Ongoing [Kỳ Hội 2021][Sở Tô] Nhân Ngư

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#21
Tô Mộc Tranh cẩn thận thay Sở Vân Tú cởi bỏ lễ phục, tuy nhiên nàng không tìm thấy quần áo để thay, chỉ đành đắp chăn kín người cô. Sau đó nàng cởi bỏ bộ váy không thuộc về mình, treo hai thứ một đen một trắng ở cùng một chỗ.
2
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#22
Nàng chỉ xác định được Sở Vân Tú thực sự không hài lòng, vì thế nàng nghe lời, lúc ra về thì cảm ơn Sở Vân Tú, sau đó nói cùng một câu tựa như đáp lễ.
1!
 

Ail

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
338
Số lượt thích
1,538
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu, Dụ đội, Tiểu Lư !!!
#23

Quân Y Hoàng

Trừ khước yên vân bất thị vân
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
151
Số lượt thích
1,149
Team
Yên Vũ
Fan não tàn của
Sở Vân Tú
#24
Câu hỏi: Lễ phục Sở Vân Tú đưa cho Tô Mộc Tranh màu gì? Đáp án có hai từ. (Màu + [từ 1] [từ 2])
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#25
Câu hỏi: Lễ phục Sở Vân Tú đưa cho Tô Mộc Tranh màu gì? Đáp án có hai từ. (Màu + [từ 1] [từ 2])
Màu tuyết bạch

55
 

Quân Y Hoàng

Trừ khước yên vân bất thị vân
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
151
Số lượt thích
1,149
Team
Yên Vũ
Fan não tàn của
Sở Vân Tú
#27
Chương 3

