Hoàn [Diệp Tranh] Em đã bên anh bao năm rồi nhỉ

You don't smile

Cống hiến cấp cao
Bình luận
257
Số lượt thích
1,371
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh
<55>

“ Đúng rồi, cậu và Trương Vỹ thế nào rồi?” Tô Mộc Tranh nhớ tới cuộc cãi vã của hai người, hỏi.

“ Đừng nhắc nữa.” Sở Vân Tú nghe tới hai chữ Trương Vỹ thì xị mặt xuống: “ Đã chia tay rồi.”

“ Hả?” Tô Mộc Tranh giật mình: “ Lúc nào thế?”

“ Trước đêm mình về nước, mình không có cơ hội nói với cậu.” Sở Vân Tú thở dài.

“ Vì sao lại chia tay? Vì trận cãi đó sao?” Tô Mộc Tranh hỏi.

“ Chỉ một phần thôi” Sở Vân Tú lắc đầu, “ Lúc đó, tụi mình đã cãi nhau vài ngày rồi, chỉ là đêm đó bị cậu bắt gặp thôi.”

“Hai người không phải lúc đầu còn rất tốt sao?” Tô Mộc Tranh nhớ, mối quan hệ của hai người lúc đấu vòng bảng còn rất tốt.

“ Ừ, lúc đầu đúng là rất tốt. Nhưng chẳng được mấy ngày, thì xuất hiện vấn đề. Mình và anh ấy đã cãi nhau, cũng chẳng phải vì chuyện gì to tát. Chỉ là không ai chịu nhường nhịn ai, cuối cùng lại thành ra như vậy. Sau này mình nghĩ lại, đúng là thật ngốc khi náo một trận như vậy, chẳng qua chỉ là một lần chia tay thôi mà.”

“ Hai người vốn từng yêu nhau từ trước mà, sao giờ lại thành vậy chứ?” Tô Mộc Tranh khó tin.

“ Mối tình đầu lúc còn thơ mà, chỉ yêu vậy thôi chứ có hiểu gì đâu, cứ nhìn thuận mắt là OK. Còn bây giờ thì phải nghĩ ngợi nhiều lắm, không giống xưa.” Sở Vân Tú cười.

“ Mình cũng bực gia đình lắm cơ, cứ bảo mình sắp 25 tuổi rồi, phải lo tìm đối tượng mà kết hôn. Rồi thay mình sắp xếp một buổi xem mắt, kết quả là gặp Trương Vỹ. Lúc đó mình nghĩ, dù sao có quen biết vẫn tốt hơn là không, cộng thêm anh ấy là mối tình đầu, đúng là cho mình niềm vui bất ngờ mà.”

“ Thật đáng tiếc mọi chuyện đã thay đổi. Sau nhiều năm như vậy, ai sẽ còn được như lúc ban đầu chứ? Bây giờ nghĩ lại, thì tụi mình đúng là không hợp nhau. Ngay cả khi anh ấy không phải là mối tình đầu, thì mình nghĩ rồi tụi mình cũng sẽ chia tay thôi.”

Sở Vân Tú nói có vẻ nhẹ nhõm như vây, nhưng Tô Mộc Tranh biết, tim cô ấy vẫm còn khó chịu lắm, vì thế cô an ủi: “ Dù sao cũng chia tay rồi, cậu cũng đừng buồn quá!”

“ Cũng chẳng có gì, không yêu thì cứ đòi sống đòi chết làm gì, cũng chẳng phải là chuyện gì khó tiếp nhận. Mình cũng yêu đương vài lần rồi, mỗi lần yêu là mỗi lần trưởng thành. Trước đây mà chia tay thì cứ chơi bài một khóc hai náo ba treo cổ, bây giờ thì đỡ hơn nhiều rồi. Chỉ là cứ tưởng lần này sẽ khác, ai ngờ cũng kết thúc sớm như vậy chứ.” Sở Vân Tú cười tự giễu, “ Cũng không biết có phải mình xem phim tình cảm nhiều quá không, mà tới giờ vẫn chưa thể tìm thấy một người giành cho mình. Nhiều lúc mình nghĩ, hay cứ nghe theo mẹ, tìm một người mà mình không biết, được gia đình sắp xếp rồi kết hôn cho xong.”

“ Tú Tú, cậu đừng nghĩ vậy mà. Xét cho cùng, chưa tìm được nhau chỉ vì chưa tới lúc thôi mà.” Tô Mộc Tranh nắm tay Sở Vân Tú và vỗ nhẹ, “ Người làm tổn thương cậu, cuối cùng cũng chỉ như người lạ lướt qua, còn người tín nhiệm cậu, nhất định sẽ luôn bên cậu. Nếu thực sự yêu nhau thì bất kể qua bao nhiêu năm, cũng sẽ không thay đổi được tình yêu đó.”

“ Đây là kinh nghiệm của cậu hả ?” Sở Vân Tú hỏi.

“ Không phải, đó là câu mình đọc được trong tiểu thuyết. Mặc dù không được coi là kinh nghiệm cá nhân gì, nhưng có vẻ rất hiệu quả.” Tô Mộc Tranh tỉnh rụi nói.

Sở Vân Tú vốn có chút chán nản, bị đáp án của Tô Mộc Tranh làm cho bật cười: “ Nghe cậu nói kìa, cứ như thật ấy.”

“ Vì vậy, mình tin cậu sẽ gặp được người thực sự yêu cậu.” Tô Mộc Tranh cười nói.

“ Ài… Thực sự ghen tị với cậu và Diệp Tu mà” Sở Vân Tú thở dài, “ À, mình quên hỏi cậu, cậu bắt đầu thích Diệp Tu khi nào thế?”

“ Cái này, mình cũng không biết nói sao…” Tô Mộc Tranh

“ Hai người đã thương lượng trước rồi hả?” Sở Vân Tú nghi ngờ hỏi Tô Mộc Tranh, “ Lần trước mình hỏi Diệp Tu, anh ta cũng trả lời mình như thế.”

“ Nếu thực sự phải nói, thì mình cảm thấy dường như là cứ vậy mà bắt đầu thôi, chung quy thì tụi mình quen biết nhau rất lâu rồi…” Tô Mộc Tranh nói.

Sở Vân Tú như suy tư gì đó rồi nói: “ Theo như cậu nói, thì mình có nên tìm một người quen biết để yêu không?”

“ Như vậy thì cũng miễn cưỡng quá rồi…”

“ Cậu nghĩ mình và Lý Hoa thì sao? Có hợp không?” Sở Vân Tú đột nhiên hỏi một câu.

Lý Hoa là đội phó của Yên Vũ, quan hệ với Sở Vân Tú thế nào thì không cần phải nói. Nhưng trước khi Tô Mộc Tranh trả lời, cô đã bác bỏ trước: “ Không được, chút thì quên, cậu ta có bạn gái rồi.”

Tô Mộc Tranh suýt bị sặc nước: “ Khụ khụ… Cậu nghiêm túc đó hả?”

Sở Vân Tú nghĩ gì đó nữa ngày trời rồi nói: “ Cậu nghĩ Trương Tân Kiệt thì sao, mình thấy anh ta cũng rất thuận mắt, quan hệ giữa tụi mình cũng khá tốt. Có thể suy nghĩ đến việc phát triển quan hệ.”

Tô Mộc Tranh như không thể tin nổi: “ Tú Tú, cậu còn chưa tỉnh rượu hả?”

Sở Vân Tú cười to: “ Này, mình nói chơi thôi, cậu tin thật hả! vừa mới thất tình thì làm sao mà đi tìm tình mới nhanh thế được.”
 

kinhhoa

Phó bản trăm người
Bình luận
127
Số lượt thích
311
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Diệp Vương Hoàng Dụ
Chs tui lại thích cp Trương Tân Kiệt và Sở Vân Tú. Có lẽ với 1 người có tính cách mạnh như Vân Tú, thì một người luôn chu toàn mọi việc như Tân Kiệt, có thể chăm sóc và bao dung cô ấy là thích hợp chăng?
 

All Diệp là chân ái

Người chơi công hội
Bình luận
227
Số lượt thích
468
Location
Chiến hạm
Fan não tàn của
Kiều Kiều, F4, Vương papa
Chs tui lại thích cp Trương Tân Kiệt và Sở Vân Tú. Có lẽ với 1 người có tính cách mạnh như Vân Tú, thì một người luôn chu toàn mọi việc như Tân Kiệt, có thể chăm sóc và bao dung cô ấy là thích hợp chăng?
Ý kiến cá nhân thôi nhé, mình thấy ghép hai từ 'con dân Bá Đồ' với 'bao dung' nghe nó hơi kỳ kỳ :333
Nhưng quả nhiên Sở nữ vương cần một mẫu người kiểu quản gia, có thể nhún nhường cô ấy trong mọi tình huống.
 

kinhhoa

Phó bản trăm người
Bình luận
127
Số lượt thích
311
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Diệp Vương Hoàng Dụ
Tui thì nghĩ vầy: Nam tử hán chân chính Bá Đồ, dũng mãnh tiến về phía trước, quyết không lùi bước, kiên trì vì mục tiêu: thắng lợi, nhưng với "người nhà" thì bao dung, chỉ ra lỗi sai của nhau nhưng giúp nhau tiến bộ, cùng nhau hòa hợp. Tui nghĩ trong cuộc sống thực cũng vầy, nam tử Bá Đồ bá đạo, mạnh mẽ, nhưng cũng thủy chung trước sau như một và che chở cho người-quan-trọng của họ, nếu có vấn đề thì nghĩ cách giải quyết. Mà Vân Tú, một cô gái mạnh mẽ, tính cách mạnh nhưng thích xem phim tình cảm soái ca, chắc chắn cô ấy có yêu cầu, thậm chí yêu cầu cao là đằng khác về mẫu người cô ấy thích. Chu toàn, chung thủy, tinh tế, mạnh mẽ, bao dung, tui thấy Tân Kiệt phù hợp đó chứ, vú em siêu cấp Liên minh cơ mà.
 

kinhhoa

Phó bản trăm người
Bình luận
127
Số lượt thích
311
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Diệp Vương Hoàng Dụ
À thêm một điều nữa, người như Sở Vân Tú, tui nhĩ cô ấy cần một người tinh tế, chu đáo, thủy chung, nhưng tui không nghĩ một người nhún nhường trong mọi tình huống sẽ phù hợp với cô ấy đâu. Vân Tú là một cô gái mạnh mẽ nhưng có nhiều lúc rất cảm tính và yếu đuối, một người luôn nhún nhường không thể bảo vệ và chăm sóc cô ấy tốt được, cũng không thể hòa hợp với cô ấy trong cuộc sống. Tui nghĩ từ nhường nhịn sẽ phù hợp hơn, bên cạnh đó người đàn ông ấy cũng phải mạnh mẽ và kiên quyết khi cần đưa ra những quyết định cô ấy không làm được/phân vân, hơn nữa còn phải giúp cô ấy mạnh mẽ hơn, giúp cô ấy nhận ra những điểm chưa tốt của mình và dần cải thiện nó. Một người đàn ông luôn nhún nhường một người phụ nữ sẽ không thể hạnh phúc, cũng không thể đem lại hạnh phúc cho người phụ nữ. Chiều ngược lại cũng vậy.
Thế nên ý kiến của tui và cậu có vẻ lệch tông nhau rồi. Nhưng vì có những nhận định trái chiều thế này mới khiến cuộc sống thú vị, không phải sao :))
 

You don't smile

Cống hiến cấp cao
Bình luận
257
Số lượt thích
1,371
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh
<56>

Tỉnh dậy, Diệp Tu cầm điện thoại trên giường và nhìn vào thời gian – 5h20’. Trên điện thoại hiển thị có một tin nhắn văn bản và một cuộc gọi nhỡ.

“ Dậy chưa? Mọi người đang chờ anh ở nhà ăn.” Tin nhắn từ Tô Mộc Tranh.

Cuộc gọi nhỡ từ Diệp Thu, sau khi Diệp Tu nhìn qua, anh đặt điện thoại sang một bên, anh không có ý định gọi lại. Nếu có chuyện gì xảy ra, Diệp Thu chắc chắn sẽ gọi lại, nếu ổn ... thì quan tâm làm gì.

Cũng sắp tới giờ cơm tối rồi, Diệp Tu sửa soạn xong, chuẩn bị đi ra ngoài, quả nhiên không ngoài dự đoán, Diệp Thu đã gọi lại.

“ Không phải đã gọi điện thoại rồi sao? Có chuyện gì thế?” cái câu đã gọi điện thoại mà Diệp Tu nói này, ám chỉ lần gọi sau khi đội tuyển quốc gia thắng vài ngày trước.

“ Khi nào thì anh về nhà?” Diệp Thu đi thẳng vào vấn đề.

Diệp Tu lười biếng nói: “ Về nhà? Không phải đã nói là thay em bỏ nhà ra đi sao? mới có hơn 1 tháng, về nhà làm gì?”

Diệp Thu vốn tưởng rằng khi thi đấu kết thúc, cũng là lúc kết thúc luôn chuỗi ngày hạnh phúc lông nhông bên ngoài của Diệp Tu. Kết quả là không ngờ đến cái lý tưởng bỏ nhà đi bụi của mình có thể tan tành trong nháy mắt, anh liền không thể bình tĩnh nỗi. Mà hiện tại bên cạnh còn có lão ba nhà anh, nên cũng không thể nói gì quá đáng được, đành chỉ nghiến răng nghiến lợi mà nói vài chữ trút giận: “ Anh trai khốn kiếp!”

Qua điện thoại, Diệp Tu có thể nghe thấy tiếng nghiến răng kêu ken két, anh cũng không niệm tình mà chê bai: “ Hầy… vốn từ của em nghèo nàn y như Chủ Tịch Phùng.”

Nếu cần dùng một câu để diễn tả tình cảnh của hai anh em nhà họ Diệp, thì có lẽ chính là câu này < Mỗi lần Diệp Tu nổi cơn trêu ngươi, là y như năng lực chịu đựng của Diệp Thu sụp đổ hoàn toàn>.

Diệp Thu hít một hơi thật sâu, siết chặt bàn tay của mình rồi đưa điện thoại cho ba Diệp: “ Ba tự nói chuyện với anh con đi này”

Ba Diệp nghe điện thoại: “ Khi nào thì còn về?”

Cùng một câu hỏi, nhưng từ miệng hai người nói ra lại mang đến hai cảm giác khác nhau, Diệp Tu cũng trả lời nghiêm túc hơn một chút: “ Gấp gì chứ, giờ con đang ở khu nghỉ mát, chờ hai ngày nữa rồi nói.”

“ Sau khi về nhà, chúng ta sẽ bàn về tương lại của con.” Ba Diệp nói.

“ Nói nghiêm túc như thế này…Tương lai của con là tiếp tục chơi Vinh Quang.” Diệp Tu nói.

Lúc trước, cha Diệp đã có thay đổi cách nhìn nhất định trong ngành thể thao điện tử. Ngoài ra, Diệp Tu đã làm theo mong đợi của ông, đã thành công dẫn đầu đội tuyển Trung Quốc giành giải quán quân trong giải liên minh Vinh Quang thế giới, và giành được vinh quang thực sự cho đất nước. Vì vậy, cha Diệp đã không lập tức phủ quyết câu trả lời của Diệp Tu: “Con giải nghệ rồi, giải thế giới cũng mới kết thúc, con định chơi Vinh Quang thế nào nữa?”

“…” Diệp Tu âm thầm mắng trong lòng, bất cứ khi nào nghe lão ba nhà anh nói đến Vinh Quang, anh đều cảm thấy có gì đó sai sai. “ Giải nghệ thì có làm sao? Mấy chiến đội lớn đang xếp hàng lấy mức lương cao để lôi kéo con về kìa.” Dĩ nhiên anh sẽ không nói đến mấy vị trí công việc mà đám đội trưởng đã đề cập đến.

“ Lôi kéo con về làm gì?” Hiểu biết của ba Diệp về Vinh Quang rất hạn chế, ông thực sự không biết mấy ngành liên quan khác ngoài làm game thủ.

“ Dù gì thì ba cũng không hiểu, quan tâm làm gì.” Diệp Tu qua quýt cho xong chuyện. Làm sao mà dám nói làm lao công, gác cổng, bảo vệ,… Để lão ba nhà anh biết thì có mà đi kéo nhị cho Diêm Vương.

“ Chờ con về rồi nói sau.” Ba Diệp nói.

“ Vâng, mặc dù con thấy nói qua điện thoại cũng như nhau.” 10 năm bỏ nhà đi bụi, trở về nhà còn chưa đầy 24 tiếng đã bị tống cổ đi lần hai. Diệp Tu vốn cũng định quay về lần nữa.

Ba Diệp nói thêm vài câu, thấy cũng ổn rồi, định tắt máy thì bị mẹ Diệp ngăn lại: “ Khoan tắt khoan tắt đã, để em nói chuyện với con trai.”

“ Thi đấu cũng xong xuôi rồi, con tranh thủ mấy ngày nghỉ mà đưa bạn gái về ra mắt đi!” Từ khi biết Diệp Tu có bạn gái, mẹ Diệp luôn nghĩ đến chuyện này mỗi ngày.

Diệp Tu cự tuyệt ngay và luôn: “ Con về được, nhưng cô ấy thì không có thời gian đâu.”

Đây không phải là lý do để trốn tránh, mà đúng là thật vậy. Sau một vài ngày nghỉ ngơi, các tuyển thủ chuyên nghiệp sẽ trở về đội. Chỉ còn nửa tháng nữa là bắt đầu mùa giải mới, cần thời gian để điều chỉnh trạng thái.

Đặc biệt là Hưng Hân, thiếu Diệp Tu và Ngụy Sâm, họ cần phải bổ sung nhân lực gấp. Tô Mộc Tranh và Phương Duệ lại nằm trong đội tuyển quốc gia tham gia thi đấu giải thế giới, không còn sức mà lo cho việc này, nên bây giờ phải nắm bắt thời gian trong cuối kì chuyển nhượng hè này.

“ Các con không phải có kỳ nghỉ hè sao?” Mẹ Diệp đã có tìm hiểu về một số thứ liên quan đến liên minh chuyên nghiệp.

“ Thật không dễ dàng nha, đến kỳ nghỉ hè cũng biết luôn.” Diệp Tu âm thầm cảm thán, lần này anh không nói cho có lệ nữa “ Vậy mẹ có biết mùa giải mới sắp tới rồi không, bây giờ là lúc để chuẩn bị đó.”

Mẹ Diệp thở dài: “ Ài… mẹ muốn gặp con bé quá.”

“ Mẹ cũng biết cách lên mạng mà. Nếu mẹ muốn xem thì cứ tìm kiếm trên mạng, có cả hàng vạn bức ảnh đó, đủ để mẹ xem mấy ngày luôn.” Diệp Tu nói.

“ Xem ảnh thì nói làm gì, mẹ muốn gặp người thật cơ.” Mẹ Diệp còn chưa chết tâm.

“ Chuyện sớm muộn thôi, mẹ gấp gì chứ.”

Diệp Tu đã nói vậy rồi, mẹ Diệp cũng đành phải thõa hiệp: “ Vậy thì sang năm, nhất định phải dẫn con bé về đó.”

“ Để sau lại nói, không còn việc gì thì con tắt máy đây, đến giờ ăn rồi.” Diệp Tu nói.

Mẹ Diệp nói mấy câu như giữ gìn sức khỏe, vân vân và mây mây sau đó miễn cưỡng tắt máy.
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,137
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
Trời ơi mỗi lần tới đoạn Diệp gia là mị quắn chết dc >.<. Trời ơi dễ thương chết mất.

ay da Diệp mẫu đòi gặp con dâu tương lai kìa =))
 

kinhhoa

Phó bản trăm người
Bình luận
127
Số lượt thích
311
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Diệp Vương Hoàng Dụ
Biết là fic về Diệp Tranh, nhưng ko biết những đại thần khác thì thế nào. Muốn đọc về cuộc sống của những người kia sau giải TG quá.
 

You don't smile

Cống hiến cấp cao
Bình luận
257
Số lượt thích
1,371
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh
<57>

Sau khi đến nhà hàng, Diệp Tu nhanh chóng tìm được bàn của Hưng Hân. Nhìn thấy Diệp Tu, mọi người không buôn chuyện nữa, bắt đầu đánh chén hăng say. Sau khi ăn no, mọi người ngồi lại trò chuyện, Trần Qủa hắng giọng, bày tỏ có chuyện muốn thông báo.

“ Chờ hai ngày nữa trở về, tôi muốn ký lại hợp đồng với mọi người.” Trần Qủa nói.

Bánh Bao và mọi người đều đơ người một lúc, An Văn Dật phản ứng đầu tiên: “ Liên quan đến lương bổng ạ?”

“ Đúng vậy, phải tăng lương cho mấy cậu.” Trần Qủa gật đầu.

Khi mùa giải kết thúc, Trần Qủa đã có ý nghĩ này rồi. Cô vốn không phải là người đầu cơ trục lợi, cũng không muốn để các tuyển thủ của mình phải chịu thiệt thòi.

Lúc chiến đội mới thành lập, kinh tế không đủ, các tuyển thủ hầu như cũng không có yêu cầu về lương. Sau khi giành quán quân, ngoài các khoản tiền thưởng còn có thêm nhiều khoản tiền khác từ các nhà tài trợ. Đối với Hưng Hân hiện tại, tiền đã không còn là vấn đề. Mặc dù mọi người đến nay đều không đề cập đến vấn đề tiền lương, nhưng bản thân Trần Qủa cảm thấy không muốn nhìn con số trên hợp đồng chút nào.

“ Với tình hình bây giờ của Hưng Hân, tuy lương không thể cao như các chiến đội khác, nhưng cũng xấp xỉ rồi.” Trần Qủa nói.

Tăng lương luôn là vấn đề hấp dẫn, Phương Duệ ngay lập tự tâng bốc: “ Đi theo chị chủ, không lo không có thịt ăn!”

Lão Ngụy cũng vô góp vui: “ Giải nghệ muộn tý là ngon rồi, lão phu đúng là không biết nắm thời cơ mà.”

“ Này, Lão Ngụy, sau đợt này thì đừng có khoe 18 củ trong tay ông nữa ha!” Diệp Tu troll.

Ngụy Sâm cũng vờ choáng váng: “ Má, mày không nói tao cũng quên.”

“ Ông lượn đi cho tui nhờ.” Diệp Tu hắt hủi.

Trần Qủa hỏi Diệp Tu: “ Giải nghệ xong, cậu tính làm gì?”

Từ lâu cô đã muốn hỏi câu này rồi, nhưng nấn ná đến bây giờ mới mở miệng.

“ Lão ba nhà tui cũng mới vừa hỏi xong.” Diệp Tu cười khổ, đây là vấn đề lớn nhất mà anh nghe trong hai ngày nay.

“ Hôm qua anh ấy có nói với em sẽ đến Hưng Hân trông tiệm net.” Tô Mộc Tranh cười nói.

“ Trông tiệm net? Sao mà được? Chúng ta không cần tuyển người trông net.” Trần Qủa phất tay.

Diệp Tu cười đùa: “ Đến cơ hội kiếm cơm cũng không cho tui, chị chủ nhẫn tâm quá!”

“ Ai nói chị không cho cậu cơ hội? Chẳng phải lần trước chị đã muốn mời cậu làm huấn luyện viên cho Hưng Hân rồi sao? Cậu thấy thế nào?” Trần Qủa nói.

“ No problem!” Diệp Tu sảng khoái nhận lời.

Trần Qủa còn chưa kịp vui mừng, Diệp Tu đã nói tiếp: “ Nhưng mà chị phải tăng lương cho tui tí, sau khi về nhà, tui biết được người giúp việc nhà tui lương còn cao hơn tui trước đây nhiều. Chuyện này mà bị lão ba nhà tui biết, chắc chắn tui sẽ bị lôi cổ về nhà.”

Sự nghiệp làm tuyển thủ của Diệp Tu cũng sắp kết thúc rồi. Nhưng con đường phía trước vẫn còn rất dài, bây giờ đến Hưng Hân làm huấn luyện viên, anh lại không có ý định dựa giẫm vào gia đình, nên thu nhập thực sự là một vấn đề cần cân nhắc.

“ Suỵt, cậu nhỏ giọng chút.” Trần Qủa nhìn xung quanh, biểu hiện có chút ngượng ngùng. Bây giờ là giờ ăn tối, có nhiều đội khác cũng đang ở đây. Nếu đãi ngộ của Diệp Tu ở Hưng Hân bị truyền ra ngoài, chắc chắn cô cũng sẽ bị lên án giống như Gia Thế năm xưa.

“ Theo cậu, … Cậu thấy sao?” Trần Qủa nói một con số, đó là số mà cô đã nghĩ đến từ lâu.

Diệp Tu ngẩn ngơ một lát rồi lắc đầu cười: “ Vậy thì nhiều quá!” Mức lương Trần Qủa nêu ra quá bất hợp lý, đã cao hơn rất nhiều so với huấn luyện viên ở các chiến đội khác.

“ Haizzzz, Hôm nay đúng là được mở rộng tầm mắt, trên đời này lại có người có thể khiến chị chủ tăng lương lên nhiều như vậy.” Ngụy Sâm vỗ đùi tấm tắc.

“ Diệp Tu, bây giờ là nói đến lương của anh đó, không phải nói đến lương của tui à nha! Sao không mặt dày mày dạng mà ép hợp đồng đi!” Phương Duệ vẫn chưa hết cay cú vụ lương của mình bị Diệp Tu không biết xấu hổ ép giá từ 6 triệu rưỡi xuống còn 6 ngàn rưỡi, bật chế độ phản công.

“ Chị nghĩ rằng cậu đáng được nhận.” Trần Qủa nghiêm túc nói.

Mùa giải thứ 11 của Hưng Hân sẽ ra sao, đến cô cũng không tự tin lắm. Nếu Diệp Tu tiếp tục ở lại Hưng Hân, kinh nghiệm và kỹ năng của anh sẽ giúp ích rất nhiều ngay cả khi anh không lên sân.

Chẳng qua còn một nguyên nhân nữa mà Trần Qủa không nói ra. Giải quán quân của Hưng Hân, những lợi ích đạt được, những tuyển thủ tài giỏi đều phần lớn do Diệp Tu đem lại, cô biết rõ hơn bất cứ ai. Cô đã chứng kiến sự lột xác của Hưng Hân nhờ Diệp Tu, anh đã biến một chiến đội mới thành lập thành một chiến đội đoạt giải quán quân trong mùa mười.

Có thể không thích hợp để nói rằng Hưng Hân nợ Diệp Tu quá nhiều. Nhưng nếu không có Diệp Tu thì sẽ không có Hưng Hân hiện tại. Bây giờ Diệp Tu sẵn sàng quay trở lại, Trần Qủa hy vọng được cảm ơn anh theo cách này.

“ Đây là đãi ngộ mà tiền bối nên được nhận.” Kiều Nhất Phàm nói.

“ Đúng vậy.” An Văn Dật cũng đồng ý.

“ Qúa đúng luôn! Lão đại là mạnh nhất, lương cũng nên đứng đầu trong Vinh Quang luôn.” Bánh Bao ăn ngay nói thẳng.
Trần Qủa nhanh chóng bịt miệng Bánh Bao: “ Bánh Bao cậu nín ngay, chị không có đủ khả năng đó đâu!”

Mức lương cao nhất trong liên minh hiện tại là hợp đồng của Hàn Văn Thanh, 3 năm 30 triệu. Với mức lương này, chẳng mấy chiến đội nào đủ khả năng chi trả.

Khi Trần Qủa tỏ thái độ quyết tâm, Diệp Tu cũng không ý kiến gì nữa, chỉ là vẫn không quên trêu chọc một câu: “ Chị chủ đổi thành họ Lâu khi nào thế?”

“ Cậu muốn ăn đòn hả?” Trần Qủa trừng mắt nhìn Diệp Tu.

“ Không dễ dàng nha! Đây là mức lương cao nhất từ trước tới giờ của anh đó.” Tô Mộc Tranh cảm thán. Vị trí của Diệp Tu trong liên minh là một chuyện, mức thu nhập thực tế lại là một chuyện khác.

“ Thật không ngờ đến, sau khi giải nghệ giá trị bản thân lại lên như diều gặp gió. Chắc cũng phải bằng cả thu nhập cả thập kỷ của anh ấy chứ chẳng đùa.” Diệp Tu nói.
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,137
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
Tự dưng nghe câu cuối lại nhớ Gia Thế với bản hợp đồng 7 năm ko tăng của Diệp mà đau lòng nhỉ =((( ?

Cùng là lão tướng từ mùa 1 như lương của Hàn đội lên tới trời còn lão Diệp từng ấy năm chỉ cầm 1 bản hợp đồng ko nhích lên một con số suốt từng ấy năm khi giá cả đồng tiền mất giá ...

Bây giờ giải nghệ lại có tiền lương bằng thu nhập cả thập kỉ cộng lại... sao nghe ổng nói như đùa mà tui lại đau quá...
 

kinhhoa

Phó bản trăm người
Bình luận
127
Số lượt thích
311
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Diệp Vương Hoàng Dụ
Tui cũng thế, thấy đau lòng quá. Mặc dù có lẽ trước đây ông không coi trọng vấn đề này, nhưng từ lúc đọc chính truyện tui đã không thể nào ưa được lão Đào Hiên rồi ???.
 

CryingDevil.

Nông dân công nghiệp
Bình luận
238
Số lượt thích
908
Location
lò nướng bánh
Team
Hô Khiếu
Fan não tàn của
Thư gia tỷ muội, Cừu ngố, Bánh Ngọt, tiểu Vũ
Sở Vân Tú nghĩ gì đó nữa ngày trời rồi nói: “ Cậu nghĩ Trương Tân Kiệt thì sao, mình thấy anh ta cũng rất thuận mắt, quan hệ giữa tụi mình cũng khá tốt. Có thể suy nghĩ đến việc phát triển quan hệ.”
Ui ui ui Trương Sở a Trương Sở!!!!!!!
 

You don't smile

Cống hiến cấp cao
Bình luận
257
Số lượt thích
1,371
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh
<58>

Nhận được câu trả lời rõ ràng từ Diệp Tu, Trần Qủa đã yên tâm rồi. Chỉ là ở khu nghỉ mát này cô có chút cô đơn. Đường Nhu không đến đây, cô lại không thể đi tìm Tô Mộc Tranh, vì trong thời gian này, Tô Mộc Tranh chủ yếu ở bên Diệp Tu.

Lần Hoàng Thiếu Thiên lỡ tay chat nhầm tin trong group, Diệp Tu và Tô Mộc Tranh cũng chưa chính thức lên tiếng, nhưng cơ bản đã ngầm thừa nhận mối quan hệ rồi.

Thay vì bị coi như bóng đèn, Trần Qủa thà ở trong phòng một mình.

Thực tế thì hai người kia có sự thay đổi đặc biệt nào không, Trần Qủa cũng không rõ, chỉ có vẻ trông thân mật hơn so với trước.

Dù hiện tại đang trông kỳ nghỉ, nhưng Vinh Quang vẫn là một phần không thể thiếu trong cuộc sống hàng ngày của các tuyển thủ.

Là chủ nhà, Lâu Quan Ninh chuẩn bị rất chu đáo. Anh chuẩn bị một nơi riêng để các tuyển thủ có thể chơi Vinh Quang. Chị chủ Trần đang buồn chán, thế là tìm chỗ ngồi xuống chơi cùng Ngụy Sâm và Bánh Bao.

Chỉ là khi nhìn thấy các đại thần đỉnh đỉnh đại danh đang ở xung quanh mình vào đấu trường đánh Vinh Quang, vẫn chút cảm giác không chân thực.

Ngoài ra, còn có nhiều chương trình giải trí khác. Ngoài Vinh Quang thì một số tuyển thủ còn có sở thích cá nhân khác. Ví dụ như Lâm Kính Ngôn và Lý Diệc Huy thích chơi bài, cùng một số tuyển thủ khác chia thành nhiều bàn ngồi chơi mạt chược. Còn có một số tuyển thủ lại tụ tập chơi trò người sói mỗi đêm.

Nhưng vào chiều ngày thứ ba ở khu nghỉ mát, cuộc sống êm đềm của các tuyển thủ cuối cùng đã bị phá vỡ bởi một bài đăng trên weibo. Nguyên nhân sự tình là do có một tài khoản tên Doanh Tiêu nào đó đã post lên một tin có nội dung như sau:

Một nghiên cứu trên 200 người đàn ông Hà Lan đã cho thấy, cao trào X đến nhanh ở nam giới có thể liên quan đến một loại gen kiểm soát hormone. Các nhà khoa học cho rằng những “người xuất tinh sớm” thường có phản ứng rất nhanh, trong game Vinh Quang hay Bắn Súng, họ thường là các cao thủ. Xung quanh bạn có người nào vậy không?

Bài đăng này xuất hiện đã gây ra một trận náo động lớn đối với những người chơi Vinh Quang. Nếu đã nói đến cao thủ trong Vinh Quang, thì các tuyển thủ chuyên nghiệp không thể thoát khỏi rồi.

Thông thường, hình ảnh của họ trong mắt fan hâm mộ thường cao cao tại thượng, nhưng bây giờ vì bài đăng có liên quan đến tôn nghiêm nam giới này mà họ bị đã kéo xuống làm vật tế.

Trên nguyên tắc: “ Thà giết nhầm ba ngàn còn hơn bỏ sót một tên”. Fan hâm mộ rất tích cực @ mà gán tên. Fan của hai chiến đội căng thẳng như Lam Vũ và Vi Thảo điên cuồng mà @ tuyển thủ phù hợp. Cũng có rất nhiều người muốn quậy cho hôi, hiên ngang lẫm liệt mà @ dìm hàng tuyển thủ mình thần tượng.

Tất cả các tuyển thủ nam của các chiến đội lớn đều dính đạn, không ai trong số họ bình yên mà sống sót.

Sau tất cả, so về tốc độ tay thì mấy ai bì lại tuyển thủ chuyên nghiệp. Nổi tiếng về tốc độ tay như Hoàng Thiếu Thiên, Lưu Tiểu Biệt, thì đương nhiên sẽ dính đạn càng nhiều.

Nữ tuyển thủ trong liên minh vốn yếu thế hơn, nay họ đang sung sướng mà tham gia náo nhiệt. Có một số nữ tuyển thủ sung sướng khi người gặp họa, vừa cười vừa @ người ta. Chẳng hạn như Sở nữ vương Sở Vân Tú táo bạo nói: “ Tôi sẽ @... thôi đi, tôi chỉ hành động, không nói nữa [haha][thắp nến]”. Đới Nghiên Kỳ cũng theo dõi tin của Sở Vân Tú, vô góp vui luôn, “ Tôi cũng không nói gì [haha] [thắp nến]”.

Tuyển thủ nam nhận nhiều lượt @ nhất chính là Diệp Tu. Với tốc độ tay bùng nổ lên đến 764 APM vào trận chung kết mùa mười, đó chắc chắn là kỷ lục cao nhất trong lịch sử Vinh Quang, thậm chí nó có thể không bị phá vỡ bởi các thế hệ sau.

Tuyển thủ nữ nhận được nhiều @ nhất là… Tô Mộc Tranh. Có rất nhiều fan Vinh Quang @ người ta xong còn phát biểu “ Nữ thần đáng thương @ Tô Mộc Tranh”, “ Thắp nến cho Tô Mộc Tranh[thắp nến]”.

Đám tuyển thủ chuyên nghiệp bắt đầu bùng nổ trong group.

Dạ Vũ Thanh Phiền: Mới trong chiều nay mà tui đã nhận được hơn 4000 lượt @ ! ! Hơn ! Bốn! Ngàn! Lượt! Không đúng bây giờ đã hơn 5000 rồi! Má nó chứ toàn bộ đều là cái tin này, trong số đó còn không ít lượt là từ fan của tui! Đây phải gọi là fan tâm bẩn fan thay lòng fan chọc ngoáy mới đúng! Tui bị chọc tức chết đi thôi không muốn nói gì trên weibo nữa! Cái nhà khoa học rững mỡ nào lại cho biết cái vấn đề có má vậy chứ? Tôi muốn PKPKPKPKPKPK với ông ta! Đánh cho đến khi ông ta phải gọi tui là ông nội!

Lưu Vân: Hoàng Thiếu Hoàng Thiếu, anh đi PK nhất định phải dẫn em theo!

Dạ Vũ Thanh Phiền: Vương Bất Lưu Hành Vương Bất Lưu Hành Vương Kiệt Hy Vương Kiệt Hy anh lăn ra đây cho tui! Fan Vi Thảo của mấy người đúng là cầm thú, tuyệt đối là cầm thú!!! Tiểu Lư còn nhỏ như vậy mà mấy người cũng không buông tha!! Không buông tha cho Tiểu Lư thì cũng thôi đi, vậy mà ngay cả đội trưởng chúng tôi cũng không buông tha nốt!!

Vương Bất Lưu Hành: Trách tôi sao?

Phong Thành Yên Vũ: Nghe nói bên Lam Vũ, Hoàng Thiếu Thiên, Lư Hãn Văn có nhiều @ nhất, Dụ Văn Châu chắc có lẽ là ít @ nhất trong liên minh rồi.

Sách Khắc Tác Nhĩ: … Tôi có cần cảm ơn không?

Phong Thành Yên Vũ: Nhắc tới mới nói… Ai có thể nói với tôi, cái tin kia rốt cuộc có chuẩn hay không thế?

Sau khi Sở Vân Tú hỏi câu này, group chat im lặng một chút sau đó Đường Hạo nói: “ Chuẩn cái quần què”, và ngay sau đó là cả một dãy “ Chuẩn cái quàn què”.

Phong Thành Yên Vũ: Yo, các ông thẹn quá hóa giận rồi chứ gì?

Loan Lộ Âm Trần: Giải thích là ngụy biện, im lặng là thừa nhận.

Phùng Sơn Qủy Khấp: Tôi nói này Sở đại tỷ, đám phụ nữ mấy chị có thể buông hạ đồ đao được không?

Phong Thành Yên Vũ: Trách tôi sao?

Loan Lộ Âm Trần: +1

Sinh Linh Diệt: Tiểu Đới, đừng phá!

Loan Lộ Âm Trần: Đội trưởng, em đâu có phá. Anh xem em đâu có @ anh đâu_:)з」∠)_

Sinh Linh Diệt: …

Nhất Thương Xuyên Vân: Haha

Bách Hoa Liễu Loạn: Đúng rồi, Diệp Tu không on sao?Tôi thấy gần một nữa @ là cho anh ta rồi, hahaha vui quá chạy trốn luôn đây mà!

Vô Lãng: Hình như Tô Mộc Tranh là nữ tuyển thủ duy nhất trong liên minh bị @ thì phải [thắp nến]
 

Kazelf

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
51
Số lượt thích
59
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh
Khi các tuyển thủ gặp đại hạn??.Tô Nữ Thần nhà tui cũng ko tránh khỏi là sao???
 

Kazelf

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
51
Số lượt thích
59
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh
Diệp Thần ko biết có bị@ đến 15000 lần ko nhỉ,gần nửa là cho Diệp thần mà
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,137
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
Đậu má cíu tôi thằng cha mắc dịch nào đăng cái topic mất dạy này lên vậy.

Phiền nhà tui bị gọi hồn còn chưa bằng lão Diệp. Này thì apm bùng nổ ! há há há !

trời ơi tui cười chết mất ! Cíu mạng
 

You don't smile

Cống hiến cấp cao
Bình luận
257
Số lượt thích
1,371
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh
<59>

Một câu nói ngẫu nhiên của Giang Ba Đào lập tức thay đổi hướng gió về Diệp Tu và Tô Mộc Tranh. Nhân vật chính hiện không on, mọi người đều không kiêng nể gì cả, thả ga mà tám chuyện.

FA trong liên minh rất nhiều, hiếm khi có cơ hội để chòng ghẹo chị em phụ nữ. Cũng có mấy tên tương đối thô tục thừa cơ mà nói mấy lời hạ lưu với Tô Mộc Tranh.

Sở Vân Tú vốn rất hào hứng, thấy vậy thì lập tức nổi đóa:

Phong Thành Yên Vũ: Nói đùa thì cũng có giới hạn thôi nhé. Mấy tên đàn ông bỉ bựa các người lại đi nói mấy lời như thế với một cô gái đúng là quá mất mặt mà! Tình cảm của hai người đó vẫn còn tốt chán, dù có ra sao thì cũng không đến lượt mấy người ở đây mà khích bác đâu.

Loan Lộ Âm Trần: Tú tỷ tỷ nói quá đúng, mấy người đúng là quá đáng mà.

Một số nữ tuyển thủ ngay lập tức lên tiếng để hỗ trợ Sở Vân Tú, tất nhiên những nam tuyển thủ chính trực như Hoàng Thiếu Thiên cũng lên án hành vi này.

Mấy tên bỉ bựa lúc nãy cũng cảm thấy xấu hổ vì lời nói của mình, lập tức câm nín.

Cuộc thảo luận trong group nhanh chóng chuyển sang các vấn đề khác, chủ đề về bài đăng trước đó về cơ bản đã kết thúc tại đây.

Chẳng qua, nhìn chị em tốt của mình bị nói những lời như vậy, Sở Vân Tú thấy nên thông báo cho Tô Mộc Tranh một tiếng.

Tô Mộc Tranh hiện không online QQ trong danh sách bạn bè, cô đành gửi một tin nhắn: “ Hôm nay cậu có lên weibo không?”

Sau khi nhận được tin của Sở Vân Tú, Tô Mộc Tranh lập tức nhắn lại: “ Không, có chuyện gì sao?”

Cô thương lướt weibo khi nhàn rỗi, nhưng sau buổi tối hôm nay, cô tới phòng Diệp Tu xem phim. Còn Diệp Tu có rảnh cũng không thèm lên weibo, vì thế hai người họ không biết có chuyện gì.

“→ _ → lên QQ rồi nói”

Tô Mộc Tranh vừa online, liền nhận được tin của Sở Vân Tú. Tô Mộc Tranh mở ra, đó là một bức ảnh chụp màn hình bài đăng trên weibo trước đó.

Sau khi đọc nội dung, cô có dự cảm có biến, lập tức vào weibo xem. Quả không ngoài dự đoán, có hàng ngàn lượt @ cô liên quan đến bài đăng này.

Tô Mộc Tranh không phản ứng trong một thời gian, Sở Vân Tú liên tiếp nhắn mấy tin.

“ Cậu đã xem chưa?”

“ Mộc Mộc! Mộc Mộc!”

“ Cậu off rồi hả?”

Tô Mộc Tranh lập tức nhắn lại: “ Không, mình đang xem weibo”

“ Cậu có sao không?” Sở Vân Tú không quên thêm biểu tượng thắp nến.

“ Còn tốt, có chút mắc cười.” Thấy mấy cái lý do @ này khiến cô muốn cười không được, muốn khóc cũng không xong.

“ Nghiêm túc chút đi, nghĩ đến Diệp Tu cậu còn cười được sao?” Tuy khẩu khí có vẻ nghiêm túc nhưng thực chất thì Sở Vân Tú đang tủm tỉm cười trước màn hình.

“…” Tô Mộc Tranh cạn lời.

“ Mình chỉ muốn nói một điều, cậu ngàn lần vạn lần đừng có để tâm. Mình chân thành chúc hai cậu tính phúc*.” Lần này Sở Vân Tú kèm theo dãy nến đang cháy rừng rực.

“ Vân Tú… tiết tháo của cậu đâu rồi?” Lần đầu tiên trong đời Tô Mộc Tranh ra vẻ dọa giẫm Sở Vân Tú

Sở Vân Tú nhanh chóng giải thích: “ Mình nhắn nhầm rồi, là hạnh phúc, nhất định phải hạnh phúc!”

(* tính phúc và hạnh phúc trong tiếng Trung đọc đồng âm, đều là xingfu)

“ [haha] Không biết Trương Tân Kiệt mà nghe chuyện cậu có ý phát triển mối quan hệ với anh ta thì sẽ có phản ứng gì nhỉ?” Tô Mộc Tranh trả lời.

“ Ngàn lần xin đừng, mình còn đang xem xét có nên tìm bạn trai trong liên minh không đây.” Sở Vân Tú thêm một biểu tượng hình đầu lâu.

“ [bye bye][bye bye]”

Tô Mộc Tranh đặt điện thoại xuống, vô thức nheo mắt nhìn Diệp Tu, anh đang ngồi trên sofa đọc kì báo mới nhất < e-sport quốc gia>. Cô nhớ tới bài đăng trên weibo, tâm tình đột nhiên cảm thấy có chút rối rắm, bên cạnh đó, cô cũng rất muốn cười.

Khi bị ánh nhìn của ai đó chú ý, thường sẽ phát giác ra. Diệp Tu cũng không ngoại lệ. Anh ngẩng đầu nhìn lên và hai người nhìn nhau, Tô Mộc Tranh không nhịn được bật cười, và nhanh chóng cắn môi dưới lại, quay mặt đi.

Diệp Tu thấy nghi ngờ trước thay đổi biểu hiện của Tô Mộc Tranh. Nếu để hình dung nụ cười của Tô Mộc Tranh lúc này, Diệp Tu sẽ nói rằng đó là < không có chuyện tốt lành gì>.

Diệp Tu mặt vô cảm hỏi: “ … Đột nhiên cảm thấy anh rất buồn cười hay sao vậy?”

“ Không phải không phải” Tô Mộc Tranh lắc đầu lia lịa.

“ Vậy thì em cười gì thế?” Diệp Tu hỏi.

“ Bộ phim này nè” Tô Mộc Tranh chỉ lên TV.

“ Vậy sao?” Diệp Tu tỏ ra nghi ngờ đưa mắt lên xem.

Nữ chính đang nhợt nhạt nằm trên giường, có người đàn ông đang đứng bên cạnh. Vừa nhìn là biết đã biết bí mật gì của nữ chính.

Người đàn ông hay tay nắm chặt thành nắm đấm, mặt đằng đằng sát khí: “ Vì sao cô lại thành ra bộ dáng này, cô vẫn lưu luyến không quên được anh ta! Vì sao! Vì sao!”

Nữ chính bật khóc, quay đầu nhìn ra cửa sổ: “Tôi biết rằng tôi không nên yêu anh ấy nữa, nhưng tôi không thể kiềm chế cảm giác của mình...”

“ Chém gió, nếu em đang đề cập đến diễn xuất của hai người này, nó thực sự rất buồn cười đó.” Diệp Tu nói.

“…” phim bị khinh bỉ như vậy, Tô Mộc Tranh cảm thấy không thể xem được nữa, ngay lập tức đổi kênh.
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,137
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
Má ! Ngoài kia chiến sự ác liệt
Mà 2 nhân vật chính người xem phim kẻ đọc báo ko quan tâm thế thái nhân tình ntn luôn :v .

Lại nói Diệp Tu xem phim vs Mộc Tranh từnh ấy năm chắc cũng tu luyện lên đẳng cấp ko thua nàng đâu ha.
 

You don't smile

Cống hiến cấp cao
Bình luận
257
Số lượt thích
1,371
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh
<60>

Sau nhiều lần chuyển kênh, Tô Mộc Tranh cuối cùng cũng dừng ở kênh B, đang chiếu lại phim <Năm đó chúng ta tay trong tay>.

“ Không phải phim này em đã xem rồi sao? Nó dở tệ luôn.”

Diệp Tu còn ấn tượng với bộ phim này. Lúc đó, anh vẫn còn trông net ở Hưng Hân. Một hôm, Tô Mộc Tranh lén tới chơi, chính là xem bộ phim < Năm đó chúng ta tay trong tay này>. Kết quả Tô Mộc Tranh chẳng xem được bao lâu thì tựa vào vai anh ngủ, sáng dậy tưởng chừng anh không thể nhấc cánh tay lên được luôn.

“ Tập này em chưa coi.” Tô Mộc Tranh nói.

Nghĩ về bộ phim lúc nãy, Diệp Tu chê: “ Phẩm vị của em càng ngày càng giống Sở Vân Tú.”

Tô Mộc Tranh không phản bác, cứ tủm tỉm cười mà xem phim, lâu lại lại liếc mắt qua nhìn Diệp Tu.

“ Phim này cũng rất buồn cười sao?” Diệp Tu hỏi.

Tô Mộc Tranh cười, gật đầu nghiêm túc.

“ Nụ cười của em hôm nay quái lắm nhé!” Diệp Tu nói với vẻ mặt không cảm xúc.

Tô Mộc Tranh tiếp tục mỉm cười và gật đầu.

“…” Diệp Tu câm nín luôn.

45 phút của tập phim trôi qua, TV đang phát tới bài hát cuối phim.

“ Bài hát cũng dở như phim.” Diệp Tu phán.

“ Ừm” Tô Mộc Tranh đứng dậy tắt TV. “ Xem xong rồi, em về phòng đây.” Phòng cô ngay bên cạnh phòng Diệp Tu, bây giờ cũng đến giờ đi ngủ rồi.

“ Đúng rồi, áo choàng tắm của em đang ở chỗ anh.” Diệp Tu đi qua bên chiếc vali, mở nó ra rồi lấy đưa cho Tô Mộc Tranh.

“ Hôm nay mới tìm thấy, em đã nhét nó vào vali của anh.”

Tô Mộc Tranh mang theo rất nhiều đồ khi đi ra nước ngoài, lúc về nước cũng có hàng đống đồ làm quà cho mọi người. Vì thế cô đã bỏ một đống thứ vào vali của Diệp Tu.

“ Vậy là tìm ra rồi. Em còn tưởng để quên ở Zurich rồi chứ!” Tô Mộc Tranh vui vẻ cầm lấy áo choàng tắm, “ Vậy em về tắm rồi ngủ đây.”

“ Ừ” Diệp Tu nói.

Tuy hai người không nhiệt tình như những đôi tình lữ khác, hận không thể bên nhau một ngày 24 tiếng, nhưng mấy hình thức như ôm hôn là không thẻ thiếu.

Chỉ là hôm nay có chuyện ngoài ý muốn. Lúc Diệp Tu định ôm, anh còn chưa chạm tới người thì Tô Mộc Tranh đã bụm miệng cười: “ hahahahaha…”

“…” Diệp Tu cảm thấy như cả vũ trụ sắp tan tành.

Tô Mộc Tranh đẩy Diệp Tu ra, gắng nhịn cười nói: “ Không được không được, em đi đây.” Đối diện với Diệp Tu, cô không thể không nghĩ đến bài đăng trước đó.

“ Khỉ thật! Hôm nay em cười như vậy là nhằm vào anh hả?” Diệp Tu bất mãn hỏi.

“ Hahaha…” Tô Mộc Tranh chạy về phòng, để lại tiếng cười trả lời cho Diệp Tu.

Diệp Tu chán nản, anh cảm thấy toàn bộ hiểu biết của mình về Tô Mộc Tranh đều bị chó tha mất rồi, bởi vì anh không thể lý giải được cả đêm nay Tô Mộc Tranh cười chuyện gì.

Vấn đề của Diệp Tu cuối cùng cũng có câu trả lời.

Nửa tiếng sau, lúc anh mới tắm xong không bao lâu, thì có tiếng gõ cửa.

“ Sao thế?” Diệp Tu ra mở cửa, đứng ngoài là Tô Mộc Tranh.

“ Chẳng hiểu sao mà máy sấy phòng em không dùng được.” Tô Mộc Tranh đang mặc áo choàng tắm với chiếc khăn trên vai, tóc vẫn còn nước nhỏ xuống, trông như mới chỉ lau sơ qua.

“ Em vào xem máy sấy bên anh có dùng được không!” Diệp Tu nói.

Tô Mộc Tranh bước vào phòng tắm thử máy sấy: “ Dùng được.”

Khi sấy được một nửa, Tô Mộc Tranh đột nhiên nhớ ra sau khi về thì không thấy điện thoại của cô, cô hỏi: “ Đúng rồi, anh xem điện thoại của em có ở trên giường không?” Lúc nãy xem TV, cổ chỉ ngồi trên giường Diệp Tu.

“ Để anh tìm coi.” Diệp Tu đi qua chiếc giường và thấy điện thoại của Tô Mộc Tranh đang yên dưới gối.

Anh nhấn vào màn hình xem giờ thì thấy một tin nhắn từ QQ còn chưa đọc. Anh không có thói quen xem lén điện thoại của Tô Mộc Tranh, nhưng mà tin nhắn này lại khơi gợi sự tò mò trong anh.

Tú Tú: Hahaha, Mộc Mộc, cậu đừng giận, mình chỉ đùa một chút thôi. Hôm nay tất cả mấy tên đực rựa trong group đều nói “ chuẩn cái quần què”, mình cũng chẳng biết nó có thật hay không. Sau tất cả, chuyện này nên để cậu và Diệp Tu tự kiểm nghiệm thì hay hơn→_→.
 

Bình luận bằng Facebook