Ongoing [Kỳ Hội 2021][Sở Tô] Nhân Ngư

Quân Y Hoàng

Trừ khước yên vân bất thị vân
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
151
Số lượt thích
1,149
Team
Yên Vũ
Fan não tàn của
Sở Vân Tú
#1
Last edited:

Quân Y Hoàng

Trừ khước yên vân bất thị vân
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
151
Số lượt thích
1,149
Team
Yên Vũ
Fan não tàn của
Sở Vân Tú
#2
Chương 1

Tô Mộc Tranh là một nhân ngư.​

Thuận theo tập tính, nàng làm nhân viên cứu hộ cho bể bơi ở một thành thị nhỏ. Tiền công cũng tàm tạm, vừa đủ lo cái ăn cái mặc lại vừa có thể dành dụm chút ít, quả thực một công đôi việc. Thế nhưng lương bổng xưa nay chưa từng là chuyện khiến nàng lo lắng. Mọi người đều biết, nhân ngư và trân châu có quan hệ rất mật thiết, nếu nàng thực sự túng thiếu, vậy tự véo mạnh mình một cái là có thể khóc ra cả núi trân châu rồi.​

Nuôi sống bản thân không là vấn đề gì to tát.​

Tuy nhiên chuyện đó cũng chẳng phải cái cớ để nàng chểnh mảng công việc. Khác với phần đông nhân ngư ra ngoài du lịch, Tô Mộc Tranh chưa từng xem đây chỉ là một trải nghiệm, trước nay nàng luôn luôn nghiêm túc siêng năng. Nàng ôm trong lòng một ước mơ rất nhỏ, rất nhỏ.​

Nàng tha thiết muốn tìm thấy một viên kim cương cho riêng mình.​

Không cần quá lớn, nhưng phải được gọt giũa như một viên đường. Mỗi giác cắt đều sắc nét phản chiếu ánh sáng, sắc sảo, trong suốt, đẹp đến ngạt thở.​

Phải độc nhất vô nhị.​

Nhân ngư đầu tiên nghe nàng kể giấc mơ của mình đã chê cười nàng. Ngón tay dính bột vỏ sò chìa tới, chọt chọt lên vầng trán. Ngốc mất rồi à? Cậu khóc cả ngày là muốn gì được nấy, cần chi phải mệt mỏi tìm kiếm thế chứ.​

Tô Mộc Tranh không phản bác lại.​

Nàng thầm nghĩ, mấy người không hiểu rồi. Tìm kiếm và khóc ra sao có thể giống nhau được?​

Ngày hôm sau nàng cõng hành lí bơi lên bờ, tay chống bật một cái nhảy khỏi mặt nước, đuôi cá tự động hoá thành đôi chân thẳng tắp. Nàng vội vàng mặc lên chiếc váy ngắn đã chuẩn bị sẵn.​

Vết xe đổ còn ngay trước mắt.​

Nàng chưa muốn bị giam mười lăm tiếng vì tội danh nửa đêm khoả thân chạy nhảy ngoài bờ biển đâu.​

Mất mặt lắm.​


---​


Việc nộp đơn ứng tuyển nhân viên cứu hộ đến rất tình cờ.​

Khi đó nàng đang đi dạo trên phố thì nhìn thấy một bể bơi công cộng vừa hoàn công. Điều kiện trở thành nhân viên cứu hộ rất đơn giản: Có giấy phép lao động, giấy khám sức khoẻ, cộng thêm hiểu biết cơ bản về cứu viện dưới nước và trên cạn.​

Mặc dù nói thế này không hay lắm, nhưng tộc nhân ngư quả thực là chủng tộc rất thông minh.​

Tô Mộc Tranh nhanh chóng đưa ra ba loại giấy chứng nhận, lập tức mặc đồng phục vào vị trí.​

... Chỉ là bộ đồ hơi xấu một chút.​

Nàng đứng trước gương nhìn áo thun hình con vịt vàng và quần đùi màu đỏ san hô, trong lòng vô cùng ngờ vực mình đã từng nhìn thấy cách phối màu này ở đâu rồi. Tận tới lúc tham gia tiệc liên hoan cùng đồng nghiệp, bắt gặp món cà chua xào trứng trên bàn, nàng mới giật mình, hoá ra thứ mình mặc chính là kiểu phối màu kinh điển trong ẩm thực.​

Cà chua xào trứng thì cà chua xào trứng vậy.​


---​


Một lần nọ nàng ngồi trên đài cao thơ thẩn.​

Khi ấy trong bể có một nhóm học sinh đến bơi, chẳng biết là do sở thích các bậc phụ huynh giống nhau hay do giáo viên yêu cầu, bất luận nam hay nữ đều mặc loại đồ tắm cùng một màu xanh lục.​

Nhìn thoáng qua, trông như lá sen xanh mướt trải dài tít tắp.​

Tô Mộc Tranh rất có đạo đức nghề nghiệp, luôn kiềm chế xúc động muốn quay đầu đi, cẩn thận chú ý quan sát ao lá sen kia suốt một tháng ròng rã. Giữa tháng quả nhiên có cô bé bị sặc nước, nàng nhảy vù xuống, động tác thuần thục cứu người. Sau đấy cô bé mời nàng ăn kẹo hoa quả, kẹo bạc hà bọc chocolate, ngọt vô cùng.​


---​


Chuyện nàng để ý đến Sở Vân Tú là nửa năm sau đó.​

Bể bơi vào mùa hè luôn luôn đông đúc, ai đá vào mặt ai, ai đụng vào mông ai mãi là một mớ bòng bong không thể kiểm soát hết được. Tô Mộc Tranh dù có tự nhận kĩ thuật bơi lội của mình thuộc hàng xuất sắc đi chăng nữa thì cũng không dám ở chung với đám tiểu quỷ quậy phá nghịch ngợm. Cảnh tượng thảm thương về cái lần đang thả người trong nước đột nhiên bị một tên nhóc đạp mạnh vào eo vẫn còn rõ mồn một trước mắt. Nàng sờ sờ chỗ máu bầm còn ứ đọng chưa tan đi, ngậm ngùi cảm khái một đời thanh danh lẫy lừng của mình.​

Khi trời chuyển thu, khách đến bể bắt đầu thưa dần.​

Những người còn giữ thói quen đi bơi lúc này rất dễ nhớ mặt.​

Tuy nhiên Tô Mộc Tranh không thể không thừa nhận, lần đầu tiên mình chú ý Sở Vân Tú không phải vì đối phương thường xuyên xuất hiện, mà vì cô xinh đẹp. Khác với tưởng tượng của những người chưa từng xuống nước, bể bơi chưa bao giờ là thế giới của tuấn nam mỹ nữ, khách đến hết quá nửa là nam trung niên mập mạp hoặc phụ nữ tới tập bơi giảm cân.​

Tô Mộc Tranh không phải loại nhìn người qua tướng mạo, nhưng nàng thừa nhận bản thân yêu cái đẹp.​

Vòng eo nhỏ nhắn và đôi chân thon dài của Sở Vân Tú ở dưới nước tựa như chiếc đuôi cá mĩ miều. Cô mặc đồ tắm màu đỏ rực, nửa trên mang dây áo đan chéo nhau, thân dưới phủ vải đỏ được cắt xén bất quy tắc, là kiểu dáng bikini cơ bản nhưng không hề thô tục.​

Lần đầu tiên Tô Mộc Tranh chứng kiến Sở Vân Tú rời khỏi mặt nước.​

Hệt như một rạn san hô đỏ xinh đẹp.​

Cô tháo kính và nón bơi xuống, xoã tung mái tóc đẫm nước, kiễng chân ra khỏi bể nhỏ.​

Tô Mộc Tranh ít khi nào thiếu chuyên nghiệp đến mức nhìn theo người ta từ dưới nước lên đến bờ, rồi biến mất ở cuối cầu thang. Nàng quay đầu lại, bể nước trong suốt lấp loáng sóng nhỏ.​

Tô Mộc Tranh xúc động suýt chút nữa ngã nhào xuống.​

Nóng quá.​

Nàng nghĩ thầm.​

Nhiệt độ bể bơi hôm nay lên tới ba mươi độ lận sao?​


---​


Qua tiết thu phân khách đến bơi lại ít đi, tới bảy tám giờ thì chỉ còn khoảng năm sáu người.​

Tô Mộc Tranh cuối cùng cũng có thể yên tâm thoải mái ngắm mỹ nhân. Sở Vân Tú luôn bơi ở làn mà nàng trông coi, ngay sát cạnh bể, bơi một lần hơn hai mươi vòng cả đi cả về. Có đôi khi cô bơi tới tận lúc đèn ở lối dẫn vào bể tắt hết mới ngừng lại.​

Sau khi mùa đông tới, trong bể càng ít người.​

Thậm chí có thể nói chỉ còn một mình Sở Vân Tú.​

Tô Mộc Tranh chống cằm nhìn cô bơi từ nơi nước cạn tới nơi nước sâu, giống như dõi theo cá cảnh nhiệt đới lượn vòng trong bể thuỷ sinh. Nàng ngắm tới mức ngơ ngẩn, thầm nghĩ Tết Nguyên Đán của loài người sắp đến, mình có nên nhập gia tuỳ tục mua ít đồ chúc mừng hay không.​

Người nhà thì khỏi hi vọng, bạn bè đều có hẹn rồi.​

Đành chúc mừng một mình vậy.​

Nàng nghĩ tới nghĩ lui mới chợt phát hiện không thấy Sở Vân Tú đâu. Ngày đó người dưới nước mặc váy bơi màu lam nhạt, kiểu dáng liền thân hiếm gặp, chìm trong nước như muốn hoà chung một màu.​

Tô Mộc Tranh lo lắng, ánh mắt băn khoăn mất một lúc, rốt cục tìm được bóng người ở trong góc.​

Nàng từ đài cao nhảy xuống, đầu óc trống rỗng lao vào bể bơi. Góc độ khi tiếp nước rất tốt, nàng trượt thẳng xuống đáy, luồn vào bên dưới cơ thể Sở Vân Tú. Ấy là lần đầu tiên hai người mặt đối mặt, Tô Mộc Tranh để mắt trần, Sở Vân Tú đeo kính lặn.​

Một giây sau Tô Mộc Tranh đỡ người rời khỏi mặt nước.​

Sở Vân Tú chẳng có lấy một triệu chứng đuối nước nào, cô kéo kính bơi xuống hỏi nàng.​

"Cứu người từ chính diện, không sợ tôi kéo cô chết chùm sao?"​

Tô Mộc Tranh ngẩn người nhìn cô một giây, tức thì ý thức được mình phạm sai lầm. Nhưng nàng cũng không chột dạ, chỉ vuốt lại những sợi tóc trước trán, chớp mắt hỏi.​

"Vừa rồi cô làm gì dưới đó vậy?"​

Sở Vân Tú liếc mắt nhìn nàng, như thể có chút bất đắc dĩ, bờ môi xinh đẹp mấp máy nở nụ cười xã giao.​

"Nín thở."​

Tô Mộc Tranh mất hết hai giây mới hiểu đó là một nụ cười chiếu lệ.​

Nhưng trong chốc lát nàng đã hiểu ý tứ của Sở Vân Tú, lại có vẻ như không hiểu gì, chỉ là vừa hay thấu suốt lòng nhau. Dù thế nào đi nữa, đúng vào thời khắc ấy, nàng đã đưa ra câu trả lời chính xác. Nàng nói.​

"Dưới nước rất yên tĩnh."​

Lúc này nụ cười của Sở Vân Tú mới tươi tắn hơn, khoé môi hơi nhếch lên, bung nở như loài sứa hoa đào.​

"Dưới nước đúng là rất yên tĩnh, cô tên gì?"​

"Tô Mộc Tranh."​

"Cái họ thật đặc biệt, tên lại êm tai, rất giống cô." Sở Vân Tú cởi nón bơi, suối tóc đen tuyền xoã xuống, vài sợi rơi trên đầu vai Tô Mộc Tranh.​

Lúc này nàng mới nhận ra hai người gần nhau tới mức nào.​

Sau đó Sở Vân Tú vươn tay chìa ra trước mặt nàng, động tác này trên thực tế là đang kéo giãn khoảng cách giữa hai người, bởi vì Tô Mộc Tranh không thể không lui về sau nửa bước mới có thể thoải mái nắm lấy mấy ngón tay kia.​

"Sở Vân Tú."​


---​


Hai giờ sau khi trao đổi tên họ, cả hai cùng đi ăn bữa khuya.​

Sở Vân Tú uống rượu, còn Tô Mộc Tranh chỉ mê mẩn đồ ngọt. Bánh su kem ăn hết hai cái, bánh gato cũng gần phân nửa, đồ uống là soda dưa mật ngọt lịm. Sở Vân Tú khuấy quả oliu xanh trong li Martini, chống cằm nhìn nàng.​

"Cô ăn thế mà không mập sao?"​

Tô Mộc Tranh chớp chớp mắt mấy lần, biểu hiện như con hươu bị doạ sợ: "...Tôi ăn nhiều lắm à?"​

"Không phải." Sở Vân Tú mỉm cười. "Tôi chỉ ngưỡng mộ cô thôi, ăn nhiều thế mà dáng người vẫn rất đẹp."​

"Dáng người cô cũng rất đẹp mà." Tô Mộc Tranh cầm chiếc bánh tart trứng lên, nhìn đối phương.​

Sở Vân Tú lắc đầu, mái tóc dài cuộn lại thành búi tóc lớn, vài sợi tản mát đung đưa dưới ngọn đèn, tựa như rong biển đắm mình trong biển sâu.​

"Hiện tại thôi. Lúc còn học đại học, tôi nặng hơn 80kg đấy."​

Tô Mộc Tranh ngơ ngác nhìn cô, thật khó để cụ thể hoá số cân nặng kia thành hình thể con người.​

Sở Vân Tú cười giải thích với nàng: "Nói dễ hiểu thì là một kẻ tròn quay đó."​

Tô Mộc Tranh nhíu mày: "Sao phải nói bản thân như vậy?"​

"Không phải tôi nói, lúc đó cả cha mẹ tôi cũng bảo như thế." Sở Vân Tú đưa quả oliu lên môi, "Mập như vậy sau này sao tìm được việc làm? Mập như vậy sau này sao có người theo đuổi? Mập như vậy sau này ai dám cưới con? Tôi nghe phát mệt. Lúc lên đại học năm tư, tôi ăn rau luộc rồi chạy bộ, giữa đêm hôm khuya khoắt, mỗi ngày chạy mười cây số."​

"Vậy nguy hiểm quá."​

"Cũng không hẳn." Sở Vân Tú cười cười, "Mập tới mức cả chuột còn chê, tôi chạy bộ ba tháng chẳng gặp phải lưu manh trộm cướp gì, ngược lại về sau ốm đi, theo đuổi tôi nhiều như ong vỡ tổ vậy."​

Cô uống cạn chút rượu còn sót lại, khe khẽ thở dài.​

"Thế giới này là vậy đấy, nông cạn, nhanh chán, nhìn mặt đoán người."​

"Nhưng mà..." Tô Mộc Tranh do dự, trực giác mách bảo nàng nên phản bác, nhưng miệng lưỡi cứ líu lại, nhất thời không biết phải nói gì. Mà Sở Vân Tú ngồi phía bên kia rốt cục nhận ra mình lỡ lời, cô cười cười, chủ động xoa dịu bầu không khí ngượng ngập.​

"Lẽ ra tôi không nên nói với cô mấy chuyện ấy, bữa ăn này để tôi mời nhé."​

Cô đưa thẻ ngân hàng ra thanh toán, lúc chia tay còn lấy trong túi một cái hộp nhỏ đóng gói tinh xảo nhét vào tay Tô Mộc Tranh.​

Tô Mộc Tranh vội từ chối.​

Cô lại nói: "Vốn là tôi mua lầm, nếu cô thích thì thật vừa khéo, còn nếu không thích, hãy vứt nó đi thay tôi."​

Nói xong cô lấy ra chùm chìa khoá xe, thản nhiên rời đi.​

Tô Mộc Tranh đứng trong gió đêm một hồi, tức giận dậm chân chạy về phòng trọ.​

Lúc nàng mở hộp dưới ánh đèn ngủ mới phát hiện, bên trong là một thỏi son môi đắt tiền vừa mới ra mắt, là màu sắc phiên bản giới hạn. Cũng tình cờ là thứ nàng muốn mua làm quà Tết cho chính mình.​

Nàng xoay thỏi son, chấm một chút vào giữa môi, màu đỏ nhạt dần hiển hiện.​

Cực tôn dung nhan nàng.​


TBC
 
Last edited:

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#3

Cố Tiểu Hoành

VIC-tim of naming
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
196
Số lượt thích
1,526
Location
AVAK's home
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu Thiên
#4

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#5

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,122
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#6
Cô đưa thẻ ngân hàng ra thanh toán, lúc chia tay còn lấy trong túi một cái hộp nhỏ đóng gói tinh xảo nhét vào tay Tô Mộc Tranh.
1 :v
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#7
Nàng chưa muốn bị giam mười lăm tiếng vì tội danh nửa đêm khoả thân chạy nhảy ngoài bờ biển đâu.
15:nuthan
 

Neko-chan

Thập Niên Chi Dương, Nhất Diệp Tri Thu
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
291
Số lượt thích
2,293
Fan não tàn của
Diệp thần Tán ca
#8
Lúc lên đại học năm tư, tôi ăn rau luộc rồi chạy bộ, giữa đêm hôm khuya khoắt, mỗi ngày chạy mười cây số.​
10
 

Quân Y Hoàng

Trừ khước yên vân bất thị vân
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
151
Số lượt thích
1,149
Team
Yên Vũ
Fan não tàn của
Sở Vân Tú
#10
Có vẻ số được giật hết rồi nên mị đáp xuống đây để ban câu hỏi giành số. :pika

Câu hỏi: Tô Mộc Tranh tiếp xúc với Sở Vân Tú lần đầu tiên vào thời gian nào trong năm, trong hoàn cảnh nào?
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#11
Có vẻ số được giật hết rồi nên mị đáp xuống đây để ban câu hỏi giành số. :pika

Câu hỏi: Tô Mộc Tranh tiếp xúc với Sở Vân Tú lần đầu tiên vào thời gian nào trong năm, trong hoàn cảnh nào?
Mùa đông, bay xuống cứu người (dù người ta Hem cần)
69
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,156
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#13

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
337
Số lượt thích
2,063
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#15

Cú mèo

Bộ trưởng bán chổi, 4k một cặp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
224
Số lượt thích
2,245
Location
Thảo Nguyên Xanh Bao La
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Màu xanh lá và những thứ đáng yêu cute phô mai que
#17

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,036
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#18
Tô Mộc Tranh không phải loại nhìn người qua tướng mạo, nhưng nàng thừa nhận bản thân yêu cái đẹp.
Ngụy biện cho dại gái :yao
 

Quân Y Hoàng

Trừ khước yên vân bất thị vân
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
151
Số lượt thích
1,149
Team
Yên Vũ
Fan não tàn của
Sở Vân Tú
#19
Chương 2

Sau ngày hôm đó, Sở Vân Tú vẫn đến bơi như thường lệ. Thỉnh thoảng hai người sẽ cùng ra ngoài ăn tối, phần lớn là Sở Vân Tú mời. Có đôi khi Tô Mộc Tranh định thanh toán thì lập tức Sở Vân Tú đẩy trả, cô luôn nói: "Tôi thích cô, mời cô ăn cơm tôi thấy vui vẻ." Kì thực lúc bình thường rất khó nhận ra người ta đang nói dối, vậy nên Tô Mộc Tranh cũng chẳng rõ ấy có phải lời thật lòng hay không.​
Nàng chỉ xác định được Sở Vân Tú thực sự không hài lòng, vì thế nàng nghe lời, lúc ra về thì cảm ơn Sở Vân Tú, sau đó nói cùng một câu tựa như đáp lễ.​
"Tôi cũng thích cô."​
Sở Vân Tú sẽ mỉm cười, chọt chọt vầng trán nàng, thỉnh thoảng còn nắn nắn cánh mũi. Tất cả đều là những hành động thân mật vô cùng.​
Nhưng chỉ mình Tô Mộc Tranh nghe thấy.​
Trong đêm tối tiếng trống ngực đổ dồn.​
Nàng nhớ chưa từng có ai nói với nàng, thích ai đó là một chuyện dễ dàng đến thế. Các tác phẩm văn học kinh điển đều ca ngợi tình yêu trắc trở chông gai, nàng luôn cho rằng ít nhất cũng phải vượt núi cao sông dài, qua đồi xanh suối biếc, nào nghĩ có khi chỉ đơn giản là một làn gió thoảng.​
Chớp mắt đã thành bệnh.​
Khi đã thân thiết hơn, Sở Vân Tú luôn kéo tay nàng như thể đang dắt theo trẻ nhỏ. Trước Tết một ngày, Sở Vân Tú hỏi nàng đã hẹn ai chưa, Tô Mộc Tranh lắc đầu, cô liền nói, vậy hay là đi cùng mình đi. Tô Mộc Tranh vui vẻ nhận lời, ngày hôm sau được xe tới đón, nàng mới biết nơi đến là một buổi tiệc.​
Yến tiệc lộng lẫy xa hoa.​
Sở Vân Tú mang giày cao gót nhỏ nhắn, xuất hiện cùng lễ phục màu đen. Cô đứng giữa đám đông, quyến rũ đắm say. Chẳng cần ánh đèn theo bước chân, cũng không phải khiến sân khấu vãng người, Tô Mộc Tranh ngẩng đầu, bỗng dưng đáy mắt chỉ còn lại vỏn vẹn một hình dáng.​
Nàng chợt nghĩ người kia xa xôi như thế, lại rực rỡ đến vậy.​
Tựa như một vì sao.​
Yêu thích, si mê, ngoài tầm với.​
Nàng cúi đầu nhìn lại bản thân, giày thể thao cùng lớp trang điểm nhẹ.​
Sao có thể sánh bằng.​
---​
Lúc bữa tiệc kết thúc, Sở Vân Tú tìm thấy Tô Mộc Tranh ở cạnh đài phun nước.​
Bóng người ngồi bên hồ nước bạch ngọc cạnh một gốc mẫu đơn đã tàn. Mùa hoa nở đã qua, trông nó chẳng khác gì bụi cỏ. Tô Mộc Tranh lơ đãng nắm lấy một chiếc lá, như thể đang giữ chặt nhành cỏ dại.​
Sở Vân Tú vén váy đến ngồi cạnh nàng, lúc nắm tay Tô Mộc Tranh, cảm giác mịn màng lạnh lẽo truyền đến.​
Cô tưởng như thứ mình vừa chạm vào là bạch ngọc đắp nên bồn nước này vậy.​
Nhưng đây quả thực là bàn tay Tô Mộc Tranh, bởi vì nó đang muốn lách mình khỏi Sở Vân Tú.​
"Tết Nguyên Đán sắp tới rồi." Tô Mộc Tranh lúng túng nói.​
Mấy tiếng trước nàng đã bắt đầu hối hận, trốn trong ổ xem cả ba phần phim so với chuyện dự yến hội này còn tốt hơn. Nàng có thể mặc áo thun rộng rãi, thậm chí có thể dính chút sốt cà chua mà chẳng cần lau đi. Nàng muốn cười thì cười, thấy tình tiết tào lao thì có thể thoải mái mắng mấy câu.​
Nhưng giờ nàng đã đến.​
Ngay cả bản thân nàng cũng không biết nguyên do là gì.​
Hoặc có lẽ, nàng đã biết, nhưng không dám nhận.​
Nàng rút tay khỏi bàn tay Sở Vân Tú, nắm chặt nó lại.​
"Đêm nay cậu đẹp lắm, lúc diễn thuyết... Diễn thuyết cũng rất ấn tượng."​
Trong lúc nàng cố gắng tìm từ, người bên cạnh chợt bật cười. Sở Vân Tú như bị ai cù lét, ngồi ngay cạnh hồ nước cười nghiêng ngả, đến nỗi suýt chút ngã vào trong hồ. Tô Mộc Tranh khẩn trương tới mức không suy nghĩ được gì, lúc hoàn hồn thì cánh tay đã giữ lấy eo đối phương.​
Lễ phục màu đen được khoét đi một mảng, tay nàng chạm đến làn da Sở Vân Tú.​
Thật nóng, thật mềm.​
Cái người vừa cười ngặt nghẽo kia vỗ vỗ lồng ngực để thở, hồi lâu sau mới siết lấy bàn tay Tô Mộc Tranh.​
"Đừng nói linh tinh nữa, rõ ràng cậu chẳng nghe lọt chữ nào." Sở Vân Tú thấy rõ hết thảy, nhưng cô cảm thấy như vậy càng thẳng thắn hơn, nên liền ranh mãnh nháy nháy mắt với Tô Mộc Tranh, "Thực ra mình cũng chẳng biết bản thân đang nói gì. Bản thảo đó mình mới nhận được đêm hôm trước, ráng học thuộc thôi."​
Chẳng biết Tô Mộc Tranh nghĩ tới chuyện gì, đầu óc bỗng nóng lên, vô thức phản ứng.​
"Nhưng cậu thực sự rất đẹp."​
"Cám ơn cậu." Sở Vân Tú nhấc váy đáp lại nàng, lúc thả tay xuống, chợt nhiên nghĩ đến điều gì, một tay nắm lấy tay Tô Mộc Tranh.​
Cô nói cậu đi theo mình đi.​
Vì vậy hai người cứ thế bắt đầu chạy băng qua rừng đêm.​
Kì thực chẳng qua là vài bụi cây, không thể tính là rừng, thế nhưng ánh sáng phản chiếu từ những ô cửa sổ, cùng với dải sao vắt cao trên đầu, chiếu lên bóng người lay động dệt nên bầu không khí tốt đẹp.​
Tựa như một cảnh tượng động lòng người.​
Tô Mộc Tranh bị Sở Vân Tú dắt vào một căn phòng, là phòng dành cho khách quý của khách sạn, so với phòng tổng thống thì chỉ kém một gian. Căn phòng này hiển nhiên đã có người ở, rất nhiều đồ cá nhân nằm la liệt, có tới ba cái vali đã mở, đồ đạc ngổn ngang trong phòng khách. Sở Vân Tú kiếm trong đống quần áo dưới đất một chiếc váy màu trắng.​
Cô đưa cho Tô Mộc Tranh: "Cậu mặc thử xem."​
---​
Chiếc váy kia vốn là lựa chọn đầu tiên của cô, có điều đến khi bữa tiệc bắt đầu chẳng hiểu vì sao lại đổi sang bộ dự bị thứ hai.​
Bây giờ nhìn Tô Mộc Tranh mặc lên, rốt cuộc Sở Vân Tú cũng hiểu lí do vì sao mình nhất thời xúc động. Thời trang cao cấp cũng có linh tính của riêng mình, nó biết đêm nay sẽ có vị chủ nhân thích hợp hơn, vì thế sẽ không chấp nhận mình.​
Tô Mộc Tranh chỉ cởi áo, mặc luôn chiếc váy vào, quần bút chì được giấu bên dưới, khiến bộ váy càng thêm phần năng động.​
Mà màu tuyết bạch vốn là thứ rất có tiên khí.​
Làn da Tô Mộc Tranh vô cùng đẹp, còn trắng hơn những người thoa phấn tô son. Đã trắng lại còn sáng, tự nhiên đến mức thợ trang điểm cũng muốn nghỉ việc. Chỉ là trông có vẻ quá mộc mạc, Sở Vân Tú nghĩ thế, cho nên cô bước tới, miết môi mình nhuốm lấy đôi môi Tô Mộc Tranh.​
Thấm xuống một vết cam hồng.​
Gương mặt Tô Mộc Tranh dần đỏ, mỏng manh một tầng, son phấn có đắt đến đâu cũng không thể sánh với nàng đêm nay.​
Sở Vân Tú không kềm được lòng, liền lấy máy ảnh ra bắt đầu chụp hình.​
Cứ thế Tô Mộc Tranh bị cô kéo thẳng từ cửa trước đến phòng ngủ. Lúc bị đè ngã xuống mặt giường, miệng nàng trở nên khô khốc. Sở Vân Tú với lấy hoa hồng bên cạnh vẩy lên người nàng, sau đó bò lên giường, từ trên cao cúi xuống chụp hình nàng.​
Tô Mộc Tranh chỉ chú ý đến bắp chân cô vừa lộ ra bên dưới lớp váy đen đang bị vén lên.​
Màu trắng phản chiếu tới, hẳn là đã đánh phấn ngọc trai.​
Nàng duỗi tay nắn mắt cá chân Sở Vân Tú, đầu ngón tay lướt trên làn da cô. Sở Vân Tú dừng lại nhìn nàng. Trong mắt Tô Mộc Tranh lấp lánh nước, cả người mềm mại nằm trên giường, cố gắng kìm giữ hơi thở mình.​
Ngược lại Sở Vân Tú đang ở trên người nàng.​
Đêm nay cô uống ít nhất cũng phải nửa tháp champagne, lúc này men cay rốt cuộc nhóm lên một ngọn lửa nhỏ thiêu đốt lí trí. Cô nằm sấp trên người Tô Mộc Tranh, cúi người hôn xuống.​
Giữa cơn mơ hồ cô ngửi thấy hương vị vô cùng dễ chịu.​
Sở Vân Tú vùi đầu vào hõm cổ Tô Mộc Tranh ngửi một hồi.​
Đến khi hoàn toàn mất tỉnh táo, không còn nhớ nổi điều gì mới nói mớ.​
"Thật ngọt."​
---​
Đêm hôm ấy Tô Mộc Tranh đánh rơi giọt nước mắt sau một thời gian rất dài. Lúc nó chảy xuống mặt giường liền biến thành một viên trân châu láng bóng. Nàng cầm nó lên, giấu trong lòng bàn tay, sợ quấy rầy Sở Vân Tú đang ngủ.​
Nhịp tim dồn dập điên cuồng dưới màn đêm dần ổn định trở lại.​
Tô Mộc Tranh cẩn thận thay Sở Vân Tú cởi bỏ lễ phục, tuy nhiên nàng không tìm thấy quần áo để thay, chỉ đành đắp chăn kín người cô. Sau đó nàng cởi bỏ bộ váy không thuộc về mình, treo hai thứ một đen một trắng ở cùng một chỗ.​
Lúc tắt đèn, nàng ôm Sở Vân Tú vào lòng.​
Người đang say ngủ có vẻ rất thích tư thế này, tự động chôn vào hõm cổ của nàng. Tô Mộc Tranh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, thật nhẹ, như ánh trăng thả xuống vầng trán người kia một nụ hôn.​
Nàng bắt đầu nghĩ tới những chuyện kì lạ không đầu không cuối.​
Nàng nhớ dưới đáy biển có loài cá biết phát sáng, ánh sáng ấy rất đẹp, nhưng ngoại hình nó lại quá xấu xí.​
Nàng nhớ tới loài ốc cối, đẹp cả hình lẫn tên, chỉ là nó có độc.​
...​
Nàng suy nghĩ lung tung, hoàn toàn không ý thức việc phải ngừng lại.​
Cuối cùng Tô Mộc Tranh vỗ nhè nhẹ lên lưng Sở Vân Tú, người này có nặng tới tám chục kí thì nàng vẫn thích. Dù cho lần đầu gặp mặt sẽ không có cảm giác như nhìn thấy loài san hô đỏ đẹp đẽ.​
Nhưng san hô có gì tốt đâu.​
Lúc còn thở thì sống thành rạn, khi chết đi là một đống xác chết.​
Vẻ đẹp âm u đầy tử khí mà thôi.​
---​
Kì nghỉ Tết Nguyên Đán kéo dài ba ngày. Hai ngày còn lại Sở Vân Tú dùng để dạo phố, còn kéo Tô Mộc Tranh đi chung với mình.​
Buổi tiệc trước đó dường như khiến cô mở khoá niềm đam mê mới, bắt đầu hứng thú với chuyện ăn vận của Tô Mộc Tranh. Tô Mộc Tranh bị cô dắt đi thử một loạt giày dép túi xách quần áo, cuối cùng dừng lại ở cửa hàng nước hoa và son môi.​
Sở Vân Tú thân thiết chào nhân viên chăm sóc khách hàng, sau đó tỏ ý muốn tặng Tô Mộc Tranh một bộ dụng cụ trang điểm, liền bị Tô Mộc Tranh lè lưỡi xua tay từ chối. Thử đồ thì không nói, còn thử trang điểm, vậy chẳng phải muốn lột một lớp da của nàng sao.​
Dù sao nàng cũng là một con cá, chuyện lột da thế này rất kiêng kị.​
Trái lại Sở Vân Tú rất thích kiểu cách này của nàng, lựa hai cây son môi, đợi Tô Mộc Tranh tô xong, liền kéo nàng đi thử nước hoa. Nơi này có rất nhiều nhãn hàng, Sở Vân Tú cực kì kiên nhẫn dẫn nàng đi thử từng loại, cuối cùng Tô Mộc Tranh bị mùi hạt cà phê làm nhảy mũi liên tục, rốt cuộc thành công dùng nước mắt tỏ vẻ đáng thương, chạy ù về chỗ bán kem li mà mình luôn nghĩ tới.​
Sở Vân Tú ở sau lưng nàng vừa đặt hàng trực tuyến vừa suy nghĩ.​
Quả nhiên là sở thích của thiếu nữ, đồ ăn và nước hoa, đều ưa ngọt.​
Ngày kết thúc kì nghỉ Tết Nguyên Đán, Sở Vân Tú làm ổ trong phòng trọ Tô Mộc Tranh, mặc áo thun của Tô Mộc Tranh, chỉ mang theo một chai rượu. Cô rót whisky vào li kem vị vani rồi ăn, hai chân duỗi thẳng trên sàn, nửa người dưới chẳng thèm mặc quần.​
Tô Mộc Tranh liếc qua, nhắc nhở: "Viền ren đính trân châu, người ta thấy hết rồi."​
Sở Vân Tú vén áo lên, mở chân ra: "Thích không? Thích thì mình mua cho cậu một cái."​
"...Thôi khỏi, cám ơn."​
Tô Mộc Tranh buồn bực quay đi, cảm thấy mình sắp ói tới nơi.​
Nằm xem phim hài cười ha ha ha được nửa tập, Sở Vân Tú dần ngà ngà say. Tô Mộc Tranh nghĩ người say rượu sẽ nói lời thật lòng, vì vậy đánh bạo xoa xoa gương mặt Sở Vân Tú.​
"Sao cậu cứ luôn uống say thế này vậy?"​
"Tại ngủ không được đó..."​
Cái người nói chuyện mà kéo dài âm cuối, sẽ bộc lộ sự mềm mại ẩn trong mình. Cô cúi đầu tìm vị trí thoải mái, cọ cọ gương mặt vào ngực Tô Mộc Tranh, kế đó cuộn tròn người chui vào trong ngực nàng.​
Giống như một con mèo.​
Chúng ta có thể trách một con mèo nghịch ngợm lưu manh sao?​
Không thể nào.​
Tô Mộc Tranh vòng tay ôm người kia vào trong ngực mình, đầy chân thành, ghé đầu lắng nghe nhịp tim của đối phương.​


TBC
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook