Lam Khê Các & fans Lam Vũ - Dòng suối xanh nhỏ vắt ngang lòng

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,028
Số lượt thích
3,996
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#1
Trích đoạn từ Lam Vũ - Ohana means family

Một phần không thể thiếu của Vinh Quang thuộc về Lam Vũ - những người fan Lam Vũ siêu cấp dễ thương luôn ủng hộ và cống hiến cho chiến đội nhà mình.

Trong đó, cốt cán nhất, là hậu phương vững chắc nhất cho chiến đội, là thế lực đứng sau màn chống lưng, vẫn phải xướng tên công hội Lam Khê Các nhà chúng mình rồi.



Nhớ những giây phút đọc truyện ban đầu, thời điểm mà Diệp Tu còn lăn lộn cày vật liệu đánh phó bản ấy, công hội được nhiều đất diễn nhất là Lam Khê Các, và một trong những nhân vật được xoay quanh khá nhiều là Lam Hà.

Điều này có hai tác dụng, một là nó đã khiến tui thành fan Lam Hà, hai là đúng với cái chất của công hội - đặt nền móng cho sự yêu thích của tui với Lam Vũ.

Thật ra còn định viết một bài cho Lam Hà nữa, nhưng trước đây từng viết cảm nhận high Lam Hà một lần rồi, với cả đã lâu rồi không gặp lại, nên cũng không có quá nhiều ý để viết.

Song, vẫn muốn tribute đến Lam Hà và tất cả những người ở công hội Lam Khê Các, vì quãng thời gian vui vẻ và tràn ngập tiếng cười họ đã mang lại cho tất cả chúng ta.

Tui nghĩ rằng ai trong số chúng ta cũng đều rất yêu mến và hoài niệm những giây phút hồn nhiên vui vẻ ban đầu trải qua với những nhân vật sống động và hài hước này đúng không nào?



Hồi xưa lúc đọc truyện tui còn không nhớ được tên của ngũ đại cao thủ Lam Khê Các là ai, chỉ nhớ có Xuân Dịch Lão và Lam Hà. Vậy mà không hiểu sao bây giờ không còn đọc về công hội nữa, tự dưng lại có thể vanh vách đọc tên hết năm người: Xuân Dịch Lão, Lam Hà, Bút Ngôn Phi, Thự Quang Toàn Băng, Nhập Dạ Hàn.

Ờ bây giờ mới chợt nhận ra, tên mấy người nhìn vào lạnh ghê... Hết sông tới băng, hết đêm lạnh thì tới xuân già...

Song cũng như bao cái tên trong Toàn Chức khác, đây đều là những cái tên rất hay ho hoa mỹ. Thậm chí không phải do tui fan Lam Vũ chứ, khách quan mà nói thì tui cảm thấy trong tam đại công hội thì Lam Khê Các cũng là cái tên có ý thơ nghe hay nhất đấy.

Cái này hẳn phải ghi công đầu cho Nguỵ lão thời còn “thiếu niên như thần” đã đặt một cái tên phóng khoáng như thế cho công hội nhà mình.



Có một thời gian, câu cửa miệng của tui là SB cút!

Sau này có dịch một bài có cụm từ này, tui để nguyên SB luôn, chết sống gì cũng không chịu dịch ra thành “Đồ ngốc cút!”, làm người mà tui tặng bài này cho, sau nhận bài đọc xong, mới quay sang kiến nghị tui đổi sang thuần việt đi, nói rằng không hiểu SB là gì cả.

Tui đúng hoang mang style, ủa câu này trong chính văn hot lắm mà, không phải là câu Xuân Dịch Lão đại ca của tui năm xưa từng nói sao, hồi đó tui còn thấy nó ngầu quá trời ngầu luôn, nói phát trên kênh thế giới đè bẹp bạn nhỏ nào đã chơi ngâu động tới lão đại của Lam Khê Các bọn tui đó!

Người đó thì cứ bảo rằng chi tiết đó lâu rồi không ai nhớ đâu, tui thì cứ niệm ra rả rằng một thời SB oanh liệt ai mà không nhớ được chứ, dù sao hồi đó Xuân Dịch Lão đúng ngầu các thứ, giở món nghề loa phường chân truyền của Hoàng thiếu ra ăn vạ kỳ kèo suốt.

Cuối cùng dưới sự kiên trì không ngừng nghỉ của tui, người đó đã bó tay chịu trói và để nguyên SB luôn. Còn bảo chỉ có tui mới có chấp niệm sâu nặng với từ SB vậy thôi.

Tui nghĩ, ừm, có lẽ vậy thật.

Dù sao, tui vốn rất thích Lam Khê Các cơ mà.



Tui thích những giây phút họ kỳ kèo mặc cả vật liệu hiếm với Quân Mạc Tiếu.

Thích giây phút bọn họ bị Quân Mạc Tiếu lừa quay vòng vòng.

Thích những câu cà khịa nhắm đặc biệt vào Trung Thảo Đường và những âm mưu tính kế rối như canh hẹ.

Thích những acc clone nằm vùng ở khắp các công hội khác, khi cần thì đều truyền tin về tổng bộ Lam Khê Các một cách nhanh chóng, không hề trễ nãi thời gian.

Thích những lúc người Lam Khê quan tâm hỏi han lẫn nhau, đi phó bản hay cướp boss gặp chuyện bất lợi ngoài ý muốn cũng không đổ lỗi gì với nhau.

Thích cách Lam Khê Các giải quyết chuyện nội bộ với nhau, việc nào ra việc nấy, công tư không hề lẫn lộn. Song, vẫn không thiếu đi sự nghĩa tình săn sóc.

Thích bảng nội quy công hội của Lam Khê Các, cái bảng mà bị Diệp Tu chôm chỉa về Hưng Hân ấy.

Thích những một nhóm người cùng yêu thích chiến đội Lam Vũ cùng tụ tập một chỗ với nhau.

Thích chiếc cầu nối bệ phóng trung gian liên kết giữa người chơi bình thường và chiến đội chuyên nghiệp này, một sự trộn lẫn vô cùng hài hoà khéo léo giữa nghĩa vụ và tình yêu.

Thích những giây phút fanclub kỳ cựu cốt cán của Lam Vũ tụ tập lại một vùng trời xanh rợp bóng, chiếm một góc khán đài trên trận tứ kết Hưng Hân Lam Vũ ở sân nhà Hiểu Xuyên chúng ta. Dù cho thắng lợi, dù cho thua cuộc, thì góc sân ấy vẫn vang reo tiếng vỗ tay nhiệt liệt đong đầy.



Tui thích hội tập thể những con người nhiệt huyết và cống hiến hết mình vì Vinh Quang, vì tình yêu, và vì Lam Vũ.

Tui là một fan Lam Vũ. Bọn họ cũng là fan Lam Vũ. Thử hỏi, làm sao tui có thể không thích Lam Khê đây?

Yêu công hội này, yêu thành viên của công hội này, yêu chiến đội của công hội này, yêu quãng thời gian có công hội này.



Vì đã lâu về trước không còn đọc lại chính văn, song tui vẫn còn nhớ một số sự kiện tui khá ấn tượng về Lam Khê Các.

Có câu, vinh hoa phú quý dễ hưởng, hoạn nạn có nhau khó cầu.

Những lúc yên vui hoà bình thì ai cũng như ai, song những khi xảy ra vấn đề không như ý, thì mới là chỗ người ta bộc lộ ra tính cách và bản lĩnh của chính mình.

Nhớ khi ấy Thuỳ Dương Quấn Bờ ỷ vào kỹ thuật cao hơn, lăm le muốn chiếm vị trí của Lam Hà ở công hội lên chiếm slot của cậu trở thành một trong ngũ đại cao thủ. Khi đó, Thuỳ Dương Quấn Bờ luôn mang thái độ tự cao làm màu thích thể hiện ta đây giỏi hơn người khác. Hắn kỹ thuật tốt, trẻ tuổi tự tin, ăn to nói lớn, cũng thu hút được một số lượng người ủng hộ không ít.

Thuỳ Dương Quấn Bờ liên tục chèn ép khiêu khích Lam Hà, cậu ấy biết nhưng vẫn nín nhịn, vì không muốn gây ra mâu thuẫn nội bộ. Lam Hà đối xử với Thuỳ Dương vẫn rất công tâm, báo cáo thông tin đầy đủ không thêm thắt đá đểu gì, cần chung đội hợp tác thì vẫn cố hợp tác cho thật tốt, không giở mấy trò đâm bị thóc chọc bị gạo sau lưng.

Mấy vị bạn bè lâu năm của Lam Hà như Thự Quang Toàn Băng hay Bút Ngôn Phi đều lý giải hoàn cảnh khó xử của cậu, Xuân Dịch Lão vì muốn tránh mâu thuẫn giữa cậu và Thuỳ Dương, đã điều Lam Hà đến khu mười khai hoang, trong khi việc ấy ở trong mắt nhiều người chính là vì Lam Hà đã yếu thế sa sút làm mất lòng lãnh đạo.

Song chính nội bộ cấp cao của Lam Khê Các không hề nghĩ vậy, họ có một sự tin tưởng lẫn nhau và trách nhiệm với công hội của mình, sẽ không vì một vụ chuyển đi mà mất tin tưởng lẫn nhau.

Lam Hà khi có chuyện vẫn hết lòng báo về tổng bộ, Xuân Dịch Lão vẫn rất xem trọng ý kiến và đề nghị của người nhân viên lâu năm này, thậm chí sau này Lam Hà nản lòng muốn xin tạm nghỉ một thời gian hắn cũng chấp nhận không gượng ép cậu.

Thường có cách nói, chơi game gặp được nhiều vị anh em tốt sống chết có nhau, thì người Lam Khê hẳn là một ví dụ tốt nhỉ.

Bọn họ đều là những người bạn và đồng nghiệp cũ lâu năm, tình cảm và mối liên kết đã sớm vượt khỏi giới hạn “công việc” đơn thuần, mà dưới môi trường đặc thù của thế giới game, nhiễm thêm vài phần tình nghĩa và thân mật.

Vì trách nhiệm mà không thể tự tiện ra mặt, đành phải dùng một cách thầm lặng hơn để bảo vệ nhau. Bọn họ đều tự hiểu trong lòng đó chứ, vì thế nên tình cảm không hề vì những chuyện vặt vãnh mà sứt mẻ tí nào.




Sau sự kiện Thuỳ Dương Quấn Bờ bị Quân Mạc Tiếu đánh bại, thì Xuân Dịch Lão ý thức được tầm quan trọng của chuyện này, liền đem lên trên trình bày với chiến đội.

Tác phong nhanh nhẹn thẳng thắn, không hề trì hoãn đắn đo, mà người của chiến đội gặp hắn đến nhờ việc phó bản nhỏ nhoi cũng không hề ghét bỏ khinh bỉ phớt lờ, thậm chí Hoàng thiếu và Dụ đội còn đón tiếp chào hỏi thân thiện nữa kìa.

“Đại Xuân” cũng khá thân thiết với Hoàng thiếu và người trong chiến đội, xưng hô cũng không quá gò bó, khá hơn so với sự câu nệ e dè của Trung Thảo Đường và Mưu Đồ Bá Đạo lúc họ đi gặp tuyển thủ nhà mình.

Có một chi tiết nhỏ tui rất thích về sự tương tác giữa Dụ đội và Xuân Dịch Lão, là cả hai đều rất lịch sự và tôn trọng lẫn nhau.

Sau này khi những tuyển thủ của Lam Vũ vào game log clone cướp boss, thì cách trao đổi thông tin giữa Dụ đội và hội trưởng Xuân Dịch Lão luôn rất thẳng thắn và đầy sự tôn trọng. Chính miệng Diệp Tu từng nói công hội và chiến đội là hai bộ phận riêng biệt, theo lý thuyết thì công hội không phải cấp dưới của chiến đội.

Xuân Dịch Lão nghe theo ý của Dụ đội là điều dễ lý giải, nhưng vẫn phải công nhận điều này xuất phát từ chính lòng tôn trọng và nể phục trong lòng hắn đến Dụ đội. Chứ không hẳn vì “nghĩa vụ” đâu, bởi vốn hắn có quyền không nghe theo cơ mà.

Song cái làm tui thấy quý giá, chính là Dụ đội cũng hết sức ôn hoà và tôn trọng quyết định của Xuân Dịch Lão, như những lúc anh đưa ra quyết sách, không hề chuyên quyền độc đoán chỉ tay năm ngón, mà luôn xác nhận bàn bạc một lần nữa với hội trưởng công hội - người chính thức nắm quyền đứng đầu ở đây.

Điều này vừa thể hiện sự liên lạc hiệu quả linh thông giữa hai bộ phận với nhau trong cùng câu lạc bộ Lam Vũ, vừa nói lên có một sự tin tưởng và tôn trọng xuất phát từ đáy lòng giữa hai bên, tạo thành một mối quan hệ vừa lành mạnh vừa thẳng thắn như hiện nay.

Với cả, tui rất thích sự thân thiện giữa người bên công hội với tuyển thủ. Nhớ lần Lư bảo tung tăng khắp nơi game sau lưng luôn te te cả đám người như Lam Hà phía sau hướng dẫn và “hộ giá” Lư bảo. Đụng trúng Quân Mạc Tiếu thì đám Lam Hà cũng lo lắng phải ưu tiên đem cứu Lư bảo an toàn ra trước đã, không để em rơi vào ma trảo của Diệp Tu.

Tui còn nhớ có câu miêu tả đại loại rằng, “mấy ngày nay Lam Hà đều đi theo Lư Hãn Văn, mọi người đều sinh ra thiện cảm rất lớn với cậu kiếm khách nhỏ tuổi nhưng tràn đầy nhiệt huyết này”. Thậm chí, chơi chung hè mùa tám, đến mùa mười khi Lư bảo nhớ lại quãng thời gian đó, vẫn gọi một tiếng “anh Lam Hà” quý mến đó kìa.

Giữa Lam Khê Các và chiến đội, chưa bao giờ là hai bộ phận làm việc công tác đơn thuần.

Giữa bọn họ, còn là tình yêu giữa fans và tuyển thủ, là những ngày tháng cùng nhau rong ruổi trong game, là sự tôn trọng và cảm kích dành cho nhau, là cùng chung một Vinh Quang đôi bên cùng phấn đấu.

Là một tình cảm thân thương sinh ra hết đỗi tự nhiên giữa những con người cùng yêu thích mái nhà chung Lam Vũ này.




Nhớ trận chung kết sau mùa tám, Lam Vũ thua Luân Hồi đến “không còn gì để nói”, trong game đại chiến giữa người chơi thường của Lam Khê Các và công hội Luân Hồi nổ ra, ba bước một trận nhỏ, năm bước một trận lớn, máu chảy thành sông, xác chất thành chồng.

