Chương 4
Ngày cuối cùng trước năm mới, đội ngũ của Sở Vân Tú rốt cuộc cũng chọn được một phương án ngay khi suýt soát chạm deadline.
Hôm đó lúc cô quay về còn cầm theo một bó hoa hồng, định sẽ tặng cho Tô Mộc Tranh. Nhưng khi mở cửa nhà mới phát hiện người kia đã cuộn tròn ngủ thiếp đi trên sàn nhà, bên cạnh còn có thêm bốn cục lông rúc vào.
Lũ cún con nghịch ngợm đã biết đi vệ sinh đúng nơi đúng chỗ, bây giờ rất ngoan ngoãn, có điều vẫn thích gặm giày cao gót của Sở Vân Tú để mài răng. Người cầm bó hồng cúi xuống nựng nựng mấy cái cằm nho nhỏ.
Lũ trẻ ngơ ngác mở ra cái miệng hồng hồng, ngáp hết đứa này tới đứa khác trông cực kì đáng yêu.
Cuối cùng tay Sở Vân Tú chạm tới cằm Tô Mộc Tranh.
Cô gãi gãi mấy cái, Tô Mộc Tranh liền ừm hửm thành tiếng.
Nghịch chừng nửa phút, Sở Vân Tú đứng dậy suy nghĩ. Cuối cùng kết luận, đây mới là đáng yêu nhất.
Cơm tối do Sở Vân Tú làm.
Salad và súp khoai tây đơn giản, lúc hoàn tất, cô tới đánh thức Tô Mộc Tranh. Người kia mở to mắt nhìn cô, phải mất tới hai phút đôi mắt to mơ màng mới tỉnh táo được.
Sở Vân Tú vỗ vỗ mặt nàng, nói có tin tốt, phương án đã được chọn rồi.
Tô Mộc Tranh ừ hử hai tiếng, trở mình ôm lấy mắt cá chân cô.
"Phải nhờ cậu che chở thôi, mình thất nghiệp rồi, quá thảm, cần ôm đùi mới sống được đây."
Ba ngày trước bể bơi ra thông báo đóng cửa nghỉ Tết, Tô Mộc Tranh quả thực không có việc gì để làm, đã ba ngày làm sâu gạo trong nhà.
Sở Vân Tú bật cười.
"Thứ cậu ôm là đùi à? Đó là mắt cá chân."
"Kệ." Người vừa tỉnh giấc bắt đầu ngồi xếp bằng làm chuyện xấu, "Ôm là ôm, đùi hay mắt cá chân gì cũng thế, đều của họ Sở cậu."
"Mình thấy cậu mang họ Sở mình cũng được rồi đó." Sở Vân Tú cúi người, níu cổ áo Tô Mộc Tranh kéo tới hướng bàn ăn.
Kẻ chơi xấu rốt cục ngoan ngoãn dậy ăn tối.
Qua nửa buổi cơm Tô Mộc Tranh mới để ý bó hoa hồng trên bàn, nàng duỗi tay sang sờ sờ mấy cái gai.
"Sao lại mua hoa vậy?"
Sở Vân Tú xiên miếng đồ ăn cuối cùng đưa vào miệng, đáp qua loa.
"Hoa trông cũng đẹp mà, mình cố ý mang về cắm đó."
Tô Mộc Tranh ồ một tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Đầu ngón tay truyền tới cảm giác đau xót, là bị đâm trúng.
Nhưng nói ra làm gì.
Nàng tự làm, thì phải tự chịu.
---
Ban đêm lúc đi ngủ, Sở Vân Tú chợt nhớ tới chuyện quan trọng.
Trong phương án quảng cáo đã định cô chưa chọn được người mẫu. Sở Vân Tú đi tới hỏi Tô Mộc Tranh, cậu thử đề xuất minh tinh nào ngây thơ thuần khiết, đôi mắt trong trẻo, biết cách ăn nói, ngọt ngào vô cùng mà dáng người siêu đẹp xem.
À đúng, nữ thôi nha.
Tô Mộc Tranh sờ sờ trán cô rồi lại sờ trán mình, sau đó đúc kết: "Có phát sốt đâu mà sao nói năng như mê sảng thế này?"
Sở Vân Tú lôi kéo tay nàng, hai người quậy một trận trên giường rồi mới trao đổi nghiêm túc. Sở Vân Tú chia sẻ thẳng thắn rằng quảng cáo của mình còn thiếu nhân vật chính, Tô Mộc Tranh hỏi cô chủ đề là gì.
"Nước hoa." Sở Vân Tú đáp.
"Tên gì ấy? Mùi hương thế nào?" Tô Mộc Tranh nghịch nghịch tóc cô.
Sở Vân Tú nhìn nàng: "Cậu đúng là biết hỏi, hai thứ này đều tuyệt mật."
"Phong cách mùi hương cũng không biết thì làm sao giúp cậu chọn người được chứ?" Tô Mộc Tranh ăn ngay nói thẳng.
"Mình cho cậu dữ liệu định hình rồi đó, minh tinh có khí chất ngây thơ, đôi mắt trong trẻo, biết cách ăn nói, đáng yêu ngọt ngào, dáng người siêu đẹp, vô cùng chi tiết luôn."
"… Chi tiết thật luôn, mình nghĩ cậu chưa ngủ đã mơ rồi." Tô Mộc Tranh câm nín.
"Vậy một hai điều kiện thôi thì sao?" Sở Vân Tú nhượng bộ.
"Vậy thì cũng có." Tô Mộc Tranh nói.
Thế là hai người nằm trên giường lựa chọn gần năm mươi cái tên, nhưng không cái nào khiến Sở Vân Tú vừa ý. Cuối cùng Tô Mộc Tranh buồn ngủ tới mức thiếp đi. Sở Vân Tú vô thức ôm nàng vào lòng, thời điểm mặt đối mặt bỗng nhận ra một chuyện.
Khí chất ngây thơ, đôi mắt trong trẻo, biết cách ăn nói, ngọt ngào đáng yêu, dáng người siêu đẹp...
Chẳng phải trong ngực cô đang có một người đấy sao?
---
Sở Vân Tú làm việc luôn mạnh mẽ dứt khoát, lúc bị ông chủ ngăn cản tuy lực bất tòng tâm, nhưng vẫn quyết tâm kiên trì, bất chấp như xe ngựa lao về phía trước, không chừa đường lui cho mình.
Ngày thứ hai đến văn phòng, đẩy cửa bước vào, chuyện đầu tiên cô làm chính là chọn nhân vật chính.
Các thành viên trong nhóm lần lượt kể tên từng nhân vật nức tiếng hay những người mới nổi danh, cô chỉ im lặng lắng nghe, cây bút máy quấn dây tơ vàng kẹp giữa ngón tay, chậm chạp di chuyển. Cuối cùng mọi người tranh luận một hồi, đôi bên cũng hết hơi sức, cô mới thản nhiên xuất chiêu, nói.
"Hay là dùng người này đi."
Ba tiếng sau Tô Mộc Tranh có mặt ở phòng thử đồ.
Thợ trang điểm cứ như đang bóc giấy gói hàng, cởi hết quần áo của nàng ra. Khi bị người lạ đánh phấn phần xương mu lúc khoả thân, nàng cảm thấy cực kì khó chịu. Sau đó Sở Vân Tú xuất hiện phía sau nàng.
Tô Mộc Tranh nắm lấy tay cô, hệt như bắt được cọng cỏ cứu mạng.
"Mình không làm được." Nàng nói.
Sở Vân Tú xoa xoa gáy nàng,
"Cậu làm được."
Thợ chụp ảnh ra hiệu nàng xuống nước. Tô Mộc Tranh quấn khăn tắm đứng bên cạnh hồ bơi, trên người nàng chỉ có áo tắm viền ren qua loa, cũng không phải bản đã qua chỉnh sửa, chỉ là đồ dùng thử, vì thế chất lượng và cảm xúc mang lại đều kém đi ít nhiều.
