10.
Hàng Châu
Đường Nhu trở về tiệm net, gặp bà chủ của mình.
Trần Quả vô cùng ngạc nhiên, khi thấy Đường Nhu- trước khi ra khỏi nhà gương mặt tràn đầy hạnh phúc- đã trở lại sớm hơn dự kiến đến mấy tiếng, mà gương mặt lại lộ vẻ không vui.
-Tiểu Đường à, em sao vậy?
Đường Nhu nhìn Trần Quả, muốn nói lại thôi.
Cô rốt cục chỉ xin Trần Quả nghỉ nốt một ngày, rồi bước vào phía sau tiệm.
Bên trong tiệm là một không gian mới được cải tạo, gồm những dụng cụ quân sự.
Bề ngoài, Hưng Hân là một tiệm net, nhưng không ai biết, từ khi người đàn ông kia đặt chân vào đây, Hưng Hân đã hoàn toàn thay đổi.
Trở thành tiệm bảo kê kiêm đánh thuê kiêm tạt acid thuê Hưng Hân.
Đống đồ quân sự cũng là người kia chôm được từ đâu không rõ.
Người kia đang tập luyện lúc cô tiến vào, nhưng thấy bóng cô cũng ngừng lại.
-Sao, bạn mạng không tới à?
-Có. Cô ấy có tới. Cô ấy còn vô cùng xinh đẹp.
Đường Nhu phản bác, đồng thời cũng tròng lên ngươi đồ bảo hộ, muốn bắt đầu tập luyện.
-Xinh á? Không biết có xinh bằng em dâu anh không?
Diệp Tu cười cười, châm điếu thuốc làm một ngụm.
Hắn đang tập một số bài mà không có tay để giữ thuốc, thiếu nicotin đến nửa ngày, thú thực hắn cảm thấy còn khổ sở hơn khi bị nhiễm trùng vết thương.
-Mộc Mộc là xinh nhất thế giới!
Đường Nhu phản bác, tay giật điếu thuốc trong miệng Diệp Tu xuống thả dưới đất, dùng đế giày nghiền nát.
-Cấm hút thuốc ở đây anh ơi. Anh ra khu khác cho em nhờ.
-Em dâu anh tên gọi ở nhà cũng tương tự thế đấy. Tên nó là Tô Mộc Chanh, chắc không trùng hợp thế đâu ha.
Diệp Tu đứng lên đổi khu, rồi châm lại điếu thuốc khác.
-Cô ấy có phải là nhân viên của Gia Thế không?
-Đúng... Này, em đừng nói trùng hợp thế nhé, anh sợ.
-Xem ra cô ấy là em dâu của anh đó. Đường Nhu nói.
_____________
Thượng Hải
Giang Ba Đào được chàng trai kia cứu ra, trả lại về nhà của hắn.
Kẻ kia chỉ để lại cho hắn một nụ cười nhạt, rồi rời đi trong màn đêm đen u ám.
Ngày hôm sau, hắn trở lại văn phòng thường trực chính phủ, Đỗ Minh đã gào khóc với hắn trước tiên, khi mà cả chủ nhiệm lẫn phó chủ nhiệm đều biến mất, cậu chàng lập tức phải gánh hết việc làm của cả hai.
Tý nữa thì Đỗ Minh từ chức.
May mà Giang Ba Đào về kịp.
Cậu chàng lại tung tẩy chơi game trong giờ làm việc.
Đỗ Minh là một pro player của game Vinh Quang, vì game, hắn đã đổ cả khoản kếch xù vào.
Vốn ban đầu hắn chơi game chỉ vì vui thú, để thư giãn sau khi bị phó chủ nhiệm đè ép, thì giờ hắn chơi game để được gặp nữ thần của hắn.
Đó là Hàn Yên Nhu- một chiến đấu pháp sư, cây thương của cô gái đã đâm xuyên qua trái tim của Ngô Sương Câu Nguyệt, câu đi cả trái tim của Đỗ Minh đang ngồi trước màn hình máy tính.
Cậu chàng lên mạng, đã thấy nữ thần onl rồi.
Cậu liền nhanh chóng PM Hàn Yên Nhu
Ngô Sương Câu Nguyệt: Hàn Yên Nhu, đi đấu trường với tôi không?
Hàn Yên Nhu: Không rảnh.
Ngô Sương Câu Nguyệt: Ấy ấy, đi đánh với tôi đi. Tôi nhường cậu 3 chiêu.
Hàn Yên Nhu: Cút.
Ngô Sương Câu Nguyệt: Đi mà, đi mà, đi mà~
Hàn Yên Nhu không trả lời.
Tin mật của Đỗ Minh cũng trôi vào không khí.
Thương Đỗ Minh.
___________
Vũ Hán
Đới Nghiên Kỳ đỡ Tiêu Thời Khâm về văn phòng. Dù Tiêu Thời Khâm có nộp đơn từ chức, nhưng để thông qua đơn của một vị đội trưởng đội đặc biệt cũng phải mất 1-2 tuần, trong lúc đó, hắn vẫn được ở lại đội.
Đội Lôi Đình sắp bị giải thể, hoặc là sẽ được điều thêm người mới đến, nhưng đó cũng không còn là chuyện của Tiêu Thời Khâm hắn nữa.
Chuyện của Lôi Đình là lỗi của hắn, giờ đây hắn lại còn rũ bỏ nó, cảm giác tội lỗi càng ngày càng tăng trong lòng hắn.
Hắn đã gắn bó với Lôi Đình từ khi đội mới được thành lập, còn thiếu thốn đủ điều.
Đến giờ, hắn lại không thể gắn bó với nó đến cuối cùng.
Đới Nghiên Kỳ là người mới, cô gái mới gia nhập Lôi Đình được 1 năm, nên về việc bom nổ, Tiêu Thời Khâm hoàn toàn không nghĩ đó liên quan đến cô gái này.
Đang lúc cả hai đang bước đi chậm rãi ở sân vườn cảnh cục Vũ Hán, một viên đạn xé gió đến chỗ cả hai.
Tiêu Thời Khâm thương tích đầy mình, tránh không nổi, viên đạn găm thẳng vào bắp tay của hắn.
Một viên gạch từ đâu ra phang thẳng vào chân Đới Nghiên Kỳ, làm cô gái mảnh mai ngã xuống.
Nhìn thấy ở đó là hai con người cao lớn, chí ít là cao hơn cô, trên tay là đủ thứ vũ khí, Đới Nghiên Kỳ đã chảy đầy mồ hôi lạnh.
Nhưng dường như cô gái không phải là mục tiêu của hai người kia.
Người già hơn đeo kính, trên tay là cục gạch, hoàn toàn là dáng vẻ lưu manh giả tri thức.
Hắn cầm cục gạch, phang thẳng vào đầu Tiêu Thời Khâm làm cho người kia ngất đi, máu từ thái dương cũng không ngừng chảy.
Đới Nghiên Kỳ muốn bò lại gần đội trưởng, thì người trẻ hơn trong đã đưa tay ra như muốn giúp, nhưng lại ngả ngớn trêu đùa cô
-Em gái, làm gì mà em lại ôm đất thế?
Đới Nghiên Kỳ phẫn nộ, quyết định bơ đi người kia.
Đúng lúc cả hai định rời đi, một miếng bê tông nặng đến 1 tấn từ đâu rơi xuống, trực tiếp đè nát chân Đới Nghiên Kỳ.