Khi đó, chúng ta lại được chứng kiến một Lam Khê rất khác, nơi mà ngày thường tụ tập những con người vô cùng lý trí và trách nhiệm, những con người luôn kìm nén tình cảm cá nhân của mình lại để lãnh đạo người chơi thường sao cho mang lại lợi ích nhiều nhất cho chiến đội, những con người luôn là chiếc cương lý trí ghìm bên vực thẳm, là đầu não tinh anh lãnh đạo trăm ngàn fan hâm mộ Lam Vũ trông nom cho fans nhà mình không gây ra chuyện ảnh hưởng đến mặt mũi của chiến đội.

Người Lam Khê khi ấy khác lắm, khác đến nao lòng.

Họ, điên rồi.

Tui còn nhớ rõ như in, truyện có phân tích trong giây phút dầu sôi lửa bỏng khi fans hai bên đều không còn giữ lý trí nữa, thì đến cả tinh anh bọn họ không thể, và cũng không hề mảy may có ý định thử, ngăn cản fans chém giết vô nghĩa làm gì. Thậm chí họ còn tự mình xách vũ khí ra trận tự mình dẫn quân đi chém giết chung nữa!

Bởi vốn, sau khi những trận chung kết khép lại, trong game luôn diễn ra những trận chém giết đỏ cả mắt như vậy. Vô nghĩa, không hề mang lại lợi ích, thậm chí có thể nói là gây tổn hại to lớn.

Nhưng mà, sảng ý.

Cấp trên tổng bộ biết hiện tượng điên cuồng này nên không ngăn cản, cũng không có cách nào ngăn cản người chơi fans nhà mình phát tiết hết cảm xúc trong lòng.

Thì trong những giây phút như thế, những con người tinh anh lý trí bình thường so đo từng món vật liệu hay kỳ kèo từng khoản cắc bạc đồng xu đó, buông xuống sự gò bó và trách nhiệm của họ, hoà mình cùng tâm tình và nỗi đau buồn phẫn hận của vô số những người chơi bình thường.

Bởi vốn, những tinh anh đầu não đó, họ cũng là fan Lam Vũ kia mà! Fan cứng là đằng khác, nếu không sao lại chịu đầu quân cho nơi này chứ?

Chỉ là bình thường, họ buộc phải ghìm cương sự buông thả tuỳ ý của mình để ưu tiên danh tiếng và lợi ích cho chiến đội.

Còn những lúc, bọn họ không cần phải tự kiềm nén, cũng không muốn phải kiềm nén sự kích phẫn và nỗi đau buồn cay đắng trong lòng, thì hãy cứ để họ phát tiết hết ra thôi!

Bọn Xuân Dịch Lão không phải là không ý thức được việc đánh giết vô nghĩa này là hại người hại mình. Song trên thực tế, thì bọn hắn ngăn không được hàng trăm ngàn người chơi thường đang điên cuồng dùng phương thức mạnh bạo này để phát tiết nỗi đau buồn và cay đắng khi Lam Vũ thua cuộc.

Và, bọn họ cũng ngăn không được chính nỗi lòng đang gào thét đau thương của chính mình.

Vì vậy, đánh đi!

Chơi game, phải chơi đến hào sảng kiêu hùng như thế!

Thoải mái phóng khoáng, ngươi chết ta sống, xác người la liệt, cũng là một hồi ức nhuộm màu tang thương khó quên trong lòng những người fan Lam Vũ chúng tôi.

Giây phút đó, ngàn vạn con tim hoà làm một nhịp đập, không có lớn nhỏ, không có cao thấp, không có giỏi dở, cũng không phân lạ quen. Chỉ cần, chúng ta đeo tag Lam Khê trên đầu, đeo tag Lam Vũ trong tim, thì chúng ta sẽ cùng nhau sóng vai chém giết sạch chiến trường, chém đến vơi nỗi lòng thì mới thôi!

Người Lam Khê, ào ào như thác lũ, bất khuất cuồng điên, sinh mạng như rơm rạ, nghĩa bất dung từ.

Đều xông lên hết cho lão tử, ngọc nát đá tan đến chết mới ngừng!




Bình thường fans Lam Vũ dễ thương lắm mọi người à, tụi tui vừa thân thiện thích nói chuyện như Hoàng thiếu nè, vừa thích cười hiền hòa như Dụ đội nè.

Song tụi tui cũng tài năng đủ mọi mặt trận lắm nhé. Như anh chàng bình luận viên Tả Thần Duệ nè chẳng hạn, làm một nhà báo chuyên nghiệp cùa tờ báo có tiếng đàng hoàng luôn.

Người Lam Vũ thích làm quen nhận thân lắm đó. Tui còn nhớ lúc tui biết Tả Thần Duệ là fan Lam Vũ, đọc cái cách hắn hay viết bài đá xoáy kẻ thù của Lam Vũ tụi mình, thì tui đổi cái xoạch gọi ổng là “Tả nam thần” ngay và luôn đó.

Vốn fan Lam Vũ nhìn nhau thuận mắt lắm, không cần biết gì nhiều về nhau, chỉ cần cùng chung sở thích về chiến đội tuyệt vời này, thì hoàn toàn không có trở ngại giao tiếp đâu, tại fan Lam Vũ tụi mình thân thiện dễ thương lắm mà.

Bình thường phóng viên thì phải có sự công bằng khi viết bài và đưa ra đánh giá công tâm, song riêng tay bút Tả Thần Duệ không hổ “một fan não tàn của Lam Vũ”, cũng là một kẻ kỳ lạ dị loại trong giới bình luận như bao người Lam Vũ khác vậy.

Hắn quả thật là có tài năng và mắt nhìn chính xác, đây là điều chính miệng Diệp Tu thừa nhận, bởi nếu hắn chỉ nói hưu nói vượn suôn, thì đã bị đuổi cổ từ lâu rồi.

Song, những bài bình luận bình thường thì không sao, nhưng mọi người đều biết rằng một khi hắn đụng đến Lam Vũ thì bút pháp lại trở nên vô cùng sắc bén hơn bình thường. Đến nỗi gặp những trận như vậy thì người ta đều biết tiếng mà tránh hắn ra xa không dám mời viết bài.

Hắn đã từng nhiều lần chấp bút công khai công kích Vi Thảo - kẻ thù truyền kiếp của Lam Vũ, Vu Phong - sau khi hắn bỏ Lam Vũ sang Bách Hoa, và cuối cùng là Hưng Hân - như lần trận thua Mạc Phàm bị cây đè Hoàng thiếu. Hắn cà khịa móc khoáy không nể nang gì, cũng không hề sợ mang tiếng xấu đến tiền đồ và sự nghiệp bản thân.

Tui thích sự đáo để gan lì cùng cách hắn bộc lộ thẳng thắn tình yêu của mình không hề che dấu đó của Tả nam thần. Người gì đâu mà vừa thông minh vừa hài hước vừa sắc xảo, quan trọng là còn fan Lam Vũ nữa chứ!

Hưng Hân có một blogger Trà Tiểu Hạ, còn Lam Vũ chúng ta có tận một tay bút bình luận chuyên nghiệp cơ đấy!

Tuy rằng những bài viết quá thiên lệch của Tả Thần Duệ không được chọn đăng, nhưng hắn cũng không hề vì điều đó mà nản lòng, vẫn không ngừng dùng cây bút và tài nghệ của bản thân cống hiến cho Lam Vũ hắn yêu, cho Lam Vũ chúng ta cùng yêu.

Cuộc chiến này, không chỉ đánh bằng kiếm bằng đao, bằng chuột bằng phím ở tiền tuyến, mà còn bằng con chữ câu văn, bằng dư luận bằng lòng người ở hậu phương.

Fans Lam Vũ chúng ta trải khắp mọi nơi mọi mặt trận, từ trong game ra đến ngoài đời thật, từ người chơi thường cho đến tinh anh đầu não, từ nhà báo cho đến phóng viên, từ thiếu niên cho đến trưởng thành, từ nhân vật trong truyện cho đến những độc giả xem truyện như tui.

Chúng ta tụ tập trời nam đất bắc, bất quản xa gần, bất quản khoảng cách địa lý, bất quản bạn trẻ hay già, bất quản bạn làm nghề nghiệp gì.

Bởi tụi tôi đều có một điểm chung, đó là khi hỏi chúng tôi yêu thích chiến đội nào nhất, tất cả mọi người đều sẽ đặt tay lên lồng ngực hô to răm rắp hai tiếng thân thương nhất trần đời:

LAM VŨ!




Thật ra, lâu lâu tui cảm thấy fans nhà mình bị chính chiến đội tụi mình chỉnh khá nhiều...

Nhớ hồi vòng bảng mùa 10, có một giai đoạn thành tích Lam Vũ gặp bất lợi liên tục, thua Bách Hoa Hoàng Phong thậm chí là đội nhỏ như Hạ Vũ, tụt hạng mạnh mẽ từ xếp nhì xuống xếp thứ năm. Fans thì lo sốt vó, nghi ngại cho tình trạng phong độ của chiến đội, còn Dụ đội thì tham dự họp báo mỉm cười nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay: “Tôi cảm thấy, chỉ là do xui xẻo tí thôi.”

Toàn trường miểu sát!

"Tôi cảm thấy, chỉ là do xui xẻo tí thôi." Đội trưởng Dụ Văn Châu cười trả lời.

"Nếu vì thế mà có thể tích điểm ăn ở, tới vòng chung kết gặp may trở lại, tôi thấy cũng là chuyện tốt đấy chứ!" Dụ Văn Châu nói tiếp.

Tích điểm ăn ở...

Cánh phóng viên dở khóc dở cười. Nói cái gì vậy anh zai?!

Mà khoan, có nghe Dụ Văn Châu đề cập đến vòng chung kết không? Gần đây Lam Vũ sa sút làm fan rất lo lắng cho slot đi tiếp của họ, ngờ đâu fan lo thì lo, chiến đội người ta chẳng gồng người lên hô hào, chỉ thuận miệng nhắc là nhắc thôi, đơn giản như đan rổ vậy.

Thế là fan tụi mình rủ nhau lụm tròng mắt đang rớt ra vào, lủi thủi mò về quê đan rổ...



Khụ.

Song fan Lam Vũ chính là như thế, không để bất kỳ rào cản nào ảnh hưởng đến chính tình yêu của chúng ta với chiến đội được.

Họ sẽ lo lắng cho thành tích lên xuống nhích một chút thôi của chiến đội, sẽ hô hào đòi luật chat voice đưa vào thi đấu để giảm áp lực cho đội trưởng nhà mình, sẽ không ngần ngại gào thét khản cả cổ họng trên sân nhà lẫn sân khách... vân vân.

Phần trên về Vu Phong tui cũng đã nói, fan Lam Vũ vĩnh viễn không thể điên cuồng như fan Bách Hoa, song điều đó không có nghĩa là chúng tôi không yêu chiến đội của mình bằng.

Tình yêu chiến đội của chúng tôi tuyệt không hề kém bất cứ ai.

Chỉ là tình yêu thì muôn hình vạn trạng, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh mà thôi. Như Tả Thần Duệ viết bài chỉ trích gay gắt Vu Phong, bởi chúng tôi có tức giận chứ không phải không, song bằng một phương thức khác, bằng một cách xử lý và tâm tình khác với Bách Hoa.

Mọi so sánh trên đời này đều là khập khiễng. Bởi tình yêu, vốn không thể rèn khúc định khuông một cách sáo rỗng cứng nhắc được.

Nhớ lúc trận Lam Vũ Hưng Hân, tui trích một đoạn tui yêu thích nhất về quang cảnh trên khán đài xanh dương chúng ta cho mọi người xem nhé.

Fan Hưng Hân có mọi lý do để high hết mình. Mà fan Lam Vũ chỉ tỉnh giấc ngỡ ngàng khi nghe họ hò hét sung sướng. Lam Vũ đang đi sau đối thủ ở thời điểm cực kỳ quan trọng, fan đội nhà sao có thể ủ rũ, sao có thể để quân mình héo hon tiêu cực?

Họ là nòng cốt, là những con người trung thành nhất của fanclub Lam Vũ. Hôm nay đến đây, là để chờ xem thắng lợi thuộc về Lam Vũ.

Họ không thể giúp tuyển thủ đội mình bất kỳ điều gì trong trận, nhưng ngoài trận, ít nhất cũng phải dốc hết toàn lực giúp chiến đội lên tinh thần!

"Lam Vũ cố lên!" Không biết là ai khởi đầu, nhưng lời hô hào cổ vũ nhanh chóng tràn khắp khán đài. Tất cả fan Lam Vũ đều hiểu ra rằng lúc này không phải thời điểm muộn phiền. Tình hình rất tệ, họ phải chấn chỉnh sĩ khí, chấn chỉnh tinh thần.

"Chỉ thua 1 điểm đầu người thôi mà, có gì ghê lắm đâu?"

Mỗi một người trong họ đều bắt đầu nghĩ vậy. Hi vọng đội nhà mau sớm ổn định tâm lý, nhưng trên khán đài họ không thể tác động đến tâm trạng tuyển thủ, đành cố sức thay đổi bầu không khí nhà thi đấu, mong sao có thể lan truyền tinh thần của mình đến với tuyển thủ.

Họ dõi theo bước chân Hoàng Thiếu Thiên về với hàng ghế Lam Vũ, nhìn đồng đội hắn đứng dậy vây quanh.

"Tô Mộc Tranh chơi hack chắc luôn!" Hoàng Thiếu Thiên đứng giữa đồng đội, hầm hừ.

Mọi người cười rộ.

"Đến đoàn đội cũng phải chú ý cô ấy nhiều hơn." Dụ Văn Châu nói.

Không ai bảo ai, Lam Vũ đã tiến ngay vào trạng thái chuẩn bị cho trận kế tiếp. Chuyện về lôi đài, họ một chữ cũng không nhắc lại.

1 điểm đầu người thôi mà, có gì ghê lắm đâu? Đó là slogan mà fan Lam Vũ tự động viên mình, còn chiến đội Lam Vũ thì không cần bất kỳ slogan nào.

Không lãng phí dù chỉ một giây một phút, chiến đội Lam Vũ tiếp tục hành trình.

Thật sự đọc khúc này, tui không biết nên tự hào về những chàng trai Lam Vũ của chúng ta hơn hay nên tự hào vì fans đội nhà của chúng ta hơn nữa.

Tuyển thủ Lam Vũ, không ai bảo ai, đến một slogun động viên cũng không cần, họ vẫn luôn sở hữu một sự tự lập phi thường mạnh mẽ, chưa từng ngừng bước chân của mình về hướng chiến thắng.

Fans Lam Vũ, bất quản có giúp được cho đội nhà cho hay không, bất quản hành động nhìn như vô nghĩa của mình có gây ra ảnh hưởng thực tế gì không, đã không thể giúp trên sàn đấu thì nhất định chúng ta cũng không được yếu thế trên phương diện tinh thần.

Hô hào, phải là hô to nhất. Niềm tin, cũng xin dành trọn niềm tin lớn nhất gửi đến chiến đội nhà mình.

Đó là thể thao. Đó là yêu. Đó là Vinh Quang.

Một Vinh Quang, thuộc về tất cả mọi người.



Song tui từng viết về tâm tình của fans trong “Bạn không có quán quân”, rằng: "Có người nói, ngu ngốc nhất là fan. Ngây thơ nhất là fan. Đơn thuần nhất là fan. Bội bạc nhất là fan. Trung thành nhất là fan. Khờ nhất là fan. Hoang dại nhất cũng là fan."

Chúng ta... cũng từng mắc sai lầm đó thôi.

Sau trận đấu Hưng Hân Lam Vũ, mười lăm phóng viên nhà báo tụ tập “tấu lên những tờ sớ dài không phải để hỏi han phỏng vấn, mà để hùng hồn lên án, kết tội trận thua của Lam Vũ.”

Chiến lược, chiến thuật, nhận định, ý thức, phong độ biểu hiện...

Người chiến đội Lam Vũ như bị lột sạch đặt trên thớt gỗ, bị quần chúng chen chúc cầm dao, tranh nhau mổ xẻ.

Từng nhát từng nhát, không ai chạy thoát.

Hoàng Thiếu Thiên đã sớm không kiềm chế nổi, mấy lần muốn cướp lời nhưng đều bị đội trưởng Dụ Văn Châu dùng ánh mắt ngăn cản. Dụ Văn Châu hiểu hắn cả trong trận lẫn ngoài trận. Anh biết rất rõ lời lẽ phóng viên sẽ làm hắn nổi điên thế nào, nhưng anh ngăn hắn phản ứng.

Ngoài việc cấm cản Hoàng Thiếu Thiên, Dụ Văn Châu không làm gì khác mà chỉ lẳng lặng ngồi nghe, trên mặt vẫn một nụ cười như có như không.

Những người đang lải nhải trước mặt anh, không ai không một thái độ tâm huyết tràn trề như chỉ mong điều tốt nhất cho Lam Vũ. Dụ Văn Châu quen mặt rất nhiều người trong số họ, biết họ rất quan tâm Lam Vũ, từng viết vô số bài báo ca ngợi Lam Vũ, thậm chí vì Lam Vũ mà múa bút cãi cọ với antifan.

Họ yêu quý Lam Vũ, nên cũng kỳ vọng rất cao ở Lam Vũ. Kỳ vọng càng cao, thất vọng càng nhiều.

Nhưng...

Anh ngồi đó, yên tĩnh lắng nghe từng lời.

Nhìn đội nhà thua trận tui vốn đã buồn rười rượi, đọc đến đây, lòng càng đau như cắt, xát muối vào tim.

Những người nhà báo và phóng viên đó, đều là những người yêu mến Lam Vũ đó thôi?

Nhưng đôi khi, cách chúng ta bày tỏ sự yêu quý lại gây ra tổn thương đến với chính thứ ta yêu mà ta lại không hề ý thức được điều đó, chỉ biết “nhân danh tình yêu” mà làm càn, hào nhoáng đến trống rỗng.

Tuyển thủ thua trận thì họ chưa đủ cay đắng hay sao? Tại sao phải cứ lột sạch sẽ bọn họ ra mà chém thêm những nhát dao tàn nhẫn như thế? Vì tình yêu sao? Tại sao tình yêu lại tàn nhẫn đến mù quáng như thế?

Đọc mà xót xa cho tuyển thủ, lại cũng tội nghiệp cho phóng viên. Khác hẳn với cách hội Nguyễn Thành công kích Đường Nhu, những phóng viên và nhà báo ở đây đều yêu thích và ủng hộ Lam Vũ, đều từng đấu tranh cổ vũ cho đội nhà của mình trước mặt antifan.

Sau trận thua này, có lẽ trái tim của họ cũng bị tổn thương, và họ chọn cách phát tiết bằng cách chất vấn nặng nề tuyển thủ.

Trong giây phút phẫn nộ, miệng lưỡi con người còn sắc bén hơn đao kiếm ở những trận tụ tập đánh giết phát tiết của Lam Khê Các xưa kia.

Bởi, phương hướng họ chỉa thứ vũ khí ác độc vô hình đó, là về chính những tuyển thủ Lam Vũ họ yêu mến ủng hộ.

Tổn thương Lam Vũ, cũng tổn thương chính mình.

Vậy còn chẳng bằng cách người chơi bình thường xách kiếm vào game chém giết kẻ thù phát tiết còn đỡ hơn. Ít nhất, chém xuống là da thịt của kẻ thù, chứ không phải hạ đao xuống chính trái tim vốn đã rỉ máu của nhau.

Một lần nữa, lại là Dụ đội đứng ra điểm tỉnh chúng ta... Mọi người biết không, khi gặp được cảnh tượng anh “chỉnh người” tạt nước lạnh này đối với chúng ta lại một lần nữa, thì lần này lại khiến tui lại vô cùng cảm kích và thấy may mắn đến vô vàn.

Anh ấy hiểu sự lo lắng và thất vọng của chúng ta, hiểu sự phẫn nộ của chúng ta. Song chính anh là một người anh cả sẽ uốn nắn chỉ dạy cho chúng ta, phản bác lý lẽ đúng sai, để tình yêu của chúng ta không bị lệch lạc, không mang bóng đao ánh kiếm hại mình hại người.

Anh sẽ buồn bã cùng chúng ta, chia sẻ trái đắng thất bại cùng chúng ta. Nhưng khi lý trí của fans đứt dây cương, thì anh sẽ là người đầu tiên đứng ra ghìm nó lại, để ngăn chúng ta làm điều điên cuồng và sai trái lệch lạc.

Bảo vệ Lam Vũ anh yêu, bảo vệ Lam Vũ tụi mình cùng yêu.

Không chỉ có chiến thắng thì tuyển thủ và fans mới cùng sẻ chia được. Qua những thất bại và sai lầm, qua những lạc đường và cay đắng, chúng ta vẫn có thể quây quần ở bên nhau dưới ngọn đèn ảm đạm, tiễn mùa hè, và lột xác trưởng thành hơn từng tí một, trở thành những con người tốt đẹp hơn trên đời.

Lam Vũ, ở cái chiến đội này, tui như chưa bao giờ ngừng chứng kiến sự trưởng thành. Từ thành viên cho đến nhân viên, từ tuyển thủ cho đến fan hâm mộ, chúng tôi bằng cách này hay cách nọ, luôn đỡ đần dìu dắt nhau qua nghịch cảnh, cứu cánh lẫn nhau, cứu cánh chính mình.

Hi vọng, chưa từng lụi tàn dưới sắc xanh dương vĩnh hằng bất diệt.






Có vui có buồn, có buồn có khóc, có bình thản cũng có điên cuồng, có sai lầm cũng có trưởng thành. Hai chữ “Lam Vũ” không đơn thuần chỉ là một cái tên, cũng không chỉ gói gọn trong vài cái tên tuyển thủ lác đác, nó còn là một lối sống lối nghĩ. Nghĩ như người Lam Vũ, yêu như người Lam Vũ, cống hiến như người Lam Vũ, sống như người Lam Vũ, mơ mộng như người Lam Vũ, nói chuyện như người Lam Vũ, bước đi như người Lam Vũ, dũng cảm như người Lam Vũ, thẳng sống lưng như người Lam Vũ, thông tuệ như người Lam Vũ, tử tế như người Lam Vũ, lạc quan như người Lam Vũ, khóc như người Lam Vũ, cười như người Lam Vũ, hạnh phúc như người Lam Vũ, trưởng thành như người Lam Vũ.

Kính ghi danh tất cả những người Lam Vũ từng xuất hiện trên đời này: mọi tuyển thủ dù đã đi hay còn ở, những người thiếu niên ngày đêm chăm chỉ trong trại huấn luyện chờ ngày thành danh, ông chủ và ban quản lý đã tạo ra một môi trường đặc trưng nơi đây, bộ phận kỹ thuật chế tạo vô số vũ khí và trang bị ví như Băng Vũ hay Lời Nguyền Diệt Thần, các phong ban hậu cần quảng cáo, những tinh anh công hội, những người chơi bình thường, fan não tàn, fan lý trí, nhà báo, phóng viên, những bóng người luôn hô hào cổ vũ cho Lam Vũ trên khán đài, những người đọc truyện và yêu thích cái chiến đội kỳ lạ này, những người từng vì mái nhà này mà nỗ lực, những người rời đi, những người vẫn còn cố gắng, đại thần, tiểu thần, những con người dũng cảm ôm hoài ước mơ, những người yêu thích màu xanh dương dịu mát, những người từng viết dù một lời chúc một lời ủng hộ của các bạn với Lam Vũ chúng tôi....

Và cả, những người tui chưa thể kể tên hết nữa, bởi danh sách này kéo dài vô tận, như chính dòng sông xanh vắt ngang tuổi thanh xuân, như chính tình yêu của chúng ta đối với nơi này.

Cảm ơn.

Cảm ơn rất nhiều.

Cảm ơn mọi người vì đã yêu quý chiến đội này đến vậy. Cống hiến cho nó, hi sinh cho nó, từng đồng hành cùng khóc cùng cười, từng vấp ngã trưởng thành với nhau.

Bởi, Lam Vũ là một ngôi nhà tuyệt vời nhất chứa chấp những khuyết điểm, che chở cho sự trưởng thành và vút bay, ươm mầm những ước mơ và hi vọng.

Nó là ngôi nhà cho tất cả mọi người, không hề gói gọn vẻn vẹn trong danh sách mười cái tên thi đấu trên sân, cũng không hề gói gọn trong những dòng chữ tui viết nơi đây trong những bài viết này thôi.

Ai ai cũng được chào đón ở đây, để mơ mộng, để hy vọng, để té ngã, và để trưởng thành, để yêu.

Ohana means family.

Family means nobody gets left behind, or forgotten.





Bài tiếp theo, cũng là bài cuối cùng, sẽ viết về chính tôi. Bởi tôi cũng là người Lam Vũ, và trên đời này không có người Lam Vũ nào bị ra rìa.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook