Lâm Kính Ngôn - Đại thần không thần

Lotus

Nông dân công nghiệp
Team Chuyên Cần
Thần Lĩnh
Bình luận
218
Số lượt thích
1,028
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu
#1
Lâm Kính Ngôn, là người duy nhất mà khiến mình có cảm giác bực bội và khó chịu đối với lão Bướm hay còn gọi là tác giả.
Lần đầu tiên cái tên Lâm Kính Ngôn được nhắc đến đi kèm là dòng trạng thái “trượt trạng thái do tuổi tác”, và nó đi theo Lâm Kính Ngôn đến hết cả truyện luôn, mỗi lần lão Lâm xuất hiện là lại một lần “tuổi tác”. Cứ như kiểu sợ không nhắc thì mọi người sẽ quên hắn đã lớn tuổi vậy, bị Đường Hạo “lấy hạ khắc thượng”, bị chiến đội từ bỏ dù đang là đội trưởng đương nhiệm, bị trượt quán quân cùng Bá Đồ, tất cả đều là “trượt trạng thái do tuổi tác”, rốt cuộc giữa Lâm Kính Ngôn và Trương Giai Lạc, ai mới là con rơi của “nữ thần”?
Dõi theo bước chân của Lâm Kính Ngôn thật sự là một việc chẳng mấy vui vẻ gì, bị chiến đội ruồng bỏ vì kẻ đánh bại chính mình, bỏ lại thẻ tài khoản đã đi theo mình ngần ấy năm đến với chiến đội khác, cuối cùng cách quán quân chỉ một bước, muốn rời bỏ nhưng lại luyến tiếc sân khấu huy hoàng ấy, kiên định đi tiếp, bùng cháy lần cuối, dốc hết toàn lực “vì quán quân”, kết quả chỉ đổi lấy cơ hội đi ngang qua cúp quán quân rồi giải nghệ. Chặng đường ấy có biết bao đắng cay, nào ai hiểu thấu?
Giữa một hàng đại thần của Toàn Chức, Lâm Kính ngôn không phải là người khác biệt nhất, cũng không phải là đại thần nhất, không phải nhạt nhòa nhưng cũng không đủ nổi trội, không phải kém cỏi nhưng cũng không toả hào quang chói lọi, hắn cứ bình bình đạm đạm như vậy mà tồn tại trong Toàn Chức, giống như một người bình thường lọt thỏm trong xã hội ngoài kia, đúng thế, Lâm Kính Ngôn chỉ là người thường, là đại thần nhưng không thần.
Hắn là người trọng tình cảm, không phải là nói những người khác không tình cảm nhưng tình cảm đến mức mang theo vào thi đấu chuyên nghiệp, chỉ có Lâm kính Ngôn. Bá Đồ gặp Hô Khiếu, trở về nơi từng ruồng bỏ mình, hắn vẫn “thổn thức không thôi”. Hắn “tự hỏi mình nên có tâm trạng thế nào”, quay về nhìn khán đài, phất tay với lão Lộ, “họ đã biết nhau chín năm rồi, cảm tình lâu dài bằng với tuổi đội Hô Khiếu. Không biết lão Lộ còn nhớ Hô Khiếu của quá khứ trông ra sao? Lâm kính Ngôn không khỏi nghĩ ngợi bâng quơ”. Gặp lại Đường Hạo cùng Đường Tam Đả, hắn vẫn không khỏi nhói lòng, hâm mộ Trương Giai Lạc không bị chia cách với nhân vật mình cầm, là tuyển thủ chuyên nghiệp đáng nhẽ vào trận chỉ có thắng thua, không có tình cảm mới đúng, tiếc là Lâm Kính Ngôn không làm được điều này, không may nó lại không quá thích hợp với việc thi đấu. Những tình cảm ấy đã làm ảnh hưởng đến sự quyết đoán của Lâm Kính Ngôn, bị Hô Khiếu từ bỏ nhưng vẫn lo lắng bận tâm cho Hô Khiếu, kết thúc mùa 9 hắn muốn giải nghệ nhưng rồi nhìn Hàn Văn Thanh, nhìn Trương Giai Lạc vẫn kiên trì mà không đành lòng bỏ đi, gặp lại Phương Duệ sẽ không nhịn được mà nhớ tới quá khứ, tới Đường Tam Đả cùng Quỷ Mê Thần Nghi. Dù biết điều đó không tốt, nhưng chính những tình cảm đó khiến mình cảm thấy tôn trọng Lâm Kính Ngôn, và hắn đáng nhận được sự tôn trọng ấy.
Đã từng có thời gian mình cho rằng nghề lưu manh không hợp với Lâm Kính Ngôn? Không lưu manh từ đầu đến chân như Bánh Bao, không hùng hổ quyết liệt như Đường Hạo, ở Lâm Kính Ngôn là sự ôn hòa, nhã nhặn từ ngoại hình đến tính cách, thật sự Lâm Kính Ngôn quá “lương thiện” khi nhìn Trương Giai Lạc thổn thức với món mật ong Bách Hoa ở siêu thị đối diện Bách Hoa, cố nín cười mà vỗ vai Trương Giai Lạc nói “Nên đi thôi”. Lưu manh đâu? Lưu manh đệ nhất đâu? Chỉ là sau này, nhìn sự chấp nhất của hắn, sự khao khát của hắn, nhiệt huyết của hắn bùng cháy lần cuối ở Bá Đồ mới thấy, không có chuyện hợp hay không hợp, chỉ có yêu thích, nếu không yêu thích ai lại chọn chơi nghề ấy chứ? Và trước khi Đường Hạo tiếp quản nhân vật, Đường Tam Đả vốn đã là một nhân vật có sức tấn công chính diện mạnh mẽ. Không hợp, thì sao Lâm Kính Ngôn có thể đưa Đường Tam Đả trở thành đệ nhất lưu manh?
Chỉ là, thời gian không chờ đợi ai, Trương Giai Lạc vẫn có cơ hội còn Lâm Kính Ngôn khi chưa viên mãn, đã phải rời đi, chỉ còn lại hình bóng đằng sau, với tương lai được ủy thác cho Phương Duệ, hậu bối, đồng đội, đối thủ, bằng hữu của hắn, thay hắn hoàn thành nguyện vọng, thực hiện truy cầu quán quân năm đó của hai người. Và Phương Duệ đã làm được, vì thế nụ cười khi giải nghệ ấy, chỉ có hối tiếc, không có hối hận, vì chỉ có Lâm Kính Ngôn dừng lại, còn con đường Vinh Quang của Lâm Kính Ngôn, chưa dừng lại.

Lâm Kính Ngôn, cảm ơn về tất cả và tạm biệt!

P/s: Vốn tiêu đề này không chỉ dành riêng cho Lâm Kính Ngôn mà còn cả cho Dương Thông cùng Điền Sâm, nhưng hai người kia xuất hiện quá ít và vì không muốn phải viết nhiều nên Lâm Kính Ngôn là người được chọn làm đại diện. Nếu có thể, nhấn mạnh ở chữ" NẾU", một ngày nào đó sẽ gộp cả ba vào chung một bài vẫn với tiêu đề này.
 

Bình luận bằng Facebook