- Bình luận
- 257
- Số lượt thích
- 1,371
- Team
- Hưng Hân
- Fan não tàn của
- Diệp Tranh
<55>
“ Đúng rồi, cậu và Trương Vỹ thế nào rồi?” Tô Mộc Tranh nhớ tới cuộc cãi vã của hai người, hỏi.
“ Đừng nhắc nữa.” Sở Vân Tú nghe tới hai chữ Trương Vỹ thì xị mặt xuống: “ Đã chia tay rồi.”
“ Hả?” Tô Mộc Tranh giật mình: “ Lúc nào thế?”
“ Trước đêm mình về nước, mình không có cơ hội nói với cậu.” Sở Vân Tú thở dài.
“ Vì sao lại chia tay? Vì trận cãi đó sao?” Tô Mộc Tranh hỏi.
“ Chỉ một phần thôi” Sở Vân Tú lắc đầu, “ Lúc đó, tụi mình đã cãi nhau vài ngày rồi, chỉ là đêm đó bị cậu bắt gặp thôi.”
“Hai người không phải lúc đầu còn rất tốt sao?” Tô Mộc Tranh nhớ, mối quan hệ của hai người lúc đấu vòng bảng còn rất tốt.
“ Ừ, lúc đầu đúng là rất tốt. Nhưng chẳng được mấy ngày, thì xuất hiện vấn đề. Mình và anh ấy đã cãi nhau, cũng chẳng phải vì chuyện gì to tát. Chỉ là không ai chịu nhường nhịn ai, cuối cùng lại thành ra như vậy. Sau này mình nghĩ lại, đúng là thật ngốc khi náo một trận như vậy, chẳng qua chỉ là một lần chia tay thôi mà.”
“ Hai người vốn từng yêu nhau từ trước mà, sao giờ lại thành vậy chứ?” Tô Mộc Tranh khó tin.
“ Mối tình đầu lúc còn thơ mà, chỉ yêu vậy thôi chứ có hiểu gì đâu, cứ nhìn thuận mắt là OK. Còn bây giờ thì phải nghĩ ngợi nhiều lắm, không giống xưa.” Sở Vân Tú cười.
“ Mình cũng bực gia đình lắm cơ, cứ bảo mình sắp 25 tuổi rồi, phải lo tìm đối tượng mà kết hôn. Rồi thay mình sắp xếp một buổi xem mắt, kết quả là gặp Trương Vỹ. Lúc đó mình nghĩ, dù sao có quen biết vẫn tốt hơn là không, cộng thêm anh ấy là mối tình đầu, đúng là cho mình niềm vui bất ngờ mà.”
“ Thật đáng tiếc mọi chuyện đã thay đổi. Sau nhiều năm như vậy, ai sẽ còn được như lúc ban đầu chứ? Bây giờ nghĩ lại, thì tụi mình đúng là không hợp nhau. Ngay cả khi anh ấy không phải là mối tình đầu, thì mình nghĩ rồi tụi mình cũng sẽ chia tay thôi.”
Sở Vân Tú nói có vẻ nhẹ nhõm như vây, nhưng Tô Mộc Tranh biết, tim cô ấy vẫm còn khó chịu lắm, vì thế cô an ủi: “ Dù sao cũng chia tay rồi, cậu cũng đừng buồn quá!”
“ Cũng chẳng có gì, không yêu thì cứ đòi sống đòi chết làm gì, cũng chẳng phải là chuyện gì khó tiếp nhận. Mình cũng yêu đương vài lần rồi, mỗi lần yêu là mỗi lần trưởng thành. Trước đây mà chia tay thì cứ chơi bài một khóc hai náo ba treo cổ, bây giờ thì đỡ hơn nhiều rồi. Chỉ là cứ tưởng lần này sẽ khác, ai ngờ cũng kết thúc sớm như vậy chứ.” Sở Vân Tú cười tự giễu, “ Cũng không biết có phải mình xem phim tình cảm nhiều quá không, mà tới giờ vẫn chưa thể tìm thấy một người giành cho mình. Nhiều lúc mình nghĩ, hay cứ nghe theo mẹ, tìm một người mà mình không biết, được gia đình sắp xếp rồi kết hôn cho xong.”
“ Tú Tú, cậu đừng nghĩ vậy mà. Xét cho cùng, chưa tìm được nhau chỉ vì chưa tới lúc thôi mà.” Tô Mộc Tranh nắm tay Sở Vân Tú và vỗ nhẹ, “ Người làm tổn thương cậu, cuối cùng cũng chỉ như người lạ lướt qua, còn người tín nhiệm cậu, nhất định sẽ luôn bên cậu. Nếu thực sự yêu nhau thì bất kể qua bao nhiêu năm, cũng sẽ không thay đổi được tình yêu đó.”
“ Đây là kinh nghiệm của cậu hả ?” Sở Vân Tú hỏi.
“ Không phải, đó là câu mình đọc được trong tiểu thuyết. Mặc dù không được coi là kinh nghiệm cá nhân gì, nhưng có vẻ rất hiệu quả.” Tô Mộc Tranh tỉnh rụi nói.
Sở Vân Tú vốn có chút chán nản, bị đáp án của Tô Mộc Tranh làm cho bật cười: “ Nghe cậu nói kìa, cứ như thật ấy.”
“ Vì vậy, mình tin cậu sẽ gặp được người thực sự yêu cậu.” Tô Mộc Tranh cười nói.
“ Ài… Thực sự ghen tị với cậu và Diệp Tu mà” Sở Vân Tú thở dài, “ À, mình quên hỏi cậu, cậu bắt đầu thích Diệp Tu khi nào thế?”
“ Cái này, mình cũng không biết nói sao…” Tô Mộc Tranh
“ Hai người đã thương lượng trước rồi hả?” Sở Vân Tú nghi ngờ hỏi Tô Mộc Tranh, “ Lần trước mình hỏi Diệp Tu, anh ta cũng trả lời mình như thế.”
“ Nếu thực sự phải nói, thì mình cảm thấy dường như là cứ vậy mà bắt đầu thôi, chung quy thì tụi mình quen biết nhau rất lâu rồi…” Tô Mộc Tranh nói.
Sở Vân Tú như suy tư gì đó rồi nói: “ Theo như cậu nói, thì mình có nên tìm một người quen biết để yêu không?”
“ Như vậy thì cũng miễn cưỡng quá rồi…”
“ Cậu nghĩ mình và Lý Hoa thì sao? Có hợp không?” Sở Vân Tú đột nhiên hỏi một câu.
Lý Hoa là đội phó của Yên Vũ, quan hệ với Sở Vân Tú thế nào thì không cần phải nói. Nhưng trước khi Tô Mộc Tranh trả lời, cô đã bác bỏ trước: “ Không được, chút thì quên, cậu ta có bạn gái rồi.”
Tô Mộc Tranh suýt bị sặc nước: “ Khụ khụ… Cậu nghiêm túc đó hả?”
Sở Vân Tú nghĩ gì đó nữa ngày trời rồi nói: “ Cậu nghĩ Trương Tân Kiệt thì sao, mình thấy anh ta cũng rất thuận mắt, quan hệ giữa tụi mình cũng khá tốt. Có thể suy nghĩ đến việc phát triển quan hệ.”
Tô Mộc Tranh như không thể tin nổi: “ Tú Tú, cậu còn chưa tỉnh rượu hả?”
Sở Vân Tú cười to: “ Này, mình nói chơi thôi, cậu tin thật hả! vừa mới thất tình thì làm sao mà đi tìm tình mới nhanh thế được.”
“ Đúng rồi, cậu và Trương Vỹ thế nào rồi?” Tô Mộc Tranh nhớ tới cuộc cãi vã của hai người, hỏi.
“ Đừng nhắc nữa.” Sở Vân Tú nghe tới hai chữ Trương Vỹ thì xị mặt xuống: “ Đã chia tay rồi.”
“ Hả?” Tô Mộc Tranh giật mình: “ Lúc nào thế?”
“ Trước đêm mình về nước, mình không có cơ hội nói với cậu.” Sở Vân Tú thở dài.
“ Vì sao lại chia tay? Vì trận cãi đó sao?” Tô Mộc Tranh hỏi.
“ Chỉ một phần thôi” Sở Vân Tú lắc đầu, “ Lúc đó, tụi mình đã cãi nhau vài ngày rồi, chỉ là đêm đó bị cậu bắt gặp thôi.”
“Hai người không phải lúc đầu còn rất tốt sao?” Tô Mộc Tranh nhớ, mối quan hệ của hai người lúc đấu vòng bảng còn rất tốt.
“ Ừ, lúc đầu đúng là rất tốt. Nhưng chẳng được mấy ngày, thì xuất hiện vấn đề. Mình và anh ấy đã cãi nhau, cũng chẳng phải vì chuyện gì to tát. Chỉ là không ai chịu nhường nhịn ai, cuối cùng lại thành ra như vậy. Sau này mình nghĩ lại, đúng là thật ngốc khi náo một trận như vậy, chẳng qua chỉ là một lần chia tay thôi mà.”
“ Hai người vốn từng yêu nhau từ trước mà, sao giờ lại thành vậy chứ?” Tô Mộc Tranh khó tin.
“ Mối tình đầu lúc còn thơ mà, chỉ yêu vậy thôi chứ có hiểu gì đâu, cứ nhìn thuận mắt là OK. Còn bây giờ thì phải nghĩ ngợi nhiều lắm, không giống xưa.” Sở Vân Tú cười.
“ Mình cũng bực gia đình lắm cơ, cứ bảo mình sắp 25 tuổi rồi, phải lo tìm đối tượng mà kết hôn. Rồi thay mình sắp xếp một buổi xem mắt, kết quả là gặp Trương Vỹ. Lúc đó mình nghĩ, dù sao có quen biết vẫn tốt hơn là không, cộng thêm anh ấy là mối tình đầu, đúng là cho mình niềm vui bất ngờ mà.”
“ Thật đáng tiếc mọi chuyện đã thay đổi. Sau nhiều năm như vậy, ai sẽ còn được như lúc ban đầu chứ? Bây giờ nghĩ lại, thì tụi mình đúng là không hợp nhau. Ngay cả khi anh ấy không phải là mối tình đầu, thì mình nghĩ rồi tụi mình cũng sẽ chia tay thôi.”
Sở Vân Tú nói có vẻ nhẹ nhõm như vây, nhưng Tô Mộc Tranh biết, tim cô ấy vẫm còn khó chịu lắm, vì thế cô an ủi: “ Dù sao cũng chia tay rồi, cậu cũng đừng buồn quá!”
“ Cũng chẳng có gì, không yêu thì cứ đòi sống đòi chết làm gì, cũng chẳng phải là chuyện gì khó tiếp nhận. Mình cũng yêu đương vài lần rồi, mỗi lần yêu là mỗi lần trưởng thành. Trước đây mà chia tay thì cứ chơi bài một khóc hai náo ba treo cổ, bây giờ thì đỡ hơn nhiều rồi. Chỉ là cứ tưởng lần này sẽ khác, ai ngờ cũng kết thúc sớm như vậy chứ.” Sở Vân Tú cười tự giễu, “ Cũng không biết có phải mình xem phim tình cảm nhiều quá không, mà tới giờ vẫn chưa thể tìm thấy một người giành cho mình. Nhiều lúc mình nghĩ, hay cứ nghe theo mẹ, tìm một người mà mình không biết, được gia đình sắp xếp rồi kết hôn cho xong.”
“ Tú Tú, cậu đừng nghĩ vậy mà. Xét cho cùng, chưa tìm được nhau chỉ vì chưa tới lúc thôi mà.” Tô Mộc Tranh nắm tay Sở Vân Tú và vỗ nhẹ, “ Người làm tổn thương cậu, cuối cùng cũng chỉ như người lạ lướt qua, còn người tín nhiệm cậu, nhất định sẽ luôn bên cậu. Nếu thực sự yêu nhau thì bất kể qua bao nhiêu năm, cũng sẽ không thay đổi được tình yêu đó.”
“ Đây là kinh nghiệm của cậu hả ?” Sở Vân Tú hỏi.
“ Không phải, đó là câu mình đọc được trong tiểu thuyết. Mặc dù không được coi là kinh nghiệm cá nhân gì, nhưng có vẻ rất hiệu quả.” Tô Mộc Tranh tỉnh rụi nói.
Sở Vân Tú vốn có chút chán nản, bị đáp án của Tô Mộc Tranh làm cho bật cười: “ Nghe cậu nói kìa, cứ như thật ấy.”
“ Vì vậy, mình tin cậu sẽ gặp được người thực sự yêu cậu.” Tô Mộc Tranh cười nói.
“ Ài… Thực sự ghen tị với cậu và Diệp Tu mà” Sở Vân Tú thở dài, “ À, mình quên hỏi cậu, cậu bắt đầu thích Diệp Tu khi nào thế?”
“ Cái này, mình cũng không biết nói sao…” Tô Mộc Tranh
“ Hai người đã thương lượng trước rồi hả?” Sở Vân Tú nghi ngờ hỏi Tô Mộc Tranh, “ Lần trước mình hỏi Diệp Tu, anh ta cũng trả lời mình như thế.”
“ Nếu thực sự phải nói, thì mình cảm thấy dường như là cứ vậy mà bắt đầu thôi, chung quy thì tụi mình quen biết nhau rất lâu rồi…” Tô Mộc Tranh nói.
Sở Vân Tú như suy tư gì đó rồi nói: “ Theo như cậu nói, thì mình có nên tìm một người quen biết để yêu không?”
“ Như vậy thì cũng miễn cưỡng quá rồi…”
“ Cậu nghĩ mình và Lý Hoa thì sao? Có hợp không?” Sở Vân Tú đột nhiên hỏi một câu.
Lý Hoa là đội phó của Yên Vũ, quan hệ với Sở Vân Tú thế nào thì không cần phải nói. Nhưng trước khi Tô Mộc Tranh trả lời, cô đã bác bỏ trước: “ Không được, chút thì quên, cậu ta có bạn gái rồi.”
Tô Mộc Tranh suýt bị sặc nước: “ Khụ khụ… Cậu nghiêm túc đó hả?”
Sở Vân Tú nghĩ gì đó nữa ngày trời rồi nói: “ Cậu nghĩ Trương Tân Kiệt thì sao, mình thấy anh ta cũng rất thuận mắt, quan hệ giữa tụi mình cũng khá tốt. Có thể suy nghĩ đến việc phát triển quan hệ.”
Tô Mộc Tranh như không thể tin nổi: “ Tú Tú, cậu còn chưa tỉnh rượu hả?”
Sở Vân Tú cười to: “ Này, mình nói chơi thôi, cậu tin thật hả! vừa mới thất tình thì làm sao mà đi tìm tình mới nhanh thế được.”