[TCCT Đồng Nhân ] Bất hối

Theo các thím thì nên để truyện kết thê nào?


  • Total voters
    23

Người yêu Giang phó

Farm exp kiếm sống
Bình luận
60
Số lượt thích
108
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Giang Ba Đào <3
#1
  • "Đồng nhân Toàn Chức Cao Thủ: Bất Hối
  • Tên người viết:Người yêu Giang phó
  • Tag nhân vật: Song Hoa, Dụ Hoàng, Song Quỷ, Tôn Tiêu
  • Warning (bắt buộc nếu có): truyện có yếu tố hành hạ, character death, bôi đen nhân vật
1.

Thượng Hải - Luân Hồi club
Giang Ba Đào một thân lễ phục đen tuyền, gương mặt hắn ôn hoà nói cười với một người đàn ông.
-Chu bí thư sắp tới rồi, ngài chờ một lát thôi.
Hắn vừa dứt lời, nam nhân vận comple đen bước vào, hắn lạnh lùng nhìn, rồi cũng nhanh chóng thấy vị trí mà Giang Ba Đào đang đứng. Chu Trạch Khải thong thả bước tới, gương mặt hoàn mỹ của hắn khiến nữ nhân phải điên cuồng, hắn đi tới đâu, nơi đó liền xuất hiện khoảng trống cho hắn bước.
Thuận lợi bước tới chỗ Giang Ba Đào, hắn gật đầu ra hiệu, Giang Ba Đào cũng nhanh chóng lên tiếng.
-Dương tổng, đây là Chu bí thư. Chu bí thư, đây là Dương tổng.
Người đàn ông kia căn bản cũng biết quý danh của nam nhân mỹ mạo này, nên lời nói khách sáo của Giang Ba Đào hắn cũng không có bỏ vào tai. Hắn chắc chắn người kia cũng vậy.
-Chu bí thư, hạnh ngộ.
Dù sao, Chu Trạch Khải cũng là mục tiêu của hắn, chỉ có hắn ta, mới có thể giúp hắn.
Chu Trạch Khải rất tự nhiên nắm lấy bàn tay đang đưa ra của hắn, một lời cũng không nói. Ước chừng thời gian đủ cho một cái bắt tay, cả hai đồng thời buông tay nhau ra.
Giang Ba Đào vốn là kẻ thức thời, hắn mỉm cười giải thích cho sự im lặng của người kia.
-Chu bí thư không thích nói chuyện, về chuyện công việc, ngày chỉ cần bàn với tôi là được.
-Ổn chứ?_Dương tổng hỏi. Dù sao, hắn chỉ cần Chu Trạch Khải. Loại tuỳ tùng theo chủ như Giang Ba Đào, ít tiết lộ thông tin cho hắn là tốt nhất.
Giang Ba Đào mỉm cười, đôi mắt hắn cong lại, nhìn tựa như vô cùng vui vẻ, nhưng Chu Trạch Khải bên người hắn biết, Giang Ba Đào một khi đã cười như vậy, có nghĩa là cậu ta đã đánh hơi được con mồi ngon.
Dương tổng kia, chính là con mồi.
___
Giang Ba Đào lảo đảo bước về căn hộ của hắn. Tuy rằng người khác nói hắn là tuỳ tùng của Chu Trạch Khải (mà sự thật vốn là như vậy) nhưng hắn vẫn được cấp cho một căn hộ riêng, nằm ở một vị trí khuất bóng của Thượng Hải hoa lệ.
Hôm nay hắn uống không ít rượu.
Tên Dương tổng kia cũng đúng là cáo già, hắn suýt nữa không đỡ nổi.
Nhưng vì Chu Trạch Khải, hắn cái gì cũng dám làm.
Xin cha, hãy để ngày mai an bình. Xin người, hãy giúp con buông bỏ.
Giang Ba Đào đêm nào cũng cầu nguyện với đức cha như vậy.
___
Hàng Châu
Thị thành phồn hoa của Trung Quốc.
Đêm nay lại náo động điên cuồng.
Một nam nhân bị tìm thấy bên vệ đường, gương mặt đã bị huỷ hoàn toàn, đầu ngón tay, ngón chân cũng bị đốt, hòng không để ai biết được thân phận của cái xác.
Nhưng thủ phạm lại bất cẩn đến mức để rơi chứng minh thư ở lại.
Trên viết ba chữ: "Chu Diệp Bách"
Lần này, vụ việc đã không còn là vụ giết người bình thường.
Chu Diệp Bách là người của "Trung Thảo Đường", một hiệu thuốc nổi danh ở Bắc Kinh. Nhưng nếu đây chỉ là hiệu thuốc đông y bình thường thì sẽ không kinh động đến đội cảnh sát "Lam Vũ" trực thuộc Quảng Châu.
Phía sau của cửa hàng, là một quầy bar với đủ thứ rượu, và một vị trưởng quầy mệnh danh "trên thông thiên văn, dưới tường địa lý".
Chỉ cần xì ra một số tiền, tất cả thông tin cấm đều có thể tuồn ra, bao gồm cả về các băng mafia ở Trung Quốc.
Họ luôn bàng quan đứng nhìn trận chiến tranh đoạt, nhưng giờ khi một thành viên cư nhiên lại bị giết hại tại địa bàn của một nhóm khác, nếu cảnh sát không làm rõ chuyện này ra, Vi Thảo tuyệt không dễ dàng bỏ qua.
Vì vậy, Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên dù có đang bận rộn tới không dứt nổi người, cũng phải lấy vé máy bay tới Hàng Châu xem xét hiện trường.
-Đội trưởng, anh có thấy việc này kỳ lạ không? Hoàng Thiếu Thiên sau khi nhìn thấy hiện trường liền hỏi vị đội trưởng bên cạnh cậu. Chu Diệp Bách bị giết ở con phố cách nơi ở ngầm của Gia Thế chưa đầy 5 km! Anh có thấy điều này là có ý gì không? Mà anh có nghĩ việc này liên quan đến "hắn ta" không đội trưởng? Tháng trước, Trần Dạ Huy của Gia Thế cũng bị giết ngay ngoài đường, hung thủ như là cố tình để lại chứng minh thư để thông báo cho mọi người biết đây là Trần Dạ Huy mà hắn đã vất vả đốt cháy gương mặt, đầu ngón tay và ngón chân vậy. Điều này lại giống ở vụ này rồi đội trưởng. Chu Diệp Bách cũng bị hạ sát bằng hình thức tương đương. Đội trưởng, anh nghĩ thế nào?
Dụ Văn Châu cẩn thận nhìn hiện trường, lại được pháp y thông báo thông tin, hắn suy ngẫm một lát cuối cùng quyết định triệu Sở Vân Tú đến Hàng Châu giải phẫu kiếm thêm thông tin.
Vụ án này có rất nhiêu nghi vấn.
___
Hoàng Thiếu Thiên gõ cửa phòng pháp y, mà cũng chẳng chờ ngươi bên trong đồng ý, hắn đã tự động bước vào.
Sở nữ vương khoác một chiếc blouse trắng, găng tay y tế chưa buồn tháo, trên vẫn còn lấm vài vết máu đỏ ngòm.
-Dụ đội không dạy cậu phải chờ người khác cho phép rồi với tiến vào sao?
Hoàng Thiếu Thiên cười xoà, cũng nhanh chóng đáp lại.
-Không phải vì em vội lắm sao Sở đại tỷ.
Gương mặt Sở Vân Tú đanh lại, nàng cầm con dao giải phẫu sắc lẻm mà chỉ về phía người kia.
-Tôi chỉ sinh trước cậu 7 ngày thôi, Hoàng Thiếu.
Phụ nữ ghét nhất là bị nhắc đến tuổi tác, Hoàng Thiếu Thiên hiển nhiên là đã chạm tới cái vảy ngược của nàng
-Được rồi Sở nữ vương, Sở pháp y, cho tiểu đệ này xin lỗi. Kết quả giải phẫu như thế nào?
Hiển nhiên là hắn đã nhanh chóng đề cập tới công việc, cho dù Sở Vân Tú có muốn nghiền hắn cho nát ra thành bột phấn mà nghiêm túc nói.
-Nghiên nhân tử vong thì như bên pháp y đã nói, do ngạt thở. Ngoài ra, tôi còn xác định được, Chu Diệp Bách bị kết liễu ở một nhà vệ sinh nào đó.
Hoàng Thiếu Thiên trợn mắt nhìn cái xác được nằm hoàn chỉnh dưới lớp vải trắng.
-Làm sao chị biết?
Nữ vương cau mày, chiếc dao sắc lại chỉ hướng Hoàng Thiếu Thiên.
-Gọi tôi như thế một lần nữa, thì chờ Dụ đội nhặt xác cậu đi.
Đoạn, nàng dừng một lúc rồi mới tiếp tục nói. Mẫu nước trong bụng hắn đã được xét nghiệm, là nước trong bồn cầu. Ngoài ra, còn tìm thấy cả một thứ bất ngờ trong dạ dày cậu ta.
Nàng dùng nhíp cặp lấy một mẫu vật đặt trong lớp nilon trong suốt.
Thứ đó màu đen đen nâu nâu, có vẻ nhuyễn.
-Phân đấy.
Sở Vân Tú nói.
 
Last edited:

ArimaReijiZen

Người chơi công hội
Bình luận
132
Số lượt thích
351
#4
em thuộc dạng người thích đọc trinh thám nên rất thích a...cảm ơn tác giả ca...cảm ơn cảm ơn ạ:love::love::love::love::love::love:
 

Người yêu Giang phó

Farm exp kiếm sống
Bình luận
60
Số lượt thích
108
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Giang Ba Đào <3
#5
2,
Hàng Châu - Phòng pháp y
-Ý ý ý cô là Chu Diệp Bách ăn phân sao??
Hoàng Thiếu Thiên hỏi, gương mặt đầy vẻ "cô đừng khinh tôi học ít mà lừa tôi".
Sở Vân Tú nhướn mày, nàng mở túi mẫu vật ra trước mặt hắn.
-Cậu có thể thử, Hoàng Thiếu. Xem đây có thực sự là phân không.
Hoàng Thiếu Thiên xua xua tay, tỏ ý mình không hề nghi ngờ Sở nữ vương chốn pháp y.
-Nhưng vì sao Chu Diệp Bách lại..ăn phân?
Hoàng Thiếu Thiên ngập ngừng hỏi.
-Sao tôi biết được? Sở Vân Tú đáp lời.-Việc này thuộc về thẩm quyển của cậu và Dụ đội nhà cậu.
Hoàng Thiếu Thiên mặt mày ủ rũ, cậu liếc nhìn xung quanh.
Dù phòng pháp y ở khắp nơi bài trí có khác nhau, nhưng vẫn có tối thiểu là vài công cụ quan trọng để xét nghiệm.
Nhưng sao cậu lại thấy, phòng pháp y của đội cảnh sát Hàng Châu, lại tồn tại thứ gì đó không đúng?
Sở Vân Tú nhận ra sự thay đổi trong sắc mắt cậu trai đối diện, như cố y, nàng nói tiếp, hướng suy nghĩ của Hoàng Thiếu Thiên sang một vấn đề khác.
-Kết quả xét nghiệm ADN ngày kia mới có, nhưng có một vấn đề tôi cần nói. Chu Diệp Bách bị xâm hại tình dục. Tôi tìm thấy dấu vết ở hậu môn của cậu ta. Ngoài ra, còn có- Sở Vân Tú lật tấm vải trắng che xác người ra, bàn tay đẩy lớp tóc đen của cái xác, cho người kia nhìn thấy những vết kim nhỏ ở phần cổ- Có dấu vết tiêm chích chất cấm. Tôi tìm được một loại chất gây nghiện mới ở trong cơ thể cậu ta.
Hoàng Thiếu Thiên quan sát lại thi thể, cũng phát hiện ra một loạt nhưng vết đâm chi chít ở phía dưới cơ thể Chu Diệp Bách.
-Tôi sẽ chưa thông báo với tổ phòng chống tệ nạn vội. Sở Vân Tú nói. Nói với Dụ đội, tôi cho hắn ta hai tuần. Hai tuần sau chưa tìm ra hung thủ, tôi sẽ báo với cấp trên.
Hoàng Thiếu Thiên gật đầu, rồi cũng bước ra khỏi phòng pháp y. Trước khi đi, cậu cảm thấy tấm rèm cửa trắng muốt của căn phòng như động đậy, lộ ra một mái tóc dài màu nâu.
Là ai?
_______
Bắc Kinh - Tiệm thuốc Vi Thảo.
Dụ Văn Châu bước tới trước cửa mổ ngôi nhà thiết kế theo phong cách Trung Hoa cổ đại.
Một chàng trai cao chừng 5 feet 8 mặc vest cúi chào.
-Xin hỏi, quý khách muốn trị bệnh hay bốc thuốc?
-Vương Bất Lưu Hành.
Dụ Văn Châu nói ra một câu không đầu không đuôi như vậy.
Chàng trai cúi đầu, rồi dẫn anh ta vào trong.
-Nghĩa phụ đang ở bên trong. Dụ đội, anh ta nghiêm túc nói, Hãy tìm ra kẻ thủ ác. Chu Diệp Bách vô tội.
Dụ Văn Châu nhướn mày nhìn chàng trai, rồi đẩy cửa bước vào.
Một người đàn ông mặc bộ comple màu xanh lá mạ, gương mặt anh ta không đẹp trai, nhưng lại có cặp mắt vô cùng đặc biệt, một bên to, một bên nhỏ.
-Dụ đội, hoan nghênh cậu lại hạ cố tới tế xá.
Anh ta thấy ngưới tới thì mở miệng, giọng nói không phải là vui vẻ gì
-Về việc của Chu Diệp Bách. Không biết, Vi Thảo các anh có tìm được gì.
Dụ Văn Châu cũng không lòng vòng, vào vấn đề ngay.
Vương Kiệt Hi lắc đầu.
-Khó nói.
Dụ Văn Châu cau mày, tiếp lời.
-Có thể ghi sổ cho Nguỵ đội.
-Nguỵ đội của cậu nghỉ hưu rồi, Vương Kiệt Hi ngắt lời, Nhưng tôi có thể cung cấp cho cậu một lời khuyên miễn phí.
Dụ Văn Châu có chút bất ngờ, hỏi.
-Là gì, Vương chủ quán?
-Thay đổi cách nhìn đi.
Vương Kiệt Hi mỉm cười, rồi nói với cô gái đã đứng chờ bên ngoài.
-Chung Diệp Ly, tiễn khách.
Một cô gái trẻ tuổi mặc đồ trắng muốt bước vào, quy củ cúi đầu, tay làm động tác mời với Dụ Văn Châu
Nhận ra Dụ Văn Châu dường như đã ngộ ra điều gì trong lời nói của mình, Vương Kiệt Hi mỉm cười, một nụ cười kỳ quái.
_______
Thanh Đảo - Trụ sở của "Bá Đồ"
Phia sâu dưới một toà nhà cũ nát, là nơi tập trung đầu não của Bá Đồ.
Hàn Văn Thanh nghiêm túc nghe thanh niên đang đứng bên cạnh dùng giọng nói đều đều mà báo cáo công việc.
Lâm Kính Ngôn nhận thấy sự thiếu kiên nhẫn của bang chủ, cũng ngừng nói một lúc, xem xem hắn thế nào. Nhưng vừa ngừng nói, Hàn Văn Thanh đã nói ngay.
-Hết rồi sao?
Lâm Kính Ngôn liền tiếp tục báo cáo.
-Vụ của Chu Diệp Bách và Trần Dạ Huy có ảnh hưởng đến Bá Đồ không?
Hàn Văn Thanh nghe xong, ngẫm nghĩ một hồi thì hỏi.
-Không ảnh hưởng.
-Phía Gia Thế và Vi Thảo không có động thái?
-Tôn Tường có lên cơn điên, đập phá chính bar của Gia Thế, Lưu Hạo bị hắn đập gãy mất một cái răng cửa. Còn Vi Thảo thì vẫn chưa tra được gì. Lâm Kính Ngôn nói.
Hàn Văn Thanh im lặng một hồi, dường như đang suy nghĩ một điều gì đó hệ trọng.
-Trương Tân Kiệt đâu?
-Đang giải quyết tranh chấp với Hô Khiếu ở Nam Kinh. Đoán chừng phải mất mấy ngày.
Hàn Văn Thanh cau mày.
-Lần sau để Tống Kỳ Anh thay cậu đi. Cậu cứ chuyên tâm ở xưởng là được.
Lâm Kính Ngôn cung kính gật đầu, trong lòng mừng thầm vì đã trút được phiền phức lớn.
Hàn Văn Thanh tựa hồ như vừa nghĩ ra điều gì, hắn lạnh lùng liếc nhìn tấm ảnh được lồng trong khung kính.
-Có tin tức gì của Diệp Tu không?
-Không có. Sau lần thanh lý môn hộ của Gia Thế, hắn ta như bốc hơi khỏi thế giới rồi.
Lâm Kính Ngôn trả lời.
 

Người yêu Giang phó

Farm exp kiếm sống
Bình luận
60
Số lượt thích
108
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Giang Ba Đào <3
#7
3.
Hàng Châu - Tiệm net Hưng Hân.
Trên màn hình máy tính là khung cảnh thiên nhiên xanh mướt, trong đó có chừng mấy chục con người, đang giao tranh mãnh liệt.
Đường Nhu điều khiển acc game tiến công mạnh mẽ, Hàn Yên Nhu cũng đồ sát không ít mạng.
Có thể thấy bên cạnh Hàn Yên Nhu là một acc game khác, là một nữ bậc thầy pháo súng, tên gọi Mộc Vũ Tranh Phong.
Nàng ta không động đậy, chỉ đứng nguyên đấy, có vẻ là treo acc.
Treo acc dã ngoại là việc ngu ngốc nhất mà bất kỳ game thủ nào làm trong game.
Vì nó có thể dẫn dụ các game thủ khác giết acc của mình để cướp đồ.
Đường Nhu vốn định đi train acc với cô bạn, đúng lúc đó bạn có chút việc, lại lười log out thì liền treo máy, nhờ cô bảo vệ. Ai ngờ cô bạn mới rời khỏi 5 phút, đã có một đống người ồ đến với đủ mọi khẩu hiệu muốn nghiền nát cô nàng.
Đường Nhu khó khăn lắm mới giữ cô bạn mạng không chết, đổi lại lượng máu chính mình cũng sắp tới đáy mà bình máu trong balo cũng đang đóng băng 3 phút.
Đương lúc cô cảm thấy Hàn Yên Nhu sắp toi, Mộc Vũ Tranh Phong lại có động tĩnh.
Cô gái gửi một tin.
"Thoát chiến rồi tranh thủ hồi máu đi. Tớ sẽ cầm cự một lúc."
Cùng lúc nhận được tin, Đường Nhu đã thấy Mộc Vũ Tranh Phong phi pháo, quả pháo cũng bắn thẳng vào đầu của người khác.
Cô gái tóc dài tới thắt lưng, thân hình yểu điệu, lại mang theo người một cây pháo dài khủng bố.
Cô gái tả hữu đột xung, Đường Nhu ngồi ở quán net thấy máu bắn ra theo hiệu quả thị giác, cô cũng biết chênh lệch giữa hai người nhiều đến mức nào.
"Nhu Nhu, máu hồi chưa?"
Đến lúc cô lên được nửa thanh, Mộc Vũ Tranh Phong đã đúng lúc gửi một tin như vậy.
"Sắp rồi. Chờ chút."
Cô nhắn lại, điều khiển Hàn Yên Nhu vung thương, nhào lên tấn công.
Mộc Vũ Tranh Phong không giống như những con gái khác. Cô gái mạnh mẽ như vậy, hoàn toàn không cần bất kỳ ai bảo vệ.
Đường Nhu cũng là kiểu người như vậy. Nhưng cô có thể thấy sự chênh lệch rõ ràng giữa cả hai.
Điều này chính là mục tiêu của cô. Cô muốn trở nên thật mạnh, mạnh đến mức Mộc Vũ Tranh Phong muốn dựa dẫm vào cô.
Một cảm giác kỳ lạ đang dâng trào trong tâm trí Đường Nhu, một suy nghĩ cấm kỵ.
Đúng lúc đánh sắp xong, đột nhiên xuất hiện thêm một pháp sư nguyên tố. Người đó, mạnh vô cùng.
Đương lúc thanh máu của Hàn Yên Nhu sắp cạn lần nữa, trên đầu Mộc Vũ Tranh Phong lại hiện lên một bóng thoại.
"Tú Tú, đừng nghịch nữa."
Pháp sư Phong Thành Yên Vũ sau đó ngừng tấn công mà gửi lời vào đội, cũng nhanh chóng được chấp nhận.
Hàn Yên Nhu tý nữa thì được tiễn về điểm hồi sinh đành phải lủi khỏi trận chiến.
Ba đứa con gái, hai viễn trình một cận chiến, phải đi đập tới hai ba chục người.
Căn bản như vậy là lọt kẽ răng của hai con người khủng bố Phong Thành Yên Vũ và Mộc Vũ Tranh Phong thôi.
Đường Nhu điều khiển pháp sư chiến đấu Hàn Yên Nhu của mình đánh cận, thì hai người còn lại dựa gần nhau, hỗ trợ lẫn nhau, hoàn mỹ đánh bại những kẻ muốn tiến lại gần.
Cuối trận, ba người với thanh máu chỉ còn lại một phần ba chiến thắng một đám ngay cả một giọt máu cũng không thừa.
Cả ba lểu thểu trở về thành chính, cũng là do Đường Nhu gạ cả hai đi đấu trường.
Một pháp sư chiến đấu không thể lại gần bậc thầy pháo súng thì thắng kiểu gì?
Một pháp sư chiến đấu toàn bị pháp sư nguyên tố giữ trong tường băng thì làm được gì?
Đường Nhu biết khả năng chơi game của mình đã khá hơn cả tá người.
À, và cả tá người ấy không gồm hai người kia.
"Nhu Nhu, cậu ở Thượng Hải hở?"
Pháp sư Phong Thành Yên Vũ bà tám hỏi.
"Không. Tôi ở Hàng Châu."
Đường Nhu đáp lại.
"Thật sao? Tớ cũng ở Hàng Châu nè. Tú Tú cũng đang ở Hàng Châu nữa. Nhu Nhu, cậu ở đâu vậy? Tớ đi tìm cậu?"
Mộc Vũ Tranh Phong cũng tham gia hội bà tám.
"Tiệm net Hưng Hân, đối diện nhà hàng Gia Vương Triều ấy."
Cô gái type nhanh, rồi xiên con quái một thương.
"Ế ế ế!!!"
Mộc Vũ Tranh Phong để lại mấy câu như vậy, acc cũng đứng lại.
Thiếu hoả lực trong giây lát của bậc thầy pháo súng khiến Đường Nhu có chút chật vật.
"Nhu Nhu, hoá ra cậu luôn ở đối diện tớ!"
Mộc Vũ Tranh Phong lại gửi một tin như vậy.
Giờ thì Hàn Yên Nhu cũng đứng lại luôn, còn mỗi nam pháp sư nguyên tố Phong Thành Yên Vũ tung phép chống quái.
"Các chị có thể chơi tiếp cho em không? Em sắp không chống nổi rồi."
Sở Vân Tú cười cười thong thả gửi tin. Cô biết cô hơn tuổi Hàn Yên Nhu, nhưng con gái càng trẻ càng tốt mà.
Mộc Vũ Tranh Phong phản ứng nhanh hơn, liền cho một chiêu Súng nòng xoay, dập vào người đám quái.
Hàn Yên Nhu cũng nhanh chóng tiếp tục, ba người cùng nhau trù dập quái.
Lúc cuối, Mộc Vũ lại nói.
"Tớ là Tô Mộc Chanh, là nhân viên quán Gia Vương Triều đối diện Hưng Hân."
Đường Nhu thấy vậy, cũng giới thiệu.
"Tôi là Đường Nhu, là nhân viên tiệm net Hưng Hân. Chanh Chanh cứ sang chỗ tôi, hỏi Đường Nhu thì tôi ra ngay."
Sở Vân Tú thấy hai cô bạn mạng sắp có hẳn cuộc hẹn chơi riêng, thì cũng chen miệng vô.
"Mình là Sở Vân Tú, giờ đang là người vô gia cư tại Hàng Châu. Chị gái xinh đẹp nào cưu mang mình đi."
Còn vì sao Sở Vân Tú từ 2 cái tin nhắn giới thiệu nhau mà nghĩ ra đến việc họ sắp rủ nhau đi chơi riêng, thì đó là do đường về não của con gái rất phức tạp.
-Nhu Nhu dạo này thích chơi Vinh Quang sao?
Trần Quả khí chất ngự tỷ ngầu lòi bước xuống từ cầu thang.
-Quả Quả, khi nào chúng ta đi ăn ở Gia Vương Triều đi.
Trần Quả nhìn Đường Nhu với ánh mắt kỳ quái.
-Chị nhớ em không thích vào nhà hàng ăn.
Đường Nhu nhớ lại lời nói của cô gái, miệng cũng kéo lên cười khẽ.
-Chỉ là em muốn thôi.
Trần Quả thấy vậy cũng không hỏi nhiều, cũng giới thiệu với Đường Nhu chút ít.
-Gia Vương Triều có Tô Mộc Chanh, xinh bã cháy! Ôi, chị là nữ mà tim cứ đập loạn đi khi thấy cô ấy vậy.
Đường Nhu nhìn vẻ mặt fangirl của bà chủ, miệng như nói khẽ gì đó.
"Em biết mà."
"Em cũng vậy."
______________
Thượng Hải - Văn phòng thường trực chính phủ
Chu Trạch Khải rủ mắt nhìn điện thoại, gương mặt điển trai u ám không vui.
Giang Ba Đào ngồi gần đó, loay hoay với công việc của một phó bí thư, nhưng hắn luôn trích chút thời gian ngắn ra nhìn chủ của mình
"Chu bí thư."
Không thể chịu nổi gương mặt của Chu Trạch Khải, Giang Ba Đào cúi đầu.
"Ngài có thể đi tìm Tôn Tường. Tôi sẽ giúp ngài nói chuyện với cha ngài."
Đôi mắt Chu Trạch Khải long lanh đầy vui vẻ, thu thập xong, hắn bước vội khỏi toà nhà.
Đợi đến lúc bóng dáng của Chu Trạch Khải hoàn toàn khuất, Giang Ba Đào mỉm cười nhìn nhân viên vệ sinh.
-Không biết vì sao Hư Không quỷ Lý Hiên lại hạ cố tới đây.
 

