- Bình luận
- 60
- Số lượt thích
- 108
- Team
- Luân Hồi
- Fan não tàn của
- Giang Ba Đào <3
- "Đồng nhân Toàn Chức Cao Thủ: Bất Hối
- Tên người viết:Người yêu Giang phó
- Tag nhân vật: Song Hoa, Dụ Hoàng, Song Quỷ, Tôn Tiêu
- Warning (bắt buộc nếu có): truyện có yếu tố hành hạ, character death, bôi đen nhân vật
Thượng Hải - Luân Hồi club
Giang Ba Đào một thân lễ phục đen tuyền, gương mặt hắn ôn hoà nói cười với một người đàn ông.
-Chu bí thư sắp tới rồi, ngài chờ một lát thôi.
Hắn vừa dứt lời, nam nhân vận comple đen bước vào, hắn lạnh lùng nhìn, rồi cũng nhanh chóng thấy vị trí mà Giang Ba Đào đang đứng. Chu Trạch Khải thong thả bước tới, gương mặt hoàn mỹ của hắn khiến nữ nhân phải điên cuồng, hắn đi tới đâu, nơi đó liền xuất hiện khoảng trống cho hắn bước.
Thuận lợi bước tới chỗ Giang Ba Đào, hắn gật đầu ra hiệu, Giang Ba Đào cũng nhanh chóng lên tiếng.
-Dương tổng, đây là Chu bí thư. Chu bí thư, đây là Dương tổng.
Người đàn ông kia căn bản cũng biết quý danh của nam nhân mỹ mạo này, nên lời nói khách sáo của Giang Ba Đào hắn cũng không có bỏ vào tai. Hắn chắc chắn người kia cũng vậy.
-Chu bí thư, hạnh ngộ.
Dù sao, Chu Trạch Khải cũng là mục tiêu của hắn, chỉ có hắn ta, mới có thể giúp hắn.
Chu Trạch Khải rất tự nhiên nắm lấy bàn tay đang đưa ra của hắn, một lời cũng không nói. Ước chừng thời gian đủ cho một cái bắt tay, cả hai đồng thời buông tay nhau ra.
Giang Ba Đào vốn là kẻ thức thời, hắn mỉm cười giải thích cho sự im lặng của người kia.
-Chu bí thư không thích nói chuyện, về chuyện công việc, ngày chỉ cần bàn với tôi là được.
-Ổn chứ?_Dương tổng hỏi. Dù sao, hắn chỉ cần Chu Trạch Khải. Loại tuỳ tùng theo chủ như Giang Ba Đào, ít tiết lộ thông tin cho hắn là tốt nhất.
Giang Ba Đào mỉm cười, đôi mắt hắn cong lại, nhìn tựa như vô cùng vui vẻ, nhưng Chu Trạch Khải bên người hắn biết, Giang Ba Đào một khi đã cười như vậy, có nghĩa là cậu ta đã đánh hơi được con mồi ngon.
Dương tổng kia, chính là con mồi.
___
Giang Ba Đào lảo đảo bước về căn hộ của hắn. Tuy rằng người khác nói hắn là tuỳ tùng của Chu Trạch Khải (mà sự thật vốn là như vậy) nhưng hắn vẫn được cấp cho một căn hộ riêng, nằm ở một vị trí khuất bóng của Thượng Hải hoa lệ.
Hôm nay hắn uống không ít rượu.
Tên Dương tổng kia cũng đúng là cáo già, hắn suýt nữa không đỡ nổi.
Nhưng vì Chu Trạch Khải, hắn cái gì cũng dám làm.
Xin cha, hãy để ngày mai an bình. Xin người, hãy giúp con buông bỏ.
Giang Ba Đào đêm nào cũng cầu nguyện với đức cha như vậy.
___
Hàng Châu
Thị thành phồn hoa của Trung Quốc.
Đêm nay lại náo động điên cuồng.
Một nam nhân bị tìm thấy bên vệ đường, gương mặt đã bị huỷ hoàn toàn, đầu ngón tay, ngón chân cũng bị đốt, hòng không để ai biết được thân phận của cái xác.
Nhưng thủ phạm lại bất cẩn đến mức để rơi chứng minh thư ở lại.
Trên viết ba chữ: "Chu Diệp Bách"
Lần này, vụ việc đã không còn là vụ giết người bình thường.
Chu Diệp Bách là người của "Trung Thảo Đường", một hiệu thuốc nổi danh ở Bắc Kinh. Nhưng nếu đây chỉ là hiệu thuốc đông y bình thường thì sẽ không kinh động đến đội cảnh sát "Lam Vũ" trực thuộc Quảng Châu.
Phía sau của cửa hàng, là một quầy bar với đủ thứ rượu, và một vị trưởng quầy mệnh danh "trên thông thiên văn, dưới tường địa lý".
Chỉ cần xì ra một số tiền, tất cả thông tin cấm đều có thể tuồn ra, bao gồm cả về các băng mafia ở Trung Quốc.
Họ luôn bàng quan đứng nhìn trận chiến tranh đoạt, nhưng giờ khi một thành viên cư nhiên lại bị giết hại tại địa bàn của một nhóm khác, nếu cảnh sát không làm rõ chuyện này ra, Vi Thảo tuyệt không dễ dàng bỏ qua.
Vì vậy, Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên dù có đang bận rộn tới không dứt nổi người, cũng phải lấy vé máy bay tới Hàng Châu xem xét hiện trường.
-Đội trưởng, anh có thấy việc này kỳ lạ không? Hoàng Thiếu Thiên sau khi nhìn thấy hiện trường liền hỏi vị đội trưởng bên cạnh cậu. Chu Diệp Bách bị giết ở con phố cách nơi ở ngầm của Gia Thế chưa đầy 5 km! Anh có thấy điều này là có ý gì không? Mà anh có nghĩ việc này liên quan đến "hắn ta" không đội trưởng? Tháng trước, Trần Dạ Huy của Gia Thế cũng bị giết ngay ngoài đường, hung thủ như là cố tình để lại chứng minh thư để thông báo cho mọi người biết đây là Trần Dạ Huy mà hắn đã vất vả đốt cháy gương mặt, đầu ngón tay và ngón chân vậy. Điều này lại giống ở vụ này rồi đội trưởng. Chu Diệp Bách cũng bị hạ sát bằng hình thức tương đương. Đội trưởng, anh nghĩ thế nào?
Dụ Văn Châu cẩn thận nhìn hiện trường, lại được pháp y thông báo thông tin, hắn suy ngẫm một lát cuối cùng quyết định triệu Sở Vân Tú đến Hàng Châu giải phẫu kiếm thêm thông tin.
Vụ án này có rất nhiêu nghi vấn.
___
Hoàng Thiếu Thiên gõ cửa phòng pháp y, mà cũng chẳng chờ ngươi bên trong đồng ý, hắn đã tự động bước vào.
Sở nữ vương khoác một chiếc blouse trắng, găng tay y tế chưa buồn tháo, trên vẫn còn lấm vài vết máu đỏ ngòm.
-Dụ đội không dạy cậu phải chờ người khác cho phép rồi với tiến vào sao?
Hoàng Thiếu Thiên cười xoà, cũng nhanh chóng đáp lại.
-Không phải vì em vội lắm sao Sở đại tỷ.
Gương mặt Sở Vân Tú đanh lại, nàng cầm con dao giải phẫu sắc lẻm mà chỉ về phía người kia.
-Tôi chỉ sinh trước cậu 7 ngày thôi, Hoàng Thiếu.
Phụ nữ ghét nhất là bị nhắc đến tuổi tác, Hoàng Thiếu Thiên hiển nhiên là đã chạm tới cái vảy ngược của nàng
-Được rồi Sở nữ vương, Sở pháp y, cho tiểu đệ này xin lỗi. Kết quả giải phẫu như thế nào?
Hiển nhiên là hắn đã nhanh chóng đề cập tới công việc, cho dù Sở Vân Tú có muốn nghiền hắn cho nát ra thành bột phấn mà nghiêm túc nói.
-Nghiên nhân tử vong thì như bên pháp y đã nói, do ngạt thở. Ngoài ra, tôi còn xác định được, Chu Diệp Bách bị kết liễu ở một nhà vệ sinh nào đó.
Hoàng Thiếu Thiên trợn mắt nhìn cái xác được nằm hoàn chỉnh dưới lớp vải trắng.
-Làm sao chị biết?
Nữ vương cau mày, chiếc dao sắc lại chỉ hướng Hoàng Thiếu Thiên.
-Gọi tôi như thế một lần nữa, thì chờ Dụ đội nhặt xác cậu đi.
Đoạn, nàng dừng một lúc rồi mới tiếp tục nói. Mẫu nước trong bụng hắn đã được xét nghiệm, là nước trong bồn cầu. Ngoài ra, còn tìm thấy cả một thứ bất ngờ trong dạ dày cậu ta.
Nàng dùng nhíp cặp lấy một mẫu vật đặt trong lớp nilon trong suốt.
Thứ đó màu đen đen nâu nâu, có vẻ nhuyễn.
-Phân đấy.
Sở Vân Tú nói.
Last edited: