[TCCT Đồng Nhân ] Bất hối

Theo các thím thì nên để truyện kết thê nào?


  • Total voters
    23

Người yêu Giang phó

Farm exp kiếm sống
Bình luận
60
Số lượt thích
108
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Giang Ba Đào <3
#41
Một chút hường huệ cuối ngày
13.
-Làm ơn đi Mộc Chanh. Lừa tôi như vậy vui lắm sao?
Sở Vân Tú hét lên.
Hai người vốn ở tầng một, nên Tô Mộc Chanh nhảy thế nào cũng không chết được.
Nhưng, Lý Hoa chết là thật.
"Mộc Chanh, rốt cục cậu muốn cái gì?"
Tô Mộc Chanh trèo lại vào nhà, mái tóc đã lại dính những mảnh lá cây xanh ngắt. Cô mỉm cười, đưa tay ra ôm chặt lấy Sở Vân Tú.
-Tú Tú, Valentine vui vẻ.
.....
Thượng Hải trời lạnh.
Giang Ba Đào liếc nhìn Chu Trạch Khải và Đỗ Minh đang bạo phát tốc độ tay nhắn tin liên hoàn.
Có người mình thích, thật tốt.
Hắn tự vấn lại lòng mình. Đâu phải hắn không có người mình thích? Chỉ là hắn biết người đó sẽ không bao giờ thích mình.
Vậy là Giang-tâm gần bẩn-Ba Đào quyết định bắt đầu kế hoạch phá Valentine nhà người khác.
-Chủ nhiệm, Đỗ Minh hai người đặt ngay điện thoại xuống cho tôi, xử lý hết đám công văn này rồi hẵng nghĩ đến việc nhắn tin.
Hai người kia run rẩy thả điện thoại xuống, mặt Đỗ Minh ù ù cạc cạc nhìn Giang Ba Đào, còn Chu Trạch Khải đã dùng gương mặt đẹp trai kết hợp với đôi mắt đáng yêu y hệt Samoyed nhìn hắn.
Giang Ba Đào lắc đầu. Không thể để cho bọn này thoát, anh không có người để nhắn tin thì mấy người đừng có hòng.
Hắn quay đi tìm nốt Lữ Bạc Viễn với Phương Minh Hoa, thì đã thấy luôn đơn xin về sớm của họ trên bàn mình.
Lý do khiến đơn này không phải ở trên bàn Chu Trạch Khải-chủ nhiệm văn phòng thường trực, chính là một trong mười bí ẩn của Luân Hồi.
....
Lý Hiên và Ngô Vũ Sách đã sớm trở về nhà, quây quần cùng Lý Tấn và Cái Tài Tiệp bên nồi lẩu ngũ vị.
Lý Hiên càu nhàu vì hai cái bóng đèn to tổ chảng, còn Ngô Vũ Sách chỉ mỉm cười, gắp vào bát Cái Tài Tiệp một miếng ớt.
Lý Tấn đương nhiên biết Hư Không Song Quỷ đang yêu đương. Nhưng ngày cận Tết mà vẫn phải làm việc thì không ăn chực nhà chủ mới lạ.
Chỉ có Cái Tài Tiệp vẫn ngây thơ, ăn miếng ớt được gắp mà lòng vui phơi phới, tưởng được sư mẫu quan tâm.
Lý Hiên miệng tuy vẫn cười, nhưng trong tâm đã muốn vứt hai người kia ra khỏi nhà, vứt đi thật xa.
Ăn hoài cuối cùng cũng ăn xong, Cái Tài Tiệp muốn mang bài tậo nhờ Ngô Vũ Sách dạy thì đã bị Lý Tấn kéo đi trong sự bàng hoàng.
Ngô Vũ Sách mang đồ đi rửa, hắn đeo tạp dề màu hồng được Lý Tấn tặng khi mới chuyển sang nhà mới, chăm chú với đám chén đĩa.