ArimaReijiZen

Người chơi công hội
Bình luận
132
Số lượt thích
351
#8
Điều này chính là mục tiêu của cô. Cô muốn trở nên thật mạnh, mạnh đến mức Mộc Vũ Tranh Phong muốn dựa dẫm vào cô.
Một cảm giác kỳ lạ đang dâng trào trong tâm trí Đường Nhu, một suy nghĩ cấm kỵ.
Này...ko phải như em nghĩ đúng ko Đại Thần? :D:D:D:D:D:D
 

ArimaReijiZen

Người chơi công hội
Bình luận
132
Số lượt thích
351
#9
Đợi đến lúc bóng dáng của Chu Trạch Khải hoàn toàn khuất, Giang Ba Đào mỉm cười nhìn nhân viên vệ sinh.
-Không biết vì sao Hư Không quỷ Lý Hiên lại hạ cố tới đây.
Unu....Giang hắc hóa ư? Đọc từ đầu truyện cứ thấy Giang hắc hóa.....THIỆT LÀ NGẦU LẮM LUÔN :love::love::love::love:
 

Người yêu Giang phó

Farm exp kiếm sống
Bình luận
60
Số lượt thích
108
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Giang Ba Đào <3
#12
4.
Thượng Hải - Văn phòng thường trực chính phủ.
Lý Hiên mỉm cười nhìn người đàn ông trước mắt.
Đó là Giang Ba Đào, con chó trung thành nhất của Chu Trạch Khải.
Và cũng là mục tiêu của hắn.
Tỏ vẻ vô can, hắn đáp lời.
-Dạo gần đây ở Côn Minh có một đôi thám tử. Nhờ phúc của chúng mà Hư Không ít uỷ thác hơn hẳn.
Giang Ba Đào vẫn mỉm cười. Đôi mắt đen láy trong suốt không tạp niệm, nhưng ai mà rõ, bên trong hắn đang nghĩ gì?
-Vậy giờ mục tiêu của các người là Chu bí thư của tôi?
-Không- Lý Hiên thẳng thắn đáp. -Đầu của cậu treo giá 2 triệu tệ đấy, cậu biết không?
2 triệu? Giang Ba Đào cuối cùng cũng nhíu mày, gương mặt trở nên khó coi. Từng ấy tiền cho mạng sống của một tên nhãi nhép?
Nhân lúc Giang Ba Đào phân tâm, mắt Lý Hiên ánh lên tia sáng lạnh lẽo.
Hắn nắm lấy dao quân dụng giấu trong túi áo, nhẹ nhàng lẩn tới gần Giang Ba Đào.
Mà đúng lúc con dao gần đâm tới ngực Giang Ba Đào, hắn ta đã lấy lại chú ý, chân trái nhanh như chớp đá vào chân đối phương.
Hắn ra sức rất nhiều, vì hắn nghe thấy tiếng lách cách từ xương, và cả cảnh Lý Hiên quỵ xuống.
Hắn cứ nghĩ thế là ổn, định quay đi tìm dây thừng.
Choang.
Một viên đạn bắn xuyên qua lớp kính, găm thẳng vào tay Giang Ba Đào, phần kính vỡ cũng đâm trúng người hắn.
Lý Hiên mỉm cười, nụ cười của một kẻ chiến thắng, trong khi Giang Ba Đào đang dần lịm đi vì viên đạn độc.
Trước khi lâm vào hôn mê, hắn thấy một chàng trai gầy gò chạy tới băng bó cho Lý Hiên, chán ghét mà cõng hắn đi.
_________
Hàng Châu – Cảnh cục
Dụ Văn Châu nhíu mày nhìn người mới đến báo án.
Đó là một chàng trai trẻ tuổi, chỉ chừng 23-24 tuổi đầu, nhưng bộ đồng phục của văn phòng thường trực chính phủ đã chứng minh tài năng của cậu ta.
Cậu ta hoảng hốt, nói như hét.
-Phó bí thư của bọn tôi bị bắt cóc rồi!
Phó bí thư của Văn phòng thường trực chính phủ hình như là Giang Ba Đào thì phải? Nếu không nhầm, hắn ta từng là lính đánh thuê trực thuộc Hạ Vũ.
Một kẻ như vậy còn có thể bị bắt cóc?
Cậu thiếu niên kia lại lên tiếng, cậu đưa ra hai bông hoa màu hồng được để cẩn thận trong chiếc khăn mùi soa, cắt ngang mạch suy nghĩ của Dụ Văn Châu.
-Tôi tìm thấy mấy bông hoa này ở hiện trường. Có khi nào, đây là do Bách Hoa?
Dụ Văn Châu tiếp lấy chiếc khăn mùi soa, hắn dường như nhận ra điều gì đó, đôi môi hắn khẽ nhếch lên.
-Cậu hãy về văn phòng trước đi. Bọn tôi sẽ điều tra vụ này.
Cậu trai cúi chào, gương mặt đầy vẻ biết ơn, rồi bước ra khỏi cảnh cục.
Đi được một đoạn xa, cậu rẽ vào một ngõ nhỏ, nơi có một người thanh niên khác chờ sẵn.
Người thanh niên thấy cậu thì mỉm cười, khoát tay bảo cậu lại gần.
-Tiểu Cái giỏi lắm.
Hắn ta nói, khích lệ chàng trai nhỏ.
Chàng trai thản nhiên thay đồ, cởi ra bộ đồng phục của văn phòng thường trực mà cậu ta luôn chán ghét.
Lý Tấn nhìn Cái Tài Tiệp, hắn thấy được sự chán ghét trong đôi mắt của chàng trai.
Nên ý tưởng đổ lỗi cho Bách Hoa ở Côn Minh cũng là do chàng trai này nghĩ ra.
Có thể nói, Hư Không có Cái Tài Tiệp là thành viên, âu cũng là phúc.
_________
Hàng Châu – Cảnh cục.
Dụ Văn Châu ngắm nhìn mấy bông hoa trong tay, liên hệ với người con trai lúc nãy, hắn đã có vài ý tưởng.
Còn một chút nữa thôi, hắn sẽ nhìn ra chân tướng hung thủ.
Hoàng Thiếu Thiên ngậm một cây kem bước vào, nhìn thấy Dụ Văn Châu đang ngắm hoa, bên cạnh là một chiếc mùi soa.
-Đây là khăn mùi soa limited Vinh Diệu này. Chỉ tặng cho pro player của Vinh Diệu thôi. Dụ đội, anh kiếm đâu ra vậy?
Dụ Văn Châu ngẩng đầu nhìn chàng trai trước mắt, tựa hồ như nhận ra gì đó.
-Thiếu thiên, đi tra danh sách tặng của Vinh Diệu đi, tìm một thiếu niên tóc đen mắt đen, cao khoảng 1m73, độ tuổi trong khoảng từ 22 đến 25 tuổi.
Ngừng lại một lúc, hắn ta nói tiếp.
-Thông báo cho Chu Trạch Khải đi, Giang phó bí thư của hắn bị bắt cóc rồi.
 

Người yêu Giang phó

Farm exp kiếm sống
Bình luận
60
Số lượt thích
108
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Giang Ba Đào <3
#16
5.
Bắc Kinh - Tiệm thuốc Trung Thảo Đường.
Vương Kiệt Hy nhẹ nhàng rót một chén trà, hương trà vấn viu lấy không khí, thơm ngát.
Hắn đẩy chén về phía trước, mời kẻ bí ẩn.
-Anh rất ít khi tới đây.
Người kia cúi đầu, rít một hơi thuốc rồi nhả ra.
-Anh đây làm đại ca, cần gì phải tự mua thông tin.
Bên mắt to hơn của Vương lão bản giật giật, nhưng hắn vẫn giữ thái độ ôn hoà hỏi lại.
-Vậy sao lần này anh lại tới đây?
Lần này gương mặt người kia đã mang sắc thái nghiêm trọng, hắn ta nhấp một ngụm trà, đẩy ra phía Vương Kiệt Hy một cọc tiền.
-Tin tức của Tô Mộc Thu. Cậu có không?
-Không có.
Vương Kiệt Hy lạnh lùng nói, đẩy cọc tiền lại cho người kia, nhưng lại bị người kia đẩy lại.
-Vậy cho đại gia mấy thông tin về Tô Mộc Chanh đi. Ẻm làm việc ở nhà hàng Gia Thế có bị bắt nạt không?
Vương Kiệt Hy nhướn mày,tỏ vẻ ngạc nhiên.
-Tô Mộc Chanh đã bỏ việc ở Gia Thế được 1 tháng rồi. Cô ta đang liên hệ với Sở Vân Tú bên pháp y và Đới Nghiên Kỳ bên gỡ bom. Thời ông ở đó, cảnh cục đúng là dễ xâm nhập.
Vương Kiệt Hy cười nhạt, gương mặt người đối diện đã muốn bốc khói.
Nhưng cuối cùng, kẻ kia vẫn hold được bản thân, rồi yên lặng nghĩ đến những gì mà Vương Kiệt Hy vừa nói.
Tô Mộc Chanh đã bỏ việc ở Gia Thế.
Việc này không phải là việc tốt nữa rồi. Con bé đó không bao giờ là nhân vật phụ, dù đó là những gì con bé đó muốn.
Kẻ kia uống nốt cốc trà, cuối cùng hắn ngẩng đầu hỏi.
-Trà ngon. Trà gì vậy?
Vương Kiệt Hy mỉm cười.
-Trà Vương Bất Lưu Hành.
Mặt người kia tái đi nhanh chóng.
___________________________________
Hàng Châu - Tiệm cà phê.
Đường Nhu đã cố gắng ăn vận thật đẹp, vì muốn lưu lại cho Tô Mộc Chanh ấn tượng tốt nhất.
Cô mặc một chiếc váy dài tới quá đầu gối, tuy không quen, nhưng cô cảm thấy như vậy mới xinh.
Hoặc ít nhất là 3/4 số đàn ông trong quán đang nhìn cô cũng cảm thấy cô xinh.
Hai cô gái bước vào quán, một người mặc một chiếc quần yếm ngắn, gương mặt xinh đẹp đến nghịch thiên, còn người còn lại thì mặc một chiếc áo sơ mi trắng, kết hợp với một chiếc chân váy đen, tuy người sau không xinh bằng người trước, nhưng khí chất trưởng thành của cô gái này đã thu hút khá nhiều ong bướm.
Hai cô gái đến chỗ bàn cô, cô gái mặc quần yếm nháy mắt, rồi khẽ hỏi.
-Cậu là Hàn Yên Nhu?
Đường Nhu đã xác định được hay người này rồi. Cô gái khẽ gật đầu, nhìn cô gái kia mỉm cười.
-Mình là Mộc Vũ Tranh Phong, còn đây là Phong Thành Yên Vũ.
Thấy rồi, là Mộc Chanh của cô.
 

ArimaReijiZen

Người chơi công hội
Bình luận
132
Số lượt thích
351
#17
Đường Nhu đã cố gắng ăn vận thật đẹp, vì muốn lưu lại cho Tô Mộc Chanh ấn tượng tốt nhất.
Cô mặc một chiếc váy dài tới quá đầu gối, tuy không quen, nhưng cô cảm thấy như vậy mới xinh
Hei hei..Hai đại mỹ nhơn rồi lại còn thêm cả Sở Nữ vương thật...
*em mà là NAM và có mặt NGAY TẠI NƠI ĐÓ thì thật cmn đến ÔM CHÂN TAM ĐẠI MỸ NHÂN luôn*
 

Người yêu Giang phó

Farm exp kiếm sống
Bình luận
60
Số lượt thích
108
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Giang Ba Đào <3
#18
6.
Vũ Hán - Cảnh cục
Đới Nghiên Kỳ ngậm trong miệng một que Pocky, chán ngán nhìn chồng tài liệu trên bàn.
Đây là là bản báo cáo những vụ rà soát vật liệu gây nổ của đội Lôi Đình.
Thế quái nào mà giờ đã là thời bình mà có lắm bom thế?
Đới Nghiên Kỳ thở dài lần thứ 100.
Cô gái mở điện thoại ra, thuần thục vào album ảnh, si mê ngắm nhìn những bức ảnh của một người.
Bứcc gần đây nhất mà người đấy gửi cho cô là 3 tiếng trước, khi người đấy đang chuẩn bị đi chơi.
Không chịu đâu, Đời Nghiên Kỳ buồn rồi. Cô gái muốn được nhìn tận mắt người ấy trong bộ quần yếm chứ không phải là qua bức ảnh mạng.
Khi cô gái đang chán chường với công việc phân loại, thì văn phòng nhận được một cuộc gọi đến.
"Tới nhanh lên! Tìm thấy một quả bom từ thời kháng chiến!"
Thôi - xong - rồi. Tim Đới Nghiên Kỳ thót lên một cái. Thế là xong cái ngày đẹp trời của cô rồi.
Cô nhấc điện thoại, gọi ngay cho đội trưởng nhà mình.
"Đội trưởng, làm phiền anh lúc anh đang đi chơi rồi, cơ mà có người tìm thấy một quả bom. Anh đến ngay nhé, địa chỉ XXX. Vâng, em sẽ mang theo đồ bảo hộ cho anh. Vâng, em hiểu rồi."
__________
Vũ Hán - Hiện trường quả bom.
Tiêu Thời Khâm vốn đang hưởng thụ ngày nghỉ hiếm hoi của cảnh sát thì bị một cuộc gọi của Đới Nghiên Kỳ cắt đứt giữa chừng.
Vậy là hắn - vẫn còn đang mặc cái quần yếm ưa thích - đã phải chạy ngay tới địa điểm kiểm tra quả bom.
-Đội trưởng!
Đới Nghiên Kỳ mặc đồ bảo hộ chạy tới ngay khi nhìn thấy Tiêu Thời Khâm bước xuống khỏi cái taxi, trên tay là một cái túi đựng đồ màu vàng.
Tiêu Thời Khâm tiếp nhận cái túi, đó là đồ bảo hộ của anh, vừa hỏi han tình huống hiện tại.
-Quả bom được tính là khoảng 2,5 m đường kính, dài khoảng 5 m, theo như nhận định thì bom mới được chế tạo, chứa khoảng 50 cân thuốc nổ TNT, có khả năng làm nổ tan bán kính 5 km quanh quả bom. Nhưng vị trí quả bom hiện tại quá nguy hiểm, quả bom nằm giữa khu dân cư, hiện nay chúng ta mới di tản được người dân, nhưng nhiều người vẫn cố sống ở trong nhà vì sợ mất tài sản.
Đới Nghiên Kỳ lưu loát trả lời, gương mặt đỏ ửng nhìn Tiêu Thời Khâm trong chiếc quần yếm
Tiêu Thời Khâm nghe xong, trước tiên vẫn là xin vào tạm một nhà dân gần đó thay đồ bảo hộ.
Đợi đến lúc thay xong, trên người đã tuyền một màu xanh hoà bình và một chiếc mũ vàng- những thứ chắc chắn sẽ không giúp bạn khỏi chết nếu bom nổ, Tiêu Thời Khâm cầm lấy hộp đồ nghề bất-ly-thân, bắt đầu xem xét quả bom.
Quả bom trông mới nguyên, có một màn hình điều khiển với mấy nút bấm.
Tiêu Thời Khâm quyết đoán yêu cầu di tán tất cả người dân, để nếu hắn có làm sai điều gì, ít nhất cũng sẽ không gây tổn thất quá lớn.
Đợi đến lúc tất cả - trừ đội rà phá bom mìn của hắn, đã rời xa bán kính 5 km, anh mới bắt đầu công việc.
Đầu tiên, anh dùng cái gắp con cá sấu, dùng để ấn vào cái nút to nhất.
Trên đó hiện ra một câu hỏi.
"Chủ quản Vi Thảo là ai?
A. Vương Kiệt Hy
B. Trương Tân Kiệt
C. Cao Anh Kiệt
D. Lâm Kiệt
Thời gian đếm ngược 5-4-3..."
Quyết đoán ấn đáp án A, hắn lại nhận thêm một câu hỏi khác.
"Có những tuyến nội tiết nào nằm ở phần đầu.
A. Tuyến yên, tuyến tùng
B. Tuyến sinh dục, tuyến yên
C. Tuyến tùng, tuyến giáp
D. Tuyến yên, tuyến ức.
Thời gian đếm ngược 5-4-3..."
Tiêu Thời Khâm khó hiểu nhìn quả bom với ánh mắt kỳ dị, nhưng tay vẫn nhanh chóng chọn đáp án đúng.
...
Một thời gian sau, khi Tiêu Thời Khâm đã vượt qua được 9 ải, còn đúng một ải cuối cùng.
"20010218 x 25200605=?
A. 504269599781884
B. 504269599781885
C. 504269599781880
D. 504269599781881
Thời gian đếm ngược 10-9-8-..."
Tiêu Thời Khâm đã tính ra đáp án là C, tuy anh không quá chắc chắn với đáp án của mình.
Đột nhiên hắn nghe thấy giọng nói của Đới Nghiên Kỳ.
-Đội trường, là D, em tính máy tính rồi!
Tiêu Thời Khâm thấy vậy, cũng vì tin tưởng cô gái nhỏ này, liền chọn D.
Bom hiện lên ba chữ SMC
Đới Nghiên Kỳ chạy tới kéo người Tiêu Thời Khâm chạy đi.
Quả bom phát nổ, những người trong bán kính 4 km đều chết ngay tại chỗ, Tiêu Thời Khâm tuy được Đới Nghiên Kỳ giúp đỡ, nhưng gương mặt của anh vẫn bị ảnh hưởng, có lẽ vết bỏng trên mặt sẽ không bao giờ có thể làmh lại.
Nhưng như vậy không phải vấn đề lớn.
Đội Lôi Đình, trừ Tiêu Thời Khâm và Đới Nghiên Kỳ và một vài người trong kỳ nghỉ phép, tất cả đều hi sinh trong vụ nổ bom này.
 
Last edited:

Người yêu Giang phó

Farm exp kiếm sống
Bình luận
60
Số lượt thích
108
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Giang Ba Đào <3
#20
7.
Ngô Vũ Sách cúi người, băng bó lại cho Lý Hiên. Người kia vẫn còn mỉm cười được, khiến hắn trong vô thức mà băng chặt hơn.
-Đau đấy A Sách.
Lý Hiên cười nói, nhìn cậu trai đang cúi đầu siết chặt tấm băng vải.
-Làm cho anh đau chết luôn. Đã nói là Hư Không song quỷ, anh ra làm mồi không báo trước với tôi thì được à? Cái mác lính đánh thuê Hạ Vũ của Giang Ba Đào không phải để chơi đâu.
Ngô Vũ Sách nói, nhưng tay cũng thả lỏng hơn, dịu dàng vuốt ve lớp băng trắng trên chân Lý Hiên.
Lý Hiên dường như cảm thấy cơ hội đã chín muồi, hắn nắm lấy bàn tay còn lại của Ngô Vũ Sách, đôi môi mơn trớn mu bàn tay của người kia.
-A Sách, anh đã chờ 5 năm rồi. Chúng ta kết...
Không để cho Lý Hiên nói hết câu, Ngô Vũ Sách đã đứng dậy, đặt lên đôi môi bạc của hắn một nụ hôn.
-Em đồng ý.
_____________
Giang Ba Đào bị trói trong một căn phòng nhỏ, miệng hắn được nhồi vào một củ tỏi-cách mà Cái Tài Tiệp dùng để hành hạ hắn, một phần nào đó đã khiến hắn muốn tìm một sợi dây thừng ngay lập tức vì không thể phun củ tỏi hôi hám ấy ra khỏi miệng.
Hắn đột nhiên nghe thấy tiếng cọt kẹt, và ánh sáng chiếu vào mắt hắn.
Giang Ba Đào nhắm mắt lại, chờ đến khi có thể thích ứng hoàn toàn với ánh sáng, hắn mở mắt ra, bắt gặp một người.
Một chàng trai trẻ trung cao ráo, mái tóc đen dài tới trán, gương mặt tưởng chừng như mới 18 tuổi.
-Xin chào, Giang phó bí thư. Có người muốn tôi cứu anh. Vậy, anh có muốn được cứu không?
______________
Hàng Châu
Ba vị mỹ nữ đang bước đi dạo phố phường.
Từ Sở nữ vương, phong cách ngự tỷ kiêu ngạo, đến Tô nữ thần với phong cách em gái nhà bên dễ thương, hai người đó khiễn một Đường Nhu luôn kiêu ngạo bị áp chế.
Đường Nhu không hề xấu, cô có thể tự xưng là mỹ nhân mà không ai có thể phản bác, nhưng dường như, trong ba người, Đường Nhu trông kém sắc nhất.
Sở Vân Tú không có gương mặt xuất sắc như hai người kia, nhưng thân hình S-shape hoàn mỹ và khí chất đã làm nổi bật gương mặt của nàng, thu hút thêm một dàn M.
Tô Môc Chanh, khỏi cần nói, là người có gương mặt đẹp nhất cả ba. Cô gái chọn một chiếc áo vàng và cái quần yếm bò, trên đầu là một chiếc mũ mỏ vịt đội ngược, mái tóc màu trà được cột sang hai bên, khiên cô gái trông như một em gái chưa thành niên, gợi lên hứng thú phạm tội của người trưởng thành.
Đường Nhu theo phong cách thanh lịch, cô mặc một chiếc chân váy ren trắng ngắn đến đầu gối, và một chiếc áo sơ mi trắng, trên đầu cài một chiếc kẹp hoa nhỏ. Đường Nhu xinh đấy, nhưng thực sự không hề nổi bật khi đi giữa hai người này.
Lúc cô gái đang ỉu xìa bước đi phía sau hai cô gái toả sáng như ánh mặt trời, cô thấy Tô Mộc Chanh đứng lại, quay người nắm lấy tay cô, tay còn lại kéo môi cô lên thành nụ cười khó coi.
-Vui lên nào.
Và thế là Đường Nhu có được sức mạnh của Saint Saiya(?) và giải cứu trái đất.
À đùa tý thôi.
Đường Nhu thả lỏng bản thân, cố để hoà nhập với hai con người chói mắt này.
Cô gái mỉm cười, tươi tắn như mặt trời.
Vậy là cả ba giống nhau rồi.
(Còn tác giả thì đếch hiểu mình vừa viết gì)
Lúc cả ba dạo phố, Tô Mộc Chanh nhận được một cuộc gọi.
Đường Nhu để ý đến chiếc điện thoại của cô, nó đã bị nứt vài chỗ, chỗ móc khoá là một chiếc ô nhỏ màu bạc.
Điện thoại của Tô Mộc Chanh đúng là khác hoàn toàn những gì mà Đường Nhu thử tưởng tượng, nó đơn giản và nam tính hơn nhiều, khiến người khác cảm thấy không phù hợp với con gái, nhưng đến Tô Mộc Chanh, lại thập phần phù hợp.
Nhận được điện thoại, Tô Mộc Chanh kéo lấy tay Sở Vân Tú, xin lỗi Đường Nhu vì đã không thể theo cô chơi nốt ngày, rồi nhanh chóng cùng cô bạn kia chạy đi.
Chỉ còn lại Đường Nhu.
 

Bình luận bằng Facebook