Sau Tết Nguyên Đán Sở Vân Tú bỗng trở nên bận rộn. Cô vẫn đến bể bơi, chỉ là thời gian ít đi rất nhiều, từ mấy giờ xuống còn mười mấy phút. Tô Mộc Tranh tiếc rẻ tấm thẻ thành viên mua trọn theo năm của cô, còn Sở Vân Tú chỉ vội vã kéo kín áo khoác rồi rời đi.​
Mỗi lần đều nói khi nào rảnh thì cùng ăn một bữa.​
Nhưng vẫn luôn không rảnh.​
Vì thế bể bơi chính thức trở nên vắng vẻ. Tô Mộc Tranh được phép xuống bể khi không có khách. Nàng không thích bị đồ tắm bó buộc, nhưng để hoà hợp với đám đông, nàng vẫn mặc nó. Hoặc trắng hoặc vàng nhạt, là kiểu dáng liền thân thường thấy nhất. Đồ bơi luôn dính vào da, không giống váy áo xinh xắn hay trang sức phụ kiện.​
Lúc xuống nước sẽ dán sát vào người.​
Chẳng thừa thãi chút gì.​
Một ngày nọ nàng nằm dưới đáy bể suy nghĩ vẩn vơ, thỉnh thoảng ngẫu nhiên nhả ra vài bọt khí. Trong lúc miên man suy nghĩ, trên bờ có bóng người đỏ bước đi, khi nàng nhìn lại, cặp đùi trắng như tuyết đã gần trong gang tấc.​
Tô Mộc Tranh giơ tay vươn tới, liền bị người kia chọt chọt vào eo.​
Eo nhân ngư không thể sờ mó lung tung được. Tô Mộc Tranh nhột tới nỗi bị sặc, hai tay quơ quàng trong nước muốn bơi đi. Ban đầu Sở Vân Tú nghĩ nàng đang đùa, sau đấy mới cảm thấy có gì đó không đúng, nhanh chóng đẩy người lên bờ.​
Hồi học năm nhất, cô từng tham gia huấn luyện kĩ năng cấp cứu.​
Sở Vân Tú bóp chặt mũi Tô Mộc Tranh rồi thổi hơi vào. Thực ra Tô Mộc Tranh không cần như vậy, cấu tạo cơ thể nhân ngư đã định nàng rất khó bị sặc nước chết, cùng lắm là khó chịu. Thế nên Tô Mộc Tranh nhận được một nụ hôn.​
Dù còn cần nhờ vào may mắn.​
Sau khi hoàn hồn nàng vòng tay qua eo Sở Vân Tú, ôm rất chặt, tư thế cực kì thân mật.​
Người sợ sống nhiều như vậy, một nhân ngư sợ nước có gì lạ lùng đâu?​
"Vậy mà cậu còn muốn làm nhân viên cứu hộ?"​
Tô Mộc Tranh phùng hai má lên.​
"Đương đầu nghịch cảnh, vượt lên khó khăn, không thể để kẻ địch có cơ hội lợi dụng."​
Sở Vân Tú cười đáp nàng, cuối cùng cũng nói.​
"Cậu thật sự quá đáng yêu."​
Đúng đó.​
Dưới đáy lòng Tô Mộc Tranh có tiếng nói đáp lại.​
Cho nên cậu mau tới yêu mình đi.​
Nhưng ấy cũng chỉ là lời chôn giấu sâu thẳm trong tim.​
Còn bên ngoài nàng há to miệng, thở ra bọt khí nhợt nhạt.​
Nàng không trả lời.​
---​
Thành thực mà nói, ban đầu Tô Mộc Tranh nghĩ Sở Vân Tú làm việc trong ngành thời trang. Tỉ dụ như người mẫu, nhà thiết kế, nếu không thuộc hàng tinh anh thì chí ít cũng là thợ may trong sản xuất dây chuyền, hoặc là nhiếp ảnh gia.​
Nhưng Sở Vân Tú bận tới mức có một thời gian gần như bốc hơi, lúc đó nàng mới biết, hoá ra đối phương là chuyên viên thiết kế quảng cáo.​
... Cũng tạm xem như có chút liên quan với phỏng đoán nhà thiết kế của nàng.​
Tô Mộc Tranh ngồi trong phòng trọ tìm kiếm những sản phẩm quảng cáo của Sở Vân Tú, thầm nghĩ, có một số chuyện quả nhiên ẩn chứa nguyên nhân sâu xa. Hoá ra những quảng cáo mà nàng thích nhất, hầu như đều là tác phẩm của Sở Vân Tú.​
Nội liễm, nhã nhặn, tự thành phong cách.​
Không nhiễm bụi trần.​
Nàng xem các quảng cáo đến khi ngủ thiếp đi. Trong mộng nàng dạo bước trước những tủ kính, không cẩn thận để bị nhốt vào bên trong. Sở Vân Tú bước tới từ phía sau hậu trường, ngắm nhìn nàng một lúc, cuối cùng khoát tay bác bỏ.​
"Chưa đủ, cô ấy không đạt được hiệu quả tôi mong muốn."​
Tô Mộc Tranh mất đi giọng nói, bị người ta khiêng cả bản thân lẫn tủ kính pha lê ra ngoài đập nát. Bên trong mỗi mảnh vỡ đều chứa đựng một “nàng”, nghìn mảnh vạn mảnh, chẳng cách nào đếm hết được. Mà những bản thể của nàng nhìn nhau, không biết là ai lên tiếng trước.​
"Cô không xứng."​
Tạo thành một hiệu ứng dây chuyền.​
Mỗi một mảnh vỡ đều cất giọng, tiếng vang chồng chất tiếng vang, hệt như ma chú.​
Tô Mộc Tranh bừng tỉnh, cả người đẫm mồ hôi lạnh. Nàng bình tĩnh đưa tay lần đến khoé mắt, từng viên trân châu lớn rơi lăn lóc đầy giường, lúc nàng bật đèn, mới biết mình sắp bị cả đại dương trân châu nhấn chìm.​
Nàng mở điện thoại xem thời gian, hai giờ bốn mươi lăm phút rạng sáng.​
Vừa lúc định thả điện thoại xuống thì có tin nhắn đến, là Sở Vân Tú, nội dung rất đơn giản.​
Ngủ hem được. : (​
Tô Mộc Tranh bình tĩnh trả lời. Cơn đau như thuỷ triều dâng lên, thấm mềm lòng nàng hệt như bánh mì cũ kĩ hư mốc, vừa mềm nhũn vừa đau buốt, còn có thể chảy nước. Nàng muốn dùng tất cả biện pháp mình có thể nghĩ ra để dỗ dành đối phương.​
Nhưng Sở Vân Tú nói đây là bệnh mãn tính, đành ráng chịu một lúc.​
Cùng lắm xem như bệnh cuồng việc phát tác, nhân lúc này đi làm việc là được.​
Ít ra không lãng phí thời gian.​
Rõ là nàng đang tự giễu mình, nhưng Tô Mộc Tranh lại nhớ tới hương rượu nàng từng ngửi qua.​
Thời điểm nàng đặt điện thoại xuống, nàng cào cào lòng bàn tay mình nghĩ, yêu làm được gì chứ?​
Tình yêu không cứu được bất cứ ai.​
Còn chẳng thể bằng một vò rượu...​
---​
Năm mới sắp đến, Sở Vân Tú vẫn bận bù đầu bù cổ như cũ.​
Trong cuộc hẹn ngắn ngủi Tô Mộc Tranh biết tin cô không trở về quê ăn Tết. Hiếm khi thấy cô bơi đến tận khuya vào thứ bảy, ban đầu Tô Mộc Tranh định hẹn cô, nhưng khi gặp nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của đối phương, nàng liền từ chối đề nghị đưa mình về.​
Khi trở về gió đêm thổi mạnh, Tô Mộc Tranh thấy lạnh.​
Nàng mở hai tay, tự ôm mình thật chặt, dùng sức đến mức như thể đang mường tượng ra một người thứ hai vô hình.​
Ngay vào lúc ấy nàng nhận được điện thoại của Sở Vân Tú.​
Giọng đối phương rất gấp gáp, cô nói: "Cậu đi xa chưa? Mình đang ở chỗ kế bên bể bơi, mình cần cậu."​
Sau khi ngắt máy, Tô Mộc Tranh chạy hết tốc lực.​
Ngày thường hai chân dùng đến lúc này sẽ bắt đầu thấy đau, cơn đau giống như bị người ta nắm đuôi vậy. Tô Mộc Tranh cắn răng, nghĩ thầm coi như bản thân đang trải nghiệm một lần nhảy múa trên mũi dao.​
Khi tới nơi, nàng nhìn thấy Sở Vân Tú tựa vào xe.​
"Cún."​
Sở Vân Tú nói,​
"Chỗ kia có một ổ cún sơ sinh."​
Tô Mộc Tranh liếc mắt quan sát, trong lùm cây có ít nhất ba con, lông ngắn màu vàng đất, cái đuôi nho nhỏ giống đuôi chuột, rụt rè thò đầu ra nhìn. Trực giác động vật nói cho nàng biết, ổ cún này từ lâu đã không còn ai chăm sóc che chở.​
Trời quá lạnh, nếu cứ mặc kệ thì chúng sẽ chết.​
Nàng quay đầu nhìn Sở Vân Tú, không nghĩ ra lý do đối phương gọi mình tới là gì.​
Sau đó nàng thấy Sở Vân Tú cởi áo khoác duster ra, tháo luôn cả giày cao gót rồi chui vào lùm cây. Lần này đúng là một con mèo. Tô Mộc Tranh mắt chữ A mồm chữ O.​
Rốt cuộc tất chân bị móc xước, khuyên tai rơi mất, quần áo bẩn không chịu nổi.​
Tô Mộc Tranh không dám thay Sở Vân Tú tính toán lần thiệt hại kinh tế này, nhưng cái người vừa ôm được hết mấy chú cún sơ sinh ra trông rất vui vẻ. Cô ôm trọn chiếc áo khoác te tua cùng bốn chú cún con lẽ ra bị bỏ rơi đang rên ư ử, ôm rất chặt.​
"Nếu không có ai chăm sóc, tụi nó sẽ chết mất."​
Sở Vân Tú thở dài.​
"Nhưng mà gần đây mình quá bận, thực sự không có thời gian rảnh."​
"Vậy cậu định..." Lại vứt bỏ chúng ư?​
Tô Mộc Tranh không dám hỏi, kế đó nàng thấy Sở Vân Tú nhìn chằm chằm mình.​
"Mộc Mộc cậu... Ban ngày cậu có rảnh không?"​
"Rảnh thì rảnh, nhưng mà bể bơi mở cửa lúc mười bốn giờ, mình..." Tô Mộc Tranh bối rối đáp.​
"Không sao." Sở Vân Tú mở cửa xe, nhét cả đám cún con vào hàng ghế sau, "Mình sẽ cố gắng tranh thủ đem việc về nhà làm, có thể trao đổi trực tuyến qua videocall."​
"Cậu có thể giúp mình không?"​
Sau tất cả, Sở Vân Tú chìa tay ra với Tô Mộc Tranh.​


---

Thế là, hai người cứ mơ màng như vậy bắt đầu sống chung.​
Lúc vươn vai chạm vào thứ gì mềm mềm, Tô Mộc Tranh không kịp ý thức. Bóp bóp mấy lần thì bị người ta vỗ mông. Tiếng Sở Vân Tú gần sát bên tai: "Cậu muốn sờ thêm bao lâu đó?"​
"... Hả?"​
Đến tận âm cuối cùng, Tô Mộc Tranh ngái ngủ nhìn xuống, bấy giờ mới phát hiện mình đang vuốt ve ngực Sở Vân Tú.​
Ừm.​
Đại khái dùng từ "nắn bóp" miêu tả lực tay cũng không phải nói quá.​
Nàng le lưỡi vội vàng thả ra, muốn biện hộ mình vẫn đang ngái ngủ không biết gì hết mình thực sự vô tội mà, kết quả mông bị người ta bóp một cái.​
Sở Vân Tú xuống giường vuốt tóc: "Hoà nhé."​
... Hoà cái gì chứ?​
Tô Mộc Tranh rúc mình trong chăn, cảm giác mặt mình đỏ như muốn chảy máu.​
Từ đó công việc hằng ngày có thêm lịch trình cho cún măm măm, xoa xoa cún, hốt phân cún.​
Lần thứ n nhìn mấy đứa nhóc con vãi nước tiểu lung tung khắp phòng khách, Tô Mộc Tranh mới ý thức được thứ Sở Vân Tú chìa về phía nàng chính là móng vuốt ác ma. Nuôi cún thực sự quá mệt mỏi, huống chi có tới bốn con! Nàng có thể chia chỉ số thông minh cho chúng không? Ít nhất để bọn chúng có thể xác định được vị trí nhà vệ sinh trước đã chứ!​
Tô Mộc Tranh cầm đồ lau nhà, gục ngã.​
Cũng may Sở Vân Tú sẽ về trước hai giờ chiều để tiếp quản thay nàng. Người vừa mở cửa ôm một chồng tài liệu kẹp thêm chiếc laptop. Giữa kẽ hở cả đống đồ, cô giơ ngón tay nhỏ ra đưa Tô Mộc Tranh một hộp bánh trứng.​
Người đang cầm đồ lau nhà trào nước mắt nhận lấy, sau đó vô cùng thiếu tình nghĩa chạy biến mất.​
Nói thật, cảnh tượng trông hệt như vợ chồng son nuôi nấng con nhỏ.​
Tô Mộc Tranh ở trong phòng thay quần áo của bể bơi ăn một hơi hết bốn cái bánh trứng, vừa mút mút ngón tay vừa suy nghĩ.​
Không biết Sở Vân Tú có nguyện ý sống thế này tới hết cuộc đời hay không.​


---

Nhưng ba tiếng "cả cuộc đời" là từ ngữ mang tính kích động.​
Đèn đỏ, cảnh báo, ò e vang vọng.​
Tô Mộc Tranh nhớ tới cái lần bắt lấy Sở Vân Tú dưới đáy nước. Nàng nhìn thấy trên đùi người kia mọc một nốt ruồi, chỉ chừng một hạt gạo. Sau đó nàng không khỏi nhớ đến, có lần Sở Vân Tú trò chuyện sau khi uống say, cô nói từng có người bạn trai đặc biệt thích liếm nốt ruồi kia.​
Chẳng rõ là tại sao nữa.​
Nhưng sau đó đã chia tay.​
Là mình đá anh ta.​
Lí do ấy à? Không nhớ lắm... Hình như là cứ thích kiểm soát quá lố.​
Cuộc sống của mình, anh ta chỉ chỉ trỏ trỏ cái gì chứ...​
Từng lời từng chữ Sở Vân Tú nói ra khiến dòng suy nghĩ của Tô Mộc Tranh gợn sóng, không hiểu vì sao có cảm giác như bị lăng trì. Nàng thẫn thờ đứng trong phòng thay quần áo, nghĩ đến việc Sở Vân Tú từng loã thể trước mặt người khác mà ghen tị đỏ mắt, sau đó lòng chùng xuống, như thể bị cả đất trời đông thành băng đá, là nhiệt độ cực lạnh dưới biển sâu.​
Tô Mộc Tranh hiểu trật tự của thế giới loài người.​
Có lẽ Sở Vân Tú vẫn sẽ tìm một người đàn ông xứng đôi vừa lứa, dù cho không sinh con, không kết hôn, ít nhất vẫn là đối tượng yêu đương bình thường.​
Mà nàng là con gái.​
Lại còn là một con cá.​
Tô Mộc Tranh ngồi xổm trên mặt đất, vòng tay ôm lấy đầu.​
Ai sẽ cần trái tim một con cá chứ?​
Lúc giết cá thì người ta sẽ mổ bụng vứt đi ruột gan, cuối cùng vùi trong thùng rác, bốc mùi, mục rữa, ruồi nhặng bâu đầy.​
Ngày hôm ấy nàng không xuống nước.​
Dưới bể có một bé con, phỏng chừng năm tuổi, được cha mẹ vây quanh, ở trong nước ê a quạt tay, rất đáng yêu, rất êm đềm, rất...​
Hợp lẽ thường.​


TBC
 
Last edited:

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#29

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#30

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#31
Tô Mộc Tranh liếc mắt quan sát, trong lùm cây có ít nhất ba con, lông ngắn màu vàng đất, cái đuôi nho nhỏ giống như chuột, rụt rè thò đầu ra nhìn.
3 :nee
 

Quân Y Hoàng

Trừ khước yên vân bất thị vân
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
151
Số lượt thích
1,149
Team
Yên Vũ
Fan não tàn của
Sở Vân Tú
#33
Câu hỏi: Tô Mộc Tranh từng nhìn thấy thứ gì ở vị trí nào trên cơ thể Sở Vân Tú khiến nàng đau lòng?
 

Ail

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
338
Số lượt thích
1,538
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu, Dụ đội, Tiểu Lư !!!
#34
Nàng nhìn thấy trên đùi người kia mọc một nốt ruồi
Từng lời từng chữ Sở Vân Tú nói ra khiến dòng suy nghĩ của Tô Mộc Tranh gợn sóng, không hiểu vì sao có cảm giác như bị lăng trì. Nàng thẫn thờ đứng trong phòng thay quần áo, nghĩ đến việc Sở Vân Tú từng loã thể trước mặt người khác mà ghen tị đỏ mắt, sau đó lòng chùng xuống, như thể bị cả đất trời đông thành băng đá, là nhiệt độ cực lạnh dưới biển sâu.
nốt ruồi trên đùi ạ?

nếu đúng em chọn 78 ạ :sauc
 

Quân Y Hoàng

Trừ khước yên vân bất thị vân
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
151
Số lượt thích
1,149
Team
Yên Vũ
Fan não tàn của
Sở Vân Tú
#35
nốt ruồi trên đùi ạ?

nếu đúng em chọn 78 ạ :sauc
Bingo chính xác! Chúc mừng em giành được con số lớn. :xu
 

Quân Y Hoàng

Trừ khước yên vân bất thị vân
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
151
Số lượt thích
1,149
Team
Yên Vũ
Fan não tàn của
Sở Vân Tú
#37
Chương 4

Ngày cuối cùng trước năm mới, đội ngũ của Sở Vân Tú rốt cuộc cũng chọn được một phương án ngay khi suýt soát chạm deadline.​

Hôm đó lúc cô quay về còn cầm theo một bó hoa hồng, định sẽ tặng cho Tô Mộc Tranh. Nhưng khi mở cửa nhà mới phát hiện người kia đã cuộn tròn ngủ thiếp đi trên sàn nhà, bên cạnh còn có thêm bốn cục lông rúc vào.​

Lũ cún con nghịch ngợm đã biết đi vệ sinh đúng nơi đúng chỗ, bây giờ rất ngoan ngoãn, có điều vẫn thích gặm giày cao gót của Sở Vân Tú để mài răng. Người cầm bó hồng cúi xuống nựng nựng mấy cái cằm nho nhỏ.​

Lũ trẻ ngơ ngác mở ra cái miệng hồng hồng, ngáp hết đứa này tới đứa khác trông cực kì đáng yêu.​

Cuối cùng tay Sở Vân Tú chạm tới cằm Tô Mộc Tranh.​

Cô gãi gãi mấy cái, Tô Mộc Tranh liền ừm hửm thành tiếng.​

Nghịch chừng nửa phút, Sở Vân Tú đứng dậy suy nghĩ. Cuối cùng kết luận, đây mới là đáng yêu nhất.​

Cơm tối do Sở Vân Tú làm.​

Salad và súp khoai tây đơn giản, lúc hoàn tất, cô tới đánh thức Tô Mộc Tranh. Người kia mở to mắt nhìn cô, phải mất tới hai phút đôi mắt to mơ màng mới tỉnh táo được.​

Sở Vân Tú vỗ vỗ mặt nàng, nói có tin tốt, phương án đã được chọn rồi.​

Tô Mộc Tranh ừ hử hai tiếng, trở mình ôm lấy mắt cá chân cô.​

"Phải nhờ cậu che chở thôi, mình thất nghiệp rồi, quá thảm, cần ôm đùi mới sống được đây."​

Ba ngày trước bể bơi ra thông báo đóng cửa nghỉ Tết, Tô Mộc Tranh quả thực không có việc gì để làm, đã ba ngày làm sâu gạo trong nhà.​

Sở Vân Tú bật cười.​

"Thứ cậu ôm là đùi à? Đó là mắt cá chân."​

"Kệ." Người vừa tỉnh giấc bắt đầu ngồi xếp bằng làm chuyện xấu, "Ôm là ôm, đùi hay mắt cá chân gì cũng thế, đều của họ Sở cậu."​

"Mình thấy cậu mang họ Sở mình cũng được rồi đó." Sở Vân Tú cúi người, níu cổ áo Tô Mộc Tranh kéo tới hướng bàn ăn.​

Kẻ chơi xấu rốt cục ngoan ngoãn dậy ăn tối.​

Qua nửa buổi cơm Tô Mộc Tranh mới để ý bó hoa hồng trên bàn, nàng duỗi tay sang sờ sờ mấy cái gai.​

"Sao lại mua hoa vậy?"​

Sở Vân Tú xiên miếng đồ ăn cuối cùng đưa vào miệng, đáp qua loa.​

"Hoa trông cũng đẹp mà, mình cố ý mang về cắm đó."​

Tô Mộc Tranh ồ một tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Đầu ngón tay truyền tới cảm giác đau xót, là bị đâm trúng.​

Nhưng nói ra làm gì.​

Nàng tự làm, thì phải tự chịu.​


---​


Ban đêm lúc đi ngủ, Sở Vân Tú chợt nhớ tới chuyện quan trọng.​

Trong phương án quảng cáo đã định cô chưa chọn được người mẫu. Sở Vân Tú đi tới hỏi Tô Mộc Tranh, cậu thử đề xuất minh tinh nào ngây thơ thuần khiết, đôi mắt trong trẻo, biết cách ăn nói, ngọt ngào vô cùng mà dáng người siêu đẹp xem.​

À đúng, nữ thôi nha.​

Tô Mộc Tranh sờ sờ trán cô rồi lại sờ trán mình, sau đó đúc kết: "Có phát sốt đâu mà sao nói năng như mê sảng thế này?"​

Sở Vân Tú lôi kéo tay nàng, hai người quậy một trận trên giường rồi mới trao đổi nghiêm túc. Sở Vân Tú chia sẻ thẳng thắn rằng quảng cáo của mình còn thiếu nhân vật chính, Tô Mộc Tranh hỏi cô chủ đề là gì.​

"Nước hoa." Sở Vân Tú đáp.​

"Tên gì ấy? Mùi hương thế nào?" Tô Mộc Tranh nghịch nghịch tóc cô.​

Sở Vân Tú nhìn nàng: "Cậu đúng là biết hỏi, hai thứ này đều tuyệt mật."​

"Phong cách mùi hương cũng không biết thì làm sao giúp cậu chọn người được chứ?" Tô Mộc Tranh ăn ngay nói thẳng.​

"Mình cho cậu dữ liệu định hình rồi đó, minh tinh có khí chất ngây thơ, đôi mắt trong trẻo, biết cách ăn nói, đáng yêu ngọt ngào, dáng người siêu đẹp, vô cùng chi tiết luôn."​

"… Chi tiết thật luôn, mình nghĩ cậu chưa ngủ đã mơ rồi." Tô Mộc Tranh câm nín.​

"Vậy một hai điều kiện thôi thì sao?" Sở Vân Tú nhượng bộ.​

"Vậy thì cũng có." Tô Mộc Tranh nói.​

Thế là hai người nằm trên giường lựa chọn gần năm mươi cái tên, nhưng không cái nào khiến Sở Vân Tú vừa ý. Cuối cùng Tô Mộc Tranh buồn ngủ tới mức thiếp đi. Sở Vân Tú vô thức ôm nàng vào lòng, thời điểm mặt đối mặt bỗng nhận ra một chuyện.​

Khí chất ngây thơ, đôi mắt trong trẻo, biết cách ăn nói, ngọt ngào đáng yêu, dáng người siêu đẹp...​

Chẳng phải trong ngực cô đang có một người đấy sao?​


---​


Sở Vân Tú làm việc luôn mạnh mẽ dứt khoát, lúc bị ông chủ ngăn cản tuy lực bất tòng tâm, nhưng vẫn quyết tâm kiên trì, bất chấp như xe ngựa lao về phía trước, không chừa đường lui cho mình.​

Ngày thứ hai đến văn phòng, đẩy cửa bước vào, chuyện đầu tiên cô làm chính là chọn nhân vật chính.​

Các thành viên trong nhóm lần lượt kể tên từng nhân vật nức tiếng hay những người mới nổi danh, cô chỉ im lặng lắng nghe, cây bút máy quấn dây tơ vàng kẹp giữa ngón tay, chậm chạp di chuyển. Cuối cùng mọi người tranh luận một hồi, đôi bên cũng hết hơi sức, cô mới thản nhiên xuất chiêu, nói.​

"Hay là dùng người này đi."​

Ba tiếng sau Tô Mộc Tranh có mặt ở phòng thử đồ.​

Thợ trang điểm cứ như đang bóc giấy gói hàng, cởi hết quần áo của nàng ra. Khi bị người lạ đánh phấn phần xương mu lúc khoả thân, nàng cảm thấy cực kì khó chịu. Sau đó Sở Vân Tú xuất hiện phía sau nàng.​

Tô Mộc Tranh nắm lấy tay cô, hệt như bắt được cọng cỏ cứu mạng.​

"Mình không làm được." Nàng nói.​

Sở Vân Tú xoa xoa gáy nàng,​

"Cậu làm được."​

Thợ chụp ảnh ra hiệu nàng xuống nước. Tô Mộc Tranh quấn khăn tắm đứng bên cạnh hồ bơi, trên người nàng chỉ có áo tắm viền ren qua loa, cũng không phải bản đã qua chỉnh sửa, chỉ là đồ dùng thử, vì thế chất lượng và cảm xúc mang lại đều kém đi ít nhiều.​

Nàng cảm giác mình trần truồng.​

Nhưng không phải nàng xấu hổ vì điều đó.​

Nàng là một nhân ngư, nhân ngư vốn dĩ trần truồng.​

Chỉ là phim trường có quá nhiều ống kính, từng khối chữ nhật đen đặc, toả ra cảm giác đáng sợ. Người ta chẳng hay chẳng biết mà chăm chú quan sát nàng, hệt như muốn đâm thủng bí mật của nàng. Bất luận là chuyện nàng là nhân ngư, hay là chuyện nàng ôm ấp tình cảm với Sở Vân Tú.​

Mà để nàng loã lồ đến mức độ này chính là cái người tên Sở Vân Tú.​

Tô Mộc Tranh tủi thân.​

Trong trái tim nàng như có bong bóng ùng ục nổi lên, khó mà hình dung nó là thứ gì, dù sao cũng chẳng phải điều gì tốt.​

Sau đó Sở Vân Tú đi đến nói với nàng.​

"Đừng suy nghĩ nhiều, cứ như ngày thường đi, ở dưới nước không ai đẹp bằng cậu cả."​

Thế là Tô Mộc Tranh thả mình nhảy xuống, dáng điệu lay động nhẹ nhàng, tựa như đoá hoa bung nở trong làn nước.​

Một lần thử liền thông qua.​

Một ngày sau đó, tên của Tô Mộc Tranh xuất hiện dưới cùng bản thảo phương án đã qua chỉnh sửa.​


---​


Ngày quay chụp quảng cáo hôm ấy rất lạnh. Hơi khí thở ra đều kết thành khói trắng.​

Tô Mộc Tranh giống như bức tượng pha lê bị người ta chỉnh sửa tới lui, chỉ cần có thể trắng hơn thì sẽ tiếp tục bôi trắng. Thợ trang điểm mong mỏi một lớp trang điểm hoàn mỹ vô khuyết, vì thế chút ít tì vết cũng không thể tồn tại. Nàng cứng người để mặc người ta bôi vẽ, bất chợt nhớ tới giấc mơ vỡ nát kia.​

Cánh cửa khép chặt bị người mở ra.​

Xuyên qua khe hở hẹp như vực sâu, nàng trông đến cuối hành lang, Sở Vân Tú đang trò chuyện cùng một người đàn ông trẻ tuổi giàu có. Cô mỉm cười vén tóc rối ra sau tai, cố gắng làm như vô ý để lộ chiếc cổ thon dài, hệt như loài thiên nga kiêu hãnh.​

Tô Mộc Tranh thấy cổ họng khô khốc, rướn người cầm lấy li nước.​

Ngay lúc ấy thợ trang điểm nhắc nhở nàng. Uống nước sẽ làm hỏng hiệu quả hình ảnh trước ống kính đấy. Một lời chặn đứng tất cả âm thanh trong lòng Tô Mộc Tranh, lồng giam trong suốt tĩnh lặng bỗng dưng vây kín nàng. Nàng nhớ đến những bể cá đẹp đẽ xinh xắn ở chợ thuỷ sinh. Thân phồng miệng nhỏ, lộng lẫy tinh xảo, thế nhưng cuối cùng vẫn phải dùng sinh mệnh muôn màu muôn vẻ lấp đầy.​

Nàng ngơ ngác nhìn chằm chằm người trong gương.​

Mái tóc đen dài thả xuống, đen càng thêm đen, trắng càng thêm trắng, tách bạch rõ ràng tôn lên vẻ đẹp rung động tâm can.​

Sở Vân Tú gõ cửa đi vào.​

Cổ tay cô đeo một chiếc vòng đá, lúc đung đưa vang lên những tiếng đinh linh.​

Tô Mộc Tranh bỗng hốt hoảng, Sở Vân Tú vươn tay giữ nàng lại. Đầu ngón tay lạnh buốt ở trên cổ nàng trượt xuống xương quai xanh, cẩn thận xem xét rồi cầm lấy tấm khăn giấy ướt, lau đi một mảng phấn lót nhỏ.​

Một nốt ruồi lộ ra gần giữa ngực, đỏ thẫm, hệt như giọt tâm đầu huyết khô lại mà thành.​

"Giữ lại thứ này."​

Cô chỉ nói bốn chữ rồi lập tức xoay người rời đi.​

Giày cao gót nện xuống đất thành âm thanh như đao bổ rìu chặt, từng tiếng cắt vào thần kinh Tô Mộc Tranh. Nàng cảm thấy buồn nôn, khi bình tĩnh lại mới phát hiện trên bàn trang điểm có thêm ngọn nến thơm mùi hoa cỏ, đã châm lửa được một hồi lâu, làn khói lượn lờ trong không khí.​

Hỗn hợp mã tiên thảo cùng hoa linh lan hoà thành mùi hương dịu ngọt.​

Bốc lên trong hơi nóng, dần dần lan toả khắp phòng.​

Hương thơm kết hợp với nhiệt độ. Tô Mộc Tranh chợt nghĩ. Nàng thật giống một con cá chuẩn bị được nướng lên.​


---​


Thời điểm quay chụp chính thức, viền ren làm từ vật liệu đặc biệt, Tô Mộc Tranh không đoán được rốt cuộc nó là thứ gì, chỉ là khi xuống nước nó sẽ bắt đầu bung ra, trôi lềnh bềnh trông như cánh ve sầu.​

Nàng nổi lơ lửng trong nước chơi cùng nó một lúc, trên bờ có người gọi nàng. Người đàn ông trước đó vui vẻ trò chuyện cùng Sở Vân Tú bước tới, ngồi xổm bên bờ giảng giải kịch bản cho nàng. Kịch bản chỉ là hai phân cảnh ngắn, cảnh thứ nhất là dạo chơi trong nước, cảnh thứ hai là đột ngột bật chân rồi trồi lên mặt nước. Nói xong mấy lời cuối cùng, người đàn ông không vòng vo mà hỏi nàng, sau khi xong việc có thể nể mặt cùng đi ăn tối không.​

Tô Mộc Tranh chợt nhớ lại nội dung cuộc trò chuyện nơi cuối hành lang.​

Nhưng điều này cũng không khiến nàng cảm thấy tốt hơn bao nhiêu.​

Nàng ghen tị với người đàn ông trước mắt có thể thẳng thắn, lại đột nhiên chết lặng trước sự phản bội của Sở Vân Tú. Tâm can bị đun nóng rực, một món ăn cháy khét không thể tệ hơn.​

Nàng gom chút lí trí cuối cùng nói lời từ chối, cúi đầu lặn vào trong nước.​

Giữa làn sóng lăn tăn, nàng nhìn thấy hình ảnh Sở Vân Tú phản chiếu lấp loáng trên mặt nước do hiện tượng khúc xạ.​

Vẫn đẹp đến đáng ghét.​

Các nàng chỉ cách nhau một bước, lại giống như khoảng cách giữa chim trời lướt nước, cá bể nhả bọt. Mà Tô Mộc Tranh chưa kịp gọi tên cô. Đạo diễn vừa ra hiệu lệnh, nàng buộc phải trở lại phạm vi tầm ngắm của máy quay. Trong trường quay đầy nhân viên công tác, Sở Vân Tú vươn tay, làm động tác cố lên với nàng.​

Tô Mộc Tranh hít sâu một hơi lặn sâu xuống dưới.​

Trong giây lát chạm đến đáy nước, có dòng suy nghĩ quái đản hiện lên trong đầu nàng.​


---​


Nghĩ kĩ thì thế giới này có rất nhiều chuyện lạ lùng, người cá lên bờ, gà đòi ăn sói, một ngày internet gửi đi vài tỷ tin nhắn tôi yêu em. Trong đó có bao nhiêu là lời thực lòng?​

Ở dưới nước, Tô Mộc Tranh duỗi người ra, phác thành hình ảnh đoá hoa nở rộ, đung đưa, mềm mại.​

Cách một mặt nước cũng có thể ngửi thấy hương thơm.​

Có tiếng người trong tai nghe gọi nàng đến gần ống kính, lúc sóng nước gợn lên, nàng nhìn thấy ánh sáng lấp loáng. Hiệu quả của tấm hắt sáng. Khi bơi đến trước ống kính, ánh sáng chiếu thẳng vào mắt nàng. Rất xót.​

Tô Mộc Tranh từng nghiên cứu nhân loại từ khi còn chưa lên bờ.​

Giống loài này ưa tự bạc đãi chính mình. Thích ăn cay là một biểu hiện; tha thiết đột phá giới hạn bản thân cũng là một biểu hiện. Càng không cần phải nói đến thế hệ trẻ liên tục lan truyền văn học an ủi tinh thần "Không giết được bạn nghĩa là giúp bạn kiên cường hơn", "Không trải qua phong ba bão táp sao có thể thấy được cầu vồng", điều nào cũng biểu hiện dáng vẻ của người thích bị ngược đãi.​

Lúc ấy Tô Mộc Tranh còn đập đập cái PSP nói lớn thật thú vị, mà nghĩ lại kì thực nhân ngư cũng giống như thế.​

Có bao nhiều lần là vui đến mức rơi lệ?​

Nước mắt hoá trân châu, phần lớn đều vì đau khổ.​

Bởi vậy nàng mới không thích trân châu. Vật kia sáng bóng tròn trịa, mỗi một góc độ đều mềm mại nhẵn nhụi, thiếu đi nét kiên cường cứng rắn. Nhưng nếu vì thế mà ghét bỏ nó thì thật vô lí. Nàng thích kim cương, nàng yêu sự sắc sảo trong veo, nhưng nàng cũng quên mất sát ý của cái đẹp cũng có mục tiêu, mà nàng chính là đối tượng bị mưu sát ấy.​

Một vòng lặp đầy logic, mà nàng vẫn không thể thoát khỏi vòng lẩn quẩn ấy.​

Ở dưới nước, Tô Mộc Tranh thở dài.​

Một hạt bọt khí nổi lên rồi vỡ tan, cuốn trôi đi nghìn vạn thanh âm dưới đáy lòng.​

Nàng nghe thấy tiếng nói của Sở Vân Tú, chỉ đơn giản một từ, Focus. Cô muốn nàng tập trung.​

Tô Mộc Tranh cười, chớp mắt như hoa quỳnh trong đêm. Cánh hoa rơi xuống từng mảnh cuối cùng, toả hương ngào ngạt đến tận lúc chết, một vẻ đẹp rợn người. Nàng nhích lại gần ống kính thở ra một hạt bọt khí, trong giây lát vạn vật thế gian tản mát rơi.​

Nhưng vạn vật thế gian trong mắt nàng cũng chỉ có một người mà thôi.​

Sở Vân Tú.​

Tô Mộc Tranh nghĩ, nàng đối với người kia chưa từng thiếu tập trung.​

Nào có lí do gì để không chú tâm?​

Nàng hốt hoảng, tuyệt vọng nhìn ống kính, ý cười trên mặt hoàn toàn biến mất, thay vào đó là nghìn lời muốn nói chìm trong tĩnh lặng, là sông băng bao phủ dung nham đang chảy xiết. Yêu là acid đặc nóng rót vào trong cơ thể, Tô Mộc Tranh muốn sôi trào, nhưng bao trùm nàng lại là cái lạnh thấu xương, thật khéo léo nhẹ nhàng ngăn cản tất cả.​

Nàng bị nó giam cầm.​

Đôi mắt to tròn tập trung nhìn vào máy quay, chăm chú quan sát mỗi một nhiếp ảnh gia. Ấy gần như là vẻ đẹp kì vĩ, kinh động lòng người.​

Sau đó dưới đáy lòng nàng có tiếng nói run rẩy.​

Như núi non ầm ầm rung chuyển, như suối lạnh cuồn cuộn dưới lớp băng.​

Mình thích cậu đấy.

Rất, rất, rất thích cậu.

Cực kì, cực kì thích.

Tận sức dốc lòng, như muốn vắt kiệt hết thảy.


TBC
 
Last edited:

Tương Du

An tĩnh đích tiểu nhi đồng ✿Σ( ̄。 ̄ノ)ノ
Thần Lĩnh
Bình luận
292
Số lượt thích
1,363
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Gia Thế
#38

Bình luận bằng Facebook