Khi ấy mới rời khỏi Gia Thế chưa được một tháng, chỉ mới đảo mắt phát mà hai năm trôi qua, mình thật sự đã lập cả một chiến đội ở tiệm net này, đánh về Liên minh, leo vọt lên hạng 5 bảng tổng sắp...
Bây giờ nhìn lại, chính bản thân Diệp Tu cũng cảm thấy khó tin. Hắn lại có thể làm được một chuyện như thế, mà còn làm rất tuyệt nữa chứ.
Trần Quả đang treo quà lên cây thông Noel, những món quà cô đã chuẩn bị sẵn cho mọi người trong Hưng Hân. Mỗi một món đều được gói ghém cẩn thận, nhìn ngoài hộp sẽ không biết bên trong có gì.
"Cái nào của tui?" Diệp Tu vừa giúp cô treo quà lên vừa thuận miệng hỏi.
"Trong mắt mấy cậu, không phải lên máy ngồi đánh Vinh Quang là vui nhất hả?" Trần Quả nói.
Diệp Tu ngớ ra, mếu máo cười: "Thì lâu lâu chơi cái khác cũng có sao?"
Hai người cứ ngồi với nhau như thế, cùng đơ mặt nhìn trần nhà. Một người là đội trưởng Hưng Hân, một người là bà chủ Hưng Hân, nhưng chẳng ai trong họ rành rẽ mấy chuyện lễ lạt cả. Cũng có thể là vì cả hai đã trải qua quá nhiều tháng ngày cô đơn, thiếu vắng người thân bên cạnh rồi.
Aizz thật ra... lâu lâu không hiểu sao có đôi khi tui vẫn rất sợ đọc nhưng chương deep... Chính là rất sợ, rất buồn, rất thấu hiểu, rất thương Tu.
Cũng không biết nói gì cả, chỉ muốn trích lại vài câu thôi, để đánh dấu lại những giây phút hiếm hoi bộc lộ sự yếu đuối của Diệp.
Đều nói Diệp Tu ý chí sắt đá, bền tâm vững bước mãi tiến về phía trước, luôn biết mục đích của mình làm gì, luôn rõ ước mơ của mình ở đâu. Nhưng... hoá ra, anh ấy, cũng có lúc từng hoang mang và sợ hãi nhỉ...
Chớp mắt đã hai năm.
Nhưng có thực sự là chớp mắt không?
Anh ấy cũng còn bao trẻ đâu chứ. Đã chơi Vinh Quang bao năm rồi, chơi tuy không ngán, nhưng đến Thần Vinh Quang cũng muốn “lâu lâu chơi cái khác” đổi gió chút rồi. Có lẽ sâu trong tim anh ấy, vẫn tồn chứa chút gì đó cô đơn, chút gì đó mù mịt, chút gì đó héo cằn hay chăng...
Đọc chương này mà cảm xúc thật ngổn ngang. Ở Hưng Hân thật vui vẻ, những đọc đoạn đầu rồi nên hơi man mác buồn. Đau lòng cho Tu và Quả, cho hai con người từ đầu truyện đến nay bỏ tâm bỏ sức, sợ rằng ở Hưng Hân không có ai lo nhiều bằng bọn họ. Từ những ngày đầu tiền, tui vẫn phảng phất vẫn còn nhớ những ngày đầu tiên đó...
Hoá ra, chớp mắt, với tui, với họ, bắt đầu những chương đầu tiên đó, thời gian trôi đi cũng đã tính bằng đơn vị năm rồi...