Nàng cảm giác mình trần truồng.
Nhưng không phải nàng xấu hổ vì điều đó.
Nàng là một nhân ngư, nhân ngư vốn dĩ trần truồng.
Chỉ là phim trường có quá nhiều ống kính, từng khối chữ nhật đen đặc, toả ra cảm giác đáng sợ. Người ta chẳng hay chẳng biết mà chăm chú quan sát nàng, hệt như muốn đâm thủng bí mật của nàng. Bất luận là chuyện nàng là nhân ngư, hay là chuyện nàng ôm ấp tình cảm với Sở Vân Tú.
Mà để nàng loã lồ đến mức độ này chính là cái người tên Sở Vân Tú.
Tô Mộc Tranh tủi thân.
Trong trái tim nàng như có bong bóng ùng ục nổi lên, khó mà hình dung nó là thứ gì, dù sao cũng chẳng phải điều gì tốt.
Sau đó Sở Vân Tú đi đến nói với nàng.
"Đừng suy nghĩ nhiều, cứ như ngày thường đi, ở dưới nước không ai đẹp bằng cậu cả."
Thế là Tô Mộc Tranh thả mình nhảy xuống, dáng điệu lay động nhẹ nhàng, tựa như đoá hoa bung nở trong làn nước.
Một lần thử liền thông qua.
Một ngày sau đó, tên của Tô Mộc Tranh xuất hiện dưới cùng bản thảo phương án đã qua chỉnh sửa.
---
Ngày quay chụp quảng cáo hôm ấy rất lạnh. Hơi khí thở ra đều kết thành khói trắng.
Tô Mộc Tranh giống như bức tượng pha lê bị người ta chỉnh sửa tới lui, chỉ cần có thể trắng hơn thì sẽ tiếp tục bôi trắng. Thợ trang điểm mong mỏi một lớp trang điểm hoàn mỹ vô khuyết, vì thế chút ít tì vết cũng không thể tồn tại. Nàng cứng người để mặc người ta bôi vẽ, bất chợt nhớ tới giấc mơ vỡ nát kia.
Cánh cửa khép chặt bị người mở ra.
Xuyên qua khe hở hẹp như vực sâu, nàng trông đến cuối hành lang, Sở Vân Tú đang trò chuyện cùng một người đàn ông trẻ tuổi giàu có. Cô mỉm cười vén tóc rối ra sau tai, cố gắng làm như vô ý để lộ chiếc cổ thon dài, hệt như loài thiên nga kiêu hãnh.
Tô Mộc Tranh thấy cổ họng khô khốc, rướn người cầm lấy li nước.
Ngay lúc ấy thợ trang điểm nhắc nhở nàng. Uống nước sẽ làm hỏng hiệu quả hình ảnh trước ống kính đấy. Một lời chặn đứng tất cả âm thanh trong lòng Tô Mộc Tranh, lồng giam trong suốt tĩnh lặng bỗng dưng vây kín nàng. Nàng nhớ đến những bể cá đẹp đẽ xinh xắn ở chợ thuỷ sinh. Thân phồng miệng nhỏ, lộng lẫy tinh xảo, thế nhưng cuối cùng vẫn phải dùng sinh mệnh muôn màu muôn vẻ lấp đầy.
Nàng ngơ ngác nhìn chằm chằm người trong gương.
Mái tóc đen dài thả xuống, đen càng thêm đen, trắng càng thêm trắng, tách bạch rõ ràng tôn lên vẻ đẹp rung động tâm can.
Sở Vân Tú gõ cửa đi vào.
Cổ tay cô đeo một chiếc vòng đá, lúc đung đưa vang lên những tiếng đinh linh.
Tô Mộc Tranh bỗng hốt hoảng, Sở Vân Tú vươn tay giữ nàng lại. Đầu ngón tay lạnh buốt ở trên cổ nàng trượt xuống xương quai xanh, cẩn thận xem xét rồi cầm lấy tấm khăn giấy ướt, lau đi một mảng phấn lót nhỏ.
Một nốt ruồi lộ ra gần giữa ngực, đỏ thẫm, hệt như giọt tâm đầu huyết khô lại mà thành.
"Giữ lại thứ này."
Cô chỉ nói bốn chữ rồi lập tức xoay người rời đi.
Giày cao gót nện xuống đất thành âm thanh như đao bổ rìu chặt, từng tiếng cắt vào thần kinh Tô Mộc Tranh. Nàng cảm thấy buồn nôn, khi bình tĩnh lại mới phát hiện trên bàn trang điểm có thêm ngọn nến thơm mùi hoa cỏ, đã châm lửa được một hồi lâu, làn khói lượn lờ trong không khí.
Hỗn hợp mã tiên thảo cùng hoa linh lan hoà thành mùi hương dịu ngọt.
Bốc lên trong hơi nóng, dần dần lan toả khắp phòng.
Hương thơm kết hợp với nhiệt độ. Tô Mộc Tranh chợt nghĩ. Nàng thật giống một con cá chuẩn bị được nướng lên.
---
Thời điểm quay chụp chính thức, viền ren làm từ vật liệu đặc biệt, Tô Mộc Tranh không đoán được rốt cuộc nó là thứ gì, chỉ là khi xuống nước nó sẽ bắt đầu bung ra, trôi lềnh bềnh trông như cánh ve sầu.
Nàng nổi lơ lửng trong nước chơi cùng nó một lúc, trên bờ có người gọi nàng. Người đàn ông trước đó vui vẻ trò chuyện cùng Sở Vân Tú bước tới, ngồi xổm bên bờ giảng giải kịch bản cho nàng. Kịch bản chỉ là hai phân cảnh ngắn, cảnh thứ nhất là dạo chơi trong nước, cảnh thứ hai là đột ngột bật chân rồi trồi lên mặt nước. Nói xong mấy lời cuối cùng, người đàn ông không vòng vo mà hỏi nàng, sau khi xong việc có thể nể mặt cùng đi ăn tối không.
Tô Mộc Tranh chợt nhớ lại nội dung cuộc trò chuyện nơi cuối hành lang.
Nhưng điều này cũng không khiến nàng cảm thấy tốt hơn bao nhiêu.
Nàng ghen tị với người đàn ông trước mắt có thể thẳng thắn, lại đột nhiên chết lặng trước sự phản bội của Sở Vân Tú. Tâm can bị đun nóng rực, một món ăn cháy khét không thể tệ hơn.
Nàng gom chút lí trí cuối cùng nói lời từ chối, cúi đầu lặn vào trong nước.
Giữa làn sóng lăn tăn, nàng nhìn thấy hình ảnh Sở Vân Tú phản chiếu lấp loáng trên mặt nước do hiện tượng khúc xạ.
Vẫn đẹp đến đáng ghét.
Các nàng chỉ cách nhau một bước, lại giống như khoảng cách giữa chim trời lướt nước, cá bể nhả bọt. Mà Tô Mộc Tranh chưa kịp gọi tên cô. Đạo diễn vừa ra hiệu lệnh, nàng buộc phải trở lại phạm vi tầm ngắm của máy quay. Trong trường quay đầy nhân viên công tác, Sở Vân Tú vươn tay, làm động tác cố lên với nàng.
Tô Mộc Tranh hít sâu một hơi lặn sâu xuống dưới.
Trong giây lát chạm đến đáy nước, có dòng suy nghĩ quái đản hiện lên trong đầu nàng.
---
Nghĩ kĩ thì thế giới này có rất nhiều chuyện lạ lùng, người cá lên bờ, gà đòi ăn sói, một ngày internet gửi đi vài tỷ tin nhắn tôi yêu em. Trong đó có bao nhiêu là lời thực lòng?
Ở dưới nước, Tô Mộc Tranh duỗi người ra, phác thành hình ảnh đoá hoa nở rộ, đung đưa, mềm mại.
Cách một mặt nước cũng có thể ngửi thấy hương thơm.
Có tiếng người trong tai nghe gọi nàng đến gần ống kính, lúc sóng nước gợn lên, nàng nhìn thấy ánh sáng lấp loáng. Hiệu quả của tấm hắt sáng. Khi bơi đến trước ống kính, ánh sáng chiếu thẳng vào mắt nàng. Rất xót.
Tô Mộc Tranh từng nghiên cứu nhân loại từ khi còn chưa lên bờ.
Giống loài này ưa tự bạc đãi chính mình. Thích ăn cay là một biểu hiện; tha thiết đột phá giới hạn bản thân cũng là một biểu hiện. Càng không cần phải nói đến thế hệ trẻ liên tục lan truyền văn học an ủi tinh thần "Không giết được bạn nghĩa là giúp bạn kiên cường hơn", "Không trải qua phong ba bão táp sao có thể thấy được cầu vồng", điều nào cũng biểu hiện dáng vẻ của người thích bị ngược đãi.
Lúc ấy Tô Mộc Tranh còn đập đập cái PSP nói lớn thật thú vị, mà nghĩ lại kì thực nhân ngư cũng giống như thế.
Có bao nhiều lần là vui đến mức rơi lệ?
Nước mắt hoá trân châu, phần lớn đều vì đau khổ.
Bởi vậy nàng mới không thích trân châu. Vật kia sáng bóng tròn trịa, mỗi một góc độ đều mềm mại nhẵn nhụi, thiếu đi nét kiên cường cứng rắn. Nhưng nếu vì thế mà ghét bỏ nó thì thật vô lí. Nàng thích kim cương, nàng yêu sự sắc sảo trong veo, nhưng nàng cũng quên mất sát ý của cái đẹp cũng có mục tiêu, mà nàng chính là đối tượng bị mưu sát ấy.
Một vòng lặp đầy logic, mà nàng vẫn không thể thoát khỏi vòng lẩn quẩn ấy.
Ở dưới nước, Tô Mộc Tranh thở dài.
Một hạt bọt khí nổi lên rồi vỡ tan, cuốn trôi đi nghìn vạn thanh âm dưới đáy lòng.
Nàng nghe thấy tiếng nói của Sở Vân Tú, chỉ đơn giản một từ, Focus. Cô muốn nàng tập trung.
Tô Mộc Tranh cười, chớp mắt như hoa quỳnh trong đêm. Cánh hoa rơi xuống từng mảnh cuối cùng, toả hương ngào ngạt đến tận lúc chết, một vẻ đẹp rợn người. Nàng nhích lại gần ống kính thở ra một hạt bọt khí, trong giây lát vạn vật thế gian tản mát rơi.
Nhưng vạn vật thế gian trong mắt nàng cũng chỉ có một người mà thôi.
Sở Vân Tú.
Tô Mộc Tranh nghĩ, nàng đối với người kia chưa từng thiếu tập trung.
Nào có lí do gì để không chú tâm?
Nàng hốt hoảng, tuyệt vọng nhìn ống kính, ý cười trên mặt hoàn toàn biến mất, thay vào đó là nghìn lời muốn nói chìm trong tĩnh lặng, là sông băng bao phủ dung nham đang chảy xiết. Yêu là acid đặc nóng rót vào trong cơ thể, Tô Mộc Tranh muốn sôi trào, nhưng bao trùm nàng lại là cái lạnh thấu xương, thật khéo léo nhẹ nhàng ngăn cản tất cả.
Nàng bị nó giam cầm.
Đôi mắt to tròn tập trung nhìn vào máy quay, chăm chú quan sát mỗi một nhiếp ảnh gia. Ấy gần như là vẻ đẹp kì vĩ, kinh động lòng người.
Sau đó dưới đáy lòng nàng có tiếng nói run rẩy.
Như núi non ầm ầm rung chuyển, như suối lạnh cuồn cuộn dưới lớp băng.
Mình thích cậu đấy.
Rất, rất, rất thích cậu.
Cực kì, cực kì thích.
Tận sức dốc lòng, như muốn vắt kiệt hết thảy.
TBC