Lý Hiên nhàm chán chơi Vinh Quang, hắn vào đấu trường, đánh vài trận, thấy kênh thế giới ngập tràn những tiếng khóc của đám cẩu độc thân không có gấu ngày Valentine nên đành phải gắn bó với game thì cười tự đắc.
Đám loser, anh đây có gấu rồi, há há.
Cười đắc thắng xong, hắn quyết định chạy vào nhà bếp, ôm lấy vợ hắn.
Tay Ngô Vũ Sách đầy bọt, không tiện đẩy Lý Hiên ra, đành để hắn ôm chặt cứng lấy mình.
-A Sách-Lý Hiên thì thầm bên tai người kia- em còn nợ anh chocolate Valentine.
Ngô Vũ Sách mỉm cười, dịu dàng nói:
-Rồi rồi, để năm sau em đền.
Người kia lại không tha cho hắn, nhẹ nhàng liếm mút cần cổ trắng mịn.
-A Sách, em mặc tạp dề thật đẹp. Thật quyến rũ.
"Đừng mà~" Ngô Vũ Sách rên khẽ. Đậu má, hắn đang rửa bát, làm thế vỡ bát thì sao?
-Chúng ta chưa bao giờ thử làm ở nhà bếp nhỉ?
Khônggggg!!!!
.....
Trương Giai Lạc ôm hận bị người yêu rũ bỏ ở Bá Đồ, gương mặt phụng phịu.
"Đêm Valentine mà anh không xuất hiện, tôi chắc chắn sẽ bỏ anh đấy Đại Tôn."
Hắn nghĩ, bắt đầu phác hoạ trong đầu xem mình nói chia tay thế nào cho ngầu.
"Kinh coong"
Tiếng chuông vang lên, hắn cào nhàu hét mấy tiếng cho đàn em canh cửa.
"Mở cửa đi!"
Không một tiếng đáp lại, chỉ có tiếng chuông cửa lanh lảnh không ngừng kêu.
Trương Giai Lạc bực mình, hắn mở toang cửa ban công gắt gỏng nói kẻ không ngừng bấm chuông không ra hình "hoa"
-Trương Giai Lạc, em có im đi không.
Giọng nói quen thuộc ấy làm Trương Giai Lạc như hồi xuân.
Chỉ thấy giữa sân là một đống hoa, giữa đống hoa ấy là một người đàn ông cao lớn, dù trời đã tối mà vẫn đeo kính râm làm màu, trên tay là một bông hồng đỏ. Hắn đưa hai tay ra, như hướng đến Trương Giai Lạc.
Trương Giai Lạc dường như không còn suy nghĩ gì nữa, hắn lấy đà, bất nhảy. Hắn muốn ôm Đại Tôn của hắn ngay! bây! giờ!
Tôn Triết Bình vội hứng lấy Bách Hoa Liễu Loạn nhà hắn, khiến đám hoa tong toé, cánh hoa phản lực hấp dẫn, tạo thành cảnh hoa rơi lãng mạn.
-Tôi nhớ em.
Hắn nói.
Trương Giai Lạc ôm chặt Tôn Triết Bình.
-Đại Tôn em nhớ anh, nhớ đến chết mất.
Tôn Triết Bình cười sủng nịch, hắn bế Trương Giai Lạc lên (bế kiểu công chúa), nhẹ nhàng hôn lên mí mắt người thương.
-Tôi ở đây, sẽ không xa em nữa.
....
Trương Tân Kiệt và Hàn Văn Thanh vẫn như những ngày bình thường, họ vẫn thoải mái làm việc, vẫn thoải mái buôn hàng cấm vào cái ngày mà cả chó cũng muốn nghỉ ngơi kiếm bạn tình.
Nhưng ít ai để ý thấy, Trương Tân Kiệt đã "vô ý" chạm vào tay bang chủ mà mình đến 16 lần, còn Hàn Văn Thanh cũng "vô tình" lướt qua môi phó bang chủ đến 20 lần.
Phải chăng, dù có là người chuyên tâm vì công việc, đến Valentine cũng động tình?
....
Tiêu Thời Khâm đi thăm Đới Nghiên Kỳ thêm một lần nữa.
Cô gái vẫn luôn tỏ ra bản thân mình ổn, nhưng hắn biết cô không ổn chút nào.
Hắn bước ra khỏi phòng bệnh, trời đã hơi mưa.
Tiêu Thời Khâm thấy một cậu trai trẻ, nhuộm tóc vàng choé.
Cậu ta không cầm ô, chỉ yên lặng đứng như vậy dưới mưa, mặc cho nước thấm ướt áo mình.
Hắn tự hỏi vì sao một người trẩu tre mà không nói gì lại có thể trông tinh tế đến như vậy.
-Anh là Tiêu Thời Khâm?
Người kia lên tiếng hỏi, hắn cũng không ngần ngại gật đầu.
-Tôi là Tôn Tường, bang chủ Gia Thế.
Tôn Tường nói, cậu không hất hàm để thể hiện sự ngầu lòi gì cả, vì cậu biết cậu rất cần người này.
Tiêu Thời Khâm nhã nhặn cúi chào, hắn mỉm cười, nụ cười tuy chỉ dùng để đối phó, nhưng lại khiến con tim trẩu tre của Tôn Tường đập chậm mất vài nhịp.
Người kia đưa tay ra tỏ ý muốn bắt, Tôn Tường vội vã nắm lấy bàn tay trắng đó, cảm nhận từng vết chai sạn trên bàn tay của người trông như thư sinh này.
-Hi vọng cậu sẽ giúp đỡ tôi, Tôn bang chủ.
-Là tôi nói mới phải, Tiêu phó bang.
Dù có là trẩu tre được theo đuổi cũng không biết, nhưng đứng trước mùa xuân thì cũng phải đổ thôi.
...
Dụ Văn Châu đang làm việc.
Nói đúng hơn là tăng ca.
Vì nhiều vụ án đã xảy ra, hắn lại là con dân nghiêm túc, cần phải tổng hợp tất cả.
Hoàng Thiếu Thiên vốn không cần phải ở lại, nhưng giờ đang rất im lặng nhìn đội trưởng nhà mình.
Hắn cười cười, rón rén bước phía sau Dụ Văn Châu.
-Thiếu Thiên, có việc gì sao?
Hoàng Thiếu giật bắn mình, đành phải lấy hộp chocolate dùng làm plan B ra ngay plan A.
-Đội trưởng, tui nhận quá trời choco luôn, anh ăn không?
-Cảm ơn, Thiếu Thiên. Dụ Văn Châu mỉm cười. Hắn nắm lấy tay Hoàng Thiếu Thiên, nhẹ nhàng đoạt lấy miếng chocolate trong tay người kia.
-Ngon đó, Thiếu Thiên.
Hoàng Thiếu Thiên đứng như trời trồng, mặt đỏ bừng.
Đội trưởng quá yêu nghiệt, làm sao bây giờ??
 
Last edited:

ArimaReijiZen

Người chơi công hội
Bình luận
132
Số lượt thích
351
#42
Tiêu Thời Khâm nhã nhặn cúi chào, hắn mỉm cười, nụ cười tuy chỉ dùng để đối phó, nhưng lại khiến con tim trẩu tre của Tôn Tường đập chậm mất vài nhịp.
ĐM..NHỊ TƯỜNG...CHO DÙ CA CÓ THÍCH TÔN TIÊU CŨNG ĐỪNG NÓI CHÚ ĐỊNH ĐẬP CHẬU CƯỚP HOA????????????????
 

ArimaReijiZen

Người chơi công hội
Bình luận
132
Số lượt thích
351
#46
Đới không có thích Tiêu, chỉ có mình Tiêu muốn chịu trách nhiệm thôi. Đới có người khác rồi~
Ý...Chu thích Tường, Tường nảy sinh "tim đập thình thịch* với Tiêu, Tiêu muốn chịu trách nhiệm cưới Đới, Đới có người khác..*đập bàn cười*HAHAHAHAHAHAHAHAH
 

Bình luận bằng Facebook