Hoàn [Lẩu thập cẩm] [Song Hoa] Hoàng tử tóc mây

Duẫn Thiên

Trùm đầu Bông đi buôn, loại phi pháp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
194
Số lượt thích
1,532
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Phồn Hoa Huyết Cảnh
#1
Sản phẩm thuộc project Lẩu thập cẩm - Lẩu nào cũng ngon, bún nào cũng hoàn

Hoàng tử tóc mây
Tác giả: Loading...
Edit: Duẫn Thiên


—— Thế giới bên ngoài, có dáng vẻ thế nào nhỉ.

-

Trương Giai Lạc bị một mụ phù thủy tên là Sở Vân Tú nuôi lớn, từ lúc biết nhận thức đã sống bên trong tòa tháp cao, chưa bao giờ rời xa quá nửa bước.

"Con nhất định không được rời khỏi nơi này nha." Diện mạo Sở Vân Tú chưa từng thay đổi kể từ khi Trương Giai Lạc còn bé, dĩ nhiên Trương Giai Lạc đã từng thử tìm đường chết mà hỏi tuổi nàng, kết quả là ăn đánh và bị cảnh cáo rằng không được hỏi tuổi tác của phụ nữ.

"Thế giới bên ngoài rất rất nguy hiểm, có rất nhiều người mơ ước mái tóc dài xinh đẹp của con." Mụ phù thủy nói như vậy.

A, thật muốn ra ngoài nhìn xem sao.

Trương Giai Lạc luôn tựa bên cửa sổ, u buồn nhìn thị trấn cách đó không xa.

Đôi khi cậu rất muốn cắt phăng mái tóc còn dài hơn cả tòa tháp này, Trương Giai Lạc nghĩ rằng đây có lẽ chính là lí do khiến cậu không thể ra ngoài.

"Lạc Lạc ơi —— thả mái tóc thật dài của con xuống đi ——" Mụ phù thủy trở về sau khi mua đồ ăn, hô như vậy bên dưới tháp. Trương Giai Lạc thở dài bước đến bên cửa sổ, thả mái tóc dài của mình xuống.

Sở Vân Tú liền cầm lấy tóc của cậu, leo lên một cách nghiên ngả. Vừa mới giẫm lên bệ cửa sổ là nàng đã nở nụ cười quỷ dị ngay, lấy từ trong túi vải lớn ra một thứ: "Lạc Lạc à, xem ta mua cho con đồ tốt này."

Váy đầm màu hồng phấn.

Trương Giai Lạc ngước nhìn trần nhà mà suy nghĩ, ít nhất vẫn đỡ hơn bộ cũ.

Nhưng lần này còn gắn thêm mấy bông hồng nhỏ dung tục là cái qué gì!

"Còn có kẹp tóc nữa đó nha (●°u°●) " "

-

"Ôi chao ta đúng là sơ ý." Sở Vân Tú vỗ đùi, "Lạc Lạc ơi cho ta xuống nào, ta có thứ quên mua."

"..."

-

Hoàng tử mèo Tôn Triết Bình ở trong bụi cỏ, nhìn trộm mụ phù thủy với mái tóc đuôi sam màu nâm trượt từ trên xuống, siết chặt trọng kiếm Táng Hoa trong tay.

Đây là người mà nông gia kia đã nói... Mụ phù thủy luôn gào rống làm phiền nhà dân đó hả! Phía trên kia còn có mái tóc dài kỳ quái?
Đây thật sự là một nơi phức tạp khó đoán.

Vì thế hắn thừa dịp mụ phù thủy dần đi xa, đứng dưới tháp cao mà ép giọng hô: "Lạc Lạc, thả mái tóc dài của ngươi xuống đi!"

Trương Giai Lạc cũng không phải đứa ngốc, nghe một phát là thấy sai sai liền, rống to: "Ngươi là ai!"

"Ta là Tôn Triết Bình!"

"Đến làm gì!"

"Đến điều tra quấy nhiễu dân!"

"Đệch, quấy nhiễu dân?" Trương Giai Lạc cảm thấy chuyện này không bình thường. Ngồi xổm trên bệ cửa sổ nhìn Tôn Triết Bình phía dưới, "Ở đây không có người như vậy, ngươi yên tâm đi đê!"

Tôn Triết Bình ngửa đầu, gian nan đối mắt với Trương Giai Lạc: "Còn nói không nữa, chính là ngươi và người phụ nữ kia đấy! Mở cửa cho ta lên, ta có lệnh khám xét!"

"Không có cửa! Ngươi không vào được!"

-

Ngày hôm đó, cư dân xung quanh đều cảm thấy.

Không phải có hoàng tử đến giúp đỡ hả.

Tại sao càng ồn ào hơn thế.

-

02

Tóm lại hai người một trên tháp một dưới tháp gào nửa ngày, Trương Giai Lạc hơi choáng vì sợ độ cao mà Tôn Triết Bình cũng mỏi cổ vì ngước đầu lâu. Trương Giai Lạc lẩm bẩm một hồi cũng xem như ném tóc của cậu xuống.

"A ngươi nhẹ tay chút." Trương Giai Lạc cầm cây kéo, đứng trên bệ cửa sổ diễu võ dương oai, "Ta đau là ta cầm kéo cắt tóc cho ngươi ngã chết."

Mái tóc dài đến vô lý trước mặt Tôn Triết Bình này được chăm sóc khá tốt, sợi tóc màu nâu ánh lên vẻ bóng loáng.

Nhất định là ngày nào tên kia cũng rảnh đến mức để ý đến tóc hoài.

Tôn Triết Bình không chút thương hương tiếc ngọc mà túm một nhúm, Trương Giai Lạc nhịn cái cảm giác đau đớn do da đầu bị kéo, vừa lẩm bẩm câu chửi tục không biết học từ ai vừa kéo hắn lên.

"... Rốt cuộc thì ngươi là ai."

Tôn Triết Bình nghi ngờ liếc cậu một cái: "Không phải ta đã nói rồi sao, ta là Tôn Triết Bình, ngươi tên Trương Giai Lạc đúng không?"

"Ồ." Trương Giai Lạc nói, "Trí nhớ không tốt. Tại sao ngươi cứ đòi lên hoài vậy?"

Tôn Triết Bình mặt không cảm xúc: "Ồ, tại sao vậy nhỉ, ta nhớ là ta tới điều tra quấy nhiễu dân, ngươi có thể nói về thân thế của ngươi trước không, ví dụ như về tóc của ngươi."

"Nói tới tóc." Trương Giai Lạc kéo ghế ngồi xuống, "Từ lúc nãy ta đã nghĩ đến một vấn đề... Tóc của người bên ngoài đều ngắn giống như ngươi sao?"

"Ít nhất là đúng với phần lớn người có giới tính nam."

"Tóc của ta..." Trương Giai Lạc chống cằm nghĩ ngợi, "Ta cũng không rõ lắm, người nuôi dưỡng ta bịa ra một câu chuyện rất buồn cười cho ta nghe, ta đã chẳng còn tin mấy thứ đó từ hồi năm tuổi rồi."

"Ngươi chưa từng rời khỏi nơi này sao?" Tôn Triết Bình có chút sững sờ.

"Chưa." Trương Giai Lạc nhìn hắn đầy kỳ quái, sau đó như mới nghĩ ra cái gì mà nhảy dựng lên, đến góc tường cầm cây chổi tới, "Đệch, sao ta lại cho một kẻ ô uế từ bên ngoài như ngươi lên đây!"

Tôn Triết Bình: "... Người nuôi ngươi chắc là mụ phù thủy nhỉ, không thì làm sao có thể nuôi con người ta thành ra thế này được."

"Đệch sao ngươi biết!"

"... Khoan, có phải bà ta tên là Sở Vân Tú hay không?"

"Sao ngươi biết!"

Tôn Triết Bình giật giật khóe miệng: "Phù thủy Sở Vân Tú, tội phạm truy nã chạy trốn khỏi Yên Vũ quốc đến Bách Hoa, truyền bá BL khắp mọi nơi. Khẩu hiệu tuyên truyền rất tốt, lừa gạt được muôn vàn thiếu nữ thiếu nam."

"..." Trương Giai Lạc trợn mắt với vẻ không thể tin, "Ngươi đừng có đùa?"

"Sao ta phải gạt ngươi?"

"Ngoài, bên ngoài cũng không phải cái nơi như... luyện ngục á hả?"

"Dĩ nhiên là không." Tôn Triết Bình cười, "Bên ngoài là, nơi rất tốt."

Trương Giai Lạc cúi đầu im lặng thật lâu.

Đến nỗi khi Tôn Triết Bình cảm thấy yên tĩnh phát sốt ruột, muốn lên tiếng nói gì đó thì lại nghe thấy Trương Giai Lạc khẽ nói: "Ngươi có thể mang ta ra ngoài nhìn không?"

Tôn Triết Bình có hơi kinh ngạc: "Ngươi không sợ ta bắt cóc ngươi à?"

"Sợ cái quái, lá gan của đàn ông không thể bé được."

"Vậy thì đi." Tôn Triết Bình mỉm cười vươn tay ra.

03

"Ồ đợi đã ngươi nói cái gì?" Tôn Triết Bình như nghĩ đến gì đấy, "Ngươi là nam?"

"... Không nhìn thấy sao." Trương Giai Lạc giật nhẹ nam trang vẫn còn tính là mới toanh trên người mình, áo sơ mi trắng bình thường và quần kaki, dù bộ đồ này có phần trung tính cũng không đến mức bị nhìn nhầm.

"Ừm..." Sau khi khoa tay múa chân một hồi, Tôn Triết Bình bỗng dưng tỉnh ngộ, "Tóc ngươi dài quá, cắt đi." Hắn vuốt cằm, "Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, sao tóc ngươi mọc dài như vậy, dù từ hồi mới sinh đến giờ chưa từng cắt khúc nào cũng đâu có dài nhiều đến thế."

"Ai biết đâu, nếu nói cắt dễ như vậy thì mụ phù thủy đã cắt cho ta từ lâu rồi." Trương Giai Lạc nói, "A, cắt hết cứ thấy cam lòng kiểu gì, nuôi dài tới vậy luôn cơ mà." Cậu lấy tay ra hiệu đến một vị trí gần ngang vai.

"Kệ nó đi." Tôn Triết Bình nhíu mày, "Mụ phù thủy kia sắp về rồi đúng không? Chúng ta mau đi thôi." Nói rồi, hắn đứng lên bệ cửa sổ: "Hình như dùng tóc của ngươi để trượt xuống thì có hơi phản khoa học nhỉ…?”

"Leo xuống?" Trương Giai Lạc đề nghị.

Tôn Triết Bình nhìn cánh tay trắng trẻo gầy guộc của người đề nghị, thở dài: "Ta cõng ngươi."

-

Tôn Triết Bình ném mớ tóc xuống rồi cõng Trương Giai Lạc lên lưng, đạp lần theo mấy cục đá lồi lõm để leo xuống dưới.

Đơn giản hơn tưởng tượng. Tôn Triết Bình nghĩ.

"Trương Giai Lạc, ngươi có thể ghìm cổ ta nhẹ chút không."

"Ta sợ độ cao." Trương Giai Lạc vừa nói vừa nới lỏng lực tay, cậu không khỏi nhìn xuống dưới, mặt đất vẫn trông cách mình rất xa như cũ, ngửa đầu nhìn lên thì thấy chỗ mà bọn họ vừa leo xuống cũng đã cách rất xa rồi.

Sau đó cậu lại kẹp chặt chân.

Rất yên tĩnh, cho đến khi Tôn Triết Bình gầm ra một tiếng mắng.

"Đệch!"

Lòng bàn tay tích tụ mồ hôi vì căng thẳng, hắn trượt tay khỏi khối đá rồi cùng Trương Giai Lạc rớt xuống đất.

Trương Giai Lạc sợ đến mức nhắm chặt mắt, nhưng cảm giác bị ngã lại không kéo dài quá lâu, hoặc phải nói rằng cả quá trình rơi chưa tốn đến nửa giây —— tóm lại là khi cậu hồi phục tinh thần thì đã thấy mình nằm trên bãi cỏ mềm mại.

Mặt cỏ ở dưới ánh mặt trời tỏa ra mùi hương khô ráo sảng khoái, mái tóc dài màu nâu của cậu trải ngổn ngang trên người còn thân thể thì đè lên Tôn Triết Bình.

"Rất xin lỗi." Tôn Triết Bình nhanh chóng ngồi dậy, "Tay trơn, tay trơn."

"... Cũng may là sát đất." Trương Giai Lạc giật giật khóe miệng.

"Được rồi, đi theo ta." Tôn Triết Bình vỗ bụi trên người, vươn tay về phía Trương Giai Lạc, "Lên trấn trước đi."

-

Tôn Triết Bình cảm thấy Trương Giai Lạc giống hệt như động vật nhỏ, bị tên thợ săn gian xảo lừa khỏi rừng rậm đã sống từ lâu mà vẫn ngu ngơ không hiểu, chỉ biết dùng đôi mắt xinh đẹp đơn thuần thu hết cả một thế giới xa lạ vào trong.

"Ta nói này, " Tôn Triết Bình nghiêm túc hẳn, "Ngươi nên cắt tóc đi, chứ để vậy vào trấn thì nổi bật quá."

"..." Trương Giai Lạc trông hơi do dự, sau một hồi suy tư liền mượn Táng Hoa của Tôn Triết Bình, tự tay cắt đi mái tóc nâu như đã quyết.

Mái tóc đứt rời nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Tôn Triết Bình đoán trấn nhỏ vào ngày mai sẽ rất ồn ào náo loạn, dù sao việc trên đất mọc ra đống tóc dài mấy chục mét... Chẳng phải kỳ quái lắm sao.

04

Khoan khoan

Chúng ta quên mất một người vô cùng quan trọng rồi.

-

Sở Vân Tú u ám nhìn tòa tháp cao không một bóng người, ban nãy tiếng kêu gào của nàng vẫn vang vọng từng tầng một trong tòa tháp, nhưng rồi trở nên càng ngày càng nhỏ.

Nàng đột nhiên mỉm cười: "Tốt quá đi. Nhất định là thằng bé đã tìm được chân ái nên đã chạy mất rồi."

"Không biết là nam hay là... nam đây."

-

Sau đó Trương Giai Lạc tìm cả buổi cũng không moi ra được sợi dây thun nào, cả trên cả dưới chỉ có nổi cái kẹp tóc hoa nhỏ màu đỏ, còn là cái nằm trong bộ đồ nữ mà Sở Vân Tú đã cho.

"..." Cậu hất tóc lên một cách cáu kỉnh, rồi cam chịu mà kẹp lỏng lẻo cái đuôi tóc sau đầu.

Tôn Triết Bình thấy hơi sửng sốt: "Ngươi là nam thật?"

"Ừ." Trương Giai Lạc nghiến răng nghiến lợi.

-

Hai người trừng nhau trên chiếc xe ngựa gập ghềnh cả buổi, sau đó Trương Giai Lạc như vừa phản ứng lại sau mọi chuyện mà hỏi chúng ta đang đi đâu.

"... Nếu ngày nào đó ngươi bị bọn cướp bắt cóc chắn chắn là tại hắn chê tiền."

"Tại sao?"

"Ngươi ngốc." Tôn Triết Bình vỗ đùi, "Ta đã nói với ngươi chưa... Ta là người kế vị của Bách Hoa quốc."

"Ồ, nghe ghê gớm đó." Trương Giai Lạc gật đầu, "Ngươi nói tiếp đi."

Tôn Triết Bình còn có thể nói gì, dĩ nhiên là mắng một câu, sau đó nói tiếp.

"Nhưng ta không muốn kế vị..."

"Thế nên bỏ trốn đúng không?" Trương Giai Lạc liếc Tôn Triết Bình một cái, "Câu chuyện cũ rích đến vậy ngươi nghĩ có lừa được ta không! Ta đây là người đã đọc tiểu thuyết máu chó tận 10 năm đấy!"

Tôn Triết Bình cạn lời.

"Thế rốt cuộc chúng ta đi đâu vậy?" Trương Giai Lạc vô cùng nghiêm túc lặp lại câu hỏi này lần nữa với cái bản mặt thúi quắc của Tôn Triết Bình, đuôi tóc sau gáy vung qua vung lại theo sự gập ghềnh của xe ngựa, trông siêu giống cái đuôi chó cột bông hoa nhỏ.

"Vùng cực bắc, đó là nơi gia tộc ta không thể quản được." Tôn Triết Bình nói.

Trương Giai Lạc kinh ngạc đầy mặt: "Tôn Triết Bình ngươi diễn cũng sâu thật."

"... Đủ rồi!!!"

Tôn Triết Bình lần đầu tiên gặp được tên ngốc bẩm sinh có thể ép người phát điên.

Không sai, ngốc, bẩm, sinh.

-

Càng đến gần vùng phía Bắc, nhiệt độ càng hạ xuống dù đang giữa hè. Mỗi khi Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc đi ngang qua một thành trấn đều phải bổ sung một bộ đồ thật dày, nhưng giờ đến cả thành trấn cũng dần thưa thớt.

Có hôm nào đấy Trương Giai Lạc run rẩy trong cơn gió, nhớ ra chuyện gì đó: "Đại Tôn vì sao chúng ta phải đến nơi lạnh như vậy?"

Tôn Triết Bình liếc cậu: "Chúng ta muốn trốn tránh người khác, mà chỗ đó là nơi khó bị tìm thấy nhất toàn bộ đại lục."

"Ặc..." Trương Giai Lạc trông cứ như chịu không nổi, "Vậy còn bao lâu nữa chúng ta mới đến?"

Tôn Triết Bình suy nghĩ.

"Hơn nửa tháng?"

Trương Giai Lạc hoảng sợ trợn mắt: "Đại khái là mấy độ?"

"Mùa này sẽ không lạnh lắm, có lẽ cũng chừng dưới 0 độ đi...?"

Trương Giai Lạc ra vẻ chết không còn gì luyến tiếc: "Ta phải quay về."

-

Tất nhiên, chuyện quay về gì đó chỉ là trò cười với người trong cuộc mà thôi.

Bởi vì một tên ở trong tháp hơn mười năm như Trương Giai Lạc, khả năng định hướng tệ tới không ngờ.

-

Cuối cùng bọn họ vẫn đến được trấn nhỏ cuối cùng gần vùng cực bắc nhất. Hơn nữa khi đó đã sang tháng Chín, thời tiết lại trở nên lạnh hơn nên Trương Giai Lạc tự bọc mình lại như một trái bóng.

Sau đó Tôn Triết Bình nói với cậu một tin dữ.

"Trương Giai Lạc này, " Tôn Triết Bình trông nghiêm túc hẳn lên, "Ta cảm thấy chỗ này không an toàn lắm, chúng phải lẩn sâu vào trong rừng rồi."

"... Ngươi giỡn mặt hả?" Đây là lần đầu tiên Trương Giai Lạc lớn tiếng chửi bậy, không ngờ cậu lại có cảm giác hả giận một cách thuận lợi.

Nguyên nhân khiến đa số mọi người bắt đầu chửi bậy có lẽ là đây.

05

Vùng cực bắc chỉ có hai mùa, đông và hè, mùa đông trong một năm chiếm mất mười tháng, hai tháng còn lại cho dù được gọi là "mùa hè" cũng chỉ có nhiệt độ dưới 0 độ.

Lúc bọn họ đến vùng cực bắc, nơi đó đã tiến vào mùa đông dài dằng dặc. Nhiệt độ trung bình đều dưới âm 20 độ, hơn nữa còn có thể trở nên thấp hơn theo từng ngày trong mùa.

Trương Giai Lạc run lẩy bẩy.

Tôn Triết Bình liếc mắt nhìn cậu rồi lại nói, bọn họ chỉ có thể lên trấn vào mùa hạ, bởi vì khi đó trong núi sẽ có rất nhiều thứ lạ kỳ, ví dụ như loại dã thú ngủ đông mười tháng, thực vật kỳ quái ăn thịt người.

"Ngoài ra còn có gì." Trương Giai Lạc vô hồn mà chôn cả người trong chiếc chăn ấm áp của khách sạn, nhìn từ bên ngoài chỉ thấy một cục chăn đang run run.

"Không biết." Tôn Triết Bình nhịn không được mà bật cười, "Có gì đáng sợ chứ, nhưng nói đi nói lại ngươi cũng nên bắt đầu học cách tự vệ đi." Hắn chỉ thanh trọng kiếm đặt ở góc tường, "Ngươi không hợp với mấy thứ như kiếm, sức lực ngươi yếu quá."

"... Ngươi nhất định phải nói ra vậy sao.” Giọng buồn buồn của Trương Giai Lạc truyền ra từ trong chăn.

Tôn Triết Bình ngưng cười rồi xốc chăn lên, hỏi vô cùng nghiêm túc: "Ngươi cảm thấy độ chính xác của mình thế nào?

"Độ chính xác gì?"

"Môn xạ kích, cơ mà trông ngươi không giống kiểu người đã từng tiếp xúc với thứ đó." Tôn Triết Bình vuốt cằm suy nghĩ nên làm thế nào để ví dụ với tên lạc hậu sống tách biệt với thế giới hơn mười năm: "Ặc... Ví dụ như ném đồ?"

"Ném cái nào chuẩn cái đó." Trương Giai Lạc bật ngón cái.

"À... Nếu vậy ta nghĩ dùng nỏ sẽ hợp với ngươi. "

-

Tôn Triết Bình như một tay sặc mùi tiền mà dắt Trương Giai Lạc đến tiệm vũ khí tốt nhất trấn để chọn nỏ, vỗ bàn một cái nói ngươi muốn cái nào ta thì ta mua cái đó.

Đôi mắt ông chủ sáng lập lòe, đề cử đủ loại nỏ. Giá của cái sau càng đắt hơn cái trước tới độ khiến khóe miệng Tôn Triết Bình giật giật, Trương Giai Lạc thì lại im im nhìn chăm chú một cái nỏ đầy bụi ở góc tường.

"Ngài thích thứ này à." Ông chủ thở dài cứ như bị lỗ món hời: "Món này rẻ thôi."

Trương Giai Lạc gật gù rồi sáp tới gần để nghiên cứu, Tôn Triết Bình ở bên cạnh lắc đầu nói thứ này đòi hỏi người dùng phải có sức mạnh, ngươi kéo không nổi đâu.

Trương Giai Lạc không đổi ý.

-

"Trương Giai Lạc, ta mua nhưng ngươi dùng như thế nào?"

"Sở Vân Tú đã dạy ta ma pháp trọng lực." Trương Giai Lạc nói, "Thiết lập một công thức ma pháp thúc đẩy là được, a còn phải thêm một cái tuần hoàn không gian."

"..."

Đây là trạch kỹ thật à.

-

Tháng ngày sống trong núi sâu cũng không khổ như tưởng tượng của Trương Giai Lạc, Tôn Triết Bình mua một căn nhà không lớn nhưng hướng nắng, đặt thêm lò sưởi trong phòng nữa là ngày nào cũng thấy ấm áp.

Cuộc sống trôi qua theo quy luật, chuyện cần làm hằng ngày của hai người chủ yếu là săn thú và bổ củi, may mắn săn được một con hươu thì đủ ăn cả tuần.

Nhưng mà Trương Giai Lạc lại nhớ thương bánh mỳ mập mập trắng trắng, cậu không thích phải ăn thịt mỗi ngày cho lắm.

Tôn Triết Bình nghe thấy trầm tư một hồi.

"Ngày mai ta giúp người mua ít bột mì về?"

06

Xuống núi là một chuyện rất bình thường, suy cho cùng sẽ có ít thứ bọn họ không thể tự làm ra được mà phải đi mua. Nhưng vấn đề là ngôi nhà cần có một người bảo vệ, nếu không lúc về thấy có con gấu nào đó ăn sạch lương thực dự trữ trong một tháng của mình thì thảm biết bao nhiêu.

Trương Giai Lạc cảm thấy đã làm thì phải làm cho trót. Cậu ném hết lông thỏ đã tích giữ được một khoảng thời gian cho Tôn Triết Bình, vỗ vai hắn nói bán được giá cao.

Sau đó cậu viết một tờ danh sách mua sắm.

-

Tôn Triết Bình xuống núi, lúc đi hắn rất không yên lòng mà dông dài với Trương Giai Lạc hồi lâu.

"Vẫn còn đồ ăn nên ngươi tuyệt đối không được đi săn." Ngươi mù đường, không biết lối về.

"Ừ."

"Ta sẽ ở trên trấn ba ngày, nhưng đi đi về về cũng phải mất ba ngày nên ta đi khoảng một tuần là chuyện bình thường." Đừng tìm ta, ngươi không biết đường đến trấn nhỏ đâu.

"Ừ."

"Buổi tối khóa cửa sổ kỹ càng, đắp kín chăn đừng để cảm."

"... Ừ."

Sau đó cuồng kiếm sĩ liền khiêng hành lý xuất phát.

-

Trương Giai Lạc cảm thấy, những ngày tháng này thật nhàm chán.

Không thể ra ngoài săn thú du ngoạn, không có Đại Tôn cùng tán gẫu, ngày ngày chỉ biết xách nước, bổ củi và ngồi đực người. Những ngày tháng tẻ nhạt này chính là cơn ác mộng đằng đẳng bấy lâu của cậu.

Từ lúc bắt đầu có ký ức, Sở Vân Tú đã thường không ở trong tháp, người bạn duy nhất của cậu chỉ có sách vở, nhưng hiện tại cả sách cũng không có một quyển.

Cậu nhớ đến vô số đêm mình choàng tỉnh từ trong ác mộng khi còn nhỏ, sau đó là những tiếng khóc vang vọng trong ngọn tháp trống trải. Ngày tháng trôi qua trong mờ mịt đến mức không còn phân rõ tháng ngày, mà vì sợ hãi trước màn đêm như kéo dài vô tận, cậu liền ngủ ngay khi mặt trời bắt đầu lặn.

... Hỏng bét cả rồi.

Trương Giai Lạc cho rằng mình có thể rời xa cuộc sống như vậy, thế nhưng một khi mất đi người đã mang cậu rời khỏi cái nơi dối trá đó—— cậu sẽ chẳng lại thứ gì.

-

Tôn Triết Bình xuống núi hơn tám ngày, vẫn chưa về.

Một sự bất thường khiến lòng người bất an.

Trương Giai Lạc ngắm nhìn trời trong mây trắng ngoài cửa sổ, năm ngày gần đây không có tuyết rơi, không lý nào đến giờ Tôn Triết Bình còn chưa về.

"... Xảy ra chuyện gì rồi sao?" Trương Giai Lạc lẩm bẩm, đi kiểm tra số thức ăn còn lại trong kho thực phẩm. Tình huống rất tệ, xem ra chỉ có thể kéo dài thêm ba ngày, Trương Giai Lạc biết rõ nếu ba ngày sau Tôn Triết Bình vẫn không về thì mọi chuyện sẽ dần trở nên tệ hơn.

Dù sao Trương Giai Lạc chỉ là người đảm nhiệm việc quấy rầy và thu hút sự chú ý khi đi săn thú, Tôn Triết Bình mới là người ra đòn chí mạng. Nguyên nhân chính là vì mũi tên nỏ khó có thể đâm xuyên qua lớp da dày của dã thú để tạo thành vết thương chí mạng.

Sau đó Trương Giai Lạc đưa ra một quyết định mà cậu cho rằng là tốt nhất, sáng suốt nhất từ trước đến nay.

Cậu quyết định xuống núi tìm Tôn Triết Bình.

-

Thật ra nếu như Trương Giai Lạc muốn nghiêm túc, có lẽ cậu vẫn sẽ nhớ đường xuống trấn nhỏ, nhưng cũng chỉ là có lẽ mà thôi.

Trên hành trình, đêm đến là cậu lại ngồi run lẩy bẩy trên cành cây vì đề phòng thú dữ, đến cả chút lương thực mà ban ngày có được cũng ăn một cách tiết kiệm. Kết quả là sau khi bị lạc và tìm được đường, bốn ngày sau cũng đến được nơi.

Đứng trước cổng thị trấn, cậu mò ít tiền trong túi để mua đồ ăn rồi ở trọ, nghỉ ngơi xong xuôi mới đi tìm Tôn Triết Bình. Cuối cùng lại bi ai phát hiện ra một kẻ hít gió tây bắc cả chặng đường như cậu, không có tiền.

Màn đêm nhanh chóng buông xuống, Trương Giai Lạc có cảm giác bản thân như tách biệt với trấn nhỏ ấm áp hài, người không có nơi nào để đi chỉ đành cuộn mình nơi góc tường của sảnh tiệc, run lẩy bẩy trong gió lạnh.

Cánh cửa của nhà hàng cách đó không xa thỉnh thoảng lại có nam nữ quần là áo lượt ra ra vào vào.

Trương Giai Lạc buồn chán bắt đầu đếm người.

"Một người hai ba người —— "

"Lạc Lạc?" Trong tiếng gió rít mơ hồ có tiếng kêu gọi, Trương Giai Lạc ngẩng đầu, muốn nhìn thử bộ dạng của người đó, lại nhịn không được ngủ thiếp đi.

07

Trương Giai Lạc có cảm giác mọi thứ thật xa vời, mí mắt của cậu nặng đến mức không thể nhấc lên nổi, cơ thể vừa cảm thấy rét lạnh vừa cảm thấy nóng bức.

Chắc là mình bị sốt rồi?

Nếu vậy nói mớ tí chắc cũng không sao đâu ha?

"Đại Tôn..."

-

Sở Vân Tú vắt khăn xong rồi lại nhúng vào chậu nước, Tôn Triết Bình ở bên cạnh nhìn bóng lưng kích động đến run rẩy của nữ phù thuỷ, nói: "Ta đến rồi."

"Ừ ừ ừ rồi!" Sở Vân Tú vui tới mức nhảy dựng, nàng chạy biến ra khỏi phòng như một làn khói: "Úi chời, Lạc Lạc nhà ta tìm được chốn về rồi —— đừng có cản, ta muốn xuống sân chạy mấy vòng —— "

Thanh âm của Sở Vân Tú ngày càng nhỏ dần theo khoảng cách, Tôn Triết Bình cẩn thận đặt khăn lên trán Trương Giai Lạc.

Lồng ngực của người trên giường phập phồng kịch liệt, như thể sự giãy dụa cuối cùng của người sắp chết chìm.

Tôn Triết Bình nghĩ đến lời của Sở Vân Tú.

-

Trương Giai Lạc vốn là con trai của quốc vương và hoàng hậu nước láng giềng, nghe nói lúc còn ở trong bụng tưởng là con gái, sau đó cả hai được định hôn ước dù vẫn chưa lọt lòng.

Kết quả, Trương Giai Lạc là một bé trai.

Nhưng mà việc này chỉ có mình bà đỡ biết, hoàng hậu sinh xong liền mất sức nên ngủ như chết, quốc vương còn chưa kịp nhìn thấy thì đứa bé đã bị trộm đi.

Trộm, đi.

Sau đó bà đỡ liền bị xử tử, bởi vì không tra hỏi được gì khi giam giữ, quốc vương nổi giận nên trực tiếp dùng bảo kiếm đâm vào tim bà.

Sở Vân Tú cực kỳ nghiêm túc nói, không phải nàng. Nhưng Tôn Triết Bình không tin.

Sở Vân Tú nói rằng trong lúc nàng hành hiệp trượng nghĩa thì phát hiện ra trong ổ tặc có một đứa bé, xuất phát từ con tim chính nghĩa nên đã xách đứa bé về. Vốn nghĩ là con gái thì có thể chơi trò ăn diện rồi, kết quả là con trai, chơi kiểu đếch.

Tôn Triết Bình nghĩ rằng chỉ dựa vào điểm này, Sở Vân Tú trực tiếp xách con về chơi trò nuôi dưỡng cũng không phải chuyện vô lý.

Nghe nói Sở Vân Tú là mụ phù thủy sống mấy trăm năm, không chuyện động trời nào mà không dám làm. Những việc giống như hạ lời nguyền ngủ lên tướng quân tiền triều, lừa mỹ nhân ngữ biến thành người rồi vân vân đều từng thử, sao lại không thể nuôi một đứa con nít được chứ.

-

Tóm lại, Trương Giai Lạc vốn là vợ của Tôn Triết Bình hắn.

Tôn Triết Bình quả thật không thể tin được.

-

"... Đại Tôn?" Trương Giai Lạc cố gắng mở mắt, Tôn Triết Bình đang ngồi chéo chân nhìn cảnh tuyết bên ngoài cửa sổ, nghe vậy liền quay sang. Trương Giai Lạc lấy cái khăn đã bị trán mình hấp nóng xuống, cau mày.

"Chưa hạ sốt, ngủ tiếp cho ta."

"Đm Đại Tôn!" Trương Giai Lạc bò dậy, "Ngươi ngươi ta ta —— ở đâu!"

"Khách sạn." Tôn Triết Bình lườm, ra hiệu cho cậu nằm xuống: "Lúc Sở Vân Tú đi ăn có nhặt được ngươi đang phát sốt ở ven đường, nằm ở đó cả đêm đảm bảo đi luôn. Chẳng phải ta đã bảo ngươi ngoan ngoãn ở trong núi đợi rồi sao!"

"Đồ ăn sắp hết sạch cả rồi mà người còn kêu ta ở yên đó cho đói chết à!" Trương Giai Lạc phản bác.

Tôn Triết Bình ngẩn người: "Hả... ? Ta có nói Sở Vân Tú dịch chuyển đồ sang cho ngươi mà, còn có cả giấy nhắn, ngươi cũng không thấy?"

"Không nha." Trương Giai Lạc giật mình như vừa mới nhận ra chuyện gì đó, "Mụ phù thủy kia đuổi tới đây rồi!? Chúng ta phải chạy mau!"

"Chạy gì mà chạy. Người ta cũng đã nhặt được ngươi về rồi." Tôn Triết Bình tức giận nói, nhét chăn vào cho đối phương, "Ta lâu về đến vậy là vì bà ta không cho ta về... Bà ta đang đi mua sắm."

Còn chưa dứt câu, cánh cửa đã bị mở cái rầm.

"Yoooooo lão nương quay về rồi đây!" Đôi mắt Sở Vân Tú lóe sáng: "Ôi Lạc Lạc con tỉnh rồi —— Mau cho ta ôm con một cái thằng nhóc này cuối cùng cũng tìm được nửa kia ha ha ha ha ha ha ha —— "

"... A." Trương Giai Lạc cứ thấy sai sai ở đâu đó, nhưng vẫn thuận theo để người phụ nữ ôm chặt lấy.

"Khoan khoan, nửa kia là cái quái gì ——!"

-

Mục đích của Sở Vân Tú thực ra rất đơn giản, nàng cảm thấy dây tơ hồng này đã được nối từ trong rồi, sao lại không tận dụng được chứ.
-

Sở Vân Tú đã rời đi trước khi cơn sốt của Trương Giai Lạc giảm hẳn, nhưng nàng ngỏ ý vẫn sẽ yêu thương mà đến thăm con nuôi, Trương Giai Lạc nói cút.

Đứng ở cổng thị trấn, Trương Giai Lạc bùi ngùi muôn hồi,

"Ta không mù đường đúng không Đại Tôn!"

Tôn Triết Bình liếc cậu một cái, sau đó vươn tay ra.

"Ngươi lợi hại lắm, thế có muốn cùng ta lập tổ hợp xông pha thiên hạ không?"

-

- fin -


Ryuuo Jiro (Phong's Commission)
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook