Hoàn [Sinh nhật vui vẻ][Mạc Tranh] Những năm tháng ấy

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#1
Những năm tháng ấy


Author: 玄華
Edit + beta: Băng Ly



Cre: 南鸢流云

Mộc Tranh nữ thần, sinh nhật vui vẻ! Chúc nàng tuổi mới an yên, tay trái tô son, tay phải nâng trọng pháo!
Ai dám nói sa trường không có bóng hồng nhan!




Hôm nay là hôn lễ của Mộc Tranh.

Diệp Tu đứng trước gương sửa lại cà vạt, miệng vẫn ngậm thuốc lá, dáng vẻ rất chi là bình tĩnh ung dung, trong ánh mắt lại đan xen giữa vui mừng và phiền muộn.

Diệp Thu im lặng đứng dựa vào tủ quần áo nhìn ông anh đang chỉnh trang.

“Diệp Tu, cậu xong chưa?” Trần Quả đẩy hé cửa ra, ló đầu vào hỏi, nhìn thấy Diệp Thu thì cười chào hỏi.

“Ra ngay đây.” Diệp Tu dúi điếu thuốc vào gạt tàn trên bàn, thuận miệng đáp lại.

“Vậy chị đi trước, qua chỗ Mộc Mộc nhé.”

“Chị cứ đi đi.”

Sau khi Trần Quả đi rồi, cả căn phòng chìm vào tĩnh mịch, chỉ nghe thấy tiếng vải vóc ma sát. Rất lâu sau Diệp Thu mới mở miệng, “Anh mặc như thế nhìn cũng rất ra dáng con người.”

Diệp Tu vẫn soi mình trong gương, không thèm quay đầu lại đáp, “Nói nhảm, anh với mày giống nhau, mày mặc lên nhìn ra dáng con người, anh có thể không dễ nhìn sao?”

“Ông anh khốn kiếp, khen một câu đã vênh váo rồi.” Diệp Thu vốn muốn chọc vài câu, nhưng nghĩ đến hôm nay là ngày vui của Mộc Tranh nên đành nhịn.

Diệp Tu không đáp, chỉ sửa sang lại Âu phục rồi đẩy cửa bước ra khỏi phòng, “Đi thôi, mày còn định đứng đấy bao lâu nữa? Nghi lễ sắp bắt đầu rồi.”

Diệp Thu cạn lời, ông anh đứng đấy chỉnh trang cả buổi mình không nói gì, giờ còn không biết xấu hổ chê mình chậm chạp, nhưng vẫn lặng lẽ đuổi theo bước chân Diệp Tu.

Hôn lễ rất long trọng, trừ người Hưng Hân ra thì tất cả tuyển thủ chuyên nghiệp có quen biết bọn họ đều tới dự. Mọi người ngồi chung trong một phòng tiệc hoài niệm lại quá khứ. Như lúc Mộc Tranh mới ra mắt, mọi người chỉ thấy cô thanh tú dịu dàng, sau khi cô hợp tác ăn ý cùng Diệp Tu trên sân mới bắt đầu được xưng tụng là Nữ thần Liên minh, thực lực tuyệt không thể coi thường.

Mấy mùa giải sau đó, hai người họ vẫn luôn đạt giải “Cặp đôi cộng tác tốt nhất”, lúc thi đấu khiêu chiến Mộc Tranh trước mặt bao người ôm lấy Diệp Tu, lúc đối chiến với Lam Vũ ra tay quyết liệt, công kích bạo lực không giống tác phong của một support. Ngay cả Kiếm Thánh chuyên nói lời rác rưởi chế giễu đối thủ cũng ít khi trêu chọc cô. Rất nhiều rất nhiều khoảnh khắc trong ký ức vẫn còn rất sống động, như vừa mới xảy ra hôm qua vậy.

Sau khi vào phòng trang điểm, Diệp Tu chỉ lặng lẽ đứng một bên nhìn Đường Nhu đang giúp chỉnh tóc, Trần Quả thì giúp chỉnh váy cưới cho Mộc Tranh. Nhìn một thân váy cưới trắng tuyết, Diệp Tu đột nhiên nhận ra cô gái trước mặt mình đã không còn là em gái nhỏ làm nũng kéo tay hai anh trai đòi ăn kẹo đường nữa, mà hiện tại cô đã trưởng thành, đến tuổi lập gia đình rồi.

“Chờ sau này đến khi A Tranh gả đi, tôi nhất định sẽ chuẩn bị cho em ấy váy cưới đẹp nhất, tự mình nắm tay em ấy đi qua thảm đỏ. Hôn lễ phải thật hoành tráng náo nhiệt, em rể phải là người ôn hoà lịch thiệp, không thể coi thường Mộc Tranh, phải yêu thương bảo vệ em ấy cả đời. Tôi chắc chắn sẽ xem xét kỹ càng giúp em ấy…”

“Tôi nói chứ Mộc Thu này, A Tranh mới có mười mấy tuổi, sao ông lo xa quá vậy, còn tưởng tượng chi tiết vậy nữa chứ…”

“Chuyện lớn cả đời của A Tranh sao có thể không để tâm được? Nếu bạn trai em ấy không phải người có trách nhiệm, tôi tuyệt đối không để cậu ta cưới A Tranh. Muốn cưới em gái chúng ta, trước hết phải qua cửa của ông anh này…”

“Mộc Thu, tôi nói cậu cuồng em gái đúng là không sai, cậu mà thứ hai thì không ai thứ nhất…”

“Anh… anh sao vậy?” Mộc Tranh huơ tay trước mặt Diệp Tu, rất hiếm khi anh ấy mặc Âu phục đàng hoàng, đeo cà vạt đen ngay ngắn thế này. Trần Quả và Đường Nhu biết ý, nhẹ nhàng rời khỏi phòng, cho bọn họ không gian nói chuyện riêng.

“Anh chuẩn bị xong rồi, giờ sẽ dẫn em ra nhé.” Diệp Tu lấy lại tinh thần nhìn cô, mỉm cười đáp.

“Chờ chút đã, xíu nữa rồi ra.” Mộc Tranh trầm mặc hồi lâu, đứng dậy ôm lấy Diệp Tu, “Diệp Tu, anh Diệp Tu, cảm ơn anh.”

Diệp Tu vươn tay ra, sợ làm rối tóc của cô, chỉ đành ôm cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô như năm đó hắn an ủi em gái nhỏ, “Nói lời ngốc nghếch gì vậy, em cũng là em gái anh, tất nhiên anh sẽ chăm sóc em.”

Mộc Tranh không nói gì, chỉ yên lặng tựa đầu vào vai Diệp Tu, nhắm mắt trầm mặc.

Sau khi Mộc Thu qua đời, Diệp Tu vẫn luôn quan tâm săn sóc cô rất nhiều. Nhớ năm đó thiếu niên bóng lưng đơn bạc ấy không nói gì đao to búa lớn, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cô, dịu giọng trấn an, “Yên tâm, có anh ở đây rồi.” Bao năm nay một mình anh ấy đứng ở đầu sóng ngọn gió, thay cô cản gió che mưa, để lại một khoảnh ấm áp nhất sau lưng che chở cô em gái vốn không cùng huyết thống.

Thời gian trôi nhanh, vậy mà anh ấy đã bảo vệ cô mười năm rồi.

Cô từng chứng kiến Diệp Tu làm việc bán mạng, luyện cấp thuê, viết hack, bán trang bị, cũng từng nhìn anh ấy ký hợp đồng làm tuyển thủ chuyên nghiệp ở Gia Thế, nhìn anh ấy nỗ lực như thế nào trong mùa giải Vinh Quang đầu tiên, nhìn anh ấy dẫn dắt cả đội xây lên Vương Triều, nhìn anh Tuyết Phong giải nghệ, sau đó Lưu Hạo tiếp nhận chức đội phó. Cô cũng từng nhìn anh bị Lưu Hạo và Trần Dạ Huy xa lánh, cuối cùng bị ép phải rời đi, từng nghe cuộc nói chuyện cuối cùng giữa hai người bạn cũ Đào Hiên và Diệp Tu, nhìn anh đưa Hưng Hân từ chiến đội rễ cỏ thành đội quán quân, nhìn anh dùng Quân Mạc Tiếu ghi lại dấu ấn rực rỡ đỉnh cao nhất khó có thể vượt qua trong lịch sử Liên minh, nhìn anh một lần nữa đứng trên bục cao nhất nhận cúp vàng Giải Thế giới… Mà bây giờ, người đã trải qua từng ấy gian nan sóng gió, lại thay mặt anh trai cô, khoác tay cô bước qua thảm đỏ.

Đồng hành cùng anh nhiều năm như vậy, vạn lời muốn nói lại không thể thốt ra, chỉ có thể nói ra một câu chân thành từ tận đáy lòng, “Cảm ơn anh.”

“Được rồi được rồi, nay em gái anh là cô dâu, không được khóc không được khóc, nhoè mất lớp trang điểm thì sao?” Diệp Tu vỗ vỗ lưng cô, giọng điệu dỗ dành vẫn như cũ, không hề thay đổi chút nào.

“Vâng.” Mộc Tranh ngẩng đầu, mỉm cười với hắn.

“Đi thôi, anh dẫn em ra ngoài.” Diệp Tu khoác tay cô, cùng cô đẩy cửa đi ra ngoài.

Nhạc trong đại sảnh hôn lễ rất bắt tai, không khí nhộn nhịp vui vẻ, lúc hai người bước qua chỗ các tuyển thủ tạo ra một làn sóng xôn xao bàn tán.

“Không ngờ lão Diệp mặc Âu phục trông ra gì phết đấy…”

“Lúc đi Zurich Thuỵ Sĩ đã thấy ổng mặc rồi còn gì?”

“Khi đó mặt mũi anh ta đầy trào phúng, uổng cho bộ lễ phục đẹp như thế.”

“Không phải hôm trước vừa nói giải nghệ, hôm sau đã chạy tới làm lĩnh đội rồi sao? Có thấy giữ lời đâu?”

“Đúng rồi, nhưng mà lúc đánh giải Thế giới cũng may có anh ấy lĩnh đội, nhìn mấy tuyển thủ ngoại quốc thua dưới tay anh ấy mà hả lòng hả dạ.”

Nói qua nói lại, không biết ai cảm thán một câu, “Không ngờ em gái Tô sẽ kết hôn”, khiến mọi người dần dần yên tĩnh lại, nhìn Diệp Tu dẫn Mộc Tranh tới trước mặt Mạc Phàm.

“Từ nay cậu sẽ thay tôi chăm sóc cho em ấy.” Diệp Tu nói.

Mạc Phàm gật đầu.

“Đánh trang bị cho em ấy, không được bắt nạt em ấy, có chuyện gì trong nhà đều phải hỏi qua ý kiến của em ấy.”

Mạc Phàm lại gật đầu.

“Nếu em ấy khóc, tôi là người đầu tiên tìm cậu tính sổ.”

Mạc Phàm tiếp tục gật đầu.

Diệp Tu nắm tay Mộc Tranh đặt lên tay Mạc Phàm, đôi mắt cô dâu đỏ hồng, nhìn như sẽ khóc ngay lập tức.

“Anh Diệp Tu…”

“Mộc Tranh, có chuyện gì cứ đến tìm anh, anh trai sẽ mãi mãi là hậu phương vững chắc nhất của em.”

“Vâng…”

“Em gái anh, từ nay giao cho cậu. Xin cậu nhất định phải chăm sóc tốt cho em ấy.”

Mạc Phàm gật đầu như muốn rớt xuống, rồi lại như cảm thấy chưa đủ, hắn cẩn thận đáp lại Diệp Tu, “Em nhất định sẽ đối tốt với cô ấy.”

Diệp Tu cong khoé miệng vui mừng, lo lắng dưới đáy mắt cũng dần dần tan biến.

Hắn lùi lại một bước, nhìn cô gái lúc trước vẫn luôn đi theo hắn và Mộc Thu bây giờ đã lớn như vậy rồi, váy cưới lộng lẫy trắng như tuyết, vành mắt đỏ hồng, nụ cười rạng rỡ hoàn thành nghi lễ kết hôn. Hắn chậm rãi và cẩn thận vỗ vỗ tay, khách khứa trong hội trường cũng đứng dậy vỗ tay theo. Lễ tuyên thệ kết thúc, Đường Nhu và Trần Quả đưa Mộc Tranh xuống hậu trường thay trang phục.

Hắn trở về bàn tiệc của Hưng Hân, nhấc chén trà lên uống một ngụm.

***​
Cô dâu chú rể đi một vòng kính rượu xong, kịch vui mới chính thức bắt đầu.

Các cô gái vây quanh Mộc Tranh tâm sự, những người khác thì bước tới chỗ chú rể trêu đùa, người nhiệt tình nhất là Hoàng Thiếu Thiên, vẻ mặt cực kỳ mong chờ.

“Đồng chí Mạc Phàm, hôm nay chúc mừng cậu kết hôn, thoát ly hàng ngũ FA, tới đây tới đây, bản Kiếm Thánh kính cậu một chén, chúng ta hôm nay không say không về.”

“Hoàng thiếu, trên tay cậu là chén trà mà, ở đâu ra mà không say không về.”

“Cút cút cút, đại trượng phu không câu nệ tiểu tiết, mấy người có biết không hả, tìm chỗ nào mát mẻ rồi ra đấy hóng gió đi.”

“Trông anh có vẻ muốn báo thù lắm đó Hoàng thiếu…”

“Hoàng thiếu, ngồi dưới gốc đại thụ đổ rạp còn chưa đủ mát mẻ sao hahaha…”

“Xéo mau xéo mau xéo lẹ lên… “

Diệp Tu nhìn bọn họ cãi cọ trêu đùa cũng không có ý xen vào, lấy lý do hóng gió tỉnh rượu nên lặng lẽ rời đi, thoát khỏi chiến trường.

Gió thu rất mát, đã kèm theo khí lạnh, hắn châm điếu thuốc hút một hơi, giơ tay nới lỏng cà vạt, dựa trên lan can, mắt khẽ nhắm nghiền lại.

Mộc Thu, hôm nay cũng có thể xem như là hoàn thành nguyện vọng của cậu rồi nhỉ? Tuyển thủ trong Liên minh chúng ta quen đều tới cả, có mọi người ở Hưng Hân, thậm chí cả tiểu tử Diệp Thu cũng đến chúc mừng, nói là ông già nhà tôi không thể đến nên bảo nó đến thay. Hội trường và váy cưới chị Trần và Tiểu Đường đều chọn rất kỹ, rất đẹp, hôn lễ rất hoành tráng. Mạc Phàm tuy tính cách có chút khác biệt, nhưng cậu ấy sẽ đối xử tốt với Mộc Tranh.

Dù cậu không thể tự mình khoác tay đưa em ấy về nhà chồng, nhưng anh đây đã thay cậu làm rồi, còn không mau cảm ơn tôi đi?

Tôi cũng sẽ chăm sóc tốt bản thân, cậu yên tâm đi.

“Cậu ở đây à?”

Diệp Tu mở mắt ra, thấy Trần Quả đang đi về phía hắn, “Cậu chỉ uống một chén rượu thấp độ nhạt như nước lã, còn lại toàn dùng trà thay thế, sao mà say được?”

Hắn cười đáp, “Ây dà, em mà không lẩn nhanh mất thì chẳng lẽ chờ bị bọn họ vây quanh đánh hội đồng sao?”

“Hoá ra cậu cũng tự biết mình kéo thù hận nhiều quá… “ Trần Quả bật cười nói đùa một câu, rồi lại nghiêm túc bảo, “Nhưng đừng đứng đây lâu gió lạnh, nghỉ ngơi đủ rồi thì vào trong thôi.” Nói xong thì không đợi Diệp Tu đáp lời, quay người đi vào hội trường.

Diệp Tu thở dài một tiếng, lại tiếp tục dựa vào lan can, chờ điếu thuốc trong tay cháy hết mới vứt vào thùng rác, rồi chậm rãi thong thả trở về hội trường.

Gió đêm thổi qua khiến vạt áo hắn bay bay, bóng lưng thẳng tắp không hiểu sao lại phảng phất chút cô độc…

“Ê này, gom góp vật liệu lâu vậy rồi, giờ còn thiếu những gì nữa?”

“Để tôi đếm xem… Còn thiếu nhãn thạch của Ám Dạ Miêu, móng tay của Ám Dạ Miêu, chuỗi ngọc Cường Lực, lông sói trắng, súng trường Huyết Sắc, vỏ bội kiếm của Dũng Sĩ Khô Lâu… còn thêm… được rồi, đại khái như vậy đi…”

“Đại khái như vậy đi? Mấy thứ cậu liệt kê vừa nãy, có mười loại là vật liệu hiếm chỉ rơi ra từ boss dã đồ, còn là loại phó bản đông người mới đánh được ấy.”

“Không có cách nào khác, đây là bản phối có tỷ lệ thất bại thấp nhất mà tôi ngâm cứu ra được…”

“…. Được rồi, vậy chúng ta đánh phó bản tiếp…”

“Nghỉ ngơi trước đã, sáng sớm nay tôi vừa cày một đơn luyện cấp thuê…”

“Nghỉ ngơi? Nếu thật cậu muốn nghỉ ngơi thì ra ngoài mua đồ ăn đi, trong nhà chẳng còn gì ăn cả…”

“Được rồi, cần mua thì mua, nhưng không phải bây giờ… A Tu, cậu nhìn xem…”

“Nhìn cái gì?”

“Để Nhất Diệp Chi Thu ngẩng đầu lên kìa…”



Bầu trời được thiết kế vô cùng sống động, Vinh Quang rất chú trọng khâu thẩm mỹ trong tạo hình bối cảnh game.

“Rất đẹp phải không?”

“Ừ đúng là rất đẹp, sao cậu phát hiện ra thế?”

“Có lần tôi vô tình đụng phải chuột mới bất ngờ phát hiện ra cảnh này… Nhưng cũng lâu rồi không đưa A Tranh ra ngoài đi dạo, lần sau chúng ta xem lúc nào rảnh ra ngoài chơi một hôm….”

“Ừ, đợi hôm nào em ấy nghỉ học thì cùng đi.”

….

“A Tu…”

“Ừ…”

“Chờ Liên minh chuyên nghiệp chính thức ra mắt, chúng ta lập một chiến đội đi. Nghề nghiệp của toàn đội đều là hệ Súng…”

“Cút mau, anh đây chơi pháp sư chiến đấu…”

“Anh biết cậu chơi hệ Súng không giỏi bằng anh, không sao, để anh dạy cho cậu là được. Hay đặt tên chiến đội là Quân Mạc Tiếu đi, biết đâu chúng ta lại giành quán quân, chuyên đánh mấy đứa vô sỉ như cậu…”

“Cậu thì đánh được ai? Không phải lần nào cũng thua trong tay tôi à?”

“Cmn ai thua ai hả? Không phục đến chiến.”

“Chiến qq gì nữa, đang mệt chết moẹ ra đây… Mà anh đây thắng cậu bao lần rồi không nhớ hả? Nhưng nếu thực sự chúng ta ở chung một đội…”

“Haha, tất nhiên quán quân sẽ là chúng ta chứ không thể là ai khác…”

“Đó là đương nhiên rồi…”

Ba mươi bảy trận thắng liên tiếp, tôi sẽ duy trì kỷ lục này vĩnh viễn. Nhưng ngay từ đầu tôi đã để lại một trận, cho cậu một cơ hội vượt qua.

Tôi và Mộc Tranh đều sống rất tốt, cậu không cần lo lắng.

Còn có một chuyện mà tôi chưa từng nói với cậu…

Niên thiếu động tâm, trọn vẹn một đời.


___ HOÀN___
 

Bình luận bằng Facebook