Hoàn [Song Hoa] Bởi vì màu hồng làm ta thấy hạnh phúc

Duẫn Thiên

Trùm đầu Bông đi buôn, loại phi pháp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
194
Số lượt thích
1,532
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Phồn Hoa Huyết Cảnh
#1


Bởi vì màu hồng làm ta thấy hạnh phúc
Tác giả: 辞述
Edit:
Thin iu Lạc Lạc nhứt trên đời

Suỵt, đừng nói gì hết! Tui cho mấy người biết một bí mật!

Thật ra vào lúc Tôn Triết Bình vừa tới Bách Hoa, nội tâm cũng vỡ nát tan tành. Lấy ví dụ, ngồi máy bay sẽ cảm nhận được phản ứng độ cao; hay là lấy một ví dụ khác, có người nào đó chỉ trong một tuần đã lưu lạc từ đội phó thành cục cưng của đội.

Chuyện này nói ra thì rất dài, muốn biết cụ thể phải truy ngược về ngày thứ hai hắn đến Bách Hoa. Quản lý của chiến đội Bách Hoa là một thanh niên trẻ tuổi vừa tốt nghiệp đại học, ỷ trong nhà có chút căn cơ nên cũng ra công ra sức. Tính cách anh ta niềm nở còn giỏi giải quyết các mối quan hệ, thế nên không lâu sau đã hòa mình vào các đội viên.

Người như thế, tất nhiên sẽ vô cùng thoải mái mà đồng ý cho các đội viên của mình chọn màu đồng phục. Đương nhiên là đối với đám trẻ ranh to xác mười tám, mười chín tuổi mà nói, Vinh Quang mới là giấc mơ của bọn họ, cho dù đội phục có xấu tới mức không nỡ nhìn, chỉ cần không bắt họ đội nón xanh đi thi đấu thì đều đồng ý.

Dĩ nhiên, đây là quy luật chung, cơ mà dù sao cũng phải xuất hiện ngoại lệ nhỉ?

Người đó chính là Trương Giai Lạc.

Bởi vì là hợp tác của nhau, Tôn Triết Bình hiểu bản tính của Trương Giai Lạc hơn mấy người khác--- Cậu ấy hứng thú đối với tất cả mọi thứ, nhưng chỉ đú được ba phút.

Chuyện khiến người ta phải sợ chính là, Trương Giai Lạc lại cố chấp với vấn đề này hơn một tuần. Ban đầu còn còn xoắn xuýt tại sao Côn Minh lại được gọi là Xuân Thành, Xuân Thành sao! Nhiều hoa! Chiến đội của chúng ta lại là “Bách Hoa”, chọn màu hồng cũng không thấy sai chỗ nào. Nhưng về sau, cậu còn bắt đầu đưa ra dẫn chứng chứng minh, cái gì mà màu hồng khiến con người ta hạnh phúc.

Ngày tháng đó, đường đường là đội phó chiến đội mà không lo huấn luyện, trái lại dùng miệng thuyết phục từng đội viên hệt như một tên truyền tà giáo. Thôi đừng nói nữa, không ngờ qua một tuần thật sự có hơn phân nửa người đồng ý với đề nghị của cậu ta. Đáng sợ hơn nữa, sau khi quản lý biết chuyện này, như đồng bệnh tương lân mà kéo tay Trương Giai Lạc, nói một câu vô cùng trìu mến: “Ý tưởng lớn gặp nhau!”

Người giành giải “Bị đầu độc nhiều nhất” trong sự kiện này chính là bạn Trương Vỹ, mà sau đó cậu thật sự tìm được tài liệu của đội phó nhà mình. Nhưng mà đội phó ơi! Cái câu đa số con trai sẽ không thích trong bách khoa Baidu ấy, ông nuốt đâu mất rồi hả???

Lẽ đương nhiên, khi các tít báo liên quan đến # Trận thắng đầu của Chiến đội Bách Hoa, Phồn Hoa Huyết Cảnh không ai cản được # thành công giành được suất bán trọng điểm của "Tuần san điện tử", ngoại trừ Trương Giai Lạc thì các đội viên khác đều cảm thấy màu hồng này góp công không nhỏ.

À phải rồi! Bởi vì vụ này, chuyện Tôn Triết Bình cầm quyền phủ quyết được hơn nửa đội ủng hộ!

Cơ mà chuyện này chỉ khiến Trương Giai Lạc trở thành cục cưng trong đội, chuyện chân chính khiến cậu có cái biệt hiệu “Nhành hoa của Liên minh” lại xảy ra vào mùa bốn!

Đó là lần nội bộ Bách Hoa chơi True or Dare, sau cậu thua. Dưới sự bày mưu tính kế của Trương Vỹ, dưới sự dung túng thầm lặng của Tôn Triết Bình, cả đội hùn vốn cho Trương Giai Lạc đạt nạp VIP năm, chỉ để cậu đổi một cái bong bóng thoại “tâm tư thiếu nữ”, lý do là vì… màu hồng khiến con người ta hạnh phúc!

Trương Giai Lạc tức tới mức đứng phắt dậy, quăng áo khoác đang mặc lên giường, hô toang lên: Được được được! Mấy người muốn chơi thả phanh chứ gì! Có dám đấu một trận Vinh Quang với tui không? Xem Lạc gia đây có hành chết mấy người không! Hôm nay không đánh cho mấy người quỳ xuống gọi ông nội! Tui sẽ cùng họ với Trương Vỹ!

Tôn Triết Bình nghe thấy, đáp thẳng một câu không có tiền đồ, Trương Giai Lạc giận lên là lại vào group chat gáy bẩn.

Nhìn điện thoại của mình nhảy nhảy thông báo chưa đọc, Tôn Triết Bình đột nhiên hiểu tại sao cậu lại thân thiết với Hoàng Thiếu Thiên như vậy.

Đương nhiên là chuyện này còn lâu mới kết thúc bằng cách giải quyết dễ dàng như vậy, vào một hôm Bách Hoa đấu tại sân nhà Lam Vũ nào đó, điện thoại của Trương Giai Lạc bất cẩn bị Hoàng – không hề giống hậu bối – Thiếu – bạn xấu chuyên nghiệp – Thiên nhìn thấy. Từ đó, tận thế của cậu chính thức đến!

Ngoài trừ chuyện cả Liên Minh đều biết đến “sở thích đặc biệt” của cậu, Tôn Triết Bình còn lỡ mồm để lộ chuyện “khăn che mặt bí ẩn” của đồng phục Bách Hoa, này mới gọi là họa vô đơn chí! Trương Giai Lạc cực kỳ oan ức, thế nên cậu đánh với Hoàng Thiếu Thiên một trận, nhưng đây vẫn là chuyện không thể thay đổi. Sau khi Lam Vũ thua, Hoàng Thiếu Thiên nói trước mặt truyền thông rằng: Đó là tại mình phát hiện ra con tim thiếu nữ của tiền bối Trương Giai Lạc, nên sau đó cảm xúc khó ổn định dẫn đến phát huy thất thường!

Trương Giai Lạc sau khi xem livestream thì tức giận mắng, “Cái đờ cờ mờ!”

Sau đó nữa, có lẽ là sau khi Tôn Triết Bình giải nghệ do chấn thương. Người đàn ông trước kia ngông cuồng tự đại, nay đi không để lại nổi câu từ biệt. Phòng huấn luyện nhất thời trống vắng khiến Trương Giai Lạc thấy lòng khó chịu. Giống như việc bạn đã quen ăn một cái bánh kem dâu, nhưng phát hiện tiệm đồ ngọt ở góc đường kia đã không còn mở bán nữa.

Chậc, nghĩ đến đây, Trương Giai Lạc càng thấy sốt ruột, cái bụng vừa mới ăn no xong giờ lại đói.

Sau khi Tôn Triết Bình giải nghệ, hai người không còn liên lạc nữa, chủ yếu là do không biết nói gì. Bọn họ cách nhau hơn nửa cái đất Trung Quốc, một người vứt bỏ thanh xuân, lần nữa bắt đầu hành trình vì giấc mơ; một người còn lại ôm giấc mộng tan vỡ, cắn răng dốc từng chút sức cho sự nghiệp của mình…

Chẳng phải là, cách quá xa rồi sao?

Mà nhờ hưởng ké phúc của Hoàng Thiếu Thiên, mới có chuyện liên lạc lại lần nữa. Cái tên ngốc kia giành được quán quân, sướng muốn tung trời lại đi lập một group chat, kéo mười mấy người bạn tốt vào chọc tức từng tên. Trương Giai Lạc cũng không biết là mình bị gì, cứ thế đấu võ mồm không ngừng nghỉ với cậu ta suốt ba tiếng, gây ra một trận gà bay chó sủa trong group, thậm chí nhiều người còn nghi ngờ liệu có phải hai người bọn họ xảy ra mâu thuẫn thật rồi không.

Thật ra cũng không có gì cả, chỉ là thấy không cam tâm mà thôi. Sau này Trương Giai Lạc kể lại như vậy.

Mà cuối cùng hành động thật sự chặn đứng “chiến dịch” này, chính là nhờ vào Dụ Văn Châu lục tung danh sách bạn bè để kéo viện binh--- Tôn Triết Bình.

Đêm đó, hai người trò chuyện đến khuya. Nói từ hiện giờ quay ngược về hồi xưa, lại nói từ hồi xưa cho đến tương lai. Tay của tuyển thủ chuyện nghiệp nhanh như vậy đó! Mỗi giây đều là 99+, nhưng có hai câu mà Trương Giai Lạc cảm thấy có lẽ tới hết đời mình cũng nhớ khó phai.

Một là câu bắt đầu “Lạc Lạc, đã lâu không gặp. Cậu sống có ổn không?”

Câu còn lại là câu kết thúc “Trễ rồi, cậu ngủ trước đi. Ngày mai tôi sẽ đi tìm cậu.”

Trương Giai Lạc nghĩ, vẫn là Đại Tôn tốt. Có mở miệng ngậm miệng cũng tuyệt đối không đề cập tới chuyện quán quân, nhưng đã bao lâu chưa gặp nhau rồi nhỉ? Không ngờ cái tên ngốc Hoàng Thiếu Thiên kia lại nói biệt danh Lạc Lạc của mình nghe như biệt danh con gái!

Ngày hôm sau, Tôn Triết Bình chạy tới đúng như đã nói. Lúc hắn đến có mặc bộ đồ công sở, trên tay là túi công văn. Trâu Viễn ra dắt hắn vào thì suýt tưởng đây là khách hàng đến bàn chuyện tài trợ, còn tính gọi quản lý tới.

Cuối cùng vẫn mỗi Trương Giai Lạc nhìn phát nhận ra ngay là ai.

Biết đây chỉ là buổi huấn luyện thêm trong kỳ nghỉ, Trương Giai Lạc dứt khoát cho các đội viên nghỉ một ngày, còn mình và Tôn Triết Bình thì ra ngoài tản bộ.

Hai người đi dạo lung tung vô định, băng qua đường nhỏ, vòng qua sân nhỏ. Tìm kiếm niềm vui leo tường ra ngoài mua đồ ăn của ngày xưa. Tôn Triết Bình tiện tay mua một cây kẹo bông bồng bềnh rồi nhét thẳng vào tay Trương Giai Lạc, đối diện với ánh mắt vừa đơn thuần vừa nghi hoặc của cậu, hắn giải thích đầy lí lẽ hùng hồn: “Trong bách khoa Baidu có viết. Cậu thích kẹo bông màu hồng.”

Trương Giai Lạc nghe vậy, tức muốn gào lên: “Còn không phải tại mấy ông giở trò quỷ!!!” Còn tiện đà muốn lấy tay phải đang cầm kẹo bông đi đánh Tôn Triết Bình. Dù nắm đấm đã sắp vung ra, nhưng khi nhìn thấy cây kẹo bông to lớn, cậu vẫn dừng tay lại.

Tôn Triết Bình biết rõ chuyện gì đang xảy ra, còn cố ý trêu, “Sao vậy? Không nỡ à.”

Trương Giai Lạc nghĩ, mình vẫn nên rút lại câu nói Đại Tôn tốt nhất cho rồi… cái đồ ngu ngốc giống Hoàng Thiếu Thiên.

Cơ mà nhờ cả vào phúc của kẹo bông. Hình thức ở chung của hai người rốt cuộc cũng trở về cái kiểu đánh lộn ẩu đả hồi xưa, thay vì phong cách truyện tranh tình yêu nhật bản mà chúng ta vừa thấy. Tôn Triết Bình nghĩ: Tôi vẫn thấy thích Trương Giai Lạc như thế này hơn, tuy tính cách có chút ồn ào, nhưng đó mới chính là cậu ấy!

Cuối cùng tại một góc phố bình thường, Tôn Triết Bình cũng dừng chân, hắn ỷ mình cao hơn Trương Giai Lạc không ít nên cúi đầu xuống phân nửa, nghiêm túc nhìn cậu và nói: “Trương Giai Lạc này, cậu xem đã nhiều năm trôi qua như vậy, cậu độc thân, tôi cũng độc thân. Không bằng chúng ta thử đến bên nhau xem, cậu thấy sao?”

Trương Giai Lạc đã đẹp từ nhỏ, có lời tỏ tình nào mà còn chưa từng thấy đây? Trước kia, phần lớn đều bị cậu tùy tiện lấy cớ, qua loa cho xong. Chỉ là lần này, cậu nghiêm túc mà nhìn, rồi hỏi Tôn Triết Bình, “Cậu thấy tui tốt ở đâu?”

Tôn Triết Bình chợt cười, hắn đáp từng câu từng chữ: “Tôi cảm thấy, chỗ nào của cậu cũng tốt hết.”

Sau đó Trương Giai Lạc cũng cười, cậu nói: “Chứ còn cái gì nữa, tui cũng thấy tốt lắm.”

Trương Giai Lạc nhìn lướt qua kẹo bông trong tay, nghĩ: Đừng nói nữa, màu hồng thật sự khiến con người ta hạnh phúc.

Về sau sau nữa, Trương Giai Lạc giải nghệ rồi lại quay về.

Nói thật, danh hiệu người đứng hạng nhất vẫn luôn đặc biệt với cậu. Từ hồi nhỏ, cậu đã học rất giỏi, vẫn luôn ở trong năm hạng đầu của lớp, thậm chí còn được xem là một trong những người đứng đầu lớp. Thế nhưng dù là môn nào đi nữa, cậu đều không vượt mặt được người đứng hạng nhất.

Các bạn học cười cậu có phúc mà không biết hưởng, chỉ có mỗi mình cậu là biết đến cảm giác tuyệt vọng đó, lần nào cũng bị dồn ép tới mức muốn từ bỏ. Cậu nghiến chặt răng, chịu đựng hết lần này đến lần khác, nhưng dường như vận mệnh lại muốn trêu đùa, vào những lúc cậu đắc ý nhất sẽ giáng một đòn cảnh cáo.

Thành thật mà nói, đã già như vậy rồi, ít nhất trong cái nghề thể thao điện tử này, cậu gần như có thể được gọi là lão làng rồi. Lòng mưu cầu với hạng nhất đã sớm phai nhạt phần nhiều. Dưới sự lắng đọng của thời gian, niềm hăng hái thời niên thiếu của cậu cũng đã được mài dũa trở nên điềm tĩnh.

Nhưng mà! Cậu vẫn nuôi hi vọng cầm lấy nhẫn quán quân, đi cầu hôn Đại Tôn đấy!

Vào một ngày năm mới của sau này.

Cô cháu gái của Tôn Triết Bình sáp tới, hỏi hắn câu hỏi học được trên trường mầm non “Chú ơi! Màu chú thích nhất là màu gì vậy!”

Tôn Triết Bình trầm ngâm một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn Trương Giai Lạc đang hòa mình với đám nít ranh, chầm chậm nói: “Màu hồng.”

Cháu gái trợn tròn mắt, bập bẹ hỏi nguyên nhân.

Hắn đáp: “Bởi vì ấy, màu hồng khiến con người ta hạnh phúc.”

END
 
Số lượt thích: Ka_

Bình luận bằng Facebook