Hoàn [Lẩu thập cẩm][Hạ Vũ] Thăm dò bí mật

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#1
Thăm dò bí mật

Author: 子书洂旲
Edit + beta: Băng Ly


Thuộc PJ Lẩu Thập Cẩm - Mỹ vị nhân gian, đến giờ ăn bún!




Thiết lập:


Sân nhà của chiến đội Hạ Vũ ở phương Nam.

Thành viên: đội trưởng Võ Soái (nhu đạo), Triệu Bân (khí công sư), Lý Cửu (lúc này chắc vẫn còn là trại sinh của trại huấn luyện, chưa phải thành viên chính thức).

Thành viên OC: Phó đội trưởng (Cuồng kiếm sĩ), mục sư, đạo tặc lão Khương, ma kiếm sĩ (sắp giải nghệ).

***​

Nội bộ chiến đội Hạ Vũ có một quy định bất thành văn, trừ đội viên chính thức, còn lại bất kỳ ai muốn vào phòng huấn luyện đều phải gõ nhẹ cửa ba lần, chờ khi có người đáp lại mới có thể vào trong.

“Thực ra, đội trưởng của chúng ta là cao thủ võ lâm.” Lão Khương, đạo tặc của Hạ Vũ ngồi xếp bằng trên ghế chuyên dụng, hạ thấp giọng xuống tỏ vẻ bí hiểm.

Trong trại huấn luyện đều là thiếu niên mười mấy tuổi, nghe hắn nói như vậy thì nửa tin nửa ngờ.

“Thật sao anh?”

“Anh không lừa chúng em đấy chứ?”

“Thế ngoại cao nhân đều như vậy, em nghĩ chắc là đúng đấy.”

“Em thực sự muốn biết bí mật của đội trưởng.”

….

“Tiền bối, hay là anh tiết lộ cho tụi em một chút thôi?”

“Suỵt.” Lão Khương nhìn phản ứng của đám nhỏ, giơ ngón tay lên chặn miệng, mỉm cười, “Phật dạy rồi, không thể nói.”

“Lão Khương, về huấn luyện ngay!”

Một tiếng hét cực kỳ vang vọng cách hành lang truyền đến, nghe được rõ ràng sự giận dữ bên trong. Đạo tặc cả kinh ngồi không vững, cái ghế nghiêng ngả đi, suýt nữa khiến hắn ngã dập mặt, may có trại sinh trẻ tuổi ngồi gần đó nhanh tay đỡ được, mọi người lại xúm vào cùng đỡ ghế, mới giúp lão Khương tránh được kiếp nạn.

“Đi đây, cao thủ đang triệu hồi anh rồi.” Lão Khương nhanh chóng chạy đi, không quên vơ mấy túi đồ ăn vặt trên bàn, “Trại huấn luyện cấm đồ ăn vặt, anh tịch thu của mấy đứa hahahaha…”

Đằng sau có mấy đứa nhỏ gào lên đầy bất bình.

“Này lão Khương kia! Trại huấn luyện không cho, nhưng phòng huấn luyện cũng có cho đâu?”

“Lão đạo tặc, anh dám lấy việc công làm việc tư.”

“Quá đáng lắm rồi, tôi sẽ tố cáo anh với đội trưởng, chờ đó!”



Một đám khác lại đang chụm đầu vào nhau bàn luận bí mật nhỏ mà lão Khương vừa chia sẻ.

“Hay là chúng ta lén lút thăm dò bí mật đi!”

“Không được đâu, tụi bây không thấy cả quản lý đi vào cũng phải gõ cửa à?”

“Vậy làm sao bây giờ? Hay tao đi hỏi phụ trách viên của tụi mình nhé?”

“Đi đi, nếu mày ngại khối lượng huấn luyện chưa đủ.”

“Ài, Tiểu Giang, mày không tò mò à?”

Có đứa lấy cùi chỏ chọc chọc cậu thiếu niên đang chăm chỉ huấn luyện bên cạnh.

Bị đồng đội làm phiền, huấn luyện bị cưỡng ép gián đoạn, phần mềm ghi chép thêm một lần thất bại, Giang Ba Đào cũng không tức giận, bỏ tai nghe xuống, nhẹ nhàng hỏi, “Sao thế?”

“Tao đang hỏi mày có tò mò bí mật của đội trưởng không?”

“À thì, chuyện này…” Giang Ba Đào nghiêng đầu suy nghĩ, nhưng chưa kịp nghĩ nên đáp như thế nào thì nhìn thấy gương mặt quen thuộc qua cửa sổ thuỷ tinh, vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở, “Phụ trách viên đến rồi.”

Phòng huấn luyện đang ồn ào lập tức yên tĩnh lại, nhưng bí mật như hạt giống nảy mầm trong lòng đám thiếu niên.

“Tiền bối.”

Trong số đội viên chính thức, người có quan hệ tốt nhất với Giang Ba Đào là ma kiếm sĩ đang chuẩn bị giải nghệ. Hắn bước nhanh lên phía trước, mua một lon hồng trà từ máy bán hàng tự động, đưa cho ma kiếm sĩ.

“Tiểu Giang à, sao lại hối lộ anh tiếp rồi?” Ma kiếm sĩ nhìn thấy hắn, ánh mắt tràn đầy ý cười, xem Giang Ba Đào như đồ đệ chân truyền của mình, bình thường cũng hay tới trại huấn luyện dạy bảo. Giang Ba Đào mỗi khi có băn khoăn gì thường mua cho anh ấy chai nước, anh ấy cũng thoải mái nhận.

“Đâu nào, không phải thế.” Tiểu Giang gãi đầu ngượng ngùng, “Tiền bối, em muốn hỏi anh một chuyện.”

“Được rồi, nói đi.”

Hai mắt Giang Ba Đào sáng lấp lánh, “Võ đội… anh ấy… thực sự biết võ công sao?”

“Phụt… khụ khụ khụ…” Ma kiếm sĩ vừa uống một ngụm hồng trà, lập tức bị sặc ho khan.

“Tiền bối, anh có sao không?” Giang Ba Đào vội vàng xoa xoa lưng ma kiếm sĩ.

Ma kiếm sĩ khoát khoát tay, một lúc lâu mới hồi phục được, giọng điệu vô cùng chắc chắn, “Lão Khương nói với mấy đứa à?”

Giang Ba Đào gật đầu.

Ma kiếm sĩ lắc đầu, “Nói đến võ công… nếu em nghĩ Thái Cực là võ công.”

Thái Cực? Không phải đội trưởng chơi nhu đạo à? Trong đầu Giang Ba Đào hiện lên một loạt dấu chấm hỏi.

Được rồi, không hỏi được thì tìm cách khác. Giang Ba Đào chăm chú quan sát, phát hiện ra vào mỗi buổi sáng chủ nhật, đội trưởng đều sẽ ra ngoài. Đợi một tuần, cuối cùng cũng tới chủ nhật, hắn cố ý dậy sớm, ngồi núp sau bụi cây xanh trước cửa lớn Hạ Vũ, thấy đội trưởng ung dung đi ra, xách theo một cái túi trên lưng, rẽ ngang theo hướng bên phải, bèn lén lút theo sau.

Đang bí mật theo dõi nên hắn dè dặt đề phòng, ai ngờ đội trưởng chỉ dừng ở quán ven đường mua hai cái bánh bao ăn sáng, sau đó đi vào công viên ở gần đó.

Giang Ba Đào khá quen thuộc với công viên này. Sau khi vào trại huấn luyện, hắn và mấy đứa trại sinh khác từng ra đây chơi, nhưng sau này huấn luyện càng lúc càng nặng, lại thêm chơi game đến khuya nên các thiếu niên thường ngủ nướng buổi sáng, quả thực không ai ra ngoài vào giờ này để gặp đội trưởng ở đây cả.

Lúc này người trong công viên khá ít, trừ người dắt chó đi dạo thì là các cụ ông cụ bà tập thể dục buổi sáng. Giang Ba Đào tận mắt thấy đội trưởng của bọn họ sau khi vào nhà vệ sinh công cộng thì đã thay sang bộ đồng phục Thái Cực, hoà mình vào đội ngũ cùng các ông bà trò chuyện vui vẻ.

Moá, thực sự là Thái Cực.

Hiện tại Tiểu Giang có thể xác nhận hai điều. Một là đội trưởng không phải cao thủ võ lâm, lão Khương chỉ lừa bọn họ thôi. Hai là, phòng huấn luyện của chiến đội quả thực có bí mật gì đó.

Vì thăm dò chân tướng, sau khi chăm chỉ huấn luyện, Giang Ba Đào tập trung nghiên cứu các đội viên khác.

Đội trưởng dường như có liên quan tới bí mật này.

Đội phó bình thường là người lạnh lùng, chức nghiệp Cuồng kiếm sĩ, phong cách cuồng dã bạo lực. Tiểu Giang lắc đầu phủ định, hắn không sợ anh ta, có điều kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Khí công sư Triệu Bân, người theo tôn chỉ cần cù bù thông minh, mỗi ngày đều bám rễ trong phòng huấn luyện, Tiểu Giang không quen thuộc với anh ta mấy.

Đạo tặc lão Khương chuyên bịa ra “chuyện xưa” để trêu đùa lừa gạt bọn họ, chắc chắn không bao giờ tiết lộ bí mật đâu.

Tiền bối ma kiếm sĩ nói với hắn, chờ khi hắn thành đội viên chính thức rồi sẽ biết thôi. Giang Ba Đào hiểu đây là lời động viên hắn nỗ lực vươn lên, nhưng hắn thực sự rất tò mò.

Cuối cùng chỉ còn mỗi mục sư.

Giang Ba Đào tâm tư cẩn thận, giao tiếp khéo léo, không lâu sau đó đã thân quen với mục sư. Không chịu được việc suốt ngày bị hắn hỏi tới hỏi lui, mục sư rốt cuộc cũng mềm lòng nói nguyên nhân cho hắn.

“Dù sao mùa giải sau cậu cũng ra mắt rồi, vậy tôi nói cho cậu biết trước vậy. À, cậu còn chưa biết chuyện này phải không, đừng vui mừng lộ liễu quá nhé, chờ khi quản lý đến thông báo thì cậu ra vẻ bất ngờ, đừng nói tôi tiết lộ trước cho cậu.”

Giang Ba Đào giơ hai ngón tay phải lên làm dấu thề, nhẹ gật đầu.

Mục sư bắt đầu dông dài kể lể chuyện xưa, cuối cùng Giang Ba Đào vất vả tổng hợp những chuyện anh ta kể, xâu chuỗi lại theo trình tự: Hạ Vũ thông qua thi đấu khiêu chiến mà vào Liên minh, những thành viên ban đầu của chiến đội phần lớn đều học hành không giỏi. Cạnh nhà đội trưởng có một cô gái nhỏ, trên đường đi học bị lưu manh chặn đường doạ nộp tiền, đội trưởng đi qua thấy thế thì chạy tới ngăn cản, đúng lúc gặp phải đội phó cũng nhiệt tình làm việc nghĩa. Đạo tặc lão Khương sống ở ngay cạnh trường học cũng chạy ra doạ đám lưu manh kia, nói đã báo cảnh sát. Ba người vì vậy mà quen biết, lại cũng đều chơi Vinh Quang nên dễ kết thân với nhau, lập tổ đội tham gia vòng khiêu chiến. Không ngờ có thể thực sự vượt qua vòng khiêu chiến, lấy được tư cách gia nhập Liên minh, trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp.

Sau này có tên lưu manh ngày xưa muốn trả thù đội phó, đội trưởng chặn giúp đội phó một dao, sau lưng lưu lại sẹo. Đội trưởng cũng không bận lòng, tới cửa hàng xăm để xăm hai chữ Hạ Vũ, nhưng vì không nói rõ nên ông chủ xăm hai chữ Hạ Vũ hơi to. Còn đội trưởng thì hay mặc áo ba lỗ vào mùa hè nên sẽ lộ ra một phần hình xăm sau lưng, nếu để đám nhỏ trại huấn luyện nhìn thấy thì sợ mất hình tượng, vì thế đội phó và lão Khương bàn nhau, đặt ra quy định vào phòng huấn luyện phải gõ cửa ba lần.

“Chuyện là như vậy sao?” Giang Ba Đào sắc mặt phức tạp hỏi lại.

Mục sư bất đắc dĩ đáp, “Là cậu cứ đuổi theo tôi hỏi mãi, tôi nói sự thật cho cậu rồi thì cậu lại không tin.”

“Không phải, em tin chứ.” Tiểu Giang thở dài.

“Nếu cậu thích thì cũng có thể xăm hai chữ Hạ Vũ chơi.” Mục sư đề nghị, tiện tay tháo đồng hồ xuống, hình xăm hai chữ Hạ Vũ nhỏ giấu dưới dây đeo đồng hồ.

Giang Ba Đào chỉ im lặng không đáp.

Sau này hắn tới Luân Hồi vào kỳ chuyển nhượng mùa đông sau mùa giải thứ sáu. Từ đó trở đi, hắn cũng tập được thói quen đeo đồng hồ, phía dưới dây đồng hồ ẩn giấu bốn chữ, hai chữ trong đó, chính là Hạ Vũ.




***​
 

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#2
Câu hỏi:

1. Đội trưởng Võ Soái có phải cao thủ võ lâm như lời đồn không?

2. Ai là người nói “bí mật của phòng huấn luyện” cho Giang Ba Đào?

3. Sau khi chuyển tới Luân Hồi, Giang Ba Đào tập được thói quen gì?
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#3
1. Hem, vì Thái Cực hem phải Võ Đang =)))
2. Mục sư
3. Đeo đồng hồ
Câu hỏi:

1. Đội trưởng Võ Soái có phải cao thủ võ lâm như lời đồn không?

2. Ai là người nói “bí mật của phòng huấn luyện” cho Giang Ba Đào?

3. Sau khi chuyển tới Luân Hồi, Giang Ba Đào tập được thói quen gì?
 

Bình luận bằng Facebook