhưng càng đọc càng hăng, càng nhìn càng để bụng, hắn càng lúc càng ngứa mắt với những người lên tiếng biện hộ cho Diệp Thu cùng Tô Mộc Tranh. Lưu Hạo đăng nhập acc phụ, đưa ra một loạt "tin tức nội bộ" nửa thật nửa giả, nói rằng thực lực Tô Mộc Tranh trong Gia Thế căn bản không đáng xếp hạng, có người nọ trong trại huấn luyện —— tên tuổi cụ thể xin phép giữ kín —— bị ép phải nhường vị trí chỉ vì cô ta đem lại giá trị thương mại cao hơn. Ngẫm lại xem, đội phó Ngô Tuyết Phong sát cánh cùng Gia Thế lấy ba giải quán quân, công lao như sông núi, kết quả buổi chia tay còn bị biến thành dịp cho Tô Mộc Tranh ra mắt, lập tức trở thành kẻ lót đường đấy thôi!
Ngồi xem bình luận của mình dấy lên một cơn bàn tán sôi nổi, lòng Lưu Hạo đã đủ thỏa mãn, trận thua chưa kịp rửa nhục và nỗi uất ức lúc Diệp Thu công khai phê bình cũng tan thành mây khói. Chuyện xảy ra ngày đó cũng không ảnh hưởng đến kết quả trúng tuyển sau cùng của Lưu Hạo, chỉ có kẻ khởi xướng Trần Dạ Huy bị Diệp Thu áp dụng mức xử phạt nghiêm khắc nhất: loại ra khỏi danh sách ký kết chính thức thành tuyển thủ chuyên nghiệp.
Thời điểm ký kết rơi vào sáng thứ hai. Câu lạc bộ đang trong quá trình sửa chữa và mở rộng cơ sở hạ tầng, quản lý chiến đội phải chạy đi giám sát thi công, lúc này mọi thủ tục ký kết Đào Hiên đều phải đích thân xử lý.
Lưu Hạo đến trước cửa phòng làm việc, tiếng nói chuyện rất to như đang cãi vã lọt qua cánh cửa gỗ, tiếng được tiếng mất vọng ra:
". . . Cậu biết bọn họ vì sao đều chăm chú dõi theo Vương Kiệt Hi chứ? Vì đấu pháp của cậu ta rất đẹp mắt, rất đặc sắc, rất kích thích, đó chính là thứ khán giả muốn xem nhất!"
"Tôi thi đấu không phải để cho khán giả xem."
"Mà để thắng lợi? Diệp Thu, chuyện này với thắng lợi có gì mâu thuẫn sao?" Đào Hiên nói, "Trận lôi đài đó ai chiến thắng?"
"Đấu lôi đài thắng lợi không thể xem như thắng lợi của một mình Vương Kiệt Hi." Diệp Thu nói, "Hơn nữa cũng vì đoàn đội không phối hợp chặt chẽ, Vi Thảo đã thua trận đoàn đội."
"Từ góc độ thương mại mà nói, chiến thắng của Vương Kiệt Hi vô cùng ấn tượng! Cậu cho rằng khán giả muốn thấy điều gì?"
Không có tiếng trả lời.
"Chiến thuật? Di chuyển?" Đào Hiên dồn ép, "Đùa à? Bọn họ căn bản đâu có hiểu! Khán giả chỉ muốn nhìn những pha nghiền ép đối phương mãn nhãn. Giống như xem TV vậy, không phải những pha ngoạn mục thì cũng là những cảnh kịch tính, bọn họ quan tâm nhất chính là pha trình diễn của cậu ——"
"Sân đấu không phải là sân khấu." Diệp Thu ngắt lời Đào Hiên càng lúc càng kích động, "Vương Kiệt Hi thu hút được nhiều sự quan tâm đến thế, căn bản vì cậu ta thắng."
"Vậy tại sao chúng ta thắng trận đoàn đội, thắng trên tổng điểm, truyền thông cùng khán giả đều xem như không thấy?!"
Lưu Hạo gõ cửa, tiếng nói chuyện im bặt. Hắn đẩy cửa vào, Diệp Thu đang dựa cửa sổ hút thuốc, Đào Hiên mặt tái nhợt lạnh nhạt liếc Lưu Hạo một cái. Dư âm cuộc cãi vã nặng nề bao trùm, căn phòng yên tĩnh đến cùng cực. Đào Hiên chợt nhớ ra chuyện gì, đột nhiên quay sang Diệp Thu, mở miệng chất vấn: "Cái tên Trần Dạ Huy kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Diệp Thu hơi bất ngờ, lúc này mới quay sang nhìn Lưu Hạo, trong nháy mắt sắc mặt dường như thoáng đổi. Không cần bàn cãi, câu hỏi Đào Hiên vừa đưa ra vô cùng thất thố. Ông chủ và đội trưởng tranh luận, nội dung chỉ là thứ yếu, nhưng trước mặt đội viên thể hiện như thế sẽ trực tiếp làm giảm uy tín đội trưởng. Trừ khi Đào Hiên đặc biệt chú ý Trần Dạ Huy, nếu không chỉ một tên trại sinh thấp cổ bé họng không đủ để khiến trụ cột Gia Thế bị chất vấn.
Diệp Thu rít một hơi thuốc, rồi dập điếu thuốc trên tay.
"Cậu ta không hợp làm tuyển thủ chuyên nghiệp." Diệp Thu nói chung chung.
"Cho tôi một lý do đầy đủ."
Đào Hiên bức bách, dường như chủ ý muốn ép Diệp Thu mở miệng.
Ánh mắt Diệp Thu bình thản nhìn thẳng Đào Hiên.
"Tôi là đội trưởng, có toàn quyền sắp đặt thành viên chiến đội, không cần báo cáo."
Giọng nói Diệp Thu hệt như lúc đang lạnh lùng kiểm điểm sau trận đấu.
"Tôi là ông chủ, dĩ nhiên tôi có quyền hỏi cậu!"
Lại im lặng.
Sau đó, Diệp Thu dường như khẽ thở dài.
"Anh cho rằng tôi khảo sát trại sinh ở những mặt nào?"
"Mặt nào? Thao tác, ý thức, chiến thuật." Đào Hiên kể vài thứ, ngừng lại, buồn bực nói, "Bất kể là cái gì, không phải mấy thứ đó đều có trên bảng thống kê khảo sát sao?"
"Năng lực cậu ta có hạn, khả năng tương lai phát triển rất ít, con đường tuyển thủ chuyên nghiệp không hề tươi sáng."
"Tôi đã nhìn thành tích cậu ta." Vẻ mặt Đào Hiên mang vẻ châm chọc, "Không có khả năng phát triển?"
"Thành tích huấn luyện hàng ngày thì sao?"
"Không xem."
"Thấp hơn trung bình nhiều."
"Năng lực người này không kém." Đào Hiên bức xúc, "Không chăm chỉ cậu có thể đốc thúc, không giỏi có thể dạy! Cậu trực tiếp loại cậu ta?"
Diệp Thu nhìn Đào Hiên, không nói một lời.
"Lý do chỉ vậy sao, Diệp Thu?"
Đào Hiên như thể hoàn toàn không để ý đến ánh mắt Diệp Thu, tiếp tục truy hỏi.
Lưu Hạo không dám thở mạnh, bỗng dưng cảm thấy phấn chấn, trực giác khiến tim hắn đập nhanh hơn, hắn im lặng dùng hai mắt thu lại toàn bộ sự việc trong phòng. Đột nhiên hắn nhớ đến lần thấy Đào Hiên và Diệp Thu song song trên hành lang, dưới ánh đèn gương mặt lạnh lùng của cả hai lúc ẩn lúc hiện. Bọn họ dọc đường không hề giao lưu, thậm chí không hề liếc mắt, đi cạnh nhau gần đến thế mà bầu không khí lạnh như băng.
Thật lâu sau, Diệp Thu bỗng mở miệng phá vỡ không khí trầm mặc.
"Năng lực không đủ có thể học hỏi, tố chất không đủ có thể rèn luyện, tương lai phát triển có hạn có thể liều thử. Nhưng cậu ta không chăm chỉ lại chọn cách gian dối, cậu ta căn bản không hiểu bản thân mình theo đuổi cái gì, làm sao trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp?"
Diệp Thu nói, vạch trần sự thật không chút nể nang.
Chính là cách vạch trần đó, cách mà Lưu Hạo thống hận vô cùng, cách được dùng vô số lần để đưa đến kết luận.
Lần đầu gặp, chỉ một câu, hắn liền bị Diệp Thu cho rằng không bằng Tô Mộc Tranh. Mấy ngày trước, hắn bị Diệp Thu mỉa mai vì một bữa cơm nương tay, nhận mấy chục nghìn tệ thi đấu giả. Sau đó, hắn bị Diệp Thu phê bình trong lòng mang ý đồ xấu. Mà hiện tại, đến phiên Trần Dạ Huy bị Diệp Thu nhận định không phù hợp làm tuyển thủ chuyên nghiệp. Mỗi lần đều là hiểu lầm, mỗi lần đều là làm nhục, mỗi lần đều chắc như đinh đóng cột không bàn luận thêm, mỗi lần anh ta đều là vị thẩm phán cao cao tại thượng. Anh ta ở Gia Thế quyền sinh quyền sát cứ công khai tỏ ra chán ghét như vậy, mạnh mẽ quả quyết như vậy, làm người khác tuyệt vọng lại không có bất kỳ cơ hội nào giải thích. Như một vị phán quan địa ngục dứt khoát, cho lên thiên đường được lên thiên đường, đày xuống địa ngục phải xuống địa ngục. Sau đó không có sau đó, đây chính là kết cục, phán quan vĩnh viễn đúng.
—— vĩnh viễn đúng.
Sự kiên nhẫn của Đào Hiên ngày qua ngày bị bào mòn, sự nghi kỵ cùng xa lánh dần tích tụ khi thường xuyên bị từ chối, thuyết phục không thành công. Diệp Thu cố chấp, kiêu ngạo, lý tưởng đến mức ấu trĩ, cách anh ta đối nhân xử thế cũng vậy, tiêu cực, trắng đen rõ ràng, không chút nể nang. Nhưng thành tựu mà Diệp Thu đạt được cùng tư thái thản nhiên lại chính xác đưa ra nhận xét khiến Đào Hiên không thể không tạm thời thỏa hiệp. Đào Hiên cố nén lửa giận trong lòng, vẻ mặt ngớ ngẩn nửa muốn nổi điên nửa muốn cười. Hai bên nhìn nhau, nửa buổi không lên tiếng, rồi Đào Hiên trở lại bàn làm việc, gõ gõ ngón tay lên mặt bàn mấy cái, lắc đầu như muốn rũ bỏ suy nghĩ trong đầu, bộ dạng muốn nói rồi lại thôi.
"Được." Cuối cùng Đào Hiên lên tiếng, "Cậu đi trước đi, tôi ký hợp đồng với cậu ta."
Hợp đồng Lưu Hạo chỉ có một năm, vừa để quan sát tình hình, vừa phòng những trường hợp gặp rào cản tân binh xong không còn phát huy được tài năng. Giảng giải sơ về việc ra mắt mùa giải thứ năm, Đào Hiên bắt đầu lật hợp đồng, nhấn mạnh những điểm quan trọng trong đó. Anh ta kéo dài giọng à ờ, tay lật nhanh xem thử trong hợp đồng còn gì đáng nói không, bất chợt dừng tay, nhíu mày nhìn vào một điểm, mà giọng nói kéo dài nãy giờ cũng lập tức im bặt.
"Còn lại không có gì đặc biệt, cậu tự xem hợp đồng một lần, có gì thắc mắc cứ hỏi."
Đào Hiên nói, tay phóng quyển hợp đồng được ép bìa plastic. Nói là phóng, đúng ra là ném, hợp đồng lộn một vòng trên không, rơi xuống trước mặt Lưu Hạo, gió lật mở toang.
Đào Hiên đột nhiên lộ vẻ mất kiên nhẫn.
Lưu Hạo không lên tiếng, lật hợp đồng xem thử, chợt thấy một điều khoản: Cấm công khai hình ảnh Diệp Thu dưới bất kỳ phương tiện nào.
Đây là một quy tắc cũ, là điểm đặc biệt nhất trong mọi hợp đồng tuyển thủ Gia Thế. Lưu Hạo từ ngày vào trại huấn luyện đã nghe quản lý nhấn mạnh vài lần, nhưng lần này Đào Hiên không hề nhắc đến, ánh mắt lộ rõ vẻ căm ghét.
Nháy mắt, mùa đông trôi qua.
Chung kết mùa giải thứ tư, Bá Đồ đăng đỉnh Vinh Quang. Gia Thế chấm dứt vương triều.
Sự bất mãn của Đào Hiên với Diệp Thu, cuối cùng đã bùng lên mạnh mẽ.
Cơn bạo phát này không phải vì tích lũy đến giọt nước tràn ly, mà vốn từ ngày đầu đã nhen nhóm, đến khi Gia Thế lần đầu thất bại liền bùng nổ. Đào Hiên vốn đã đầy bất mãn, nghi kỵ, cảm xúc như nồi áp suất chật ních luôn phát ra tiếng động. Ngày thường biểu hiện cùng tư thái chuẩn xác mạnh mẽ của Diệp Thu khiến Đào Hiên không thể không kiềm chế cảm xúc, mà hiện tại sự hạn chế này bị giải trừ toàn bộ, cảm xúc chen nhau bùng phát không còn giữ lại chút gì.
Trần Dạ Huy trước kia bị Diệp Thu khai trừ khỏi trại huấn luyện, sau được Đào Hiên đề bạt, trở thành công hội trưởng công hội Gia Vương Triều.
Khách quan mà nói, với năng lực Trần Dạ Huy, cho dù ngày xưa không gian dối, khả năng hắn thuận lợi ra mắt thành tuyển thủ chuyên nghiệp cũng rất ít, nhưng toàn bộ hận thù Trần Dạ Huy đều đổ lên Diệp Thu, cảm thấy anh ta một tay chặt đứt con đường chuyên nghiệp của mình, vô thức bỏ qua việc bản thân từ đầu có khiếm khuyết. Tuy việc trở thành công hội trưởng cũng do Diệp Thu sắp xếp, cậu ta không hề lấy làm cảm tạ. Chuyện cũ như nghẹn trong cổ họng, lại thêm việc Đào Hiên đề bạt Trần Dạ Huy, cậu ta càng nghe lời Đào Hiên, càng hận thù sâu sắc Diệp Thu.
Diệp Thu được khen ngợi là bậc thầy chiến thuật, đó là trên sân đấu Vinh Quang. Nhưng xét đến hiện thực, trước sau cao thủ đệ nhất vẫn là Đào Hiên.
So sánh như vậy thật ra không công bằng lắm. Diệp Thu chính là thiếu niên đơn thuần ôm lý tưởng, không suy nghĩ lắt léo những chuyện đời thường. Ngoài Vinh Quang ra, đối với mọi chuyện anh ta đều lạnh nhạt hờ hững, bộ dạng thiếu sức sống, khiến người khác nghi ngờ liệu có phải anh ta bị Vinh Quang hút hết sinh khí chỉ còn lại cái xác vô hồn.
Anh nhìn thấu những nước cờ gian nan nhất, nhìn thấu chiêu bài tẩy của đối thủ, nhìn trước được kết cục của chiến đội hay thậm chí của cả Liên minh. Nhưng anh lại không nhìn trước những việc sắp xảy ra với mình. Anh sắp xếp chiến thuật, ra bao nhiêu phán đoán, lại không tính đến lòng người.
Mùa giải thứ sáu, một đêm trước trận đấu vòng bảng với Luân Hồi, Lưu Hạo mơ một giấc mơ. Trong giấc mơ, tuyển thủ Gia Thế cầm vũ khí nhân vật mình trên tay, đứng trên bản đồ sân nhà Gia Thế chuẩn bị dùng: Cánh Đồng Hoang Vu. Nham thạch sôi ùng ục, tiếng gió xào xạc xuyên qua bụi cây. Chợt trên thảo nguyên một cơn lốc kéo đến, Lưu Hạo hoảng sợ gọi Diệp Thu dừng lại. Diệp Thu mãi không dừng, thế là Lưu Hạo đuổi theo kéo vạt áo anh ta, khiến anh ta quay đầu. Gương mặt Diệp Thu không cảm xúc, hai mắt vẫn thẳng tắp nhìn về phía trước, trong mắt chỉ phản xạ màu dung nham vàng óng, không thể thấy rõ tròng mắt.
Lưu Hạo liền rút kiếm đâm vào vai Diệp Thu. Không có hiệu ứng hình ảnh lẫn âm thanh game, nhưng Lưu Hạo chân chính cảm nhận được lực cản thân thể, máu tươi chảy ra cùng tiếng kim loại đâm vào da thịt đều rất thật. Nhưng Diệp Thu vẫn không quay đầu, cứ như không hề cảm giác đau đớn, Lưu Hạo bị anh ta kéo lê theo thanh kiếm, tiếp tục tiến lên phía trước.
Trong giấc mơ hắn trở nên cuồng loạn.
Vì sao mày không dừng lại?
Vì sao mày không quay đầu nhìn?
Vì sao mày không nghe tao nói?
Khi tỉnh lại, Lưu Hạo hoảng sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hàm răng cắn chặt vào nhau. Diệp Thu trong đồng phục Gia Thế đang đứng ở đầu giường, trong tay cầm chiếc đồng hồ báo thức mà Lưu Hạo vô thức hất văng ra đất.
"Đêm qua quên đặt báo thức phải không?" Diệp Thu hỏi, đặt một túi đồ lên chiếc bàn cạnh giường Lưu Hạo, "Mau dậy đi, sắp xuất phát rồi."
Trận đấu này Gia Thế sân nhà gặp Luân Hồi, thua cuộc với tỷ số 2 : 8. Luân Hồi thành công tăng hạng, đạp lên Gia Thế.
Đấu solo, Tô Mộc Tranh cùng Lưu Hạo mỗi người thắng một điểm. Đấu lôi đài, Chu Trạch Khải xuất sắc một chấp hai, trong đó có cả Diệp Thu. Đấu đoàn đội, Chu Trạch Khải cùng thành viên vừa chuyển nhượng kỳ mùa đông - Giang Ba Đào - dẫn dắt cả đội đột phá phòng thủ Gia Thế, hợp lực đánh bại Diệp Thu rồi kết liễu mục sư Trương Gia Hưng.
Khắp nhà thi đầu ồ lên. Những người kích động nhất chính là fan Gia Thế.
Mùa giải thứ tư thất bại, họ vẫn vô cùng mong đợi mùa giải tiếp theo. Mùa giải thứ năm thất bại, bọn họ bắt đầu thất vọng. Mùa giải thứ sáu tiếp tục thất bại, bọn họ trở nên phẫn nộ. Sự phẫn nộ này không nhằm vào toàn Gia Thế, mà chỉ nhằm vào Diệp Thu.
Diệp Thu, người đã thống lĩnh Gia Thế càn quét Liên minh lập nên vương triều ba quán quân liên tiếp, người mạnh nhất Vinh Quang, đối tượng toàn bộ tuyển thủ chuyên nghiệp muốn thách thức, đồng thời là đỉnh cao mọi người chơi đều ngước nhìn. Vậy mà từ mùa giải thứ tư thất bại, Gia Thế càng ngày thành tích càng sa sút. Bởi vì thế hệ hoàng kim thiên tài đồng loạt xuất hiện sao? Hay bởi vì đội ngũ nòng cốt Gia Thế hiện tại đã hoàn toàn thay đổi so với ngày Gia Thế lập nên vương triều?
Cho dù vậy đi chăng nữa, ánh mắt mọi người đều chỉ tập trung vào Diệp Thu. Chẳng phải Diệp Thu chính là Gia Thế sao? Gia Thế không phải chính là Diệp Thu sao?
Huống chi lần này bọn họ bại bởi Luân Hồi, một chiến đội mới nổi. Đứng cạnh một chiến đội đang lên, Gia Thế ngày càng sa sút không ngừng bị so sánh. Đội trưởng Chu Trạch Khải mạnh đến nỗi Luân Hồi được mệnh danh "Chiến đội một người". Trong mắt mọi người, Chu Trạch Khải là hiện thân Luân Hồi, Luân Hồi cũng chính là Chu Trạch Khải. Chính vì nhận định này, một so sánh hết sức khập khiễng lại được người người ủng hộ: Gia Thế thua Luân Hồi, đồng nghĩa với việc Diệp Thu thất bại dưới tay Chu Trạch Khải.
Lưu Hạo dán mắt vào màn hình máy tính, chăm chú đến độ cảm thấy nhức mắt. Phòng huấn luyện không một bóng người, chỉ có tiếng hắn bấm chuột khe khẽ vang lên không ngừng. Trên diễn đàn Vinh Quang hàng loạt bài viết từ ngắn đến dài đồng loạt lên án Diệp Thu, từ ngữ chua ngoa ác độc đủ cả, khiến Lưu Hạo cảm thấy được an ủi vô cùng. Tuy thua trận, Lưu Hạo vẫn sung sướng khi đọc từng lời chỉ trích Diệp Thu. Cảm giác này hệt như khi Lưu Hạo vừa ra mắt mùa giải thứ năm, vài trận đấu phát huy xuất sắc mang đến cho hắn bao nhiêu lời khen thưởng.
Chu Trạch Khải ra mắt cùng mùa giải với Lưu Hạo. Bọn họ từng bị so sánh bởi Lưu Hạo vừa ra mắt đã giữ chức đội phó, trong khi Chu Trạch Khải giữ chức đội trưởng Luân Hồi. Mùa giải thứ tư kết thúc, đội trưởng Trương Ích Vỹ đột ngột chuyển nhượng khỏi Luân Hồi, Chu Trạch Khải lập tức tiếp nhận vị trí lẫn nhân vật anh ta để lại. Khi đó Luân Hồi chỉ là một chiến đội mờ nhạt, việc này không dấy lên nhiều động tĩnh, nhưng từ ngày mùa giải mới bắt đầu, Chu Trạch Khải biểu hiện chói mắt, hình tượng được quảng cáo rộng rãi, Luân Hồi lập tức thu hút bao nhiêu ánh nhìn.
Ngẫm lại, Trương Ích Vỹ đột nhiên rời khỏi Luân Hồi, chắc hẳn vì bị buộc thoái nhượng cho chàng tân binh trước đó không tiếng tăm này.
Sự liều lĩnh của Luân Hồi không phải điều mọi người bàn tán. Dấy lên tranh cãi nhiều nhất, chính là cách Luân Hồi đối xử với đội trưởng cũ Trương Ích Vỹ.
Trương Ích Vỹ tuy không phải cao thủ hàng đầu, anh ta vẫn đủ khả năng giữ chức đội trưởng gồng gánh chiến đội. Cuối mùa giải thứ tư, Trương Ích Vỹ đang trên đỉnh phong độ, tiếp tục thi đấu không chừng vẫn có thể lập ra thời đại huy hoàng cho mình. Vậy mà Luân Hồi quả quyết đẩy anh ta đi, chiến đội bị chỉ trích bất nhân bất nghĩa, trở thành đối tượng để fan các chiến đội lớn châm biếm. Tân binh có thiên phú ở đâu chẳng có, trong trại huấn luyện chiến đội lớn càng nhiều. Song số lượng có thể trụ lại Vinh Quang không bao nhiêu, vậy mà Luân Hồi vì một tân binh chưa rõ tương lai ra sao lập tức vứt bỏ một tuyển thủ có phong độ có thành tích, hơn nữa người này là đội trưởng, là át chủ bài của họ, là người cống hiến nhiều nhất cho chiến đội. Hành động này không khác nào ăn xổi ở thì, vì chút lợi nhỏ vứt bỏ mọi thứ của những thiển cận. Với bản thân Trương Ích Vỹ, đang là một chủ lực chiến đội, đang trên đỉnh phong độ, đột nhiên anh trở thành kẻ lang thang. Như chưa đủ tàn nhẫn, Luân Hồi ngoảnh mặt làm ngơ trước dư luận, cố ý tôn sùng Chu Trạch Khải.
Sau đó, Chu Trạch Khải không làm Luân Hồi thất vọng. Từ một chiến đội mờ nhạt, Luân Hồi lần đầu đứng hạng năm toàn vòng bảng, tiến vào vòng chung kết, hình ảnh Chu Trạch Khải cũng mang lại vô số hợp đồng quảng cáo cho Luân Hồi. Cuối mùa giải đó, Luân Hồi thay máu hàng loạt, Giang Ba Đào gia nhập từ giữa mùa giải thứ sáu hoàn hảo bổ khuyết cho sự kiệm lời của Chu Trạch Khải, Luân Hồi càng trở nên mạnh mẽ, lần lượt đánh bại các ông lớn ngày trước như Gia Thế và Bá Đồ. Lúc này Trương Ích Vỹ liền bị quên lãng, thậm chí không ít người lý trí chỉ ra rằng Luân Hồi đã ra quyết định vô cùng đúng đắn.
Thắng làm vua, thua làm giặc. Mọi việc luôn như thế.
Sau trận đấu với Luân Hồi, Đào Hiên ngày càng công khai tỏ vẻ bất mãn với Diệp Thu.
Mùa giải thứ bảy, Tôn Tường ra mắt, trở thành thiên tài thứ hai sau Vương Kiệt Hi phá vỡ rào cản tân binh. Cùng mùa giải, người trước đạt quán quân thứ hai, Tôn Tường vì thế cũng được kỳ vọng không ít. Mọi người chỉ tiếc hắn xuất thân từ một chiến đội yếu, lại ngóng xem đội nào có thể lôi kéo hắn.
Thời điểm Diệp Thu họp kiểm điểm toàn đội, Lưu Hạo vô tình biết được Đào Hiên có ý dùng Tôn Tường thay thế Diệp Thu. Nhìn cảnh Diệp Thu nghiêm túc phân tích replay rồi thi thoảng pha trò trêu đùa mọi người, Lưu Hạo thấy hài hước cực kỳ. Cho dù hắn cũng bị phê bình mấy lần, hôm nay hắn không hề cảm giác xấu hổ lẫn phẫn nộ như ngày xưa. Hắn chỉ cười trộm: Diệp Thu, cứ đắc ý như vậy, mày vẫn chẳng biết gì cả!
Last edited: