Nhìn acc mình cầm bao năm vào tay người khác là một nỗi đau, mà nhìn nó được chơi với phong cách mình không mê là một nỗi đau khác. Lúc trước Lá nghỉ và đưa acc cho chồng chơi, đứng sau lưng nhìn mà lòng đau như cắt vì phong cách hai người khác nhau quá. Thấy con bé dưới tay mình lúc nào cũng hổ báo, nay lùi về quan sát đánh chậm tìm cơ hội, cảm thấy như đứt khúc ruột. Mà thôi đừng nói phong cách đánh, chỉ thấy mọi thường mình cho nó afk ngồi nóc nhà, nay tên kia cho nó afk ngồi lề đường cũng đã nhảy dựng lên vì còn đâu cái ngạo của con bé dưới thời mình. Càm ràm quá nhiều, bị quát một câu "Nhưng bây giờ không phải em đánh nữa!", mới thực sự thấu được thế nào là bất lực.
Cho nên xưa nay Lá vĩnh viễn không bao giờ bán acc hoặc cho acc, dù acc giá trị đến mức nào.
Cơ mà... Triệu Dương nghĩ gì về khí công sư trong tay Phương Duệ ha
)))